Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6722

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 04 - Chương 1 Thiếu niên quyết tâm trở thành anh hùng

1

Yurii tự thấy bản thân là một kẻ đơn giản đến tẻ nhạt.

Đầu tiên, hắn thiết lập một mục tiêu trong tầm tay, sau đó tìm phương pháp để đạt được nó. Khi đã tìm ra cách thức phù hợp, việc còn lại chỉ là lẳng lặng thực thi.

Hắn sống bằng sự lặp lại của quy trình ấy.

Dù trải qua những ngày tháng đơn thuần đến mức nhàm chán, nhưng lạ thay, trong mắt người ngoài, Yurii lại bị đánh giá là một kẻ tùy hứng, suy nghĩ khó lường.

Về lý do cho sự đánh giá này, bản thân Yurii phỏng đoán có hai nguyên nhân.

Thứ nhất là cơ sở để thiết lập mục tiêu.

Cũng giống như bao người khác, lý do của Yurii xuất phát từ cảm xúc cá nhân. Cái này vui hơn, cái kia tuyệt hơn, hay cái nọ thuyết phục hơn. Hắn dựa trên những cảm xúc thường tình đó để quyết định đích đến. Thế nhưng, hắn tự hỏi liệu cấu trúc cảm xúc của mình có hơi khó hiểu với người thường chăng? Ví dụ, những điều kẻ khác thấy bi thương thì Yurii lại thấy thú vị, hoặc ngược lại. Hắn không nghĩ tâm tính mình lệch lạc quá xa so với nhân quần, nhưng chắc hẳn vẫn có đôi chút khác biệt.

Thứ hai là cách đặt mục tiêu. Đây là điều chính hắn cũng cảm thấy không giống số đông: Yurii hoàn toàn không có những mục tiêu dài hạn.

Từ nhỏ, hắn đã là một đứa trẻ không có cái gọi là "ước mơ tương lai". Hắn thích cả việc học lẫn vận động, nhưng lại chẳng hề muốn trở thành học giả hay vận động viên. Thỉnh thoảng, hắn cũng đặt ra những cột mốc như "bài kiểm tra tới sẽ đứng nhất khối" hay "rút ngắn thời gian bơi một cây số thêm năm giây nữa". Nhưng đó chỉ là cách để hữu hình hóa thành quả của việc rèn luyện, chứ không phải là đích đến cuối cùng.

Nói một cách dễ hiểu, nguyên lý hành động của Yurii gói gọn trong việc: "Chứng minh những gì mình cảm thấy 'có vẻ làm được' thành 'thực sự làm được'".

Điều này không thay đổi từ khi hắn là đứa trẻ một tuổi xếp những khối gỗ đồ chơi cho đến tận bây giờ, khi đang giữ cương vị thủ lĩnh của PORT. Không chí lớn, chẳng dã tâm, chỉ đơn giản là cảm giác dễ chịu khi chứng minh được khả năng của mình.

Yurii nghĩ bản thân là một kẻ vô vị. Vì hắn chẳng có lấy một ước mơ nào. Nhưng hắn cũng không thấy cần thiết phải đi giải thích điều đó cho thiên hạ, nên chấp nhận việc bị gọi là kẻ lập dị. Dù trong thâm tâm, hắn vẫn nghĩ: Cũng đâu đến mức đó.

Ngày 11 tháng 8 – Ba ngày sau trận chiến với Tsukio.

Và một tuần trước khi Yurii cùng Hominini rời khỏi PORT.

Tại một phòng thuộc khách sạn thành phố được dùng làm nơi cư trú, Yurii đón tiếp hai vị khách. Trong không gian bài trí bộ sofa tiếp khách, họ cùng nhau thưởng thức trà.

Lá trà được chọn là loại hương liệu pha trộn của một thương hiệu lâu đời từ Pháp còn sót lại trong khách sạn. Tuy là loại trà thượng hạng ngát hương hoa cỏ, nhưng Yurii vẫn cảm thấy có gì đó chưa trọn vẹn. Hắn đã quá quen với những tách hồng trà do Taliho pha.

Một trong hai vị khách – Ido – đặt tách trà xuống đĩa lót.

"Ngài định xử lý vụ Hominini thế nào?"

Yurii vừa đưa tay về phía đĩa bánh quy, vừa khẽ nghiêng đầu.

"Thế nào là thế nào?"

"Chắc không cần tôi phải giải thích chứ ạ."

Thở hắt ra một hơi, Yurii mỉm cười.

Hiện tại, Hominini đang ở trong một tình thế khá rắc rối. Nguyên nhân bắt nguồn từ việc hắn đã phớt lờ quyết định chung của toàn thể PORT trong trận chiến với Tsukio và chĩa nanh vuốt về phía Yurii. Vốn dĩ kế hoạch đối phó Tsukio do chính hắn đề xuất đã đẩy Yurii vào hiểm cảnh, nhưng chuyện đó thì không sao. Mọi thứ vẫn giữ được cái danh nghĩa "vì PORT", và xét trên khía cạnh một kế hoạch liều mạng thì chính Hominini cũng đã đứng ra đối đầu với Tsukio trước, nên cũng chẳng phải là không công bằng.

Vấn đề nằm ở những gì xảy ra sau đó.

Hominini đã mua chuộc khoảng mười lính gác xung quanh Yurii, ép họ quay họng súng – vốn dĩ nên nhắm vào Tsukio – về phía Yurii. Mục đích là ép Yurii từ bỏ toàn bộ cổ phần PORT mà cậu đang nắm giữ.

Sự thật này giờ đây đã trở thành một quân bài nằm gọn trong tay Yurii. Tuy chưa báo cáo lên Hội nghị Bàn Tròn – cơ quan ra quyết định của PORT, nhưng cậu đã có đủ tài liệu để làm điều đó bất cứ lúc nào.

Và tình huống này đã trở thành một "bí mật công khai" tại Bàn Tròn.

Cái tình huống nực cười – một bí mật mà ai cũng biết – nảy sinh là do một số thành viên Bàn Tròn vẫn cho rằng Hominini còn giá trị lợi dụng. Đối trọng lớn nhất với Yurii chắc chắn là Hominini. Nếu Hominini thất thế, sẽ chẳng còn ai đủ sức đe dọa vị thế của Yurii nữa. Với những kẻ đang hổ rình mồi nhắm đến chiếc ghế đứng đầu PORT, họ muốn giữ Hominini lại thêm chút nữa.

Tuy nhiên, nếu Yurii thực sự làm lớn chuyện, họ cũng sẽ tán thành việc trừng phạt Hominini. Nếu dung túng cho hành vi phản bội thủ lĩnh, PORT sẽ không còn xứng đáng được gọi là một đội nữa.

Mọi quyền quyết định đều nằm trong tay Yurii. Đó là lẽ đương nhiên.

Yurii mỉm cười với Ido.

"Với tư cách cá nhân, hẳn là anh muốn xóa sổ gã đó càng nhanh càng tốt nhỉ?"

"Ai biết. Đó đâu phải việc tôi cần bận tâm. Chỉ cần địa vị của ngài vững như bàn thạch là đủ."

"Tôi nghe nói trong trận chiến với Tsukio, anh cũng có vài điểm đáng ngờ đấy."

"Chỉ là những lời đồn đại nhàm chán thôi, phải không?"

"Ừ. Tôi cũng chẳng để tâm đâu."

Theo những gì Yurii biết, Trinh Sát Viên xuất sắc nhất tại Kamisaki chính là Ido. Dù anh ta có làm gì trong bóng tối, cũng chẳng ai vạch trần được những bí mật đó. Vậy thì suy nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì.

Cậu và Ido có một giao kèo.

Với điều kiện không được động đến CLB Kinema – đội nhóm mà Ido từng thành lập khi còn mang tên Ginbuchi – Ido sẽ phục tùng Yurii. Yurii không có ý định buông tay Ido, và trong mắt Ido, Yurii cũng có giá trị lợi dụng. Vì thế, hai người là bạn tốt.

Vị khách còn lại lúc này mới lên tiếng.

"Có gì đâu mà phải làm bộ làm tịch. Hominini ngã ngựa thì ghế thủ lĩnh nhiệm kỳ tới hiển nhiên thuộc về cậu."

Pan. Một kẻ lập dị của Bàn Tròn, đôi khi còn được gọi với cái tên kèm theo tiền tố "Chưa xác định". Cô ta vắng mặt trong hầu hết các cuộc họp, thậm chí hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Một thiếu nữ nắm giữ quyền lực thực sự trong PORT nhưng lại chẳng mảy may quan tâm đến thứ quyền lực ấy.

"Bất ngờ thật. Cô cũng hứng thú với tương lai của PORT sao?"

"Cũng không hẳn, nhưng chuyện bầu cử thì có một chút."

"Hể. Tại sao?"

"Vì đã hứa rồi. Rằng phiếu bầu lần tới sẽ dành cho Hominini."

Ở PORT, cứ mỗi mười vòng lặp sẽ tiến hành bỏ phiếu bầu thủ lĩnh một lần. Trong cái thế giới Kamisaki lặp đi lặp lại tháng Tám này, mười vòng lặp – tức mười tháng mới thay đổi thủ lĩnh một lần có vẻ hơi nhiều. Nhưng chiến cục ở Kamisaki vốn dễ biến động, nên nếu bảo rằng thế là hợp lý thì cũng có vẻ hợp lý.

