Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6668

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 09 - Chương 2 Người hùng một phần hai, nguyên nhân cái chết một phần nghìn

1

Tôi rảo bước giữa đêm thâu tại Kamisaki.

Khung cảnh nơi đây điêu tàn nhưng vẫn giữ được sự chừng mực nhất định. Tuy không đến nỗi nát vụn như khu vực quanh Câu Lạc Bộ Điện Ảnh, nhưng vẫn đủ để người ta nhận ra rằng vào chu kỳ cuối của một tháng nào đó, nơi này cũng từng hứng chịu những trận chiến khốc liệt.

Taliho hướng bước về phía công viên. Đó chính là nơi hồi trưa Simon đã tập hợp những người mới đến để diễn thuyết. Không gian ở đó chẳng hẹp, nhưng lại nghèo nàn dụng cụ vui chơi.

Akiho ngồi xuống chiếc ghế băng cạnh Taliho. Trong đầu cô đã kịp vẽ ra viễn cảnh đối phương sẽ bất ngờ rút súng từ trong ngực áo. Trước đây, cô từng bị Mèo Đen dí súng vào người như thế. Ở cái thế giới Kamisaki này, chuyện đó chẳng phải sự kiện gì to tát, nhưng ký ức về nó cũng chưa bao giờ phai nhạt.

Taliho mãi vẫn không mở miệng. Cô vắt chéo chân, chống cằm lên tay vịn ghế, đôi mắt ngước nhìn vầng trăng đang bị mây mù che khuất. Xung quanh tĩnh mịch lạ thường. Chẳng có lấy một tia sáng nào lọt ra từ khung cửa sổ của những ngôi nhà đã hóa thành phế tích.

Chẳng còn cách nào khác, Akiho đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Chị tìm Kaya có việc gì?"

Taliho hỏi ngược lại:

"Cậu ta có thắng được Yurii không?"

Đáng lẽ cô phải trả lời câu hỏi của tôi trước chứ — Akiho suýt chút nữa đã vặc lại như thế. Nhưng cô kìm lại được.

"Đa phần là không. Còn tùy thuộc vào tình huống nữa."

"Nếu chiến trường là Kamisaki này, và đối thủ là một Yurii đã có Hebi bên trong thì sao?"

"Điều kiện thắng là gì?"

"Trở thành người chiến thắng cuối cùng của trò chơi Kamisaki."

Akiho trầm ngâm.

...Mình đã quá tin tưởng Kaya Ayumu.

Ít nhất thì cô không thể giữ được cái nhìn khách quan. Cô tin tưởng gần như mù quáng rằng ở một lĩnh vực nào đó, tên đó ưu việt hơn bất kỳ ai. Lĩnh vực đó, tất nhiên không phải là thể chất. Nhưng cũng không thể khẳng định hắn là kẻ mạnh nhất về trí tuệ. Điểm số ở trường của Akiho còn cao hơn, và nếu chơi Othello thì tỷ lệ thắng cũng chỉ năm ăn năm thua.

Tuy nhiên, nếu chơi những trò board game phức tạp hơn một chút, Kaya sẽ là người nắm bắt bản chất luật chơi nhanh hơn. Và một khi luật chơi đó có lỗ hổng, tỷ lệ thắng của hắn sẽ là gần như tuyệt đối.

"Lối tư duy của Kaya về cơ bản là quy nạp ngược từ đích đến. Đầu tiên cậu ấy hình dung ra kết quả, rồi mới truy ngược lại con đường dẫn tới đó. Điểm đáng sợ nằm ở tốc độ xử lý nhanh phi thường và một lối mòn tư duy hoàn toàn không bị trói buộc. Cả đích đến lẫn con đường hắn chọn đều mang những hình thù không ai ngờ tới, nên chẳng bao giờ thành một trận chiến tử tế cả."

Khoảnh khắc chấp nhận tình huống "chiến đấu trên cùng một bộ luật", đối với Kaya mà nói, gần như đã là thất bại. Hắn chiến đấu bằng những luật lệ đơn phương có lợi mà chỉ mình hắn biết. Vì thế, nếu mọi việc diễn tiến theo đúng đích đến mà hắn hình dung, hắn sẽ hiếm khi thua.

Taliho nhìn chằm chằm vào mặt Akiho. Biểu cảm của cô ấy rất bình thản. Trông cô như một nữ nhân viên văn phòng đầy năng lực nhưng đã quá mệt mỏi vì công việc.

"Vậy thì? Ở Kamisaki này, cậu ta có thắng được Yurii không?"

Akiho lắc đầu.

"Tôi không biết. Kaya đã thất bại trong phép tính ngược đó rồi."

Kế hoạch đi đến chiến thắng mà Kaya mang vào Kamisaki đã phá sản. Vì thế hắn đang phiền não. Trong suốt thời gian ở Kamisaki, hay nói rộng ra là suốt cả cuộc đời, hắn là kẻ lúc nào cũng chìm trong suy tư, nhưng lần này loại suy tư đó rất khác. Trước giờ, hắn luôn dùng cái đầu của mình để vận hành Kamisaki theo đúng kịch bản đã chuẩn bị từ sớm. Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn bị buộc phải vứt bỏ kế hoạch căn bản và xây dựng lại một mục tiêu mới.

"Nếu thực sự tồn tại phương pháp để chiến thắng Kamisaki, Kaya sẽ tìm ra nó. Tuyệt đối và chắc chắn. Nhưng, có lẽ thứ đó vốn dĩ không tồn tại."

Giả sử ở Kamisaki không còn sót lại bất kỳ cửa thắng nào cho Kaya, hắn vẫn sẽ tiếp tục suy nghĩ. Mãi mãi, cho đến tận khoảnh khắc bị giết chết. Kaya Ayumu không tuyệt vọng. Hay nói đúng hơn, hắn chắc chắn không biết tuyệt vọng là gì.

Taliho nói:

"Việc của tôi là muốn đề nghị hợp tác chiến đấu với Kaya Ayumu."

"Để thắng Yurii?"

"Nói đúng hơn là, để không cho người đó chiến thắng."

Không hiểu hai cái đó khác nhau chỗ nào. Akiho hỏi:

"Chị ghét Yurii à?"

Vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị thoáng nét mệt mỏi, Taliho đáp:

"Không. Tôi yêu anh ấy."

Dù sao thì cô cũng lờ mờ cảm thấy thế. Không phải bằng lý lẽ, mà bằng một thứ như trực giác. Akiho cố tình cười khẩy.

"Tôi thích nghe chuyện yêu đương lắm. Bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy."

"Nó khác với tình yêu. Nói đúng hơn thì gần giống trả ơn. — Không, rốt cuộc cũng chỉ là áp đặt cái tôi của mình lên người ta, nên có lẽ vẫn là tình yêu."

"Ồ. Nghe có vẻ phức tạp nhỉ."

"Cô đang coi thường tôi đấy à?"

"Không có."

Tình cảm phía tôi cũng đâu có đơn giản đến mức đó. Akiho định nói thêm như vậy, nhưng cảm thấy "khuyến mãi" thông tin thế là quá đủ nên thôi.

Taliho khẽ nhăn mặt.

"Nếu đằng ấy bình thường hơn một chút thì đằng này cũng đã có thể đơn giản rồi."

Mà, nếu đối phương là Yurii thì cũng đành chịu. Kamisaki nhiều kẻ lập dị, nhưng chẳng ai lập dị một cách phức tạp như Yurii cả. Những kẻ khác "kỳ lạ ở chỗ nào" đều rất dễ hiểu.

