1
Nằm sâu trong lòng Kamisaki, có một đội nhóm vẫn thường bị xem là kẻ dị biệt.
Bị kẹp giữa hai thế lực khổng lồ—PORT và Xứ Sở Bình Yên—là một đội nhóm yếu ớt mang tên Công Nghiệp Tumble.
Với quân số vỏn vẹn bốn người và tổng điểm tích lũy chỉ khoảng 8000, thế nhưng, họ lại được xưng tụng là nơi an toàn bậc nhất Kamisaki. Đặc điểm của đội này không nằm ở sức mạnh chiến đấu, càng không phải ở những năng lực được mua bằng điểm số. Vũ khí của họ là những kỹ năng nghề nghiệp hết sức đời thường: Tumble có khả năng sửa chữa đồ điện gia dụng.
Trong cái thế giới cứ mãi lặp lại tháng Tám này, giá trị của việc sửa chữa điều hòa hay tủ lạnh chưa bao giờ suy giảm. Dù có sửa bao nhiêu lần đi nữa, cứ sau mỗi vòng lặp, đồ đạc lại hư hỏng, biến nhu cầu ấy trở thành vô tận. Nhờ lẽ đó, Tumble giành được đặc quyền tự do di chuyển khắp lãnh thổ Kamisaki.
Thủ lĩnh của đội ấy—một người phụ nữ tên Oota—đã đặt chân đến Xứ Sở Bình Yên vào ngày 20 tháng 8. Mang theo một kiện hành lý lớn và một bức thư, cô gõ cửa phòng Toma.
"Water. Có kiện hàng cho cô đây. Người nhận thanh toán. Phí vận chuyển là chỗ trọ đêm nay và hai suất ăn cho bốn người. Nếu không nhận thì tôi về ngay đây."
Trước nụ cười đầy áp lực của Oota, Toma chỉ mỉm cười đáp lại.
"Cũng chẳng sao, dù không có hàng thì tôi vẫn mời bữa cơm mà. Bên trong là gì thế?"
"Người gửi nhắn rằng muốn nhận món chính thì trước tiên phải đọc lá thư này đã."
"Hả. Người gửi là ai vậy?"
"Tên đăng ký là Akki."
"Chà, nghe cứ như giấc mơ ấy nhỉ. Thật phấn khích."
Toma có rất nhiều người bạn đáng mến. Tất nhiên, Oota cũng là một trong số đó.
Thoạt nhìn, cô ấy là mẫu phụ nữ hào sảng, vui vẻ, tốt bụng và tràn đầy sức sống. Thực tế thì cũng gần như vậy, nhưng Oota cũng có những khía cạnh nhạy cảm bất ngờ, chẳng hạn như việc đọc mấy cuốn sách thiếu nhi hơi nghiêm túc rồi khóc thút thít vào những đêm say rượu. Trong khoảng thời gian ngắn ngay sau khi Toma đến Kamisaki, họ gần như đã sống chung với nhau, nên Toma thấu hiểu cả sự yếu đuối lẫn ngốc nghếch của cô ấy. Và tất cả những điều đó đều khiến Toma cảm thấy yêu mến.
Có lẽ Oota cũng không ghét Toma. Toma tự nhủ rằng năng lực tuyệt vời nhất của bản thân chính là việc thường khiến những người mình thích đáp lại bằng thiện cảm tương tự. Và vì Toma rất dễ thích người khác, nên số lượng bạn bè từ xưa đã rất nhiều.
Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ. Một người là Kaya Ayumu.
Cậu ấy không chỉ là bạn bè mà là tri kỷ, nên cách đối xử có chút khác biệt. Chắc chắn cậu ấy không ghét cô, nhưng mối quan hệ của họ giống như những kỳ phùng địch thủ hơn. Chính vì Toma tôn trọng Kaya, nên khát khao được chiến đấu hết mình với cậu ấy lại càng mãnh liệt. Tiện thể, cậu ấy cũng là người mà cô yêu nhất trên thế giới này.
Và, một ngoại lệ nữa, chính là Akiho Shiori.
Với cô ấy, Toma cũng xem là bạn. Thích đến mức muốn ôm chầm lấy. Một người bạn thông minh, dịu dàng, hay xấu hổ, ngây thơ và dễ thương. Nhưng đồng thời, đó cũng là người mà cô ghét hơn bất cứ ai.
Vì Toma biết rằng vị trí "đặc biệt" nhất trong lòng Kaya Ayumu không phải là Toma, mà là Akiho, nên cô vô cùng ghen tị. Ngay từ đầu, dù chẳng đẹp đẽ đến mức có thể gọi là định mệnh, nhưng vị trí cộng sự của Kaya Ayumu đã được định đoạt bởi một quy luật bền vững đến mức không thể lay chuyển.
Toma nhận lấy lá thư từ Oota và xé phong bì.
Trên tờ giấy viết thư với họa tiết dễ thương, những nét chữ quen thuộc của cô gái ấy hiện lên.
Dòng đầu tiên là "Thư khiêu chiến". Thấy vậy, Toma bật cười. Chắc hẳn bên kia cũng vừa cười vừa viết những dòng này.
Đã đến lúc phân thắng bại rồi.
Cách thức thi đấu là xem ai sẽ thống trị Kamisaki trước.
Phần thưởng cho kẻ thắng cuộc là Kaya Ayumu.
Nếu chấp nhận cuộc chiến này, hãy thu nhận tớ làm thành viên của Xứ Sở Bình Yên.
Ngoài ra, tiệc chào mừng tớ muốn chọn một quán có món parfait.
Tớ đang có hứng ăn parfait dâu tây, nên hãy đãi tớ nhé.
Đọc đến đó, cô đã biết kiện hành lý mà Oota mang đến là gì.
Toma cẩn thận gấp lá thư lại, bỏ vào phong bì rồi trả lời.
"Câu trả lời cho lá thư là 'Yes' cho tất cả các mục. Đưa hành lý đây."
"Okay."
Vào đi, Oota gọi với ra phía sau. Cánh cửa bật mở, nhanh và dứt khoát.
Akiho Shiori bước vào phòng, đi thẳng về phía này và nở một nụ cười đầy thách thức.
"Lâu rồi không gặp, Toma."
"Ừm. Kể từ khi nào ấy nhỉ?"
Thực ra, trước đây cũng đã có vài cơ hội để gặp Akiho. Ngay trong vòng lặp này, cô cũng đã chở Kaya đến CLB Kinema khi tiện đường chữa trị cho Tsukio sau trận chiến. Nhưng cô đã cố tình tránh mặt Akiho. Cảm giác như sẽ có một thời điểm thích hợp hơn cho cuộc tái ngộ này.
Về phía Akiho, cô ấy cũng không chủ động xuất hiện trước mặt Toma, nghĩa là cả hai đều có những toan tính riêng. Cô ấy hơi hất cằm lên, nhìn chằm chằm về phía này.
"Lần cuối tớ nhìn thấy mặt cậu là tại nhà tang lễ."
"Vậy à. Nhưng ký ức đó tớ không có. Vậy chắc là lúc cậu cùng Kaya đến thăm bệnh nhỉ."
Khi cô nằm viện ở một thế giới nào đó không phải nơi đây, cô đã nhận được món bánh pudding trông khá cao cấp. Bánh pudding được đựng trong một chiếc lọ sành điệu, bỏ đi thì tiếc nhưng đang nằm viện cũng chẳng biết dùng làm gì, cô nhớ là mình đã khá bối rối.
Toma giơ phong bì chứa lá thư lên.
"Cái này, Kaya cũng đồng ý rồi sao?"
"Tất nhiên."
"Đùa hả?"
"Chỉ thị từ tên đó chỉ là bảo tớ hãy đến chỗ Toma. Còn cách thức thì hắn bảo tớ cứ làm gì tùy thích, nên dù tớ viết gì thì cũng coi như đã được thông qua rồi."
"Ra là vậy. Cuối cùng thì Kaya cũng sắp thuộc về tớ rồi sao."
"Cậu nghĩ tớ sẽ khiêu chiến một trận mà mình nắm chắc phần thua à?"
"Cậu cũng có lúc sai lầm mà. Dù cơ hội chiến thắng chỉ là một phần vạn, tớ vẫn sẽ thắng cho cậu xem."
Người mà Toma muốn chiến đấu từ tận đáy lòng là Kaya. Nhưng nếu là tên đó, thì dù có thua cũng chẳng sao. Cô không có ý định nương tay, nhưng nếu bị một Kaya hào hoa phong nhã đánh bại thì điều đó cũng tuyệt vời. Người mà cô thực sự muốn thắng là kẻ khác. Akiho Shiori mới là kẻ thù lớn nhất.
---Dù sao đi nữa, việc Akiho đến đây cũng là một điều đáng mừng.
Vốn dĩ cô đã muốn chiêu mộ Akiho. Trước đây, cô từng nhờ Oota chuyển lời mời. Khi đó cô đã bị từ chối thẳng thừng, nhưng giờ vẫn chưa muộn.
"Parfait dâu tây thì tớ sẽ lo liệu."
"Ăn kem lạnh bụng không tốt đâu, nên hãy gọi thêm trà nóng nữa nhé."
"Hiểu rồi. Tớ cũng có việc muốn nhờ cậu đây."
"Việc gì?"
"Cậu có biết về vai trò 'Người Kể Chuyện' không?"
Tại Xứ Sở Bình Yên, nếu người nắm quyền lực tối cao về quân sự là Đội trưởng Đội 1, thì người nắm quyền lực tối cao về nội chính là Người Kể Chuyện. Hiện tại, cả hai vai trò đều do Toma đảm nhận. Nhưng nếu có thể, cô muốn giao vai trò Người Kể Chuyện cho một ai đó khác.
"Càng sớm càng tốt, tớ muốn cậu đảm nhận vị trí Người Kể Chuyện."
Lẽ ra, đây là một đề xuất không thể thông qua dễ dàng.
Công việc của Người Kể Chuyện là thay mặt truyền đạt lời của Lily, người không bao giờ nói chuyện trước đám đông. Hoặc nói trắng ra là bịa đặt lời của Lily để điều hành đội theo ý thích. Vì vậy, không đời nào lại có thể giao cho một cô gái vừa gia nhập đội một cách đột ngột.
---Nhưng, nếu là lúc này thì sẽ trót lọt.
Các thế lực đối địch với Toma trong nội bộ Bình Yên đang muốn tước bớt quyền lực từ cô. Nếu Toma chịu buông bỏ vị trí Người Kể Chuyện, thì dù đối phương là ai, họ cũng sẽ gật đầu đồng ý. Họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng người mới sẽ dễ đối phó hơn Toma. Dù họ chẳng biết gì về Akiho cả.
Và nếu Akiho trở thành Người Kể Chuyện, một vấn đề mà Toma vẫn luôn canh cánh trong lòng sẽ được giải quyết. Đó là một điều rất tuyệt vời. Để thúc đẩy các kế hoạch sau này của Toma.
Akiho có vẻ cũng đã có chút kiến thức về Người Kể Chuyện. Chà, cũng khó mà tin là Kaya lại không nói cho cô ấy biết chuyện đó, nên cũng là lẽ đương nhiên.
