Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

201-400 - Chương 332: Phó mặc cơ thể cho dòng sông

Hứa!

Đã hứa!

Những con động vật vừa thò đầu vào trong vừa hét lớn, và khi đầu của chúng càng lúc càng đi vào sâu hơn, cửa hang cũng sụp xuống từng chút một, và máu không ngừng chảy ra từ đầu của những thứ kia.

Mặc dù vậy, chúng vẫn nhìn thẳng về trước không chút quan tâm và chỉ liên tục la hét, một dáng vẻ quá đỗi kỳ quái.

“Không, dù tôi có làm vậy thì cũng có tác dụng gì đâu chứ?”

Song Ahrin tròn mắt nhìn tôi, và tôi nhìn thẳng vào cô ấy.

“Cô Ahrin”

“Cái, cái gì hả. Anh bảo tôi thôi miên chúng sao? Những thứ như kia không phải con người!”

Song Ahrin không ngừng lắc đầu nhìn tôi.

“Dù đúng là chúng có đầu người thật, nhưng trước hết thì đó không phải là việc tôi muốn nhờ cô”

“Vậy thì là gì?”

Song Ahrin nhìn tôi, và tôi vừa nhìn cô ấy vừa nói ra kế hoạch mình đã nghĩ ra.

“Cô Ahrin, cô còn nhớ việc mà cô đã làm khi chúng ta gặp Quan sát giả không?”

“Nếu là lần đó thì…là nó à, thao túng thực tại?”

“Có vẻ cái đó được gọi là thao túng thực tại nhỉ. Dù sao đi nữa, cô có thể làm cái đó một chút không?”

“Làm, làm thì cũng làm được nhưng”

Song Ahrin ngập ngừng nói trong khi nhìn tôi.

“Nghĩa là cô có làm được cái đó nhỉ?”

-Phập!

Âm thanh Yu Daon đâm cây dùi vào tay mình vang lên, và Jang Chaeyeon vươn tay ra để chặn những con động vật đang liên tục xông vào.

Aileen lên tiếng trong khi cầm súng cảnh giác những thứ kia.

“Dường như chúng không đi vào được”

“Nhưng chúng ta cũng không thể cứ mãi ở yên như này”

Yu Daon đang bị rối loạn, Jang Chaeyeon thì bận, và Aileen cũng có vẻ đang gặp khó khăn.

Tôi đối mặt với Song Ahrin đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“Xin hãy che lối vào”

“Hở?”

“Ý tôi là hãy sử dụng thao túng thực tại để làm như thể có một cái cửa xuất hiện ở trong hang”

“Đợi, đợi đã…”

“Cô làm được chứ?”

Song Ahrin đảo mắt qua lại rồi khẽ thở dài trước câu hỏi của tôi.

“Kết nối đi”

“Ừm?”

“Tôi bảo là kết nối tôi với anh”

“Tôi hiểu rồi”

Tôi không biết cô ấy đang định làm gì, nhưng lúc đó tôi cũng đã kết nói Yu Daon và Song Ahrin với nhau.

[Sử dụng Phương thức]

Một sợi chỉ màu tím phóng ra từ trên đầu Song Ahrin, và tôi cắm nó vào ngực mình.

“Hừ!”

Song Ahrin thốt ra một âm thanh kỳ lạ, rồi ngay sau đó, khi cô ấy híp mắt lại và vươn tay ra, những thứ đang cắm đầu cắm cổ vào làm sập trần hang đồng loạt ngừng di chuyển.

Ngay khi tôi định mở miệng ra để hỏi cô ấy đã làm gì, Song Ahrin liền vươn tay bịt miệng tôi lại rồi quay về sau đặt ngón trỏ lên khóe miệng như đang bảo những người khác cũng giữ im lặng.

“...”

“...”

“...”

