Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3104

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 06 - Chương 3 Cứ như là tuyệt vọng vậy

1

Chiến trường đã chìm vào trạng thái ngưng trệ kỳ lạ suốt hai mươi phút đồng hồ.

Khoảng lặng này khiến Toma cảm thấy nôn nao khó tả. Cuộc tập kích phủ đầu vào Eden đã thất bại; CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới buộc phải tức tốc rút Uno, Tachimachi, Mèo Đen cùng các cựu thành viên Mike đang trên đà tiến quân về. Nếu là Yurii, hẳn hắn đã lập tức truy kích vào điểm mù phía sau đội hình. Ngay cả Kaya chắc chắn cũng sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc đội hình bên cô xô lệch. Cô đã đinh ninh như vậy, thế nhưng cuộc rút lui lại diễn ra suôn sẻ đến ngỡ ngàng, thậm chí những vết thương Mèo Đen gánh chịu cũng đã được Toma kịp thời chữa trị.

Tại sao lại dừng lại?

Phía bên kia gặp trục trặc gì chăng? Hay họ đang rình rập một thời cơ cụ thể? Hoặc giả, là do Toma không nhìn thấy, nhưng thực chất Kaya và Yurii đã bắt đầu những nước đi bí mật?

Paraponera, một Trinh Sát Viên của CLB Kiến Tạo Hòa Bình, lên tiếng báo cáo: "Kaya Ayumu đã gặp mặt Yurii và Tescatlipoca."

"Địa điểm?"

"Tại khách sạn. Yurii không di chuyển."

Việc Eden và Bình Yên bắt tay nhau đã quá rõ ràng ngay từ những động thái đầu tiên. Hay nói đúng hơn, ngay từ trước khi khai chiến, Toma đã trù tính mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng này. Cục diện chính của ván cờ chỉ trở nên sắc nét hơn mà thôi, nhưng quả thực, sức ép từ nó vẫn vô cùng đáng sợ. Liên minh giữa Kaya Ayumu và Yurii.

Mèo Đen, người vừa mới được chữa lành vết thương, lên tiếng: "Vậy thì, chỉ cần phá hủy khách sạn đó là chúng ta thắng. Có tấn công không ạ?"

Toma ngả người trên chiếc ghế gỗ vốn chẳng lấy gì làm êm ái, vừa gặm thanh bánh quy dài hình khối chữ nhật đã chuẩn bị cho bữa trưa — một sản phẩm rất giống Calorie Mate, nhưng vì Tập đoàn dược phẩm Otsuka không tồn tại trong thế giới do Aporia kiến tạo, nên nó mang một cái tên khác.

"Không. Đã rút lui rồi thì hãy phòng thủ cho cẩn mật. Vốn dĩ đây cũng không phải là cuộc chiến mà chúng ta mong muốn."

Ngay từ đầu, Toma đã trù tính giai đoạn mở màn sẽ là đánh du kích. Bất kể đòn phủ đầu thành hay bại, cô cũng định sẽ rút ngay lập tức để kéo chiến trường về lãnh thổ của CLB Kiến Tạo Hòa Bình. Vì không xây dựng những công trình kiên cố như lâu đài, pháo đài hay chiến hào, nên lợi thế địa hình giữa công và thủ không quá chênh lệch, nhưng nếu buộc phải chọn, phòng thủ vẫn tối ưu hơn.

Lý do đơn giản có hai điều. Thứ nhất, phe phòng thủ dễ dàng lựa chọn "cặp đấu" hơn. Trong những trận chiến giữa các người chơi sở hữu số điểm cao và sử dụng nhiều Năng Lực Gốc, thắng bại thường được định đoạt bởi sự tương khắc về năng lực. Phe phòng thủ có thể quan sát đối thủ tấn công trước rồi mới tung ra quân bài khắc chế để nghênh chiến, nhờ đó dễ dàng hoạch định tác chiến hơn.

Lý do thứ hai — điều mà cô không muốn nghĩ đến lắm — nằm ở quy tắc căn bản của Kamisaki. Ở Kamisaki luôn duy trì dân số khoảng 1000 người, và khi ai đó chết đi, thường thì những người chơi mới sẽ được bổ sung vào đầu vòng lặp tiếp theo. Những tân binh đó sẽ xuất hiện tại "khu vực mà người chơi đã chết lần trước". Tức là, dù là địch hay ta, nếu có người bỏ mạng trên lãnh thổ của mình, phe đó sẽ tự nhiên được bổ sung nhân lực mới.

Vấn đề cốt lõi, quả nhiên vẫn là chị Shironeko.

Quân bài tối thượng mà CLB Kiến Tạo Hòa Bình nắm giữ chắc chắn là Mèo Trắng. Kaya sẽ dùng cách nào để công lược chị ấy? Khó mà tin rằng cậu ấy sẽ dùng sức mạnh thuần túy để áp đảo. Quân bài có thể đối đầu một chọi một với Mèo Trắng chỉ có Tsukio hoặc Yurii. Nhưng Kaya có lẽ sẽ không tung Tsukio ra chiến trường. Và việc Yurii, người đứng đầu thực tế của Eden, lại đem mạng sống ra đánh cược để đấu với Mèo Trắng cũng là điều không tưởng.

Tiếp theo, người có khả năng chiến đấu thuần túy cao là ai? Eden có Kido, Bình Yên có Yukihiko. Nhưng tung cả hai người đó ra để đấu với Mèo Trắng cũng là một canh bạc khó khăn. Mèo Trắng có thể áp đảo Kido bằng cơ động lực thuần túy. Năng lực Vô Sắc Vô Hình của Yukihiko rất phiền toái, nhưng dùng nó để đối đầu với Mèo Trắng vẫn khiến người ta e ngại. Cảm giác như Mèo Trắng có thể phát hiện ra Yukihiko đang tàng hình chỉ bằng những thứ mơ hồ như "khí tức" hay "sát khí". Trước đây nhờ Tsukio nắm giữ tới 700.000 điểm nên hào quang của chị ấy bị lu mờ, nhưng nghĩ lại thì thông số của Mèo Trắng vẫn quá sức phi lý. Biện pháp đối phó với Mèo Trắng giống như một câu đố mà sai ngay từ đề bài. Chẳng có câu trả lời nào thỏa đáng cả.

Tuy nhiên, nếu Kaya và Yurii xua quân tiến vào lãnh thổ của CLB Kiến Tạo Hòa Bình, nghĩa là họ đã tìm ra lời giải cho bài toán vô vọng đó. Và Toma tuyệt đối không thể để Mèo Trắng thất bại. Nền tảng của CLB Kiến Tạo Hòa Bình là Đế quốc Mike, và đối với Đế quốc Mike, Mèo Trắng là một biểu tượng tuyệt đối. Nếu biểu tượng đó sụp đổ, cả đội sẽ tan rã theo.

Toma hướng ánh mắt về phía Mèo Đen, hỏi: "Cậu tính sao? Có muốn đứng cạnh chị Mèo Trắng không?"

Khi nghĩ đến việc hỗ trợ Mèo Trắng, ứng cử viên số một chính là Mèo Đen. Bỏ qua mối quan hệ trong quá khứ, thì người duy nhất là Cường Hóa Viên đủ sức theo kịp tốc độ của Mèo Trắng khi đã kích hoạt cường hóa, chỉ có Mèo Đen mà thôi.

Thế nhưng Mèo Đen lại lắc đầu, thái độ mơ hồ. "Nếu đội yêu cầu thì tôi sẽ tuân theo. Nhưng tôi vẫn chưa đủ sức để đứng ở vị trí đó."

Giọng nói ấy nhẹ nhõm hơn Toma tưởng, khiến cô cảm thấy yên tâm phần nào. CLB Kiến Tạo Hòa Bình là một tập thể mạnh về tinh thần. Ai cũng sở hữu một cái tôi vững chắc. Trong số đó, chỉ có hai nhân sự bất ổn là Nick và Mèo Đen. Thực ra hai người này rất giống nhau. Nick tôn sùng Kido, còn Mèo Đen tôn sùng Mèo Trắng. Dù bản chất mối quan hệ hoàn toàn khác biệt, nhưng họ có chung điểm yếu là tâm trí dễ bị xáo trộn chỉ vì một người đặc biệt nào đó.

Nghĩ đến đây, Toma cười khổ. Mà, mình cũng chẳng có tư cách để nói người ta. Thực ra điều này cũng vận vào chính Toma. Giống như việc Toma tín ngưỡng Kaya, Mèo Đen tín ngưỡng Mèo Trắng, và Nick tín ngưỡng Kido. Trong ba người bọn họ, cô cảm thấy người đang thay đổi đầu tiên chính là Mèo Đen.

"Eden và Bình Yên đã di chuyển."

Paraponera lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ. Toma bỏ mẩu bánh quy còn lại vào miệng, rồi uống một ngụm lớn nước khoáng từ chai nhựa. Loại bánh quy khô khốc này bất ngờ lại hợp với nước lọc đến lạ.

Nói đúng hơn, có thứ gì mà lại không hòa hợp với "Nước" (Water) cơ chứ? Cô thầm nhủ trong lòng. Nước phù hợp với bất kỳ loại thức ăn nào, và có thể lấp đầy bất kỳ vật chứa nào. Nó gột rửa bụi bẩn, nuôi dưỡng cây cỏ, thi thoảng làm các dòng sông cuộn trào nhấn chìm tất cả, nhưng lại là cội nguồn duy trì sự sống.

Water. Tên của một vị anh hùng.

Cái tên đó có lẽ hợp với Kaya hơn. Nhưng hiện tại ở thế giới này, người mang danh xưng Water chính là Toma.

"Chúng ta sẽ nương theo đà tiến quân của họ. Phòng thủ với tâm thế tấn công. Hãy cho những thiên tài đó thấy CLB Kiến Tạo Hòa Bình là một đội đáng sợ đến mức nào."

Nói xong, cô thầm nghĩ "chết dở". Từ trước đến nay ở Kamisaki, Toma luôn đóng vai thiên tài, nên lẽ ra không được gọi đối phương là thiên tài mới phải. Thế nhưng cả Paraponera lẫn Mèo Đen đều gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Việc không cần phải cố gồng mình tô vẽ bản thân trong đội này, đối với Toma, là một ân huệ lớn.

Cô ra lệnh cho Paraponera liên lạc với tiền tuyến. Nhìn sang phía bên kia, họ đã chia lực lượng tiến công thành hai mũi.

Cùng lúc đó, Yurii cũng đang đối mặt với Tescatlipoca.

Điểm khác biệt so với lúc khai chiến là trên bàn đã có thêm một suất ăn trưa. Suất đó vốn dành cho Kaya Ayumu, nhưng cậu ta không còn ở trong phòng này nữa.

Cậu thiếu niên đó giống một con chuột. Cơ thể nhỏ bé, và lúc nào cũng tất tả ngược xuôi như đang chạy trốn. Có vẻ cậu ta luôn ám ảnh rằng nếu cứ ở yên một chỗ thì sẽ bị kẻ nào đó ăn thịt ngay lập tức. Chắc chắn cậu ta là một kẻ nhút nhát, nhưng mặt khác, cậu ta cũng sở hữu một lòng dũng cảm kỳ lạ. Ngay cả ở Eden, cũng chẳng có mấy kẻ dám mơ tưởng được ngồi cùng bàn với Yurii và Tescatlipoca. Chỉ nói những điều mình muốn nói, rồi rời đi mà không hề đụng đến bữa ăn đã được chuẩn bị sẵn, chà, chắc chỉ có vài người trong nhóm Bàn Tròn cũ mới dám làm thế. Dù đây là món sandwich được chế biến khá công phu, sử dụng thịt bò nướng đặc chế và các loại rau tươi hiếm thấy ở Kamisaki vào thời điểm này.

Tescatlipoca đưa mắt nhìn đĩa thức ăn bỏ thừa. "Tôi vẫn bị cấm cửa khỏi chiến trường thêm một lúc nữa sao?"

"Đâu có. Chỉ là tôi không thể tùy tiện sử dụng người phụ nữ quan trọng nhất của đội mình được."

"Nếu có sự Hỗ Trợ của tôi, việc kiềm chế Mèo Trắng cũng sẽ dễ dàng. Đâu cần phải dựa vào cái đề xuất như đi trên dây của cậu Kaya. Đúng không?"

"Ừ. Nhưng tình hình chiến sự hiện tại chưa tệ đến mức phải nhờ cậy đến cô."

Tescatlipoca rất đáng ngờ. Cô ta hoàn toàn có thể phản bội vào những khoảnh khắc quyết định. Không biết cô ta sẽ bắt tay với CLB Kiến Tạo Hòa Bình hay nhắm đến việc một mình ngư ông đắc lợi, nhưng ít nhất cô ta vẫn chưa phải là đồng minh thực sự của Yurii. Vậy thì, cần phải cực kỳ cẩn trọng trong cách sử dụng quân cờ này. Phải trù tính đến mọi khả năng phản bội, và chỉ tung lá bài Tescatlipoca ra khi không còn lựa chọn nào khác; cho đến lúc đó, vai diễn của cô ta vẫn chưa bắt đầu.

Nhấp môi vào ly rượu táo, cô ta nói: "Có vẻ như trong lòng anh, đánh giá về Water không cao lắm nhỉ."

Yurii cố tình nghiêng đầu với một động tác hơi phóng đại để tạo vẻ nhẹ nhàng. "Làm gì có chuyện đó. Water rất tuyệt vời. Hiện tại, ở Kamisaki này, người mạnh nhất có lẽ là cô ấy."

"Hơn cả anh sao? Khiêm tốn quá mức nghe cứ như đùa vậy."

"Thật đấy. Cô ấy là một nhà chiến lược. Còn tôi, tôi chỉ biết mỗi chiến thuật thôi."

Tescatlipoca trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Trong khoảng thời gian đó, Yurii ăn một miếng sandwich kẹp phô mai và dưa chuột thái lát mỏng tang. Khi anh đang lau ngón tay bằng khăn ăn, cô ta mới thốt lên: "Ra là vậy."

"Nhưng đó chẳng phải là do anh không có mục đích sao?"

"Dù là vậy. Water ưu tú hơn tôi ở chỗ cô ấy có thể nắm giữ một mục đích rõ ràng."

Water, một người chơi hiếm có ở Kamisaki, được đánh giá cao trên chiến trường. Nhưng bản chất của cô ấy không nằm ở đó. Đặt mục tiêu ở đâu? Đi con đường nào để đến đó? Việc thiết lập mục đích như vậy — tức là, cô ấy giỏi về chiến lược. Việc cô ấy tự tay nuôi dưỡng một đội yếu tiểu thành một đội trung kiên, việc cô ấy bán đội đó đi để nắm lấy quyền lực ở Bình Yên, hay việc cô ấy tổ chức được một thế lực lớn mạnh ngay sau khi rời đi... Tất cả đều chứng minh cô ấy giỏi tạo ra những dòng chảy đại cục hơn là sa đà vào từng tác chiến nhỏ nhặt.

Đó là năng lực mà Yurii không có. Không. Nói "không có" thì có lẽ sai. Nếu cố làm thì có lẽ cũng làm được. Nhưng vốn dĩ, anh chẳng có hứng thú để làm. Đúng như Tescatlipoca nói, vì từ trước đến nay Yurii không có mục đích. Yurii chỉ đơn thuần là tiếp tục chiến thắng những trận chiến trước mắt. Dù là trên chiến trường hay trong cuộc tranh giành quyền lực.

Tescatlipoca ngả người ra lưng ghế sofa, hất cằm về phía anh, tay vuốt nhẹ mái tóc. "Thông thường, tôi đánh giá chiến lược cao hơn chiến thuật."

"Ừ. Tôi cũng thế."

"Bởi vì một chiến lược đúng đắn đồng nghĩa với việc chiến thắng đã được định đoạt trước khi khai màn. Ngược lại với chiến thuật, dù có rèn giũa đến đâu cũng chỉ có thể nâng cao tỷ lệ thắng mà thôi."

"Tôi hiểu. Hiểu rất rõ."

"Dẫu vậy, Yurii à. Anh vẫn mạnh hơn Water."

