Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3102

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6654

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 497

Tập 01 - Chương 5 Lời hứa miệng không có thực thể

1

Trong đầu, Kaya nhẩm lại những quy tắc của Vòng lặp.

Về căn bản, vạn vật thuộc về Kamisaki đều sẽ quay lại trạng thái ban đầu của thời điểm ngày 1 tháng 8. Bất kể là thức ăn đã tiêu hóa hay những bức tường đã vỡ nát. Dù ta có xê dịch ghế hay trang hoàng lại phòng ốc thì tất cả cũng sẽ hoàn nguyên, thế nên nếu muốn thay đổi bài trí, hiệu quả nhất là thực hiện ngay sau khi Vòng lặp vừa khởi động lại.

Dù mọi thứ đều quay về như cũ, nhưng Kamisaki vẫn là một thế giới vỡ nát.

Ngay từ mốc thời gian ngày 1 tháng 8, nơi đây đã rách nát tả tơi, lương thực cũng chẳng thể gọi là đầy đủ. Thế nhưng, nếu nắm giữ đủ lãnh thổ, người chơi lại có thể sở hữu cả thực phẩm tươi sống ngay khi Vòng lặp vừa bắt đầu. Chính nghịch lý này khiến định nghĩa về sự sụp đổ ở Kamisaki trở nên mơ hồ. Rõ ràng phố xá đã hoang tàn ngay từ đầu tháng 8, vậy mà trên kệ siêu thị vẫn bày bán thịt thà và rau củ tươi ngon.

Thành phố này rốt cuộc đã kết thúc ngày 31 tháng 7 theo cách nào vậy? Những nghi vấn cứ thế nối đuôi nhau không dứt.

Dù sao đi nữa, Kamisaki là nơi tái hiện lại ngày 1 tháng 8 như thể thời gian được tua ngược, nhưng cách đối đãi với những "người chơi" tham gia tại đây lại có chút khác biệt.

Trước tiên, dù Vòng lặp xảy ra, ký ức vẫn được lưu giữ. Họ vẫn nhớ những sự kiện đã diễn ra cho đến ngày 31 tháng 8 của lần trước.

Khi Vòng lặp bắt đầu lại, người chơi sẽ xuất hiện tại đúng vị trí mà họ đã đứng ngay trước thời khắc lặp. Nếu đón Vòng lặp trên giường thì sẽ bắt đầu ngày 1 tháng 8 mới ở trên giường, nếu ở trong nhà vệ sinh thì sẽ là nhà vệ sinh. Vì vậy, Ryama đã dặn dò phải cẩn thận với vị trí đứng của mình ngay trước thời điểm lặp. Nếu ngồi trên một chiếc ghế đã bị di chuyển để đón Vòng lặp, ta sẽ ngã uỵch xuống sàn nhà khi chiếc ghế biến mất để trở về chỗ cũ.

Ngoài ký ức và vị trí, hiệu ứng của Vòng lặp cũng được áp dụng lên cơ thể người chơi. Tức là mỗi người sẽ trở về trạng thái "khi mới đặt chân đến Kamisaki". Những vết thương hay bệnh tật mắc phải trong Kamisaki đều sẽ được chữa lành. Vóc dáng cũng trở về như cũ. Nghĩa là ở Kamisaki, người ta sẽ không béo lên, cũng chẳng gầy đi. Dù có sống lười biếng đến đâu thì cơ bắp cũng không suy giảm, nhưng ngược lại cũng chẳng thể rèn luyện cho khỏe hơn.

So sánh giữa ưu điểm và nhược điểm, bên nào lớn hơn nhỉ? Với Kaya, cậu thấy ưu điểm có vẻ nhỉnh hơn.

Nhân tiện, vẫn còn một ngoại lệ nữa.

Mỗi người chơi đều đến Kamisaki cùng với quần áo và túi xách họ mang trên người. Đó là cách xử lý đối với "những vật phẩm được mang vào Kamisaki". Về đại thể, chúng cũng chịu hiệu ứng của Vòng lặp và được tái hiện lại khoảnh khắc được mang vào thế giới này. Nếu bị hỏng, chúng sẽ phục hồi; nếu hết pin, chúng sẽ đầy lại. Tuy nhiên, riêng vị trí của chúng thì giống như người chơi, sẽ nằm ở nơi ngay trước khi lặp.

Điều này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại là một quy tắc rắc rối.

Ví dụ, nếu tôi mang vào một thanh sô-cô-la, rồi bẻ đôi và ném mỗi nửa ở một nơi trước khi lặp, thì nó sẽ tái xuất hiện ở đâu? Nếu đã ăn và tiêu hóa hết thì sao? Câu trả lời chính xác có vẻ là: "Nếu bị chia tách, nó sẽ xuất hiện ở phần có khối lượng lớn hơn" và "Nếu đã ăn, nó sẽ xuất hiện ở nơi có vỏ bao rỗng".

Nếu một vật thể đồng nhất bị chia nhỏ, nó sẽ tái sinh ở nơi có mảnh lớn nhất, tôi nghĩ ý nghĩa là vậy, nhưng liệu thanh sô-cô-la và vỏ bao bì có được coi là cùng một vật thể không? Trong khi túi xách và đồ đạc bên trong lại được phân biệt rạch ròi?

Cảm giác như ranh giới được vạch ra hoàn toàn dựa trên cảm tính của ai đó. Cái "ai đó" ấy ngoài những kẻ điều hành ra thì không thể là ai khác, nhưng nếu tất cả đều theo ý muốn của con ếch đó, thì quả là một sự tưởng tượng kinh tởm.

Thêm vào đó, "những vật được gán hiệu ứng của Năng lực" cũng chịu sự đối đãi giống như vật phẩm mang từ ngoài vào. Cụ thể, chiếc vòng đèn pin trên móc khóa mà Akiho chế tạo, vốn dĩ được làm từ vật liệu của Kamisaki, nhưng nó không di chuyển khỏi vị trí ngay trước khi lặp. Chỉ có phần trang trí móc khóa được tháo ra là quay trở về quầy bán hàng trong rạp chiếu phim.

Có lẽ vạn vật trong Kamisaki được quản lý theo hai danh mục: "thuộc về Kamisaki với tư cách là sân khấu" và "thuộc về cá nhân người chơi", và mỗi loại sẽ có cách xử lý khác nhau trong Vòng lặp. Những thứ trở thành đối tượng của Năng lực sẽ chuyển từ trạng thái "thuộc về Kamisaki" sang "thuộc về cá nhân".

Chà, Mono là kẻ nói dối.

Vào buổi trưa ngày 1 tháng 8, dưới ánh nắng xuyên qua khe nứt trên trần nhà, khi kiểm tra đồ đạc trong túi, Kaya tìm thấy chiếc ốp điện thoại. Mono đã giải thích rằng cô ta mua nó ở cửa hàng điện tử tại Xứ Sở Bình Yên. Nếu vậy, lẽ ra nó phải quay về Xứ Sở Bình Yên sau Vòng lặp mới đúng. Việc nó vẫn nằm trong tay Kaya chứng tỏ nó thuộc trường hợp "vật phẩm cá nhân mang vào Kamisaki" hoặc "vật phẩm chịu tác động của Năng lực và trở thành sở hữu cá nhân".

Dù thế nào đi nữa, không thể tin Mono được.

Vừa suy nghĩ những điều đó, Kaya vừa nhắn tin với Akiho.

"Câu hỏi của Mèo Trắng, tớ không chọn được đâu. Điểm cao quá."

"Hả, bao nhiêu vậy?"

"Năm mươi nghìn."

"Đúng là khoản chi quá tầm với tiền tiêu vặt của học sinh rồi."

"Ừ. Nhưng rẻ hơn tớ nghĩ. Rẻ hơn năm tên Azuchi."

"Cái gì vậy, đơn vị tính đó?"

"Dễ hiểu mà, đúng không?"

Nói cách khác, thông tin đó có giá trị thấp hơn năm người chơi có thế lực tại Kamisaki. Đó không phải là mức giá mà các đội lớn không thể chi trả. Nhìn từ góc độ của bên điều hành, ấn tượng có vẻ là "không muốn trả lời lắm, nhưng nếu người chơi quyết tâm thì trả lời cũng được".

Nếu con ếch kia không quá xấu tính, thì theo đúng luật, năng lực của Kaya đang được vận hành một cách công bằng. Chà, vì đối phương là con ếch đó, nên cũng có khả năng hắn thực sự xấu tính, khiến mình trả năm mươi nghìn điểm mà vẫn không nhận được câu trả lời ra hồn. Một năng lực buộc phải bắt đầu bằng việc tin tưởng đối phương không phải là thứ Kaya mong muốn. Nhưng Kaya cũng không nghĩ ra được năng lực nào phù hợp hơn để đạt được mục đích.

"Thế rốt cuộc cậu chọn câu hỏi nào?"

"Một câu hỏi nhàm chán thôi."

"Nói đi chứ. Mèo Trắng cũng sẽ muốn biết đấy."

"Đĩa DVD 'Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit' nằm ở đâu trong Kamisaki."

"Cái gì vậy. Cậu nhớ hết các tập rồi mà. Bị ngốc hả?"

"Dù có nhớ thì những thứ tuyệt phẩm vẫn cứ là tuyệt phẩm. Tớ được chỉ chỗ với giá 800P."

"Có hàng không?"

"Có. Con tim tớ rung động rồi."

"Cậu dùng từ nghe sai sai thế nào ấy nhỉ?"

Vậy sao? Dự cảm về một cuộc tái ngộ đầy kịch tính khiến con tim rung động. Tớ đâu thấy sai lắm đâu. Mà, ngôn từ chỉ cần truyền đạt được điều muốn nói là đủ. Nếu những điều không muốn truyền đạt mà không bị lộ ra, thì càng tốt.

"Các câu hỏi khác và số điểm cần thiết thì sao?"

Được Akiho hỏi, Kaya liệt kê ra một loạt. Cô ấy gửi lại những cảm nhận rất thẳng thắn.

"Hai cái cuối cùng, bị lỗi à?"

Hai câu cuối cùng là thế này:

Tôi có thể được coi là đang sống theo nghĩa thông thường không?

Kaya Ayumu có thể được coi là đang sống theo nghĩa thông thường không?