"Vậy thì? Tại sao chị lại quay sang làm kẻ thù của Yurii mà chị yêu?"

Tóm tắt lại thế này nghe cứ như Toma ấy nhỉ. Nhưng câu trả lời của Taliho lại nằm ngoài dự đoán.

"Tôi đã biết người đó từ trước khi đến Kamisaki."

Chuyện đó không phải là không thể. Giống như Mihara đến từ thế giới mà Akiho và Kaya từng sống, việc "thế giới xuất thân" trùng nhau là điều có thể xảy ra.

"Hai người có quan hệ thế nào?"

"Ai biết. Chắc gần như người dưng thôi. Người đó không nhớ tôi."

"Thế thì sao?"

Sau tiếng thở dài khẽ khàng rất hợp với khuôn mặt mỏi mệt kia, cô nói:

"Ở thế giới cũ, Yurii đã chết rồi."

Đã chết.

"Tại sao?"

"Chắc là vì... chán thế giới. Thế nên, không được để người đó thấy chán."

Akiho đanh mặt lại.

...Một lý do không thể hiểu nổi dù chỉ một mảnh. Hoàn toàn. Một chút cũng không. Từ tận đáy lòng. Nhưng, đó là một lý do không thể phớt lờ.

"Kể chi tiết cho tôi nghe đi."

"Nhưng chuyện này thì có ý nghĩa gì?"

"Tôi không biết. Nhưng tôi cũng không biết Kaya sẽ dùng thứ gì làm vũ khí. Nên hãy kể hết cho tôi. Tên đó hiện đang rất muốn hiểu rõ Yurii."

Chắc chắn dù Kaya có vò đầu bứt tai suy nghĩ một mình bao lâu đi nữa, hắn cũng sẽ không nghĩ đến cái nguyên nhân cái chết là "chán thế giới". Nó là thứ phi-Kaya nhất. Thậm chí còn không nằm trong phạm vi tưởng tượng. Vì vậy, Taliho rất hữu dụng. Để Kaya có thể tiến gần hơn đến Yurii dù chỉ một chút.

Cô ấy bắt đầu kể.

"Có lẽ, vào lúc tôi gặp anh ấy, người đó đã chán ngấy thế giới này rồi."

2

Trước kia, tại một trong những thế giới giả lập mà Aporia tính toán, có một người đàn ông tên là Mizukami Ren. Người đàn ông mà sau này khi đến Kamisaki, sẽ tự đặt tên cho mình là Yurii.

Gia cảnh của anh ta, nếu gói gọn trong hai chữ "tầm thường" thì cũng chẳng sai. Cha mẹ đều đi làm, mua một căn hộ chung cư không rộng lắm ở một đô thị vệ tinh cách xa thủ đô, và hàng tháng trả nợ một cách quy củ. Cả cha lẫn mẹ, ít nhất cũng không phải người xấu, cùng nhau sống một cuộc đời lành mạnh. Nhưng không thể tìm thấy bất kỳ tài năng hay cảm quan đặc biệt nào ở họ.

Ngược lại, bản thân Mizukami đã trở thành người thành công từ khi còn rất trẻ.

Tạm thời kiếm tiền thử xem sao.

Nghĩ vậy, anh ta thành lập công ty vào năm 20 tuổi, đưa nó vào guồng quay trong khoảng hai năm rồi bán đi ngay sau đó. Ngay từ đầu, công ty đó đã được tạo ra để bán. Dưới lăng kính tối giản hóa mọi sự trên đời, anh ta nhận định rằng món hàng mang lại tỷ suất lợi nhuận cao nhất chính là các công ty.

Công ty của Mizukami bán được giá khá hời. Số tiền gấp khoảng 10 lần thu nhập cả đời của người cha làm nhân viên văn phòng. Với số vốn đó, anh ta lập thêm hai công ty mới, rồi lại bán đi sau hai và ba năm. Cả hai đều mang lại lợi nhuận gấp hàng chục lần vốn liếng bỏ ra.

Đối với Mizukami, kiếm tiền thật đơn giản. Ngành nghề nào cũng được. Bản chất đều giống nhau. Chuẩn bị một kế hoạch trong lĩnh vực mà các nhà đầu tư đang quan tâm cao độ, dễ dàng tăng độ nhận diện trong thời gian ngắn, rồi vận hành công ty đúng theo đó.

Mizukami không có tình yêu hay sự câu nệ nào với công ty của mình. Trọng điểm chỉ là khéo léo thu hút vốn đầu tư để phình to quy mô kinh doanh, đẩy giá trị vốn hóa thị trường của công ty lên cao. Doanh nghiệp khởi nghiệp hễ thành công thì chắc chắn sẽ có chuyện mua lại. Nếu vượt quá số tiền dự kiến thì buông tay.

Mỗi lần lặp lại quy trình đó, các con số trong tài sản lại tăng thêm một chữ số. Chẳng bao lâu, Mizukami mất hứng thú với việc kiếm tiền. Hay nói đúng hơn, vốn dĩ anh ta cũng chẳng hứng thú lắm, chỉ là vì mục tiêu của trò chơi Cờ Tỷ Phú hồi nhỏ là "thu thập thật nhiều tiền", nên anh ta nghĩ cứ thử đặt mục tiêu đó trong đời thực xem sao.

Mọi việc diễn ra đúng như dự tính, và sau này có lẽ cũng sẽ diễn biến y như vậy. Hiểu được điều đó rồi, tiền bạc trở nên sao cũng được.

Thế là, Mizukami suy nghĩ về mục tiêu tiếp theo.

Vậy thì, thử đoạt lấy cái gọi là danh dự xem sao.

Thực lòng mà nói, danh dự còn là thứ anh ta ít hứng thú hơn cả tiền bạc. Ai nghĩ gì về mình, anh ta chẳng quan tâm. Anh ta không hiểu lý do phải bận tâm đến đánh giá của đám đông chẳng liên quan gì đến cuộc đời mình. Nhưng vì rảnh quá, nên anh ta thử đặt mục tiêu là được người đời khen ngợi.

Rốt cuộc, danh dự cũng dùng tiền mua là nhanh nhất.

Trong khi một bác sĩ đầy tinh thần chính nghĩa cứu được 1.000 người ở vùng đất xa lạ thiếu thốn cơ sở hạ tầng, thì với khối tài sản kiếm được trong cùng khoảng thời gian, anh ta thừa sức cung cấp thuốc đặc trị cho mười triệu người.

Tuy nhiên, Mizukami không dồn quá nhiều sức cho các hoạt động từ thiện kiểu như quyên góp. Chỉ rải tiền ra thì hiệu quả cũng chỉ nhất thời, anh ta phán đoán rằng đó không phải cách hiệu quả để "mua danh dự". Anh ta vừa tiếp tục kiếm tiền như một nghề tay trái, vừa dùng phần lớn số tiền có được để đầu tư. Một khoản đầu tư không nhằm mục đích kiếm lời.

Mizukami chỉ chọn những dự án mà người đời dễ khen ngợi để rót vốn. Thúc đẩy sự đa dạng, phát triển công nghệ mới giải quyết vấn đề môi trường, mở rộng việc làm và nâng cao mức sống ở các nước đang phát triển — kết quả của cái nào cũng chỉ cần ở mức tàm tạm là được. Bản chất là rải tiền vào những dự án mà tivi hay tạp chí có thể cắt ghép đưa tin một cách tích cực.

