Nói thật nào.
Một người bình thường sẽ chỉ trải qua cái chết khoảng một lần, còn tôi thì đã trải qua cái chết khoảng gấp đôi người khác, nên dường như tôi cũng đã có được sự can đảm chưa từng có còn hơn cả tưởng tượng.
Lần đầu tiên tôi chết là khi nào ấy nhỉ, hình như là cùng với Song Ahrin vào lúc Đoàn kịch thực hiện Hồi 1 thì phải.
Cũng đâu chỉ có mỗi vậy?
Tôi đã từng chết trên du thuyền rồi này, và tôi cũng đã chết khi chiến đấu với hồi quy giả.
Dù sao đi nữa, tôi đã chết rất nhiều lần.
Không biết có phải vì vậy không mà nó không tệ như tôi nghĩ.
“Khụ!”
Thật lòng thì đống vừa rồi chỉ là những gì tôi nói với bản thân để quên đi cơn đau ở cổ ngay lúc này thôi.
Trước hết, tôi ngồi xổm xuống và bắt đầu sắp xếp lại những việc mình phải làm một lần nữa, sử dụng một cành cây để vẽ trên mặt đất.
Mục tiêu cuối cùng.
Tìm và phá hủy bản thể chính của Chủ Nghĩa Duy Mỹ hoặc là cái gì đó tương tự.
Điều kiện thất bại.
Tử vong sao? Hay là thất bại trong việc tìm kiếm?
Trước mắt thì tử vong là điều kiện thất bại đúng rồi này.
Trong lúc tôi đang lẩm bẩm một mình và dùng cành cây vẽ xuống đất,
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra.
Một trang giấy trắng xuất hiện.
“Bảo là làm gì đây?”
Nghĩa là đầu tôi cũng trống không như trang giấy này sao?
Tôi sẽ không bỏ qua lời nói và hành động sỉ nhục cá nhân như này đâu.
-Lật phật!
Như thể bảo tôi đừng nói linh tinh nữa, trang giấy của sổ hướng dẫn lật sang và một chiếc bút lăn xuống.
Một chiếc bút màu đen mực xinh đẹp.
Rồi sau đó sổ hướng dẫn mở ra một trang khác.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
1. Trước hết, sổ hướng dẫn là giấy.
2. Điều đó có nghĩa là mặc dù nó không bao gồm chức năng chống thấm nước trừ những lúc cần thiết ra, bạn có thể viết gì đó lên trang giấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
À, bảo tôi viết lên chính cô ấy sao?
“Không phải làm vậy sẽ để lại ghi chép à?”
Nếu mấy suy luận kỳ quặc của tôi mà để lại cho Kim Jaehun đời sau thì cảm giác lạ lắm đấy.
Dù vậy, tôi cũng không thể phớt lờ lòng tốt của bạn mình được.
Sau cùng, tôi cầm bút lên và bắt đầu viết suy luận của mình xuống sổ hướng dẫn.
Việc rút ra kết luận cũng không khó đến vậy.
Vì tôi đã kết luận rằng chỉ có đâm đầu vào thì mới biết được.
Cứ đi thôi.
Tôi bước về phía ngôi nhà với sổ hướng dẫn trong tay.
<Ahaha!>
<Hahaha!>
Tiếng cười của những đứa trẻ vẫn vọng đến.
Lần này, gã khổng lồ đó cũng sẽ lại xuất hiện ở tầng này nhỉ.
“...”
Tôi từ từ mở cửa và đi vào trong.
Lần này thì tôi đi vào cẩn thận hơn chút.
Trước đó thứ kia đã nhận ra rằng tôi và Jang Chaeyeon đã vào trong.
Vậy thì phải làm giống như thể tôi hoàn toàn chưa đi vào trong, gọn gàng nhất có thể…
Tôi xóa dấu chân của mình và cần thận đóng cửa lại.
