1
Từ lúc đặt chân đến Kamisaki, tôi cảm giác đến bảy phần mười thời gian của mình là dành cho việc làm tù binh ở đâu đó.
Tôi chẳng buồn đếm ngày tháng làm gì, nhưng nếu cộng dồn quãng thời gian thực sự được sống trong lãnh thổ đội nhà – CLB Kinema – thì e là chưa trọn nổi một vòng lặp. Chà, nói vậy không có nghĩa là cuộc sống ở Kinema bình yên gì cho cam. Nếu đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, thà bị bắt làm tù binh cho mấy phe lớn hay phe trung gian có khi còn khá khẩm hơn, dù ngày nào cũng đầy rẫy căng thẳng.
Hôm nay cũng vậy, Kaya Ayumu lại sắm vai tù nhân.
Tôi đang sống trong một căn chung cư khá sang trọng thuộc đội chính của Xứ Sở Bình Yên. Khác với lần trước, lần này tôi giành được vị thế là "khách của Lily" nên không cảm thấy quá mất tự do, nhưng chắc chắn mọi mũi nhọn Trinh Sát đều đang chĩa về phía này. Chính Toma cũng đã tuyên bố: "Tớ sẽ giám sát cậu toàn diện".
Khoảng ba ngày sau khi vòng lặp bắt đầu, có hai vị khách đến thăm phòng tôi.
Một người là Akiho Shiori, vẫn với dáng vẻ thường ngày. Lúc này, cô nàng đang nằm dài trên chiếc ghế sofa ba chỗ, đọc cuốn truyện tranh kiếm được ở đâu đó. Người còn lại là một thiếu nữ tên Mono. Cô ấy là một Trinh Sát Viên của Xứ Sở Bình Yên.
Cảm giác đã lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy khuôn mặt này.
Thú thật, cho Mono vào phòng cũng khiến tôi hơi chờn, nhưng vì cô ấy đi cùng Akiho nên tôi cũng hạn chế cảnh giác thái quá. Mono vừa bày đống bim bim, nước ngọt tự mang theo lên bàn phòng khách, vừa nói:
"Tôi có chuyện muốn tham khảo ý kiến cậu Kaya đây."
"Hả. Thế chủ đề đại khái là gì?"
"Thú thật là tôi đang để mắt tới một người đàn ông."
"Chuyện đó mà cũng bàn với tôi sao?"
"Đối tượng là Yurii."
Câu chuyện bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. Vừa đưa tay lấy miếng khoai tây chiên, Mono vừa nói:
"Như cậu đã biết, Yurii hiện đang ở Eden, nhưng tôi không hiểu mục đích của người đó là gì. Vì vậy, tôi muốn xin lời khuyên từ cậu Kaya."
"Chờ chút."
Kaya rời ghế sofa, sang phòng bên lấy cuốn sổ tay và bút chì kim.
Việc Mono đến bàn bạc cũng là điều may mắn đối với Kaya. Cậu đang khát thông tin. Lý do là vì trong tay cậu không có quân cờ Trinh Sát Viên ưu tú nào đáng tin cậy. Ở vòng lặp trước, việc bị Koge chĩa súng vào đầu có lẽ một phần cũng do Toma đã nắm thóp được điểm yếu này. Ở vị thế của Kaya, dù có lo sợ bất an đến đâu, cậu vẫn buộc phải tiếp cận các nguồn tin.
Bởi vậy, nếu cứ chơi theo cách thông thường thì không đời nào thắng được Toma.
Thực tế, mọi thông tin chảy về phía Kaya lúc này đều thông qua Xứ Sở Bình Yên, hay nói đúng hơn là qua Toma. Cậu phán đoán sự việc dựa trên những gì nghe được mỗi lần tranh luận với cô ấy. Nhưng chắc chắn chúng đã qua một lớp màng lọc nào đó. Trong trường hợp xấu nhất, có khả năng cậu chỉ được cung cấp toàn thông tin giả mạo để bị thao túng theo ý muốn. Dĩ nhiên chuyện của Mono cũng không thể tin hoàn toàn, nhưng có thêm nguồn tin vẫn là điều đáng quý.
Khi tôi quay lại phòng khách, Akiho lên tiếng:
"Tớ tham gia cùng được không?"
"Rất hoan nghênh."
Cô nàng ngồi dậy trên chiếc sofa ba chỗ để chừa chỗ cho Kaya ngồi xuống bên cạnh. Mono hỏi:
"Cậu nắm được tình hình của Yurii... hay nói đúng hơn là của Eden đến đâu rồi?"
"Có nghe qua loa, nhưng hãy kể lại từ đầu đi."
Mono lầm bầm "Phiền phức thật đấy", nhưng rồi vẫn giải thích cặn kẽ.
So với hồi Kaya mới đến Kamisaki, bản đồ thế lực hiện tại đã tinh gọn hơn nhiều. Trong số các nhóm từng được gọi là Tam Đại Phe Phái, nhóm Cửa Soát Vé Phía Nam Ga Kamisaki của Tsukio đã biến mất, chỉ còn lại PORT và Xứ Sở Bình Yên. Năm nhóm trung gian ban đầu giờ cũng chỉ còn lại hai: Đế chế Mike và Eden. À không, nếu chỉ xét đơn thuần về số điểm (Point), thì Kinema với sự gia nhập của Tsukio cũng có thể tính là một nhóm trung gian.
Dù thế nào đi nữa, trong số các nhóm trung gian đó, Eden đang nổi bật vượt trội trên dữ liệu.
Cho đến giữa vòng lặp trước, Eden chỉ là một đội sở hữu vỏn vẹn hơn 90.000 điểm. Nhưng sau đó, với sự gia nhập của Yurii và nhóm Hominini tách ra từ PORT, họ có thêm 200.000 điểm. Nhóm Kido từ Kinema gia nhập mang thêm 30.000. Việc hạ gục Robinson và Mary Celeste mang lại chiến quả lần lượt là 60.000 và 80.000.
Kết quả là tổng điểm hiện tại của Eden đã vượt quá 460.000. Trong khi mặt bằng chung của các đội trung gian chỉ khoảng 100.000 điểm, có thể nói họ đã phình to trong chớp mắt.
Mono nói:
"Dựa trên số điểm, Eden chia lực lượng thành ba đội gần như đồng đều. Lãnh đạo lần lượt là Colon, Hominini, và Yurii. Đội của Colon tập hợp các thành viên gốc của Eden, chủ lực có vẻ là một người tên Nadegiri. Đội của Hominini gồm thuộc hạ của hắn cộng với nhóm sáp nhập từ Robinson và Mary Celeste. Và chủ lực của đội Yurii là Kido-san, cựu thành viên Kinema."
Nghe Mono nói, Kaya khẽ tặc lưỡi.
"Điểm cuối cùng thật sự bất thường."
Kaya cũng đã nghe câu chuyện tương tự từ Toma trước khi vòng lặp bắt đầu. Nhưng cậu không thể hiểu nổi.
"Cậu có bảo bất thường thì thực tế nó là vậy mà. Một mình Kido-san đã nắm giữ khoảng 100.000 điểm rồi."
Làm một phép tính đơn giản, nếu chia đều 460.000 điểm cho ba đội, mỗi đội sẽ có hơn 150.000 điểm. Nếu phân bổ 100.000 điểm cho Kido, phần còn lại chỉ còn vỏn vẹn khoảng 50.000.
Kaya hỏi lại thông tin mà mình đã biết:
"Cơ cấu điểm số chủ lực của đội Yurii ra sao?"
"Từ cao xuống thấp: Kido-san 100.000. Fujinaga-san 30.000. Llama-san 10.000. Đội này tính tổng thì cũng được khoảng 160.000 điểm, nhưng 20.000 điểm còn lại được chia cho Yurii và các thành viên cựu Kinema. Nhân tiện thì, Yurii chỉ có khoảng 3.500 điểm thôi."
Chuyện này đúng là vô lý hết sức.
Nghe nói hồi còn ở PORT, điểm của Yurii vào khoảng 150.000. Nếu tính cả mức cực đại nhất thời để lấy năng lực đối phó với Tsukio thì còn được cộng thêm 200.000 điểm nữa, nhưng cứ coi đó là ngoại lệ đi. Ngay cả lúc chuyển sang Eden, anh ta vẫn nắm giữ khoảng 80.000 điểm. Mức đó là hợp lý, hay đúng hơn, với cái tên Yurii thì 80.000 vẫn còn cảm giác hơi ít.
Vậy mà giờ đây chỉ vỏn vẹn 3.500. Xui xẻo thì số điểm đó còn thấp hơn cả người đứng đầu một đội yếu kém.
Mono hút hộp nước cam sột soạt qua ống hút, rồi nói:
"Đó cũng là điều tôi muốn tham khảo ý kiến đây. Yurii có yếu đi thì tôi cũng chẳng bận tâm, nhưng thế này thì cực đoan quá. Cậu nghĩ rốt cuộc là có mục đích gì?"
Với những chuyện thế này, việc đưa ra suy đoán rồi tự mình tin vào những định kiến sai lầm cũng rất nguy hiểm. Tuy nhiên, không thể không đặt ra giả thuyết nào. Kaya nhìn sang Akiho. Cô nhặt một chiếc bánh quy sô-cô-la từ đống đồ ăn ngập tràn trên bàn và trả lời:
"Trước mắt thì có vẻ anh ta không định quay lại PORT trong thời gian tới đâu nhỉ."
Kaya gật đầu. Suy nghĩ một cách đơn giản thì là vậy. Nếu Yurii định về PORT, lẽ thường anh ta sẽ mang cả điểm số về theo.
"Nếu là Akiho, khi phân chia điểm cực đoan như vậy thì sẽ vì lý do gì?"
"Còn tùy luật chơi, nhưng nếu là để củng cố chiến lực thì chắc là do tính tương khắc. Nếu đấu với kẻ địch hệ Hỏa mà điểm yếu là Thủy, tớ sẽ dồn toàn bộ tài nguyên cho đồng minh hệ Thủy."
"Còn gì nữa không? Tớ muốn có nhiều hướng suy nghĩ đa dạng hơn."
"Nếu đối thủ ngang tài ngang sức với chính Yurii, anh ta có thể cường hóa đồng đội để đảm bảo bản thân không chết do sai lầm. Nếu trả lời theo luật của Kamisaki, thì việc đóng băng năng lực cũng có thể là một lý do. Tức là dù Yurii có lấy điểm thì cũng chỉ giải trừ phong ấn cho những năng lực hiện tại chưa cần thiết, nên anh ta chọn Kido-san để lấy năng lực mới mong muốn."
Thế ý kiến của Kaya là gì? Bị hỏi ngược lại, cậu nhăn mặt. Thực lòng thì cậu đang rất bối rối vì không hiểu nổi, nhưng để sắp xếp lại suy nghĩ, cậu trả lời:
"Nếu buộc phải nói, tớ thấy cái lý do cuối cùng Akiho đưa ra có sức thuyết phục nhất."
Nói cách khác, hắn ưu tiên thu thập năng lực mới hơn là giải trừ phong ấn cho năng lực cũ. Nhưng, Kaya nói tiếp:
"Còn một hiệu quả dễ thấy hơn. Tớ có cảm giác anh ta muốn phân tán sự chú ý của kẻ địch."
"Sự chú ý?"
"Bản thân việc Yurii hạ thấp điểm số đã quá mức nổi bật rồi. Ngay cả chúng ta cũng chỉ toàn nghĩ về Yurii. Nhưng làm thế này, Kido-san cũng trở thành một người chơi không thể phớt lờ. Vốn dĩ anh ấy đã nổi tiếng là khá mạnh, nay lại nắm trong tay tận 100.000 điểm."
Đơn giản là từ góc nhìn của phe đối địch với Eden, đối tượng cần cảnh giác đã tăng từ một lên hai. Công sức để lên kế hoạch đối phó ít nhất sẽ tăng gấp đôi. Kể cả có dốc sức nghĩ ra chiến thuật đối phó với Kido 100.000 điểm, cũng có khả năng ngay khi khai chiến, Kido sẽ chuyển nhượng toàn bộ 100.000 điểm đó cho Yurii.
Akiho tiếp tục hỏi:
"Phân tán sự chú ý xong thì Yurii nhắm đến cái gì?"
"Ai mà biết được. Nhưng nếu suy nghĩ theo kiểu chính thống, chẳng phải anh ta muốn giấu đi chiến lực thứ ba sao?"
Yurii lúc nào cũng đáng sợ. Giờ Kido cũng trở nên đáng sợ. Vậy thì các đội thù địch sẽ chỉ nhìn thấy hai người họ. Họ sẽ dành thời gian đến tận phút chót để vạch ra đối sách cho hai người này. Khi đó, đòn hiệu quả nhất chính là lựa chọn thứ ba mà đối phương chưa nhìn thấy.
Mono, người đang lắng nghe cuộc trao đổi của nhóm Kaya, lên tiếng:
"Có cái thứ ba sao?"