Dù cả hai đều bị giới hạn câu trả lời là "CÓ/KHÔNG", nhưng số điểm cần thiết cho câu đầu là 100.000, còn câu sau là 1.500.000. Chênh lệch hàng số thật kỳ lạ. Thật nực cười.

"Nghĩ theo lẽ thường thì hai câu đó là một mà?"

"Ừ. Tớ đưa vào để xác nhận điều đó."

Tức là như con ếch đã chỉ ra, đây là những câu hỏi mà mức điểm cao hay thấp sẽ trở thành manh mối. Chỉ là những câu hỏi Kaya muốn biết giá điểm chứ không định chọn.

Đây vốn là phương châm cơ bản của Kaya. Thông qua những câu hỏi "về chân tướng của Kamisaki" để xác nhận mức điểm, nhưng thực tế lại chọn những câu hỏi có ích cho chiến cục trước mắt. Những câu hỏi có thể dùng để lấy lòng những kẻ có quyền lực hoặc dùng để đe dọa. Ví dụ, cậu dự tính sẽ moi ra những thông tin về đội địch mà kỹ năng Trinh Sát không tìm thấy được, rồi bán lại cho các đối thủ của chúng.

"Hai câu hỏi cuối. Các chỉ số khác nhau, chẳng phải có nghĩa là bên điều hành không định trả lời tử tế sao?"

Bắt đầu có mùi rồi đấy, Kaya nghĩ. Câu hỏi này không giống phong cách của Akiho. Cậu thận trọng trả lời.

"Tớ cũng không đọc vị hết được. Nhưng nếu bên điều hành định trả lời qua loa, thì con số đó mới là kỳ lạ. Hai câu đó lẽ ra phải có cùng mức điểm chứ."

"Tức là, 'Tôi' và 'Kaya Ayumu' mang ý nghĩa khác nhau tại Kamisaki sao?"

"Nghĩ như vậy là tự nhiên nhất. Và sự sống chết của 'Kaya Ayumu' mang ý nghĩa quan trọng hơn đối với bên điều hành so với sự sống chết của 'Tôi'. Đến mức họ không muốn trả lời nếu có thể."

"Có căn cứ nào để tin tưởng bên điều hành không?"

"Tùy thuộc vào mục đích của họ. Nhưng bên điều hành không phải kẻ thù của chúng ta. Còn tệ hơn thế. Chắc chắn nếu muốn, họ có thể làm bất cứ điều gì với chúng ta. Mối quan hệ giống như nhà nghiên cứu và chuột bạch vậy."

Hoặc là kẻ gây án vì niềm vui và nạn nhân. Chủ ngựa và ngựa đua. Đại loại thế.

Hít vào, thở ra, Kaya nhập tiếp.

"Vốn dĩ, họ chẳng cần thiết phải nói dối chúng ta. Sự chênh lệch về quyền lực là quá áp đảo. Hơn nữa, họ hẳn sẽ tỏ ra hứng thú với những con chuột bạch ngoại lệ. Sẽ không bị giết dễ dàng đâu. Cách đối xử chắc cũng sẽ đặc biệt hơn."

Công chúa hay con chuột bạch ưu tú thì cũng giống nhau cả thôi. Chỉ cần giữ được giá trị đối với những kẻ nắm quyền là được.

Tin nhắn tiếp theo từ Akiho có hơi đường đột.

"Cậu có định lưu vong sang Đế quốc Mike không?"

Có nghĩa là những câu hỏi về năng lực của Kaya đã kết thúc. Kaya trả lời một cách cẩn trọng.

"Tớ thích CLB Kinema. Mọi người đều hiền lành. Tớ không muốn bỏ mặc họ. Dĩ nhiên, mạng sống của mình quan trọng hơn, nhưng nếu được thì tớ muốn xoay xở xem sao."

"Đế quốc Mike thì sao?"

"Một đội hấp dẫn. Ban đầu nếu chúng ta rơi xuống lãnh thổ bên đó thì chắc đã hạnh phúc hơn rồi. Một đội mạnh mẽ và đầy tri thức."

"Cậu nghĩ Đế quốc Mike sẽ định giá bao nhiêu cho năng lực của cậu?"

"Không biết nữa, nhưng tớ nghĩ là không rẻ đâu. Phản ứng vượt ngoài mong đợi."

"Ở điểm nào?"

"Tớ đã cố tình chọn những câu hỏi mà số điểm của tớ không mua nổi. Hơn nữa, đó không phải là thông tin có thể tận dụng ngay lập tức, mà là những câu hỏi có lẽ chỉ bên điều hành mới biết. Đặc tính năng lực của tớ đã được thể hiện rõ."

"Đánh giá cao quá nhỉ."

"Đương nhiên rồi. Dù có cách xa đến đâu, tớ vẫn nhắm đến việc đồng minh với Đế quốc Mike. Điều đó tớ đã giải thích rồi mà? Thật may là bên cạnh CLB Kinema lại là Đế quốc Mike."

Có hơi quá lời không nhỉ? Kaya tự hỏi. Sau một khoảng lặng, tin nhắn phản hồi của Akiho đến.

"Vậy còn Xứ Sở Bình Yên?"

Câu trả lời đã được định sẵn.

"Không hấp dẫn bằng Đế quốc Mike. Một đội mạnh nhưng tẻ nhạt. Nhưng chỉ cần mạnh thôi thì tất nhiên cũng có giá trị. Có thể họ cũng sẽ chia điểm cho năng lực của tớ."

"Với Kaya thì bên nào cũng được à? Đế quốc Mike hay Xứ Sở Bình Yên cũng thế."

"Lý tưởng nhất là Đế quốc Mike. Nhưng tớ ghét chết. Nếu không còn cách nào khác, tớ sẽ theo phe nào giúp tớ sống sót, dù có phải bò lê bò lết, dù có phải nhắm mắt làm ngơ trước những điều bất mãn, hay vứt bỏ lòng tự trọng đi chăng nữa."

Lại một lần nữa, Akiho im lặng.

Không phải là một câu trả lời sai. Cậu muốn tin là vậy. Nhưng cậu không tự tin lắm. Cậu dán mắt vào màn hình, nhưng những lời hồi đáp lại thật chưng hửng.

"Vậy nhé, sắp đến giờ ăn sáng rồi."

Kaya thở hắt ra.

"Ừ. Cậu được đối xử tốt làm tớ yên tâm rồi."

Sau đó, phân vân trong khoảng thời gian hít lại hơi thở vừa thở ra, Kaya viết thêm.

"Dù Đế quốc Mike có hấp dẫn đến đâu, nếu cậu bị đối xử thô bạo thì tớ sẽ phải suy nghĩ lại về việc đồng minh."

Một sự im lặng kéo dài khoảng một phút. Khi nghĩ rằng cuộc trao đổi tin nhắn đã kết thúc, lại có tin báo đến.

"Tởm quá. Họ bảo thế."

Kaya buột miệng cười.

Quả nhiên Đế quốc Mike là đội bóng cậu thích.

Người gửi tin nhắn chắc chắn là Akiho. Thiết bị không thể bị thao tác bởi ai khác ngoài chủ sở hữu. Cậu đã thử đổi thiết bị của Akiho và Kaya, nhưng thậm chí còn không bật nguồn được. Cho dù có năng lực ngoại lệ đi nữa, văn phong cũng không lệch so với ấn tượng về cô ấy.

Nhưng, trong hoàn cảnh này. Không đời nào Akiho lại được ở một mình để thoải mái trao đổi thông tin.

"Thật sự tởm lợm đấy," Koge bên trái lên tiếng.

Anh ta là một người đàn ông đeo kính. Có lẽ khoảng xấp xỉ ba mươi. Dáng người cao gầy, tóc dài. Cảm giác như tóc dài ra do lười cắt, được buộc túm đại khái sau gáy. Khoác trên mình chiếc áo blouse trắng rộng thùng thình, trông anh ta giống hệt một nhà nghiên cứu.

"Tên này tính cách chắc chắn là tồi tệ. Muốn trói hắn lại rồi dùng cỏ đuôi mèo cù lét ghê."

Đây là Mèo Trắng.

Cô ấy tựa ngực lên vai phải của Akiho, đôi mắt lim dim ngái ngủ. Vì lúc nãy cô ấy ghé vào nhìn màn hình nên mới thành tư thế này, nhưng Akiho lo rằng cô ấy sẽ ngủ quên luôn mất.

Akiho chỉ vào thiết bị và nói:

"Chà, hắn là loại người như thế đấy."

Là nói về Kaya.

Việc cậu ta báo cáo về năng lực là điều đã được dự đoán trước, và Akiho cũng không giấu giếm điều đó. Cô đã được dặn là nếu có liên lạc thì hãy báo lại. Không có lý do cũng chẳng có quyền gì để chống đối.

Việc trao đổi tin nhắn ban đầu do chính Akiho thực hiện, nhưng nửa sau chuyển sang hình thức cô nhập lại những gì Mèo Trắng và Koge luân phiên nói. Kaya đương nhiên đã tưởng tượng ra tình huống bên này. Mèo Trắng và Koge cũng nhận ra Kaya biết chuyện từ giữa chừng, nên những lời chê bai cậu ta bắt đầu bay qua bay lại trên đầu Akiho.

Mèo Trắng cuối cùng cũng nhấc người khỏi vai Akiho.

"Đây là kiểu người khi đi xin việc, dù phỏng vấn hàng chục công ty thì ở đâu cũng nói 'Quý công ty là nguyện vọng số một của tôi' đây mà."

Koge đặt tay phải lên cằm.

"Thì cái đó cũng bình thường thôi. Đến tôi cũng sẽ làm thế."

"Nhưng cái thói làm màu nửa vời của hắn thật ngứa mắt."

"Không phải làm màu đâu, tôi nghĩ là hắn đang 'thể hiện rằng mình có chính nghĩa'. Hắn nghĩ nếu hành động quá khôn ngoan, chúng ta cũng sẽ hành động khôn ngoan không khoan nhượng chăng. Dù sao thì phía bên kia cũng chỉ còn cách đánh vào tình cảm thôi. Tôi đánh giá cao phương hướng này."

"Gì chứ, lúc nãy anh còn liên tục kêu tởm mà."

"Ừ thì tởm thật. Tôi thích những kẻ tởm lợm mà."

Koge. Một trong ba người nắm quyền lực của Đế quốc Mike.

