Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6687

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 09 - Vĩ thanh

Với cái chết của Yurii, cuộc chiến giữa Đội 6 Xứ Sở Bình Yên và CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới chính thức hạ màn.

Tuy nhiên, do thủ lĩnh Đội 6 là Macaron, nên theo quy tắc, phải mất thêm khoảng hai ngày nữa tình trạng chiến tranh mới hoàn toàn chấm dứt. Trong khoảng thời gian đó, vài cuộc đàm phán đã diễn ra, kết cục là Đội 6 tuyên bố đầu hàng.

Ngay sau thất bại, phần lớn các thành viên chủ chốt của Đội 6 đã sáp nhập vào CLB Kiến Tạo Hòa Bình. Có lẽ họ nhận ra rằng, một khi đã ngang nhiên chống lại ý chí của Lily, Xứ Sở Bình Yên chẳng còn chốn dung thân cho họ nữa.

Suốt những ngày ấy, phía Xứ Sở Bình Yên chỉ biết hoang mang. Với tôn chỉ bất bạo động mà Lily đề ra, họ không có lý do gì để khiêu chiến Đội 6. Hơn nữa, ngay từ đầu luật của Kamisaki đã quy định không ai được phép can thiệp vào một cuộc giao tranh đang diễn ra, nên việc dùng vũ lực trấn áp Đội 6 chưa bao giờ là một lựa chọn.

Cuộc chiến này chỉ có ba người tử trận: Yurii, Taliho và Wadako.

Ngược lại, biến động về điểm số là cực lớn. Xứ Sở Bình Yên "bốc hơi" khoảng 760.000 điểm, tổng điểm tụt xuống còn 1.640.000. Ở chiều ngược lại, CLB Kiến Tạo Hòa Bình thu về khoảng 410.000 điểm, nâng tổng quỹ điểm lên 1.360.000, thu hẹp đáng kể khoảng cách giữa hai phe.

Kaya Ayumu trầm ngâm.

Nếu chỉ xét trên cục diện, mọi thứ đang diễn biến đúng theo hướng có lợi cho Hebi. Kể từ cuộc chiến ở vòng lặp trước, mọi chuyện vẫn luôn như vậy. Cách biệt điểm số giữa phe Bình Yên và CLB Kiến Tạo đang dần bị san lấp. Hai năng lực được xem là thiên địch của Hebi – "Xóa Bỏ Ngoại Lệ" và "Ngón Tay Domino" – thì chủ nhân của chúng đều đã chết.

Hebi tựa hồ một kẻ tiên tri nhìn thấu tương lai. Chỉ cần can thiệp vào Kamisaki trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã thao túng cục diện theo hướng tối ưu nhất.

Nhưng mà, thôi, sao cũng được.

Việc Hebi đang ẩn náu trong một CLB Kiến Tạo Hòa Bình ngày càng lớn mạnh quả thực rất kinh tởm, nhưng đó là điều cậu đã giác ngộ từ trước. Thứ cần trăn trở nằm ở chỗ khác.

Không được xác định sai kẻ thù. Đối thủ cần phải chiến đấu không phải là CLB Kiến Tạo Hòa Bình, không phải Toma, cũng chẳng phải Hebi. Thậm chí, không phải Ủy ban Điều hành Kamisaki.

Thứ chúng ta cần công phá, chính là "Hiện thực".

Tất nhiên, không phải là lao vào đấm đá nhau. Cũng chẳng phải là thuyết phục bằng lời lẽ sáo rỗng. Đó là một đòn đáp trả khiêm nhường mà chỉ "hư cấu" – với tư cách là "một câu chuyện" – mới có thể giáng xuống.

Kaya Ayumu – và nếu có thể là toàn bộ Kamisaki – phải dốc toàn lực vào đòn đánh đó.

Cuộc chiến này liệu có bao nhiêu phần thắng? Những kẻ sở hữu thứ sinh mệnh chẳng ra sinh mệnh như chúng ta, liệu có bao nhiêu sức mạnh?

Cậu không biết. Nhưng chỉ còn cách tiến lên. Ai đó đã từng nói, hy vọng giết chết nhiều người hơn tuyệt vọng. Chắc hẳn điều đó đúng, bởi động cơ cho những cuộc thảm sát quy mô lớn như chiến tranh, phần lớn đều bắt nguồn từ hy vọng chứ không phải tuyệt vọng.