"Thực ra là ít nhất phải có đến cái thứ tư. Vì Eden còn hai đội nữa mà."
Đội Colon và đội Hominini. Việc phớt lờ hai đơn vị sở hữu mỗi bên 150.000 điểm này là điều không thể xảy ra trong tình huống bình thường. Vậy mà với cách phân bổ điểm hiện tại, mọi ánh mắt cứ đổ dồn vào Yurii và Kido. Trong tình trạng cực đoan đến mức này, đối với Kaya, đội Colon và đội Hominini lại càng đáng sợ hơn.
Kaya đưa chai Coca lên miệng uống, rồi nhìn về phía Mono.
"Có thể cho tôi dữ liệu về Eden mà cô biết không?"
Dù sao thì chắc cũng có những thông tin mà Xứ Sở Bình Yên không thể tiết lộ. Cậu đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị giấu giếm ở mức độ nào đó, nhưng Mono lại gật đầu dễ dàng.
"Cậu có mang thiết bị không? Tôi sẽ chuyển dữ liệu qua."
Chuyện này có khi lại nằm ngoài dự đoán.
Trong mắt Kaya, Mono là một thiếu nữ có vị thế không mấy rõ ràng trong nội bộ Xứ Sở Bình Yên. Hồi mới gặp, cô ấy thuộc dạng người chơi có điểm số thấp, nhưng có vẻ khá thân thiết với Toma nên cậu từng ôm hy vọng mong manh rằng sau khi Simon thất thế, cô ấy có thể được ưu ái phần nào trong phe Bình Yên.
Mono đã từng "chết" một lần trong quá khứ. Đúng là báo cáo ghi như vậy, nhưng giờ cô ấy đang khỏe mạnh ngay trước mắt cậu. Ở Kamisaki có năng lực hồi sinh người chết nên chuyện này không phải là không thể, nhưng năng lực đó lẽ ra PORT mới nắm giữ, nếu Toma hồi sinh Mono thì chắc chắn đã phải tốn rất nhiều công sức. Vốn dĩ giá trị quan hay triết lý hành động của Toma rất đặc biệt nên khó dùng làm căn cứ suy luận, nhưng cũng không lạ nếu Mono là một người chơi mang giá trị quan trọng đối với Toma.
Cậu đã nghĩ như vậy, nhưng nếu thế thì thông tin được đưa ra có vẻ quá dễ dàng. Đối với Toma, Mono là "bạn quan trọng", nhưng với tư cách là một người chơi, có lẽ cô ấy vẫn chỉ là một Trinh Sát Viên chưa đến mức bị áp đặt hạn chế thông tin.
Không kỳ vọng gì nhiều, Kaya nhìn vào thiết bị đầu cuối, rồi nín thở.
Dữ liệu... chi tiết quá.
Cả lượng và chất đều đầy đủ, hơn nữa lại rất nhanh. Chỉ mới nhìn qua, nhưng có vẻ nó bao gồm cả những năng lực mới thu thập được trong ba ngày của vòng lặp này. Có thể nói gần như mọi thứ về Eden đều bị lộ tẩy.
"Cái này chính xác chứ?"
"Chắc là có. Chắc tôi chỉ hiểu rõ về Eden kém hơn chính Eden một chút thôi."
"Tại sao?"
Chẳng lẽ trong lúc cậu không hay biết, Mono đã trở thành Trinh Sát Viên chủ lực của phe Bình Yên? Cảm giác thật vô lý, nhưng dữ liệu này giống loại mà bộ não đầu não của các đội lớn mới xử lý.
"Vì địa vị của tôi cũng khá cao mà."
"Thế á?"
Mono nở một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt non nớt.
"Xin lỗi vì giới thiệu muộn. Tôi là Pan. Lãnh đạo của PORT."
Pan. Lãnh đạo PORT. Người kế nhiệm vị trí của Yurii đó sao.
"Đùa à."
Hả? Nói dối phải không? Không thể tin được.
Mono vẫn cười thản nhiên.
"Nói chính xác thì, cái tên Mono là dành cho cơ thể này. Nó giống như đồ dự phòng kiếm được nhờ năng lực ấy mà. Cậu xem, Mono và Pan, cái tên nghe rất có tính cặp đôi đúng không?"
Phải không vậy? Kaya quay sang hỏi Akiho. Có vẻ cô ấy cũng ngạc nhiên, trả lời lí nhí:
"Ừm, hình như là tiếng Hy Lạp. Mono là 'Duy Nhất', còn Pan mang nghĩa là 'Tất Cả' thì phải."
Cái đó thì tôi chịu. Hình như tôi từng nghe chính chủ giải thích về nguồn gốc cái tên Mono rồi, nhưng chẳng nhớ rõ lắm.
Bằng giọng điệu không chút cảm xúc, Mono nói:
"Tóm lại, đây là cuộc đối thoại giữa lãnh đạo PORT và lãnh đạo Kinema. Bên này đã cung cấp thông tin có độ chính xác khá cao, nên bên cậu hãy cho mượn cái đầu đi. Đây là chuyện không có hợp đồng hay cam kết miệng nào cả, nhưng kẻ nhát gan như cậu Kaya chắc sẽ không dám coi thường tôi đâu nhỉ. Mục đích của Yurii là gì? Hãy trả lời đi."
Cơ thể Kaya run lên, cậu nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Thật sao?
Không thể tin ngay được. Nhưng cũng không thể không cảnh giác. Nếu có thể gạt đi và bảo rằng "Hóa ra là trò đùa ngớ ngẩn" thì tốt biết mấy, nhưng nếu không phải, thì đúng như lời Mono nói, không thể xem nhẹ câu hỏi của lãnh đạo PORT được.
Kaya nói:
"Rõ ràng là đội của Yurii sẽ không nhắm đến Xứ Sở Bình Yên tiếp theo đâu."
Nghe vậy, Mono đáp:
"Dùng kính ngữ nghe tởm quá."
Kaya cố kìm lại tiếng tặc lưỡi suýt buột ra. Nhưng có lẽ cũng chẳng cần thiết nữa. Một tiếng động lớn hơn vang lên từ phía cửa ra vào.
Mình đang bị giám sát.
Chắc chắn cuộc trò chuyện này với Mono cũng đã bị lọt đến tai phe Bình Yên. Vậy thì phát ngôn vừa rồi của Mono không thể nào bị bỏ qua. Cửa ra vào đã khóa. Chắc chắn cái khóa đó đã bị mở tung bằng một phương pháp hoang dã và nhanh gọn hơn là bấm chuông.
Trong tiếng bước chân đang đến gần, Mono thản nhiên tiếp tục:
"Đội mà Yurii nhắm tới là?"
Kaya tạm thời quên tiếng bước chân kia đi để trả lời:
"Nếu không phải Bình Yên, thì cũng không phải Kinema. Đế chế Mike hoặc PORT. Hoặc còn một khả năng nữa. Đội mới mà Water sắp thành lập."
Nói ra điều cuối cùng là một canh bạc. Không biết Mono – hay PORT – có biết thông tin đó không, và nếu không biết, có lẽ không nên khơi ra một cách khinh suất.
Tuy nhiên – đáng sợ thay – Toma không hề cố giấu giếm việc cô ấy sẽ rời khỏi phe Bình Yên. Cô ấy không đi rêu rao khắp nơi, nhưng những người thân cận đều đã biết, và cô ấy thậm chí còn chẳng cấm họ nói ra.
Có vẻ Mono cũng đã nghe phong thanh về vụ Toma rời đi.
"Chuyện đó là thật à."
"Ừ. Theo những gì tôi biết."
Cửa phòng khách mở ra, ba người đàn ông xuất hiện. Cả ba đều trông tầm tuổi đôi mươi hoặc gần ba mươi, cơ thể săn chắc. Người đi đầu mở miệng:
"Chúng tôi đến theo chỉ thị của Lãnh đạo Đội 1, Water. Xin lỗi, nhưng các vị có thể dừng cuộc hội đàm lại được không?"
Mono phớt lờ hoàn toàn lời nói đó.
"Tạm thời quên chuyện đội của Water đi. Liệu có khả năng PORT đấu với Eden không?"
"Tất nhiên, nếu chỉ nói về khả năng."
"Xác suất bao nhiêu?"
"Cái đó sao mà biết được. Nếu là tôi thì tuyệt đối sẽ không chọn cách đó. Nhưng nếu đây là trò chơi điện tử, có khi tôi cũng sẽ làm thế."
Tức là, nếu đây là một trò chơi hoàn toàn không ảnh hưởng đến an nguy của bản thân.
Yurii đang nắm giữ những quân bài áp đảo đối với PORT. Quân bài đó chính là việc anh ta từng là lãnh đạo của đội đó cho đến giữa vòng lặp trước. Nghĩa là Yurii hiểu rõ chiến lực của PORT hơn bất kỳ ai ở Kamisaki. Nếu anh ta phán đoán là thắng được, thì có lẽ là thắng được thật.
"Vậy, trong trường hợp đó chủ lực của Eden là ai?"
Không biết. Thật sự không biết. Dữ liệu Mono gửi đến tôi mới chỉ liếc qua, hoàn toàn không đủ thời gian suy ngẫm. Nên tôi trả lời những gì mình vẫn tưởng tượng từ trước.
"Từ góc nhìn của PORT, đáng sợ là đội Hominini."
Chính xác hơn là nhân sự sáp nhập từ Robinson và Mary Celeste. Năng lực của hai đội đó không tồi. Đặc biệt, nếu trận chiến Eden đấu với PORT trở thành hiện thực – nếu xảy ra cuộc chiến kẻ dưới cơ đi đánh kẻ trên cơ, thì đó có thể là những năng lực mấu chốt.
Thuộc hạ của Water – một gã còn khá trẻ – chĩa dao về phía Mono.
"Yêu cầu ngừng cuộc trò chuyện. Đã có lệnh cho phép tấn công cô bằng mọi hình thức."
Lần đầu tiên Mono đưa mắt nhìn gã đàn ông đó.
"Cơ thể bên này có chết cũng hồi sinh dễ dàng thôi mà. Nhưng, cũng chẳng cần thiết phải làm bẩn sàn nhà đâu."
Mono quay lại nhìn tôi, mỉm cười một cách dễ thương, nhưng với Kaya thì nụ cười đó thật đáng sợ.
"Cảm ơn nhé, cậu Kaya. Lúc nào đó tôi sẽ liên lạc lại, nếu lóe ra ý gì thì bảo tôi."
Nói rồi, Mono ngã gục xuống. Cô ấy úp mặt xuống bàn, làm mấy miếng khoai tây chiên bay tung lên. Một người đứng sau gã cầm dao thông báo: "Xác nhận năng lực đã giải trừ."
Thật đấy à.
Thật luôn sao. Mono là Pan và là lãnh đạo PORT ư. Đám chóp bu ở Kamisaki – từ Yurii, Toma cho đến Tsukio trước đây nữa, hành động có phải là quá tùy hứng không? Làm ơn để tâm đến hoạt động tập thể một chút đi chứ.
Cảm thấy kiệt sức, Kaya dựa người vào lưng ghế sofa.
Gã cầm dao cất vũ khí, gãi đầu thở dài.
"Chà, nhiệm vụ hoàn thành. Từ giờ là giờ nghỉ ngơi cá nhân, coi như tao là đàn anh của mày nhé?"
Kaya nhìn gã đàn ông đó – trạc giữa tuổi đôi mươi, dáng người săn chắc.
"Anh là?"
"Nick, biết không?"
"À."
Cái tên này nghe nhiều rồi. Đúng là xét cả ở Kamisaki lẫn Kinema thì hắn là đàn anh thật.
"Rất hân hạnh. Tôi là Kaya Ayumu."
"Biết rồi. Rảnh không?"
"Bận chứ. Đương nhiên rồi."
Kaya có cả núi việc phải làm. Trước mắt là phải rà soát dữ liệu Mono vừa đưa. Phải chuẩn bị cho động thái của Yurii, của Toma, và cả của PORT nữa. Và trên hết, cậu phải giành được sự tin tưởng từ Xứ Sở Bình Yên – từ Lily, để củng cố vị thế của mình trong đội này.
Nick gật đầu nhẹ.
"Thế à. Đi dạo với tao một chút nào, Lãnh đạo CLB Kinema."
Người này cũng thuộc kiểu không hiểu tiếng người sao.
Kaya thở dài, rồi gọi với Akiho, người chẳng biết từ lúc nào đã lại mở cuốn truyện tranh ra: "Đi theo tớ nào".
2
Có vẻ mục đích của Nick thực sự chỉ đơn thuần là đi dạo.
Khi được hỏi đi đâu, Kaya đáp: "Phía Đông".
Xứ Sở Bình Yên dù có những tòa nhà được bảo tồn khá nguyên vẹn so với mặt bằng chung ở Kamisaki, nhưng đi bộ loanh quanh cũng chẳng có gì thú vị. Vốn dĩ hầu như không có người, nên dù có cửa hàng hay công viên thì đâu đâu cũng như thị trấn ma. Cảnh sắc thì lạnh lẽo điêu tàn mà cái nắng tháng Tám vẫn gay gắt khiến mồ hôi tuôn như tắm. Một thành phố chẳng hợp để đi dạo chút nào.