Anh ta phụ trách nội chính. Những việc dễ thấy như phân phối vật tư thu được trong lãnh thổ, giải quyết các yêu cầu từ thành viên, hay xử lý xích mích nội bộ.

Mèo Trắng hỏi anh ta:

"Thế, cảm tưởng sao?"

"Rất muốn có hắn về đội mình. Với tôi thì đó là một năng lực lý tưởng. Điên rồ và thú vị đấy chứ."

"Điên rồ ở chỗ nào?"

"Bình thường, khi được xem danh sách năng lực ở Kamisaki, chẳng ai lại tưởng tượng ra một năng lực không dùng để chiến đấu, mà thậm chí còn chẳng dùng được trong Kamisaki cả. Về đại thể là một thằng ngốc."

Chẳng biết là đang khen hay chê nữa, thật khó hiểu. Nhưng thái độ của chính Akiho đối với Kaya cũng y như vậy, nên cô cảm thấy một sự ghét bỏ đồng loại nhẹ.

Lãnh thổ của Đế quốc Mike có xu hướng mở rộng theo một cách riêng. Kaya đã nói vậy.

Lãnh thổ của Đế quốc Mike trải dài một cách kỳ lạ, không có vẻ gì là nhắm vào các cửa hàng tiện lợi hay siêu thị nơi có nhiều lương thực. Nhưng ở mũi nhọn của sự mở rộng đó luôn có những cơ sở đặc trưng. Ví dụ, phần lãnh thổ trải dài về phía nam Kamisaki đâm ra biển và có một ngọn hải đăng. Lãnh thổ cướp được sau khi gây chiến với đối thủ mạnh là Bulldogs thì có Tòa thị chính. Thậm chí họ còn tiếp giáp với PORT - đội đứng đầu áp đảo về dân số và tổng điểm tại Kamisaki - chỉ để chiếm lấy một vùng lãnh thổ rộng vỏn vẹn 200 mét vuông có chứa Thư viện.

Tất cả đều là thứ tớ muốn.

Theo lời Kaya, những cơ sở đó mang cùng một ý nghĩa.

Tòa thị chính hẳn còn lưu lại dữ liệu quá khứ của Kamisaki. Đó sẽ là manh mối xem con người đã sinh hoạt như thế nào ở đây trước khi sụp đổ. Thư viện cũng vậy. Sách vở hẳn đã ghi chép lại văn hóa của thế giới này, và có thể có cả các bản thu nhỏ của báo chí. Nếu Kamisaki đã bị diệt vong bởi một sự kiện nào đó, nội dung ấy có thể được giải mã từ các bài báo. Ý nghĩa của ngọn hải đăng thì hơi khó hiểu một chút. Nhưng trong đống dữ liệu mà Ryama thu thập về Kamisaki có sót lại một tấm tờ rơi. Kamisaki là một thành phố biển, và ngọn hải đăng lớn ở mũi đất dường như đã từng là một điểm du lịch đơn giản. Người ta biết rằng ở đó có kính viễn vọng đôi để ngắm toàn cảnh thành phố. Loại kính cố định dùng vài phút bằng tiền xu ấy. Kính viễn vọng ở trên cao rất thích hợp để điều tra tình hình toàn bộ Kamisaki, và nếu hướng ống kính lên trời thì có thể quan sát thiên thể. Thiên thể sẽ là manh mối cho câu hỏi "Kamisaki có tồn tại trên Trái Đất hay không?".

Tóm lại, Đế quốc Mike đang cố gắng điều tra chân tướng của Kamisaki.

Vì vậy, họ chắc chắn sẽ trả giá cao cho năng lực của tớ.

Đó là dự đoán của Kaya.

"Năng lực của cậu ta xứng đáng để chúng ta giao chiến một trận với Xứ Sở Bình Yên đấy. Cá nhân tôi thấy thế."

Trước lời của Koge, Mèo Trắng nhăn mặt.

"Vậy giết hắn rồi cướp lấy à?"

"Quyết định đó tôi nhường cho cô. Nhưng nếu bây giờ gây gổ với CLB Kinema, chúng ta cũng sẽ phải đối đầu với cả Xứ Sở Bình Yên đấy."

Đúng là như vậy. Cuộc giao chiến giữa Xứ Sở Bình Yên và CLB Kinema gần như đã được định đoạt. Nếu muốn cướp năng lực của Kaya, Đế quốc Mike phải chấp nhận thế chân vạc với Xứ Sở Bình Yên để tuyên chiến với CLB Kinema, hoặc hy vọng Xứ Sở Bình Yên sẽ giết Kaya một cách thuận lợi. Nếu Kaya rơi vào tay Xứ Sở Bình Yên dưới dạng tù binh hoặc đầu hàng, việc Đế quốc Mike sở hữu năng lực đó sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.

Koge chỉ đạo Akiho lướt lại lịch sử tin nhắn và chỉ vào một câu.

"Câu này, cậu ta nói nghiêm túc đến mức nào?"

Đó là câu ngay sau khi Kaya nói "Lý tưởng nhất là Đế quốc Mike". —— Nhưng tớ ghét chết. Nếu không còn cách nào khác, tớ sẽ theo phe nào giúp tớ sống sót, dù có phải bò lê bò lết, dù có phải nhắm mắt làm ngơ trước những điều bất mãn, hay vứt bỏ lòng tự trọng đi chăng nữa.

"Một trăm phần trăm là nghiêm túc ạ."

Akiho trả lời. Chẳng cần phải nói dối.

"Kaya sẽ chọn con đường để bản thân sống sót, ngay cả khi phải bỏ mặc tôi."

Nếu không, đó đâu phải là Kaya Ayumu.

Mèo Trắng bĩu môi.

"Tên đáng ghét."

Đôi mắt cô ấy vẫn lim dim như mọi khi, nhưng Akiho cảm thấy biểu cảm của cô phong phú hơn tối qua. Có phải vì có Koge ở đây không?

Koge thì gãi đầu vẻ phiền phức.

"Dù sao đi nữa, quyết định cách xử lý CLB Kinema là nhiệm vụ của Mèo Đen."

Mèo Đen. Akiho vẫn chưa gặp người phụ nữ đó. Nghe nói Mèo Đen phụ trách ngoại giao của Đế quốc Mike. Ngoài đàm phán và ký kết hiệp ước, cô ấy còn lo cả việc giao chiến. Mèo Đen có vẻ mang đậm vai trò lãnh đạo của Đế quốc Mike trên phương diện một tập đoàn chiến đấu.

"Khi nào tôi có thể gặp chị Mèo Đen?"

Việc Mèo Trắng và Koge hứng thú với đề xuất của Kaya là điều đáng mừng, nhưng rốt cuộc câu trả lời có vẻ sẽ thay đổi tùy theo ý kiến của Mèo Đen.

Nhưng Mèo Trắng nghiêng đầu.

"Cái đó thì chịu. Cô ấy đang tiếp một vị khách quan trọng."

"Ồ. Là ai vậy ạ?"

"Công nghiệp Tumble đấy."

A. Cái tên nghe quen quen.

"Tôi và Koge lát nữa cũng sẽ tới đó. Lúc ấy sẽ nói chuyện sau."

Nhưng con bé đó chắc sẽ không vui vẻ gì đâu, Mèo Trắng nói.

Công nghiệp Tumble.

Một trong những điều Kaya để tâm là thế này: Tại sao điện vẫn còn sống?

Đó là chuyện của đêm trước khi chiến đấu với Đội 7 của Xứ Sở Bình Yên, trước cả Vòng lặp. Căn cứ của CLB Kinema dù thiếu cả bóng đèn nhưng điện vẫn được thông suốt. Quả thực, Akiho cũng thắc mắc điều này. Có hai điểm đáng lưu ý.

Thứ nhất, dù các tòa nhà đã bị tàn phá dữ dội đến thế này mà nhà máy điện và đường dây tải điện vẫn hoạt động. Nhưng mà, nghĩ về cái này cũng vô ích. Mấy thứ đó rốt cuộc chỉ cần một ý nghĩ của bên điều hành là xong.

Vấn đề là điều thứ hai. Thật kỳ lạ khi các đội khác không cướp lấy một thứ tiện lợi như điện. Việc đó đâu có khó khăn gì. Chỉ cần cắt dây điện ở rìa lãnh thổ, thì phía sau đó sẽ mất điện không phải sao? Nếu tất cả các đội đều hành động với cùng tư duy đó, thì chỉ có duy nhất một đội ở đầu nguồn đường dây tải điện là dùng được điện. Tất nhiên khó có chuyện đó là CLB Kinema. Vì điều kiện quá tốt. Đó không phải là mảnh đất mà một đội yếu tiểu được phép chiếm giữ.

Ryama đã trả lời thắc mắc của Kaya và Akiho. Đó là nhờ Đồng minh Tumble.

Đồng minh Tumble dường như là một hiệp ước bất khả xâm phạm đối với tất cả đường dây tải điện và ống dẫn nước. Không phải là không có ngoại lệ. Việc phá hủy đường dây tải điện không cố ý trong lúc giao chiến được chấp nhận. Nhưng không được phép cố tình phá hoại chúng.

Nghe nói trung tâm của đồng minh này là một đội có tên Công nghiệp Tumble.

Trên dữ liệu, Công nghiệp Tumble là kẻ yếu trong những kẻ yếu. Thành viên chỉ vỏn vẹn bốn người. Tổng điểm của đội chỉ hơn 7000 một chút. Lãnh thổ nhỏ thứ hai trong Kamisaki. Nhưng cả bốn người đều sở hữu kỹ năng đặc biệt. Chỉ là kỹ năng nghề nghiệp thôi. Họ biết sửa chữa đồ điện gia dụng.

Hơn nữa, với số điểm ít ỏi đó, họ lại sở hữu Năng Lực Gốc "Căng lại dây điện" và "Tái tạo linh kiện hỏng", nên chẳng ai đụng vào được. Các đội khác cũng không thể có được năng lực đó về sau. Các đội lớn càng khao khát Công nghiệp Tumble hơn. Bởi vì Kamisaki mãi mãi là tháng 8, nên ai cũng muốn dùng điều hòa, và tủ lạnh là vật dụng thiết yếu.

