Phải sử dụng toàn bộ những gì mình đang có.
Đó là thái độ mà kẻ yếu phải có.
Chúng tôi đang vị thế thách thức Chủ Nghĩa Duy Mỹ, thậm chí còn ở ngay giữa căn cứ chính của thứ đó nữa chứ.
Đây là một tình huống không có chút thuận lợi nào cho chúng tôi chứ đừng nói đến bất lợi.
“Phía này”
Và rồi, Jang Chaeyeon và tôi trao đổi ánh mắt trong khi đi theo người vừa đột nhiên xuất hiện.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“...”
Người đó không trả lời câu hỏi của tôi, và chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau.
Chẳng lẽ nói là sẽ chấp nhận điều ước bên trong khách sạn, nhưng thực tế lại không chấp nhận đàng hoàng sao?
Nếu nghĩ về những gì chúng tôi đã trải qua thì khả năng điều đó xảy ra có thừa.
Không biết có phải là Jang Chaeyeon có cùng suy nghĩ giống tôi hay không, cô ấy cũng đứng cạnh tôi với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Nhưng dù người kia có thể nghe thấy chúng tôi không hay chỉ giả vờ là không nghe thấy, anh ta chỉ đơn giản là tập trung vào đường đi.
Trước tiên thì sắp xếp lại thông tin đã nào.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ sẽ sống lại ngay cả khi bị phá hủy.
Vậy nên bản thể chính chắc hẳn phải ở đâu đó.
Giải thích ngắn gọn thì sẽ là như vậy.
Nhưng thực tế, nơi mà người mặc áo đuôi tôm đưa chúng tôi đến hoàn toàn khác so với dự đoán của tôi.
“...Cái này là cái gì vậy?”
Tôi không khỏi biểu lộ sự bối rối của mình trong khi nhìn người trong bộ áo đuôi tôm, và họ gật đầu đáp lại bằng giọng khô khan.
“Tôi đã tìm ra vật phẩm mà bạn yêu cầu”
“...”
Thứ đang ở trước mặt chúng tôi là một cái ghế cũ kỹ.
Chỉ là một cái ghế được làm từ gỗ.
“Đây là thứ chúng tôi mong muốn sao?”
Chẳng lẽ ngươi này đã hiểu sai phần giải thích à?
Tôi nhìn chằm chằm vào người mặc áo đuôi tôm, và họ chỉ gật đầu.
“Vâng. Đúng vậy”
“...”
Được rồi.
Nếu là như vậy thì.
Giờ phải làm sao đây?
“Cô Chaeyeon”
Khi Jang Chaeyeon giơ tay lên trước lời của tôi, cái ghế liền lơ lửng lên không trung—
“...”
Nó không nổi lên.
“...Gư…!”
Mặc dù Jang Chaeyeon đã giơ tay lên với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cái ghế vẫn không nhúc nhích như thể đã bị đóng đinh xuống sàn.
Và tôi cùng người mặc áo đuôi tôm chỉ đứng nhìn cảnh tượng đó.
“...Không, không được…”
Jang Chaeyeon hít sâu và lẩm bẩm.
“...”
Tôi rút súng của mình ra và bắn cái ghế.
-Bằng!
Viên đạn đã trúng vào cái ghế, nhưng bất ngờ là không có gì xảy ra cả.
Tôi nhìn thẳng vào người mặc áo đuôi tôm, và họ đối mặt với tôi.
Người đó từ từ mở miệng.
“Công dụng của ghế là để ngồi”
“...”
Có vẻ là người này đang bảo tôi ngồi xuống.
Nhưng thật sự phải ngồi xuống cái ghế này sao?
Bất cứ ai cũng thấy được rằng kiểu gì cũng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Khi tôi đang nhìn cái ghế một lúc, Jang Chaeyeon chậm rãi lên tiếng.
“Tôi sẽ ngồi xuống trước”
“Không”
Không thể làm vậy được.
Ít nhất thì tỷ lệ cái ghế này gây ra tổn thương tinh thần sẽ cao hơn tỷ lệ nó gây ra tổn thương vật lý.
Hơn hết, tôi cũng không muốn phải đặt gánh nặng lên Jang Chaeyeon.
“...”
Nhưng dù sao thì hãy thử kiểm tra thêm một lần nữa nào.
Mặc dù tôi đã nhìn người kia với vẻ mặt như muốn hỏi rằng thật sự phải ngồi xuống sao, nhưng đáng tiếc thay họ không nói bất cứ lời nào tôi muốn như là cứ phá hủy nó đi cả.
Được rồi.
Cứ ngồi xuống thôi.
Tôi vươn tay ra ngăn Jang Chaeyeon đang định di chuyển lại rồi từ từ ngồi xuống cái ghế.
Hoàn toàn không có chút nào là thoải mái mà là một cảm giác vô cùng khó chịu.
Bất cứ ai cũng thấy được rằng nó là một cái ghế cũ kỹ khác xa với những thiết kế công thái học.
