Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6668

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 05 - Vĩ thanh

Kaya quay trở lại Kamisaki, chậm trễ mất hai ngày mười bảy giờ so với thời điểm bắt đầu vòng lặp. Trong đầu cậu khi ấy đã kịp vẽ ra đủ loại viễn cảnh tồi tệ nhất.

Đó chẳng phải là sự trù tính của lý trí, mà giống như một loại bản năng tự vệ để che chắn cho trái tim thì đúng hơn.

Chính vì thế, điều đầu tiên khiến cậu an lòng là nhìn thấy gương mặt của Akiho.

A. Akiho vẫn còn sống.

Không. Nói là "sống" liệu có đúng không nhỉ? Một nhân cách ảo được sinh ra từ Aporia. Nhưng dẫu sao đi nữa, cái "thứ" được gọi là Akiho Shiori ấy, lúc này đây vẫn đang hiện hữu ở nơi này.

Thế nhưng trái ngược với nỗi lo âu và sự nhẹ nhõm của cậu, Akiho chẳng có vẻ gì là bận tâm đến những điều đó. Cô nàng bước nhanh về phía cậu, gương mặt cau có:

"Rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy hả? Giữa cái lúc dầu sôi lửa bỏng thế này."

"A. Quả nhiên là tình hình tệ lắm sao?"

"Tệ kinh khủng ấy chứ. Eden đã thắng, PORT bị xóa sổ. Tôi cũng không nắm rõ chi tiết, nhưng hình như ông Ginbuchi đã qua đời rồi."

"Thật sao..."

Chuyện này thật sự rất gay go. Vô cùng gay go. Gay go trên mọi phương diện.

Kaya không biết quá rõ về người đội trưởng đầu tiên của CLB Kinema —— người chơi mang tên Ginbuchi ấy. Cậu thậm chí còn chưa từng gặp mặt ông ta trực tiếp bao giờ.

Tuy nhiên, cậu hiểu rằng nhân vật Ginbuchi mang một ý nghĩa cực kỳ to lớn đối với CLB Kinema. Thế nên, trước hết cậu lo cho tâm trạng của bọn họ.

Đặc biệt là Kido, người gần như chiến đấu chỉ vì những ký ức về Ginbuchi. Cậu tin rằng Kido sẽ không đến mức quyên sinh theo người kia đâu —— cho đến khi biết Ginbuchi đang ở PORT dưới cái tên Ido, các thành viên Kinema hẳn đã đinh ninh rằng ông ta đã chết từ lâu rồi —— nhưng chắc chắn chuyện này sẽ để lại hệ quả nào đó về sau. Việc những người vốn đã dễ chết nay lại càng trở nên dễ chết hơn thì thật là nan giải.

Không chỉ vậy. Bản thân Kaya cũng đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào Ginbuchi.

Tất nhiên, nếu có thể hòa thuận với Ginbuchi, khả năng Trinh Sát của ông ấy sẽ là con bài tẩy ngang ngửa với Tsukio. Nhưng hơn thế nữa, cái tên thật của ông ấy —— Sakuragi Shujiro —— mới là thứ mang ý nghĩa quan trọng.

Vốn dĩ cậu định nhờ ông ấy thay đổi Kamisaki.

Cụ thể nội dung là gì thì cậu không tưởng tượng nổi, nhưng tóm lại, phải là một câu chuyện lay động lòng người. Cậu đã tin rằng, một câu chuyện có thể thống thiết thét lên rằng "Đừng chết" giống như bộ anime mà Kaya từng say mê, sẽ có thể chạm đến trái tim của những kẻ đang lặp đi lặp lại những cuộc chiến ngu ngốc này. Dù không phải tất cả, nhưng ít nhất cũng sẽ lay động được một số lượng lớn bất ngờ.

Thêm vào đó, qua câu chuyện nghe được từ Toma, giá trị của Sakuragi Shujiro càng tăng lên gấp bội.

Người phát triển Aporia, Fuyuma Makoto. Di bút ông để lại ngay trước khi chết. Người ta nói rằng bên cạnh dòng chữ "Đã tìm thấy manh mối về Idola Số 0", còn có hai dòng được viết thêm vào.

