Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

201-400 - Chương 336: Nghệ thuật

-Rầm!

-Rắc!

Tôi đã đưa ra được một kết luận trong khi nhìn hai người kia đang tích cực chiến đấu.

Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Dù trong lòng thật sự muốn hét lên rằng, ‘Tôi xin lỗi!’, nhưng nếu làm vậy thì tôi sẽ chối bỏ hy vọng của những người khác.

Và hơn tất cả, chừng nào tôi còn hứa là sẽ giết thứ kia, tôi có nghĩa vụ phải giết nó.

Bởi vì đó là lời hứa mà tôi đã thực hiện với Jang Chaeyeon, với Quan sát giả.

“...”

Suy nghĩ nào.

Lý do thứ đó sợ Chí mạng mặc dù không thể bị Chí mạng.

-Rầm!

Yu Daon bị cánh tay của Kiệt tác đánh bay ra xa rồi ổn định lại vị trí một cách kỳ lạ giữa không trung và đáp xuống đất.

-Rầm!

“Tóc Đen! Không sao chứ?”

“Hình như là tôi vừa mới bị trật khớp xong!”

Tôi quay sang nhìn Jang Chaeyeon trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người kia.

Jang Chaeyeon, không, Quan sát giả cũng đang vung tay ném những bức tượng điêu khắc, và Aileen cũng đang bắn súng theo kịp với chuyển động đó.

Một tình huống bế tắc theo đúng nghĩa đen.

“Oái!”

Khi tôi đang nghĩ vậy, Kiệt tác vung tay khiến cả hai chân của Yu Daon bay đi và cổ cô ấy bị cắt lìa một cách gọn gàng.

Và rồi, như thể đã đoán trước được điều đó, những sợi chỉ buộc chân và đầu của cô ấy đưa chúng trở về vị trí cũ, và cơ thể của Yu Daon trở lại trạng thái ban đầu như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Hình như vừa rồi là một kỷ lục mới đấy!”

“Khụ…!”

Yu Daon đang nói đầy vui vẻ và Song Ahrin đang thở dốc với khuôn mặt tái nhợt.

Yu Daon lặng lẽ nhìn Song Ahrin, và Song Ahrin nhổ nước bọt xuống sàn rồi lẩm bẩm.

“Cái việc này, tôi làm cả ngày cũng được”

Nếu làm cả ngày thì có lẽ Song Ahrin sẽ kiệt sức mất.

Vậy nên tôi cần phải nghĩ nhanh lên.

-Bằng!

Tôi bắn súng khi Kiệt tác lao tới, và thứ đó thực hiện một chuyển động thái quá và lùi về sau.

Bằng cách nào đó thì nó vẫn đang tránh những phát bắn của tôi.

Vậy thì hãy thử làm một cái nữa nào.

“Cô Aileen”

Khi tôi lên tiếng, Aileen liền gật đầu và bắn súng.

-Bằng bằng!

Một tiếng súng vang lên, và thứ đó vẫn né những viên đạn tốt nhất có thể nhưng so với khi tôi bắn lúc này thì không còn né kịch liệt nữa.

Cũng nhờ vậy mà nhiều viên đạn đã trúng vào cơ thể của Kiệt tác rồi rơi xuống.

“Nó lại không tránh hết tất cả những đòn tấn công của tôi nhỉ”

Aileen lẩm bẩm như thể đau đầu.

Đúng như cô ấy nói.

Hành động của thứ kia không có quy tắc cụ thể nào cả.

Tôi nhìn Kiệt tác, bắn súng, thử mọi cách có thể để hiểu được nó nhưng hoàn toàn vẫn không cảm nhận được gì.

Nếu phải nói thì chỉ là thứ đó né tránh đòn tấn công của tôi thôi.

“Tôi có nên trực tiếp cầm cây dùi để đâm nó không nhỉ?”

“Không”

“Không được”

“Tuyệt đối không”

“Không được đâu!”

Những người khác ngay lập tức phản đối sau khi nghe tôi nói.

Họ thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc lắng nghe tôi luôn.

“Nhưng mà”

Quan sát giả, đã đang liên tục ném những bức tượng, bước đến chỗ tôi và thì thầm.

“Hình như là thứ kia đang trở nên mạnh hơn đúng không?”

“Ừm?”

Cái lời nói kinh khủng gì vậy?

“Anh có thấy được điều gì kỳ lạ khi nhìn thứ đó bằng mắt của mình không?”

“Không có”

Nếu có thì tôi đã nhắm vào cái đấy rồi.

Không.

Ngay từ đầu thì trở nên mạnh hơn nghĩa là sao.

Quan sát giả hắng giọng trước ánh mắt của tôi và nói tiếp.

“Nhưng nó đã trở nên mạnh hơn”

“Cô khẳng định điều đó dựa vào điểm nào?”

“Không phải nhìn phát là thấy ngay sao?”

Tôi đã bảo là mình không biết rồi mà.

Khi tôi nhìn Quan sát giả, cô ấy liền thở dài và nói.

