Tôi lén lút liếc nhìn Trưởng Chi nhánh.
Cô ấy vẫn đang thở.
Không, thật ra thì cô ấy còn lành lặn hơn tôi nghĩ.
Máu đang chảy ra trên khuôn mặt của cô ấy, răng có vẻ cũng đã rụng mất vài cái, và hình như cũng đã bị trật mất vài khúc xương, nhưng dù sao thì cô ấy vẫn đang nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời.
Trưởng Chi nhánh nói gì đó bằng miệng.
‘Thả ta ra hộ cái’
Không, cái đó nói dễ hơn làm đấy.
“...”
Một sự im lặng nặng nề trùng xuống.
Thật lòng thì tôi có hơi bế tắc đấy.
Tôi tự hỏi làm sao thì mới có thể chiến thắng một thứ như vậy nữa.
Thậm chí với Trưởng Chi nhánh đang bị trói ở bên cạnh đó thì làm sao mà không nảy sinh suy nghĩ đó được chứ.
Dù vậy, theo một cách nào đó thì đây là cơ hội tốt nhất hiện tại.
Đối đầu với Chủ Nghĩa Duy Mỹ đã hoàn toàn bị phá hủy một cánh tay.
Dù sao thì khác với mọi khi, tình trạng của thứ kia cũng không hề tốt.
Vậy nên vẫn có cơ hội chiến thắng.
Và để có thể làm vậy…
“Cô Daon”
“Vâng?”
Yu Daon nhìn tôi, và tôi vừa chỉ vào Trưởng Chi nhánh vừa thì thầm với Yu Daon.
“Trước hết xin cô hãy đi gỡ trói cho Trưởng Chi nhánh”
“Ưm…liệu thứ đó sẽ chịu ở yên chứ?”
“Vì tôi sẽ khiến thứ đó phải ở yên nên là đừng lo”
“...”
Nghe tôi nói, Yu Daon vừa do dự vừa lùi lại, rồi từ từ bước về phía Trưởng Chi nhánh.
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ cho các ngươi thả cô ta ra sao?”
“Vậy mà ngươi lại có ý định để cho bọn ta thả cô ấy đấy chứ”
Tôi vừa chậm rãi đáp lại lời của Chủ Nghĩa Duy Mỹ vừa ra hiệu bằng mắt với những người khác ngoại trừ Yu Daon.
Những người khác bao gồm cả tôi đứng lên trước như để bảo vệ Yu Daon, và cô ấy chạy về phía Trưởng Chi nhánh.
“Trưởng Chi nhánh, tay cô không sao chứ? Trên người cô có dấu vết nào không?”
“Trên người ta không có vết nào cả và tay ta cũng ổn nhưng lưng thì hơi nhức chút, nên là ta mong cô cởi trói nhanh lên giúp ta”
“À, vâng! Gư…Buộc chặt thật đấy”
“Hay là cô thử dùng lực để tháo ra đi?”
“Vậy thì tôi dùng răng để cắn xé nhé?”
“Không……xin hãy cởi nhanh lên đi”
Tiếng Yu Daon rên rỉ trong khi gỡ sợi dây đang trói Trưởng Chi nhánh vang lên, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ cười thành tiếng.
“Các ngươi đang chơi vui thật đấy nhỉ”
“...”
“Dù vậy, ta đã rất ngạc nhiên khi các ngươi còn làm tốt hơn cả dự tính đấy”
Làm tốt, cái gì cơ?
Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười trước ánh mắt của tôi.
“Chà, ta không ngờ là các ngươi sẽ phá hủy tác phẩm của ta dễ dàng đến vậy đâu”
“Sao vậy, ngươi bất ngờ là bọn ta lại phá hủy Kiệt tác dễ đến vậy à?”
Chủ Nghĩa Duy Mỹ cười phá lên trước câu hỏi của tôi.
“Làm sao mà có chuyện đó được chứ?”
Rồi cô ta nhìn tôi.
“Ta không hề nghi ngờ là các ngươi sẽ phá hủy Kiệt tác”
“...”
Ý cô ta khi nói rằng không nghi ngờ là chúng tôi sẽ phá hủy Kiệt tác là sao?
Có lẽ do để ý rằng tôi đang nhìn cô ta với vẻ mặt bối rối, Chủ Nghĩa Duy Mỹ gật đầu.
