-Ào!
“Chúng ta còn phải bị cuốn trôi thêm bao lâu nữa đây!”
Jang Chaeyeon hét lên với một giọng lớn không giống cô ấy, và Song Ahrin cùng Yu Daon có vẻ còn chẳng có thừa hơi để bận tâm vì bận rộn với việc giữ thăng bằng cơ thể của mình.
Tôi quay lại nhìn những người khác.
“Phù hà…!”
Aileen đang nổi trên mặt nước, nhưng khuôn mặt của cô ấy đã trắng bệch trong khi cô ấy không ngừng thở sâu.
“Cô Aileen!”
Tôi vội vàng bơi về phía Aileen và bắt lấy cơ thể của cô ấy.
“Hà…! Tôi, tôi không sao…!”
Cô ấy thở dốc rồi bám vào cánh tay của tôi, và ngay lập tức một khung cảnh hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi và Aileen bị cuốn trôi bởi dòng sông khi đi đến Nhà thờ, và cô ấy đánh mất ký ức của mình.
Lẽ nào vì ký ức lúc đó mà cô ấy đang có biểu hiện bị PTSD sao?
Càng vào những lúc như này, tôi càng phải giữ vững tinh thần hơn nữa.
Tôi nghiến chặt môi, nắm lấy cánh tay của Aileen, rồi kéo cô ấy về phía mình và ôm chặt vào lòng
“Ổn cả rồi! Lần này tôi sẽ không buông ra đâu!”
Aileen hét lên gì đó trong dòng nước nhưng tai tôi không nghe được rõ, và hơn hết, ánh mắt của tôi đang nhìn về một chỗ.
“Đã hứa!”
Những con động vật đang hét lên từ phía xa.
Dù vậy, nếu chỉ ở mức này thì chúng có vẻ sẽ không phải là vấn đề lớn.
Tôi vội vàng cho tay vào trong túi áo để kiểm tra xem có mất gì không nhưng.
“Hết tay rồi”
Đúng như đã nói, tôi thiếu tay rồi.
Tôi đang ôm lấy Aileen bằng một tay, còn tay kia thì đang giữ sổ hướng dẫn ở trên đầu.
“Cậu có chống thấm nước không vậy?”
Tôi nhìn sổ hướng dẫn, nhưng nó không mở ra.
Chậc, tôi tặc lưỡi rồi tiếp tục nhìn những con động vật đang chạy về đến trong khi phó mặc cơ thể cho dòng nước.
Khoảng cách đang càng lúc càng thu hẹp lại.
Theo sổ hướng dẫn thì đáng lẽ khoảng cách không thể bị thu hẹp lại mà nhỉ?
Vì cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Cô Chaeyeon!”
“Ừm!”
Jang Chaeyeon hét lớn đáp lại tôi.
“Cái đó, gọi là gì ấy nhỉ? Xin hãy làm cái mà bắn bi sắt đó!”
“Được rồi!”
Khi cô ấy hét lớn rồi giơ tay lên, những viên bi sắt cứ vậy bắn lên từ dưới nước và trúng vào trán của con động vật đầu người.
-Bốp!
Cùng với âm thanh thứ gì đó bị vỡ, đầu của những thứ đó bật mạnh về sau và chúng hét lên một cách kỳ quái.
“Tốt rồi! Xin hãy tiếp tục làm chậm chúng như vậy!”
Nghe tôi nói, Jang Chaeyeon liên tục thi thoảng lại búng những viên bi sắt để cản trở những con động vật tiến lên, và chúng tôi tiếp tục bị cuốn trôi đi bởi dòng nước.
Đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi?
“Đến nơi rồi!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về sau trước giọng nói của Song Ahrin, và điểm cuối của dòng sông trải ra trước mặt tôi.
“...!”
Và thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là một ô cửa sổ trông như một khung tranh.
Lần này cũng giống như vậy sao?
“Mọi người mau chuẩn bị tinh thần đi!”