Biết rõ giá trị của mình, Công nghiệp Tumble đã khéo léo xoay sở, buộc phần lớn các đội có thế lực tại Kamisaki phải thừa nhận "Đồng minh Tumble". Bằng việc bảo vệ đường dây điện và ống nước, họ nâng cao giá trị của bản thân đối với nhiều đội hơn, và giành được quyền di chuyển thản nhiên qua lãnh thổ của các đội khác. Nếu tấn công đường dây điện, ống nước, và Công nghiệp Tumble, kẻ đó sẽ biến tất cả các đội tham gia Đồng minh Tumble thành kẻ thù.

Công nghiệp Tumble không chỉ ở yên trong lãnh thổ của mình mà di chuyển khắp Kamisaki để sửa chữa đồ điện. Dù có sửa bao nhiêu thì sau mỗi Vòng lặp chúng lại hỏng, nên nhu cầu không bao giờ cạn. Nhiều đội mong muốn mở cửa chào đón và tiếp đãi họ nồng hậu.

Điều này mang lại cho Công nghiệp Tumble một ân huệ phụ. Sự hình thành của nghề buôn bán tại Kamisaki. Mỗi đội sở hữu những vật tư khác nhau tùy theo lãnh thổ. Có đội nhiều quần áo. Thế là Công nghiệp Tumble nhận giữ quần áo. Đội khác lại có nhiều thực phẩm tươi sống. Trước khi chúng bị thối, họ đổi lấy quần áo và mang sang đội khác.

Vì Công nghiệp Tumble yếu ớt, không có thù địch, và chỉ đơn giản là tiện lợi nên điều đó được cho phép. Do đó, Đồng minh Tumble hiện tại mang ý nghĩa lớn hơn cả hiệp ước bất khả xâm phạm đối với cơ sở hạ tầng và một đội yếu tiểu. Đó là đồng minh bảo vệ sự lưu thông của Kamisaki.

Cứ như là mánh khóe lý tưởng của Kaya vậy.

Dù là đội mạnh đến đâu cũng chưa thể phá bỏ đồng minh này.

Ngày 1 tháng 8.

Kido dùng cái chân phải cuối cùng cũng được gặp lại gõ gõ xuống sàn, tay phải xòe ra rồi nắm lại. Đây là cơ thể của mình, anh cảm nhận rõ điều đó. Có nên bắn nát trán con khỉ kia không nhỉ? Nghĩ vậy, nhưng anh lại thôi. Anh không muốn lãng phí đạn để rồi bị Fujinaga mắng. Thỉnh thoảng thì được, nhưng dạo này anh bị mắng khá nhiều vì những chuyện liên quan đến Kaya rồi.

Rạp chiếu phim lúc này thật yên tĩnh.

Ngày đầu tiên sau khi lặp được gọi là Ngày An Nghỉ. Mọi trạng thái giao chiến đều được gỡ bỏ, và cũng không thể tuyên chiến. Do đó theo luật, ngày này sẽ không xảy ra chiến đấu. Nếu có ngoại lệ thì chỉ là xích mích nội bộ.

Vì vậy, hầu hết các đội đều tất bật chỉnh đốn lại lãnh thổ. Nếu là đội lớn, ví dụ như tái cơ cấu đội hình. Việc nhân sự chuyển đội tốn thời gian. Phải trở thành người vô phương (không thuộc đội nào) một lần rồi mới được vào đội mới, nhưng thủ tục rời đội cần 24 giờ. Thế nên những đội lớn như Xứ Sở Bình Yên thường làm thủ tục rời đội vào ngày 31 để có thể tái cơ cấu vào Ngày An Nghỉ.

Tất nhiên chuyện đó chẳng liên quan gì đến CLB Kinema.

Ở chỗ chúng tôi, thu thập vật tư và thay đổi bài trí là lịch trình chính của Ngày An Nghỉ. Vứt những cuộn phim cũ và kệ tủ từ phòng kho ra ngoài, xếp giường vào làm phòng ngủ, đại loại thế. Vì phòng không rộng nên giường tầng trẻ em rất được ưa chuộng. Đồ nội thất là vật tư dễ kiếm nhất ở Kamisaki.

Dù có thể có phòng riêng nếu sử dụng những ngôi nhà dân chưa sập gần đó, nhưng các thành viên lại muốn sống trong rạp chiếu phim. Fujinaga nói rằng như thế tốt hơn để giữ liên lạc chặt chẽ. Nhưng thực tế, có lẽ họ cảm thấy bất an khi phải ở một mình trong môi trường này.

Việc thay đổi bài trí diễn ra hàng tháng tuy phiền phức, nhưng ai nấy đều mong chờ ngày 1 tháng 8. Có lẽ họ thấy vui khi được vận động cơ thể ở một nơi không có mùi máu. Nhưng hơn tất cả, niềm vui thuần túy nhất là được bổ sung lương thực.

Đồ tươi sống sẽ phải ăn ngay cho nhanh, nên khoảng ba ngày tới sẽ là những bữa ăn khá sang trọng. Thêm một tuần nữa có thể xoay xở bằng đồ ăn chế biến sẵn. Nhưng đến khoảng ngày thứ 10, chúng tôi sẽ lại phải có cuộc tái ngộ đẫm nước mắt với bắp rang bơ.

Lãnh thổ mới giành được từ Đội 7 của Xứ Sở Bình Yên có một cửa hàng tiện lợi. Chúng tôi đã mừng rỡ biết bao, nhưng đáng tiếc là không thể động vào. Vì Đội 8 nằm chắn ở giữa nên việc di chuyển rất khó khăn. Tiếp giáp với lãnh thổ đó, ngoại trừ Xứ Sở Bình Yên thì chỉ có Đế quốc Mike. Vùng lãnh thổ kéo dài với hình thù kỳ quái kia hiếm hoi lắm mới có ý nghĩa. Chúng tôi đã nhắn với Đế quốc Mike rằng bên này không làm gì được nên họ cứ tự nhiên thu thập vật tư. Kèm theo cả vị trí vật tư đại khái nghe được từ Mono. Đó là món quà mọn đề xuất để họ chấp nhận đàm phán, nhưng không biết hiệu quả đến đâu. Các thành viên của Xứ Sở Bình Yên cũng có thể đến lấy vật tư, và nếu hai đội chạm mặt nhau, có thể sẽ xảy ra một trận ẩu đả bằng tay chân không dùng năng lực hiếm thấy ở Kamisaki.

Chà, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Có chút cảm giác "sao cũng được". Không phải cảm xúc tiêu cực. Dù có ra sao, mình cũng sẽ xoay sở được thôi. Chỉ việc chân tay quay trở lại đã mang đến một cảm giác toàn năng kỳ lạ.

Bầu trời trong vắt. Bầu trời tháng 8 xanh thẳm, xanh thẳm, khổng lồ đến mức nực cười. Kido thò đầu ra cửa sổ, chạm mặt với con khỉ trên biển hiệu và mỉm cười. Thế là anh được gọi: "Thủ lĩnh".

Nhìn xuống con phố phía trước, anh thấy Ryama. Cậu ta vừa cắn một quả chuối - thứ lấy được từ tàn tích quán giải khát trong lãnh thổ, số lượng rất ít - vừa vẫy tay còn lại về phía này. Trên tay đó cậu ta cầm một cuốn vở.

"Có báo cáo về chuyện của Kaya. Với lại, có liên lạc từ Akki ạ."

Em lên ngay đây, cậu ta nói rồi đi vào trong rạp chiếu phim.

Kaya. Đến cả Kido cũng không biết mục đích của cậu ấy. Rõ ràng đã tiễn hai người họ đi đến Đế quốc Mike, nhưng nghe nói thực tế chỉ có một mình Akiho đến đó. Chuyện đó thì Trinh Sát Viên bên này cũng biết được. Kaya có vẻ vẫn đang lảng vảng trong lãnh thổ của CLB Kinema. Vì vậy Kido đã nhờ Ryama tiện đường thu thập lương thực thì gọi cậu ấy luôn.

Bí mật thật đấy, cậu Kaya này. Nghĩa là không được tin tưởng sao. Cũng phải thôi. Mới gặp nhau ngày thứ ba mà.

Đang suy nghĩ về ý đồ của Kaya thì nghe tiếng gõ cửa. Mời vào, anh lên tiếng, Ryama đẩy cửa bước vào.

"Tình hình thế nào?"

Trước câu hỏi xã giao của Kido, Ryama trả lời với vẻ mặt như cười khổ.

"Trước hết là tin dễ hiểu đã. Báo cáo của Akki."

"Okay. Mèo Trắng nói sao?"

"Mèo Trắng, Koge đều đồng ý với đề xuất của bên mình, nhưng có vẻ vẫn chưa nói chuyện được với Mèo Đen. Nghe nói Tumble đang ở Đế quốc Mike, nên họ phải dành thời gian nói chuyện với bên đó."

"Ra là vậy."

Tình huống rắc rối đây. Những cuộc nói chuyện với Công nghiệp Tumble - kẻ nắm giữ lưu thông hàng hóa - thường kéo dài. Đặc biệt là Đế quốc Mike, lần nào cũng giữ chân Công nghiệp Tumble rất lâu khiến xung quanh bất bình. Chắc cũng không đến mức kéo dài hết Ngày An Nghỉ đâu, nhưng nếu để sang ngày mới, thì cũng chẳng lạ gì nếu cuộc chiến với Xứ Sở Bình Yên bắt đầu trước khi kịp đàm phán với Đế quốc Mike.

"Chà, chuyện đó thì đành chịu thôi."

Cũng chỉ còn cách gửi tin nhắn hối thúc, nhưng chắc chẳng có tác dụng mấy. Còn cậu Kaya thì sao? Kido giục.

"Không tìm thấy hắn đâu ạ."

"Không tìm thấy?"

"Địa điểm Trinh Sát chỉ ra là một ngôi nhà dân gần Đế quốc Mike, nhưng đến nơi thì vườn không nhà trống. Chỉ còn lại thiết bị của Kaya và cái này."

Ryama đưa ra cuốn vở màu xanh nhạt đang cầm trên tay. Bìa vở có chữ "Vật Lý" bị gạch chéo hai đường, bên trên viết đè lên là "Tất tần tật về đối sách chống Xứ Sở Bình Yên".

"Ở mặt sau bìa có tin nhắn gửi anh Kido."

Kido nhận lấy cuốn vở, mở bìa ra. Những dòng chữ viết nguệch ngoạc hiện lên như sau:

Xin lỗi vì đã nói dối.

