Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6668

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 04 - Chương 3 Tôi đến đây chính vì khao khát điều đó

1

Mười giờ sáng. Khai chiến.

Ngay sau đó, Kido – hiện thuộc biên chế Biệt đội Nadekiri của phe Eden – đã đặt chân vào lãnh thổ Robinson.

Biệt đội Nadekiri có tổng cộng mười người. Bảy trong số đó là người cũ của Kinema. Thế nên với Kido, cảm giác như một phần của Eden đã sáp nhập vào đội của anh thì đúng hơn là ngược lại. Tuy nhiên, xét về điểm số, chiến lực mạnh nhất vẫn là đội trưởng Nadekiri, nên cả nhóm buộc phải xây dựng chiến thuật xoay quanh hắn ta.

Nadekiri là một gã đàn ông gầy gò, trông trạc ba mươi. Hắn là một Cường Hóa Viên có chỉ số cân bằng tốt với 30.000 Điểm, nghe đồn là chủ lực của Eden. Kido gia nhập Eden được khoảng một tuần và liên tục tập luyện phối hợp, nên anh đã nắm được đại khái cách chiến đấu của hắn. Mặc dù vậy, cảm giác an tâm vẫn không thể nào sánh bằng khi sát cánh với những đồng đội cũ – chẳng hạn như Nick.

Bù lại, chiến trường lần này có sự hiện diện của những người anh em Kinema.

Đặc biệt là Fujinaga, cô đã gia tăng đáng kể sức chiến đấu nhờ số điểm được Eden cho vay. Vốn dĩ, năng lực sẽ không được mở rộng nếu chưa bước qua vòng lặp mới, nhưng sức mạnh của cô tăng vọt chỉ nhờ chuyển nhượng điểm là do một phần năng lực đã bị đóng băng từ trước.

Trong vòng lặp lần trước, theo chỉ thị của Kaya thông qua Akiho, số điểm trong nội bộ Kinema đã được dồn hết cho Fujinaga. Chỉ cần nắm giữ điểm vào thời điểm gặp Ban Quản Trị, năng lực sẽ được mở rộng. Sau đó, dù có trả điểm lại cho các thành viên thì năng lực cũng chỉ bị đóng băng, và ngay khi nhận lại điểm, phần năng lực đã mở rộng đó sẽ lập tức được kích hoạt. Trong trận chiến với Tsukio, Kaya từng đề xuất dùng 10.000 Điểm mà Xứ Sở Bình Yên hứa chuyển nhượng để mở khóa trước năng lực cho Fujinaga, và nước đi ấy đã mang lại hiệu quả không ngờ.

Hiện tại, Fujinaga là một Xạ Thủ sở hữu khoảng 17.000 Điểm. Bản thân Kido có hơn 20.000 một chút. Nếu tính cả 30.000 của Nadekiri, họ có đủ hỏa lực để đối đầu sòng phẳng với những kẻ tầm trung.

"Trinh Sát thế nào?" Nadekiri lên tiếng.

Rhyama đáp lời: "Hiện trạng không có dị biến. Cực kỳ yên bình."

Có thể nói là đúng như thông tin tình báo.

Robinson được mệnh danh là "Thành phố pháo đài", một đội chuyên về phòng thủ. Họ dồn phần lớn điểm số của đội vào các bẫy rập được tạo ra bởi một năng lực đặc thù, nhằm bào mòn sinh lực của bất cứ kẻ nào dám xâm phạm lãnh thổ. Năng lực tạo bẫy thuộc hệ Năng Lực Gốc, nên rất khó để Trinh Sát chi tiết.

Nhưng cục diện trận chiến lần này đã khác. Eden đã nắm trong tay dữ liệu về Robinson mà PORT cung cấp, nên năng lực của đối phương đã bị lộ tẩy hoàn toàn. Có lẽ phía Robinson cũng nhận ra điều đó, nên cách họ bày binh bố trận khác hẳn mọi khi.

Lúc này, lãnh thổ Robinson không hề có dấu hiệu chiến tranh. Đừng nói đến bóng dáng kẻ địch, ngay cả một cái bẫy cũng chẳng thấy. Trải ra trước mắt chỉ là một khu dân cư tĩnh mịch. Các tòa nhà đổ nát khá nhiều, đặc quánh bầu không khí của một "thế giới tàn tro", tựa như lãnh thổ của CLB Kinema.

Họ tiến về phía nam thành phố, ngắm nhìn khung cảnh lạnh lẽo giữa trưa hè. Cuối cùng, khi ra đến đại lộ, một tòa nhà phức hợp vẫn còn giữ được hình dáng khá nguyên vẹn hiện ra.

Rhyama xác nhận: "Chắc chắn là ở đây."

Robinson đặt căn cứ tại một quán cà phê nằm ở tầng trệt của tòa nhà này. Kido xác nhận lại với đội trưởng Nadekiri:

"Tôi đi đầu nhé?"

"Ừ. Cấp trên bảo cứ để cậu tùy ý."

"Đã rõ."

Không chút do dự, cũng chẳng hề căng thẳng. Kido kéo cửa kính, tiếng chuông leng keng vang lên báo hiệu khách đến.

Bên trong quán mang đậm bầu không khí của một tiệm giải khát cổ điển. Không gian hẹp và sâu, quầy pha chế nằm bên trái lối vào, còn bên phải là khu vực ghế ngồi. Tại quầy, ở chiếc ghế xa lối vào nhất, một người đàn ông mặc vest đang ngồi một mình. Trước mặt anh ta là một tách cà phê đang bốc khói và một cuốn sách.

Người đàn ông mặc vest vẫn hướng mắt về phía bức tường sau quầy, tay phải đặt lên cuốn sách.

"Chào mừng đến với đội của chúng tôi. Tôi là Paramici, lãnh đạo của Robinson."

"Kido của Eden. Hân hạnh."

Vừa trả lời, Kido định bước thêm một bước thì Paramici lên tiếng:

"Khoan đã. Đừng lại gần hơn nữa."

Chẳng phải vì dè chừng bẫy rập. — Thứ đó kiểu gì chẳng có, anh đã lường trước rồi. Chỉ là tò mò xem Paramici định nói gì, nên Kido dừng bước.

Hắn ta tiếp tục:

"Đúng rồi, đứng đó là được. Nếu không lại gần đây, tôi sẽ không làm hại các cậu. Thú thực thì tôi vốn không giỏi việc động tay động chân."

Kido gật đầu với giọng điệu nhẹ nhàng:

"Vâng. Tôi biết chuyện đó mà."

"Vậy thì dễ nói chuyện rồi. Tôi muốn cậu hiểu một quy tắc đơn giản: Nếu các cậu không lại gần, chúng tôi sẽ vô hại, và đòn tấn công của các cậu cũng sẽ không chạm tới tôi."

"Tôi thử được chứ?"

"Cứ tự nhiên."

Kido không hề ra lệnh. Từ phía sau, Fujinaga lập tức Xạ Kích thẳng vào Paramici. Nhưng tia sáng đó đã bị xóa sạch ngay trước mặt hắn.

— Ra là vậy. Thông tin tình báo không sai.

Mà anh cũng không nghĩ thông tin do tên Yurii đó đưa ra lại sai được. Đã hiểu vấn đề, Kido lẩm bẩm:

"Thế Giới Paramici."

Đó là tên Năng Lực Gốc mà Paramici, lãnh đạo Robinson, sở hữu. Anh không cảm được cái khiếu lấy tên mình đặt cho năng lực, nhưng cái tên đó cũng phản ánh đúng hiệu quả thực tế. Paramici, hình như là từ cổ của một nước nào đó, mang nghĩa là "truyện cổ tích".

Cuối cùng hắn cũng quay mặt về phía này.

"Đội chúng tôi rất giỏi cố thủ. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để giết thời gian một cách êm đềm trong ba ngày cho đến khi chiến tranh kết thúc. Nhưng cứ đứng mãi ở đó cũng mỏi chân đúng không? Nếu có thể, xin mời các cậu rời khỏi đây."

Nadekiri đáp lại:

"Chúng tôi không thể cứ thế mà về tay không được. Tuy nhiên, vẫn còn dư địa để đàm phán."

"Đàm phán thế nào?"

"Gia nhập Eden đi. Tôi hứa đãi ngộ sẽ không tệ."

"Chưa đủ."

Paramici khẽ nghiêng đầu. Hắn cầm tách cà phê bằng tay trái, vừa đưa lên miệng vừa nói tiếp:

"Eden thì chưa đủ. Ít nhất hãy nhắn PORT ra mặt đi. Nếu muốn bắt tay với chúng tôi, thì hãy chuẩn bị một ghế trong Bàn Tròn."

"Tham lam gớm nhỉ."

"Cái giá của chúng tôi là do chúng tôi tự quyết định. Chúng tôi không có việc gì với một đội đã hạ mình làm chó săn cho PORT."

Kido không hứng thú với cuộc trao đổi của hai người họ. Anh bước một bước về phía Paramici.

"Chuyện trò để sau khi phá giải được quân bài chủ lực của đằng ấy đã nhé."

Vừa buông một câu xin lỗi qua loa với Nadekiri, Kido vừa chậm rãi tiến sâu vào trong quán. Mùi cà phê thơm phức.

"Này. Dừng lại." Paramici nói.

Kido khẽ lắc đầu.

"Tôi cũng mong chờ nó khá lâu rồi đấy. Năng lực của anh."

Thế Giới Paramici. Nó giam cầm những đối tượng bước vào phạm vi ảnh hưởng vào bên trong những "câu chuyện".

Kido lại tiến thêm một bước về phía Paramici. Ngay khoảnh khắc đó, anh cảm thấy không khí bên tai mình rung lên vút một tiếng.

Mary Celeste là một đội đặc biệt với một nửa lãnh thổ là biển. — Hễ nghe thấy lời giải thích đó, Hominini lại luôn cảm thấy buồn nôn.

"Biển mà cũng gọi là lãnh thổ được à? Nghe thối không chịu được."

Lãnh thổ là từ dùng cho đất đai. Biển thì đất cát cái quái gì.

Một đồng đội của hắn, gã đàn ông to lớn cao gần hai mét có tên đăng ký là Dragon, lên tiếng:

"Nhưng đáy biển là đất mà."

"Nói thế cũng đâu có nghĩa nó là đất đai. Suy nghĩ trên bề mặt thôi chứ."