“Không…mà phải rồi. Anh là như vậy mà”

Tại sao cô cứ nói về mấy chuyện tôi không biết rồi làm vẻ mặt mơ hồ vậy?

“Đừng nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt bất mãn đó chứ”

“Tôi nhìn chằm chằm như thế khi nào”

“Có nhìn như vậy rồi đấy”

Chẳng thể nào thắng được.

Rốt cuộc thì tôi của thế giới kia đã bị Jang Chaeyeon nắm thóp đến mức nào vậy?

Dù có nói gì cũng chẳng thành cãi vã được luôn.

Phải nói là kiểu như cô ấy vẫn sẽ trông vui vẻ dù tôi có nói gì đi nữa vậy.

“...”

Trước hết, tôi nhìn Kiệt tác đang không ngừng chạy nhảy đúng như Quan sát giả nói.

Yu Daon và Song Ahrin đang dốc hết sức để có thể chặn nó, nhưng đúng như cô ấy nói, ngay cả tôi cũng đã có thể thấy rằng hai người họ đang bị đẩy lùi từng chút một về mặt sức mạnh.

“Gư…!”

“Cô Ahrin, tỉnh dậy đi! Tôi là người đang phải chịu đòn trong khi di chuyển cơ mà, vậy thì tại sao cô lại vất vả chứ?”

“Hoàn toàn, không vất vả chút nào cả…!”

Tôi nhìn hai người họ rồi lại nhìn Kiệt tác.

Đúng như Quan sát giả nói.

Thứ đó đã nhanh hơn trước.

-Bằng!

Khi tôi nhắm súng bắn, nó đã né tránh đòn tấn công với chuyển động mềm mại hơn nhiều so với khi nãy.

“Đúng thật này”

Bằng cách nào?

“Anh thật sự không thấy gì sao?”

Quan sát vừa vung tay tấn công Kiệt tác vừa nhìn tôi.

Ánh mắt điềm tĩnh của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

“...”

Tôi lại nhìn lên đầu Kiệt tác lần nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Kiệt tác] 

[Tuổi: Được tạo ra vài tháng trước] 

[Đặc trưng: Nghệ thuật] 

[Khả năng: Nghệ thuật] 

[Tiểu sử: Thứ này cuối cùng cũng đã trở thành một tác phẩm tuyệt vời]

[Điểm yếu: Cách duy nhất để phá hủy tác phẩm này chỉ có vũ lực. Hãy chiến đấu và phá hủy nó bằng vũ lực]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hiện tại chỉ có một điều mà tôi có thể tìm hiểu ở đây.

Đặc trưng và Khả năng là Nghệ thuật.

Nghệ thuật.

“Này, nghệ thuật là gì nhỉ?”

“Nghệ thuật sao?”

Quan sát giả nghe tôi nói liền hừm một tiếng, đặt tay lên cằm và chìm vào suy nghĩ.

“Nghệ thuật là nghệ thuật thôi”

“Đừng đưa ra một câu trả lời chung chung như thế chứ”

“Câu hỏi của anh cũng chung chung như vậy thì làm sao mà tôi có thể đưa ra một câu trả lời đa chiều được chứ?”

Thật sự không chịu thua lời nào cả.

Ngay khi tôi định mở miệng nói, Quan sát giả khẽ cười và nói tiếp.

“Đúng vậy. Theo tiêu chuẩn của tôi thì nghệ thuật đã luôn khác”

“...”

“Điều trông kinh khủng hôm nay có thể sẽ trông xinh đẹp vào ngày mai, và điều ngược lại cũng có thể xảy ra”

Cô ấy vừa nói những lời khó hiểu vừa nhìn tôi.

“Không phải đó chính là nghệ thuật sao? Sự khác biệt giữa hôm nay và ngay mai”

“...”

Tôi nhắm mắt lại và nghiền ngẫm lại lời của Quan sát giả.

Theo tiêu chuẩn của tôi, đó không phải là nghệ thuật.

Nghệ thuật là nghệ thuật.

Là việc những con người tiến bộ hơn một chút phô diễn tài năng của mình.

Và là cách mọi người không khỏi cảm thán trước sự thể hiện tài năng đó.

Không phải đấy mới chính là nghệ thuật sao.

“Hừm…”

Vậy thì khó quá nhỉ.

Tài năng và đặc trưng là Nghệ thuật.

“...”

Tôi nhìn Kiệt tác giờ đây đang phô trương những cử chỉ còn đẹp đẽ hơn nữa.

“Điểm cuối của nghệ thuật là gì nhỉ? Chính xác hơn thì mục đích tối thượng của nó là gì?”

“...”

Mục đích tối thượng của Nghệ thuật.

“Oái!”

“Tóc Đen! Không sao chứ?”

“Tôi ổn!”

Tôi vừa nghe giọng nói của Song Ahrin và Yu Daon vừa nhìn hai người họ.

Cả hai đều trông có vẻ mệt mỏi.

Tôi phải đưa ra câu trả lời nhanh nhất có thể.

***

“...Nhưng mà không phải thứ kia có hơi kỳ lạ sao?”

“...Cái gì?”