Tôi không biết mỗi người đã chuẩn bị tinh thần như nào trước lời của tôi, nhưng ngay khi tôi vừa dứt lời, chúng tôi đâm sầm vào khung tranh ở một tốc độ khủng khiếp,
“Ahhhhhh!”
Và tiếng kêu của những con động vọng đến bên tai chúng tôi.
***
“Ặc!”
“Ái!”
“Hự…!”
“Ôi trời!”
“...!”
Cùng với tiếng la hét của mỗi người, chúng tôi lăn lộn trên sàn một cách khó coi,
“Khụ! Khụ!”
Jang Chaeyeon phá vỡ sự im lặng khi ho ra nước.
“...Chúng ta ra ngoài rồi sao?”
Trước lời lẩm bẩm của tôi, Yu Daon liên tục lắc đầu rồi nhìn xung quanh và gật đầu với giọng rạng rỡ.
“Vâng! Có vẻ là chúng ta ra ngoài rồi! Nhìn này!”
Khi tôi nhìn về nơi cô ấy đang chỉ đến,
“...”
Ở đó là một khung tranh được treo trên tường.
Tôi đọc phần miêu tả được gắn trên khung.
<Đừng tin vào lời hứa. Tranh sơn dầu, vải xoan, 20XX>
<Để tin vào điều gì đó nghĩa là hoàn toàn giao nộp sự tồn tại của bản thân cho thực thể đó. Có những kẻ đã giao nộp bản thân vì lời hứa ngọt ngào và đã phải trả một cái giá đắt ở đây.>
“...”
Tôi nhìn bức tranh một lúc rồi quay đầu nhìn về sau.
Ở đó là vô số những bức tượng.
“...Chẳng lẽ đây là—”
“Có vẻ là vậy”
Jang Chaeyeon gật đầu đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
“Chị đang ở đây”
“...Thật sao?”
“Ừm. Tôi biết chị đang ở đây”
“Bằng cách nào?”
“Cảm giác”
Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi với vẻ mặt như thể đó là một điều hiển nhiên.
“...”
Tôi không biết mình có nên tin vào điều đó hay không, nhưng Jang Chaeyeon chưa bao giờ nói những lời thiểu suy nghĩ cả.
“...Vậy thì vẫn còn hai tầng nữa”
“Bản thể chính của Chủ Nghĩa Duy Mỹ chắc là sẻ ở tầng bốn hoặc tầng năm nhỉ”
Song Ahrin lẩm bẩm như chẳng có chuyện gì và dùng tay vắt mái tóc ướt đẫm của mình như vắt giẻ.
“Cô Daon. Trong trường hợp ngửi thấy mùi gì đáng ngờ thì hãy cho tôi biết”
“Vâng!”
Yu Daon rạng rỡ đáp lại và gật đầu, và tất cả chúng tôi chỉ có thể nhìn xung quanh sau khi đã làm khô quần áo đến một mức nào đó.
Những bức tượng đá và các tác phẩm điêu khắc lấp đầy dãy hành lang.
“...Phù”
Aileen cũng thở ra một hơi sâu như thể đã tỉnh táo trở lại rồi nhìn tôi.
“Cô không sao chứ?”
“À, ừm. Xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng”
Aileen lẩm bẩm với vẻ hối lỗi, khẽ nắm lấy tay áo của tôi rồi buông ra, và cô ấy cũng bắt đầu nhìn xung quanh cùng với những người khác.
“...Hừm”
Yu Daon làm vẻ mặt bối rối, và tất cả đều quay sang nhìn cô ấy.
“Cái này là gì vậy nhỉ?”
Cô ấy vươn tay ra chỉ vào một thứ gì đó, và khi tôi nhìn về chỗ cô ấy đang chỉ đến, ở đó là một bức tượng đá lẻ loi.
“...Ừm, đó chỉ là một bức tượng đá thôi mà”
“Chỉ là một bức tượng đá thôi sao?”
Yu Daon nghiêng đầu nhìn bức tượng đá.
Tôi cũng làm theo cô ấy và ngước nhìn lên bức tượng.
Đó là một bức tượng đá hình người.