"Ừ. Vậy thì, đổi cách gọi nhé?"

"Thôi, sao cũng được."

Vấn đề chính là chia sẻ cảm giác khó chịu, chứ việc giải quyết thắc mắc không quan trọng. Nếu nhầm lẫn thứ tự ưu tiên những việc như thế này, cuộc đời sẽ mất đi tính hữu cơ.

Hominini cùng Dragon và Wadako đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ tiến ra biển. Đây là chiếc thuyền hắn nhờ Yurii kiếm hộ, nhưng có lẽ do hắn bảo "cái gì cũng được" nên Yurii đã quẳng cho một cái xuồng tin hin. Tuy có gắn động cơ, nhưng nếu không có nó thì đây chẳng khác gì mấy cái thuyền rẻ tiền chở các cặp đôi dạo mát trong hồ công viên.

Wadako lẩm bẩm bằng một giọng nhỏ xíu, gần như bị tiếng động cơ ồn ào át đi hoàn toàn:

"Tóm lại, đấy là sự khác biệt giữa cái giếng cạn khô và một cái hố sâu hoắm đơn thuần."

Gã có thói quen nói những lời độc thoại mà người ngoài nghe chẳng hiểu gì.

"Sự khác biệt đó là cái gì cơ?" Hominini thử hỏi.

Hominini dự đoán xác suất Wadako trả lời câu hỏi của hắn chỉ khoảng ba mươi phần trăm. Có lý do khiến nó không vượt quá phạm vi dự đoán.

"Ý chí được bao hàm như một phần của tự nhiên."

Đại loại thế, những câu nói chẳng biết là phần tiếp theo của độc thoại hay là câu trả lời cho câu hỏi cứ thường xuyên xuất hiện. Dù sao đi nữa, điều đó có nghĩa là thằng cha này có suy nghĩ của riêng nó. Hominini không ghét những cuộc hội thoại chẳng ra dáng hội thoại với Wadako. Nó làm hắn nhớ lại hồi còn bé, khi cố gắng hiểu những câu chuyện phức tạp mà người lớn trao đổi. Nhưng bây giờ không có nhiều thời gian.

Đội Mary Celeste, hễ nhận được tuyên chiến, toàn bộ thành viên sẽ leo lên tàu và ra khơi. Đó là con tàu đã được Cường Hóa bằng năng lực. Và họ sẽ chiến đấu bằng những năng lực chuyên dụng cho thủy chiến.

— Một đội chán ngắt.

Chỉ biết nằm chờ, chẳng có chút khí khái nào muốn tự mình tấn công. Nhưng cũng có thể nói nhờ vậy mà chúng sống sót đến tận bây giờ. Tức là một đội chưa bao giờ khiến PORT phải cảm thấy nguy cơ.

Con tàu của Mary Celeste đã hiện ra ngay trước mắt. To khủng khiếp. Theo dữ liệu được nghe trước đó, nó là một con tàu buồm dài 97 mét, rộng 13 mét. Chiếc thuyền của bọn hắn chỉ bằng số lẻ của bên kia — vỏn vẹn khoảng 7 mét, nên không thể cứ thế mà húc vào được.

"Làm được không?" Hominini cất tiếng hỏi Dragon.

"Chắc là được. Nhưng mà, gần hơn chút nữa."

"Rốt cuộc là đằng nào."

Cách công phá con tàu, nghĩ theo lẽ thường thì có hai phương án. Một là tìm cách leo lên tàu và đánh giáp lá cà. Hai là nã đại bác từ xa. Trong hầu hết các lựa chọn nhị phân, Hominini chọn cả hai.

Hắn hét vào thiết bị đầu cuối:

"Bên đó chuẩn bị xong chưa?"

Giọng nói như cười cợt của Yurii vang lên đáp lại: "Bất cứ lúc nào."

Cắt ngang cuộc trao đổi đó, Dragon hét lên:

"Đến rồi. Sóng kìa—"

Không cần nói hắn cũng biết. Phía bên kia con tàu buồm, mặt biển dâng lên đột ngột. 10 mét? 20 mét? Chẳng biết nữa, nhưng tóm lại là một con sóng khổng lồ.

Mary Celeste dùng năng lực này để đẩy lùi kẻ địch tiếp cận. Nếu thuyền của họ bị lật, việc công phá Mary Celeste sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Không người chơi nào có thể nhảy sang con tàu cách bờ cả cây số. Nếu là Tsukio thời còn nắm giữ 700.000 Điểm thì không biết chừng, nhưng ít nhất bây giờ là không thể.

Hominini vỗ mạnh vào lưng Dragon.

"Nhảy đi."

Điều Ước Của Tao Là Điều Ước Của Mày, kích hoạt.

Một năng lực đơn giản, dễ hiểu và mạnh mẽ: thuần túy nhân đôi năng lực của đối tượng. Dragon đã khởi động Cường Hóa, một tay kẹp Hominini, tay kia ôm Wadako, rồi bật nhảy.

Một âm thanh lớn vang lên như thể máy móc hạng nặng bị lật, chiếc thuyền họ vừa ngồi gãy đôi. Con sóng khổng lồ nuốt chửng lấy nó. Hominini, được Dragon kẹp bên hông, nhìn xuống cảnh tượng đó từ trên cao và hét lớn:

"Làm đi, Yurii."

"Đã rõ. Nhưng tôi chỉ giúp đến đây thôi đấy."

Dragon tiếp đất ngay mũi tàu Mary Celeste, thả Hominini và Wadako xuống. Cú va chạm khiến mông hắn đau điếng. Hominini đứng dậy, một tay xoa mông, tay kia đút vào túi quần.

Từ trong khoang tàu, tiếng la hét vọng ra. Chắc là chúng đang hoan nghênh sự có mặt của bọn hắn đây. Hominini vừa vẫy tay qua loa, vừa ngước nhìn lên bầu trời.

— Tàu của Mary Celeste, dù sóng có to cỡ nào cũng không chìm.

Hắn không rõ lắm, nhưng năng lực khiến nó như vậy. Để thực hiện cú nhảy không tưởng như Hominini và đồng bọn vừa làm, cần một lượng điểm Cường Hóa cao đến mức ngu xuẩn, những thành viên khác được Eden cho vay điểm không thể làm nổi.

— Tóm lại, chỉ cần đánh chìm con tàu này là phe ta thắng nhỉ.

Điều kiện thắng thật dễ hiểu thì tốt. — Trong khi đang nghĩ vậy, hắn phát hiện một chấm đen bên kia bầu trời. Màu đen đó đang tăng dần kích thước và lao tới với tốc độ chóng mặt.

Có hai thứ Hominini đã vòi vĩnh Yurii. Chiếc thuyền nhỏ, và thứ này. Drone – một cái tên cẩu thả, là năng lực mà Yurii đã tậu được để đối phó với Tsukio. Với độ cao tối đa 5.000 mét, tốc độ tối đa 100 km/h, tải trọng 100 kg, hắn chất vật nặng lên đó rồi thả xuống. Rơi tự do sau khi đã gia tốc 100 km/h ngay từ trên đỉnh đầu, theo tính toán thì uy lực sẽ ngang ngửa một quả đại bác hạng nặng.

Chiếc Drone va vào boong tàu, một tiếng nổ ầm vang lên như thể ai đó vừa bị tát thẳng vào mặt. Một cái lỗ lớn đường kính khoảng ba mét đã thủng trên sàn tàu. Nhưng, chừng đó chưa đủ để làm con tàu này chìm.

"Chỉ thế này thôi á? Khác với tính toán của tao thế."

Đáng lẽ màn khai chiến phải hoành tráng hơn chút nữa chứ. Dragon trả lời tiếng làu bàu của Hominini:

"Đã tính đến sức cản không khí chưa?"

"À."

Nhắc mới nhớ, có cái thứ đó nhỉ. Theo tính toán của Hominini, nếu thả từ độ cao 5.000 mét thì tốc độ phải vượt quá 500 km/h, nhưng tốc độ cân bằng với sức cản không khí là bao nhiêu? Chắc tầm 200 km/h là cùng.

"Mà, sao cũng được. Va vào rồi thì coi như thành công."

Vật nặng chất lên Drone, hắn đã chọn những thùng phuy chứa đầy xăng. Hominini bật chiếc bật lửa Zippo lấy từ trong túi ra, ném thẳng vào cái lỗ vừa mới toác ra trên boong tàu. Hắn đã dặn các thành viên trên bờ rằng hễ thấy khói lửa bốc lên thì hãy xuất thuyền. Nhưng trước khi lũ đó lạch bạch mò đến trên mấy con thuyền nghèo nàn, hắn đánh chìm con tàu này luôn cũng chẳng sao. Sau đó cứ việc tận hưởng tắm biển, rồi chờ thuyền đến vớt là được.

"Kết thúc nhanh gọn nào. Tao là đứa khá dễ say sóng đấy."

Sau lưng Hominini, kẻ vừa bắt đầu bước đi cùng Dragon và Wadako, ngọn lửa bùng lên với tiếng gào dữ dội.

Cùng lúc đó, Kaya Ayumu đang trùm chăn run lẩy bẩy trong phòng y tế.

Nguyên nhân là do thông báo mà PORT đã phát đi.

Kẻ nào bắt sống được Kaya Ayumu sẽ được thưởng 30.000 Điểm, kẻ giết được sẽ nhận 10.000 Điểm, cùng lời hứa về một cuộc sống an toàn bên trong PORT.

Cái quái gì vậy. Thế này thì hơi quá đáng rồi đấy. "Q&A" có thể gây bất lợi cho PORT, nhưng việc đột ngột treo thưởng thế này thật nằm ngoài sức tưởng tượng. Chắc chắn nếu lãnh đạo vẫn là Yurii, cách làm sẽ hoàn toàn khác.

Có tiếng gõ cửa. Kaya run bắn người. Giọng nói vang lên là của Koge.

"Xin phép. Chiến sự đã nổ ra ở hai nơi—"

Cậu không nghe rõ lời hắn nói. Trong đầu cậu đang suy nghĩ một chuyện hoàn toàn khác. Liệu Koge có khả năng hùa theo thông báo của PORT không? Mèo Trắng có lẽ không hứng thú với cuộc sống ở PORT, nhưng Koge có tính tò mò tri thức rất mạnh và không hiếu chiến. Vậy thì rất có thể hắn sẽ giao nộp Kaya để bắt tay với PORT.

