1
— Xác nhận thủ lĩnh của [Xứ Sở Bình Yên - Đội 7] đã tử vong. Đội của bạn giành chiến thắng.
Dòng thông báo trôi qua trên màn hình.
Kido dùng bàn tay trái còn lại đập mạnh với tay của Fujinaga. Ngay sau đó, tiếng hò reo vang dội vọng lại từ phía cửa sổ. Là hướng rạp chiếu phim, các thành viên của CLB Kinema đang ăn mừng.
Fujinaga vội vã nhoài người ra cửa sổ, hét lớn về phía đó:
"Hạn chế săn giết! Thu nhận chúng! Đừng lãng phí Điểm!"
Liệu họ có nghe thấy không? Không rõ nữa. Fujinaga chỉ kịp bỏ lại câu "Xin phép" rồi lao vụt đi. Kido vẫy tay với theo cô, thầm nhủ: "Vừa phải thôi nhé."
Trong mấy bộ phim dã sử, tôi thi thoảng vẫn thấy cảnh tàn quân bại trận tháo chạy và bị truy sát từ phía sau. Khi kẻ thù đã quay lưng lại, ta nắm giữ lợi thế tuyệt đối. Nghe nói cũng vì thế mà sinh ra cái vai trò "người ở lại", chấp nhận cái chết đoạn hậu để đồng đội kịp thoát thân.
Nhưng ở Kamisaki, chuyện đó là viển vông.
Thực tế ở đây tàn khốc và áp đảo hơn nhiều: Kẻ thắng có quyền trục xuất kẻ thua. Đó là luật lệ về đội nhóm và lãnh thổ.
Khi thủ lĩnh địch bị tiêu diệt và trận chiến kết thúc, ngay khi thông báo vang lên, trạng thái giao tranh được giải trừ và đội thắng sẽ nuốt trọn lãnh thổ của đội thua. Tiếp đó là màn giày xéo đơn phương bằng Năng lực.
Về mặt dữ liệu, đội thua cuộc đã không còn tư cách của một đội, cũng chẳng còn lãnh thổ. Nghĩa là họ không thể kích hoạt Năng lực. Đội thắng biến lãnh thổ đối phương thành sân nhà và có thể tự do tung hoành trong đó.
Điều Fujinaga hét lên là một lẽ phải, và cũng là tôn chỉ hoạt động lâu nay của CLB Kinema. Tức là, thay vì giết những kẻ địch không còn khả năng kháng cự để lấy một nửa số Điểm, hãy lôi kéo chúng về phe mình. Hoặc đe dọa để chúng buộc phải chuyển nhượng Điểm. Cách này có lợi hơn cho tổng quỹ Điểm của cả đội, và về mặt tâm lý cũng đỡ gây phản cảm.
Tuy nhiên, lần này đó không phải là nước đi tối ưu.
Chắc chắn cả Fujinaga cũng hiểu điều đó. Bởi vì đối thủ của CLB Kinema là Đội 7 của Xứ Sở Bình Yên, nhưng lãnh thổ lại tiếp giáp với Đội 8. Lãnh thổ của Đội 8 vẫn thuộc về phe địch, nếu tàn quân chạy thoát sang đó thì chúng ta hoàn toàn bó tay.
Về mặt dữ liệu, đáp án chính xác cho lần này là truy sát không tha, bất kể lý do.
Ai cũng hiểu. Nhưng cả Fujinaga lẫn Kido đều không thể đưa ra chỉ thị tàn khốc đó.
"Nực cười thật," Kido thầm thở dài trong lòng.
Dù chính anh vừa mới giết một người cách đây không lâu. Dù anh vừa mới cùng Fujinaga hân hoan vì điều đó. Nhưng khi đứng ở vị thế áp đảo hoàn toàn, anh lại không đủ can đảm để ra lệnh tàn sát.
Nếu là Kaya, liệu cậu ta có làm được không? Nếu thiếu niên đó là thủ lĩnh, liệu cậu ta có ra lệnh săn giết đến cùng không thương tiếc?
Không biết nữa. Cảm giác như cả hai khả năng đều có thể xảy ra, hoặc có khi cậu ta sẽ đưa ra một chỉ thị điên rồ nào đó mà anh hoàn toàn không nghĩ tới.
Dù sao thì, đây cũng là một nỗi trăn trở xa xỉ. Mới lúc trước anh còn đang băn khoăn xem nên đón nhận cái chết như thế nào. Giờ đây, dù chỉ là tạm thời trì hoãn nó, điều đó đáng quý biết bao.
Kết quả, trong số 18 thành viên thuộc Đội 7 Xứ Sở Bình Yên: 1 người đầu hàng, 3 người bị bắt giữ, 4 người chết, và 10 người còn lại đã trốn thoát. Nếu ra lệnh "thấy là giết", số người chết có lẽ đã tăng gấp đôi.
Dù cảm thấy hơi tiếc nuối, Kido không hề hối hận. Vốn dĩ trong số 4 kẻ tử trận đã có tên Azuchi kia. Dù chỉ nhận được một nửa, riêng hắn cũng mang lại hơn 6000 Điểm. Cộng thêm phần của 3 kẻ còn lại, tổng thu nhập vào khoảng 9300 Điểm.
Về phía ta, kể cả Kaya - người đảm nhận vai trò nguy hiểm nhất, và Pikkara - người đã bắn hạ Azuchi ngay khi khai chiến, tất cả đều bình an vô sự. Có thể nói là một chiến thắng áp đảo toàn diện.
Kido nghe báo cáo trong khi được Kakogawa cõng trên lưng lần nữa.
"Ba tên bị bắt có thái độ chống đối. Chắc chỉ đe dọa khéo để chúng nhượng Điểm, rồi dùng làm con tin đàm phán với Xứ Sở Bình Yên thôi ạ."
"Đội mình theo phương châm đó mà. Thế còn người đầu hàng thì sao?"
"Là Trinh Sát Viên của bên kia. Hiện tại Ryama đang tiếp chuyện."
Vừa nói chuyện thì họ cũng về đến rạp chiếu phim. Mở cửa kính lối vào, Ryama nở nụ cười tươi rói.
"A. Mừng mọi người đã về."
Mấy thành viên khác có mặt ở sảnh cũng lần lượt lên tiếng chào hỏi. Xen lẫn trong đó là những câu chuyện công việc.
"Vật tư của Đội 7 thu hồi thế nào đây? Đất nằm tách biệt nên khó quá."
"Vòng lặp tới có chỉ thị phát triển đội không? Không có thời gian lập phương án phân bổ Điểm..."
"Chơi trò tạt Cola được chứ? Dù sao cũng sắp Lặp rồi mà."
Nằm trên lưng Kakogawa, Kido không có tâm trạng để tán gẫu. Anh trả lời chung:
"Thủ lĩnh hiện tại là Fujinaga. Hỏi cô ấy đi."
Tuy nhiên, lát nữa sẽ cần thảo luận kỹ lưỡng. Đặc biệt là cách đãi ngộ Kaya rất khó xử. Chiến quả lần này thực chất gần như do một mình cậu ta mang lại, nhưng nếu thưởng quá nhiều Điểm thì nội bộ đội sẽ phản đối gay gắt.
Nhưng lúc này, có một điều khiến anh bận tâm hơn. Đối diện Ryama là một thiếu nữ lạ mặt đang ngồi.
Một cô gái với mái tóc đen dài, đeo chiếc ba lô da nhỏ. Chân tay và cổ đều dài, dáng dấp trông khá người lớn nhưng gương mặt lại mang nét thơ ngây. Ngược lại, đôi lông mày xếch lên sắc sảo tạo nên biểu cảm đầy kiên định. Những đường nét mâu thuẫn ấy khiến người ta khó lòng đoán định, nhưng có cảm giác cô bé mới chỉ chừng học sinh cấp hai.
"Em là người đầu hàng?"
Cô bé gật đầu.
"Em tên là Mono. Trinh Sát 1200 Điểm, Cường Hóa 900 Điểm. Rất mong được giúp đỡ."
Cô bé cúi đầu chào. Tổng cộng 2100 Điểm. Chưa thể gọi là "hàng khủng", nhưng cũng đủ xếp vào hàng trung kiên. Cách phân bổ Năng lực cũng phổ thông, không có gì lạ.
Các đội lớn thường để những Trinh Sát Viên nhiều Điểm lui về tuyến sau chuyên tâm thu thập thông tin. Ngược lại, Trinh Sát Viên tầm trung trở xuống thường làm trợ lý cho thủ lĩnh đang giao chiến, dễ phải ra chiến trường nên hay được lắp thêm Cường Hóa. Ryama nhà mình cũng có chút Cường Hóa.
Thú thật, nếu chỉ số đảo ngược lại thì anh sẽ vui hơn. Đội yếu nhược cần nhất là sức chiến đấu đơn thuần. Đặc biệt CLB Kinema hiện tại kỹ năng đang bị lệch quá nhiều về Xạ Kích. Tuy nhiên, tất nhiên rồi, có thêm lực lượng mới là điều đáng mừng.
"Anh là Kido. Thủ lĩnh của nơi này cho đến ít lâu trước."
"Vâng. Đương nhiên là em biết rồi. Thiên tài, Kido."
Anh buột miệng cười.
"Hoài niệm thật đấy. Nhưng anh chỉ là người thường thôi."
Trước đây, nhờ một chiến quả tình cờ may mắn mà anh từng được gọi như thế. Nhưng cái tên đó chẳng lan rộng mấy. Nếu so ra, thì biệt danh còn lại có lẽ nổi tiếng hơn.
Mono dường như cũng biết cái tên đó.
"Vậy là, Juggler?"
"Giá mà anh còn đủ hai tay."
Tiếc thay, chỉ với một tay trái thì không thể tung hứng giỏi được. Kido mỉm cười nói "Mong được giúp đỡ", rồi nhờ Kakogawa đưa mình về phòng.
*
Thiệt hại ít hơn dự kiến. Đó là nhờ từ sau bọc bỏng ngô tối qua, cậu chẳng ăn gì cả.
Kaya nôn thốc nôn tháo sạch mọi thứ trong dạ dày ra sàn gỗ tầng hai của một căn nhà dân xa lạ, lau nước mắt rồi mới quay lại căn cứ của CLB Kinema. Giữa đường, cậu chợt nhớ ra mình bỏ quên cái máy nghe nhạc đang cắm vào loa của ngôi nhà đó nên phải quay lại lấy.
Tại sảnh rạp chiếu phim, cậu nhận được sự chào đón nồng nhiệt ngoài mong đợi. Dù là chiến công nhờ giết người, nhưng được người ta cười với mình cũng không tệ. Tuy nhiên, việc đầu tiên là phải súc miệng. Cậu đáp lại qua loa rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Súc miệng xong, cậu dúi cả đầu vào bồn rửa, xả nước xối xả. Cậu muốn gột sạch cơn nóng đang thiêu đốt tâm trí mình. Đang làm vậy thì có tiếng nói cất lên từ phía sau.