Đó thực sự là một chuyện nực cười. Nhưng dẫu vậy, đó không phải là lý do để vứt bỏ hy vọng. Bởi lẽ, hy vọng cũng cứu rỗi nhiều người hơn tuyệt vọng. Đó là điều hiển nhiên.

Thế nên, mình sẽ kéo cả Kamisaki vào cuộc chiến hoàn toàn mù mịt tương lai này. Một cách độc đoán khủng khiếp. Chỉ để sinh tồn. Chỉ vì mục đích đó thôi, mình sẽ phá hủy tận cùng nền tảng của nơi gọi là Kamisaki này.

Ngày 21 tháng 8, hai giờ chiều.

Khách sạn tại tòa nhà ga Kamisaki đón một vị khách. Là Toma. Kaya đã chủ động liên lạc, khiến cô phải cất công đến tận đây.

Toma đến một mình, tay xách theo chai Cola coi như quà thăm bệnh. Ngồi xuống ghế sofa ở sảnh, cô liếc nhìn chân trái của Kaya.

"Vết thương thế nào rồi?"

"Vẫn đau. Nhưng tớ nghĩ không sâu lắm đâu."

"Cứ tưởng cậu quay về hội quân với đội chính của phe Bình Yên rồi chứ."

"Sắp tới tớ sẽ làm thế. Nhưng ở đây dễ nói chuyện bí mật hơn, đúng không?"

Nếu có thể, Kaya muốn thong thả trò chuyện với Toma. Nhưng trước khi cậu kịp vào đề, cô ấy đã mở lời.

"Đầu tiên, tôi có chuyện cần phàn nàn. Đáng lẽ cậu phải là đối thủ của Yurii mới đúng."

"Nghĩa là sao?"

"Cậu chưa nghe à? Rõ ràng đã thỏa thuận như thế nên bên tôi mới cho mượn Mèo Đen để giải cứu cậu."

"Nghe rồi, nhưng tớ cóc quan tâm. Tớ chỉ nói là sẽ thuyết phục Yurii. Còn thuyết phục bằng cách nào, nhắc mới nhớ, tớ cũng chưa nói cho Akiho biết."

Không phải cậu muốn giấu giếm Akiho. Nhưng lúc đó tình hình quá hỗn loạn – dù sao cũng đang bị súng chĩa vào đầu mà – nên đâu có thời gian để giải thích cặn kẽ kế hoạch.

"Tớ đã nói chuyện đàng hoàng với Yurii rồi. Và anh ta đã đồng ý đứng về phía chúng ta."

Có lẽ, hai người đã thực sự bắt tay nhau từ tận đáy lòng. Thế nên không cần phải nghi ngờ anh ta nữa. Nếu sau này có chuyện bị Yurii phản bội, kế hoạch của Kaya sẽ hoàn toàn phá sản. Đến lúc đó thì đành bỏ cuộc, buông xuôi, rồi lại ôm đầu suy nghĩ để thiết lập mục tiêu lại từ con số không.

Toma nhếch môi, biểu cảm một nửa như khó chịu, nửa còn lại như đang thích thú.

"Chuyện riêng của cậu, tôi đếch quan tâm. Dù sao cũng vì thế mà bên này, Mèo Trắng đã phải ra tay giết Yurii."

"Cậu định làm gì với Hebi?"

"Trong vòng lặp này, hắn không thể ra ngoài được nữa vì đã dùng hết thời gian rồi. Trong lúc đó, theo dự định thì Mèo Trắng sẽ giao nộp điểm và vô hiệu hóa người đó."

"Chị Mèo Trắng nói sao?"

"Đồng ý, hay đúng hơn là hầu như do chính chị ấy đề xuất. Vốn dĩ chị ấy đã bàn về việc muốn giải nghệ, không muốn đánh đấm gì nữa rồi."

"Thế thì tốt quá."

Kaya không hiểu được tâm trạng của Mèo Trắng. Nhưng nếu người đó – hay bất cứ ai – nói rằng không muốn chiến đấu nữa, cậu có thể đồng cảm vô điều kiện. Mạnh hay yếu không quan trọng. Nếu có thể không chiến đấu, thì tốt nhất là đừng chiến đấu.

Toma đưa chai Cola mang theo lên miệng uống.

"Việc Yurii để Mèo Trắng giết, e rằng là ý muốn của Hebi nhỉ."

"Ừ. Tớ cũng nghĩ vậy."

"Nhưng vẫn còn hai nghi vấn. Thứ nhất: Hebi định làm gì khi chui vào người Mèo Trắng?"

