Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2403

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6708

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 04 - Chương 6 Cô ấy có biết bao nhiêu người bạn

1

Tại căn phòng riêng của Lily nằm sâu nhất trên tầng hai nhà thờ, Akiho đang chăm chú quan sát cô gái ấy.

Lily đã ngồi bó gối khóc suốt một hồi lâu, nhưng rồi cô cũng lặng lẽ đứng dậy, bước về phía giường. Dáng đi thất thần ấy, trông chẳng khác nào những kẻ mộng du mà Akiho từng thấy trên phim ảnh.

Cô ngả người xuống nệm, nằm sấp và thiếp đi một chút. Chỉ một quãng thời gian rất ngắn. Dù không cố ý xem đồng hồ, nhưng Akiho đoán chừng chỉ khoảng hai, ba phút.

Trong lúc đó, Akiho xin phép Alice ra ngoài, rồi kéo ghế lại ngồi cạnh Lily đang ngủ. Chẳng bao lâu sau, Lily mở mắt, thì thào bằng giọng nhỏ xíu:

"Ra ngoài đi."

Akiho quyết định vờ như không nghe thấy câu đó.

Bản thân Akiho cũng có chút do dự. Cô không biết phải bắt chuyện như thế nào cho phải. Và vì không biết, nên cô quyết định sẽ trút hết những gì mình muốn nói.

"Tôi là bạn của Water và Kaya đấy. Cũng được một thời gian khá dài rồi."

Tính từ hồi lớp hai tiểu học, cũng ngót nghét chín năm. Cô đã luôn quan sát hai con người đặc biệt ấy từ khoảng cách rất gần.

"Nếu luận về thành tích ở trường, tôi còn trên cơ họ. Từ khối lượng kiến thức đến khả năng tính toán, tôi tự tin mình chẳng thua kém ai. Nhưng tôi vẫn ghen tị với hai người đó. Nếu chọn từ ngữ rõ ràng hơn một chút, thì là tôi cảm thấy tự ti. Bởi vì ở cái năng lực quan trọng nhất, tôi không thể nào bì kịp họ. Cô có biết đó là gì không?"

Cô đợi một lúc, nhưng Lily không trả lời.

Tuy nhiên, hẳn là cô ấy không hoàn toàn phớt lờ lời nói của Akiho. Dù chẳng có căn cứ nào, nhưng nhìn vào khuôn mặt có vẻ bối rối kia, Akiho cảm thấy như vậy. Cô tiếp tục:

"Đó chính là trí tưởng tượng. Là năng lực dựa vào những gì đang nhìn thấy và nếm trải để thấu suốt những điều chưa nhìn thấy, những thứ chưa từng trải qua."

Lily nhíu mày, giọng lí nhí:

"Đáng lẽ tôi nên biết về điều đó."

"Phải."

Chiến trường. Nơi máu đổ và người ngã xuống.

Tất nhiên là Lily nên biết. Dù chưa từng tận mắt chứng kiến, dù có giam mình trong căn phòng xinh đẹp này, cô vẫn có thể tưởng tượng ra bao nhiêu tùy thích. Nếu không ngoảnh mặt làm ngơ trước những thứ mình không muốn thấy, thì cô đã có thể nhìn thấy chúng.

"Mà, nhưng hầu hết mọi người đều như vậy cả thôi."

Những điều lẽ ra có thể dễ dàng hình dung, nhưng vì người ta chối bỏ việc tưởng tượng, nên mới nảy sinh đủ loại vấn đề nhàm chán. Ngay cả thế giới mà Akiho từng sống trước khi đến đây cũng vậy. Bắt nạt, tội phạm, chiến tranh... có biết bao nhiêu thứ nghiệt ngã được sinh ra từ sự nghèo nàn của trí tưởng tượng.

"Nhưng mà..."

Lily thốt lên, rồi nghẹn lời, chỉ ngập ngừng được đến thế.

Akiho gật đầu dứt khoát.

"Ừ. Tôi hiểu, chuyện này không thể giải quyết dứt điểm bằng một câu 'bản chất nó là vậy nên đành chịu thôi' được. Cho nên, cô cứ việc đau buồn, cứ việc cay cú, hay hối hận cũng được."

Lily... hay nói đúng hơn là Vương Quốc Đồ Chơi cho đến nay đã làm bị thương bao nhiêu người? Rốt cuộc đã giết bao nhiêu sinh mạng? Akiho không biết con số chính xác, nhưng chắc chắn không phải là con số không.

Trước đây, khi Xứ Sở Bình YênĐế quốc Mike giao chiến, phía Mike đã có bảy người tử trận. Chỉ tính những trường hợp được xác nhận rõ ràng, thì năm người trong số đó là nạn nhân của Vương Quốc Đồ Chơi.

Suy cho cùng, chính Lily đã giết họ. Dù trên tay cô không lưu lại xúc cảm khi lưỡi dao găm vào thịt, dù cô ở cách xa đến mức không nhìn thấy dòng máu tuôn trào, thì đó vẫn là tội lỗi mà cô bé này phải gánh vác.

Đâu đó giữa cái Kamisaki này, chắc chắn có những kẻ đang căm hận cô bé đến tận xương tủy.

"Thế nên, cô cứ việc suy sụp đi cũng không sao. Dù cô có khóc lóc, có ủ rũ, hay giận cá chém thớt đấm vào gối cũng chẳng sao cả. Nhưng mà, làm ơn hãy nghe tôi nói thêm một chút nữa thôi."

Lily không hợp với Kamisaki. Vì cô là một thiếu nữ dịu dàng theo lẽ thường tình, nên dù thế nào cũng lạc lõng giữa nơi này. Bởi thế giới này lấy việc chiến đấu làm tiền đề tồn tại.

Hiện tại, ở Kamisaki, có lẽ chỉ có duy nhất một người đang cố gắng chống lại cái tiền đề đó. Nói cách khác, người có thể trở thành anh hùng của Lily, chỉ có Kaya Ayumu mà thôi.

"Kaya sở hữu năng lực đặt câu hỏi cho Ban Quản Trị và bắt họ phải trả lời."

"Câu hỏi?"

"Đại loại là nếu trả đủ số Điểm (Points) mà Ban Quản Trị thiết lập cho từng câu hỏi, họ sẽ phải trả lời một cách trung thực, không dối trá. Chi tiết thế nào thì thôi bỏ qua đi, cũng chẳng quan trọng lắm. Tóm lại, ở vòng lặp tiếp theo, cậu ấy dự định sẽ hỏi thế này: 'Làm thế nào để duy trì Kamisaki như một thế giới hòa bình?'"

Akiho nghe thấy tiếng Lily hít vào một hơi thật nhẹ.

"Câu đó... sẽ nhận được câu trả lời sao?"

"Về mặt luật lệ, nếu Kaya thu thập đủ số Điểm cần thiết."

Có lẽ ngay từ đầu Kaya đã trù tính đến câu hỏi này. Vì thế cậu ấy mới cài cắm thêm vài quy tắc phụ.

Ví dụ như ràng buộc "Số Điểm yêu cầu không được vượt quá tổng số Điểm hiện có trong Kamisaki", buộc Ban Quản Trị phải đưa ra một mức giá khả thi. Hay ràng buộc "Năng lực này được vận hành công bằng dựa trên thiện chí của cả người sử dụng lẫn người quản lý", khiến họ không thể lảng tránh bằng những lời nói dối qua loa.

Tất nhiên, không có gì đảm bảo Ban Quản Trị sẽ tuân thủ luật chơi. Ngay cả Kaya chắc cũng chẳng dám tin hoàn toàn. Nhưng nếu họ thành thật, thì chỉ có một câu trả lời duy nhất có thể phá hỏng kế hoạch của Kaya.

— Thứ đó không tồn tại.

Không có cách nào để Kamisaki tồn tại như một thế giới hòa bình.

— Nhưng, vô lý.

Bởi vì, thực tế, chỉ cần dựa vào tri thức mà những người chơi sống ở đây đang nắm giữ thôi cũng đã đủ khả thi rồi. Năng lực quá tiện lợi. Nếu không dùng nó để chém giết mà dùng để duy trì cuộc sống, họ có thể xây dựng những cơ sở y tế và an ninh vượt xa cái "hiện thực" mà Akiho từng biết. Hơn nữa, vòng lặp còn giải quyết cả vấn đề sức khỏe và lương thực.

Suy nghĩ một cách bình thường, Kamisaki có đầy đủ tố chất để tái sinh thành thiên đường.

"Đúng là cách làm mang đậm phong cách của Kaya. Kẻ mạnh nhất ở Kamisaki không phải là PORT hay anh Tsukio. Nghĩ kiểu gì thì cũng là Ban Quản Trị. Cậu ấy đang định dùng một câu hỏi để kéo Ban Quản Trị vào sân chơi của mình."

Nếu kẻ địch là một đội quân khổng lồ, thì một cá nhân kiệt xuất có thể trở thành anh hùng. Nếu kẻ địch chỉ là một cá nhân kiệt xuất, thì tinh thần đồng đội hay tình bạn có thể trở thành anh hùng.