Cô ấy khẽ cau mày.
"Cậu nói nghiêm túc đấy chứ?"
"Tất nhiên. Hãy làm hết sức nhé."
Lý do Kaya gửi Akiho đến vào thời điểm này, cô cũng có thể đoán ra phần nào.
---Tiếp cận và lôi kéo Lily.
Vì vậy, việc để Akiho làm Người Kể Chuyện cũng là con dao hai lưỡi đối với Toma. Nhưng đó là thanh kiếm xứng đáng để nắm lấy. Cô sẽ đẩy nhanh thời gian của Kamisaki hơn cả những gì Kaya tưởng tượng, hơn cả những gì Akiho hình dung.
"Mà, nếu cậu thấy ổn thì tớ cũng không có ý kiến gì đâu."
"Ừ. Nhờ cậu cả đấy."
"Nhân tiện thì, lương theo giờ của Người Kể Chuyện là bao nhiêu?"
"Đội này không có thứ gọi là lương theo giờ đâu. Nhưng ăn ở mặc thì được đảm bảo."
"Chà, đành chịu vậy. Thế thì còn một chuyện nữa."
"Hửm?"
Akiho chỉ vào vùng ngực của Toma.
"Bộ dạng đó, quê mùa thực sự đấy, nên bỏ đi thì hơn."
Kể từ khi đến Kamisaki và xưng danh là Water, Toma đã bắt chước phong cách thời trang của một nhân vật anh hùng trong anime nọ. Tuy không giống hoàn toàn, nhưng cô đội mũ cao bồi, đi bốt cao cổ, mặc áo sơ mi và áo gile trông có vẻ tương tự.
"Kaya cũng nói thế. Nhưng tớ khá thích nó mà."
"Mà, chuyện ăn mặc thì tùy sở thích cá nhân, nhưng sống bằng đồ cosplay thì hơi bị tụt cảm xúc đấy."
"Tớ không định thay đâu, nhưng tớ sẽ ghi nhận ý kiến."
Toma đang gánh trên vai hai cây thập tự giá.
Một là cơn đau dữ dội ập đến toàn thân mỗi lần lặp lại, và cái còn lại là Akiho Shiori.
*
Cùng ngày hôm đó—ngày 20 tháng 8.
Thủ lĩnh của đội "Eden", Colon, đang bị đè bẹp bởi sự bối rối và hoang mang tột độ. Cô nghi ngờ rằng đây có phải là một giấc mơ đầy ác ý hay không, và đã nhiều lần nghiêm túc cố gắng tỉnh dậy. Nhưng những gì đang diễn ra ngay trước mắt lại là hiện thực không thể chối cãi.
---Tại sao mình lại gặp phải chuyện này chứ.
Cô nguyền rủa một vị thần mà cô còn chẳng tin là có tồn tại. Không, thần của Kamisaki chắc là đám Ban Quản Trị (Vận hành) kia nhỉ. Nếu vậy thì dù có than vãn bao nhiêu, chắc chúng cũng chỉ bảo là hãy nộp đủ Điểm cần thiết để giải quyết vấn đề mà thôi.
Colon đến Kamisaki vào năm 26 tuổi, nhưng kể từ đó đã trôi qua 85 vòng lặp. Tại thành phố kỳ lạ nơi các vòng lặp cứ tái diễn này, cơ thể không già đi, nhưng theo cảm nhận thực tế thì cô đã 33 tuổi. Rõ ràng không còn là người trẻ nữa, và với kinh nghiệm 85 vòng lặp tại Kamisaki, cô hoàn toàn có thể được gọi là cựu binh. Cô đã vượt qua biết bao nhiêu khủng hoảng. Từng hai lần chứng kiến đội mình thuộc về bị đánh bại và tan rã, ba lần bị thương nặng đến mức nếu không có năng lực thì đã chết.
Việc một người phụ nữ đứng ra điều hành một đội cũng đầy rẫy gian khổ. Nhưng cô tự tin rằng mình đã làm khá tốt, khá khôn ngoan.
Kể từ khi thành lập Eden, cô đã bắt tay với các đội khác, tùy cơ ứng biến mà phản bội, luôn nhìn nhận rõ cục diện chiến trường và đặt cược vào bên thắng cuộc. Tin chắc rằng PORT sẽ sớm trở thành bá chủ của Kamisaki hơn bất kỳ nơi nào khác, cô đã nhắm mắt làm ngơ trước một vài điều kiện bất lợi để ký kết một liên minh vững chắc.
Về thực chất, điều đó chẳng khác nào trở thành thuộc hạ của PORT, nên cũng có người nói rằng Eden đã thua mà không cần đánh. Ngay trong nội bộ Eden, cũng có những thành viên nghi ngờ quyết định của Colon. Dù vậy, Colon vẫn tin vào chính mình. Việc xây dựng quan hệ đôi bên cùng có lợi với PORT để có được sự ổn định chắc chắn không phải là sai lầm. Thế mà.
Tại một căn phòng trong tòa nhà văn phòng được dùng làm căn cứ của Eden, Yurii đang đứng trước bàn làm việc của Colon, tay cầm tập tài liệu đã in sẵn và nói.
"Thưa Leader. Về việc vận hành đội, có một số điểm chưa rõ ràng, tôi xin phép được hỏi một chút có được không ạ?"
Tại sao gã đàn ông mới tuần trước còn là người đứng đầu PORT lại đang ở đây?
Lại còn ở dưới quyền tôi? Đầu tiên, tôi muốn bảo hắn đừng dùng kính ngữ nữa. Tôi muốn bảo hắn hãy để tôi đứng còn hắn thì ngồi xuống đi. Rốt cuộc đây là loại bắt nạt kiểu gì vậy?
"Leader ư?" Colon hỏi lại lần nữa, rồi đành miễn cưỡng đáp: "Mời anh."
Yurii nói một mạch trôi chảy, giọng điệu đều đều đến lạnh lùng.
"Việc vận hành đội của chúng ta có thể nói là vô cùng ổn định. Điểm số và vật tư được phân chia công bằng, mức độ hài lòng của các thành viên nhìn chung cũng cao. Tuy nhiên, theo điều tra cá nhân của tôi, dường như đang nảy sinh một số nghi ngờ về mối quan hệ với PORT. Đặc biệt, có những tiếng nói lo ngại lớn về chiến dịch mà Eden sẽ đóng vai trò chủ chốt để đánh bại tổng cộng ba đội trung gian, bao gồm cả Đế quốc Mike, vừa được thống nhất vào tuần trước. Ấn tượng của tôi là cần phải tăng cường lực lượng quy mô lớn và xem xét lại việc bố trí nhân sự một cách quyết liệt, cô thấy sao?"
Colon tặc lưỡi trong lòng. Hắn nói cái gì mà cứ như chuyện của người khác thế. Người đã đùn đẩy câu chuyện đó cho Eden chính là anh chứ ai. Qua một cuộc họp điện thoại đơn phương, không cho bên này có cơ hội từ chối.
---PORT sẵn sàng cho Eden mượn tổng cộng 200.000 Point chiến lực. Hãy sử dụng thỏa thích số điểm đó để hạ gục Mike, Robinson và Mary Celeste.
Rõ ràng hắn ta đã nói như vậy.
Bản thân điều đó thoạt nghe cũng không có vẻ gì là quá vô lý. 90.000 Point vốn có của Eden cộng với 200.000 của PORT sẽ thành 290.000. Tổng điểm của các đội trung gian chỉ khoảng 100.000, nên chênh lệch lực lượng gấp ba lần đồng nghĩa với một trận chiến nắm chắc phần thắng. Dù có thắc mắc tại sao PORT không tự mình chiến đấu, nhưng dù sao con đường sống của Eden cũng chỉ có cách bám theo PORT để bán cái ơn, nên cô đã trả lời là sẽ xem xét tích cực. Dù có thêm chữ "tích cực" ở đầu, nhưng câu trả lời vẫn chỉ là "xem xét".
Vậy mà mọi chuyện cứ tiến triển như thể đã được quyết định, và rồi cái gọi là "chiến lực trị giá 200.000 Point" được đưa đến lại chính là một quả bom.
Yurii, Hominini, cộng thêm hai thuộc hạ của Hominini. Bốn người này khi rời PORT đã hoàn trả một số điểm cho đội cũ. Dù vậy, Yurii mang theo 80.000, Hominini 60.000, hai người kia mỗi người khoảng 30.000. Tổng cộng đúng tròn 200.000 Point, nhưng vấn đề không nằm ở đó. Yurii và Hominini trở thành cấp dưới, thì thử hỏi ai mà dám sai bảo họ cơ chứ.
Yurii tiếp tục.
"Để đối đầu với ba đội trung gian và giành chiến thắng ổn định, thực lòng tôi muốn có chiến lực khoảng 500.000 Point. Tuy nhiên, việc tăng thêm 210.000 từ số điểm sở hữu 290.000 của đội ta là không thực tế."
"Khoan đã."
Colon vội vàng chen ngang.
"À ừm, chẳng lẽ anh định tuyên chiến với cả ba đội cùng một lúc sao?"
Yurii trả lời mà sắc mặt không hề thay đổi.
"Tất nhiên rồi. Dù mục tiêu là ba đội trung gian, nhưng kẻ thù thực sự lại là Xứ Sở Bình Yên. Nếu chúng ta tập trung hạ một đội, thì trong lúc đó bên kia sẽ chiếm lấy hai đội còn lại."
"Tôi chưa hề nghe nói về chuyện đó."
"Nhưng nếu suy nghĩ về trình tự hạ gục ba đội trung gian thì kết quả sẽ là như vậy."
"Chẳng phải giữa PORT và Bình Yên có hiệp ước bất khả xâm phạm sao?"
"Vâng. Nhưng đây là Eden mà."
Cái kiểu ngụy biện đó mà cũng chấp nhận được sao?
"Nếu có anh ở đây, thì đây chính là PORT rồi còn gì."
"Ô kìa, câu chuyện lạ thật đấy. Vậy rốt cuộc thì cái đội gọi là Eden nằm ở đâu?"
"Thế nên là—"
Đó chính là lý do khiến cô ôm đầu tuyệt vọng.
Dù có bị nói xấu sau lưng thế nào, dù có bị gọi là kẻ hèn hạ hay kẻ nhát gan, Colon vẫn luôn bảo vệ cái đội tên là Eden này. Cô yêu đội này và đã cống hiến hết mình cho nó. Vậy mà chuyện này rốt cuộc là sao?
PORT nói sẽ cho mượn chiến lực. Và cái "bên trong" đó là Yurii và Hominini. Chỉ riêng điều này thôi, về thực chất, cái đội Eden đã biến mất khỏi Kamisaki rồi. Giống như một vụ lừa đảo tồi tệ, không có chiến tranh, không có cả thời gian để chuẩn bị tinh thần, trong nháy mắt Eden đã bị PORT nuốt chửng. Tất cả thành viên trong đội đều đã chắc chắn điều đó. Hiện tại, người nắm thực quyền tại Eden là gã đàn ông tên Yurii này, và không ai có thể chống lại nữa.