"Chuyện đó tớ cũng đang đau đầu đây."

"Thật không?"

"Thật."

Giá trị áp đảo của Mèo Trắng nằm ở chỗ cô ấy là kẻ mạnh nhất Kamisaki. Nhưng để Hebi tận dụng được giá trị đó là rất khó. Nếu không có điểm số thì không dùng được năng lực, mà muốn chiến đấu với Xứ Sở Bình Yên thì phải tuyên chiến dưới danh nghĩa CLB Kiến Tạo Hòa Bình.

Rốt cuộc, nếu không thuyết phục được Toma, Mèo Trắng sẽ không thể hoạt động như một chiến lực.

"Vậy thì, nghi vấn thứ hai. Tại sao Yurii lại tuân theo chỉ thị của Hebi?"

Kaya hơi đắn đo xem có nên trả lời thành thật câu hỏi của Toma hay không. Nói ra cũng chẳng sao. Hay đúng hơn, sớm muộn gì Toma cũng sẽ tự mình tìm ra câu trả lời. Nhưng trong đàm phán, giữ thêm được một lá bài vẫn tốt hơn.

Kaya nói:

"Bí mật, nhưng nếu cậu chịu giao dịch, tớ sẽ nói."

Đây chính là lý do cậu cất công mời cô đến cái khách sạn này. Toma đưa tay vào chiếc cặp đặt bên cạnh ghế sofa, lấy ra một vỏ đĩa DVD quen thuộc.

Những Cuộc Phiêu Lưu Của Water & Biscuit.

Trước đó, Kaya đã nhắn cho cô:

— Tớ muốn cậu trả lại DVD "Những Cuộc Phiêu Lưu Của Water & Biscuit". Đổi lại, tớ sẵn sàng cung cấp một thông tin quý giá.

Toma vừa lắc lắc cái vỏ đĩa trên tay vừa nói:

"Đến nước này rồi thì cái DVD này còn ý nghĩa gì nữa?"

"Có nó thì sẽ xem được một bộ anime rất tuyệt vời."

"Cái đó tôi biết thừa. Nhưng đằng nào cậu chẳng copy nó ra rồi đúng không?"

"Cũng đúng."

Chiếc DVD đó là món quà Kaya tặng Toma trước đây. Đó là một nước đi sai lầm. Lẽ ra cậu nên gạt bỏ mấy chuyện tình cảm lằng nhằng sang một bên và giữ chiếc DVD lại bên mình.

Dù lúc đó cũng có chút do dự, nhưng, mà, có thể nói là cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi vì trong những thước phim của Những Cuộc Phiêu Lưu Của Water & Biscuit, có hình bóng cha của Toma. Nếu không có lý do thực sự rõ ràng, cậu không thể giấu nhẹm những hình ảnh đó đi được.

Toma là kẻ thù, và là bạn. Một trong hai người bạn đặc biệt duy nhất trên thế giới này.

"Này, Toma. Tớ đã đưa nó cho cậu bằng tình bạn đấy? Cậu trả lại nó cho tớ cũng bằng tình bạn, như thế không được sao?"

"Biết làm sao giờ. Vì tôi yêu Kaya nhất trên đời mà. Bất cứ thứ gì cậu muốn, tôi đều muốn cướp về tay mình."

"Tình yêu của cậu méo mó quá đấy."

"Chỉ cho tôi xem ở đâu có thứ tình yêu không méo mó đi nào."

"Ai biết. Chắc ở đâu đó có chứ?"

"Vậy sao. Tôi thì chưa thấy bao giờ."

Toma ngả lưng vào ghế sofa, vắt chéo chân. Cô cứ thế nhìn lên trần nhà và nói tiếp:

"Nói chuyện nghiêm túc nhé, với tư cách là thủ lĩnh của CLB Kiến Tạo Hòa Bình, tôi rất sợ phải đưa cái này cho cậu. Giá trị của chiếc DVD này nằm ở chỗ nó là phương tiện liên lạc với thực tại – hay nói đúng hơn, là máy thu tin nhắn từ Sakuragi. Dù tôi không thể tưởng tượng nổi, nhưng cậu tin rằng liên lạc từ Sakuragi sẽ xuất hiện ở đây."

"Ừ. Đúng thế."

"Nhưng không chỉ có vậy. Nếu chỉ muốn nhận liên lạc từ Sakuragi, thì bản copy DVD cũng phải làm được chức năng đó chứ. Việc cậu muốn thu hồi bản gốc, có thể suy ra là do cậu muốn giữ bí mật nội dung liên lạc đó với tôi."

