Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

201-400 - Chương 335: Phối hợp tấn công

-Ruỳnh! Ruỳnh! 

Sàn nhà rung chuyển, và Quan sát giả đang nhìn chằm chằm vào tôi quay đầu. 

“Tôi phải làm gì?”

“...Lại đây”

Quan sát giả gọi tôi, và tôi bước đến bên cạnh cô ấy. 

“Nghe kỹ này”

“Tôi đang nghe đây”

“Cơ thể của chị yếu”

“Yếu là sao?”

Jang Chaeyeon cho dù đã dồn ngần ấy sức mạnh mà thứ đó vẫn không hề hấn gì cơ mà? 

Quan sát giả khẽ cười trước ánh mắt của tôi và hắng giọng. 

“Ừm. Nhưng mà chị ấy yếu”

“...”

“Anh không thấy có gì đó kỳ lạ sao?”

“Kỳ lạ ấy hả?”

“Khi chiến đấu với chúng ta thì chị đã làm gì?”

Đã làm gì ấy hả.

Jang Chaeyeon đã đánh bật thứ đó ra, Song Ahrin xóa bỏ những đòn tấn công bay đến, Yu Daon xác nhận, còn Aileen và tôi thì bắn súng. 

“...À”

Nhớ ra điểm kỳ lạ rồi.

“Thứ đó đã né súng nhỉ”

“Chính là như vậy”

Quan sát giả khẽ cười rồi đáp lại lời lẩm bẩm của tôi. 

“...Nghĩa là phải bắn súng sao?”

“Đúng vậy”

Thật sự là cái đó ấy hả? 

Tôi nhìn Quan sát giả như đang không thể tin được, và Quan sát giả mỉm cười nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Jaehun, bởi vì anh rất thông minh nên anh sẽ tìm ra câu trả lời ngay thôi”

“Cô không thể cứ nói thẳng câu trả lời cho tôi luôn được à?”

Quan sát giả tròn mắt sau khi nghe tôi nói, nhìn xung quanh, và thì thầm với tôi 

“Thế thì sẽ không có Chí mạng đâu đấy”

“...Khụ! Khụ!”

Trong khi tôi đang ho sù sụ và lấy lại hơi trước câu trả lời không ngờ tới, Quan sát giả gọi những người khác bằng giọng dịu dàng. 

“Ahrin à. Và cả người bạn khó chịu đằng kia nữa”

“À, khi cô nói vậy thì đúng là khó chịu thật mà”

“Nếu là người bạn khó chịu thì, là tôi sao?”

“Người bạn với mái tóc đen, đúng rồi đấy”

Hai người họ vừa nói chuyện vừa đi đến chỗ Quan sát giả. 

“Đến rồi nhỉ. Ahrin à, cô hãy ngăn chặn những đòn tấn công, và người bạn khó chịu kia có thể quan sát và cho biết những đòn tấn công nào đang đến chứ?”

“...Tôi không làm được như vậy nhiều đâu”

“Vâng, tôi hiểu rồi!”

Song Ahrin càu nhàu, và Yu Daon gật đầu mỉm cười, dường như chẳng hề bận tâm đến việc bị gọi là người bạn khó chịu. 

“Và người bạn tóc vàng đằng kia”

“Sao?”

“Hãy bắn súng ở bên cạnh Jaehun”

“Cô ta bị mắc chứng đa nhân cách à?”

“Cứ coi là như vậy đi”

Aileen bối rối nhìn tôi, và do không biết phải giải thích như nào nên tôi chỉ gật đầu. 

“Tôi—”

“Anh hãy suy nghĩ trước đi”

Và rồi, khi Quan sát giả giơ tay lên, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua và thứ đang lao vào tấn công chúng tôi lùi lại về sau. 

Rốt cuộc thì tôi của khi đó đã nói cho Jang Chaeyeon đến mức nào vậy? 