Mizukami, vốn đã nổi danh là một doanh nhân, nay trở thành một biểu tượng của thời đại với tư cách "nhà đầu tư chính nghĩa nhìn xa trông rộng".

Sau danh dự, chắc là quyền lực nhỉ.

Nhưng đến lúc nghĩ vậy thì anh ta đã nắm trong tay đủ quyền lực rồi. Khó mà tưởng tượng được tình huống có đủ tiền và danh dự mà quyền lực lại thiếu vắng.

Gay go thật, Mizukami nghĩ. Trong tay chỉ toàn là thành công, nhưng lại chẳng có thứ gì mình muốn.

Vào một ngày mùa xuân đẹp trời, anh ta có chút thời gian rảnh. Cuộc họp bị hủy do phía công ty đối tác — nghe nói là do bị phanh phui làm giả báo cáo tài chính nên phóng viên đang vây kín — thế là lịch trình đột ngột trống.

Mizukami nghĩ hay là đi xem phim, và lâu lắm rồi mới đi tàu điện.

Trước nhà ga, một người phụ nữ đang phát tờ rơi quảng cáo kính áp tròng, một người khác phát tờ rơi triệt lông, và vài học sinh cấp ba đang đứng cầm biểu ngữ. Hầu như chẳng ai thèm ngó ngàng đến họ. Mizukami mỉm cười nhận lấy hai tờ rơi rồi bước đi.

Nơi anh ta hướng đến là rạp chiếu phim nằm trong tòa nhà gần đó. Anh ta vứt những tờ rơi vừa nhận vào thùng rác tại đó, rồi mua bắp rang ở quầy bán hàng. Thế nhưng, nhìn lướt qua các tấm poster, chẳng có bộ phim nào làm anh ta thấy hứng thú.

Mà, sao cũng được.

Mizukami nghĩ. Nếu giết được khoảng hai tiếng đồng hồ thì anh ta không mong cầu gì hơn. Tác phẩm có giờ chiếu gần nhất có vẻ là bản điện ảnh của một series phim truyền hình. Anh ta định mua vé phim đó, nhưng vì gu thẩm mỹ của tấm poster không hợp ý nên lại hơi lưỡng lự. Thể loại phim thì sao cũng được, nhưng anh ta ghét phải trả tiền cho những thứ thiếu gu thẩm mỹ.

Anh ta chợt nhớ lại cảnh tượng trước nhà ga lúc nãy. Đám học sinh cấp ba cầm biểu ngữ — đặc biệt là một thiếu nữ trong số đó, có gương mặt rất nghiêm túc. Cô ấy đang hét lên điều gì đó một cách tuyệt vọng.

Quyên góp à? Không, không phải. Hình như cô ấy nói thế này:

Chúng tôi đang tìm người hiến tặng tủy xương. Em gái tôi cũng là một bệnh nhân đang chờ người hiến tặng.

Sao nhỉ. So với bộ phim dán cái poster thiếu trí tuệ này, thì chuyện bên kia có vẻ còn thú vị hơn chăng. Vốn dĩ, thứ anh ta tìm kiếm không phải là phim ảnh. Chỉ là hai giờ giết thời gian.

Thế là Mizukami thay đổi dự định, quyết định thưởng thức câu chuyện trước nhà ga.

Tên của cô nữ sinh cấp ba cầm biểu ngữ mà Mizukami thấy hứng thú — hay nói đúng hơn là chỉ tình cờ nhớ được — là Haga Rin.

Haga có một cô em gái. Cô em gái cách khá nhiều tuổi đó mắc bệnh về tủy xương bẩm sinh, từ nhỏ đã khổ sở vì thiếu máu. Và khoảng nửa năm trước bệnh tình trở nặng, các phương pháp điều trị khác không hiệu quả nên phải tiến hành phẫu thuật ghép tế bào tủy xương.

Tỷ lệ phù hợp trong ghép tủy khác nhau tùy bệnh nhân, nhưng trường hợp của em gái cô nghe đâu xác suất khoảng một phần mười nghìn. Lần đầu nghe con số đó, cô cảm thấy tuyệt vọng, nhưng số người đăng ký hiến tủy đang tăng với tốc độ hơn ba mươi nghìn người mỗi năm. Trên tính toán, đó là con số gần như chắc chắn sẽ tìm được người hiến.

Vậy mà ca phẫu thuật của em gái mãi vẫn chưa được quyết định. Không phải không tìm được người hiến, mà có vẻ như những người đăng ký phù hợp đã từ chối phẫu thuật. Việc đăng ký hiến tủy đã từ rất lâu rồi, hiện tại có những người không thể phẫu thuật vì vấn đề sức khỏe. Để thực hiện phẫu thuật thực tế, cần phải đến bệnh viện nhiều lần, lại còn phải nhập viện vài ngày, nên có những người không thể đáp ứng do công việc hay gia đình. Tất nhiên cũng có người từ chối vì lý do tâm lý.

Việc kết nối bệnh nhân và người hiến được gọi là điều phối, nhưng việc thành lập điều phối còn khó khăn hơn những con số nhiều.

Mình có thể làm gì cho em ấy đây?

Haga trăn trở, và quyết định đi theo xe hiến máu. Để đăng ký ngân hàng tủy xương cần phải xét nghiệm máu, nên họ kêu gọi người hiến tủy cùng lúc với hiến máu.

Nhưng dù có cầm biểu ngữ kêu gọi người qua đường, số lượng người đăng ký hiến tủy cũng không tăng lên bao nhiêu. Ngay cả những người tích cực hiến máu, phần lớn cũng e ngại việc đăng ký hiến tủy.

"Nghe có vẻ vất vả". Đúng vậy. Ghép tủy đương nhiên cần phẫu thuật, vất vả hơn hiến máu nhiều. "Cái đó có nguy hiểm không?". Tất nhiên là làm phẫu thuật thì không thể nói là an toàn tuyệt đối. Ở đất nước này, nghe nói chưa có trường hợp người hiến nào tử vong, nhưng không phải là không có trường hợp bị ảnh hưởng sức khỏe sau phẫu thuật.

Tuy nhiên, vì một nữ sinh cấp ba đang gào thét tuyệt vọng vì em gái, nên không phải hoàn toàn không ai chịu nghe. Cũng có những người chấp nhận đăng ký. Nhưng liệu khi nhận được thông báo "đã phù hợp", họ có thực sự chịu phẫu thuật không?

Rốt cuộc, phải tăng thêm bao nhiêu người đăng ký thì em mình mới được cứu?

Tỷ lệ phù hợp của em gái là một phần mười nghìn. Dù có cố gắng, gào khản cổ, và được 100 người đăng ký, thì xác suất em gái được cứu sẽ tăng lên bao nhiêu?

Việc mình đang làm, chắc là vô nghĩa.

Chẳng phải mình chỉ muốn có cảm giác đã làm gì đó để biện hộ cho bản thân thôi sao. Dù vậy, cô cũng chỉ biết gào lên "Làm ơn đi ạ".

Người đàn ông kỳ lạ đó xuất hiện trước mặt Haga vào chính lúc ấy.

Người đàn ông mặc một bộ vest có chất liệu bóng bẩy nhưng không quá lòe loẹt. Dáng người cao, dù qua lớp vest cũng thấy được cơ bắp săn chắc toàn thân. Và trên tay phải, anh ta cầm một cốc giấy lớn đựng bắp rang bán ở rạp chiếu phim. Set hai vị muối và caramel.