Nhưng thứ Kaya đang chiến đấu chống lại không phải những điều đó. Nếu luật lệ ép buộc người ta chiến đấu, cậu ấy sẽ chiến đấu với chính luật lệ.

Chắc chắn từ trước đến nay, chỉ có mình Kaya nhìn nhận Kamisaki dưới góc độ đó. Vì vậy, đối với những người thực sự căm ghét chiến tranh, người duy nhất có thể trở thành anh hùng chỉ có Kaya Ayumu.

"Thật tuyệt vời."

Lily thì thào. Những giọt nước mắt nơi khóe mi cô đã khô.

— Rốt cuộc, đây mới là cách tốt nhất để động viên một đứa trẻ đang suy sụp.

Dưới hình thức nào cũng được. Chỉ cần đưa ra một thứ trông giống như hy vọng là đủ. Vì vậy, Akiho nói những lời này không hẳn để thúc đẩy kế hoạch của Kaya, mà là để an ủi Lily.

"Người cộng sự mà Kaya khao khát nhất, chính là cô."

Lily. Biểu tượng yếu ớt nhưng lại vững chãi của Xứ Sở Bình Yên.

Theo lời Alice, cô là ngẫu tượng khiến người ta tin vào những điều tuyệt đẹp như tình yêu hay hy vọng. Trước đây, khi bị Xứ Sở Bình Yên bắt giữ, hình như Kaya đã hành động với mục đích khiến Lily nhớ tên mình. Cậu ấy bảo đó là lá bài để có thể ngủ ngon giấc. Khi đó Akiho không hiểu, nhưng bây giờ thì cô đã thấu.

"Lily. Nếu cô đứng về phía Kaya, cậu ấy sẽ tiến rất gần đến mục tiêu."

Xứ Sở Bình Yên. Đội duy nhất ở Kamisaki có thể đối đầu với PORT. Một tập thể kỳ lạ phình to dựa trên nền tảng mong manh là tình yêu dành cho Lily.

Trong mắt Akiho, Xứ Sở Bình Yên thật bất thường. Họ tôn sùng Lily - một cô gái bình thường - lên làm ngẫu tượng, biến cô thành công cụ để giữ gìn sự bình yên trong tâm hồn mình. Nhưng sự bất thường đó có lẽ được sinh ra từ một loại cảm xúc bình thường nào đó.

Alice từng nói thế này: "Khổ sở lắm đúng không. Sống ở Kamisaki ấy."

Phải chăng vì muốn quay lưng lại với cái hiện thực con người chém giết lẫn nhau, nên những người trong đội này mới bám víu vào Lily? Phải chăng họ tôn sùng một cô gái có trái tim nhân hậu đơn thuần là vì trong thâm tâm, họ biết rằng tranh đấu là ngu xuẩn và bi thảm?

Chính vì thế, Kaya mới nhắm vào Xứ Sở Bình Yên. Cậu ấy định nuốt chửng đội này. Và nếu là Lily, cô có thể đơn phương quyết định phương hướng của cả tập thể.

Nếu Bình Yên ủng hộ Kaya, rất nhiều kẻ yếu thế sẽ ngả về phía này. Tất cả các đội trừ PORT... à không, ngay cả những kẻ không thể chen chân vào cuộc đua top đầu trong PORT, cũng chẳng có gì lạ nếu họ tìm thấy hy vọng nơi tương lai mà Kaya vẽ ra.

Lily nhíu mày thật chặt.

"Tôi... nên làm gì đây?"

Akiho không cho rằng đó là một câu hỏi ngốc nghếch. Cũng không phải vô trách nhiệm. Chỉ là, mọi chuyện có vẻ đang diễn ra quá đúng theo sự dẫn dắt của cô, khiến cô thấy bất an.

Tại sao Toma lại giấu Lily về năng lực của Kaya? Cô bé này dường như chẳng hề suy nghĩ đến điều đó.

Kaya Ayumu quả thực sẽ mang lại hy vọng cho những kẻ yếu. Nhưng bản thân việc gieo hy vọng cho kẻ yếu, dù thế nào cũng tiềm ẩn hiểm nguy. Nó có thể cướp đi sự buông xuôi của những người vốn dĩ đã chấp nhận số phận. Nếu không buông xuôi, con người sẽ chết. Không được phép giẫm đạp lên xác chết để giương cao ngọn cờ hy vọng.

— Vì vậy, mình không thể dấn sâu hơn nữa.

Dù muốn giúp Kaya, nhưng Akiho không thể nhẫn tâm thuyết phục đến cùng khi Lily đang suy sụp tột độ và có vẻ sẽ dễ dàng nuốt trôi mọi lời nói của cô. Rốt cuộc, Akiho không có được sự giác ngộ tàn nhẫn như Kaya hay Toma.

Akiho trả lời như một lời bào chữa:

"Suy nghĩ của Kaya cũng có vấn đề. Chúng ta hãy dành thời gian bình tĩnh suy xét sau nhé."

"Vậy sao."

"Nhưng mà. Cô có sức mạnh để kết thúc trận chiến ngày hôm nay."

Đây là bước thứ hai trong cách an ủi một đứa trẻ đang buồn bã. Sau khi đã chỉ ra thứ trông giống như hy vọng, tiếp theo là khiến cô bé bước bước đầu tiên về phía đó. Đẩy nhẹ vào lưng cô bé.

"Hình như tôi sắp bị gán cho cái danh Người Kể Chuyện thì phải."

"Vâng. Ừm."

"Cái chức Người Kể Chuyện đó ấy mà, hay là mình bỏ nó đi nhé?"

Nếu chính giọng của Lily cất lên tuyên bố kết thúc chiến tranh, người của Bình Yên sẽ buộc phải tuân theo. Và những gì đang diễn ra ở Kamisaki hôm nay, về thực chất là cuộc chiến giữa Bình YênEden. Nếu Bình Yên rút lui, chiến tranh sẽ chấm dứt.

Ngày hôm đó, cô gái vốn có vai trò "không được mở miệng", đã cất tiếng.

Đại đa số người ở Kamisaki — bao gồm cả những người thuộc Xứ Sở Bình Yên — lần đầu tiên được nghe giọng nói của cô. Giọng nói đồng loạt phát ra từ các thiết bị đầu cuối ấy nghe thật non nớt, tràn ngập sự tha thiết hơn là cảm giác khẩn trương, và chính vì thế, nó không mang lại cảm giác giả dối hay lừa lọc.

Xin chào mọi người. Em là Lily.

Em đang giữ vai trò lãnh đạo của team Xứ Sở Bình Yên.

Trong cuộc giao tranh lần này, Xứ Sở Bình Yên sẽ từ bỏ mọi hành động chiến đấu.

Nếu thắng thua quan trọng đến thế, thì mọi người cứ coi như bên em thua đi.

Tất cả mọi người trong team em, hãy ngừng chiến đấu ngay lập tức và quay trở về lãnh thổ của chúng ta.

Water, anh nghe thấy chứ? Anh hãy chỉ huy mọi người làm như vậy đi.

Em thực sự mong muốn một Kamisaki không có chiến tranh, một Kamisaki bình yên.

Vì vậy, em đặt rất nhiều kỳ vọng vào năng lực của lãnh đạo CLB Kinema, Kaya Ayumu.

Cho đến khi hoàn tất việc kiểm chứng đó, Xứ Sở Bình Yên xin thề sẽ không đưa ra bất kỳ tuyên bố chiến tranh nào và chỉ nỗ lực phòng vệ.

Nếu năng lực của cậu ấy có thể xóa bỏ chiến tranh khỏi thế giới này, Xứ Sở Bình Yên xin thề sẽ vui vẻ bắt tay với cậu ấy.

Thế nên, làm ơn đi.

Các bạn... không chỉ những người trong team em, mà tất cả mọi người ở Kamisaki, làm ơn đi.

Mọi người có thể chỉ nghĩ đến việc sống sót và kết thúc cuộc chiến này được không?

Chiến đấu, giết đối phương để đoạt lấy thứ mình muốn... có nhiều người muốn làm vậy đến thế thật sao?

Nếu thế giới này trở nên hòa bình, thì thuộc về team nào mà chẳng được.

Tất nhiên, kể cả không phải chỗ em — Xứ Sở Bình Yên — cũng được.

Thế nên, cầu xin mọi người.

Những ai ghét chiến đấu, tất cả mọi người, hôm nay có thể cùng thua với em được không?

2

Khi Toma xuất hiện ở phòng học, Kaya đang nằm lăn lóc trên sàn nhà, toàn thân bị trói chặt bằng dây thừng.

Cô ấy chỉ nói một câu ngắn gọn: "Chỗ này xong rồi", Koge khẽ cúi đầu rồi lui ra ngoài.

Do ngược sáng từ cửa sổ hành lang hắt vào, nên mãi đến khi cô ấy đến rất gần, Kaya mới nhìn rõ biểu cảm của Toma. Cô ấy đang mỉm cười, nụ cười trông có vẻ hơi yếu lòng.