Tập 25, cái chết có phải là tội lỗi?

Tập cuối, chủ đề của sinh mệnh.

Hai tập phim chưa từng được công bố ra thế giới của bộ anime "Những cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit".

Kaya không biết nội dung của chúng. Ngay cả trong cộng đồng người hâm mộ, hai tập này cũng chỉ dừng lại ở mức suy đoán này nọ, chưa bao giờ cậu nghe thấy một thông tin nào đủ sức thuyết phục. Cho đến nay, chỉ có thể nói là tung tích mịt mờ.

Thế nhưng, nếu là Ginbuchi —— là Sakuragi Shujiro, thì chắc chắn ông ấy phải biết.

Bởi vì ông ấy chính là đạo diễn, là biên kịch của "Những cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit" mà. Dù cả thế giới không ai biết, thì chỉ riêng mình ông ấy biết.

Vì vậy, đối với tương lai của Kamisaki, Ginbuchi là nhân tố tối quan trọng. Cái chết của ông ấy sẽ biến những bí ẩn về các tập phim chưa được công bố kia thành một chiếc hộp đen vĩnh viễn. Cách để cạy mở chiếc hộp đen đó không phải là không có, nhưng vô cùng khó khăn.

——Ít nhất thì ông ấy là người thật.

Không giống như Kaya, Akiho hay đại đa số những người khác ở Kamisaki. Ông ấy là một trong ba con người thực sự tồn tại ở hiện thực. Vậy thì dù có chết ở Kamisaki, ông ấy vẫn đang sống ở thực tại. Nếu có phương tiện để thu thập thông tin từ thế giới bên kia, điều đó vẫn có thể thực hiện được.

Cậu chỉ nghĩ ra hai cách, và cả hai đều cực kỳ khó nhằn.

Cách thứ nhất là dựa vào hai người còn lại —— Toma hoặc Pan. Nghe nói cứ ba vòng lặp họ sẽ thoát khỏi Kamisaki để trở về thực tại một lần, nên chắc hẳn sẽ có cơ hội liên lạc với Sakuragi Shujiro ở bên đó.

Nhưng xét đến những động thái gần đây của Pan, khả năng cô ta giúp đỡ phe này là rất thấp. Khả thi hơn một chút chỉ có Toma, nhưng tên đó lại đang mắc kẹt trong cái chấp niệm khó hiểu kiểu "trở thành kẻ thù để biến Kaya thành anh hùng", thốt ra những lời lẽ hệt như một gã Judas được thi vị hóa theo kiểu anh hùng ca vậy. Rốt cuộc, việc cô ấy sẽ hợp tác đến đâu cũng thật đáng ngờ.

Cách còn lại là Q&A.

Trên danh nghĩa, năng lực đó cho phép thu thập bất kỳ thông tin nào miễn là trả đủ điểm, nên câu hỏi "Nội dung của hai tập chưa được công bố trong anime 'Những cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit' là gì?" chắc chắn sẽ được chấp nhận.

Nhưng cách này cũng chứa đựng quá nhiều yếu tố bất định. Nếu đội ngũ vận hành đáp ứng yêu cầu và đi đàm phán với Sakuragi Shujiro thì tốt, nhưng phía bên này suy cho cùng chỉ là nhân cách ảo, nên cũng chẳng lạ gì nếu nhận được câu trả lời lạnh lùng kiểu "Chúng tôi cũng không biết nên không thể trả lời".

Tóm lại, việc Sakuragi Shujiro —— việc Ginbuchi chết và biến mất khỏi Kamisaki là cực kỳ bất lợi. Nếu có thể, cậu đã muốn nói chuyện trực tiếp với ông ấy.

Kaya nhíu mày hỏi:

"Tin xấu đến đó là hết rồi chứ?"

Akiho lắc đầu một cách đường hoàng với vẻ mặt tràn đầy tự tin đến lạ. Chắc là cô nàng đang tuyệt vọng quá hóa liều rồi.

"Chủ đề lớn nhất vẫn còn ở phía sau cơ."