"Trong kiểu chiến đấu nào cơ?"

Câu hỏi đó đối với Yurii là một điều hiển nhiên. Nhưng với Tescatlipoca có vẻ lại là điều bất ngờ, cô ta im lặng với vẻ mặt như một đứa trẻ lần đầu nếm thử tinh chất vani. Sau đó không lâu, cô ta gượng cười.

"Tất nhiên là cuộc chiến hiện tại rồi. Chẳng lẽ lại phân định mạnh yếu bằng thi nấu ăn?"

Sao nhỉ. Biết đâu cuộc đời sẽ phong phú hơn nếu nấu ăn ngon thay vì giỏi đánh nhau trên chiến trường. Dù sao thì, điều Yurii muốn nói không phải là chuyện đó.

"Thắng trận chiến trước mắt để làm gì kia chứ?"

"Sẽ hạnh phúc chứ? Chiến thắng mà."

"Từ trước đến nay, tôi hầu như thắng mọi trận chiến. Nếu tôi đã từng đấu với Water ở đâu đó, thì ừm, đúng vậy. Có lẽ tôi đã thắng. Nhưng kết quả thì sao?"

"Sao là sao."

"Tôi không có lấy một người đồng đội đáng tin cậy, còn Water thì lần lượt cướp đi những quân cờ trong tay tôi. Đây chính là sự yếu kém của việc chỉ có thể thắng những trận chiến trước mắt."

Suốt bấy lâu nay, anh đã hành động mà không có một tầm nhìn dài hạn. Thiếu chiến lược, vắng bóng chủ đề. Dù vậy vẫn tiếp tục thắng, Yurii nghĩ mình đúng là một thiên tài. Không phải khoe khoang hay cố tỏ ra mạnh mẽ, mà là suy nghĩ thật lòng, một cái nhìn khách quan lạnh lùng. Nhưng chỉ là thiên tài thôi thì chẳng có ý nghĩa gì. Khi thổi bong bóng xà phòng, quả bong bóng còn sót lại cuối cùng trông có vẻ đặc biệt, nhưng rồi nó cũng sẽ vỡ tan và biến mất mà thôi.

Tescatlipoca có vẻ đang cáu kỉnh. Cô ta vẫn ngả người vào lưng ghế, thu cằm lại và trừng mắt nhìn anh. "Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?"

"Mục đích của cuộc gặp này ngay từ đầu chỉ có một. Tôi đang bảo là tôi muốn cô trở thành đồng đội của tôi."

"Bằng cách thốt ra những lời yếu đuối hiếm thấy đó sao?"

"Ừ. Đúng vậy."

"Nếu vậy thì anh nhầm to rồi. Thứ tôi hứng thú chỉ là một kẻ mạnh mẽ mà thôi."

"Tốt quá. Vậy thì có tin mừng đây."

Kamisaki dạo gần đây khá thú vị. So với thời đại PORT một mình độc bá, tình hình chiến sự trở nên khó đoán hơn. Cũng có sự xuất hiện của những tồn tại chưa xác định như Hebi (Rắn). Nhưng trên hết, Yurii cảm thấy chính bản thân mình đang thay đổi.

"Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có chủ đề cho riêng mình. Ngoại trừ những thứ cá nhân và nhỏ nhặt đến thảm hại. Cho nên dù có thắng bao nhiêu cũng chẳng đọng lại gì. Taliho phản bội, Ido đã chết. Mặc dù vậy."

Yurii đứng dậy khỏi ghế sofa, nhẹ nhàng kéo vạt áo khoác cho thẳng nếp. Cũng chẳng phải cố tình diễn, nhưng anh nhìn xuống Tescatlipoca và nói.

"Mặc dù vậy, tôi sẽ tiếp tục chiến thắng mãi mãi. Vẫn như trước đây, chẳng cần ước mơ nào cả, tôi sẽ giẫm đạp lên tất cả những nguyện vọng và lời cầu nguyện của kẻ này người kia một cách tàn nhẫn để đứng vững. Tescatlipoca. Nếu làm thế, liệu cô có chịu làm bạn với tôi không?"

Tescatlipoca dường như đã cười khổ. "Tất nhiên. Ngay từ đầu tôi đã định tuân theo anh rồi."

"Để rồi một lúc nào đó bắn vào lưng tôi sao?"

"Nếu tấm lưng anh vẫn còn đủ sức hấp dẫn."

"Vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ mặc những bộ suit thượng hạng. Để không xuất hiện những nếp nhăn xấu xí."

Sắp đến giờ rồi.

Yurii cúi người xuống, nhìn thẳng vào mặt Tescatlipoca ở cự ly gần và tuyên bố. "Chỉ thị cho cô vỏn vẹn một điều thôi. Hãy dùng Trinh Sát lên Tsukio. Để tóm lấy cái đuôi của con Rắn."

"Còn anh?"

"Ra chiến trường."

Yurii sở hữu một năng lực tẩy não khá tiện lợi. Nếu dùng nó, liệu anh có thể điều khiển Tescatlipoca tùy ý không? Nếu là cô ta, khả năng cao là đã có biện pháp đối phó. Dù vậy thử một chút cũng chẳng sao. Năng lực của Yurii có phạm vi hiệu quả nhất định, nên nếu tẩy não Tescatlipoca thì sẽ không thể rời khỏi cô ta, nhưng cô ta có giá trị để làm thế. Sau khi nói chuyện, nếu cô ta cảm thấy hứng thú với Water hơn, anh đã định dùng năng lực cưỡng ép biến cô ta thành quân cờ.

Thế nhưng. Tescatlipoca. Cô đáng yêu thật đấy.

Thử khen ngợi Water trước mặt cô ta mới thấy rõ. Cô bé này vẫn chưa nhận ra sự đáng sợ thực sự của cô gái đứng đầu CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới kia. Vì thế, sự hứng thú của cô ta đang hướng về phía này. Vậy thì hiện tại chưa cần dùng đến năng lực. Yurii có thể rời khỏi chỗ này và bước lên chiến trường đáng sợ kia.

Tescatlipoca mở to đôi mắt hẹp dài. "Anh, định đích thân dấn thân vào đất địch sao?"

"Ngạc nhiên cái gì chứ? Lúc hạ bệ PORT ở Eden tôi cũng làm thế mà."

Water, về bản chất là một nhà chiến lược. Vì thế bản thân cô ấy có thể lùi lại để chiến đấu. Nhưng Yurii thì không phải vậy. Trên cái chiến trường mà không biết quân cờ nào sẽ quay ngoắt lại thành người của đối phương, quân cờ đáng tin cậy nhất chính là bản thân mình.

"Yên tâm đi, Tescatlipoca. Dù tôi chẳng thể gọi là mạnh, nhưng trên chiến trường, tôi chắc chắn sẽ không thua đâu."

Có lẽ sẽ không thắng được Tsukio với 700.000 điểm. Nhưng giờ cậu ta đã mất đi số điểm lớn, trong một trận chiến chỉ để phân định thắng thua đơn thuần, Yurii nhận thức rõ ràng rằng kẻ mạnh nhất Kamisaki chính là mình.

2

Hòa lẫn trong tiếng động cơ là tiếng huýt sáo.

Khá là hay. Tuy cao độ có hơi lệch một chút nhưng âm thanh rất rõ ràng và dễ nghe. Đó là một giai điệu thư thả, dịu dàng. Hominini đang cầm lái chiếc xe minivan, ngẫm nghĩ xem đó là bài nhạc trong bộ phim nào của Chaplin. Hình như là... phải rồi. Chắc là "Modern Times" (Thời Đại Tân Kỳ).

Nghĩ ra được điều đó, Hominini khẽ cười, nhưng trong lòng thì phần nhiều là đang cáu kỉnh. Hai mươi phút ngưng trệ của chiến trường, đối với Hominini cũng là một thứ gì đó tởm lợm. Bởi vì anh không cho rằng khoảng thời gian đó có ý nghĩa gì.

Lý do sinh ra hai mươi phút trống rỗng đó thì có thể tưởng tượng được. Trong trận chiến này, kẻ địch — phe CLB Kiến Tạo Hòa Bình đã tung đòn tấn công trước, nhưng thất bại. Vì con át chủ bài là sự phản bội của Suikyou đã bị nghiền nát một cách ngoạn mục, nên bọn chúng mới phải tháo chạy. Cần có thời gian để vực dậy một đội hình đã tan vỡ, nên việc phía bên kia dừng lại là điều tự nhiên.

Vậy còn phía Eden? Việc đánh úp CLB Kiến Tạo Hòa Bình từ phía sau có độ khó rất cao. Water ghét lãng phí quân cờ, nên để bọc hậu cho cuộc rút lui, ả sẽ thản nhiên sử dụng lá bài mạnh nhất của mình — Mèo Trắng. Nếu đụng độ Mèo Trắng, thì chà, thường là bên này sẽ chết. Cho nên mới không tấn công được.

Thì đúng là thế. Nếu là bình thường. Nhưng phe mình làm sao có thể là "bình thường" được. Cái diễn biến kiểu này, nếu là Yurii thì hắn phải nhìn thấu từ trước rồi mới phải.

Này. Không lẽ, mày không có lấy một biện pháp nào để đối phó với Mèo Trắng đấy chứ?

Chống đỡ được đòn tấn công phủ đầu của đối phương, xoay chuyển bàn cờ sang thế có lợi cho mình, nhưng lại không có nước đi tiếp theo nên không thể di chuyển. Thế này thì nghiệp dư quá thể. Kẻ nào chiến đấu theo kiểu đó thì đã thua ngay từ trước khi đánh rồi. Vì điều đó chứng tỏ hắn không có tầm nhìn về cách giành chiến thắng.

Hominini tin tưởng Yurii. Một gã đàn ông chẳng có gì thú vị, cũng chẳng có tính người, chải chuốt màu mè nhưng lại nhạt nhẽo như suất cơm trưa "healthy" thiếu muối, nhưng hắn lại ưu tú đến mức ngu xuẩn. Vì thế anh đã kỳ vọng vào một ý nghĩa to lớn nào đó trong hai mươi phút ngưng trệ kia, nhưng có vẻ cũng không phải thế. Rốt cuộc, chỉ thị mà hắn đưa ra là tấn công đơn thuần. Tập hợp nhân sự, xông vào CLB Kiến Tạo Hòa Bình với gần như toàn bộ chiến lực. Nhưng nếu tụ tập quá đông sẽ dễ bị một mình Mèo Trắng xử lý, nên chia thành hai đội.

Cái kiểu này thì Hominini chỉ cần năm giây là chỉ huy xong. Bản thân việc phán đoán không tốn đến một giây. Ba giây để nghĩ ra câu từ cho ngầu, một giây để thấy chuyện đó thật nhảm nhí và quyết định nói đại cái gì cũng được miễn là truyền đạt được ý. Chỉ thế thôi.

"Yurii. Thằng đó, không lẽ nó không có hứng làm à?"

Hominini ngồi ghế lái càu nhàu. Bình thường anh sẽ giao việc lái xe cho Dragon, nhưng thằng đó hiện đang phải điều trị tập trung. Trên chiếc minivan còn có ba người khác. Wadako ngồi ghế phụ, ghế sau cũng có hai người. Một trong số đó — Taliho lên tiếng.

"Anh làm việc chăm chỉ nhỉ."

Hả? Hominini đáp lại một cách thô lỗ.

Taliho tiếp lời: "Pha xử lý hay nhất trận mở màn là của anh. Đúng không?"

"Suikyou không phải do tao xử. Là chiến thắng của kẻ đã chuẩn bị đòn phối hợp giữa năng lực Thế Giới Paramici và Yoi Haru (Tiêu Tình) thôi. Yurii hay Kaya thì tao không biết."

"Lúc nào cũng vậy, những người đặt cược mạng sống trên chiến trường luôn có giá trị hơn đám ngồi bàn giấy an toàn mà vạch ra tác chiến."

"Hả. Câu thoại đó không giống cô chút nào."

"Đâu phải lời của tôi."

"Vậy là của ai?"

"Anh nghĩ là ai?"

"Tao."

"Anh nói rồi à?"

"Tao chưa nói, nhưng nghe giống kiểu tao sẽ nói đấy."

"Là Yurii đấy."

Hominini chậc lưỡi. À, đúng là hắn ta cũng có vẻ sẽ nói thế. Nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn khác. Nếu là Hominini, anh sẽ nói câu đó với niềm kiêu hãnh. Còn Yurii chắc chắn sẽ nói với một nụ cười hời hợt. Vì đó là những lời mà chính bản thân hắn cũng không tin.

Việc nói chuyện với Taliho theo kiểu này là một điều khá bất ngờ. Mới trước đây không lâu, Taliho còn được coi là trung thần của Yurii. Mối quan hệ của hai người trông rất bền chặt. Ít nhất là nhìn từ bên ngoài, chẳng tìm thấy lý do gì để Taliho phản bội Yurii cả. Cô ta là cánh tay phải của người đứng đầu PORT, cũng không phải kiểu người ôm mộng dã tâm. Vì thế khi nhận được lời đề nghị lôi cổ Yurii xuống từ Taliho, anh đã rất ngạc nhiên.

Chẳng lẽ Taliho ngay từ thời đó đã là người của Water rồi sao?

Đến nước này thì Hominini đang suy nghĩ như vậy. Không biết chi tiết kế hoạch là gì, nhưng vì lý do nào đó mà Yurii trở nên vướng víu, nên cô ta định lợi dụng bên này để loại bỏ hắn. Nhưng việc đó thất bại, nên mối quan hệ giữa Taliho và Water không bị đưa ra ánh sáng. Nếu vậy thì có thể hiện giờ ả ta vẫn đang kết nối với Water. Khi chiếc minivan này chạm trán kẻ địch, có thể ả sẽ chém anh từ phía sau xuyên qua lớp ghế ngồi. Cô ta đang ôm thanh Nhật kiếm bằng cả hai tay.

Với ý định thăm dò, Hominini hỏi: "Cái thứ dài ngoằng đó, ở trong xe có rút ra được không đấy?"

"Cũng đâu nhất thiết phải ở trong xe mãi đâu?"

"Thì đúng là thế, nhưng mà đánh úp thì..."

Vừa định nói tiếp thì Hominini ngừng lời. Lý do là tiếng huýt sáo. Không phải vì anh nghe thấy âm thanh đó. Ngược lại, giai điệu dịu dàng, buồn ngủ vang lên suốt nãy giờ đã tắt ngấm.

Kido. Gã đàn ông vận bộ vest đen tuyền, với vẻ mặt khó ở, đang chìa một tay về phía trước — vào khoảng giữa ghế lái và ghế phụ. Trên tay hắn nắm một thiết bị. Ngay khi Hominini nhận ra điều đó, kính chắn gió trước mặt vỡ tan tành. Kido đã thực hiện Xạ Kích. Một vệt sáng trắng rực rỡ đang vươn dài xé gió.

Kẻ địch. Trên nóc tòa chung cư tồi tàn đằng xa có vài người.

Chậm một nhịp, tiếng nói vang lên từ thiết bị. Giọng đàn ông trầm thấp — là giọng của Simon, một Trinh Sát Viên của Bình Yên.

"Tiếp địch. Khoảng cách tầm 200."

Mấy tên Trinh Sát Viên của đội khác cứ tạo cảm giác chậm chạp ngu đần khiến người ta phát cáu.

"Tiếp địch thì đếch cần nói cũng biết. Bỏ qua cái từ 'tầm' đi."

"Vậy à. Xin lỗi nhé."

"Lời xin lỗi là thứ đếch cần thiết nhất đấy. Đội hình bên kia?"

"Uno, Tachimachi, Mèo Đen, Suikyou."

"Ờ. Từ giờ trở đi, chỉ cần nói thế là đủ."

Đội hình kẻ địch khá thú vị. Một sự kết hợp mà mới trước đây một chút thôi chẳng ai nghĩ tới. Hai cựu thành viên Bình Yên, một cựu thành viên Mike, một cựu — hay nói đúng hơn, thực tế trên dữ liệu vẫn là kẻ phản bội thuộc Eden. Hominini, một cựu thành viên PORT, lại bắt tay với Bình Yên để chiến đấu chống lại bọn chúng. Kamisaki từ bao giờ đã trở nên rắc rối thế này.

