1
"Sao cậu không nhận ra chứ?" Pan hỏi.
Hỏi thế thì thánh cũng chịu. Kaya nhăn mặt đáp:
"Làm sao tôi biết được đối thủ sẽ dùng [Trinh Sát] để tráo đổi thiết bị chứ."
Người ta không thể nào đoán trúng những việc nằm ngoài tầm hiểu biết chỉ vì nó "có khả năng xảy ra". Về cơ bản, tôi thừa biết năng lực [Xóa Bỏ Ngoại Lệ] chính là tử huyệt của PORT, nên đã gửi liên lạc cảnh báo về vấn đề đó rồi. Khả năng Nickel phản bội là bao nhiêu? Hay có phương pháp nào để cưỡng chế tước đoạt năng lực của cậu ta không? Tôi đã báo cáo trước khi khai chiến rằng tốt hơn hết là nên chuẩn bị cho những tình huống đó.
Kaya không đủ dữ kiện về đối thủ để truy cứu sâu hơn, nên phần còn lại là trách nhiệm của PORT. Nếu kẻ tên Tezcatlipoca kia là một Trinh Sát Viên hàng đầu, tôi muốn nói rằng lẽ ra ông ta phải tự mình nhận ra mới đúng.
Nhưng phàn nàn với thủ lĩnh của PORT thì cũng đáng sợ, nên Kaya lảng sang chuyện khác.
"Cô vẫn định giết hết sao?"
Hai mươi phút kể từ khi khai chiến. Chiến cục hiện tại nhìn chung đang rơi vào thế giằng co.
Trong trận chiến tại khách sạn, Redman của phe PORT đã "rớt đài", và Nickel bị cướp mất thiết bị. Đây là một bất lợi lớn, nhưng nhìn toàn cục thì PORT đang áp đảo. Hiệu suất của đám "quần chúng" quá khác biệt. Các đơn vị của PORT đã tiến sâu vào Eden và giày xéo nơi này trong chớp mắt. Nghe nói phía Eden đã có gần hai mươi người tử trận.
Đối lập với cảnh đó, Xứ Sở Bình Yên vẫn lặp đi lặp lại cùng một thông báo. Thông báo hứa hẹn sự an toàn nếu chạy trốn vào lãnh thổ Bình Yên, nhưng hiệu quả rất thấp. Vấn đề nằm ở chỗ các đơn vị của PORT đã chiếm đóng phía bắc Eden, cắt đứt tuyến đường huyết mạch. Việc băng qua hỏa lực của PORT để đến Bình Yên chỉ là chuyện viển vông, sẽ chẳng ai dám thực hiện ý định ấy.
Pan trả lời bằng giọng nói không chút cảm xúc:
"Nếu không muốn chết thì cứ đầu hàng bên này là được chứ gì? Tôi không thể cứu những kẻ muốn chết."
"Cứu được mà. Chuyện đó có gì khó đâu."
"Hả?"
"Không có gì."
Dù đối phương có chiến đấu liều mạng đến đâu, nếu chênh lệch chiến lực là áp đảo thì vẫn có thể thắng mà không cần giết chóc. Đây suy cho cùng vẫn là chiến tranh, dù có diễn giải hoa mỹ thế nào thì kẻ đang tàn sát người của Eden chính là PORT. Vẫn có cách mà.
Tuy nhiên, tranh luận như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Nếu tình hình bình thường hơn một chút, tôi sẽ cãi tay đôi đến cùng, nhưng giờ có những việc cần ưu tiên hơn. Trong cái tình thế mà mỗi nhịp kim đồng hồ nhích đi là một cái đầu rơi xuống, không thể phớt lờ tính hiệu quả được.
"Tóm lại, việc Yurii nhắm vào Nickel đầu tiên là quá rõ ràng. Và vì hắn đã thành công, nên phía bên kia đã có trong tay một phương pháp hiệu quả đến mức gian lận."
"Năng lực của Yurii."
"Ừ."
Điều đáng sợ là, ngay cả PORT dường như cũng mù tịt về chi tiết năng lực đó. Tóm lại, đó là năng lực hệ tẩy não. Nó rất mạnh và phạm vi ảnh hưởng cũng khá rộng.
"Nếu là cô, cô sẽ dùng thế nào?"
"Tôi không liên quan. Nhưng nếu là Yurii, chắc chắn hắn sẽ kích động cư dân của PORT."
Hắn sẽ kích động, tẩy não những cư dân không tham gia chiến đấu và gây ra nội chiến ngay trong lòng địch. Công tác chuẩn bị đã hoàn tất. Câu chuyện về "chọn lọc" và "trồng trọt" mà Eden tung ra trước khi khai chiến chính là nó.
Giờ đây, nếu năng lực tẩy não của Yurii khiến người dân đứng lên, thì trong mắt những người xung quanh không biết rõ sự tình, đó sẽ trông như cơn thịnh nộ thực sự. Cách phất cờ chính nghĩa đó mới đáng ghê tởm làm sao. Đầu tiên, một nhóm người bị tẩy não sẽ đứng lên, gào thét về công lý và liều mạng gây bạo loạn, những người không bị tẩy não cũng có thể sẽ hưởng ứng theo. Họ có thể say sưa với cái "đúng đắn" mà đi vào con đường sai lầm. Chính nghĩa và sự giận dữ rất dễ lây lan. Nếu vậy, sự tẩy não của Yurii sẽ thành công trên diện rộng, vượt qua cả phạm vi hiệu quả của năng lực.
Pan nói, giọng có vẻ thích thú hơn:
"Rồi sao? Lần này thì, nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?"
Nếu Kaya ở phe PORT để đối đầu với Yurii.
"Đầu hàng. Nếu không làm được thì để người dân chạy sang Bình Yên."
Những đồng đội có khả năng cao sẽ theo phe địch, tôi sẽ đẩy hết ra khỏi chiến trường. Tôi sẽ thực sự làm thế.
Nhưng suy nghĩ của Pan lại khác.
"Trả lời nghiêm túc đi."
"Nghiêm túc đấy. Đó là giải pháp tối ưu mà tôi nghĩ ra."
"Đúng là bạo động thì phiền phức thật. Nhưng không đáng sợ. Vì đó là đám người hầu như chẳng có điểm nào."
"Có vòng lặp. Năng lực không quan trọng."
"Vòng lặp?"
Kể từ lúc tuyên chiến, tôi đã suy nghĩ mãi. Lý do Yurii chọn thời điểm cực đoan là một giờ trước khi lặp lại để khai chiến. Nhưng tôi cảm giác mình đã hiểu ra.
"Về mặt luật lệ, PORT không phải là một đội duy nhất. Đó là chín đội, với chín thành viên Bàn Tròn sở hữu các đơn vị riêng."
"Ừ. Thì sao?"
"Vậy thì điều kiện chiến thắng của Yurii là đón chờ vòng lặp trong tình trạng các chủ lực của PORT không có mặt tại lãnh thổ của mình."
Ngày hôm sau khi vòng lặp diễn ra được gọi là Ngày An Nghỉ. Một ngày mà mọi trạng thái giao chiến được giải trừ và không thể tuyên chiến. Khi đó, dù ở trong nội bộ PORT, những người chơi không ở trong lãnh thổ của chính mình sẽ không thể sử dụng năng lực.
Phía bên kia thiết bị, Pan cười khẩy.
"Ra là vậy. Nếu không dùng được năng lực, sẽ bị giết bởi bạo lực số đông của những kẻ vô năng."
"Ừ. Từ giờ Yurii sẽ kích động cư dân PORT. Những kẻ không thể dừng lại do bị tẩy não sẽ chết như ngả rạ. Họ sẽ bị chính PORT tàn sát. Họ sẽ đón chào vòng lặp trong cơn phẫn nộ tột cùng. Và khi vòng lặp bắt đầu lại, đứng trước mặt họ sẽ là các cô—những kẻ đã hoàn toàn mất đi năng lực."
Họ sẽ ném đá. Họ sẽ vung gậy gộc. Họ sẽ cướp thiết bị, và tùy trường hợp, họ sẽ giết người. Như thế PORT sẽ sụp đổ.
Và các đội xung quanh không thể can thiệp vào cuộc bạo loạn đó. Vì sự việc xảy ra vào Ngày An Nghỉ. Cả Xứ Sở Bình Yên lẫn CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới chỉ có thể đứng nhìn. Nếu Yurii kết thúc vòng lặp này trong tình trạng đúng như lý tưởng, hắn sẽ tự động chiến thắng vào đầu vòng lặp sau.
"Cảm ơn. Tóm lại tôi chỉ cần ra lệnh nghiêm ngặt cho đám Bàn Tròn không được rời khỏi lãnh thổ của đơn vị mình là được chứ gì."
"Thế thì lại rơi vào thế bí."
"Tại sao?"
"Bởi vì vốn dĩ PORT không phải là đội chiến đấu theo kiểu đó."
Bàn Tròn—một đội mà các thủ lĩnh đơn vị có sức mạnh khá đồng đều, không có người chơi nào quá vượt trội, thay vào đó họ nâng cao chiến lực một cách hiệu quả bằng sự phối hợp các năng lực. Cách vận dụng điểm số đó là đúng đắn. Giống như cá nhân mạnh nhất là Tsukio, thì đội mạnh nhất là PORT. Nhưng mà...
"PORT rất yếu khi bị chia cắt. Nếu bị xé lẻ thành từng đơn vị, thì chỉ còn là vài đội tầm trung thôi. Thế thì Eden có thể hạ được."
Vì Eden hiện tại là "đội tầm trung mạnh nhất". Ngay khi PORT vứt bỏ thế mạnh về quy mô lớn nhất của mình, thứ hạng sẽ tụt xuống dưới Eden.
"Chỉ còn lại đúng bốn mươi phút. Cậu nghĩ Eden có thể làm được gì?"
"Ai biết. Chắc là hạ được một hoặc hai đơn vị chăng?"
"Dù vậy thì vẫn còn hơn một nửa số đơn vị."
"Không. Chỉ cần một hoặc hai, là Yurii nắm quá bán."
"Ý cậu là sao?"
"Bàn Tròn có chín người. Quá bán là năm người. Nếu phe Yurii có năm người, theo quyết định của Bàn Tròn, PORT sẽ đầu hàng Eden."
"Trong chiến đấu, quyết định của Lãnh đạo là tuyệt đối."
"Ngày An Nghỉ thì làm gì có chuyện đang chiến đấu."
"Đúng nhỉ. Về mặt luật lệ."
"Chắc chắn hai người mới—Suikyou và Mabuchi—là phe Yurii. Vì Redman đã rớt đài, nếu nhân sự bổ sung là người của hắn thì là ba phiếu."
"Ý cậu là nếu thêm hai người nữa rớt đài và bị thay thế, bên đó sẽ có năm phiếu?"
"Vẫn còn. Cách xử lý Nickel thế nào?"
"Nickel đã được xác nhận đầu hàng kẻ địch. Có lẽ sẽ bị loại khỏi Bàn Tròn."
"Vậy là bốn phiếu. Còn một phiếu nữa. Ginbuchi (Silver Rim) thì sao?"
"Đang nằm dưới sự kiểm soát của bên này."
"Cách diễn đạt khó nghe thật."
"Dùng từ ngữ lấp liếm cũng chẳng để làm gì đúng không? Người đó đang đàm phán với Tezcatlipoca. Chắc chắn phiếu bầu sẽ theo ý tôi."
"Vậy à. Dù vậy thì Yurii cũng đã có bốn phiếu. Chỉ cần hạ thêm một người nữa là xong."
Thực ra, chính Kaya cũng không dám chắc về mục đích của Yurii. Mục đích chính của tôi là tìm lý do để cư dân PORT chạy sang Bình Yên. Nhưng không phải tất cả đều là nói bừa. Trận quyết chiến chỉ là màn dạo đầu. Nếu thắng ở đó, phần còn lại sẽ theo ý Yurii. Tiếp theo là dùng dân thường, chia cắt chiến lực địch, hạ gục những nơi cần thiết với nỗ lực tối thiểu. Cuối cùng là giải quyết tại nghị trường. Cách xây dựng này rất hợp với hình ảnh Yurii mà Kaya hình dung.
Sau một thoáng im lặng ngắn, Pan nói:
"Nếu thay đổi luật của Bàn Tròn thì câu chuyện đó sẽ sụp đổ. Chỉ cần bên này chọn lọc nghị viên mới vào Bàn Tròn, lý lẽ về số phiếu bầu sẽ không còn giá trị."
"Làm được không?"