"Ra là vậy. Rồi sao?"

"Vậy thì ngay khoảnh khắc tôi suy luận ra điều này, mục đích của cậu đã không thể đạt được nữa rồi. Bởi vì trước khi đến đây, tôi cũng đã copy cái DVD này rồi."

"Hẳn là thế rồi."

Cậu không thể coi thường Toma được. Chuyện này tất nhiên nằm trong dự tính. Kaya nhìn chằm chằm vào mặt cô.

"Dù vậy, tớ vẫn muốn cái DVD đó."

Toma cười khúc khích.

"Đáng sợ thật. Cậu đấy. Cảm giác như dù tôi có suy tính thế nào cũng không chạm tới được cậu."

Tớ cũng thế thôi, Kaya thầm trả lời trong lòng. Chưa một lần nào cậu nghĩ mình có thể thắng được Toma.

Toma đặt chiếc DVD lên bàn.

"Vậy thì? Cái giá để tôi đưa cái này ra là lý do Yurii tuân theo chỉ thị của Hebi à?"

"Cái đó cũng có. Nhưng món chính là cái khác."

Kaya lấy từ túi giấy đặt dưới chân ra một cuốn sổ tay. Bìa da màu đen, trông khá sang trọng. Tên thường gọi: Văn bản Hebi.

"Trong vòng lặp trước, tớ đã kết hợp các năng lực để tạo ra nó. Cuốn sổ này ghi lại những suy nghĩ của Hebi. Dù đã bị ban điều hành kiểm duyệt, nhưng cũng có những phần đụng chạm đến cậu."

Toma nheo mắt lại.

"Thông tin này, lớn quá đấy. Cái DVD này quan trọng đến thế sao?"

"Tớ sẽ không giải thích ý đồ đâu. Chính tớ cũng sợ cậu mà."

Thực ra, một nửa giá trị của cuộc giao dịch này nằm ở việc để Toma đọc Văn bản Hebi. Mối nghi ngờ nảy sinh từ vòng lặp trước vẫn chưa tan biến.

Có lẽ để bảo vệ Toma, mình sẵn sàng vứt bỏ cả mục đích và giá trị quan của bản thân. Kaya, người được Aporia sinh ra để làm anh hùng của cô ấy, có lẽ đã bị ếm một lời nguyền như vậy.

Nếu thế, cậu muốn thử xem "mình có thể làm tổn thương Toma đến mức nào".

Điều Hebi muốn che giấu là những ký ức đã rơi rụng khỏi Toma do hiện tượng hỗn đọc. Những ký ức đó có lẽ liên quan đến cái chết của cha cô – Touma Makoto.

Biết đâu chừng, nhờ cuốn sổ này, Toma sẽ nhớ lại tất cả.

Mình có thể để Toma đọc cuốn sổ này không? Và, mình có thể mong muốn cô ấy nhớ lại tất cả không? Từ nãy đến giờ tim cậu đập mạnh đến mức khó chịu. Như thể đang chạy hết tốc lực. Nhưng, đó có lẽ là do sự căng thẳng thuần túy. Hiện tại, cơ thể Kaya chưa xuất hiện phản ứng bài trừ rõ ràng nào.

"Okay. Trao đổi nào."

Toma nói. Kaya đẩy cuốn sổ trên bàn về phía cô. Cô cũng làm tương tự, đẩy chiếc DVD về phía Kaya.

Toma cầm cuốn sổ lên, lật mở trang giấy. Kaya cũng cầm lấy chiếc DVD, kiểm tra hai mặt. Mặt trước vẽ hình minh họa Water và Biscuit. Mặt sau in những hình ảnh trích từ anime, cùng phần tóm tắt nội dung và danh sách nhân viên.

Vẫn nhìn vào cuốn sổ, Toma hỏi:

"Sao? Lý do Yurii nghe theo Hebi là gì?"

Kaya trả lời:

"Vì anh ta đã giao dịch với Pan. Yurii được sắp xếp để đi ra hiện thực."

Toma ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ. Sau một thoáng lộ vẻ nghiêm túc đầy thiết tha, cô khẽ mỉm cười dịu dàng.

"Cậu lúc nào cũng đi trước trí tưởng tượng của tôi."

Kaya lắc đầu một cách mơ hồ.

