Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2415

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6944

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Tập 06 - Chương 4 Nếu như anh hùng có tồn tại

1

Chẳng có gì gọi là nằm ngoài dự tính cả.

Đối với Yurii, căn phòng trong khu tổ hợp này gần như là "nước đi chủ chốt" trong kịch bản mà anh đã vạch sẵn. Và nếu phải đánh giá tình hình hiện tại là tốt hay xấu, thì nó thuộc về loại tốt.

Một gã đàn ông đang nằm gục trên sàn. Là Watatsumi. Hắn nằm sấp nên không rõ mặt, nhưng kết quả từ Trinh Sát báo về rằng hắn chưa chết.

Những kẻ đang đứng vững là hai người——Suikyou và Nickel. Murasaki và Nick đã không còn ở trong tòa nhà này nữa. Có vẻ như họ đã hướng về phía Kido, hay chính xác hơn, là hướng về trang sách của Thế Giới Paramici, nơi Kaya Ayumu và Mèo Trắng đang bị giam cầm.

Nickel nhìn về phía anh, tuyên bố:

"Tôi sẽ xóa bỏ năng lực của Suikyou. Hai người chúng tôi sẽ cùng——"

Yurii mỉm cười, thong thả tản bộ lại gần Nickel. Rồi chẳng hề báo trước, anh vung tay đấm mạnh vào mặt cậu ta.

——Nickel, xác định là: Hắc.

Là kẻ phản bội, đã đầu quân cho phe CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Quả nhiên, Water xuất sắc thật. Suikyou, BJ, và giờ là Nickel. Cô ta đã biến tận ba người trong số các thành viên Bàn Tròn của cựu PORT thành quân cờ trong tay mình.

Nickel quỵ một gối xuống sàn, cất giọng yếu ớt: "Tại sao?".

Nhưng rốt cuộc thì có gì đáng để thắc mắc chứ? Suikyou, Nickel và Watatsumi. Khi bộ ba này chia làm hai phe để chiến đấu, nếu Suikyou phải một mình đối đầu với hai người kia, thì kẻ nằm đo ván không thể nào là Watatsumi được. Một khi Hỏa Tinh Linh của Suikyou bị Xóa Bỏ Ngoại Lệ của Nickel triệt tiêu, cô ấy sẽ trở lại là một Cường Hóa Viên bình thường, chẳng đời nào địch lại được Watatsumi.

Nếu thế, chuyện Murasaki và Nick bỏ đi để lại Suikyou một mình cũng là điều không tưởng. Lẽ ra bây giờ cả năm người họ vẫn phải đang quần thảo kịch liệt mới đúng.

Vừa thẳng chân đá vào mặt Nickel, Yurii vừa tuyên bố:

"Nào, đừng bỏ cuộc sớm thế chứ. Cố lên nào. Thật đáng tiếc là xác suất các cậu thắng được tôi vô cùng thấp. Dù vậy, hãy cứ giãy giụa cho tôi xem. Đó chẳng phải là vẻ đẹp của sự sống sao?"

Trong lúc anh đang nói, Suikyou lao tới tấn công từ phía sau. Yurii tránh đòn nhẹ tựa lông hồng. Trên chiến trường trước đó anh đã từng đấu với Mèo Trắng. So với con quái vật đó, hai kẻ này chẳng mang lại chút cảm giác mạo hiểm nào.

Khi Yurii vươn tay định tóm lấy nắm đấm vừa sượt qua, bàn tay đối phương bỗng nhiên bốc cháy.

Hỏa Tinh Linh. Một năng lực đơn giản. Nhưng Năng Lực Gốc mà lại đơn giản ư, bản thân sự tồn tại ấy đã là một nghịch lý. Rốt cuộc, nếu dùng số điểm đó để nuôi dưỡng một Cường Hóa Viên thuần túy thì tính đa dụng còn cao hơn nhiều. Năng Lực Gốc sinh ra là để dành cho những đòn đánh hiểm hóc, những mưu mẹo khó lường.

Yurii dừng tay lại, khẽ huýt sáo. Chỉ là một tiếng huýt sáo bâng quơ, nhưng với ý định thổi tắt ngọn lửa của Suikyou.

Và quả thực, ngọn lửa của Suikyou vụt tắt ngay trước mắt anh.

Xóa Bỏ Ngoại Lệ của Nickel. Cậu ta buộc phải duy trì năng lực đó liên tục. Có lẽ cậu ta không biết chi tiết năng lực của Yurii, nhưng chắc chắn cũng đoán ra được đó là dạng "năng lực thao túng tâm trí". Vì thế, mỗi khi Yurii có hành động đáng ngờ, Nickel lại kích hoạt Xóa Bỏ Ngoại Lệ, và vô tình cuốn luôn cả Hỏa Tinh Linh của Suikyou vào hư vô.

Tất cả đều đúng như dự tính. Thế nên, gần như cùng lúc ngọn lửa vụt tắt, Yurii đã nắm lấy cổ tay cô gái. Cứ thế, anh nhẹ nhàng ném cô đi. Giữa không trung, anh bẻ góc cổ tay cô, và khi cơ thể cô va xuống sàn, anh nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan.

Một cảm giác chẳng mấy dễ chịu.

Trong trường hợp Nickel là kẻ phản bội, kịch bản tồi tệ nhất không cần nói cũng biết là sự phối hợp chiến đấu cùng Mèo Trắng. Chỉ có khả năng đó mới khiến Yurii phải rùng mình.

Vì vậy, tình huống này——khi lao tới chiến trường và thấy sự phản bội của Nickel đã rành rành, lại còn cùng Suikyou tấn công mình——thì với Yurii, đây là một vận may. Sự phản bội của Nickel bị vạch trần mà chẳng tốn chút chi phí nào. Cậu ta tự mình hoảng loạn, giúp anh chẳng cần dùng đến Năng Lực Gốc cũng dập tắt được ngọn lửa của Suikyou.

Yurii áp sát Nickel, kẻ đang căng thẳng đến mức bắn những phát đạn Xạ Kích lệch lạc, rồi đá bay cậu ta:

"Nhất định phải kể cho tôi nghe nhé. Có vẻ như trong vòng lặp này, Water đã ghé sang lãnh thổ của chúng tôi chơi khá nhiều đấy. Ngoài các cậu ra, cô ta còn rủ rê ai nữa không?"

Nickel không trả lời. Cậu ta vẫn hướng mặt về phía này, nhưng ánh mắt cứ đảo liên tục sang hai bên. Tội nghiệp thay, chắc là đang tìm kiếm một sự cứu rỗi nào đó vốn chẳng hề tồn tại.

Suikyou bùng cháy toàn thân, hét lên:

"Để đó cho tôi! Chỉ cần dùng được Năng Lực Gốc thì——"

Dùng được thì đã sao nào?

Yurii hoàn toàn có thể tẩy não Suikyou một cách đẹp đẽ. Có thể khiến cô ta tin rằng anh là chủ nhân tuyệt đối, còn Nickel là kẻ thù đáng căm hận. Khi đó, rốt cuộc Nickel cũng buộc phải dùng Xóa Bỏ Ngoại Lệ mà thôi.

Cuộc chiến của cậu ta và cô ta, thực ra đã kết thúc từ lâu rồi. Cơ hội thắng duy nhất là Nickel kết hợp với một Cường Hóa Viên hoặc Xạ Thủ có khả năng hạ gục Yurii mà không cần Năng Lực Gốc. Một kỳ tích về viện binh như thế xuất hiện tại đây. Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Yurii khẽ nghiêng đầu:

"Tôi muốn nghe chuyện của các cậu đấy. Hay là thế này, chúng ta đổi địa điểm rồi thong thả trò chuyện nhé? Chắc chưa ăn trưa nhỉ? Nếu có món nào muốn ăn thì cứ nói thử xem."

Với câu hỏi đó, Năng Lực Gốc của Yurii——Ngón Tay Domino——được kích hoạt. Một năng lực cho phép đồng thời kích hoạt hiệu ứng của hơn một trăm năng lực nhỏ lẻ mà Yurii sở hữu.

Như thế này đây.

Quân số 47. Nếu phớt lờ lời mời dùng bữa, một bóng đen sẽ chạy qua góc trái tầm nhìn.

Hầu như chẳng có người chơi nào có thể phớt lờ cảm giác bất thường trên chiến trường. Nickel và Suikyou gần như đồng thời quay sang bên trái.

Quân số 7. Nếu quay sang trái, chân phải sẽ mất lực.

Cả hai cùng khuỵu gối phải xuống sàn cái rụp. Sự dao động hiện rõ trên khuôn mặt họ.

Quân số 11. Khi quỳ một gối, cái chân đó sẽ không thể cử động. Hiệu ứng kéo dài năm giây.

Năm giây trước mặt Yurii. Không đời nào họ chịu nổi nỗi kinh hoàng khi chân bị phong ấn trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó. Nickel sẽ lại dùng Xóa Bỏ Ngoại Lệ. Yurii biết chắc điều đó sẽ xảy ra.

Vừa đúng lúc ngọn lửa tắt ngấm, Yurii đã đứng ngay trước mặt Suikyou. Anh nhẹ nhàng ấn ngón tay trỏ lên cổ họng cô gái, nơi làn da vẫn còn mịn màng như thiếu nữ.

"Sự sống đẹp đẽ thật đấy. Chính vì nó mong manh đến nhường này. Các cậu yêu Water đến mức sẵn sàng vứt bỏ thứ đẹp đẽ ấy dễ dàng vậy sao?"