"Chỉ cần lấy biểu quyết thay đổi luật tại Bàn Tròn hiện tại là được. Bàn Tròn vẫn chưa bị Yurii nhuộm đỏ."
Trong khi đang giao chiến, vào thời điểm chưa đầy bốn mươi phút nữa là đến vòng lặp, liệu có còn tâm trí đâu mà vận hành chính trị nội bộ? Pan có lẽ là người rất hiếu thắng. Cô ta nói nhanh:
"Vốn dĩ trong tình cảnh này mà còn định điều hành đội nhóm một cách nề nếp theo luật lệ thì đúng là ngu xuẩn. Cứ lờ đi là xong. Tôi sẽ làm theo ý mình."
Thế thì gay go. Sẽ có rất nhiều người chết.
"Thừa nhận đi. Trận chiến đến nước này là thua rồi."
Đúng không? Dù có biện hộ thế nào đi nữa.
Vốn dĩ, hai thành viên Bàn Tròn đã bị hạ. Là hai chủ lực. Trước khi khai chiến, Ginbuchi—Ido đã ở phe bên kia. Trong số những người còn lại của Bàn Tròn, khả năng cao là hai người đã theo phe địch, và lá bài để vô hiệu hóa năng lực của Yurii—hạt nhân của phe Eden—cũng đã mất. Có thể thấy rõ cuộc chiến này về sau sẽ trôi theo hướng có lợi cho Eden. Giờ có cố chấp trong nội bộ đội thì tình hình cũng chẳng thay đổi.
"Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ đầu hàng. Rõ ràng thiệt hại sẽ ít hơn. Nếu không muốn thế, thì để toàn bộ cư dân gây nhiễu chạy sang Bình Yên. Chỉ với những chủ lực còn lại, tiến thẳng đến hạ gục Yurii. Mọi cách chiến đấu khác đều giống như tự làm mình bị thương vậy."
Đối với Kaya, PORT thắng hay Eden thắng cũng không quan trọng. Vì có giao kèo với Pan, nên nếu PORT thắng thì tôi vui hơn một chút, nhưng không biết lời hứa miệng đó có thực sự được giữ hay không. Tuy nhiên, tôi cũng không thể phản bội Pan.
Bởi vì tôi đã nghe cô ta nói về tình trạng hiện tại của Kido.
Kido bị thổi bay đầu, và đang sống lay lắt nhờ hiệu ứng của năng lực [Hắc Tâm]. Bây giờ mà đi tìm năng lực có thể chữa lành cái đầu bị thổi bay thì không thực tế. Theo Kaya biết, người có năng lực hồi phục tốt nhất là Toma, nhưng cô ấy đã biến mất khỏi Kamisaki.
Vậy thì, chỉ có hai cách xử lý. Một là dùng năng lực của Pan để hồi sinh Kido sau khi hiệu ứng [Hắc Tâm] kết thúc và cậu ta chết. Hai là duy trì hiệu ứng [Hắc Tâm] cho đến khi vòng lặp xảy ra.
Hiện tại cách thứ hai đang được chọn. Tezcatlipoca có thể dùng năng lực [Tái Yến] để kéo dài thời gian hiệu lực năng lực của người khác. Nếu lặp lại [Tái Yến], và Kido sống sót bằng [Hắc Tâm] cho đến khi qua ngày mới, cậu ta sẽ hoàn toàn bình phục nhờ hiệu ứng của vòng lặp. Bằng việc nắm quyền quyết định đó, PORT đã đeo vòng cổ cho Ginbuchi, và hơn nữa phong tỏa sự phản bội của Kaya.
"Nếu bàn về cách dùng tinh nhuệ của PORT để hạ Yurii, tôi cũng sẽ hợp tác. Nếu xây dựng chiến thuật lấy nòng cốt là cặp đôi BJ chuyên tấn công tầm xa và Tezcatlipoca chuyên [Hỗ Trợ], thì có khả năng sẽ chạm tới được Yurii. Nhưng để làm được điều đó, cần phải để cư dân PORT chạy sang Bình Yên."
Trước hết phải làm giảm giá trị năng lực tẩy não của Yurii. Nếu cứ ôm bom trong mình thì cách tấn công cũng bị giới hạn.
Pan im lặng một lúc khá lâu. Sau đó, cô ta thốt ra một câu hỏi nghe có vẻ đường đột với Kaya.
"Tsukio và Yurii, cậu nghĩ ai ưu tú hơn?"
Cái quái gì vậy chứ.
"Bây giờ chuyện đó—"
"Được rồi, trả lời đi."
Tôi vô thức tặc lưỡi khẽ. Thật sự không phải lúc nói chuyện đó. Yurii có tung ra nước đi tiếp theo ngay bây giờ cũng chẳng lạ. Phải khẩn trương lên, vậy mà.
"Tùy vào định nghĩa ưu tú. Hiện tại, nếu đối mặt trực diện và chiến đấu, người thắng là anh Tsukio."
"Có định nghĩa nào mà Yurii ở cửa trên không?"
"Thực tế là trong trận chiến trước, Yurii đã dồn ép anh Tsukio. Nếu có đủ thời gian chuẩn bị thì có thể Yurii sẽ thắng. Nhưng hiện tại tôi sẽ không cho phép điều đó."
Tôi không thể để mất Tsukio. Trong trận chiến lần này, Kaya đã có thu hoạch lớn. Đó là có được dữ liệu chi tiết của PORT và Eden. Vì cả hai đều do Pan đưa cho, nên vẫn còn nghi ngờ về độ tin cậy, nhưng ít nhất tôi đã nhìn thấy khá rõ những quân bài trong tay Yurii.
Giọng của Pan, không hiểu sao, lại vui vẻ không đúng lúc.
"Cậu định thắng Yurii bằng cách đấu trí sao?"
Không biết. Chuyện đó... Nghĩ ngợi chỉ tổ tốn công.
"Cũng có những lúc phải tin tưởng chứ."
"Tin là sẽ thắng à?"
"Không phải. Tin là chắc chắn sẽ có cách thắng."
Tôi không muốn chiến đấu với kẻ như Yurii. Tôi muốn giữ hòa khí nhất có thể. Dù vậy, nếu mục đích không thể dung hòa và không thể tránh khỏi cuộc chiến, thì chỉ còn cách tin tưởng. Tin vào chiến thắng vô căn cứ là ngu ngốc. Đó chỉ là quay lưng lại với nỗi sợ hãi đúng đắn. Nhưng, chỉ còn cách tin vào tiền đề là có cách nào đó để thắng, và tiếp tục tư duy.
Vào thời khắc quan trọng này, Pan lại tiếp tục câu chuyện lạc đề.
"Đối với cậu, năm người mạnh nhất về mặt tổng thể ở Kamisaki là ai?"
"Này. Thật sự không phải lúc nói chuyện đó đâu."
"Biết rồi. Thế nên, nhanh lên."
Chết tiệt. Thật ngớ ngẩn.
"Toma, Yurii, anh Tsukio, chị Shironeko, ông Ginbuchi."
Ai chọn thì cũng đại loại thế này thôi. Tất nhiên có chút biến động. Lily, người có thể tự do điều khiển Bình Yên ở mức độ nào đó, có lọt vào danh sách cũng không lạ. Tùy trường hợp, cỡ như Tezcatlipoca cũng trở thành một lá bài cực kỳ hữu hiệu. Tùy từng chiến trường mà người có lợi thế sẽ thay đổi. Trong số đó, Toma và Yurii vượt trội hơn một bậc ở điểm có thể tự mình tạo ra chiến trường có lợi cho bản thân.
"Cậu không có trong đó sao?"
"Làm gì có chuyện tôi lọt vào được."
"Tại sao?"
"Vì có thể giết tôi dễ dàng."
Kaya luôn tưởng tượng ra cách mình bị giết để không bị giết. Điều đó, thật quá dễ dàng và đau khổ. Trong quá trình tiến tới mục đích, có quá nhiều đối tượng mà tôi buộc phải coi là tin tưởng dù vẫn còn nghi ngờ.
Pan thì thầm.
"Ra là vậy. Quyết định rồi."
"Cái gì?"
"PORT sẽ chấp nhận thua."
Tôi không hiểu mạch câu chuyện.
"Nghĩa là đầu hàng Eden?"
"Không. Cứ để nguyên thế này, không làm gì cả. Tôi muốn xem Yurii sẽ làm đến đâu."
Cái quái gì vậy chứ. Pan. Cô gái này, rốt cuộc là thứ gì vậy? Tôi không hiểu nổi cái gọi là "cách tồn tại của cảm xúc" nơi cô ta. Cứ như là cô ta không hứng thú với bất cứ điều gì. Hay nói đúng hơn, vừa mới tưởng cô ta đã nhiệt tình lên một chút, thì khoảnh khắc tiếp theo đã nguội lạnh. Cứ như cô ta thực sự coi cuộc chiến ở Kamisaki chỉ là một trò chơi vậy.
"Cảm ơn nhé. Chào."
Pan nói. Sau đó, không còn nghe thấy giọng cô ta nữa.
Kaya gọi "Pan, Pan" lặp đi lặp lại. Thứ tiếp theo vang lên từ thiết bị là giọng của Tsukio. Cuộc gọi này được kết nối nhờ năng lực [Trinh Sát] của Tsukio.
"Cô ấy nói là vì rảnh rỗi nên sẽ đi dạo quanh vùng này."
Anh ấy nói vậy.
Kaya cúi gầm mặt, ôm trán. Mình thì đang vắt óc vì cái PORT mà mình chẳng hề hứng thú.
—Không đọc được mục đích của Pan.
Tôi không hiểu nổi cái gọi là thứ tự ưu tiên của cô ta. Chẳng lẽ cô bé đó ở Kamisaki chỉ để giết thời gian thôi sao?
"Anh Tsukio, tôi có một thỉnh cầu."
"Vâng. Gì vậy ạ?"
"Một tin nhắn cho ông Ginbuchi."
Tôi đã luôn muốn có ông ấy. Ginbuchi, hay Sakuragi Shujiro, người đảm nhận vai trò đạo diễn và biên kịch của "Những cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit". Tôi đã tìm thời điểm liên lạc với ông ấy và thứ gì đó làm vật liệu đàm phán, nhưng không tìm thấy.
Nhưng, cái thời điểm đó, có lẽ chính là lúc này. Vật liệu đàm phán, có lẽ chính là mạng sống của Kido.
Tsukio nói:
"Nội dung tin nhắn là gì?"
Kaya vừa đau đầu suy nghĩ, vừa chậm rãi nói.
"Nếu là để cứu anh Kido, CLB Kinema sẽ hợp tác toàn diện với ông. Nhưng nếu nhúng tay vào không khéo có thể sẽ cản trở ông. Nếu cần gì, xin hãy cứ ra chỉ thị."
Thực lòng tôi muốn truyền đạt những ý tưởng cụ thể hơn, nhưng trong tình hình hiện tại, Kaya không biết cách nào để giúp Ginbuchi. Mạng sống của Kido hoàn toàn do PORT nắm giữ, nhúng tay vào không khéo có thể phản tác dụng. Sợ điều đó nên tôi không thể chủ động hành động.
"Hết chưa ạ?"
"Chưa. Còn một dòng nữa. Đây là yêu cầu của bên này."
"Xin mời."
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi không do dự với những lời đó.
"Đổi lại, hãy sáng tạo ra một câu chuyện nhắn nhủ 'Hãy Sống' cho toàn bộ Kamisaki."
Điều đó chắc hẳn cũng phù hợp với mục đích của Ginbuchi. Thứ mà Kido còn thiếu, chắc chắn cũng là câu chuyện đó.
*
Giữa lúc chiến trận thế này, chẳng có người chơi nào lại cất công đến gần nhà ga nơi Tsukio đang ở.
Pan đi bộ đến cửa hàng tiện lợi trong ga trước, lướt nhìn những chai nước được xếp trên kệ. Không có hứng uống cà phê, nên cô chọn trà sữa. Cô vừa xoay nắp chai vừa suy nghĩ.
—Tsukio, hay là Yurii.
Cô đã phân vân giữa hai người đó. Rằng ai ưu tú hơn.
Thực ra, theo thang điểm của Pan, Yurii nhỉnh hơn một chút. Cô có cảm giác nếu nhóm dị biệt Touma Misaki—tức là cô bé đó, Kaya Ayumu và Akiho Shiori—không xuất hiện, thì Yurii đã thắng trọn vẹn Kamisaki rồi.
—Nhưng, với Yurii thì đổi sang sau cũng được.