"Lần này, tớ cứ tưởng mình thắng tuyệt đối rồi chứ."

"Tùy vào cậu thôi, vẫn có thể thành ra như thế mà."

Nếu Toma có ý định giết Kaya, thì chiến thắng của cô ấy là không thể lay chuyển.

"Chuyện đó thì chịu, tớ không làm được. Dù gì cũng là bạn thân mà."

"Vậy thì hiếm thật đấy. Chuyện cậu bị nẫng tay trên những thứ ngon nghẻ nhất vào phút chót ấy."

Trận chiến này là chiến thắng của Lily.

Kaya cũng đã nghe thấy thông báo của cô gái đó. Chắc chắn Lily chẳng hiểu chút nào về việc chiến trường đã vận động ra sao. Có lẽ với mọi người, đó chỉ là kết quả luận mà thôi. Dẫu vậy, thời điểm cô ấy tuyên bố "thua cuộc" thật hoàn hảo.

Trận chiến hôm nay hầu như đã ngã ngũ. Chỉ còn lại những công việc kiểu như xử lý hậu sự. Với tuyên bố đó, Lily — hay Xứ Sở Bình Yên — không mất mát bất cứ thứ gì. Họ chỉ có được thêm mà thôi. Có được phương tiện để đối kháng với PORT, team mạnh nhất Kamisaki. Tức là, họ chỉ vừa làm rõ lập trường đứng về phía kẻ yếu.

Toma kéo ghế ra, ngồi xuống.

"Tớ bắt đầu thấy hơi hối hận rồi. Đáng lẽ tớ không nên để Akiho tự do đến thế."

"Ừ. Thực tế thế nào thì tớ không biết, nhưng tớ nghĩ một nửa là do chủ đích của cậu ấy."

"Chắc vậy. Con bé đó trông hiền lành thế thôi chứ lanh lợi lắm."

Akiho rất giỏi trong việc tìm ra những thứ kiểu như trung đạo. Toma thích cách đọc vị duy nhất một điểm, và Kaya tự đánh giá mình cũng có khuynh hướng tương tự. Nhưng Akiho lại tìm ra một điểm đáp nhẹ nhàng hơn. Khác với thứ mỹ học mang tính cảm giác của Toma, cô ấy dung hòa lý lẽ và cảm xúc một cách tinh tế.

Vắt chéo chân, Toma khẽ thở dài.

"Chuyện Lily trở nên mạnh mẽ như thế, là một chuyện vui. Thật lòng đấy. Cho nên hôm nay, cứ để thua các cô ấy cũng được. Mèo Trắng cũng chịu làm bạn với tớ rồi, nên không phải là tớ không có chút lợi lộc nào."

"Nhưng nếu Lily theo phe này, tớ sẽ có lợi."

"Có thể. Năng lực của cậu vượt quá sức tưởng tượng."

"Có gì đâu. Nghĩ một cách tự nhiên thì nó sẽ thành ra thế này thôi."

Ban Quản Trị — khi lần đầu gặp lũ ếch đó, cậu đã xem danh sách năng lực. Một danh sách mà ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng là chúng muốn người ta đánh nhau. Vì thế, cậu đã nghĩ đến năng lực có thể né tránh chiến tranh.

Trước hết, mục tiêu được thiết lập là khiến toàn bộ Điểm ở Kamisaki bị từ bỏ. Do đó, một năng lực có thể xóa sổ lượng lớn Điểm cùng lúc là điều bắt buộc.

Tiếp theo, quan trọng là làm thế nào để lấy Điểm từ người khác. Cậu không muốn làm cái chuyện đáng sợ là chiến đấu để cướp đoạt, nên đã chọn một năng lực khiến đối phương tự nguyện dâng hiến Điểm.

Cậu chỉ nghĩ ra được một cách duy nhất.

— Một năng lực khiến ai cũng tin rằng chiến tranh sẽ biến mất khỏi Kamisaki.

Chiến tranh ấy à, nó sinh ra từ nhu cầu tự vệ. Người ta chiến đấu không phải vì muốn cướp đoạt thứ gì, mà vì không muốn bị cướp mất thứ gì. Nếu là thời đại dã man của nhân loại 1000 năm trước thì không nói, nhưng ở thời hiện đại khi giá trị của hòa bình đã được thừa nhận, hầu hết mọi người hẳn đều nghĩ như vậy. Thế nên nếu đảm bảo an toàn cho họ, nhiều người sẽ ngừng chiến.

Vậy, làm sao để chứng minh chiến tranh sẽ biến mất khỏi Kamisaki?

Cậu chỉ nghĩ ra được đúng một cách. Chỉ cần để Ban Quản Trị xác nhận rõ ràng là được. Rằng làm thế này thì Kamisaki sẽ hòa bình nhé.

Vì thế, cậu đã chọn năng lực có thể làm điều đó. Q&A. Năng lực đáp ứng mục đích của Kaya, chỉ có cái này.

Toma gật đầu.

"Biết câu trả lời rồi thì thấy đúng là kiểu cậu sẽ nghĩ ra. Không nhận ra điều đó là sơ sót của tớ. Cậu lúc nào cũng tuyệt vời y như vậy."

Hình như là đang được khen, nhưng cậu chẳng thể vui vẻ đón nhận.

"Tớ cũng có sơ sót."

"Chuyện của Koge hả?"

"Cả chuyện đó nữa."

Nhưng cái chính thì không phải. Căn bản hơn, cậu đã không nhận ra điều mà mình lẽ ra phải run rẩy sợ hãi. Koge chỉ là một góc nhỏ trong đó.

"Tớ ở Kamisaki lâu hơn cậu hai năm lận mà. Cũng phải có chút chuẩn bị chứ."

"Ừ. Tớ cứ tưởng mình đã hiểu rõ rồi."

Cậu cứ ngỡ mình đã thông thạo điểm mạnh cũng như cách làm của Toma. Cô ấy sử dụng các mối quan hệ con người làm cả mâu lẫn thuẫn. Cô ấy kết bạn rất nhanh. Vì vậy, cái gọi là "Team" hiển thị trên thiết bị chẳng phải là bản chất của Toma, lẽ ra cậu phải chú ý hơn đến mạng lưới quan hệ vô hình của cô ấy.

"Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu người bạn nữa hả Toma?"

"Cũng kha khá."

"Đủ để đánh với PORT không?"

"Nếu lấy được Mèo Trắng, thì tớ tính là ngang ngửa hoặc hơn."

Đáng sợ làm sao.

Quả nhiên, chấp hai năm kinh nghiệm mà đánh với Toma trên cùng một bàn cờ thì rào cản quá lớn. Cán cân hơi bị lệch.

"Sơ sót lớn nhất của tớ là việc Akiho hoạt động quá hiệu quả."

Nếu là Toma, lẽ ra cô ấy có thể cản trở Akiho khéo léo hơn nhiều. Đáng lẽ cô ấy phải cảm thấy nguy hiểm khi Akiho tiếp cận Lily dễ dàng đến thế. Nhưng cô ấy lại chẳng mảy may chú ý đến điều đó. Có quá nhiều thứ khiến cậu bận tâm. Bị nỗi sợ hãi trước mắt giam cầm, cậu đã không sợ điều thực sự đáng sợ.

Vì thế nên mới cay cú.

Đã biết rõ Toma là người thế nào, lẽ ra cậu phải nghĩ tới mới đúng. Cô gái này...

"Cậu định rời khỏi Xứ Sở Bình Yên sao?"

Hầu như chỉ có thể là như vậy. Ở Kamisaki đã có rất nhiều bạn bè của Toma. Chắc hẳn họ nằm rải rác ở nhiều team khác nhau giống như Koge. Và khi chuẩn bị xong xuôi — khi tập hợp đủ những "người bạn" để đối đầu với PORT, cô ấy sẽ rời Bình Yên và lập team riêng của mình.

Ngay từ đầu, việc cô ấy ở Bình Yên chắc cũng chỉ nhằm mục đích kết bạn và gom Điểm cho những người bạn đó. Vì thế cô ấy mới nhắm đến việc lật đổ Simon. Trở thành kẻ nắm quyền ở Bình Yên, tùy ý phân bổ nhân sự để dồn Điểm, ban phát thật nhiều Điểm cho bạn bè, rồi định dẫn tất cả rời đi.

Mảnh ghép cuối cùng trong công cuộc kết bạn của cô ấy chính là Mèo Trắng. Nếu đã nhắm chừng có được Mèo Trắng, thì Toma có thể rời Bình Yên bất cứ lúc nào.

Kaya lẽ ra phải nhận ra điều này. Ít nhất cũng nên tưởng tượng ra. Akiho tiếp cận Lily dễ dàng như vậy, cậu phải suy nghĩ đến ý đồ đằng sau đó của Toma.

— Toma đã chuẩn bị người thay thế mình cho Lily trước khi rời Bình Yên.