“Đúng vậy. Kiệt tác của ta đã bị các ngươi phá hủy”
“Phải. Ngươi không định nói rằng mình đã cố ý làm vậy đâu nhỉ?”
“Ta bị điên chắc? Ngươi nghĩ rằng ta là kiểu sẽ ném tác phẩm của mình cho các ngươi rồi bảo cứ phá hủy nó đi à?”
Cô ta vừa cười vừa lắc đầu.
“Đơn giản chỉ là vui thôi. Ta thích ngươi, nhưng ngươi lại đang cư xử như thể đã tìm thấy lý do để giết ta vậy”
“Đương nhiên là có nhiều lắm rồi”
“Ồ, là gì vậy?”
“...”
Tôi nhớ lại những con người từng la thét.
Và tôi cũng nhớ lại những người đã trở thành tác phẩm nghệ thuật trong bảo tàng.
“Ngươi không cần phải biết”
Đồng thời, tôi rút súng ra nhắm thẳng vào Chủ Nghĩa Duy Mỹ và bóp cò, cùng lúc đó, Aileen cũng chĩa súng vào Chủ Nghĩa Duy Mỹ và bóp cò.
-Bằng! Bằng!
Tiếng súng vang lên, và những viên đạn trúng vào cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi nảy ra ngoài với một tiếng tinh.
Quả nhiên là không có cách nào để thắng về mặt vật lý nếu không phải Trưởng Chi nhánh.
Nói cách khác, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài phải đưa Trưởng Chi nhánh ra cho bằng được để chiến thắng.
Cốt lõi cơ bản để chiến thắng sẽ là Yu Daon cứu Trưởng Chi nhánh và chúng tôi tìm cách trong khi Trưởng Chi nhánh được thả ra.
“Cô Daon! Vẫn chưa được sao!”
“Sắp…! Xong hết rồi…!”
Yu Daon cầm cây dùi và rên rỉ cắt đứt thứ gì đó.
Cùng lúc đó, Jang Chaeyeon vươn tay ra đẩy Chủ Nghĩa Duy Mỹ đi, nhưng cô ta không nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Lần này chắc cũng thử làm cái đó đi nhỉ, cái đó ấy?”
Và rồi.
Khi cô ta vỗ bàn tay ma-nơ-canh của mình và lẩm bẩm gì đó,
“...!”
Một cơn đau đầu khủng khiếp ngay lập tức ập đến.
Tôi đã trải qua cái này trước đây rồi.
Nếu tôi đang bị đau đầu giày vò thì những người khác—
Ngay khi tôi vội vã quay đầu lại kiểm tra những người khác,
-Rầm!
Jang Chaeyeon không chút do dự vung tay đánh bay Song Ahrin và Aileen đi, và hai người họ cứ thế bay đi va đầu vào tường rồi bất tỉnh không một tiếng kêu.
“Cô Chaeyeon!”
Cô ấy nghe thấy tiếng hét của tôi liên giơ tay lên để đánh bản thân bất tỉnh,
“...”
Nhưng rồi cô ấy hạ tay xuống và nhắm chặt mắt lại.
“Không sao đâu”
“...Cô vẫn ổn?”
Nếu là trước đây thì cô ấy đã tự làm bản thân bất tỉnh rồi, nhưng bây giờ thì ổn nghĩa là sao?
Nhưng trước khi tôi có thể nói xong, Jang Chaeyeon đã bắt đầu nhấc những món đồ xung quanh lên và ném chúng vào Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và Chủ Nghĩa vừa đón nhận những món đồ đó bằng cơ thể mình vừa thở dài não nề.
“Không. Dù sao thì đây cũng là nơi ta nghỉ ngơi mà, đâu cần phải quậy phá đến mức đó chứ?”
Và Jang Chaeyeon vẫn tiếp tục ném những món đồ đi mà chẳng hề để tâm.
“Đi giúp Yu Daon đi”
Cô ấy nói vậy với giọng điềm tĩnh, và tôi cũng nhìn Yu Daon ngay khi vừa nghe cô ấy nói.
Cùng lúc đó, Yu Daon đang bắt đầu giơ cây dùi lên cao rồi đâm vào cơ thể của Trưởng Chi nhánh.