Trong bốn người phía bên kia, hai người di chuyển. Tachimachi và Mèo Đen. Tachimachi bay lên, Mèo Đen đạp vào lưng cô ta lấy đà. Đối với một Cường Hóa Viên ưu tú, 200 mét chỉ là khoảng cách trong gang tấc.

Nhưng Hominini lại cảnh giác phía sau lưng hơn. Một âm thanh kim loại nhỏ và trong trẻo vang lên. Taliho đang rút kiếm.

Cái gì. Rút được đấy thây.

Khi suy nghĩ đó hiện lên thì chiếc minivan đã bị chém đứt. Chẻ đôi theo chiều dọc. Chiếc xe bốn bánh tách thành hai nửa hai bánh, mỗi bên mất thăng bằng và lạng lách điên cuồng.

"Làm ăn ẩu tả quá đấy!" Hominini gào lên.

"Nhanh hơn là mở cửa chứ." Cô ta đáp lại ráo hoảnh. Taliho, Taliho. Đúng như cái tên mang ý nghĩa "phát hiện kẻ địch", cô ta trong quá khứ nổi tiếng là kẻ hiếu chiến. Đối với Hominini, cái vẻ mặt nghiêm trang khi ở cạnh Yurii mới là thứ sai sai.

Wadako ở ghế phụ đã lao ra khỏi chiếc minivan. Con nhỏ đó quả nhiên lúc nào cũng nhanh. Nhưng Kido còn nhanh hơn thế. Hắn đã di chuyển kiểu gì chẳng rõ, giờ đã đứng trên mặt đường nhựa, và bắt đầu Xạ Kích vào Tachimachi đang ở trên không.

Cơ mà, đúng là đếch thể dựa vào Kido được. Hắn ta có chỗ nào đó đã hỏng hóc kể từ khi biết tin Ido chết. Đối với Hominini, cảm giác như hắn vốn đã hỏng hóc sẵn rồi, giờ thì cuối cùng cũng thể hiện rõ ra bên ngoài cho người ta thấy. Dù sao thì, trên chiến trường, lại đang giữa lúc tiến quân vào lãnh thổ địch mà còn huýt sáo thì làm sao là kẻ bình thường được. Đã thế còn cố tình mặc bộ vest chẳng lấy gì làm dễ vận động kia nữa. Bộ đồ đen đó trông giống tang phục của chính Kido hơn là để tang cho Ido. Hắn giống một kẻ đang tham dự tang lễ của chính mình hơn.

Hominini quét mắt nhanh qua chiến trường. Quân số là bốn đấu bốn. Chiến lực có lẽ cũng gần như ngang ngửa. Trong bốn người bên kia, về sức mạnh thuần túy thì Suikyou đứng đầu, nhưng năng lực "Salamander" (Hỏa Tinh Linh) của cô ta có thể bị Kido kiềm chế. "Salamander" khiến toàn thân bốc lửa ở nhiệt độ cao là mối đe dọa với hầu hết các Cường Hóa Viên, và đạn của Xạ Thủ thông thường cũng chẳng thể gây sát thương đáng kể cho Suikyou. Vốn dĩ đạn còn chẳng trúng nổi. Tuy nhiên, một cấu hình dị biệt như Xạ Thủ tầm ngắn chuyên cận chiến tốc độ cao như Kido chắc chắn không nằm trong dự tính của Suikyou.

Ba người còn lại — Mèo Đen, Tachimachi, Uno thì cũng sàn sàn nhau. Cả ba đều khá mạnh, nhưng không quá nổi trội. Xét về năng lực thì Uno hơi phiền toái, nhưng cô ta có xu hướng chọn giải pháp an toàn và ít khi xông lên tuyến đầu. Để Taliho đối đầu với Uno, Hominini và Wadako sẽ xử lý Mèo Đen và Tachimachi. Nếu Kido hạ được Suikyou thì cán cân sức mạnh sẽ sụp đổ, phần còn lại chỉ là công việc đơn giản và phe ta sẽ thắng.

Nếu lập kế hoạch mà coi thường Water thì kết quả sẽ đại loại như thế. Nhưng nếu đánh giá vị anh hùng trẻ tuổi kia một cách nghiêm túc, thì hẳn là ả đã chuẩn bị sẵn mánh khóe gì đó. Nếu Taliho theo phe bên kia thì sẽ là ba đấu năm, bên này bất lợi hơn hẳn. Nếu ngay cả Kido cũng ngả sang bên đó thì chẳng còn cửa thắng nào nữa. Chỉ còn nước cùng Wadako lấm lem bùn đất mà cắm đầu bỏ chạy thôi.

"Này. Wadako, Kido—"

Anh định ra lệnh nhắm vào Mèo Đen. Suikyou mạnh thuần túy, Tachimachi bay được nên chạy trốn giỏi, Uno dùng năng lực quái chiêu. Ngược lại Mèo Đen tuy nhanh nhưng chỉ có vậy, nếu Wadako và Kido cùng tấn công thì khả năng cao sẽ hạ được ngay. Anh định nhanh chóng triệt tiêu bớt quân bài của đối phương, nhưng Hominini chợt ngừng lời.

Một tiếng động nặng nề vang lên phía trước. Một bóng người rơi rụng. Tachimachi. Chỉ trong chớp mắt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Hài kịch là thứ phải mặc vest để thưởng thức."

Kido nói vậy, trông như đang cố nén một cái ngáp.

Kido quá nhanh.

Mèo Đen bất giác dừng bước trước dáng vẻ đó. Kido cứ như là bản sao của Mèo Trắng vậy. Bước chân đó, nhịp thở đó, chắc chắn Mèo Trắng vẫn sắc bén hơn. Nhưng, diễn tả thế nào nhỉ, tốc độ của ý thức dường như đã đạt đến cảnh giới tương đương.

Tachimachi không hề yếu. Dù Cường Hóa Viên biết bay là một sự tồn tại ngớ ngẩn, nhưng cô ấy có khiếu chiến đấu bẩm sinh rất tốt. Với tư cách là một Cường Hóa Viên điểm cao có thể bay lượn khắp chiến trường và lập tức chi viện mọi nơi, cô ấy là một quân cờ rất tiện dụng. Dù không phải nhân vật chính của một chiến trường đơn lẻ, cô ấy vẫn luôn là nhân tố cộng thêm cho toàn cục.

Nhưng có lẽ cô ấy đã ngã gục chỉ sau năm phát Xạ Kích của Kido. Những phát bắn bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Phát thứ nhất, thứ hai, thứ ba làm mất thăng bằng của Tachimachi đang ở trên không từng chút một; phát thứ tư bắn vào hông khiến cô ấy khựng lại vì đau đớn; và phát thứ năm găm thẳng vào giữa trán để kết liễu.

Năm phát Xạ Kích ấy mang dáng dấp của quyền anh. Dù cách nhau 50 mét giữa mặt đất và bầu trời, chỉ có Kido là đơn phương áp đặt lối đánh cận chiến (infight). Jab, jab, jab để phá thế thủ, body blow để hạ thấp tầm nhìn và sự phòng thủ của đối phương, và cuối cùng là cú straight nhắm vào mặt. Tất cả đều được tính toán như một cỗ máy lập trình sẵn, và nhanh khủng khiếp. Nếu Tachimachi, người chưa từng có kinh nghiệm đối đầu với lối đánh như vậy, chỉ phản ứng tuần tự theo bản năng hoang dã của mình, thì ý thức của cô ấy sẽ bị gặt hái ở phát Xạ Kích thứ năm như bước vào con đường độc đạo đã định sẵn. Tốc độ trên chiến trường, trước hết và trên hết, là thứ tước đoạt các lựa chọn của đối thủ.

Một tay đấm bốc với sải tay dài 50 mét.

Cái này, không thể thắng nổi.

Kido, kẻ vốn giỏi lối đánh quái chiêu, nay lại áp đảo Tachimachi chỉ bằng năng lực cơ bản thuần túy. Từ lúc nào hắn đã trở thành quái vật vậy? — Không, là thiên tài sao. Thiên tài, Kido. Hắn đã từng được xưng tụng như thế trên chiến trường này.

"Này. Rút lui."

Người hét lên câu đó là Uno. Cô ta nói nhanh: "Thứ đó bọn mình không làm gì được đâu. Chạy thôi. Suikyou, cô chặn con quái vật đó lại."

Nhìn lại thì bản thân Uno đã bỏ chạy rồi. Bóng dáng Tachimachi rơi xuống đất cũng đã biến mất. Có lẽ, Water đã sử dụng "Gian Lận".

Mèo Đen thở hắt ra một hơi dài và mảnh. Cô cũng đã quá quen với việc bị bao trùm bởi cảm giác bất lực trên chiến trường như thế này. Những lúc như vậy, điều tiếp theo xảy ra cũng đã được định đoạt. Sự xuất hiện của Anh Hùng. Đó là một chân lý tuyệt đối.

Mèo Đen thậm chí không buồn nhìn lên trời. Người con gái đáp xuống trước mặt cô không gây ra tiếng động nào. Chỉ có gió thổi đến muộn màng. Tấm lưng ấy khoác chiếc áo nỉ rộng thùng thình chẳng hợp với chiến trường chút nào. Nhìn lại thì cũng chẳng thấy vẻ gì là đáng tin cậy.

Mèo Trắng. Chị ấy bước một bước về phía Kido với vẻ dửng dưng.

Kido trong bộ vest đen, không chút do dự, bắn thẳng một phát Xạ Kích vào Mèo Trắng. Mèo Đen nhận ra điều đó sau khi sự việc đã rồi, rằng có lẽ hắn đã làm thế. Chỉ biết Mèo Trắng khẽ vung tay trái, đồng thời một âm thanh cứng đanh vang lên. Phát Xạ Kích lao đến với tốc độ ánh sáng theo đúng nghĩa đen, đã bị Mèo Trắng đập tan biến như đuổi một con ruồi. Nhận ra điều đó, Mèo Đen bật cười. Vì nó quá đỗi lố bịch.

Có lẽ cũng thấy đau, Mèo Trắng vừa vung vẩy tay vừa nói: "Đó là Kido sao?"

"Vâng. Đó là người chơi được đăng ký với cái tên đó."

"Vậy à. Cảm giác như lần đầu tiên gặp mặt ấy nhỉ."

Mèo Trắng đã đến rồi. Vậy thì, chiến trường này là của chị ấy.

Kido cứ để mặc cho Mèo Trắng là được. Dù hắn có là quái vật hay thiên tài đến mức nào, cũng không thể thắng nổi Mèo Trắng. Water coi Mèo Trắng là lá bài tất thắng, và điểm số của chị ấy đã vượt quá 150.000. Đó là con số cao hơn 30.000 điểm so với toàn lực của chị ấy thời Đế quốc Mike.

Trong lúc đó, Mèo Đen quyết định đối phó với ba người còn lại — Hominini, Wadako, Taliho. Ba người đó, không biết là do phán đoán chiến thuật hay chỉ đơn thuần là bỏ chạy khỏi Mèo Trắng, đang đuổi theo hướng của Uno. Suikyou bị bỏ lại, có vẻ hơi do dự, nhưng chắc cũng quyết định giao Kido cho Mèo Trắng. Cô ta chạy về phía nhóm Hominini.

"Nào thì."

Mèo Đen nghe thấy Mèo Trắng khẽ lẩm bẩm.

Ginbuchi từng dạy rằng: Hài kịch là thứ phải mặc suit để thưởng thức.

Chính vì thế, Kido quyết định khoác lên mình bộ suit và đứng giữa chiến trường này. Dẫu cho anh cảm thấy mọi thứ dường như thật nực cười. Nhưng ngẫm lại, tại sao cứ phải mặc suit mới được xem hài kịch? Có lẽ, đó là một dạng của sự thành tâm. Thành tâm với người đã tạo ra vở hài kịch đó. Hoặc giả, dù chỉ là hư cấu, thì đó cũng là sự tôn trọng dành cho cuộc đời của các nhân vật. Nếu có ai bảo rằng, để cười vào những gì đang diễn ra trước mắt cần một sự thành tâm nhất định, thì anh cảm thấy điều đó hình như cũng có lý.

Thực ra, anh đã được thông báo trước về việc sẽ giao chiến với Mèo Trắng.

"Tôi muốn cậu tách cô ta khỏi Nickel bằng mọi giá. Bên phía CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, quân cờ duy nhất có thể đối đầu với cậu chỉ có Mèo Trắng mà thôi." Yurii đã nói đại loại như vậy.

Thế nhưng, việc Mèo Trắng đang hiện diện ngay trước mắt vẫn khiến Kido cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô ấy mạnh mẽ một cách đặc biệt, và xinh đẹp một cách dị biệt. Cảm giác như chỉ mình cô ấy đang tồn tại ở một thế giới khác. Giống như ranh giới giữa bên này và bên kia màn bạc vậy.

Tuy nhiên, nắm đấm của cô ấy lại xuyên qua bức tường vô hình đó và sượt qua má Kido. Quả nhiên tốc độ của Mèo Trắng nhanh một cách dị thường. Từng cú đấm, từng bước chân, cho đến cả ánh mắt đều sắc lẹm. Nhưng mà, anh cũng chẳng cảm thấy nguy hiểm gì mấy. Kido không thể hình dung rõ ràng cảnh tượng mình bị đánh bại. Điều đó không có nghĩa là anh có thể thắng Mèo Trắng. Chỉ đơn thuần là cảm thấy phần lớn trí tưởng tượng của mình dường như đã bị tước đoạt mất rồi.

Thay vào đó, tồn tại trong đầu Kido lúc này là thế giới của một chút tương lai. 0.5 giây. Đó là khoảng thời gian từ khi kích hoạt "Xạ Kích" cho đến khi đòn tấn công thực sự được tung ra. Nếu cứ liên tục đặt bản thân vào thế giới của 0.5 giây sau, thì "Xạ Kích" sẽ được bắn ra không chút độ trễ, bay đi với tốc độ đúng nghĩa của ánh sáng. Có vẻ như ánh sáng, dù sao thì cũng nhanh hơn Mèo Trắng một chút.

Cuộc chiến của hai người họ thật đặc biệt. Có lẽ là hơn bất cứ điều gì trên chiến trường Kamisaki này. Về điểm số, Mèo Trắng có hơn 150.000 một chút, còn Kido theo chỉ thị của Yurii đang nắm giữ 170.000 điểm. Về vị thế, cả hai đều là át chủ bài chiến đấu của mỗi đội. Có thể nói đây là trận chiến biểu tượng cho cuộc đối đầu giữa Eden và CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Kido chưa từng biết rằng lại có một cuộc chiến nào tĩnh lặng và yên bình đến thế này.

Đối mặt với một Mèo Trắng quá nhanh, Kido đã từ bỏ việc giữ khoảng cách. Ở cự ly gần đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau, Mèo Trắng tung nắm đấm, còn Kido tung "Xạ Kích". Vượt qua bức tường 0.5 giây, "Xạ Kích" của Kido nhanh hơn nắm đấm của Mèo Trắng một chút. Ngược lại, Mèo Trắng tự do hơn nhiều trên chiến trường này. Trong khi anh chỉ có đòn tấn công là hai khẩu súng lục trên tay, thì cô ấy ngoài đôi tay còn có thể dùng cả hai chân, lựa chọn tăng lên gấp đôi. Dù Kido đã đa dạng hóa đòn thế bằng cách biến súng lục một bên tay thành đạn phản xạ, nhưng dù thế nào cũng không thể mong đợi sự phong phú trong tấn công như Mèo Trắng được.

Tuy nhiên, anh dùng "Xạ Kích" để đánh chặn tất cả nắm đấm và cú đá bay tới. Hình dung việc bắn hạ lần lượt các đòn tấn công nhắm vào mình. Mỗi lần thành công, sát thương chắc chắn sẽ tích tụ lên tứ chi của Mèo Trắng. Ngược lại, nếu anh hứng trọn dù chỉ một đòn của phía bên kia, chắc chắn đó sẽ là vết thương chí mạng, và Kido sẽ gục ngã xuống mặt đất. Dù điểm số có hơn khoảng 20.000, nhưng so với Mèo Trắng là một Cường Hóa Viên thuần túy, Kido lại bị chia điểm cho "Xạ Kích" và các Năng Lực Gốc khác nên quả nhiên vẫn rất mong manh. Không chỉ tốc độ, mà cả sức tấn công lẫn độ bền bỉ, anh nghĩ Mèo Trắng đều vượt trội hơn.