"Không phải đâu. Tớ vẫn luôn tuyệt vọng đuổi theo các cậu từ phía sau đấy chứ."

Đuổi theo những con người đang sống một cách không chút hoài nghi ở thực tại, ở thế giới thực. Cậu không nghĩ mình có thể bắt kịp. Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục chạy bán sống bán chết. Tin rằng một ngày nào đó, dù chỉ một chút thôi, đầu ngón tay cậu sẽ chạm được vào lưng cô ấy.

Nhịp đập và tiếng bước chân đó, chính là chủ đề sinh mệnh của Kaya Ayumu.

Để kết nối với hệ thống tính toán siêu cấp mang tên Aporia, thông thường người ta sử dụng thiết bị đầu cuối dạng tai nghe. Tuy nhiên, nếu nhắm mắt làm ngơ trước một số hạn chế về chức năng, việc kết nối bằng máy tính khác cũng khả thi. Bản thể của Aporia tồn tại trên mạng lưới, nên hiệu suất của máy tính không quá quan trọng. Chỉ cần tốc độ đường truyền đủ mạnh, thì những việc cỡ như "trò chuyện với AI trong Aporia" sẽ không gặp trở ngại gì.

Sakuragi Shujiro đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng trong thư phòng của mình. Vật dụng đắt đỏ nhất trong phòng chính là chiếc ghế ấy. Bàn làm việc thì miễn sao rộng là được, nên anh không chi quá nhiều tiền. Đắt thứ hai và thứ ba lần lượt là hai chiếc máy tính, một máy bàn và một laptop.

Máy bàn có hiệu năng cao hơn, nhưng Sakuragi thích dùng laptop hơn. Đạo diễn anime là công việc phải di chuyển nhiều. Nào là họp hành, biên tập, lồng tiếng. Từ trước đến nay Sakuragi chủ yếu dùng chiếc laptop có thể mang theo bên người. Một khi đã quen với bàn phím mỏng của nó, anh cảm thấy mỏi tay ngay khi gõ trên bàn phím có độ nảy sâu và lớn của máy bàn.

Vì thế, anh phân chia công việc: kiểm tra hình ảnh và sửa storyboard trên máy bàn, còn viết lách và tra cứu thì dùng laptop.

Thư phòng của Sakuragi có một cửa sổ lớn. Hôm nay thời tiết đẹp nên anh mở rèm. Ngồi xoay lưng lại cửa sổ, anh gõ phím trên laptop. Thứ anh nhập vào là mật khẩu được gửi đến từ Công ty Cổ phần Aporia.

Chẳng mấy chốc, hình ảnh một người đàn ông hiện lên trên màn hình, và tiếng nói vang lên từ loa.

"Hello, hello. Yurii đây."

Sakuragi cười khổ. Đó là do một niềm xúc động kỳ lạ vừa dâng lên trong lồng ngực anh.

Yurii. Cậu ấy là một dạng cộng sự của anh tại Kamisaki. Vốn dĩ, họ bắt tay nhau để bảo vệ một nhóm nhỏ tên là CLB Điện Ảnh. Giữa hai người có lẽ không có sự tin tưởng về mặt tình cảm. Nhưng sự tin tưởng dựa trên lý trí và lợi ích thì có tồn tại. Và, có lẽ, còn có cả một thứ gì đó giống như tình bạn giản đơn nữa.

Sakuragi đáp lời:

"Đã lâu không gặp. Gặp lại mặt đối mặt thế này, tự nhiên tôi thấy ngượng ngùng sao đó."

Thấy vậy, Yurii bật cười như thể không nhịn được:

"Không cần nói chuyện khách sáo thế đâu. Đến nước này rồi, tôi chỉ là một tồn tại yếu ớt sẽ biến mất chỉ bằng một ý muốn của anh thôi mà."

"Vâng. Nhưng, nói chuyện thế này với anh khiến tôi thấy tự nhiên hơn."

Ido, người từng phục vụ cậu ấy, chỉ là một khía cạnh của Sakuragi. Nếu chỉ giải thích bằng lời rằng đó giống như nhân vật người chơi trong game máy tính thì không có gì lạ. Nhưng khi thực sự đối mặt với Yurii, tư duy của anh lại quay về thời còn là Ido.

— Cậu ấy mạnh mẽ, thông minh, và là một con người đáng kính trọng.

Sakuragi hỏi:

"Cảm giác của anh thế nào?"

"Vẫn chưa quen lắm. Dù tôi có cử động cơ thể thì góc nhìn vẫn không thay đổi."