Rồi sau đó tôi cởi giày của mình ra và đi vào trong mà không để lại dấu chân nào.
Giống như lần trước, những đứa trẻ vẫn chỉ cười mà thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn lại mở ra.
Có điều gì mà tôi không biết sao?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Những đứa trẻ cười - Ghi chép của Hyun Woowon Phòng Cách ly]
1. Những đứa trẻ cười là dị thể quản thúc được tìm thấy ở một vùng hẻo lánh Châu Âu, mang dáng vẻ của những đứa trẻ chỉ còn lại cái đầu được đặt trên ghế. Dị thể này đã được đặt tại Chi nhánh Gangseo do yêu cầu mạnh mẽ của Chi nhánh Châu Âu.
2. Dị thể tương ứng không thể hiện bất cứ hành vi đặc biệt nào, chỉ đơn giản là lặp lại việc cười khi được đặt lên ghế.
3. Tiếng cười của dị thể diễn ra liên tục và chưa từng dừng lại dù chỉ một lần.
4. Những nhân sự tiếp xúc với tiếng cười không cho thấy bất cứ triệu chứng bất thường nào dù là về thể chất hay tinh thần, và điều này đã được xác định chỉ là tiếng cười bình thường.
5. Mọi nỗ lực nhằm tách cái đầu ra khỏi ghế đều đã thất bại, và việc tách đầu đứa trẻ ra khỏi ghế là bất khả thi cho dù có áp dụng bất cứ lực vật lý nào.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Tại sao mãi đến bây giờ thì cậu mới cho tớ xem vậy?”
Tôi đánh vào bìa của sổ hướng dẫn một cái và đọc các mục.
Tất cả đặc điểm đều trùng khớp với những cái đầu đang cười mà tôi đang nhìn bây giờ.
Dù vậy, cũng có vài điểm khác biệt.
Khi con quái vật đó đi xuống lần trước, nó đã dễ dàng nhấc đầu của đứa trẻ lên rồi gắn vào con ma-nơ-canh.
Không có vẻ gì là nó đã phải tốn sức cả.
Và…
<Ahaha!>
<Hahaha!>
Tôi lại nhìn về phía những đứa trẻ đang cười.
Cũng đã có lúc những đứa trẻ này không cười.
Chính là là khi…
-Soạt…soạt…
Đúng vậy.
Là khi tôi nghe thấy âm thanh này.
Khi âm thanh thứ gì đó đang đi xuống từ tầng trên vang lên.
<...>
Lần trước tôi đã không thể nhìn thấy đàng hoàng, nhưng những đứa trẻ đang nhìn nhau với vẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Thứ đó đang đi xuống.
Dù sao đi nữa, chỉ có một nơi mà tôi có thể trốn được.
Khi tôi đi vào nhà bếp, con ma-nơ-canh không đầu cũng đang gõ xuống thớt một cách khô khan giống như lần trước.
-Cạch cạch cạch…
Âm thanh gõ xuống thớt gỗ vang lên, và những đứa trẻ rơi vào im lặng.
Trong trường hợp đó, chỉ có một việc mà tôi có thể làm.
Tôi lại chui xuống gầm bàn ăn để trốn.
“...”
-Soạt…soạt…
Âm thanh thứ gì đó đang bị kéo lê đi xuống vang lên.
Lần này cũng vậy, thứ đó dừng lại phía trước những đứa trẻ, cầm lấy một thứ gì đó, rồi đặt nó lên đầu của con ma-nơ-canh giống hệt trước đấy.
“...Ah ư…”
Và con ma-nơ-canh lại bắt đầu rên rỉ.
<...>
<...>
Những đứa trẻ tiếp tục im lặng, và tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng vào lại vang lên.
Thứ đó đi rồi sao?
Lần trước nó cũng đã làm như vậy và không đi ra.
Có lẽ nó đã biết rằng Jang Chaeyeon và tôi đã ở trong từ khi đó.