Người mở miệng là Nickel.

"Chúng tôi thua rồi. Không thể nào thắng được anh. Mà nói đúng hơn, tôi vẫn chưa thừa nhận mình đã phản bội Eden đâu đấy nhé."

"Ô hay. Thế à?"

"Đúng thế. Vì bị tấn công đơn phương nên phản ứng tức thời trông giống như phản công thôi——"

"Vậy tôi dựng Watatsumi dậy để đối chứng nhé?"

"Dù sao thì, tôi sẽ tuân lệnh anh. Chuyện của Water tôi cũng không biết, nhưng nếu điều tra Suikyou thì tôi sẽ giúp. Dù có phải dùng biện pháp mạnh tay một chút."

"Cậu ta nói thế đấy?"

Yurii nói rồi nhìn chằm chằm vào Suikyou. Nhưng cô không trả lời. Cô chỉ trừng mắt nhìn anh với ánh mắt dữ dằn như một con cáo đói.

Những lúc thế này, Yurii lại thấy khổ sở vì không hiểu được lòng người. Bởi vì nghĩ thế nào thì Suikyou cũng cầm chắc phần thua. Dù cô có kính yêu Water sâu sắc đến đâu, nếu muốn sống sót thì ở đây buộc phải tuân theo anh. Nếu có giác ngộ vứt bỏ mạng sống để bảo vệ thông tin, thì cô có thể tự sát hoặc tiếp tục chiến đấu một cách liều lĩnh. Nhưng cái việc chỉ trừng mắt nhìn thế này thì hoàn toàn vô nghĩa, chẳng hiểu nổi.

——Mà, sao cũng được.

Nickel đã đứng về phía này nên mọi chuyện sẽ nhanh thôi. Nếu không có Xóa Bỏ Ngoại Lệ, anh có thể dùng Ngón Tay Domino để tẩy não Suikyou và moi ra những điều muốn biết. Cũng gần như không có rủi ro bị nói dối.

"Suikyou. Cô có biết thời tiết ngày mai không?"

Đây là quân domino đầu tiên. Bên trong Suikyou, từng quân domino một sẽ đổ xuống. Cô ấy sẽ nén cơn ngáp, ngân nga bài ca con ếch và——

Yurii rời mắt khỏi Suikyou, nhìn chằm chằm vào lối vào căn phòng.

Một cánh cửa màu trắng, tẻ nhạt. Từ phía bên kia vang lên tiếng bước chân. Yurii không có biệt tài nhận biết đối phương chỉ qua tiếng bước chân. Nhưng chẳng hiểu sao anh lại tin chắc về chủ nhân của nó. Có lẽ anh nhớ nhịp điệu hơn là bản thân âm thanh, tuy chẳng có đặc điểm gì nổi bật, nhưng đó là âm thanh anh đã nghe vô số lần.

Thật tình, gay go rồi đây. Chỉ vì âm thanh đó mà những chuyện như Nickel hay Suikyou bỗng trở nên chẳng còn quan trọng nữa. Vốn dĩ anh cũng chẳng hứng thú gì với hai người này, chỉ là anh tưởng tượng rằng nếu moi tin tức từ họ thì Water sẽ khó chịu lắm.

Nhưng giờ thì ngay cả cái "vẻ mặt khó chịu của Water" cũng chẳng còn giá trị gì nữa.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ xuất hiện.

Taliho. Vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh thường thấy, nhưng có cảm giác hơi cau có. Mà cũng có thể phía bên đó cũng giống Yurii, đơn giản là không biết phải làm mặt thế nào thôi. Vì không biết nên cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, và vì tự nhận thức được điều đó nên có khi đang phải cố nhịn cười.

Giống như cái thời mà việc cô đứng bên cạnh anh là điều hiển nhiên, cô hỏi:

"Tình hình chiến sự?"

"Không vấn đề gì. Bên này vừa mới trấn áp xong."

"Anh vất vả rồi. Xin lỗi vì đã rời bỏ chiến tuyến. Do Wadako bị thương nên tôi đã bàn giao cho bộ phận y tế."

"Vậy sao. Tình trạng thế nào?"

"Có triệu chứng thiếu máu, nhưng hô hấp đã ổn định. Chắc sẽ không chết đâu."

"Bàn giao cho bộ phận y tế của Eden à?"

"Vâng. Chứ còn giao cho ai được nữa?"

Tất nhiên là CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Nếu thân xác Wadako rơi vào tay bên đó, Hominini cũng sẽ đi theo. Khi đó mọi chuyện sẽ hơi phiền phức. Vì hiện tại, trên danh nghĩa cậu ta là người đứng đầu Eden.

"Suikyou."

Việc tẩy não cô gái này đã hoàn tất. Giờ cô ta không thể làm trái lời Yurii được nữa.

"Cho tôi biết đi. Taliho đang theo phe Water. Có đúng không?"

Yurii đã tin chắc điều đó. Sự phản bội của Taliho trước đây là do Water chỉ đạo. Giờ nhìn lại thì không còn khả năng nào khác. Ấy vậy mà, Suikyou lắc đầu.

"Không phải. Taliho thì..."

Thật sao? Hiếm khi, thực sự hiếm khi Yurii tự nhận thấy mình đang dao động.

"Chẳng phải chỉ là do cô không biết thôi sao?"

"Không biết được. Nhưng tôi biết chuyện BJ và Nickel phản bội. Water đã nói cho tôi nghe mà. Có lý do gì để giấu chuyện của mỗi Taliho không?"

Không phải là không có. Nhưng khó mà nghĩ theo hướng đó. Ai phản bội Eden để theo Phe Kiến Tạo Hòa Bình, nếu không chia sẻ thông tin thì sẽ có nguy cơ quân mình đánh quân ta. Tốn công gây dựng những quân cờ rồi lại để chúng tổn thương nhau một cách vô nghĩa để làm gì?

Taliho, cuối cùng cũng bật cười. Như thể không nhịn được mà phun ra, nhưng lại có vẻ gì đó bi thương.

"Không hiểu sao? Yurii. Cũng có những điều mà anh không hiểu sao?"

"À. Không hiểu. Hoàn toàn không."

"Vậy à. Anh muốn biết không?"

"Muốn chứ."

"Muốn đến mức nào?"

"Cỡ như danh tính của Ông già Noel."

"Cái đó là mức nào vậy?"

"Tức là, tôi muốn nói sự tò mò ấy là thuần khiết. Dù cho có không nhận được quà nữa cũng không sao."

"Vậy à. Chẳng hiểu nổi."

"Cô sẽ nói cho tôi chứ?"

"Được thôi. Nhưng mà——"

Bất chợt, Taliho rút thanh kiếm bên hông. Lưỡi kiếm lao về phía này. Mượt mà như nước chảy.

Thật tình, toàn những chuyện không thể hiểu nổi. Taliho không hề ngu ngốc. Lẽ ra là vậy, thế mà cô ấy nghĩ mình có cơ hội thắng sao? Trong tình huống này, làm cách nào để Taliho thắng được anh, ngay cả Yurii cũng không nghĩ ra nổi.

"Vẫn là, bí mật."

Cô nói, giọng như một tiếng thở dài.

Lưỡi kiếm đã ở ngay sát bên. Yurii có cảm giác để lưỡi kiếm ấy chém rách người mình cũng chẳng sao. Nhưng cơ thể lại phản ứng quá tốt. Chân anh đạp mạnh dứt khoát, tay phải tóm chính xác phần cán kiếm, còn nắm đấm trái thọc sâu vào bụng Taliho.

——A. Không hiểu sao, mình luôn có cảm giác mình đang thua cuộc.

Mỗi khi thắng một lần, lại mất đi một chút. Càng thắng lại càng cảm thấy mình đang liên tục đánh mất. Thực lòng, anh đã muốn thử làm vấy bẩn khuôn mặt xinh đẹp của cô bằng máu của chính mình.

Yurii nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể Taliho đang từ từ gục xuống.

2

Tất nhiên Mèo Đen là một người chơi giỏi, nhưng chênh lệch điểm số quá lớn. Đối với một Kido sở hữu tới 170.000 điểm với tư cách là át chủ bài của Eden, thì Mèo Đen có lẽ chỉ khoảng 50.000. Không cùng đẳng cấp để nói chuyện.

Nhìn xuống cô gái đã gục ngã, anh nói:

"Cô rút lui được chưa?"

Kido cũng không hề có ý định chiến đấu với Mèo Đen. Cảm giác như đang diễn một điệu nhảy vụng về theo đúng kịch bản và sự chỉ đạo. Kido không thể thua Mèo Đen, và Kido cũng không được phép tung đòn chí mạng vào cô ta. Một phần là thực tâm không muốn giết Mèo Đen. Nhưng dù có suy tính lạnh lùng đến đâu, thì việc giết Mèo Đen cũng chỉ mang lại bất lợi. Bởi con Mèo Trắng cuồng nộ sẽ quậy nát cái chiến trường này mất.

Mèo Đen có lẽ đã bất tỉnh. Nên cũng chẳng có lời hồi đáp nào.

Kido cũng biết thế, nên người anh bắt chuyện là những kẻ khác.

"Sao thế? Nói chuyện chút đi, lâu lắm rồi mà."

Murasaki. Và, Nick.

