“Trốn đi!”
Jang Chaeyeon nắm chặt cánh ta của tôi và kéo đi, đồng thời, tôi cũng nắm lấy cô ấy rồi cúi người xuống.
-Soạt…soạt…
Âm thanh thứ gì đó đang bị kéo đi vọng đến từ phía trên.
-Cạch cạch cạch…
Cùng lúc đó, con ma-nơ-canh bắt đầu cử động, gõ dao xuống cái thớt không có gì ở trên.
Chúng tôi phải trốn ở đâu đây?
Thậm chí còn chẳng có thời gian để suy nghĩ.
-Soạt…thụp…soạt…thụp…
Bởi vì tiếng bước chân đang vọng đến từ phía trên.
“Phía này”
Tôi kéo Jang Chaeyeon trốn xuống dưới bàn và nín thở.
-Cạch cạch cạch…
-Soạt…thụp…
Trong sự tĩnh lặng đến rợn người, một thứ gì đó nặng nề đi xuống.
“...Gừ”
Và ngay khi nó vừa xuống phòng khách với một tiếng rên rỉ,
<...>
<...>
Không có bất cứ ai mở miệng.
Tôi nhìn danh tính của âm thanh trong khi cố gắng giấu mình dưới gầm bàn thấp.
Hai cái chân khổng lồ, và bàn tay kéo dài.
Thứ đó sở hữu một cấu trúc cơ thể phù hợp với một gã khổng lồ hơn là một con người.
Tôi cố ngẩng đầu lên để nhìn con quái vật, nhưng có điều độ cao của cái bàn này có giới hạn.
<...>
<...>
Những đứa trẻ vẫn im lặng.
Và có lẽ điều ấy không vừa ý thứ kia chăng.
Cái chân từ từ di chuyển và dậm xuống đất, rồi một bàn tay to như cái nắp vung cầm đầu của một đứa trẻ lên.
<Gaahhhhh!>
Đứa trẻ hét lên, nhưng thứ kia không để tâm đến việc đó, cấm lấy đầu đứa trẻ và đi về phía chúng tôi.
Jang Chaeyeon và tôi bịt miệng nhau và nín thở, và thứ kia đi đến chỗ con ma-nơ-canh với đầu đứa trẻ trong tay.
-Cạch cạch cạch cạch…!
Âm thanh thứ đó chậm rãi đặt thứ gì đấy lên con ma-nơ-canh vẫn đang gõ dao lên thớt một cách vô nghĩa vang lên.
-Cạch cạch…cạch…
Âm thanh gõ xuống thớt dần vơi đi chút một.
“Ah. Ah…”
Thay vào đó, một âm thanh như tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên.
-Thụp…soạt…thụp…soạt…
Tiếng bước chân nặng nề đi qua bàn ăn và ra khỏi cửa.
“...”
“...”
Sau một hồi, Jang Chaeyeon kéo cơ thể để đi ra ngoài, nhưng tôi vội vàng giữ cô ấy lại.
Jang Chaeyeon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, nhưng tôi chỉ lắc đầu trong khi vẫn giữ cô ấy.
Tôi chỉ nói ‘Hãy chờ một chút’ bằng miệng.
May mắn là Jang Chaeyeon có vẻ đã hiểu ý của tôi, chỉ ngồi im chờ đợi mà không cử động
Bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi?
-Két…
Cùng với âm thanh cánh cửa đóng lại, tiếng thứ gì đó bước đi nặng nề vọng đến từ bên ngoài kia.
“...Thứ đó đi rồi”
“...Nó vẫn chưa đi cho đến tận khi nãy sao?”
“Có vẻ là nó đã nghĩ rằng có điều gì đấy kỳ lạ”
Chúng tôi đã đóng cửa đàng hoàng đi vào rồi, vậy thì thứ đó đã cảm nhận được điều gì chứ?
Trước hết, thực thể ở nơi này đang nghi ngờ về sự tồn tại của chúng tôi.
Vậy thì cẩn thận cũng không hại gì.
Tôi chậm rãi bò ra từ dưới gầm bàn và nhìn vào phòng khách.
Một cái đầu đứa trẻ đã biến mất.
Ngược lại, ở trên đầu của con ma-nơ-canh khi nãy chỉ có thân mình.
“...Gư…”
Cái đầu đứa trẻ đang loạng choạng với nhiều vết bầm.
Dường như tôi đã hiểu được một chút về cách Chủ Nghĩa Duy Mỹ được hình thành rồi.
Nhưng ít nhất thì có vẻ thứ kia không có thái độ thù địch với chúng tôi và chỉ lẩm bẩm gì đó không hiểu được và xoay vòng quanh.
“...Đi lên thôi”
Giờ đây khi chủ nhà đã đi vắng, cơ hội để chúng tôi tìm kiếm thứ gì đó đã đến.
Tôi chậm rãi đi lên cầu thang, và Jang Chaeyeon theo sau tôi.
-Két…két…
Ngay khi chúng tôi vừa bắt đầu leo cầu thang.