“Nhìn thấy máu chính là nghệ thuật…”
Yu Daon vừa đờ đẫn lẩm bẩm vừa đâm vào cánh tay của Trưởng Chi nhánh.
-Phập!
Cây dùi đâm vào cánh tay của Trưởng Chi nhánh, nhưng cô ấy chỉ thở dài thườn thượt mà không chớp mắt.
“Dù vậy, có vẻ là cô Jang Chaeyeon đã tìm được cách khác rồi”
Cô ấy nhìn Jang Chaeyeon rồi lắc nhẹ tay và mỉm cười.
“Nhưng đúng là may thật nhỉ?”
-Rắc!
Khi Trưởng Chi nhánh tiếp tục dùng sức lắc tay, cây cột mà cô ấy bị trói vào bị phá hủy và Trưởng Chi nhánh đang phủi tay.
“Như này là ổn rồi nhỉ”
“Nghệ, nghệ thuật…”
“Xem nào…”
Trưởng Chi nhánh nhìn Yu Daon đang liên tục đâm cây dùi vào mình rồi vỗ tay à một cái và dậm mạnh chân.
-Ruỳnh!
Cùng với tiếng thứ gì đó sụp xuống, một cái lỗ có hình bàn chân đã được tạo ra trên sàn, và cô ấy cứ thể đẩy Yu Daon vào cái hố.
Thân trên ở trên, thân dưới ở dưới.
Nói cách khác, Yu Daon đang dãy dụa trong khi bị kẹt vào sàn nhà.
“Được rồi, như này là đủ rồi chứ?”
“Phù”
Trưởng Chi nhánh thở ra một tiếng và lẩm bẩm rồi bắt đầu mở nắm đấm.
Jang Chaeyeon, đã đang ném những món đồ từ nãy đến giờ, rút lại về phía tôi, và Trưởng Chi nhánh cũng đi đến.
“Tại sao cô lại thua vậy?”
“Ta thua bởi vì ta đang thua thôi đúng chứ?”
“Nếu là Trưởng Chi nhánh thì không phải cô sẽ chiến thắng tất cả sao?”
“Cậu đang nói cái gì vậy. Ta cũng là con người mà, lúc thắng thì thắng còn lúc thua thì thua chứ”
Cạch, cô ấy vừa xoa lưng vừa lẩm bẩm.
“...Cái này có lẽ sẽ hơi phiền phức đây”
Và Chủ Nghĩa Duy Mỹ gãi má như thể khó xử trong khi nhìn chúng tôi.
Ngay cả vậy, vẻ mặt của cô ta không phải là thật sự lo lắng mà thay vào đó giống như một người đang gặp một tình huống khó xử hơn, nên chúng tôi cũng chỉ nhìn cô ta mà không hạ thấp cảnh giác.
“Ta sẽ giải thích từ bây giờ nên là nghe kỹ đây”
Trưởng Chi nhánh nắm rồi lại mở nắm đấm và nhìn tôi cùng Jang Chaeyeon.
“Ta sẽ nói cho hai người mục tiêu hàng đầu phải làm trước”
“Tôi đang nghe đây”
“Tuyệt đối đừng nghĩ đến việc chiến thắng khi chiến đấu trực diện với một thứ như kia. Đó là chuyên môn của ta chứ không phải mấy người”
Jang Chaeyeon và tôi gật đầu trước lời của cô ấy.
Chúng tôi thật sự đã cảm nhận thấm thía điều đó.
“Theo những gì Cục Quản thúc đã tìm hiểu được cho đến bây giờ, nghe nói Chủ Nghĩa Duy Mỹ sẽ xuất hiện trở lại ngay cả khi nó bị phá hủy”
“...Hả?”
Nó sẽ xuất hiện lại ngay cả khi bị phá hủy sao?
Thế thì là bất tử rồi còn gì.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Trưởng Chi nhánh nói tiếp.
“Nhưng cái đó không phải là bất tử”
“Cái đó không phải là bất tử sao?”
“Nhìn dáng vẻ của thứ đó đi”
Chúng tôi nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang mỉm cười nhìn chúng tôi với một khuôn mặt khác so với lần trước.
“Theo suy đoán của Trưởng Bộ phận, một thứ mang tính con người như vậy tuyệt đối không thể tự nhiên sinh ra”
“...”
Không thể tự nhiên sinh ra sao?