Việc hai người này xuất hiện làm viện binh cho Mèo Đen có chút gì đó bất ngờ. Nhưng anh cũng hiểu rõ những toan tính kiểu như của Water. Kido, với tư cách là át chủ bài của Eden, đã nhận được rất nhiều điểm. Tuy nhiên, dù có bao nhiêu điểm đi nữa, cũng không thể nào chiến đấu với Murasaki và Nick.

Vì thế Water đã chọn những nhân sự có thể trói chân Kido ở đây mà không liên quan đến điểm số. Cách làm đó giống với cách Kaya đơn độc phong ấn chuyển động của Mèo Trắng.

Nghĩ là vậy, nhưng có khi lại khác. Không phải là "giống Kaya", mà có lẽ đến tận lúc này, tất cả mọi người thực sự đều đang nằm trong toan tính của cậu thiếu niên nhỏ bé đó. Bởi nếu không, chẳng thể hiểu nổi lý do Kaya cất công đưa Fujinaga và Llama tới chiến trường này.

Nick, Murasaki, Fujinaga, Llama. Và cả chính Kido. Năm người này đã từng bàn bạc đủ thứ chuyện. Đó là chuyện ngay sau khi CLB Kinema mất đi Ginenbuchi. Đã cãi nhau bao nhiêu lần, và cũng đã yêu thương nhau từ tận đáy lòng.

Ở đây lúc này, chỉ toàn người của Kinema. Nên Kido cất khẩu súng lục đi. Để tách mình ra khỏi mọi sự tấn công hay những thứ như sát khí.

Kido với khuôn mặt cứng đờ, cố gắng mỉm cười với Murasaki.

"Phải rồi, nói chuyện đi. Anh Ginenbuchi chết rồi."

"Ừ."

"Từ sau hôm đó, tôi cứ thấy buồn ngủ một cách kỳ lạ. Cũng chẳng cảm thấy bi thương hay gì đâu, chỉ là ngày nào cũng vậy, cơn buồn ngủ cứ bám riết lấy tôi."

"Vậy sao. Còn em thì mỗi ngày đều thấy đói."

"Ra thế. Muôn hình vạn trạng nhỉ."

Khi người mình yêu thương chết đi, rất nhiều chuyện sẽ xảy ra. Buồn ngủ, hay đói bụng. Không phải da thịt hay xương cốt, mà là tổn thương ở những phần gần với bản năng của cơ thể hơn. Chắc đó chính là ý nghĩa của việc con người ta chết đi.

"Anh Ginenbuchi lẽ ra phải được chết hạnh phúc hơn một chút mới phải. Không chết thì tốt hơn, nhưng nếu đằng nào cũng chết... Chẳng phải anh ấy là người đã dựng nên cái nơi giống như nhà cho chúng ta sao? Có thể chưa hẳn là gia đình, nhưng cũng tựa như gia đình vậy. Nếu thế thì quả nhiên, ít nhất cái gia đình đó cũng phải vừa lo toan đủ thứ, chẳng hạn như bón nước, hay nắm tay anh ấy trong lúc anh ấy ra đi mới phải chứ."

Nếu không như thế, thì những ngày tháng của người đó ở Kamisaki là cái gì? Tại sao lại phải bị bắn chết trong cô độc? Tescatlipoca. Bỗng nhiên, anh cảm thấy muốn phá nát cô ta ra từng mảnh.

Nhưng Murasaki lắc đầu.

"Đâu phải chỉ có cách chết là quan trọng?"

"Vậy sao?"

"Chắc thế. Em không biết, nhưng em nghĩ là dù có chết thế nào, thì những hạnh phúc trước đó cũng đâu có biến mất."

"Anh Ginenbuchi, liệu có hạnh phúc không nhỉ?"

"Chắc chắn là có rồi. Vì chúng ta đã yêu thương nhau mà."

"Ra thế."

"Vậy mà nếu chỉ vì cách kết thúc mà bảo anh ấy đáng thương, thì chẳng phải chính là đang coi thường những gì anh ấy đã gầy dựng sao?"

"Đúng nhỉ."

Có lẽ, những điều Murasaki nói là đúng.

——Mình hoàn toàn có thể cảm động trước câu chuyện của Murasaki.

Kido nghĩ vậy. Thực sự, nếu muốn, anh có thể cảm động. Nhưng lúc này, cơn buồn ngủ cứ bủa vây. Bị cơn buồn ngủ đó chi phối, cảm xúc chẳng thể hoạt động trơn tru.

Murasaki nói:

"Nè. Chúng ta lập lại CLB Kinema lần nữa đi?"

"Hửm?"

"CLB Kinema. Đội của chúng ta. Water đã bảo em mời anh gia nhập CLB Kiến Tạo Hòa Bình đấy. Cô ấy bảo cách thuyết phục thì cứ tùy ý. Thế nên hãy xin Water chia cho một phần lãnh thổ, tập hợp mọi người lại, và lập lại đội đó một lần nữa đi."

"Cái đó, có tính là lời mời gia nhập CLB Kiến Tạo Hòa Bình không đấy?"

"Water không câu nệ cái tên của đội đâu. Miễn là từ giờ anh và CLB Kiến Tạo Hòa Bình hòa thuận với nhau thì chắc là được thôi."

"Vậy à."

Đây có lẽ là một câu chuyện tốt. Rất tốt. Nếu là Kido của chỉ một chút trước đây thôi chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẫng lên. Ngay cả bây giờ cũng không phải là không vui. Chỉ là mọi thứ thật phiền phức.

"Nghe được đấy." Kido trả lời.

"Sai rồi. Không phải cái kiểu như thế."

Người nói câu đó là Nick.

Cậu ta đứng sau Murasaki, cúi gằm mặt vẻ khó xử, tay gãi đầu gãi tai. Chắc là không tìm được từ ngữ, miệng cứ lầm bầm "À" với "Ừ", hiếm khi thấy cậu ta như vậy.

Nick cố gắng nói tiếp:

"Sai lắm. Không phải cái kiểu như thế. Nè, anh Kido. Quả nhiên là, cứ thấy không xuôi tai chút nào đúng không?"

"Thế à?"

"Cái kiểu ngái ngủ đó sai lắm. Này nhé, chẳng phải chúng ta đã từng bất hòa, có một thời gian còn bắn giết nhau sao. Giữa CLB Kinema và Tricolor ấy."

"Ừ."

"Cái rãnh sâu đó, không thể lấp đầy theo kiểu này được. Đã có người chết rồi mà."

"Tức là, bắt tay nhau trên nỗi bất hạnh của anh Ginenbuchi là kỳ quặc sao?"

Kido hỏi vậy, Nick bỗng ngẩng phắt lên, hét lớn:

"Không phải! Là chuyện của Momo và Dafuro cơ!"

Mất một lúc, chỉ một lúc rất ngắn thôi để hiểu ý nghĩa lời cậu ta. Hai cái tên Nick vừa nhắc đến vốn là thành viên của CLB Kinema. Nhưng họ đã chết. Trong cuộc chiến với đội Tricolor do Nick lập ra.

Vẫn giữ nguyên tiếng hét, Nick tiếp tục:

"Chính vì thế, lẽ ra tôi phải là kẻ thù không đội trời chung của các người mới đúng chứ? Dù không phải là kẻ thù vĩnh viễn, nhưng nói sao nhỉ... Phải còn lại một cái gì đó lợn cợn, một vết sẹo nào đó mới phải chứ. Không hiểu à? Tôi, đã giết hai người đấy!"

Bị nói như thế, thật khó xử. Đúng là chuyện Momo và Dafuro chết rất đáng buồn. Đối phương vốn là đồng đội, là Tricolor, càng làm nỗi buồn đó thêm sâu sắc. Nhưng anh lại không cảm thấy muốn hận Nick.

"Hồi đó, Nick cũng đã cố hết sức——"

"Không phải chuyện đó!"

Nick hét lên, cắt ngang lời Kido. Nhưng có vẻ chính cậu ta cũng chưa nghĩ ra lời nào để tiếp nối sự phủ định đó.

Kido nhìn chằm chằm vào Nick. Nick sờ đầu vô nghĩa, chà mạnh vùng gáy, rồi trừng mắt nhìn anh.

"Anh Kido. Anh ấy, miệng thì nói CLB Kinema là gia đình, nhưng thực ra anh chẳng quan tâm đâu đúng không? Điều quan trọng, chỉ có mỗi anh Ginenbuchi thôi phải không?"

"Không phải."

Kido phủ nhận ngay lập tức. Vì không thể không phủ nhận. Nếu thừa nhận lời của Nick, một cái gì đó quan trọng sẽ vỡ tan và biến mất.

Thứ quan trọng. Đó là...

Nhăn mặt, Nick sấn tới:

"Sao lại không. Anh chỉ làm theo lời anh Ginenbuchi thôi. Vì Kinema là thứ quan trọng với anh Ginenbuchi, nên anh cũng làm thế thôi. Thế nên là, vì anh Ginenbuchi chết rồi, nên giờ Kinema có sao cũng được chứ gì?"

Không phải. Thực sự. Không phải.

Nhưng anh không thể phủ nhận một cách trôi chảy. Lúc nãy, anh đã mất một chút thời gian mới nhớ ra chuyện của Momo và Dafuro. Anh cảm thấy tội lỗi về điều đó.