"Vất vả rồi."
Giọng của Akiho.
Cậu ngẩng đầu lên. Gương mặt tiều tụy phản chiếu trong tấm gương trước mặt. Cũng phải thôi, vừa mới giết người xong mà. Không, người giết là Kido và Fujinaga chứ. Nhưng cũng chẳng khác nào cậu giết cả.
Akiho cười khúc khích.
"Trông mặt cậu kinh khủng quá."
Qua tấm gương, Kaya nhăn mặt với cô.
"Đây là nhà vệ sinh nam mà."
"Tớ có vào trong đâu."
"Mấy giờ rồi?"
"Chịu. Chắc tầm 10 giờ 30 phút."
"Chẳng phải cậu định ngủ đến 12 giờ sao?"
"Tớ ngủ rồi. Nhưng xung quanh ồn ào quá."
"Vòng lặp có giải quyết được thiếu ngủ không nhỉ?" Akiho nói.
Tất nhiên Kaya cũng chẳng biết câu trả lời. Cuối cùng cậu cũng quay lại đối diện với cô, bước lại gần vài bước.
"Nhờ cậu mà tớ thoát chết. Azuchi tin sái cổ tớ là Xạ Thủ."
"Chẳng ai nghĩ trên chiến trường lại có kẻ chỉ bật cái đèn nhấp nháy đâu."
Năng lực mà Kaya chọn hoàn toàn vô dụng trong thực chiến. Việc Azuchi phải đề phòng một đối thủ vô hại như cậu, quả nhiên là nhờ cái đèn Akiho chế tạo quá tốt. Cậu từng xem qua màn hình thiết lập, nhưng chỉ thấy toàn các mục và con số, Kaya chẳng hiểu nổi một nửa. Chỗ này quyết định màu sắc nhỉ? Chỗ này là thời gian phát sáng? Vậy cái này chắc là cường độ ánh sáng? Chỉ hiểu đến thế là cùng.
Khi cậu dùng hai tay vò đầu cho nước bắn tung tóe rồi quay lại, Akiho nhăn mặt.
"Bẩn quá đi mất."
"Tớ quên mang khăn."
"Ủa? Tưởng trong từ điển của kẻ hèn nhát không có từ 'chuẩn bị thừa thãi' chứ?"
"Cái vụ sợ gội đầu thì tớ tốt nghiệp từ hồi lớp 2 rồi."
Mở mắt trong hồ bơi thì mất nhiều thời gian hơn chút. Thực ra giờ vẫn hơi sợ. Cậu cứ tưởng tượng ra cảnh vi khuẩn trong nước bám vào nhãn cầu.
Akiho vẫn nhăn mặt, nhưng không có vẻ gì là khó chịu. Đôi mắt cô đang cười.
"Vụ cá cược, cậu thắng rồi nhỉ?"
"Trận đầu thôi. Nhờ thế mà lần tới có thể hành động an toàn hơn chút."
"Lần tới có vẻ khó thắng hơn đấy."
"Đương nhiên. Nhưng dù thua cũng không bị lấy mạng."
Có lẽ vậy. Không biết nữa. Ít nhất thì chắc sẽ không đến mức phải liều mạng như lần này.
"Akiho thì sao? Không ngủ nữa à?"
"Ồn ào lắm, với lại gối không hợp. Mà này, nếu Vòng lặp hồi phục cả tay chân, thì chắc da dẻ sần sùi cũng được reset nhỉ. Biết đâu tớ lại vớ được dung nhan bất tử rồi cũng nên?"
Dung nhan, Kaya lặp lại từ đó trong lồng ngực. Một chủ đề thật khó để đưa ra lời nhận xét.
Akiho đang áp tay lên má vẻ vui thích, bỗng vươn tay về phía này.
"Dù sao thì, chúc mừng chiến thắng."
Cô biết lời chúc đó sẽ làm Kaya tổn thương. Cô biết cậu sẽ nhớ lại cái xác của Azuchi và lại run rẩy. Vì biết cô biết những điều đó, Kaya nhắm mắt lại. Hai tay Akiho chạm vào má Kaya, rồi cứ thế kéo cậu vào lòng.
Cảm thấy an tâm hơn một chút, cậu đáp:
"Ừ. Cảm ơn cậu."
Cậu cảm nhận được Akiho đang cười khúc khích.
"Nhân tiện, tớ chợt nhớ ra."
"Gì cơ?"
"Bánh Mont Blanc giới hạn của tiệm Étranger thì tính sao đây?"
Chuyện từ đời nảo đời nào rồi, cậu định nghĩ thế, nhưng hóa ra là chuyện hôm qua. Đó là lời hứa khi nhờ Akiho đi cùng đến căn chung cư kia. Thất hứa với Akiho thì đáng sợ lắm.
A—, Kaya lầm bầm trong miệng rồi tách mình ra khỏi vòng tay cô.
"Để lần tới tớ nghĩ cách."
"Nghĩ rồi có giải quyết được gì không?"
"Không nghĩ thử thì sao biết cái gì không giải quyết được."
Ở Kamisaki cũng có thể có tiệm bánh ngọt. Không, nhưng lỡ chỉ định tên quán rồi thì chắc hy vọng mong manh lắm. Dù vậy, có thể trả Điểm cho con Ếch kia để nó tạo ra bánh của Étranger chẳng hạn. Dù sao thì không phải là không có hy vọng.
"Mấy chuyện đó, tiện thể mình cùng đi thảo luận với anh Kido chút nhé."
Chỉ còn hơn 13 tiếng nữa là đến Vòng lặp. Cần phải nhanh lên.
Gõ cửa phòng thủ lĩnh, có tiếng đáp lại: "Ai đó?"
Không phải Kido. Giọng của Fujinaga.
Kaya mở cửa.
"Vất vả rồi. Tôi đến để thảo luận chút ạ."
"Là cậu à."
Fujinaga nhăn mặt, còn Kido đang nằm trên giường thì mỉm cười. Cảnh tượng này dường như đã quá quen thuộc.
Khi Kaya cùng Akiho bước vào phòng, Kido nói:
"Hoàn hảo lắm. Mọi người đều biết ơn cậu đấy."
"Cảm ơn anh."
Thì, đó là mục đích để cậu đặt cược tính mạng mà. Không được đánh giá chút nào thì gay go lắm.
"Mệt rồi phải không. Lần này thì chắc chắn sẽ không có giao tranh cho đến hết Ngày Yên Nghỉ. Nghỉ ngơi thoải mái đi."
Ngày Yên Nghỉ, nghe nói là từ dùng để chỉ ngày Vòng lặp bắt đầu lại ở Kamisaki—ngày 1 tháng 8. Vào ngày 1 tháng 8, mọi trạng thái giao tranh tạm thời được giải trừ, hơn nữa trong ngày này, không đội nào được phép Tuyên chiến. Đây là ngày nghỉ duy nhất trong tháng tại Kamisaki.
Kaya buột miệng than thở:
"Tôi lần đầu thấy xác chết đấy."
Không, sai rồi. Trước đây cậu từng thấy xác chết. Ví dụ như hồi lớp 4 khi ông nội mất. Nhưng ông nội nằm trên giường bệnh và cái chết của Azuchi quá khác biệt. Nếu phải nói, thì cái chết của Azuchi mới đúng là quy luật tự nhiên của sinh vật. Có bao nhiêu loài vật được chết trên chiếc giường êm ái? Trong thế giới loài thú, hình ảnh bị đánh bại, bị nanh vuốt cắm phập vào người, máu chảy đầm đìa rồi chết dễ hình dung hơn nhiều. Ngay cả cái hình dung đó cũng khiến người ta buồn nôn.
Hiếm khi Fujinaga lại cất giọng nhẹ nhàng.
"Cái chết ở thế giới này không phải là cái chết thuần túy. Chỉ là bị gửi trả về thế giới cũ thôi. Không cần bận tâm đâu."
Lời đó có phải thật lòng không? Có căn cứ nào để tin vào lời con Ếch kia không?
Cảm giác như không phải vậy. Nếu không tin vào những lời cứu rỗi đó, dù là dối trá hay lấp liếm, thì quá đau đớn. Nên người ta mới tự lừa dối bản thân để tin vào điều mình muốn tin chăng.
Bên cạnh Fujinaga, Kido nhìn vào cánh tay phải đã mất của mình.
"Nơi này là một tác phẩm hư cấu được dàn dựng công phu. Nghĩ như vậy sẽ tốt hơn đấy. Xác chết rồi cũng sẽ biến mất theo Vòng lặp."
Chuyện đó thì cậu đã nghe rồi. Vòng lặp sẽ khôi phục "người chơi" về trạng thái khi họ mới đến đây. Vật dụng mang theo cũng trở lại nguyên trạng. Tuy nhiên, người chết và di vật của họ sẽ không lặp lại mà cứ thế biến mất.
Thứ có thể chuyển tiếp qua Vòng lặp ở Kamisaki, ngoại trừ ký ức của người chơi, dường như chỉ có những thông tin được quản lý trên thiết bị. Điểm số tất nhiên được chuyển tiếp. Lãnh thổ của đội, nội dung trong thư mục dữ liệu cũng vậy. Nhưng những thứ bên ngoài thiết bị sẽ trở về như cũ. Ví dụ như các loại ghi chép cũng sẽ trở thành giấy trắng. Vì thế Ryama đã dặn nếu cần thì hãy chụp ảnh lại bằng thiết bị.
Đúng như lời Kido, nơi này giống hệt một thế giới hư cấu. Một thế giới game chỉ trông có vẻ chân thực. Nếu vậy thì việc giết nhân vật địch chẳng có gì phải suy sụp cả.
Thứ lý lẽ đó, làm sao mà nuốt trôi được.
Bởi vì chúng ta hiện tại vẫn đang sống. Vẫn biết đói, biết buồn ngủ. Đánh vào thì đau, nhịn thở thì khổ. Nếu đang sống thì phải biết sợ cái chết. Chẳng ai rảnh mà đi quan tâm đến lời của con Ếch không thể kiểm chứng kia.
Mình phải sống sót.
Dù phải chiến đấu, dù thất bại, dù phải bò lê bò lết. Nhất định phải tiếp tục sống. Nên vẫn chưa nghỉ ngơi được. Kaya nói:
"Tôi đến để bàn chuyện."
Fujinaga là người trả lời:
"Phân chia Điểm số hả?"
"Không."
Phủ nhận xong, cậu lại nghĩ không, cũng sai.