Nở một nụ cười đáng ghét, Yurii tuyên bố.
"Nếu cô nói rằng sẽ hủy bỏ lời hứa với PORT, thì với tư cách là một thành viên của Eden, tôi sẽ lập kế hoạch để phòng thủ trước sự xâm lược từ đội đó."
"Không. Không cần đâu."
Chỉ có thể trả lời như vậy mà thôi.
"Vậy thì quả nhiên phương châm vẫn là đối đầu cùng lúc với ba đội. Chúng ta buộc phải chia Eden thành ba đơn vị."
Đành chịu thôi.
Chẳng biết Yurii đang toan tính điều gì, nhưng chuyện này cứ như một trò đùa ác ý vậy. Cho đến khi hắn quay lại PORT, chỉ còn cách hùa theo phương châm hạn chế tối đa sự tiêu hao cho Eden.
"Một đơn vị sẽ do Nadekiri chỉ huy. Hai đơn vị còn lại giao cho anh và anh Hominini—"
Nadekiri là người đàn ông có thể gọi là phó chỉ huy của Colon. Bản thân Colon không phải kiểu lãnh đạo đứng ở tiền tuyến. Về mặt chiến đấu, Colon quyết định phương châm đại khái, còn việc chỉ huy thực tế trên chiến trường được phân công cho Nadekiri. Nếu chia làm ba đơn vị, thì chiến lực vốn có của Eden nên giao cho Nadekiri, còn hai đơn vị kia giao cho nhóm biệt phái từ PORT—Yurii và Hominini—là hợp lý nhất. Vốn dĩ Eden có lẽ khó lòng thắng được Mike, nhưng chắc chắn có đủ chiến lực để ngang ngửa với Robinson hay Mary Celeste.
Nhưng Yurii lắc đầu.
"Nếu tôi và Hominini, những người vừa mới gia nhập, mỗi người nắm một đơn vị thì e rằng mọi người sẽ cảm thấy không thoải mái."
Không. Không có chuyện đó đâu. Hay đúng hơn, việc bắt ai đó trong chúng tôi làm cấp trên của Yurii hay Hominini mới khiến người ta khó xử ấy. Nếu họ lấy lý do đó để rời đội thì tôi cũng chẳng thể trách được.
"Về việc biên chế đơn vị, tôi đã chuẩn bị sẵn bản thảo. Xin hãy kiểm tra."
Yurii đưa ra tờ giấy in. Liếc nhìn qua, một tiếng thở dài thoát ra.
---Chi tiết thật.
Đặc điểm chiến lực và năng lực của Đế quốc Mike, Robinson, Mary Celeste được phân tích cực kỳ chi tiết. Đây không phải dữ liệu mà Eden có. Chắc chắn là thứ được mang ra từ PORT. Cách chiến đấu của từng đội được tóm tắt dễ hiểu, đi kèm với các chiến thuật đối phó theo từng tình huống, và tiếp đó là biên chế đơn vị tối ưu của Eden. Có lẽ dù có đọc kỹ đến đâu cũng không tìm ra sơ hở nào. Dù sao thì, đây cũng là tài liệu do chính Yurii đó đưa ra mà.
Tại Kamisaki, có không ít người chơi được xưng tụng là thiên tài.
Ở quy mô nhỏ thì có Kido của CLB Kinema. Cái danh xưng đó lan truyền từ việc cậu ta với khoảng 5000 Point đã hai lần liên tiếp đẩy lùi những người chơi trên 10.000 Point, và quả thực chiến tích đó xứng đáng là thiên tài ở cấp độ chiến đấu cá nhân. Nhưng nếu nói về thiên tài chiến đấu cá nhân, thì Bạch Miêu (Mèo Trắng) của Đế quốc Mike còn ở đẳng cấp cao hơn. Cô ấy sử dụng thành thạo 100.000 Point Cường Hóa (Boost) hơn bất kỳ ai.
Cả Hominini cũng đã nhiều lần được gọi là thiên tài. Chiến lực cá nhân của hắn không quá xuất sắc, nhưng bù lại hắn sử dụng đồng đội rất giỏi. Thiên tài cấp độ chiến thuật, hay đúng hơn, thiên tài dùng người. Hắn tỏa sáng hơn ai hết trong vai trò lãnh đạo một tập thể nhỏ.
—Khoan đã, không phải là hơn ai hết. Có một thiên tài với những chiến tích áp đảo, dễ thấy hơn nhiều đang ở phe Bình Yên. Water. Người chơi được gọi là huyền thoại dù chỉ mới xuất hiện tại Kamisaki khoảng 30 vòng lặp. Đội yếu nhớt do Water tổ chức đã bất bại, thăng tiến lên hạng trung trong nháy mắt, và ngay khi tưởng chừng bị Bình Yên thôn tính thì chẳng bao lâu sau, chính cô ta đã nắm thực quyền của cái đội khổng lồ đó.
Tại Kamisaki, thiên tài hiện diện ở khắp nơi.
Nhưng, nói thẳng ra thì, họ vẫn chỉ là những thiên tài mà thôi. Họ chỉ tràn đầy những tài năng rực rỡ.
Theo những gì Colon biết, chỉ có hai người chơi đã bước ra khỏi phạm trù đó để tiến xa hơn nữa.
Đầu tiên là Tsukio, kẻ được gọi là "Mạnh nhất". Vì quá mạnh, nên chẳng ai gọi anh ta là thiên tài. Sức mạnh đó quá thu hút ánh nhìn, khiến người khác không thể bàn luận về mức độ tài năng của anh ta.
Và, một người nữa. "Vương giả" Yurii. Hắn cũng là một người chơi không được gọi là thiên tài. Bởi vì, hắn quá xuất sắc. Hắn có làm gì thì cũng chẳng ai ngạc nhiên. Hắn làm được mọi thứ là chuyện đương nhiên, lúc nào cũng thắng là chuyện hiển nhiên. Dù là trên chiến trường hay trong chính trị, khi kẻ mạnh hơn giành chiến thắng một cách tự nhiên thì người ta không cảm thấy đó là tài năng. Chỉ đơn giản là bị thuyết phục. Vì vậy, người chơi tên Yurii đã được gọi là Vương giả ngay từ trước khi đứng đầu PORT. Mọi người đều biết rằng một ngày nào đó hắn sẽ cai trị PORT, và khi đó đội ấy sẽ hoàn thiện.
---Một kẻ như thế, tại sao lại đang ở chỗ chúng tôi chứ?
Nhà vua thì cứ an phận làm vua đi.
Nghiến chặt răng hàm, Colon lướt mắt qua bản đề xuất biên chế đơn vị mà Yurii đã chuẩn bị.
Về khung tổng quát, đơn vị tinh nhuệ lấy Hominini và thuộc hạ của hắn làm nòng cốt sẽ đối đầu với Mary Celeste. Về điểm này, không có gì thắc mắc. Mary Celeste là đội sở hữu tàu thuyền, chuyên chiến đấu trên biển, nên tấn công bằng số lượng lớn binh lính là bất hợp lý. Sẽ phải theo hình thức gửi một số ít người thực sự mạnh lên tàu của đối phương để chiến đấu.
Tiếp theo, biên chế đối đầu Đế quốc Mike. Chiến lực dồn về đây khá nhiều. Có tên Colon đứng đầu, cùng khoảng một nửa thành viên Eden, và thêm cả tên của Yurii nữa.
"Anh thực sự định làm cấp dưới của tôi sao?"
"Tất nhiên. Tôi sẽ bảo vệ Leader bằng mọi giá."
"Chà, việc tập trung lực lượng để đối phó Mike là điều không thể tránh khỏi, nhưng—"
Đội đó quá mạnh so với mức trung gian. Vốn dĩ điểm số của họ đã vượt ra khỏi vùng trung gian rồi. Lý do là trong một trận chiến cách đây không lâu, Mèo Trắng đã hạ gục Kourogi, một người chơi chủ lực của Bình Yên. Nhìn vào nhân sự thì Mèo Trắng là ngoại hạng, và quả thực chắc chỉ có Yurii mới kìm chân được cô ta. Thêm vào đó, các thành viên khác cũng đủ mạnh. Bên này cũng cần phải dàn trận những người có khả năng chiến đấu.
"Nhưng mà, bên phía Robinson chẳng phải chịu thiệt thòi quá sao?"
Việc người chỉ huy đơn vị là Nadekiri thì được rồi. Không còn ai khác. Nhưng, những người còn lại giống như hàng thừa từ hai đơn vị kia, thế này thì chẳng khác nào bảo Nadekiri một mình hạ gục Robinson.
Yurii gật đầu.
"Vâng. Xin hãy xem trang đề xuất phân phối lại điểm số."
Làm theo lời hắn, Colon lật trang tài liệu. Quả nhiên, điểm số được rút ra chi tiết, chủ yếu từ các Trinh Sát Viên (Searcher), và được chuyển nhượng cho đơn vị của Nadekiri.
"Ý anh là dùng số điểm gom góp được để cường hóa cho Nadekiri khi lặp lại sao?"
"Không. Hiện tại Bình Yên đang dư ra 300.000 Point thu được từ Tsukio. Để họ không sử dụng số điểm đó một cách hiệu quả, tốt nhất là khai chiến trước khi lặp lại."
Chuyện đó nghe cũng đáng lưu tâm đấy, nhưng mà.
"Di chuyển điểm số trước khi lặp lại thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Là để giải trừ những năng lực bị đóng băng."
Trong trường hợp điểm sở hữu thấp hơn điểm yêu cầu của năng lực do chuyển nhượng, năng lực đó sẽ không thể sử dụng được. Đây gọi là đóng băng năng lực. Năng lực bị đóng băng sẽ được giải trừ ngay lập tức khi thu hồi đủ điểm. Đúng là nếu có năng lực bị đóng băng, ta có thể tăng cường chiến lực bằng cách di chuyển điểm mà không cần đợi vòng lặp. Nhưng.
"Ở đội tôi, gần như không có người chơi nào bị đóng băng năng lực cả."
Nói chính xác hơn, có những người sở hữu năng lực đang trong trạng thái đóng băng do điều chỉnh chiến lực chi tiết, nhưng không đủ để thay đổi cục diện chiến trường.
"Vâng. Vì chiến lực của Eden không đủ, nên tôi quyết định lấy thêm từ nơi khác. Xin hãy xem trang cuối cùng."
Ở đó liệt kê tên của tổng cộng bảy người và chi tiết năng lực của họ. Dòng đầu tiên là Kido. Một Xạ Thủ (Shooter) đặc biệt đã phân bổ rất nhiều điểm vào Cường Hóa (Boost).
"Đây là?"
"Kido là người chơi đã tham gia trận chiến chống lại Tsukio. Vì được Bình Yên cho mượn điểm tạm thời, nên cậu ta có rất nhiều năng lực bị đóng băng. Dự kiến cậu ta cùng sáu người khác sẽ chuyển từ CLB Kinema sang đội của chúng ta."
CLB Kinema. Một đội gần đây thường xuyên được nhắc tới. Tất nhiên tin tức hàng đầu là việc Tsukio gia nhập. Colon đưa mắt tìm cái tên Tsukio trong danh sách, nhưng không thấy.