Cuộc bỏ phiếu tiếp theo dự kiến diễn ra vào cuối vòng lặp này. Tuy nhiên, Yurii đang chuẩn bị để đẩy sớm thời gian bỏ phiếu lên một chút. Việc thay đổi thông lệ ở PORT khá phiền phức, nhưng lần này cậu có trong tay vài quân bài tiện lợi nên mọi chuyện tiến triển khá suôn sẻ.

"Cô giữ chữ tín gớm nhỉ. Mấy cái lời hứa miệng, cứ quên quách đi là xong chứ gì?"

Yurii nghiêng đầu, nhìn sâu vào biểu cảm của Pan. Cậu kỳ vọng sẽ thoáng thấy chút toan tính của cô ta, nhưng chẳng phát hiện được gì đặc biệt. Đôi mắt ẩn sau lớp mái dài nặng nề chỉ nheo lại vẻ chán chường.

"Nếu thực sự quên thì tốt rồi. Nhưng khổ nỗi lỡ nhớ rồi, nên không lờ đi được."

"Tại sao?"

"Vì phá bỏ một lời hứa chẳng có giá trị gì để phá bỏ... cảm giác ghê tởm lắm."

"Vậy sao," Yurii đáp.

Cậu cũng khá đồng tình với những gì Pan nói. Bản thân Yurii cũng nghĩ rằng, thay vì chỉ giữ những lời hứa có lý do để giữ, cậu thà chỉ phá vỡ những lời hứa có giá trị để phá vỡ. Đó mới gọi là thành ý.

"Tóm lại đối với cô, tốt hơn hết là vụ việc của Hominini không bị truy cứu, và hắn ta cứ thế êm đẹp ra tranh cử."

"Sao cũng được. Tôi cũng chẳng định giúp hắn đến mức đó. Chỉ là muốn biết kết cục sẽ ra sao thôi."

"Ngược lại là Ido. Anh thì cho rằng nên nhanh chóng xóa sổ cái mầm mống tai họa mang tên Hominini đó đi."

"Quyết định là ở ngài. Như tôi đã nói ban nãy."

Yurii khẽ gật đầu.

Một Pan không hứng thú với bất cứ điều gì nhưng động cơ hành động lại hoàn toàn dựa trên sự tò mò, và một Ido nắm giữ nhiều thông tin hơn bất kỳ ai nhưng lại muốn giữ khoảng cách với việc vận hành PORT. Yurii không ghét hai kẻ "có vấn đề" này của Bàn Tròn. Họ tốt hơn nhiều so với đám người kia – những kẻ tranh giành chút quyền lực cỏn con chẳng khác nào so chiều cao của mấy hạt sồi, mà lại chẳng có chút tầm nhìn nào về tương lai.

Thực ra, chính bản thân Yurii cũng đang dần mất hứng thú với Bàn Tròn. Vốn dĩ, cậu nhắm đến vị trí thủ lĩnh PORT cũng chẳng vì lý do gì to tát. Do không có việc gì khác để làm, nên cậu cứ thử trở thành người đứng đầu đội nhóm lớn nhất Kamisaki xem sao.

Ido và Pan. Yurii chính là người đã lên kế hoạch cho buổi tiệc trà với hai người họ.

Cầm tách trà lên, Yurii đi vào vấn đề chính.

"Nhân tiện, tôi có chuyện muốn bàn với hai người."

"Chuyện gì vậy ạ?" Ido đáp. Pan thì im lặng nhìn cậu.

Đưa mắt nhìn luân phiên cả hai, Yurii tuyên bố:

"Một trong hai người, có thể làm thủ lĩnh nhiệm kỳ tới không?"

Hiện tại, Yurii có những việc cần ưu tiên thực hiện. Trận thua trước Tsukio vừa rồi đã sinh ra những việc vặt vãnh cần giải quyết. Nhưng làm thủ lĩnh của PORT thì khá là gò bó, và Yurii muốn có được sự tự do trong chốc lát.

"Ngài dự định làm gì sao?"

Ido hỏi. Đó là một câu hỏi khá tẻ nhạt so với những gì thường thốt ra từ miệng anh ta.

"Rõ ràng quá rồi còn gì? Là đi 'tu luyện' đấy."

Yurii luôn tự coi mình là một kẻ hết sức đơn giản. Vì đã thua Tsukio, nên cậu quyết định phải trở nên mạnh mẽ hơn. Chuyện chỉ đơn giản có thế thôi.

Murasaki cảm thấy Xứ Sở Bình Yên hiện đang gia tăng sức mạnh một cách chóng mặt.

Lý do rất rõ ràng. Người nắm thực quyền điều hành đội nhóm đã trở thành Water. Kể từ khi Simon thất thế cách đây khoảng hai vòng lặp, cô ấy tập trung chủ yếu vào nội chính.

Xứ Sở Bình Yên sau khi nuốt chửng các đội khác và phình to ra, tuyệt nhiên không thể gọi là một đội nhóm lành mạnh. Bởi lẽ, những kẻ chỉ biết vâng vâng dạ dạ tuân theo chỉ thị cấp trên lại là những kẻ được đánh giá cao nhất, được ban phát địa vị và điểm số. Dùng từ "lòng trung thành" để miêu tả tiêu chuẩn đánh giá đó nghe có vẻ chính đáng, nhưng thực tế đó là tình trạng ưu ái cho những kẻ cam tâm làm con rối cho Người Kể Chuyện trước đây – Simon.

Water đang giải thể cơ cấu đó và tái tổ chức lại đội nhóm dựa trên thực lực.

Nhìn chung, mọi việc có vẻ đang tiến triển tốt.

Tuy nhiên, dường như Water cũng có vài nỗi trăn trở. Không phải là những rắc rối tiêu cực. Số điểm lên tới 300.000 thu được từ trận chiến với Tsukio chính là nguồn cơn của nỗi trăn trở đó.

"Phải quyết định cách phân bổ số điểm này trước vòng lặp tới. Đại khái có hai hướng suy nghĩ."

Vừa nói, cô ấy vừa nằm dài chiếm trọn chiếc ghế sofa ba người ngồi. Trên bàn là đĩa sandwich cho bữa trưa.

Ngồi ở ghế sofa đối diện, Murasaki gật đầu đáp:

"Tập trung vào một điểm, hay chia đều ra, đúng không ạ?"

"Ừ. Tất nhiên, chia cho càng nhiều người thì càng ít sự bất mãn. Nhưng như thế thì không hiệu quả."

Điểm số ở Kamisaki – hay nói đúng hơn là tính năng của các năng lực – khó có thể nói là đạt được sự cân bằng như trong game. Rõ ràng việc tập trung sức mạnh vào một điểm sẽ mang lại chiến lực cao hơn. Nếu mười người mỗi người giữ 1.000P đấu với một người giữ 10.000P, thì gần như chắc chắn kẻ giữ 10.000P sẽ thắng.

"Vậy, sẽ dồn 300.000P cho một người sao?"

"Nếu chỉ xét đến sức mạnh trên những con số thì là vậy. Nhưng chỉ một người thôi thì không thực tế. Một người chơi sở hữu 300.000P hoàn toàn có thể một mình đánh sập Bình Yên."

Thực tế, Xứ Sở Bình Yên đã trải qua một cơn khủng hoảng suýt soát ngay bờ vực vào hai vòng lặp trước. Bạch Miêu của Đế quốc Mike đã đơn thương độc mã xông vào Bình Yên và đứng trước mặt thủ lĩnh – Lily. Khi đó, số điểm của Bạch Miêu vào khoảng 110.000. Tất nhiên, đó là con số phi thường đối với một cá nhân, nhưng so với 300.000 thì chưa bằng một nửa.

Thế nhưng...

"Ngay cả khi có chị ở đây sao?"

Xứ Sở Bình Yên bị Bạch Miêu đơn độc tấn công khi đó là đội nhóm dưới thời Simon nắm thực quyền. Giờ thì đã khác.

Water gật đầu cái rụp.

"Thực tế thì chắc là chặn được thôi. Nhưng có thể sẽ nảy sinh hiểu lầm rằng 'biết đâu lại làm được'. Tôi không muốn ôm thêm mấy mầm mống rắc rối thừa thãi."

"Ra vậy."

"Điểm rơi hợp lý chắc là chia đều cho ba người, mỗi người 100.000P. Như vậy sẽ không vượt quá số điểm của Lily, nhưng lại tạo ra được ba quân cờ hữu dụng trên chiến trường. Vấn đề là chọn ai."

"Chẳng phải chị đã quyết định đại khái rồi sao?"

"Cũng không hẳn. Kiểu như là đang có vài ứng cử viên ấy. Vẫn còn chút thời gian cho đến khi vòng lặp kết thúc, tôi muốn chốt xong trước lúc đó."

Việc dùng điểm để mua hoặc mở rộng năng lực chỉ được thực hiện vào thời điểm chuyển giao vòng lặp. Vì thế từ giờ đến lúc đó vẫn còn thời gian, nhưng nếu không quyết định xong việc phân chia điểm trước vòng lặp tới thì sẽ phải đợi thêm một vòng lặp nữa. Việc cứ khư khư giữ số điểm vô giá trị khi không được sử dụng và lãng phí mất một vòng lặp là quá kém hiệu quả.

