Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 34

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

201-400 - Chương 334: Đối đầu trực diện

Nghe Jang Chaeyeon nói, tôi cũng nhìn con ma-nơ-canh trước mặt mình.

“...”

“Tại sao thứ kia không cử động vậy?”

Yu Daon đi đến chỗ chúng tôi với vẻ mặt hết mức cảnh giác.

“Phải ha”

Tôi cũng không biết được lý do là gì.

Tại sao nó lại không cử động?

Lúc tôi nhìn thì thứ đó đã cử động rồi mà.

Tôi lại nhìn lên đầu nó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Kiệt tác]

[Tuổi: Được tạo ra vài tháng trước]

[Đặc trưng: Nghệ thuật]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Thứ này cuối cùng cũng đã trở thành một tác phẩm tuyệt vời]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trạng thái không có thay đổi gì đặc biệt.

Suy nghĩ nào.

Tôi có thể làm gì đây?

“...”

Có nên dùng Chí mạng không nhỉ?

Cũng không biết thế nào nên cứ thử dùng xem sao.

[Chí mạng: 1->0]

Thế giới chuyển sang màu đen trắng trong khoảnh khắc, và không có ánh sáng đỏ nào cả.

“...”

Không nhìn thấy gì hết.

Vậy thì tôi có nên để dành Chí mạng không?

Nhưng có quá ít thông tin.

“...Chậc”

“Sao vậy?”

“...Đòn kết liễu không có tác dụng à?”

“...Hừm. Được rồi”

Song Ahrin đặt tay lên cằm chìm vào suy nghĩ, trong khi đó Yu Daon và Jang Chaeyeon cũng cúi xuống và nhắm mắt lại như thể đang suy nghĩ gì đó.

Dù vậy, có lẽ do không ai tìm ra được một câu trả lời đủ tốt nên tất cả đều im lặng.

“...”

Cứ ở yên như này thì cảm giác cũng không ổn.

Cứ vậy mà tấn công nó có được không nhỉ?

Tôi chợt tắc lưỡi vì mất kiên nhẫn, nhưng rồi Jang Chaeyeon vỗ nhẹ vào vai tôi và thì thầm.

“Nếu anh đang suy nghĩ điều gì thì hay là làm như này đi?”

“Ừm?”

“Anh còn nhớ chứ? Cái lần mà chúng ta đến nhà máy ấy”

“...À”

Đó là khi mà tôi đạt được một kỹ năng kết hợp với Jang Chaeyeon nhỉ.

Quan sát.

Năng lực để thấy những thứ không thể thấy.

“...”

Ừm.

Nếu là nó thì có thể sẽ được đấy chứ.

“...Những nếu sử dụng cái đó thì tôi sẽ mất một đòn mạnh đấy, như vậy có ổn không?”

“...Hừm…”

Jang Chaeyeon trầm ngâm sau khi nghe tôi nói, và Yu Daon giơ tay lên trả lời với giọng đầy tự tin.

“Không sao đâu! Bởi vì đã có tôi ở đây rồi mà!”

“Cô Daon?”

“Ý tôi không phải là tôi sẽ hạ gục thứ đó đâu! Tôi sẽ câu thời gian bằng cách nào đó, vậy thì những người khác có thể tìm ra cách đúng chứ?”

Một câu trả lời đúng chất Yu Daon.

Nhưng vấn đề là tôi thật sự không nghĩ ra được cách nào khác cả. 

“...”

“Không sao đâu”

Khi tôi tiếp tục lo lắng, Aileen đặt tay lên vai tôi và nói. 

“Đúng như cô ta nói, chúng ta có thể làm được bằng cách nào đó mà”

“Phải đấy. Anh lúc nào cũng chỉ định ra đòn kết liễu một mình thôi”

“Ừm”

Ngay sau đấy, Song Ahrin và Jang Chaeyeon cũng nhìn tôi gật đầu, và sau cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu khi mà đã được họ thúc đẩy như vậy. 

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì ta làm thôi”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu. 

Tôi ngẩng lên nhìn con ma-nơ-canh trước mặt mình. 

Cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện. 