Tôi sẽ ẩn mình.

Lý do tôi không đến Đế quốc Mike rất đơn giản: sự hiện diện của tôi sẽ cản trở kế hoạch. Một trong những vật liệu đàm phán với bên đó là năng lực của tôi, nhưng nếu tôi bị giết và họ có thể đoạt được năng lực tương tự, thì tôi trở nên vô nghĩa. Do đó tôi sẽ không đến Đế quốc Mike, nhưng phần còn lại cứ theo kế hoạch.

Lý do tôi nói dối là vì tôi sợ tai mắt của Xứ Sở Bình Yên. Anh chưa nhận Mono vào đội chứ? Chưa trả lại thiết bị chứ? Nếu lời hứa này không được giữ, hãy hủy bỏ kế hoạch ngay lập tức. Kể cả trước khi ký hiệp ước, tôi nghĩ chạy trốn sang Đế quốc Mike là cách dễ sống sót nhất.

Ngoài ra, đối với Xứ Sở Bình Yên, tôi sẽ rất vui nếu anh cứ coi như tôi đang ở Đế quốc Mike. Tôi đã nhờ Akiho nói với bên kia rằng nếu anh ném thiết bị của tôi từ chỗ có hòm thư ở Phố Thợ Rèn về hướng Đế quốc Mike, họ sẽ thu hồi giúp.

Suy nghĩ của tôi, tất cả đều viết trong cuốn vở này.

Trăm sự nhờ anh.

"Làm thế nào đây ạ?" Ryama hỏi.

"Cứ làm theo lời cậu ấy đi."

Kido trả lời. Thế này thì lại bị Fujinaga mắng cho xem.

"Vậy để em ném đại đi nhé."

Nói rồi cậu ta lấy từ trong túi ra một chiếc thiết bị, chắc là của Kaya. Kido vẫn dán mắt vào cuốn vở trên tay.

"Cậu Kaya có vẻ rất cảnh giác với bé Mono nhỉ."

"Đúng thế thật. Mà, em cũng hiểu cảm giác đó. Chúng ta đang bị Xứ Sở Bình Yên nhắm đến mà. Chẳng có lý do gì để tự mình đầu hàng cả."

Đúng là vậy. Thế nên Kaya mới dặn phải giữ thiết bị của cô ta và tuyệt đối không được cho nhập hội. Nếu để Mono ở trạng thái vô phương, cô ta sẽ không thể sử dụng năng lực vì không có lãnh thổ. Tuy nhiên nếu có thiết bị, một Trinh Sát Viên ưu tú có thể gọi điện một chiều. Dù bản thân Mono không dùng được năng lực, vẫn có khả năng liên lạc từ Trinh Sát Viên của Xứ Sở Bình Yên sẽ đến. Vậy thì, không cho nhập hội. Tịch thu thiết bị. Đây là cách hiệu quả nhất.

Ryama nói với giọng điệu kiềm chế hơn trước.

"Xứ Sở Bình Yên đã hành động chưa ạ?"

Kido vừa lật cuốn vở của Kaya vừa trả lời.

"Ừ, hành động rồi. Họ nói muốn gặp mặt đàm phán vào tối nay."

Trinh Sát Viên có thể liên lạc với thiết bị của đội khác. Nhưng liên lạc qua thiết bị rất dễ bị các Trinh Sát Viên khác nghe lén. Đàm phán giữa các đội quan trọng thì cơ bản là gặp mặt trực tiếp.

Ryama nhíu mày lo lắng.

"Gấp gáp quá."

"Vẫn còn hơn là không liên lạc gì mà đùng cái tuyên chiến."

"Địa điểm?"

"Họ sẽ ghé sang chỗ chúng ta chơi."

"Thật á."

"Chắc không nói dối kiểu đó đâu. Nhưng thời gian thì họ quyết định."

Lướt mắt nhanh qua cuốn vở của Kaya, Kido mỉm cười. Cứ ngỡ là đùa, nhưng cậu ta thực sự chép bài giảng môn Vật lý. Có vẻ cậu ta là học sinh cấp ba thật. Ngoại hình thì như học sinh cấp hai, có khi trông như cấp một, vậy mà bên trong lại khó lường đến thế.

Kido bỏ qua vài trang.

"Cả hội trường nữa. Trong lãnh thổ của chúng ta, nhưng do bên kia chỉ định."

"Thế nhỡ họ chỉ định lãnh thổ cũ của Đội 7 thì sao ạ?"

"Lúc đó thì phải từ chối thôi. Nhưng tôi nghĩ họ sẽ không đưa ra yêu cầu nhàm chán thế đâu."

Cuốn vở đi vào chủ đề chính từ trang thứ bảy.

Đối sách chống Xứ Sở Bình Yên do Kaya soạn thảo. Được phân chia trường hợp rất chi tiết. Ví dụ, khi nhận được tuyên chiến, nếu là sáng ngày 2 tháng 8 thì đến trang 35, nếu không thì đến trang 36. Kiểu như vậy. Cậu ta còn chỉn chu đánh số trang ở góc.

"Nếu bọn chúng đến thật, có săn chúng không ạ?"

"Không săn đâu."

"Nhưng đằng nào chẳng giao chiến."

"Bên kia sẽ có hai người đến. Là Nick và Murasaki."

Kido ngẩng mặt khỏi cuốn vở. Ryama há hốc miệng nhìn anh. Khuôn mặt như thể vừa chứng kiến một vụ tai nạn giao thông ngay trước mắt. Đưa mắt trở lại cuốn vở, Kido tiếp tục.

"Bên mình cũng chỉ có hai người được đến gần hội trường. Tôi và Fujinaga sẽ đi."

Có ý kiến gì không? Anh hỏi. Ryama lí nhí trả lời: "Không ạ."

Lật giở từng trang, anh thấy đúng một mục thế này.

——Trường hợp có lời kêu gọi đàm phán trước khi tuyên chiến. Tùy thuộc vào nhân sự của đối phương, có thể thu hẹp mục đích.

Bên dưới liệt kê năm trường hợp. Có trường hợp ghi tên người, cũng có trường hợp ghi điểm số hoặc năng lực của đối phương. Dòng trên cùng là tên người.

——Nếu Nick, Murasaki phụ trách đàm phán, đến trang 12.

Hôm qua, Kido đã kể cho Kaya và Akiho nghe một câu chuyện dài. Câu chuyện về CLB Kinema ngày xưa. Các nhân vật chính là Kido và Fujinaga, Nick, và Murasaki.

Bốn người họ đã từng là gia đình.

2

Thú thật, tôi đã từng khao khát một mái ấm.

Trước khi đến Kamisaki, Kido cũng không hề tự nhận thức được điều đó, nhưng giờ nghĩ lại thì chắc là vậy. Mẹ bỏ đi khi tôi còn học tiểu học. Hình như là ly hôn sau khi ngoại tình. Lúc đó tất nhiên là buồn, và cũng thấy rất lạ lẫm. Bởi tôi không sao hiểu được sự hình thành của thứ cảm xúc khiến mẹ vứt bỏ tôi và bố để ra đi. Nhưng khi lớn hơn một chút và nhớ lại, tôi thấy đó có lẽ là lẽ tự nhiên.

Bố là người không đoái hoài gì đến gia đình.

Ở một khía cạnh nào đó, ông là một người tài giỏi. Ông liên tục thăng tiến thuận lợi trong một doanh nghiệp lớn. Nhưng ông trông không có vẻ gì là hạnh phúc. Có lẽ vì Kido không thể đồng cảm với cái quan điểm giá trị chỉ chạy theo những đánh giá xã hội của ông. Kido không thể hiểu nổi việc hy sinh gia đình để đổi lấy sự kính trọng của đám đông thì có giá trị gì.

Bố không hứng thú với Kido. Tôi hầu như không có ký ức về những cuộc trò chuyện trong nhà. Việc chăm sóc Kido phó mặc hết cho người giúp việc, thậm chí ăn uống cũng ở phòng riêng biệt.

Hồi nhỏ, Kido từng mong muốn được bố yêu thương. Vì thế tôi không lơ là việc học, cũng dốc sức vào thể thao. Tôi kinh qua vài môn thi đấu, và đạt được những thành tích đáng tự hào trong môn boxing nghiệp dư. Mặt khác, khi lớn lên qua cấp hai, cấp ba, rồi đại học, Kido cũng dần mất đi sự hứng thú với bố.

Dẫu vậy tôi vẫn xin vào làm cùng công ty với bố, là do một sự cố chấp kỳ lạ.

——Mình hẳn là muốn được bố yêu thương.

Tôi đã tin như vậy. Bởi vì, tôi đã nỗ lực từ khi còn nhỏ chỉ để được người đó khen ngợi. Dù đã bị mài mòn đến mức không còn hiểu rõ nữa, nhưng cảm xúc đó chắc chắn vẫn nằm sâu trong lòng tôi.

Nhưng bốn năm sau khi vào công ty, một ngày nọ, tôi nhận ra rằng chính Kido cũng đã không còn hứng thú với bố nữa. Nguyên cớ là việc nhận ra sự bất chính của bố. Đó là việc thực hiện những khoản quyên góp phi pháp nhằm nới lỏng một phần quy định pháp luật để xây dựng nhà máy cho công ty.

Khi biết điều đó, Kido không cảm thấy giận dữ hay buồn bã. Thậm chí chẳng có chút vui mừng nào. Chỉ đơn giản chấp nhận "À, người đó thì làm mấy chuyện này là phải", cảm xúc không hề dao động.

Kido đã tố cáo nặc danh việc đó, và gây ra một vụ ồn ào kha khá trong dư luận. Phần lớn các bản tin là sự chỉ trích nhắm vào các chính trị gia, nhưng công ty lao đao, và người bố đang giữ chức trọng yếu đã mất việc.

Kido không hề có ý định trả thù. Chỉ là vì không có hứng thú, nên tạm thời chọn một phương pháp có vẻ đúng đắn mà thôi.

Thư mời đến Kamisaki được gửi tới đúng vào khoảng thời gian này. Lý do là: "Đánh giá cao tinh thần chính nghĩa". Thật nực cười. Đây chẳng liên quan gì đến chính nghĩa hay cái ác, chỉ là một giai thoại chứng minh rằng Kido và bố đã không còn là gia đình từ rất lâu trước đó rồi.