"Ứng cử viên là những ai?"

"Một người là cô."

Murasaki thành thật nhăn mặt.

"Chị đang đùa đấy à?"

"Thực ra tôi thấy cũng không tệ. Trong trường hợp của cô, 100.000P sẽ được chia sẻ thêm với Nick."

"Vẫn còn những người đàng hoàng hơn chứ."

"Nếu nói là tốt hơn bộ đôi các cô một chút, thì chắc là anh Kido."

Cảm thấy chuyện này như một trò đùa, Murasaki đáp nhẹ tênh:

"Anh ta là người của đội khác mà."

Nhưng Water tỉnh bơ nói:

"Ừ. Thế nên tôi mới bảo là còn chút thời gian đến hết vòng lặp."

Nghe vậy, Murasaki nhíu mày.

"Chị định đánh bại Kinema sao?"

"Biết đâu đấy. Đội có cả Kaya và anh Tsukio thì cái giá phải trả hơi cao."

"Mà ý tôi là, không có ai thuộc nhóm thành viên cốt cán của Bình Yên sao? Trong số các ứng cử viên ấy."

Nếu tạo ra ba vị trí 100.000P, thì một hoặc hai trong số đó nên dành cho những người đã gắn bó lâu năm với đội này. Dù có nói là thực lực chủ nghĩa thì cũng phải có giới hạn. Nếu không trân trọng người trong đội, việc nội bộ rạn nứt là điều thấy rõ trước mắt.

Water vẫn nằm trên sofa, đưa miếng sandwich dưa chuột và phô mai lên miệng.

"So với cô Korogi thì mọi người đều kém hơn một bậc. Người có vẻ còn dùng được là Watatsumi."

Watatsumi là một thanh niên đã trở thành thủ lĩnh của một trong mười đơn vị thuộc Bình Yên khoảng hai vòng lặp trước. Murasaki không quen biết nhiều, nhưng có nghe tin đồn.

"Chẳng phải Watatsumi thuộc phe Simon sao?"

"Chuyện đó thì sao cũng được. Những kẻ ủng hộ Simon cũng là một phần của Bình Yên."

"Sẽ có phản bội đấy."

"Dù có phản bội tôi thì hắn cũng không phản bội Lily đâu. Với vỏn vẹn 100.000P, những gì làm được cũng giới hạn thôi."

"Còn ai nữa?"

"Không thể gọi là cốt cán, nhưng Uno gần như chắc chắn. Đây là do ý muốn của tôi."

Uno từng là thủ lĩnh của Bulldogs, một đội tầm trung. Giờ đây ông ta đang giữ chức chỉ huy đơn vị của Bình Yên.

"Vậy là Watatsumi, Uno, và một người nữa sao?"

"Chỉ là ứng cử viên thôi. Còn tùy thuộc vào việc các thành viên của chúng ta thế nào vào thời điểm lặp."

"Chị thực sự định lấy anh Kido sao?"

Điều đó, tuy bất ngờ, nhưng với Murasaki không phải là chuyện xấu. Có lẽ với người đó, được Bình Yên thu nhận sẽ an toàn hơn là ở lại Kinema.

Nhưng Water lắc đầu.

"Xét về mặt mong muốn, thì còn có người xếp trên nữa."

"Ví dụ như?"

"Nếu được chọn tự do từ CLB Kinema, thì ví dụ như Akiho Shiori."

Murasaki không phải không biết cái tên đó. Một trong hai tân binh kỳ lạ của CLB Kinema. Nhưng ngay cả trong các cuộc trò chuyện với Water, cô cũng chỉ thường nghe nhắc đến cái tên còn lại – Kaya Ayumu, chứ Akiho thì ít khi được bàn tới.

"Cô ta mạnh lắm sao?"

"Không. Về mặt thể chất, chỉ là một nữ sinh cấp ba cực kỳ bình thường."

"Vậy tại sao?"

"Cô bé đó mang ý nghĩa hoàn toàn khác với những quân bài còn lại. Tuy hoàn toàn không giúp gia tăng chiến lực trực tiếp, nhưng nếu đưa cho Akiho 100.000P và bảo cô ta đi đánh bại mấy đội tầm trung quanh đây – như Robinson hay Mary Celeste, thì chắc chắn sẽ thành công. Nếu bản thân cô ta có hứng thú."

"Đánh giá cao quá nhỉ."

Water im lặng nhìn đĩa sandwich một lúc lâu. Cứ tưởng cô ấy chỉ đang phân vân xem nên chọn món trứng hay món rau kẹp cà chua tiếp theo, nhưng hóa ra câu chuyện vẫn còn tiếp diễn.

Một lát sau, cô ấy nói, giọng có vẻ thích thú:

"Trên mười bàn cờ riêng biệt, nếu tôi và Akiho đấu mười ván, tôi sẽ thắng bảy. Có khi là tám, hoặc chín."

"Ý chị là chắc chắn sẽ thua một ván sao?"

"Cũng đúng, nhưng quan trọng không phải ở đó. Ngay cả khi chỉ thắng được một trong mười ván, cô bé đó cũng sẽ nhìn ra bàn cờ đó chỉ trong nháy mắt. Và sẽ nhanh chóng rút lui khỏi chín ván còn lại."

Nghe vậy thì quả thực có vẻ tài năng đấy, nhưng...

"Nhưng hiện tại, chị cũng đâu thể tự nhiên đưa 100.000P cho một cô gái chẳng có tiếng tăm gì của đội khác được."

Đại khái là Water dường như luôn bị cùn mòn khả năng phán đoán trong những việc liên quan đến Kaya Ayumu. Cô ấy đánh giá đối phương quá cao. Trong mắt Murasaki, so với một Water đã leo lên vị trí thực quyền tối cao của Bình Yên chỉ trong 30 vòng lặp kể từ khi đến Kamisaki, thì những người chơi khác chẳng là gì cả. May ra chỉ có Yurii của PORT là đủ tư cách để được nhắc đến cùng hàng.

Water dường như đã chọn miếng sandwich dăm bông. Cô ấy vừa với tay lấy nó vừa nói:

"Vốn dĩ tôi cũng không đưa Akiho vào danh sách ứng cử viên. Với lại từ trước đến giờ, có một người mà tôi luôn khao khát. Nếu phải lấy người chơi từ bên ngoài, tôi sẽ chọn cô ấy."

"Đó là?"

"Bạch Miêu."

Thủ lĩnh Đế quốc Mike. Chỉ nhanh, chỉ mạnh, một thực lực gia đích thực của Kamisaki mà chưa ai có thể khuất phục.

Trong lòng Murasaki cũng nảy ra một suy tưởng.

Hiện tại khi Tsukio đã mất phần lớn điểm số, chẳng phải cá nhân mạnh nhất Kamisaki chính là Bạch Miêu sao? Liệu có ai né được đòn tấn công của cô ta? Liệu có ai đánh trúng được cô ta?

Ít nhất trong số các thành viên Bình Yên thì không thể tưởng tượng ra được. Nếu Bình Yên không được, thì bất kỳ đội tầm trung nào cũng không được. Nếu có ngoại lệ, thì chỉ có PORT.

Ví dụ như Bạch Miêu và Yurii đấu tay đôi, rốt cuộc ai sẽ thắng?

"Trong vòng lặp này, tôi sẽ đoạt lấy Bạch Miêu."

Vì thế, hãy trói chân trói tay Kaya lại, Water đã nói như vậy.

2

Hominini có một quan điểm độc đáo về thời gian.

Kim đồng hồ trôi đi, lúc thì nhanh, lúc lại chậm. Vậy mà lũ người đời cứ khăng khăng chúng chính xác lắm. Rằng đồng hồ cơ thì sai lệch vài giây mỗi ngày, còn đồng hồ nguyên tử tối tân thì mười tỷ năm cũng chẳng lệch một giây. Nhưng Hominini thấy đếch lọt tai.

Cái gọi là "một giây chính xác" ấy, rốt cuộc thằng nào chứng minh, và chứng minh kiểu gì?

Lấy so với một cái đồng hồ chính xác hơn à? Chuyện nực cười.

Hominini cũng thuộc dạng khá thông minh, nên hắn biết định nghĩa hiện đại về một giây. Dù chỉ là kiến thức nghe lỏm ở đâu đó, nhưng hình như người ta dựa vào sóng vi ba "cực kỳ quy củ" mà nguyên tử Cesium phát ra.

Nhưng thế thì cũng vậy cả thôi. Ai là người đã chứng minh tính chính xác của Cesium, và bằng cách nào? Chắc là cũng có lý lẽ gì đấy, nhưng kiểu gì chả sai ở đâu đó.

Cái đồng hồ nguyên tử tối tân kia, nếu thực sự vứt lăn lóc mười tỷ năm, chắc chắn sẽ lệch pha khủng khiếp. Thực tế thì nó sẽ hỏng hóc và chết máy ở đâu đó rồi, nhưng ý không phải chuyện đó. Cũng chẳng phải chuyện không gian bị bẻ cong do trọng lực hay ánh sáng thế nọ thế kia. Ngay cả trong điều kiện lý tưởng, một chiếc đồng hồ nguyên tử hoạt động đúng như kỳ vọng cũng chắc chắn sẽ sai lệch so với tính toán.