"Cậu có đang nghe không đấy?"

Bị Koge hỏi khi vừa bước vào phòng, Kaya lắc đầu.

"Không hề. Nhắc lại đi."

— Nỗi sợ này là giả.

Kaya tự nhủ với bản thân. Không, không thể là giả được. Cậu sợ thật sự. Nhưng thứ tự ưu tiên thì khác. Lúc này, nỗi sợ cần phải trân trọng là cái gì đó mang tính đại cục hơn. Trận chiến này, không được để Xứ Sở Bình Yên hay PORT — hay nói đúng hơn là Eden — giành chiến thắng. Dù kết quả bề nổi có thế nào, thì ở tầng sâu nhất, Kaya phải là người chiến thắng tuyệt đối.

Koge thở dài, nói lại:

"Chiến sự đã bắt đầu. Hiện tại có hai chiến trường. Lần lượt là Robinson đấu với Nadekiri, nhóm Kido; và Mary Celeste đấu với nhóm Hominini."

"Chi tiết thế nào?"

"Bên phía Robinson, do năng lực đặc thù nên rất khó Trinh Sát. Có vẻ như lãnh đạo Robinson cùng Nadekiri và Kido đã tiếp xúc, nhưng—"

Kaya đáp lại nhanh chóng:

"Hãy giữ liên lạc với anh Rhyama, lấy thông tin chi tiết nhất có thể."

Việc Kaya bắt tay với Đế quốc Mike là đường lối đã định sẵn. Cậu đã nhờ Rhyama rằng nếu Koge yêu cầu cung cấp thông tin trước khi rời Kinema thì hãy đáp ứng.

"Còn Mary Celeste?"

Nghe hỏi, Koge đáp ngay:

"Hominini và hai thuộc hạ đã lên tàu. Quả nhiên hắn ta thích chơi nổi. Hắn đang cho một vật thể bay rơi xuống con tàu."

"Vật thể bay?"

"Có lẽ là Vật Phẩm dùng để tải vũ khí Xạ Kích tầm xa mà Yurii đã tậu được để đối phó với anh Tsukio."

Ra là vậy, cậu định chấp nhận lời giải thích đó, nhưng thấy có gì đó sai sai.

"Cái đó, không phải bị lỗi sao?"

Nó không khớp với những thông tin từ trước tới giờ. Nghe nói Yurii đã hoàn trả rất nhiều điểm khi rời PORT. Tương ứng với đó, hiện tượng đóng băng năng lực sẽ xảy ra. Và việc đóng băng năng lực diễn ra theo thứ tự từ "những thứ lấy sau cùng". Nếu vậy, năng lực hắn tậu được để đối phó với Tsukio mà không bị đóng băng thì thật vô lý.

Koge gật đầu tỉnh bơ.

"Vâng. Kỳ lạ thật. Nhưng đó là PORT mà."

Nghĩa là chúng đã dùng một năng lực nào đó để bẻ cong luật lệ sao. Thật phiền phức. Hơn cả năng lực, thời điểm thông tin này lộ ra mới khiến người ta khó chịu.

— Năng lực lẽ ra phải bị đóng băng mà thực tế lại dùng được, chẳng phải đó thường là quân bài chủ lực sao?

Giấu đi chứ. Giấu kỹ vào. Sẽ dùng được hiệu quả hơn nhiều mà.

"Chuyện đó, có thể Trinh Sát được không?"

"Phải thử mới biết được. Làm không?"

"Nếu có thể, nhưng mà, ưu tiên số ba thôi. Đầu tiên là thời điểm Yurii giao chiến với Mike. Tiếp theo là tình hình của nhóm anh Kido. Sau đó mới đến chi tiết về năng lực của Yurii, hay nói cách khác là năng lực ẩn giấu."

Vừa nói, nỗi bất an vừa chất chồng trong lồng ngực.

— Rõ ràng là thiếu hụt nhân lực Trinh Sát.

Ít nhất cậu muốn có thêm một Trinh Sát Viên ra hồn nữa. Koge cũng nói ra điều tương tự.

"Vậy thì, việc Trinh Sát Yurii gần như là không thể nhé. Đó là thông tin mà dù có tập trung cũng không chắc xuyên thủng được hay không."

Kaya cắn môi. Dù xoay sở thế nào, bên này vẫn là kẻ yếu.

Không gian sống mà Akiho được Toma cấp cho là một căn hộ chung cư nằm trong lãnh thổ của đội chính thuộc Xứ Sở Bình Yên. Một căn hộ kiểu gia đình 3 phòng ngủ (3LDK), quá rộng để Akiho sống một mình. Việc phòng khách và phòng ngủ tách biệt thì cũng vui đấy, nhưng hai phòng còn lại chẳng biết dùng vào việc gì.

— Khi nào cậu chính thức trở thành Người Kể Chuyện, tớ sẽ cho cậu chuyển vào nhà thờ.

Toma nói vậy. Nhưng chẳng biết bao giờ mới đến lúc đó.

Ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Akiho nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đặt trên bàn thấp. Thời gian là 10 giờ 20 phút sáng. Nghe Toma bảo 10 giờ sẽ khai chiến, nhưng cô không được cung cấp thêm thông tin nào cả. Khu chung cư vẫn yên ắng, chẳng biết chiến tranh đã thực sự bắt đầu chưa.

"Không biết gì cả thật đáng sợ", nếu là Kaya chắc sẽ nói thế. Còn Akiho chỉ thấy sốt ruột. Cô dùng ngón trỏ gõ liên tục xuống mặt bàn. Chồng lên âm thanh bồn chồn đó, tiếng chuông cửa vang lên.

"Muộn quá."

Cô buột miệng nói, rồi vừa lẩm bẩm "biết rồi biết rồi" vừa đi ra cửa. Sau chút lưỡng lự, cô tháo xích an toàn và mở cửa, đứng đó là một người phụ nữ lạ mặt.

Chắc tầm hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm nâu sáng, nhưng vì mặc vest rất hợp nên không tạo cảm giác thiếu nghiêm túc. Cô ta thuộc kiểu phụ nữ lòe loẹt, nổi bật nhất trong đám nhân viên tiếp thị thường thấy ở các cửa hàng điện thoại.

Người phụ nữ đó mở lời:

"Tôi đến để nói chuyện. Cô có thời gian không?"

"Tất nhiên."

Cô đã mòn mỏi chờ đợi vị khách này. Không có vũ khí thì làm sao mà chiến đấu. Akiho mời người phụ nữ vào phòng khách và chỉ ghế sofa.

"Cô muốn uống gì? Nước khoáng, trà xanh, cà phê đá đen hoặc ít đường, ngoài ra còn có nước cam, Coca và trà không đường để chọn."

Tất cả đều có sẵn trong tủ lạnh từ trước. Chắc là Toma đã lo liệu. Akiho cũng được ưu ái ra phết.

"Vậy cho tôi nước khoáng." Người phụ nữ đáp.

Vừa đi về phía bếp, Akiho vừa hỏi:

"Có cần tự giới thiệu không?"

"Nếu có thể."

"Tên đăng ký là Akki. Chính xác thì có thêm nốt nhạc ở phía sau. Tên thật Akiho Shiori, 16 tuổi. Nhóm máu A, cung hoàng đạo..."

"Cảm ơn cô. Mấy cái đó cô cứ lược bớt đi cũng được. Thứ tôi muốn biết là mối quan hệ với Water."

"Chắc là bạn thanh mai trúc mã. Vì là bạn bè từ hồi tiểu học."

Cầm hai chai nước khoáng trên tay, Akiho quay lại sofa. Cô ngồi xuống đối diện với người phụ nữ tóc nâu và mỉm cười.

"Còn đằng ấy?"

"Tên đăng ký, Alice. Có cần tuổi và nhóm máu không?"

"Sao cũng được. Trước tiên tôi muốn hỏi lập trường của cô trong đội này."

"Tôi phụ trách trang phục cho Lily. Công việc là chuẩn bị quần áo mỗi ngày."

"Ra là vậy."

Toma đang dần nắm quyền kiểm soát Xứ Sở Bình Yên như một tập đoàn chiến đấu. Việc phân bổ điểm số hay biên chế đội ngũ chắc hẳn đều đã theo ý cậu ấy. Nhưng, Xứ Sở Bình Yên còn một kim tự tháp quyền lực khác. Đó là những người phục vụ Lily. Toma chắc chắn chưa thể vươn tay tới đó. Vậy là nhân sự từ thời Simon thống trị Bình Yên vẫn được giữ nguyên.

Cô không muốn lãng phí thời gian vào việc dò xét lẫn nhau. Akiho tuyên bố:

"Tôi đã chuyển đội sang Xứ Sở Bình Yên, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn coi mình là một thành viên của CLB Kinema."

Người phụ nữ tóc nâu — Alice — đanh mặt lại, hất cằm.

"Nghĩa là sao?"

"Là câu trả lời cho câu hỏi của cô đấy. Mối quan hệ với Water. Tôi và cậu ấy là bạn bè, nhưng không phải đồng đội. Chúng tôi chỉ đang cố lợi dụng nhau thật tốt mà thôi. Tóm lại, nếu cô thuộc phe Simon, thì tùy vào nội dung câu chuyện, chúng ta có thể bắt tay."

Nói đúng hơn, nếu không xây dựng được quan hệ hợp tác với phe Simon thì chẳng làm được trò trống gì. Chỉ tổ lườm cái đồng hồ một cách vô nghĩa.

Alice khẽ nhíu mày.

"Có vẻ cô đang hiểu lầm, nhưng Xứ Sở Bình Yên không có phe phái nào gọi là phe Simon cả. Chúng tôi là những kẻ thuần túy tín ngưỡng Lily."

"Nhưng người đứng đầu là Simon đúng không?"

"Ngoài Lily ra không tồn tại ai là người đứng đầu cả. Tất cả đều bình đẳng, là những kẻ muốn bảo vệ Lily khỏi sự xâm lược của Water."

"Điều kiện thứ nhất. Trước hết, dẹp cái vỏ bọc đó đi."

Akiho mở nắp chai nước khoáng, đưa lên miệng uống. Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Alice lặp lại lời Akiho: "Điều kiện?"

"Tất nhiên là điều kiện để chúng ta bắt tay. Vừa mới gặp nhau nên chắc chưa có sự tin tưởng, nhưng tôi không thích những cuộc đối thoại đi đường vòng luẩn quẩn."