Suốt một thời gian dài, tôi cứ ngỡ hai tiếng "gia đình" cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trong các tác phẩm hư cấu, tình mẫu tử hay phụ tử thường được khắc họa thật đẹp đẽ, nhưng tôi cho rằng ở ngoài đời thực, người với người cũng chẳng khác biệt là bao so với bản thân mình. Cha tôi có tiền. Ông cũng chẳng bao giờ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con cái. Ông chu cấp đầy đủ mọi thứ vật chất cần thiết. Thứ duy nhất thiếu vắng là tình thương, nhưng tôi cũng chẳng buồn vin vào cái thứ vô hình vô ảnh đó để than vãn rằng mình bất hạnh.

Hầu hết những cuộc đời đều trống rỗng như thế này. Hầu hết con người ta đều chẳng có mối liên kết nào sâu sắc. Tôi đã từng nghĩ, cuộc đời vốn dĩ là như vậy.

Nhưng tôi đã lầm. Khoảnh khắc lần đầu tiên cảm nhận được sức nặng của hai chữ gia đình, tôi mới nhận ra mình đã sai.

Người đã dạy cho Kido biết thế nào là gia đình không phải là máu mủ ruột thịt của cậu. Đó là một người đàn ông luống tuổi mà cậu tình cờ gặp gỡ tại Kamisaki.

Người đàn ông đó được gọi là Gọng Bạc.

Gọng Bạc là thủ lĩnh đời đầu của CLB Kinema.

Đúng như cái tên, ông luôn đeo một cặp kính gọng bạc. Tôi chưa từng hỏi tuổi, nhưng trông ông trạc tầm giữa sáu mươi. Lưng ông hơi còng, khiến vóc dáng vốn đã thấp bé lại càng thêm phần nhỏ nhoi. Ngoại trừ điểm đó ra, ông toát lên phong thái của một quý ông thực thụ. Lúc nào ông cũng chỉn chu trong bộ âu phục màu xanh thẫm, rất hợp với mái tóc trắng được chải chuốt gọn gàng.

Tôi gặp ông ấy khoảng bốn mươi Vòng lặp trước. Tôi không đếm chính xác. Nhưng chắc chắn là hơn ba năm và chưa tới bốn năm. Có lẽ khoảng chừng đó.

Tổ đội đầu tiên mà Kido gia nhập đã bị xóa sổ chỉ sau khoảng hai Vòng lặp. Nguyên nhân là do lục đục nội bộ. Chuyện này chẳng hiếm lạ gì. Đám người ở những phe yếu thế lúc nào cũng đói khát và dễ bị kích động, và quan trọng hơn là trong lãnh thổ của chính mình, họ có thể sử dụng năng lực bất cứ lúc nào.

Một tổ đội mất đi thủ lĩnh sẽ tan rã, và lãnh thổ đó sẽ trở thành vô chủ. Khoảng trống đột ngột xuất hiện đó có thể bị thủ lĩnh của các đội khác chiếm lấy bằng chiến thuật "di chuyển và bao vây", nhưng thông thường, nhiều phe phái sẽ nhảy vào tranh giành, dẫn đến giao tranh hỗn loạn.

Mất đi tổ đội và trở thành kẻ vô thừa nhận, Kido đứng trên nóc một tòa nhà đa năng bốn tầng thấp bé, lặng lẽ quan sát những cuộc đụng độ nhỏ lẻ bên dưới.

Cậu nghĩ, bị một đội nào đó giết chết cũng được. Nếu bị bắt làm tay sai, cậu cũng sẽ chấp nhận. Dù là ở hiện thực hay ở chốn này thì cũng thế cả thôi. Cứ sống vất vưởng, rồi chết lúc nào thì chết.

Chính lúc đó, Gọng Bạc xuất hiện.

Kido nhận ra tiếng bước chân đang đến gần, nhưng cậu chẳng buồn phản ứng. Gọng Bạc đứng sau lưng Kido và nói:

"Cậu hiểu chuyện đấy chứ."

Khi quay lại, cậu thấy ông đang cười, những nếp nhăn trên gương mặt hằn sâu.

"Nếu muốn tìm vật bị mất, tốt nhất là nhìn xuống từ trên cao."

Kido nhìn gương mặt Gọng Bạc một lúc. Gọng Bạc cũng nhìn lại cậu. Cảm giác nhìn chằm chằm vào nhau thế này thật khó chịu, nên Kido lảng mắt đi.

"Tôi chẳng tìm cái gì cả."

"Ồ", Gọng Bạc lầm bầm. Rồi ông nói tiếp.

"Cậu trai này, cậu có muốn trở thành gia đình của tôi không?"

Từ một vị trí cao đến lạ thường trong cổ họng Kido, một tiếng "Hả?" thốt ra.

"Thế nghĩa là sao?"

"Chẳng có nghĩa gì cả."

Gọng Bạc đứng đó với cái lưng còng, nở một nụ cười hiền hậu.

"Chỉ là lời nói gió bay thôi. Mà lời nói gió bay thì làm gì có hình hài."

CLB Kinema là một tổ đội đặc biệt.

Họ cực kỳ ghét chiến đấu và không bao giờ chủ động tuyên chiến. Ngay cả khi bị khiêu chiến, chỉ thị của Gọng Bạc luôn chỉ gói gọn trong hai điều: "Chạy đi" và "Sống sót". Thế nên dĩ nhiên, thế lực của họ rất nhỏ yếu.

Thời đó, trong lãnh thổ của CLB Kinema có một cửa hàng tiện lợi, nhưng lương thực thường xuyên thiếu hụt. Những lúc như vậy, Gọng Bạc sẽ bán thông tin cho các đội lân cận. Ông ấy là một Trinh Sát Viên xuất sắc, sở hữu số Điểm vượt xa mức bình thường đối với thủ lĩnh của một đội dưới tầm trung. Nghe nói trước đây ông từng thuộc về một tổ chức lớn.

Tránh xa xung đột hết mức có thể và bán thông tin để sống qua ngày. Đó là một trong những nét đặc thù của CLB Kinema. Nhưng điều khiến Kido ngạc nhiên hơn cả chính là cuộc sống tại nơi đây.

Sáng thức dậy đi rửa mặt, mọi người chào nhau "Chào buổi sáng". Bữa ăn bắt đầu khi tất cả tập trung đông đủ và cùng nói "Mời cả nhà ăn cơm". Nếu ăn chậm, kiểu gì cũng bị kẻ ngồi cạnh thò tay nẫng mất phần. Những lời trêu chọc ác ý nổ ra khắp nơi, đôi khi leo thang thành những cuộc chửi bới. Ấy vậy mà ngay sau đó, họ lại cười đùa với nhau. Đêm xuống, mọi người lại chúc nhau "Chúc ngủ ngon" rồi ai về phòng nấy.

Ban đầu, Kido cảm thấy sự thoải mái này thật kỳ quặc và khó chịu.

Nhưng cứ tiếp tục sống ở đó, cậu dần cảm thấy gắn bó với CLB Kinema. Chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là trong suốt một trăm ngày, cậu đã nói "Chào buổi sáng" tổng cộng một nghìn sáu trăm lần với mười sáu thành viên ngày ấy. Đã nói "Chúc ngủ ngon" một nghìn sáu trăm lần. Ban đầu là vì nghĩa vụ. Dần dần, là từ tận đáy lòng. Chỉ vậy thôi.

"Ta muốn có một tuổi già bình yên."

Gọng Bạc thường hay nói thế.

"Xem những bộ phim mình thích, uống một ly whisky trước khi ngủ. Và chỉ cần có một gia đình để chào hỏi mỗi sớm tối là đủ."

Ông ấy đã sống đúng như những gì mình nói.

Trên màn ảnh của rạp chiếu phim, ông luôn chiếu những bộ phim mình tâm đắc—thường là phim của Chaplin. Kido cũng hay được rủ xem cùng, ban đầu cậu cũng chiều ông, nhưng dù là kiệt tác đến đâu xem đi xem lại mãi cũng chán.

"Toàn xem một phim thế này ông không thấy chán sao?"

"Không sao cả. Đằng nào thì ta cũng ngủ gật ấy mà."

"Nếu ngủ thì ông nên mặc đồ gì đó thoải mái hơn chứ."

"Hài kịch thì phải mặc âu phục mà thưởng thức chứ."

Nói đoạn, Gọng Bạc bật cười. Kido cũng bị cuốn theo mà cười.

Tôi nghĩ, cuộc sống thường nhật ở CLB Kinema có lẽ đúng như những gì Gọng Bạc mong đợi. Ông khuyến khích tranh luận trong nhóm. Ông cười bảo rằng nếu không đồng ý kiến thì cứ cãi nhau cho ra ngô ra khoai. Đừng kìm nén gì cả. Hãy xả hết ra. Hãy đòi hỏi nhau. Đánh nhau cũng được. Nhưng dù là buổi sáng hay buổi tối nào, cũng đừng quên nói "Chào buổi sáng" và "Chúc ngủ ngon".

"Ta yêu thương các cậu, nhưng các cậu không có nghĩa vụ phải yêu thương ta."

Ông thường nói những lời như thế vào những đêm say khướt. Với vẻ hơi ngượng ngùng một chút.

"Nhưng, đừng bao giờ quên rằng mình đang được yêu thương."

Chắc chắn đó là định nghĩa về gia đình của ông. CLB Kinema thực sự là một đội giống như một gia đình. Vì Gọng Bạc đối xử với mọi người như thế, nên nó buộc phải trở thành như thế. Chắc đó là bản năng của sinh vật. Ở một nơi như Kamisaki, nơi mà sự chém giết nằm ngay sát vách, chẳng ai có thể chối từ một mái nhà.

Có vẻ như Gọng Bạc đã mất con. Ông giữ một tấm ảnh trong ví, và những lúc say mèm vì whisky, thi thoảng ông lại ngắm nghía nó. Một tấm ảnh cũ. Trong ảnh là một thiếu niên, chắc tầm học sinh cấp hai.

Dùng từ nối "vì vậy" có lẽ hơi thất lễ với Gọng Bạc. Nhưng nhìn tấm ảnh đó, Kido quyết định tuân theo luật lệ của ông. Nghĩa là không kìm nén điều gì, cứ ích kỷ đòi hỏi, nếu cần thì cứ cãi nhau, và nỗ lực yêu thương những thành viên của CLB Kinema.