Dù sao cô cũng để tâm đến Kaya. Nếu chỉ xét ở điểm duy nhất là công lược Kaya, thì Tsukio có giá trị tuyệt đối. Hiện tại, Kaya chắc chắn không thể nghĩ đến việc Tsukio phản bội. Tất nhiên trong một góc ý thức hẳn là có, nhưng nếu không phớt lờ sự nghi ngờ đó đi, cậu ta sẽ không thể làm gì được.
—Vì thế, bắt đầu từ Tsukio trước.
Chiếm lấy Tsukio, hạ gục Kaya, và nếu cần thiết thì ra tay với Yurii. Trình tự này là lý tưởng. Vì thế, không thể giết Yurii. Đành phải chấp nhận việc PORT thua.
Pan ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cứ thế tiến về phía bên kia cổng soát vé. Cổng soát vé tự động đã bị ngắt điện không hề cản bước chân của Pan dù không cho vé vào.
Vừa đi, cô vừa nhấp môi uống trà sữa. Không hiểu sao trà sữa lại giống như nước bùn có vị ngọt vậy. Nếu đổ xuống đất, trông nó sẽ chỉ như vũng nước đục ngầu. Về điểm đó thì Pan thích trà đen không đường hơn—màu đỏ thẫm của trà đen không đường chắc chắn rất đẹp—nhưng trà sữa cũng chẳng phải là dở. Vị cũng được.
Cô leo lên cầu thang, ra đến sân ga, và đi bộ đến tận cùng của nó.
—Tsukio. Tốt lắm, anh đã sống sót.
Thật may là anh ta không chết ở vòng lặp trước. Anh ta đã trở thành con át chủ bài đối với Kaya Ayumu.
Chẳng bao lâu nữa Kamisaki sẽ tiến sang màn tiếp theo. Không phải những chuyện nhàm chán như PORT thua Eden, hay đội mới của Fuyuma Misaki được thành lập. Mà là một cách căn bản hơn. Hắn ta, người có thể gọi là nhân vật chính thực sự của Kamisaki cuối cùng cũng xuất hiện và bắt đầu trận chiến cuối cùng. Trong trận chiến đó, Pan định sẽ chiến thắng áp đảo cho xem.
—Không. Người thắng không phải là mình sao.
Ouroboros. Con rắn của vòng luân hồi rồi sẽ bao quanh toàn bộ thế giới này.
Có Tsukio ở đây thật tốt. Đã có vật hiến tế tối ưu nhất để dâng lên cho "Hắn".
Nhìn từ sân ga xuống đường ray, độ cao bất ngờ thay cũng khoảng hơn một mét. Pan ực một ngụm trà sữa nữa qua cổ họng. Sau đó, không hiểu sao cô thấy chán cái vị ngọt bằng phẳng ấy, và dốc ngược chai nhựa xuống. Thứ từng là đồ uống ấy chảy xuống, rơi lã chã xuống đường ray, và chẳng mấy chốc chỉ còn là nước bẩn.
Cô cười khẩy.
Chính bản thân Pan cũng nhẹ nhàng nhảy xuống đường ray.
*
"Vẫn chưa tìm thấy Water."
Nhận được báo cáo đó, Kaya đấm mạnh xuống bàn.
—Toma. Tại sao?
Tại sao bây giờ cậu lại không có mặt chứ? Vào lúc thế này.
Đội mới mà Toma lập ra—CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới—thật ngoạn mục. Nếu bảo tất cả đều nằm trong tính toán, thì có cảm giác đúng là như vậy. Nếu bảo chỉ là tình cờ, thì cũng có cảm giác quả nhiên là thế. Dù thế nào thì cô ấy cũng nắm bắt trọng điểm rất đẹp.
Tôi muốn Đế chế Mike. Chính xác hơn là lãnh thổ của Đế chế Mike cũ, hiện đã sáp nhập vào CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Lãnh thổ của đội đó có hình dạng đặc thù. Nó thon dài một cách kỳ lạ, và tiếp giáp rộng rãi với lãnh thổ của những đội từng là Robinson và Mary Celeste—tức là lãnh thổ hiện tại của Eden. Với cả PORT, cả Bình Yên. Nó tiếp giáp với tất cả các đội chủ chốt.
Nếu Bình Yên sở hữu lãnh thổ đó, hiệu quả thông báo của Lily chắc hẳn đã khác hoàn toàn. Chỉ cần kích thích nỗi sợ hãi một chút, là có thể để số đông chạy sang lãnh thổ bên này—bên ngoài phạm vi giao chiến.
Kaya muốn đề xuất điều đó với Toma ngay bây giờ. Tức là phớt lờ lợi ích của Bình Yên, dù có phải trao nhân sự cho Toma, tôi cũng muốn hét vọng tới chiến trường rằng "Hãy chạy vào CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới". Tôi muốn làm cho Kamisaki tràn ngập cảm xúc trốn tránh chiến tranh. Những người biết sợ cái chết mới có giá trị.
Chắc chắn vẫn còn dư địa để đàm phán với Toma. Thế mà, tại sao Toma lại không có ở đây? Vào cái thời điểm mà cô ấy có thể nẫng tay trên những phần ngon nghẻ thế này.
Nơi Kaya đang ở vẫn là một căn phòng trong chung cư của Bình Yên. Trong cùng căn phòng còn có ba người nữa. Một người là Akiho. Một người tên là Alice, Trinh Sát Viên thuộc phái Simon. Người cuối cùng trông trạc hai mươi tuổi, một gã đàn ông nhỏ con mặc áo sơ mi trắng và đeo dây đai quần. Hắn tên là Macaron, đang làm thủ lĩnh đơn vị của Bình Yên.
Alice là Trinh Sát Viên do Simon cho mượn, nhưng mục đích chắc chắn là giám sát Kaya. Tuy không bị ngăn cản cuộc nói chuyện với Pan, nhưng tôi được chỉ thị phải thực hiện mọi trao đổi thông qua thiết bị của Alice. Chắc chắn không sai khi nghĩ rằng mọi chuyện đều lọt đến tai Simon. Còn Macaron thì tôi không rõ lắm. Hắn bảo "muốn tham quan", dù cảm thấy hơi khó chịu nhưng vì đang ở nhờ Bình Yên nên cũng không thể từ chối.
Kaya vừa vẩy vẩy bàn tay đau điếng vì đấm xuống bàn, vừa nói với Alice.
"Có thể nối máy cho anh Koge không?"
Nếu không liên lạc được với Toma, thì chỉ còn cách nhờ cậy anh ta, người có vẻ còn nói chuyện được. Nhưng Alice lắc đầu với vẻ mặt khó đăm đăm.
"Cuộc gọi với Pan là ngoại lệ. Về cơ bản, đàm phán với đội khác cần có sự cho phép."
Akiho ngồi bên cạnh xen vào.
"Tôi cho phép."
"Cô thì có quyền gì chứ?"
"Vì tôi là Người Kể Chuyện. Lily đã nói rồi đấy, rằng Ok."
"Nói dối hả?"
"Người Kể Chuyện sao lại nói dối chứ. Đương nhiên là truyền đạt chính xác lời của Lily rồi. Tin tưởng điều đó chẳng phải là đội Xứ Sở Bình Yên sao?"
Alice chỉ nhăn mặt khó chịu chứ không trả lời gì. Nhìn vẻ mặt đó, Kaya lại thấy bực bội.
—Còn mắc mớ cái gì nữa hả?
Vào lúc thế này. Khi mà mạng sống của bao nhiêu người đang bị đe dọa. Tôi muốn gào lên theo cảm xúc. Nhưng mặt khác, tôi cũng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chính mình.
—Muộn rồi. Đằng nào cũng không kịp.
Giờ mà đàm phán với Koge, thống nhất câu chuyện rồi thông báo cho PORT và Eden, trấn an đám đông đang hỗn loạn bằng cách nào đó, rồi để họ chạy vào CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới nơi không có sự đảm bảo an toàn nào đối với họ. Chuyện này, nghĩ kiểu gì cũng không đủ thời gian. Yurii nhanh hơn. Còn chẳng biết có kịp trước vòng lặp không.
Thở hắt ra một hơi, Kaya bỏ cuộc. Thật đáng sợ làm sao. Nhưng, tôi đành từ bỏ mạng sống của bao nhiêu con người.
"Akiho. Hãy đi gặp Lily."
Cô ấy nhẹ nhàng chạm tay vào kính với vẻ mặt nghiêm túc.
"Có dư dả thời gian thế không?"
"Không có dư. Chính vì thế đấy."
Trận chiến giữa PORT và Eden sẽ tiến hành theo đúng ý đồ của Yurii. Điều đó chắc chắn không thể ngăn cản được nữa. Chấp nhận và tìm kiếm phương án tốt nhất trong đó.
"Nhờ Lily. Thông báo tới PORT và Eden—không, tới toàn bộ Kamisaki—rằng nếu không muốn chết hãy chạy vào Bình Yên hoặc CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới."
"Ra là vậy. Cậu lược bỏ khâu thuyết phục CLB Kiến Tạo nhỉ."
Akiho. Cô gái này lúc nào cũng dịu dàng nhỉ. Vì thế tôi được cứu rỗi đôi chút. Nhưng lúc này so với điều đó thì ngực tôi đau hơn. Lời của Akiho không sai. Dù bỏ qua đàm phán với CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, kết quả cũng không thay đổi mấy. Đội đó chắc sẽ không đối xử tệ bạc với những người chạy vào đâu. Dù sao cũng là đội của Toma mà.
Tuy nhiên ý đồ của Kaya không nằm ở đó. Tôi lắc đầu mơ hồ đáp:
"Tôi muốn Lily làm thánh nữ giữa cuộc chiến bi thảm. Bây giờ, giọng của cô bé càng đau khổ càng tốt, càng bi thống càng tốt."
PORT và Eden tiếp tục chém giết, chỉ làm thương vong tăng thêm. CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới cũng—Toma cũng—không phản ứng lại, giữ thái độ thờ ơ. Trong bối cảnh đó, Lily và Xứ Sở Bình Yên tiếp tục kêu gọi từ bỏ chiến đấu. Dù không ai lắng nghe lời đó, vẫn lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Vứt bỏ cả lợi ích của bản thân. Tôi sẽ dùng những sinh mạng sắp chết trên chiến trường cho màn trình diễn của Lily.
"Tôi hiểu rồi."
Akiho trả lời bằng giọng cứng rắn.
2
Kết quả thật thảm hại.
Colon thực ra không khóc, nhưng cảm giác như tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt nên cô đưa tay lau khóe mắt.
Đơn vị Colon, một trong ba phần được chia ra từ Eden đã phình to khổng lồ, ở lại trong lãnh thổ của đội mình như một tuyến phòng thủ chuẩn bị cho sự xâm lược từ PORT. Từ hai đơn vị còn lại là đơn vị Yurii và đơn vị Hominini, những nhân sự không có khả năng chiến đấu vượt trội cũng được đưa về dưới trướng Colon. Và Colon đã định phất cờ trắng ngay sau khi khai chiến.
Các đơn vị của PORT tấn công vào Eden có ba nhóm. Đơn vị Taliho, đơn vị Suikyou, đơn vị Mabuchi. Trong đó, những kẻ mà nhóm Colon phải đối mặt đầu tiên là đơn vị Suikyou và Mabuchi, nhưng liên lạc từ phía này hoàn toàn bị phớt lờ. Đòn tấn công của kẻ địch quá nhanh, quá áp đảo. Cực chẳng đã nhóm Colon phải ứng chiến, chịu nhiều thương vong, và chạy trốn giữ lấy mạng.
Không có bằng chứng xác thực. Nhưng, có linh cảm.
—Yurii.
Chẳng phải kẻ thù của Eden chính là gã đàn ông đó sao. Có tin đồn rằng Suikyou và Mabuchi là tay sai của Yurii. Nếu tin đồn đó là sự thật, chẳng phải chính Yurii đã ra chỉ thị "Đừng lắng nghe sự đầu hàng của đơn vị Colon, hãy tấn công nhanh chóng" hay sao.
Tức là để không cho bên này có cơ hội phản bội hắn. Để cưỡng ép toàn bộ Eden theo phe Yurii trong bố cục PORT đấu với Yurii, hắn đã tạo ra sự đã rồi rằng "Colon đã ứng chiến với PORT". Tức là một trận chiến giống như hư cấu để diễn trò, nhưng lại thực sự, thực tế giết chết bao nhiêu mạng người. Về mặt hình thức là đồng đội.