Trước mắt thì việc đó bây giờ không quan trọng. 

-Bằng! Bằng!

Tôi có thể nghe thấy tiếng bắn súng của Aileen, tiếng Yu Daon chạy nhảy xung quanh, và cả từ sự im lặng đột nhiên ập đến, tôi cũng biết được rằng Song Ahrin đang giúp đỡ những người khác một cách đáng hoàng.

Lý do mà cô ấy né súng nhưng vẫn chịu đựng đòn tấn công của Jang Chaeyeon.

“...”

Yếu trước những đòn tấn công xuyên phá sao?

Một lập luận thật sự khó mà chấp nhận được. 

Thực chất, suy đoán của tôi có vẻ là đã sai do cửa sổ trong suốt không xuất hiện. 

-Xoẹt!

“Này! Tóc Đen!”

“Tôi vẫn ổn!”

Cùng với âm thanh thứ gì đó bị cắt, Yu Daon hét lên một tiếng đau đớn, và tôi đã định nhìn về phía cô ấy nhưng rồi vội vàng lắc đầu. 

Tôi cần phải tiếp tục suy nghĩ để giải quyết được tình hình hiện tại. 

Đây là thời gian mà những người khác đang tạo ra cho tôi. 

Nếu không phải thì có lẽ thứ đó cảm thấy sẽ nguy hiểm nếu bị bắn trúng bởi súng của Cục Quản thúc. 

“...”

Cửa sổ trong suốt không hiện lên. 

“...Khốn nạn”

Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, không có phương pháp phù hợp nào nảy lên trong đầu tôi cả.

Trong tưởng tượng của tôi, để né Chí mạng thì chỉ có điều này hiện lên trong đầu tôi mà thôi. 

“...”

Ngay khi vừa nghĩ như vậy, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. 

Chủ Nghĩa Duy Mỹ, thứ đó biết về tôi.

Và nó cũng đã đánh bật Chí mạng của tôi.

Tôi nhớ lại cái lần mà mình gặp Chủ Nghĩa Duy Mỹ tại bảo tàng nghệ thuật.

Tôi đã bắn Chí mạng, và thứ đó đã đánh bật Chí mạng của tôi như thể không có chuyện gì, và chúng tôi không thể làm gì khác ngoài liều mạng bỏ chạy.

“...”

Thực chất, bởi vì Chủ Nghĩa Duy Mỹ biết rằng tôi đang quan sát cô ta, vậy nên cô ta cũng đã nói chuyện với tôi thông qua cửa sổ trong suốt.

Nếu là như vậy thì, có lẽ Kiệt tác đã được nghe giải thích về tôi từ Chủ Nghĩa Duy Mỹ chăng?

“...”

Hoàn toàn có thể.

Do thứ đó là dị thể quản thúc được tạo ra bởi Chủ Nghĩa Duy Mỹ, nếu giả định rằng Chủ Nghĩa Duy Mỹ đã truyền lại một phần kiến thức của mình…

-Vút!

Kiệt tác vung tay vào Yu Daon, và một cánh tay của cô ấy bay lên không trung, văng máu ra xung quanh.

“Gư…!”

Cô ấy nghiến chặt răng và vung cây dùi vào đầu thứ kia, và nó dường như không hề hấn gì, né tránh cây dùi của Yu Daon và dùng chân đá văng cô ấy đi.

-Rắc!

Cùng với âm thanh thứ gì đó bị gãy, Yu Daon bay ra xa và lăn trên sàn.

Tiếp sau đó, Kiệt tác lao thẳng về phía Song Ahrin như để tấn công cô ấy.

Song Ahrin vội vã lùi về sau và búng tay, ngay lập tức những sợi chỉ liền quấn lấy cánh tay của thứ kia, và chuyển động của nó chậm lại trong khoảnh khắc.

Và bây giờ là cơ hội để tôi xác nhận giả thuyết của mình.