"Đúng là có liên quan đến Điểm số, nhưng quan trọng hơn là về chuyện Tuyên chiến sau khi Vòng lặp bắt đầu lại."
Cả hai người họ đanh mặt lại. Fujinaga thì thầm như một tiếng thở dài:
"Xứ Sở Bình Yên, hả."
Đương nhiên rồi. Một đội yếu nhược đã chiến thắng một đội lớn. Dù đối thủ chỉ là một phần nhỏ bị chia cắt, và chiến thắng chỉ là một lần duy nhất, nhưng thắng là thắng, thua là thua.
Thực tế, lãnh thổ của CLB Kinema đã ăn sâu vào Xứ Sở Bình Yên. Chắc chắn sẽ có phản công. Nếu không có thì càng đáng sợ hơn. Phải tính đến khả năng ngay cả chiến thắng này cũng nằm trong dự tính của đối phương, và chúng ta đang bị cuốn vào thứ gì đó mà Kaya không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại, tốt hơn hết là nên nghĩ rằng Xứ Sở Bình Yên sẽ hành động ngay sau Vòng lặp.
Kido nghiêng đầu.
"Cậu nghĩ nên làm thế nào?"
Rõ rành rành ra đó. Chuyện như vậy.
"Hãy mang lãnh thổ và Điểm số vừa giành được làm quà ra mắt để sáp nhập vào đội khác."
Chúng ta chỉ tình cờ thắng một lần trong một tình huống hạn chế mà thôi.
"Ứng cử viên số một là Xứ Sở Bình Yên. Azuchi đã ký một hợp đồng đặc biệt. Tôi muốn điều tra lý do đó ngay lập tức. Có thể họ có lý do để khao khát chiến lực đến mức tạo ra ngoại lệ. Nếu làm khéo, chúng ta có thể bán mình với giá cao. Ví dụ, nếu dồn số Điểm vừa có cho anh Kido, tổng điểm sẽ vượt qua Azuchi."
Ai nghĩ cũng sẽ ra kết luận đó thôi. Sắp tới, CLB Kinema đơn độc sẽ không thể sống sót. Cậu đã nghĩ vậy. Nhưng Kido cười khổ.
"Không được đâu."
"Tại sao? Anh không hài lòng với Xứ Sở Bình Yên à?"
"Ở đâu cũng thế thôi. Nơi này bắt buộc phải là CLB Kinema."
Kido ngồi trên giường, nhìn chằm chằm về phía này. Đôi mắt anh trong veo một cách kỳ lạ. Biểu cảm cũng thật dịu dàng.
Cái gì vậy chứ, Kaya nghĩ. Lần tới họ sẽ không coi thường chúng ta như lần này đâu. Cứ đà này, một cuộc chiến cầm chắc thất bại sẽ bắt đầu. Tùy tình huống mà là cuộc chiến dẫn đến cái chết đấy. Hãy lo lắng hơn đi. Hãy sợ hãi đi. Hãy hoảng loạn đi. Đừng có làm cái vẻ mặt như thể chấp nhận cái chết thế kia.
Bởi vì, đó chỉ là ảo giác thôi. Thật sự, nếu cảm nhận được cái chết cận kề, làm sao giữ được vẻ mặt đó. Vậy nên, hãy nhận ra đi. Hãy tự giác ngay lúc này đi. Hãy run rẩy trước những gì mình tưởng tượng đi.
Kido nói:
"Tôi có lý do để bảo vệ đội này."
"Chết rồi thì bảo vệ sao được."
"Đúng vậy. Để tôi nói lại. Tôi có lý do để đặt cược tính mạng mình ở nơi này. Dù cho có phải chết một cái chết vô nghĩa."
Làm gì có thứ đó. Cậu muốn hét vào mặt anh ta như vậy. Nhưng liệu tranh luận có thuyết phục được anh ta không?
Không có sinh vật nào có thể chết khi đang còn sống. Biscuit đã nói vậy. Nhưng con người, có lẽ là sinh vật duy nhất có thể quên mất rằng mình đang sống.
Kaya hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Tự trấn tĩnh bản thân.
"Hãy cho tôi nghe lý do."
Không có cảm xúc nào mạnh hơn sự quyến luyến với sự sống. Nếu Kido đang quên điều đó, cậu nhất định sẽ bắt anh ta nhớ lại.
*
Xu hướng này không tốt chút nào, Akiho cảm thấy vậy.
Trạng thái tốt nhất của Kaya là khi cậu ta chỉ lo cho bản thân mình và coi người khác chẳng ra gì. Là khi cậu ta nhìn mọi thứ xung quanh chỉ với hai lựa chọn: chướng ngại vật có thể lợi dụng hoặc chướng ngại vật phải né tránh. Đồ vật cũng vậy, con người cũng vậy. Khi đối đầu với Azuchi, cậu ta là như thế.
Nhưng bây giờ thì khác. Chắc là không vừa ý với lời nói và hành động của Kido, Kaya đang bắt đầu cố chấp với anh ta.
Chuyện này không ổn. Nên ra tay can thiệp thôi.
Nghe câu chuyện dài dòng của Kido, rồi tiếp tục tranh luận thêm một lúc, nhưng rốt cuộc họ rời phòng thủ lĩnh mà không chốt được ý kiến.
Ngay sau đó, Akiho nói:
"Nếu là Toma, cậu ấy sẽ làm tốt hơn đấy."
Hàng lông mày của Kaya giật nảy lên.
"Đương nhiên rồi. Công nhận, tên đó rất được việc."
Hửm? Akiho nghiêng đầu. Cô tưởng nhắc đến tên Toma thì sự chú ý dành cho Kido sẽ giảm bớt, nhưng phản ứng này thật bất ngờ.
Kaya tiếp tục:
"Tôi cũng chẳng cần thiết phải thuyết phục anh Kido. Người nào việc nấy. Nhờ Toma đi."
"Cậu nói nghe đơn giản nhỉ."
"Có cách mà. Hắn đang ở Xứ Sở Bình Yên."
"Chính xác thì, cái tên đăng ký Water đang ở đó."
Tuy nhiên, trong thâm tâm Akiho cũng dần tin chắc đó là Toma. Water là một trong những "nhân vật đã ký hợp đồng đặc biệt trong nội bộ Xứ Sở Bình Yên" mà Ryama cho biết. Điểm đó cũng gợi liên tưởng đến Toma.
"Nếu hôm nay kẻ tấn công là Toma thì tuyệt biết mấy."
Kaya lầm bầm.
"Cậu định làm gì?"
"Phản bội và dâng CLB Kinema lên. Thế là xong chuyện. Nếu là hắn, hắn sẽ không đối xử tệ với kẻ đầu hàng đâu."
"Ra là vậy."
Trong trận chiến với Đội 7, sở dĩ không chọn đầu hàng là do Azuchi. Hắn có khả năng sẽ giết cả người đầu hàng. Hắn hứng thú với Điểm số cá nhân hơn là tăng nhân sự cho Xứ Sở Bình Yên. Nhưng nhìn thái độ ban nãy, thì dù đối thủ là ai, có lẽ Kido cũng không cho phép phất cờ trắng.
"Thế cậu định làm gì? Từ giờ trở đi."
"Tối qua tớ có bỏ một phương án. Một cái kế hoạch có quá nhiều yếu tố bất định. Nhưng nếu hoàn thiện thì có thể dùng được. Mà đúng hơn là, hầu như chỉ còn mỗi lựa chọn đó—"
Đang vừa đi vừa nói chuyện ngoài hành lang, bất chợt họ bị gọi giật lại.
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi."
Từ cánh cửa bên hông—là phòng chiếu phim—một cô bé thò đầu ra. Một thiếu nữ lạ mặt. Cao hơn Akiho một chút, nhưng chắc là học sinh cấp hai. Hẳn là Trinh Sát Viên từ Xứ Sở Bình Yên đã đầu hàng mà mọi người đang bàn tán.
Cô bé đi thẳng về phía này, dừng lại trước mặt Kaya.
"Anh là tân binh đã đánh bại Azuchi."
Akiho cảm thấy bầu không khí vừa mới giãn ra đôi chút của Kaya lại căng cứng lên. Cậu ta giống như một con chó nhỏ khó tính, gặp người lạ là lập tức cảnh giác. Hết cách, Akiho đành mở lời:
"Rất vui được gặp. Tôi là Akki. Cứ gọi tôi như kiểu thêm nốt nhạc vào sau tên ấy. Còn đây là Kaya, và đúng như em nói, cả hai đều là người mới."
"Vâng. Cảm ơn chị đã giới thiệu. Đương nhiên là em biết rồi."
Cô gái mỉm cười, hướng về phía Kaya mà xưng danh:
"Em là Mono. Ban nãy còn ở Xứ Sở Bình Yên, nhưng giờ là người tự do. Nếu được phép em định sẽ gia nhập CLB Kinema. Nhân tiện thì Mono trong tiếng Hy Lạp nghĩa là 'một', nhưng trong trường hợp của em thì nguồn gốc là từ cục tẩy."
Em thích thiết kế đó, cô bé nói. Akiho nhìn Kaya. —Con bé này đang nói cái gì vậy.
Mono cười.
"Em đã tìm anh đấy. Kaya-kun."
Kaya nhăn mặt vẻ khó chịu ra mặt.
"Vậy à. Có việc gì?"
"Em thành fan của anh rồi. Cho em chụp tấm ảnh nhé."
"Không đời nào."
Cũng phải thôi. Cô gái này—Mono—vừa mới lúc trước còn là người của phe địch. Để ảnh mặt mình lưu hành trong Xứ Sở Bình Yên là điều mà đến Akiho cũng cực kỳ ghét.
"Tiếc thật. Vậy em chụp đây."
Cái từ nối ở đó, ít nhất cũng nên là "nhưng" chứ. Cô bé chĩa ống kính thiết bị về phía Kaya.
Kaya kêu lên "Oái" rồi quay lưng lại với ống kính. Cậu nấp luôn ra sau lưng Akiho.
"Đừng có lấy tớ làm bia đỡ đạn chứ, tớ cũng đâu muốn bị chụp."
"Không sao đâu, dung nhan bất tử của cậu chắc chắn cũng có giá ở Xứ Sở Bình Yên mà."
"Đừng có lôi mấy cái đùa tự nhục đó ra vào lúc này, ban nãy cậu lờ đi còn gì."
"Ủa? Tưởng cậu nói thật lòng chứ."
Trong khi hai người đang đùa giỡn tranh nhau nấp sau lưng người kia, Mono khẽ rên lên.
"Hừm, bị nhòe rồi. Anh lanh lẹ hơn em tưởng đấy."