---Mà, thế lại tốt hơn.
Xét theo lý thuyết, chiến lực càng lớn càng tốt, nhưng nếu ngoài Yurii và Hominini lại có thêm cả Tsukio đến Eden thì cô thực sự không biết phải làm sao nữa. Chỉ muốn đâm đầu chạy trốn đi đâu đó cho xong.
"Nhưng, tại sao người của Kinema lại?"
"Thủ lĩnh hiện tại của đội đó là chỗ quen biết một chút với tôi. Dù mới chỉ gặp mặt một lần, nhưng đó là một cậu thiếu niên khá thú vị. Khi tôi bàn bạc là đang cần chiến lực, cậu ấy đã vui vẻ giao ra ngay."
Thủ lĩnh CLB Kinema. Kido ư? Không phải. Hình như đội đó gần đây đã thay đổi thủ lĩnh. Vì cùng thời điểm với việc Tsukio gia nhập nên cô khá để ý, và Eden cũng đã định hướng Trinh Sát (Search) về phía Kinema. Nếu như không có cái tai ương mang tên Yurii và Hominini cùng nhau kéo đến.
Dù sao đi nữa, nhận được sự uy hiếp dưới danh nghĩa bàn bạc từ Yurii, chắc chẳng có đội nào dám lắc đầu. Nếu chỉ qua một cuộc bàn bạc mà bị tước đoạt chiến lực, thì thủ lĩnh của Kinema chắc hẳn cũng đang khổ sở lắm.
"Người của Kinema bao giờ thì đến đây?"
"Nếu nhận được sự cho phép của cô, thì ngay trong hôm nay."
"Nhưng việc di chuyển đâu có dễ dàng."
Kinema nằm ở cực Tây của Kamisaki, còn Eden ở cực Đông. Việc đi lại giữa các đội không tiếp giáp nhau là rất khó khăn. Bởi vì phải băng qua đất địch trong khi không thể sử dụng năng lực.
Yurii thản nhiên đáp, giọng nhẹ tênh như không.
"Đội chúng ta có quan hệ đồng minh với PORT mà."
"Đúng vậy. Nhưng Kinema cũng không tiếp giáp với PORT."
"PORT lấy trung tâm của Kamisaki làm lãnh thổ."
Nghe vậy, Colon sực nhớ ra. Thường ngày không để ý, nhưng đó là một trong những quy tắc tiền đề của Kamisaki.
---Toàn bộ Kamisaki chỉ có kích thước mỗi cạnh khoảng 5km. Người chơi đi ra khỏi phạm vi đó sẽ bị cưỡng chế di chuyển về trung tâm của Kamisaki.
"Những đội tiếp giáp với đường bao ngoài của Kamisaki, bất cứ đâu cũng có thể di chuyển đến PORT chỉ bằng một bước chân. Dù chỉ là vé một chiều."
"Ra là vậy."
Tóm lại, mọi thứ đã là chuyện đã rồi. Có lẽ thỏa thuận giữa Yurii, PORT và Kinema đã xong xuôi cả rồi.
"Về phía Robinson, người của Kinema dự kiến sẽ nỗ lực hết mình đấy."
"Vậy à. Nếu anh Yurii đã nói thế là ổn, thì chắc chắn sẽ suôn sẻ thôi nhỉ."
Quả nhiên đội này không còn là Eden nữa.
Chỉ là một đội bóng mới do Yurii tổ chức đang khoác lên mình lớp da của Eden mà thôi.
*
Vào thời điểm đó, Kaya Ayumu đang có mặt tại Đế quốc Mike.
Tại ngôi trường cấp ba được Mike chọn làm căn cứ địa, cậu ngồi xuống ghế trong một phòng học, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ nhìn xuống sân trường. Bên dưới là một đám đông đang tụ tập. Tất cả đều là thành viên của Mike.
Ở phía bên kia ánh nhìn của họ là hai bóng người. Tsukio. Và Mèo Trắng.
Nhìn theo cách này, hai người họ trông rất giống nhau. Cả hai đều khẽ rút một chân về sau, đứng nghiêng người, hai tay buông thõng hờ hững và chăm chú nhìn đối phương. Một khoảng lặng kéo dài——và người đầu tiên phá vỡ nó là Mèo Trắng.
Cô lao tới, khẽ bật nhảy, tung một cú đá cao nhắm vào thái dương Tsukio. Tsukio tóm gọn cổ chân cô. Mượn ngay điểm tựa ấy, Mèo Trắng xoay người giữa không trung, giáng cùi chỏ xuống đỉnh đầu đối thủ. Tsukio lập tức đẩy mạnh cái chân đang nắm chặt, phá vỡ thăng bằng của Mèo Trắng khiến cú chỏ đi chệch mục tiêu. Khi Mèo Trắng tiếp đất bằng cả hai chân, tiếng reo hò vang dội cả sân trường.
"Chỉ để giết thời gian mà kèo đấu có vẻ xa xỉ quá nhỉ."
Koge, người đang ngồi đối diện, lên tiếng.
Người mong muốn trận đấu này là Mèo Trắng. Tsukio đã chấp nhận với điều kiện cả hai không sử dụng năng lực. Với Kaya, việc để ai đó bị thương không cần thiết vì chuyện này thật ngớ ngẩn, cậu muốn họ dừng lại nếu có thể, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn cản.
Nếu nói về chuyện giữa các phe phái với nhau, tốt nhất là không nên có mặt Mèo Trắng. Cô ấy quyết định mọi thứ dựa trên cảm tính. Nếu đối thủ là Koge và Mèo Đen, ít nhất Kaya còn có cơ hội thuyết phục họ bằng lý lẽ và lợi ích.
Mèo Đen dường như đang hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến dưới sân trường.
Kaya cũng liếc mắt về phía đó và lẩm bẩm:
"Tôi cứ ngỡ nếu không dùng năng lực thì Mèo Trắng sẽ thắng áp đảo chứ."
Nhưng thực tế, có vẻ như đó là một trận đấu cân sức. Ít nhất là dưới con mắt của Kaya.
Vẫn dán mắt vào sân trường, Mèo Đen trả lời:
"Nếu đánh nghiêm túc thì Mèo Trắng mạnh hơn. Hiện tại, chị ấy đang nương theo lối đánh của Tsukio đấy."
"Ra vậy. Tôi thì chịu, không nhìn ra được."
"Sở trường của chị ấy là tận dụng tốc độ phản xạ để tung đòn phản công. Nếu có sự gia tốc dị thường của 'Cường Hóa' thì lại là chuyện khác, nhưng nếu đánh tay không, chị ấy thường chờ đối thủ hành động. Tuy nhiên, có vẻ Tsukio cũng thuộc kiểu chờ đợi, nên chị ấy mới nương theo mà chủ động tấn công trước."
"Ra là thế."
"Mèo Trắng đang tận hưởng việc được vận động cơ thể đấy. Tsukio cũng đủ mạnh để mua vui cho chị ấy."
"Vậy thì tốt rồi."
Đối với Kaya, Tsukio hay Mèo Trắng, ai mạnh hơn cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần biết "cả hai đều mạnh" là đủ.
Koge nói:
"Anh chàng Tsukio đó thú vị thật. Hết 'team một người' giờ lại đến 'team hai người' sao."
CLB Kinema hiện tại đã trở thành một phe chỉ có vỏn vẹn hai thành viên. Bắt đầu từ Kido, toàn bộ bảy thành viên ban đầu của Kinema đều đã chuyển sang Eden. Và Akiho thì sang Xứ Sở Bình Yên. Những người ở lại chỉ còn Kaya và Tsukio.
"Anh cứ coi như cái tên CLB Kinema đã không còn tồn tại nữa cũng được."
Ngay từ đầu, Kaya đã có ý định giải tán Kinema một cách êm thấm nhất có thể. Tại Kamisaki, các phe phái đang chơi trò chiếm đất. Mọi người đều mặc định rằng các phe phải tranh đấu với nhau. Nếu vậy, cái gọi là "team" trên luật lệ chẳng còn cần thiết nữa.
Koge thích thú nhìn vào mặt cậu.
"Dù gì đi nữa, người mà anh Tsukio đó chọn làm đồng đội lại là cậu."
"Do hoàn cảnh đưa đẩy thôi."
"Đã cất công có được Tsukio, vậy mà cậu lại phân chia các thành viên Kinema sang phe khác. Eden thực chất là quân của PORT. Nếu Yurii đã chuyển sang đó, mối liên kết với PORT chắc chắn sẽ sâu sắc hơn trước. Thêm vào đó Akiho lại sang Bình Yên. Bố trí các quân cờ vào cả hai thế lực lớn là PORT và Bình Yên, cậu định làm gì tiếp theo đây?"
"Không gì cả."
Akiho sang Bình Yên là để ngăn cản sự độc diễn của Toma. Nhưng chuyện bên đó cậu giao phó hoàn toàn cho Akiho, bản thân Kaya không định làm gì cả. Việc nhóm Kido chuyển sang Eden cũng chẳng có ẩn ý sâu xa nào. Chỉ là họ chọn nơi có khả năng sống sót cao hơn mà thôi.
"Quân bài chủ lực mà tôi nhắm đến là Đế quốc Mike."
"Hô. Nghĩa là?"
"Hành động của Yurii rất kỳ lạ, nhưng xét về đại cục, diễn biến sắp tới của Kamisaki đã được định đoạt."
"Bình Yên và PORT sẽ nghiền nát các phe trung gian và nhược tiểu."
"Phải. Cứ đà này, chẳng bao lâu nữa Kamisaki sẽ chỉ còn lại hai phe."
"Rồi sao nữa?"
"Nhưng nếu chỉ còn hai phe, cán cân sẽ rất tệ. Khi va chạm, họ sẽ không dừng lại cho đến khi một bên chiến thắng. Mặt khác, nếu số lượng phe phái quá nhiều, những cuộc chiến vô nghĩa lại dễ nảy sinh. Chính vì thế, tôi muốn thiết lập thế chân vạc ba phe tại Kamisaki."
Ba là con số cân bằng nhất. Thế chân vạc sẽ khiến cục diện bế tắc.
"Ý cậu là cậu đã chọn chúng tôi làm phe thứ ba đó sao?"
"Vẫn chưa biết được. Tôi chưa đọc vị hết được Xứ Sở Bình Yên."
Thứ thật sự khó lường không phải Xứ Sở Bình Yên, hay thậm chí là Toma. Điều khó lường nhất nằm ở chỗ: giữa cô ấy và Akiho, ai sẽ là người vượt mặt đối phương.
Tất nhiên nếu ra chiến trường, Akiho không thể kìm chân Toma. Nhưng điều cậu nhờ Akiho không phải là kiểu chiến đấu đó. Xứ Sở Bình Yên——hay cụ thể là Lily, biểu tượng của phe đó——sẽ chọn Toma hay Akiho.
——Ngay cả chuyện đó, vốn dĩ cũng là sân khấu độc diễn của Toma.
Vì cô ta rất giỏi kết bạn.
