201-400 - Chương 331: Ngươi đã hứa

Một đồng cỏ rộng lớn. 

Một một phong cảnh khó mà tưởng tượng là lại được tìm thấy trong một khách sạn, hơn nữa còn là nơi Chủ Nghĩa Duy Mỹ sinh sống.

Và đáng tiếc thay, chúng tôi không có thời gian hay đủ thảnh thơi để tận hưởng phong cảnh này. 

“Mấy người tìm thấy gì chưa?”

“Bên này không có gì cả”

“Bên này cũng vậy”

Cả Yu Daon và Aileen đều lắc đầu trước câu hỏi của tôi. 

“Tôi cũng vậy”

Jang Chaeyeon cũng lắc đầu. 

Sau khi xem sổ hướng dẫn, việc tiếp theo chúng tôi làm là tìm nơi để ở qua đêm. 

Tất nhiên, việc đầu tiên chúng tôi làm là nhanh chóng tìm lối ra. 

Vấn đề là chúng tôi hoàn toàn không biết đồng cỏ này rộng lớn đến mức nào nên cũng không biết phải đi đâu cả.

Và còn có một vấn đề nữa. 

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời. 

Mặt trời đã từng ở trên đỉnh không biết từ lúc nào đã đang lặn dần.

“Rõ ràng là chỉ mới được một tiếng thôi đúng không?”

“Đúng vậy”

Vấn đề là mặt trời đang lặn xuống với một tốc độ không thể tin được mặc dù chỉ mới có một tiếng trôi qua.

“Dường như thời gian ở đây trôi nhanh hơn chút”

“Hệt như lúc gặp Trưởng Đoàn kịch vậy”

Lúc đó đêm và ngày cũng đột nhiên luân phiên nhau.

“...Hehe”

Và Song Ahrin, đã lắng nghe chúng tôi từ nãy đến giờ, nở một nụ cười cười đắc thắng.

“Tôi tìm thấy rồi”

“Ừm?”

“Tôi tìm thấy một thứ gì đó giống như một cái hang ở phía bên kia rồi”

Cô ấy khoanh tay lại và nâng cằm nhìn những người khác.

“Thế nào, đây mới là tôi đấy”

“Chúng ta chỉ đơn giản là đã chơi kéo búa bao để phân chia khu vực theo các hướng đông tây nam bắc và cô Ahrin gặp may nên tìm thấy thôi mà”

“Ừm, ừm, cứ nói xấu tùy thích đi. Người chiến thắng có quyền lắng nghe lời phàn nàn của mấy kẻ thua cuộc mà”

Song Ahrin ưỡn ngực trước lời nói đầy bất mãn của Yu Daon, và những người khác cũng nhìn cô ấy với vẻ không hài lòng.

“Còn muốn nói gì nữa à?”

Rồi Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi chỉ nhún vai nhìn cô ấy.

“Cô còn ở đấy làm gì nữa. Phải dẫn đường đi chứ”

“Ừm, ừm, tôi sẽ dẫn đường cho”

Việc đó thật sự vui đến vậy à?

Song Ahrin cười khẩy rồi bắt đầu bước đi, và bốn người chúng tôi đi theo sau cô ấy.

Trong khi đi theo Song Ahrin, mắt tôi vẫn không rời khỏi sổ hướng dẫn.

Khi nào thì mục tiếp theo sau mục 1 mới xuất hiện đây?

“Này, cho tớ xem thêm nhanh đi”

Phải xem mục tiếp theo thì tôi mới biết phải chuẩn bị hay không chuẩn bị cái gì chứ.

Dù vậy, sổ hướng dẫn vẫn chỉ tiếp tục cho tôi xem một mục như thể hoàn toàn không nhận ra tâm trạng của tôi.

Chỉ có một dòng chữ bảo rằng phải đi vào trước khi đêm xuống.

“Tại sao cậu cứ phải đấu trí như này với tớ cơ chứ”

Chẳng lẽ tôi đã quá lạnh nhạt, hay là đối xử tùy tiện, hay là phớt lờ cô ấy sao?