"Thị giác đang dựa vào camera cố định của máy tính mà."

"Ừm. Nhưng, cũng không tệ."

"Nếu anh có hứng thú với cảnh sắc thực tại, lát nữa chúng ta đi dạo nhé."

"Nhất định phải nhờ anh rồi."

"Vậy thì? Anh có việc gì cần tìm tôi?"

Việc đưa Yurii ra thực tại là yêu cầu từ chính cậu ấy, theo như anh được biết. Để làm được điều đó, cần phải thương lượng đôi chút với Công ty Cổ phần Aporia. Tuy nhiên, những quân bài cần thiết cho cuộc thương lượng đó đã nằm sẵn trong tay anh, nên không tốn nhiều thời gian.

Yurii trong màn hình trả lời:

"Kaya có nhờ tôi hai việc. Việc thứ nhất là giải thích kế hoạch của cậu ấy cho anh. Việc thứ hai là nếu anh đồng ý tham gia kế hoạch đó, thì tôi cũng sẽ hợp tác."

"Ra là vậy. Tôi rất mong chờ đấy."

"Nhưng biết đâu đấy, việc thứ nhất có khi lại không cần thiết. Kaya đoán rằng có thể anh cũng đang có suy nghĩ hoàn toàn giống cậu ấy."

Sakuragi khẽ lắc đầu.

"Không. Chuyện đó là không thể nào."

Tư duy của Kaya Ayumu quá đặc biệt. Anh đã cảm thấy điều đó từ khi còn ở Kamisaki. Kaya Ayumu đã vượt qua cái mác tân binh gia nhập CLB Điện Ảnh để trở thành một tồn tại khiến người ta không thể rời mắt. Việc moi tin tức về cách duy trì vĩnh viễn Kamisaki từ ban điều hành thông qua "Hỏi và Đáp" – chỉ riêng việc lập ra kế hoạch đó thôi đã là ngoại lệ trong các ngoại lệ rồi.

Thế nhưng, việc Sakuragi thảm thốt trước sự tồn tại mang tên Kaya Ayumu theo đúng nghĩa đen, lại là chuyện sau khi rời khỏi Kamisaki.

Yurii hỏi:

"Vậy thì, lý do anh làm 'tập mới nhất' là gì?"

Sakuragi mỉm cười trả lời. Việc có thể khiến một Yurii như thế ngạc nhiên dù chỉ một chút, khiến anh cảm thấy vui vui.

"Thực ra tôi có một cộng sự. Nội dung của 'tập mới nhất' là ý tưởng của cậu ấy."

Cách để câu chuyện khiêu chiến với thực tại. Và cách để duy trì Kamisaki như một thế giới an toàn với xác suất cao nhất có thể.

Hai điều đó tưởng chừng như chẳng có liên hệ gì. Như thể chẳng có điểm chung nào. Nhưng có một thiếu niên đã kết hợp cả hai lại và dẫn ra một đáp án duy nhất.

"Trước tiên, để tôi giới thiệu cộng sự của tôi với anh."

Sakuragi xoay chiếc laptop trên bàn lại. Phía trước là màn hình của chiếc máy tính để bàn. Trên màn hình đó, hình ảnh một thiếu niên mặc đồng phục cấp ba đang hiển thị.

Từ loa, tiếng cười của Yurii vang lên. Tiếng cười khẽ khàng như vô tình buột ra, rồi dần dần, dần dần lớn hơn. Có vẻ cậu ấy đang tận hưởng tình huống này từ tận đáy lòng.

"Ra là thế, ra là thế—"

Cậu ấy thở hổn hển, cố gắng kìm nén tràng cười, nhưng giọng nói vẫn còn vương nét cười:

"Chắc là nói 'hân hạnh được gặp mặt' thì sẽ thích hợp hơn nhỉ. Rất vui được gặp cậu. Tôi là Yurii. Từ giờ mong được giúp đỡ."

Thiếu niên trong màn hình đang làm vẻ mặt sợ hãi. Cậu hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt lại hằn lên vẻ sắc lạnh như đang lườm, khóe miệng méo xệch thành nụ cười nửa vời – nụ cười của kẻ yếu thế dành cho kẻ mạnh.

"Em là Kaya Ayumu. Hãy cùng nhau kết thúc trò chơi Kamisaki này thôi."

Bằng giọng nói run rẩy dữ dội, thiếu niên ấy tuyên bố.