Tất nhiên, không có sự dư dả để suy nghĩ. Thời gian để nghĩ ra mấy thứ như kỳ tập hay mưu mẹo còn chẳng có, nói gì đến hiệu quả hay không. Trong một nhịp thở, nguy cơ tử vong ập đến mười hay hai mươi lần. Từng ánh nhìn của cô ấy, từng chuyển động nhỏ nhất của cơ bắp đều mang ý nghĩa riêng, và nếu không giải mã được tất cả thì ý thức của anh sẽ bị gặt hái ngay lập tức. Thế nhưng, không được phép có chút do dự nào trong việc giải mã ý nghĩa đó.

Thứ được yêu cầu là sự thấu hiểu không thông qua não bộ. Một sự thấu hiểu nguyên thủy, giống như khi vung tay ta chẳng bao giờ suy nghĩ về chuyển động của từng thớ cơ. Hãy tri giác toàn bộ trận chiến như chính cơ thể của mình.

Kido phó mặc tất cả cho bản năng. Chẳng những Mèo Trắng, mà ngay cả bản thân đang chuyển động thế nào anh cũng không rõ nữa. Cô ấy đã nắm tay nào lại? Anh đã bắn hạ nó bằng khẩu súng nào? Chân cô ấy, hông, vai, nhãn cầu, rốt cuộc đã chuyển động ra sao? Những bộ phận đó của anh đã hoàn thành vai trò gì? Kido không biết gì cả. Cứ không biết như thế, nhưng trong mọi khoảnh khắc, anh vẫn tiếp tục chọn đáp án đúng. Cảm giác cứ như cuộc đời của một bong bóng xà phòng vậy. Có vỡ tan lúc nào cũng chẳng lạ, thế mà Kido vẫn đang đứng vững.

Trong những màn giao tranh ngàn cân treo sợi tóc, thời gian như giãn ra vô tận. Ginbuchi từng nói, khi trạng thái thực sự tốt, "Trinh Sát" ngược lại sẽ cảm thấy chậm đi. Khi ở trong thứ gì đó quá nhanh, xung quanh sẽ trở nên chậm chạp và tĩnh lặng. Như thể đang đình trệ vậy. Trong sự đình trệ đó, chỉ có Kido và Mèo Trắng là chuyển động.

Tĩnh lặng hơn bất cứ thứ gì trên chiến trường này. Một sự tĩnh lặng bình yên.

Kido cảm thấy thật đẹp. Mèo Trắng thật đẹp. Từ đường nét khuôn mặt, vóc dáng, cho đến kỹ thuật. Tất cả đều đẹp, nhưng hơn hết thảy, tốc độ của cô ấy mới là thứ đẹp đẽ nhất. Nhanh chính là đẹp. Một con thú chạy nhanh là đẹp. Một quả bóng được ném nhanh là đẹp. Nếu có thể dõi mắt theo ánh sáng đang di chuyển, chắc hẳn nó sẽ đẹp đến vô ngần. Nhưng vì trong những thứ mắt Kido nhìn thấy, Mèo Trắng là nhanh nhất, nên cô ấy là đẹp nhất.

Anh muốn ngắm nhìn Mèo Trắng mãi mãi. Nhưng kết thúc rồi sẽ đến. Bong bóng xà phòng nhất định phải vỡ. Kido áp "Xạ Kích" vào nắm đấm trái của cô ấy. Như đang nắm lấy tay nhau trong một điệu khiêu vũ. Ngay sau đó, cơ thể Mèo Trắng xoay tròn. Mái tóc dài của cô ấy tung bay trước mắt anh, thoảng qua một mùi hương ngọt ngào.

Ngay tức khắc, thái dương Kido như vỡ tung. ——Thực tế thì chỉ là mũi chân của Mèo Trắng va vào đó, nhưng cảm giác như bị nổ tung từ bên trong vậy.

Kido tự tin rằng mình đã không chọn sai một lần nào cho đến tận cùng. Cơ thể này đã chuyển động rất tốt. Thực sự đã đến giới hạn rồi. Nhưng Mèo Trắng còn ở tít trên cao cái giới hạn đó. Cú đá tạo ra xung lực khiến cơ thể Kido bay đi gần như theo phương ngang. Anh cố chống tay để lấy lại thăng bằng, nhưng tầm nhìn nhiễu loạn như bị sóng rè, không thể xác định được phương hướng.

A. Thua mất rồi.

Quả nhiên dù làm cách nào cũng không thắng được Mèo Trắng. Thất bại này cũng mang lại cảm giác như một phần của vở hài kịch. Có lẽ ý nghĩa trong lời nói của Ginbuchi nằm ở đây. Hài kịch là thứ mà khán giả phải gánh vác cả cuộc đời mình để cười vào các nhân vật trong tác phẩm, khi đó nó mới hợp thành một tác phẩm hoàn chỉnh. Nếu khán giả cũng là một vai diễn, thì quả nhiên đi xem kịch nên mặc suit. Giống như hình tượng của Chaplin vậy, nhân vật trong hài kịch rất hợp với những bộ suit.

Ginbuchi, chắc cũng đã nghĩ như vậy nhỉ.

Anh ấy thích uống rượu whisky và xem phim một mình tại rạp chiếu phim của CLB Kinema. Chiếu đi chiếu lại những vở hài kịch đã xem đến chán chường, rồi cứ thế mặc nguyên bộ suit mà say ngủ. Dáng vẻ đó rất giống Chaplin. Vừa hài hước, nhưng lại có nét bi ai rất thực.

Kido khẽ mỉm cười, chờ đợi đòn kết liễu xuyên qua người mình. Nhưng khoảnh khắc thất bại ấy mãi vẫn chưa đến. Thay vào đó, giọng nói lạnh lùng của Mèo Trắng vang lên.

"Đang khóc đấy à?"

"Sao nhỉ. Tôi cứ tưởng mình đang cười chứ."

Lẽ ra anh đã trả lời như vậy, nhưng có lẽ lời nói không thoát ra trọn vẹn. Dù sao thì, Mèo Trắng vẫn tiếp tục.

"Đã có chuyện gì?"

"Ginbuchi chết rồi."

"Vậy sao."

"Anh ấy chết là tại tôi."

Yurii đã kể cho anh nghe nguyên nhân cái chết của anh ấy. Ginbuchi, để cứu Kido đang bị thương chí mạng, đã ngồi vào bàn đàm phán với Tezcatlipoca. Và kết quả là, dù biết bản thân sẽ chết, anh ấy vẫn làm.

Giọng Mèo Trắng vẫn lạnh lùng như cũ. "Ngươi đã giết hắn à?"

"Nói như thế cũng được."

"Chẳng hiểu gì cả. Ngươi đã giết hắn sao? Bằng cách đâm dao, hay bắn súng vào hắn?"

"Không phải thế, nhưng mà——"

"Thế thì đâu phải chết tại ngươi. Tại kẻ giết hắn chứ."

"Biết đâu đấy."

Sự căm thù dành cho Tezcatlipoca, tất nhiên là có. Nhưng anh cảm thấy ngay cả sự căm thù đó cũng thật ngớ ngẩn. Trong một thế giới mà Ginbuchi đã chết, rốt cuộc oán hận điều gì mới được đây. Anh cũng chẳng thấy hứng thú gì với việc báo thù. Nếu bắn chết Tezcatlipoca, có thể sẽ hả dạ đôi chút. Nhưng dù vậy, Kido không tìm thấy giá trị nào trong việc làm cho bản thân hả dạ. Có lẽ báo thù là thứ đặc quyền dành cho những kẻ biết yêu bản thân ở mức độ kha khá, và trân trọng cảm xúc của chính mình mới có hứng thú làm thôi.

"Đứng dậy đi." Mèo Trắng nói.

"Đứng thì cũng được thôi, nhưng tại sao?"

"Chiến đấu nào. Thêm một chút nữa."

"Bắt nạt kẻ yếu đấy à?"

"Ai biết. Ngươi... ngươi nghĩ mình yếu sao?"

Chẳng biết từ lúc nào, cảm giác thăng bằng đã trở lại. Có lẽ Mèo Trắng đã nương tay để anh không chết quá dễ dàng. Theo lời cô ấy, Kido đứng dậy. Có vẻ cơ thể này vẫn còn cử động được.

Anh mỉm cười với Mèo Trắng. "Là kẻ địch mà cô dịu dàng quá nhỉ."

"Ta thích chiến đấu."

"Tại sao cô có thể thích cái chuyện bi thảm thế này được chứ?"

"Vì nó đẹp mà? Sự mạnh mẽ ấy."

"Vậy sao. Cô thì đẹp thật đấy."

"Cả ngươi nữa, cũng có thể chết đẹp hơn một chút đấy."

Giọng cô ấy dịu dàng như đang an ủi. Nhưng nghe cũng tàn nhẫn vô cùng. Kido vốn dĩ đã định làm hết sức mình rồi. Giờ còn bảo anh phải chiến đấu mạnh mẽ thế nào nữa đây.

Anh bình tâm nhìn kỹ Mèo Trắng một lần nữa. Dáng đứng của cô ấy đẹp không thể chối cãi. Thong dong, nhưng lại sắc bén. Cô ấy giống một hiện tượng tự nhiên hơn là con người hay vũ khí. Kido thở hắt ra một hơi, bắt chước cô ấy, thử thả lỏng lực ở hai vai. Cũng chẳng có gì thay đổi. Tâm trạng không khá hơn, tầm nhìn cũng chẳng mở rộng thêm. Dù khoảnh khắc tiếp theo có phải chết, thì nỗi sợ hãi đó cũng cảm giác như đang bị kéo giãn ra.

Mèo Trắng hơi khuỵu gối. Kido dùng hai khẩu súng lục trên tay nhắm vào cô ấy.

Ngay sau đó, cả hai đồng thời nhìn về cùng một hướng. Có tiếng động cơ. Một chiếc ô tô hạng nhẹ màu vàng đang tiến lại từ phía bên kia đường nhựa. Là từ hướng lãnh thổ của Eden. Theo lẽ thường thì đó là viện quân của anh.

Trong lúc mải suy nghĩ, vì cơ thể bất động nên một nỗi sợ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Kido. Mèo Trắng chắc chắn sẽ muốn hạ gục kẻ trước mắt trước khi số lượng kẻ địch tăng lên. Nên nếu đầu Kido có bay mất trong khoảnh khắc bị chiếc xe làm phân tâm thì cũng chẳng lạ. Nhưng cú va chạm đó không đến.

Nhìn lại thì thấy cô ấy vẫn đang hướng về phía chiếc xe. Với vẻ bối rối hiếm thấy, cô ấy thì thầm: "Rốt cuộc đến đây làm gì?"

Kido một lần nữa hướng mắt về phía chiếc xe. Cả ở ghế lái và ghế phụ đều là những gương mặt quen thuộc. Người ngồi ghế lái là Fujinaga, cảm giác có chút khó xử. Thực tình, từ khi được báo tin Ginbuchi mất, anh chưa gặp lại cô ấy lần nào. Nhưng bất ngờ hơn cả là người ngồi ghế phụ.

Kaya Ayumu. Cậu thiếu niên đang nhăn mặt vẻ khó chịu. Rõ ràng là một kẻ đặc biệt, dị biệt, nhưng lại chẳng có chút giá trị chiến đấu nào trên chiến trường. Cậu ta là kẻ luôn phải đặt ở hậu phương, vậy mà tại sao.

Chiếc xe dừng lại ngay gần đó, và chỉ có Kaya ở ghế phụ bước xuống. Cậu ta ném một ánh nhìn nghiêm túc, và có vẻ hơi buồn bã về phía anh trong tích tắc, nhưng ngay lập tức quay lại phía Mèo Trắng và cứ thế bước tới. Sự xuất hiện của Kaya Ayumu quá đường đột khiến Kido không kịp phản ứng.

Mèo Trắng nói với vẻ ngán ngẩm. "Gặp nhau ở chỗ bất ngờ thật. Đến đây làm gì?"

Vừa bước lại gần cô ấy, Kaya vừa nói. "Lần trước, Mèo Đen đã chết đúng không?"

"Hả?"

"Lúc đó, để làm cậu ta sống lại, tôi cũng vất vả lắm đấy. Nhớ không?"

"Quên rồi. Nhưng ngươi nói thì ta nhớ ra."

"Thì đã sao?" Mèo Trắng hỏi.

Kido cũng đang nghĩ y như vậy. Định lấy ân huệ cũ ra để lôi kéo Mèo Trắng sang phe mình sao? Nhưng chuyện đó hơi khó. Việc tái sinh Mèo Đen cũng có sự hợp tác của Water nữa.

"Thế nên."

Hành động tiếp theo của Kaya khiến Kido nín bặt. Quá bất ngờ. Quá khó hiểu.

"Đừng giết tôi."

Kaya vừa thì thầm câu đó, vừa ôm chầm lấy Mèo Trắng.

Giữ chân à? Quả thực Mèo Trắng đã cứng người lại trong một khoảnh khắc. Kido theo phản xạ định dùng "Xạ Kích" bắn Mèo Trắng, nhưng rồi cố kìm lại được. Bây giờ mà hướng sát khí vào Mèo Trắng thì ngược lại càng nguy hiểm. Kaya trên chiến trường quá yếu ớt, chỉ cần một chấn động nhỏ thôi cũng có thể chết rồi.

Trong lúc đang phân vân như thế, đột nhiên, hình bóng của Kaya và Mèo Trắng biến mất khỏi tầm mắt.

Thứ cậu dùng để tham khảo là những vật vô tri.

Trong trận chiến với Tsukio trước đây, cô ấy là người duy nhất đánh úp được Tsukio. Bằng một phương pháp đơn giản là cứ thế bước thẳng tới chỗ Tsukio như một vật vô tri không mang chút năng lực nào.

Vì Mèo Trắng quá mạnh, nên Kaya quyết định bắt chước cách đó. Cậu cứ thế bước thẳng tới chỗ Mèo Trắng, rồi ôm chầm lấy cô ấy. Khác với vật vô tri là cậu vừa làm thế vừa cầu xin tha mạng. Kết quả, có thể nói là suôn sẻ. Vì cậu đã có thể ở riêng với Mèo Trắng đúng như dự tính.

Kaya vẫn đang ôm lấy cô ấy. Ngước nhìn lên bầu trời, cậu thấy mình đang ở giữa một con phố kiểu phương Tây dưới tiết trời âm u. Mèo Trắng dùng một tay nhẹ nhàng đẩy ngực Kaya để tạo khoảng cách, tay kia đấm nhẹ vào má Kaya một cái. Ngay sau đó, Kaya ngã lăn ra nền đá. Cậu định bò đi để chạy trốn nhưng cơ thể không cử động được. Vậy mà lại không thấy đau lắm. ——À không, đau thì có đau, nhưng không đến mức đau điếng. Rõ ràng Mèo Trắng đã dùng nắm đấm, nhưng Kaya lại có cảm giác như bị một vận động viên Judo có kỹ thuật quật ngã một cách nhẹ nhàng vậy, thật khiến người ta bối rối.

Mèo Trắng khẽ đá vào Kaya đang nằm sấp, lật ngửa cậu ra rồi hỏi. "Đây là đâu?"

Ánh mắt nhìn xuống của cô ấy cũng chẳng có vẻ gì là tức giận. Nhưng tất nhiên cũng chẳng vui vẻ gì. Chẳng có lý do gì để giấu giếm, Kaya thành thật trả lời. "Là ở trong truyện. Tôi chọn truyện 'Hoàng Tử Hạnh Phúc'."