Có vẻ đã bỏ cuộc, cô bé cất thiết bị vào túi. Mà, nếu đã chung một đội thì cơ hội chụp lén thiếu gì. Kháng cự thế này cũng chẳng ý nghĩa lắm. Thay vào đó, Mono hạ chiếc ba lô trên lưng xuống, lấy ra một chiếc hộp mỏng, nhỏ.
Cô bé đưa nó ra.
"Coi như quà làm quen, xin mời anh."
Tất nhiên Kaya không đưa tay ra.
"Cái gì?"
"Là ốp điện thoại. Kích cỡ vừa khít với thiết bị đấy. Tặng anh."
"Không cần đâu. Đằng nào thiết bị cũng có hỏng được đâu."
"Thời trang mà. Anh không thấy ghét khi giống hệt mọi người sao?"
"Tôi càng giống mọi người càng tốt."
"Ở Xứ Sở Bình Yên dùng ốp điện thoại là chuyện thường. Bên đó có cửa hàng đồ điện tử lớn lắm."
Mono cưỡng ép dúi chiếc hộp nhỏ vào ngực Kaya đang tỏ vẻ không muốn.
"Vậy nhé, mong được giúp đỡ trong tương lai."
Nói xong, cô bé cúi đầu cái rụp.
Kaya im lặng nhìn theo bóng lưng cô bé rời đi. Vẻ mặt cậu quạu đeo. Chắc là không vui vì rước thêm rắc rối. Cậu lầm bầm:
"Phải nhờ anh Kido đừng thu nạp con bé đó."
"Đúng thế."
Nhưng liệu anh ấy có đồng ý không? Mà, nếu đến mức độ ích kỷ này cũng không được chấp nhận, thì việc Kaya liều mạng thắng Azuchi chẳng còn ý nghĩa gì.
"Thế giờ cậu định làm gì?"
"Điều tra càng nhiều càng tốt."
"Điều tra cái gì?"
"Xứ Sở Bình Yên, và cả Đế quốc Mike nữa."
Đế quốc Mike. Nằm ở phía đông nam của CLB Kinema, là một đội lớn tuy không bằng Xứ Sở Bình Yên. Nghe nói Kamisaki được cấu thành từ 3 đội lớn, 5 đội trung kiên, 1 ngoại lệ và còn lại là các đội yếu nhược luôn biến động. Đế quốc Mike nằm trong nhóm trung kiên, nhưng có vẻ là thế lực đáng gờm trong nhóm đó.
"Tớ đi ngủ được chưa?"
"Được."
Kaya liếc nhìn đồng hồ trên thiết bị. Akiho cũng ngó vào. Thời gian hiển thị vừa nhích qua giữa trưa. Cất thiết bị đi, Kaya tiếp tục:
"Nhưng chiều tối thì dậy nhé. Tớ muốn nhờ cậu đi lo công chuyện."
"Tự đi mà làm. Bánh Mont Blanc của Étranger còn chưa thấy đâu."
"Cậu hợp với việc này hơn. Bánh trái thì, để lúc nào tớ liệu."
"Cậu định bắt tớ đi đâu?"
"Đế quốc Mike."
Akiho thở dài thườn thượt. Sau đó, cô rào trước một câu: "Đừng quên phải kèm theo cả set đồ uống đấy nhé."
2
Thời gian đến lúc lặp lại trôi qua hối hả. Các thành viên CLB Kinema vừa lâng lâng trong chiến thắng, nhưng trong thâm tâm vẫn nơm nớp lo sợ động thái tiếp theo của Xứ Sở Bình Yên.
Kaya tổng hợp phương án và trình lên Kido. Kido chấp nhận và viết một bức thư. Thư gửi cho thủ lĩnh của Đế quốc Mike. Akiho nhận một bọc hành lý lớn, nhét vào ba lô rồi rời khỏi CLB Kinema.
Và rồi, ngay trước Vòng lặp—11 giờ đêm.
Fujinaga gõ cửa phòng thủ lĩnh.
*
"Giờ này có chuyện gì vậy?"
Kido mỉm cười trên giường. Fujinaga bước vào phòng, khép cửa lại thật khẽ.
"Tôi đến để trao trả quyền thủ lĩnh."
Còn một tiếng nữa là đến Vòng lặp. Khi đó, tay chân Kido sẽ lành lặn trở lại. Sau Vòng lặp chắc sẽ bận rộn lắm, và thú thật, về mặt cảm xúc cô cũng muốn mau chóng vứt bỏ cái chức thủ lĩnh này đi cho xong.
Vừa bước lại gần Kido, Fujinaga vừa lấy thiết bị từ trong túi ra. Thao tác trên màn hình.
—Chuyển nhượng quyền thủ lĩnh [CLB Kinema] cho Kido. OK?
YES. Giờ chỉ cần Kido chọn YES trên thông báo hiện ra ở thiết bị của anh ấy là việc chuyển nhượng hoàn tất. Nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình thiết bị một hồi lâu.
"Thú thật, anh nghĩ mình không hợp làm thủ lĩnh."
"Chính nhờ anh mà cái đội nhỏ bé này mới tồn tại được đến tận bây giờ đấy."
"Nhưng mà nhé. Lần này thực sự quá nguy hiểm. Nếu không có Ohara thì chết cả rồi."
Ohara là Cường Hóa Viên của đội. Nhưng lại sở hữu kỹ năng hỗ trợ giúp trị thương.
"Nhưng nhờ anh chiến đấu ở tiền tuyến nên mới cầm hòa được."
"Không. Lúc đó đáp án đúng là anh phải ở lại phía sau. Vì làm liều mà rốt cuộc cũng chẳng cứu được Momo và Dafuro."
Có một luật lệ chưa giải thích cho nhóm Kaya. Có thể Ryama hay ai đó đã nói rồi, nhưng Fujinaga không muốn chính miệng mình nói ra luật lệ đó.
—Tại vị trí cư dân Kamisaki tử vong, người mới sẽ được ưu tiên xuất hiện.
Kaya và Akiho xuất hiện ở CLB Kinema là vì trong trận chiến với Tricolor (Tam Sắc) ngay trước đó, đã có hai người tử trận.
Fujinaga mỉm cười.
"Vậy thì, chúng ta bỏ cuộc hết nhé? Như đề xuất của Kaya, gia nhập dưới trướng Xứ Sở Bình Yên cho rồi?"
Kido cũng cười.
"Cái đó thì không được. Xin lỗi nhé."
Piro-rin, thiết bị phát ra âm thanh. —Thủ lĩnh của [CLB Kinema] đã được thiết lập là Kido.
Anh nhìn màn hình đầy cảm khái.
"Lần thứ mấy rồi nhỉ?"
"Bảy. Sắp sang lần thứ tám."
Là số lần lặp. Kể từ khi CLB Kinema trở thành hình thái hiện tại. Kido và mọi người đã hứa sẽ bảo vệ đội này cho đến khi con số đó lên đến hai chữ số.
"Thế có ổn không?"
"Hửm?"
"Phương án của Kaya ấy. Chẳng khác nào ngụy biện."
"Biết đâu đấy."
Haha, anh cười. Kido khi không đứng trên chiến trường trông như một thanh niên có chút yếu đuối.
"Đội mình yếu mà. Có quân bài nào dùng được thì cứ dùng tất. So với việc anh vắt óc suy nghĩ thì giao cho Kaya-kun có vẻ tỷ lệ thắng cao hơn."
Cô muốn phản bác, nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp. Kaya đã hạ gục Azuchi—kẻ được coi là thiên địch của các đội yếu nhược—một cách dễ dàng. Phải thừa nhận thôi. Dù là người mới, cậu ta là một quân bài phá cách.
Cố gắng lắm, Fujinaga mới nói được:
"Nhưng ở đội mình, người chơi xuất sắc nhất là anh."
Cảm ơn em, Kido mỉm cười.
"Thực ra anh cũng có chút tự tin. Nếu ở tiền tuyến thì anh nghĩ mình cũng là một quân cờ dùng được. Đối thủ mà hơn Điểm tầm 20% thì anh xoay sở được. Nhưng đó không phải là năng lực của một thủ lĩnh."
Ngày xưa, trước khi hai người bắt đầu đếm số Vòng lặp. Kido từng là át chủ bài của CLB Kinema. Một át chủ bài phụng sự cho một thủ lĩnh tuyệt đối. Đó có thể gọi là thời hoàng kim của đội. Khi ấy, CLB Kinema được xếp vào một trong những đội trung kiên.
Bỗng nhiên cảm thấy bất an, cô hỏi:
"Không lẽ, anh định để Kaya làm thủ lĩnh?"
Không đời nào, cô đã nghĩ thế. Đúng như mong đợi, Kido lắc đầu.
"Cho đến khi kết thúc Vòng lặp thứ 10, ít nhất thì đây vẫn là đội của anh."
"Sau đó và mãi mãi, CLB Kinema vẫn là đội của anh."
"Được thế thì tốt. Anh sẽ cố gắng."
Anh nói với giọng điệu nghe chẳng giống thật lòng chút nào. Nhưng Fujinaga biết những lời đó không phải là nói dối.
"Tôi sẽ rào trước với Kaya. Rằng đây là đội của Kido."
Thừa nhận cậu ta là quân bài hữu dụng, nhưng để cậu ta kiêu ngạo quá trớn cũng phiền.
"Cái đó hơi khó à nha."
"Vâng. Tôi cũng không nghĩ cậu ta là kẻ dễ bảo, nhưng mà—"
"Không phải thế."
Anh nhướn mày cười như một đứa trẻ tinh nghịch.
"Kaya-kun đã sang Đế quốc Mike rồi. Cả Akiho-chan nữa."
"Hả?"
Fujinaga trừng mắt nhìn Kido.
"Tôi chưa nghe gì cả nhé? Tại sao chứ?"
"Tại cậu ấy bảo muốn đi mà."
"Anh bị ngốc à?"
"Nặng lời thế. Ngày xưa anh cũng từng được gọi là thiên tài đấy chứ."
Fujinaga ôm trán. Không phải làm màu đâu. Cô thực sự cảm thấy đầu mình nặng trịch. Việc hành động theo hướng lập liên minh với Đế quốc Mike thì cô đã được nghe. Nhưng cô không ngờ chuyện đã tiến xa đến mức đó.
"Anh có hiểu không vậy? Một tên vừa mới nhận được số Điểm ngoài sức tưởng tượng với một tân binh, lại rời khỏi đội chúng ta khi đang bị một trong những đội lớn nhất nhắm vào đấy?"
"Ừ. Cậu ấy làm việc tốt thật."
"Nghi ngờ phản bội hay đào tẩu là chuyện đương nhiên. Họ chẳng có lý do gì để bênh vực chúng ta cả."