Tôi vội vã lấy sổ hướng dẫn ra và bắt đầu viết xuống những điều quan trọng.
[Những đứa trẻ sẽ dừng cười nếu có thứ gì đó đi xuống từ phía trên. Nói cách khác, nếu chúng bắt đầu cười, điều đó có nghĩa là thứ kia đã lại đi ra xa.]
Vì những đứa trẻ đã ngừng cười khi con quái vật ở trên tầng đi xuống.
Tức là, những đứa trẻ giống như đèn báo khẩn cấp an toàn cuối cùng của tôi vậy.
Nếu những đứa trẻ cười thì an toàn, còn nếu chúng không cười thì là nguy hiểm.
<Ahaha!>
<Hahaha!>
Và những đứa trẻ lại bắt đầu cười đùa.
Tốt.
Tôi từ từ chui ra khỏi gầm bàn và nhìn con ma-nơ-canh.
Tôi đã không nhìn con ma-nơ-canh đàng hoàng vào lần trước vì đã đi lên tầng ngay.
“...Ahhhh…”
Vẫn không giống như là có thể giao tiếp, và cửa sổ trong suốt cũng không xuất hiện, nhưng dù vậy lần này hãy thử gì đó khác nào.
“Xin lỗi”
“Ưaaaa…”
“Không biết có nghe thấy tôi nói không vậy?”
“Ưaaaa…”
Có vẻ là vẫn nghe thấy tôi nói, nhưng dường như là không thể nhận thức được hay sao mà đứa trẻ vẫn chỉ tiếp tục rên rỉ và lắc đầu.
Chính xác hơn thì là cơ thể ma-nơ-canh với cái đầu đứa trẻ.
“Xin lỗi”
“Ưaaa…”
Không giao tiếp được à.
Vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, tôi nhìn xung quanh rồi nắm lấy hai má đứa trẻ rồi nhấc lên để thử tách đầu đứa trẻ ra.
“Ahhhh!! Ưm!”
Ngay lập tức đứa trẻ hét lên vì đau, và tôi vội vàng nhét sổ hướng dẫn đang cầm vào miệng của đứa trẻ.
“Suỵt”
Nếu bị phát hiện thì tôi mới là người sẽ chết.
Sau khi xác nhận là đứa trẻ đã đang ngậm sổ hướng dẫn đàng hoàng, lần này thì tôi kiểm tra cơ thể của nó.
Điểm khác biệt giữa thứ này và Chủ Nghĩa Duy Mỹ là gì nhỉ?
“...”
Chất liệu…
Tôi vươn ra sờ vào vùng gần cổ tay của con ma-nơ-canh.
Cũng chẳng biết nữa do tôi chưa từng chạm vào cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Dù vậy, bản thân cử động của nó có vẻ là không được trơn tru như Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Ý tôi là, Chủ Nghĩa Duy Mỹ có cảm giác như một con ma-nơ-canh cử động giống một con người vậy.
So với thứ đó thì cử động của cái này có vẻ thô cứng hơn.
“...Hây!”
Không biết nữa.
Tôi rút sổ hướng dẫn đang bị ngậm ra rồi nhìn lên.
Được rồi, sau cùng thì chỉ có một nơi để đi thôi.
-Két…
Tôi lại bắt đầu từ từ đi lên cầu thang.
“...”
Lần này cũng có thiết kế giống hệt lần trước.
Một cái giường và một giá vẽ trông như được sử dụng bởi một thứ lớn hơn con người.
Bức tranh ở trên giá vẽ là một thứ gì đó được cho rằng là Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Lần trước chúng tôi đã phá hủy bức tranh này rồi chết.
Nói cách khác, phá hủy bức tranh là đáp án sai.
Vậy thì tôi phải tìm kiếm thứ gì đây?