Vừa lững thững bước đi giữa con đường hai làn xe, Nick vừa nói:
"Cái hay của Kamisaki là không có mấy thứ thiếu lành mạnh như ô tô đấy nhỉ."
Không phải là không có. Xe cộ với tư cách là vật thể thì không hiếm ở Kamisaki, thi thoảng cũng thấy có xe chạy. Kaya cũng từng ngồi xe do Toma lái. Nhưng ý Nick muốn nói chắc không phải chuyện đó.
"Ô tô thì có gì mà thiếu lành mạnh?"
"Thì đúng thế còn gì. Ồn ào gây stress, đường xá thì chật chội, với lại mày nghĩ có bao nhiêu người chết vì tai nạn giao thông rồi?"
"Nhưng so với thời chưa có ô tô, tuổi thọ trung bình của nhân loại đã tăng lên đáng kể đấy chứ."
"Đó là thành tựu của dinh dưỡng và y học."
"Xe cứu thương cũng là một phần của y học mà."
"Kể cả thế, sống lâu đâu có nghĩa là khỏe mạnh."
"Vậy sao. Tôi lại cảm thấy khỏe mạnh nói cho cùng chỉ là phương tiện để sống lâu, chứ không phải mục đích."
Kiểu như cứ khỏe mạnh nhưng lại chết sớm, cảm giác mục đích và phương tiện bị đảo lộn, nghe rất khó chịu. Nhưng suy nghĩ của Nick có vẻ khác.
"Khỏe mạnh nghĩa là tự do với tư cách một con người bằng xương bằng thịt, hiểu không? Thà chết sớm mà tự do còn hơn sống lâu mà mất tự do."
"Sống lâu thì biết đâu sau này lại khỏe mạnh trở lại."
Sự tự do đã mất đi một lần, biết đâu tiến bộ khoa học sẽ lấy lại được. Tương lai chính là vì có mọi khả năng nên mới gọi là tương lai.
Hai tay đút túi quần, cúi mặt xuống, Nick cười với vẻ gì đó như tự giễu.
"Tóm lại, đó chính là cái kyouki của mày đấy."
Kaya không nắm bắt rõ được từ kyouki đó. Không biết là "Hung khí" hay "Điên rồ". Mà đằng nào thì cũng không giống đang khen.
"Cái đó nghĩa là sao?"
"Niềm tin vô căn cứ vào tương lai. Thế nên mày mới sợ chết một cách thái quá. Mới cố sống sót. Mày là một gã lạc quan kỳ quặc."
Mới gặp nhau mà bị đánh giá thế này thì cũng phiền thật. Akiho đang chán nản đi phía sau bồi thêm: "Cũng không sai lắm đâu", thế thì chắc là đúng rồi. Bản thân Kaya cũng tự thấy mình là kẻ nhát gan, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình bi quan. Được gọi là người lạc quan nghe cũng sướng tai hơn.
Không nghĩ ra câu trả lời nào đặc biệt, Kaya im lặng bước tiếp. Bỗng Nick đi phía trước liếc nhìn về phía này.
"Mày đúng là một thằng dị hợm."
"Cái gì cơ?"
"Vừa nãy tao nói chuyện kiểu áp đặt nhân cách cho đối phương như thế, thường thì ai cũng sẽ khó chịu. Dù trúng hay trật."
"Tôi lại thấy tự dưng đi kiểm tra đối phương theo kiểu đó mới là lạ đời."
"Tóm lại là mày thiếu lành mạnh. Bị áp đặt là mất tự do đúng không? Cái nhân cách dễ dàng chấp nhận sự mất tự do đó chính là thiếu lành mạnh."
"Không lẽ bài kiểm tra khó hiểu này vẫn đang tiếp diễn à?"
"Đương nhiên rồi. Thế nên tao mới đang đi cái cuộc đi dạo chán ngắt này đây."
Hóa ra anh ta cũng tự nhận thức được là chán ngắt. Điểm đó thì có thể chia sẻ giá trị quan được, may quá.
Nick dừng lại trước một máy bán hàng tự động.
Ở Kamisaki, giá trị của đồ uống thấp hơn đồ ăn. Lý do là máy bán hàng tự động có ở khắp nơi và dễ bảo quản. Ở CLB Kinema cũng có thừa mứa Coca.
"Uống gì không?" – Nick hỏi.
Kaya nhìn sang Akiho. Akiho đáp: "Nước ép bưởi".
Dù có máy bán hàng tự động nhưng vì không có điện nên nền kinh tế tiền tệ không tồn tại. Mắt Kaya không nhìn rõ lắm, nhưng có lẽ Nick đã vung dao. Ngay sau tiếng kim loại va chạm vang lên, mặt trước máy bán hàng mở ra vài centimet. Cường Hóa – không biết là anh ta cố tình dùng để cắt khóa máy bán hàng, hay là hiệu quả từ lúc cạy cửa căn chung cư vẫn còn.
Nick lấy ra một lon nước ép bưởi màu xanh và một lon cà phê ít đường, ném lon nước bưởi cho Akiho rồi nói:
"Lãnh đạo Kinema, mày thì sao?"
"Tôi không cần."
Lúc nói chuyện với Mono tôi đã uống Coca rồi nên không khát.
"Đàn anh bao mà? Tạm thời cứ nhận lấy đi chứ."
"Vậy cho tôi nước ép bưởi."
"Được thôi, lý thuyết chung là thế. Tao cũng ghét mấy cái quan hệ trên dưới kiểu đó."
"Thế thì anh cứ im lặng là được mà."
"Nhưng tao lại thích phàn nàn với đối phương."
Đúng là người khó hiểu. Nick đưa lon cà phê lên miệng uống, rồi bước tiếp.
"Mày nghĩ sao về Kido-san?"
"Sao là sao?"
"Tự nhiên đứng đầu bảng điểm ở đội Yurii, nghe có mùi nguy hiểm đúng không?"
"Cũng khó nói."
Nắm giữ điểm số đồng nghĩa với việc dù thế nào cũng phải đứng ở tiền tuyến. Điều đó đúng là nguy hiểm. Nhưng ở Kamisaki, người chơi ít điểm rất dễ chết. Ngược lại, người chơi nhiều điểm rất khó chết. Theo những gì Kaya biết, người chơi nắm giữ số điểm khổng lồ mà vẫn chết chỉ có Kourogi, cựu lãnh đạo Đội 1 của Xứ Sở Bình Yên. Anh ta đã chết khi thua trong trận đấu tay đôi với Mèo Trắng.
"Rốt cuộc là tùy vào đối thủ."
Nếu thực sự Yurii gây chiến với PORT, và Kido phải đấu với một kẻ cực mạnh trong PORT, thì sẽ rất nguy hiểm. Nhưng trong PORT có tấm khiên của Kido. Ginbuchi – Ido. Nếu ông ấy đứng về phía Kido, tỷ lệ sống sót chắc chắn sẽ tăng lên.
"Nếu mày là Yurii, mày sẽ làm thế nào?"
"Giả định đó vô nghĩa. Vì tôi không phải là Yurii."
Cảm giác giá trị quan căn bản của tôi với anh ta hoàn toàn khác biệt. Những lựa chọn mà Kaya không bao giờ chọn, người đó chắc chắn sẽ chọn một cách bình thản.
"Vấn đề là liệu Yurii có khả năng dùng Kido-san như con tốt thí hay không."
"Anh ấy đang giữ 100.000 điểm đấy?"
"Nếu chỉ tốn 100.000 điểm mà lấy được PORT thì quá rẻ."
"Liệu Yurii có thực sự nhắm vào PORT không?"
"Sao mà biết được. Nhưng, Xứ Sở Bình Yên sẽ không bị nhắm tới."
"Sao mày biết?"
"Vì tôi sở hữu năng lực như vậy."
Q&A (Hỏi và Đáp). Năng lực cưỡng chế ban điều hành trả lời câu hỏi. Ở vòng lặp này, Kaya đã dùng phần lớn trong số năm lượt câu hỏi đó cho Xứ Sở Bình Yên.
*
Lần này, danh sách câu hỏi dự kiến cùng số điểm cần thiết mà Kaya chuẩn bị bao gồm:
Đối tượng tuyên chiến tiếp theo của đội Yurii có bao gồm Xứ Sở Bình Yên không? YES/NO – 800P
Sau khi Toma rời đi, có ai thuộc phe Toma ở lại Xứ Sở Bình Yên không? YES/NO – 1200P
Simon có phản bội Lily không? YES/NO – 800P
Trong các lãnh đạo đội, ai là người không yêu Lily? – 2500P
Phương pháp để duy trì Kamisaki như một thế giới hòa bình là gì? – Đang điều tra
"Nào, hãy chọn câu hỏi." – Con Ếch nói.
Kaya nhìn chằm chằm vào năm tấm thẻ ghi câu hỏi trên tay.
Không đủ điểm. Số điểm Kaya sở hữu chỉ vỏn vẹn 1.900.
Nói thật lòng, cậu muốn có câu trả lời cho cả ba câu hỏi đã chèn điều kiện YES/NO để giảm giá. Nhưng đúng là không đủ điểm. Cực chẳng đã, Kaya đành từ bỏ một câu.
Sau khi Toma rời đi, có ai thuộc phe Toma ở lại Xứ Sở Bình Yên không?
Câu hỏi kiểu này cứ để Xứ Sở Bình Yên chi điểm rồi mua lại sau cũng được. Việc câu trả lời bị treo lơ lửng trong một vòng lặp cũng hơi khó chịu, nhưng xét tính cách của Toma, tôi tin chắc "Câu trả lời là NO". Cô ta thích chơi xấu, thích đánh úp, nhưng lại rất câu nệ về phương thức. Khi rời khỏi đội của Lily, việc để lại tay chân của mình không phải là phong cách của Toma.
Kaya hỏi:
"Đối tượng tuyên chiến tiếp theo của đội Yurii có bao gồm Xứ Sở Bình Yên không?"
Thực ra cậu muốn hỏi: "Đội tiếp theo bị tuyên chiến là đội nào?". Nhưng để ép giá câu hỏi xuống mức có thể mua bằng số điểm hiện có, cậu đành thêm ràng buộc YES hoặc NO.
Mà, thế này cũng được.
Nếu biết không phải là Bình Yên, thì cũng không phải là Kinema. Lãnh đạo Kaya hiện đang sống ở Xứ Sở Bình Yên, và Tsukio đang sống ở nhà ga cũng có thể dễ dàng chạy vào Bình Yên. Biết được bản thân có bị cuốn vào cuộc chiến hay không là đủ làm kim chỉ nam hành động rồi.
Con Ếch trả lời:
"Không. Hiện tại, không có dự định bao gồm."
Kaya nhăn mặt.
"Cách diễn đạt nghe cứ gợn gợn thế nào ấy nhỉ."
"Chịu thôi. Với câu hỏi về tương lai, tôi không thể trả lời khẳng định được."
"Nếu là Ngài, chẳng phải có thể đoan chắc về tương lai sao?"
"Chuyện đó thì chịu."
"Thật không?"
"Nếu muốn câu trả lời thành thật, hãy thêm vào câu hỏi tiếp theo."
Con Ếch lắc đầu vẻ mệt mỏi. Đúng là câu trả lời theo bài bản. Không còn cách nào khác, Kaya đưa ra câu hỏi tiếp theo.
"Vậy, có thể khẳng định Simon sẽ không phản bội Lily chứ?"
Hứ, con Ếch thở hắt ra như cười.
"Từ ngữ và cách diễn đạt của câu hỏi ứng cử đã thay đổi nhỉ."
"Đằng nào câu trả lời cũng giống nhau chứ gì?"
"Ừ, vâng. Định nghĩa của từ 'phản bội' mơ hồ quá, làm tôi khó xử đấy."
Đúng là như vậy. Ví dụ, nếu không làm trái chỉ thị của đối phương thì có được gọi là không phản bội không? Ngay cả khi việc tuân theo chỉ thị đó gây bất lợi cho đối phương? Nếu nhận thức được điều đó mà vẫn tuân theo, thì đó không phải là phản bội sao?
"Theo cách giải thích của Ngài cũng được. Nhưng xin hãy giải thích về cách hiểu đó."
Trước lời nói của Kaya, con Ếch gật đầu.
"Vậy tôi sẽ trả lời dựa trên tâm trạng của chính Simon."
"Tức là dù hắn làm gì, miễn là hắn tin rằng mình không phản bội thì sẽ không tính là phản bội, đúng không?"
"Phải. Cậu bất mãn à?"
"Bất mãn thì có bất mãn. Nhưng, chà, thế cũng được."
"Tốt quá. Câu trả lời là NO. Hiện tại, cậu ta không có ý định phản bội Lily."
Lại là hiện tại. Tương lai không thể đoan chắc.