"Thế Giới Paramici". Năng lực đó có giá trị sử dụng ở nhiều điểm. Có thể tạo ra chiến trường có lợi cho phe mình. Có thể cách ly kẻ địch. Và cũng có thể trở thành sân khấu để nói chuyện riêng hai người như thế này. Vốn dĩ đây là năng lực mà một thành viên của đội lớn nên sở hữu, chứ không phải lãnh đạo của một đội tầm trung.

"Đứng dậy đi", Mèo Trắng nói.

Cậu muốn đáp lại là "Tại cô mà tôi mới ngã đấy chứ", nhưng sợ tỏ ra cứng cỏi lúc này thì nguy, nên Kaya ngoan ngoãn đứng dậy. Hẳn là cô ấy đã nương tay rất nhiều khi đấm, cơ thể cậu đã có thể cử động bình thường. Không khí trong thế giới truyện kể này khá lạnh. Không phải cực hàn, nhưng cũng cỡ cuối thu đầu đông. Kiểu thời tiết mà ánh nắng vẫn còn chút hơi ấm, nhưng gió thổi qua thì cái lạnh sẽ bám vào má. Kamisaki lúc nào cũng là tháng Tám nên Kaya đang mặc áo phông quần lửng, rõ ràng là không hợp với câu chuyện này.

"Chúng ta vào quán nào đó đi. Tôi muốn uống gì đó ấm ấm."

Nghe lời đề nghị đó, Mèo Trắng nhăn mặt. "Ta không mang tiền đâu đấy. Mà tiền ở đây dùng loại nào?"

"Ai biết. Nhưng nếu cứ ngồi lì trong quán một lúc, chắc chúng ta sẽ bị đưa trở lại Kamisaki thôi."

Nên chắc là có thể quỵt tiền được. Việc Mèo Trắng lo lắng chuyện tiền nong quả là hiếm thấy, Kaya suýt nữa thì bật cười, cậu quay lưng lại với cô ấy và bước đi để giấu vẻ mặt đó.

Mèo Trắng đi theo sau, nói. "Câu chuyện thế nào?"

"Hả?"

"Cái truyện 'Hoàng Tử Hạnh Phúc' ấy."

"Cô không biết sao? Chuyện kể về một chàng hoàng tử đã trở thành bức tượng lộng lẫy, kết thân với một chú chim én, rồi nhờ chú chim mang hết đá quý với vàng dát trên người mình đi chia cho người nghèo ấy."

"À. Hình như có nghe rồi. Ngươi thích truyện đó à?"

"Không. Ghét cay ghét đắng, nhưng có vẻ nó là an toàn nhất rồi."

Cô Bé Quàng Khăn Đỏ thì có chó sói đáng sợ, Bạch Tuyết hình như cũng có thợ săn xuất hiện, chắc chắn sẽ có thú dữ gì đó. Với lại bà hoàng hậu trong truyện đó giết người không ghê tay.

Quán cà phê họ chọn bừa khá vắng khách. Ngồi vào chỗ, khi nhân viên đến gọi món, cả hai đều gọi hồng trà, Mèo Trắng gọi thêm bánh scone kèm mứt. Cảm giác thật khó tin là vừa nãy họ còn ở chiến trường——hay chính xác hơn là hiện tại họ vẫn đang ở chiến trường.

Nhìn theo bóng lưng người nhân viên, Mèo Trắng nói. "Ở đây dùng tiếng Nhật à."

"Vâng. Tôi cũng lo vụ đó, nhưng chắc là chúng ta đã vào một bản dịch của câu chuyện."

Quy tắc của "Thế Giới Paramici" rất mơ hồ. Dù sao thì giao tiếp được với người trong truyện là tốt rồi.

Mèo Trắng duỗi đôi chân dài xuống sàn, nghiêng chiếc ghế gỗ. "Sao? Có việc gì?"

"Tôi muốn nói chuyện với cô Mèo Trắng."

"Cái đó thì ta biết. Nhưng chúng ta là kẻ địch mà?"

"Chỉ là khác đội thôi. Chẳng có địch hay ta gì cả."

Trong số các thành viên của CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, Mèo Trắng quả nhiên là vượt trội. Cả Bình Yên lẫn Eden đều không có nhân sự nào thắng được cô ấy. Nếu đánh trực diện, sẽ phải dàn quân, bày mưu tính kế về năng lực, nhắm mắt làm ngơ trước những hy sinh tương ứng——tốn kém vô cùng. Vì vậy Kaya đã quyết định ngừng chiến đấu với Mèo Trắng.

"Phía tôi cũng chẳng muốn đánh nhau với cô Mèo Trắng đâu. Nên tôi mới mời cô dự tiệc trà thế này, mong cô cứ thong thả nghỉ ngơi cho."

"Vậy à. Nhưng ta đang đánh dở với Kido mà."

Chính cái đó, tôi muốn cô dừng lại đấy.

"Tại sao lại chiến đấu?"

"Vì nó đẹp chứ sao."

"Giết chóc ấy hả? Đừng có đùa."

"Ta cũng chẳng đùa đâu. Giết ngươi thì ta có ra khỏi đây được không?"

"Không. Sự sống chết của tôi không liên quan."

Ý tôi là vì thế nên đừng giết, nhưng Mèo Trắng lại hiểu theo một hướng hoàn toàn khác.

"Vậy thì giết cũng được nhỉ. Chỉ cho ta cách ra khỏi đây đi. Không chỉ là ta giết đấy."

"Đừng có mang chuyện giết người ra đùa chứ."

"Tất nhiên rồi. Ta nói nghiêm túc đấy. Lý do không được giết ngươi nằm ở đâu?"

"Không phải thế. Hãy chỉ giết những đối thủ có lý do để giết thôi."

Và, trên đời này làm gì có thứ gọi là "lý do để giết". Nên thực ra chẳng ai nên giết nhau cả. Dùng "Thế Giới Paramici" để câu giờ dưới danh nghĩa "thảo luận". Nói đơn giản thì đây là đối sách chống Mèo Trắng mà Kaya đã chuẩn bị. Cậu nghĩ việc câu giờ để chính Kaya đảm nhận là thỏa đáng nhất. Vì Kaya trên chiến trường hoàn toàn không có giá trị chiến đấu. Dùng một Kaya vô dụng để chặn chân Mèo Trắng mạnh nhất. Hiệu quả không gì bằng.

Vấn đề chỉ có một. Đó là nguy cơ Kaya bị Mèo Trắng giết. Nhưng cậu nghĩ khả năng đó khá thấp. Bởi vì Mèo Trắng rất dịu dàng. ——Không. Dùng từ đó có lẽ hơi hiểu lầm. Nói là vô tâm thì đúng hơn là dịu dàng. Nếu đủ mạnh để thu hút sự hứng thú của cô ấy thì sẽ xảy ra chiến đấu, và đánh nhau thì có thể chết. Nhưng yếu như Kaya thì ngay từ đầu còn chẳng thành trận chiến. Nên cũng chẳng bị giết. Thêm nữa, có lẽ Mèo Trắng lại là người trọng nghĩa khí đến bất ngờ. Kaya, người từng hợp tác hồi sinh Mèo Đen, có cảm giác sẽ không bị giết dễ dàng đâu.

Dù là câu giờ, nhưng Kaya vẫn hỏi điều cậu thực sự thắc mắc. "Tại sao cô lại gia nhập CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới?"

"Hả?"

"Tôi cứ tưởng cô Mèo Trắng sẽ không chịu đứng dưới trướng ai chứ."

Cô ấy nhìn tôi một lúc. Trong đôi mắt ấy không thấy chút cảm xúc nào. Có lẽ cô ấy đang thực sự phân vân xem có nên giết tôi hay không. Tưởng tượng đến đó làm Kaya rùng mình. Nhưng rồi, Mèo Trắng nói.

"Vốn dĩ, ta đã định buông tay khỏi Đế Quốc Mike nếu có cơ hội."

"Tại sao? Đó là một đội tốt mà."

"Vì đó là đội của ta. Và, nói sao nhỉ, với ta thì nó hơi chật chội."

Từ "chật chội" nghe thật buồn cười khi không hợp với Mèo Trắng chút nào. Một người mà ở đâu cũng có thể tự nhiên và tự do như thế. Nhưng tôi cũng hiểu phần nào.

"Tức là, vì cô phải bảo vệ Đế Quốc Mike sao?"

"Vậy chăng? ——Ừ. Đúng thế thật."

"Không ngờ tinh thần trách nhiệm của cô mạnh thật đấy."

"Trách nhiệm là cái gì ta không biết. Nhưng ta không muốn Mèo Đen chết nữa. Cả những tên khác nữa, ta muốn chúng sống được chừng nào hay chừng nấy."

Kaya khẽ cắn môi. Nếu người này cũng có những cảm xúc bình thường như vậy.

"Thế thì ngay từ đầu đừng có chém giết nhau."

"Ta cũng đâu có muốn giết ai. Chỉ là ở cái chốn Kamisaki này, sống thành thật thì đôi khi sẽ giết kẻ địch thôi."

"Vậy thì đừng sống thành thật nữa. Hãy dùng cái đầu và lời nói để không ai phải chết cả."

"Không thích. Phiền phức lắm. Nhưng mà lôi cả cái thứ to đùng như Đế Quốc Mike vào cách sống của ta thì cũng ngớ ngẩn đúng không? Nên ta mới nhờ Water nhận lấy nó."

"Giao cho Water thì người của Mike sẽ an toàn sao?"

"Ai biết. Mà, chắc chắn là đỡ hơn để ta làm lãnh đạo."

"Vậy còn bản thân cô? Cô sẽ cứ đứng trên chiến trường mãi sao?"

Nghe tôi hỏi vậy, Mèo Trắng nhăn mặt. "Chẳng hiểu gì cả. Ý ngươi là sao?"

Tại sao lại không hiểu chứ.

"Tức là, chính cô cũng có thể sẽ chết đúng không? Chừng nào còn sống thành thật ở Kamisaki này."

Nên giá mà cô uốn mình một chút, sống theo chủ nghĩa hòa bình thì tốt biết mấy. Nhưng có vẻ những gì tôi muốn nói vẫn chưa truyền tải được đến Mèo Trắng.

"Không, nhưng ta chết thì cũng đành chịu thôi chứ? Chuyện đó đâu phải vấn đề."

"Tại sao?"

"Vì ta đã giết bao nhiêu người rồi. Giờ lại bảo chỉ mình ta không muốn chết thì nghe sao được. Nếu giết người thì phải có giác ngộ sẽ bị giết."

"Không. Nếu giết người, thì cần phải có giác ngộ để sống sót."

Tại sao lại cần giác ngộ để buông bỏ cái mạng sống mà mình đã bảo vệ bằng cách hy sinh cả sinh mạng trước mắt chứ? Mâu thuẫn quá. Nếu bị giết cũng không sao thì ngay từ đầu đừng giết ai cả. Cứ không làm hại ai mà chết đi là được. Vì muốn sống dẫu có phải chà đạp lên mạng sống của người khác nên mới giết người đúng không. Nếu không vừa giết vừa cầu nguyện rằng mình tuyệt đối không muốn chết, thì thật phi tự nhiên với tư cách là một sinh vật sống.

Thấy tôi lỡ xúc động mà trừng mắt nhìn, cô ấy bật cười. "Ra là vậy. Có lẽ là thế thật."

Lời nói của Mèo Trắng lúc nào cũng có cảm giác nhẹ bẫng. Không phải là kiểu nói cho qua chuyện, hay không suy nghĩ sâu sắc. Chắc chắn con người này không được hình thành từ ngôn từ. Cô ấy sống bằng thứ cảm xúc gốc rễ nào đó hơn. Nên lời nói không thể thay đổi được Mèo Trắng.

Cuối cùng nhân viên cũng mang đồ đã gọi đến trước mặt Mèo Trắng. Chiếc bánh scone hình dáng như cái mũ bẹp dúm chắc là vừa mới nướng, hơi khói mỏng vẫn còn bốc lên. Phần mứt dâu tây kèm theo có những miếng quả lớn, trông có vẻ Akiho sẽ thích lắm đây.

"Sao? Ngươi muốn nói chuyện với ta bao lâu nữa?" Nói rồi Mèo Trắng đưa chiếc bánh scone phết đầy mứt lên miệng.

"Nếu được thì 25 phút." Kaya trả lời.

Theo giao kèo với Yurii, tôi phải giữ chân Mèo Trắng 30 phút. Nhưng từ lúc gặp Mèo Trắng đến giờ mới được khoảng 5 phút.

Mèo Trắng khẽ thè lưỡi liếm phần mứt dính trên khóe miệng. "Trong 25 phút đó, ngươi có dám cược mạng sống của mình không?"

"Cược thế nào được chứ. Ý cô là sao?"

"Khi quay lại Kamisaki, nếu có ai trong Mike chết, ta sẽ giết ngươi."

Ra là vậy. Chà, cũng dễ hiểu. Toma rõ ràng đang sử dụng Mèo Trắng cho mục đích phòng thủ. Việc giữ chân Mèo Trắng, thay vì nói là làm giảm sức tấn công của CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, thì nói là lột bỏ tấm khiên vững chắc nghe hợp lý hơn. Nếu Kaya gật đầu lúc này, lời của Mèo Trắng sẽ trở thành một lời hứa. Và Mèo Trắng chắc chắn sẽ giữ lời hứa đó.

25 phút của Mèo Trắng có đáng để đánh cược mạng sống không? ——Nếu chỉ xét về lực lượng chiến đấu, thì hoàn toàn xứng đáng. Nhưng Kaya lại định giá cái mạng của mình khá cao.

"Nếu có ai đó chết, tôi nhất định sẽ làm họ sống lại cho xem." Kaya thử nói thế.

Mèo Trắng cầm tách trà lên, khẽ nghiêng đầu. "Thế cũng được thôi, nhưng mà khó lắm không phải sao? Năng lực hồi sinh người chết là đặc quyền của Pan mà?"

Mèo Trắng trông có vẻ như chẳng suy nghĩ gì. Hoặc có lẽ bình thường cô ấy thực sự chẳng nghĩ gì cả, nhưng đầu óc lại xoay chuyển rất nhanh. Quả thật khi nhìn bao quát quan hệ giữa các phe phái ở Kamisaki hiện tại, việc phía Kaya đề xuất hồi sinh người chết là một rào cản lớn.

"Nhưng còn hơn là chết nên tôi sẽ xoay xở."

"Vậy à. Sao cũng được. Không làm được thì giết thôi."

Cảm giác như theo dòng câu chuyện mà tôi đã lỡ hứa một điều khá nguy hiểm. Tuy nhiên nhờ vậy mà tôi có được cơ hội nói chuyện với Mèo Trắng thêm 25 phút nữa. Không thể lãng phí được.

Kaya nhấp một ngụm hồng trà rồi nói. "Vậy thì trong 25 phút này, tôi muốn mời cô gia nhập phe tôi."

Tôi có một nơi muốn đi cùng Mèo Trắng. Tôi có cảm giác nếu dùng đủ ngôn từ, cô ấy sẽ chấp nhận lời đề nghị đó.

Ngay trước mắt, Kaya và Mèo Trắng biến mất.

Nhìn lại thì thấy nơi hai người họ vừa đứng có một sợi dây màu trắng nhờ nhờ, không dài lắm rơi ở đó. Khi Kido định bước lại gần thì có tiếng nói từ phía sau.

"Đừng lại gần."

Quay lại thì thấy Fujinaga đã bước xuống từ chiếc xe hạng nhẹ chở Kaya đến. Ở ghế sau còn một cựu thành viên Kinema nữa——Llama. Nhưng cậu ta không rời khỏi ghế. Chắc đang mải mê với "Trinh Sát".

Fujinaga tiếp lời. "Đó là một trang của 'Thế Giới Paramici'. Lại gần là cả anh Kido cũng bị kéo vào trong truyện đấy."

Ra là vậy. Biến trang sách thành dạng dây sao. Nhưng mà..

"Có gì đó lạ lắm? Kaya cũng đâu thể mang cái đó được."

Lẽ ra ngay thời điểm lại gần sợi dây trắng đó, cậu ta phải bị hút vào câu chuyện rồi mới đúng chứ.