Nếu Toma biến mất mà không có sự chuẩn bị nào, Lily sẽ suy sụp ghê gớm, nên để chăm sóc trái tim cô bé, Toma quyết định dùng Akiho.

Toma là kẻ như vậy đấy. Vứt hết lợi hại trước mắt sang một bên, phó mặc bản thân cho những thứ ích kỷ như mỹ học.

Cô ấy vẫn mỉm cười, hạ mắt xuống.

"Giới thiệu một người bạn mới để nói lời tạm biệt với một người bạn cũ, thực ra tớ không thích kiểu này lắm đâu."

"Ừ."

"Nhưng tớ nghĩ thà như thế còn hơn không có gì. Cảm ơn cậu vì đã gửi Akiho đến nhé. Con bé đó hiền lành mà."

"Đúng thế. Hợp để làm bạn với Lily."

"Sau khi tớ đi rồi, nếu Akiho hỗ trợ tốt cho Lily, thì chút bất lợi này cũng đành chịu. Thế này tớ mới yên tâm rời Bình Yên được."

Sắp tới ở Kamisaki, một team khổng lồ sẽ ra đời trong chớp mắt. Team của những người bạn do Toma làm thủ lĩnh. Liệu phe cậu có thể bám đuổi được bao xa cái team đó? Rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người biết sợ chiến tranh một cách bình thường đây?

Theo nghĩa đó, thông báo của Lily có giá trị vô song. Nhờ cô bé đó tỏ rõ thái độ ngay lúc này, tại thời điểm này, cậu mới rút ngắn được chút khoảng cách với Toma.

"Tiện thể, tớ sẽ ra sao đây?"

"Tớ vẫn là người của Bình Yên, nên tớ sẽ theo phán quyết của Lily."

"Cậu ngây thơ thật."

Với cái team mà mình sắp vứt bỏ... à không, không phải. Chỉ vì một thiếu nữ duy nhất, Toma sẵn sàng trả cái giá bao nhiêu đây. Với cô bé mà sau này có lẽ sẽ trở thành kẻ thù, cậu định dịu dàng đến mức nào đây.

"Nghe này, Ayumu. Cách ta đối đãi với bạn bè đâu phải thứ để lập trường quyết định. Chính vì tớ luôn dốc hết lòng yêu thương mọi người, nên họ mới nguyện ý đi theo tớ."

"Cái đó ấy mà, Toma. Chỉ có cậu mới nói được thôi."

Người thường thì không làm thế được đâu. Tình bạn là thứ nặng nề, bảo vệ nó đến cùng vất vả lắm. Vì thế Kaya mới quyết định chỉ bảo vệ hết sức có thể hai tình bạn thôi. Phần của Toma, và phần của Akiho.

Toma chống cằm lên bàn, nhìn chằm chằm vào cậu.

"Nào. Ngắm nhìn thằng bạn thân bị trói nằm lăn lóc cũng không tệ, nhưng đến lúc di chuyển rồi."

"Đi đâu?"

"Tất nhiên là Bình Yên. Tớ có hứa đãi Akiho món parfait dâu tây."

"Còn phần của tớ?"

"Cứ coi như tớ nợ cậu."

Toma đứng dậy khỏi ghế, vòng ra phía sau lưng cậu và quỳ xuống. Có vẻ cô ấy đang định cởi nút dây thừng, làn da mềm mại vô tình chạm vào tay cậu.

Không nhìn thấy mặt cô ấy, Kaya hỏi:

"Đến bây giờ tớ vẫn không hiểu. Tại sao cậu không chịu theo tớ?"

"Kỳ lạ lắm sao? Chúng ta vừa là tri kỷ, vừa là tử địch mà?"

"Nhưng việc cậu định làm, tóm lại là tự sát còn gì?"

Ngay từ đầu Kaya đã không có lựa chọn nào khác. Cậu chỉ có nước nhắm đến việc biến Kamisaki thành thế giới hòa bình vĩnh viễn. Tất nhiên, phần lớn là do tư tưởng của chính Kaya. Nhưng chuyện của Toma cũng là một lý do. Đó là điều cần thiết để không giết chết cô gái đã từng chết ở hiện thực một lần nữa.

— Nếu chết ở Kamisaki, mọi thứ sẽ trở lại nguyên trạng.

Mấy lời đó của Ban Quản Trị không quan trọng. Dù sao đi nữa, Toma cũng chỉ còn tồn tại ở đây. Dù chết ở Kamisaki, hay thế giới này kết thúc, thì Toma ở hiện thực cũng chẳng còn ở đâu cả.

Toma không trả lời câu hỏi. Cô ấy chỉ đơn phương tuyên bố:

"Tớ rất thích cậu. Thật lòng đấy."

Nếu vậy thì, Kaya muốn nói.

— Nếu vậy thì, nắm lấy tay nhau là được mà.

Nhưng trước đó, Toma đã chặn lời:

"Tớ đã quyết định sẽ yêu cậu theo cách trung thực nhất với bản ngã của mình. Chỉ riêng sự cố chấp đó, tớ tuyệt đối không thể buông bỏ."

Trước câu nói ấy, Kaya chẳng biết phải đáp lại thế nào.

3

Khi Yurii trở về lãnh thổ của Eden, mặt trời đã lặn.

Lý do là sau khi rời khỏi Đế quốc Mike, cậu còn ghé qua Robinson. Việc thâu tóm đội đó dễ như trở bàn tay. Vì thủ lĩnh Paramici đã mất hết ý chí chiến đấu.

Tuy nhiên, cuộc trao đổi với Nadekiri lại tốn chút thời gian.

Trong trận chiến lần này, rõ ràng Nadekiri đã không hoàn thành vai trò của mình. Lẽ ra hắn phải cùng nhóm Kido xông vào Thế Giới Paramici. Nếu chỉ nhìn vào kết quả, hành động của Nadekiri không ảnh hưởng đến cục diện — lý do là vì ngoài đám thú nhồi bông của Bình Yên, cả Tsukio cũng đã đến Robinson — nhưng nếu tình huống thay đổi chút ít, thì sự hợp lực giữa Nadekiri và Kido lẽ ra rất quan trọng.

Hắn đã đưa ra những lời phản bác khá hợp lý, nhưng rõ ràng là hắn đã nương tay trong trận chiến này.

— Mà, chuyện đó cũng chẳng sao.

Cậu cũng không nghĩ có thể nắm giữ Eden dễ dàng như vậy, nên có thể nói mọi thứ vẫn đúng kế hoạch. Ngược lại, việc nhóm Kido và các thành viên cựu Kinema làm việc nghiêm túc mới là điều đáng ngạc nhiên.

Trở về Eden, trước khi đặt cơ thể mệt nhoài xuống giường, Yurii quyết định hoàn thành nốt một việc. Cậu đến tìm Hominini. Ở Eden có một khu phố sầm uất nối liền với PORT.

Đi bộ dọc con phố đó, tìm hắn rất dễ.

Hominini đang ngồi ở quầy một quán rượu sành điệu kiểu Irish Pub, với khuôn mặt còn hằn những vết bầm tím đen sì, và vẫn đang nghiêng ly whisky. Khi cậu bước lại gần, hắn nói mà không thèm nhìn:

"Rượu tự lấy. Muốn ngồi thì tự đi mà rót."

Yurii cứ thế ngồi xuống ghế bên cạnh hắn.

"Hôm nay thôi. Cồn không tốt cho vết thương."

"Nhưng rượu hợp với hoàng hôn. Nhất là khi thân tàn ma dại thế này."

"Có thể. Khác biệt về giá trị quan thôi."

Rượu và máu đang chạy rần rật trong cái đầu bị đánh sưng vù của hắn, hắn có ngã lăn ra ngay bên cạnh cũng chẳng sao. Miễn chưa chết thì vòng lặp sẽ khôi phục lại, mà dẫu có chết đi, thì sự tự do đó cũng được cho phép ở Kamisaki.

"Hôm nay vất vả cho cậu rồi. Cậu làm việc đúng như mong đợi."

"Tôi đâu có đánh vì cậu."

"Tất nhiên. Dù sao thì, người đạt được thành quả lớn nhất hôm nay là cậu."

Từ Mary Celeste do Hominini phụ trách, họ đã thu được nhân sự và Điểm cực kỳ hiệu quả. Team bên kia có tám người chết trận, số Điểm tương ứng bị giảm một nửa. Dẫu vậy, tổng cộng vẫn thắng lớn, khoảng tám vạn Điểm.

Vừa nghiêng ly rượu, Hominini vừa liếc mắt nhìn sang.

"Chiến huống còn lại thế nào?"

"Robinson đã về tay chúng ta. Tuy nhiên, trước đó đã bị Tsukio thu hồi Điểm. Về mặt Điểm thì thu hoạch được khoảng sáu vạn."

"Còn cậu? Mike thế nào?"

"Coi như hòa. Bên mình và bên Mike đều không có người chết. Không có sự dịch chuyển Điểm."