Ngay cả Yu Daon đang dùng cây dùi đâm xuống mu bàn tay của mình cũng đóng miệng lại nhìn tôi và Song Ahrin, rồi một khoảng thời gian dài đằng đẵng trôi qua.

“Ngươi đã thất hứa. Lần này cũng vậy…”

“Thế thì khi nào mới có người giữ lời hứa của mình đây…”

Những con động vật đầu người lẩm bẩm với giọng đầy thất vọng và rời đi.

Chúng đi ra xa dần và biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi, và chỉ khi ấy thì Song Ahrin mới bỏ tay ra khỏi miệng tôi với một tiếng thở dài não nề.

“Hừ, thật sự cứ tưởng là đi đời rồi chứ”

“Thể lịch sự?”

Aileen nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và Song Ahrin đối mặt với Aileen, lẩm bẩm với giọng đầy bực bội.

“Làm ơn đừng có mà bận tâm về cái đó”

“Được rồi”

Cô ấy nhún vai rồi quay sang nhìn tôi.

“Những thứ vừa nãy là gì vậy?”

“Tôi không biết”

“Nếu ngay cả anh cũng không biết thì chúng chắc hẳn phải rất nguy hiểm nhỉ”

Aileen lẩm bẩm với giọng lo lắng trước lời lẩm bẩm của tôi, và tôi cũng không nói gì thêm.

Vì nói rằng tôi không nhìn thấy gì cũng là vấn đề, và nói rằng tôi có thấy nhưng không nhìn được gì cũng vẫn là vấn đề.

Tôi nhớ lại về những con động vật mình nhìn thấy vừa rồi.

Một cửa sổ trong suốt đã xuất hiện rồi biến mất.

Chính xác thì phải nói là thấy rồi lại không thấy mới đúng cơ mà.

Thay vì nói rằng mắt tôi bị hỏng hay là tôi đang bị lừa, tình huống vừa rồi nếu phải diễn tả thì sẽ là lỗi kết nối.

Vậy thì tại sao lại bị lỗi kết nối?

Tôi ngẩng lên nhìn mặt trăng.

Là bởi vì mặt trăng sao?

Ngay từ đầu thì nơi này là gì?

Ngay khi tôi vừa hắng giọng rồi nhìn Song Ahrin, cô ấy liền lẩm bẩm trong khi lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Cái gì?”

“Cô Ahrin có biết gì không?”

“Anh đang nói gì vậy?”

“Dù sao thì cô Ahrin là người đã giải quyết tình huống mà”

Lần này có vẻ là không có bất cứ người nào có ý kiến khác và tất cả đều nhìn Song Ahrin.

“...”

Song Ahrin, đang nhìn những người khác với vẻ mặt bối rối, hắng giọng rồi nói tiếp.

“Trước hết thì đây là suy nghĩ của tôi”

“Ừm”

“Chúng có đầu người nhưng lại không suy nghĩ giống như con người”

“Ừm”

“Vậy nên chúng không phải là con người mặc dù đầu chúng đúng là của con người”

Đó là một suy luận mà chỉ Song Ahrin mới có thể làm được.

“Cũng có lý”

Tôi gật đầu, và Song Ahrin khẽ mỉm cười.

“Lần này tôi cũng đã làm được một việc rồi đó!”

“Ừm, nếu không có cô Ahrin thì chúng ta suýt chút nữa đã phải rất chật vật rồi”

“Phư phư”

Song Ahrin mỉm cười hài lòng, và tôi nhìn cô ấy như vậy rồi lại quay về xem sổ hướng dẫn.

Lần này có vẻ sổ hướng dẫn hơi sai rồi.

Là bởi vì không có đủ thông tin sao, hay là…

“Chẳng lẽ là do cậu đang muốn tớ không đi à?”

Tất nhiên là sổ hướng dẫn không trả lời tôi, nhưng tôi đã đột nhiên nảy ra suy nghĩ đó.

Có lẽ cô ấy không muốn tôi tiến lên thêm nữa.