Anh ta nở một nụ cười đầy vẻ đáng ngờ và nói:

"Sống là phải giúp đỡ lẫn nhau. Trước tiên hãy nghe câu chuyện đã nào."

Không phải tôi muốn anh nghe chuyện. Chỉ cần anh đăng ký hiến tủy là được rồi — Haga nghĩ vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn kể về em gái mình. Cảm giác như cũng chẳng có lý do gì để không kể.

Người đàn ông ngồi xuống mép bồn hoa gần đó, vắt chéo chân vừa ăn bắp rang vừa nghe Haga kể. Giữa chừng, Haga cũng được mời ăn bắp rang, nhưng tất nhiên là cô từ chối.

Sau khi nghe kể qua một lượt, gã "Bắp Rang" nói:

"Thêm nữa. Thêm nữa đi. Tôi vẫn chưa thể đồng cảm với cô hay em gái cô. Kể chi tiết hơn xem nào."

Quả nhiên là đáng sợ.

"Xin lỗi. Tôi phải tập hợp thật nhiều người hiến tặng nên..."

"Nghe cho rõ đây. Chỉ có ba thứ lay chuyển được lòng người: Lợi ích, Thiệt hại, hoặc một Câu chuyện. Nếu bản thân cô không thể tạo ra đủ lợi ích hay thiệt hại, cô buộc phải kể một câu chuyện."

"Tôi không hiểu ý anh."

"Hãy làm cho tôi, hoặc những người đi đường kia, muốn cứu em gái cô. Không có gì khó cả. Chỉ cần tung ra vài ba giai thoại ấm lòng là được."

"Không. Cái đó..."

Haga tìm mọi cách để cắt đứt cuộc trò chuyện với gã đàn ông khả nghi này. Nhưng gã Bắp Rang có vẻ không định rời đi.

"Ví dụ, cô từng nhận được quà sinh nhật từ em gái chưa?"

"Rồi ạ."

Mà nói đúng hơn là năm nào cũng nhận. Nhưng tại sao lại phải trả lời những câu hỏi này? Haga muốn chạy trốn khỏi hắn ngay lập tức, nhưng cũng không thể rời khỏi xe hiến máu.

"Vậy trong những món quà đó, món nào ấn tượng nhất?"

"Ấn tượng nhất thì, cũng không hẳn."

"Gì cũng được. Cái đầu tiên cô nhớ ra là được."

"Chắc là bó hoa."

"Hả. Tại sao?"

"Nói sao nhỉ, nhìn nó không được đẹp mắt lắm."

"Cô không thích à?"

"Không phải thế. Một bó hoa mà đứa học sinh tiểu học dùng chút tiền tiêu vặt ít ỏi mua được, dù thế nào cũng đặc biệt chứ."

"Đúng. Thế là được. Giai thoại rất hay. — Rồi sao? Tất nhiên cô cũng đã đáp lễ vào sinh nhật em gái chứ. Cô tặng gì?"

"Sách, và thẻ thư viện."

"Tại sao?"

"Con bé đang nằm viện nên..."

Haga trả lời những câu hỏi của người đàn ông. Ban đầu còn ngập ngừng. Nhưng dần dần, lời nói tuôn ra không ngừng. Tại sao? Tại sao một cô em gái tuyệt vời đến thế lại phải chết?

Rõ ràng trên thế giới này có biết bao người có thể cứu con bé. Một phần mười nghìn, so với dân số trái đất chỉ là con số cỏn con, hẳn phải có hàng chục vạn người phù hợp chứ. Haga kể những kỷ niệm về em gái theo dòng cảm xúc.

Nhưng, thứ chặn đứng những lời nói đó cũng là cảm xúc.

Nước mắt bất chợt trào ra, cô không thể nói được nữa. Khi cô nhăn mặt cố nín khóc nhưng không thể kìm lại được, người đàn ông nói:

"Không tệ."

Giọng nói nghe có vẻ chán chường. Cảm thấy như bị chế giễu, Haga cố ngẩng mặt lên. Gã Bắp Rang đang nghịch điện thoại, vẻ mặt chẳng có gì là hứng thú. Cô hỏi bằng giọng nghẹn ngào:

"Rốt cuộc, anh là cái thá gì vậy?"

Hắn đáp:

"Là vị anh hùng 'năm mươi phần trăm' xuất hiện trong câu chuyện của cô đây."

Hả? Cô buột miệng. Thật sự không hiểu nghĩa là gì. Hắn đứng dậy khỏi mép bồn hoa.

"Không biết sẽ ngã ngũ thế nào. Thế nên mới khá thú vị. Nếu cô chiến thắng được xác suất khoảng năm phần mười đó, tôi sẽ trở thành anh hùng."

Nói rồi "Gặp lại sau nhé", hắn bước về phía xe hiến máu. Có vẻ hắn sẽ đăng ký hiến tủy đàng hoàng. Haga dù hỗn loạn nhưng vẫn lau nước mắt và quay lại việc mời gọi người hiến. Có phải nhờ hiệu quả của đôi mắt sưng húp vì khóc không nhỉ. Người đăng ký tăng lên với tốc độ kha khá.

Một thời gian sau, Haga biết được một dữ liệu kinh ngạc.

Ngày hôm đó — trong khoảng một tuần kể từ ngày cô bị gã đàn ông khả nghi cầm bắp rang bắt chuyện trước xe hiến máu, lượng người đăng ký hiến tủy đã tăng vọt một cách đột biến.

Con số đó, khoảng 7000 người. Nếu lặp lại xác suất một phần mười nghìn 7000 lần, tỷ lệ trúng sẽ vào khoảng 50 phần trăm.

Anh hùng 50 phần trăm.

Có phải người đàn ông đó, chỉ trong một tuần, đã khiến 7000 người đăng ký hiến tủy không?

Haga đã chiến thắng xác suất 50 phần trăm, và người hiến tủy cho em gái đã được tìm thấy ngay sau đó. Và quả thực, hắn đã trở thành anh hùng.

Tưởng tượng của Haga, theo một nghĩa nào đó, đã sai.

Gã Bắp Rang — Mizukami Ren không dùng đến một tuần cho vụ này. Hắn đã kết thúc mọi việc trong vòng hai tiếng đồng hồ.

Hai mươi phút nghe chuyện của Haga, mười lăm phút đợi đến lượt ở xe hiến máu, thêm mười lăm phút nghe giải thích về đăng ký hiến tủy và lấy máu. Hơn một tiếng còn lại, hắn vừa uống Coca trong quán giải khát vừa liên lạc với vài cộng đồng.

Thực ra em gái của người quen tôi, còn nhỏ mà mắc bệnh nan y. Đang tìm người hiến tủy. Tôi hy vọng bi kịch này sẽ bị phá vỡ.

Mizukami cảm thấy câu chuyện này cũng tàm tạm. Hắn thấy việc không biết kết cục thế nào thật phong nhã và hay ho. Cô nữ sinh cấp ba trước nhà ga kia, dù là dáng vẻ vui mừng khi em gái được cứu, hay dáng vẻ bi thương khi em gái chết đi, hắn cảm thấy đều phù hợp với cô ta, nên khả năng nào còn lại cũng đều đẹp đẽ.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn nhận được một màn tiết lộ cốt truyện (spoiler) vô duyên.