"Vẫn chưa kết thúc đúng không?"

Chiến tranh ở Kamisaki kéo dài tối đa ba ngày. Luật quy định như vậy. Đúng như Hominini nói, nếu ngày mai, ngày kia tiếp tục đánh, có thể sẽ hạ được Mike. Nhưng Yurii không có ý định tiếp tục chiến đấu nữa.

"Nếu đánh tiếp với Mike, sẽ phải đối đầu với cả Bình Yên nữa."

"Tốt thôi chứ sao. Hôm nay cũng coi như đã phang nhau với Bình Yên rồi còn gì."

"Hiện tại Eden chưa đủ chiến lực để đối đầu với một Bình Yên đã bắt tay chặt chẽ với Mèo Trắng đâu. Hơn nữa Water đang tiếp xúc với thủ lĩnh Kinema. Nếu cả Tsukio cũng theo phe bên kia, thì quả thật không có cửa đánh."

"À. Tuyệt vọng tái lâm hả."

Nếu thực sự lợi ích đồng nhất và Bình Yên bắt tay với Tsukio, thì kẻ mạnh nhất đó sẽ lại hồi sinh. Hiện tại, Điểm của Bình Yên vào khoảng 1 triệu 200 ngàn. Về mặt con số, hoàn toàn có thể cho mượn Điểm để Tsukio đạt đến mức tối đa — hơn 700 ngàn.

"Nếu muốn đối đầu trực diện với Bình Yên, cần có sức mạnh của PORT."

"Chắc vậy rồi."

"Cách thắng lần này thế là đủ. Eden chỉ trong một ngày đã kiếm được 14 vạn Điểm cơ mà."

"Cậu tính sao? Rút về PORT à?"

"Không. Tôi đang hơi phân vân."

"Về cái gì?"

Hominini nốc cạn ly rượu một hơi. Nhìn hắn rót thêm whisky từ chai rượu trước mặt, Yurii trả lời hơi vòng vo:

"Trừ mấy team yếu nhớt ra, thì Kamisaki chỉ còn lại năm team. PORT, Xứ Sở Bình Yên, Eden, Đế quốc Mike, và CLB Kinema. Chỉ thế thôi."

"Cơ cấu đám yếu nhớt thì sao?"

"Vẫn đang biến động. MikeKinema bắt tay nhau, gom được một phần. Team của bọn họ vẫn còn đó, nhưng chắc đến lúc lặp lại sẽ bị Mike hoặc Bình Yên nuốt chửng thôi."

Dù sao đi nữa, động thái của đám yếu thế không ảnh hưởng đến đại cục. Dù có chút biến động, nhưng gộp cả đám yếu lại thì Điểm của họ cũng chỉ chiếm khoảng 3% toàn bộ Kamisaki.

Hominini đặt chai whisky xuống, tạo ra một âm thanh thô bạo.

"Chẳng phải đã trở nên cực kỳ dễ hiểu rồi sao. PORTEden bắt tay, phang nhau với Bình Yên, Mike, Kinema. Chia team mũ đỏ mũ trắng mà đánh."

"Ừ. Cậu thích sự dễ hiểu không?"

Nghe hỏi, Hominini nhấp môi vào ly rồi đáp:

"Nếu tôi là mạnh nhất thì tôi rất thích. Nhưng để leo lên thì khó đấy. Tốt hơn là cứ trộn lẫn vào nhau, nhầy nhụa một tí."

Yurii gật đầu.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nên, tôi mang đến một đề xuất tuyệt vời đây."

"Thú vị đấy."

"Cậu nghĩ sao về việc cai trị Eden?"

"Ra là thế. Cũng chẳng tuyệt vời lắm."

"Câu chuyện bây giờ mới bắt đầu. Hominini. Lấy được Eden rồi, tiếp theo chúng ta sẽ hạ một ông lớn."

"Bình Yên hả? Cái đó, chẳng phải bảo là khó sao—"

"Không phải. Là PORT."

Cái Bàn Tròn của PORT lề mề chậm chạp không chịu nổi. Nhưng chiến lực thì rất hấp dẫn. Vậy thì, cứ cướp lấy team đó từ bên ngoài là được.

Yurii nhìn sâu vào đôi mắt to tròn như hạt sồi của Hominini, rồi buông lời:

"Dùng Eden hạ bệ PORT. Cậu, ngồi lên ghế thủ lĩnh nhé?"

Yurii có thể nói là yêu mến gã đàn ông tên Hominini này.

Hominini không hề "mảnh mai". Thể hình là một chuyện, nhưng cả tư duy lẫn giá trị quan đều béo mập và có phần chậm chạp. Nhưng gã này có một sức hút xác thực. Ví dụ như phản ứng rất nhanh trước những chuyện nghe có vẻ vô lý thế này. Khuôn mặt gã khi nghe một đề xuất tuyệt vời trông giống hệt một đứa trẻ, đầy sức hút. Vì thế Hominini mới ở vị trí số 2 tại PORT.

Hominini cười trên khuôn mặt lòe loẹt như được phác họa cẩu thả bằng sơn và cọ.

"Được đấy chứ. Nói chi tiết xem nào."

"Chi tiết thì chưa có đâu. Từ giờ hai ta sẽ cùng nghĩ."

"À. Thế thì tuyệt nhất rồi. Hào hứng vãi."

Hominini hơi nông cạn nhưng không ngu ngốc. Tất nhiên gã có đủ trí tuệ để nghi ngờ lời nói của cậu và tưởng tượng ra những toan tính đằng sau. Nhưng những lúc thế này, gã không thốt ra mấy lời chán ngắt như "Thật hả?" hay "Làm sao mà được". Cũng chẳng có hành động thăm dò nào.

Vì biết những thứ đó là vô nghĩa, nên gã bỏ qua tất cả để đi thẳng vào vấn đề chính.

"Làm thì làm ngay. Phải sớm, phải nhanh. Để hạ PORT cần chuẩn bị, nhưng gần đây Kamisaki đang nhốn nháo lắm."

Yurii gật đầu. Water của Bình Yên. Kẻ đó khá là phiền phức.

"Trước hết bắt đầu từ việc nắm giữ Eden."

"Ừ. Phải nắm chắc dây cương bọn Colon, Nadekiri."

"Thêm vào đó, cần lôi kéo cả hai team chiếm được hôm nay — Mary CelesteRobinson. Và cả nhóm sáp nhập từ Kinema nữa."

"Dù gì thì, kẻ địch là PORT mà lị."

"Phải. Sẽ có bao nhiêu kẻ ly khai cũng không lạ. Kiểm soát thông tin là rất quan trọng."

"Chia nhau ra mà làm cho lẹ. Vừa hay lĩnh vực sở trường của chúng ta khác nhau."

Hoàn toàn đúng như vậy. Dùng lý tính để lập kế hoạch thực tế là sở trường của Yurii. Nhưng dù thế nào, cậu cũng không sánh được với Hominini trong việc thu phục lòng người.

"Đập nát hết bọn PORT đi. Đập nát, rồi xây dựng vương quốc của chúng ta."

Hominini chộp lấy ly rượu, chìa về phía này.

Nhưng vì trong tay không có ly, Yurii đành nắm chặt tay lại, cụng nhẹ vào ly của hắn để đáp lễ.

Bạch Miêu nằm trên giường bệnh, đôi mắt lơ đễnh nhìn lên trần nhà.

Những vết thương trên người cô về cơ bản đã lành. Đế quốc Mike vốn là một đội sở hữu rất ít năng lực hồi phục, nhưng kết quả khả quan này có được là nhờ họ đã mạnh tay dồn hết nguồn tài nguyên quý giá đó cho cô. Dẫu vậy, sự mệt mỏi đậm đặc vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong cơ thể, đặc biệt là cảm giác nặng trĩu dai dẳng giữa hai đầu lông mày khiến đầu cô đau âm ỉ.

Nếu bỏ qua sự khó chịu đó thì tâm trạng cô lúc này cũng không tệ lắm.

Yurii mạnh hơn cô tưởng tượng một chút. Nếu Water không xuất hiện và hai bên cứ tiếp tục giằng co như thế, chẳng biết kết cục sẽ đi về đâu. Cô không nghĩ mình không có cửa thắng, nhưng có lẽ sẽ không kịp cứu Hắc Miêu. Và điều đó đồng nghĩa với việc —— bất kể kết quả trận đấu trực tiếp ra sao —— thì phe cô vẫn là kẻ thua cuộc.

Yurii cho rằng Bạch Miêu đã gửi gắm quá nhiều ảo vọng vào Hắc Miêu. Có thể cách diễn đạt thực tế của hắn hơi khác một chút, nhưng đại ý là như vậy.

Tuy nhiên, Bạch Miêu tin rằng đánh giá của hắn không chính xác. Bởi lẽ, Bạch Miêu từng chứng kiến thứ gì đó tựa như giá trị cực đại tiềm ẩn bên trong Hắc Miêu.

Đó là chuyện của lần trước, khi cô ấy tử trận.