"Em cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói cậu ấy dùng năng lực của phía Bình Yên để tạm thời vô hiệu hóa tác dụng."

"Nhiều loại năng lực thật đấy."

Càng nhiều đội tham gia thì càng có nhiều sự kết hợp năng lực. Khi dồn cùng một lượng điểm số, Cường Hóa Viên thuần túy và những Năng Lực Gốc đầy mưu mẹo, bên nào mạnh hơn? Câu hỏi này có lẽ vẫn chưa ai ở Kamisaki trả lời được.

Nào, Fujinaga nói với giọng như thở dài. "Sứ mệnh của anh Kido là bảo vệ sợi dây trông rẻ tiền đó."

Anh không hỏi tại sao. Tại nơi có sợi dây đó, rồi Kaya Ayumu và Mèo Trắng sẽ xuất hiện. Người có thể mang nó đi chỉ có người sở hữu năng lực Paramici World——Paramici thôi sao? Hay là còn Năng Lực Gốc nào khác có thể làm được điều đó. Không biết nữa, nhưng hành động của Kaya có thể nói là đã ném mạng sống vào chiến trường này rồi. Khi "Thế Giới Paramici" được giải trừ, nếu xung quanh sợi dây đó là kẻ địch, thì cậu ta, một kẻ chẳng có chút sức chiến đấu nào, sao có thể sống sót.

Fujinaga nhìn anh chằm chằm một lúc lâu. Cuối cùng khi mở miệng, giọng cô ấy hơi run. Cũng đành chịu thôi. Dù sao thì đây cũng là câu chuyện buộc người ta phải xúc động mà.

"Lãnh đạo CLB Kinema, Kaya có quân lệnh."

"Ừ."

"Đừng để tôi chết."

CLB Kinema. Trên dữ liệu thì đó là một đội không còn ở đâu tại Kamisaki này nữa. Nhưng chắc chắn vẫn là một đội đang tồn tại. Với Fujinaga, với Llama, với Nick và Purple, và với cả chính Kido, cái tên đó mang một giá trị xác thực.

Kido đặt tay lên chiếc cúc duy nhất đang cài trên chiếc áo khoác suit đen. "Vậy thì, tôi vẫn chưa thể chết được nhỉ."

"Xin anh đừng bao giờ chết. Đừng bao giờ."

Anh ném chiếc áo khoác đen đi, nó bay trong gió, trôi dạt về đâu đó như một chú chim đơn độc.

3

Mèo Trắng đã xuất hiện trên chiến trường. Koge, người đang túc trực bên cạnh cô ấy, vì thế mà chẳng còn việc gì để làm, bèn quyết định hội quân với Water. Dù sao thì nơi Water chọn làm cứ điểm vốn là trường cấp ba trụ sở của Đế Quốc Mike, Mèo Trắng và Koge cũng ở trong cùng tòa nhà đó, nên chỉ là chuyển phòng mà thôi.

Mở cửa phòng mỹ thuật, thấy Water, Paraponera và Tachinachi đang ngồi ở cái bàn chính diện. Trên bàn có vỏ hộp bánh quy, chai nhựa, nên trông cứ như một cảnh sinh hoạt cấp ba thực thụ vậy.

Vừa bước lại gần Water, Koge vừa hỏi. "Tình hình chiến sự thế nào?"

Water hướng mắt về phía này trả lời. "Cậu cũng biết rồi còn gì. Tệ lắm, cực kỳ tệ."

"Không thắng được sao?"

"Không thắng được cũng chẳng sao. Thua từng trận lẻ tẻ nhưng nhìn vào kết quả chung cuộc mà mình có lợi là được. Nhưng thiếu 'Thập Tự Giá' thì gay go đấy."

"Thập Tự Giá" là một trong những Năng Lực Gốc mà Water sở hữu. Năng lực đó cưỡng ép cơ thể đối phương trở về trạng thái khỏe mạnh. Một năng lực hồi phục áp đảo, nhưng số lần sử dụng là năm lần——đầu vòng lặp Water đã dùng cho mình một lần, cộng thêm trong trận chiến này đã dùng cho Mèo Đen và Tachinachi mỗi người một lần, nên còn lại hai lần. Tức là nếu có thêm hai người bị thương nặng nữa, thì sau đó "Thập Tự Giá" không dùng được nữa. Lực lượng chiến đấu sẽ hao hụt dần.

Koge ngồi xuống bên cạnh Paraponera. "Mèo Trắng đã biến mất khỏi chiến trường."

"Ừ. Tớ nhận được báo cáo rồi. 'Thế Giới Paramici' hả?"

"Vâng. Thế là đã có một lá cờ được cắm trên chiến trường. Chúng ta phải lao đến lá cờ đó. Như trò cướp cờ trên bãi biển vậy."

Một trang của "Thế Giới Paramici" rơi trên chiến trường. Nó có giá trị ngang với mạng sống của Mèo Trắng. Nếu "Bịp Bợm" của Water vươn tới được, thì cứ kéo Mèo Trắng về ngay là xong. Nhưng cũng không làm được. "Bịp Bợm" cần phải đánh dấu trước lên đối tượng sử dụng, mà trên người Mèo Trắng lại không có dấu đó. Lý do đơn giản là vì cô ấy quá mạnh và quá nhanh. Water quyết định dùng "Bịp Bợm" để phòng thủ. Không có sự dư dả để dùng số lần hạn chế của "Bịp Bợm" cho Mèo Trắng. Vì còn rất nhiều thành viên khác dễ chết hơn nhiều.

Về vụ này, CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới có thể nói là bên phòng thủ. Nếu một trang của "Thế Giới Paramici" bị ai đó bên Eden thu hồi, theo lẽ thường Mèo Trắng sẽ bị giết. Ví dụ như nếu trang sách bị mang ra ngoài phạm vi giao chiến——hiện tại chỉ có lãnh thổ của Tumble, nhưng sau này có thể cưỡng ép "mở rộng" thêm——thì "Thế Giới Paramici" sẽ lập tức bị giải trừ, và bản thân Mèo Trắng cũng không thể sử dụng tăng cường sức mạnh. Dù là thiên tài ngoại lệ trên chiến trường kia, Mèo Trắng cũng sẽ mất mạng chỉ với một phát súng lục.

Nên tình huống rất đơn giản.

"Để bảo vệ Mèo Trắng, chúng ta phải dốc toàn lực để đoạt lấy trang sách đó."

Water không bỏ rơi đồng đội. Thêm nữa, Mèo Trắng là lá bài chủ lực áp đảo của CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Dù thế nào cũng phải tập trung lực lượng vào trang sách đó. Koge tin chắc là vậy.

Cô ấy chống khuỷu tay lên bàn cái cộp, nắm tay chống vào má. "Tất nhiên là không thể bỏ mặc Mèo Trắng rồi. Nhưng mà cứ thế hùa theo kịch bản của bên kia cũng khó chịu thật."

"Tình huống là cuộc đọ sức thuần túy thôi. Bên nào tập trung nhiều chiến lực quanh trang sách đó hơn thì thắng."

"Kaya đã mất công ra chiến trường rồi. Phải tham lam một chút chứ."

"Ý cậu là sao?"

"Đưa một đồng đội vào trong 'Thế Giới Paramici'. Dí dao vào cổ Kaya thì vài người bên kia sẽ phải chùn bước thôi."

Cái đó, liệu có được không? Koge cau mày.

Đặt lên bàn cân là Mèo Trắng và Kaya. Nếu bỏ mặc Kaya mà giết được Mèo Trắng, đại đa số bên Eden sẽ dễ dàng vứt bỏ Kaya. Cơ hội lấy mạng Mèo Trắng đâu có dễ đến thế. Tuy nhiên đúng là Kaya Ayumu rất được lòng một bộ phận. Nhìn lại những chuyện đã qua, một trong những lá bài chủ lực của Eden——Kido có thể sẽ cố chấp cứu Kaya. Thêm cả Lily của phe Bình Yên nữa. Mối liên hệ giữa cô ấy và Kaya không rõ ràng, nhưng ít nhất trên lập trường của phe Bình Yên, khó mà chọn phương châm bỏ mặc một thành viên. Con tin Kaya, có lẽ không phải hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng kế hoạch của Water có một vấn đề cơ bản.

"Việc Kaya chết, cậu sẽ không cho phép đúng không?"

Vậy thì con dao kề cổ thiếu niên đó không có giá trị. Không thể dùng làm lời đe dọa.

Nhưng Water lắc đầu. "Người cầm dao không phải tớ. Phải rồi, nhờ Mèo Đen đi. Koge cũng được."

Cái đó. Quả thực là khả thi.

Nếu là Mèo Đen——hoặc chính Koge——vì Mèo Trắng, sẽ sẵn sàng trái lệnh Water để đâm Kaya. Koge dù sao cũng khá quý thiếu niên đó, nhưng nếu đặt cạnh Mèo Trắng thì sức nặng hoàn toàn khác biệt. Không thể so sánh được.

Water nhìn sang Paraponera, nói nhanh. "Liên lạc với Mèo Đen. Bảo cô ấy vào trong truyện cứu Mèo Trắng."

"Đã rõ."

"Nhưng khoan hãy hành động, chờ lệnh 'Go' từ bên này đã. Tớ sẽ vừa quan sát chiến trường bên kia vừa gửi viện quân."

Chiến trường bên kia. Liên quân Eden và Bình Yên đã chia làm hai đội tiến đánh bên này. Nhưng hiện tại Hominini và những người khác đã hợp lưu với "bên kia" và trở thành thế lực chính.

Water ngả người mạnh vào lưng chiếc ghế gỗ cứng. Chân ghế kêu cái rầm.

"Hiểu không? Đây chính là kẻ địch của chúng ta. Hắn chỉ lững thững ra chiến trường, ôm lấy Mèo Trắng một cái. Thế là lá bài chủ lực của bên này bị loại khỏi vòng chiến, chỉ một mảnh giấy cỏn con trở thành tâm bão. Để bảo vệ một mảnh giấy đó, anh chàng Kido vốn chẳng mấy hứng thú đã lấy lại được động lực vay mượn nào đó. Bên này thì phải di chuyển quân từ chiến trường lẽ ra cần tập trung sức mạnh sang chỗ Kido phiền toái đó. Hơn nữa hắn còn khiến tớ ghen tị với Mèo Trắng một cách khó hiểu. Hiệu quả đến ngớ ngẩn——ngoài điều cuối cùng ra, tất cả đều đúng như ý đồ của Kaya."

Chắc không phải là đợi Water nói xong đâu. Nhưng ngay đúng lúc cô ấy dứt lời, Paraponera lên tiếng.

"Yurii đã rời khách sạn. Đang di chuyển về phía này với vận tốc 60km/h."

Nghe vậy, Water bật cười như phun cả ra.

"Đối đầu với cả hai tên đó cùng lúc, cứ như tuyệt vọng ấy nhỉ."

Giọng thì thầm của Water nhẹ bẫng đến mức khiến Koge cảm thấy bất an. Cảm giác như cô ấy đã buông xuôi tất cả rồi. ——Không thắng được cũng chẳng sao. Water đã nói thế. Thua từng trận lẻ tẻ nhưng nhìn vào kết quả chung cuộc mà mình có lợi là được. Nhưng mà.

"Chúng ta thực sự có thể kết thúc trận chiến này ở thế có lợi không?"

Water khẽ gật đầu. "Nếu cứ tiến triển thế này. Cứ thử đứng về phía Eden mà nhìn chiến trường xem."

Nhưng tôi không hiểu. Đòn tấn công của bên này thất bại toàn tập, đến cả át chủ bài Mèo Trắng cũng rời khỏi chiến trường. Dù nhìn từ phía nào, hiện tại rõ ràng CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới đang bị áp đảo.

"Yurii, có lẽ sẽ hợp lưu với nhóm Hominini." Paraponera nói.

"Được rồi," Hominini thầm thì trong lồng ngực rồi bật cười.

Cái chiến trường này, rốt cuộc cũng trở nên hỗn loạn đúng cái kiểu mà ông đây khoái.

Kido đã bắn hạ Tachimachi, còn Uno thì nhanh chóng chuồn êm. Hominini, Wadako và Taliho đang truy đuổi ả, nhưng Suikyou lại bất ngờ xuất hiện từ phía sau. Thú thật, với ba quân bài hiện tại ở đây, chẳng có ai đủ "cửa" để đối đầu với Suikyou cả. Hơn nữa, Taliho là kẻ mà sự phản bội nằm trong dự tính, nên cái chuyện đứng lại khô máu là điều không tưởng. Thế nên Hominini thay đổi ý nghĩa của việc chạy. Từ kẻ truy đuổi chuyển thành kẻ đào tẩu.

Phải tháo chạy khỏi tên Suikyou đáng sợ kia để hội quân với nhóm còn lại đang tiến công từ Eden──đội của Nickel (cựu thành viên PORT) cùng vài người phe Bình Yên. Ở phía bên kia, Uno dường như cũng đã cầu viện các thành viên CLB Kiến Tạo Hòa Bình để chặn đánh nhóm Nickel, khiến lực lượng tập trung lại khá đông đảo. Tiếng súng chắc chắn sắp nổ ra. Nhưng hiện tại, đôi bên vẫn đang gườm nhau thăm dò động thái.

Việc BJ, Xạ Thủ chủ lực của cựu PORT, gia nhập phe bên kia đã được xác nhận. Vì thế, nhóm Hominini buộc phải trốn vào trong nhà. Đó là một tòa nhà thương mại bảy tầng mảnh khảnh, bọn họ đang náu mình tại tàn tích văn phòng tầng ba──nơi còn sót lại vài bộ bàn ghế xếp hàng.

Nhìn bao quát bàn cờ, cuộc chiến này thật kỳ quặc. Những chỉ huy sở hữu hàng vạn điểm đang lao vào nhau, trong khi đám lính tráng thông thường lại dính chặt lấy quân mình. Phe CLB Kiến Tạo Hòa Bình tung các chiến binh cựu Mike lên trước nhưng lại rút về ngay, phe Eden cũng án binh bất động đám tôm tép cựu PORT hữu dụng. Đây là kiểu thế trận thường thấy dưới quyền chỉ huy của Toma – người vốn ghét lãng phí quân lực, nhưng thực tình Hominini không quen lắm. Ví như trong cờ tướng mà không dùng Tốt, chỉ toàn lấy Xe Pháo Mã đập nhau, cảm giác rất khó chịu.

Nhưng việc Yurii hùa theo cách làm của Toma có lẽ mang ý nghĩa rằng Kamisaki đã rơi vào tình trạng đó. Tức là, cái tình trạng mà việc đưa lính yếu ra chiến trường thậm chí chẳng còn chút ý nghĩa gì. ──Nếu vậy, Kamisaki từ giờ trở đi sẽ là cuộc tranh đoạt giữa các quân cờ lớn.

Lực lượng phe Hominini hiện tại gồm Wadako, Taliho, Nickel của Eden, cộng thêm Watatsumi, Hororo, Evin từ Bình Yên. Việc Bình Yên tung ra những thành viên có thể gọi là chủ lực khiến hắn bất ngờ; có lẽ Kaya có tiếng nói hơn hắn tưởng, hoặc là Yurii đã khéo léo dụ dỗ bọn họ vào tròng. Đối lại, phe địch có hai quân Át chủ bài. Cả hai đều là kẻ phản bội: Suikyou và BJ. Ngoài ra còn có Uno, Purple, Nick; ba kẻ này cũng thuộc dạng khá. Hắn đoán Mèo Đen cũng sẽ hội quân, nhưng Trinh Sát Viên báo lại rằng ả đang hành động đơn độc.

Về quân số, sáu đấu năm là bên mình có lợi. Nhưng xét về chiến lực, số người có thể đối đầu với Suikyou và BJ lại rất hạn chế.──Watatsumi của Eden cũng tạm được, nhưng vẫn dưới cơ Suikyou một chút. Chưa kể phe Hominini còn có những quân cờ không đáng tin, đứng đầu là Taliho. Thật khó để hô hào "Nào xông lên".

Tuy nhiên, Hominini vẫn gào lớn. "Nào, đột kích thôi. Hãy bắt đầu cái cuộc chiến lầy lội này nào."