Mấy tay học giả nhìn vào đó, nhận ra lý thuyết sai ở đâu đấy, rồi lại tìm ra một lý thuyết mới. Kiểu vậy đó.

Ngay từ đầu, Hominini đã chẳng hứng thú gì với cái gọi là sự chính xác của dòng thời gian. Hắn quan niệm thời gian biến động tùy theo hoàn cảnh của người xem đồng hồ, và chính sự biến động đó mới là bản chất.

Một mình trong quán bar bán hầm, hắn vừa nốc rượu Bourbon nguyên chất, vừa tháo đồng hồ đeo tay ra ngắm nghía. Kim đồng hồ nhích từng chút chậm chạp. Cứ như nó đã kiệt sức mà ngồi bệt xuống vậy.

Tức là, thời gian đang bảo tao hãy suy nghĩ đi.

Rằng tại sao thời gian lại trôi chậm thế này.

Phải nảy số cho nước đi tiếp theo. Một đòn quyết định để lôi cổ thằng Yurii khỏi cái ghế đỉnh cao của PORT. Một cú đấm vào mặt tên Tsukio đã giết Grizzly và Wakatake. Quân bài trong tay không còn nhiều. Những gì thu thập được ở PORT đã dùng sạch trong trận chiến với Tsukio. Và đã thất bại thảm hại. Yurii vẫn sống, còn Hominini chỉ còn lại cái điểm yếu là đã từng nhắm vào đầu nó.

Vì thế, đám người được hắn dùng lợi ích để lôi kéo giờ không dùng được nữa. Ngay lúc này đây, bọn chúng chắc đang tuyệt vọng tìm cách cắt đuôi hắn để quay sang nịnh nọt Yurii.

Nhưng cũng chưa đến mức hết đường. Vẫn còn vài anh em thực sự hợp cạ. Nên chỉ cần lóe lên một ý tưởng, kim đồng hồ chắc sẽ lại bắt đầu chạy vù vù.

Cơ mà, có vội cũng chẳng được gì.

Hominini ực một hơi hết sạch ly rượu, rồi lại rót thêm thứ rượu đó vào cái ly rỗng. Chẳng phải rượu ngon lành gì. Một chai cỡ hai ngàn yên. Quy đổi ra điểm số lưu hành như tiền tệ trong PORT, thì chỉ tốn có 2 point. Vị của nó cũng không hợp gu Hominini. Cảm giác cứ ngọt lợ thế nào ấy. Không, hắn không phàn nàn chuyện Bourbon ngọt, nhưng cũng phải có loại này loại kia chứ. Hắn muốn một vị ngọt ngây thơ, trong sáng hơn một chút. Như cánh đồng hướng dương chẳng hạn. Nhưng cũng có khi uống rượu không hợp lại dễ say một cách dễ chịu hơn.

Lúc này, đồng hồ của Hominini đang tiến về phía trước một cách chậm chạp và rất đỗi bình thường.

Thời gian đang bảo hắn hãy đau buồn cho thỏa thích đi.

Grizzly và Wakatake đã chết. Cả hai đều là những gã tốt. Đều là những thằng ngốc, nhát gan và dễ tổn thương. Việc tìm ra nước đi tiếp theo, hãy cứ để sau khi hắn suy sụp, hối hận và khóc lóc một chút đã.

Đang nhâm nhi ly rượu, tiếng gõ cửa vang lên.

"Hả?" hắn lầm bầm, quay mặt về phía đó.

Cánh cửa mở ra, tay đặt trên đó, kẻ thù không đội trời chung đang đứng sừng sững.

"Có việc gì, Yurii?"

"Tự nhiên muốn uống chút rượu. Vừa hay tìm thấy biển hiệu quán bar."

"Biến đi. Ở đây không có loại rượu hợp với mày đâu."

"Đừng có xù lông lên thế, người anh em. Trông nhỏ mọn lắm."

"Im đi, kỳ phùng địch thủ. Tao có cách bài trí của riêng tao."

Yurii tiến lại gần Hominini với vẻ thản nhiên, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Ly đâu?"

"Nhìn là thấy chứ gì. Bên kia quầy."

"Cậu lấy giúp tôi đi. Vừa ngồi xuống đã đứng lên thì mất hình tượng lắm."

"Tại sao tao phải làm thế?"

"Tháng trước, tôi bao cậu ăn mì Soba còn gì."

Chậc, Hominini tặc lưỡi, đứng dậy.

"Muốn uống gì?"

"Giống cậu là được. Nhưng cho thêm đá vào."

"Không có ly Rock."

"Tại sao quán bar lại không có ly Rock?"

"Đến hôm kia vẫn còn. Tức quá nên đập hết rồi."

"Trẻ con à."

"Là con người."

"Vậy cho tôi Scotch đi. Tôi không có sở thích uống Bourbon nguyên chất."

Bước vào trong quầy, Hominini chọn một chai Scotch ưng ý, rót ra ly rồi đặt trước mặt Yurii. Thấy phiền phức khi phải vòng ra ngoài để về chỗ, hắn đứng luôn trong quầy và cầm lấy ly của mình.

Yurii không đổi sắc mặt, nhấp môi ly Scotch rồi nói:

"Thực ra tôi đến để gặp cậu."

"Tất nhiên rồi. Quyết định trừng phạt tao đã có chưa?"

"Là về chuyện đó đấy. Tôi muốn giao dịch."

"Gom phiếu bầu à?"

Người chiến thắng trong cuộc bầu cử tới, chắc chắn là Yurii. Nhưng nếu đã thắng, thì thắng áp đảo vẫn tốt hơn. Nó ảnh hưởng đến việc điều hành đội nhóm sau này.

Nhưng Yurii khẽ nghiêng đầu.

"Chuyện bầu cử sao cũng được. Chuyện đó xong rồi."

Hominini nhấp môi ly Bourbon.

"Đồng hồ của mày lúc nào cũng chạy nhanh nhỉ."

"Ai biết. Tôi không hay xem lắm. Vì không hứng thú mà."

"Đồng hồ là thứ hay ho đấy chứ? Tao có thể chọn cho mày một cái sành điệu."

"Vậy sao. Nhưng lúc nào nhìn vào cũng thấy nó đúng như tưởng tượng nên chán lắm."

Hẳn là thế rồi. Đồng hồ của Yurii chắc chẳng bao giờ chạy nhanh hay chậm đâu. Nhưng so với một Yurii như thế, vụ này hắn hành động hơi chậm chạp. Tức là, việc loại bỏ Hominini diễn ra quá chậm.

"Giao dịch là gì?"

"Tôi sẽ không truy cứu việc cậu nhắm vào tôi."

"Giá bao nhiêu?"

"Cậu phải rời khỏi PORT."

"Chỉ là trục xuất thôi sao? Hiền lành gớm."

Nếu suy nghĩ một cách thông minh (clever), thì việc tống cổ nhân tài khỏi đội nhóm chẳng có gì tốt đẹp. Cách làm đúng đắn là dùng lời ngon ngọt lừa phỉnh để bắt nôn hết điểm ra, sau đó mới giết.

Yurii xoay xoay ly rượu trên tay, cười nhạt.

"Chuyện này chỉ nói ở đây thôi nhé."

"À. Tao thích lắm. Mấy câu thoại kiểu 'chỉ nói ở đây' mà đi đâu cũng nghe thấy ấy."

"Đừng có đùa cợt. Chuyện nghiêm túc đấy."

"Vậy sao. Chuyện gì?"

"Việc cắt cổ cậu theo nghĩa vật lý thì sao cũng được. Vòng lặp sẽ xóa sạch vết máu. Nhưng nếu trừng phạt cậu, thì không thể không xử lý người còn lại giống như vậy, đúng không?"

"Taliho."

"Cậu cũng giỏi thật, vươn tay tới tận cô ấy. Rất ấn tượng."

Hiếm khi thấy Yurii đoán sai.

Việc lôi kéo được Taliho, ngay cả với Hominini cũng là chuyện ngoài dự tính. Nói chính xác thì là cô ta tự tiếp cận, hắn đoán chắc giữa cô ta và Yurii có xích mích gì đó. Nhưng hắn không vạch trần chuyện đó.

"Tao cứ tưởng cỡ mày thì vứt bỏ một đứa thuộc hạ dễ như bỡn chứ."

"Để làm gì?"

Yurii nghiêng đầu với vẻ thực sự không hiểu. Không cười, cũng chẳng cau mày, cậu ta tiếp tục:

"Mọi việc đều có thứ tự ưu tiên. Tôi không nói Taliho quan trọng hơn tất thảy. Nhưng cô ấy cũng không rẻ rúng đến mức có thể giết bỏ chỉ vì một cuộc tranh giành vị trí đứng đầu PORT."

Thực ra Hominini không ghét Yurii.

Không, ghét cay ghét đắng, nhưng cũng yêu quý hắn nhiều tương đương chừng ấy. Đơn giản vì hắn mạnh. Hominini quyết định tôn trọng những kẻ mạnh. Cùng với lòng kính yêu, hắn sẽ trân trọng kéo cổ kẻ đó xuống.