Cậu không muốn nghe. Cậu muốn trùm chăn trốn tránh hiện thực ngay lập tức. Nhưng cũng không thể làm thế thật được, Kaya đành giục cô nói tiếp.

"Gì cơ?"

"Anh Tsukio bị thương và đã bị Eden bắt giữ."

Tại sao chuyện như thế lại xảy ra được chứ? Làm ơn dừng lại đi mà. Kẻ mạnh nhất thì hãy cứ là kẻ mạnh nhất đi chứ.

"Anh ấy vẫn còn sống chứ?"

"Theo thông tin tôi nghe được từ Trinh Sát Viên của Bình Yên thì là vậy."

"Chà, vậy thì vẫn còn đỡ hơn trường hợp tệ nhất."

Có lẽ vậy. Nếu xảy ra tình huống kiểu như Tsukio phản bội rồi xuất hiện với tư cách kẻ địch thì sau này cậu có thể sẽ nghĩ "thà anh ấy chết quách đi còn hơn", nhưng trước mắt thì việc một người quen biết không phải chết cũng là điều tốt rồi.

Giữa sự nhẹ nhõm mong manh ấy, một giọng nói lạnh lẽo thì thầm trong lồng ngực cậu.

——Thật sao?

Dù Tsukio có chết, thì điều đó cũng chỉ mang ý nghĩa là "được xử lý là đã chết trên mặt dữ liệu". Nếu Aporia muốn thì lúc nào cũng có thể tái tạo lại được. Vậy thì, cái chết đó có thực sự là chết không? Nó có phải là dấu chấm hết đoạn tuyệt mọi khả năng, và kết thúc sự sống một cách bất khả nghịch không?

Cậu biết, băn khoăn về chuyện này thật là ngu ngốc.

Nhưng Kaya hiện tại vẫn cứ ngu ngốc mà băn khoăn mãi. Chẳng những không phải là sinh mệnh, mà ngay cả suy nghĩ cũng chỉ là hoạt động theo thiết lập của Aporia, ấy thế mà vẫn cứ khăng khăng rằng mình đang sống. Cảm giác sai lệch ấy thật khó tả.

Akiho chợt sa sầm nét mặt.

"Rốt cuộc trong lúc tình hình nguy cấp thế này, cậu đã ở đâu vậy hả? Thật sự đấy."

Kaya vẫn chưa biết cách trả lời câu hỏi đó. Cuộc trò chuyện với Toma ở bên ngoài Kamisaki, ở nơi chỉ có thể gọi là thực tại ấy, cậu vẫn chưa quyết định được nên xử lý nó như thế nào.

Cậu có cảm giác rằng sự thật về Kamisaki, dù không nói cho bất kỳ ai khác, thì cậu cũng sẽ kể cho mỗi mình Akiho. Mặt khác, ngược lại, cậu cũng có cảm giác rằng dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì cậu cũng sẽ giấu kín chuyện này với riêng mình Akiho.

Vì thế Kaya trở nên lúng túng, và giống như một đứa trẻ con đang dỗi hờn, cậu trả lời ngắn gọn, lí nhí:

"Tớ chưa muốn nói."

Đôi mày Akiho nhíu chặt lại.

"Cái gì thế. Vậy bao giờ cậu mới chịu nói?"

"Không biết nữa, nhưng có lẽ là——"

Có lẽ là gì nhỉ? Là khi Kaya tìm thấy ý nghĩa của việc sống trong cơ thể không có sinh mệnh này ư? Không. Chắc chắn không phải chuyện đó.

"Có lẽ là khi tớ hiểu về cậu hơn một chút nữa chăng."

Khi được kể cho nghe tất cả về Aporia, Akiho Shiori sẽ nghĩ gì? Sự thật đó liệu có tàn nhẫn phá hủy những điều quan trọng bên trong Akiho không? Liệu cô bé này có thể trả lời bằng cái vẻ mặt cau có đầy sức hút kia rằng "Sao cũng được" hay không? Cứ ngỡ là đã hiểu rõ Akiho lắm rồi, thế mà cậu lại hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi.

Kaya và Akiho nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu như thể đang thi xem ai chớp mắt trước.