Lý do rất đơn giản. Mèo Trắng rất đáng sợ. Không biết vị vua cận chiến đó sẽ chịu đứng yên bao lâu. Thế nên không được để chiến trường đình trệ tại đây. Tiến lên. Tiến lên. Dù có đổ máu cũng phải tiến lên.

Một vị đắng không tên lan tỏa trong miệng, Hominini bật cười. Chẳng bao giờ thay đổi cả. Chiến trường lúc nào cũng thật đáng sợ. Hiện tại, Hominini đang ở vị trí lãnh đạo Eden. Nhưng Yurii cũng chẳng có ý định bảo vệ phe bên này. Thực tế, dẫu Hominini có chết thì cũng chỉ mất đi một trong số những lãnh thổ bị chia nhỏ của Eden, chẳng phải đòn giáng mạnh vào cả đội.

"Tao để Wadako lo BJ. Không dễ đâu, nhưng chỉ cần đọc được đòn Xạ Kích thì có thể dùng Rumba vô hiệu hóa. Không cần phải hạ gục gã Xạ Thủ hèn nhát đó. Tóm lại là, chịu đựng đi. Chỉ thế thôi."

Đáp lại chỉ thị của Hominini, Wadako trả lời bằng những từ ngữ vô nghĩa. "Nếu cái Vô tồn tại như cái Vô thì cái Vô là hữu hạn."

Tạm coi đó là "Được". Hominini tiếp tục: "Vấn đề là Suikyou, trong đám này có ai tự tin chơi lại hắn không?"

Người lên tiếng là một người phụ nữ đầu đinh nhuộm vàng của phe Bình Yên, kẻ mà nếu không phải ở cái thế giới Kamisaki luôn lặp lại này thì hắn sẽ lo cho da đầu của cô ta mất──đó là Evin.

"Khoan đã. Bọn này không có ý định trở thành thuộc hạ của cậu."

"Giờ này mà còn nói chuyện đó hả. Nếu đằng ấy không làm được thì để Nickel──"

"Không. Nếu được thì để tôi phụ trách nhé."

Câu nói cuối cùng không thuộc về bất kỳ ai đang hiện diện ở đây. Giọng nói vang lên từ thiết bị đầu cuối, chắc chắn là của Yurii.

"Mày định đích thân ra chiến trường hả?"

Hắn hét lại, thiết bị đầu cuối trả lời bằng chất giọng như đang cười nửa miệng. "Mèo Trắng đã dừng lại. Thế nên chúng ta phải dấn tới thôi. Giữ quân để làm gì chứ?"

Phải. Hoàn toàn đúng. Hắn cực ghét Yurii nhưng lại hợp nhau khoản này. Chỉ bực ở chỗ kẻ mở lời thường là tên đó. Hominini muốn là người bảo "mày cũng lết xác ra đây đi" trước cơ.

"Khi nào tới?"

"Đang đi rồi. Chắc tầm ba phút."

"Nhanh đấy."

"Nhưng bên kia chắc sẽ nhanh hơn."

"Hả?"

"Tôi đã hành động rồi. Cậu nghĩ CLB Kiến Tạo Hòa Bình sẽ đứng yên sao?"

Nói mới thấy, điều đó cũng hiển nhiên. Trước khi Yurii hội quân, bọn họ sẽ nảy ra ý tưởng tiêu hao bớt quân số bên này.

"Đấy nhé. Bắt đầu di chuyển rồi kìa." Yurii nói.

Đúng như lời gã, năm người bên kia đã bắt đầu di chuyển. Vốn dĩ khoảng cách cũng chẳng xa, nên thời gian tiếp địch chỉ còn tính bằng giây. Không còn rảnh mà đôi co nữa.

"Nickel. Mày chịu trách nhiệm ghim chân Suikyou ở đây. Watatsumi cầm chân hai đứa cựu Kinema. Những người còn lại, đi thôi."

Không đợi trả lời, hắn cõng Wadako lên và chạy đi. Evin bám sát ngay sau, tiếp đó là Hororo và Taliho.

"Chạy trốn hả?" Evin hỏi.

"Trốn cái khỉ gì chứ."

Trốn cũng chẳng giải quyết được gì. Nickel dùng "Xóa Bỏ Ngoại Lệ" đấu ngang ngửa Suikyou. Watatsumi đấu với Purple và Nick thì hơi lép vế nhưng không đến mức bị giết ngay. Nhưng nếu cộng thêm Xạ Kích của BJ vào đó thì bên này bay màu trong nốt nhạc.

"Đột kích BJ. Kết thúc nhanh gọn."

Vừa hét, Hominini vừa phá cửa sổ lao ra ngoài. Tầng hai. Lơ lửng giữa không trung không thể di chuyển. Đòn Xạ Kích chính xác đến mức ngu ngốc của BJ.

──Hội tụ đủ điều kiện thế này rồi thì ông đây không chết được đâu.

Bên tai vang lên tiếng phụt khẽ. Wadako đang nằm trên lưng hắn dùng ngón tay búng một thứ gì đó lấy từ trong túi, chắc là bã kẹo cao su hay gì đấy. Rumba. Nó tạo ra một cổng không gian giữa vật mà Wadako chạm vào trong vòng ba phút và tay của cậu ta. Đòn Xạ Kích của BJ bị hút vào lỗ Rumba và bay ra từ cổng còn lại trên tay Wadako. Một tấm khiên đường kính chỉ vỏn vẹn 20 cm.

Tiếp đất xuống đường nhựa, Hominini nghiến chặt răng hàm.

──Nhưng, chắc không có lần sau đâu.

Dùng Rumba chặn Xạ Kích liên tục là không thực tế. Vốn dĩ số lần dùng Rumba có hạn, BJ chỉ cần bắn liên thanh thẳng tắp là bên này chết chắc. Bắt Wadako đang chảy máu đầm đìa phải làm việc thêm nữa thì quá vô lý. Cần một tấm khiên vững chắc hơn. Hominini biết thứ đó đã có sẵn trong tay, hắn run rẩy không phải vì buồn cười mà vì sợ hãi.

Sao có chuyện đó được. Cảm giác như cả hành động của chính Hominini cũng đang bị giật dây bởi một ý chí to lớn nào đó.

Evin giữ nguyên tư thế tiếp đất, ngồi xổm chống tay xuống đường nhựa. Trước mặt cô ta, mặt đường nhựa dựng lên như một bức tường. Năng lực "Một Cái Khác" của Evin tạo ra bản sao của vật cô chạm vào. Hororo dùng "Trường Hưu Phù" lên khối nhựa đường lơ lửng đó, biến nó thành tấm khiên chặn Xạ Kích của BJ.

Có Evin và Hororo, bọn họ có thể vừa chặn đạn vừa rút ngắn khoảng cách với BJ.

Giọng cười của Yurii vang lên từ thiết bị đầu cuối. "Theo dự tính của Kaya-kun, chúng ta sẽ hạ BJ ở đây."

A. Ra là thế. Ngay từ đầu diễn biến này đã được dự đoán và đưa vào tác chiến. Dự đoán toàn bộ tương lai của chiến trường luôn biến động là điều không tưởng nếu không phải thần thánh. Vốn dĩ trước khi khai chiến còn chưa xác định được BJ là kẻ phản bội cơ mà. Vậy rốt cuộc tên đó đã chuẩn bị cho bao nhiêu viễn cảnh tương lai?

Nghĩ cũng vô ích. Hominini thả Wadako xuống.

"Taliho, nhờ cô. Trông chừng cậu ấy giúp tôi được không?"

Người phụ nữ này là kẻ phản bội hay đồng minh? Hắn đã nghi ngờ rất nhiều, nhưng giờ thì chịu. Giờ Taliho mà muốn thì chém bay đầu Hominini dễ như bỡn.

"Hiểu rồi. Tôi sẽ làm những gì có thể."

Hominini cảm thấy lúc này nên tin vào lời nói đó. Nó khác với việc tin tưởng Taliho. Hắn tin vào trực giác mách bảo hắn nên tin. Wadako nhắm nghiền mắt, thả lỏng người. Tay áo khoác Hominini quấn trên chân cậu ta đã đổi màu vì máu, làm ướt đẫm mặt đường.

Cần phải kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt.

Hắn không thích bắn tỉa trong khu phố thị cho lắm. Xạ Kích của BJ có đủ uy lực để bắn xuyên tường các tòa nhà thông thường, nhưng nếu không có tầm nhìn thì buộc phải dựa vào Trinh Sát, cảm giác rất khó chịu. Nhìn vào dữ liệu Trinh Sát──được gửi từ Koge của CLB Kiến Tạo Hòa Bình──hiển thị trên thiết bị, hắn thấy Hominini, Hororo và Evin đang lao tới. Không nhanh lắm. Chắc là vừa tiến vừa dùng "Trường Hưu Phù" của Hororo tạo khiên, hoặc dùng "Một Cái Khác" của Evin sao chép kiến trúc làm khiên chắn.

BJ lầm bầm trong bụng.

──Đến nhanh đi. Tao chưa bắn đâu.

Bộ ba đó không có cách nào tấn công hắn khi đang nấp sau khiên "Trường Hưu Phù". Vậy thì, chắc chắn sẽ có lúc đường đạn thông thoáng. Chỉ cần đợi khoảnh khắc đó. Công việc của lính bắn tỉa bao giờ cũng là kiên nhẫn chờ đợi. Để không bao giờ bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời nhất.

"Không chạy à?" Uno hỏi.

"Ừ. Không chạy."

"Tại sao?"

"Vì tao đang cáu."

BJ không phải là đối tượng của "Gian Lận" của Toma. Vì BJ chuyên bắn tỉa từ tuyến sau, độ nguy hiểm thấp hơn tiền tuyến nên không thể lãng phí số lần sử dụng năng lực cho hắn. Thay vào đó, hắn được chỉ thị "Chạy ngay đi". Nếu thấy nguy hiểm, phải chạy không do dự. Nhưng BJ vẫn chưa có ý định rời khỏi chiến trường này. Lý do đơn giản. BJ tin chắc mình là kẻ đi săn.

Vị trí BJ chọn lần này là sân thượng tháp nước. Cao, tầm nhìn thoáng, nhìn rõ tòa nhà thương mại bọn Hominini lẩn trốn. Nhưng giờ nó còn có ý nghĩa khác. Khác với các tòa nhà thông thường, việc "di chuyển xuyên qua bên trong" là rất khó khăn. Bọn chúng chắc chắn sẽ phải lộ diện ở đâu đó.

Uno ngồi khoanh chân bên cạnh BJ, lẩm bẩm như nói một mình: "Trường Hưu Phù của Hororo, nghe thì đơn giản nhưng hiệu quả lại rắc rối. Ngưng đọng thời gian của đối tượng──nói cách khác là ngưng đọng sự thay đổi. Lẽ ra là thế, nhưng cũng không phải là bất biến hoàn toàn."

"Hửm?"

"Tao nghe Suikyou nói. Lần này, Thế Giới Paramici được mang theo dưới dạng một trang sách nhờ dùng Trường Hưu Phù. Thế thì không thấy lạ sao?"

Thế Giới Paramici sẽ cuốn những ai lại gần (trừ người sử dụng - Paramici) vào trong câu chuyện. Nhưng nếu dùng "Trường Hưu Phù" lên trang sách trước khi năng lực kích hoạt, thì trang sách đó trở thành "bất biến" và năng lực ngừng hoạt động. Đến đây thì không có gì lạ. Nhưng Suikyou đã tự ý kích hoạt Thế Giới Paramici. Vậy thì.

"Trường Hưu Phù có điều kiện giải trừ?"

"Có lẽ vậy."

"Thế thì Suikyou chắc phải biết điều kiện đó."

"Dù sao cũng đang chiến đấu. Nếu rảnh rang thì hắn đã liên lạc rồi."

"Mày không biết à?"

"Ở Bình Yên tao cũng bị coi là người ngoài mà. Đâu có được nghe chi tiết về Năng Lực Gốc."

"Koge." Hắn gọi vào thiết bị, tiếng trả lời vang lên ngay lập tức.

"Đang Trinh Sát đây.──A, nhưng mà, tôi hiểu sơ sơ rồi."

"Nhanh đấy."

"Không phải phân tích năng lực. Tôi Trinh Sát kiến trúc mà Hororo dùng Trường Hưu Phù."

"Rồi sao?"

"Trường Hưu Phù có một điểm mà hiệu quả năng lực không bao phủ tới. Khi sử dụng năng lực, Hororo phải chạm vào đối tượng. Nhưng chính chỗ chạm vào đó lại trở thành điểm yếu. Ví dụ phần lớn bức tường chịu tác động của Trường Hưu Phù là bất biến, nhưng chỉ riêng chỗ hình bàn tay Hororo chạm vào là vẫn giữ nguyên độ bền ban đầu."

Tại sao lại cố tình tạo ra điểm yếu cho năng lực? Để tiết kiệm điểm số khi sở hữu chăng? Không biết, nhưng dù sao cũng có thêm một lá bài trong tay.

Nhìn vào màn hình thiết bị. Vị trí của đám Hominini đã đến rất gần.

Uno nói: "Sao tao có dự cảm chẳng lành thế này. Tao chuồn đây. Mày cũng thế đi."

"Không. Bắn được."

"Tùy mày."

Uno đứng dậy, vỗ nhẹ vai BJ. Bỏ lại câu "Đừng chết đấy", ả nhảy xuống theo hướng ngược lại với hướng nhóm Hominini đang tới. BJ phủi vai chỗ Uno vừa chạm vào như phủi bụi. Hắn ghét bị người khác chạm vào. Bất kể là ai. Sau đó, hắn hít một hơi thật nông.

Mắt nhìn màn hình thiết bị, nhưng ý thức tập trung vào thính giác. Những âm thanh ồn ào đang đến gần. Có vẻ bọn Hominini đã vào tòa chung cư bên cạnh tháp nước này. Chung cư thấp hơn tháp nước, nhưng với cơ thể đã Cường Hóa thì việc nhảy sang đây không khó. Hominini chủ yếu dùng Xạ Kích, nhưng thường thì Xạ Thủ cũng có chút ít Cường Hóa. Cuối cùng, hắn thấy cửa sân thượng chung cư mở ra.

──Phát này là bắn chơi thôi.

Hắn không thích, nhưng vẫn bắn dù biết không trúng. Không sợ hãi, nhưng hắn thấy cáu với chiến trường này. Thật sự. Một chiến trường không đẹp chút nào.

Phía sau cánh cửa mở ra là một tấm vải trắng. Rèm cửa ren? Chắc giật từ phòng nào đó trong chung cư. Chịu tác động của Trường Hưu Phù, nó chặn đứng đòn Xạ Kích mà không hề lay chuyển. Nhóm Hominini lao ra sân thượng trong khi ẩn nấp sau tấm khiên trắng đó. Điều xảy ra tiếp theo khiến BJ cũng phải bất ngờ.

Đột nhiên, một tòa chung cư hiện ra ngay trước mắt. Nó lơ lửng giữa không trung──"Một Cái Khác" của Evin. Năng lực đó sao chép được cả kích thước của chung cư sao? Tòa chung cư lơ lửng đó đổ ập về phía này. Nó khổng lồ đến mức cảm giác như chính bên này đang rơi về phía nó vậy.

BJ bắn vào tòa chung cư đó không chút do dự. Bắn. Bắn. Bắn. Hắn nhảy vào cái lỗ tạo ra bởi ba phát đạn đó. Tòa chung cư do năng lực tạo ra có vẻ đã đứng yên nhờ dựa vào tòa chung cư gốc và tháp nước. Nhưng chắc chỉ được một thoáng thôi. Nó sẽ sớm vỡ vụn vì sức nặng của chính mình. Hắn không nhìn màn hình thiết bị nữa. Tập trung vào âm thanh. Chẳng mấy chốc một tiếng động khổng lồ vang lên. Như tiếng người khổng lồ ngã xuống. Có lẽ thực tế cũng chẳng khác mấy. Tòa chung cư bắt đầu rơi tiếp. Có thể tháp nước đã sụp đổ.