Vốn dĩ tôi không bất mãn về điều đó. Với Kaya, tương lai cũng là thứ chưa biết. Là thứ có mọi khả năng. Dù vậy, nếu có thể thì tôi vẫn muốn được khẳng định. Đang sống ở một thế giới bất ổn như Kamisaki, tôi muốn gia cố chỗ đứng của mình dù chỉ một chút.
Nhưng có mè nheo cũng chẳng ích gì. Ngay cả Ếch cũng không thể đoán chắc tương lai của Kamisaki. Lời đó có phải sự thật không? Quả thực đây có vẻ là một nghi vấn đáng đưa vào danh sách câu hỏi.
"Hết câu hỏi rồi chứ?" – Con Ếch nói.
Đây cũng là một cách nói xấu tính. Hai câu hỏi, mỗi câu 800 điểm. Tổng cộng 1.600 điểm. Số điểm còn lại trong tay Kaya chỉ còn vỏn vẹn 300, không thể mua thêm câu hỏi nào nữa.
"Hết rồi. Xin cảm ơn." – Kaya đáp.
*
Dù sao thì, đội mà Yurii sắp tấn công không phải là Xứ Sở Bình Yên.
Mục đích của hắn là gì thì chưa rõ, nhưng tóm lại trước khi hắn để mắt đến Bình Yên, có những việc cần phải làm. Hiện tại Kaya gần như cùng hội cùng thuyền với Lily – và Xứ Sở Bình Yên, nên cần phải tái cấu trúc đội này vững chắc hơn. Hay đúng hơn, vì sắp tới Toma sẽ dẫn theo đám "bạn bè" rời khỏi đội này, nên cần phải tái thiết lại chiến lực sau đó.
Nhóm Kaya tiến về phía Đông trong lãnh thổ Xứ Sở Bình Yên. Cậu hỏi Nick đang đi phía trước một chút.
"Theo anh Nick thấy, lãnh đạo đội mạnh nhất trong đội này là ai?"
Xứ Sở Bình Yên có mười đội. Lãnh đạo của từng đội như sau:
Đội 1: Water. Đội 2: Yukihiko. Đội 3: Hololo. Đội 4: Evin. Đội 5: Spooks. Đội 6: Watatsumi. Đội 7: Uno. Đội 8: Tachimachi. Đội 9: Macaron. Đội 10: Murasaki.
"Hả?" Sau khi phát ra giọng khó chịu, Nick trả lời:
"Thì là Water chứ ai."
"Ngoài cô ta ra."
"Đánh đấm ra hồn thì có Yukihiko và Watatsumi. Bọn tao không muốn dây vào là Uno và Tachimachi. Còn bọn không hiểu nổi là Macaron và Spooks."
"Không hiểu nổi?"
"Không biết rõ. Nhưng mà, sức mạnh thì tùy tình huống mà thay đổi còn gì."
Đúng thế thật. Vấn đề là làm sao sử dụng một người vừa mạnh vừa yếu trở nên mạnh nhất. Vì thế nên tôi rất cần thông tin.
"Dù không biết rõ, chắc anh cũng biết chút gì đó chứ?"
"Cả hai đứa đó, năng lực đều là bí mật ngay cả trong nội bộ Bình Yên. Spooks thì tung tích bí ẩn. Không biết tuổi tác giới tính. Vốn dĩ còn chẳng xuất hiện trước mặt người khác. Macaron là thằng mồm mép, biệt danh là 'Sát thủ diệt Trinh Sát Viên'. Tao chỉ biết đến thế."
Hóa ra cũng chẳng giúp ích được mấy.
"Vậy, hai người mà anh không muốn dây vào thì sao?"
Uno và Tachimachi. Tachimachi thì tôi chỉ biết mỗi tên. Uno cũng gần như thế, nhưng nhớ không nhầm thì đó là một phụ nữ, cựu lãnh đạo của Bulldogs.
"Uno thì cực kỳ thận trọng. Với lại, thuộc kiểu thực tế, hay nói là phán đoán rất khôn ngoan. Thế nên trong đám trung gian, Bulldogs bán mình cho phe lớn sớm hơn bất cứ đâu."
"Thế còn Tachimachi-san?"
"Hắn thì ngược lại."
"Ngược lại."
"Ngược lại với Uno. Một thằng ngu chỉ được cái năng khiếu chiến đấu. Hết phim."
Dùng lời lẽ thô bạo thế để giải thích thì tôi cũng chịu.
"Kiểu người giống Kido-san à?"
"Cũng không hẳn... Mà trong mắt mày, Kido-san là thằng ngu à?"
"Tôi có ấn tượng là anh ấy chiến đấu bằng cảm giác."
Ngoài ra còn có Mèo Trắng của Mike nữa. Ít nhất không phải thuộc phái trí tuệ.
Nick đưa tay ra sau gáy, vò vò tóc.
"Tachimachi biết bay."
"Năng lực à?"
"Ừ. Hắn sở hữu Năng Lực Gốc kiểu đó."
"Trông có vẻ tiện lợi nhỉ."
"Nhưng mà, còn lại thì hắn chỉ là một Cường Hóa Viên đơn thuần. Không tiếp đất thì không đánh đấm ra hồn được."
Nghe đúng là ngốc thật. Nếu bay được thì ít nhất hãy là Xạ Thủ.
"Thế tại sao hắn lại bay?"
"Thì tại hắn muốn bay chứ sao. Cách chọn năng lực thì lộn xộn mà lại mạnh ra phết. Chẳng theo logic gì cả nên tao chả muốn đánh nhau với hắn."
Ra là vậy, Kaya đáp. Quả thực kiểu đối thủ đó Kaya cũng ngại.
Đến ngã tư, thấy Nick định đi thẳng, Kaya chỉ dẫn: "Rẽ phải". Nick dừng lại, quay lại nhìn.
"Nhắc mới nhớ, đang đi đâu đấy?"
Tất nhiên là đến chỗ nhân vật mang ý nghĩa quan trọng trong Xứ Sở Bình Yên sau khi Toma rời đi.
"Đi gặp Simon."
Vì việc này mà tôi đã phải hy sinh một lượt câu hỏi quý giá. Vì tương lai của Bình Yên, cần phải lôi kéo anh ta về phe mình.
3
Người từng giữ vai trò Người Kể Chuyện. Kẻ từng là đấng cai trị trong bóng tối của Xứ Sở Bình Yên. Và cũng là kẻ đã bị lật tẩy việc nắm giữ "bí mật" đối với Lily, để rồi đánh mất vị thế của mình ── Simon.
Về mặt danh nghĩa, hiện tại hắn đã bị tước đoạt phần lớn địa vị, quyền lực cùng điểm số, và đang sống lặng lẽ trong một ngôi nhà dân tại Bình Yên. Thực tình thì có lẽ tình cảnh của hắn cũng gần giống như vậy, nhưng chắc chắn hắn không hề vô hại. Kể từ khi Simon bị đuổi khỏi ghế Người Kể Chuyện, thời gian trôi qua còn chưa đầy ba vòng lặp.
Ngọn núi nơi đặt nhà thờ ── căn cứ chính của phe này ── có phần chân núi trải dài thành một khu dân cư. Nằm khá cao so với những ngôi nhà xếp hàng trên sườn dốc là nơi ở hiện tại của Simon. Một chiếc sedan màu xanh đậu ở lối vào, và hoa cánh bướm đang nở rộ trong bồn hoa phía sâu bên trong. Kaya thử bấm chuông nhưng không thấy tiếng động nào vang lên. Trên cánh cửa trắng ở tiền sảnh có gắn một tay nắm gõ cửa bằng sắt, Akiho cầm nó lên và gõ mạnh, tạo ra những tiếng cang cang vang vọng.
Không mất quá nhiều thời gian, cánh cửa mở ra. Người xuất hiện là một gã đàn ông có gương mặt tròn. Làn da trắng bệch, có lẽ vì thế mà quầng thâm dưới mắt hắn càng thêm nổi bật. Simon. Hắn mặc một chiếc áo nỉ thoải mái, bên ngoài khoác thêm chiếc tạp dề màu xanh lục trầm ổn.
Hắn nói:
"Xin lỗi vì bộ dạng này nhé. Ta đang chuẩn bị bữa tối."
Đồng hồ mới chỉ khoảng bốn giờ chiều, cảm giác như vẫn còn hơi sớm cho bữa tối. Akiho đáp lời:
"Chúng tôi mới phải xin lỗi vì đã đường đột ghé thăm. Ông có thể dành cho chúng tôi chút thời gian không?"
"Tất nhiên rồi. Nếu không chê, hay là cùng dùng bữa luôn nhé?"
"Cảm ơn ông, vậy chúng tôi xin phép. Hai người phía sau tôi cùng tham gia có được không?"
Simon lúc này mới hướng mắt về phía Kaya và Nick. Sau đó, hắn cười vui vẻ.
"Tất nhiên là hoan nghênh rồi. Dạo gần đây ta chẳng gặp gỡ ai cả nên cũng đang rảnh rỗi."
Kaya cũng cố gắng mỉm cười ── ít nhất là cậu nghĩ mình đang cười, nhưng trong lòng lại nhăn mặt.
Đấy. Quả nhiên là đáng sợ.
Cậu đã cố tình không hẹn trước với Simon. Việc ghé thăm nơi này chỉ được xin phép qua Lily, và cậu đã cẩn thận hết mức để không ai khác biết được. Nhưng liệu hắn có thực sự không biết về cuộc viếng thăm này không? Việc hắn đang chuẩn bị bữa tối, liệu có phải là ngẫu nhiên không?
Ngồi cùng bàn với một kẻ không thể tin tưởng thật đáng sợ. Nỗi sợ ấy càng tăng lên khi những món ăn bày ra đó là do đối phương chuẩn bị. Chắc chắn hắn đã sắp đặt tình huống bữa tối này để chiếm ưu thế về mặt tinh thần. Dù không rõ ràng, nhưng cậu cảm thấy như vậy.
"Nào, xin mời."
Simon mở rộng cửa và đứng chờ.
Từ trong bếp vọng ra tiếng dao chạm vào thớt, nghe dịu dàng đến bất ngờ.
Trên bàn ăn đã bày sẵn vài món. Bánh Quiche thịt xông khói với rau chân vịt, súp hành tây đút lò, và một món gà áp chảo mà cậu không rõ tên. Món gà được rắc ngò tây thái nhỏ, ăn kèm với ớt chuông đỏ và vàng.
Một lát sau, Simon xuất hiện với một đĩa salad lớn trên tay.
"Gần đây ta rất thích cà chua khô ngâm dầu. Khi trộn với salad, nó có thể thay thế cho nước sốt luôn."
Ai quan tâm chứ? Làm ơn đừng có bày vẽ thừa thãi. Nếu thực sự có lòng hiếu khách, xin hãy mang đồ hộp chưa mở nắp ra đây. Tôi sẽ dìm nó xuống nước để kiểm tra xem có lỗ thủng nào không rồi mới ăn.
Nick ngồi đối diện lầm bầm: "Cái tình huống quái quỷ gì thế này."
Cậu cảm thấy chút tội lỗi khi lôi anh ta vào chuyện này, nhưng có một người giỏi đánh đấm đi cùng cũng yên tâm hơn. Thật lòng thì cậu muốn đưa Tsukio đi cùng. Nhưng hiện tại anh ấy thuộc biên chế Kinema, không thể sử dụng năng lực trong lãnh thổ Bình Yên. Chỉ vì chuyện này mà tuyên chiến với Bình Yên thì không thực tế chút nào, nên cậu quyết định tận dụng Nick, người mà cậu tình cờ gặp.
Simon ngồi xuống cạnh Nick, đối diện với Akiho. Như một sự phản kháng yếu ớt, Kaya chia salad ra làm bốn phần. Simon mỉm cười với vẻ thâm sâu khó đoán và nói: "Cảm ơn cậu."
"Xin lỗi vì giờ giấc ăn tối hơi sớm nhé. Dạo này ta có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Ăn nhanh, đọc sách một chút, rồi trời vừa tối là đi ngủ ngay. Nhưng mà, cuộc sống thức dậy trước cả bình minh của tháng Tám cũng không tệ đâu."
Trên bàn ăn bày sẵn dao, nĩa, thìa và cả đũa. Akiho chắp tay nói "Tôi xin phép", rồi cầm thìa lên. Cô đưa một muỗng súp hành tây vào miệng, rồi nhìn thẳng vào Simon.
"Ngon lắm. Rất ngon."
Simon dùng đũa gắp một miếng cà chua khô từ đĩa salad, đáp:
"Vậy thì tốt quá."
"Nhân tiện, ông có biết chuyện Water sẽ rời khỏi Xứ Sở Bình Yên không?"
"À. Có nghe phong thanh như tin đồn thôi."
Toma. Cái đồ ngốc này. Ít nhất cũng phải giấu Simon đi chứ.