Nếu suy đoán hoang tưởng này là đúng.
—Quả nhiên hắn ta không bình thường.
Không có cái gọi là trái tim. Quá máy móc. Tư duy, giá trị quan quá dị biệt.
Hai mươi phút từ khi khai chiến. Đơn vị Colon đã có tổng cộng mười chín người tử trận. Trong đó mười bốn người là nhân sự cũ của Robinson và Mary Celeste, còn chẳng có ý thức là đồng đội. Dù vậy mỗi khi nghe báo cáo trái tim cô lại mòn đi. Năm người còn lại là những đồng đội Eden chính cống. Cả năm người đều là bạn bè. Là những người đã chia sẻ khoảng thời gian dài và bao nhiêu ký ý, không thể tóm gọn bằng từ kỷ niệm.
Giọng nói vang lên từ thiết bị, Colon run rẩy bờ vai.
"Xin chào, Yurii đây. Tình hình thế nào rồi?"
Cô định hét lại, nhưng giọng nói lại nhỏ bé và khàn đặc.
"Tệ nhất."
"Vậy sao. Mệt rồi hả?"
Cái gì vậy chứ. Cảm xúc trong lồng ngực này không thể diễn tả bằng từ mệt mỏi. Nó nặng nề và ẩm ướt hơn. Nó khô khốc vô cơ. Nó sắc nhọn. Nó cùn trơ như vũ khí hạng nặng. Nó nóng hơn nước mắt, lạnh hơn dao. Nhưng mà, a, ra là vậy. Nếu tóm gọn lại, đúng là chỉ có thể nói là "mệt rồi".
Mệt mỏi vì bị Yurii thao túng, cố gắng chống cự lại nhưng không được, rốt cuộc vẫn bị cuốn theo và rơi xuống. Mệt mỏi trước áp lực nặng nề của từng sinh mạng biến mất trong cú rơi đó.
Yurii tiếp tục:
"Để xảy ra nhiều hy sinh, đối với tôi cũng là chuyện đau buồn. Đau lòng lắm chứ. Nhưng sự hy sinh đó có giá trị. Nếu đánh bại đội nhóm bệnh hoạn PORT, sẽ cứu được nhiều mạng sống hơn. Tôi xin hứa một cuộc sống không âu lo cho các bạn, những người đã sống sót qua trận chiến này."
Nếu Yurii đang đứng trước mặt, Colon chắc chắn sẽ không do dự mà lao vào đấm. Dù có vì thế mà chết cô cũng không màng. Thậm chí, cô còn cảm thấy như mình đang cầu được chết. Colon đã kiệt sức rồi.
"Tại sao anh, lại..."
"Hửm?"
"Tại sao anh có thể không thấy mệt mỏi?"
Phía bên kia thiết bị, Yurii thở hắt ra thành tiếng. Với tai của Colon, âm thanh đó nghe như tiếng cười nhạo báng, nhưng cô không thấy bực mình. Colon đã từ bỏ điều gì đó.
"Đây là câu hỏi thú vị nhất trong số những gì cô từng nói đấy."
"Quên đi. Với tôi thì nó nhạt nhẽo."
Không quan trọng hắn trả lời thế nào. Một câu hỏi ngu ngốc. Không biết là hắn nghe theo lời Colon hay vốn dĩ không định trả lời. Tóm lại, Yurii vào đề chính.
"Các bạn đã chiến đấu đủ rồi. Tôi đang chuẩn bị đường rút lui."
"Bảo chạy đi đâu chứ?"
"Trên tàu ấy."
"Vớ vẩn. PORT không thể công lược đường biển sao?"
"Tất nhiên, nếu muốn làm thì làm được. Nhưng chừng nào còn ôm Mary Celeste vào thì trên biển vẫn mạnh. Nếu ở đó không có đủ giá trị thì sẽ bị bỏ qua."
"Vậy sao. Không có giá trị nhỉ, chúng tôi ấy."
"Không phải. Nhưng vì sự an toàn của các bạn thì nên làm mất giá trị đi thì hơn. Tức là tôi muốn các bạn chuyển nhượng điểm số cho chúng tôi, những người ở lại chiến trường. Giá trị, nói cho cùng, chính là điểm số."
Sự di chuyển điểm số linh hoạt trong chiến đấu đã được đưa vào tác chiến từ trước.
Hiểu rồi, Colon trả lời. Cũng có suy nghĩ muốn từ chối đề xuất của hắn ở đây để làm hắn khổ sở chút đỉnh. Nhưng việc cô có thể gật đầu dễ dàng, rốt cuộc cũng là do đã mệt mỏi. Mệt mỏi vì cứ tiếp tục tức giận với hắn. Nhưng hơn thế nữa, là mệt mỏi vì cứ tiếp tục phơi bày mạng sống của đồng đội ra trước họng súng trên chiến trường.
—Mình nghỉ làm thủ lĩnh thôi.
Cả thủ lĩnh Eden, cả thủ lĩnh đơn vị đó. Ngay từ đầu, mình đã không đủ tư cách. Sức mạnh hay trí tuệ, cả cường độ tinh thần cũng không đủ. Mình không muốn trở thành kẻ không biết mệt trên chiến trường.
Trong lúc gọi điện, Trinh Sát Viên vẫn tiếp tục báo cáo một cách lề lối. Đơn vị Taliho vừa bước vào lãnh thổ Eden đã dừng lại ngay. Không biết là không có hứng thú hay là một phần của tác chiến. Các đơn vị Suikyou và Mabuchi lúc nãy còn hung bạo thế, giờ cũng im ắng.
"PORT đã ngừng tay tấn công rồi nhỉ."
Colon thử nói.
"A. Không ai có thể chiến đấu liên tục được."
"Có lẽ thế. Nhưng tôi có cảm giác nếu từ chối đề xuất của anh, trận chiến sẽ lại tiếp tục đấy."
"Trong cuộc đời thường hay xảy ra những sự tình cờ kỳ lạ như vậy."
Giọng của Yurii không hề có chút dao động. Cũng không còn nghe thấy điệu cười khinh miệt lúc nãy. Có vẻ như hắn chẳng có chút hứng thú nào.
"Tám mươi phần trăm điểm số của cô và toàn bộ nhân sự dưới quyền, chuyển cho tôi. Xác nhận xong việc đó, tôi sẽ đưa ra biển ngay. Dùng [Thế giới Paramici] và [Rumba] của Wadako."
Đó là sự kết hợp năng lực đã đưa chủ lực của Yurii vào khách sạn ngay khi khai chiến.
"Vậy nhé, hẹn gặp lại."
Cuộc gọi ngắt, Colon ngồi bệt xuống tại chỗ. Quả nhiên, không thấy khí tức của kẻ địch. Chiến trường này đang được quản lý bởi Yurii. Nếu có thể, cô muốn cứ thế này mà ngủ đi.
3
Thời gian còn lại đến vòng lặp chỉ còn ba mươi lăm phút.
Tezcatlipoca nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đối diện mình—Ido. Ông ta đã chạm mặt hắn nhiều lần ở Bàn Tròn, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt riêng hai người.
"Yurii bắt đầu thu thập điểm."
Khi thông báo điều đó, Ido khẽ gật đầu.
"Những quân bài trong tay Eden có hạn. Hắn ta định tự mình làm chủ lực đây mà."
Còn quân bài trong tay ông? Cô thì thầm trong lòng.
Ido buộc phải liên tục lật ra những quân bài hữu hiệu đối với Tezcatlipoca. Để không làm ngưng [Tái Yến] lên Kido. Một lần sử dụng [Tái Yến] sẽ kéo dài thời gian hiệu lực [Hắc Tâm] của cậu ta thêm năm phút. Số lần [Tái Yến] cần thiết cho đến vòng lặp còn bảy lần. Liệu trong tay ông ta còn lại đến bảy quân bài khiến bên này thỏa mãn hay không.
Tezcatlipoca hỏi:
"Mục đích của Yurii là gì?"
"Sử dụng tên năng lực [Ngón Tay Domino]."
"Không phải chuyện đó. Thứ tôi muốn biết là lý do hắn gây sự với PORT vào thời điểm này."
Trận chiến lần này là một điều bất ngờ. Bởi vì Kamisaki có Xứ Sở Bình Yên, và Water cũng đã lập đội mới. Trong tình hình đó, làm suy yếu chiến lực của PORT chẳng có gì tốt đẹp. Dù Yurii có nhe nanh vuốt với PORT, tôi đã nghĩ hắn sẽ làm thế sau khi hạ được hai đội kia.
Ido mỉm cười lắc đầu.
"Ai biết. Tôi cũng không rõ."
"Nói những lời hời hợt thế có được không? Chỉ còn một trăm năm mươi giây nữa là [Tái Yến] hết hiệu lực."
"Nếu bây giờ Kido có mệnh hệ gì, tôi xin phép được chuyển đối tượng đàm phán."
Sang ai? Tất nhiên là Pan.
Đó không phải là điều Tezcatlipoca mong muốn. Có một lý do đơn giản cho việc biến cuộc đàm phán với Ido thành "chỉ có hai người". Tôi muốn dùng bàn đàm phán này không phải cho PORT, mà cho cá nhân Tezcatlipoca. Vì thế ánh mắt của người khác là vật cản.
Tezcatlipoca cười. Đó là nụ cười cố ý, nhưng cũng không phải là tỏ ra mạnh mẽ.
"Có thời gian đó sao? Thời gian để thuyết phục cô bé tùy hứng đó."
"Tôi có tính toán của mình. Thêm nữa, Pan không phải là tùy hứng. Chỉ là mục đích của cô ấy rất khó hiểu đối với người khác thôi."
"Hể. Vậy ông biết điều đó sao?"
"Đại khái."
Ido nhìn vào thiết bị. Còn năm mươi sáu giây cho đến khi hiệu quả [Tái Yến] kết thúc. Ông ta tiếp tục:
"Tôi xin trả cái đó cho lần [Tái Yến] tiếp theo. Mục đích của thủ lĩnh PORT hiện tại, Pan. Hoặc là, tên thật của cô ấy."
"Tên thật?"
"Vâng. Tên trước khi đến Kamisaki."
Nghe thứ đó thì có ý nghĩa quái gì chứ.
—Cố tình làm tăng số lượng bài trong tay sao?
Bằng những thông tin vô nghĩa, để bắt mình dùng [Tái Yến]. Người đàn ông này có làm chuyện nhàm chán thế không. Nguy cơ làm mất lòng bên này, chắc chắn ông ta cũng hiểu. Thời gian còn lại chưa đầy ba mươi giây.
—Không cần bận tâm. Cuộc đàm phán này, mình là bên đơn phương có lợi.
"Cả hai. Thế thì đổi được một lần [Tái Yến]."
Cứ để ông ta nói cả hai, rồi suy đoán giá trị thông tin từ đó là được.
Ido gật đầu không do dự.
"Đã rõ. Vậy thì, với tên thật của Pan và mục đích của cô ấy, xin hãy dùng [Tái Yến] tiếp theo."
Ngoan ngoãn quá nhỉ.
—Bị dẫn dắt rồi?
Đưa ra hai lựa chọn, và bằng việc chọn cả hai để làm mình thỏa mãn, ông ta đã đánh lạc hướng mình khỏi các lựa chọn khác? Không biết, nhưng đúng là đối thủ khó nhằn.
—Không được trao quyền chủ động cho Ido.
Đây là trò chơi. Trò chơi bắt đối phương lật mở lá bài tẩy với số nước đi ít nhất có thể. Càng tốn thời gian thì càng rõ là bên này có lợi. Khi thời gian còn lại đến vòng lặp ngắn đi, phương pháp "chuyển đối tượng đàm phán sang Pan" mà Ido nói sẽ trở nên khó khăn. Ido buộc phải giữ lại những quân bài có giá trị cao, tức là những quân bài mà Tezcatlipoca hứng thú, ở phía sau. Ngược lại nếu bắt ông ta dùng những quân bài đó trước, Tezcatlipoca có thể đoạt được thông tin Ido nắm giữ trong tình thế đơn phương có lợi.
—Lượt tiếp theo, mình sẽ tấn công trước.
Tezcatlipoca chạm vào thiết bị. Sử dụng [Tái Yến]. Thế là, tuổi thọ của Kido sẽ được kéo dài thêm năm phút.
"Trả lời đi."
Trước lời nói của cô, Ido gật đầu.
"Đầu tiên là tên. Cô ấy là Izumime Tsumugi."
