Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

201-400 - Chương 337: Điểm chung của nghệ thuật

Tôi đang suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cũng có cả việc tôi đã không một cách dễ dàng câu hỏi nghệ thuật là gì nữa.

Tôi không ngừng thì thầm và không ngừng suy nghĩ.

Chủ Nghĩa Duy Mỹ đơn giản hơn ta nghĩ nhiều.

Để có thể hiểu được hoàn hảo những suy nghĩ từ góc nhìn của một kẻ điên, tôi chỉ hành động hoàn toàn trái ngược với những gì mình đang nghĩ là được

Tôi cố phớt lờ ánh mắt đang nhìn tôi như một tên điên của Aileen và tiếp tục nói chuyện với bức tượng.

Không phải là tôi đang cố chia rẽ gì cả.

Đơn giản chỉ là vì chúng là cùng một nghệ thuật thôi.

Nghệ thuật.

Một lĩnh vực khó có thể phân biệt hơn kém và đồng thời cũng là một nơi không có đáp án đúng.

Cái gọi là nghệ thuật không có một tiêu chuẩn tuyệt đối.

Nếu mười người cùng nhìn một bức tranh, họ sẽ có những cảm xúc khác nhau, người thích người không.

Nó cũng tương tự cách một người thì thấy bức vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ nhưng với người khác thì lại là bức tranh của đứa con yêu quý vậy.

Và đây là là chuyện đương nhiên thôi nhưng ngay cả với một bức tranh thì cũng sẽ có một tỷ lệ thích và không thích nào đó.

Có bức tranh mà năm trên mười người có thể thích, và cũng có bức tranh mà chín trên mười người có thể thích.

Điều đó không phủ định rằng bức tranh đấy xuất sắc, nhưng những người bị so sánh sẽ không nghĩ vậy.

“...”

Tôi đã cảm nhận được khi nhìn Kiệt tác.

Thứ đó thật tuyệt đẹp.

Ít nhất thì theo tiêu chuẩn của tôi là như vậy.

Tôi không biết có Aileen thấy thứ đó xinh đẹp khi nhìn nó không, nhưng cô ấy là người nhanh nhạy và hành động lý trí nhất trong chúng tôi.

Và khi nhìn thấy vẻ đẹp đó, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy thất vọng.

-Két két…!”

Bức tượng tôi đang nói chuyện với nâng cơ thể của mình lên với tiếng ken két.

Rồi sau khi nó đứng dậy và nhìn Kiệt tác đang chuyển động như thể nhảy múa.

-Vút!

Nó dậm mạnh xuống sàn và bay đi bằng chuyển động nhanh nhẹn, bám chặt vào Kiệt tác.

“Anh vừa khiến bức tượng ghen tị đấy à?”

Quan sát giả tròn mắt nhìn tôi, và tôi lắc đầu trước lời của cô ấy,

“Không. Tôi đã cho nó thấy rằng mạng sống của nó đang bị đe dọa”

Quan sát giả liên tục nghiêng đầu như thể không hiểu tôi đang nói cái gì.

Ghen tị, đố kỵ.

Không phải là những cảm xúc con người như vậy.

Nó là một bản năng sâu sắc và đáng sợ hơn nhiều.

“Cái gọi là sự đe dọa đến tính mạng thì chủ quan hơn ta nghĩ đấy”

Tôi nhìn về người đã khiến tôi nảy ra suy nghĩ này.

Yu Daon đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Kiệt tác.

“Với một số người, bị bắn hay bị đâm là một điều đáng sợ khi phải nghĩ đến cái chết, nhưng với người khác, nó có thể chẳng là gì ngoài một chướng ngại, hay thậm chí còn chẳng phải một chướng ngại”

Tôi sẽ chết nếu bị tác động vào tim, nhưng Yu Daon thì không như vậy.

Điều tương tự cũng có thể áp dụng với bức tượng kia.

“Thứ đó được tạo ra vì nghệ thuật mà”

Nó không được tạo ra để sống, mà được sinh ra vì nghệ thuật.

“Và điều gì sẽ xảy ra nếu nó nhìn thấy một tác phẩm xuất sắc hơn nhiều so với bản thân đây?”

“Tôn kính chăng? Hoặc là sùng bái?”

Quan sát giả nghiêng đầu.

Cô ấy nói không sai.

“Cũng có thể là vậy”

Đấy là nếu hai tác phẩm được sinh ra từ những chủ nhân khác nhau thôi.

“Hai tác phẩm kia có cùng chung một chủ nhân”

Không tác phẩm nghệ thuật nào được tạo ra chỉ trong một lần cả.

Mọi tác phẩm nghệ thuật đều phải trải qua vô số những thử nghiệm và thất bại, và cũng phải trải qua chỉnh sửa và bổ sung.

Và khi tác phẩm đẹp nhất được sinh ra, những sản phẩm luyện tập đấy sẽ biến mất.