[Sử dụng Quan sát]

Ngay lập tức, những ký hiệu đã không nhìn thấy được trước đó bắt đầu biến mất như thể tan chảy. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Kiệt tác] 

[Tuổi: Được tạo ra vài tháng trước] 

[Đặc trưng: Nghệ thuật] 

[Khả năng: Nghệ thuật] 

[Tiểu sử: Thứ này cuối cùng cũng đã trở thành một tác phẩm tuyệt vời]

[Điểm yếu: Cách duy nhất để phá hủy tác phẩm này chỉ có vũ lực. Hãy chiến đấu và phá hủy nó bằng vũ lực] 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Phải đối đầu trực diện sao? 

Tôi thử đọc lại cho chắc, nhưng đáng tiếc là dòng chữ đã hiện ra vẫn ở nguyên chỗ đó như thể phản bội lại kỳ vọng của tôi. 

“Nó nói gì vậy?”

Jang Chaeyeon nghiêng đầu nhìn tôi, và tôi chỉ có thể thuật lại những gì mình đã nhìn thấy cho những người khác. 

“...Chỉ bảo là chiến đấu thôi sao?”

“...Với thứ đó…”

“...”

Và đương nhiên, không ai có phản ứng tốt cả. 

Dù vậy, điểm mạnh của Phòng Nhân sự là có thể nhanh chóng nắm bắt tình huống được đưa ra và cam chịu. 

Chúng tôi bắt đâu tập trung suy nghĩ kỹ phương pháp. 

“Tại sao thứ đó lại không cử động?”

“Nó đang ở trong trạng thái ngủ động hay gì đấy chăng?”

“Thứ đó có trạng thái ngủ đông sao?”

“Cũng có thể mà”

Nhận lấy ánh mắt của tôi, Aileen gãi má đáp lại. 

“Cũng không phải bất khả thi”

Và Song Ahrin gật đầu trong khi đặt tay trên cằm.

“Thật ra, khi tôi nhìn thứ đó bây giờ thì có cảm giác như dòng chảy tinh thần của nó đang ngủ yên”

“Cô còn định dùng thể lịch sự đến khi nào vậy?”

“Tôi đang cố ý không giải phóng vì anh bảo giúp đấy, nhân dịp này có muốn thứ chết cả hai luôn không?”

Song Ahrin mở to mắt nhìn tôi, và tôi chỉ nhún vai rồi ngừng trêu chọc cô ấy. 

“Dù sao đi nữa, nghĩa là nếu muốn phá hủy thứ đó thì phải làm ngay bây giờ sao?”

Yu Daon giơ cây dùi lên.

“...”

Thật lòng thì điều đó cũng không sai.

“Tuy việc đó sẽ rất nguy hiểm…”

“Do là đã như vậy rồi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác”

Song Ahrin thở dài. 

“Nếu đã định phá hủy thứ kia rồi thì điều đó có nghĩa rằng chúng ta cũng sẽ phải chịu rủi ro vào một lúc nào đấy thôi”

“...”

Cô ấy nói cũng đúng. 

Đáp án đã có rồi nên bây giờ chỉ cần hành động nữa thôi. 

Tôi quay sang nhìn Jang Chaeyeon. 

Điều quan trọng không phải ý kiến của tôi mà là ý kiến của Jang Chaeyeon.

Cô ấy sẽ nghĩ gì đây? 

“...”

Jang Chaeyeon chạm mắt với tôi và khẽ gật đầu. 

“Tôi ổn”

“Thật sao?”

“Ừm…vì phép màu không xảy ra trên thế giới này nhiều đến vậy”

“...Tôi hiểu rồi”

Cô ấy nói không sai. 

“Mọi người hãy chuẩn bị theo như những gì tôi nói đi”

Trong trường hợp đó, tất cả những gì chúng tôi phải làm là chuẩn bị mọi thứ, phá hủy thứ đó an toàn nhất có thể, và đi giết Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Chúng tôi vẫn còn một quãng đường dài phải đi. 

***

“...Cố lên nào…!”

Tôi rên rỉ và để bức tượng lại rồi nhìn khung cảnh trước mặt mình. 

Vô số những bức tượng điêu khắc được xếp thành hàng, và Yu Daon đang đứng trước đó. 

“Cô Daon, cô thật sự sẽ ổn chứ?”

“Tất nhiên rồi!”

Yu Daon mỉm cười gật đầu. 