Izumime—cái họ đó gợi lên một chút vướng mắc trong ký ức. Họ hiếm. Tôi đã từng nghĩ điều tương tự, khi nào nhỉ. Sau khi đến Kamisaki? Hay trước đó? Có gì đó, dường như sắp nhớ ra...
Lại đang bị cuốn theo diễn biến mà Ido trù tính. Cảm thấy như vậy, Tezcatlipoca thở hắt ra.
"Cái còn lại?"
Câu trả lời của Ido cho câu hỏi ngắn gọn đó cũng ngắn gọn.
"Có lẽ là loại trừ Con Ếch."
Con Ếch. Cái gã vận hành đó á? Cái gì vậy chứ. Làm sao có thể làm được chuyện đó? Vốn dĩ, làm chuyện đó thì có ý nghĩa gì?
Tezcatlipoca nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
—Không được để bị mê hoặc.
Mục đích của Ido là bắt mình tiếp tục dùng [Tái Yến] cho đến khi đón vòng lặp. Vậy thì có thể tưởng tượng được ông ta sẽ dùng loại câu trả lời kiểu này—chính bản thân câu trả lời lại đẻ ra câu hỏi tiếp theo, để cố gắng tăng số lượt lên.
"Câu hỏi tiếp theo, hãy để tôi chỉ định."
"Tất nhiên, xin mời."
"Vậy thì, thông tin trở thành vật liệu đàm phán đối với Yurii. Ông nghĩ cái gì là hiệu quả nhất?"
Ido im lặng trong một khoảng thời gian ngắn. Sau đó ông ta khẽ lắc đầu vài lần rồi nói.
"Vậy, lý do Taliho phản bội cậu ta, nghe thế nào?"
"Không tệ. Nhưng cái đó thực sự trở thành quân bài đối với hắn sao?"
"Có lẽ. Nhưng tôi cũng không biết chắc. Sao cậu không thử xác nhận xem?"
Tezcatlipoca cũng đang nghĩ điều tương tự. Nối máy với Yurii, và cân đo giá trị của câu hỏi này là việc khả thi.
"Được. Nếu hứng lên tôi sẽ thử. Nhưng là vào thời điểm của tôi."
"Vâng. Tất nhiên."
"Nếu biết là nói dối, câu chuyện này sẽ chấm dứt tại đó."
"Tôi xin ghi nhớ."
Giọng nói chắc hẳn không lộ ra sự dao động. Nhưng trong lòng, tôi vẫn bị giam cầm bởi lời nói của Ido.
—Pan định loại trừ Con Ếch.
Thật không? Quá ngoài sức tưởng tượng, vì thế, suy nghĩ cứ bị hút vào đó.
4
Trên bầu trời đêm của chiến trường, đoàng, một âm thanh khô khốc vang lên.
Mười một giờ bốn mươi phút đêm—là lúc thời gian còn lại đến vòng lặp chỉ còn hai mươi phút.
Một phát đạn vươn về phía mặt trăng tròn đang lơ lửng như một cái lỗ khổng lồ trên bầu trời đêm. Nó giảm tốc từ từ, giữa chừng đánh rơi một mảnh giấy vào không trung. Mảnh giấy được xé ra từ một trang sách tạo nên bởi năng lực đó bay lảo đảo, rồi bất ngờ tan biến.
Thay vào đó, một người đàn ông xuất hiện.
Yurii. Người chơi được gọi là Vương giả.
Hắn đáp xuống một vật thể bay màu đen không lớn lắm. Thứ có được nhờ năng lực đó có thể chở bất cứ thứ gì miễn là trọng lượng dưới một trăm kilogram. Tất nhiên, dù đó có là con người.
Đám đông ngước nhìn hắn đang lơ lửng trên bầu trời PORT. Dường như ai nấy đều quên mất rằng hiện tại vẫn đang giao chiến.
"A, một đêm tuyệt vời. Yên tĩnh, dịu dàng, một đêm không hợp với mùi máu."
Hắn bắt đầu chậm rãi nói. Không có gì che chắn giọng nói đó, và mọi người như những khán giả, chỉ chăm chú nhìn vào bóng người trên bầu trời đêm.
"Mọi người, có thể nói cho tôi biết không? Liệu đêm mai bầu trời có quang đãng đẹp đẽ thế này không?"
Lấy một câu hỏi làm cò súng, năng lực của hắn đổ xuống như những quân cờ domino. Những hiệu quả nhỏ bé nối tiếp nhau, nối tiếp nhau, dần dần lớn lên.
Chẳng mấy chốc, "Bài ca Do-Re-Mi" và "Bài ca Con Ếch" bắt đầu vang lên từ khắp nơi. Đó là một sự việc rợn người, nhưng kỳ lạ thay, hiếm có ai thắc mắc.
"Tôi là kẻ muốn bảo vệ bầu trời đêm này. Là kẻ tin rằng ở Kamisaki cũng sẽ có những khoảng thời gian đẹp đẽ và hạnh phúc trôi qua. Bạn của tôi đã gọi trận chiến đêm nay là Thánh chiến. Nhưng, tôi muốn gọi là Kháng chiến. Là trận chiến kháng cự lại những kẻ ác."
Bản thân Yurii không quên rằng đây là chiến trường. Vừa nói, hắn vừa mài giũa năm giác quan.
—Nếu đúng như kịch bản của mình.
Bài diễn thuyết ngắn này sẽ kết thúc bằng máu của chính hắn.
"Vũ khí của các bạn là lòng dũng cảm. Thứ ánh sáng nhỏ bé chỉ có một mình đó, khi tất cả cùng đồng loạt giương cao, sẽ trở thành ánh sáng chiếu rọi màn đêm. Hãy đứng lên. Hãy cất tiếng gầm vang."
Năng lực của Yurii đã kích hoạt tại trung tâm PORT. Đám đông không thể nghi ngờ những lời đó. Bao nhiêu người gào lên ô, ô. Những người bị cuốn theo cũng làm y như vậy, và tiếng gầm lan rộng ra như sóng.
"Nào, hãy đánh đổ Bàn Tròn. Bảo vệ các bạn, điều đó, bây giờ tôi không thể nói được. Nhưng, tôi xin hứa rằng chúng tôi sẽ đổ máu trước các bạn."
Ngay sau đó, một luồng sáng vươn tới, bắn xuyên qua Yurii.
*
—Bị ép phải nổ súng.
Đó là một nỗi sỉ nhục.
BJ cố kìm lại tiếng tặc lưỡi suýt chút nữa đã bật ra trong vô thức. Chẳng ai nghe thấy đâu, nhưng anh muốn hạn chế những cử chỉ xấu xí này. Tất nhiên, ngay từ khoảnh khắc Yurii xuất hiện trên bầu trời PORT, BJ đã khóa mục tiêu bằng [Xạ Kích]. Nhưng anh không thể bóp cò. Bản năng mách bảo anh rằng phát đạn đó sẽ không trúng. Và cũng chính bản năng là thứ đã tung ra đòn [Xạ Kích] cuối cùng ấy. Chỉ một khoảnh khắc lơ là, BJ đã không thể ngăn cản đòn tấn công đó phát động.
Dù cho tất cả đều nằm trong tính toán của Yurii.
Nơi BJ đang đứng là sân thượng một tòa nhà trong PORT. Để giữ khoảng cách an toàn khỏi phạm vi ảnh hưởng năng lực của Yurii, anh đã chọn một tòa nhà nằm khá xa ở rìa ngoài. Nhưng tiếng gầm thét phẫn nộ của các "công dân" vẫn vọng tới tận đây.
Một trong những tiếng hét đó vang lên: "Ở đằng kia!". "Thấy rồi. Hắn ở đằng kia!".
Một người dân đang chỉ tay về phía này. Về phía tòa nhà nơi BJ đang ẩn nấp, biết bao nhiêu kẻ đang lao tới. Những kẻ đã bị Yurii tẩy não. Hoặc là, những kẻ hùa theo đám đông đó.
Quét sạch bọn họ là việc dễ như trở bàn tay. Chỉ cần một đòn là có thể nhẹ nhàng tước đoạt mạng sống. Nhưng BJ không thể bóp cò.
—PORT, sắp vỡ vụn rồi.
Anh linh cảm như vậy. Ngay cả khi Redman chết, hay khi Nickel bị cướp mất thiết bị, anh cũng không hề cảm thấy sợ hãi chút nào. Từng cá nhân bọn họ chẳng có chút sức mạnh nào, nhưng tiếng gầm của đám đông công dân kia nghe như tiếng kêu trăng trối của chính PORT vậy.
—Dù có giết Yurii. Dù có giết Hominini.
Chắc chắn sự sụp đổ của PORT cũng không thể dừng lại được nữa. Không phải tấn công từ bên ngoài. Vết nứt đã xuất hiện từ ngay bên trong. Vết nứt ấy cứ lớn dần lên mỗi khi Bàn Tròn chống lại họ. Chỉ một đòn tấn công, chỉ mạng sống của một kẻ yếu ớt trong số họ, cũng sẽ dẫn đến sự diệt vong chí mạng.
Chẳng mấy chốc nữa, đám đông công dân sẽ tràn lên sân thượng này. Trong lúc ánh mắt anh đảo quanh tìm đường thoái lui, một vụ nổ bất ngờ bùng lên. Ngay giữa con phố nơi đám đông đang tụ tập. Liền sau đó, anh nghe thấy tiếng la hét và tiếng gầm đầy phẫn nộ của họ.
Đó là... năng lực của Suikyo?
—Làm đến mức đó sao.
Lẽ ra Suikyo đang tấn công vào Eden mới phải. Cô ta quay lại từ bao giờ? Quả nhiên, cô ta cũng đã chịu sự chi phối của Yurii. Chỉ để đổ thêm dầu vào cơn thịnh nộ của người dân, cô ta vừa mới giết chết vài người trong số họ.
—A. Thật tao nhã làm sao, Yurii.
Một đòn tấn công tối thiểu nhưng đạt hiệu quả tối đa giáng vào PORT. Tựa như một phát headshot vậy.
Cánh cửa sân thượng bật mở.
BJ không còn do dự nữa, bắn xuyên qua người công dân PORT vừa xuất hiện.
*
Công dân của PORT chiếm khoảng một nửa tổng dân số của toàn bộ Kamisaki—được cho là vào khoảng 500 người. Trong vòng 15 phút kể từ bài diễn thuyết ngắn ngủi của Yurii, một phần mười trong số đó đã chết. Những cuộc tranh chấp gây ra cái chết cho tận 50 người là rất hiếm ở Kamisaki. Việc có nhiều người chết đến thế trong cuộc nội chiến của một team, đây là lần đầu tiên xảy ra.
Nhận được báo cáo, Kaya khẽ khép mi lại.
—A, đơn giản đến thế này sao.
PORT tàn rồi. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được chĩa súng vào người của team mình. Nhưng đó cũng là điều không thể cưỡng lại được.
Yurii, kẻ đã rơi xuống lãnh thổ PORT sau khi trúng đòn bắn tỉa của BJ, được cho là đang dùng chính cơ thể bị thương của mình để bảo vệ công dân và chỉ huy họ. Nghĩa là, số lượng những kẻ bị hắn tẩy não vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Nhận được tin báo về nội loạn ở PORT, có vẻ như Taliho, Suikyo và Mabuchi—những người đang tấn công Eden—cũng đã quay trở lại lãnh thổ của mình. Ý đồ của Taliho thì chưa rõ, nhưng Suikyo và Mabuchi khả năng cao là đã thông đồng với Yurii. Việc hai kẻ này tiên phong trấn áp công dân, nhìn từ bên ngoài thì quá lộ liễu đến mức không cười nổi. Giết công dân để cung cấp nhiên liệu cho cơn giận dữ của công dân.
Làm đến mức đó sao, Yurii. Đến mức đó cơ à. Thật là... một điều đáng sợ.
Trên chiến trường, thông báo của Lily vẫn đang vang lên.
—Xin hãy ngừng chiến đấu. Xin hãy sợ hãi việc giết chóc lẫn nhau.
Xứ Sở Bình Yên sẵn sàng bảo vệ tất cả những ai chạy trốn vào lãnh thổ của chúng tôi. Nếu việc di chuyển đến đây gặp khó khăn, hãy tìm đến CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, team mới do Water thành lập. Water vẫn là bạn của tôi. Tôi sẽ thuyết phục cô ấy để các bạn không bị đối xử bất công. Mọi người, xin hãy ngừng chiến đấu.