Bởi vì chúng chỉ là sản phẩm phụ trong quá trình tạo ra một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Cũng vì vậy mà chúng tuyệt đối không thể chấp nhận được sự tồn tại của Kiệt tác.

-Két két!

-Ken két!

Khi một bức tượng bắt đầu di chuyển, vô số những cái khác cũng bắt đầu lao vào Kiệt tác, vung tay vung chân của chúng.

“...Uầy…”

Và Quan sát giả đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó quay sang tôi.

“Sao mà anh nghĩ ra được cách này hay vậy?”

“Suy nghĩ từ góc nhìn của người ra đề chính ra cách để giải quyết vấn đề mà”

Sau cùng, không thứ gì là không có điểm yếu cả.

Bởi vì cái gọi là hoàn hảo không tồn tại.

Vậy thì tìm kiếm một thứ không hoàn hảo từ góc nhìn của chúng cũng là cách giải quyết vấn đề.

Quan sát giả lắng nghe lời giải thích của tôi gật đầu trong khi khoanh tay. 

“Đúng là như vậy thật”

“...”

Mặc dù đã nói vậy, tôi cũng đã khá là, không, thật sự đưa ra một nước cờ mạo hiểm nên tôi đang thở phào nhẹ nhõm trong lòng. 

“Hà, hà…”

Và rồi, Song Ahrin, đang thở hổn hển nãy giờ, chỉ vào Quan sát giả. 

“Cô thật sự chỉ đứng đó quan sát đúng như cái tên của mình thôi à? Chẳng giúp đỡ được chút nào cả!”

“Cô Ahrin, cô không dùng thể lịch sự nữa à?”

“Tôi còn đang vất vả muốn chết ở đây này, làm sao mà diễn được nữa chứ!”

Cũng không sai. 

“Thì là, tôi không thể ở lâu nếu di chuyển”

Trước lời của Song Ahrin, Quan sát giả nói như thể cảm thấy có lỗi và nhìn tôi. 

“Không thể ở lâu sao?”

“Ừm. Phải nói là không thể diễn trong một khoảng thời gian dài giống như Ahrin nhỉ”

Nói cách khác, ý của cô ấy là Jang Chaeyeon đang gặp khó khăn khi phải đưa Quan sát giả vào cơ thể của mình sao? 

“Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đấy thì có hơi bị tổn thương đó”

“...Tôi xin lỗi”

Tôi đã nhìn Quan sát giả với ánh mắt kiểu gì vậy.

Tôi hơi cúi đầu xin lỗi cô ấy, nhưng Quan sát giả lại mỉm cười gượng gạo và lắc đầu. 

“Không. Là lỗi của tôi vì đã tham lam mà”

“...”

“Tôi sẽ trả lại cho Chaeyeon ngay đây”

“Vâng. Nhờ cô đấy”

Dù sao thì người mà tôi thân thiết không phải Quan sát giả mà là Jang Chaeyeon.

Quan sát giả mỉm cười cay đắng, nhắm mắt lại rồi mở ra.

“...Xin chào”

Jang Chaeyeon đã lại xuất hiện trước mặt tôi. 

“Anh đã lo lắng cho tôi sao?”

“Làm sao mà không lo lắng được chứ”

“...”

Cô ấy khẽ mỉm cười rồi nhìn về trước. 

Vô số bức tượng đang lao vào Kiệt tác, và Kiệt tác đang liên tục đánh bật chúng. 

“Đây là cách chuyện này sẽ kết thúc sao?”

“Nếu được như vậy thì tốt”

Hai bên tấn công lẫn nhau rồi cùng diệt vong là cái kết tốt nhất tôi đang nghĩ đến. 

“Không cần phải can thiệp vào đâu nhỉ?”

“Không cần đâu”

Tôi chậm rãi lắc đầu và nghĩ về việc mình có thể làm. 

Có cố tình can thiệp vào cũng chẳng để làm gì. 

Trong những lúc như này thì tốt nhất là cứ lặng lẽ rút lui và nghỉ ngơi.

“Nếu cứ chờ đợi thì kết quả rồi cũng sẽ xuất hiện thôi”

Bởi vì trong một trận chiến ba phía như này mà hai bên đang đánh cược mạng sống của mình để chiến đấu thì cứ đứng yên là tốt nhất.

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, 

-Rầm!

Cùng với âm thanh thứ gì đó bị vỡ, vô số những bức tượng trở thành bụi và đổ sụp. 

“Hừ…”

Dù vậy, những bức tượng còn lại vẫn tiếp tục lao vào Kiệt tác, và trận chiến không hồi kết cứ thể lặp đi lặp lại. 

Trong quá trình đó, Kiệt tác cũng không thể nào còn nguyên vẹn, cơ thể ma-nơ-canh cũng nứt vỡ đây đó và máu cũng đọng lại trên khuôn mặt của nó. 