Với tâm trạng của một người lùn trong đất nước của người khổng lồ, tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh đến mức trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Những thứ tượng trưng cho Chủ Nghĩa Duy Mỹ, hoặc ít nhất là những manh mối có liên quan đến thứ đó…
“...”
Có quá nhiều.
Nào là những nguyên liệu liên quan đến tranh vẽ, ghi chú được viết trong một thứ ngôn ngữ không rõ, rồi còn có cả tài liệu về việc đặt đầu người lên trên ma-nơ-canh.
Không có tài liệu nào là không đáng nghi cả.
“...”
Tôi mở sổ tay ra xem thử.
Giống như bức tranh trước đó, ở trong là bức vẽ đầu người được đặt lên ma-nơ-canh, và rồi là dấu vết viết nguệch ngoạc gì đó bằng một loại ngôn ngữ không rõ.
Đột nhiên một suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi.
Cội nguồn của Giấc mơ của Bươm bướm hay Đoàn kịch có lẽ còn đơn giản hơn tôi nghĩ.
Giấc mơ của Bươm bướm sau cùng chỉ là một con bọ khổng lồ và đồng thời là Sông Hàn.
Đoàn kịch thì là một thứ gì đó được tạo ra bởi Trưởng Đoàn kịch.
So với những thứ đó, Chủ Nghĩa Duy Mỹ…
“...”
Không có cội nguồn.
Thứ đó đến từ đâu?
Nó là gì?
Và ai đã tạo ra nó?
Nghệ thuật chính là thứ được sáng tạo ra.
Bởi vì nghệ thuật tự nhiên không phải là nghệ thuật mà được gọi là cảnh quan hùng vĩ.
Vậy thì Chủ Nghĩa Duy Mỹ—
Một bóng đen đổ xuống đầu tôi.
“...Khốn nạn”
Một bàn tay khổng lồ che lấy tôi.
Giờ nghĩ lại mới thấy, lần đầu tiên tôi đã chết như nào vậy nhỉ?
Tôi không ngừng suy nghĩ mặc dù đã nhìn bàn tay đang tiếp cận đầu mình.
Bức tranh bị xé rách, những đứa trẻ cười, và tiếng bước chân,
“...Tiếng bước chân”
Phải rồi.
Khi thứ đó đi xuống, tôi không hề nghe thấy tiếng bước chân.
Thay vào đó là âm thanh một thứ gì đấy bị kéo lê đi.
Nếu vậy thì—
Ngay khi tôi vừa kết thúc suy nghĩ của mình.
-Phựt!
Một cơn đau kinh khủng ập đến.
***
“Ahhhh!”
Đầu tôi cảm giác như sắp nổ tung vậy.
“Ah, gư…!”
Ngay khi tôi vừa ôm đầu rên rỉ, một thứ gì đấy mềm mại liền ôm lấy tôi và thì thầm.
“...Không sao đâu”
Một giọng nói ít cảm xúc, thế nhưng lại tràn đầy lo âu.
“Gư…”
“Không sao đâu”
-Thịch…thịch…
Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Đó không phải là tiếng tim đập của tôi.
Jang Chaeyeon đang ôm lấy đầu tôi và thì thầm với tôi.
“Không sao đâu. Ổn cả rồi…Đừng lo lắng”
Cô ấy vừa thì thầm như thể dỗ dành một đứa trẻ vừa xoa đầu tôi.
“...Phù…”
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
“...Anh thất bại rồi nhỉ”
“...Có vẻ là tôi đã hành động quá liều lĩnh rồi”
Cơn đau vẫn còn vương lại nhưng tôi mở mắt nhìn Jang Chaeyeon.
Cô ấy đang nhìn xuống tôi trong khi khoác áo khoác của tôi trên vai.
Ở khoảng cách mà hơi thở của cả hai có thể chạm vào nhau, cô ấy lắc đầu.
“Không. Anh rõ ràng là đã tìm ra được gì đó rồi”
“...”
“Làm lại thôi”
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi sẽ đi cùng anh”