Alice nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi bật cười.

"Hiểu rồi. Nói chuyện bằng lòng thật nhé."

Cô ta đột ngột đổi giọng. Akiho gật đầu với vẻ mặt tỉnh bơ.

"Xin mời."

"Tôi chẳng phải phe Simon hay gì đâu. Thật đấy. Chỉ là tôi mong cầu Lily hãy hành xử như một đối tượng để tín ngưỡng mà thôi."

"Các người kỳ vọng gì ở một con bé bình thường chứ?"

"Việc để cho chúng tôi tin vào một thứ gì đó tuyệt đối. Tình yêu, hay chính nghĩa, mấy thứ tuyệt vời đại loại thế."

"Tôi không hiểu ý nghĩa của nó."

"Vậy sao? Nhưng mà, đau khổ lắm đúng không. Sống ở Kamisaki ấy."

"Chỉ vì thế mà dựa dẫm vào một cô bé sao?"

"Đội này đã phát triển theo cách đó đấy."

Một cảm giác nặng nề và ghê tởm nhen nhóm trong lồng ngực, Akiho im lặng.

— Tôi chẳng biết Lily là cái thứ tồn tại kiểu gì.

Cô chỉ mới gặp mặt một lần do Toma dẫn đi. Cô không hiểu cảm giác của những người bình thường sống tại Xứ Sở Bình Yên. Chẳng biết Alice đón nhận sự im lặng của Akiho theo nghĩa nào, cô ta tiếp tục:

"Chúng tôi đã liên tục bàn luận về tình yêu của Lily. Nghiêm túc tranh luận chồng chất, mỗi người tự đào sâu hiểu biết về cái gọi là tình yêu. Giống như đọc giải kinh thánh và cụ thể hóa giáo lý vậy. Có lẽ, Lily chỉ là một ngẫu tượng. Bên trong có thể trống rỗng. Nhưng đức tin mà chúng tôi hướng về đó là hàng thật. Vì thế, nếu là vì Lily, tôi có thể vứt bỏ cái mạng này. Thật sự, rất dễ dàng."

Akiho nuốt xuống vài lời định nói, rồi thở hắt ra.

— Mà, sao cũng được.

Cách tồn tại của Lily thế nào, giờ không liên quan. Để thúc đẩy câu chuyện, Akiho tóm tắt mà không đặt cảm xúc vào:

"Các cô muốn Lily là đối tượng tín ngưỡng, nhưng Water lại định biến cô bé thành một thiếu nữ bình thường. Thế nên, Water là vật cản, hiểu thế có đúng không?"

"Ừ. Đúng."

"Nhưng còn Simon? Chẳng phải ông ta chỉ muốn biến Lily thành con rối để nắm thực quyền Bình Yên thôi sao?"

"Sai rồi. Người đó là kẻ tin vào Lily nhất đấy. Hay nói đúng hơn, ông ta khao khát cô bé phải là một thứ gì đó đáng để tin."

Nếu vậy, Xứ Sở Bình Yên còn kinh tởm hơn Akiho tưởng tượng. Tự mình thêu dệt nên câu chuyện về Lily, rồi dùng câu chuyện đó để tẩy não chính bản thân mình. Gọi sự tự tẩy não, tự biên tự diễn đó là hạnh phúc — tức là, Bình Yên.

"Rồi sao? Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?"

"Khiến Water thất thế."

May quá. Không phải nội dung kiểu như giết chết cậu ấy. Akiho không có ý định để Toma phải chết. Thật lòng cô không muốn bất cứ ai phải chết, nhưng đặc biệt cô gái đó là bạn cô.

"Vậy thì, điều kiện từ phía tôi."

"Gì nào?"

"Tổng cộng có ba điều. Điều thứ nhất như đã nói lúc nãy. Đối thoại thẳng thắn nhất có thể. Điều thứ hai, cô phải hỗ trợ tôi. Trước mắt là khoảng ba ngày. Và điều thứ ba. Cấp cho tôi một Trinh Sát Viên dùng được."

Alice nhíu mày. Làm cái mặt đó trông cô ta có nét giống thỏ, khá đáng yêu.

"Tiêu chuẩn của 'Trinh Sát Viên dùng được' là?"

"Chà. Tùy cô phán đoán."

Akiho không quá am hiểu về năng lực ở Kamisaki. Chỉ lờ mờ có ấn tượng kiểu như Rhyama, nhưng cô cũng chẳng biết anh ta là Trinh Sát Viên ở trình độ nào.

"Vậy thì, để tôi. Main của tôi là Trinh Sát."

"Thế thì nhanh gọn tốt quá. Cô có thể nối máy ngay lập tức được không?"

"Cho ai?"

"Kaya Ayumu."

Nếu mục tiêu của Toma là khiến Kaya quá tải (overflow), thì bên này nên giảm bớt lượng công việc cho cậu ấy được chút nào hay chút nấy. Alice lấy thiết bị đầu cuối ra.

"Dạo này hay nghe cái tên đó. Hắn là kẻ nào vậy?"

Chỉ ngập ngừng tìm từ trong tích tắc, Akiho trả lời:

"Là Anh hùng của Kamisaki."

Chính cậu ấy đã nói sẽ nhắm đến vị trí đó, nên giới thiệu thế này chắc cũng được nhỉ. Trong bất kỳ câu chuyện nào, kẻ khơi mào cuộc chiến luôn là ác nhân, và người kết thúc nó nhất định phải là anh hùng.

2

Vút, có cảm giác không khí bên tai vừa rung lên, nhưng đó chắc chỉ là ảo giác. Thứ thực sự rung chuyển là tầm nhìn. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thị giác nhòe đi, rồi lại trở nên trong trẻo. Và Kido thấy mình đang đứng giữa một rừng tre.

Thế Giới Paramici.

Năng lực dạng cuốn sách được phân loại vào nhóm Năng Lực Gốc hệ Vật Phẩm. Cuốn sách đặc biệt đó ghi chép tóm tắt của những câu chuyện khác nhau ở mỗi trang, và giam cầm đối phương tiếp cận vào trong câu chuyện. Có hai cách để thoát ra. Đi đến kết thúc theo đúng cốt truyện ban đầu, hoặc dùng sức mạnh cơ bắp đánh bại "kẻ địch" của câu chuyện.

Đại cương thì đã biết qua thông tin tình báo, nhưng—

"Chà, đây là câu chuyện gì nhỉ?" Kido lẩm bẩm, hai tay nắm chặt súng lục.

Rừng tre là bối cảnh. Và trước mắt là một sinh vật hiếm khi thấy ở Kamisaki. Hổ. Chắc thế, có lẽ vậy. Một loài động vật họ mèo có cơ thể to lớn với những vằn dọc độc đáo. Chắc là đang đói, con hổ gầm gừ trong cổ họng.

— Cái này, nguy hiểm không nhỉ?

Anh không rõ lắm độ mạnh của con hổ. Chắc chắn yếu hơn Tsukio. Yếu hơn những người chơi nổi tiếng khác. Liệu có mạnh hơn một người chơi 1.000 Điểm mới bị cuốn vào Kamisaki không? Cảm giác có vẻ mạnh. Ít nhất thì áp lực tỏa ra cũng hơn hẳn.

Con hổ bước chân trước lên. Khi anh định bóp cò súng lục, một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Đừng bắn."

Kido ngoan ngoãn làm theo lời đó. Ngay bên sườn, một tia sáng Xạ Kích vút qua. Nó xuyên thủng ngay ngắn giữa trán con hổ. Con thú bị xung lực đẩy lùi lại, rồi ngã vật ra ngang đất. Giọng nói phía sau tiếp tục:

"Số lượng đạn có hạn. Anh Kido hãy giữ sức đi."

Quay lại, ở đó có sáu người. Là những thành viên cũ của Kinema. Ở giữa là Fujinaga, đang cầm khẩu súng bắn tỉa lớn có được từ năng lực. Có lẽ cô ấy đã dùng nó để hạ con hổ. Kido tra hai khẩu súng lục vào bao súng bên hông.

"Mọi người đến cả rồi à?"

Người trả lời là Rhyama.

"Càng lật sang trang sau thì kẻ địch càng mạnh. Sức chiến đấu của anh Kido nên để dành cho đoạn sau thì hơn. Chúng tôi sẽ đưa anh đi xa nhất có thể."

"Đã rõ, cảm ơn nhé."

Tính cả Kido là bảy người. Những thành viên đầy hoài niệm. Trước khi Kaya và Akiho xuất hiện ở Kamisaki, CLB Kinema chính là đội của bảy người này. Thực ra có hai người đã chết ngay trước đó, anh chợt nhớ lại chuyện này một chút.

Rhyama nói tiếp:

"Chỗ này chắc là 'Chú bé Sambo đen'."

"À, cái đó là rừng tre hả?"

Không hiểu sao anh cứ tưởng tượng ra một khu rừng mang phong cách phương Tây hơn một chút.

"Vốn dĩ là truyện của Ấn Độ mà. Chắc vẫn còn vài con hổ nữa, hạ hết bọn chúng thì coi như qua trang này."

"Ừ. Vậy đi thôi."

Kido bắt đầu bước đi. Ngước lên nhìn, bầu trời xanh ngắt, nắng đẹp. Nhưng màu sắc khác với bầu trời tháng Tám ở Kamisaki. Nghĩ kỹ thì ánh nắng cũng dịu nhẹ, cảm giác như tiết trời dễ chịu của mùa xuân. Ngay bên cạnh, Fujinaga vác súng bắn tỉa trên vai đi song song.

"Lâu lắm rồi mới lại được đi cùng anh Kido trên chiến trường thế này nhỉ."

"Cũng chẳng giống chiến trường lắm."

Dù sao cũng là rừng tre ngoại quốc. Không giống chiến trường, hay nói đúng hơn, không giống Kamisaki. Fujinaga dường như mỉm cười bên cạnh.

"Cứ thong thả thôi. Trong trận chiến này, chỉ thị chúng ta nhận được chỉ là sống sót thôi mà."

Tất nhiên đó không phải chỉ thị từ Eden. Dù dữ liệu trong thiết bị đầu cuối có bị viết lại thế nào, đó vẫn là chỉ thị của lãnh đạo đội mà nhóm Kido vốn dĩ thuộc về — CLB Kinema.

"Đúng thế. Nhưng cũng không thể cứ tham quan thế giới cổ tích mãi được."