Điều đó chẳng dễ dàng chút nào. Vì tất cả đều trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của cậu trước đây. Nhưng lạ thay, điều mà cậu nghĩ là khó khăn nhất, điều cuối cùng ấy, lại thực hiện được một cách dễ dàng.

Yêu thương, hóa ra lại rất đơn giản.

Thời đó, Kido đặc biệt thân thiết với ba người đàn em. Nick, Murasaki, và Fujinaga.

Nghe nói Nick và Murasaki đến Kamisaki cùng thời điểm với Kido. Nhưng họ gia nhập CLB Kinema trước cậu một chút. Nick hai mươi ba tuổi, Murasaki hai mươi tư tuổi. Kido hai mươi sáu tuổi.

Với Kido, dù họ có là tiền bối cũng chẳng sao, nhưng vì thời gian ở Kamisaki gần như tương đương, nên mối quan hệ được sắp xếp theo tuổi tác. Kido là anh cả, Murasaki là chị cả, dưới đó là Nick. Một thời gian sau Fujinaga xuất hiện và trở thành đàn em của Nick.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa hai người Nick và Murasaki lại có chút khác biệt. Họ vốn đã quen biết nhau ngoài hiện thực và cùng nhau đến Kamisaki. Vì thế, gọi họ là gia đình cảm giác hơi gượng gạo. Thật kỳ lạ là những người xa lạ gặp nhau lần đầu lại dễ trở thành gia đình hơn.

Tôi vẫn nhớ cuộc trò chuyện với Nick khi mới gặp nhau chưa lâu.

"Không khí ở đây ngon thật đấy các anh nhỉ."

Cậu ta nói vậy. Vào một buổi sáng nọ. Nghe cậu ta nói, quả thật không khí ở Kamisaki rất trong lành. Ở cái thế giới không có hoạt động kinh tế đáng kể nào diễn ra này, chắc cũng chẳng có vấn đề về khí thải. Nhưng đứng trước một dãy phố hoang tàn đổ nát mà lại cố tình thốt ra câu đó thì cảm quan cũng lạ đời thật.

Là cực kỳ đần độn, hay cực kỳ nhạy cảm? Nick chắc chắn là vế sau. Nhưng cậu ta lại luôn muốn người khác nghĩ mình là vế trước.

Lần đó, tôi đã nói chuyện về phim ảnh với Nick.

"Em ấy à, em thích phim hành động hoành tráng cơ. Kiểu đoạn cao trào có tòa nhà, hay con tàu, hay cái quái gì to to nổ tung ấy."

Nói thì nói vậy, nhưng những bộ phim cậu ta thích chiếu trong rạp toàn là phim Pháp cũ rích, khó mà gọi là có tính giải trí cao. Dù miệng bảo "Em xem để ngắm mấy cô cởi chuồng thôi", nhưng cậu ta chẳng bao giờ chịu rời ghế cho đến khi dòng chữ chạy cuối phim kết thúc.

Ở CLB Kinema, trông Nick lúc nào cũng có vẻ chán chường. Nhưng dù chán, tôi cũng nhận ra cậu ta thích nơi này.

"Em sẽ bảo vệ mọi người. Vì Murasaki thích nơi này mà."

Cậu ta cười ngượng nghịu và nói thế. Trong lời nói của Nick, chắc chắn không có sự dối trá.

Cậu ta luôn xung phong thảo luận chiến thuật và rèn luyện cách sử dụng năng lực. Kido lần nào cũng tham gia cùng. Bởi chính bản thân Kido cũng muốn bảo vệ nơi này. Có lẽ vì thế mà thi thoảng khi xảy ra chiến đấu, hai người tự nhiên lại hành động cùng nhau.

Đó là một cặp bài trùng ăn ý, Kido nghĩ vậy.

Nick, một Cường Hóa Viên, sẽ tận dụng tốc độ và phản xạ đã được ưu tiên nâng cấp để tiếp cận kẻ địch, và dùng con dao găm trên tay đâm một nhát đơn giản để bù đắp cho uy lực còn thiếu. Đó là con dao đặc biệt mua bằng Điểm. Độ sắc bén của nó tăng lên tương ứng với chỉ số Cường Hóa.

Trên chiến trường, cậu ta trông thật hữu dụng và hoa mỹ. Mặt khác, cậu ta cũng mang lại cảm giác nguy hiểm như thể đang coi chính cơ thể mình là công cụ. Giống như một mũi tên đã rời nỏ. Chẳng màng đến việc bản thân có thể bị gãy nát, cậu ta chỉ chăm chăm lao tới xuyên thủng kẻ thù.

Vì thế, để phối hợp với chuyển động của Nick, Kido vẽ lên chiến trường những đường đạn Xạ Kích rực sáng. Để cậu ta không va phải những chướng ngại vật thừa thãi mà gãy mất, tôi liên tục phân chia chiến trường như muốn nói: "Khu vực này cấm vào nhé".

Hai người phối hợp rất nhịp nhàng. Như những bánh răng của một cỗ máy phức tạp khớp vào nhau. Họ chia nhỏ những khó khăn nảy sinh trên chiến trường, phân chia vai trò, và mỗi người xử lý theo chuyên môn của mình.

Nhờ khả năng thu thập thông tin và các mối quan hệ với đội khác của Gọng Bạc, cộng với phương châm điều hành ôn hòa hiếm thấy ở Kamisaki, lại thêm danh tiếng về mặt chiến đấu của Nick và Kido, quy mô của CLB Kinema dần dần mở rộng. Những người chơi mất đội sau các cuộc giao tranh, nơi đầu tiên họ nghĩ đến để trốn chạy chính là CLB Kinema.

Vào thời điểm cực thịnh, quy mô của đội đã phình to gấp ba lần hiện tại. Cả về lãnh thổ, nhân số, lẫn tổng số Điểm. Có dao động lên xuống đôi chút, nhưng đại khái là gấp ba lần bây giờ.

Trên con số, tôi nghĩ chúng tôi nằm ở ngưỡng xấp xỉ dưới của một đội tầm trung. Nhưng trong thâm tâm, cả Kido và Nick đều tin rằng chúng tôi sẽ không thua bất kỳ đội tầm trung bình thường nào.

Nick là một gã xấc xược.

Nhưng cậu ta cũng là người đầu tiên khiến Kido cảm nhận được thế nào là gia đình. Những lúc bất chợt tôi lại tưởng tượng, nếu có một đứa em trai giỏi giang thì chắc sẽ giống thế này đây. Nếu cậu ta là em ruột của tôi, liệu cuộc sống dưới trướng ông bố kia có thay đổi chút nào không.

Trải qua mười, rồi hai mươi Vòng lặp, tình yêu của Kido dành cho CLB Kinema lớn dần lên không giới hạn. Murasaki thì dịu dàng, còn Fujinaga thì nghiêm túc quá mức đến độ buồn cười. Không hề nói quá, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Kido cảm nhận được sự sống. Điều đó tức là những cái tên của những người xung quanh. Giống như quay compa vẽ một vòng tròn vậy. Bản thân Kido chỉ là tâm điểm, còn cuộc đời, hẳn chính là những người đang đứng bên cạnh mình.

Mặt khác, tôi không rõ Nick, kẻ lúc nào cũng tỏ vẻ hơi dỗi hờn, nghĩ gì về Kido. Cậu ta thường nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, khiến tôi có cảm giác hay là mình bị ghét rồi cũng nên.

Nhưng có một lần duy nhất, tôi cảm nhận được tình cảm của cậu ta.

Đó là khoảng ba mươi Vòng lặp sau khi chúng tôi bắt đầu sống chung, trong một trận chiến bị cuốn vào, Kido đã bị thương nặng. Do mải chú ý đến việc khác, tôi đã để cho Cường Hóa Viên của địch tiếp cận. Dù đã cố vặn người né tránh nhưng nắm đấm của kẻ địch vẫn sượt qua sườn, chỉ thế thôi cũng đủ hất văng cơ thể Kido lên không trung.

Ý thức bay biến nên tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Chỉ nghe nói lại là Murasaki và Fujinaga đã ứng phó và đẩy lùi được tên Cường Hóa Viên kia. Điều tôi nhớ được là khi hé mắt ra, gương mặt của Nick đang nhìn xuống tôi.

"Anh làm cái quái gì thế hả, anh Kido!"

Cậu ta gào lên với vẻ mặt non nớt như sắp khóc.

"Khốn kiếp. Đã bảo anh đừng có ra đây rồi mà. Đừng có chết đấy. Em đếch tha cho anh đâu."

Cơn đau từ vết thương nóng rực, nhưng ngược lại cơ thể lại lạnh toát như đóng băng. Thế nhưng gương mặt giận dữ của Nick lại ấm áp đến lạ thường. Chắc chắn là gãy xương sườn rồi. Nhưng hơn cả điều đó, cảm giác buồn nôn kỳ lạ mới là thứ làm tôi bận tâm. Có lẽ là ảnh hưởng của việc bị hất văng và đập đầu xuống đường nhựa. Cảm giác cứ say lừ đừ đeo bám mãi, tôi cố gắng nằm yên tĩnh dưỡng hết mức có thể cho đến hết Vòng lặp.

Quyền thủ lĩnh được Gọng Bạc chuyển giao ngay sau đó.

Một đêm nọ, tin nhắn gửi đến.

—Bạn đã được chỉ định làm Thủ lĩnh của đội [CLB Kinema]. OK?

Kido đi tìm Gọng Bạc.

Ông vẫn mặc bộ âu phục như mọi khi, ngồi trên ghế khán giả trong rạp chiếu phim, ly whisky nghiêng nghiêng trên tay, mắt kính phản chiếu những cử chỉ được cường điệu hóa một cách điềm tĩnh của Chaplin.

Kido đưa tin nhắn chuyển giao thủ lĩnh về phía ông và hỏi.

"Chuyện này nghĩa là sao?"

Thủ lĩnh của đội này chỉ có thể là Gọng Bạc. Tôi đã nghĩ như vậy. Các thành viên đều là gia đình xoay quanh ông.

Gọng Bạc cười.

"Nếu không muốn nơi này tan nát, thì đừng có chết."