Để bảo vệ Bạch Miêu khỏi đòn tấn công của kẻ thù —— hình như là một loại bom dạng đồng xu —— Hắc Miêu đã chết. Khi đó, cô ấy không hề sử dụng Cường Hóa. Chỉ với cơ thể trần tục, cô ấy đã vượt qua tốc độ phản xạ của Bạch Miêu, lao tới đẩy cô ra khỏi vùng nguy hiểm.

—— Ngoài kẻ đó ra, chắc chắn trên đời này chẳng còn ai có thể bảo vệ mình.

Chắc chắn Yurii ở trạng thái người thường không làm được, và Tsukio cũng không. Nếu Hắc Miêu được hoàn thiện, dáng vẻ đó hẳn sẽ đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì trên thế gian.

Ngay cả hôm nay, những chuyển động của Hắc Miêu ngay trước khi bị Yurii đánh bại cũng không hề tệ. Dù vẫn còn thiếu sót, nhưng Bạch Miêu đã thoáng thấy được một mảnh lấp lánh của hình mẫu lý tưởng mà cô hằng vẽ ra.

Vì thế, tâm trạng cô lúc này khá tốt.

Bạch Miêu tiếp tục nhìn trần nhà nhàm chán thêm một lúc, trong đầu vẫn miên man nghĩ về Hắc Miêu.

Bất chợt, có tiếng gõ cửa.

"Là tôi, Koge đây. Tôi vào được không?"

Sau tiếng "Ừ" đáp lại, cánh cửa phòng y tế mở ra. Nghe tiếng bước chân lộp cộp đang tiến lại gần, Bạch Miêu hỏi:

"Có chuyện gì thế?"

Koge cười khổ, vẻ mặt có chút khó xử:

"Hôm nay vất vả cho cô rồi."

"Đúng là mệt thật. Nhưng coi như cũng thỏa mãn sở thích của tôi."

Hôm nay, cô vốn chẳng có ý định bảo vệ Đế quốc Mike. Cô chỉ đơn thuần là dẫn Hắc Miêu đi dạo chơi tùy thích mà thôi.

"Tôi báo cáo tình hình chiến sự nhé?"

"Không, khỏi đi."

"Vậy tôi chỉ nói những điểm cần thiết thôi. Có liên lạc từ Water, cô ta muốn có một cơ hội để thảo luận."

"Cứ xử lý qua loa đi. Tôi thì lúc nào cũng rảnh, nên cứ sắp xếp theo lịch của Hắc Miêu là được."

Người phụ trách ngoại giao của MikeHắc Miêu, nên lịch trình của cô ấy mới là quan trọng nhất.

"Đã rõ. Ngoài ra, tôi còn một chuyện riêng tư muốn nói."

"À. Đó mới là mục đích chính, phải không?"

"Vâng."

Koge giấu hai tay ra sau lưng. Nhìn dáng điệu ấy, có thể đoán được anh ta đang cầm một vật gì đó khá nặng.

Kích thước không quá lớn. Một thứ vừa vặn trong tay. Nhưng nhìn sự căng thẳng trong chuyển động của Koge, đó hẳn là một vật đặc thù.

Nghĩ thế nào thì đó cũng không phải là một bó hoa. Tuy nhiên, động tác chìa vật đó ra của anh ta lại có nét gì đó giống hệt như lúc người ta tặng bó hoa đã giấu sau lưng để tạo bất ngờ.

Chỉ có điều, họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào cô.

"Cho tôi nghe lý do đi."

"Tôi không có dự định giải thích."

"Vậy à."

Chiếc điện thoại nằm ngay trong tầm tay, nhưng cô không chạm vào nó. Bạch Miêu tung chăn lên che khuất tầm nhìn của Koge. Đồng thời, cô vặn người lăn mình xuống khỏi giường.

Không có tiếng súng nổ.

Cô tóm lấy cổ chân anh ta và vặn mạnh, khiến đối phương mất thăng bằng. Khi cơ thể anh ta đổ ập xuống với tốc độ chậm chạp, cô vung tay đập mạnh từ dưới lên, khẩu súng ngắn văng ra, bay lơ lửng giữa không trung. Khẩu súng rơi xuống và nằm gọn trong tay Bạch Miêu, lúc này đã đứng dậy vững vàng.

"Tôi ghét phải lặp lại cùng một câu hỏi. Nhưng vì đây là chuyện quan trọng nên tôi sẽ hỏi lại lần nữa. Tâm trạng tôi đang khá tốt, lý do gì khiến cậu cất công đến đây chỉ để bị quật ngã thảm hại thế này?"

Vẫn ngồi bệt trên sàn nhà, Koge nói:

"Thật lòng xin lỗi vì đã làm phiền cô. Chỉ là tôi không muốn mang những rắc rối này sang giai đoạn sau."

"Rắc rối?"

"Là việc tôi đã phản bội cô."

"Ra là vậy."

Quả thật, chuyện đó có hơi phiền phức.

"Câu chuyện đó có dài không?"

"Nếu giải thích chi tiết thì cũng kha khá."

"Thế thì thôi. Cậu muốn bị giết à?"

"Không, hoàn toàn không."

Vậy thì tốt. Nếu anh ta gật đầu thì cô sẽ khó xử lắm. Bạch Miêu khá thích Koge, nên nếu có thể thì cô không muốn giết anh ta. Thế nên, trong thâm tâm cô có chút hối hận vì đã lỡ miệng hỏi câu đó. Chắc hẳn do cô cũng đang dao động ít nhiều nên mới thốt ra những lời vô nghĩa như vậy.

"Cậu đã theo phe nào? Cậu đã phản bội theo kiểu gì?"

"Đối tác là Water. Chủ yếu là trao đổi một ít thông tin, và tôi đã giấu kín những kết quả Trinh Sát về hành động của cô ta, không báo lại cho cô và Hắc Miêu."

"Water sao."

Thế thì rắc rối thật. Cô vẫn còn nợ cô ta ân huệ vì đã cứu Hắc Miêu.

Koge ngồi xếp bằng trên sàn nhà.

"Cảm giác như Water và cô sắp trở nên thân thiết, và mọi chuyện có vẻ sẽ trôi qua trong sự mập mờ, nên tôi quyết định thú tội."

"Cậu sống nguyên tắc quá nhỉ. Chết sớm đấy."

"Vì không muốn chết nên tôi cũng biết chọn người để thú tội chứ."

"Tùy vào tâm trạng mà có khi tôi đã giết cậu rồi đấy. Giờ cậu tính sao?"

"Tùy cô phán quyết."

"Hiểu rồi. Vậy thì tôi không có gì đặc biệt để nói cả."

Hôm nay cô rất mệt. Nghĩ ngợi cũng thấy phiền. Đứng mãi cũng ngại, Bạch Miêu ngồi lại xuống giường.

Ngược lại, Koge đứng dậy.

"Nếu bị trục xuất khỏi đội, tôi sẽ chuyển toàn bộ số Điểm lại cho cô."

"Nếu cậu muốn đi thì cứ đi. Còn nếu không, thì cứ ở lại như trước giờ cũng chẳng sao."

Đội vẫn cần một Trinh Sát Viên có năng lực, và cá nhân cô cũng thấy nghe chuyện của Koge khá thú vị. Tên này nói rằng hắn muốn biết tất cả về Kamisaki. Tại sao lại có nơi này? Tại sao chúng ta phải chiến đấu? Ban Quản Trị đang tìm kiếm điều gì?

Bạch Miêu cũng hứng thú với những câu trả lời đó.

"Tôi đã biết cậu là kẻ phản bội. Tạm thời tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Nhưng mọi thứ vẫn không có gì thay đổi."

"Cô dịu dàng quá đấy."

"Cậu biết tính tôi mà, phải không?"

"Vâng. Nhưng tôi cứ tưởng sẽ bị mắng mỏ nhiều hơn chút nữa."

"Tôi không giận, nhưng mà ——"

Cô không ghét sự phản bội. Mỗi người đều có hoàn cảnh riêng, và nếu lựa chọn dựa trên những hoàn cảnh đó thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. Cô cũng không định phán xét đó là hành vi hèn hạ. Koge hẳn đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra kết quả này theo cách của riêng cậu ta.

Bạch Miêu chìa khẩu súng trả lại cho Koge và cười.

"Ừ. Tôi không giận, nhưng có chút buồn."

Nghĩ lại thì, cô chưa từng có ký ức bị người mà mình thực sự tin tưởng phản bội. Vì chưa bao giờ tưởng tượng ra, nên giờ cô mới nhận ra rằng sự phản bội mang lại cảm giác buồn bã thế nào.

Koge nhìn cô, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Sau đó, anh ta nhận lại khẩu súng, nhét nó vào túi áo blouse trắng như thể giờ mới nhớ ra, rồi quay lại nhìn cô với vẻ mặt bối rối.

"Tôi có thể bào chữa một câu duy nhất không?"

"Tóm gọn lại đi."