Trên nền nhạc nền là giọng nói ấy, con người vẫn cứ chết đi. Kamisaki thật chật hẹp. Ngay cả ở chỗ của Kaya tại Bình Yên, cũng có thể nghe thấy âm thanh nặng nề của thứ gì đó đang vỡ vụn.
"Thêm 5 người nữa đã chết. Nội loạn ở PORT không dừng lại được nữa rồi."
Alice nói.
Vì Akiho đang ở chỗ Lily, nên ở cùng với Kaya lúc này chỉ có Alice và một người nữa—một chỉ huy đơn vị tên là Macaron. Chính Macaron là người lên tiếng:
"Có vẻ như đã có khoảng 60 người chạy sang CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Với Bình Yên mà nói, đây là con số không thể bỏ qua nhỉ."
Biết thế quái nào được. Chỉ có 60 người. Tại sao? Chạy trốn nhiều hơn đi chứ.
Kaya đứng dậy khỏi ghế sofa.
"Sắp đến giờ lặp rồi. Từ giờ đến lúc đó, tôi đi nghỉ đây."
Cậu muốn được ở một mình. Cảm giác... thật ngột ngạt. Thực lòng cậu muốn ở bên cạnh Akiho hay Toma, nhưng nếu không thể làm thế, thì thà một mình còn hơn.
Macaron hướng ánh mắt về phía cậu.
"Cậu thực sự không thể ngăn chặn hành vi man rợ này của Yurii sao?"
Sao mà làm được chứ, cái chuyện đó.
"Việc Yurii giết tôi dễ dàng hơn nhiều so với việc tôi ngăn cản hắn."
Thế nên cậu không thể dấn sâu hơn nữa. Tuồn thông tin cho Pan đã là cố gắng hết sức rồi, và nếu cô ta đã bỏ cuộc, thì không còn cách nào khác nữa.
—Thật sao?
Suy nghĩ đó vẫn hiện hữu. Nếu như cậu không giới hạn đối tượng hợp tác chỉ là Pan. Nếu như theo dự định ban đầu, cậu bắt chuyện với cả Pan và Yurii. Hoặc là, nếu chỉ giới hạn ở Yurii và giữ liên lạc mật thiết, thì chẳng lẽ không có việc gì làm được sao. Chẳng lẽ không thể dẫn dắt hắn đến con đường chiến thắng PORT một cách an toàn hơn, không gây thiệt hại cho công dân PORT sao.
Không, con đường đó không thể chọn được, Kaya thầm lắc đầu trong lòng.
Chưa chắc Yurii đã chịu nghe lời cậu. Cuộc chiến này, tàn lửa chưa lan đến chỗ Kaya. Vậy thì không cần thiết phải bước chân vào vùng nguy hiểm. Tuy nhiên, rất nhiều người đã chết. Và vẫn đang tiếp tục chết. Sự thật đó khiến cơ thể cậu run rẩy. Cơn buồn nôn dâng lên từ đáy dạ dày, cậu phải cố gắng nuốt nước bọt để kìm nén nó xuống.
Macaron nói bằng giọng như đang cười:
"Không phải cậu cũng mong muốn cái chết của công dân PORT sao?"
Kaya đứng dậy nhưng không bước đi, cậu trân trân nhìn về phía hắn. Hắn tiếp tục:
"Năng lực của cậu—'Hỏi & Đáp' (Q&A). Việc này lại làm tăng giá trị của năng lực đó. Những người sợ hãi chiến tranh, mong muốn vứt bỏ chiến tranh khỏi Kamisaki đã tăng lên. Có vài người cũng đã liên lạc với Bình Yên rồi đấy. Họ liên lạc xin được gia nhập từ vòng lặp sau."
Kaya lắc đầu vô nghĩa.
Chuyện đó, đương nhiên là cậu nhắm tới rồi. Đâu chỉ riêng cuộc chiến lần này. Những team yếu và trung bình cứ lần lượt rụng rơi, ở cái Kamisaki chỉ còn giới hạn vài team cường hào này, việc xảy ra chiến tranh quy mô lớn là điều thấy rõ trước mắt. Vậy thì cứ mặc kệ nó, giá trị của "Hỏi & Đáp" cũng sẽ tự nhiên tăng vọt.
Từ giờ trở đi, là cuộc chiến xem phe phản chiến có thể áp đảo phe hiếu chiến đến mức nào.
"Tôi đi nghỉ."
Chỉ buông lại một câu, Kaya rời khỏi phòng khách.
*
Còn 5 phút nữa là đến giờ lặp.
Lá bài cuối cùng mà Ido tung ra để đối phó với Tezcatlipoca, theo một nghĩa nào đó, nằm ngoài sức tưởng tượng. Ông nói:
"Mạng sống của tôi, có được không?"
Tezcatlipoca bất giác bật cười.
"Thứ đó tôi cứ tưởng ông đã trả rồi chứ."
Ngay từ lúc ông một thân một mình bước vào bàn đàm phán, cô đã nghĩ là hai bên đã đạt được thỏa thuận. Tất nhiên, Ido sẽ chết. Cô xin phép được giết ông một cách trân trọng. Và như thế, Trinh Sát Viên xuất sắc nhất Kamisaki sẽ trở thành Tezcatlipoca.
Ido khẽ gật đầu.
"Hiện tại, tổng số điểm của tôi là 120.000."
"Vậy sao."
"Tôi sẽ chuyển nhượng toàn bộ."
"Cũng không tệ. Nhưng mà..."
Mạng sống của Ido, và 12 vạn điểm. Chỉ để được sử dụng [Tái Yến] thêm một lần nữa thì cái giá đó là quá hời. Nhưng, cô có thứ muốn hơn thế. Ở thời điểm vòng lặp đã cận kề thế này, Ido không thể sử dụng cách chuyển đối tượng đàm phán sang Pan được nữa. Rõ ràng là không đủ thời gian. Nếu ông muốn cứu Kido, ông chỉ còn cách van xin Tezcatlipoca.
"Nhưng mà, thêm một chút nữa. Ví dụ như—"
Ido cắt ngang lời Tezcatlipoca, thay đổi giọng điệu:
"Thôi đi. Cái trò đùa giỡn với mạng sống ấy."
"Ý ông là sao?"
"Đúng như lời tôi nói. Tôi đã dâng hiến tất cả rồi. Như cô nói, tôi ngồi vào bàn đàm phán với tâm thế sẵn sàng vứt bỏ mạng sống. Cô còn mong muốn gì hơn nữa?"
Đương nhiên là có rồi.
"Sự thất bại, của ông."
Cái chết thảm hại của Trinh Sát Viên giỏi nhất Kamisaki.
Tezcatlipoca thích nhìn những thứ vĩ đại bị phá hủy. Cô thích lở núi, hay sự diệt vong của các vì sao. Những thứ đó luôn bi thảm, và lồng ngực càng đau đớn bao nhiêu, trái tim lại càng nhẹ nhõm bấy nhiêu. Cô nghĩ nó giống như khi stress tích tụ, người ta muốn xem một bộ phim buồn để khóc cho thỏa thích vậy. Vì thế, kết cục của cuộc đàm phán này, có thể nói là đã được định đoạt từ trước.
"Này, Ido. Hãy để tôi nói hết đã. Ý định của tôi là thế này. Ví dụ như, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của ông khi ông tuyên bố sẽ không dùng [Tái Yến] nữa."
Với những lời này, Ido liệu có tức giận không? Hay sẽ đau buồn? Cô đã rất mong chờ, nhưng ông không hề thay đổi sắc mặt. Ông vẫn nhìn cô với vẻ mặt chán chường, như thể ngán ngẩm lắm rồi, và nói:
"[Trinh Sát] là một năng lực đặc biệt."
"Ừ. Thì sao?"
"Những Trinh Sát Viên không hiểu bản chất của năng lực này sẽ dùng điểm để mua hiệu ứng. Ví dụ như vạch trần [Năng Lực Gốc] của kẻ địch, hay nghe lén cuộc gọi, những hiệu ứng kiểu đó."
Cô không hiểu ông muốn nói gì. Nhưng, cô cũng ghét việc tỏ ra dao động trước câu chuyện đột ngột này, nên Tezcatlipoca lịch sự đáp lời.
"Chúng tôi thì không như thế. Nếu có điểm, chúng tôi sẽ dùng để nâng cao năng lực xử lý của [Trinh Sát]. Nếu thông số của [Trinh Sát] và người chơi đủ cao, thì ngay cả khi không sở hữu năng lực riêng biệt, những điều đó vẫn có thể thực hiện được."
"Phải. Giống như tự viết code vậy. Trinh Sát Viên hạ cấp dùng điểm mua phần mềm, còn cao thủ thì nâng cấp hiệu năng của chính phần cứng, có thể diễn đạt như thế."
"Vậy thì sao?"
"Thực tế là, tất cả các năng lực được phân loại vào [Trinh Sát]—thậm chí cả [Năng Lực Gốc], đều có thể được thay thế bằng [Trinh Sát] thông thường."
Tezcatlipoca nuốt nước bọt đánh ực một cái.
—Hiệu ứng của [Tái Yến], không thể thay thế bằng [Trinh Sát] được.
Đó là [Năng Lực Gốc] được phân loại vào nhóm [Hỗ Trợ]. Nhưng, một [Năng Lực Gốc] khác mà Tezcatlipoca sở hữu—[Ngụy Thủ] thì khác. [Ngụy Thủ], năng lực can thiệp vào thiết bị của đối phương để cưỡng chế sử dụng năng lực, được phân loại vào nhóm [Trinh Sát].
Ido nói:
"Chỉ có hai người, ở cự ly gần thế này, trong một môi trường không có chút nhiễu nào, đối mặt với tôi hơn 30 phút, mà cô nghĩ là sẽ không bị trích xuất dữ liệu sao?"
Tezcatlipoca kiểm tra thiết bị của mình. Số lần sử dụng [Tái Yến], quả thực đã giảm đi một lần. Đó là lần [Tái Yến] cuối cùng để Kido có thể sống sót đến lúc lặp.
"Ngay từ đầu, ông đã nhắm đến cái này sao?"
"Không. Tôi chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ chút thôi. Đây là lần đầu tiên tôi bắt chước một [Năng Lực Gốc] phức tạp đến thế. Nếu có thể, tôi đã muốn cô tự sử dụng năng lực đó hơn."
"Vậy sao. Đáng tiếc thật."
Lỗ mất 60.000 điểm.
Tezcatlipoca đứng dậy khỏi ghế, chĩa khẩu súng đã chuẩn bị sẵn vào người đàn ông trước mặt.
"Còn 3 phút nữa là lặp. Đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi."
Ido vẫn ngồi trên ghế, lắc đầu liên tục vài cái.
"Như thế là không được. Nếu tôi chết, thành viên Bàn Tròn sẽ thay đổi. E rằng phe Yurii sẽ chiếm quá bán."
"Bất ngờ thật. Ông mà lại nói những lời như cầu xin tha mạng thế này sao."
"Đương nhiên rồi. Tôi không muốn chết. Con người, lúc nào cũng phải cố gắng để được sống."
"Nhưng, không được. Tôi không có hứng thú với cái gọi là tương lai của PORT, và đằng nào thì team này cũng sắp tan vỡ rồi. Hơn nữa."
Ngắt lời ở đó, Tezcatlipoca cười.
Trò chơi với Ido, cô đã hoàn toàn thua cuộc. Nhưng, cảm giác cũng không tệ. Vào phút chót, người đàn ông này đã chứng minh sự ưu tú của mình. Không chỉ gói gọn trong danh xưng Trinh Sát Viên giỏi nhất Kamisaki, ông ta đã thực hiện một điều như ma thuật ngay cả trong mắt Tezcatlipoca.
Vì thế, được tự tay giết ông là một vinh dự.
"Hơn nữa nhé, lời của ông, nghe chẳng giống thật lòng chút nào."
Trông không giống như đang cầu xin tha mạng từ tận đáy lòng. Chỉ giống như đang đọc lời thoại trong kịch bản theo đúng vai diễn của mình mà thôi.
"Đáng tiếc thật."
Ido nói.
"Phải. Tôi cũng vậy. Tôi đã muốn thấy cảnh ông thực sự cầu xin tha mạng."
Rồi sau đó mới giết ông.
Vĩnh biệt, Tezcatlipoca nói. Ido không đáp lại lời đó. Thay vào đó, ông nhắm mắt lại, thì thầm bằng giọng nhỏ và khàn:
"Con bé nói đúng. Tôi đã có thể yêu thương bọn họ... từ tận đáy lòng."