Thế này thì không dựa vào âm thanh được nữa. Dùng việc phá hủy chung cư để cưỡng ép xóa bỏ khí tức. Cách làm cũng buồn cười đấy.

Vừa rơi tự do bên trong tòa chung cư đang vỡ vụn, BJ đành phải nhìn vào màn hình thiết bị. Dựa theo dữ liệu Trinh Sát, hắn bắn Xạ Kích về hướng ba người bọn Hominini. Lần đầu tiên hắn thấy một chiến trường mà tâm ngắm lại bất định thế này. Hai phát, ba phát. Hắn nghĩ nếu bắn trúng bức tường nào không thủng thì đó là mục tiêu. Vì chắc chắn bọn Hominini đang ở sau khiên "Trường Hưu Phù". Nhưng không thấy đâu.

Ngay sau đó, một luồng sáng lướt qua sát cạnh BJ.──Xạ Kích của bên kia? Nhưng hướng đạn bay tới lại khác xa dữ liệu Trinh Sát của Koge.──Dữ liệu bị viết lại bằng cách nào đó ư? Phải rồi, chuyện này cũng từng xảy ra đầu trận chiến. Năng lực hiển thị hình ảnh giả lên màn hình thiết bị. Chuẩn bị chu đáo đấy chứ.

"Trượt rồi. Thủ đi."

Tiếng gào thô thiển của Hominini vang lên. Hắn chỉ nhìn thấy Hominini trong khoảnh khắc. Nhưng cũng đoán được hướng đại khái. Một mảng tường vỡ lớn đang rơi xuống. Phía sau đó. BJ bắn Xạ Kích vào đó. Chắc mảng tường đó chịu tác động của "Trường Hưu Phù". Hắn đoán vậy, nhưng bức tường vỡ tan tành một cách dễ dàng.

──Tình cờ bắn trúng điểm yếu của Trường Hưu Phù?

Vừa nghĩ thế xong thì cổ hắn bị siết chặt. Cánh tay──tay đàn ông. Hororo. Gã đang siết cổ hắn. Hominini. Tên đó vứt bỏ tấm khiên "Trường Hưu Phù" rồi. Hắn đơn thương độc mã xuất hiện trước họng súng đoạt mạng của BJ. Tại sao? Để thu hút sự chú ý của BJ. Để che giấu việc Hororo tiếp cận.

Cuộc chiến giữa Xạ Thủ và Cường Hóa Viên thường được ví là cuộc công phòng về đường dẫn. Cường Hóa Viên chưa kịp áp sát mà trúng đạn thì Xạ Thủ thắng. Để cưỡng ép tạo ra đường dẫn đó, phe kia đã dùng đủ mọi thủ đoạn. Dùng chung cư khổng lồ sụp đổ để tước đoạt thị giác, thính giác của BJ; dùng việc ghi đè màn hình thiết bị để tước đoạt dữ liệu Trinh Sát; dùng đòn Xạ Kích bỏ khiên để tước đoạt ý thức.

Trong số đó bao nhiêu là toan tính của Hominini? Ít nhất thì cái cuối cùng chắc chắn là cá tính của gã đàn ông tên Hominini. Mọi thứ đều trên mức trung bình, nhưng trí tuệ, chiến lực hay năng lực đều không thể gọi là xuất chúng, vậy mà gã đàn ông đó lại leo lên đến vị trí đối trọng của Yurii. Một loại quái vật đặt cược tất cả bản thân vào trực giác.

──Nhưng, chưa chiếu hết đâu.

Hororo sở hữu Năng Lực Gốc độc đáo nên bù lại khoản Cường Hóa Viên hơi kém. Đã áp sát được mà không kết liễu được BJ ngay. BJ bắn Xạ Kích vào Hororo đang bám sau lưng. Vì áo quần có thể dùng "Trường Hưu Phù" nên hắn nhắm vào cái đầu trần trụi. Cự ly gần như bằng không. Không thể trượt.

Tất nhiên, Xạ Kích của BJ trúng đầu Hororo. Nhưng không có gì thay đổi. Tay Hororo vẫn siết chặt cổ BJ. Tại sao. Từ sau bức tường vỡ, Hominini cuối cùng cũng lộ diện. Xạ Kích của hắn đang nhắm vào đây.

Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên, BJ cảm nhận nỗi sợ hãi trước cái chết.

"Trường Hưu Phù" của Hororo có hiệu quả rất phức tạp. Nó phát huy tác dụng lên vật thể được chạm vào, làm ngưng đọng thời gian của đối tượng. Tức là ngưng đọng mọi sự thay đổi. Nhưng nếu hình dạng đối tượng thay đổi, "Trường Hưu Phù" sẽ mất hiệu lực.

Việc gán một điều kiện mâu thuẫn "khi thay đổi" cho một vật "không bao giờ thay đổi" là vì "Trường Hưu Phù" có kẽ hở về hiệu quả. Chỉ duy nhất chỗ Hororo chạm vào là không chịu tác động của "Trường Hưu Phù". Ví dụ xoắn một trang của Thế Giới Paramici lại rồi buộc thành vòng nhẫn. Nếu chạm vào nút thắt và dùng "Trường Hưu Phù", chiếc nhẫn sẽ không thay đổi, nhưng nút thắt thì có thể cởi ra. Và khi nút thắt được cởi ra, nó được xem là "hình dạng đã thay đổi", và hiệu quả "Trường Hưu Phù" lên chiếc nhẫn đó sẽ biến mất.

Việc kèm thêm điều kiện rắc rối này vào hiệu quả "Trường Hưu Phù" tất nhiên là có lý do. Vốn dĩ "Trường Hưu Phù" là năng lực Hororo dự định dùng lên chính bản thân mình. Năng lực khiến người dùng không thể cử động, nhưng đổi lại cũng không bị tổn thương. Vì vậy cần điều kiện giải trừ. Nếu nắm lấy ngón tay mình và dùng "Trường Hưu Phù", khi hình dạng ngón tay đó thay đổi thì Hororo sẽ lấy lại tự do. Tất nhiên trong khi chịu tác động của "Trường Hưu Phù" thì không thể suy nghĩ, nhưng có thể báo trước điều kiện giải trừ cho đồng đội.

Hororo siết cổ BJ, và dùng "Trường Hưu Phù" lên chính mình. Trên chiến trường, ai lại đi nhắm bắn vào ngón tay chứ.

Hominini suy nghĩ mà chẳng buồn cười.

──A. Thế là hết.

Hororo đã hoàn thành vai trò của mình một cách hoàn hảo. Bám lấy BJ, ép họng súng của hắn quay về phía sau──ngược hướng với Hominini. Hắn không giỏi bắn nhanh. Nếu là kiểu quay lưng vào nhau đi một, hai, ba bước rồi quay lại bắn đọ súng công bằng, thì mười lần chưa chắc hắn thắng được một.

Nhưng giờ thì khác.

Hắn đang đơn phương ngắm vào đầu đối phương. Hororo ở ngay phía sau được bảo vệ bởi "Trường Hưu Phù", dẫu có bắn bừa cũng không lo làm bị thương.──Mà vốn dĩ hắn cũng chẳng có lý do gì để lo lắng cho tên đó ở đội khác.

Hominini xả đạn Xạ Kích liên hồi chẳng cần ngắm nghía kỹ càng. BJ. Mối quan hệ với hắn ta cũng dài phết đấy chứ. Chẳng thân thiết gì, cũng chẳng ưa gì nhau. Nhưng vẫn là đồng đội ở PORT.

──Cảm giác cũng hơi cô đơn thật.

Những kẻ quen biết từ xưa cứ lần lượt biến mất khỏi Kamisaki. Nhưng lỗi là tại BJ. Chuyện phản bội Eden thì sao cũng được. Nhưng bắn Wadako trước là không xong rồi.

Bye bye, BJ.

Phát đạn thứ mấy đó chắc đã lấy mạng hắn. Ngay sau đó, đột nhiên, một luồng áp lực nổ tung đập thẳng vào mặt Hominini.

Tháp nước và chung cư cùng nhau sụp đổ thân thiết quá nhỉ.

Trong màn phá hủy hoành tráng đó, có một vụ nổ ngoại lệ xảy ra. Uno quan sát tình hình rồi quay lưng lại với vụ nổ đó.

──Chán ngắt, BJ.

Năng lực "Phế Bỏ" của Uno làm nổ tung đối tượng đã hết vai trò. Ví dụ dùng lên điện thoại thì khi ngắt cuộc gọi nó sẽ nổ. Dùng lên đồng hồ báo thức thì khi tắt chuông nó sẽ nổ. Và "Phế Bỏ" cũng có thể dùng lên con người. Khi con người kết thúc vai trò.

Tóm lại là, khi chết.

Giá mà kéo theo được tên địch nào thì tốt. Nhưng chắc là vô vọng rồi. BJ là một gã đàn ông nhạt nhẽo.

4

Đau quá. Chẳng biết đau ở đâu nữa. Toàn thân đau nhức.

Nhờ cơn đau đó mà Hominini yên tâm. Có vẻ hắn vẫn còn sống. Tòa chung cư sụp đổ đã biến mất tăm. Vì đó là đồ do "Một Cái Khác" của Evin tạo ra, chắc cô ta đã giải trừ năng lực. Tàn tích tháp nước đổ nát ẩm ướt nhầy nhụa, hơi nóng bốc lên dưới cái nắng tháng Tám. Cố gắng đứng dậy, hắn thấy Hororo ở ngay bên cạnh. Gã đang ôm một bàn tay.

"Sao thế?"

"Mất một ngón tay rồi."

"Thế à. Cả hai đều bình an là tốt rồi."

Đã giết BJ. Chiến trường dễ thở hơn một chút rồi. Ít nhất là không còn bị bắn lén sau lưng khi đang chạy. Giờ thì tập trung chữa trị cho Wadako được rồi. Đưa cậu ta về lãnh thổ Eden thôi.

Đang nghĩ vậy thì từ phía trước, một chiếc xe máy cúp xuất hiện. Loại xe màu vàng mà mấy nhân viên bưu điện hay dùng. Người ngồi trên đó khiến Hominini bất ngờ đến mức khựng lại một lúc. Phân vân không biết nên bắn hay không.

Toma. Cô ta xuống xe, lẩm bẩm: "BJ. Chết rồi sao."

Câu nói đó chắc cũng chẳng phải câu hỏi. Nhưng Hominini cảm thấy như có chút trách nhiệm nên trả lời: "Ừ. Tao giết đấy."

"Vậy à."

"Thân nhau không?"

"Hầu như chưa gặp bao giờ. Mới chiêu mộ thôi mà. Dù vậy, lẽ ra sau này có thể sẽ thân thiết hơn."

"Thế à. Chiến không?"

"Cũng không hứng thú lắm."

Toma quay về phía này. Cô ta đang mỉm cười, nhưng đôi mắt dường như hơi ươn ướt. Điều đó khiến Toma trông chỉ như một thiếu nữ bình thường. Cái vẻ mặt của một nữ sinh trung học rơm rớm nước mắt theo bầu không khí khi nghe tin một bạn học cùng trường chẳng mấy thân thiết qua đời vì tai nạn hay gì đó. Những thứ đó thật ngớ ngẩn, Hominini không hiểu nổi.

Dù sao thì với vẻ mặt đó, Toma nói: "Hominini. Trước đây cậu từng rủ tớ gia nhập nhóm nhỉ."

"Ừ."

"Lần này để tớ mời cậu. Vào CLB Kiến Tạo Hòa Bình không?"

"Nói nghiêm túc đấy à?"

"Ừ. Cùng nhau hạ Yurii đi."

Lời đề nghị hấp dẫn phết đấy chứ. Thật sự.

"Suikyou cũng rủ tao rồi. Tao đắt sô ghê."

"Câu trả lời là?"

"Cũng giống lúc trả lời Suikyou thôi. Tao đang gửi Dragon chỗ Yurii. Nên giờ không phản bội được. Wadako lại mới bị thương nữa."

Toma khẽ lắc đầu. Hominini không hiểu ý nghĩa động tác đó. Cô ta nói: "Nếu cậu trở thành đồng đội của tớ, tớ sẽ chữa cho Wadako. Chắc chắn hơn bất cứ ai khác."

"Ra thế. Nhưng Dragon đang ở Eden."

"Không. Chết rồi."

Hả? Tiếng thốt buột ra hầu như theo phản xạ.

"Chết? Ai cơ? Dragon á? Đừng có thối mồm."

"Thật đấy. Trinh Sát đã xác nhận tử vong rõ ràng. Nếu cỡ Tescatlipoca tung tin giả thì không biết được, nhưng cũng chẳng có lý do gì để nói dối chuyện đó."

Lý trí và cảm xúc không khớp nhau. Cả hai đều trì trệ khủng khiếp, cảm giác như đang ngủ vùi ích kỷ trên những chiếc giường khác nhau trong những căn phòng rời rạc.──Không. Nhưng mà, chắc chắn là nói dối. Dragon đó mà chết ư? Cái thằng chỉ được mỗi cái tính hiền lành và lỳ đòn đó.

Trước giờ Hominini đã mất bao nhiêu đồng đội. Có người chết trước mắt, có người chết ở chiến trường xa lạ. Nhưng nghĩ lại thì chưa có kiểu nào bị thương trên chiến trường rồi chết trong khi đang được chữa trị trên giường cả. Kamisaki có năng lực hồi phục, chỉ cần tim còn đập và mang về được đến nơi chữa trị thì kiểu gì cũng xoay sở được.

"Chuyện của mày nghe vẫn sai sai. Tại sao Dragon lại phải chết?"

"Hứng trọn cú Xạ Kích của BJ mà. Sao mà chịu nổi."

"Nhưng mà──"

"Lúc ngã xuống thì Dragon đã sắp chết rồi. Khi thành viên Eden đến cứu hộ thì đã tắt thở."

"Nhưng Dragon đã giơ tay lên mà."

Phản ứng lại tiếng gọi của bên này, giơ một tay lên cho thấy. Vậy mà, tại sao.

Như một tiếng thở dài, Toma cười. Một khuôn mặt xinh đẹp đến lạ lùng, hợp với chiến trường một cách kỳ quặc. "Chắc là không muốn làm mọi người lo lắng. Cậu được yêu mến thật đấy."

"Ừ. Chẳng hiểu sao tao lại nổi tiếng thế đấy. Nhưng Dragon không phải kiểu đó đâu."

Tên nhát gan to xác và hiền lành đó, nhút nhát nhưng lại dũng cảm. Dù đồng đội nào bị nhắm đến, hắn cũng sẽ lấy thân mình ra che chở thôi. Giống như hắn đã làm với Hominini lần này. Thật tình, thằng ngu này. Hợp quá thể đáng. Chẳng chiến đấu ra hồn, chết vì bảo vệ ai đó. Cái chết nửa vời đến mức chẳng biết chết lúc nào, sao mà hợp với hắn quá vậy.

Toma nói: "Wadako vẫn còn sống. Tớ chắc chắn sẽ cứu cậu ấy. Làm đồng đội của tớ đi, Hominini."

Tình huống thật đơn giản. Luận điểm rất rõ ràng. Hominini bắn thẳng một đòn Xạ Kích. Toma nhảy sang bên né tránh. Định đánh úp bất ngờ nhưng phản xạ tốt đấy. Chiếc mũ cao bồi trên đầu Toma bay đi do động tác né tránh tức thời.

Nhìn chiếc mũ rơi xuống, Hominini trả lời: "Cô là kẻ thù của Dragon. Sao mà bắt tay được?"

"Giết tớ thì Dragon cũng đâu sống lại. Báo thù có ý nghĩa gì đâu?"

"Báo thù đâu phải vì muốn đạt được cái gì. Là để nôn ra cái thứ tởm lợm đang nghẹn ứ trong ngực khiến người ta không thở nổi thôi."

"Ừ. Chắc là vậy nhỉ."

Gì chứ. Nói cái giọng như hiểu đời lắm ấy. Ngứa cả mắt.

"Vậy nhé. Kẻ thù của tao."

Xạ Kích. Thêm một đòn nữa. Nhưng trước khi ánh sáng kịp phóng ra, bóng dáng Toma đã biến mất.