-Ầm!
Aileen lăn lộn trên sàn và hét lên.
“Bảo chặn một thứ như vậy là phải làm như nào chứ!”
“Cứ chặn đi! Sao cứ phải than vãn như vậy hả!”
“Đây chính là cuộc sống hàng ngày của Phòng Nhân sự sao?!”
“Chịu đựng đi!”
Song Ahrin trả lời câu hỏi của cô ấy với giọng nói đầy bực bội và vung tay, đồng thời, những sợi chỉ bắn ra từ tay của cô ấy và chặn những đòn tấn công.
“Cô định sống sót đến khi nào mà chỉ cứ than vãn như vậy hả!”
“Tôi đã làm việc lâu hơn cô—”
-Rầm!
Aileen hét lên bằng giọng gay gắt trong khi nằm rạp xuống sàn để né cái chân đang bay tới.
“—đấy!”
“À, vâng! Còn trẻ tuổi mà giỏi giang gớm nhỉ!”
“Thấy hai người đang vừa cãi nhau vừa tránh né như này thì tình hình hiện tại có vẻ không nguy hiểm như tôi nghĩ nhỉ!”
Không phải họ còn bằng tuổi nhau sao.
Tôi né đòn cùng Yu Daon và nhìn về trước.
Kiệt tác đang mỉm cười vung tay về phía chúng tôi.
Yu Daon vươn tay ra để làm chệch đòn tấn công, và cùng với một tiếng rắc, cánh tay của cô ấy bị vặn theo một hướng quái dị.
“Gư…!”
“Cô Daon! Cô không sao chứ?”
“Tôi ổn!”
Yu Daon vừa cười vừa lắc đầu trước lời của tôi.
“Anh Jaehun không bị thương ở đâu chứ?”
“Đừng lo cho tôi—”
-Rầm!
Cùng với một âm thanh khủng khiếp, Kiệt tác đang lao về phía tôi bị đánh văng đi.
“Cẩn thận”
“Cảm ơn cô, cô Chaeyeon”
Jang Chaeyeon gật đầu nhìn tôi.
“Có lý do nào mà chúng ta phải làm việc này không?”
“Có chứ”
“Đó là gì?”
“Có lẽ”
-Vút!
Khi Song Ahrin vươn cả hai tay ra từ phía sau, Kiệt tác liền thực hiện những cử động quái dị trong trạng thái được kết nối với những sợi chỉ và ngã xuống.
“Nghệ thuật mà Chủ Nghĩa Duy Mỹ nghĩ đến cuối cùng chính là trở thành tiêu bản”
“Vâng?”
“Không, không phải cô Daon và tôi”
Yu Daon nhìn về đây khi nghĩ rằng tôi đã gọi cô ấy, nhưng tôi vội vã ngăn cô ấy lại và nói tiếp.
“Vì Chủ Nghĩa Duy Mỹ là một nghệ sĩ cổ hủ hơn ta nghĩ đấy”
“Và cũng đã sống lâu nữa”
“Đúng vậy”
Cô ta chỉ dùng con người làm vật liệu thôi, còn cách vẽ tranh, điêu khắc, và ngay cả phong cách nghệ thuật của cô ta cũng không thể gọi là tiến bộ.
Thậm chí từ cách cô ta đối xử với Trưởng Chi nhánh rất tốt nữa…
Từ những điểm đó thì chắc là cô ta cũng đã phải sống được khá lâu rồi.
“Thế thì?”
“Sau cùng, chúng ta đang chiến đấu với một dị thể quản thúc được tạo ra bởi một dị thể quản thúc nhỉ”
“Ừm”
“Nói cách khác, nếu nghĩ theo hướng ngược lại, chúng ta chỉ cần biết về đặc tính của nghệ thuật mà Chủ Nghĩa Duy Mỹ tạo ra thôi”
Kiệt tác sau cùng cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, dù cho đó có là ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực.
“Ừm…vậy thì?”
Jang Chaeyeon lườm tôi như đang bảo tôi đừng nói vòng vo nữa mà hãy vào thẳng vấn đề.