Tuy nhiên, cậu cũng hiểu ý đồ của cô ấy. Một là cô tin rằng dù Simon có biết thì mình vẫn có thể rời Bình Yên một cách an toàn. Hai là để cầm chân phía bên này. Nếu Kaya muốn ưu tiên lợi ích của bản thân, cậu buộc phải hành động để tránh việc Toma và Simon xung đột, kết quả là cậu sẽ phải hành xử như thể đang bảo vệ cô ấy.
Akiho gật đầu nhẹ rồi tiếp tục.
"Hôm nay, một trong những lý do chúng tôi đến gặp ông Simon là về chuyện đó. Chính xác hơn là về việc Xứ Sở Bình Yên sẽ ra sao sau khi Water biến mất."
"Tất cả là do Lily quyết định."
Nghe câu trả lời của Simon, Akiho bật cười.
"Không giống lời của một người đã giấu giếm sự thật với cô bé, để rồi bị thất sủng vì chuyện đó bại lộ chút nào nhỉ."
Simon vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, đáp:
"Ta không coi trọng cái gọi là sự thật đến mức đó. Đúng là nó tiện lợi thật. Nhưng con người thường gán cho sự thật những giá trị thái quá."
"Thái quá, sao?"
"Quan trọng hơn cả là giữ được một trái tim đúng đắn và một ý chí đúng đắn. Nhưng sự thật sẽ làm vẩn đục sự vô cấu ấy. Bởi sự thật sinh ra phẫn nộ, nuôi dưỡng bất an, và ươm mầm đố kỵ. Nếu vậy, ta thà dùng lời nói dối làm khiên chắn."
Rốt cuộc Kaya chẳng đụng đến đồ ăn. Cậu chống tay vào giữa hai đùi trên mặt ghế, hơi rướn người về phía trước và nhìn chằm chằm vào Simon.
Một ông chú cực đoan.
Không biết Simon nói thật lòng đến mức nào, nhưng dù chỉ là bề nổi, những lời của hắn cũng đầy nguy hiểm. Simon tiếp tục với giọng điệu đầy nhiệt huyết.
"Dù là sự thật, nhưng thất vọng và tuyệt vọng sẽ hủy hoại con người. Dù là hư cấu, nhưng hy vọng sẽ giúp con người sống tiếp. Và một thế giới nơi số đông tin vào một hư cấu đúng đắn được gọi là xã hội. Khi đó, hư cấu cũng trở thành sự thật. Hãy thử tưởng tượng mà xem. Một thế giới nơi Lily vẫn giữ nguyên trái tim vô cấu, và mọi người đều tin vào Lily ấy. Dù cho sự tồn tại của Lily được tạo nên từ những lời nói dối, thì xã hội đó vẫn vận hành một cách bình thường và đúng đắn."
Akiho thở dài.
"Tóm lại là ông không tin tưởng Lily, đúng chứ? Ông cho rằng cô bé là một sự tồn tại yếu đuối sẽ vỡ vụn nếu biết được sự thật."
"Đương nhiên rồi? Ví dụ, giả sử Water chết đi. Giả sử cô ta chiến đấu ở đâu đó và bị giết. Khi biết điều đó, cô định bảo Lily đừng hận thù đối phương sao? Định bảo cô bé hãy tiếp tục là biểu tượng của cái thiện sao? Việc đặt kỳ vọng lớn đến thế vào một đứa trẻ ngây thơ mới là điều đáng sợ và tàn nhẫn hơn nhiều. Nếu vậy, ta sẽ giấu nhẹm cái chết đó đi."
Kaya cảm thấy mình đã hiểu sơ qua Simon là người như thế nào. Những lời hắn nói cũng chẳng hiếm gặp. Quản lý thông tin để ổn định tâm lý đối phương theo ý mình, tóm gọn lại thì đó là tư duy điển hình của những kẻ độc tài. Có điều, Simon lại dịu dàng theo cách riêng. Vừa dịu dàng, vừa mong manh.
Cậu đã quyết định để Akiho đối phó với Simon. Với vị thế là Người Kể Chuyện mới, Simon chắc chắn không thể coi thường cô ấy. Hơn nữa, Kaya rất tệ trong mấy cuộc tranh luận kiểu này. Cậu thường quá xúc động, nói hết những gì muốn nói, và kết quả là chẳng truyền đạt được gì cho đối phương.
Ở điểm này, Akiho luôn giữ được sự lạnh lùng, thật tuyệt vời.
"Câu chuyện của ông Simon, không phải tôi không hiểu. Nhưng nếu Water chết, tôi sẽ nói cho Lily biết."
"Rồi sao nữa? Lily sẽ căm hận kẻ thù."
"Hận thì cứ hận. Khóc cũng được. Tôi sẽ an ủi em ấy hết lòng."
"Một Lily mang lòng thù hận và bi thương thì không thể duy trì sự bình yên cho đội này được."
"Tại sao ông cứ muốn dựa dẫm vào cô bé thế? Khi có chuyện buồn, đâu cần phải nói dối để bắt em ấy làm việc như bình thường. Hãy để em ấy nghỉ ngơi, và điều quan trọng là xây dựng một đội ngũ sao cho sự bình yên vẫn là bình yên ngay cả khi không có Lily trong khoảng thời gian đó."
Nghe thấy tiếng cạch khi dao của Nick chạm vào đĩa. Có vẻ anh ta đã dùng quá nhiều lực khi cắt thịt gà. Cậu biết anh ta chán ngấy câu chuyện này rồi, nhưng đang đến đoạn hay, làm ơn trật tự một chút. Mà là chuyên gia dùng dao, anh cắt thịt gà sao cho không phát ra tiếng đi chứ.
Akiho đưa thêm một thìa súp hành tây lên miệng rồi tiếp tục.
"Vấn đề lớn nhất trong cách làm của ông Simon, là nó ôm đồm một điểm yếu quá lộ liễu."
"Hô. Đó là?"
"Là việc sự thật bị phơi bày. Như ông đã nói, sự thật có giá trị đấy. Phần lớn mọi người tin rằng nó có giá trị. Vì thế, hòa bình được xây dựng trên sự dối trá sẽ dễ dàng sụp đổ trước sự thật."
"Chỉ cần chuẩn bị một lời nói dối vững chắc hơn là được."
"Trong khi ông đã thất bại với cách đó sao? Lời nói dối bị vạch trần, và ông bị đuổi khỏi ghế Người Kể Chuyện vì nó? Sự dối trá vốn mong manh hơn sự thật rất nhiều."
"Nhưng trong thế giới bi thảm này, chỉ với sự thật thì chiến đấu thế nào?"
"Lily đã chứng minh điều đó rồi. Ông có nghe thông báo của cô bé không? Chỉ nhờ nó mà đã có hai đội sáp nhập vào Bình Yên rồi đấy."
Vào cuối trận chiến trước, Lily đã dùng chính lời lẽ của mình để phát thông báo đi khắp Kamizaki. Kaya đoán là có chút chỉnh sửa từ Akiho, nhưng cốt lõi vẫn là tấm lòng của Lily. Trong thông báo đó, Lily tuyên bố Xứ Sở Bình Yên ghét chiến tranh và đứng về phía kẻ yếu. Kết quả là hai đội nhỏ yếu thế đã gia nhập Bình Yên mà chẳng cần đàm phán gì.
Xét về điểm số hay nhân sự thì đó chỉ là thành quả khiêm tốn. Nhưng tại một nơi như Kamizaki, việc chứng minh được rằng lời nói có thể thuyết phục người khác thay vì vũ lực là một thành quả chắc chắn.
Simon nhấp một ngụm nước trong ly.
"Ta phản đối việc để số đông nghe thấy giọng của Lily. Thông báo đó quả thực rất tuyệt vời. Đó chính là Lily mà chúng ta mong muốn. Nhưng qua đó, cô bé đã nhận thức được sức mạnh của mình. Sớm muộn gì cô bé cũng sẽ dùng chính giọng nói đó để ra lệnh tấn công cho toàn quân."
"Không có chuyện đó đâu."
"Tại sao?"
"Vì em ấy đã vượt qua giai đoạn đó rồi. Lily biết về năng lực của mình ── biết rằng con thú nhồi bông đó đã giết người. Em ấy hối hận về sự thật đó."
Vẻ mặt của Simon khi nghe những lời của Akiho thật ấn tượng. Hắn nheo mắt lại một lần, rồi một lúc sau lại lắc đầu thêm lần nữa. Lúc này trông hắn như một vị mục sư nhân từ, thực lòng đau buồn trước những lời của Akiho.
"Thật ngu ngốc. Trái tim bị tổn thương sẽ lựa chọn sai lầm."
Thực ra, Kaya đồng cảm với Simon khoảng một nửa. Lily là một cô bé ngoan, nhưng không thể tin tưởng hoàn toàn mọi chuyện được. Nếu Toma chết, thâm tâm Kaya cũng muốn giấu Lily chuyện đó. Bây giờ vẫn an toàn, cô bé có suy sụp một tháng cũng không sao. Cho đến khi tin được điều đó, nếu có thể cậu vẫn muốn giữ im lặng.
Tuy nhiên, rốt cuộc Kaya vẫn sẽ thông báo cái chết của Toma càng sớm càng tốt. Bởi vì bí mật đó, như Akiho đã chỉ ra, là một điểm yếu quá lớn. Nếu kẻ thù dùng cách nào đó ── ví dụ như cưỡng ép kết nối cuộc gọi bằng Trinh Sát ── để nói sự thật cho Lily, đó có thể trở thành vấn đề chí mạng. Vì vậy, để kiểm soát được mức độ tổn thương cho Lily, họ sẽ tự mình nói ra điều đó.
Akiho thở hắt ra một hơi rồi mỉm cười.
"Mà, dù sao tôi cũng yên tâm rồi. Mục đích của ông Simon và chúng tôi dường như đại khái là giống nhau."
Nick ngồi đối diện nhăn mặt. Dù không nói ra tiếng, nhưng hình dáng lông mày và khóe miệng anh ta như muốn nói "Giống chỗ nào hả". Suy nghĩ của Simon có vẻ gần với Nick hơn.
"Vậy sao? Ta thấy câu chuyện của chúng ta cứ như hai đường thẳng song song ấy chứ."
"Chỉ là chi tiết thôi. Còn tư tưởng cốt lõi thì giống nhau mà? Cả tôi và ông đều muốn bảo vệ đội này, nơi Lily nhân hậu làm thủ lĩnh. Chỉ là cách làm có chút khác biệt."
"Chỉ là 'một chút' thì tốt biết mấy."
"Nếu mục đích giống nhau thì còn lại chỉ là tiểu tiết. Chúng ta chỉ cần bàn bạc và chọn ra phương pháp chắc chắn hơn thôi. Hy vọng từ nay chúng ta có thể hòa thuận."
Cách kết luận có hơi cưỡng ép quá không nhỉ? ── Kaya lo lắng trong lòng, nhưng vì Akiho đã phán đoán như vậy thì chắc là đúng thôi. Quả thật việc dung hòa những ý kiến đối lập rất tốn công sức, và tệ nhất là cố gắng tranh luận quá mức để rồi chia tay trong cãi vã. Giữ nguyên ý kiến của mỗi bên nhưng bắt tay nhau ở bề nổi có khi lại là điểm dừng hợp lý.
Simon nói:
"Hòa thuận kiểu gì đây?"
Akiho đáp:
"Tôi muốn ông Simon quay lại trung tâm của Xứ Sở Bình Yên với tư cách là một Trinh Sát Viên."
Đây chính là chủ đề chính của hôm nay. Kaya đang khao khát một Trinh Sát Viên đáng tin cậy. Dù Simon vẫn khiến cậu thấy bất an, nhưng không còn ai khác ngoài hắn. Không chỉ đơn thuần về năng lực, việc sử dụng tên tuổi của hắn cũng hiệu quả để ổn định Bình Yên.
Simon gật đầu.
"Nếu Lily cho phép."
"Tôi sẽ kiến nghị. Nhưng có ba điều kiện."
"Một là không cướp lại vị trí Người Kể Chuyện từ cô chứ gì?"
"Cái đó là tiền đề rồi. Tôi không định để bị cướp, và ông cũng không làm được đâu. Vì Lily sẽ không cho phép."
"Vậy, điều kiện là gì?"
Akiho khẽ hất cằm.
"Thứ nhất. Hãy im lặng quan sát việc Water rời đi."
Simon không trả lời, chỉ khẽ nghiêng đầu. Nhưng chắc chắn không phải hắn không hiểu ý.
Toma đang định rời khỏi Bình Yên, và cô ấy cũng chẳng thèm giấu giếm chuyện đó. Vậy thì phe ở lại Bình Yên sẽ tìm cách ngăn cản chiến lực chảy sang phía Toma. Vì không nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp qua đàm phán hòa bình, người ta có thể nghĩ đến những cách như săn lùng nhóm ly khai. Sẽ nảy sinh tư tưởng rằng thà giết bỏ để giữ lại một nửa số điểm còn hơn là để Toma mang đi toàn bộ.