Cách chọn người không thể chấp nhận được. Nếu đàm phán với Đế quốc Mike vào thời điểm này, trước hết phải dùng tôi mới đúng, Fujinaga nghĩ. Ai suy nghĩ bình thường cũng sẽ phán đoán như vậy.
Kido cười khổ, gật đầu.
"Đúng thế. Nhưng đưa ra quyết định trong tình huống khó khăn mới là công việc của thủ lĩnh chứ."
Lần này anh đã cố gắng rồi đấy, anh nói giọng tỉnh bơ.
"Trả lại chức thủ lĩnh cho tôi đi."
Fujinaga vò rối mái tóc mình. Nhưng rốt cuộc, đội mình chỉ còn cách tin tưởng vào vị thủ lĩnh này thôi.
Trước đây, khi còn thường xuyên đứng trên chiến tuyến nhất, Kido còn có hai cái tên nữa. Thiên tài. Và, Juggler. Những biệt danh được đặt dựa trên cách chiến đấu và cái cách anh đùa giỡn với những kẻ trên cơ.
Các thành viên của CLB Kinema không thể nào quên hình dáng Kido ngày đó. Tất nhiên cả Fujinaga cũng vậy. Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh Kido bị đánh bại khi chiến đấu nghiêm túc trên chiến trường.
"Giờ thì, hãy cứ đặt kỳ vọng vào nhóm Kaya thôi."
Kido cười nhẹ.
*
Lúc bấy giờ, Akiho Shiori đang ở trong thư viện.
Đó là một thư viện với những dãy giá sách bằng gỗ xếp hàng ngay ngắn, kiểu kiến trúc tiêu chuẩn có thể bắt gặp ở bất kỳ ngôi trường nào.
Cô đã nhờ Ryama gửi tin nhắn báo trước và vượt qua biên giới các team vào khoảng chiều tối. Từ rạp chiếu phim đến lãnh thổ của Đế quốc Mike chỉ cách nhau chừng hai trăm mét. Bản thân Kamisaki dường như cũng chỉ gói gọn trong phạm vi năm cây số vuông. Đi bộ quãng đường ấy chẳng bõ bèn gì với đôi chân, nhưng cánh tay cô thì rã rời. Lý do là cô phải luồn một cây gậy bóng chày kim loại qua tay áo chiếc phông trơn và giương cao nó lên suốt chặng đường thay cho cờ trắng.
Đế quốc Mike.
Diện tích lãnh thổ đứng thứ ba, quân số đứng thứ năm. Tổng điểm của team vào khoảng 120.000, cũng xếp hạng năm. Một thế lực nằm ở nhóm trên trong số các team tầm trung.
Ryama từng nhận xét: "Đó là một team đáng sợ. Bị đám đó nhắm đến thì cũng giống như gặp tai nạn giao thông vậy."
Nhìn vào lãnh thổ của Đế quốc Mike, cô thấm thía ý nghĩa câu nói đó. Đối tượng tuyên chiến của team này quá ngẫu hứng. Hậu quả là lãnh thổ của họ kéo dài một cách kỳ quặc với hình thù phức tạp. Nhìn thoáng qua, trông như thể họ cứ tiện tay vươn ra đâu thì chiếm lấy đó vậy.
Bước vào lãnh thổ của Đế quốc Mike lúc xế chiều, Akiho chẳng mấy chốc đã bị một nhóm ba gã đàn ông gọi lại. Trông họ đều trạc tuổi đôi mươi, nhưng ngoại hình lại là một tổ hợp buồn cười đến mức hoàn hảo: một gã thấp bé, một gã béo tròn, và gã còn lại thì cao lêu nghêu. Trang phục cũng lộn xộn chẳng kém – người áo phông, người sơ mi, người đồ thể thao – nhưng tất cả đều thống nhất một màu đen.
"Nghe nói có hai người đến cơ mà?"
Kẻ lên tiếng là gã lùn đứng giữa. Dù gọi là lùn nhưng gã vẫn cao hơn Akiho hay Kaya. Akiho trả lời tỉnh bơ:
"Bớt đi một miệng ăn thì càng tốt chứ sao. Cậu ta mãi không chịu ra khỏi nhà vệ sinh nên tôi bỏ lại luôn rồi."
Một lý do vô lý hết sức, nhưng có vẻ đối phương cũng chẳng bận tâm. Sự thô kệch đúng như lời đồn này có lẽ chính là bản sắc của team họ.
"Đi thôi."
Nghe lệnh, Akiho lặng lẽ bước theo sau.
Hiện trạng các tòa nhà trong lãnh thổ Đế quốc Mike có vẻ khá khẩm hơn so với CLB Kinema. Hiếm thấy những ngôi nhà bị phá hủy hoàn toàn, chủ yếu chỉ sứt mẻ hay nứt vỡ tường bao. Dưới ánh hoàng hôn, khung cảnh phố xá trông hệt như một thị trấn ma. Khu chung cư sừng sững đằng xa kia có lẽ rất hợp để làm bối cảnh cho phim kinh dị.
Nơi Akiho được dẫn tới là một trường trung học phổ thông. Ngoài bốn dãy phòng học, khuôn viên còn có hai nhà thi đấu lớn nhỏ. Biển hiệu trên cổng trường ghi: Trường Trung học Phổ thông Hayana.
"Đợi ở đây."
Nghe vậy, Akiho nghiêng đầu thắc mắc:
"Ở đây... là giữa sân trường á?"
"Đâu cũng được. Cứ loanh quanh trong trường là được."
Thật sự quá cẩu thả. Nhưng cũng nhờ thế mà thoải mái.
"Đói thì xuống nhà ăn. Trong tủ lạnh có mấy thứ đấy."
Gã béo trong nhóm lên tiếng, hoàn thành xuất sắc vai trò ngoại hình của mình.
Akiho tìm thấy thư viện và giết thời gian bằng cách ngắm nhìn gáy những cuốn sách. Giữa chừng, cô xuống nhà ăn, nấu một gói mì thêm chút giăm bông để lót dạ. Thật ra cô cũng định dùng mấy cây hành trong tủ lạnh, nhưng trông chúng héo úa quá nên đành thôi.
Chắc cô đã phải đợi đến bốn, năm tiếng đồng hồ. Khi chỉ còn một giờ nữa là đến thời điểm Vòng lặp, cánh cửa mở ra.
Xuất hiện là một người phụ nữ cao ráo, chừng giữa độ tuổi đôi mươi. Dáng người cô ta mảnh khảnh nhưng lại khoác lên mình bộ đồ rộng thùng thình kẻ ngang trắng hồng. Chắc là đồ ngủ. Không biết là do mới ngủ dậy hay bẩm sinh đã thế, đôi mắt cụp của cô ta nheo lại thành một đường chỉ.
"Thích sách à?"
Người phụ nữ hỏi.
Akiho gập mạnh cuốn sách bìa cứng trên tay lại, tạo ra tiếng "bộp" khô khốc.
"Không. Tôi chỉ ghét rảnh rỗi thôi."
"Vậy sao. Tên gì?"
"Akki. Người mới của CLB Kinema. Còn chị?"
"Mèo Trắng."
Thủ lĩnh Đế quốc Mike, Mèo Trắng. Cách gọi này có lẽ không hoàn toàn chính xác.
Theo lời Ryama, Đế quốc Mike hoạt động theo cơ chế tam quyền phân lập. Sự phân chia đó không phải là tư pháp, lập pháp hay hành chính, mà là ba kẻ quyền lực đứng đầu chịu trách nhiệm cho từng lĩnh vực riêng. Tuy nhiên, vì quy tắc của Kamisaki yêu cầu phải thiết lập một đại diện duy nhất, nên Mèo Trắng đã đảm nhận vai trò thủ lĩnh.
Akiho mở chiếc ba lô đặt trên ghế bên cạnh, lấy đồ đạc bên trong ra.
"Cái này, tuy chỉ là chút quà mọn."
"Gì thế?"
"Chủ yếu là Coca và bắp rang bơ."
"Ta thích bắp rang. Nhưng dở tệ khoản Coca."
Trong lúc Akiho xếp những chai Coca-Cola và túi giấy đựng bắp rang lên bàn, Mèo Trắng ngồi xuống ghế đối diện.
"Dù sao thì, cảm ơn nhé."
Nói rồi, cô ta cầm chai Coca lên. Kê nắp chai vào mép bàn, cô ta giật mạnh tay xuống. Chẳng bận tâm đến bọt ga trào ra, cô ta đưa lên miệng uống.
"Chẳng phải chị dở tệ khoản Coca sao?"
Rời miệng khỏi chai, cô ta đáp:
"Ừ. Quả nhiên là vẫn dở tệ."
"Vẫn?"
"Biết đâu trong lúc không để ý ta lại uống được nó thì sao. Nên thỉnh thoảng phải thử lại."
"Ra là vậy."
Đúng là giống mèo, lòng hiếu kỳ thật mãnh liệt. Nhưng cô cũng cảm thấy người này đơn thuần là một kẻ lập dị.
Cô ta đặt mạnh chai Coca xuống bàn cái "cạch".
"Rồi sao? Có chuyện muốn nói đúng không?"
"Vâng. Chúng tôi đang gặp chút rắc rối. Ngay sau khi Vòng lặp kết thúc, Xứ Sở Bình Yên dự định sẽ gây chiến với CLB Kinema."
"Thì đánh thôi."
"Không có cửa thắng."
"Vậy thì thua sao cho khéo vào."
"Xin hãy giúp đỡ. Nếu chị chịu hợp tác, tôi đã chuẩn bị một món quà tuyệt vời cho chị đây."
Mèo Trắng liếc nhìn chai Coca mới chỉ vơi đi một ngụm.
"Coca và bắp rang à?"
"Vâng. Và cả cái này nữa──"
Akiho rút một phong bì từ trong túi ra.
"Cái này."
Mèo Trắng nheo đôi mắt vốn đã hẹp của mình lại kỹ hơn.
"Gì đây?"
"Giấy ủy quyền của thủ lĩnh chúng tôi, Kido. Xin hãy coi mọi lời tôi nói là ý chí chung của toàn thể CLB Kinema."
"Cũng chẳng khác gì nhau. Dù là lời của một team hay lời của một cô gái."
"Ngoài ra còn hai tờ nữa. Một tờ là đề xuất cụ thể về việc liên minh, và tờ còn lại là chi tiết về năng lực của Kaya Ayumu."
Akiho đẩy phong bì về phía trước mặt Mèo Trắng. Mèo Trắng liếc nhìn nó, nhưng không đưa tay ra.
"Ta không thiếu thốn năng lực. Nếu muốn, ta sẽ dùng điểm của team mình để lấy."
"Không đâu. Năng Lực Gốc chỉ có thể tồn tại duy nhất một cái ở Kamisaki. Tôi nghe nói cũng không thể lấy được những năng lực tương tự."