“Được rồi, tôi ngồi xuống—”
Và trước khi tôi có thể nói xong, khung cảnh trước mặt tôi đã thay đổi cùng với một cơn chóng mặt kinh khủng.
***
“...Cái gì đây?”
Khi mở mắt, tôi đã đang nhìn một khung cảnh hoàn toàn mới, không còn là khung cảnh khách sạn trước đó nữa.
Làn gió mát lạnh lướt qua tóc tôi, và tiếng chim hót líu lo vang đến tai tôi.
“...”
Khoảnh khắc tôi định đứng dậy để nhìn xung quanh,
“Ah”
Cùng với một cảm giác ấm áp ở đầu gối, Jang Chaeyeon đang ngồi trên đầu gối tôi.
Nhẹ hơn tôi nghĩ—
Không.
Không phải vậy.
“...”
“...”
Cô ấy quay đầu nhìn tôi rồi gượng gạo đứng dậy.
Cô ấy liên tục mấp máy môi trong khi không thể nhìn thẳng vào tôi, rồi cuối cùng cũng chậm rãi cất lời.
“Xin lỗi. Tôi không chờ được và đã đến ngay”
“...Lẽ ra cô nên đợi thêm chút nữa chứ”
“Làm sao tôi có thể chờ đợi khi anh biến mất được”
“...”
“...”
Một thoáng im lặng.
Jang Chaeyeon liếc nhìn tôi, và trong khi tôi còn đang lo lắng không biết phải nói gì trước sự ấm áp còn sót lại ở trên đầu gội,
“Nặng sao?”
“À, không đâu”
“Ừm. Tôi nhẹ hơn so với vẻ ngoài”
Trước lời của tôi, Jang Chaeyeon tự hào nói vậy với vẻ mặt xấu hổ.
Sao cô ấy có thể nói hết những gì muốn nói trong khi xấu hổ đến vậy nhỉ?
Những người khác nên nhìn và học hỏi từ cô ấy.
Dù cảm thấy kinh ngạc nhưng tôi cũng không nói ra và chỉ hắng giọng và phủi đầu gối.
Dù đã đổ mồ hôi đến vậy nhưng hương cam chanh vẫn không biến mất nhỉ.
Nhưng bầu không khí im lặng khó xử đó cũng chỉ trong chốc lát.
“Có vẻ là chỗ đó nhỉ”
“Chắc là vậy rồi”
Tôi nhìn về nơi Jang Chaeyeon đang chỉ đến.
Một ngôi nhà nông thôn vô cùng cũ kỹ.
Một ngôi nhà nông thôn được làm từ gỗ mà dường như chỉ có thể nhìn thấy trong những cuốn tiểu thuyết.
“Cái đó là gì vậy?”
“Phải đi xem thử mới biết được”
Tôi từ từ bước đi với khẩu súng trong tay, và Jang Chaeyeon đi theo sau tôi.
“...”
Trong im lặng, khi dần đến gần ngôi nhà, âm thanh từ bên trong cũng bắt đầu vọng ra.
Cũng không phải một âm thanh gì đặc biệt, những là một âm thanh đủ đặc biệt từ góc nhìn của chúng tôi ngay lúc này.
“...Tiếng cười?”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm, và tôi cũng lắng tai nghe kỹ hơn để xem mình có nghe đúng không.
<Ahaha! Dừng lại đi!>
<Hahaha!>
Đó là những tiếng cười vui vẻ.
Nó phù hợp với khung cảnh này, nhưng không phù hợp với tình huống.
“...”
Sau khi trao đổi ánh mắt với Jang Chaeyeon, tôi từ từ tiến đến gần ngôi nhà.
Tôi khẽ liếc nhìn cửa sổ nhưng hoàn toàn không thể thấy gì, như thể có một màn sương bao phủ trên đó.
Sau cùng, có vẻ là chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đi qua cửa.
“...”
Jang Chaeyeon đứng cạnh tôi, và chúng tôi chỉ có thể đi qua cửa chính.
<Ahahaha! Dừng lại!>
<Dừng lại đi! Ahahaha!>
Tiếng cười vẫn đang vang lên.
Khi chúng tôi đứng trước cánh cửa, tiếng cười còn trở nên lớn hơn nữa.
Tôi cầm lấy tay nắm cửa.
“...Cô Chaeyeon, cô chuẩn bị rồi chứ?”
“Ừm”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi, và tôi từ từ mở cửa.
Một ngôi nhà tối đen.
Trái ngược với bên ngoài ngôi nhà sáng sủa và bình yên, bên trong lại là bóng tối không có dù chỉ một tia sáng lọt vào, và những đứa trẻ đang tụ tập cười đùa.

<Ahahaha! Làm ơn đi!>
<Hahaha! 枯木死灰! 塗炭之苦!>
Những đứa trẻ tụ tập lại, vừa cười vừa la hét như thể rất vui vẻ.
Lời mà những đứa trẻ đang hét lên cũng có vẻ kỳ lạ, nhưng đó không phải là vấn đề.