“Vậy nghĩa là sao?”
“Ta không biết”
“Vâng?”
Vậy là sao?
Khi tôi làm vẻ mặt bối rối, Trưởng Chi nhánh liền mỉm cười.
“Tìm ra điều đó là công việc của cậu Kim Jaehun đúng chứ?”
“Không. Dù cô có bảo tôi tìm một thứ gì đó ở đâu đó thì làm sao mà tôi có thể làm được chứ…”
“Thứ đó sẽ ở trong khách sạn này”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười.
“Nếu không thì cậu Kim Jaehun đã chẳng có lý do gì để xông vào nơi này rồi”
“...”
Chính xác thì tôi đến đây để phá hủy Kiệt tác cơ.
Nói cách khác, Trưởng Chi nhánh nghĩ rằng bí mật của Chủ Nghĩa Duy Mỹ được giấu ở đây sao?
“...”
“Nào, vì vậy. Ta sẽ câu thời gian cho cậu Kim Jaehun”
Tôi gật đầu trước lời của Trưởng Chi nhánh, và cô ấy mỉm cười.
“Ta có tổng cộng hai việc muốn giao cho cậu Kim Jaehun và cô Jang Chaeyeon”
Cô ấy giơ hai ngón tay lên.
“Việc đầu tiên là đánh thức những người khác”
“...”
“Và việc thứ hai là tìm kiếm thật kỹ càng nơi này, tìm kiếm thứ cần thiết rồi phá hủy nó, đốt cháy nó, hoặc bất cứ điều gì”
“...Tôi hiểu rồi”
Tôi nhìn xung quanh.
Nơi này cũng không phải là lớn, nhưng ngay cả vậy, nó cũng là một tầng của một tòa nhà.
Nếu lục soát thì thứ cần tìm rồi cũng sẽ xuất hiện thôi.
Không, tôi chỉ có thể mong là vậy.
“Được rồi, vậy thì…”
Sau đó, Trưởng Chi nhánh thở ra một tiếng, dùng ngón cái lau sạch máu đang chảy xuống từ trán, rồi lại đạp chân bay đi.
-Rầm!
Cùng với âm thanh thứ gì đó bị phá hủy, Trưởng Chi nhánh đánh mạnh vào Chủ Nghĩa Duy Mỹ bằng nắm đấm của mình, và Jang Chaeyeon cùng tôi đồng thời chạy ra ngoài.
Chúng tôi đã chạy bao xa khỏi tiếng rầm rầm đó rồi?
Jang Chaeyeon nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.
“...Chúng ta không thể tìm qua mọi chỗ ở đây được”
“...Đúng vậy”
Đúng như cô ấy nói.
“Vậy thì chúng ta chỉ cần không tìm là được”
“...Hở?”
Jang Chaeyeon làm vẻ mặt khó hiểu,
Ngay khi tôi lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi áo của mình, cô ấy liền vỗ tay à một cái.
Chiếc điện thoại mà chúng tôi đã tìm thấy ở dưới tầng một.
Chiếc điện thoại mà hứa sẽ chấp nhận thực hiện duy nhất một yêu cầu của chúng tôi trong khách sạn này.
“...”
Tôi từ từ cầm chiếc điện thoại lên áp vào tai, và tiếng chuông cũ kỹ bắt đầu vang lên.
-Rinh rinh…
Sau vài hồi chuông, một giọng nói không rõ danh tính trả lời điện thoại.
“Đây là quầy lễ tân”
“...Xin hỏi có thể giúp tôi tìm vật phẩm của Chủ Nghĩa đã bị giấu đi ở trên tầng năm được không?”
Tôi đã nói cực kỳ chung chung không biết có được không nhỉ.
Khi tôi đang lo lắng như vậy,
“Tôi hiểu rồi”
Chiếc điện thoại cúp máy với một giọng nói khô khan.
Jang Chaeyeon và tôi nhìn nhau, cùng lúc đó, một tiếng chuông tinh vang lên trong đầu tôi.
Trước khi nhận ra, một ai đó mặc trên mình bộ áo đuôi tôm cũ kỹ với khuôn mặt không thể nhìn thấy được đã đang nhìn chúng tôi.
“Xin hãy để tôi hướng dẫn cho các bạn”
Người đó lẩm bẩm bằng giọng trầm thấp.