Có lý do khiến anh muốn phá giải Thế Giới Paramici này nhanh chóng.

"Là Xứ Sở Bình Yên sao?"

"Ừ."

Bên đó cũng đã tuyên chiến để phối hợp với động thái của Eden. Chiến trường Kido đang đứng đây là nơi Eden và Robinson tranh chấp chăng? Hay là nơi Eden và Xứ Sở Bình Yên tranh giành phần thưởng là Robinson?

"Quả thực, nếu người của Bình Yên xuất hiện thì phiền phức to."

"Không phải phiền phức, mà là không có cửa thắng."

Quy mô đội vốn dĩ đã khác nhau. Bình Yên chắc chắn sẽ cử đến những kẻ sở hữu điểm số áp đảo chúng ta.

"Nếu Nick và Murasaki xuất hiện thì tính sao đây?"

Chẳng hiểu sao Kido lại hoàn toàn không dự đoán được câu hỏi của Fujinaga. Nhưng, chuyện Bình Yên cử nhân sự đó đến cũng không phải là không thể xảy ra.

"Thì đầu hàng cho lẹ. Rồi cả lũ kéo nhau đi ăn trưa."

Tất nhiên Kido chẳng có cái gọi là lòng trung thành với Eden. Không phải là cái đội mà anh phải cố đấm ăn xôi bảo vệ như hồi còn làm lãnh đạo CLB Kinema. Eden có liên hệ với PORT, và PORT thì có Ginbuchi. Thế nên cái mác "thuộc Eden" không phải là hoàn toàn vô giá trị, nhưng nó không đủ để làm lý do chiến đấu với Nick và Murasaki.

Fujinaga cười khổ với vẻ mặt không hợp với chiến trường.

"Biết đâu đấy, như thế lại là tốt nhất."

Vừa gật đầu đáp lại, Kido vừa suy nghĩ trong lòng.

— Có lẽ vì thế mà Kaya đã đuổi chúng ta khỏi Kinema.

Để chúng ta không phải bán mạng vì cái thứ gọi là đội nhóm. Rhyama nói với giọng nghiêm túc:

"Thực tế mà nói, dù làm thế nào thì cũng tốn thời gian để công phá năng lực này thôi. Thế Giới Paramici ấy."

Chuyện đó anh cũng đã nghe trong thông tin tình báo. Mọi khi Robinson thường xé lẻ các trang của Thế Giới Paramici để sử dụng. Tức là gài các trang sách rải rác khắp chiến trường, kẻ địch nào lơ đễnh lại gần sẽ bị kéo vào câu chuyện. Trong câu chuyện có những kẻ địch như con hổ ban nãy, và tùy trường hợp, các thành viên Robinson cũng sẽ mai phục sẵn. Một cái bẫy rất hiệu quả.

Nhưng lần này, Robinson đang dùng cả cuốn sách được bó lại. Trong trường hợp này, đối tượng bước vào phạm vi ảnh hưởng sẽ phải trải qua các câu chuyện theo thứ tự số trang từ nhỏ đến lớn. Tức là dù có qua được trang "Chú bé Sambo đen" này, thì cũng chỉ chuyển sang trang thứ hai thôi. Ở đó lại có một câu chuyện khác chờ đợi.

— Lần lượt du hành qua các thế giới cổ tích, tóm tắt lại thế nghe thì lãng mạn phết.

Đúng là một năng lực ưu việt để cầm chân kẻ địch.

"Bình tĩnh mà nhanh lên. Không được vội vàng, nhưng phải clear với tốc độ nhanh nhất."

Dù vậy, Xứ Sở Bình Yên chắc sẽ không để mặc bên này đâu. Sớm muộn gì, một kẻ địch hùng mạnh cũng sẽ xuất hiện. Một kẻ địch mà nếu đánh theo cách thông thường thì không thể nào thắng nổi. Vậy mà Kido lại chẳng cảm thấy nỗi sợ nào đáng kể.

— Cái này, không tốt. Rất không tốt.

Vốn dĩ, chiến đấu phải là chuyện đáng sợ. Bất an và sợ hãi lăn lóc khắp nơi, và ta phải nhạy cảm với chúng. Vậy mà, Kido vẫn chưa thể cố chấp với mạng sống của mình.

"Chúng ta không chịu ơn huệ gì của Eden cả. Hãy chỉ nghĩ đến việc sống sót thôi."

Fujinaga nói. Anh có cảm giác cô ấy ở bên cạnh chỉ để truyền đạt điều đó.

Tại nhà thờ được chọn làm căn cứ địa của Xứ Sở Bình Yên, Toma đang lắng nghe báo cáo tình hình chiến sự. Paraponera, Trinh Sát Viên đứng bên cạnh cậu, lên tiếng thông báo:

"Hiện tại, phe đang chịu sức ép dữ dội nhất là Mary Celeste. Phía Robinson do năng lực khá phiền toái nên chúng tôi chưa thể thực hiện Trinh Sát chính xác. Còn bên Mike thì có vẻ mọi thứ mới chỉ ở giai đoạn khởi động. Chắc cũng sắp đến lúc nhóm Yurii và Colon tiến vào lãnh thổ của Mike rồi."

"Thế còn Tsukio?"

"Cậu ta có vẻ đang dạo quanh các team yếu thế. Đã gom thêm được khoảng 5000 Điểm rồi."

"Phiền phức thật."

Một khi Tsukio tích lũy được lượng điểm nhất định, cục diện chiến trường sẽ đảo chiều hoàn toàn. Nếu cậu ta trở nên mạnh hơn bất kỳ phe trung gian nào, một quân Joker mới sẽ được sinh ra. Toma dự đoán mốc giới hạn đầu tiên là tổng cộng 100.000P, và mốc thứ hai là 130.000P. Nghĩa là ở mốc đầu, cậu ta sẽ áp đảo Robinson và Mary Celeste; còn ở mốc hai, cậu ta sẽ vượt qua cả Mèo Trắng ở trạng thái toàn lực.

Tuy nhiên, Xứ Sở Bình Yên cũng chẳng dư dả gì để mà bận tâm đến Tsukio lúc này. Suy cho cùng, kẻ địch đang đối đầu trực diện với họ là Eden.

Thú thật, Toma chẳng mấy hứng thú với Robinson hay Mary Celeste. Thứ cậu thực sự muốn là Đế quốc Mike, là Mèo Trắng. Hai phe kia có bị Eden chiếm mất cũng chẳng tiếc, nhưng nếu lơ là bên đó quá mức, ngay cả mục tiêu tối thượng là Mike cũng sẽ lâm nguy. Tình huống tồi tệ nhất là Hominini hạ gục Mary Celeste, còn Kido và Nadekiri nhanh chóng chiếm lấy Robinson, sau đó toàn bộ chiến lực của đối phương sẽ dồn cả về phía Mike.

Vì vậy, nhiệm vụ cấp thiết là phải cầm chân Eden tại hai chiến trường đang nổ ra đó.

"Nhân sự bên mình thế nào?"

"Uno và Watatsumi đang đến chỗ Robinson. Nhưng họ báo về là muốn quan sát tình hình thêm một chút."

"Ừm. Bên đó thế cũng được. Còn phía Mary Celeste?"

"Đang di chuyển. Họ bị mất thời gian ở biển."

"Hẳn là vậy rồi."

Nếu Eden chịu đợi qua đợt reset vòng lặp thì biển cả chẳng phải là vấn đề. Toma sở hữu năng lực dịch chuyển người chơi trong tích tắc, được đặt tên là "Gian Lận". Nhưng số lần sử dụng cho vòng lặp này đã cạn sạch trong trận đấu với Tsukio. Bên này cũng chỉ còn cách dùng thuyền vượt biển để đột nhập lên tàu của Mary Celeste.

"Sóng thế nào?"

"Rất yên ả. Hiện tại, tàu của Mary Celeste đang bốc cháy. Cảm giác như họ đang chật vật xoay sở, vừa lo dập lửa vừa phải đối phó với nhóm Hominini đã tràn lên tàu."

"Hay đúng hơn là, theo lẽ thường thì không thể đối phó nổi."

Nếu không thể dùng biển làm vũ khí, Mary Celeste chỉ là một team chẳng có đặc điểm gì nổi bật. Có thể nói là yếu nhất trong nhóm trung gian. Chẳng mấy chốc sẽ thất thủ thôi.

— Có vẻ như Kaya cũng không định điều động anh Tsukio sang bên đó.

Chỉ còn cách làm những gì có thể ở bên này thôi.

"Chúng ta sẽ công lược vùng biển. Gọi điện đi."

"Gọi cho ai?"

"Còn ai vào đây nữa. Team mạnh về hải chiến thì chỉ có một mà thôi."

Mary Celeste. Team đó đang bị dồn vào đường cùng. Vậy thì, họ chắc chắn sẽ bám lấy bất cứ cọng rơm cứu mạng nào.

"Kết đồng minh với Mary Celeste. Nhanh lên."

Trước hết là phải phong tỏa Hominini trên con tàu đó. Nếu có thể đạt được mục đích mà không để chết một đồng đội nào, thì cứ coi như trận chiến trên biển là chiến thắng của phe ta vậy.

Sau một hồi tập trung thực hiện Trinh Sát, Koge mở mắt.

"Đơn vị của Eden bao gồm Yurii và Colon đã đến biên giới team mình."

Kaya nhăn mặt. Yurii rất đáng sợ. Thật sự rất đáng sợ. Những gì hắn đã gây dựng cho đến nay quá đồ sộ, khiến người ta có cảm giác hắn có thể làm được bất cứ điều gì. Liệu đánh đấm một hồi, thấy không ổn mà khóc lóc xin tha thì liệu hắn có bỏ qua cho không nhỉ?

"Chị Mèo Trắng đâu?"

"Đang hừng hực khí thế đấy. Đã khá lâu rồi chị ấy mới lại cùng Mèo Đen sóng đôi trên chiến trường."

"Phía Xứ Sở Bình Yên thì sao?"

Ngay cả Toma chắc chắn cũng không muốn để mất Mike vào tay Eden. Theo lẽ thường, cậu ấy cũng sẽ phân bổ chiến lực sang Mike.

Koge trả lời:

"Không thấy có động tĩnh gì về phía bên này. Có vẻ nhân sự chủ chốt đã được điều sang Robinson và Mary Celeste rồi."