Đại diện của một công ty đang cầu cạnh Mizukami đầu tư đã nói thế này: "Nhân viên của chúng tôi đã phù hợp để hiến tủy... Hình như đúng là em gái của cô Haga đấy ạ".

Mizukami mất một chút thời gian để nhớ ra cái tên Haga, rồi mỉm cười gửi lời cảm ơn. Nếu không biết trước kết cục, có lẽ hắn đã nhớ đến câu chuyện này lâu hơn một chút. Nhưng chuyện không thành như thế, nên Mizukami lập tức mất hứng thú.

3

Việc gã Bắp Rang tên là Mizukami Ren được biết đến ngay lập tức.

Một lá thư gửi đến từ người hiến tủy cho em gái, trong đó viết dài dòng về Mizukami. Dù có rất nhiều lời cảm ơn dành cho người hiến, nhưng việc dòng chữ "Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới anh Mizukami" được viết lặp đi lặp lại khiến cô rất khó xử. Vì phía Haga, đừng nói là địa chỉ liên lạc, ngay cả tên hắn cô cũng không biết.

Kể từ đó, việc tìm hiểu về Mizukami Ren trở thành thói quen hàng ngày của Haga.

Vì là học sinh chuẩn bị thi đại học, cơ bản cô sống tập trung vào việc học, nhưng hễ rảnh rỗi là lại có tật tìm kiếm tên hắn. Cái "hễ rảnh rỗi" đó đến bốn, năm lần một ngày. Tìm trên tàu điện khi đi học, tìm lúc về, tìm trong lúc nghỉ giải lao khi học bài, tìm trước khi ngủ. Cô đọc qua tất cả các tin tức trên web có xuất hiện cái tên Mizukami Ren và tất cả các bài đăng trên mạng xã hội có thể tìm được.

Càng biết nhiều, Mizukami Ren càng ở một thế giới khác xa cô. Hắn là người sáng lập của hàng loạt doanh nghiệp mà ngay cả Haga cũng biết, và được giới thiệu là nhà đầu tư được chú ý nhất hiện nay. Trong những bài báo dự đoán thu nhập năm, những con số xếp hàng dài mà dù có là nói đùa cũng không cười nổi. Trên mạng xã hội có rất đông người hâm mộ tôn sùng hắn, và những bình luận tiêu cực chỉ toàn là những thứ mơ hồ như "đáng ngờ" hay "cảm giác cứ ghê ghê".

Haga không biết tên gọi cho thứ cảm xúc mình dành cho Mizukami. Có ân nghĩa, có sự kính trọng. Nhưng, tại sao mình lại tiếp tục tìm kiếm tên hắn như bị nguyền rủa thế này? Ngay cả nghệ sĩ hay bộ phim truyền hình yêu thích cô cũng chẳng tìm hiểu thường xuyên đến thế. Về hắn, dù tìm hiểu bao nhiêu cũng không thể hiểu được, và có chút sợ hãi. Phải chăng vì sợ việc cứ mãi không hiểu nên cô mới tiếp tục tìm kiếm?

Muốn gặp lại lần nữa.

Lý do? Không rõ lắm. Nhưng, ít nhất vì người hiến tủy đã nhờ, nên cô phải gửi lời hỏi thăm tới hắn.

Thế là Haga quyết định trước mắt phải nâng cao học lực. Dù hắn có ở thế giới khác biệt đến đâu, hắn cũng sẽ gặp nhân viên công ty mình. Cô nghĩ rằng trở thành một sinh viên xuất sắc mà công ty nào cũng muốn thuê chính là cách duy nhất để gặp lại Mizukami Ren.

Vài năm sau đó, Haga chỉ nhắm đến việc trở thành "con người có lợi cho việc xin việc". Cô cố gắng hết sức để lọt vào trường đại học danh tiếng, lấy những chứng chỉ quốc gia được cho là khó nhằn, tham gia tình nguyện ở nước ngoài. Khi nhận ra thì bản sơ yếu lý lịch đã trở nên rất đẹp đẽ.

Trong thời gian đó cô vẫn tiếp tục tìm hiểu về Mizukami. Hắn xuất hiện vài lần trên các chương trình truyền hình khiến lượng người hâm mộ mở rộng, và các bài đăng trên mạng xã hội đã nhiều đến mức không thể theo dõi hết được nữa.

Mỗi lần tìm hiểu về hắn, Haga nhận thấy cảm giác sai lệch trong lòng mình ngày càng lớn.

Không ai, không bài báo nào biết con người thật của anh ấy.

Nói ra thành lời nghe có vẻ điên rồ, nhưng đó là ấn tượng thành thật của Haga. Mizukami trí thức và dịu dàng trên tivi, hay Mizukami là nhà kinh doanh và đầu tư thiên tài được kể trên mạng, đều không phải là hắn mà Haga biết.

Haga cũng không biết mình hiểu được bao nhiêu về người đàn ông cô chỉ nói chuyện đúng một lần từ rất lâu trước đây. Chắc là hầu như chẳng biết gì cả. Dù vậy, cái gì sai là sai.

Người đó, không có chút nhiệt huyết nào.

Tình cờ cứu mạng em gái một học sinh cấp ba. Vì việc đó mà huy động tận 7000 người. Đúng như lời hắn nói, dù là một anh hùng áp đảo, tại sao hắn lại lạnh nhạt đến thế. Bình thường người ta sẽ tự hào hơn chứ. Sẽ phấn khích với việc mình làm chứ. Ngôn hành của hắn từ đầu đến cuối đều kỳ quặc. Rõ ràng đang làm chuyện đặc biệt, nhưng lại không hề có chút tự luyến nào.

Việc hắn làm chắc chắn là tuyệt vời, nên chỉ cần giả vờ làm người tử tế một chút là có thể thu hút sự kính trọng, vậy mà tại sao hắn không hề cố gắng để được yêu thích dù chỉ một chút.

Haga chợt nghĩ ra.

Anh Mizukami, có vẻ như đang đau khổ.

Có lẽ, từ "đau khổ" không thích hợp lắm. Buồn bã, cay đắng, xót xa, hư ảo — từ nào cũng không khớp lắm, nhưng là một từ miêu tả sự yếu đuối nào đó. Cô cảm thấy nếu không có cái sự cay độc tượng trưng bởi từ ngữ đó bám theo như hình với bóng, thì đó không phải là Mizukami thật sự.

Khi Haga bắt đầu hoạt động tìm việc, Mizukami vẫn là đại diện của vài công ty. Nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa, có vẻ như hắn đã rút khỏi việc điều hành.

Vậy thì mình phải vào đâu mới gặp được người đó?

Haga tìm kiếm những công ty vẫn còn kết nối mật thiết với Mizukami hiện tại. Nơi cô cảm thấy có khả năng nhất là một công ty nhỏ được lập ra chỉ để quản lý tài sản của hắn, và không hề đăng tin tuyển dụng. Haga không do dự gửi sơ yếu lý lịch đến công ty đó. Kèm theo bức thư cảm ơn dài về chuyện người hiến tủy cho em gái.

Hai tuần sau có điện thoại.

"Xin lỗi. Hiện tại công ty chúng tôi không tuyển dụng."

Haga nín thở.

"Anh Mizukami?"

Đó chắc chắn là giọng của Mizukami Ren. Hắn đáp "Vâng" như đang cười.

"Tại sao lại là anh Mizukami?"

"Người gửi sơ yếu lý lịch đến chỗ tôi là cô mà?"