"Chiến lực bên ta đủ rồi."
"Vâng. Nhưng năng lực của Kaya hoàn toàn không có giá trị chiến đấu."
Mèo Trắng nhếch mép cười.
"Cách ăn nói cũng xấc xược gớm nhỉ."
"Chị thấy khó chịu sao?"
"Không, cảm thán thôi."
Quả nhiên lòng hiếu kỳ của cô ta rất mạnh. Mèo Trắng cầm lấy phong bì, dùng móng tay dài xé toạc ra. Tờ đầu tiên, giấy ủy quyền của Kido, bị cô ta đọc lướt qua một cách thô bạo, rồi dán mắt vào chi tiết năng lực của Kaya.
──Cách mở rộng lãnh thổ của Đế quốc Mike có một khuynh hướng nhất định.
Kaya đã nói như vậy.
──Có lẽ thôi nhé. Team đó sẽ trả giá cao cho năng lực của tớ.
Tuy nhiên, giá cao thì cũng đi kèm rủi ro lớn.
Năng Lực Gốc là độc nhất vô nhị tại Kamisaki. Vì vậy, nếu Mèo Trắng thực sự khao khát năng lực của Kaya, tình thế sẽ trở nên rất nguy hiểm. Chỉ cần giết chết Kaya, năng lực đó sẽ biến mất khỏi thế giới này, và Đế quốc Mike có thể lấy lại nó từ đầu. Đó là lý do Kaya không đích thân đến đây.
Đọc xong bức thư, Mèo Trắng mở to đôi mắt híp. Dù có mở to thì trông vẫn cứ híp như thường.
Akiho mỉm cười.
"Nếu không tin, chị có thể dùng Trinh Sát Viên. Hẳn là sẽ biết được chi tiết về Năng Lực Gốc thôi."
Mèo Trắng lắc đầu.
"Dùng Trinh Sát để soi Năng Lực Gốc tốn thời gian lắm. Không kịp trước Vòng lặp đâu."
"Vậy thì tạm thời hãy tin tôi đi. Tôi ở đây là vì thế. Giả sử bức thư là dối trá, thì tôi vẫn còn nằm trong tay chị mà."
"Tức là con tin à?"
"Vâng."
Kaya không hề bảo cô phải làm đến mức này. Nhưng chắc cũng không gọi là làm quá đâu nhỉ. Ngược lại còn thuận tiện là đằng khác. So với việc quay về CLB Kinema đang bị Xứ Sở Bình Yên nhắm đến, thì ở lại Đế quốc Mike có vẻ an toàn hơn. Nếu cần, cô thực sự chuyển sang phe này luôn cũng được.
Akiho nói:
"Nếu chị đồng ý liên minh theo những điều kiện chúng tôi đưa ra, Kaya Ayumu sẽ sử dụng năng lực vì chị. Nào, xin hãy trả lời."
Trong thâm tâm, cô cũng cảm thấy hơi phấn khích trước tình huống hệt như trong tiểu thuyết hư cấu này.
*
Ngay trước thềm Vòng lặp, Kaya Ayumu đang nín thở bất động trong bóng tối.
Tuy nhiên, đó không phải là bóng tối hoàn toàn. Ánh sáng trắng tỏa ra từ thiết bị di động khiến mắt cậu đau nhức một cách kỳ lạ.
Đồng hồ đã chỉ mười một giờ năm mươi lăm phút đêm.
Cậu đã lẩm bẩm "chết dở" trong lòng không biết bao nhiêu lần. Đến lần thứ mấy trăm đó, cuối cùng tin nhắn cũng tới.
Là từ Akiho.
──Mèo Trắng tỏ ra hứng thú. Nhưng để đi vào chi tiết, có vẻ bà ta cần nghe ý kiến của hai người còn lại.
Được. Đúng như dự tính.
──Tớ đã nghe câu hỏi của Mèo Trắng.
Ừ. Nội dung câu hỏi đó sẽ quyết định diễn biến tiếp theo.
──Tại sao Kamisaki lại diệt vong?
Hả? Tiếng thốt lọt ra khỏi miệng cậu. Cậu lập tức trả lời.
──Không, chờ đã, cái đó thì điểm của tớ làm sao mà...
Và rồi, ngay lúc đó.
Tầm nhìn của Kaya rung chuyển.
Cái này là? Cảm giác này cậu đã trải qua rồi. Đúng vậy. Là căn chung cư đó. Giống hệt như khi cậu bước qua cửa huyền quan.
Suy nghĩ đến đó, ý thức của Kaya vụt tắt.
3
Về Vòng lặp và việc đoạt lấy, mở rộng năng lực, cậu đã được Ryama giải thích.
Kết thúc ngày 31 tháng 8 ── ngay khi bước sang 24 giờ, Vòng lặp sẽ kích hoạt. Khi đó, toàn bộ cư dân của Kamisaki sẽ được mời đến căn phòng của những người điều hành.
Có khoảng một nghìn người được mời, nên lẽ ra căn phòng phải chật ních. Nhưng kỳ lạ thay, ngoại trừ những con rối kia ra, người ta nói rằng trong phòng chỉ có duy nhất bản thân người chơi.
Liệu có phải phe điều hành sử dụng năng lực kéo giãn thời gian không? Chắc bọn họ muốn làm gì thì làm thôi, Kaya nghĩ.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt cậu là trần nhà. Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là một trần nhà dán giấy trắng bình thường.
Cậu ngồi dậy, nhìn quanh. Cậu đang ở trong một căn phòng rộng chừng mười chiếu tatami. Tường màu trắng. Sàn nhà lát gỗ tự nhiên có tông màu hơi ngả hồng. Kaya đang ở trên chiếc giường đơn bằng sắt đen đặt ở góc phòng.
Ngoài giường ra không còn đồ đạc nào khác. Ngay bức tường bên phải có một cửa sổ, được che bằng tấm rèm màu xanh lục thẫm. Cậu tạm thời nắm lấy mép rèm kéo ra, nhìn thử ra ngoài. Vẫn là thành phố đổ nát mà cậu từng thấy trước đây. Kamisaki.
Cậu đặt chân xuống sàn, đứng dậy. Lúc đó cậu mới nhận ra mình dường như đã ngủ mà vẫn đi giày. Cậu bước tới cánh cửa duy nhất, đẩy nó mở ra.
Phía trước là một căn phòng rộng lớn. Những chiếc ghế gấp và bàn dài được sắp đặt sẵn, và trên chiếc bàn dài đó là ba con rối đang ngồi thẳng hàng.
Hoàn toàn giống hệt ngày hôm kia ── nếu phải chỉ ra điểm khác biệt, thì chỉ là cánh cửa mà Kaya bước ra. Lần trước cậu đi qua hành lang và xuất hiện ngay chính diện lũ rối. Lần này cậu từ phòng ngủ đi ra, xuất hiện ở phía bên tay phải của chúng.
Con Ếch quay ngoắt cổ lại.
"Lâu rồi không gặp."
Quả thật, cảm giác như đã trôi qua rất lâu so với thời gian thực.
"Nơi này, rốt cuộc là gì vậy?"
"Là một căn chung cư hiện không còn tồn tại nữa."
"Không. Hiện tại nó đang tồn tại đấy chứ."
Kaya dậm dậm đế giày thể thao xuống sàn để chứng minh.
"Đúng là vậy. Thế thì, là căn chung cư đã biến mất cho đến tận một lúc trước."
Mời ngồi, con Ếch chỉ tay vào chiếc ghế gấp. Việc chỉ có một chiếc ghế duy nhất, nếu gọi là sự thay đổi so với lần trước thì cũng đúng là thay đổi.
Kaya ngồi xuống ghế. Con Ếch hướng nụ cười nhân tạo về phía cậu.
"Cậu đã có màn thể hiện rất xuất sắc. Chúc mừng chiến thắng trong trận ra mắt."
Được con Ếch này khen cũng chẳng khiến cậu thấy vui vẻ gì cho cam.
"Việc thả bọn tôi xuống lãnh thổ của CLB Kinema vào thời điểm đó, là ngẫu nhiên sao?"
"Đó là câu hỏi của cậu à?"
Đúng là con Ếch đáng ghét.
"Không. Chỉ là tán gẫu thôi."
"Ra vậy. Chà, chừng đó thì tôi trả lời cũng được. Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Chúng tôi không thiên vị bất kỳ team nào cả. Nói đúng hơn thì, lẽ ra hôm nay cậu mới là người đến thăm Kamisaki."
Chà, cũng phải thôi. Việc nhóm Kaya đến căn chung cư này sớm hơn hai ngày, chắc chắn đến cả con Ếch cũng không thể thao túng được.
"Vậy thì──"
Kaya định hỏi tiếp, nhưng con Ếch giơ lòng bàn tay lên ngăn lại.
"Ngừng tán gẫu ở đây thôi. Dù sao chúng tôi cũng phải tiếp đãi cả một nghìn người cơ mà."
Cậu nghĩ thầm rằng hắn có thể phục vụ chu đáo hơn một chút cũng được chứ, nhưng đành chịu. Thông tin có giá trị. Tức là, hãy trả chi phí đi.
Con Ếch nói:
"Nào, hãy bắt đầu thiết lập năng lực của cậu, một năng lực ngoại lệ hơn bất cứ thứ gì khác."
Năng Lực Gốc của Kaya được con Ếch đặt tên là "Q&A". Đó là năng lực dùng để cưỡng ép moi thông tin từ những người điều hành.
*
Hôm kia, trong mười lăm phút ít ỏi được ban cho tại căn chung cư này, Kaya đã dành hầu hết thời gian để tìm hiểu về năng lực.
"──Vậy, hiệu suất của năng lực dạng tiêu hao là bao nhiêu?"
"Câu hỏi trừu tượng quá."
"Ví dụ như với Xạ Kích tiêu chuẩn, cứ mỗi 1 P thì uy lực tăng lên 1. Vậy với dạng tiêu hao, 1 P sẽ tăng bao nhiêu uy lực?"
"Tùy thuộc vào thiết lập. Chà, nếu xây dựng đơn giản thì 1 P sẽ tương đương uy lực 3."
"Vậy nếu hy sinh thứ gì đó không phải điểm số thì sao?"
"Chúng tôi sẽ thảo luận và quyết định. Ví dụ?"
"Tuổi thọ."
"Cái đó vô nghĩa."
"Tại sao?"
"Hiểu rõ về Kamisaki rồi cậu sẽ biết thôi. Còn gì khác không?"
"Sự tự do của cơ thể. Nếu thiết lập là mỗi lần dùng năng lực, tôi sẽ có một ngón tay không cử động được nữa thì sao?"