"Chậm thật. Cảm giác chẳng lành chút nào."

Không đời nào Toma lại do dự trong các nước đi như thế. Cảm giác như cậu ấy đang che giấu điều gì đó. Không biết là nhắm vào Yurii hay là nhắm vào Kaya này, nhưng mà...

"Yurii, và cả Eden sau khi hợp lưu với Hominini là một mối đe dọa lớn, nhưng bên đó đang xé lẻ chiến lực làm ba ngả. Có lẽ team mình sẽ không thua đâu, nhưng mà—"

"Đã biết được năng lực ẩn của Yurii chưa?"

"Chưa, hoàn toàn không. Chỉ thấy những cái bề nổi thôi."

Koge đưa thiết bị đầu cuối về phía này. Hiện trạng, tổng số năng lực thông thường đã được xác định của Yurii là 80.000. Cụ thể là khoảng 65.000P cho Cường Hóa Viên, và 15.000P cho Năng Lực Gốc khác chưa rõ chi tiết. Tuy nhiên, dựa vào dữ liệu trận đấu với Tsukio, đã xác định được đó là năng lực dạng tẩy não.

"Thế này thì vô nghĩa. Điểm số quá thấp." Kaya thì thầm.

Để đấu với Mèo Trắng thì con số này rõ ràng là quá ít.

"Bên mình cũng vậy, nếu dồn quá nhiều điểm cho Mèo Trắng thì những người khác sẽ không thể chiến đấu. Dù có kìm chân được Yurii thì vẫn còn những mối đe dọa khác như Colon."

"Nếu tôi là Yurii, tôi sẽ không đánh theo kiểu bình thường."

Đánh một trận ngang ngửa để làm gì chứ? Dù là sáu-bốn hay bảy-ba tôi cũng không muốn. Nếu là Yurii, kẻ đã ăn sâu bám rễ vào PORT, hắn chắc chắn có thể tập hợp được lực lượng áp đảo hơn nhiều. Vì đã biết hắn có năng lực ẩn, nên tin vào những con số này cũng vô ích.

— Đối với Yurii, chỉ còn cách quan sát động tĩnh thôi.

Không phải động tĩnh của Yurii. Mà là động tĩnh của Xứ Sở Bình Yên, của Toma. Cô ấy chắc chắn nắm rõ tình hình của Yurii chi tiết hơn một chút. Thế nên, thứ cần thiết hiện tại là dữ liệu của Bình Yên.

"Nhân sự và số điểm mà Bình Yên đã điều sang Robinson và Mary Celeste là bao nhiêu?"

"Nếu chỉ cần khái quát thì đây ạ."

Koge chuyển màn hình thiết bị. Kaya lướt nhanh qua. Số lượng người thì ít, nhưng tạo cảm giác toàn là tinh nhuệ. Tuy nhiên, lá bài mạnh nhất xét về mặt chiến lực trong nội bộ Bình Yên lại vắng mặt.

"Còn con thú nhồi bông thì sao?"

"Hả?"

"Của Lily ấy."

Hình như năng lực đó tên là "Vương Quốc Đồ Chơi". Con thỏ đó rất mạnh.

"Cái đó thì, Trinh Sát hơi khó khăn một chút nhưng mà—"

"Vậy thì, hãy tập trung vào phía đó."

Nếu thứ đến chỗ Mike là con thú nhồi bông đó, thì mình có sẵn bài để đối phó. Nếu không phải, thì nên gọi anh Tsukio quay về.

"Đã rõ", Koge đáp lời.

3

Quán giải khát mang phong cách cổ điển nằm ở tầng một tòa nhà hỗn hợp, nơi Robinson đặt làm căn cứ địa, đang ở trong một tình trạng kỳ quặc so với một chiến trường. Paramici vừa nghiêng cốc cà phê đã nguội ngắt, vừa liếc nhìn quanh quán.

Tổng số người của Eden được phái đến chỗ Robinson là 10 người. Trong đó 7 người đã ở trong Thế Giới Paramici. 3 người còn lại dường như quyết định thong thả tận hưởng khoảng thời gian chờ đợi này. Họ tự tiện lấy đồ uống và hộp bánh quy từ trong bếp ra, và giờ đang ngồi chễm chệ ở bàn. Có lẽ nhận ra ánh mắt của bên này, Nadekiri đang uống trà liền lên tiếng:

"Xin lỗi nhé. Bọn tôi tự nhiên quá."

Paramici nhún vai đáp:

"Đừng bận tâm. Đang chiến tranh mà."

Cướp bóc lương thực là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra. Bị người ta làm thế ngay trước mặt thì chẳng dễ chịu gì, nhưng phàn nàn lúc này cũng không phải lẽ. Nadekiri nghiêng đầu, vẻ cảm thán.

"Dư dả quá nhỉ."

"Chẳng có việc gì phải hoảng loạn cả. Lá trà hay bánh quy thì reset vòng lặp là sẽ trở lại thôi."

"Nếu như ông không bị mất lãnh thổ."

"Các người không thể công lược được năng lực của tôi đâu."

Sự dao động chắc là không lộ ra trong giọng nói đâu nhỉ. Paramici đặt tay phải lên bìa cuốn sách. Cuốn sách đó đang mỏng đi một cách đều đặn, với tốc độ như mặt trời lặn.

— Thế Giới Paramici sẽ biến mất những trang đã bị hoàn thành.

Đến khi vòng lặp reset nó sẽ khôi phục, nhưng trước lúc đó thì không. Tốc độ biến mất của các trang sách nằm ngoài dự tính. Chúng không kết thúc câu chuyện theo trình tự chính quy, mà có lẽ đang dùng sức mạnh cơ bắp để đánh bại chướng ngại vật mà tiến lên. 7 kẻ đã vào bên trong mạnh hơn nhiều so với các con số hiển thị.

— Nhưng mà, không sao đâu.

Chắc là không sao đâu. Để công lược Thế Giới Paramici bằng vũ lực, cần một Cường Hóa Viên sở hữu khoảng 60.000P. Càng về sau kẻ địch càng mạnh, chắc chắn chúng sẽ bị đuối sức ở đâu đó. Thế nhưng, dù tin là chắc chắn như vậy, nỗi sợ hãi vẫn dâng trào trong ông. Thật sao? Thật sự có thể dùng câu chuyện này để cầm chân đám người đã vào bên trong sao?

Nadekiri nói:

"Nào, giờ thì tiếp tục câu chuyện thôi nhỉ."

"Chuyện gì?"

"Tất nhiên là thương lượng."

"Nếu thế thì xong rồi còn gì. Nếu muốn thu phục tôi, trước tiên hãy đi mà bảo PORT—"

"Sai rồi. Về cơ bản thì, ông đang nhầm lẫn."

Nadekiri nhắm mắt phải lại. Tất nhiên đó không phải là cái nháy mắt đưa tình rồi. Không hiểu ý nghĩa của hành động đó là gì, nhưng hắn ta tiếp tục:

"Thú thực, tôi không hứng thú với cuộc chiến này."

Paramici thở hắt ra bằng mũi, cười khẩy.

"Nói nghe lạ đời. Bên tuyên chiến là các người mà."

"Không phải ý chí của Eden. Là PORT, là Yurii mong muốn cuộc chiến này."

"Khác gì nhau đâu? Các người là chó săn của PORT mà."

"Không phải. Chỉ là liên minh thôi. Nếu cần thiết, có thể phản bội bất cứ lúc nào."

"Thế thì sao?"

"Tôi định chấp nhận đề nghị của ông. Tức là, bên tôi và bên ông sẽ không tấn công lẫn nhau. Trận chiến này kết thúc với tỉ số hòa."

Hắn nói những điều kỳ quặc hết sức.

"Vậy tại sao lại đưa 7 người vào trong Thế Giới Paramici?"

Nadekiri nhìn chằm chằm vào tách trà trên tay, trả lời bằng giọng lạnh lùng:

"Họ không phải người của bên tôi. Là những kẻ Yurii lôi từ các team khác về. Vì vậy, tôi muốn họ biến mất."

"Cứ mặc kệ thì chẳng mấy chốc sẽ thành như thế thôi."

Không thể nào sống sót qua Thế Giới Paramici được. Chỉ với 10.000 hay 20.000 điểm. Nadekiri nghiêng tách trà.

"Điều tôi lo lắng là diễn biến sau đó kia. Yurii hạ Đế quốc Mike. Hominini hạ Mary Celeste. Sau đó bọn họ sẽ tập hợp tại đây."

Quả đúng là như vậy. Kẻ địch thực sự cần cảnh giác không phải là đơn vị của Nadekiri. Mà là nhóm chủ lực của PORT, những kẻ vì lý do nào đó đã gia nhập Eden, đang chực chờ phía sau. Nadekiri hướng đôi mắt hẹp với đuôi mắt xếch lên về phía này.

"Có muốn cùng nhau phất cờ trắng không? Trước Xứ Sở Bình Yên ấy."

Không hiểu hắn đang nói gì.

"Ý cậu là sao?"

"Nếu chúng ta không tham chiến, thì chẳng bao lâu nữa đám người của Bình Yên và PORT sẽ va vào nhau. Đợi đến khi hai team đó kiệt quệ, tôi và ông sẽ cùng đánh úp. Đó là cách duy nhất để Robinson sống sót qua cuộc chiến này."

À, phải rồi. Chuyện đó thì mình biết. Team trung gian không thể nào địch lại PORT và Bình Yên. Vốn dĩ chênh lệch chiến lực đã ở mức không thể tạo thành một trận chiến rồi. Nếu có hy vọng thì chỉ có một thôi, đó là PORT và Bình Yên tiêu diệt lẫn nhau. Nhưng mà...

"Đề nghị đó, lợi ích của cậu nằm ở đâu?"

Làm gì có chứ. Lý do để Eden bảo vệ Robinson ấy. Nadekiri gật đầu.

"Đúng thật. Robinson thế nào cũng mặc kệ. Tôi là người của Eden. Và Eden là team của Colon."

Cậu ta vung tay. Một tiếng xoảng khô khốc vang lên chói tai. Dưới chân hắn, chiếc tách trà vỡ tan tành.

"Nhà chúng tôi tuyệt đối không phải là đồ sở hữu của PORT. Chúng tôi chưa từng thua PORT dù chỉ một lần. Thậm chí còn chưa đánh nhau. Vậy mà, cái gì thế này. Cái cuộc chiến này là sao. Tại sao lại phải nghe theo lời gã đàn ông đó?"