Nghĩa là sao nhỉ? Tuy thắc mắc, nhưng Tezcatlipoca không hỏi lại. Cô mỉm cười, dồn lực vào ngón trỏ với cảm giác như đang trao một nụ hôn.
Tiếng súng vang lên, âm thanh ướt át đến bất ngờ. Tựa như tiếng hú của con sói lạc bầy, dư âm vang vọng thật lâu.
Cơ thể ông lảo đảo, rồi đổ gục xuống khỏi ghế.
Nhưng thể xác đó, và cả vết máu kia, cũng sẽ sớm biến mất khi vòng lặp đến thôi.
*
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi cò súng được bóp ngay trước mắt, người ông nhớ đến là đứa con trai yêu quý của mình.
Thằng bé đã dừng lại ở tuổi 14. Hệt như một người hùng.
Thằng bé ngày thường, ngay cả dưới con mắt của bậc cha mẹ, cũng chẳng phải là đứa trẻ nổi bật gì. Vận động thì có phần kém cỏi. Cũng không có ấn tượng là nhiều bạn bè, chỉ chơi với hai, ba đứa cố định. Và, thằng bé thích những câu chuyện về vũ trụ. Nó có hàng tá sách viết về những thiên thể xa xôi hay tàu thăm dò hành tinh, và ông nghe nói nó chỉ giỏi mỗi môn Khoa học. Tuy chưa từng nói chuyện về ước mơ tương lai, nhưng có lẽ, nó đã muốn làm những công việc liên quan đến lĩnh vực đó.
Thế mà nó lại chết năm 14 tuổi. Cố cứu một ông cụ ngã xuống đường ray, chỉ mình nó gặp tai nạn.
Ido, Ginbuchi, Sakuragi Shujiro, rất tự hào về đứa con trai đó. Cả cái điểm không mấy nổi bật, cả cái điểm không giỏi vận động, cả cái điểm hơi nhút nhát nữa. Tất cả những điều đó đều là niềm tự hào. Việc nó ghét thịt bò, cà rốt và dưa chuột, hay việc thỉnh thoảng nó bướng bỉnh và lầm lì một cách khủng khiếp cũng là niềm tự hào.
Ngoại trừ việc cuối cùng nó lại chết vì cái lý do như tinh thần chính nghĩa, thì tất cả, không sót một thứ gì, đều là niềm tự hào. Chỉ cần nó còn sống, thì hạnh phúc đã được hứa hẹn rồi.
Chàng thanh niên tên Kido mà ông gặp ở Kamisaki, có nét gì đó giống với con trai ông. Khuôn mặt và vóc dáng khác nhau. Lời nói hành động, sở trường sở đoản cũng khác nhau. Nhưng, đôi mắt đẹp đẽ, tinh tế và có cảm giác dễ bị tổn thương ấy lại rất giống.
—A. Kido. Không phải ta yêu thương cậu đâu.
Chỉ là ta chồng hình bóng con trai lên cậu, và đơn phương áp đặt cảm xúc vào đó mà thôi. Ta chỉ tìm kiếm sự thay thế cho những gì đã mất ở nơi cậu. Ta chỉ mộng tưởng rằng nếu có thể cứu được cậu—người có vẻ như sẽ chết vì những lý do nhàm chán như tình yêu hay công lý, dù thực lòng ta muốn cứu con trai mình nhưng không thể nữa—thì vết thương mất con của ta sẽ nguôi ngoai phần nào.
Lẽ ra là như thế.
Cướp lấy năng lực của Tezcatlipoca, việc Kido sống sót đến vòng lặp sau đã được xác định. Sự an tâm đến run rẩy vào khoảnh khắc đó vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay. Khoảng thời gian đối mặt với Tezcatlipoca này, ông chỉ toàn nghĩ về Kido. Và cả những người đã cùng trải qua thời gian trong CLB Kinema nữa.
Nếu Kido chết, rất nhiều người sẽ đau buồn. Fujinaga sẽ khóc. Murasaki sẽ giận dữ. Nick sẽ đau khổ. Ông không muốn nhìn thấy các cô cậu ấy như thế, và trên hết, ông có thể dễ dàng tưởng tượng ra bản thân mình sẽ tổn thương khủng khiếp thế nào trước cái chết của Kido.
Vì thế cậu ấy phải sống.
Cội nguồn của cảm xúc là thứ mà ngay cả bản thân ông cũng không hiểu rõ. Có lẽ nền tảng vẫn là sự hối tiếc dành cho con trai mình. Dù vậy.
"Con bé nói đúng. Tôi đã có thể yêu thương bọn họ... từ tận đáy lòng."
Có thể kết luận như vậy cũng được.
Dù là ở cái Kamisaki nơi mọi thứ đều như hư cấu này, thứ cảm xúc nảy sinh trong lồng ngực này, gọi là tình yêu cũng được chứ nhỉ.
Tiếng súng chắc hẳn đã vang lên. Nhưng, ông đã không còn nghe thấy âm thanh đó nữa.
5
Trên giường, Kaya siết chặt thiết bị trong tay.
—Ginbuchi.
Rốt cuộc, không có liên lạc nào từ ông ấy. Không biết là tin nhắn của cậu không tới được, hay là ông ấy không cần đến sức mạnh của Kinema hiện tại—của Tsukio. Dù sao thì lúc này, cậu chỉ còn biết cầu nguyện cho sự bình an của Kido.
A. Sao mà bất lực đến thế này. Lúc nào cũng vậy.
Lúc nào cũng, lúc nào cũng, chỉ biết cầu nguyện. Cầu cho không ai phải chết. Cầu cho thế giới này không còn là nơi bi thảm, nơi con người chết đi một cách dễ dàng. Cầu cho ai cũng biết sợ hãi và ghét cái chết một cách bình thường. Nhưng, lời cầu nguyện là thứ vô giá trị. Dựa dẫm vào thứ đó cũng chẳng có ích gì. Chẳng có ích gì, vậy mà Kaya lại quá đỗi thiếu sức mạnh.
Cậu cuộn tròn người lại, ôm thiết bị vào ngực. Nếu cứ hờn dỗi thế này, chẳng mấy chốc Toma sẽ xuất hiện. Kaya đã linh cảm như thế, nhưng trật lất.
—Tớ muốn nói chuyện thong thả với cậu vào cuối tháng.
Trong lá thư của Toma đã viết như vậy. Nhưng, dù hôm nay ngày 31 đã sắp kết thúc, cô ấy vẫn không xuất hiện ở đây. Rốt cuộc là sao chứ? Cái "cuối tháng" mà Toma nói không phải là hôm nay sao? Hay là, đã có rắc rối ngoài dự tính xảy ra với cả cô ấy, khiến cô ấy bị giữ chân?
—Vậy thì, mình đã làm được gì?
Cứ bất lực thế này, thì làm được gì.
Suy nghĩ đi, Kaya thì thầm. Sinh vật sống, dù yếu ớt đến đâu, cũng chỉ có thể tiếp tục sống bằng cơ thể mình sinh ra này thôi. Nếu không muốn bỏ cuộc, thì hãy suy nghĩ không ngừng nghỉ, dù chỉ một khắc.
Kim đồng hồ lại nhích thêm. Kamisaki, trong khi dần thay đổi hình dạng từng chút một, đón chào vòng lặp tiếp theo.
*
"Công bố kết quả."
Ếch nói.
Con Mèo bên cạnh gã giật nổ pháo giấy cái bốp. Ở phía đối diện, con Cú cúi gằm mặt xuống, dùng cánh che trán một cách khéo léo.
Phản ứng của chính Kaya thì gần giống với con Cú. Ngồi trên chiếc ghế gấp quen thuộc, cậu nhăn mặt lườm Ếch. Cảm nhận về nhiệt độ khác nhau quá.
"Kết quả thế nào?"
"Tất nhiên là về vụ việc đang điều tra rồi."
Câu hỏi trọng tâm trong kế hoạch của Kaya—Cách để duy trì Kamisaki như một thế giới hòa bình?
Cách xử lý câu hỏi này, đối với Kaya cũng cực kỳ quan trọng. Sẽ được tính bao nhiêu điểm, hay là sẽ bị bác bỏ với lý do "không thể trả lời". Vì thế, nếu được, cậu muốn gã công bố một cách trang trọng hơn chút.
Ếch chống hai tay lên chiếc bàn dài, hơi rướn người tới trước.
"Nào, về số điểm cần thiết cho câu hỏi của cậu thì—"
"Vâng."
"Không rõ."
Hả? Tiếng thốt vô tình bật ra.
"Cái đó, công bố kết quả ở chỗ nào chứ?"
"Cuộc điều tra khó khăn—hay nói đúng hơn là kết quả của cái trò đóng dấu giấy tờ phiền phức kinh khủng, hiện tại đã xác định 'Không rõ' là câu trả lời chính thức. Vì đã ra kết quả là 'đã chứng minh được là không có cách nào làm sáng tỏ', nên tôi cũng muốn được khen ngợi cho sự nỗ lực đấy chứ."
Kaya nhắm mắt lại.
—Không rõ, là yếu.
Làm ngọn cờ để kích động đám đông thì quá yếu.
Suy nghĩ lại kế hoạch từ gốc rễ sao? Không phải là không có hình dung về lộ trình đó. Nhưng, đây là tình huống canh bạc bấy lâu nay đã phản tác dụng. Kaya đã chuyển hướng sang việc bán tên tuổi của mình cùng với hiệu ứng của "Hỏi & Đáp". Trong hoàn cảnh đó, cậu sợ việc gây ấn tượng cho xung quanh rằng "kế hoạch đã không diễn ra như ý muốn", "đã thất bại".
Để lấy lại thì sao? Chỉ còn cách kiếm được người ủng hộ mạnh hơn. Ví dụ như, Yurii. Có lý lẽ nào lôi kéo được hắn không?
—Không. Chưa đâu.
Câu trả lời của Ếch có gì đó sai sai.
Nếu đối với câu hỏi, gã thiết lập một số điểm rẻ mạt rồi trả lời là "Không rõ", thì còn hiểu được. "Cách để duy trì Kamisaki như một thế giới hòa bình, là không rõ". Tuy là chuyện đáng bực mình, nhưng ít nhất nó cũng tuân theo quy tắc năng lực về câu hỏi và câu trả lời.
Nhưng, lần này không phải vậy. Bản thân số điểm cần thiết cho câu hỏi là "Không rõ", thì hơi khó hiểu. Là trò chơi khăm của Ếch, hay nếu không thì cậu có cảm giác như đó là sự tử tế.
Kaya mở thiết bị.
"Tôi viết lại các câu hỏi đề xuất lần này được chứ?"
"Vâng. Nhưng xin hãy làm nhanh cho."
Lần này, 5 câu hỏi dự kiến của Kaya là:
Sau khi Toma rời đi, ở Bình Yên có còn phe Toma không? YES/NO
Trong số các chỉ huy đơn vị, ai là người không yêu quý Lily?
Danh sách "bạn bè" của Toma ngoại trừ CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới.
Chức vụ chính xác của Admin "Ếch" là gì?
Dù nội dung giống nhau, nhưng câu hỏi liên quan đến Toma, Ido, Pan đôi khi có số điểm cần thiết cao hơn câu hỏi về người chơi khác ở Kamisaki. Điều này chủ yếu là câu hỏi liên quan đến "thông tin cá nhân". YES/NO
Hai câu đầu cũng đã được đưa vào danh sách đề xuất lần trước. Số điểm cần thiết lần lượt là 1.200 P và 2.500 P. Cả hai đều là tài liệu đàm phán với Simon, và đã chốt là sẽ hỏi. Với lý do đó, Kaya đã nhận được 8.000 P nhượng lại từ Xứ Sở Bình Yên. Vốn dĩ cậu đàm phán là 10.000 P, nhưng bị kì kèo bớt đi 2.000 P.
Câu thứ ba—Danh sách "bạn bè" của Toma ngoại trừ CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, có lẽ sẽ khá đắt đỏ. Lần này cậu không định mua, chỉ đưa vào danh sách đề xuất để biết số điểm cần thiết dùng cho việc đàm phán với Simon hay Yurii sau này.
Câu thứ tư là thông tin Kaya thuần túy muốn biết. Trong cuộc trao đổi lần trước với Ếch, đã lộ ra việc gã cũng có "cấp trên". Thực lòng cậu muốn hỏi kiểu "Bức tranh toàn cảnh về ban điều hành Kamisaki là gì?", nhưng cậu chọn câu hỏi này để số điểm cần thiết nằm trong phạm vi với tới được. Những câu hỏi chuyên sâu hơn thì để sau khi có nhà tài trợ đã.