Không, lúc sau sẽ dễ hiểu hơn nếu giải thích tiền đề như này mà.
Tôi gạt sự ấm ức của mình sang một bên và tiếp tục phần giải thích của mình.
“Tóm lại là”
“Ồ, dường như thứ kia cũng hơi chậm lại một chút rồi nhỉ”
Vừa nghe Yu Daon nói, tôi vừa nhìn Jang Chaeyeon và cười khẩy.
“Nếu nhìn thật kỹ, ta có thể biết được thứ nghệ thuật hoàn hảo mà Chủ Nghĩa Duy Mỹ nghĩ đến là gì”
-Rầm!
[Khiên của Chronos: còn 8 giây]
Yu Daon vươn tay ra chặn đòn tấn công của Kiệt tác.
Chân của Kiệt tác đã lướt qua tấm khiên ở một tốc độ chậm hơn rõ rệt so với khi nãy.
“Đó là bất động”
Nghe tôi nói, Jang Chaeyeon ngẩng lên nhìn Kiệt tác, và Kiệt tác cũng nhìn cô ấy.
Đồng thời, nó vung chân dữ dội hơn nữa, và Jang Chaeyeon nhắm chặt mắt rồi hất Kiệt tác bay đi.
“...Vậy thì chị sẽ…”
“Đúng vậy”
“...”
Cô ấy nhìn xuống sàn với vẻ mặt cay đắng.
“...Không phải thứ kia có hơi chậm lại rồi sao?”
“Ừm”
Và, chúng tôi không phải là những người duy nhất nhận ra tình huống hiện tại.
Song Ahrin và Aileen cũng nhìn chằm chằm vào Kiệt tác trước mặt mình.
“Này, tôi có đang nhìn đúng không vậy?”
“Ừm, đúng rồi đấy”
“...”
-Két két…
Tiếng ken két phát ra từ các khớp của Kiệt tác và nó vặn vẹo cơ thể.
“Chị”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn Kiệt tác, và Kiệt tác mỉm cười nhìn cô ấy.
“Chaeyeon à”
“Ừm”
“Cảm giác này tuyệt lắm đấy. Em cũng nên thử nó đi”
“...”
Jang Chaeyeon hạ tầm mắt xuống sàn, và Song Ahrin cứ thế đi qua Jang Chaeyeon rồi nhìn chằm chằm vào Kiệt tác.
“Ô kìa, Ahrin cũng ở đây à?”
“...Cô”
Cô ấy nhìn Kiệt tác rồi nhìn Jang Chaeyeon, và Kiệt tác ngay lập tức vung móng tay của mình về phía Song Ahrin.
-Keng!
Tất nhiên, Yu Daon và tôi đã chặn được đòn tấn công đó.
“Cái đứa này dù vậy cũng đã rất lo lắng cho cô đấy”
“Thật sao?”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi chỉ vào Jang Chaeyeon ở phía sau bằng ngón cái, và Kiệt tác liền mỉm cười rạng rỡ khi nghe thấy những lời đó.
“Chị vui lắm. Em đã nghĩ cho chị nhiều như vậy nhỉ. Thế thì lần này chắc chắn—”
“Nên là đến lúc để chấm dứt sự lo lắng đó rồi”
Song Ahrin bước về trước thứ kia không chút do dự, và nó vung tay
“Cô Ahrin!”
-Thụp!
Tôi và Yu Daon lại chặn đòn tấn công của nó.
“Xin lỗi. Xin hãy chặn giúp tôi một chút thôi”
“Đột nhiên—”
“Đằng nào thì thứ này cũng sẽ dừng lại ngay thôi đúng chứ?”
Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi.
“...”
“Vậy thì tôi thật sự xin lỗi, nhưng mà tôi cũng có lời muốn nói”
Và rồi cô ấy đối mặt với Kiệt tác.
Song Ahrin đã luôn có ý kiến mạnh mẽ, nhưng trong những tình huống như này, cô ấy lại luôn nhượng bộ ý kiến và quan điểm của mình.