Hay cô ấy chỉ đơn giản là không cho tôi xem thôi?

Nếu vậy thì tại sao?

Cũng chẳng biết nữa, nhưng hiện tại chúng tôi không có lựa chọn nào khác cả.

Sau cùng thì cách duy nhất để tôi có thể lấy được thông tin bây giờ là từ hai mắt của mình và sổ hướng dẫn mà.

“Nó đây”

Và Song Ahrin nhìn chúng tôi, chỉ vào một cái hang nhỏ mà không biết chúng tôi đã đến từ lúc nào.

“Ồ”

Thật sự là một cái hang này.

“Vậy thì trước hết chúng ta hãy sắp xếp lại thông tin ở đây một chút đi nhỉ?”

Tôi cũng đã nhìn xung quanh rồi về nên cũng phải báo cáo thôi.

“Trước hết thì tôi không kiếm được gì cả”

Ngay cả mắt tôi cũng không nhìn thấy gì.

Tôi đã nhìn xung quanh theo cách của mình nhưng vẫn chẳng tìm được gì.

“Tôi cũng vậy”

Yu Daon cũng lắc đầu.

“Tôi có nhìn thấy gì đó, nhưng do nó ở xa quá nên có chút khó nhìn”

Aileen chau mày lẩm bẩm.

“Tôi…”

Jang Chaeyeon ngập ngừng.

“Tôi đã nhìn thấy thứ gì đó”

“Cái gì vậy?”

“...Một thứ gì đó giống như cửa sổ?”

“Nếu là cửa sổ thì…”

“Nó có thể là lối ra”

Jang Chaeyeon gật đầu, và Song Ahrin trông còn đắc thắng hơn nữa.

“Vậy tôi là người duy nhất gặt hái được thành quả đáng kể nhỉ?”

“Tôi không nghĩ là cô cần phải thể hiện đến vậy chỉ vì tìm được một cái hang thôi đâu”

“Chỉ một cái hang thôi sao?”

Song Ahrin cười khẩy nhìn Aileen.

“Cô thậm chí còn chẳng tìm được một cái hang như vậy—”

“Dừng lại ở đây thôi”

Lại cãi nhau nữa rồi, lại cãi nhau nữa rồi.

Trông có khác gì kẻ thù của nhau không kia chứ.

Tôi thở dài ngăn hai người họ lại rồi mở sổ hướng dẫn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Tầng 3 - Đồng cỏ]

1. Ưu tiên hàng đầu là tìm một nơi an toàn trước khi đêm xuống. 

2. Nếu đã tìm được nơi an toàn, hãy chờ đợi cho đến khi trời sáng.

3. Bạn có thể nhìn ra ngoài, nhưng xin đừng hành động bên ngoài. Bạn sẽ chẳng thể nào biết được thứ gì sẽ rình rập xung quanh.

4. Ngoài ra, trong trường hợp phát hiện người khác, hãy tìm đến trước và hỏi tên họ. Nếu họ vẫn nhớ tên mình, xin hãy chỉ dẫn họ theo thủ tục thích hợp trong Cục Quản thúc, còn nếu không nhớ tên, bạn có thể cứ vậy bỏ họ lại rồi đi tiếp.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thật vô tâm làm sao.

“Sau cùng thì chúng ta không thể làm gì khác ngoài chờ đợi nhỉ”

“Cũng có thể coi là vậy”

“Khó ghê cơ. Chẳng dễ dàng chút nào”

Song Ahrin thở dài rồi nằm duỗi thẳng chân bên trong cái hang, và những người khác cũng bắt đầu nghỉ ngơi theo cách của mình.

Bất ngờ là mặt trời đã bắt đầu lặn xuống.

“...”

Trong khi tôi đang nhìn mặt trời hướng về phía bên kia chân trời, Yu Daon đã đến bên cạnh và vỗ nhẹ vào tay tôi.

“Anh Jaehun”

“Ừm?”

“Hình như anh đã tức giận. Anh ổn chứ?”

“...”

Đúng là tôi đã tức giận thật.