Murasaki mắng Nick thôi đi. Nhưng, thực ra có lẽ Nick mới là người thành thật nhất ở đây. Quả đúng như lời Nick nói. Khi cựu Kinema đã chia đôi xẻ nghẻ giờ định quay lại thành một Kinema duy nhất, lẽ ra không được phép phớt lờ Momo và Dafuro, những nạn nhân của cuộc đấu đá nội bộ ấy, vậy mà Kido còn chẳng hề nghĩ tới.

Thấy khó xử quá, Kido hỏi:

"Vậy, tôi phải làm sao đây?"

Nick với vẻ mặt giận dữ, nhưng lại hét lên như tiếng khóc:

"Tôi đang bảo là cái việc anh nói mấy câu ngớ ngẩn đó trông ngu ngốc lắm đấy."

"A. Ừ. Đúng thật nhỉ."

Là chuyện phải tự mình quyết định, mấy thứ đó. Chuyện từ giờ sẽ làm gì. Nhưng câu trả lời không thể có ngay được. Chỉ một chút trước đây thôi, anh đã định trở nên mạnh mẽ. Đủ để bảo vệ người muốn bảo vệ. Đủ để thực hiện sự ích kỷ của mình tại Kamisaki này.

Nhưng Ginenbuchi chết rồi, anh cũng chẳng còn hứng thú với mấy chuyện đó nữa. ——Thật sao? Như lời Nick nói, Ginenbuchi chết rồi thì ngay cả CLB Kinema cũng trở thành thứ không đáng để bảo vệ sao?

Không phải đâu, lần này anh bình tĩnh suy nghĩ. Ngay cả bây giờ Kido vẫn yêu CLB Kinema. Yêu Nick, Murasaki, Fujinaga và tất cả những người khác, giống như yêu Ginenbuchi vậy.

——Chỉ là, buồn ngủ thôi.

Ginenbuchi chết, do căng thẳng hay gì đó, mà ngày nào cũng buồn ngủ. Nên suy nghĩ bị đình trệ. Nhưng nếu ngủ thật nhiều, rồi tỉnh táo hẳn, thì có lẽ vài thứ sẽ trở lại bình thường hơn. Tình yêu với những thứ quan trọng, nguyện vọng cho tương lai, hay sự căm ghét những điều vô lý, những thứ hiện giờ đang nhòe nhoẹt mờ ảo. Những thứ đó sẽ trở nên rõ ràng và chân thực hơn.

——Nếu mệt, cứ nghỉ ngơi thỏa thích đi.

Ginenbuchi đã nói thế. Bằng giọng điệu như đang ngâm thơ hay hát.

——Nhưng nhất định phải bước tiếp. Tiếng bước chân và nhịp tim đó mới là chủ đề chính của thế giới tẻ nhạt này.

Vì thế bây giờ, anh muốn nghỉ thêm một chút nữa. Mặc bộ vest vào, ngồi trong rạp phim xem một bộ hài kịch chẳng hạn.

Đang nghĩ những chuyện như thế, bất chợt Nick vung tay. Con dao bay tới. Anh phản xạ dùng mu bàn tay gạt đi. Đau. Nhìn lại thấy máu đang rỉ ra.

Với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Nick nói:

"Đánh nhau đi, anh Kido. Có lẽ chúng ta không được phép bỏ qua công đoạn đó đâu."

Bên cạnh cậu ta, Murasaki thở dài.

3

Không hẳn là quá nhiều, nhưng cũng không phải là đặc biệt hiếm, cái tên mà hầu như ai cũng từng gặp một lần trong đời. Trong bóng chày hay bóng đá, nếu tìm kiếm thì cũng sẽ thấy một cầu thủ nào đó mang tên như vậy, Taliho đã thì thầm cái tên đó.

Có lẽ chỉ là nói mớ. Taliho đã bất tỉnh, nhưng cũng sắp sửa tỉnh lại. Anh nghĩ đó là cái tên vô tình thốt ra từ ý thức đang bắt đầu tỉnh giấc của cô.

Khi Yurii ghé mặt nhìn vào, đôi mi cô từ từ hé mở.

"Đây là đâu?"

Giọng nói thoát ra từ miệng cô khàn đặc.

"Chà, ở đâu nhỉ. Tôi đã đá cửa một nhà dân quanh đây rồi vào đấy."

"Không được thanh lịch cho lắm nhỉ."

"Ừ. Nhưng may mắn lắm. Có cái ghế sofa chất lượng tốt."

Anh đặt Taliho nằm lên chiếc ghế sofa ba chỗ trong phòng khách và đợi cô tỉnh lại. Định chuẩn bị chút đồ uống nhưng điện và ga đều không có, thậm chí nước sôi cũng không đun được. Tâm trạng cứ như một đứa trẻ nhỏ có mẹ bất ngờ lâm bệnh nằm liệt giường, muốn giúp đỡ gì đó nhưng chẳng biết phải làm sao. Đối với Yurii, đó là một tình huống khá thú vị.

Trên ghế sofa, Taliho ngồi dậy.

"Nickel và Suikyou đâu?"

"Xử lý xong rồi."

"Giết rồi sao?"

"Suikyou thì thế. Nickel bị bắt giữ."

Đối với Yurii, chuyện đó chẳng khó khăn gì. Kaya Ayumu đã vô hiệu hóa Mèo Trắng. Khi việc đó thành công, Yurii trở thành kẻ mạnh tuyệt đối trên chiến trường này. Không còn kẻ thù.

Taliho buông tiếng thở dài đầy quyến rũ.

"Tôi... không bị giết sao?"

"Không có lý do. Chẳng có lấy một lý do."

"Tôi đã định giết anh."

"Chuyện đó không thành lý do để tôi hướng sát ý về phía cô."

"Nhưng, giết đi thì hiệu quả hơn chứ. Vì sau này có thể chuyện tương tự sẽ lại xảy ra mà."

"Vì sự an toàn của tôi mà giết cô sao?"

"Vâng."

"Tại sao tôi phải từ bỏ món hồng trà cô pha chỉ vì cái lợi ích cỏn con cỡ đó chứ?"

Taliho chống một tay xuống ghế, tay kia đặt lên trán. Có thể là đau đầu, cũng có thể là muốn che mặt. Không rõ lý do, nhưng tóm lại nhờ thế mà việc nhìn mặt Taliho trở nên khó khăn với Yurii.

"Lúc nào anh cũng ích kỷ nhỉ."

"Ừ. Và tôi yêu hồng trà của cô, cũng như chính bản thân cô."

"Nói dối. Thực ra anh chẳng yêu ai cả."

A. Hay bị nói thế lắm. Rằng Yurii không có tình người. Rằng không có cảm xúc giống cảm xúc. Điều đó, có lẽ đúng ở một mức độ nào đó, nhưng không phải là bản chất.

"Sai rồi. Người tôi thích có rất nhiều. Cô, Ido, và cả tên Hominini kia nữa. Tôi rất yêu con người đấy. Kẻ mà tôi không yêu, chỉ có mình tôi thôi."

"Anh có thể tha thứ cho tôi dù tôi đã hai lần định giết anh, là vì anh không hứng thú với bản thân mình sao?"

"Hơi khác một chút. Đánh giá của tôi về cô không thấp đến thế đâu. Chắc chắn cô chưa từng ấp ủ cái giấc mơ ngớ ngẩn là có thể thắng được tôi."

Taliho quả thực đã hai lần chĩa kiếm vào Yurii. Nhưng chỉ là chĩa vào thôi. Không dẫn đến kết quả. Không cần tính cái sát ý chẳng thể chạm tới mình vào nguy cơ. Vì thế, đối với Yurii, sự hiện diện của Taliho bên cạnh không được xem là rủi ro.

"Cứ thản nhiên nói những điều như thế nên mới không có đồng đội tử tế đấy. Một kẻ ái kỷ mâu thuẫn, vừa tự tin thái quá coi thường xung quanh lại vừa cực kỳ ghét bản thân mình, ai mà theo cho nổi chứ."

Yurii cảm thấy thán phục một cách kỳ lạ trước Taliho đang nói liến thoắng.

——Ra vậy, mình là kẻ ái kỷ sao.

Nghe nói mới thấy có vẻ đúng, và trước đây có ai đó nói thế cũng không lạ, nhưng bị chỉ trích trực diện thế này thì là lần đầu tiên. Nghĩ vậy, anh bất giác bật cười. Với Yurii đó là nụ cười thân mật tự nhiên buột ra, nhưng anh cũng tự biết trong mắt người ngoài nó trông như đang coi thường đối phương.

"Gần đây, tôi đang nỗ lực để yêu bản thân mình đấy. Nếu suôn sẻ thì tôi sẽ trở thành một kẻ ái kỷ khá đàng hoàng."

Taliho đáp lại lạnh nhạt "Vậy sao".

Yurii đang phân vân có nên hỏi về cái tên mà Taliho thốt ra ngay trước khi tỉnh dậy hay không. Đương nhiên Yurii cũng biết cái tên đó. Nhưng anh không rõ mối quan hệ với Taliho.

——Có lẽ ở đó có chìa khóa để giải câu đố nhỉ.

Yurii nghĩ vậy. Sự phản bội khó hiểu của Taliho. Lý do chĩa kiếm vào anh dù không theo phe Water. Tất nhiên câu trả lời sẽ sáng tỏ ngay nếu dùng Ngón Tay Domino. Anh có thể bắt chính Taliho kể ra tất cả. Nhưng cách đó, có lẽ ngay tại thời điểm lựa chọn đã là thất bại rồi.