“...”

Kế hoạch ban đầu là tất cả chúng tôi sẽ trốn sau những bức tượng nhằm dùng những bức tượng để chặn đòn tấn công đề phòng trường hợp thứ kia thức dậy. 

“Nhưng nếu vậy thì sẽ không có ai quan sát chuyện gì đang xảy ra mà?”

Vì lời nói đó của Yu Daon, sau cùng thì tất cả chúng tôi ngoại trừ Yu Daon chỉ có thể lùi lại và trốn phía sau những bức tượng.

“Những người khác chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu và giơ tay lên,

“Phù, tôi chuẩn bị xong rồi”

Song Ahrin nhắm mắt, nắm mở nắm đấm.

“...”

Không nói một lời, Aileen lặng lẽ rút súng của mình ra. 

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Jang chain hít một hơi sâu rồi duỗi thẳng hai tay về trước, và sau đó vung tay thể đang vỗ tay. 

-Bùm!

Đồng thời, âm thanh thứ gì đó bị phá hủy và một rung động khổng lồ vang dội khắp cả căn phòng. 

“Gư…!”

Trong khi tôi đang giữ chặt lấy bức tượng để đứng vững trên sàn nhà đang rung chuyển, cùng lúc đó giọng nói của Yu Daon vang lên từ phía bên kia những bức tượng. 

“Thật sự chỉ bị phá hủy một tí thôi! Oá—!”

-Phựt!

Cùng với âm thanh đó, lời nói của Yu Daon bị ngắt giữa chừng và một cơn mưa máu bắn lên không trung.

Còn chẳng có cơ hội để kiểm tra tình trạng của Yu Daon.

-Bùm! 

Những bức tượng trước mặt chúng tôi vỡ thành từng mảnh và một thứ gì đó vươn về trước, và khi Song Ahrin vội vàng lẩm bẩm gì đó rồi vỗ tay, thứ đó liền cứ vậy mà biến mất giữa không trung. 

“...Cô vừa làm gì vậy?”

“Nếu anh có thời gian để hỏi cái đó thì lo mà suy nghĩ nhanh đi!”

Song Ahrin tặc lưỡi rồi nhắm mắt lại, và Aileen cùng tôi rút súng ra bắt đầu bắn. 

-Bằng! Bằng! Bằng! 

Ngay khi tiếng súng vang lên, những bức tượng điêu khắc bị phá hủy và một thứ gì đó lao ra từ trong đám mây bụi với một tiếng vút. 

Tôi vừa nhìn bóng hình đang chạy ra vừa tìm Yu Daon. 

May mắn là cô ấy vẫn ổn. 

Dù là đầu của cô ấy đã rơi ra nhưng cô ấy vẫn đang giữ đầu mình bằng hai tay. 

Ngay sau đây, cô ấy gắn đầu mình lên cổ và vẫy tay gọi chúng tôi. 

“Nó đã vung tay rất nhanh đấy!”

“Tôi biết! Cô Daon, về phía này”

Tôi gọi Yu Daon đi về chỗ chúng tôi rồi hướng mắt nhìn chị gái của Jang Chaeyeon.

Mãi đến tận bây giờ mới có thể nhìn thấy được.

Trên thân ma-nơ-canh gỗ, một khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt mở to 

Chị gái của Jang Chaeyeon đang nhìn chúng tôi với đôi mắt lóe sáng. 

Và thứ nó vừa vung là…

“Là móng tay nhỉ”

“Dù vậy, thật may là nó vẫn còn nằm trong lẽ thường ha”

Aileen đáp lại lời lẩm bẩm của tôi với giọng đùa vui rồi lại bắn súng. 

-Bằng! Bằng! 

Tiếng súng vang lên, và thứ đó lại bắt đầu chạy xung quanh để né những viên đạn. 

“Nhanh quá!”

Aileen vừa lẩm bẩm vừa thay băng đạn, và cùng lúc đó, con ma-nơ-canh lại lao về phía chúng tôi.

-Vút!

Ngay khi vừa dậm chân xuống, thứ đó nhảy cao lên trời, 

“Hưm!”

Nhưng khi Jang Chaeyeon siết chặt nắm đấm, nó đã cứ vậy bị đóng đinh trên không trung. 