"Nếu thực sự phải chọn một trong hai, tôi nghĩ mình sẽ chọn cô thay vì Water. Ngay cả bây giờ, cảm xúc đó vẫn không thay đổi."

"Vậy à. Tôi sẽ nhớ."

Bạch Miêu đáp lời và cười thầm trong bụng.

—— Đây là đang được an ủi đấy à?

Được kẻ phản bội an ủi, đúng là một tình huống kỳ quặc.

"Vậy, tôi xin phép."

"Ừ."

Nhìn bóng lưng Koge cúi đầu nhẹ rồi rời đi, cô nói với theo:

"Giấu kỹ chuyện này với Hắc Miêu đấy."

Vì con bé đó có thể sẽ thực sự nổi điên lên mất.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên khi đồng hồ điểm mười giờ đêm.

Khi đó, Lily đang nằm trên giường, vùi mặt vào gối. Nghe tiếng gõ cửa, vai cô run lên, rồi cô cắn môi khi nghe giọng nói vọng vào.

"Là tôi, Water đây. Xin phép thất lễ."

Cô ấy vẫn dùng chất giọng thường ngày —— điềm tĩnh, lý trí, và trong trẻo hệt như cái tên của mình —— để thông báo rồi bước vào phòng.

Lily cựa quậy trên giường, khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Water nhẹ nhàng khép cửa, trên môi nở một nụ cười nhẹ bẫng.

"Chà. Trông tâm trạng em có vẻ không tốt nhỉ."

"Không hẳn là vậy, nhưng chị có giận không?"

"Giận chuyện gì?"

"Vì em đã tự ý hành động."

Lily tự cảm thấy mình hiểu rõ vai trò của bản thân trong cái đội tên là Xứ Sở Bình Yên này. Trên danh nghĩa, cô là thủ lĩnh. Mọi người đều đối xử trân trọng với cô. Nhưng thực tế, chẳng ai mong đợi Lily làm bất cứ điều gì —— dù là đưa ra ý kiến hay phán đoán sự việc.

Cô chỉ cần ngồi yên lặng như một con búp bê là đủ. Mọi thứ khác đều là thừa thãi.

Nhưng Water lắc đầu.

"Điều tôi thích nhất ở Xứ Sở Bình Yên này chính là việc cô làm thủ lĩnh. Không phải là người chỉ huy chiến trận, cũng chẳng phải kẻ giật dây trong bóng tối để hãm hại kẻ thù. Cô thông minh, nhưng vẫn có những thiếu sót phù hợp với lứa tuổi. Sức hút của đội này nằm ở chỗ người đứng đầu là một cô gái dịu dàng."

Dù không cảm thấy giống đang được khen cho lắm, nhưng giọng điệu của Water rất nhẹ nhàng và có vẻ không giống đang nói dối. Lily đáp lại bằng giọng lí nhí:

"Nhưng em đã thất hứa."

"Thất hứa?"

"Em đã nghe về năng lực của Kaya từ Akiho."

"Ra là vậy."

Water khẽ bước lại gần và đứng ngay cạnh Lily.

"Tôi ngồi được không?" - cô ấy hỏi, và Lily gật đầu. Water ngồi xuống mép giường.

"Về chuyện đó, tôi mới là người phải xin lỗi. Lẽ ra tôi nên báo cáo năng lực của cậu ta cho cô ngay lập tức. Vì nó liên quan đến việc vận hành của cả đội."

"Tại sao chị lại không nói cho em biết?"

"Vì nó quá mạnh."

Trả lời xong, Water im lặng một lúc. Hiếm khi thấy cô ấy ngập ngừng như vậy. Lily chăm chú nhìn nghiêng khuôn mặt của Water. Water chống cằm lên đầu gối, hạ tầm mắt xuống sàn nhà.

"Có một lý do nghe như lời bào chữa và một lý do thực lòng. Hãy để tôi giải thích lời bào chữa trước."

"Ừm."

"Những gì Kaya định làm không sai. Hay đúng hơn, là rất đúng đắn. Cậu ta đang cố gắng thay đổi Kamisaki theo một cách rất giống cậu ta."

"Ừm. Em cũng nghĩ nó rất tuyệt vời."

"Nhưng, hy vọng sẽ kéo dài cuộc chiến. Lá cờ mà cậu ta giương lên, trái ngược với nội dung mong cầu hòa bình, lại sẽ trở thành nguyên nhân của chiến tranh. Nó thay đổi tận gốc cấu trúc dễ hiểu của Kamisaki - nơi kẻ mạnh chiến thắng - và trao cho những kẻ yếu thế một lý do để cầm vũ khí."

"Là vậy sao?"

"Ví dụ, có khả năng bạo loạn sẽ nổ ra ở PORT vì năng lực của cậu ta. Tôi không nhìn thấy tương lai, nhưng đó là một khả năng. Vì thế, rất khó để truyền đạt lại cho cô."

"Nhưng em không muốn cứ mãi không biết gì cả."

Sự thiếu hiểu biết, thật đáng sợ.

Cô đã từng nếm trải nỗi hối hận này. Lần đầu tiên gặp cậu ấy —— gặp Kaya Ayumu, cô cũng hối hận về điều tương tự. Khi đó, Lily còn ngây thơ hơn bây giờ, chẳng biết gì về hiện thực. Cô không biết năng lực và vị thế của chính mình đã làm tổn thương người khác đến mức nào.

Lẽ ra cô đã phải kiểm điểm rồi, vậy mà hôm nay, cô lại hối hận vì cùng một lỗi lầm như ngày đó. Việc sử dụng năng lực đồng nghĩa với việc làm tổn thương, và trong một số trường hợp là giết chết người khác, lẽ ra cô phải biết điều đó, nhưng cô chưa bao giờ thực sự thấu hiểu.

—— Mình đúng là đồ ngốc.

Những điều hiển nhiên như vậy mà cô lại không thể suy nghĩ một cách thấu đáo. Thực tế, cho đến khi tận mắt nhìn thấy những hình ảnh của chiến trường, cô còn chẳng biết máu đỏ đến thế nào.

Water gật đầu.

"Phải. Thế nên, đó là lời bào chữa. Cũng không hẳn toàn bộ là nói dối, nhưng tôi còn một lý do thực lòng khác. Tôi đoán được cô sẽ thích năng lực của Kaya, nên tôi muốn câu giờ thêm một chút."

"Nghĩa là sao?"

"Tôi muốn làm kẻ thù của Kaya. Nếu phải chiến đấu toàn lực với cậu ta, tôi muốn sử dụng đội này để chuẩn bị một số thứ trước khi cô và Kaya thực sự bắt tay nhau."

Lily không hiểu lắm những lời của Water. Vài câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng cô chọn hỏi điều lớn nhất:

"Kẻ thù... nghĩa là sao?"

Cô cứ nghĩ Water và cậu ấy là bạn bè. Dù khác đội, nhưng cô tin rằng họ thực sự thân thiết. Điều đó thậm chí còn khiến cô ghen tị.

Water thông báo với vẻ vui sướng có phần lạc lõng:

"Tôi rất thích cậu ta. Tôi tin rằng tư duy của Kaya, hay nói đúng hơn là cái rễ trong giá trị quan của cậu ta, mạnh mẽ và đẹp đẽ hơn bất cứ ai. Lúc nào tôi cũng kỳ vọng vào Kaya, và cậu ta luôn đáp lại sự kỳ vọng đó. Thậm chí nhiều lần còn vượt qua cả sự kỳ vọng."

Lily đã có cảm tình với Kaya Ayumu ngay từ đầu —— thậm chí từ trước khi gặp cậu.

Ánh mắt, giọng nói, và những biểu cảm thoáng qua của Water khi kể về cậu ấy đều rất cuốn hút. Hơn cả cô ấy của thường ngày. Nó giống như vẻ lấp lánh của những bọt khí nhỏ xíu đang sủi lên trong ly nước có ga. Vì thế, cô đã nghĩ Kaya hẳn là một chàng trai vô cùng tuyệt vời.

"Thế thì tại sao lại là kẻ thù?"

"Lý do tôi ở lại Kamisaki này chỉ có một. Tôi có một mục tiêu duy nhất và tuyệt đối."

"Mục tiêu?"

Water thở hắt ra một hơi, và theo trí nhớ của Lily, đây là lần đầu tiên cô ấy xưng "Tôi" (Watashi) thay vì "Tôi" (Ore) hay cách xưng hô cứng rắn thường ngày.

"Tôi muốn chứng minh giá trị của Kaya Ayumu. Vì mục đích đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Dù không thể nắm tay nhau, không thể ôm lấy nhau cũng không sao. Nếu cần thiết, tôi sẵn sàng trở thành kẻ thù."

"Trở thành kẻ thù là điều cần thiết sao? Để... chứng minh giá trị của Kaya ấy?"

Lily vẫn chưa hiểu.