Sau đó, cũng lại như đang chơi trò thi chớp mắt, Akiho bật cười.

"Mà, cũng chẳng sao. Tôi cũng không muốn nghe những chuyện mà cậu không muốn nói."

"Ừ. Cảm ơn cậu."

"Nếu muốn tự mình ôm phiền muộn thì cứ việc, nhưng mà, đừng có thua đấy nhé."

"Thua cái gì kia?"

Rốt cuộc là bảo mình đừng thua cái gì chứ? Akiho trả lời bằng giọng nhẹ tênh, chắc chắn là cô cố tình làm vậy:

"Ai mà biết được. Nhưng chẳng phải là thứ mà cậu coi là kẻ thù sao?"

Thứ đó rốt cuộc là gì đây.

Tạm thời cứ thắng Rắn là được sao? Hay là còn kẻ thù nào khác nữa? Aporia. Fuyuma Makoto. Toma —— Fuyuma Misaki.

Chẳng cái nào nghe xuôi tai cả. Rốt cuộc mình đang chiến đấu với cái gì đây. Vẫn với giọng nhẹ nhàng, nhưng pha chút xấu hổ lí nhí, Akiho nói tiếp:

"Chẳng ai lại muốn nhìn thấy cảnh anh hùng của mình thất bại cả. Tôi cũng vậy, và chắc chắn cả Toma cũng thế."

Hình như Toma cũng đã dùng từ "anh hùng".

—— Kaya Ayumu là anh hùng của tớ đấy.

Cậu đã muốn hét lên là "Biết chết liền ấy". Mình đâu có muốn trở thành anh hùng hay gì đâu. Mình vốn dĩ chỉ muốn làm nàng công chúa được anh hùng bảo vệ mà thôi.

Nhưng cậu vẫn chưa quên lời tuyên bố trước kia với Akiho rằng sẽ nhắm đến vị trí anh hùng của Kamisaki.

—— Biết thế mình chẳng nói mấy lời thừa thãi làm gì.

Cậu cũng có suy nghĩ thoáng qua như vậy.

"Nếu vậy thì, đối thủ phải chiến đấu đã được quyết định rồi nhỉ."

Kẻ thù chính là đối tượng mà kẻ hèn nhát là mình đây sợ hãi nhất, muốn chạy trốn nhất.

"Cậu chiến đấu với ai?"

"Thế giới."

Tất cả của Kamisaki. Tất cả của Aporia. Tất cả của thực tại.

Kể cả đó là lý tưởng của Fuyuma Misaki đi nữa, mình cóc quan tâm. Kể cả mọi người đều chỉ là thiết lập của cô ta đi nữa, chuyện đó với mình chẳng hề liên quan.

Đây chắc hẳn là câu chuyện mà hư cấu thách thức thực tại. Chắc hẳn là cuộc chiến để chứng minh rằng câu chuyện có thể thay đổi được thực tại.

Cậu chưa biết phương pháp. Vũ khí, chiến thuật, hay những thứ như niềm hy vọng, cậu vẫn chưa có trong tay. Nhưng cậu cũng không biết cách để từ bỏ.

Vị anh hùng kia cũng đã từng nói. —— Đi xa đến đâu cũng sẽ bước tiếp.

Khát thì uống nước, đói thì gặm bánh quy. Mưa xuống thì trú dưới mái hiên, mệt thì nghỉ ngơi bao lâu cũng được. Nhưng nhất định sẽ lại bước tiếp.

Chỉ có tiếng bước chân và nhịp tim luôn hiện hữu ngay bên cạnh, không bao giờ ngừng vang vọng ấy, mới trở thành chủ đề chính của việc sống.

——Thế thì, tao sẽ bước tiếp.

Cho đến tận cùng của câu chuyện này. Đó chắc chắn là nơi mà những kẻ hư cấu như chúng ta chạm tới được thực tại.

Dẫu cho tiếng bước chân được dệt nên từ dữ liệu và nhịp tim ảo này đều là đồ giả, thì chúng vẫn chưa ngừng lại.

Tao sẽ bắt chúng phải vang vọng mãi, cho đến tận cùng thời gian.