"Thứ quan trọng hơn cả vị trí đứng đầu PORT của mày là gì?"

"Nhiều lắm. Một cuộc hẹn ăn tối với mỹ nhân, tách hồng trà ngon, một hiện thực đầy tính bất ngờ. Hiện tại thì tôi muốn sức mạnh. Cụ thể là kinh nghiệm trên chiến trường."

"Cái đó mày có thừa rồi còn gì?"

"Cũng không hẳn. Tôi đã chỉ huy nhiều, nhưng kinh nghiệm đấm nhau tay đôi với kẻ địch mạnh thì không nhiều lắm. Thế nên từ giờ, tôi quyết định đi trưởng thành đây."

"Đi đâu?"

"Ra bên ngoài PORT. Đội nhóm này xoay sở chậm chạp quá, không được."

Nghĩa là...

Rời khỏi PORT sao.

Thằng cha này lúc nào cũng coi thường thế gian. Nhưng Yurii là thế mà. Nên hắn cũng chẳng ngạc nhiên. Hominini hỏi ngắn gọn:

"Thủ lĩnh tính sao?"

"Tôi đã dàn xếp để nhường lại cho Pan. Hai phần ba Bàn Tròn đã đồng ý."

"Rời PORT thì đi đâu?"

"Ngay đội bên cạnh thôi. Eden. Mà, một nửa nó cũng giống như PORT rồi. Nhưng không bị ràng buộc, có thể tự do gây gổ."

Cuối cùng Yurii cũng thay đổi biểu cảm. Cậu ta nốc cạn ly Scotch, dùng ngón cái quệt qua khóe miệng đang cười.

"Ngay từ đầu tôi đang nói chuyện đó đấy thôi. Tôi sẽ không truy cứu vụ cậu phản bội. Vì thế hãy đi cùng tôi sang Eden. Chắc chắn sẽ vui lắm."

"Tại sao lại lôi cả tao theo?"

"Chuyện đơn giản thôi. Tôi cần chiến lực. Tôi đã hứa với Bàn Tròn rằng để đổi lấy việc chuyển sang Eden, tôi sẽ mang về ba đội tầm trung. Nhưng đối đầu với Bình Yên mà một mình hạ ba đội thì không đủ thời gian. Nên cần những quân cờ dùng được, mà nhân tài kiểu đó thì có hạn. Tôi không thể bòn rút thêm chiến lực từ cái PORT mà tôi sắp rời bỏ nữa. Thế nên, là cậu đấy. Hominini. Dù tôi có nói không truy cứu, thì kiểu gì cậu cũng sẽ bị cấm túc một thời gian."

Không tệ. Câu chuyện trở nên đơn giản thế là tốt.

Hominini cũng không ghét cái trò bắt tay giả tạo hay phản bội lặp đi lặp lại ở PORT, nhưng hắn cũng đang bực bội trong người. Hắn muốn đập vỡ cái gì đó có cảm giác tay hơn là một chiếc ly Rock.

"Nhận lời cũng được. Nhưng có một điều kiện."

"Hể. Gì thế?"

"Tao muốn có quyền lấy đầu mày lúc mày đang ngủ."

"Thứ đó, không cần cất công xác nhận đâu. Tất nhiên cứ tùy ý cậu."

Vậy là chốt.

Kim đồng hồ lại một lần nữa đổi nhịp.

Vào một đêm trằn trọc không sao chợp mắt nổi, Akiho Shiori bước ra sảnh chờ của rạp chiếu phim. Cổ họng khô khốc, cô định bụng sẽ tìm chút trà ô long để giải tỏa.

Cô không xem giờ, nhưng đoán chừng lúc này khoảng hai giờ sáng. Sảnh lớn lờ mờ tối, tuy nhiên vẫn còn nguồn sáng. Chiếc đèn bàn đặt trên quầy tỏa ra thứ ánh sáng trắng mang vẻ hành chính lạnh lẽo, cắt ngang màn đêm đen đặc.

Ánh sáng ấy rọi chiếu vào Kaya Ayumu và cuốn sổ tay đặt trước mặt cậu. Chỉ có tiếng ngòi bút chì kim chạy trên giấy sột soạt là âm thanh duy nhất vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Akiho cất tiếng gọi.

"Chuyện cậu muốn làm Lãnh đạo thật sự nằm ngoài dự tính của tớ đấy."

Dù vẫn luôn tự tin rằng mình hiểu Kaya hơn bất cứ ai, nhưng rốt cuộc cô vẫn chẳng thể nào đọc vị được toàn bộ con người này.

Cậu trả lời mà không hề ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ.

"Tớ chẳng muốn làm Lãnh đạo chút nào. Tớ chỉ muốn sống một cuộc đời vô danh, chìm khuất giữa đám đông của thế giới này mà thôi."

"Ồ? Chẳng phải mục đích của cậu là làm 'Công chúa' sao?"

Đó là điều cậu đã nói ngay sau khi vừa đặt chân đến Kamisaki.

"Đến giờ tớ vẫn chưa từ bỏ giấc mơ đó đâu. Nhưng xét về mặt hiện thực thì khó khăn lắm."

"Không tìm được bộ váy nào ưng ý à?"

"Váy áo thì sao cũng được. Vấn đề nằm ở chàng Hiệp sĩ cơ. Người sẽ đứng ra bảo vệ tớ ấy."

"Tsukio-san thì sao?"

"Anh ấy cần phải được tung ra chiến trường thì mới cân bằng cán cân lực lượng được. Ứng cử viên cho vị trí Hiệp sĩ vốn dĩ là người khác kia."

"Toma."

"Ừ. Nhưng có vẻ không suôn sẻ rồi."

Dù không hiểu tường tận mọi thứ, Akiho cũng đã lờ mờ nhìn ra những toan tính của Kaya. Bản chất của năng lực "Q&A" mà cậu có được, cô cũng đã đoán biết phần nào. Vốn dĩ Kaya định dùng năng lực đó để thuyết phục Toma. Giờ đây, dòng câu hỏi duy nhất đang nằm im lìm trong thiết bị của cậu, một nửa mục đích của nó chắc hẳn là dành cho việc đó.

"Rốt cuộc thì vẫn không câu được Toma sao?"

"Chắc là vậy. Với tư cách là một người hâm mộ của Water, cậu ấy không thể tha thứ được."

"Cậu ta có cái định nghĩa Water của riêng mình mà."

"Nhưng tớ chắc chắn là một fan chân chính hơn cậu ấy nhiều."

"Cãi nhau vì chuyện đó cũng chẳng giải quyết được gì đâu."

Kaya đáp "Cũng đúng ha", rồi lại tiếp tục di chuyển ngòi bút chì kim. Cậu lúc nào cũng suy nghĩ không ngừng nghỉ. Từng cái, từng cái một, nảy ra ý tưởng, cụ thể hóa chúng, kiểm chứng rồi lại vứt bỏ. Chừng nào còn ý thức, cậu sẽ còn tiếp tục chiến đấu.

Thật là một cách sống vụng về làm sao.

Mắt vẫn dán chặt vào cuốn sổ, cậu thì thầm.

"Điều bất ngờ là những người ở Kinema cơ."

"Vậy sao."

"Thuyết phục họ dễ dàng quá. Tớ cứ tưởng sẽ bị phản đối kịch liệt hơn."

"Cậu cũng có những người hâm mộ bất ngờ đấy chứ."

"Tớ không cần cái đó. Tớ muốn một Hiệp sĩ ưu tú cơ."

"Hẳn rồi."

Nhưng điều đó là không thể. Bởi vì chàng Hiệp sĩ đó, chính là Kaya Ayumu. Nhút nhát, thoạt nhìn chẳng có chút gì đáng tin cậy, ích kỷ, cũng chẳng dịu dàng hay tinh tế. Thế nhưng cậu vẫn đang chiến đấu. Theo cách của riêng cậu, cách mà chỉ mình cậu làm được. Để bảo vệ sự an toàn của bản thân ── cũng đồng nghĩa với việc chiến đấu để bảo vệ tất cả những người xung quanh.

Từ trước khi đến Kamisaki, Kaya Ayumu đã là như vậy rồi. Cậu không đặc biệt nổi bật, cũng chẳng ngầu, nhưng dù vậy, một số rất ít những người hiểu rõ về cậu đều đã trở thành những người hâm mộ thầm lặng. Akiho nghĩ rằng người đứng đầu trong số đó là Toma, và chính bản thân cô.

"Cậu định trở thành anh hùng sao?"

Akiho hỏi. Trở thành anh hùng bảo vệ cái chốn Kamisaki khó hiểu này ư.

"Ừ. Nếu Toma không làm thì đành chịu thôi."

Kaya trả lời.

Akiho đã biết ngay từ đầu rằng tên này sẽ chọn con đường đó. Cái giống loài mang tên Kaya Ayumu rốt cuộc chỉ có thể sống như một anh hùng. Dù nhút nhát, dù ích kỷ, dù là thế đi nữa. Vì cậu luôn khao khát một thế giới hòa bình và chiến đấu không ngừng vì nó, nên kẻ như vậy chỉ có thể là anh hùng mà thôi.