Nhất định chiến thắng, và nhất định thất bại. Giống như tất cả mọi thứ của Yurii từ trước đến nay. Vì thế anh muốn tìm ra câu trả lời qua đối thoại, không dính dáng đến năng lực.

Taliho. Cô... đã gặp —— sao?

Ngay khi định hỏi câu đó, cánh cửa bất ngờ mở ra.

"Này Yurii. Trong khi mọi người đang đổ máu ngoài kia, mày làm cái quái gì ở đây thế hả?"

Hominini. Chắc là dùng Trinh Sát tìm thấy ở đây nên mò tới.

Thở dài, cười khổ, quyết định hoãn "chủ đề chính" với Taliho lại, Yurii trả lời:

"Cà vạt bị lệch nên tôi đi tìm gương ấy mà."

"Hả?"

"Cậu thì thời trang tân tiến gớm nhỉ."

Áo sơ mi mất một bên tay, quần cũng thủng một lỗ lớn. Đầu, mặt, tay chân chỗ nào cũng lấm lem bụi bẩn, ấn tượng tổng thể giống như một con chó lớn vừa băng qua vùng hoang dã.

"À. Vết thương danh dự đấy. Bị cuốn vào vụ nổ lớn."

"Cậu hợp với mấy vụ nổ thật đấy."

"Tao sẽ coi đó là lời khen. ——Thế, Wadako đâu?"

Vế sau của câu nói hướng về phía Taliho. Cô báo cáo việc đã bàn giao Wadako cho bộ phận y tế của Eden và tình hình lúc đó giống như đã báo cáo với Yurii. Rất yếu, nhưng không lo ảnh hưởng đến tính mạng.

Hominini trừng mắt nhìn anh.

"Không phải nói dối đấy chứ?"

Khẽ gật đầu, Yurii đáp:

"Tất nhiên. Không có lý do để nói dối."

"Vậy, chuyện Dragon chết là thật à?"

"Đó cũng là sự thật. Rất đáng tiếc. Thực sự."

Vừa trả lời xong, Hominini đã đá bay cái bàn thấp trong phòng khách. Cái bàn bay lên, va vào tường và gãy một chân. Ồn ào thật đấy.

"Tại sao lại giấu?"

"Tôi muốn cậu ra chiến trường."

"Làm mấy chuyện chán ngắt, thật tình. Mày nghĩ nghe tin Dragon chết thì tao sẽ suy sụp và thành đồ vô dụng chắc?"

"Không phải. Nếu ngây thơ đến mức đó thì còn dễ điều khiển hơn một chút. Chỉ là tình hình chiến sự lúc đó quá bất ổn để bắt đầu lục đục nội bộ."

"Vậy, giờ thì được rồi chứ? Đã dồn ép CLB Kiến Tạo Hòa Bình khá nhiều rồi."

"Không. Chưa đâu. Mèo Trắng sắp quay lại rồi."

"Biết đếch gì. Để tao làm theo ý tao."

"Không đợi đến khi kết thúc chiến tranh được sao?"

"Đừng có coi thường tao. Nếu nhìn thấy tình hình một cách đàng hoàng thì đéo có lựa chọn chờ đợi đâu."

Ừ. Mà, đúng thế.

Nếu Yurii là Hominini, anh cũng sẽ suy nghĩ y như vậy. Nếu ai đó không được phép chết lại chết đi, thì phải nhắm đến việc giải quyết vấn đề nhanh nhất có thể.

"Giúp tao, Yurii. Dùng Pan để lấy lại Dragon. Dùng biện pháp mạnh ép con đàn bà tóc mái ngớ ngẩn đó chấp nhận yêu cầu."

Đương nhiên rồi. Lựa chọn của Hominini chỉ có thế. Pan hiện đang ở lãnh thổ của Eden. Nhưng đợi đến khi kết thúc chiến tranh thì rất bất an. Trong cuộc chiến này, nhân sự phe Eden cứ rụng lả tả sang phe CLB Kiến Tạo Hòa Bình. Pan cũng có thể trở nên như thế bất cứ lúc nào. Hay nói đúng hơn, cô ấy ở vị trí có xác suất bị nghi ngờ phản bội rất cao.

Vì Yurii và Hominini đã đánh bại và cướp lấy PORT mà Pan từng đứng đầu. Nếu muốn dùng Pan, người duy nhất ở Kamisaki có năng lực hồi sinh người chết, thì càng nhanh càng tốt.

"Nhưng mà nhé, Hominini. Tôi cũng bận lắm. Kìm chân con Mèo Trắng quay lại chiến trường thì chắc chỉ có tôi làm được thôi. Không rảnh rang để lui vào sâu trong Eden thưởng trà với Pan đâu."

"Mày cũng đâu có mặn mà gì với cuộc chiến này lắm đâu."

"Vấn đề ưu tiên thôi."

"Mày ưu tiên cái gì hơn Dragon?"

"Cậu ta là bạn của cậu mà? Đâu phải bạn tôi."

Chậc, tiếng tặc lưỡi vang lên. Nhưng Hominini cũng không phải là thằng ngốc đơn thuần. Cậu ta biết tranh cãi cũng chẳng được gì.

"Tóm lại tao sẽ rút khỏi cuộc chiến này. Ưu tiên đảm bảo thân thể của Pan. Nhưng mà, sau khi kết thúc chiến tranh cũng được. Nếu con ả đó không gật đầu, thì dùng năng lực của mày mà cưỡng ép."

"Okay. Tôi hứa điều đó."

Với vẻ khó chịu, bỏ lại câu "Cảm ơn", Hominini quay lưng đi. Hướng về cái lưng đó, Yurii nói:

"Nhân tiện, có một mối lo ngại."

Gầm gừ trong cổ họng, Hominini chỉ quay mỗi cái mặt lại.

Yurii tiếp tục:

"Tôi mất dấu vị trí hiện tại của Water rồi. Cẩn thận vẫn hơn."

"Cái đó, nghĩa là sao?"

"Nghĩa là cán cân trên tay nữ thần chiến thắng vẫn chưa quyết định sẽ nghiêng về bên nào. Chắc thế."

Cuộc chiến lần này, hiện tại Eden đang chiếm ưu thế. Có thể nói đúng như tuyên bố của Kaya Ayumu, phe ta đang chiến thắng trên mọi mặt trận. Phe kia cứ thua rồi chạy, lặp đi lặp lại. Nhưng, vẫn chưa biết được. Cuộc chiến này vẫn còn một tiêu điểm đang bị bỏ ngỏ.

Hominini không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng khách.

Taliho hỏi:

"Anh thì sao? Từ giờ, anh định làm gì?"

"Đúng nhỉ. Nếu được thì tôi muốn uống hồng trà do cô pha."

Đó là những lời thật lòng, vậy mà Taliho lại nhăn mặt như thể vừa nghe một trò đùa vô cùng tồi tệ.

4

Yurii đã tham chiến. Ngay vào thời điểm tồi tệ nhất, khi Mèo Trắng vừa bị Kaya vô hiệu hóa. Khả năng phán đoán tình huống ấy thật đáng nể. Quả nhiên, sự bắt tay giữa Kaya và Yurii mang lại cảm giác đáng sợ. Tưởng chừng như chẳng còn chút cơ may chiến thắng nào.

Tuy nhiên, nhìn nhận ở một khía cạnh khác, việc vị vua đó rời khỏi lãnh thổ Eden lại chính là cơ hội tuyệt vời nhất dành cho Toma.

"Rốt cuộc, cô nhắm đến cái gì trong cuộc chiến này?"

Tescatlipoca, người đang ngồi đối diện, lên tiếng hỏi.

Đây là một phòng trong khách sạn sang trọng, biểu tượng của Eden ── hay trước kia là PORT.

Toma mỉm cười đáp:

"Một chiến thắng theo cách của tớ."

"Tức là?"

"Thu thập đồng minh. Khi cuộc chiến này hạ màn, nếu lực lượng của CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới vượt trội hơn tổng lực của Eden và Bình Yên cộng lại, thì là tớ thắng. Vì vậy, tớ đến Eden để lấy quân bài chủ lực."

"Vậy sao. Có khả thi không?"

"Còn tùy vào cậu đấy."

Tescatlipoca đang nằm ở tâm điểm của cuộc chiến này. Chính vì thế, ngay khi Yurii vừa rời đi, Toma đã sử dụng Bịp Bợm để dịch chuyển đến đây. Việc Tescatlipoca sẽ đối đãi với cô như thế nào, điểm đó chính là một canh bạc.

Nếu cô ta liên lạc ngay với Yurii thì Toma thua. Cô sẽ lãng phí hai lần sử dụng Bịp Bợm cho cả chiều đi lẫn về. Ngược lại, nếu cô ta lờ đi kết quả Trinh Sát và chịu đối thoại thì Toma thắng. Cô thậm chí có thể lật ngược tình thế chiến sự đang bị áp đảo hoàn toàn này chỉ trong một hơi thở.

Toma tin rằng mình có thể thắng trong canh bạc này. Hình ảnh Tescatlipoca trong mắt Toma là một kẻ tham lam đối với thông tin. Cô ta sẽ nghe mọi chuyện có thể nghe. Xem mọi thứ có thể xem. Cô ta sẽ thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, đặt tất cả lên bàn cân, và sẽ không thỏa mãn nếu chưa chọn được thứ tốt nhất. Vì vậy, ngay cả khi trong thâm tâm Tescatlipoca đã quyết định theo phe Yurii, cô ta cũng không thể phớt lờ lời đề nghị đàm phán từ thủ lĩnh phe đối địch ── là Toma.