“Tốt lắm, cô Chaeyeon!”

“...Ha!”

Ngay khi vừa nghe lời cổ vũ của tôi, Jang Chaeyeon mạnh bạo đập tay xuống sàn, và thứ đó đâm thẳng xuống đất cùng với tiếng sàn nhà bị nát vụn. 

“Xử lý xong rồi sao?”

“Không đâu. Dường như chúng ta vẫn chưa đánh trúng được một đòn hiệu quả nào”

Aileen lẩm bẩm, lạnh lùng ngắt lời Song Ahrin. 

-Rắc!

Thứ đó đứng dậy từ sàn nhà vỡ nát rồi phủi bụi trên người mình và nhìn chúng tôi. 

“...Nếu là đầu người thì không phải độ bền của nó cũng phải là của đầu người sao?”

“Đúng vậy nhỉ. Nếu là tôi thì khi bị đập mạnh với sức mạnh đó từ trên độ cao đấy thì đầu đã lọt xuống vai rồi”

Tôi phớt lờ cuộc trò chuyện giữa Song Ahrin và Yu Daon và nhìn thứ kia. 

“...”

“...”

Jang Chaeyeon đứng trước chúng tôi, dang hai tay ra như để chặn thứ kia, 

...Chaeyeon à

Nó mở miệng. 

Đó là một giọng nói nhân hậu. 

Một giọng nói dường như như có khả năng làm thân với bất cứ ai nếu nói chuyện vài lần, hơn nữa còn có thể chiếm được lòng yêu mến của tất cả mọi người. 

“...Chị”

Và Jang Chaeyeon nhìn thứ đó mà không hạ thấp cảnh giác rồi cất lời với giọng khô cứng. 

Dường như đã một khoảng thời gian dài trôi qua rồi nhỉ. Em đã trở thành người lớn rồi

“...”

Trước lời của cô ấy, Jang Chaeyeon không nói gì và chỉ siết chặt nắm đấm 

Ô kìa. Ahrin cũng ở đây này

“...”

Song Ahrin nhíu mày và bịt tai lại ngay khi vừa nghe thấy giọng của cô ấy. 

“Tỉnh táo lại đi Song Ahrin, tỉnh táo lại đi Song Ahrin…”

Song Ahrin nhanh chóng lẩm bẩm gì đó với bản thân. 

Thứ đó mỉm cười nhìn Song Ahrin rồi lại quay về nhìn Jang Chaeyeon.

Chaeyeon à, em có muốn sang bên này không? Chị sẽ chăm sóc em thật tốt

“...Chị”

Jang Chaeyeon bước một bước về trước. 

-Thụp.

Đúng rồi, Chaeyeon à

“...”

-Thụp.

“Anh Jaehun”

Yu Daon nắm lấy tay áo tôi, và Aileen chĩa súng lên. 

Ừm, đúng như vậy

Thứ đó mỉm cười, và Jang Chaeyeon lại bước một bước về trước. 

“Con điên kia! Mau tỉnh táo lại đi!”

Và Song Ahrin đã im lặng cho đến giờ cũng trừng mắt lườm Jang Chaeyeon.

“Anh Jaehun!”

Yu Daon kéo lấy tay áo tôi mạnh hơn nữa. 

“Không sao đâu”

“Vâng?”

-Hức.

Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ cổ họng của Jang Chaeyeon.

“Chúng ta đã đi qua xa để bàn luận về tình cảm gia đình rồi”

Jang Chaeyeon buồn bã trả lời bằng một giọng điềm tĩnh nhưng cũng trưởng thành và đưa tay về trước. 

-Vút!

Cứ như vậy, thứ đó bị đẩy lùi về sau đập mạnh vào tường, và Jang Chaeyeon quay lại nhìn tôi. 

“Jaehun à”

“...”

Không, chính xác hơn thì là Quan sát giả đang nhìn tôi. 

“Nghe kỹ đây. Tôi sẽ bắt đầu giải thích từ bây giờ”

Cô ấy lẩm bẩm bằng giọng điềm tĩnh và nhìn thẳng về trước. 

“...”

Một con ma-nơ-canh đi ra từ bức tường, và Quan sát giả lại cất lời. 

“Nếu là anh, anh có thể làm được”