Nhưng, không ngờ đích thân hắn lại gọi điện đến. Haga luống cuống nói lời cảm ơn. Đáng lẽ có vô số điều muốn nói, nhưng lại không sắp xếp được, cứ lặp đi lặp lại những từ giống nhau.

Chẳng bao lâu Mizukami cắt ngang.

"Được rồi, được rồi. Tôi đọc trong thư rồi."

Rõ ràng mình là người gửi thư, nhưng lại cảm thấy xấu hổ lạ lùng.

"Xin lỗi. Đã làm mất thời gian quý báu của anh cho người như tôi."

Vừa buột miệng nói ra câu đó, Mizukami nói:

"Ý đồ của câu nói đó là gì?"

"Hả —"

Ý đồ? Hắn tiếp tục.

"Cô muốn vào công ty tôi đúng không? Vậy ý đồ của việc dùng những từ ngữ hạ thấp giá trị bản thân là gì?"

Cách nói chuyện của hắn, khiến cô thấy an tâm lạ thường. Không giống những gì viết trên báo, nhưng đúng là Mizukami Ren mà Haga đã hình dung.

"Cũng không có ý đồ gì đâu ạ. Anh mong cầu gì ở một sinh viên đang tìm việc chứ."

Haga trả lời, Mizukami bật cười.

"Đúng thật. Cũng chẳng mong cầu gì cả."

"Tôi không giỏi tự lăng xê bản thân, nhưng sổ sách thì tôi làm được. Kiến thức về thuế thì cũng tàm tạm."

"Cô nghĩ mình thắng được chuyên gia thuế của bên tôi không?"

"Không. Hoàn toàn không. Nhưng tôi sẽ trưởng thành."

Qua điện thoại, nghe thấy tiếng Mizukami thở hắt ra.

"Nói chuyện nghiêm túc nhé. Bên tôi không phải là công ty vui vẻ gì đâu. Cũng hoàn toàn không cần tính sáng tạo hay độc đáo. Điều cần thiết chỉ là tuân thủ chỉ thị của tôi và pháp luật một cách thích hợp. Vì thế chưa bao giờ tuyển sinh viên mới tốt nghiệp. Vì nghiệp vụ này bỏ tiền thuê người có kinh nghiệm thực chiến dồi dào là thỏa đáng."

"Nhưng, có một ngoại lệ cũng được mà."

"Cô là khiêm tốn hay xấc xược, tôi không rõ nữa."

Haga hơi do dự câu trả lời. Nhưng cô đáp thành thật.

"Tôi đang cố quá sức đấy ạ. Vì tôi nghĩ anh Mizukami có vẻ thích kiểu hơi xấc xược một chút."

Tưởng là một câu nói khá táo bạo, nhưng Mizukami đáp nhẹ tênh.

"Không có chuyện 'có vẻ' đâu. Việc gì cũng có lý do cả."

"Có thể là vậy, nhưng tôi cũng không biết."

"Được rồi. Vậy thì, làm bài kiểm tra tuyển dụng nhé."

Thật ạ? Cô suýt hét lên, nhưng Haga nuốt lời đó vào trong. Lại là cảm tính, nhưng cô cảm thấy Mizukami sẽ ghét phản ứng đó.

"Tôi rất vui."

Cố gắng đáp lại bằng giọng cứng cỏi, hắn tiếp tục.

"Nội dung thi có hai phần. Phần một là giải thích lý do của cái 'có vẻ' lúc nãy. Phần hai là pha trà."

"Pha trà ạ?"

"Không làm được à?"

"Không. Tôi sẽ làm."

Tuy nói vậy nhưng cô chưa từng pha trà tử tế bao giờ. Mizukami thường uống loại trà nào nhỉ? Trà đắt tiền — cái loại liên quan đến phân cầy hương ấy hả? Không, đó là cà phê chứ.

"Lịch trình tôi sẽ liên lạc sau. Tiện thể với tư cách tiền bối trong xã hội, tôi cho cô một lời khuyên."

"Cảm ơn anh."

"Tìm việc là lúc công ty thử thách sinh viên, nhưng đồng thời cũng là nơi sinh viên thử thách công ty. Đừng quên rằng cả hai đều có quyền phủ quyết đối phương. Nếu là tôi, tôi sẽ không thèm đếm xỉa đến cái công ty vớ vẩn bắt pha trà trong bài thi đâu."

"Nhưng mà, anh Mizukami đã bao giờ đi xin việc đâu?"

"Nhắc mới nhớ, đúng là chưa từng."

Nói rồi "Gặp lại sau nhé", cuộc gọi ngắt. Haga nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình với cảm giác không thể tin nổi trong một lúc.

Sau đó, cô buột miệng lẩm bẩm.

"Địch phát hiện (Taliho)."

Tóm lại là ngay bây giờ, phải tập pha trà thôi.

Từ mùa xuân năm sau, Haga bắt đầu làm việc tại công ty của Mizukami.

Những người được thuê khác — đúng như lời Mizukami — toàn là những người dày dạn kinh nghiệm thực tế ở độ tuổi cuối ba mươi đến bốn mươi, Haga có chút lạc lõng. Nhưng không có nghĩa là khó làm việc. Về cơ bản mọi người đều hiền lành và ưu tú, và cưng chiều Haga trẻ tuổi ở mức độ vừa phải.

Mizukami đến công ty với tỷ lệ khoảng hai hoặc ba lần một tháng. Mỗi lần như thế Haga đều pha trà, nhưng chưa từng được khen lần nào.

Một ngày nọ, khi Haga mang tách trà pha bằng cả tâm huyết đến phòng Mizukami, hắn đang ngồi trên ghế văn phòng, lơ đãng đọc một bức thư. Vừa đặt tách trà xuống bàn, Haga vừa hỏi.

"Cái đó, là gì vậy ạ?"

"Ai biết."

"Ai biết?"

"Dọn kệ tài liệu thì thấy nó lòi ra. Là thứ gửi đến khoảng một năm trước. Đọc không?"

"Được không ạ?"

"Không được thì tôi đã chẳng hỏi."

Haga nhận lấy bức thư được đưa ra. Nội dung thế này:

Kính gửi,

Trong tiết trời nắng gắt, kính chúc ngài ngày càng thịnh vượng và an khang.

Sau quá trình thẩm định nghiêm ngặt, để ca ngợi những giá trị quan và tinh thần đặc dị đó, chúng tôi đã quyết định mời ngài Mizukami Ren tham gia vào trò chơi do chúng tôi điều hành.

Xin chúc mừng.

Tất nhiên chúng tôi sẽ không thu bất kỳ khoản phí tham gia nào, và cũng đã chuẩn bị phần quà có giá trị cho người chiến thắng trò chơi.

Ngoài ra, không cần trả lời thư này. Xin hãy đến hội trường vào thời gian và địa điểm dưới đây.

Rất mong ngài sẽ tham gia.

Trân trọng.

Đọc xong cũng không hiểu ý nghĩa.

"Đáng ngờ quá."

"Đúng. Rất đáng ngờ."

"Tất nhiên, anh đã tham gia?"

"Rồi. Thứ đáng ngờ đến mức này sao có thể bỏ qua được."

Từ trước đã lờ mờ có dự cảm, nhưng khi làm việc gần gũi cô mới tin chắc. Mizukami cực kỳ ưu tú, là nhân vật có thể đánh giá qua loa là "thiên tài" mà không có vấn đề gì, nhưng đôi chỗ lại cực kỳ ngu ngốc. Hay nói đúng hơn, vì cuộc đời quá thiếu sự trắc trở, nên hắn không có cảm giác nguy cơ mà người thường đương nhiên phải có.