"Vì đành chịu thôi, nên tớ sẽ giúp một tay."

"Nếu bị cậu phản bội, tớ sẽ vứt hết mọi thứ mà bỏ chạy đấy."

"Vậy, kế hoạch tiếp theo là gì?"

Chỉ vài ngày nữa, vị trí Lãnh đạo CLB Kinema sẽ được chuyển giao cho Kaya Ayumu. Lúc này đây, cậu đang mải miết suy nghĩ về cách chiến đấu sau thời điểm đó ── hoặc có lẽ, là cách để tránh né cuộc chiến.

"Tùy thuộc vào động thái của các đội khác, có vài kịch bản, nhưng mà..."

"Ừ."

"Có lẽ, tớ sẽ nghiền nát CLB Kinema."

Chẳng phải là chuyện gì quá bất ngờ, nên Akiho chỉ đáp vỏn vẹn: "Ra là vậy."

Ngày 17 tháng 8. Đêm trước khi Kaya Ayumu được chuyển nhượng quyền Lãnh đạo CLB Kinema.

Lúc 10 giờ tối, có tiếng gõ cửa phòng Quản lý nơi Kido đang sử dụng. Kido vẫn nằm dài trên giường, cất tiếng vọng ra: "Mời vào."

Cánh cửa mở ra, gương mặt đúng như anh tưởng tượng xuất hiện. Là Fujinaga. Cô cúi đầu "Xin phép" rồi bước vào phòng.

Kido ngồi dậy trên giường và hỏi.

"Em đang giận à?"

"Tất nhiên rồi."

Vị trí Lãnh đạo CLB Kinema là một thứ gì đó khá đặc biệt. Vì đó là thứ được kế thừa từ Ginbuchi, nên ngay cả Kido cũng có những tình cảm sâu nặng với nó.

"Đến để ngăn cản anh sao?"

"Không biết nữa. Em vẫn đang phân vân."

Fujinaga ngồi xuống chiếc ghế mà Kido mời. Cô vắt chéo đôi chân dài, rồi nói.

"Rốt cuộc đối với em, Lãnh đạo của Kinema vẫn là anh. Là anh, hoặc là Ginbuchi-san. Bất cứ ai khác đều cảm thấy không phù hợp."

"Anh thì khác. Nếu không phải là Ginbuchi-san, anh sẽ không công nhận đó là Lãnh đạo của đội này."

"Kể cả chính bản thân anh ư?"

"Anh chỉ là đại diện thôi. Một người đại diện quá lâu."

Lúc nào anh cũng mơ về việc Ginbuchi sẽ quay trở lại đội này. Cho đến lúc đó, mục đích duy nhất của anh là bảo vệ CLB Kinema của người ấy. Bây giờ cũng chẳng khác là bao.

"Tại sao lại giao Kinema cho Kaya?"

"Trong đội chúng ta còn ai thích hợp hơn cậu ấy không?"

"Không phải là em không công nhận Kaya. Nếu không có tên đó, chỗ chúng ta chắc đã sụp đổ từ lâu rồi."

"Ừ."

"Và dù cho bất kỳ ai khác sống sót, anh chắc chắn sẽ chết cùng với đội."

"Có lẽ vậy."

Bởi thế nên anh không hợp làm Lãnh đạo ── Kido nghĩ. Anh cảm giác như mình vẫn luôn tìm kiếm một cái chết êm đềm. Anh muốn gồng mình lên, thật ngầu, rồi chết trong mãn nguyện. Anh muốn một cách từ bỏ cuộc đời khiến anh có thể thốt lên rằng "thế này thì đành chịu thôi".

"Anh đã bị Ginbuchi-san mắng vì chuyện đó đấy."

Không. Cũng chẳng hẳn là mắng. Nhưng cũng tương tự vậy. Người ấy đã bảo Kido hãy tìm kiếm Idola của sinh mệnh. Điều đó, dù anh không hiểu rõ lắm, nhưng tóm lại nghĩa là hãy xác tín vào giá trị của sự sống.

"Anh yêu đội tên là CLB Kinema này. Anh chưa từng có ý định gia nhập bất kỳ đội nào khác ngoài Kinema. Nhưng nếu Ginbuchi-san không quay lại, thì Kinema của anh cũng chẳng còn ở đâu nữa."

Thực sự, chẳng còn ở đâu cả. Chỉ còn trong ký ức mà thôi.

"Vì vậy nên anh vứt bỏ vị trí Lãnh đạo sao?"

"Không phải. Lần đầu tiên anh cảm thấy rằng, gia nhập một đội không phải Kinema cũng được. Nếu Kaya-kun là Lãnh đạo, thì anh làm cấp dưới của cậu ấy cũng không sao."

Đó là một sự thay đổi tâm trạng mà chính anh cũng không ngờ tới, nhưng anh cảm thấy gọi một ai đó không phải Ginbuchi là Lãnh đạo cũng được. Tất nhiên Kaya và Ginbuchi hoàn toàn khác nhau. Sự dịu dàng, cảm giác bình yên, hay chút gì đó đượm buồn mà Ginbuchi sở hữu. Tóm lại, Kaya Ayumu không có những thứ khiến Kido nghĩ rằng "vì điều này thì chết cũng được".

Nhưng, thiếu niên đó lại sở hữu một thứ khác. Không phải tình thương, mà cậu ta giương cao một hy vọng cụ thể hơn.

Fujinaga cười, một hơi thở tựa như tiếng thở dài.

"Đó là một thiếu niên yếu đuối và nhút nhát."

"Ừ. Và là một thiếu niên có thể chiến đấu bằng sự yếu đuối."

Cậu ấy không phải kiểu anh hùng mà ai cũng hình dung khi nghe đến từ đó. Nhưng trong số những người Kido từng gặp, đó là thiếu niên hợp với từ anh hùng nhất. Có lẽ, điều kiện để làm anh hùng chỉ có một mà thôi.

"Anh muốn nhìn thấy tương lai mà cậu ấy vẽ ra trở thành hiện thực."

Nếu đã khiến những người xung quanh ấp ủ giấc mơ đó, thì cậu ấy đã là anh hùng rồi.

Fujinaga nghiêng đầu.

"Em cũng từng tưởng tượng. Nếu như Kaya Ayumu xuất hiện ở Kamisaki sớm hơn một chút. Nếu Kaya tham gia vào cuộc chiến này khi PORT và Bình Yên chưa lớn mạnh như bây giờ, thì mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ?"

"Vẫn chưa muộn đâu."

"Vậy sao?"

"Chắc thế. Chắc chắn bản thân Kaya-kun sẽ không bận tâm đến những chuyện như vậy."

Không bấu víu vào những từ "nếu như" không thể xảy ra. Ngay cả trong tình huống tuyệt vọng, cậu vẫn tiếp tục tìm kiếm một nước đi để lật ngược tất cả. Đối với cậu ấy, chắc hẳn đó là điều hiển nhiên. Sống là một công việc lao động nặng nhọc, đó là tiền đề không cần bàn cãi.

"Rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng trò chơi Kamisaki này đây?"

"Ai biết. Em không rõ."

"Nếu theo lẽ thường, thì là hai người đứng đầu hai đội lớn. Ứng cử viên sáng giá là Yurii và Water."

"Vâng. Phần lớn mọi người đều nghĩ vậy."

"Đối trọng thì ở PORT là Hominini. Ở Bình Yên là Lily. Người bên ngoài thì không rõ nội tình lắm, nhưng ít nhất Lãnh đạo hiện tại của Bình Yên là Lily, chắc chắn có nhiều người thề trung thành với cô ấy."

"Không có gì lạ cả. Nhưng dưới con mắt của chúng ta, đối trọng còn một người nữa."

"Ừ. Ginbuchi-san cũng được tính vào."

Nếu người ấy đang giữ vị trí cao trong PORT, thì vẫn có cơ hội lật ngược thế cờ. Ginbuchi rõ ràng là một Trinh Sát Viên vượt trội. Người ấy ở một đẳng cấp mà không ai khác chạm tới được. Kido không thể tưởng tượng nổi, nhưng Trinh Sát Viên mạnh nhất chắc chắn phải có cách chiến đấu khác biệt so với Cường Hóa Viên hay Xạ Thủ. Thực tế là Water kia đã chọn Ginbuchi làm người chơi duy nhất có thể đối đầu với Tsukio.

"Ẩn số thì khó nói lắm. Có thể là Tsukio-san, người duy nhất ở Kamisaki từng sở hữu hơn 700.000 điểm, dù giờ sức mạnh đã giảm sút. Mèo Trắng cũng mạnh đến vậy nên không phải là không có khả năng. Có lẽ trong PORT hay Bình Yên còn có những người chơi có thực lực mà anh không biết."

"Vậy thì sao?"

"Theo suy nghĩ của anh, Kaya-kun nằm đâu đó giữa đối trọng và ẩn số."

Dù vậy có lẽ anh vẫn còn đánh giá quá thấp. Có thể anh đã nhìn nhầm cậu ấy. Thực ra, thêm cậu ấy vào danh sách đối trọng cũng được.

Fujinaga cười khổ.

"Đánh giá như vậy có thiên vị quá không?"