Nhưng nếu dòng chảy diễn ra theo hướng đó thì sẽ là diễn biến tồi tệ nhất. Không ai biết chính xác ai là phe Toma. Chắc chắn nghi kỵ sẽ nảy sinh khắp nơi. Có khi đồng minh lại quay sang giết hại lẫn nhau.
Nếu thông tin đó lọt ra ngoài, thương hiệu Xứ Sở Bình Yên sẽ sụp đổ. Tức là cái thương hiệu đồng minh của kẻ yếu, do Lily nhân hậu lãnh đạo ấy. Nếu nơi này bị tổn thương, Bình Yên sẽ không còn vũ khí gì để dùng trong tương lai. Mục đích của Kaya ── khiến phần lớn Kamizaki từ bỏ chiến đấu và tự nguyện dâng hiến điểm số ── cũng sẽ tan thành mây khói.
Việc Toma rời đi là không thể tránh khỏi. Việc những "người bạn" của cô ấy đi theo cũng đành phải coi như một khoản chi phí bỏ ra. Vì vậy hiện tại, Kaya và Akiho buộc phải hành xử như thể đang bảo vệ Toma.
Akiho bổ sung:
"Xứ Sở Bình Yên là đội của Lily. Và cô bé không có ý định đối đầu với Water. Hãy tuân theo phán đoán đó."
Tất nhiên, Simon gật đầu.
"Chẳng hiểu cô đang nói chuyện gì, nhưng quyết định của Lily là tất cả."
"Tốt quá. Vì nếu có rắc rối nội bộ trong Bình Yên, tôi buộc phải ưu tiên điều tra vụ đó."
"Rắc rối sẽ không xảy ra đâu. Nhưng cô có quyền hạn gì?"
"Tôi là bạn của Lily. Và là bạn của Kaya Ayumu."
"Cậu Kaya à."
Thì thầm bằng giọng trầm thấp, Simon hướng mắt về phía này. Không phải ánh mắt đánh giá, mà là ánh mắt dành cho kẻ khả nghi, chứa đựng chút thù địch. Kaya đành phải trả lời:
"CLB Kinema đang nắm giữ Tsukio với 180.000 điểm. Nếu không có vấn đề gì xảy ra, bên tôi chắc chắn có thể bắt tay với Bình Yên."
"Hô. Theo kiểu nào?"
Kaya quay sang Akiho. Cô tiếp lời câu hỏi của Simon và trả lời:
"Đó là điều kiện thứ hai. Hãy để Kaya Ayumu làm đội trưởng Đội 1 của Xứ Sở Bình Yên."
"Đội 1 sao..." – Simon lẩm bẩm. – "Cậu ta có chiến đấu được không?"
Akiho bật cười như phun ra:
"Không đâu, hoàn toàn không. Chẳng phải vừa khéo sao? Tại một Bình Yên đã tuyên bố từ bỏ chiến đấu, để một kẻ chẳng có chút giá trị chiến lực nào làm đội trưởng Đội 1 là hợp lý nhất."
Tất nhiên Kaya chẳng muốn làm cái chức đội trưởng đội điếc gì đó. Cậu muốn sống lặng lẽ, khỏe mạnh nhất có thể, như một chiếc ghế dài cũ kỹ trong góc công viên. Nhưng Kaya đã lựa chọn trở thành người nổi tiếng ở Kamizaki. Nếu vậy, có chút chức quyền vẫn tốt hơn. Được nhiều người kiêng nể vẫn tốt hơn. So với việc nổi bật dở dở ương ương, thì nổi bật hẳn lại an toàn hơn.
"Kinema sẽ ra sao?"
Trước câu hỏi của Simon, Kaya đành trả lời:
"Tôi sẽ giải thể nó vào thời điểm tôi chính thức chuyển sang Xứ Sở Bình Yên."
Đằng nào thì cũng là một đội nát bét rồi. Việc giữ nó lại đến giờ chỉ là để đảm bảo sự tự do cho Tsukio. Bình Yên nỗ lực phòng thủ và thề sẽ không chủ động tuyên chiến. Lời thề đó nên được giữ gìn. Nhưng cậu muốn để Tsukio hoạt động tự do thêm một thời gian nữa, nên cần một tấm biển hiệu khác ngoài Bình Yên.
Kaya vốn định thu gọn các đội còn lại ở Kamizaki xuống còn ba. Một là Xứ Sở Bình Yên. Một là PORT, hoặc Eden. Và cuối cùng là đội mới của Toma. Thế là tròn ba đội. Không cần thêm nữa.
Akiho tuyên bố:
"Tôi không biết Toma sẽ mang đi bao nhiêu nhân sự của Bình Yên. Nhưng nếu là Kinema ── nếu là Kaya và Tsukio, thì lỗ hổng lớn đến mấy cũng có thể lấp đầy."
Bản đồ thế lực Kamizaki đang dần tiến gần đến hình thái cuối cùng mà Kaya dự tính. Yurii khổng lồ đến mức nào? Toma đáng sợ ra sao? Chẳng ai biết được. Nhưng nếu không buông hai lá bài Tsukio và Lily, cậu chắc chắn có thể đối trọng lại hai người đó. Không phải bằng nắm đấm, cũng không phải bằng giết chóc.
Cậu sẽ lôi chúng vào chiến trường mà Kaya mong muốn.
Simon im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng hắn cắt miếng gà áp chảo bằng dao, đưa lên miệng, chậm rãi nhai và nuốt xuống. Nhấp môi vào ly nước, hắn mới nói:
"Điều kiện thứ ba là?"
A, cái phản ứng đáng ghét này.
Simon triệt để không trả lời Có hay Không. Không biết việc không trả lời là có ý đồ gì, hay bản thân hắn cũng đang phân vân, nhưng dù sao thì cuộc đối thoại này cũng kém hiệu quả.
Akiho nhấp môi vào súp hành tây rồi nói:
"Hãy đưa điểm cho chúng tôi trước vòng lặp tiếp theo. Mong muốn khoảng 10.000 P. Mục đích là để sử dụng năng lực của Kaya."
Hiện tại, trong tay Kaya chỉ còn vỏn vẹn 300 P. Thế này thì hầu như chẳng làm được gì. Kaya bổ sung:
"Ông biết năng lực của tôi rồi chứ? Tôi đã quyết định hai câu hỏi sẽ mua ở vòng lặp tới. Một là 'Sau khi Toma rời đi, còn ai thuộc phe Toma ở lại Bình Yên không?', và hai là 'Trong số các đội trưởng, ai là người không yêu quý Lily?'. Nếu ông đưa điểm, tất nhiên tôi sẽ báo lại câu trả lời cho ông."
Cả hai đều là những câu hỏi quan trọng đối với Simon. Hắn khẽ nhíu mày. Đặt dao nĩa xuống, hắn lau miệng bằng chiếc khăn ăn màu trắng trên bàn.
"Có vẻ như có chút hiểu lầm ở đây. Ta hiện tại không ở vị thế có thể tự do sử dụng điểm của Xứ Sở Bình Yên."
Cậu không nghĩ thế. Simon chắc chắn vẫn còn tiếng nói đáng kể.
"Thú thật thì, tôi nghĩ nếu Akiho thương lượng với Lily, 10.000 điểm là con số có thể bỏ ra được. Miễn là không có sự cản trở thừa thãi nào."
Nói trắng ra, cái gọi là "sự cản trở thừa thãi" đó cậu cũng chẳng coi là nguy hiểm mấy. Bản thân Lily đang nắm giữ số điểm khổng lồ, nên khả năng nhận được 10.000 điểm từ cô bé là rất cao. Dù vậy, thương lượng với Simon sẽ dễ dàng hơn cho bên này. Bởi vì bản thân câu hỏi nghi ngờ Toma có thể làm phật ý Lily.
Mặt khác, Simon có lẽ còn nghi ngờ Toma hơn cả nhóm Kaya.
Không biết cân chỉnh lực lượng thế nào để chốt lại câu chuyện, Kaya nhìn sang Akiho. Cô không nhìn cậu mà nhìn thẳng vào Simon tuyên bố:
"Đây cũng là bài kiểm tra dành cho ông đấy. Nếu ông thực sự vô lực, chúng tôi cũng chẳng có lý do gì để lôi kéo ông về phe mình. Nếu xác nhận được khoản thanh toán điểm cho Kaya, tôi sẽ kiến nghị với Lily đưa ông trở lại làm Trinh Sát Viên chính của Xứ Sở Bình Yên."
Vẫn như trước, Simon lảng tránh câu trả lời cụ thể, chỉ khẽ cười nhạt một tiếng.
*
Ra khỏi nhà, bên ngoài trời vẫn còn sáng. Trước lúc hoàng hôn buông xuống, bầu trời mang một màu xanh lam dịu nhẹ. Nhưng không khí lại nóng ẩm. Dù là trước hoàng hôn mùa hè, nhưng ở Kamizaki không hề nghe thấy tiếng côn trùng. Nghĩ lại thì ở thế giới này không thấy sinh vật sống nào. Không chó, không mèo. À, cây cối mọc um tùm khắp nơi cũng là sinh vật, nhưng sao nhỉ, cảm giác thế giới này đã bị giản lược đi nhiều.
Nick đi phía trước lên tiếng:
"Chuyện ban nãy có đúng như đã bàn bạc không thế?"
Không hiểu ý lắm, Kaya hỏi lại như vẹt:
"Bàn bạc?"
"Cậu là người phụ trách tác chiến mà đúng không? Trưởng nhóm Kinema."
Cũng không hẳn là thế. Sự phân chia vai trò giữa Kaya và Akiho đối với họ là chuyện đương nhiên, nhưng giải thích bằng lời thì hơi khó.
"Phương châm đại khái thì có bàn bạc, nhưng còn lại tôi phó mặc hết cho Akiho đấy."
Làm thế mọi việc trôi chảy hơn, nên Kaya chẳng cần chen miệng vào. Akiho đi bên cạnh bổ sung:
"Về khung sườn thì Kaya phụ trách các tình huống khẩn cấp. Còn mấy chuyện thường ngày thì để tôi dễ thương thế này phụ trách, đối phương cũng vui hơn chứ."
"Kamizaki thì lúc nào chẳng như tình huống khẩn cấp."
Cũng đúng, nhưng tính chất thì khác. Nếu là chuyện kiểu "Nhận được tuyên chiến từ PORT, làm sao đây?", thì Kaya đã phát biểu tích cực hơn rồi. Nhưng việc đàm phán với Simon, người tạm coi là cùng phe, thì để Akiho làm tốt hơn.
Nick dừng bước, quay lại nhìn.
"Mà thôi kệ. Cuối cùng, cho tôi hỏi một câu thôi."
Giờ mới nói thì cũng chịu. Thích hỏi gì thì cứ hỏi. Bất lợi thì không trả lời thôi. Nick chìa tay về phía này. Trong tay anh ta đang nắm một con dao.
"Tuy bây giờ mới nói, nhưng tôi cũng là một trong những người sẽ rời đội này cùng Water. Thế nên, nếu cậu là mối nguy hiểm, tôi nghĩ giết quách ngay bây giờ thì tốt hơn."
Kaya nấp sau lưng Akiho. Cậu ghét cái chốn Kamizaki này, nơi người ta nói chuyện giết chóc một cách đơn giản và ngẫu hứng như vậy.
"Giết tôi thì Water sẽ ghét anh đấy. Hơn nữa, anh cũng không thể hỗ trợ Kido được nữa, nên bất lợi cho anh thôi."
Dù mối quan hệ có phức tạp, nhưng Kido ở Eden vẫn đóng vai trò như bảo hiểm cho nhóm Nick. Kido chắc sẽ không vứt bỏ Nick đâu. Vậy thì khi có biến, đó sẽ là nơi để chạy trốn.
Nắm lấy lưng áo blouse của Akiho, Kaya tiếp tục:
"Mà ngay từ đầu, chắc chắn luôn có người của Water giám sát tôi. Có lẽ ngay cả bây giờ cũng thế. Nên trước khi anh đâm tôi, ai đó sẽ bảo vệ tôi thôi. Cô ấy lạc quan thật đấy, nhưng không lơ là ở những chỗ này đâu."
Người trả lời không phải là Nick. Akiho nói với vẻ ngán ngẩm:
"Biết thế thì đừng có lấy tôi làm bia đỡ đạn chứ."
Không chịu đâu. Sợ là sợ.
"Đứng trước con dao mà ra vẻ mạnh mẽ thì được tích sự gì."
"Biết đâu độ hảo cảm của tôi lại tăng lên thì sao."
"Không cần tăng. Không giảm là được."
"Cái này bình thường là giảm chứ nhỉ?"
"Cậu không bình thường nên không giảm."
Chẳng có căn cứ gì, nhưng cậu tin là vậy. Kaya quyết định chỉ tin tưởng đúng hai người, Akiho và Toma. Vẫn giữ giọng nghiêm túc, Nick hỏi:
"Cậu có bảo vệ được Kido không?"
"Có việc làm được và việc không làm được chứ, tất nhiên rồi. Nhưng trong phạm vi có thể thì..."