Tôi ngay lập tức rút súng ra nhắm vào Kiệt tác và bóp cò không chút do dự.

-Bằng!

Một tiếng súng vang lên,

“...!”

Và Kiệt tác cứ thế nằm sấp xuống sàn để né phát bắn của tôi.

Thứ đó đã đã chặn cả đòn tấn công của Song Ahrin và cây dùi của Yu Daon, nhưng riêng đạn của tôi thì nó tuyệt đối không nhận lấy bằng cơ thể của mình.

Nói cách khác, có lý do thứ đó phải né tránh đòn tấn công của tôi.

Và thật lòng thì chỉ có một lý do mà thôi.

Tôi nhìn cửa sổ trong suốt.

[Chí mạng: 0]

Dù có nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, đáp án duy nhất chỉ có Chí mạng mà thôi.

Nhưng khi thứ đó đang ngủ thì Chí mạng đâu có tác dụng.

À, đau đầu quá đi mất.

Nhưng trước hết thì có một điều là chắc chắn.

-Bằng!

Tôi giơ súng lên và bắt đầu chậm rãi bắn vào Kiệt tác.

Kiệt tác trượt xung quanh để tránh những phát bắn, và trong lúc đó, tôi cất lời.

“Trước hết, cô Chaeyeon, không…Quan sát giả…không, cô Chaeyeon…”

“Anh có thể gọi tôi là Quan sát giả”

“Cảm ơn. Tôi nghĩ là Quan sát giả đã nói đúng một nửa”

“Ơ, chỉ đúng một nửa thôi sao?

Quan sát giả tròn mắt nhìn tôi.

“Không, khi nãy cô đã nói là mình biết mà”

“Cái đó thì, tôi biết anh mà, nên đương nhiên tôi đã nghĩ là anh có thể làm được chứ”

“Tôi thật sự đã có cái tính thiếu suy nghĩ như vậy à?”

“Anh thật sự không biết là mình thiếu suy nghĩ đến vậy nhỉ”

Đúng là hết nói nổi.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi có thể nói cho Quan sát giả rằng mình đang không có Chí mạng và thậm chí là nó còn chẳng có tác dụng.

Nếu Kiệt tác nghe được điều đó thì tình hình sẽ trở nên bất lợi với chúng tôi.

Hãy thừa nhận nào.

Hiện tại cho dù chúng tôi vẫn có thể cầm cự được bằng cách chiến đấu toàn lực thì cũng không thể hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.

Và, điều duy nhất giúp chúng tôi có thể kéo dài tình hình hiện tại là,

-Bằng! Bằng!

Vì thứ kia sợ rằng tôi đang có Chí mạng, và Chí mạng đó có thể gây thương tích cho nó.

Đây là một trận chiến tâm lý.

Trong suốt khoảng thời gian tôi chậm rãi nhắm súng bắn thứ đó, nó đã không tiếp cận chúng tôi vì bận né tránh những phát bắn và đang lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Nói cách khác, tôi cần phải đánh lừa đồng minh trước để có thể đánh lừa kẻ địch.

“...Tôi sẽ giết thứ kia khi có cơ hội. Mọi người hãy cứ tin tưởng và giao phó lại cho tôi”

Tôi nói vậy trong khi nhìn những người khác.

Trước mắt, tôi sẽ đánh lừa đồng đội của mình và—

“...?”

Yu Daon nghiêng đầu sau khi nghe tôi nói,

“...”

Song Ahrin khẽ chau mày nhìn tôi,

“...Hừm”

Aileen nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi,

“Aha”

Quan sát giả mỉm cười như thể đã hiểu ra gì đó.

Chuyện gì đây? Như này là sao?

“Được rồi. Tôi sẽ làm đúng như anh nói”

Và sau khi Quan sát giả gật đầu mỉm cười, những người khác cũng gật đầu theo như thể đã hiểu ra.