“...Không có thân mình”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm, và tôi cũng kiểm tra bên dưới cổ của những đứa trẻ.
Nơi đáng lẽ phải có thân mình thì trống không, và những đứa trẻ chỉ đơn thuần là đang cười đùa vui vẻ với cái đầu được đặt trên ghế.
Tất cả những cái ghế đều có chung một kích thước, chung một thiết kế.
Và tôi cũng nhớ là đã nhìn thấy cái ghế đó.
Không, cần gì phải nhớ.
Bởi vì tôi đã đến được nơi này khi ngồi lên cái ghế đó mà.
<Ahaha!>
<Hahaha!>
Giữa những đứa trẻ đang cười đùa với khuôn mặt hồn nhiên, chỉ có một cái ghế trống không.
Có nên đi vào trong không nhỉ?
Tôi do dự một hồi, nhưng chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
Do là đến được đây rồi nên cũng chỉ còn cách đi vào thôi.
Tôi từ từ mở cửa đi vào trong, và Jang Chaeyeon cũng ngập ngừng đi theo sau tôi.
-Két…
Tiếng ken két phát ra từ bản lề cũ kỹ, và những đứa trẻ vẫn cười đùa mà không để tâm gì.
<Dừng lại đi! Ahaha!>
<Khì khì khì…!>
<枯木死灰! 塗炭之苦!>
“...”
May mắn thay, những đứa trẻ dường như hoàn toàn không quan tâm dù cho Jang Chaeyeon và tôi đi qua, chỉ cười vang và nói những gì muốn nói.
Khi tôi tiến đến chỗ những đứa trẻ chỉ còn lại cái đầu, cửa sổ trong suốt cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Những đứa trẻ]
[Tuổi: Được tạo ra 300 năm trước]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Tất cả mọi thứ đều có cội nguồn của nó. Tương lai của đứa trẻ đã từng cười đùa và vui vẻ với những đứa trẻ này đã trở nên thế nào cũng chỉ là là một vấn đề khác]
[Điểm yếu: Những đứa trẻ này không có hại. Bạn chỉ cần đi qua chúng. Không cần thiết phải khiến chúng nổi giận]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi nhìn những đứa trẻ vẫn đang cười đùa vui vẻ rồi nhìn vào cái ghế trống không, nhưng tiếc là không có cửa sổ trong suốt xuất hiện.
Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.
“...Có một phòng nữa nhỉ”
“Ừm”
Jang Chaeyeon gật đầu đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
Ở phía sau có một cấu trúc có vẻ là một nhà bếp, và phía trên đó là một cầu thang đã mục nát hoàn toàn đến mức khiến tôi tự hỏi là có thể đi lên đó bình thường được hay không.
“...Tôi sẽ đi trước”
Tôi đi lên dẫn trước, và Jang Chaeyeon lặng lẽ theo sau.
<Hahaha!>
<Ahahaha!>
Và ngay cả trong suốt thời gian chúng tôi đi về trước, những đứa trẻ vẫn chỉ đơn thuần cười đùa vui vẻ.
***
Ngay khi vừa bước vào nhà bếp, một mùi hôi thối liền xộc vào mũi tôi.
Tôi miễn cưỡng duỗi thẳng hai bên mày đang nhăn lại và nhìn xung quanh.
“Ưm”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm gì đó và gõ nhẹ vào tay tôi.
“Nhìn kìa”
“Ừm?”
Khi tôi nhìn về trước theo lời của cô ấy,
“...”
Ở đó có một bóng hình trông như dáng vẻ của một người ở trong bóng tối.
“Lần này thì ngược lại hoàn toàn nhỉ”
“...”
Ở lối vào thì chỉ có mỗi cái đầu.
Còn ở trong này lại là một con ma-nơ-canh với mỗi phần thân đang đứng vào tư thế.
Phần đầu của nó không có gì cả.
“...Nơi này kiểu như là nhà của Chủ Nghĩa Duy Mỹ sao?”
“Chà. Dường như là vậy”
Jang Chaeyeon khẽ đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
-Cạch!
Con ma-nơ-canh đã đứng im cho đến khi nãy bắt đầu cử động cơ thể như đang nấu ăn.
-Cạch! Cạch!
Đúng lúc đó.
<...>
<...>
Nhưng đứa trẻ đang cười đùa bên ngoài bỗng trở nên im lặng.
Tôi nhìn về phía những đứa trẻ.
Những đứa trẻ chỉ còn lại phần từ trên cổ đang nhắm chặt mắt mà run rẩy.
-Soạt…soạt…
Và âm thanh thứ gì đó đang bị kéo lê đi từ trên tầng bắt đầu vang lên.
Khô Mộc Tử Hôi, Đồ Than Chi Khổ Khô Mộc Tử Hôi: Vẻ bề ngoài thì giống như cây khô, và tâm trí thì giống như tro tàn. Đồ Than Chi Khổ: chỉ sự đau khổ như rơi vào vũng lầy và bị thiêu đốt trên than hồng.