Cậu nghĩ mình có thể hợp tác với Kido. Anh ta có lẽ sẽ không bao giờ phản bội lại cái gọi là chính nghĩa của bản thân.
Nick vẫn chĩa dao về phía này, tay kia gãi đầu.
"Vậy à. Gay go nhỉ."
"Gì cơ?"
"Thực ra Water đã dặn tôi. Rằng phải làm sao để thắng được Kido."
"Rồi sao?"
"Nếu cậu theo phe Kido, thì quả nhiên giết trước vẫn hiệu quả hơn chứ nhỉ?"
Biết gì về hiệu quả chứ. Toma làm ơn đừng nói mấy lời kích động người này.
"Vậy thì chỉ khi hai người đánh nhau, tôi sẽ theo phe anh."
"Cậu nghĩ tôi tin được cái đó à?"
"Không đâu, hoàn toàn không. Nhưng là thật đấy."
Kido có vẻ sẽ tha thứ ngay cả khi đối đầu, nhưng Nick thì không biết thế nào. Cảm giác anh ta không phải người dễ dàng giết đối phương như lời nói, nhưng không thể tin vào cái ấn tượng mơ hồ đó được.
"Vậy à. Mà, thôi kệ."
Nick cất dao đi.
"Trưởng nhóm Kinema. Bài kiểm tra của cậu kết thúc tại đây."
"Rốt cuộc là kiểm tra cái gì thế?"
"Ai biết. Chắc là thử độ cứng của cậu chăng."
Chẳng hiểu gì cả. Cậu rất kém đối phó với mấy người có luật lệ bản thân mạnh mẽ kiểu này.
"Cũng giết thời gian tốt đấy chứ. So với việc Water coi là đối thủ thì cảm giác hơi yếu, nhưng đúng là một kẻ lạ đời."
Nói rồi Nick quay lưng vẫy tay chào qua loa trên đầu, buông một câu "Gặp lại sau".
Một người khá kỳ lạ. Cảm giác rất tùy hứng, nhưng lại im lặng tham gia bữa ăn với Simon. Có khi anh ta chỉ đang diễn vai tùy hứng thôi.
Kaya thở phào nhẹ nhõm, thì Akiho càu nhàu: "Buông ra được rồi đấy. Áo bị nhăn hết bây giờ."
4
Kể từ ngày đó, Kaya dành một khoảng thời gian để nghiền ngẫm dữ liệu về Eden nhận được từ Mono. Cậu phải tưởng tượng ra toan tính của Yurii. Để nhìn thấu bản đồ thế lực của Kamizaki sắp tới. Và để bảo vệ các thành viên cũ của Kinema nhiều nhất có thể.
Lần này cậu hạn chế ghi chép và cũng ít bàn bạc với Akiho. Là để tránh sự dòm ngó của Toma. Không biết cô ấy đang nắm trong tay những Trinh Sát Viên cấp độ nào, nhưng đành phải tin rằng cô ấy chưa soi được đến tận trong đầu mình.
Khoảng một tuần trôi qua trong suy nghĩ triền miên ── vào đêm ngày thứ 10 của vòng lặp này, phòng Kaya có khách.
Là người đã có hẹn từ trước.
Tsukio. Khi mở cửa, anh ôm một túi giấy bước vào phòng.
"Cậu đã suy nghĩ xong chưa?"
Kaya lắc đầu trả lời:
"Chưa. Dù thế nào cũng thiếu một nửa."
"Một nửa?"
"Trong bốn đội chủ chốt, có hai đội tôi không nắm rõ, nên là một nửa."
Bốn đội đó tức là Eden, PORT, Bình Yên, và đội mới do Toma thành lập. Chiến lực của Eden, nếu tin vào dữ liệu của Mono, thì gần như nắm rõ. Chiến lực của Bình Yên, dù một phần bị che giấu, nhưng cũng đại khái đoán được.
Vấn đề là PORT và đội của Toma. PORT thì hoàn toàn không có manh mối để lấy dữ liệu, còn đội của Toma thì ngay từ đầu còn chẳng biết ai sẽ gia nhập. Gần như chắc chắn thì có Nick, Murasaki và một Trinh Sát Viên tên Paraponera từ Bình Yên. Toma gần đây có vẻ thân thiết với Mike, nên chắc đội đó cũng sẽ gia nhập nguyên con ── những thành viên chủ chốt như Mèo Trắng, Mèo Đen, Koge chắc chắn sẽ có mặt. Chỉ chừng này thôi đã đủ mạnh rồi, nhưng chắc chắn vẫn còn nữa. Rốt cuộc bao nhiêu chiến lực từ Bình Yên sẽ chảy sang đội của Toma đây.
Tsukio ngồi xuống, cười khẽ.
"Vậy thì chẳng khác nào không biết gì cả sao?"
"Ừ. Nên tôi vẫn đang tiếp tục suy nghĩ. Để khi nước đi tiếp theo được tung ra, tôi có thể quyết định ngay lập tức."
Eden sẽ hành động thế nào? Và PORT sẽ đáp trả ra sao? Không, có khả năng PORT sẽ hành động trước cả Eden. Còn Toma? Cô ấy rốt cuộc đã cài cắm "bạn bè" sâu đến mức nào vào đội nào?
Có vô vàn khả năng, và không thể tưởng tượng hết tất cả. Vì vậy Kaya tập trung suy nghĩ vào Yurii. Yurii chắc chắn biết hầu hết mọi thứ về PORT. Vậy thì dựa vào động thái tiếp theo của hắn, có thể hình dung ra nội tình của PORT.
Vấn đề là đội mới của Toma. Đội bí ẩn nhất, và đáng sợ nhất. Ngồi xuống đối diện Tsukio, Kaya hỏi ngắn gọn:
"Thế nào rồi?"
Tsukio tất nhiên là một Cường Hóa Viên áp đảo. Nhưng về cá nhân, anh cũng sở hữu năng lực Trinh Sát đủ dùng. Dù phần lớn điểm số đang bị đóng băng, nhưng hiện tại Tsukio vẫn có thể sử dụng khoảng 6000 P cho Trinh Sát.
"Những gì trong phạm vi tìm hiểu được đều ở đây."
Tsukio đưa ra một tờ giấy ghi chú.
Anh hiện vẫn đang sống ở nhà ga Kamizaki. Khi Kinema thu nhận Tsukio, nhà ga vốn là lãnh thổ của anh cũng thuộc về Kinema nên không có gì bất tiện lớn. Khác biệt so với trước kia chỉ là Tsukio đã mất đi số điểm áp đảo, đổi lại anh đã xin phép Lily để có thể chạy trốn vào Bình Yên khi cần thiết.
Kaya đã nhờ Tsukio thực hiện một cuộc Trinh Sát đơn giản có thể làm ngay khi đứng trước cửa soát vé nhà ga. Điều tra động thái của một đội nhỏ yếu tên là Công nghiệp Tumble. Thấy Kaya nhìn xuống tờ giấy, Tsukio nói:
"Như cậu thấy, trong 10 ngày qua, Tumble đã ở Bình Yên 2 ngày, ở PORT và Eden mỗi nơi 4 ngày."
"Ở Eden lâu bất ngờ nhỉ."
"Đúng vậy. Đội đó vừa thu nhận Robinson và Mary Celeste, nên nghĩ rằng có nhiều chuyện phải bàn bạc cũng là tự nhiên, nhưng mà ──"
"Họ không đến chỗ Mike."
"Phải."
Công nghiệp Tumble. Một nhóm 4 người có khả năng sửa chữa đồ điện gia dụng. Nhờ kỹ năng đặc biệt đó, họ là một đội yếu thế ngoại lệ có thể di chuyển khắp Kamizaki mà không trở thành mục tiêu tấn công của bất kỳ đội nào. Hơn nữa, Tumble còn đảm nhận việc lưu thông hàng hóa trong Kamizaki. Tức là họ bán hàng theo hình thức trao đổi vật phẩm tại các đội họ ghé qua để sửa đồ điện.
Kaya đưa tay lên miệng lẩm bẩm:
"Lộ liễu thật."
Động thái của Tumble lần này khác với xu hướng của các vòng lặp trước. Thông thường, vào nửa đầu vòng lặp, Tumble sẽ không ở lại một đội quá lâu. Vì các loại thực phẩm tươi sống sẽ nhanh chóng bị hỏng. Dù là sửa đồ điện ── vai trò chính của họ ── thì tủ lạnh cũng cần sửa sớm nếu không sẽ mất giá trị, và trong việc bán hàng thì thực phẩm cũng có nhu cầu cao.
Đáng lẽ đầu vòng lặp nên di chuyển càng nhiều càng tốt, nhưng lần này họ lại dành nhiều thời gian cho PORT và Eden.
Tsukio mở túi giấy mang theo, bày những thứ bên trong lên bàn. Bánh mì, và các loại thực phẩm đồ hộp, đồ đóng chai bảo quản được lâu. Anh đã hẹn ăn tối với Kaya.
"Nếu đúng như tưởng tượng của cậu, thì Eden có nhiều gián điệp?"
"Tất nhiên cả PORT nữa."
Kaya có một giả thuyết về Tumble. Khi điều tra về quá khứ của đội đó, có một thông tin không thể bỏ qua. Toma trước đây cũng từng có đội riêng, và nhờ dâng nộp đội đó mà cô có được địa vị trong Bình Yên. Và Công nghiệp Tumble được sinh ra ngay bên cạnh đội của Toma ngày đó.
Nếu Tumble được tạo ra theo ý muốn của Toma thì sao.
Nếu cô ta muốn có một đội yếu thế đặc biệt có thể tự do đi lại khắp Kamizaki, thì mục đích chỉ có một thôi. Đó là mạng lưới liên lạc với những "người bạn" của Toma đang rải rác ở các đội khác nhau. Vậy thì tỷ trọng nơi ở của Tumble sẽ tỷ lệ thuận ở mức độ nào đó với tỷ trọng nhân sự sẽ gia nhập đội mới của Toma.
Tsukio mở nắp chai rượu táo (cider).
"Nếu cả PORT và Eden đều có một lượng kha khá tay chân của Water thì sao?"
Kaya ngồi khoanh chân trên ghế sofa, khom lưng xuống.
"Giả sử PORT và Eden giao chiến, cô ta sẽ chi phối cả kết quả đó."
Cả hai đội tham chiến đều có bên thứ ba cài người vào. Điều này rất nguy hiểm. Không biết lượng và chất thế nào, nhưng tệ nhất là có khả năng "Toma sẽ hạ gục cả PORT và Eden cùng lúc".
Nhấp môi vào chai rượu táo, Tsukio nói:
"Nếu vậy, phán đoán của cậu có thể sai lầm."
Kaya hiện tại đang hướng tới việc củng cố Bình Yên. Dù Yurii trở lại PORT hay ở lại Eden, cậu đã phán đoán nên làm vậy dựa trên thông tin rằng "đội của Yurii" không có ý định tuyên chiến với Bình Yên. Nhưng nếu Toma chiếm lấy cả hai đội đó, thì việc dành thời gian cho nội chính của Bình Yên có lẽ là quá trễ.
Kaya nhăn mặt.
"Dù Toma có nhúng tay vào cuộc chiến PORT đấu Eden, thì Bình Yên hiện tại vẫn không thể cử động được đâu."
Phải tạo ra thế trận: một Lily mong muốn hòa bình đứng một mình đối lập với Yurii và Toma chiến đấu bằng bạo lực. Về cơ bản, xét thuần túy về chiến lực thì không thể thắng nổi Toma hay Yurii, nên bản thân ý tưởng dùng Bình Yên để chiến đấu đã là sai lầm rồi.
"Anh Tsukio, tôi có thể nhờ anh giúp đỡ không?"
"Oya. Tôi thì cứ tưởng mình đang giúp đỡ rất nhiều rồi chứ."
"Vâng. Nhưng cần nhiều hơn nữa. Trước mắt, tôi muốn anh gặp Simon."
"Tại sao?"
"Để khiến Simon công nhận giá trị của CLB Kinema. Hãy thương lượng khéo léo, và trước tiên hãy lấy dữ liệu về Bình Yên từ hắn."
Có thể cho rằng Simon nắm giữ gần như toàn bộ dữ liệu nhân sự của Bình Yên. Ít nhất là cho đến thời điểm hắn còn là Người Kể Chuyện. Bình Yên đứng thứ hai Kamizaki về tổng điểm và số lượng thành viên, chỉ sau PORT. Có thể có năng lực hữu dụng nào đó đang rơi rớt ở đâu đó.
"Tại sao lại là tôi?"
"Dù đối thủ là ai, anh vẫn là quân Joker trong đàm phán mà."
Cùng một lời nói, nhưng Kaya nói và Tsukio nói thì giá trị khác hẳn nhau. Kaya có nói "Hãy bắt tay nhé" thì cũng chỉ bị coi nhẹ và bỏ qua, nhưng nếu Tsukio nói câu đó, đối phương buộc phải suy nghĩ nghiêm túc.