Đó có lẽ là điểm yếu của Tescatlipoca. Giả sử cô ta đang tìm một chiếc túi xách tuyệt đẹp, dù có tìm thấy chiếc túi lý tưởng ngay ở cửa hàng đầu tiên, cô ta vẫn chưa thể mua ngay. Cô ta sẽ đi dạo quanh các cửa hàng cho đến hết thời gian. Để rồi khi quay lại nơi đầu tiên, chiếc túi trong mơ đó có thể đã bị bán mất rồi.

"Vậy thì?" Tescatlipoca nói. "Nếu tôi trở thành đồng minh, cô sẽ làm gì cho tôi?"

Toma đã hứa cùng một điều với đại đa số thành viên trong đội.

"Nếu tớ chiến thắng tại Kamisaki, tớ sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn, một thứ duy nhất."

"Nghe cứ như ban điều hành vậy."

"Ừ. Tớ cam kết đúng phần thưởng mà ban điều hành hứa hẹn cho người chiến thắng tại Kamisaki."

"Nhưng đó chỉ là hứa suông thôi đúng không? Khó mà tin được."

"Vậy thì cậu có thể quyết định xem có nên tin hay không từ bây giờ. Cách tốt nhất là gia nhập đội của tớ. Cậu sẽ được quan sát tớ ở cự ly gần."

"Cô đã dùng câu chuyện đó để tập hợp đồng minh suốt thời gian qua sao?"

"Khoảng một nửa."

Ít nhất thì Toma không hề nói dối. Phần thưởng cho người chiến thắng tại Kamisaki. Bất cứ thứ gì mình thích, một thứ duy nhất. Điều đó chắc chắn tồn tại. Nói cách khác, đó là "quyền sử dụng Aporia". Vì có thể tái thiết thế giới này theo ý muốn, nên thực sự có thể làm bất cứ điều gì. Kể cả việc tạo ra một thế giới nơi nguyện vọng của tất cả đồng đội đều thành hiện thực.

Vấn đề là thế giới đó rồi cũng sẽ biến mất, nhưng cư dân của Kamisaki ── những AI không có nhận thức ── hẳn có thể được tính toán để kết thúc cuộc đời khi cảm thấy "đã thỏa mãn trọn vẹn". Bởi vì chỉ cần thao tác dữ liệu và khiến họ tin rằng "mình đã hoàn toàn mãn nguyện" là được.

── Buồn thật đấy.

Nghĩ vậy, Toma mỉm cười. Có lẽ trong mắt người ngoài, nụ cười đó khá cay độc.

Không biết Tescatlipoca đón nhận biểu cảm đó theo nghĩa nào, nhưng cô ta nói với vẻ hơi khó chịu:

"Vậy sao. Nhưng mà, chán ngắt."

"Tại sao?"

"Bởi vì những thứ tôi muốn cũng chẳng phải điều gì to tát. Một cốc bia sau giờ làm, một ít đậu lông nhắm kèm, hay mấy món đồ hộp đắt tiền một chút."

"À. Ra là cậu thích những thứ như vậy."

Cảm giác hơi khác so với hình dung về Tescatlipoca.

"Cô nghĩ tôi sẽ muốn cái gì?"

"Gì nhỉ. Một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ chẳng hạn?"

"Thứ đó chỉ tổ vướng víu thôi. Mà, ném nó xuống biển thì trông có vẻ sướng mắt đấy."

"Biển?"

"Không thấy hưng phấn sao? Ném viên kim cương mà ai cũng khao khát vào nơi vĩnh viễn không còn lọt vào mắt ai nữa."

"Quả nhiên cậu bệnh thật đấy."

"Không phải là tôi không tự nhận thức được, nhưng cô nói vậy sao? Với đối tượng mình đang chiêu mộ ấy."

Mong muốn của Tescatlipoca có lẽ thực sự rất giản dị. Cô ta hẳn là người có thể thỏa mãn chỉ với bia và đậu lông sau giờ làm việc. Thay vào đó, cô ta tìm thấy khoái cảm khi một cái gì đó mang tính tuyệt đối và to lớn bị phá hủy, hoặc khi những thứ quý hiếm đắt đỏ biến mất. Những thứ mà bao người khao khát có được, Tescatlipoca lại muốn đánh mất.

Đây là vô dục, hay là tham lam đây?

Lần này Toma chú ý mỉm cười sao cho có vẻ thân thiết hơn.

"Nhưng mà, thử nghĩ kỹ xem. Biết đâu thực ra cậu vẫn có một thứ gì đó muốn có thì sao."

"Liệu một 'thứ muốn có' mà nghĩ mãi không ra, phải cố vắt óc mới ra thì có giá trị gì không?"

"Tớ không biết, nhưng chẳng phải mong muốn thực sự của bản thân là thứ bất ngờ cần phải suy nghĩ kỹ mới hiểu được sao."

"Vậy thì cứ để không nhận ra chẳng phải nhẹ nhõm hơn à. Tự nhiên lại có thứ mình muốn thì mệt lắm."

"Cậu ghét bị mệt à?"

"Cũng không hẳn, nhưng mà."

Câu chuyện mãi chẳng ăn nhập vào đâu. Cảm giác như Tescatlipoca không mấy hứng thú với bên này. Toma có lẽ không đủ mạnh mẽ để trở nên hấp dẫn trong mắt cô ta ── tức là chưa đủ để khiến cô ta cảm thấy "muốn phá hủy".

Hiện tại, vẫn chưa.

Mà cũng được thôi, Toma thầm nghĩ. Tescatlipoca, nếu có được thì rất muốn, nhưng không phải là yếu tố bắt buộc đối với CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Việc cô ta là tiêu điểm của trận chiến này là sự thật, nhưng vai trò đó cũng gần như đã kết thúc rồi. Chỉ cần Toma có được sự cho phép để di chuyển tự do ở mức độ nào đó trong Eden, phần còn lại cô sẽ tự mình tiến hành.

Toma đưa miếng sandwich trên bàn lên miệng. Nghe nói đây là phần chuẩn bị cho Kaya nhưng cậu ấy không đụng đến. Ngon thế này mà lãng phí quá.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra. Một người phụ nữ với vẻ mặt trông có vẻ nặng nề, có lẽ do tóc mái dài, bước vào phòng.

Pan. Cô ấy nói:

"Bắt đầu thôi. Kẻ ngáng đường đang tới."

"Kẻ ngáng đường?"

"Hominini."

"À."

Vì Dragon đã mất mạng, nên cô ấy định dùng Pan để tái sinh. Đó là một diễn biến rất tự nhiên.

Toma đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Chỉ riêng cái này thôi nhé. Yurii dai dẳng lắm đấy."

Pan giơ cao một thiết bị. Thiết bị của Tsukio.

Toma đã chờ đợi Yurii rời khỏi Eden. Dù có bị đẩy lùi đôi chút trên chiến trường, cô nghĩ rằng chỉ cần giành được một quân bài chủ lực duy nhất này thì cuộc chiến này coi như thắng. Cô đến tận Eden là để lấy quân bài đó.

Người chơi mạnh nhất tại Kamisaki, Tsukio. Và, Hebi đang ở bên trong đó. Nhân cách ảo được đặt tên là Ouroboros để đuổi Kaeru đi và nắm quyền điều hành Aporia.

"Đi thôi." Toma thì thầm rồi bước đi.

Những chỗ khác có thua một chút cũng được. Một Tescatlipoca xuất sắc như vậy cũng có thể từ bỏ. Vì lời hứa với Murasaki nên cô rất muốn có được Kido, nhưng chuyện đó không phải hôm nay cũng được. Nói cực đoan thì, chỉ cần người đó bình an vô sự là được.

Điều tối quan trọng là Hebi. Riêng về khoản phải đoạt được Hebi, cô tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai ── kể cả Kaya Ayumu.

5

Một trận chiến rỗng tuếch, Nick nghĩ.

Không đời nào thắng nổi Kido. Ngay từ đầu, thất bại đã rõ mồn một. Đó không phải là do sự nỗ lực hay tài năng của Kido. Cũng chẳng phải do sự lười biếng hay tầm thường của Nick.

Eden đã tôn sùng Kido như một người chơi chủ lực và trao cho anh ta rất nhiều điểm. Nhưng tại CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, người đảm nhận vai trò đó là Mèo Trắng. Không phải Nick. Kết quả là, giữa Nick và Kido nảy sinh sự chênh lệch điểm số gấp nhiều lần, chẳng thể gọi là một trận chiến đúng nghĩa.

Vả lại cũng chẳng có lý do gì để chiến đấu. Nếu cứ mặc kệ thì có lẽ giữa Murasaki và Kido đã đạt được thỏa thuận nào đó. Một giải pháp hòa bình, ấm êm và nhạt nhẽo. Vì vậy, việc khơi mào một trận chiến không cân sức với Kido chẳng mang lại lợi ích cho ai cả. Không cho CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, không cho lợi ích của Murasaki, và có lẽ cũng không cho lợi ích của chính Nick.