<Ahaha! Ahahaha!>
Những đứa trẻ lại bắt đầu cười đùa.
Vì tiếng cười lần này khác với trước đó, có chút giống như chế giễu.
“...”
<Ahahaha!>
Tâm trạng của tôi đã trở nên thật sự kỳ lạ.
***
Sau khi đi lên cầu thang, thứ tôi nhìn thấy trước mắt là hành lang thối rữa và một cánh cửa đang mở.
Có một thứ mùi khó có thể diễn tả thành lời đang thoát ra từ phía sau cánh cửa.
Nếu có Yu Daon ở đây lúc này thì cô ấy đã có thể ngửi mùi rõ hơn rồi.
Đúng là có chút đáng tiếc.
“Đừng có nghĩ về những người khác”
“Tôi chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc thôi mà”
Tôi không biết Jang Chaeyeon đã đọc biểu cảm của tôi như nào, nhưng tôi điềm tĩnh trả lời cô ấy và đi vào trong căn phòng.
Tất cả mọi thứ đều mang cảm giác to lớn.
Cảm giác như khi nhìn quanh phòng của người lớn lúc còn nhỏ ấy nhỉ.
“Cái ghế cao thật đấy”
“Đúng vậy nhỉ”
“Cái giường cũng to nữa”
“Đúng vậy nhỉ”
“Đủ để cho hai người nằm luôn”
“Cũng có loại giường cho hai người nằm mà”
Tôi vừa trả lời như không có gì đặc biệt vừa nhìn xung quanh căn phòng.
Một căn phòng không có gì đặc biệt.
Chỉ có những món nội thất to một cách thô kệch, và một giá vẽ cùng bảng pha màu dùng để vẽ tranh.
“...”
Có một bức tranh ở trên giá vẽ, và tôi nhìn nó cùng Jang Chaeyeon.
Đó là bức tranh vẽ một người.
Chỉ là bức tranh về một người phụ nữ không có gì đặc biệt.
“...”
Không có cửa sổ trong suốt xuất hiện, và bức tranh cũng không sống dậy hay cử động.
Nó chỉ là một bức tranh theo đúng nghĩa đen.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh, Jang Chaeyeon nheo mắt lại lẩm bẩm.
“Hình như tôi đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó rồi”
Không, không phải là Jang Chaeyeon.
Là Quan sát giả.
“Cô vừa mới đi ra đấy à?”
“Tôi sẽ giúp ích hơn vào lúc như này đúng chứ?”
“Đằng nào thì cô cũng là cô Chaeyeon mà”
“Lạnh lùng quá đi”
Cô ấy đáp lại như không hề bị tổn thương chút nào và nhìn bức tranh trên giá vẽ.
“Hừm. Tôi nhận ra là mình đã nhìn thấy nó ở đâu trước đây rồi”
“Nó là gì vậy?”
“Đây là một trong số những khuôn mặt tôi đã nhìn thấy khi chiến đấu với Chủ Nghĩa Duy Mỹ”
Một trong số những khuôn mặt mà cô ấy đã nhìn thấy khi chiến đấu?
“Đợi đã. Cô chưa từng nói gì về chuyện này cả”
“Anh đâu có hỏi”
Bây giờ cô đang đùa với tôi đấy à?
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, Quan sát gia liền vẫy tay và mỉm cười.
“Tôi đùa thôi. Nhưng tôi thật sự không thể nói cho anh tất cả được. Thứ đó xuất hiện trông giống bức tranh này, và đây là ký ức tôi có được khi chiến đấu. Nếu phải nói hết ra thì khi nào mới xong được chứ”
“...”
“Nếu anh không thích vậy thì hoặc là sống cùng tôi trong khoảng mười năm đi”
“Ngoài điều đó ra thì còn điều gì quan trọng nữa không?”
“Đúng là lạnh lùng quá đi”
Cô ấy đáp lại lẫn chút tiếng cười rồi nhìn bức tranh.
“Có một điều tôi đã cảm nhận được khi chiến đấu với Chủ Nghĩa Duy Mỹ”
“Ừm”
“Thứ đó ừm, kỳ lạ nhỉ”
“Không phải mạnh mà là kỳ lạ sao?”
“Ừm”
Cô ấy gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Tất nhiên là thứ đó cũng mạnh, nhưng ngay từ đầu thì đã có vô số thứ mạnh ở trên đời này rồi”
“...”
Khi tôi nhìn cô ấy như thể đang bảo cô ấy hãy nói thêm, cô ấy chậm rãi mở miệng.
“Cảm giác như đánh vào không khí chăng?”
“Hừm”
“Dù tôi có phá hủy thứ đó đến mức nào đi nữa, cảm giác như là tôi vẫn không thể phá hủy những thứ mang tính căn nguyên vậy”
Giống với lời Trưởng Chi nhánh đã nói nhỉ.
Rằng bản thể chính đang ở một nơi khác.