Đừng có đùn đẩy chức thủ lĩnh vì cái lý do đó chứ, tôi thầm nghĩ. Sao mà phi lý trí. Sao mà đậm chất Gọng Bạc. Chỉ vì một lý do như thế.

Bên cạnh Gọng Bạc, Kido nhăn nhó mặt mày, rồi nhấn YES.

Nhưng, tôi nghĩ rốt cuộc đó chính là khởi đầu của sự sụp đổ.

Chuỗi sự kiện Kido bị thương, và rồi được Gọng Bạc nhường lại chức thủ lĩnh ấy.

Mọi thứ của CLB Kinema thay đổi là khoảng bốn Vòng lặp sau đó. Tính từ bây giờ thì là bảy Vòng lặp trước. CLB Kinema nhận được lời tuyên chiến từ một trong những team lớn nhất tại Kamisaki và phải hứng chịu thất bại thảm hại, mất đi Gọng Bạc.

Trong trận chiến này, một phần ba thành viên của CLB Kinema đã tử trận. Và ý kiến của hai phần ba còn lại chia làm hai phe rõ rệt. Đối lập với Kido, người định tiếp tục điều hành đội theo phương châm cũ dù đã mất Gọng Bạc, Nick chủ trương phải tích cực chiến đấu để xây dựng một đội mạnh hơn.

Ý kiến của hai người cứ chạy song song không có điểm chung, và rồi, Nick dẫn theo một nửa thành viên tách ra lập đội mới. Tên đội của cậu ta là Tam Sắc.

"Đợi một chút. Chuyện của thằng bé, tôi sẽ lo liệu."

Người nói câu đó là Murasaki. Cô dự định sẽ rời CLB Kinema cùng với Nick.

"Liệu có ổn không?"

"Sẽ ổn thôi. Thằng bé đó chỉ đang dỗi thôi mà."

"Vậy sao?"

Không phải là lập luận của Nick thiếu sức thuyết phục. Tình hình ở Kamisaki đang thay đổi không ngừng. Phe lớn nhất là PORT đang có dân số tiệm cận một nửa tổng số người tại Kamisaki. Xứ Sở Bình Yên cuối cùng cũng đã thống trị toàn bộ phía Bắc đường ray. Hai đội này sẽ đụng độ nhau trong một tương lai không xa. Điều đó đồng nghĩa với một cuộc chiến cuốn cả Kamisaki vào vòng xoáy. Để CLB Kinema sống sót, cần phải có sức mạnh lớn hơn hiện tại rất nhiều.

Nhưng Murasaki cười khổ.

"Miệng thì nói mấy lời đạo lý, nhưng suy nghĩ của Nick đơn giản lắm. Chỉ là không muốn những người mình yêu quý bị tổn thương thêm nữa thôi."

Tôi nghĩ cô ấy đang nói về Gọng Bạc. Nhưng có vẻ không chỉ có vậy.

"Thằng bé đang nôn nóng đấy. Đến cả Nick cũng biết vết thương của cậu là do lỗi của nó mà."

Lần Kido để cho tên Cường Hóa Viên của địch tiếp cận ấy. Người thực sự gặp nguy hiểm là Nick. Cậu ta đã dâng lên quá cao ở tiền tuyến. Xạ Thủ của bên kia đã ngắm được vào Nick. Để hỗ trợ cậu ta, Kido đã không thể lùi lại.

"Chỉ là do tôi yếu thôi."

"Thằng bé cũng sẽ nói y hệt thế cho xem."

"Có lẽ vậy."

Nick hiền lành và nhạy cảm. Vì thế cậu ta không dựa dẫm vào ai, cứ cố gánh vác tất cả một mình.

"Cậu có lời khuyên gì cho nó không?"

Được hỏi, Kido đáp.

"Cách đánh của Nick rất đẹp. Nhưng mà, ừm. Hơi dễ đoán."

Tôi không muốn nói những lời này với gã đàn ông nhạy cảm đó chút nào. Nhưng cậu ta sắp rời khỏi CLB Kinema rồi. Xạ Kích của Kido sẽ không còn vươn tới đó nữa. Nếu vậy, tôi muốn cậu ta học cách tự bảo vệ mình.

"Tôi chắc chắn sẽ chuyển lời."

Murasaki mỉm cười. Kido cũng cười đáp lại.

"Cả cô cũng bảo trọng nhé. Cách chiến đấu từ giờ chắc cũng sẽ thay đổi đấy."

Murasaki là một Cường Hóa Viên thông minh. Tỷ lệ hạ gục địch của cô không cao, nhưng cô có cái nhìn bao quát chiến trường và rất giỏi phán đoán để bảo vệ các vị trí trọng yếu. Cô thường cặp với Fujinaga, kiên nhẫn gạt đỡ các đòn tấn công của địch trong khi Nick đang tung hoành.

Với đôi mắt sâu thẳm lấp lánh như bầu trời đêm, Murasaki nhìn Kido.

"Cả cậu nữa. Hãy bảo vệ Fujinaga nhé. Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể, nhưng có lẽ sẽ tốn chút thời gian đấy."

Vì Nick cứng đầu lắm, Murasaki càu nhàu.

"Bao lâu tôi cũng đợi."

"Mãi mãi thì không được đâu. Vậy thì, mười Vòng lặp. Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ xoay xở xong xuôi."

"Được. Cho đến khi mọi người quay lại, tôi sẽ bảo vệ CLB Kinema."

Chỉ là một lời nói gió bay.

Tôi nhớ lại lời của Gọng Bạc. Lời ông nói khi rủ tôi trở thành gia đình.

—Lời nói gió bay thì làm gì có hình hài.

Nhưng, ông ấy đã biến nó thành hiện thực. Dù là lời hứa miệng vốn không có hình hài, nhưng nếu ta cứ đường nhiên gìn giữ nó, thì nó sẽ trở thành sự thật.

Lúc này Kido đã quyết định, ít nhất trong mười Vòng lặp, cậu tuyệt đối sẽ không để mất CLB Kinema.

3

Không, thật nực cười.

Kaya nhăn mặt hết cỡ. Là chuyện về CLB Kinema. Bốn người họ có mối quan hệ như gia đình. Điều đó thì được. Kido vẫn mong mỏi những ngày tháng được sống cùng nhau như thuở trước. Hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng, tại sao cứ phải cố chấp với CLB Kinema? Cùng nhau chuyển đi chỗ khác là được mà. Nếu nhà bị cháy, thì gia đình thật sự cũng sẽ làm thế thôi chứ.

Thế nên dù có đồng cảm với câu chuyện của anh ta, tôi hoàn toàn không thể nuốt trôi cái kết luận đó. Trước tiên là phải sống đã chứ. Sống sót đi đã. Cái người tên Gọng Bạc kia cũng đã nói thế còn gì? Tương lai không ai dám chắc. Bất cứ chuyện hạnh phúc nào cũng có thể xảy ra. Nhưng, chết là hết. Nếu đã có mục tiêu thì phải luôn ưu tiên việc giữ mạng chứ.

Việc Kaya cảm thấy bực bội tận đáy lòng với ai đó là chuyện hiếm thấy. Sự tức giận sẽ cản trở nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi mới chính là manh mối để tìm ra con đường sống. Vì tin vào điều đó nên cơn giận trong tôi tự nhiên phai nhạt đi.

Nhưng. Trong trường hợp lần này, lý do quá rõ ràng.

—Rốt cuộc, Kido là một kẻ mang tâm lý tự sát.

Dù không chủ động tìm cái chết, nhưng là một sự tự sát thụ động. Ở phần sâu thẳm nhất, anh ta không đặt giá trị vào bản thân mình. Dù có được một gia đình giả lập ở CLB Kinema, dù nó có quan trọng đến đâu, anh ta vẫn không thể gắn kết nó với giá trị của chính mình.

Vì thế anh ta dễ dàng nghiêng về cái chết. Coi nhẹ sự sống. Việc Gọng Bạc chỉ định Kido làm thủ lĩnh chắc hẳn cũng vì lo ngại điều đó.

Đó là điều tôi không thể tha thứ.

So với tên Azuchi kẻ đã chĩa sát ý về phía Kaya, tôi còn cảm thấy giận Kido hơn nhiều.

—Nhưng, gạt cảm xúc của mình sang một bên.

Trong bóng tối đậm đặc, Kaya hít sâu vài lần.

—Dù có phải cưỡng ép, việc bảo vệ lãnh thổ của CLB Kinema vẫn có ý nghĩa.

Mặt trời đã lặn từ lâu. Đêm ở Kamisaki rất ít ánh sáng và âm thanh. Bóng tối thật đáng sợ. Đương nhiên là đáng sợ rồi. Kaya ngồi bệt xuống, ôm lấy đầu gối. Cả đầu gối và cánh tay cậu đều đang run rẩy. Cậu nghĩ mình đã làm tất cả những gì có thể. Nhưng, toàn là những yếu tố bất định.

—Ổn thôi.

Kaya tự trấn an mình.

—Lần này, thứ đem ra đặt cược không phải là mạng sống của mình.

Akiho cũng đã được giao một vai trò an toàn. Việc cược mạng sống trong trận chiến với Azuchi là có ý nghĩa. Cậu đã giành được quyền thông qua một số đòi hỏi ích kỷ nhất định với CLB Kinema. Lần này, dù có thua cược, thì thứ mất đi cũng chỉ có thế. Tức là chỉ có CLB Kinema biến mất. Kaya vẫn có thể làm lại một lần nữa.

Vì thế, cứ yên tâm đi. Ra sao thì ra.

Vậy mà. Tiếng tim đập trong lồng ngực không chịu dứt. Nỗi bất an cứ vang lên lặp đi lặp lại. Kaya tăng âm lượng của máy nghe nhạc. Bài hát chủ đề của bộ anime cậu yêu thích nhất đang cất lời ca thiết tha về sự sống.

Cậu phó mặc cơ thể cho giọng hát chẳng lấy gì làm hay ho ấy và nhắm mắt lại.

—Hoàn toàn, không đủ.

Phải giành được quyền thông qua nhiều, nhiều sự ích kỷ hơn nữa, nếu không mình sẽ không thể sống yên ổn ở đây. Nhưng để có được điều đó thì cần thời gian. Hiện tại, không còn gì có thể làm được nữa. Chỉ còn biết ôm gối ngồi đây thôi.

Vòng xoáy chém giết lại sắp bắt đầu.