Cậu định đưa ra một câu hỏi táo bạo, nhưng tất nhiên con Ếch không hề đổi sắc mặt. Chắc cậu sắp mắc chứng sợ rối mất thôi.
"Cho phép. Cường hóa được bao nhiêu thì còn tùy vào năng lực."
"Tôi chỉ nói thử thôi."
Ngón tay không cử động được thì đáng sợ lắm. Chuyện tuổi thọ ban nãy tất nhiên cậu cũng không nghiêm túc. Cậu tiếp tục đề xuất:
"Vậy, ký ức thì thế nào?"
"Cho phép. Tuy nhiên giới hạn trong 'những thông tin mà chỉ mình cậu biết trong Kamisaki'."
"Giá trị của thông tin đó do người điều hành phán quyết sao?"
"Tất nhiên. Và chúng tôi sẽ đặt ra những hạn chế, chẳng hạn như một khi đã đưa ký ức lên bàn đàm phán thì không được rút lại."
"Rào cản cao thật đấy. Tại sao lại cần điều kiện như vậy?"
"Cậu hiểu mà, phải không? Ngay cả cái giá mà chúng tôi định cho ký ức của cậu cũng là thông tin. Nếu cậu cứ liệt kê bừa bãi các ký ức ra, hỏi giá trị của chúng, rồi rốt cuộc lại rút lại tất cả, thì chuyện đó chẳng khác nào lợi dụng lỗi game cả."
Con Ếch này thật ghê tởm. Câu trả lời rõ ràng đã đọc vị được ý đồ của cậu. Kaya thở hắt ra.
"Ở Kamisaki, thông tin có giá trị."
"Tất nhiên là có rồi. Ở đâu mà chẳng vậy. Nào, cậu sắp quyết định năng lực chưa?"
Con Ếch giơ hai cánh tay bị treo bởi những sợi dây lên cao theo kiểu vạn tuế một cách đầy kịch nghệ. Kaya chống tay lên cằm, thở ra một hơi dài và mảnh.
"Quả nhiên, dạng tiêu hao điểm có vẻ hiệu quả nhất."
"Đã rõ. Vậy thì? Tiêu hao điểm xong, cậu muốn làm điều gì?"
"Ngươi thừa biết rồi còn gì."
"Vâng. Chỉ biết đại khái thôi."
Con Ếch này đúng là chọc tức người ta.
Phần má cậu giật giật. Đối thủ là gã này thì liệu cậu chọn năng lực này có sai lầm không nhỉ? Nhưng Kaya không nghĩ ra được năng lực nào khác phù hợp với mục đích của mình hơn.
Cậu quyết tâm, rồi nói:
"Tôi muốn biết thông tin về Kamisaki. Tôi muốn một năng lực có thể đưa ra câu trả lời không dối trá cho những thắc mắc của tôi."
"Cái đó, giá sẽ đắt lắm đấy nhé?"
"Ví dụ, tốn khoảng bao nhiêu?"
"Nếu là kiểu hoàn toàn không có giới hạn, phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào, thì không thể quy đổi ra điểm được đâu."
"Ồ? Chẳng phải Năng Lực Gốc có thể đoạt được bất cứ thứ gì sao?"
"Vậy chốt giá mười triệu P nhé."
"Số điểm đó có khả thi để đạt được không vậy?"
"Tùy thuộc vào thiết lập của chúng tôi. Hiện tại thì không thể."
Cậu bật cười khinh khỉnh bằng mũi. Kaya liếc nhìn đồng hồ. Thời gian còn lại chưa đầy năm phút. Đã đến lúc phải chốt lại vấn đề rồi.
"Ví dụ, giả sử tôi thiết lập 'năng lực tiêu hao điểm cho mỗi câu hỏi' đi."
"Vâng. Giả sử thế đi."
"Nhưng năng lực như thế vô nghĩa đúng không? Vì nếu các người hét một cái giá trên trời cho một câu hỏi, thì năng lực đó cũng coi như vứt đi."
Giả dụ tốn 1000 P để có được năng lực đặt câu hỏi, nhưng rồi lại bị hét giá một triệu điểm cho một câu hỏi thì cũng bó tay.
"Chính xác."
Con Ếch gật đầu, rồi dang rộng hai tay.
"Vậy thì, đại khuyến mãi đây. Chúng ta sẽ vạch ra một ranh giới."
"Ranh giới?"
"Bây giờ, hãy hỏi một câu duy nhất. Tôi sẽ cho cậu biết câu đó cần bao nhiêu điểm."
"Mục đích của các người."
"Hai triệu P."
Đùa nhau chắc.
"Không thể có con số nào thực tế hơn chút à?"
"Không. Hai triệu không phải là bất khả thi. Dù chưa có tiền lệ."
Ra là vậy. Trong tình hình hiện tại, mười triệu P là không thể, nhưng hai triệu P thì có khả năng. Giờ biết được điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
"Nhân tiện, người thu thập được nhiều điểm nhất từ trước đến nay có bao nhiêu?"
"Không thể trả lời. Việc biết điểm số của người khác thuộc về năng lực Trinh Sát."
"Nhắc mới nhớ, làm thế nào để thu thập điểm vậy?"
Con Ếch rung vai cười khúc khích.
"Thứ tự câu hỏi của cậu độc đáo thật đấy. Cơ bản là cướp đoạt lẫn nhau."
"Cướp đoạt."
"Hạ gục kẻ địch, cậu sẽ nhận được một nửa số điểm đối phương đang có. Ngoài ra, nếu thỏa mãn điều kiện thì cũng có thể chuyển nhượng, khi đó con số sẽ được chuyển y nguyên. Một bên mất 100 P thì bên kia tăng 100 P."
Hiểu rồi. Kaya lầm bầm nhỏ.
Dân số Kamisaki là một nghìn người, nếu mỗi người có giá trị khởi điểm là 1000 P, thì tổng cộng là một triệu P. Thế này thì không thể gom đủ hai triệu P được. Nhưng nếu người mới bị hạ gục, kẻ thắng nhận được 500 P, sau đó lại có người mới mang theo 1000 P được bổ sung vào, thì tính ra tổng điểm của toàn bộ Kamisaki đã tăng lên 500 P. Ít nhất thì hiện tại, tổng điểm của Kamisaki là trên hai triệu và dưới mười triệu, đại loại vậy.
"Điều kiện chuyển nhượng điểm là gì?"
"Trong cùng một team thì vô hạn. Nếu khác team, cần phải mở trang chuyên dụng từ màn hình hệ thống và chạm thiết bị vào nhau."
Vậy thì, dù từ ngữ trong luật là giống nhau, nhưng hai kiểu "chuyển nhượng" đó mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Nếu trong cùng team, đó là chiến thuật để cân bằng lực lượng hoặc tập trung sức mạnh vào một điểm. Nhưng nếu khác team, thì phần lớn trường hợp chắc là tống tiền hay đe dọa.
"Nào, sắp hết giờ rồi đấy?"
Con Ếch nhắc.
Hết giờ cái nỗi gì. Vẫn còn ba phút rưỡi. Nhưng sự thật là cậu cũng không rảnh để phàn nàn.
Con Ếch quay lại chủ đề chính.
"Thứ cậu nhận được ── giả sử trong trường hợp cậu muốn câu trả lời về mục đích của chúng tôi, sẽ là năng lực tiêu hao hai triệu P, chốt thế nhé?"
"Không đời nào."
Được thế quái nào mà được.
Kaya hỏi:
"Mục đích của các người là chinh phục thế giới. Nếu yêu cầu trả lời Có hoặc Không cho câu này thì sao?"
"Không thể trả lời chính xác được. Tuy nhiên, mức điểm sẽ trở nên cực kỳ thực tế."
"Ra vậy. Có vẻ như ràng buộc Có, Không có hiệu lực nhỉ."
"Vâng. Đúng là như thế."
"Vậy, trường hợp hỏi 'Mục đích của các người' và trường hợp hỏi 'Mục đích của ông' thì điểm cần thiết có thay đổi không?"
"Không thể trả lời. Cậu thu thập thông tin ngay tại đây thì chúng tôi khó xử lắm."
Con Ếch này chẳng có chút tinh thần phục vụ nào cả.
"Mà, thôi được rồi. Vậy tôi sẽ chọn năng lực đó."
Con Ếch gật đầu cái rụp.
"Đã rõ. Vậy, hãy tuyên bố rõ ràng năng lực đó đi."
Con Mèo ngồi bất động, còn con Cú thì đang chống cằm. Tất nhiên lũ rối không thay đổi biểu cảm, nhưng cậu cảm giác như chúng đang ngán ngẩm. Cậu muốn chúng hiểu rằng chuyện kéo dài thế này cũng là lỗi của con Ếch.
Vắt óc suy nghĩ, Kaya giải thích về năng lực mình muốn.
"Năng lực cho tôi biết những điều tôi muốn biết. Mỗi câu hỏi, phía các ông sẽ thiết lập một mức điểm, và tôi tiêu hao số điểm đó để sử dụng. Những câu hỏi vốn dĩ đắt đỏ, bằng cách thêm vào ràng buộc Có, Không sẽ trở thành mức điểm thực tế."
Con Ếch chán nản hạ vai xuống.
"Từ ngữ trừu tượng quá. Nhận thức về 'thực tế' của mỗi người là khác nhau."
"Đó là từ mà ngươi đã dùng trước đấy chứ?"
"Không thể đánh đồng hội thoại thông thường với văn bản luật được. Tôi sẽ sửa thành: Bằng cách thêm ràng buộc Có, Không, số điểm cần thiết sẽ được giảm bớt."
"Giảm bao nhiêu là do ông quyết định sao?"
"Do chúng tôi. Không có gì bất mãn chứ? Nếu chúng tôi nắm quyền quyết định điểm số cần thiết cho câu hỏi, thì cũng như nhau cả thôi. Chúng tôi không cần phải trả lời những câu hỏi mà mình không muốn."
Chà, cũng đúng. Nhìn đồng hồ. Thời gian còn lại chỉ hơn hai phút.
"Thêm hai điều vào luật. Thứ nhất: Các ông không được phép tăng mức điểm đã tuyên bố một lần cho cùng một câu hỏi."
"Được thôi. Điều thứ hai?"
"Không được yêu cầu số điểm mà tôi không thể sở hữu tại thời điểm đặt câu hỏi."
"Định nghĩa của 'không thể sở hữu' là gì?"
"Tổng điểm của toàn bộ Kamisaki, chắc thế. Nếu giả sử một mình tôi có thể thu thập hết số đó."
Con Ếch đặt tay phải lên khuỷu tay trái, tay trái chạm nhẹ vào cằm. Khoảng thời gian im lặng khiến cậu bất an. Tuy nhiên, con Ếch đã trả lời.