“...Chị”

Và rồi, Jang Chaeyeon lẩm bẩm với giọng cay đắng trước cảnh tượng đó. 

Những bức tượng tiếp tục xé toạc cơ thể của con ma-nơ-canh,

Dừng lại!

Và cùng lúc khi giọng nói đầy phẫn nộ của Kiệt tác vang lên từ bên trong, 

-Bùm! 

Những bức tượng lại biến thành bụi vụn và biến mất. 

“...”

Kiệt tác nhìn chúng tôi, cả cơ thể của nó đầy thương tích. 

Khác với khi nãy, đôi mắt của nó thể hiện rõ sự phẫn nộ. 

“...”

Khi tôi giơ súng lên nhắm vào thứ đó, nó liền vội vã lùi cơ thể về sau. 

Nó vẫn sợ Chí mạng của tôi. 

Phải chăng là đã nghỉ ngơi trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Yu Daon và Song Ahrin lại bước lên trước, đồng thời Jang Chaeyeon cũng tiến lên theo họ. 

Khi mà ba người họ đang chuẩn bị chiến đấu,

“...”

Lời nói về việc thứ đó trở nên mạnh hơn lướt qua tâm trí tôi. 

Theo lời của Quan sát giả, Kiệt tác đã đang liên tục trở nên mạnh hơn từ đầu đến giờ. 

Vậy thì tại sao nó vẫn còn né tránh Chí mạng của tôi? 

Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi là con trưởng thành, những thứ không bị ảnh hưởng bởi Chí mạng đều đã phớt lờ Chí mạng. 

Nhưng thứ đó thì khác. 

Nó đang di chuyển như là vẫn có thể bị tác động bởi Chí mạng. 

“Oái!”

Yu Daon hét lên và lăn trên sàn, và Song Ahrin tặc lưỡi hét lớn. 

“Chuyện này có hợp lý không vậy! Tốc độ phản xạ của nó đã nhanh hơn trước đó rồi!”

Theo lời của hai người họ thì thứ kia vẫn đang trở nên mạnh hơn ngay cả bây giờ.

“...!”

Trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. 

Bức tranh, nghệ thuật, và kiệt tác đang không ngừng phát triển. 

“Mọi người mau đứng sát vào nhau!”

“Cái gì cơ?”

Song Ahrin tròn mắt nhìn tôi, và khi Yu Daon, Jang Chaeyeon, và ngay cả Aileen vội vàng đi đến bên cạnh tôi, cô ấy cũng nhanh chân chạy về phía tôi. 

Cùng lúc đó, Kiệt tác lao vào tấn công chúng tôi,

[Khiên của Chronos: còn 10 giây]

Và một màn chắn trong suốt trải ra và chặn cử động của nó. 

“Anh định làm gì vậy!”

Yu Daon nhìn tôi, và tôi hít một hơi sâu rồi nhìn những người khác.

“Mọi người, tin tôi chứ?”

“Không”

“Ừm, không”

“Không tin…”

“Tin kiểu gì được?”

Buồn thay, không có câu trả lời tích cực nào với câu hỏi của tôi cả.

“Nhưng mọi người có thể giao phó mạng sống của mình cho tôi chứ?”

“Ừm”

“Được chứ”

“Tất nhiên rồi!”

“...Hà”

Câu trả lời cho câu hỏi này thì dù sao cũng tích cực rồi.

“Tốt”

Tôi hít một hơi và nhìn Kiệt tác đã lùi lại sau khi tấm khiên biến mất rồi dừng lại trước mắt tôi một lúc.

“Chúng ta sẽ cầm cự”

“Trưởng Chi nhánh đang đến sao?”

Aileen nhìn tôi với vẻ thắc mắc, và tôi lắc đầu đáp lại câu hỏi của cô ấy.

“Không. Nhưng theo thời gian, đây là trận chiến mà chúng ta sẽ chiến thắng”

“...Anh đang nói gì vậy, cái đó”

Aileen nghiêng đầu.

“Nhìn là sẽ hiểu ngay thôi”

Tôi nói vậy và nhìn những người khác.

“Nếu chúng ta tập hợp lại và chịu đựng, khả năng cao là sẽ không có ai bị thương”

“Và dù có chết thì cũng sẽ chết cùng nhau luôn”

Song Ahrin vừa càu nhàu vừa kéo những sợi chỉ, và Yu Daon duỗi thẳng cơ thể.

“Tôi tin anh Jaehun”

“Tôi cũng vậy”

Jang Chaeyeon cũng vung tay và nhìn Kiệt tác.

“...”

Không hề khó chút nào cả.

Đây là trận chiến mà chúng tôi sẽ thắng nếu cầm cự được.

Bởi vì, nghệ thuật tuyệt đỉnh không được phép thay đổi.