Chẳng phải giá trị của Kaya Ayumu đã được chứng minh rồi sao? Cậu ấy đang cố gắng kết thúc cuộc chiến ở Kamisaki bằng một phương pháp mà chưa ai làm được, chưa ai nghĩ đến. Giờ đây, Water còn muốn chứng minh điều gì nữa chứ?

Water mỉm cười, có chút ngượng ngùng —— nhưng nhìn theo một cách khác, nụ cười ấy lại đượm vẻ bi thương:

"Tôi muốn xây dựng một lời phản bác lại Kaya."

"Phản bác?"

"Đúng. Phản bác lại tư tưởng của cậu ta. Nếu tôi chuẩn bị một phản đề hoàn hảo, và cậu ta đập tan được phản đề đó, thì tất cả mọi thứ về Kaya Ayumu sẽ được chứng minh. Cậu ta sẽ trở thành niềm hy vọng mà Ban Quản Trị đang tìm kiếm."

Quả nhiên là cô không hiểu. Chuyện của Water thật khó hiểu. Tự biết rằng mình có lẽ đang nói những điều lạc điệu, nhưng Lily vẫn lên tiếng:

"Nếu có thể hòa thuận thì tốt hơn chứ. Đâu cần phải cố tình tạo ra kẻ thù."

"Ừ. Đại khái là vậy."

"Vậy thì, em ra lệnh. Hãy hòa thuận với Kaya."

Nếu năng lực của cậu ấy có vấn đề —— như Water nói, nó sẽ châm ngòi cho chiến tranh —— thì hai người họ càng nên bắt tay nhau mới phải. Water rất thông minh, và có lẽ cô ấy làm được mọi thứ. Nếu có cô ấy hỗ trợ, chẳng phải năng lực của cậu ấy sẽ trở nên hoàn hảo sao?

Water bật cười rồi gật đầu.

"Thì chúng tôi vẫn đang hòa thuận đấy thôi, dù có đánh nhau đi nữa."

"Ý em không phải vậy."

"Tôi hiểu mà. Đã rõ, thưa Lily. Chừng nào cô còn là thủ lĩnh của tôi, tôi sẽ tuân theo chỉ thị của cô."

"Thật chứ?"

Water khác với những người còn lại trong Xứ Sở Bình Yên.

Cô ấy tôn trọng Lily với tư cách là thủ lĩnh, nhưng không phải kiểu phục tùng vô điều kiện. Nếu phải so sánh, cô ấy cư xử giống như một người chị gái lớn tuổi hơn một chút. Đối với Lily, điều đó rất dễ chịu. Nhưng cũng vì thế, cô nghĩ việc thuyết phục Water về chuyện của Kaya Ayumu sẽ rất khó khăn.

Bởi với Water, chắc chắn cậu ấy là một tồn tại đặc biệt.

Water đứng dậy khỏi giường. Cô ấy đứng đối diện với Lily, rồi quỳ một chân xuống.

Dáng vẻ ấy tựa như chàng kỵ sĩ đang quỳ gối tuyên thệ trước chủ nhân mà cô từng thấy trong những câu chuyện cổ tích. Nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt sâu thẳm như muốn hút lấy linh hồn - tựa như bầu trời đêm mà cô nhìn thấy khi nằm ngửa mặt lên - Water nói:

"Lily. Đêm nay, tôi đến để nói lời từ biệt."

Kỳ lạ thay, cô không hề ngạc nhiên trước những lời đó. Có lẽ cô đã có một dự cảm, rằng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Vì Water không thực sự hợp với Xứ Sở Bình Yên.

Nhưng dù lý trí có chấp nhận, thì cảm xúc lại là chuyện khác.

"Nghĩa là sao?"

"Tôi định sẽ sớm rời khỏi đội này. Tôi sẽ thành lập một đội của riêng mình."

"Tại sao? Vì chuyện của Kaya ư?"

"Không. Tôi đã quyết định từ trước đó rồi."

"Nếu chị muốn làm thủ lĩnh, em sẽ nhường cho chị. Như vậy được không?"

Nở nụ cười nhẹ trên môi, Water lắc đầu.

"Người có thể làm thủ lĩnh của đội này, chỉ có Lily. Chỉ có mình cô thôi. Cô chính là bản chất của đội này, nhiều hơn cả những gì cô nghĩ đấy."

"Vậy thì ——"

Khi thì thầm những lời đó, tầm nhìn của cô nhòe đi vì nước mắt. Sự bất an khi Water rời đi, nỗi buồn, sự cô đơn, và cả nỗi giận dỗi vì bị bỏ lại, tất cả hòa trộn vào nhau khiến cô không thể kìm nén được nữa.

"Vậy thì... làm thế nào chị mới chịu ở lại?"

Water đứng dậy, vươn tay về phía Lily. Cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu Lily, nói khẽ như đang hát ru:

"Đừng suy nghĩ nghiêm trọng quá. Kamisaki nhỏ bé lắm, muốn gặp thì sẽ gặp được ngay thôi. Chúng ta chỉ không còn là thủ lĩnh và cấp dưới nữa, mà sẽ trở thành bạn bè. Điều đó đáng buồn đến thế sao?"

Không phải. Như thế thì tốt hơn chứ. Nhưng vấn đề không phải là chuyện đó.

"Bởi vì, nếu đổi đội, thì một lúc nào đó chúng ta sẽ phải chiến đấu với nhau, đúng không?"

Em không muốn như thế. Tuyệt đối không.

Em không muốn chiến đấu với bất kỳ ai. Nhưng chiến đấu với Water là điều em ghét nhất.

Water lắc đầu.

"Cô không cần phải để bản thân bị nhuốm màu bởi Kamisaki đâu. Không cần phải chiến đấu chỉ vì lý do đội nhóm."

"Vậy, chúng ta sẽ không đánh nhau chứ?"

"Cái đó thì tôi không biết. Nếu chúng ta phải chiến đấu, đó sẽ là khi cả hai đều có những điều không thể nhượng bộ. Là khi hình dạng của ước mơ hay hy vọng có chút khác biệt. Nhưng dù chúng ta có tranh đấu thế nào, nếu cô chịu đầu hàng, tôi hứa sẽ bảo đảm sự an toàn và bình yên cho cô về sau."

"Vậy thì, em sẽ làm thế ngay."

Em sẽ đầu hàng không do dự, nên hãy cướp lấy đội này ngay đi.

Đôi mắt Water vẫn trong veo và dịu dàng như thế.

"Như vậy có ổn không?"

"Ổn mà."

"Nhưng sẽ lại có người chết đấy."

"Tại sao?"

"Vì Xứ Sở Bình Yên là một đội như thế. Là một đội không thể duy trì hình thái nếu không dựa dẫm vào cô. Lily à. Tôi nghĩ vị trí của cô thực sự rất đau khổ. Tôi thấy cô thật đáng thương. Bởi vì nếu cô không muốn giết ai, thì cô thậm chí còn không được phép bỏ cuộc."

Mấy chuyện đó, em không biết. —— Cô đã muốn nói như vậy.

Đó không phải điều em mong muốn. Em chẳng biết gì cả, cô muốn hét lên như thế.

Nhưng Lily đã biết rằng đó là sai lầm. Cô biết mình rồi sẽ lại hối hận. Cô biết rằng khi ai đó trong đội chết, cô sẽ lại khóc và tự hỏi tại sao mình không thể tưởng tượng ra điều đó một cách nghiêm túc hơn.

"Lily. Hãy tin tôi điều này. Tôi thực sự coi cô là bạn. Một người bạn đặc biệt, dịu dàng, trong sáng và chân thành. Dù tôi có rời đội, điều đó cũng không hề thay đổi."

Lily quẹt nước mắt trên khóe mi. Một tiếng nấc nhỏ thoát ra, khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.

"Khi nào chị đi?"

"Thực ra tôi định là cuối vòng lặp này, nhưng công việc giấy tờ có thể sẽ dồn lại một chút. Động thái của Kaya cũng gây ra chút hỗn loạn cho Bình Yên. Khi nào giải quyết xong những việc đó và đội ổn định lại, tôi sẽ đi ngay."

"Vậy sao."

"Cho đến lúc đó, như cô nói, tôi sẽ hòa thuận với Kaya. Chắc cũng chỉ còn khoảng mười ngày nữa thôi, nhưng tôi sẽ tận tụy phục vụ cô bằng tất cả lòng thành."

Lại một tiếng nấc nữa vang lên. Lily hít sâu hai lần để lấy lại bình tĩnh. Rồi cô nói:

"Em hiểu rồi. Nhưng kể cả sau đó, mỗi tháng hãy cùng em uống trà một lần nhé."

"Đó là mệnh lệnh sao?"

"Không. Là lời thỉnh cầu."

"Vậy thì hứa nhé. Tôi đã quyết định là sẽ không bao giờ thất hứa với bạn bè."

"Vậy chúc cô ngủ ngon."

Water cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng.

Lily nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng kín một lúc lâu. Cô nghĩ mình sẽ chẳng thể nào ngủ được. Nhưng Lily đã khóc trong chăn một lúc, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay cho đến tận sáng hôm sau.