Paramici bất giác nuốt nước bọt đánh ực một cái.

"Vậy, ý là sao. Cậu định chiến đấu với Yurii hả?"

"Chính xác. Tôi sẽ lợi dụng sức mạnh của Bình Yên để nghiền nát hắn ta. Chẳng bao lâu nữa hai chủ lực của Bình Yên sẽ đến đây. Tôi sẽ không động vào họ. Ông cũng hãy làm như vậy."

Dù cho gã đàn ông này có đang nói thật lòng, thì lại nảy sinh những nghi vấn mới.

"Tại sao cậu lại biết?"

Chủ lực của Bình Yên sẽ đến đây. Chuyện đó, có tưởng tượng ra cũng không lạ. Nhưng "chẳng bao lâu nữa" thì không biết được. Còn "hai người" thì lại càng không có căn cứ. Nadekiri không trả lời câu hỏi này.

"Quyết định đi, Paramici. Ông có theo tôi hay không. Gì chứ, không việc gì phải sợ. Hai người của Bình Yên sẽ đi qua đây thôi. Họ sẽ lao thẳng vào Thế Giới Paramici."

Tên này, đang nói cái gì vậy? Hắn ta móc nối ngầm với Xứ Sở Bình Yên sao. Nhưng nếu vậy thì thái độ lại có chút kỳ lạ. Hắn nói những điều không cần thiết quá nhiều. Paramici hít một hơi thật sâu, rồi trả lời:

"Theo cũng được. Nhưng 7 người bên trong thì tính sao?"

"Cũng chẳng sao cả, mặc kệ thôi. Chắc là sẽ bị người của Bình Yên săn lùng thôi. Vừa hay, nếu bên tôi mà không kháng cự chút nào thì cũng mất tự nhiên."

Lại thêm một trang nữa biến mất khỏi cuốn sách dưới tay.

"Hiểu rồi. Hợp tác thôi." Paramici nói.

Không phải là thật lòng. Câu trả lời chỉ là hoãn binh. Ông muốn xem xét tình thế thêm chút nữa.

"Cảm ơn. Xin lỗi vì đã làm vỡ cái tách." Nadekiri đáp.

Kamisaki đã không còn là nơi mà các team trung gian có thể đường hoàng chiến đấu và sống sót nữa rồi. Tuy nhiên Paramici cũng có tình yêu dành cho team của mình. Vì thế cho đến giờ, ông vẫn luôn cứng đầu trước các team được gọi là ông lớn. Ông cứ ngỡ mình đã có sự giác ngộ tương xứng. Dù là kết đồng minh với kẻ thù, hay phản bội lại đồng minh đó, ông cũng định sẽ làm tất cả.

Nhưng mặt khác, cũng có cả sự từ bỏ.

— Đã đến nước này rồi, cái gọi là giác ngộ còn có giá trị gì chứ? Chúng ta đã quá muộn rồi.

Vì cứ mải ngước nhìn PORT và Xứ Sở Bình Yên bành trướng đến vô tận, lẽ ra ông nên run rẩy sợ hãi sớm hơn mới phải. Một tin nhắn từ Trinh Sát Viên của phe mình gửi đến thiết bị đầu cuối.

Trang thứ chín rồi. Có kích hoạt theo kế hoạch không?

Paramici run run đầu ngón tay, đưa ra chỉ thị Go.

Vào lúc đó, bảy thành viên của cựu CLB Kinema đang công lược trang thứ chín của Thế Giới Paramici.

Nơi đây có vẻ là thế giới của "Jack và Cây Đậu Thần". Kido lần đầu tiên trong đời được đứng trên mây. Cảm giác dưới chân giống như một tấm bạt lò xo được căng hết cỡ. Nói là bồng bềnh, thì đúng hơn là có thể dẫm lên chắc chắn nhưng độ đàn hồi rất mạnh.

Và trước mắt là một gã khổng lồ. Chiều cao chắc khoảng tầm 15 mét. Tòa nhà trường học mà Đế quốc Mike dùng làm cứ điểm hình như cao bốn tầng, và gã này trông cũng to lớn cỡ đó. Nắm đấm khổng lồ đang bổ thẳng xuống chỗ này. Tốc độ nhanh đến bất ngờ.

— Tuy nhiên, không phải là không thể né được.

Kido đạp mạnh xuống đám mây đàn hồi, né gọn cú đấm. Nắm đấm lún sâu vào mây, khiến đám mây gợn sóng và rung chuyển dữ dội. Con ngươi của gã khổng lồ đang khom người phản chiếu toàn bộ cơ thể Kido như một tấm gương soi.

— Vấn đề là, gã này cứng một cách vô lý.

Từ phía sau, hai người — Fujinaga và Pikkara thực hiện Xạ Kích. Đạn trúng đích dễ dàng. Mục tiêu to thế kia thì trượt sao nổi. Nhưng, có vẻ chẳng xi-nhê gì cả. Giọng của Rhyama vang lên từ thiết bị đầu cuối.

"Theo nguyên tác thì phải chặt đổ cây đậu để hắn rơi xuống chết."

Rhyama hiện đang trốn trong "lò sưởi" tại lâu đài của gã khổng lồ. Vì trong truyện quy định rằng ở đó sẽ không bị phát hiện. Kido hỏi vào thiết bị:

"Nhưng làm sao dụ hắn ra đó được?"

Gã khổng lồ không đuổi theo quá gắt. Nếu lại gần hắn sẽ tấn công, nhưng nếu giãn khoảng cách hắn sẽ quay lại.

"Có lẽ cần phải cướp báu vật gì đó của gã khổng lồ. Túi tiền vàng, hay con gà đẻ trứng vàng, hoặc cây đàn hạc biết nói chẳng hạn."

"Ở chỗ cậu có không?"

"Để tôi tìm thử."

"Nhờ cậu."

Gã khổng lồ chậm chạp xoay người, lại giáng nắm đấm xuống. Phía sau — Fujinaga, người đã leo lên mái lâu đài của gã khổng lồ và đang giương súng ngắm, hét lên:

"Bên này câu giờ nhé?"

Kido hét trả lại cô:

"Không. Thử làm hết sức xem sao. Cậu sẽ là người tấn công chính."

Thực tế thì uy lực Xạ Kích của Kido không mạnh lắm. Do Đạn đặc biệt, và Cường Hóa — đặc biệt là do ảnh hưởng của việc phân bổ nhiều điểm vào tốc độ và cảm giác. Ngược lại, Fujinaga xây dựng năng lực theo hướng hạ gục kẻ địch từ xa với uy lực cao.

"Mục tiêu?"

"Mắt. Toàn lực."

"Số lượng đạn có hạn."

"Ừ. Vì thế, tôi sẽ di chuyển mục tiêu."

Tạo ra đòn tấn công hiệu quả để dứt điểm. Kido buông thõng hai tay đang nắm súng lục, chạy thẳng về phía gã khổng lồ. Nắm đấm khổng lồ đang lao tới ngay trước mắt. Kích thước của nó trông như một chiếc xe hơi hạng nhẹ.

— Nhưng, cũng chỉ là to xác thôi.

Kéo nắm đấm lại gần đến sát nút rồi lách người né. Áp lực gió từ cú đánh trượt quất mạnh vào má. Nhảy lên như muốn vượt qua cơn gió đó. Bước một đạp lên cổ tay gã khổng lồ, bước hai đạp lên khuỷu tay rồi đáp xuống vai hắn.

Cò súng đã được bóp từ trước. Viên đạn nổ trên tay trái nhắm thẳng vào vùng xương gò má của gã khổng lồ. Chắc sẽ không gây nhiều sát thương, nhưng vụ nổ ngay vùng mắt sẽ che khuất tầm nhìn.

Gần như cùng lúc, ba người lao vào gã khổng lồ. Kakogawa, Ohara, Pocket Song. Những Cường Hóa Viên của CLB Kinema. Vì không được phân bổ nhiều điểm nên chỉ số cơ bản không cao lắm, nhưng bù lại họ phối hợp rất ăn ý, mạnh hơn nhiều so với những con số khô khan.

Đầu tiên Pocket Song đạp lên người Ohara có thân hình to lớn và bay lên. Cậu ta nhắm vào ngón út tay phải của gã khổng lồ và đấm. Hẳn là đau lắm, gã khổng lồ gầm lên một tiếng như rung chuyển mặt đất. Ohara đá vào chân gã khổng lồ to như tòa tháp. Kakogawa bám lấy cái đầu gối đã khuỵu xuống vì cú đá đó, leo lên người gã khổng lồ. Kido nhét khẩu súng lục vào tai gã khổng lồ, bắn một viên đạn thường.

Gã khổng lồ thét lên. Khối âm thanh đó mang theo uy lực vật lý. Cơ thể Kido bay đi như bị đánh văng. Não rung lắc khiến cậu buồn nôn. Tiếp đó, lưng cậu đập mạnh. Là va vào tường ngoài lâu đài của gã khổng lồ. Điều đó nằm trong tính toán của Kido. Viên đạn nổ cậu bắn ra phát nổ dưới chân. Đạp vào tường, nương theo luồng gió nổ, bay vụt lên cao.

Gã khổng lồ ngước nhìn lên với đôi mắt vằn đỏ vì giận dữ.

"Chuẩn xác."

Một giọng nói vang lên ngay phía sau. Khẩu súng ngắm của cô ấy phóng ra một tia sáng trắng lóa. Khẩu súng đó không phải là Năng Lực Gốc. Nó là Vật Phẩm dành cho Xạ Thủ thông thường, thay vì tiêu tốn nhiều viên đạn cho một lần bắn thì sẽ gia tăng uy lực.

Choang, âm thanh như tiếng kính vỡ vang lên. Gã khổng lồ ôm lấy mắt trái và quỵ xuống. Máu đỏ chảy ra từ đó.

— Một cái nữa.

Nếu cướp đi cả hai mắt, có lẽ sẽ dùng sức mạnh để áp đảo được.

"Tôi sẽ ngắm bắn tiếp thế này."

Theo phản xạ, Kido đẩy mạnh Fujinaga đang thì thầm câu đó ra. Tia sáng trắng xuyên qua đúng vị trí đầu của Fujinaga vừa ở đó tích tắc trước.

— Xạ Kích.