“Vâng! Bởi vì nếu là anh Jaehun thì anh chắc chắn có thể giết thứ đó chỉ với một phát bắn mà!”

“Phù, anh là người đàn ông duy nhất mà tôi tin tưởng đấy”

“Được rồi, tôi sẽ giao phó mạng sống của mình cho anh”

Những người khác mỉm cười và đứng vào tư thế.

Chuyện gì đây?

Tại sao tôi lại có cảm giác như là tôi là người duy nhất đang nói về một chuyện mình không biết vậy?

Tôi đã nói là sẽ lừa đồng đội của mình, nhưng cảm giác như thể thực chất tôi mới là người bị lừa ấy.

Không, đằng nào thì cũng đã nói ra rồi nên cũng chẳng làm gì được.

“Tốt lắm. Vậy thì làm thôi”

Thôi không biết nữa.

Tôi sẽ làm những gì mình có thể.

***

Khi người đàn ông đưa ra chỉ thị cho những người khác với vẻ mặt điềm tĩnh khó mà biết được là đang nghĩ gì, Yu Daon và Song Ahrin liền nhìn nhau.

‘Đó là nói dối nhỉ’

‘Là nói dối ha’

Đó là khoảnh khắc mà hai người họ có cùng một suy nghĩ.

Yu Daon khẽ nheo mắt lại và chìm vào suy nghĩ.

‘Anh Jaehun gánh vác trách nhiệm nhưng lại không nói ra là mình đang gánh vác trách nhiệm. Anh ấy chỉ lặng lẽ gánh vác trách nhiệm thôi’

Song Ahrin cười khẩy.

‘Cái tên đó nói rằng anh ta sẽ giết thứ kia khi có cơ hội ấy hả? Anh ta là kiểu sẽ cứ vậy mà bắn luôn khi có cơ hội chứ không nói ra như vậy đâu’

Hai người họ lại nhìn nhau và mỉm cười.

Thường thì họ không thể đọc được suy nghĩ của nhau, nhưng bây giờ cảm giác như họ có thể biết rõ suy nghĩ của đối phương vậy.

‘Bây giờ anh Jaehun cũng đang gặp khó khăn’

‘Tên đó vẫn chưa nắm bắt được’

Yu Daon kéo người về trước và nắm chặt lấy cây dùi hơn, và Song Ahrin gắn những sợi chỉ vào tay chân của cô ấy để hỗ trợ chuyển động của Yu Daon.

‘Vậy thì mình cần phải câu thời gian và bằng cách nào đó rút ra được gợi ý để anh Jaehun có thể đưa ra đáp án chính xác’

‘Mình cần phải cho anh ta gợi ý để anh ta có thể nghĩ ra được gì đó, và mình cũng phải cùng suy nghĩ’

Yu Daon quay lại nhìn Song Ahrin, và Song Ahrin cũng nhìn Yu Daon.

‘Để làm vậy, mình cần phải có sức mạnh của cô Ahrin’

‘Tóc Đen cần phải cầm cự được bằng cách nào đó. Mình phải hỗ trợ cô ta nhỉ’

Hai người họ di chuyển như là có cùng một cơ thể.

Kiệt tác tấn công bằng những chuyển động khớp vượt ra ngoài lẽ thường, và Yu Daon cũng cưỡng chế điều chỉnh cơ thể của mình theo những chuyển động đó.

-Rắc!

Khớp của Yu Daon bị bẻ gãy tại những chỗ không nên bị bẻ gãy, và cô ấy né tránh hoặc chịu đựng đòn tấn công của thứ kia,

-Rắc!

Trong khoảng thời gian đó, cơ thể của cô cũng đồng thời trở về bình thường, và cô đã đạt được chiến công đối đấu với một dị thể quản thúc chỉ bằng cơ thể con người.

“...”

Người đàn ông nghiến chặt môi và chìm vào suy nghĩ.

Và rồi, đôi mắt của anh ấy sớm mở to.