Dáng vẻ của một người phụ nữ đang quỳ gối cần mẫn nhặt thứ gì đó.
“Không phải đó chỉ là một bức tượng đá về một người đang nhặt thứ gì đó thôi sao?”
“Nhưng mà thứ đang ở đây đâu phải là con người?”
“Ừm?”
Cô ấy đang nói gì vậy?
Khi tôi nhìn chằm chằm vào Yu Daon, cô ấy liền à lên một tiếng rồi nắm lấy cổ tay tôi và kéo lại gần phía trước bức tượng.
“Nhìn kỹ này, anh Jaehun”
“Ừm”
“Nếu anh nhìn theo cách này, không phải bàn tay trông có hơi kỳ lạ sao?”
“...Ừm”
“Cấu trúc xương ở bàn tay có hơi kỳ lạ. Kiểu như bàn tay đã cố ý bị vặn vẹo vậy”
“Vậy sao?”
“Vâng”
Vì Yu Daon gật đầu trong khi nói với giọng đầy chắc chắn nên tôi cũng chỉ có thể gật đầu trước lời của cô ấy.
“Tiếp theo thì anh hãy nhìn vào cái tai này thử xem”
“Ừm…”
“Nó không có dái tai”
“Hừm…đúng thật”
Việc không có dái tai thì tôi cũng có thể biết được.
Phần tai mang một hình dáng có hơi khác thường theo đúng nghĩa đen.
“Bên cạnh đó, khi nhìn vào cấu trúc xương, cơ bắp, hoặc là cấu trúc cơ thể, dường như nó có nhiều điểm khác biệt so với một người bình thường”
Yu Daon lẩm bẩm với giọng nghiêm túc trong khi tiếp tục nhìn bức tượng điêu khắc.
“...Làm sao mà cô biết được mấy cái đó vậy?”
“Tôi xuất thân là từ cái Bệnh viện đó mà”
“Ở Bệnh viện có dạy cả mấy thứ như vậy à?”
“Không đâu. Nhưng dù có thích hay không thì vẫn sẽ phải nhìn thấy nhiều thứ thôi”
“...”
Tôi không cố ý hỏi thêm gì nữa.
“Còn những cái khác thì sao?”
“Đợi tôi chút…”
Yu Daon ngập ngừng trước câu hỏi của tôi và bắt đầu kiểm tra cả những bức tượng khác.
“...Lạ thật đấy”
Và cô ấy chau mày lẩm bẩm.
“Sao vậy?”
“Tất cả đều giống nhau ở chỗ có một phần cơ thể khác thường”
“Khác thường ở đây là…”
“Chúng được làm sao cho người thường nhìn vào sẽ không nhận ra được, nhưng những người am hiểu y học thì lại có thể nhìn ra vấn đề là gì”
“...”
“Có lẽ phải nói rằng chúng được tạo ra bởi một người với kiến thức vô cùng sâu rộng về cơ thể con người nhỉ”
“Chắc chắn là vậy rồi”
Chủ Nghĩa Duy Mỹ đã coi bao nhiêu người là vật tế rồi chứ.
Tất nhiên thứ đó cũng có nhiều thông tin về cơ thể người.
Nhưng điều mà tôi thắc mắc là,
“Tại sao?”
“...”
Aileen lẩm bẩm với giọng nghiêm trọng như thể đang nói hộ thắc mắc thay cho tôi.
“Không có lý do gì để làm vậy cả. Cố tình bỏ sót những bộ phận cơ thể người mà những người thường nhìn vào tuyệt đối không biết được thì có ý nghĩa gì cơ chứ?”
“...Mặc cảm tự ti”
Jang Chaeyeon lên tiếng.
“...”
Và tôi cũng có cùng một suy nghĩ giống Jang Chaeyeon.
“Dường như là có chủ đích”
“Ừm”
“Việc Chủ Nghĩa Duy Mỹ mang đầu người”
“...”
Jang Chaeyeon gật đầu.
Như Chủ Nghĩa Duy Mỹ đã nói, cô ta yêu thích con người.