Việc lôi tên Momo và Dafuro ra là cảm xúc thật lòng. Thật sự, việc bắt tay lại với Kido như thể chuyện của hai người họ chưa từng xảy ra là điều không thể. Chính Nick đã lập ra đội Tricolor, chính Nick đã gây chiến với CLB Kinema, và rồi cướp đi sinh mạng của hai người họ. Nick đang gánh chịu tội lỗi đó. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn thường nhớ về hai người họ. Những lúc có chuyện gì đó hơi vui vui, những hình ảnh tàn phá niềm vui nhỏ nhoi ấy lại bám chặt lấy tâm trí cậu.

Nhưng Nick không phải muốn bị trừng phạt. Cũng không cảm thấy giống như đang hối hận. Chỉ là gã thấy bực bội. Bực cái gì? Một cái gì đó không tên.

——Kido-san. Anh, thực ra cũng giống vậy phải không?

Chẳng phải lúc nào anh cũng đau khổ vì một nỗi bực dọc vô cớ, không thể giải thích được sao. Bọn tôi đã làm cái gì? Anh muốn nói câu đó phải không. Ừ thì, đúng là bọn tôi đã làm rất nhiều chuyện. Yếu đuối, ngu ngốc và hành động một cách khó coi. Nhưng điều đó không được tha thứ sao? Có nhất thiết phải cứ bực bội và u sầu mãi như thế này không?

Cậu ném con dao đang cầm trên tay thẳng về phía Kido. Không thể trúng được. Đúng là như vậy. Kido dùng mu bàn tay gạt nó ra. Ngốc thật. Lẽ ra anh ta có thể né tránh dễ dàng. Dù Kido có mạnh đến đâu, anh ta cũng phân bổ điểm vào Xạ Kích hay các Năng Lực Gốc khác, và ngay cả trong Cường Hóa thì tỷ lệ cho tốc độ cũng khá cao, chứ cơ thể thịt da không phải đặc biệt cường tráng gì. Vì vậy máu đang chảy ra từ tay người đó.

Nick lao theo con dao. Gương mặt có vẻ bối rối của anh ta hiện ra ngay trước mắt.

——Lẽ ra chúng ta đã có thể tự do hơn.

Là gì nhỉ, từ những thứ như luật lệ. Từ cái bầu không khí khó hiểu bao trùm lấy Kamisaki này. Nhưng lúc nào cũng mất tự do. Kể từ khi CLB Kinema mất đi Gọng Kính Bạc, mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi. Mỗi ngày đều chán ngắt.

——Giống nhau mà phải không? Kido-san.

Thế nên dù đã mạnh lên nhường ấy, trông anh vẫn có vẻ không vui đến thế.

——Nếu như trên đời thực sự có anh hùng, liệu hắn có thể đấm nát nỗi u sầu của tôi và người này cùng một lúc không?

Liệu hắn có thể lột bỏ cái lớp vỏ nhớp nhúa bao trùm thế giới này, để chúng tôi được chạm tay trần vào gió, vào ánh nắng mặt trời không? A. Nếu như có anh hùng, thì tôi làm vai phản diện cũng được. Nếu cứu rỗi được thế giới của tôi, thì tôi có biến mất cũng chẳng sao.

——Vì vậy, Kido-san. Thế thì không được đâu.

Thực ra chẳng phục chút nào, nhưng cứ vắt cái trí khôn hạn hẹp ra để đọc bầu không khí, rồi sống với cái cảm giác như mình đã chấp nhận, thì mãi mãi sẽ chẳng có gì thay đổi đâu.

Nick đâm dao nhắm vào ngực Kido. Kido nghiêng nửa người né tránh lưỡi dao, rồi thục nắm đấm vào bụng Nick.

A. Tệ thật. Trong một trận chiến hoàn toàn vô nghĩa, lại bị một Xạ Thủ đấm ngã.

Đầu ngón tay không còn chút sức lực. Con dao rơi xuống mà không mang lại cảm giác gì. Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhưng cậu cũng chẳng thấy nó đẹp đẽ gì.

——Cơn buồn ngủ đã tan biến.

Kido nhìn xuống Nick đang nằm gục. Không biết phải xử lý cậu ta thế nào. Là gì nhỉ, cậu có cảm giác kẻ đang nằm đó giống như một đứa trẻ thơ ngây, cực kỳ thánh thiện và không chút vẩn đục.

"Chẳng hiểu gì cả."

Murasaki lẩm bẩm.

Cô nói tiếp:

"Tự nhiên nổi điên, rồi tự nhiên gục ngã. Rốt cuộc, có ý nghĩa gì chứ?"

Nhưng mà, có ý nghĩa đấy. Một ý nghĩa nào đó. Chắc chắn. Không thể diễn tả bằng lời. Nó giống như nhịp tim vậy.

"Có lẽ Nick muốn giết tôi."

Trong con dao của cậu ta chứa đựng sát ý thực sự.

——Diễn đạt như vậy thì nghe ngớ ngẩn quá.

Vì ngay cả Kido cũng đâu có hiểu "sát ý" là cái gì. Nhưng mà, đúng là đáng sợ thật. Kỳ lạ thay, so với khi đối mặt với Mèo Trắng đó, cậu lại cảm thấy nỗi sợ hãi cái chết từ con dao của Nick rõ ràng hơn.

"Tệ nhất. Tại sao chứ ──"

Kido ngắt lời Murasaki.

"Cậu ấy hiền lành lắm. Nick ấy."

"Nghĩa là sao?"

"Có lẽ chỉ mình Nick là mặc âu phục chỉnh tề để xem hài kịch. Nghe nói Chaplin cũng mặc vest khi diễn hài kịch đấy."

"Càng không hiểu gì cả."

Ừ. Không hiểu đâu. Bất cứ ai cũng vậy. Nếu nói với Nick, chắc cậu ta cũng sẽ trả lời lạnh nhạt kiểu "Anh đang nói cái quái gì vậy?".

Tuy nhiên, một người nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng.

"Tức là đối với những cảm xúc ngớ ngẩn của Kido-san, chỉ có mình Nick là mặc lễ phục tham dự. Chứ không coi đó là chuyện của người dưng."

Llama. Cậu ta không sở hữu điểm số cao với tư cách là Trinh Sát Viên, nhưng theo những gì Kido biết, cậu ta là người duy nhất học hỏi kỹ thuật Trinh Sát một cách chuyên nghiệp từ Gọng Kính Bạc. Nếu chỉ tính thời gian ở bên cạnh Gọng Kính Bạc, thì cậu ta là người gắn bó nhất trong số các thành viên CLB Kinema.

Murasaki cau mặt sấn tới chỗ Llama.

"Ý cậu là tôi coi như chuyện người dưng à?"

"Không phải vậy, nhưng mà vẫn có khoảng cách đấy. Vì Murasaki-san là kiểu người dùng cái đầu suy nghĩ để đưa ra câu trả lời mà."

"Chứ cậu bảo phải làm sao?"

"Thì cứ như thế cũng được, nhưng mà lệch thì vẫn sẽ lệch thôi. Giả sử có một tên tội phạm cực xấu xa nhé? Cô muốn đấm hắn một cái đúng không? Thế thì, giữa việc thực sự đấm hắn và việc báo cảnh sát, cái kiểu sảng khoái nó khác nhau mà phải không?"

"Hửm?" Murasaki lẩm bẩm. "Nhưng chuyện đó thì chỉ có nước báo cảnh sát thôi chứ?"

"Đúng là vậy, nhưng nếu quen với việc lúc nào cũng chọn cách đó, thì cũng có cái bất tiện riêng đấy chứ."

"Lúc nào cơ?"

"Tôi chả biết, cô tự mà nghĩ đi. Cái gì mà cô thấy thuyết phục ấy."

"Cậu mang tiếng là Trinh Sát Viên mà nói chuyện đại khái quá đấy."

"Chuyện đang nói đâu có liên quan đến Trinh Sát. Kiểu như nửa đêm cao hứng đăng dòng trạng thái lên mạng xã hội, được bạn bè thả tim theo nghĩa vụ rồi tự nhiên thấy muốn chết ấy."

Rõ ràng câu chuyện đang đi lạc hướng. Sự lạc hướng đó chẳng có vẻ gì giống chiến trường, mà giống với bầu không khí của CLB Kinema trước đây. Chạy đi, sống sót đi. Giống cái thời Kinema chỉ cần tin vào những lời đó là đủ.

Những khi câu chuyện đi chệch hướng thế này, Fujinaga đóng vai trò là người điều chỉnh lại quỹ đạo.

"Dù sao thì hãy tổng kết lại câu chuyện nào. Kido-san. Anh nghĩ sao về đề nghị của Murasaki?"

Tất cả thành viên Kinema sẽ sang CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, và thành lập một CLB Kinema mới ở đó. Thực chất chắc cũng chỉ là một đơn vị trực thuộc CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, nhưng cũng không tệ. Hay đúng hơn là rất tốt. Nhưng mà.

"Chuyện đó tôi không quyết định được. Phải hỏi ý kiến của thủ lĩnh đã."

"Thủ lĩnh?"

"Thủ lĩnh của Kinema là Kaya-kun mà. Dù đội có còn hay không."

Họ đã nhường lại tất cả Kinema cho cậu ấy, rồi Kido và những người khác gia nhập Eden. Không thể phớt lờ lịch sử đó, hay nói đúng hơn là nguồn gốc của hiện trạng này.

Tuy nhiên Fujinaga lắc đầu.

"Chúng tôi ── không. Điều tôi muốn nghe là suy nghĩ của anh."

"Vậy à."