Nhưng, Toma có một điểm yếu lớn. Nếu Akiho tận dụng tốt điểm đó, có thể cướp được Lily từ tay Toma. Tùy thuộc vào kết quả đó mà ba phe còn lại ở Kamisaki sẽ thay đổi.
"Dù gì đi nữa, vẫn còn quá sớm để Mike biến mất."
Đó là lý do cậu đưa Tsukio đến đây. Để bảo vệ Đế quốc Mike.
Koge nghiêng đầu.
"Tóm lại, ý cậu là cậu và Tsukio sẽ gia nhập chỗ chúng tôi?"
"Tôi vẫn sẽ giữ lại tên Kinema, nhưng về thực chất thì là vậy."
"Coi như một lời đề nghị liên minh chiến đấu được không?"
"Được. Nếu có Tsukio tham gia, Mike sẽ không dễ dàng thất thủ đâu."
Mèo Trắng và Tsukio bắt tay nhau cùng ra trận, quả thực là một sự kết hợp phạm quy. Ngay cả Kaya cũng cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, và sự mất cảnh giác đó khiến cậu thấy sợ.
Thêm vào đó, 80.000 P của Tsukio còn mang ý nghĩa lớn hơn cả con số.
Khi nhận được số điểm mới, năng lực sẽ được giải băng ngay tại chỗ. Càng đánh bại kẻ thù càng trở nên mạnh hơn. Vì thế phía bên kia không thể đưa những con tốt nửa vời ra trước mặt Tsukio. Họ buộc phải tung ra lực lượng chiến đấu chắc thắng, hoặc nếu không thì chỉ còn cách bỏ chạy.
Từ sân trường vang lên tiếng reo hò rầm rộ. Có lẽ trận đấu tay đôi giữa Tsukio và Mèo Trắng đã phân thắng bại.
Mèo Đen thở ra một hơi đầy mãn nguyện, cuối cùng cũng quay sang nhìn cậu.
"Nhưng liệu có đối đầu nổi với Bình Yên và PORT không?"
"Một chọi một thì khó. Nhưng chúng ta có thể lôi kéo bên còn lại vào."
Nếu nhận tuyên chiến từ Xứ Sở Bình Yên thì tuyên chiến với PORT, nếu nhận tuyên chiến từ PORT thì tuyên chiến với Bình Yên. Chỉ cần khiến Bình Yên và PORT đánh nhau, với sự giúp sức của Tsukio, Mike có thể luồn lách giữa hai bên để sống sót——có lẽ vậy. Thực tế còn tùy thuộc vào việc bên kia sẽ chiến đấu với thái độ thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện bị nghiền nát đơn phương rồi kết thúc.
Mèo Đen nói:
"Muốn chiến thì cứ tùy ý. Bên này cũng sẽ chiến theo cách của mình."
Kaya lắc đầu.
"Không. Đây không phải tình thế để nói những lời như vậy."
Dù thế nào đi nữa, giữa PORT hay Bình Yên và Đế quốc Mike vẫn tồn tại chênh lệch lực lượng quá lớn.
"Trước tiên hãy cho phép tôi sử dụng năng lực 'Trinh Sát' của Koge để lên kế hoạch. Tôi hiện đang thiếu thông tin."
Mèo Đen đang nhìn thẳng vào cậu bỗng cười khẩy.
"Cậu nghĩ cậu lên kế hoạch thì chúng tôi sẽ nghe theo sao?"
"Tôi sẽ tính toán bao gồm cả việc đó."
Mèo Đen và Koge có thể dùng lý lẽ để xoay chuyển. Nhưng Mèo Trắng thì không. Và Đế quốc Mike rốt cuộc vẫn là vương quốc của Mèo Trắng. Không ai trách cứ được sự tùy hứng của cô ấy. Vậy thì chỉ còn cách lập một kế hoạch bao gồm cả sự tùy hứng của Mèo Trắng trong giả định.
Mèo Đen đứng dậy.
"Để tôi bàn với Mèo Trắng. Dù sao thì, đó cũng là lãnh đạo của bên này."
"Việc đàm phán với phe khác chẳng phải là công việc của cô sao?"
"Chỉ là bề nổi thôi. Dù tôi có cho phép, nhưng nếu Mèo Trắng không thích thì cũng hủy bỏ."
Nói cách khác, bản thân Mèo Đen có vẻ đã chấp nhận câu chuyện này. Vì nghĩ rằng cần đàm phán cụ thể hơn, nên Kaya cảm thấy hơi hụt hẫng.
Khi Kaya nhìn theo bóng lưng Mèo Đen, Koge nói:
"Dù sao thì, chúng tôi cũng nợ cậu một lần mà."
"À."
Nhắc mới nhớ, Kaya cũng đã góp sức để hồi sinh Mèo Đen từng chết một lần. Vì tất cả đều làm theo tính toán của riêng Kaya nên cậu không có ý thức là đã làm ơn, nhưng...
Koge tiếp lời:
"Thêm nữa, phe chúng tôi có lòng hiếu kỳ rất mạnh."
"Thì sao?"
"Thiết bị của cậu đã bị 'Trinh Sát' rồi."
Ra là vậy. Thế thì tốt quá.
Cậu sẽ rất vui nếu được càng nhiều phe phái chú ý càng tốt.
"Bây giờ mà giết cậu thì hơi phí. Cả Mèo Trắng và Mèo Đen có lẽ đều nghĩ như vậy."
Thật là một câu chuyện đáng mừng. Thật sự đấy.
——Nhưng. Nếu ngay cả Mike cũng đã "Trinh Sát" thiết bị của mình xong xuôi.
Thì Bình Yên và PORT chắc chắn cũng đã làm thế rồi.
Rốt cuộc, điều khiến Kaya sợ hãi nhất vẫn là: Toma sẽ phản ứng ra sao?
2
Ấn tượng đầu tiên của Akiho Shiori về Lily gói gọn trong hai chữ: "nhỏ bé".
Ở Kamisaki, nơi lặp lại cùng một tháng Tám, ngoại hình không nhất thiết liên quan đến tuổi thật. Nhưng dáng vẻ của Lily, một cô bé dù có đang học tiểu học cũng không ai thấy lạ, quả thực không phù hợp với vị trí lãnh đạo phe phái. Ngẫm lại thì, đây là lần đầu tiên Akiho gặp một người thấp hơn mình kể từ khi đến Kamisaki. Ngay cả Kaya cũng cao hơn Akiho khoảng ba xăng-ti-mét.
Cô bé nở một nụ cười không chút bóng tối, đúng với ngoại hình của mình.
"Người này là Akiho sao?"
Người trả lời là Toma.
"Đúng vậy. Sau này cô ấy sẽ đảm nhận vai trò 'Người Kể Chuyện'."
Akiho được Toma dẫn đến một căn phòng trên tầng hai của nhà thờ, nơi Xứ Sở Bình Yên đặt làm căn cứ, cũng là nơi Lily sinh sống. Một căn phòng xa hoa dễ hiểu. Rộng rãi, cửa sổ lớn, thậm chí có cả giường ngủ gắn rèm. Thế nhưng, lấp ló dưới gối đầu lại là một chiếc máy chơi game cầm tay. Đèn báo đang sáng cho thấy nó đang ở chế độ ngủ.
Lily quay sang nhìn cô.
"Rất vui được gặp, Akiho. Mình sẽ rất vui nếu được nói chuyện thật nhiều."
Akiho dùng ngón giữa chỉnh lại gọng kính, bật công tắc trong đầu. Cố gắng nhớ lại cảm giác khi gặp em gái của một người bạn cùng lớp trước khi đến Kamisaki, cô đáp:
"Tất nhiên rồi ạ. Chúng ta hãy làm bạn nhé. Để chứng minh tình hữu nghị, cho phép chị ôm em một cái nào."
"Ơ," Lily bối rối, nhưng Akiho đã cưỡng ép kéo cô bé lại gần.
Có giả tạo chút cũng chẳng sao. Khi đối thủ là trẻ con, quy tắc tối thượng là phải thu hẹp khoảng cách vật lý trước đã. Cô ôm lấy mái tóc vàng của cô bé và tiếp tục:
"Mềm ơi là mềm. Cái này là tóc thật hả em?"
Trong lòng Akiho, Lily ấp úng trả lời:
"À ừm, tóc này, là được nhuộm..."
"Mỗi vòng lặp đều phải nhuộm lại sao? Thế thì vất vả quá nhỉ. A, nhưng mà, dù nhuộm bao nhiêu cũng không bị hư tổn thì tính ra là may mắn chứ nhỉ?"
"Em cũng không cần thiết phải nhuộm đâu. Nhưng có lẽ màu này trông giống hơn là để đen."
"Ra vậy. Làm Thánh nữ cũng vất vả quá ha. Lily chắc không phải tên thật đúng không?"
"Vâng. Là biệt danh từ trước rồi. Mẹ em cũng gọi thế——"
"Không được gặp bố mẹ, cô đơn lắm nhỉ. Em có khóc không?"
"Thỉnh thoảng. À, ừm, buông em ra được chưa."
"Chị cũng thỉnh thoảng lại khóc đấy. Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn này nhỉ."
"Nhưng mà, dù sao thì, em cũng là lãnh đạo mà."
"Giỏi lắm. Bé ngoan là phải được xoa đầu thật nhiều nhé."
Akiho cuối cùng cũng buông tay đang vòng sau đầu Lily ra, thay vào đó là xoa rối tung mái tóc vàng được nhuộm tuyệt đẹp ấy. Lily với vẻ mặt bất mãn gọi "Water", tên của Toma tại Kamisaki.
Akiho cũng nhìn sang hướng đó, Toma đang cười khổ.
"Đó là phiên bản thân thiện đến mức phiền phức một cách vô ích của Akiho đấy. Cũng không hẳn toàn bộ là diễn, nhưng phiên bản bình thường là một cô gái lạnh lùng và hay nhìn đời bằng nửa con mắt, nên đừng ngạc nhiên trước sự khác biệt nhé."
Nhăn mặt với Toma, Akiho đáp trả:
"Cũng chẳng có cái nào là bình thường đâu. Bảy phiên bản thường ngày cộng thêm hai phiên bản bí mật, gộp tất cả lại mới thành 'Akki' hoàn chỉnh."
Bảy phiên bản thường ngày là nói bừa đấy. Còn hai cái bí mật là thật, nhưng vì thật sự là bí mật nên sẽ không lộ ra đâu.
Akiho quay lại với Lily.
"Tóc rối tung hết cả rồi. Nếu không phiền, hãy để chị chải cho nhé. Nhân tiện, hiếm khi có dịp, chúng ta tổ chức tiệc con gái đi."
"Tiệc con gái?"
Lily tròn mắt. Có vẻ cũng khá có cảm tình.
"Tiệc ngủ (Pajama Party) là hay nhất. Sẽ rất vui với bánh kẹo và nước ngọt. Chủ đề thảo luận là trang phục hợp với Water, giới hạn trong váy nhé. Lily, với quyền hạn lãnh đạo, em có thể gom thật nhiều quần áo về được không?"
Lily nhìn Toma, hỏi "Được không?".