"Ai biết. Nhưng mà nhé, anh lờ mờ hình dung được dáng vẻ cậu ấy giành chiến thắng cuối cùng."

Cách chiến đấu vương đạo ở Kamisaki ── thu gom điểm số, trở nên mạnh mẽ rồi lao vào đánh nhau ── cách đó có lẽ không thể thắng nổi PORT hay Bình Yên nữa rồi. Theo lời Rhyama, hai đội đó đã thâu tóm đến 80% tổng số điểm của toàn bộ Kamisaki. Như thế thì thắng sao nổi. Chỉ còn nước cầu nguyện cho bọn họ nội chiến thôi.

Nhưng thiếu niên tên Kaya Ayumu sẽ không đứng trên chiến trường đó. Cậu ấy đang âm thầm bắt đầu một cuộc chiến mà không ai ngờ tới, nơi điểm số và sức chiến đấu chẳng còn ý nghĩa gì.

Fujinaga khẽ vuốt tóc bằng tay phải.

"Em không đánh giá cao tên đó như anh. Nhưng mà, đúng vậy. Quả thật nếu tương lai mà Kaya suy tính trở thành hiện thực thì sẽ thú vị lắm."

"Ừ."

"Nhưng mà, Kido-san. Từ giờ anh định thế nào?"

Điều đó chính Kido cũng đang suy nghĩ. Biết rằng Ginbuchi sẽ không quay lại Kinema, mười vòng lặp đã hứa với Murasaki cũng trôi qua, việc chuyển nhượng Lãnh đạo cũng đã quyết định. Kido chẳng còn gì cả. Anh đã mất hết những thứ chống đỡ cho cuộc chiến bấy lâu nay. Tức là, mất hết những cái cớ để chiến đấu và chết đi.

Gánh nặng trên vai được trút bỏ, xiềng xích dưới chân cũng tháo rời, trở nên tự do, Kido nghĩ về những thứ như giấc mơ mà mình có thể ấp ủ.

"Rốt cuộc mục tiêu của anh chỉ có một thôi. Mỗi ngày được sống vui vẻ bên những người hợp tính. Ngoài ra anh chẳng cần gì cả."

"Vâng. Rồi sao nữa?"

"Anh quyết định thử nhắm đến vị trí mạnh nhất."

Một kẻ mạnh nhất dễ hiểu giống như Tsukio trước khi mất điểm ấy. Nếu trở thành như thế, thì hầu hết những sự ích kỷ đều sẽ được đáp ứng. Anh sẽ có thể đoạt lấy những thứ mình muốn.

"Thật ra cũng chẳng cần phải là mạnh nhất. Chỉ cần mạnh vừa đủ để thỏa mãn sự ích kỷ của anh là được. Nhưng vì anh muốn một sức mạnh đủ để có thể đưa ra yêu sách với PORT hay Bình Yên, nên rốt cuộc vẫn phải là mạnh nhất."

Điều đó có lẽ khác với phương châm của Kaya Ayumu. Nó sẽ không ăn khớp với mục tiêu đầy bất ngờ, vô lý nhưng lại thực tế mà cậu ấy đang hình dung. Kido biết mình không thể hành động khôn ngoan như cậu ấy. Anh cảm thấy một mục tiêu ngốc nghếch và dễ hiểu sẽ hợp với mình hơn.

Fujinaga không cười.

"Nếu Kido-san và Mèo Trắng chiến đấu với số điểm ngang nhau, em tin rằng người thắng sẽ là anh."

"Cái đó thì đúng là thiên vị quá đà rồi đấy."

"Không. Chắc chắn là vậy. Hỏi bất cứ ai trong Kinema cũng sẽ trả lời như thế."

"Vì mọi người hiền lành quá thôi."

"Em vẫn còn có thể hỗ trợ anh được không?"

"Đúng nhỉ. Nếu có em, có khi anh đánh lại được cả Mèo Trắng cũng nên."

Giả định về việc có cùng số điểm với bên kia chỉ là lý thuyết suông. Bên Mike có Mèo Trắng và Mèo Đen cặp với nhau, bên này là Kido và Fujinaga. Nếu không có chênh lệch điểm số, anh không nghĩ đó là một trận chiến vô lý. Không thử thì không biết được, nhưng chắc chắn, sẽ không dễ dàng thua cuộc.

Fujinaga nhăn mặt, biểu cảm như đang khóc cười lẫn lộn.

"Trong trận chiến với Tsukio, em đã rất hối hận. Lần tới đừng bỏ em lại nhé. Chỉ cần anh hứa điều này, em sẽ không truy cứu chuyện chuyển nhượng Lãnh đạo nữa."

"Ừ. Chắc chắn rồi."

"Tốt quá."

"Cảm ơn em."

Trong việc chuyển nhượng Lãnh đạo, người anh bận tâm nhất là Fujinaga. Với cô bé này, Kinema chắc chắn cũng giống như gia đình vậy. Nếu đã nhận được sự cho phép của Fujinaga, anh có thể đường hoàng tuyên bố với Kaya.

──Từ nay về sau, CLB Kinema là của cậu.

Hãy chiến đấu tùy thích, đập phá tùy thích. Anh có thể nói với cậu ấy như vậy.

Kido thề rằng từ nay về sau, anh sẽ tuân theo Kaya Ayumu mà không có một chút do dự nào.

3

Và rồi, ngày 18 tháng 8.

Ngày mà Kaya Ayumu được chuyển nhượng vị trí Lãnh đạo, và Tsukio chính thức gia nhập CLB Kinema.

Nhưng tin tức đó chẳng mấy chốc đã bị nuốt chửng bởi chủ đề Yurii và Hominini rời khỏi PORT, và rồi thiết bị của Kaya đổ chuông. Đó là cuộc gọi từ một Trinh Sát Viên của Eden, đội trung gian nằm ở cực Đông của Kamisaki.

Khi đó, Kaya đang tập hợp các thành viên Kinema tại sảnh rạp chiếu phim để họp về hướng đi sắp tới. Ngay cả với Kaya, việc Yurii rời PORT cũng nằm ngoài dự tính, cậu rung đùi liên hồi và cau mày khó chịu.

Vừa bắt máy, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"A lô, a lô. Yurii đây. Trước tiên thì Kaya-kun, chúc mừng cậu nhậm chức Lãnh đạo nhé."

Kaya khẽ chậc lưỡi.

Giọng của Yurii làm cậu phát cáu. Nó tràn đầy sự dư dả, lý trí và vang vọng. Khác loại với Toma, nhưng cũng là kiểu giọng nói dùng âm thanh để thuyết phục người khác.

"Cảm ơn. Có chuyện gì không?"

"Muốn chúc mừng thật mà. Thế này là Kinema cũng đường hoàng gia nhập hàng ngũ trung gian rồi nhỉ. Có chủ lực là Tsukio, Xạ Thủ hỗ trợ là Kido. Nếu cậu chỉ huy đội hình đó, gọi là thế lực thứ ba ở Kamisaki cũng không sai."

Không. Thế thì quá sức rồi. Kinema hiện tại không thể thắng được Đế quốc Mike.

──Đại khái tất cả là lỗi của Toma.

Trong trận chiến mà Xứ Sở Bình Yên và PORT bắt tay nhau ngoài mặt ấy, Tsukio sở hữu khoảng 780.000 điểm. Nếu có thể, Kaya đã muốn kết thúc trận chiến bằng cách chuyển cho Bình Yên và PORT mỗi bên 300.000 điểm, để lại 180.000 điểm trong tay Tsukio. 180.000 điểm, tất nhiên là con số nhỏ bé so với tổng điểm của Bình Yên hay PORT. Nhưng nó vượt xa tất cả các đội khác. Chỉ cần một mình Tsukio cũng có thể đi đánh sập các đội trung gian khác.

Điều đó, Toma lại không thích. Cô ta cho phép CLB Kinema được đứng ngang hàng với các đội trung gian, nhưng không cho phép họ vượt trội trong nhóm trung gian. Kết quả là Tsukio chỉ còn lại 80.000 điểm. Một lực lượng chiến đấu đủ dùng, nhưng không thể sánh với Đế quốc Mike ── hay nói đúng hơn là Mèo Trắng khi nghiêm túc.

"Yurii-san đang ở Eden à?"

"Ừ. Bắt đầu làm một nhân viên chiến đấu quèn đây."

"Vớ vẩn thật."

Eden vốn dĩ là một đội có mối liên kết mạnh mẽ với PORT. Thậm chí còn có tin đồn rằng thực chất nó là một đơn vị của PORT. Không biết tại sao Yurii lại chuyển sang Eden, nhưng đó là một câu chuyện đáng sợ. Đối với Eden, việc này giống như chủ tịch tập đoàn mẹ đột nhiên đến bảo "cho tôi làm nhân viên", bản thân hành động đó đã là một kiểu quấy rối quyền lực rồi.

Yurii thông báo với giọng điệu hào hứng như đang cười.

"Dù sao thì chúng ta cũng đã đón chào một khởi đầu mới trong cùng một ngày."

"Rồi sao?"

"Ừ. Để kỷ niệm, trao đổi quà tặng thì sao nhỉ?"

"Nếu là cỡ Coca và bỏng ngô thì tôi gửi cho anh được."