Thế thì câu trả lời đã được quyết định rồi. Nếu vẫn giữ cái đầu ngái ngủ kia, có lẽ cậu đã lảo đảo nghe theo lời Murasaki. Nhưng nhờ có Nick mà cậu đã tỉnh táo lại.

"Vậy thì tôi chọn Eden."

Vừa dứt lời, Murasaki lớn tiếng hét lên.

"Tại sao?"

"Vì tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn."

Eden đã giao cho Kido rất nhiều điểm, nhưng ở CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới thì chắc sẽ không như vậy. Vì ở đội đó có Mèo Trắng. Nghĩ thế nào thì dồn điểm cho Mèo Trắng cũng có lợi cho cuộc chiến hơn là cho Kido.

"Mạnh lên để làm gì?" Murasaki nói.

"Cũng chẳng để làm gì cả."

Nhưng mà, trước đây cậu đã quyết định rồi. Thử trở thành kẻ mạnh nhất ở Kamisaki xem sao. Nếu làm vậy, có lẽ nhiều nỗi phiền muộn sẽ tan biến. Nói là muốn bảo vệ ai đó thì cũng không đúng lắm, có lẽ là để bảo vệ cảm xúc của chính Kido.

"Đồ ngốc."

Nghe Murasaki lẩm bẩm, Kido cười.

"Ừ. Nhưng mà, ngược lại cũng được đấy chứ."

"Ngược lại?"

"Cô và Nick cứ sang Eden là được."

Cũng không hẳn là Eden an toàn. Nếu phải so sánh thì có cảm giác thủ lĩnh Water bên kia dịu dàng hơn. Tuy nhiên, vẫn thấy kỳ cục khi các thành viên Kinema lại ở những đội khác nhau.

Murasaki nhăn mặt khó chịu, trả lời: "Để tôi suy nghĩ đã."

Ngay sau đó, Llama lên tiếng.

"Nhân tiện thì, đây là công việc của Trinh Sát Viên, tức là lỗi của tôi, nhưng mà."

"Hửm?"

"Mèo Đen biến mất rồi."

Nhắc mới nhớ, Kido đã hoàn toàn quên mất việc mình đang bỏ mặc cô ta.

6

Đột nhiên lâm vào đại nguy cơ. Mèo Đen đã đến Thế Giới Paramici.

——Làm cái quái gì vậy, Kido-san.

Kaya thầm than trong lòng. Khác với Mèo Trắng, Mèo Đen rất nghiêm túc, nên có khi cô ta sẽ giết cậu chỉ vì cái tên của đội cũng nên. Mà thực ra, cậu đã bị ấn đầu xuống bàn một cách gọn ghẽ, mũi bị ép dí xuống mặt bàn. Khó thở quá, đau quá.

"Vấn đề là gì?" Mèo Đen hỏi.

"Ta đã gọi hồng trà và bánh nướng. Nhưng lại không mang tiền." Mèo Trắng trả lời.

Nghe vậy, Mèo Đen nhăn mặt.

"Thôi thì ăn quỵt vậy. Ở Hiện Thực thì cũng hơi ngại, nhưng đây là thú vui chỉ có trong truyện kể."

Việc Mèo Đen đến đây hơi nằm ngoài dự tính. Chỉ cần Mèo Trắng không còn ở đó, lẽ ra bên CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới sẽ không có người chơi nào mạnh hơn Kido. Giả sử Toma muốn công lược Kido, thì cách tốn ít chi phí nhất là sử dụng hai cựu thành viên Kinema ── Nick và Murasaki. Nếu được hai người đó mời gọi, có khi Kido sẽ lảo đảo đi theo phe bên kia mất. Nhưng Kido bản chất rất nghiêm túc, nên chắc chắn anh ấy sẽ đặt mạng sống của Kaya lên bàn đàm phán. Do đó, Kaya tạm thời vẫn an toàn, theo dự tính là vậy.

——Chắc là đọc sai ở đâu đó rồi, vụ này ấy.

Mà thôi đành chịu. Lần này, cậu không lập kế hoạch theo kiểu triệt tiêu mọi rủi ro. Cậu đã chọn cách tiến về phía trước thật nhanh dù vẫn đang sợ hãi. Lý do tóm lại là, việc cứ suy nghĩ luẩn quẩn rồi chôn chân một chỗ còn đáng sợ hơn.

Vẫn bị ấn đầu xuống, Kaya ú ớ nói.

"Vừa đúng lúc, sắp đến giới hạn thời gian rồi. Vào lúc 13 giờ 30 phút, Thế Giới Paramici dự kiến sẽ được giải trừ."

Nếu không thì Kaya cũng không thể thoát khỏi thế giới này. Mèo Trắng chắc cũng chịu hết nổi rồi, nên có cố câu giờ cũng chẳng ích gì.

Cuối cùng Mèo Đen cũng buông tay khỏi đầu cậu. Nhưng vừa nghĩ thế xong thì lần này lại bị túm lấy cổ áo.

"Vậy à. Trước đó, hay là giết mỗi ngươi thôi nhé."

"Xin đừng làm thế."

Cứu tôi với, thì thầm xong, Kaya đưa mắt nhìn Mèo Trắng.

Cô ta nói:

"Để giết sau đi. Giờ ta có hẹn với hắn."

Kaya đã định chiêu mộ Mèo Trắng. Rằng hãy phản bội CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới và trở thành đồng đội của tôi. Tuy nhiên ngay từ đầu, cậu không nghĩ Mèo Trắng sẽ sảng khoái theo phe mình chỉ trong 25 phút ở trong Thế Giới Paramici. Cần phải đi từng bước. Phải liên tục khơi gợi sự hứng thú của Mèo Trắng từng chút một, dẫn dụ cô ta về phía trận địa của mình.

Cậu đã biết manh mối.

Cô ta cực kỳ thích những kẻ mạnh. Biểu cảm thản nhiên nên khó nhận ra, nhưng việc nhìn thấy những người mạnh mẽ và xinh đẹp chính là nguyên lý hành động của Mèo Trắng.

Vì vậy, cậu không do dự khi đưa ra lời mời mọc.

"Hẹn với tên như vậy, rốt cuộc là hẹn cái gì?"

Trả lời Mèo Đen đang có vẻ khó chịu, Mèo Trắng nói:

"Cũng khá tuyệt đấy. Hắn bảo sẽ đưa ta đi gặp một kẻ mạnh hơn ta."

Kaya đính chính lời của cô ta.

"Nhầm rồi. Tôi đã nói thế này. ── Cô có muốn đi xem đối thủ duy nhất tại Kamisaki mạnh hơn Mèo Trắng-san trong một trận đấu không dùng năng lực không?"

Vẫn túm cổ áo, Mèo Đen trừng mắt nhìn cậu.

"Ngu ngốc. Làm gì có kẻ nào như thế."

"Không. Tuy không tuyệt đối, nhưng có khả năng."

Hơn nữa khả năng đó còn cao đến bất ngờ.

Hebi ── Ouroboros.

Nghe nói đó là AI tái hiện lại Touma Makoto. Nếu chỉ cắt nghĩa đoạn đó, thì không nghĩ là nó mạnh hơn Mèo Trắng. Nếu không có năng lực thì chắc cũng chỉ mạnh cỡ nam giới trưởng thành bình thường. Tuy nhiên, có thể nhìn theo cách khác. Một tồn tại ở cùng chiều kích với ban điều hành ── người sử dụng Aporia.

Nếu dự đoán sức mạnh của Hebi từ góc độ đó, đương nhiên sẽ vượt trội hơn Mèo Trắng. Bởi vì Mèo Trắng cũng chỉ là một tồn tại được tính toán bởi Aporia mà thôi. Trong trò chơi điện tử, dù nhân vật có mạnh đến đâu, cũng không thể thắng nổi kẻ kiến tạo can thiệp dữ liệu từ bên ngoài các quy tắc chính thức.

Mèo Đen buông tay ra như đẩy cậu đi, Kaya ngồi bệt xuống tại chỗ.

Cô ta quay sang nói với Mèo Trắng.

"Thôi đi ạ. Cảm giác nguy hiểm lắm."

"Ừ. Cảm giác nguy hiểm. Thế nên ta mới nên đi gặp kẻ đó."

"Tại sao?"

"Gặp thì mới biết hắn mạnh đến mức nào. Biết rồi thì mới chuẩn bị được."

Có lẽ nhận ra rằng không thể thuyết phục được, không phải vì lời nói đó mà vì vẻ mặt có vẻ thích thú của Mèo Trắng, Mèo Đen tặc lưỡi.

"Vậy tôi cũng đi."

"Nên dừng lại thì hơn."

Người trả lời là Kaya. Nói điều này có thể sẽ khiến Mèo Đen nổi giận. Điều đó rất đáng sợ, nhưng còn đỡ hơn là cứ mặc kệ.

"Nếu, vạn nhất xảy ra giao chiến, Mèo Đen-san có thể sẽ chết đấy, nên dừng lại thì hơn."

Ánh mắt Mèo Đen trừng trừng nhìn cậu quả nhiên rất đáng sợ. Nhưng nếu Mèo Đen thực sự chết, sẽ không thể kiểm soát được Mèo Trắng nữa. Vậy nên có bị lườm cũng không sao.

"Nào, đến giờ rồi. Mèo Trắng-san. Hãy cùng đi xem 'Kẻ mạnh nhất Kamisaki' mới nào."

Hebi ── Ouroboros.

Toma có lẽ cũng đang đặt tiêu điểm của cuộc chiến này vào nó.