"Ừm. Thú vị đấy. Về mặt lý thuyết, cậu có khả năng thu thập điểm của cả Kamisaki. Chúng tôi sẽ áp dụng điều khoản: Số điểm chúng tôi yêu cầu không được vượt quá tổng số điểm đang hiện hữu tại Kamisaki."
Thông qua rồi.
"Hiểu rồi. Thế là được."
Kaya gật đầu, cố giữ vẻ mặt không biến sắc, và con Ếch cũng gật đầu theo.
"Nhân tiện, nếu là năng lực này, số điểm cần thiết để sở hữu là một triệu."
"Vô lý đùng đùng."
Cậu buột miệng hét lớn.
"Cuộc thảo luận từ nãy đến giờ là cái gì vậy hả?"
Thời gian chỉ còn lại khoảng một phút. Nhưng con Ếch mới là kẻ thở dài ngán ngẩm. Ít nhất thì hắn cũng làm động tác như vậy.
"Tôi đã nói lúc nãy rồi còn gì? Nếu trao cho cậu quyền đặt câu hỏi vô hạn, thì từ số điểm cần thiết cậu sẽ suy ra được nhiều thứ ── vì vậy, hãy thêm vào quy trình như sau."
Con Ếch duỗi tay trái ra, dựng một trong ba ngón tay lên.
"Đầu tiên, cậu đưa ra số lượng câu hỏi dự kiến đã được quy định."
Tiếp theo, dựng ngón thứ hai.
"Chúng tôi sẽ thiết lập điểm số cần thiết cho từng câu hỏi."
Và ngón thứ ba.
"Cậu chọn câu hỏi trong số đó."
"Chỉ được chọn một thôi sao?"
"Nếu nằm trong giới hạn điểm sở hữu, cậu chọn nhiều câu cũng không sao."
"Ra là vậy."
Con Ếch duỗi thêm tay phải, thêm một ngón tay.
"Cuối cùng, chúng tôi trả lời câu hỏi đó, cậu tiêu hao điểm, và hiệu ứng kết thúc."
"Vậy, giá bao nhiêu?"
"Số lượng câu hỏi đề xuất là hai, quy trình này diễn ra mỗi tháng một lần, giá tròn 1000 P."
Kaya vừa trừng mắt nhìn kim giây đồng hồ đang quay, vừa nói:
"Số lượng câu hỏi đề xuất quá ít. Ít nhất tôi muốn mười câu."
"Nếu muốn tăng số lượng, hãy gắn thêm hạn chế khác."
"Vậy thì, bản thân việc sở hữu năng lực cũng tiêu hao điểm thì sao?"
Hừm, con Ếch rên rỉ.
"Đại khuyến mãi đấy. Cho phép. Nhưng nội dung năng lực không thay đổi."
"Hiểu rồi. Tạm thời cứ thêm vào đi."
Giờ cũng chẳng còn thời gian để đôi co lằng nhằng nữa. Việc giảm tổng điểm khi bắt đầu trò chơi là một lợi thế đối với Kaya. Giá trị của cậu với tư cách là con mồi sẽ giảm xuống. Tức là, ít nhiều gì cũng sẽ khó bị nhắm đến hơn. Chỗ này cứ ngoan ngoãn nhận sự ưu đãi vậy.
Kaya nói tiếp:
"Một điều nữa. Tôi, Kaya Ayumu, từ nay về sau không thể sở hữu bất kỳ năng lực nào khác ngoài cái này, thế nào?"
"Được thôi. Vậy số câu hỏi đề xuất sẽ là năm."
"Vẫn ít."
"Đây là năng lực cực kỳ ngoại lệ rồi. Với lại──"
Con Ếch dùng ngón tay dài kỳ dị chỉ vào đồng hồ.
"Vừa đúng mười lăm phút."
Kaya thở dài.
"Đành chịu vậy. Chốt thế đi."
"Vậy tôi sẽ tổng hợp lại năng lực."
Con Ếch luồn tay xuống dưới mặt bàn dài. Có vẻ dưới đó có ngăn để đồ. Hắn lấy ra một chiếc laptop, mở ra trên bàn, và dùng ba ngón tay gõ phím một cách điêu luyện.
"Hãy kiểm tra thiết bị."
Nghe vậy, cậu nhìn xuống thiết bị của mình, một đoạn văn bản hiện ra.
[ Tên năng lực: Q&A ── 1000 P (Tiêu hao) ]
Mỗi tháng một lần, nhận được cơ hội sử dụng khi người có năng lực và người quản lý gặp mặt.
Người quản lý sẽ đưa ra câu trả lời chính xác cho câu hỏi của người có năng lực.
Người có năng lực tiêu hao số điểm do người quản lý thiết lập cho mỗi câu hỏi.
Bằng cách thêm ràng buộc Có/Không vào câu hỏi, số điểm cần thiết sẽ được giảm bớt.
Người quản lý không được phép tăng số điểm đã tuyên bố một lần cho cùng một câu hỏi. Ngoài ra, số điểm người quản lý yêu cầu không được vượt quá tổng số điểm hiện có trong Kamisaki.
Người sở hữu năng lực này không thể sở hữu mới hoặc cường hóa các năng lực khác.
Năng lực này được sử dụng theo quy trình sau:
Người có năng lực đưa ra tối đa năm câu hỏi đề xuất.
Người quản lý tuyên bố số điểm cần thiết cho từng câu hỏi đề xuất.
Người có năng lực chọn câu hỏi trong số đó. Có thể hỏi nhiều câu nếu nằm trong giới hạn điểm.
Người quản lý trả lời câu hỏi đó, người có năng lực tiêu hao số điểm cần thiết.
"Thế này là không có vấn đề gì chứ?"
Kaya trừng mắt nhìn đoạn văn bản đó thêm một lúc nữa. Về đại thể thì đúng là năng lực cậu mong muốn. Cậu nhăn mặt, mở miệng:
"Viết thêm đúng một dòng nữa thôi."
"Đã quá thời hạn rồi."
"Không cần tranh luận đâu. Đây là điều mà cả tôi và ông đều đã ngầm định làm tiền đề rồi."
"Là gì?"
"Cả hai bên phải vận hành năng lực này một cách công bằng."
Con Ếch giật cằm lên một cái.
"Một câu luật trừu tượng quá nhỉ."
"Vậy sao? Tôi thấy nó cực kỳ cụ thể đấy chứ."
Con Ếch cười. Khuôn mặt vẫn là nụ cười vô nghĩa thường lệ, nhưng cậu cảm giác như cảm xúc của hắn cũng đang cười.
"Thực ra tôi cũng nghĩ vậy. Được thôi."
Tiếng bàn phím gõ vang lên, và dòng chữ bổ sung xuất hiện trên văn bản luật trong thiết bị.
Năng lực này được người có năng lực và người quản lý vận hành một cách công bằng với thiện chí.
Con Cú nói với con Ếch:
"Hối hận thì đừng có trách đấy nhé."
Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng con Cú. Giọng của một người phụ nữ trưởng thành.
Con Ếch nhìn chằm chằm Kaya bằng đôi mắt nhân tạo vô cảm, xác nhận lại:
"Chốt năng lực này thật đấy nhé?"
Kaya gật đầu, và năng lực được quyết định.
*
Hiện tại, số điểm Kaya sở hữu là 3000.
Cậu đã nhận số điểm mượn để làm mồi nhử Azuchi dưới dạng chuyển nhượng. Chính xác hơn, cậu đã giả làm Xạ Thủ hệ tiêu hao và đưa cho Fujinaga 300 P, nhưng số đó cũng đã được trả lại.
Với 3000 P thì có thể hỏi được những gì, chính Kaya cũng không rõ.
"Tôi đã chuẩn bị thứ này."
Chẳng biết từ lúc nào, con Ếch đã cầm trên tay năm tấm thẻ. Những tấm thẻ có kích thước vừa bằng thiết bị di động. Chất liệu trông như kim loại xỉn màu.
"Cái này, một mặt là màn hình hiển thị. Hãy mở trang năng lực trên thiết bị của cậu ra. Viết câu hỏi vào đó, nó sẽ được chuyển sang đây."
"Làm thế có ý nghĩa gì không?"
Nói miệng có khi còn nhanh hơn.
"Trông sẽ ra dáng năng lực hơn, đúng không?"
"Vậy à."
Tuy thắc mắc nhưng cũng chẳng phải chuyện đáng để tranh cãi. Khi chạm vào biểu tượng năng lực trên thiết bị, quả nhiên ở đó hiện ra năm ô nhập liệu xếp hàng. Những câu hỏi này cậu đã trăn trở rất nhiều và quyết định trước khi đến đây. Cậu nhanh chóng nhập vào và nhấn nút xác nhận.
Con Ếch xòe bài ra bằng hai tay, lướt mắt nhìn. Trong lúc đó Kaya hỏi:
"Trong số đó, có câu hỏi nào ngoài dự tính không?"
"Vốn dĩ tôi chẳng dự tính gì cả."
"Dối trá."
"Không có quy tắc nào bắt buộc phải trả lời công bằng cho những câu hỏi không tiêu hao điểm."
Con Ếch dùng đầu ngón tay chạm vào từng tấm thẻ một. Sau đó hắn xác nhận với Mèo và Cú. Mèo gật đầu, Cú vẫy cánh qua loa. Rồi cuối cùng, những tấm thẻ cũng được gửi đến chỗ Kaya.
Nội dung như sau:
Tại sao Kamisaki lại diệt vong? - 50.000 P
Bí mật rẻ nhất của thủ lĩnh Đế quốc Mike - Mèo Trắng. - 2.500 P
Nơi cất giấu đĩa DVD anime "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit" trong Kamisaki. - 800 P
Tôi có thể được coi là đang sống theo nghĩa thông thường không? YES/NO - 100.000 P
Kaya Ayumu có thể được coi là đang sống theo nghĩa thông thường không? YES/NO - 1.500.000 P
Khóe miệng cậu vô thức giãn ra.
"Điểm số tùy hứng thật đấy."
Con Ếch hướng nụ cười thường lệ về phía Kaya.
"Không. Chúng tôi vận hành cực kỳ công bằng đấy chứ."
Quả thật. Kaya gật đầu trong tâm trí. Cậu không ngờ chúng lại thẳng thắn đưa ra những mức điểm đầy mâu thuẫn đến thế.
"Nào, cậu chọn câu hỏi nào?"
Làm gì có lựa chọn nào khác.
Kaya rút ra một tấm thẻ. Cậu trượt nó trên mặt bàn dài. Con Ếch chộp lấy nó, gật đầu một cách đầy ẩn ý.
"Đã rõ. Vậy thì, tôi xin trả lời."
Với tâm trạng như đang chờ đợi công bố kết quả thi, Kaya siết chặt hai nắm tay.