-Keng!
“Cô Daon, tôi xin lỗi, nhưng xin hãy chịu khó chỉ một lần này thôi”
“Không sao đâu!”
Nghe câu trả lời vui vẻ của Yu Daon, tôi cũng quay về nhìn Kiệt tác.
“Tôi cũng đã dựa dẫm và đi theo cô rất nhiều. Hầu hết mọi người làm ở Cục Quản thúc đều có phẩm chất tốt, nhưng dù sao đi nữa, cô là người có nhân cách thật sự tuyệt vời trong số đó”
Song Ahrin nhìn thẳng vào cô ấy.
“Vậy nên, đây là sự quan tâm tối đa mà người hậu bối có thể làm cho tiền bối”
Rồi cô ấy quay lại nhìn Jang Chaeyeon, sau đó đột nhiên chau mày và hét lớn.
“Này! Cô định chỉ ngậm miệng ở đấy như một con câm thôi à? Mau ra đây nói gì đó đi!”
Nghe vậy, Jang Chaeyeon ngẩng lên nhìn qua lại giữa Song Ahrin và Kiệt tác, rồi khi cô ấy vươn tay ra, Kiệt tác liền bay ngược về sau.
Trong lúc đó, Kiệt tác bây giờ đã không còn có thể cử động bình thường được nữa.
Nó thật sự đang phát triển với một tốc độ khủng khiếp.
-Rầm!
Kiệt tác cứ thể bị đập thẳng vào tường, và Jang Chaeyeon chậm rãi tiến đến chỗ cô ấy.
“Chị”
“Chaeyeon à”
Cô ấy cúi xuống và vươn tay ra vuốt tóc của Kiệt tác.
“...Cảm ơn. Nhờ có chị mà em đã đến được đây”
“...”
Thứ đó không nói bất cứ lời nào.
Chỉ là.
Nó cứ thể ở im đó trong trạng thái cứng đờ.
“Được hoàn thành rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đó.
Cô ấy siết chặt nắm đấm.
-Xạc!
Đồng thời, con ma-nơ-canh đã từng tuyệt đối không thể bị phá hủy cho đến khi nãy dễ dàng tan thành bột vụn và đổ sụp trước mặt chúng tôi.
Ở trong là một viên ngọc trong suốt khác.
“...Đây”
Jang Chaeyeon nhấc viên ngọc lên đưa cho tôi.
“Cô Chaeyeon”
“Ừm”
“Cô ổn chứ?”
“Không”
Cô ấy chậm rãi lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Nhưng chúng ta phải đi thôi”
“...”
“Đi thôi. Vì dường như đã đến lúc tôi phải trả thù rồi”
Cô ấy lẩm bẩm với giọng trầm thấp và bước đi, và tôi cầm viên ngọc lên khám xét.
Cũng giống vậy, cái này cũng đang sáng lên trong suốt.
***
Jang Chaeyeon đang đi trước dẫn đầu chúng tôi.
“Đây là tầng mấy rồi?”
“Tầng bốn thì phải”
Chỉ còn một tầng nữa là đến được tầng cuối cùng.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ chắc hẳn đang ở tầng trên cùng.
“...”
Jang Chaeyeon hít sâu, và Aileen nhìn tôi.
“Chúng ta nghỉ chút rồi đi”
“...Làm vậy đi nhỉ”
Chúng tôi đã chạy không ngừng nghỉ suốt từ dưới tầng một đến giờ mà.
Ngay khi vừa nghe thấy tôi nói vậy, Yu Daon liền ngồi phịch xuống tại chỗ và thở ra.
“Vậy thì chúng ta nghỉ ngơi chút thôi!”
“Cô thậm chí còn không mệt”
“Cô Ahrin nói gì vậy chứ. Tôi cũng là con người mà?”
Song Ahrin cười khẩy trước lời của Yu Daon rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, còn tôi thì đi đến chỗ Jang Chaeyeon.
“Cô Chaeyeon”
“Ừm”
“Cô ổn chứ?”