Nhưng đó có thật sự là thích không?
Nếu thích thứ gì đó, ta chắc chắn sẽ bắt chước nó.
Ngay cả khi không làm vậy thì ít nhất cũng sẽ học hỏi văn hóa hay hành vi của nó.
Dù vậy, có một bức tường không thể vượt qua được giữa Chủ Nghĩa Duy Mỹ và con người.
Bức tường chủng tộc.
Dù không biết Chủ Nghĩa Duy Mỹ là loài gì, nhưng ít nhất thì có một sự thật mà tất cả đều biết rằng thứ đó không phải con người.
“Theo tôi thì đây là một sự biểu lộ của mặc cảm tự ti”
Tất nhiên, tôi không thể tuyệt đối khẳng định rằng nó là như vậy.
“Nếu không thì không có lý do gì để chăm chỉ đẽo gọt ra những bức tường này đồng thời lại khiến chúng không hoàn hảo cả”
Đây là một hành động cần có sự nỗ lực.
Đây không chỉ đơn giản là điêu khắc theo những gì vốn có mà phải chủ động vận dụng kiến thức giải phẫu của bản thân để cố tình làm hiện ra những bộ phận sai lệch trên bức tượng điêu khắc.
Để rồi vừa làm vừa nhìn bức tượng và nở một nụ cười thỏa mãn.
“...Thật đáng thương làm sao”
Yu Daon lẩm bẩm với nụ cười cay đắng sau khi nghe lời giải thích của tôi.
Đồng thời, một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.
[Hiểu biết của bạn về Chủ Nghĩa Duy Mỹ đã tăng]
[Chí mạng: 0->1]
“...”
Vậy là đã đúng rồi nhỉ.
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong suốt một hồi rồi lại nhìn những bức tượng khác.
“Tốt rồi. Vậy thì bây giờ chúng ta tập hợp lại rồi đi chứ?”
“Chính xác thì chúng ta phải làm gì?”
“Mục tiêu hàng đầu của chúng ta là đảm bảo lối thoát”
Bởi vì chúng tôi cần phải tìm được đường để chạy trong trường hợp có chuyện xảy ra.
“Chúng ta sẽ coi đó làm mục tiêu hàng đầu, và mục tiêu tiếp sau đó là phá hủy Kiệt tác”
Kiệt tác.
Tác phẩm tuyệt vời nhất mà Chủ Nghĩa Duy Mỹ đã tạo ra, đồng thời cũng là chị gái của Jang Chaeyeon.
Cô ấy cũng đã nhờ vả tôi, và việc phá hủy Kiệt tác vì người đáng thương đó là điều nên làm.
“Tôi hiểu rồi!”
“Ừm”
“Hiểu rồi”
“Được thôi”
Và những người khác cũng gật đầu nói như thể đã hiểu lời của tôi.
“Tốt rồi. Vậy thì bây giờ—”
“...Tìm thấy rồi này?”
Và trước khi tôi có thể nói xong, tất cả chúng tôi đều quay ngoắt lại trước giọng nói của Aileen.
“...”
Khi tôi nhìn về nơi Aileen đang chỉ đến,
“...”
Ở đó là một bức tượng điêu khắc quen thuộc.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Kiệt tác]
[Tuổi: Được tạo ra vài tháng trước]
[Đặc trưng: Nghệ thuật]
[Khả năng: -]
[Tiểu sử: Thứ này cuối cùng cũng đã trở thành một tác phẩm tuyệt vời]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một bức tượng, không, một con ma-nơ-canh đứng im trước mặt chúng tôi.
“...Chị”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm.
Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (Post - Traumatic Stress Disorder - PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể xảy ra sau khi một người trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện cực kỳ đau thương, đe dọa đến tính mạng hoặc gây chấn động tinh thần lớn. Người mắc PTSD thường sống lại ký ức đau thương thông qua ác mộng, hồi tưởng hoặc những phản ứng cảm xúc mãnh liệt khi gặp các yếu tố gợi nhớ sang chấn.