Bởi vì tôi có cảm giác rằng cô ấy đưa thông tin quá chậm khác với mọi khi, nhưng đồng thời thì cô ấy cũng cẩn thận không để tôi chết, rồi lại vừa di chuyển chậm rãi chăng.

“Là vì tớ chưa bao giờ chiến thắng Chủ Nghĩa Duy Mỹ dù chỉ một lần sao?”

Tất nhiên sổ hướng dẫn không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng tôi có cảm giác rằng đúng là như vậy.

Thực chất nếu bị bắt phải chiến đấu với Chủ Nghĩa Duy Mỹ ngay bây giờ thì tôi sẽ chẳng thể nào thắng được.

Nhưng ngay lúc này đây Trưởng Chi nhánh đang câu thời gian, và chúng tôi cũng có nhiều người nên chắc sẽ ổn cả thôi.

“Không sao đâu, nên là cho tớ biết đi”

Và sổ hướng dẫn vẫn không trả lời tôi.

“...Hà”

Tôi khẽ thở dài rồi nói tiếp.

“Dù sao thì đây cũng là việc mà tớ sẽ phải làm vào một ngày nào đó mà”

Nếu tôi thất bại thì đó sẽ là việc mà tôi của tương lai phải làm.

Nếu tôi của quá khứ đã thất bại, vậy thì đâ chính là lúc tôi phải thử nghiệm.

“Xin cậu đấy”

Không, cô ấy sẽ không đồng ý giúp nếu tôi chỉ cầu xin như vậy.

Phải nói gì đây nhỉ?

“...Dù sao thì đây cũng là việc mà tớ phải trải qua vì hạnh phúc của mình mà”

Có lẽ đây là một lời nói ác độc.

Không, nó thật sự là một lời nói ác độc.

Thực chất tôi cũng biết là mình đang nói một điều kinh khủng.

Bởi vì tôi đã nghe cô ấy nói rằng muốn tôi được hạnh phúc, nên tôi đang thực hiện một hành động không khác gì sử dụng nó như một cái cớ để đe dọa cô ấy.

Dù vậy, tôi vẫn phải giết Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Hơn cả việc liệu việc đó có giúp ích nhiều cho tương lai của tôi, bởi vì tôi không thể tha thứ cho tất cả những gì thứ đó đã làm từ trước đến nay.

Sau một hồi, sổ hướng dẫn lật mở thành tiếng.

-Lật phật!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Tầng 3 - Đồng cỏ]

1. Ưu tiên hàng đầu là tìm một nơi an toàn trước khi đêm xuống. 

2. Nếu đã tìm được nơi an toàn, hãy chờ đợi cho đến khi trời sáng.

3. Bạn có thể nhìn ra ngoài, nhưng xin đừng hành động bên ngoài. Bạn sẽ chẳng thể nào biết được thứ gì sẽ rình rập xung quanh.

4. Ngoài ra, trong trường hợp phát hiện người khác, hãy tìm đến trước và hỏi tên họ. Nếu họ vẫn nhớ tên mình, xin hãy chỉ dẫn họ theo thủ tục thích hợp trong Cục Quản thúc, còn nếu không nhớ tên, bạn có thể cứ vậy bỏ họ lại rồi đi tiếp.

5. Bạn đã nhìn thấy những con động vật đang bước đi vào buổi đêm sao? Hãy lắng nghe thật kỹ những gì chúng nói, và hãy truyền đạt lại. Cục Quản thúc sẽ thu thập chúng dưới dạng di chúc.

6. Dù bị chúng nhìn thấy thì cũng không có vấn đề gì cả. Dù gì đi chăng nữa, chừng nào bạn còn ở ngoài phạm vi của ánh trăng, chúng sẽ không thể làm hại bạn.

7. Nhưng nếu bạn đang ở trong phạm vi của ánh trăng, xin hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].

8. Nếu mặt trời mọc, hãy di chuyển chỉ theo một hướng. Dù là hướng nào cũng không quan trọng, nhưng tốc độ phải thật nhanh.