“...Hừm”
Cô ấy ngập ngừng một lúc trước câu hỏi của tôi rồi gật đầu.
“Ừm. Tôi ổn”
“May qua rồi. Giờ thì…”
“Chúng ta sẽ đi bắt Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhỉ?”
“...Đúng vậy”
“Nhưng mà”
Nghe tôi nói, Jang Chaeyeon ngẩng lên nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tại sao anh lại làm cho tôi đến mức này?”
“Ừm?”
“Theo một cách nào đó, đây đâu phải là công việc của anh”
“...”
“Chỉ là…anh không biết gì nhiều về chị, và đây chỉ là việc của tôi thôi…”
“Cô Chaeyeon”
Tôi cắt ngang lời lẩm bẩm của Jang Chaeyeon rồi nói tiếp.
“Cô Chaeyeon cũng đã đi theo tôi khi tôi đi làm việc có liên quan đến em gái tôi mà”
“...”
Cô ấy liền tục đóng mở miệng.
“Đó chính là mối quan hệ của chúng ta. Mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, và làm những việc vì nhau khi cần thiết”
“...”
Jang Chaeyeon im lặng mà không nói gì.
Rồi cô ấy bất chợt nắm lấy tay tôi.
“...Tôi…anh”
“Nghỉ ngơi đủ rồi chứ?”
Và rồi, Song Ahrin ngắt lời cô ấy và nhìn chúng tôi.
“Vì Trưởng Chi nhánh vẫn đang bị bắt giữ nên là chúng ta không thể nghỉ ngơi đàng hoàng đâu. Phải đi vào ngay lập tức đấy”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và Song Ahrin cũng nhìn Jang Chaeyeon rồi nhếch khóe miệng của mình lên.
“Sao vậy, cô có điều gì muốn nói à? Tôi cũng đang giúp cô y hệt thôi mà?”
Giúp đỡ cô y hệt à.
“...Không. Đi thôi”
Và rồi, tất cả chúng tôi bắt đầu đi lên cầu thang.
Chúng tôi leo cầu thang với vẻ mặt căng thẳng hơn nhiều so với trước đó, và một tấm biển đề <Tầng 5> lọt vào mắt chúng tôi.
Mỗi khi leo lên cầu thang, cảm giác bất an lại càng tăng lên.
Liệu chúng tôi có thể thắng chứ?
Chuyện gì đã xảy ra với Trưởng Chi nhánh rồi?
Ngay từ đầu thì Chủ Nghĩa Duy Mỹ muốn làm gì mà Quan sát giả lại nhờ tôi làm việc này?
Và tại sao tôi của quá khứ chưa bao giờ đánh bại được Chủ Nghĩa Duy Mỹ?
Dù không biết sự thật là gì, nhưng một lúc nào đó cũng phải làm thôi.
Dường như sổ hướng dẫn đã rung lên vì lời lẩm bẩm của tôi.
Chúng tôi đi qua tấm biển đề <Tầng 5> và đi vào trong.
Đó là một nơi được trang trí theo phong cách cổ kính.
Những món đồ nội thất được bố trí xung quanh, và một bản nhạc cổ điển êm dịu đang vang lên.
Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm giác nó giống như tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp.
Và.
“Khụ…!”
Còn có cả dáng vẻ của Trưởng Chi nhánh đang bị trói vào cái cột trong khi chảy máu.
“Trưởng Chi nhánh!”
Tôi vừa nhìn cô ấy vừa hét lên, và Trưởng Chi nhánh mở mắt nhìn tôi.
“Đừng đến!”
Đồng thời, một tiếng bước chân vang lên.
“Cũng mất kha khá thời gian nhỉ?”
-Cộp…cộp…
Âm thanh một vật cứng bước đi trên sàn vang lên.
Tôi nhắm chặt mắt lại và nhìn về hướng âm thanh đó phát ra, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ với một cánh tay bị phá hủy đang đi về phía chúng tôi.
“Xin chào. Ngươi đã trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều trong khoảng thời gian đó đấy”
Cô ta nhìn chúng tôi rồi mỉm cười.