“Và, trong số đó, khí chất mà tôi cảm nhận được gần nhất là cái này”
“Tôi đã bảo là phải nói về cái đó đầu tiên rồi mà”
Tôi rút súng ra chĩa vào bức tranh.
“Đợi đã”
Và không biết từ lúc nào, Jang Chaeyeon đã nắm lấy vai tôi, nói bằng giọng nói ít cảm xúc hơn nhiều so với lúc nãy.
“Để tôi làm”
Phải rồi, để Jang Chaeyeon xé nó thì sẽ tiện hơn là tạo ra âm thanh.
Tôi hạ súng xuống, và Jang Chaeyeon chậm rãi giơ tay lên.
-Rắc!
Cùng với âm thanh khung tranh bị phá hủy, một thứ gì đấy chảy ra từ bên dưới khung tranh.
“Hả?”
Khoảnh khắc tôi thốt ra vì kinh ngạc và Jang Chaeyeon đẩy tôi ra sau cô ấy.
<Ahaha! Ahahaha!>
<Hahahaha!>
Tiếng cười của những đứa trẻ bắt đầu vang lên ồn ào ở phía dưới kia.
Đủ lớn để có thể vọng được đến tận chỗ chúng tôi, vượt qua một tầng.
Và rồi cánh cửa mở ra, một thứ gì đấy đi đến chỗ chúng tôi với bước đi dữ dằn.
Một người đàn ông khổng lồ.
Một người đàn ông khoác một cái áo khoác lông cũ sờn, đôi tay dài rủ xuống tận đầu gối.
Không, tôi không biết phải gọi thứ đó là một người đàn ông hay là một con quái vật nữa.
Jang Chaeyeon đứng lên trước như để che chắn cho tôi.
“Cẩn th—”
Trước khi cô ấy có thể hét lên gì đó, thứ kia vung bàn tay khổng lồ của mình, và đầu của Jang Chaeyeon nổ tung, máu phun ra xối xả.
Điều tiếp theo tôi nhìn thấy là một bàn tay to lớn đang lao về phía mình.
Nó chạm vào cổ tôi.
Và cùng với âm thanh thứ gì đó nổ tung, cơn đau ập đến.
Đồng thời, tôi có cảm giác như là mình đang lăn xuống từ đâu đó.
“...Khụ khụ!”
Tôi mở mắt.
Cổ đau quá.
“Khụ!”
Máu chảy ra khi tôi ho.
Jang Chaeyeon và tôi đã lăn xuống từ trên cái ghế, ngã một cách khó coi.
Thứ đó vừa bứt đầu tôi ra…
Còn đầu cô ấy đã nổ tung.
Và, người mặc áo đuôi tôm đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.
“Còn hai lần”
Người đó giơ hai ngón tay lên.
“...Chúng ta vừa chết sao?”
“...”
Như thể không nghe thấy tôi, Jang Chaeyeon chỉ đang sờ đầu mình đây đó.
Tôi cũng đang cảm nhận cơn đau khi bị vặt cổ bởi một thứ gì đó, nhưng Jang Chaeyeon chắc hẳn còn cảm thấy đau đớn hơn do đầu cô ấy đã nổ tung.
Tôi liếc mắt nhìn lên người trong bộ áo đuôi tôm, và họ chỉ tay về một hướng khác.
-Rầm!
-Rầm!
Một âm thanh lớn vọng đến từ phía đó.
Ý là Trưởng Chi nhánh và Chủ Nghĩa Duy Mỹ vẫn còn đang chiến đấu nhỉ.
Jang Chaeyeon vẫn đang thẫn thờ ôm đầu mình, còn tôi thì đang cảm nhận cơn đau như thể cổ mình sắp rách ra.
“Cô Chaeyeon nghỉ ngơi đi”
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cởi áo khoác của mình ra và đặt lên tay của Jang Chaeyeon.
Trong lòng thì tôi muốn dẫn cô ấy theo nhưng…
Không có thời gian cho việc đó.
Bởi vì Trưởng Chi nhánh vẫn đang câu thời gian cho chúng tôi với cơ thể đầy thương tích của cô ấy.
“Nếu thử thách rồi thất bại, tôi vẫn sẽ còn một cơ hội nữa nhỉ?”
“Vâng”
Người kia gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi.
“Tôi hiểu rồi”
Không có thời gian để suy nghĩ.
Tôi cố gắng làm dịu giọng nói bị khàn và trả lời rồi ngồi xuống ghế.
Cơn chóng mặt lại ập đến, rồi cơn gió mát lạnh làm nhột tôi.
Tôi đã nghe thấy cái gì?
Tôi đã phạm sai lầm ở đâu?
<Ahaha! Hahahaha!>
Tiếng cười của những đứa trẻ lại vọng đến, và cơn gió dễ chịu lướt qua đầu tôi.
Suy nghĩ nào.
Tôi đã làm sai điều gì.
Tôi lại sải bước nhanh về phía ngôi nhà.
Lần này tôi nhất định sẽ thành công.