"Tôi bị gọi đến một căn hộ chung cư chẳng có gì đặc biệt, và chơi game ở đó. Loại phải đeo kính VR ấy. Được khen ngợi cách chơi, và nhận quà là phiếu ăn uống."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi thì, hết. Không có đoạn sau. Nhưng có chút lấn cấn."

"Lấn cấn gì ạ?"

"Cô nghĩ là gì?"

Thực ra, Haga cũng có chỗ lấn cấn. Là câu văn trong bức thư này.

"Mời anh Mizukami, mà lại ca ngợi giá trị quan và tinh thần đặc dị, thì không tự nhiên lắm."

"Đúng. Trước tiên là chỗ đó. Tùy cách hiểu mà có thể coi là đang chế giễu."

"Nói đúng hơn là anh Mizukami có rất nhiều thành tựu đáng được ca ngợi mà."

Cả tư cách nhà kinh doanh lẫn nhà đầu tư đều có thành quả vượt trội. Khen cụ thể bao nhiêu cũng được, tại sao lại lôi cái thứ mơ hồ như tinh thần ra.

"Nhưng mà nhé. Vì tôi lấn cấn với câu văn đó nên mới nhận lời mời đấy. Nếu là những lời khen nghe mòn tai thì chắc tôi đã quăng vào thùng rác rồi."

Điều đó dễ tưởng tượng. Mizukami luôn tìm kiếm sự sai lệch trong đời thường. Hắn nói:

"Tôi có cảm giác người viết thư mời này là một nhân vật biết rất rõ về tôi. Nhưng tôi lại không nghĩ ra được ai cả. Thế nên thấy cũng hơi hứng thú."

Sau đó hắn nhấp môi vào tách trà, và nói "Đỡ hơn chút rồi".

4

Mizukami Ren chết vào tháng Ba năm sau.

Hôm đó, hắn đến công ty, hoàn thành công việc nhanh chóng như mọi khi, rồi tự lái xe về. Không có gì đặc biệt khác lạ. Nếu buộc phải nói thì việc hắn uống cạn tách trà Haga pha là chuyện hiếm thấy.

Trên đường về, nghe nói xe của Mizukami đã đâm thủng rào chắn và lao xuống biển. Cái chết của hắn được cho là do tai nạn. Không tìm thấy di thư, và người đời cho rằng một Mizukami thành công áp đảo và đời tư cũng không có vấn đề gì đáng kể thì không đời nào lại tự sát.

Nhưng, đây là tự sát.

Haga tin chắc như vậy. Lý do có hai.

Thứ nhất, cô không thể tưởng tượng nổi một Mizukami đó lại gây ra tai nạn. Hắn luôn hoàn hảo. Hơn cả ấn tượng của người đời. Hắn không thể phạm sai lầm như vậy.

Và thứ hai, từ một thời gian trước, cô đã tưởng tượng đến khả năng Mizukami tự sát. Chính xác hơn không phải là tự sát, mà cô cảm thấy một sự nguy hiểm như thể hắn sẽ vụt biến mất, tựa như ngày mai hắn sẽ rũ bỏ tất cả để tan biến về một miền vô định.

Mizukami trong mắt Haga lúc nào trông cũng chán chường. Dù có cười rạng rỡ đến đâu, hùng biện trôi chảy đến đâu, tận gốc rễ vẫn lạnh lẽo. Như mấy năm trước, ngay cả khi trở thành anh hùng của một cô học sinh cấp ba, hắn trông vẫn lạnh lùng.

Người này, có lẽ sẽ cứ cười như thế mà biến mất.

Cô đã cảm thấy một thứ gì đó như sự hư ảo ấy.

Dù được báo tin về cái chết của Mizukami, Haga một lúc lâu vẫn không thấy buồn. Đầu óc cũng không nghĩ được chuyện công ty đang làm sẽ ra sao, chỉ biết bàng hoàng.

Vào một đêm khoảng 10 ngày sau cái chết của hắn, cô chợt nghĩ ra.

Có lẽ mình, đã có thể cứu được người đó.

Trước giờ chưa từng tưởng tượng. Rằng "cứu" một Mizukami Ren đó. Ngay cả bây giờ, cô nghĩ chắc đó cũng là sự tự phụ. Chắc chỉ là đang hỗn loạn thôi.

Dù vậy, vẫn cứ suy nghĩ mãi.

Hơn nhiều người trên thế giới, hơn bất kỳ ai trong cùng công ty, Haga tự tin mình hiểu Mizukami. Đó có thể là một sự khác biệt nhỏ nhoi. Nhưng Haga chắc chắn đã cảm nhận được thứ yếu đuối nằm sâu bên trong con người kiên cường đến mức phi thường đó.

Đúng vậy. Người đó.

Lúc nào, cũng trông thật cô đơn.

Khi nhận ra điều đó, Haga đã hiểu được kẻ thù của mình. Nhưng cô đã không bao giờ còn có thể chiến đấu với kẻ thù đó nữa. Vì thế Haga, cuối cùng cũng òa khóc.

5

"Tôi nhận được thư mời từ Ủy ban Điều hành Kamisaki vào năm sau đó."

Taliho nói. Akiho vừa nhớ lại câu chuyện cô ấy kể vừa hỏi xác nhận.

"Cho tôi xác nhận lại dòng thời gian. Ờ thì, Yurii nhận được thư mời là..."

"Tôi nghĩ là ngay trước khi tôi bắt đầu đi xin việc."

Tức là Yurii đã bị gọi đến bởi ban điều hành trước khi tái ngộ Taliho, và đến Kamisaki. Hay nói đúng hơn, chính xác là bản sao AI của Mizukami Ren ở một thế giới Aporia nào đó đã được sinh ra tại Kamisaki, và tự đặt tên là Yurii.

Akiho chống tay lên cằm xác nhận.

"Anh Mizukami ở thế giới gốc đã tái ngộ với chị, và khoảng một năm sau đó thì chết, chỉ còn lại Yurii của Kamisaki."

"Có lẽ là như vậy."

"Và, sau đó chị cũng đến Kamisaki, nhưng Yurii không nhớ chị."

"Đúng thế. Thật bực mình."

"Hiểu rồi. Tạm thời thì tôi chấp nhận đến đó."

Nghe cô nói như đang càu nhàu, Taliho cười khổ.

"Cô cũng giỏi chấp nhận câu chuyện kiểu này nhỉ."

"Thì, tôi cũng biết một trường hợp khá giống mà."

Toma cũng vậy, ở thế giới Akiho và Kaya sinh ra thì đã chết, nhưng ở Kamisaki lại còn sống. Trường hợp của cô ấy còn dính dáng đến lớp "thực tại" nên còn rắc rối hơn một bậc. Tình huống của Yurii còn dễ hiểu chán.

"Rồi sao? Tại sao chị lại làm kẻ thù của Yurii?"

Chẳng biết là đằng đó hay đằng kia, nhưng ở một thế giới Aporia không phải nơi này, Haga Rin - tức Taliho - có vẻ rất có thiện cảm với Mizukami Ren - tức Yurii.

Taliho khẽ thở dài.

"Thì đành chịu thôi chứ sao? Người đó hễ chán là chết."

Không hiểu ý nghĩa.