Một Xạ Thủ không phải Kido, cũng không phải Fujinaga. Từ lúc nào, trên mây đã xuất hiện ba người lạ mặt. Giọng của Rhyama vang lên từ thiết bị đầu cuối.

"Người của Robinson. —Xin lỗi, tôi Trinh Sát chậm quá."

"Không", Kido đáp ngắn gọn.

Chuyện có thể đoán trước được. Hay đúng hơn, ban đầu đã cảnh giác việc này nhưng lại quên mất. Trong câu chuyện này có các thành viên của team địch ẩn nấp. Một người đứng giữa trong số ba người đó — gã đàn ông đeo kính râm ngước nhìn lên đây và nói:

"Tiếc thật. Trượt mất rồi à."

Không phải. Trúng một nửa rồi. Cú Xạ Kích vừa rồi đã sượt qua cánh tay phải của Kido khi cậu đẩy Fujinaga. Cơn đau lan dần, Kido nghiến chặt răng hàm.

Lãnh đạo Eden, Colon đang ở biên giới team mình trong lãnh thổ PORT, giáp ranh với Đế quốc Mike. Trong cuộc chiến lần này, PORT giữ thái độ quan sát. Eden được phép đi qua lãnh thổ của PORT nhưng chỉ có vậy.

— Không, việc tuyên bố "treo thưởng" đối với Kaya Ayumu cũng có thể coi là can thiệp chăng?

Dù sao thì họ cũng không có ý định tự mình chiến đấu. Colon đang nhìn chằm chằm vào lãnh thổ Đế quốc Mike. Nhưng tâm trí cô luôn hướng về gã đàn ông bên cạnh — Yurii. Hắn bảo chưa ăn sáng, và đang gặm một cái bánh mì dưa gang. Không chịu nổi nữa, Colon hỏi:

"Khi nào thì anh định tấn công?"

Yurii mỉm cười nhẹ, đáp:

"Chuyện lạ thật đấy. Người đứng đầu đơn vị này là quý cô đây mà. Lúc nào cô thấy được thì đi."

Nhưng đứng cạnh Yurii thế này, bảo cô phải chỉ huy đơn vị kiểu gì đây? Như một lời bào chữa, Colon hướng mắt về phía Trinh Sát Viên.

"Phân bổ điểm của team địch thế nào?"

Cứ mỗi phút cô lại hỏi một câu y hệt. Gã Trinh Sát Viên trả lời trôi chảy:

"Không có biến động. Mèo Trắng 70.000P, Mèo Đen 23.000P. Trinh Sát Viên Koge 20.000P, phần còn lại chia đều cho các thành viên khác."

Đế quốc Mike rốt cuộc là team của Mèo Trắng. Cách chiến đấu sẽ thay đổi hoàn toàn tùy thuộc vào việc cô ta nắm giữ bao nhiêu phần trăm điểm của cả team. Phân bổ điểm của Mike lần này không giống với dữ liệu trước đây. Không dồn điểm cực đoan cho Mèo Trắng. Nhưng để cả team cùng chiến đấu thì tỷ lệ của Mèo Trắng lại quá lớn. Vì thế Colon không đọc được ý đồ của bên kia.

"Anh nghĩ sao về nước đi của họ?"

Hỏi vậy, Yurii thành thật trả lời:

"Thử nghĩ theo tuần tự xem sao. Mèo Trắng và Mèo Đen sẽ lần lượt nghênh chiến tôi và quý cô. Bên đó đã chọn cách phân bổ điểm đủ để thực hiện điều đó."

"Thật không?"

Yurii khi rời PORT đã hoàn trả một phần điểm, nhưng vẫn còn giữ tới 80.000P. Liệu 70.000P của Mèo Trắng có chặn được Yurii này không. Nở nụ cười khổ, Yurii đáp:

"Nếu Mèo Trắng đã phán đoán như vậy, thì có lẽ 70.000 là đủ cho đối thủ là tôi rồi. Nếu phán đoán đó chính xác, thì con số 23.000 của Mèo Đen mới là phiền toái. Giả sử quý cô bị hạ, thì team mình không còn quân cờ nào cản được Mèo Đen nữa."

Bản thân Colon là một Cường Hóa Viên có khoảng 25.000P. Tuy nhiên, có lẽ sẽ không thắng được Mèo Đen. Tố chất ban đầu đã khác nhau rồi. Khoảng cách đó không thể lấp đầy chỉ bằng 2000P chênh lệch.

"Vậy, phải làm sao?"

"Tôi sẽ nhắm vào Mèo Đen. Khi đó Mèo Trắng sẽ xen vào trận chiến giữa tôi và Mèo Đen. Nếu tôi cân cả hai, tình thế sẽ đảo ngược. Mike không còn người chơi nào đối đầu được với quý cô nữa."

"Một cân hai, anh làm được không?"

"Chắc là được. Dễ thở hơn là đấu với một mình Mèo Trắng."

Gã đàn ông này đã nói thì chắc chắn không sai. Nếu diễn ra đúng như lời Yurii, thì đúng là chiến thắng cho Eden.

"Sẽ tiến hành theo hướng đó."

Khi cô gật đầu mạnh và thông báo như vậy, Yurii cười và lắc đầu.

"Chờ đã. Vẫn còn những lá bài chưa được lật mở. Đầu tiên là Tsukio. Nếu cậu ta quay trở lại lãnh thổ Đế quốc Mike, bàn cờ sẽ lại đảo chiều. Quý cô không chặn được cậu ta đâu."

"Thế thì hỏng bét à."

"Thêm một lá bài nữa. Nếu bên này thắng thế quá, Xứ Sở Bình Yên sẽ hành động. Nếu Bình Yên tung ra lá bài đủ mạnh và nhắm vào chúng ta thì hết đường đỡ."

Một tình thế tuyệt vọng. Hạ gục một mình Đế quốc Mike đã là công việc nặng nhọc rồi, nếu thêm cả Tsukio và Bình Yên tham gia vào thì rõ ràng quân cờ của Eden không đủ. Dù có gọi tập hợp các thành viên đang phân tán ở Robinson và Mary Celeste về thì vẫn thấy bất lợi.

Nghĩ đến đó, cô mới hiểu tại sao Yurii lại dậm chân tại chỗ này. Hắn vừa thu hút sự chú ý của Bình Yên và Mike, vừa chờ đợi kết cục của hai cuộc chiến kia — Robinson và Mary Celeste. Thực tế việc tấn công vào Mike có lẽ sẽ diễn ra sau khi Eden tập kết tổng lực.

Theo góc nhìn của Colon, phán đoán đó có vẻ đúng đắn. Vừa cảm thấy ngượng ngùng như vừa nhìn trộm đáp án, cô nói:

"Vậy, cứ giữ nguyên thế này một lúc. Chúng ta sẽ đợi viện binh."

"Tùy ý quý cô."

Đáp lại xong, Yurii khẽ nghiêng đầu.

"Nhân tiện, tôi có một đề xuất."

"Gì vậy?"

"Cứ đứng đực ra đây mãi cũng không hiệu quả. Trong lúc này Tsukio sẽ gom điểm, Xứ Sở Bình Yên sẽ tung chiến lực vào Robinson và Mary Celeste. Tôi không muốn thua ở hai mặt trận đó đâu."

"Vậy, phải làm sao?"

"Quý cô cứ ở đây là được. Công việc quan trọng nhất của trưởng nhóm là đặt mình vào nơi an toàn. Nhưng, không cần bắt tôi cũng phải chờ đợi bên cạnh. Số điểm sở hữu 80.000 là chiến lực mạnh nhất của Eden đấy. Nên để nó hoạt động nhiều hơn thì tốt hơn."

"Anh định, làm gì?"

"Nếu được sự cho phép, tôi sẽ đi đánh nhau với Mike một mình."

Cô không hiểu nổi. Nghe có vẻ hoàn toàn mâu thuẫn với sự giải thích của chính hắn vừa nãy.

"Một mình anh, có cửa thắng sao?"

Đối đầu với Mèo Trắng, Mèo Đen, các thành viên khác của Mike, tùy tình hình là cả Tsukio, và hơn nữa là những lá bài chưa lộ diện của Xứ Sở Bình Yên, chỉ với một mình. Nếu thế thì Yurii là con quái vật vượt xa tưởng tượng của Colon.

Nhưng hắn lại lắc đầu với vẻ thong dong.

"Không, chắc chắn là không thắng được đâu."

"Thế thì—"

"Nhưng mà nhé, tôi đến Eden là vì muốn cái đó."

Bất chợt Yurii đổi giọng. Không, diễn tả là quay về giọng cũ thì đúng hơn. Hắn nói bằng chất giọng thời còn là Lãnh đạo PORT, cái thời mà điều đó là hiển nhiên:

"Ở PORT, có vài thứ dù thế nào cũng không thể có được. Một trong số đó là cái này. Tôi gia nhập đội của quý cô chính là vì trải nghiệm quý giá này đây. Một chiến trường mà dù có dốc toàn lực cũng chẳng thấy nổi cửa thắng."

Cái gì vậy chứ. Hắn đang nói cái quái gì thế. Ở cái chốn Kamisaki này, ai ai cũng chật vật tìm cách sống qua ngày, tuyệt vọng mò mẫm tìm kiếm chiến thắng vô hình, vậy mà hắn lại coi việc thắng liên tiếp là chuyện đương nhiên.

"Tôi đang khao khát một trận thua. Tôi muốn xin phép quý cô để khơi mào nó."

Cảm giác bực bội dâng trào không kiểm soát. Cảm giác như những thứ quan trọng đối với Colon, đối với Eden, và đối với đại đa số người ở Kamisaki bị hắn nhẹ nhàng chà đạp dưới chân. Một sợi dây căng thẳng trong lồng ngực đứt phựt, Colon trả lời một cách buông xuôi:

"Muốn làm gì thì làm. Và làm ơn đi chết giùm đi."

Yurii vui vẻ cười và gật đầu.

"Cảm ơn. Không biết có đáp lại được kỳ vọng của quý cô không, nhưng tôi xin hứa sẽ bảo vệ Eden của quý cô. Với tư cách là đồng đội cùng team."

Nhưng chắc chắn, gã đàn ông này chẳng có ai là đồng đội cả. Lúc nào cũng vậy, hắn đứng một mình, nhìn xuống tất cả mọi thứ.

11 giờ 13 phút sáng. Yurii bước một bước vào chiến trường.