“Ừm, đúng là tôi đã tức giận, nhưng không phải vì cô Daon đâu nên đừng lo lắng nhiều quá”

“Bởi vì Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhỉ?”

Cô ấy nhìn ra ngoài kia cùng tôi.

“Đúng vậy”

“Tôi thật sự không hiểu tại sao thứ đó lại hành hạ con người vì niềm vui nữa?”

“Cho dù có lý do thì cũng không được hành hạ con người đâu”

“Ahaha, đúng vậy nhỉ”

Yu Daon khẽ cười rồi nhìn tôi.

“Chỉ là tôi thấy hơi kỳ lạ thôi”

“Ừm?”

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh Jaehun tức giận đến vậy”

“Đây đâu phải là lần đầu tiên?”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên rồi. Tôi đã nổi giận khi nào ấy nhỉ?”

Tôi đã nổi giận những lúc nào ấy ta?

Khi đối đầu với hồi quy giả, và cả khi Yu Daon bị bắt cóc.

“Chỉ mới nghĩ đến những chuyện có liên quan đến cô Daon thôi thì cũng đã được hai lần rồi mà?”

“Thật sao? Tôi cứ tưởng anh Jaehun không phải kiểu người sẽ thể hiện những cảm xúc như vậy cơ”

“Tôi quả thực không phải kiểu hay thể hiện ra thật”

“Đúng chứ? Anh thể hiện với chúng tôi nhiều hơn nữa cũng được mà”

Nếu tôi nói rằng mình không hay thể hiện ra bởi vì cô ấy không giỏi đón nhận mấy câu đùa thì chắc là cô ấy sẽ lại bị tổn thương nữa nhỉ?

“Tôi sẽ cố gắng hơn chút”

Trong khi tôi đang định cười trừ cho qua, Yu Daon liền dừng cười và quay mặt khỏi tôi nhìn ra bên ngoài.

“Cô Daon?”

“Hình như có thứ gì đó”

Tôi cũng hướng mắt về nơi cô ấy đang nhìn tới.

“...”

Tôi cũng có thể nhìn thấy thứ gì đó.

Vô số những loài động vật đang tập hợp lại và bước đi.

Lúc thì là ngựa vằn, lúc thì là hươu cao cổ, lúc thì là tê giác.

Nhưng nếu có một điểm khác biệt.

bf47895a-fb58-4343-b788-488a04b64eb3.jpg

“...Con người sao?”

Yu Daon chau mày lẩm bẩm.

“Cái gì?”

Những người khác cũng chạy đến phía chúng tôi.

“...Cái gì đây?”

Song Ahrin lẩm bẩm với giọng bối rối trong khi nhìn cảnh tượng đó,

“...”

Jang Chaeyeon cũng tròn mắt nhìn cảnh tượng ấy.

“Những người đó là vật tế sao?”

Aileen cũng lẩm bẩm nhìn khung cảnh đó.

Một hàng vô số những loài động vật đang bước đi, và ở theo sau chúng là những con động vật khác với đầu người.

“...”

Và rồi, con hươu cao cổ đang đi phía trước bắt đầu hét lên gì đó như thể đang ca hát.

Ngươi đã hứa với ta là sẽ cứu mẹ của ta!

Ngươi đã nói là sẽ trả lại con cho ta!

Ngươi đã nói là sẽ khiến giấc mơ của ta trở thành sự thật!

Những con động vật với cái đầu người liên tục la hét.

“...Âm thanh gì vậy?”

“Chúng nói rằng đã hứa gì đó”

“Có lẽ chúng đã từng nhận được một lời hứa nào đó từ Chủ Nghĩa Duy Mỹ chăng?”

Nếu là Chủ Nghĩa Duy Mỹ thì hoàn toàn có thể là như vậy thật.

Vậy thì những thứ đó cũng là những bức tranh sao?

Chúng tôi cũng đang ở trong bức tranh à?

“...”

Vậy lần này chúng tôi cũng phải ra ngoài bức tranh sao?”

-Lật phật!

Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn lại mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Tầng 3 - Đồng cỏ]

1. Ưu tiên hàng đầu là tìm một nơi an toàn trước khi đêm xuống. 