"Chà, tôi thì mặc gì cũng hợp thôi nhưng mà——"
Vì không phải nói dối nên nghe thật ngứa mắt.
Khẽ nghiêng đầu, Toma mỉm cười đầy phong độ.
"Chuyện vui cứ để sau đi. Thật ra sắp tới sẽ hơi bận rộn một chút, hôm nay tôi đến để báo cáo việc đó."
Vẻ mặt Lily bỗng chốc trùng xuống.
"Sắp có chiến tranh sao?"
"Phải. Chúng ta sẽ chủ động tấn công."
"Tại sao?"
"Lý do thì có nhiều, nhưng lớn nhất là động thái của PORT."
"Chẳng phải chúng ta có thể hòa thuận với PORT sao?"
"Hai chủ lực của bên đó đã rời PORT và gia nhập Eden. Chúng ta và PORT có hiệp ước bất khả xâm phạm, nhưng Eden không nằm trong hiệp ước đó."
Akiho khẽ thở ra, lại bật công tắc trong đầu lần nữa.
——Phải chen vào giữa Toma và Lily.
Nhưng không được quá sỗ sàng. Không được để Lily ghét. Nếu ý kiến của Toma và Lily đối lập, cô sẽ đứng về phía Lily, nhưng cũng không được làm quá. Có lẽ Toma đã giành được sự tin tưởng của Lily rồi. Mục tiêu của trò chơi này là tôn trọng phán đoán của Toma ở một mức độ nào đó, đồng thời nói chuyện theo góc nhìn mà Lily ưa thích.
——Làm được đến đâu đây?
Vốn dĩ, không đời nào cô thắng nổi Toma trong một cuộc tranh luận trực diện.
Vì vậy quan trọng là cách thua. Một trận thua tạo thiện cảm với Lily.
Akiho vừa tỏ vẻ suy tư vừa nói:
"Tôi nghe nói dù tính cả những người mới gia nhập từ PORT, chiến lực của Eden cũng chỉ khoảng 290.000 P. Không phải đối thủ của Bình Yên."
Toma khẽ gật đầu đáp:
"Con số 290.000 đó vượt trội hơn bất kỳ phe nào, ngoại trừ chúng ta và PORT. Tức là Eden sở hữu đủ chiến lực để nuốt chửng tất cả các phe khác ngoài chúng ta."
"Và toàn bộ số điểm Eden thu thập được sẽ thuộc về PORT, ý cậu là vậy đúng không?"
"Ừ. Tổng số điểm trên toàn Kamisaki trừ Bình Yên, PORT và Eden ra là khoảng 700.000. Việc 700.000 điểm này được chia chác thế nào giữa chúng ta và PORT sẽ thay đổi cục diện Kamisaki sau này."
"Nhưng chém giết đâu phải là con đường duy nhất. Ví dụ như Bình Yên đã từng dùng đàm phán để thu phục Bulldogs mà."
"Không có thời gian. Sẽ không có phe nào chọn phe ngay lập tức khi cả chúng ta và PORT cùng lúc lên tiếng đâu."
"Về nhận thức tình hình, có lẽ cậu chính xác hơn tôi. Vậy thì có hai cách để chọn. Chiến đấu để hạ các phe khác, hoặc câu giờ với PORT và Eden."
"Cuộc chiến càng kéo dài, người chết càng nhiều. Hãy tin tôi. Nếu là tôi, tôi có thể chiến đấu sao cho thiệt hại của tất cả các phe là thấp nhất."
Muốn nói rằng nghe cứ như giọng điệu của kẻ độc tài, nhưng cô nuốt những lời đó vào trong. Không được gây ấn tượng xấu với Lily.
Thay vào đó, cô quay sang hỏi Lily.
"Em có tán thành việc Xứ Sở Bình Yên chủ động tham chiến không?"
"Em——"
Lily nhíu mày, nghẹn lời.
Ngay lập tức, Toma mỉm cười dịu dàng với cô bé.
"Đừng bận tâm đến tôi. Hãy nói ra suy nghĩ thật lòng của mình."
Làm được điều này chính là sức mạnh của Toma. Cố tình nói ra những điều tạo bằng chứng bất lợi cho mình.
Vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng, Lily nói:
"Tất nhiên là em ghét chiến đấu rồi. Nhưng em tin Water."
Được rồi. Thế này là có thể thua một cách đẹp mắt.
Akiho cười thật lòng.
"Nếu tôi và Water bắt tay nhau, tôi có phương án để giành lấy Kaya Ayumu mà không tốn một giọt máu."
Đây là nói dối. Nhưng là một lời nói dối có vẻ được vũ trang bằng lý luận hợp lý. Hơn nữa, dưới góc nhìn của Lily, nó sẽ nghe như sự thật. Vì cô bé hẳn biết Kaya và Toma thân thiết. Và cô bé chắc chắn không biết chính xác về mối quan hệ của hai người họ bằng Akiho.
Toma thoáng lộ vẻ nghiêm túc.
"Lấy được Kaya thì sao chứ?"
"Trinh Sát lên hắn chưa?"
"Tất nhiên, vạn toàn rồi."
"Thế thì hiểu rồi chứ?"
Bây giờ, giá trị của việc Xứ Sở Bình Yên——việc Lily có được Kaya Ayumu.
Toma lắc đầu một cái.
"Đó là một liều 'dược lực mạnh'. Đối với Kamisaki, nó vừa là thần dược, nhưng cũng vừa là kịch độc."
"Người khẳng định đó là thuốc chẳng phải là cậu sao? Rằng dù sự thật có là độc, cậu cũng sẽ biến nó thành thuốc. Nếu có được Kaya Ayumu, giấc mơ về Xứ Sở Bình Yên sẽ hoàn thành. Nếu giấc mơ đó truyền đi khắp Kamisaki, chiến tranh sẽ biến mất khỏi thế giới này."
Cách sử dụng ngoại lệ của cái năng lực ngoại lệ mà Kaya Ayumu sở hữu. Nhưng với hắn ta, đó chắc chắn là cách sử dụng đầu tiên nảy ra trong đầu như một lẽ đương nhiên.
Toma im lặng hồi lâu không đáp. Không chịu nổi sự im lặng đó, Lily lên tiếng:
"Nè, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Toma quay sang nói với cô bé. Bằng giọng dịu dàng.
"Kaya là một kẻ rất tuyệt vời. Hắn ta có thể thực sự xóa bỏ chiến tranh khỏi Kamisaki."
"Vậy thì——"
"Nhưng, theo giả định của tôi, hắn ta sẽ giết rất nhiều người. Cho đến khi cái thế giới không còn chiến tranh đó ra đời, vô số cuộc chiến sẽ nổ ra. Để giương cao ngọn cờ hy vọng, tuyệt đối không được phép giẫm đạp lên những xác chết."
Điều này thì Akiho thực lòng thắc mắc, nên cô hỏi:
"Cậu không thể giúp hắn việc đó sao? Cậu, và Lily. Nếu vậy số người chết sẽ giảm đi đáng kể."
Toma cúi mặt, tay giữ lấy vành mũ cao bồi. Động tác đó trông như thể đang cố che giấu biểu cảm.
"Tôi không biết. Dù sao thì, cũng phải đợi sau khi vòng lặp tiếp theo bắt đầu. Còn tùy thuộc vào việc Ban Quản Trị xử lý câu hỏi của hắn thế nào. Cho đến lúc đó, nó chỉ là một cơn ác mộng hạnh phúc mà thôi."
Chà, đúng là vậy. Kaya, ít nhất trong vòng lặp này, đang định cho mọi người thấy một cơn ác mộng hạnh phúc.
Toma nói với Lily một lần nữa.
"Chỉ trong vòng lặp này thôi, xin đừng hỏi gì cả và hãy tin tôi."
Lily gật đầu.
"Em luôn tin mà. Vậy, rốt cuộc vẫn sẽ chiến đấu sao?"
"Có lẽ vậy. Nhưng, tôi sẽ ưu tiên giảm thiểu thiệt hại."
"Hiểu rồi. Giao cho chị đấy."
"Vâng. Sẽ tiến hành vạn toàn."
Akiho khẽ hít vào một hơi. Để lại một chút vướng bận nhỏ giữa hai người họ.
"Khoan đã. Lily. Nếu không phiền, hãy để chị giải thích về năng lực của Kaya."
Tốt nhất là để Toma ngăn lại. Nhưng quả nhiên tên này sẽ không làm thế. Chẳng màng đến toan tính của bên này, cô ta chỉ hành xử thật ngầu theo cách của mình. Tức là bây giờ, cô ta chỉ lặng lẽ nhìn Lily với gương mặt đẹp đẽ đó.
——Thế nên, Toma đúng là đồ ăn gian.
Dù mình có ném ra lời lẽ gì, cô ta chỉ cần dùng một nét mặt là thuyết phục được đối phương, thật quá gian xảo.
Lily nói:
"Việc đó, sau này em sẽ nghe báo cáo từ Water."
Điểm dừng ở đây là được rồi.
Găm được một cái gai vào lòng Lily, đó là chiến quả quá đủ cho lần gặp mặt đầu tiên. Dù không hiệu quả bằng Toma, Akiho vẫn nở nụ cười đẹp nhất có thể của mình.
"Đã rõ. Vậy những chuyện phiền phức cứ giao cho Water, chúng ta chốt lịch cho tiệc ngủ thôi nào."
Câu nói này cũng là một phần trong việc thao túng ấn tượng của Lily. Nhưng chuyện muốn biến Toma thành búp bê thay đồ để chơi đùa cũng là thật lòng.
Rời phòng Lily chưa được bao lâu, Toma nở nụ cười vui vẻ.
"Tập 6?"
"Bên đó chứ. Hình như là tập 17 phải không?"
"Sai rồi. Tập 18, 'Tỷ trọng của đạn và hy vọng'."
Đó là chuyện về bộ anime "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit" mà Akiho, Toma và cả Kaya đều yêu thích. Một phần cuộc hội thoại trước mặt Lily là trích dẫn từ đó.
"Trích dẫn tập 6 ở đoạn đó chứng tỏ gu thẩm mỹ tốt đấy. ——Nếu chỉ muốn vang danh trong chốc lát, cứ việc dối trá rằng độc là thuốc. Nhưng bậc anh hùng, sẽ biến nó thành phương thuốc thực sự."
Câu thoại hay thật, Toma tự cảm thán một mình.
Akiho vốn không thích kiểu fan hễ mở miệng là trích dẫn lời thoại trong tác phẩm, nên cô nhăn mặt trong lòng. Cô không cố tình nói thế. Chỉ là vừa nói vừa nghĩ "hình như nghe ở đâu rồi", sau đó mới nhận ra. Nhân tiện thì câu "Để giương cao ngọn cờ hy vọng, không được phép giẫm đạp lên những xác chết" của Toma là bê nguyên xi lời thoại trong tác phẩm, chắc chắn là cô ta cố tình nói.
Vừa đi song song dọc hành lang dài, cô vừa hỏi:
"Thế, định đánh với bên nào?"
"PORT, hay đúng hơn là tùy thuộc vào Eden. Chắc là toàn bộ đám Mike, Robinson, Mary Celeste nhỉ?"