Câu hỏi cuối cùng đã trở thành một đoạn văn khá dài. Việc Pan nói "Tôi, Ido và Water là đặc biệt" cứ lấn cấn trong lòng cậu, và sau khi suy tính đủ đường, cậu đã chọn câu hỏi này.
Câu nào cũng muốn thông qua, nhưng với lời của Ếch vừa rồi, đã nảy sinh thứ cần ưu tiên hơn. Kaya viết lại câu cuối cùng.
Cách để xác định số điểm cần thiết cho câu hỏi "Cách để duy trì Kamisaki như một thế giới hòa bình?" là gì?
Cách diễn đạt hơi lằng nhằng, nhưng nếu hiểu theo nghĩa đen lời của Ếch thì sẽ thành ra thế này. Ếch nói "Hiện tại là 'Không rõ'". Suy nghĩ tự nhiên là do yếu tố bất định nào đó nên không thể thiết lập điểm số, vậy thì loại bỏ yếu tố đó là được. Hay đúng hơn, chỉ cần chỉ ra được khả năng có thể loại bỏ nó, thì tạm thời nó cũng đủ thành lập ngọn cờ cho Kaya và Xứ Sở Bình Yên giương lên.
"Như vậy là được rồi chứ ạ?"
Ếch nói. Kaya gật đầu.
Như mọi khi, Ếch kiểm tra 5 tấm thẻ câu hỏi được chuyển đến, thiết lập điểm số rồi chuyển cho Mèo và Cú. Con Cú mang những tấm thẻ đó đến tận tay Kaya. Kiểm tra những tấm thẻ đó, Kaya bật cười.
Sau khi Toma rời đi, ở Bình Yên có còn phe Toma không? YES/NO (1.200 P)
Trong số các chỉ huy đơn vị, ai là người không yêu quý Lily? (2.500 P)
Danh sách "bạn bè" của Toma ngoại trừ CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. (12.000 P)
Chức vụ chính xác của Admin "Ếch" là gì? (500 P)
Cách để xác định số điểm cần thiết cho câu hỏi "Cách để duy trì Kamisaki như một thế giới hòa bình?" là gì? (1.000 P)
Tốt quá, câu cuối cùng có mức điểm hợp lý. Kaya hướng tấm thẻ quan trọng nhất đó về phía Ếch và hỏi:
"Câu trả lời là?"
Trên ghế, Ếch thẳng lưng, hơi nghiêng đầu và nói:
"Việc tôi tiếp tục là người điều hành Kamisaki."
Hiểu được đại khái ý nghĩa câu trả lời đó, Kaya nuốt nước bọt.
—Là chuyện ở tầm cỡ đó sao.
"Ông, có thể sẽ không còn là người điều hành nữa sao?"
"Vâng. Hiện tại, có rất nhiều cuộc họp phiền phức được tổ chức về vụ đó. Nói ngắn gọn thì là tôi, hay Rắn. Câu chuyện là ai xứng đáng ngồi vào chiếc ghế gấp này hơn."
"Rắn."
"Phải. Rắn. Mật danh 'Ouroboros'. Vòng tròn tự nuốt đuôi, bao trùm và tuần hoàn khắp thế giới này."
"Sao tự nhiên nghe vĩ mô thế."
"Vì là chuyện quan trọng, nên tôi thử nói khích kiểu đó cho có vẻ nguy hiểm chút."
Chuyện quan trọng mà nói bằng cái giọng đùa cợt đó thì khó cho tôi quá. Thấy Kaya lườm, Ếch tiếp tục:
"Dù sao thì. Trường hợp tôi thua Ouroboros, việc điều hành Kamisaki lâu dài là không thể. Có lẽ là vậy."
"Thắng thua đó, quyết định thế nào?"
"Thực ra thì, tôi cũng không biết đâu. —Cậu có biết không?"
Ếch quay sang con Mèo bên cạnh. Con Mèo khẽ lắc đầu.
"Phương châm đại khái thì đã quyết rồi, nhưng vẫn chưa chốt. Cũng có vụ khiếu nại từ cô Izumime nữa."
Izumime—Cậu biết cái tên này. Kaya hỏi nhỏ như đang độc thoại:
"Izumime Soichi?"
Trước khi đến Kamisaki, địa điểm chỉ định trong thư mời từ ban điều hành là một căn chung cư. Chủ nhân của một căn phòng trong chung cư đó là Izumime Soichi. Hình như ông ta cũng nói mình là một người trong "Ủy ban điều hành Kamisaki".
Nhưng con Mèo lắc đầu.
"Không phải Izumime đó."
Không phải à, rắc rối thế. Izumime đâu phải cái tên dễ trùng đâu chứ. Kaya cầm lấy tấm thẻ tiếp theo.
"Tóm lại ông, rốt cuộc là cái gì?"
Ếch hướng nụ cười của con rối về phía này.
"Có vẻ sai câu hỏi rồi. Tôi trả lời nội dung trên thẻ nhé?"
"Vâng. Đành vậy."
Chức vụ chính xác của Admin "Ếch" là gì?
Gã nói:
"Tôi không có cái gọi là chức vụ. Nếu buộc phải nói, thì chắc là... tài sản cố định của Aporia chăng."
Tài sản cố định? Ra là vậy, ra là thế sao.
Chết tiệt, không đủ câu hỏi. Cậu muốn hỏi cái này cái kia nữa.
"Vậy thì, Mèo là? Cú là? Rắn là? Tôi là?"
Đâu là rối? Đâu là người? Ở đây, không có con người nào sao? Hay chỉ có Ếch là con rối?
Ếch không đổi sắc mặt. Gã vẫn cười một cách vô cơ.
"Mấy cái đó không có trong danh sách câu hỏi đề xuất lần này. Nếu cần câu trả lời, hãy thêm vào danh sách lần tới."
A, đúng rồi. Nhưng mà.
"Ông, không phải là phe tôi sao?"
Trong cuộc chiến với Rắn—Ouroboros, chẳng phải ông đang tìm kiếm thứ gì đó ở Kamisaki gần gũi với phe tôi sao.
Nhưng Ếch lắc đầu.
"Vai trò của tôi, là vận hành Kamisaki một cách bình thường."
Kaya méo miệng. Đó là một nụ cười. Thế này thì, dù có run rẩy, cậu cũng không thể không cười được.
"Ông không nói 'hãy thêm vào danh sách câu hỏi đề xuất lần tới' nhỉ."
"Nằm trong phạm vi tán gẫu nho nhỏ thôi ạ."
"Vâng. Và tán gẫu thì không có luật lệ."
Không có gì để khiển trách lời nói dối của con Ếch này cả.
"Tiếp tục xử lý năng lực phiền toái của cậu nào. Cậu còn câu hỏi nào khác không?"
Ếch nói. Kaya nói nốt hai câu hỏi nữa theo dự định, và kết thúc lần "Hỏi & Đáp" này.
6
Akiho Shiori đón vòng lặp tại phòng của Lily.
Và, Ngày An Nghỉ—mùng 1 tháng 8. Thiết bị của Akiho vừa tỉnh giấc đã reo lên.
"Akiho? Alice đây. Nói chuyện ngay chút đi."
Cô rất kém khoản dậy sớm. Cô muốn được ngủ nướng thêm ba lần nữa cơ. Hơi giận cá chém thớt, Akiho trả lời vào thiết bị:
"Gì vậy, ồn ào quá. Có cả Lily ở đây đấy nhé?"
"Có báo cáo cho Lily đó đây. Tình huống ngoài dự tính đã xảy ra."
"Không thích."
"Cái gì?"
"Ngoài dự tính ấy."
Mong là đừng xảy ra chuyện như thế. Vào Ngày An Nghỉ thì có chuyện quái gì được chứ. Chắc không phải cỡ như Yurii đánh sập PORT đâu nhỉ.
Alice nói nhanh:
"Kaya Ayumu biến mất rồi. Không thấy đâu cả."
"Không thấy đâu?"
"Tức là, cậu ta biến mất khỏi phòng ngủ ở chung cư nơi cậu ta lẽ ra phải ở trước khi lặp, và dùng [Trinh Sát] tìm cũng không ra."
Akiho nhăn mặt.
"Nghĩa là, cùng tình trạng với Water sao?"
"Hả? Ừ, đúng vậy."
Cái gì vậy chứ. Rắc rối quá đi mất.
"Tạm thời, hãy tìm kiếm trong khả năng có thể đi."
Nói rồi, Akiho lại nằm xuống giường. Bên cạnh, Lily nói:
"Sao thế?"
Không biết nữa. Chỉ biết là, rắc rối to rồi, ngoài chuyện đó ra thì chịu.
"Có rắc rối bí ẩn phát sinh, nên tôi tập trung suy nghĩ chút nhé."
Trả lời xong Akiho nhắm mắt lại.
—Kaya biến đi đâu?
Cùng chỗ với Toma? Có cách nào tìm ra hai người đó không?
Không, e rằng để tâm trí bị cuốn theo hướng đó chỉ tốn công vô ích. Nếu Kaya đã linh cảm được sự việc này, cậu chắc chắn sẽ để lại manh mối gì đó. Manh mối mà cứ để mặc thì rồi cũng sẽ đập vào mắt. Nếu không, thì nghĩa là sự việc này nằm ngoài dự tính của cả Kaya. Thứ như thế, có nghĩ cũng vô dụng.
—Vậy thì vai trò của mình, là chuẩn bị sẵn sàng tình hình ở Bình Yên để đề phòng khi Kaya trở lại.
Kaya. Chết tiệt. Nếu là tên đó, lúc này hắn sẽ làm gì?
Đầu tiên là phải chia sẻ thông tin với vài người. Trước hết là Tsukio. Còn lại là ai? Simon? Với gã thì thà không để gã biết Kaya biến mất còn hơn, nhưng vốn dĩ là chuyện nghe từ Alice nên chắc mọi người đều biết hết rồi. Hay đúng hơn, liệu có khả năng đây là âm mưu của phe Simon, và Kaya đang bị chúng bắt giữ không? Trường hợp xấu nhất, khả năng cậu ta đã bị chúng giết rồi thì sao.
Suy nghĩ không thể gom lại được. Dù vậy, đây không phải tình huống được phép lãng phí thời gian để lo âu. Hiện tại, Kamisaki đang thay đổi nhanh chóng. Không được để bị bỏ lại phía sau dòng chảy đó.
Vẫn nhắm mắt trên giường, Akiho mở miệng:
"Lily. Tôi có việc nhờ."
"Gì vậy?"
"Tôi sẽ thiết lập một cuộc họp, cô tham gia nhé. Thành viên gồm cô và tôi, anh Tsukio, Simon, với lại Mèo Trắng và Koge."
Chúng ta mất Kaya, CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới mất Toma. Trước mắt nên bắt tay ở điểm này. Muốn trao đổi thông tin dù chỉ một chút.
"Được thôi."
Giọng trả lời của Lily hơi run rẩy.
—Nhắc mới nhớ, Lily từng suýt bị Mèo Trắng giết, và bị Simon phản bội.
Tất nhiên, sẽ không phải là cuộc họp dễ chịu gì. Cô đã không cân nhắc đến gánh nặng cho cô bé. Tuy nhiên lúc này, cũng không thể rút lại ý kiến được.
—Mình phải bình tĩnh.
Dù không có sức tưởng tượng như Kaya, không thể chọn những cách làm táo bạo, nhưng cô phải là người kể chuyện bảo vệ sự tồn tại của Lily. Vì cô bé này và Tsukio, là quân bài chủ lực của Kaya.
"Tôi sẽ chủ trì cuộc nói chuyện. Lily, có điều gì không vừa ý hãy bảo tôi."
Phải sắp xếp lại suy nghĩ. Phải tìm ra vấn đề và mối đe dọa, tìm ra luận điểm để giảm thiểu kẻ thù và gia tăng đồng minh hết mức có thể.
Thở hắt ra một hơi, trong lòng cô tạm thời cứ than phiền với Kaya cái đã.
—Đừng có bắt tôi phải bán sống bán chết chứ.
Cô rất kém mấy vụ này, thật đấy. Và, Akiho tin rằng ưu điểm của mình là không đụng tay vào những việc mình kém.
"Tạm thời, đi tìm cuốn vở và cái bút đã."
Lẩm bẩm như vậy, Akiho chui ra khỏi giường.
Vì nhìn Kaya Ayumu suốt nên cô biết. Cuộc chiến của cậu ấy bao giờ cũng bắt đầu từ một trang vở trắng tinh.