2. Nếu đã tìm được nơi an toàn, hãy chờ đợi cho đến khi trời sáng.

3. Bạn có thể nhìn ra ngoài, nhưng xin đừng hành động bên ngoài. Bạn sẽ chẳng thể nào biết được thứ gì sẽ rình rập xung quanh.

4. Ngoài ra, trong trường hợp phát hiện người khác, hãy tìm đến trước và hỏi tên họ. Nếu họ vẫn nhớ tên mình, xin hãy chỉ dẫn họ theo thủ tục thích hợp trong Cục Quản thúc, còn nếu không nhớ tên, bạn có thể cứ vậy bỏ họ lại rồi đi tiếp.

5. Bạn đã nhìn thấy những con động vật đang bước đi vào buổi đêm sao? Hãy lắng nghe thật kỹ những gì chúng nói, và hãy truyền đạt lại. Cục Quản thúc sẽ thu thập chúng dưới dạng di chúc.

6. Dù bị chúng nhìn thấy thì cũng không có vấn đề gì cả. Dù gì đi chăng nữa, chừng nào bạn còn ở ngoài phạm vi của ánh trăng, chúng sẽ không thể làm hại bạn.

7. Nhưng nếu bạn đang ở trong phạm vi của ánh trăng, xin hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Những thứ đó tiếp tục bước đi trong khi lẩm bẩm gì đấy, và chúng tôi chỉ im lặng quan sát cảnh tượng đó.

May mắn là sẽ không có chuyện chúng lao về phía chúng tôi.

“...”

Cùng lúc đó, ánh trăng chiếu xuống rực rỡ, soi sáng mọi nơi ngoại trừ hang động chúng tôi đang ở.

Và rồi.

e1340361-6d9f-4c39-9e37-cb18671d866b.jpg

Những con động vật đó nhìn chúng tôi.

...Hứa

Con hươu cao cổ dẫn đầu lẩm bẩm,

Và chúng bắt đầu chạy về phía chúng tôi.

“Lùi về sau!”

Ngay khi tôi vừa hét lên, tất cả mọi người đều đồng loạt rút vào bên trong hang động.

-Ruỳnh!

Cái cổ của con hươu cao cổ chạm vào cửa hang và âm thanh thứ gì đó đổ sụp vang lên, 

Con sư tử vung cái chân,

Và con ngựa vằn không ngừng dậm chân.

Hứa!

Ngươi đã hứa là sẽ giữ lời!

Ngươi đã hứa là sẽ cứu sống!

Chúng la hét.

Âm thanh của động vật và con người trộn lẫn rồi vang vọng bên trong cái hang,

“...!”

Song Ahrin bịt tai và nhắm mắt lại rồi hét lên.

“Cái…gì đây…!”

Yu Daon vươn tay ra, và Jang Chaeyeon vội vã nắm lấy tay của Yu Daon lại và ghì chúng xuống.

“Tỉnh lại!”

“...!”

Yu Daon đang đờ đẫn nhìn về trước đột nhiên mở to mắt rồi đâm cây dùi vào mu bàn tay của mình.

-Phụt!

Máu bắn ra.

“Tôi không sao!”

Tôi đứng lên trước, chặn những người khác lại và mở sổ hướng dẫn.

Cách để giải quyết tình huống hiện tại—

Và rồi một cơn đau đầu ập đến.

-Bíp!

Một cửa sổ trong suốt bắt đầu hiện ra trước mắt tôi cùng với một âm thanh kỳ lạ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Những con động vật]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: ]

[Khả năng: ]

[Tiểu sử: ]

[Điểm yếu: ]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Tôi nhắm mắt lại.

Phương pháp, tôi cần phải nghĩ ra một phương pháp nào đó.

“...Cô Ahrin”

“Hở?”

Song Ahrin đi đến chỗ tôi, và tôi đặt tay lên vai cô ấy.

“Xin hãy bịt tai lại”

“Hở…?”

Tôi nghe thấy giọng nói bối rối của cô ấy.