"Gộp chung à?"
"Có lẽ. Nếu là anh Yurii thì có thể hạ gộp tất cả. Chắc chỉ có Mike là khó nhằn thôi."
"Kinema thì sao?"
"Nghe nói hầu hết đã thuộc về Eden rồi mà?"
"Ái chà. Thạo tin nhỉ."
Chuyện nhóm Kido dự định sang Eden thì Akiho cũng biết, nhưng tình hình hiện tại ra sao thì cô không rõ lắm. Từ khi sang Bình Yên, thông tin đã bị cắt đứt.
"Vậy, đối sách với Kaya thì sao?"
Cô thử hỏi. Toma hễ hỏi là hầu như cái gì cũng trả lời, nên hỏi thẳng là tốt nhất.
"Làm sao mà đọc hết được suy tính của hắn chứ. Chỉ có thể chủ động ra tay từ phía này thôi."
"Bằng cách nào?"
"Mục tiêu là khiến Kaya bị 'Quá Tải'. Hắn là kẻ có tính cảnh giác cực cao, nên tôi sẽ rải ra thật nhiều 'tạp âm' nhỏ nhặt. Hắn sẽ mặc định tất cả đều là tình huống xấu nhất, rồi tự nhiên kiệt sức và không thể cử động được nữa."
"Ra vậy. Chính xác đấy."
"Tôi đã chuẩn bị vài cái tạp âm đó rồi. Một phần lý do để cậu làm 'Người Kể Chuyện' cũng là vì thế."
"Phe Simon à?"
"Ừ. Chắc sắp tiếp cận cậu rồi đấy?"
"Tôi cũng đang đợi đây."
Simon, cựu "Người Kể Chuyện" và từng là kẻ cai trị trong bóng tối của Xứ Sở Bình Yên, đã thất thế vì chuyện "bí mật" với Lily bị bại lộ. Nhưng chế độ cũ không phải thứ dễ dàng đổi mới một sớm một chiều, hiện tại tàn dư phe Simon vẫn còn trong Bình Yên.
Kẻ thù lớn nhất của phe Simon dĩ nhiên là Toma. Tin tức Toma buông bỏ vị trí "Người Kể Chuyện" là tin mừng không gì bằng đối với họ. Họ chắc chắn sẽ tìm cách lôi kéo "Người Kể Chuyện" mới về phe mình.
Đến đây thì ngay cả Akiho cũng hiểu.
"Thực lòng thì, tình huống của tôi nguy hiểm đến mức nào?"
Vấn đề là liệu phe Simon sẽ dùng biện pháp bạo lực để ép Akiho nghe lời, hay sẽ có cuộc đàm phán đàng hoàng.
"Tôi cũng không biết. Tôi không nghĩ là họ sẽ dùng vũ lực ngay đâu, nhưng Kaya đã nói gì?"
"Hắn bảo nếu thực sự nguy hiểm thì nhờ Toma bảo vệ."
"Tất nhiên là tôi sẽ không bỏ mặc cậu rồi. Nhưng Akiho càng gặp nguy hiểm thì gánh nặng lên Kaya càng lớn, đau đầu thật."
Sơ đồ quan hệ phức tạp thật. Kaya, Toma, Akiho, ba người chắc chắn là bạn, gọi là bạn thân cũng được, ai cũng tin tưởng lẫn nhau nhưng không chỉ có thế. Kaya và Toma đang đối đầu, còn Akiho thì theo phe Kaya.
Toma nghiêng đầu như muốn nhìn vào mặt cô.
"Cậu không định đổi phe sang tôi một cách nghiêm túc sao?"
"Mới nãy còn phân vân, nhưng giờ thì không thể rồi."
"Hô. Tại sao?"
"Vì tên đó, hắn bảo hắn muốn trở thành Hero (Anh Hùng). Không muốn xem thử sao?"
Khi Kaya Ayumu thực sự định thay đổi Kamisaki, chuyện gì sẽ xảy ra. Không phải thích nghi với môi trường, mà bắt môi trường phải thích nghi với mình, con quái vật giống như bản chất của con người đó sẽ thay đổi thế giới này đến mức nào.
"Cái đó thì muốn xem. Muốn ngồi ghế đặc biệt để xem."
"Chỉ cần cậu chịu lùi một bước, vị trí bên cạnh hắn sẽ là của cậu ngay."
"Nhưng mà này, tôi muốn nhìn thẳng vào mặt hắn cơ. Thế thì làm Ma Vương chẳng phải tốt hơn sao?"
"Hero có đánh nhau với Ma Vương à?"
"Nếu có thì sẽ đánh thôi. Hero (Anh Hùng) và Dũng Sĩ, về cơ bản là từ đồng nghĩa mà."
"Thì đúng là vậy, nhưng cậu mang tiếng là phe Water mà gu lại mang tính hủy diệt nhỉ."
"Nhìn lại cốt truyện xem. Cách sống của Water cũng khá là hủy diệt đấy chứ. Cách giải thích của Kaya mới là đặc biệt."
"Nhưng, so với cậu thì Kaya giống Water hơn."
"Ừ. Nên tôi mới thấy cay cú."
Rốt cuộc thì Toma muốn thắng Kaya hay muốn thua đây. Có lẽ cô ấy định chiến đấu để thắng thật sự, nhưng vẫn muốn thua. Tuy nhiên, nếu vậy thì cho đến giờ cô ấy quá dịu dàng với Kaya. Việc để Akiho làm "Người Kể Chuyện" rõ ràng là một nước đi tệ hại, không đời nào Toma không nhận ra điều đó.
"Tôi chỉ được Kaya nhờ một việc thôi."
"Ừ."
"Cướp Lily——tức là Xứ Sở Bình Yên từ tay cậu."
"Tôi đoán thế."
"Được không đấy?"
"Không được. Nhưng đành chịu thôi."
"Cái gì?"
"Tôi cũng không định nói ra, nhưng giấu Lily về con át chủ bài của cậu là phạm quy."
Ra là vậy, Akiho gật đầu trong lòng.
Bên này đang nắm giữ con át chủ bài để lôi kéo Lily. Cái chết của Toma——của Touma Misaki ở hiện thực.
Nếu công khai chuyện đó, Lily chắc chắn sẽ theo phe này. Lily càng yêu quý Toma bao nhiêu thì càng sẽ như vậy bấy nhiêu. Bởi vì nếu Kamisaki đón nhận kết thúc, Toma sẽ biến mất. Dù những người khác có thể trở về "hiện thực", nhưng riêng cô gái này lại không có nơi để về. Nếu muốn bảo vệ Toma, chỉ còn cách xóa bỏ chiến tranh——tức là thắng thua của trò chơi——khỏi Kamisaki và khiến thế giới này tồn tại vĩnh viễn. Hiện tại ở Kamisaki, kẻ hướng đến điều đó chỉ có mình Kaya.
"Thấy cậu không thay đổi gì tôi cũng an tâm."
Dù biết bất lợi cho mình thế nào, cô ấy vẫn cho phép Akiho gặp Lily. Toma luôn là kẻ như vậy. Dễ dàng vứt bỏ lợi thế, bất lợi để theo đuổi lối chơi đẹp (fair play) của riêng mình. Và rồi rốt cuộc lại cuỗm tay trên chiến thắng to nhất. Một cô gái hệt như anh hùng dễ hiểu.
"Cậu, có phải đã thành thật hơn một chút rồi không?"
"Tôi có thời gian ở bên Kaya nhiều hơn cậu hai năm mà."
"Đó đúng là một sự tụt hậu lớn thật."
"Nhưng rốt cuộc, vẫn tùy thuộc vào cậu thôi."
Akiho yêu thích và cố chấp với vị trí cộng sự của Kaya Ayumu. Giống như tình cảm mà Biscuit dành cho Water trong bộ anime đó. ——Mà, nói chính xác thì có vẻ hơi khác, nhưng xét trong phạm vi rộng thì cũng chẳng khác mấy.
Tuy nhiên, nếu Toma thực sự muốn, người đứng bên cạnh Kaya chắc chắn là cô ấy. Akiho chỉ đuổi theo sau Kaya đã hụt hơi, nhưng Toma có thể đứng ngang hàng. Có thể đối thoại ở cùng một đẳng cấp. Ngay cả Kaya vốn dĩ cũng định chọn Toma làm hiệp sĩ của mình.
Vậy mà Toma lại cười buồn bã, thì thầm:
"Thật ra cuộc chiến đó, vốn dĩ đã định sẵn là cậu thắng rồi."
"Ý cậu là sao?"
"Bí mật. Nhưng, nếu có thể thì tôi không muốn thua cậu. Dù có phải bẻ cong định mệnh hay gì đó đi nữa."
Chuyện lạ thật. Vì Akiho nghĩ rằng trong cuộc chiến tranh giành Kaya Ayumu, cô không đời nào thắng nổi Toma.
"Thực ra, lúc cậu chết."
"Ừ."
"Tôi đã nghĩ, nhờ thế mà mình mới có thêm chút cơ hội chiến thắng."
"Tàn nhẫn ghê. Bạn bè thế đấy."
"Tôi đã khóc đàng hoàng đấy nhé. Ngạc nhiên là tôi đã buồn một cách rất thành thật."
"Muốn thấy ghê. Akiho khóc vì tôi."
"Không phải vì cậu. Là để xả stress cho bản thân tôi thôi."
Có lẽ vậy. Về cấu tạo cơ thể người, cô không rõ lắm lý do tại sao buồn lại khóc, nhưng chắc chắn là vì trái tim của chính mình.
"Nếu có thể thì đừng làm tôi khóc nữa."
Akiho nói.
"Không trả lời được, nhưng tôi sẽ nhớ."
Toma nói.
Người bạn kỳ quặc này không bao giờ nói dối bạn bè.
3
Có một tin tức đã bị lu mờ bởi sự rời đi của Yurii và Hominini khỏi PORT. Đó là kết quả bầu cử của PORT.
Lãnh đạo mới, Pan. Một Pan "Không xác định". Đứa trẻ ngỗ ngược của Bàn Tròn, kẻ hiếm khi nào chịu ló mặt ở nghị hội.
Cô ả đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong một căn phòng khách sạn, chu môi lên.
"Mấy cái này cũng phải để tôi kiểm tra sao?"
Người đứng đầu PORT sẽ sinh hoạt tại một khách sạn được chỉ định. Đây là kết quả của việc lựa chọn nơi ở tối ưu dựa trên khoảng cách với các phe khác, độ bền của tòa nhà, bố trí nhân sự, nhưng hiện tại nó mang ý nghĩa biểu tượng nhiều hơn. Giống như Tổng thống Mỹ sống trong Nhà Trắng vậy.
Ido đứng bên cạnh cô ả, khẽ cúi đầu đáp:
"Kẻ đứng đầu thường gánh vác nghĩa vụ nhiều hơn là hưởng thụ quyền lợi."