"Thật đấy à? Thế thì xét về mặt sinh vật học là quá yếu đuối rồi còn gì?"

Taliho nói nguyên nhân cái chết của Yurii là "vì chán thế giới". Nhưng, con người thực sự có thể chết vì lý do đó sao.

"Người đó tận gốc rễ không có hứng thú với bản thân. Không phải hoàn toàn không có, nhưng hầu như không."

Điều đó khác với hình ảnh Yurii mà Akiho hình dung. Có lẽ cũng không phải là hình ảnh mà đại đa số người ở Kamisaki nghĩ về hắn. Yurii phải là kẻ ái kỷ hơn, và trái ngược với lời kể của Taliho, cô từng nghĩ hắn chỉ có hứng thú với mỗi bản thân mình.

Taliho mím chặt môi. Không hẳn là buồn bã, mà giống như đang bực bội.

"Cô có thể tưởng tượng ra một con người không có hứng thú với bản thân không?"

"Không. Hoàn toàn không."

Với bất kỳ ai, cái tôi cũng là thứ quan trọng ở mức độ nào đó — có lẽ là nhất hoặc nhì thế giới. Taliho khẽ gật đầu tiếp lời.

"Nên tôi nghĩ người đó cô độc một cách bất thường. Không, từ cô độc cũng không đủ. Bình thường dù có một mình, thì bản thân mình vẫn là đồng minh cơ mà."

"Ý là với Yurii, ngay cả bản thân Yurii cũng không phải đồng minh sao?"

"Có lẽ. Ít nhất khi còn là Mizukami Ren, người đó đã chán ngấy bản thân rồi."

Nghe chuyện rồi mà cũng chẳng cảm nhận thực tế được chút nào. Dù có dùng bao nhiêu từ ngữ để giải thích, cô cũng cảm thấy không thể bị thuyết phục. Nếu lời Taliho là sự thật, thì Yurii đã đi chệch quá xa khỏi sự "bình thường".

Trước giờ trong "bảng xếp hạng người kỳ quặc" của Akiho, Kaya luôn đứng vững ở vị trí số một, nhưng có khi Yurii còn kỳ quặc hơn cả hắn. Sự bất thường của Kaya, đối với Akiho là thứ có thể hiểu được một cách tự nhiên, và nếu buộc phải nói thì còn đáng yêu nữa. Yurii thì không như vậy.

"Chắc chắn người đó chẳng có lấy một thứ gì như là nguyện vọng. Chỉ là tình cờ tham gia vào trò chơi trước mắt, và tình cờ chiến thắng thôi. Hễ trò chơi đó biến mất là sẽ rảnh rỗi quá mức, và đôi khi chết để giết thời gian."

Dù nghe câu chuyện của Taliho mà chẳng thể đồng cảm nổi, nhưng Akiho vẫn cố vận dụng đầu óc để ít nhất ghi nhớ nó, rồi hỏi:

"Vì thế nên chị mới phản bội Yurii sao? Để trò chơi mà hắn hứng thú không bao giờ kết thúc."

"Đúng vậy. Người đó khi tái ngộ ở Kamisaki trông có vẻ rất vui."

"Vui á?"

"Ít nhất anh ấy có vẻ kính trọng Ido, và hơn hết là công nhận Hominini là kẻ thù. Vì thế, trông không có vẻ cô đơn. Tôi nghĩ chừng nào còn Hominini thì anh ấy còn tận hưởng trò chơi Kamisaki, nên tôi đã theo phe Hominini."

Một câu chuyện méo mó hết sức. Cả Yurii lẫn Taliho đều méo mó. Nhưng sự méo mó phía Taliho thì Akiho lờ mờ hiểu được.

"Chị thích thật nhỉ."

"Hửm?"

"Yurii ấy."

Taliho cũng không tỏ ra ngượng ngùng gì đặc biệt. Vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, cô nói:

"Đương nhiên rồi. Là ân nhân, là thiên tài, và chỉ mình tôi biết sự yếu đuối của anh ấy. Dù là ảo tưởng thì tôi vẫn tin như vậy. Hơn nữa, còn có cả sự hối hận vì đã một lần để anh ấy chết mà không làm được gì. Dù thế nào thì cũng không thể không yêu được đúng không?"

Câu chuyện của Taliho nghe cũng không phải không có lý, nhưng nghe như cô ấy đang phân định cảm xúc của mình quá rạch ròi để gọi là tình yêu. Hay nói đúng hơn, giống như đang thay thế những thứ thực sự phức tạp hơn bằng những cách diễn đạt dễ hiểu để giải thích.

"Vậy thì? Vì Hominini chết rồi, nên thay vào đó chị định dựng Kaya lên làm đối thủ cạnh tranh à?"

"Đó là một trong những mục đích của tôi."

"Thế mục đích khác là?"

"Mục đích lớn nhất là —"

Giữa chừng câu nói, Taliho im bặt. Akiho im lặng nhìn nghiêng khuôn mặt cô ấy. Cô ấy nhăn mặt nói:

"Là để Yurii... yêu chính bản thân mình."

Akiho buột miệng cười. Dù có cố tỏ ra ngầu đến đâu, cái nhăn mặt đó chắc chắn là để che giấu sự ngại ngùng.

Cùng đêm đó, Yurii đang ở tại khách sạn ga Kamisaki.

Vừa quay lại đội chính của Xứ Sở Bình Yên thì mọi người đã bỏ chạy hết chẳng còn ai. Vậy thì chẳng có lý do gì đặc biệt để rời khỏi khách sạn có chiếc giường sạch sẽ này. Căn phòng khách được chọn làm phòng ngủ đêm nay là một căn phòng khá rộng có đặt giường đôi, và kê một chiếc bàn viết trông cũng kha khá ở sát tường.

Ngồi xuống ghế trước chiếc bàn đó, Yurii từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền. Anh đặt cây bút đang cầm trên tay trở lại ống cắm bút.

Trên bàn có một tờ giấy ghi chú. Nét chữ trên đó không phải của Yurii. Chữ viết ngay ngắn nhưng hơi vội.

Cậu đã lái xe trên con đường ven biển có phong cảnh đẹp vào một ngày cuối đông.

Thứ được viết ở đó là nguyên nhân cái chết của chính Yurii ở thế giới cũ. Nguyên nhân cái chết của gã đàn ông nhàm chán, khi đó mang tên Mizukami Ren.

Lý do trực tiếp có hai. Thứ nhất là vì ngày hôm đó trời nắng đẹp ấm áp, cảm giác rất dễ chịu.

Thứ hai là vì tách trà Haga Rin pha ngon không chê vào đâu được.

Haga Rin, Yurii lẩm bẩm trong lòng. Một cái tên không có trong ký ức. Không, nhưng mà, có chút lấn cấn. Có thể đã nghe ở đâu đó rồi.

Ngày hôm đó, xác suất cậu chọn tự sát chỉ khoảng một phần một nghìn. Nhưng cậu đã rút trúng cái một phần một nghìn đó. Cậu đã hoàn toàn thỏa mãn với cuộc đời, và vì chán sống nên đã chết.

Yurii cầm tờ giấy đó lên, xé làm đôi.

Nếu những điều viết ở đây là sự thật, thì quả là nhàm chán hết sức.

Một gã đàn ông tẻ nhạt, chết vì một lý do cũng tẻ nhạt không kém.

Đó là loại câu chuyện mà Yurii này tuyệt nhiên không mảy may hứng thú.