"Hơn nữa, tôi cũng kỳ vọng vào những mặt khác ngoài khả năng chiến đấu của anh Tsukio."
Chỉ với dữ liệu Kaya biết, Tsukio là người có thâm niên nhất Kamizaki. Sự dày dạn kinh nghiệm thuần túy đó rất có giá trị.
"Nói chuyện với Simon thì cũng được thôi, nhưng mà ──"
Tsukio ngưng lời, cười khẩy.
"Sao vậy?"
Khi được hỏi, anh nheo mắt lại và đẩy gọng kính lên.
"Không, tôi chỉ nghĩ là cậu tin tưởng tôi ghê nhỉ. Cậu không nghĩ là tôi sẽ phản bội sao?"
Kaya nhăn mặt, bật nắp hộp thịt xông khói trên bàn.
"Nghĩ chứ sao không. Thường xuyên là đằng khác."
Hiện tại, anh là lá bài duy nhất Kinema có, là gần như tất cả những gì Kaya có thể dựa vào, nên nghi ngờ là đương nhiên. Giống như ngay trước khi nhảy dù thì lo lắng không biết dù có mở không ấy.
Thêm vào đó, mối quan hệ giữa Tsukio và Toma rất đáng ngờ. Hai người có vẻ đã gặp mặt nhau khá nhiều lần. Tệ nhất, cậu còn hình dung đến việc Tsukio là phe Toma.
"Vậy tại sao?"
"Vì trong trường hợp đó, cách tôi có thể chọn chỉ có một thôi."
"Cậu định làm gì?"
"Vẫy cờ trắng."
Nghĩ thế nào cũng chỉ ra cùng một kết luận. Nếu ngay cả Tsukio cũng theo phe Toma, thì chẳng còn nước đi tiếp theo nào nữa. Đành phải thừa nhận chiến thắng hoàn toàn của cô ta.
"Đầu hàng toàn diện, và tôi cũng sẽ làm việc dưới trướng Toma. Chuyện sau đó tính sau."
Trước tiên phải sống sót đã rồi mới tính tiếp được. Vì thế, vứt bỏ hết mấy cái sĩ diện hay lòng tự trọng vướng víu đi. Chiến đấu thì thua hết cũng được.
Ra là vậy, Tsukio gật đầu.
"Hãy yên tâm đi ── dù tôi có nói vậy chắc cậu cũng chẳng yên tâm đâu, nhưng tôi định sẽ làm đồng minh của cậu thêm một thời gian nữa. Vì cậu có vẻ gần với Idola Số 0 hơn bất cứ ai tôi từng gặp ở Kamizaki."
Idola Số 0. Định kiến tìm thấy giá trị trong chính việc sống. Có vẻ như ban điều hành đang muốn tìm kiếm nó.
"Anh Tsukio cũng đang tìm kiếm thứ đó sao?"
"Cũng gọi là có. Dù sao thì tôi cũng có danh thiếp của Công ty Cổ phần Aporia mà."
"Cái đó tôi cũng chẳng hiểu lắm. Công ty đó là cái gì vậy?"
"Hiện tại cứ giữ bí mật đã nhé. Kẻo lại gây phiền phức cho ai đó."
Ai đó là ai? Ban điều hành chăng? Kaya dự đoán Tsukio có mối liên hệ mạnh mẽ với ai đó trong ban điều hành.
"Mà, anh Tsukio làm đồng minh thì tôi vui rồi."
"Trước mắt tôi sẽ đi nói chuyện với Simon."
"Vâng. Cảm ơn anh."
Tsukio nhấp môi vào chai rượu táo, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Nhân tiện, Trưởng nhóm này. Tôi rất muốn hỏi điều này."
Bị anh gọi là Trưởng nhóm nghe thật khó chịu. Cảm giác sai sai thế nào ấy. Trong nhận thức của Kaya, Tsukio giống một đối tác có dư địa để đàm phán bắt tay hơn là đồng đội. Tsukio nói:
"Tôi muốn biết dự định sắp tới của CLB Kinema. Cậu đang nhắm tới cái gì, muốn đánh bại ai, và muốn bắt tay với ai. Tất nhiên tôi biết đích đến của cậu là xóa bỏ chiến tranh khỏi Kamizaki, nhưng chắc chắn phải có giai đoạn trước đó chứ."
Tất nhiên là có. Mục tiêu trước mắt là Kaya giành được địa vị vững chắc trong Bình Yên. Nhưng ngoài chuyện đó ra, còn một mục tiêu lớn nữa.
"Vẫn chưa thấy cách làm đâu, nên nghe như chuyện viển vông thôi, nhưng mà..."
"Vâng."
"Tôi muốn Silver Rim (Gọng Bạc) hơn bất cứ thứ gì."
Tsukio và Lily. Nếu có hai lá bài này trong tay, thì tiếp theo là ông ấy.
Silver Rim ── Ido của PORT.
Cậu đang đau đầu mỗi ngày xem làm thế nào để nắm lấy ông ấy. Cậu muốn nhờ nhóm Kido sắp xếp một buổi đàm phán, nhưng không biết thời điểm nào và vật liệu thuyết phục nào có thể thu hút sự chú ý của Silver Rim.
"Ra vậy. Tiếp theo là Trinh Sát Viên giỏi nhất Kamizaki sao?"
"Cũng đúng, nhưng thứ tôi thực sự muốn không phải là năng lực Trinh Sát."
Nếu chỉ coi Silver Rim là một Trinh Sát Viên ── dù đúng là thèm muốn thật ── thì ông ấy không phải ứng cử viên số một cho lá bài tiếp theo. Nếu chỉ xét tình thế ở Kamizaki và bắt chọn một người muốn có nhất, Kaya thực lòng muốn Yurii. Tiếp theo có lẽ là Mèo Trắng chăng? Tóm lại, cậu muốn bắt tay với một kẻ mạnh có sức hút với những kẻ yếu.
Nhưng nhìn ở một góc độ khác, ứng cử viên số một của Kaya lại là Silver Rim.
"Người đó là đạo diễn bộ anime tôi yêu thích nhất. Ông ấy cũng phụ trách kịch bản nữa."
Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit.
Bộ anime đã định hình tư tưởng của Kaya, và gắn kết cậu với Toma và Akiho.
"Cái đó có trở thành chiến lực không?"
Trước câu hỏi của Tsukio, Kaya gật đầu.
"Tất nhiên. Cuộc chiến tôi muốn làm chính là cái đó."
Mảnh ghép cực kỳ quan trọng cho cuộc chiến với Toma và Yurii. Bánh răng quan trọng nhất để năng lực Q&A phát huy ý nghĩa vốn có của nó.
"Đấm nhau thì đáng sợ quá. Tôi muốn dùng câu chuyện làm vũ khí."
Đã có ngọn cờ là Lily. Đã có sức thuyết phục là Tsukio. Vậy thì thứ cuối cùng cậu muốn là lời nói.
Cậu muốn ông ấy ── người đã tạo ra bộ anime không ngừng gào thét "Hãy sống đi" ── làm lại điều tương tự một lần nữa. Để bất cứ ai sống ở đây cũng phải đối diện với những lời đó.
Không phải Ido, không phải Silver Rim, mà Kaya Ayumu đang khao khát con người ông ấy với tư cách là đạo diễn anime Sakuragi Shujiro.
5
Kể từ khi đến Kamizaki, tình trạng thiếu ngủ cứ kéo dài. Gần đây sự thiếu ngủ đó đã tạo thành chu kỳ. Sau hai, ba đêm không ngủ được, cơ thể đạt đến giới hạn và cậu ngủ li bì 10 tiếng đồng hồ như ngất đi.
Điều này không tốt. Rất không tốt. Nếu giao tranh nổ ra đúng lúc kiệt sức ── hoặc ngay cả khi không có giao tranh, mà có vấn đề cần quyết định càng sớm càng tốt nảy sinh ── thì cậu sẽ phải đối mặt với nó bằng cái đầu không hoạt động bình thường. Có lẽ sắp tới nên nhờ Akiho lấy cho năng lực nào đó giúp ngủ ngon. Kaya đang suy nghĩ nghiêm túc xem có nên làm vậy không.
Ngày hôm đó ── đêm ngày 10 tháng 8, là đêm mà cơ thể cậu đạt giới hạn sau vài ngày.
Cậu nằm lên giường, định bụng sẽ suy nghĩ lan man về những chuyện sắp tới, nhưng đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cậu chỉ nhận ra điều đó khi tỉnh dậy.
Là đêm. Nửa đêm. Không biết là mấy giờ, nhưng ngoài cửa sổ chưa có dấu hiệu của bình minh. Cửa sổ đang mở. Tất nhiên, Kaya không bao giờ mở cửa sổ khi ngủ. Vì sợ. Bên khung cửa, tấm rèm đang đung đưa trong gió đêm nhè nhẹ. Rèm chỉ mở một bên đến khoảng một nửa. Đó cũng là điều kỳ lạ. Kaya luôn kéo rèm kín mít khi ngủ.
Trên bầu trời, trăng lưỡi liềm đã lên cao. Ánh trăng chiếu rọi vào, làm sàn nhà sáng lên một màu xanh nhợt nhạt. Ở chính giữa vệt sáng đó, có một phong bì được đặt ngay ngắn.
Kaya siết chặt đôi tay đang run rẩy. Nơi chốn Kamizaki này sao mà đáng sợ đến thế. Ai đó đã mở cửa sổ, kéo rèm và để lại lá thư. Tùy thuộc vào ý đồ của kẻ đó, có lẽ cậu đã chết rồi.
Khẽ bước xuống giường, trước tiên cậu đi bật đèn phòng. "Kẻ nào đó" để lại bức thư liệu còn trong phòng không? Chắc là không. Kaya là kẻ yếu thế áp đảo, đối với đối phương, chắc chẳng cần phải làm cái trò đánh lén làm gì. Hơn nữa người gửi thư cậu chỉ nghĩ đến một người. Nội dung cũng đoán được đại khái. Dù vậy, vẫn thấy sợ. Cậu rón rén lại gần lá thư.
"Toma."
Cậu thử gọi tên cô ấy. Không có tiếng trả lời.
Đóng chặt cửa sổ và rèm cửa, cậu nhặt lá thư lên. Không có tiếng động nào. Quay lại giường, ngồi xuống và xé phong bì.
Trong đó là nét chữ của Toma, viết nắn nót một đoạn văn ngắn.
Tớ đi đây.
Nhờ cậu nhắn với Akiho là hãy chăm sóc Lily giúp tớ.
Tớ muốn nói chuyện thong thả với cậu vào cuối tháng.
Khi đó, cuối cùng tớ sẽ giới thiệu Fuyuma Misaki với cậu.
Kaya đọc lá thư hai lần, quan sát kỹ cả giấy viết thư và phong bì. Nhưng chẳng có gì lạ. Chỉ là phong bì và giấy trắng bình thường. Vẫn nắm chặt lá thư, Kaya chống hai khuỷu tay lên đùi, cúi gầm mặt xuống.
Toma.
Chẳng hiểu gì cả.
Chuyện đó thì lúc nào cũng thế. Cô ấy lúc nào cũng khó hiểu. Nhưng lá thư này có cảm giác sai sai. Có thứ gì đó như nhiệt độ, khác hẳn với cô ấy mọi khi.
"Có gì muốn nói thì nói cho rõ ràng vào chứ."
Cậu thử nói thành tiếng, nhưng quả nhiên, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của cô.
*
Trời sáng, ngày 11.
Sáng hôm đó, Xứ Sở Bình Yên biết tin Toma ── Water ── đã biến mất.
Đó là một sự biến mất ngoạn mục. Không một ai biết tung tích của cô. Cả PORT, Eden, lẫn Bình Yên đều hào phóng sử dụng Trinh Sát, nhưng vẫn không tìm ra vị trí của cô.
Đây là một sự việc quá đỗi kỳ lạ. Không chỉ mang ý nghĩa là năng lực vượt qua cả mạng lưới Trinh Sát của PORT. Bởi vì nếu suy nghĩ bình thường, điểm đến của cô ấy chỉ có một mà thôi.
Ngày hôm đó, một đội mới được sinh ra tại Kamizaki.
Tên đội: "CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới".
Thủ lĩnh đội: Water.
Địa điểm nằm ở phía Tây Nam Kamizaki ── lãnh thổ từng thuộc về đội Bulldogs, hiện tại là Đội 10 của Xứ Sở Bình Yên. Ngay sau đó, Đội 7, Đội 8 của Xứ Sở Bình Yên và Đế chế Mike đã tuyên chiến với đội đó.
Và cả ba đội đều đầu hàng ngay sau khi khai chiến.
Trong mắt bất cứ ai, nơi ở của Toma chắc chắn phải là đội đó.
Nhưng, nếu vậy thì tại sao cô ấy lại giấu đi sự tồn tại của mình?
Chỉ để lại sự hỗn loạn cho Kamizaki, Toma đã biến mất.