Thứ Pan đang cầm trên tay là danh sách vật tư thu được từ lãnh thổ của PORT. Những vật tư đó trước hết được phân loại thành hàng thương mại và hàng công vụ. Hàng thương mại sẽ được bày bán tại các cửa hàng và giao dịch bằng điểm số. Ở PORT có quy định phát một lượng điểm nhất định cho toàn bộ thành viên mỗi vòng lặp, nên đây là hình thức thu hồi số điểm đó bằng cách bán hàng hóa. Mặt khác, hàng công vụ sẽ được đưa vào kho của phe. Vật tư trong kho có thể được cấp phát cho binh lính, hoặc dùng cho các sự kiện, tiệc tùng công cộng trong PORT. Các nghị viên có quyền tự do nhận các vật tư chưa được phân bổ, nên những vụ biển thủ "hợp pháp" thường xuyên diễn ra như cơm bữa. Nhưng xét về tỷ lệ, số lượng hàng hóa cứ thế nằm trong kho cho đến hết vòng lặp——tức là bị hủy bỏ——chiếm phần lớn nhất.
Chỉ vào danh sách dự kiến hủy bỏ, Pan nói:
"Cái này, phát hết cho mọi người không được sao?"
"Cô cứ thử đề xuất với Bàn Tròn xem? E là sẽ bị bác bỏ thôi."
"Tại sao?"
"Cô hiểu mà."
"Vì vật giá sẽ rớt thê thảm."
"Chính xác."
Ở PORT có quá nhiều đồ đạc. Nếu vật tư quá tràn lan, điểm số đang lưu thông như tiền tệ trong PORT sẽ trở nên vô nghĩa. Việc thu hồi vật tư sinh ra mỗi vòng lặp dưới dạng công vụ chủ yếu là để cân bằng thị trường.
Pan trượt danh sách trên bàn về phía trước.
"Giao cho ông đấy. Làm thế nào cho hợp lý đi."
"Đã rõ."
Ido được Yurii nhờ hỗ trợ Pan. Có nghĩa là trong thời gian cô ả làm lãnh đạo, đừng để PORT sụp đổ. Trong mắt Ido, Pan cũng khá ưu tú. Cô ả không giỏi suy nghĩ sâu xa, nhưng bù lại tư duy nhanh nhạy và có khả năng quyết đoán. Còn tốt chán so với những lãnh đạo cứ ôm đầu suy nghĩ mà chẳng quyết định được gì. Nhưng, đáng tiếc là cô ả chẳng có chút tình cảm nào dành cho PORT. Thậm chí chẳng có ý định lợi dụng phe này vì lợi ích bản thân. Một thiếu nữ coi vạn vật như trò tiêu khiển giết thời gian.
Sau cái ngáp dài, cô ả nói:
"Muốn làm cái gì đó cho mọi người thấy vui hơn cơ."
"Ví dụ?"
"Tấn công Eden chẳng hạn."
"Cô định tuyên chiến với người nhà sao?"
"Đơn giản hơn nhiều. Khi Eden đang hành quân, nếu chúng bước vào chỗ mình thì cứ thế mà tấn công."
Eden tiếp giáp với PORT và Bình Yên. Muốn đánh Robinson hay Mary Celeste, chúng buộc phải đi qua lãnh thổ của PORT.
"Không thể nào."
Ido trả lời bằng đầu môi.
Nhưng đó cũng không hoàn toàn là chuyện viển vông. Hai kẻ quyền lực của PORT——Yurii và Hominini đều đang nương náu ở cùng một phe trung gian, nếu đánh vào đó, bản đồ quyền lực của Bàn Tròn sẽ thay đổi lớn. Nhưng kẻ dám dùng cách táo bạo đến mức đó để cướp quyền lực, e rằng không còn ai trong Bàn Tròn nữa. Nếu hai người đã rời đi——đặc biệt là Hominini vẫn còn ở PORT, thì không biết chừng.
Dưới mái tóc mái dài, Pan ném về phía này một nụ cười khiêu khích.
"Nếu không muốn bị chơi đùa kiểu đó, thì làm cho tôi thấy vui đi."
Pan là một lãnh đạo phiền toái. So với con bé này, Yurii là một lãnh đạo dễ nói chuyện hơn nhiều. ——Vừa thở dài trong lòng, Ido vừa nhận ra mình có chút gì đó như tình bạn mong manh với Yurii. Dù xưa hay nay, mối liên kết giữa ông và hắn chỉ là quan hệ lợi hại, nhưng đâu đó ông cũng có cảm giác muốn ủng hộ hắn.
Bề ngoài vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, Ido hỏi:
"Vậy, mong muốn của cô là?"
"Ai biết. Đang tìm đây."
"Lời hứa với Water, cô định thế nào?"
Pan có quan hệ tốt với Water——Touma Misaki. Bản thân Pan cũng đang sở hữu một cơ thể tên là Mono thuộc biên chế Bình Yên, nên việc liên lạc không gặp khó khăn gì. Và cô ả được Water nhờ một việc.
Chống cằm trên đôi chân xếp bằng, Pan nhăn mặt.
"Biết rồi à?"
"Đối với tôi, đó cũng là một câu chuyện thú vị."
"Thế à. Vậy, tiến hành bên đó luôn đi."
Water đang nhắm đến việc gây quá tải cho Kaya Ayumu. Cô ta định chất lên vai thiếu niên đó đủ loại gánh nặng từ nhiều hướng, cướp đi thời gian suy nghĩ của cậu. Việc nhờ vả Pan cũng là một trong số đó.
"Vậy, sẽ treo thưởng cho cái đầu của Kaya Ayumu."
"Bàn Tròn có cho phép không?"
"Đã có đủ tư liệu để thuyết phục."
"Được. Vậy, chi tiết giao cho ông."
"Đã rõ."
Ấn tượng của Ido là Water đang đánh giá quá cao Kaya. Nhưng thực tế có lẽ Water mới là người đúng.
Lấy thiếu niên đó làm trung tâm, sắp tới Kamisaki sẽ biến mạo thế nào, ngay cả Ido cũng không thể dự đoán được.
*
Kaya Ayumu nhận được liên lạc khai chiến vào sáng ngày 29.
8 giờ sáng, Eden cùng lúc tuyên chiến với ba phe trung gian——Robinson, Mary Celeste, Đế quốc Mike, cộng thêm hai phe nhược tiểu khác. Những phe nhược tiểu bất hạnh bị cuốn vào là những phe nằm trên lộ trình di chuyển từ Eden đến Robinson và Mary Celeste. Chẳng bao lâu nữa Xứ Sở Bình Yên cũng sẽ đáp trả.
"Tính sao đây?"
Tsukio hỏi.
"Tất nhiên là theo kế hoạch. Anh Koge."
Khi Kaya gọi tên, Koge trả lời bằng giọng điềm tĩnh:
"Động thái phía Bình Yên vẫn chưa rõ. Có thể họ định giấu mục tiêu đến ngay trước khi khai chiến. Eden có lẽ sẽ tung Hominini và thuộc hạ vào Mary Celeste. Nadekiri và nhóm Kinema vào Robinson. Và phía chúng ta, có vẻ là team của lãnh đạo Colon và Yurii."
"Cảm ơn anh."
Tình hình không nằm ngoài dự tính của Kaya. Vì vậy chỉ còn cách tiến hành mọi việc theo kế hoạch.
Kaya gắng gượng, dùng những ngón tay đang run rẩy chạm vào thiết bị.
——Mình đang làm cái trò điên rồ gì thế này?
Trên thiết bị của Kaya, giờ đã là lãnh đạo CLB Kinema, hiển thị vài nút bấm mà trước đây không có. Một trong số đó liên quan đến giao chiến.
Làm thế này sẽ bị ai đó căm ghét. Làm thế này sẽ bị ai đó oán hận. Hoặc là, những người lẽ ra không phải chết sẽ chết. Và cứ thế, cuộc sống sẽ ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Biết rõ điều đó, nhưng cậu vẫn chạm vào nút.
CLB Kinema tuyên chiến với Xứ Sở Bình Yên. Hơn nữa, lôi kéo thêm ba phe nhược tiểu. Đây là những phe được chọn dựa trên sự thuận tiện của bên này về lãnh thổ và điểm số sở hữu. Cộng với hai phe mà Eden đã gây chiến, tổng cộng năm phe nhược tiểu sẽ tham gia vào cuộc chiến này.
——Bị cưỡng ép tham gia.
Dồn sức vào khóe miệng, Kaya nhăn mặt nói:
"Anh Tsukio, trước hết hãy đi vòng quanh các phe nhược tiểu. Mục tiêu là 100.000 P."
"Đã rõ."
"Tiếp theo, anh Koge. Kết nối cuộc gọi."
"Đến đâu?"
"Đến thiết bị của tất cả các lãnh đạo phe phái trên toàn Kamisaki. Chỉ cần gửi một chiều thôi là được."
Xin mời, Koge nói.
Kaya hít một hơi thật sâu. Cậu thèm muốn giọng nói của Toma. Giọng nói luôn tràn đầy tự tin, thứ âm sắc chỉ cần cất lên là đủ khiến người ta quy phục.
——Quả nhiên vai trò này khác biệt. Mình không hợp để đứng ra phía trước.
Giá mà nhờ Akiho làm thì tốt biết mấy. Thất bại rồi. Đáng lẽ phải để cô ấy lấy "Q&A". Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn.
Bằng giọng nói run rẩy không sao kìm nén được, cậu nói.
Đó là lời tuyên bố bắt đầu cuộc chiến của chính Kaya.
*
Xin chào mọi người, lần đầu gặp mặt.
Tôi là lãnh đạo CLB Kinema, Kaya Ayumu.
CLB Kinema hiện đang trong mối quan hệ hợp tác với Đế quốc Mike.
Liên minh Kinema và Mike sẵn sàng bảo vệ bất cứ ai đầu hàng.
Thực sự là bất cứ ai. Dù là Yurii, Hominini, hay Water.
Tsukio cùng Mèo Trắng, Mèo Đen sẽ bảo vệ các bạn.
Từ bây giờ, Tsukio của phe tôi sẽ đi quanh chiến trường.
Nếu chọn đầu hàng, hãy cầu cứu anh ấy và tuân theo chỉ dẫn.
Và còn nữa.
Tôi đang nắm giữ năng lực có thể bảo vệ tất cả các phe phái và sinh mạng trên khắp Kamisaki.
Xin hãy vui lòng dùng năng lực "Trinh Sát" lên thiết bị của tôi.
Tôi mong chờ sẽ có thêm nhiều người tán đồng.
*
Thông báo được phát đi vào thời điểm một giờ ba mươi bảy phút trước khi khai chiến.
Tại thời điểm này, phần lớn Kamisaki vẫn chưa hiểu được Kaya Ayumu.
Và, năm phút sau thông báo của Kaya. Tiếp đó PORT cũng phát đi một thông báo tương tự khắp Kamisaki.
——Hứa hẹn một cuộc sống an toàn trong PORT cùng phần thưởng 30.000 P cho kẻ bắt được Kaya Ayumu, và 10.000 P cho kẻ giết được hắn.
Chỉ với hai lời tuyên bố này, cái tên Kaya Ayumu đã không còn xa lạ với bất kỳ ai tại Kamisaki nữa.