9. Nếu tiếp tục di chuyển, khả năng cao là bạn sẽ tìm thấy một dòng sông. Hãy nhảy xuống dòng sông. Trong suốt khoảng thời gian ở dưới dòng sông thì dù có bị ánh trăng rọi vào thì cũng không có vấn đề gì. Dù vậy, ngay khoảnh khắc đó chúng sẽ đuổi theo bạn, nhưng vì dòng chảy của nước nhanh hơn, sẽ không có chuyện chúng đuổi kịp bạn.

10. Nếu dù đã di chuyển những vẫn không thể tìm thấy dòng sông khi mặt trời lặn xuống, xin hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].

11. Nếu bạn bất đắc dĩ bị những con động vật bắt được trong khi đang bị cuốn theo dòng sông, xin hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Cảm ơn cậu”

Sau khi cất sổ hướng dẫn lại vào trong túi áo, tôi nhìn lên trời.

Không biết từ lúc nào, bầu trời đã từ từ hửng sáng.

“Mọi người có thể di chuyển được chứ? Đặc biệt là cô Daon, tay cô ổn không?”

“Vâng, tôi không sao”

Yu Daon gật đầu và giơ bàn tay lành lặn của mình cho tôi xem.

“Còn những người khác thì sao?”

“Tôi ổn”

“Tôi cũng vậy”

“Tôi cũng lành lặn”

“Tốt”

Tôi gật đầu rồi bước đi.

“Chúng ta đi thôi”

Tôi bước ra ra ngoài.

May mắn là dường như không có con động vật nào trong tầm mắt cả.

“...”

Tôi lặng lẽ bước đi, và những người khác cũng theo sau tôi.

***

Chúng tôi đã đi được bao lâu rồi nhỉ?

Như thể muốn chứng minh ngược lại rằng thời gian không hề trôi qua nhanh chóng, mắt trời đã đang sáng rực trên đầu chúng tôi, và mãi đến lúc đó thì chúng tôi mới bắt đầu nhìn thấy dòng sông.

“Chúng ta đã đi bộ được bao lâu rồi?”

“Hai tiếng”

Jang Chaeyeon khẽ đáp lại câu hỏi của tôi, và Song Ahrin vừa lau mồ hôi trên trán vừa lẩm bẩm.

“Chúng ta đã đi bộ nhiều thật đấy”

“Nhưng mặt trời cũng đã lặn được nhiều rồi nhỉ”

Yu Daon nhìn lên trời, và tôi chỉ có thể đồng tình với cô ấy.

“Đúng thế thật. Chúng ta phải đi nhanh lên thôi”

Tôi vội vàng đi về phía dòng sông và giơ sổ hướng dẫn lên trên đầu mình.

“Anh làm gì vậy?”

“Không nên để sách bị ướt đâu”

“Tôi tự hỏi việc gọi thứ đó là sách có đúng không nhưng…được thôi”

Aileen nhún vai, và tất cả chúng tôi đều nhảy xuống dòng sông.

-Ùm!

Một cảm giác lành lạnh bọc lấy cả cơ thể của tôi, đồng thời, cơ thể của tôi bắt đầu bị cuốn trôi theo dòng nước chảy xiết.

“Oái…!”

Tôi chìm vào suy nghĩ trong khi nghe tiếng hét của Yu Daon.

Đúng là mạnh thật đấy.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời.

Mặt trời dần lặn xuống, và bóng tối đang ập đến.

Hứa!

Đồng thời, một con hươu cao cổ mặt người bắt đầu chạy đến từ phía sau.

Đã hứa!

Nó chạy theo chúng tôi, và chúng tôi tiếp tục tiến về trước, phó mặc cơ thể cho dòng nước.

Ánh trăng rực rỡ rọi xuống chúng tôi.