Song Ahrin trả lời cộc lốc khi nghe thấy lời lẩm bẩm của Yu Daon và đối mặt với cô ấy.

Ngay cả sau khi bị đánh đập như vậy, cô ta vẫn không hề chùn bước mà đường hoàng nhìn thẳng về trước.

Thật lòng thì điều đó vô cùng kỳ lạ từ góc nhìn của Song Ahrin.

“Không phải nó rất xinh đẹp sao?”

“...Xinh đẹp ấy hả?”

Song Ahrin cũng biết người đó.

Vậy nên cô cũng không phủ định rằng cô ấy xinh đẹp.

Thực chất, ngay cả khi còn ở Cục Quản thúc, cô ấy cũng thường được nói là có ngoại hình ưa nhìn.

Nhưng giờ đây cô ấy chỉ còn là một con ma-nơ-canh với cái cổ lủng lắng, thế thì làm gì có chuyện xinh đẹp hay gì đó được chứ?

Với suy nghĩ ấy, Song Ahrin quay đầu nhìn Kiệt tác,

“...Đẹp thật đấy”

Và đó là tất cả những gì cô có thể nói.

Đây không phải một thứ giống như thao túng tinh thần.

Thực chất, cô hiện tại đang kết nối với người đàn ông và bắt chước cách cư xử lẫn giọng điệu của anh ấy để ngăn chặn sự can thiệp tinh thần.

Vậy nên Song Ahrin có thể khẳng định một điều.

Đó là vẻ đẹp thuần khiết.

Như cách con người thốt lên đầy cảm thán trước một cảnh tượng hùng vĩ, và như khi con người cảm thấy kính sợ trước một thứ họ chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Cô cũng đang có những cảm xúc tương tự vậy.

Con ma-nơ-canh đó không hề thay đổi.

Chỉ là ánh mắt nhìn con ma-nơ-canh của những người xung quanh đã thay đổi mà thôi.

Trong suốt thời gian hai người họ đang há hốc miệng nhìn con ma-nơ-canh,

-Rầm!

Con ma-nơ-canh lao vào và đá cơ thể của Yu Daon đi bay ra xa, và Yu Daon rên rỉ lăn lộn trên sàn.

“Gư…!”

Cô cần phải làm gì đấy.

Song Ahrin cũng hiểu điều đó.

Dù vậy, cô không thể nói hay suy nghĩ gì khi nhìn thứ đang ở trước mặt mình.

Bởi vì nó đơn giản là quá xinh đẹp.

Vào khoảnh khắc cô nghĩ như vậy,

-Bằng! Bằng! Bằng!

Một tiếng súng vang lên và một giọng nói sắc lẹm xuyên vào tai cô.

“Tỉnh táo lại!”

Một giọng nói quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm.

Khi cô quay lại nhìn, mái tóc vàng tro liền phấp phới và lướt qua trước mắt cô.

-Bộp!

“Ái!”

Rồi một nắm đấm đánh thẳng xuống đầu cô.

Song Ahrin trừng mắt nhìn Aileen, và Aileen cũng đáp lại bằng ánh mắt giận giữ nhìn Song Ahrin rồi chỉ về trước.

“Nhìn vào kẻ địch. Đừng có bị chi phối”

“...Tôi đâu có bị chi phối”

Song Ahrin lẩm bẩm rồi lại nhìn về trước.

Aileen khẽ thở dài.

“Ừm, có khi mất trí nhớ lại là điều may mắn ấy nhỉ. Ở nơi này”

Cô lẩm bẩm trong khi thay băng đạn rồi vừa liên tục bắn súng vừa nhìn người đàn ông.

Giống như Song Ahrin, người đàn ông cũng đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào con ma-nơ-canh trước mắt.

Và bên cạnh anh ấy, Jang Chaeyeon, không, nhân cách khác của Jang Chaeyeon…

“...”

Ngay khi vừa chạm mắt với Aileen, cô ấy liền mỉm cười và khẽ gật đầu, và Aileen chạm mắt cô ấy với vẻ bối rối rồi lại nhìn về con ma-nơ-canh.

Hiện tại chỉ có cô và Jang Chaeyeon kỳ lạ kia là đang tỉnh táo.

Hai người họ phải hợp lực—

“Nhìn kìa”

Và khi cô đang nghĩ vậy, cảnh tượng người đàn ông lẩm bẩm và bắt chuyện với bức tượng bên cạnh đã lọt vào tầm mắt của cô.

Cái gì đây?

Người đàn ông bị điên rồi à?

Suy nghĩ đó thoáng lướt qua tâm trí cô, và anh ta đã bắt chuyện với bức tượng bị cắt đôi ngang eo bằng một giọng nói đầy ma mị.

“Vẻ đẹp ấy. Chẳng phải nó cuối cũng đã vượt qua cả chủ nhân của mình rồi sao?”

Một giọng nói đầy ma mị như lời thì thầm của một con rắn xuất hiện trong tôn giáo.

Aileen chỉ biết nhìn người đàn ông với vẻ ngơ ngác.