"Cảm ơn. Nhưng nếu được thì tôi muốn thứ gì đó mang tính kỷ niệm hơn."

"Ví dụ?"

"Tôi muốn CLB Kinema."

"Ra là vậy. Thế thì tôi muốn tất cả cổ phiếu PORT mà anh đang giữ."

Khi thành lập đội, PORT đã phát hành cổ phiếu. Họ bắt buộc thành viên nộp điểm để vận hành đội, và trao lại cổ phiếu tương ứng với số điểm đó. Cổ đông lớn này sẽ tham gia cuộc họp điều hành đội gọi là Bàn Tròn với tư cách là "Nghị sĩ" của PORT. Lãnh đạo cũng được bầu chọn từ các Nghị sĩ thông qua bỏ phiếu.

"Một lời đề nghị tuyệt vời, nhưng hơi muộn rồi. Tôi và Hominini đã bán hết cổ phiếu rồi."

"Hominini-san cũng ở Eden ư?"

"Ừ. Đang sống rất hòa thuận."

"Vậy, anh định đưa tôi cái gì?"

Thứ gì có thể làm cái giá tương xứng cho một Kinema đã gia nhập hàng ngũ trung gian.

"Ví dụ như, Eden thì sao?"

Điều đó, tức là.

"Ý anh là tráo đổi Lãnh đạo của hai đội à?"

"Không. Hãy hợp lý hơn chút đi. Tôi muốn đề xuất sáp nhập Eden và Kinema."

"Với điều kiện gì?"

"Đội mới được thành lập sau khi sáp nhập sẽ được chia thành bốn đơn vị đều nhau dựa trên số điểm. Không có đơn vị chính, hay nói cách khác tất cả đều là chính. Lãnh đạo đơn vị sẽ là hai người từ Eden hiện tại và hai người từ Kinema. Lãnh đạo toàn đội sẽ được bầu ra từ những người đó qua thảo luận."

Kaya hình dung về đội đó.

Lãnh đạo các đơn vị lần lượt là Yurii, Hominini, Kido, Tsukio. Nếu Tsukio không thích thì để chính Kaya hoặc Akiho vào đó cũng được. Có lẽ Lãnh đạo toàn đội sẽ là Yurii. Đội đó không tệ. Đủ mạnh và ổn định.

Tất nhiên mấy thứ đó chỉ là bề nổi. Nếu coi Eden như một đơn vị của PORT, thì thực chất Kinema chỉ bị PORT nuốt chửng mà thôi. Nhưng thế cũng không tệ. Được trở thành một thành viên của PORT, nơi có thể gọi là mạnh nhất Kamisaki hiện tại. Cũng có con đường công phá đội đó từ bên trong.

Ngay cả dưới góc nhìn của Kaya, đề xuất của Yurii cũng rất hấp dẫn. Đằng sau đó chắc hẳn là toan tính của Yurii, nhưng nó giống như một liều thuốc độc uống vào vẫn có lợi.

──Nhưng mà, hơi muộn rồi.

Nếu là một vòng lặp trước thì nhận lời cũng được. Thật sự. Nhưng với cách làm việc dưới trướng Yurii từ bây giờ, sẽ không thể theo kịp tốc độ của Toma. Cô ta chắc hẳn đã nắm quyền kiểm soát hầu hết Xứ Sở Bình Yên rồi.

"Để nguyên như vậy thì tôi không nhận được."

"Vậy, điều kiện thế nào thì cậu nhận?"

"Chia Eden hiện tại thành hai đơn vị. Thêm vào đó, một số thành viên bên tôi sẽ gia nhập và lập thành một đơn vị mới. Tổng cộng là ba đơn vị, tái phân phối điểm số chia đều làm ba."

Hửm? Yurii thở hắt ra.

"Thành viên bên cậu gia nhập, nghĩa là phái cử với tư cách Kinema à?"

"Không. Tất nhiên là chuyển nhượng. Nhân sự tôi đưa sang sẽ hoàn toàn rời khỏi Kinema và thuộc về Eden."

"Nhân sự đó gồm những ai?"

"Tsukio-san thì không đưa được. Tôi và Akiho cũng ở lại. Còn lại là tất cả."

"Nhưng như thế thì chỉ làm giảm chiến lực của cậu thôi."

"Vâng. Đúng vậy. Tôi đang bảo là như thế thì được."

Đề xuất của Kaya về bản chất là cực kỳ vô lý. Giữ lại Kaya, Akiho, Tsukio, và giao nộp tất cả các chiến lực khác cho Eden miễn phí.

Nhưng thực tế thì khác.

Eden vốn dĩ là đội sở hữu khoảng 90.000 điểm. Không biết Yurii và Hominini mang theo bao nhiêu điểm khi chuyển sang Eden, nhưng giả sử cả hai cộng lại là 150.000 thì tổng cộng là 240.000. Trong khi đó, điểm của các thành viên Kinema trừ Kaya, Akiho, Tsukio ra chỉ vỏn vẹn 30.000. Cộng lại là 270.000 điểm chia ba, mỗi đơn vị sẽ có 90.000 điểm.

Chỉ cần thay đổi lãnh thổ và tên đội, các thành viên Kinema sẽ nhận được tận 60.000 điểm.

Tất nhiên Yurii không thể dễ dàng nuốt trôi câu chuyện này. Nếu nhóm Kido sau khi nhận chuyển nhượng điểm mà bỏ trốn và hội quân lại với Kaya, thì Eden sẽ mất trắng 60.000 điểm.

"Một lời đề nghị đáng quý đấy. Nhưng có thể chấp nhận hai yêu cầu của phía tôi không?"

"Tùy nội dung thôi."

"Chia đều điểm thì được. Nhưng hãy đợi đến ngày 31."

Chuyện đó thì cũng là lẽ đương nhiên. Kiếm được điểm ngay trước khi lặp lại thì thường cũng chẳng giúp tăng cường chiến lực được.

"Còn điều nữa?"

"Đơn vị Kinema sẽ sáp nhập vào Bình Yên ấy. Lãnh đạo đơn vị đó, tôi muốn để người của Eden làm. Không sao đâu, chỉ là Lãnh đạo trên danh nghĩa thôi. Sẽ không can thiệp gì cả."

"Ra là vậy."

Giả sử nhóm Kido đã nhận điểm xong mà bỏ trốn. Nếu Lãnh đạo vẫn nằm lại trong Eden, thì có cách để xử lý. Cách đơn giản nhất là giết chết tên Lãnh đạo đó, nhóm Kido sẽ trở thành "Vô sở thuộc" theo luật. Không có đội, không có lãnh thổ, cũng không dùng được năng lực. Việc săn đuổi họ từ phía sau khi họ đang bỏ chạy là không khó.

"Vậy, phía tôi cũng xin thêm điều kiện."

"Ừ. Nói nghe xem."

"Hãy để tôi quyết định tên đội của nhóm Kido-san. 'Chi nhánh Eden CLB Kinema', thấy sao?"

"Được thôi. Chỉ thế thôi à?"

"Vâng."

Yurii cười.

"Suy nghĩ của cậu khó đọc thật đấy."

Trong lòng Kaya lẩm bẩm.

──Ý đồ của tôi dễ hiểu mà.

Ngay từ đầu Kaya đã không hứng thú với sự tồn vong của cái đội tên là CLB Kinema. Nếu có thể, cậu không muốn những người mình đã quen biết ── Kido, Fujinaga, Rhyama hay những người khác phải chết. Ở Kamisaki, điểm số là tấm khiên bảo vệ bản thân. Chỉ cần thay đổi đội trực thuộc mà tấm khiên của họ dày lên được chút nào, thì tốt chút ấy.

"Vậy nhé, chúc một game vui vẻ."

Bỏ lại câu đó, Yurii ngắt cuộc gọi.

Đồng thời, Fujinaga, người đã nghe toàn bộ cuộc trao đổi của hai người, lên tiếng.

"Có tin được không? Cái lời hứa suông như thế."

"Ai biết. Có khi toàn là nói dối, vừa sang bên đó cái là thành tù binh hết cũng nên."

"Vậy thì──"

"Nhưng, sẽ không bị giết đâu."

Lý do Yurii muốn có CLB Kinema chỉ có hai trường hợp.

Dễ hiểu nhất là Tsukio. Cựu kẻ mạnh nhất Kamisaki, hiện tại vẫn là một người chơi cực kỳ ưu tú nắm giữ 80.000 điểm. Ai mà chẳng muốn. Đặc biệt ở vị thế của Yurii, hắn chắc chắn muốn có được trước khi bị Bình Yên nẫng tay trên.

Nhưng hắn đã không tỏ ra hứng thú với Tsukio.

Vậy lý do chỉ còn một.

"Mục đích của Yurii chắc là Ginbuchi-san. Để lấy lòng Ginbuchi-san, người đó không thể coi thường các thành viên của Kinema được."

Yurii tất nhiên vẫn còn liên hệ với PORT. Và sợi dây lớn nhất nối hắn với PORT, có lẽ là Ginbuchi ── hiện tại được gọi là Ido, một thành viên của Bàn Tròn. Vì vậy Yurii mới cần các thành viên Kinema. Và trong số đó không bao gồm Kaya, Akiho, Tsukio - những người không phải thành viên Kinema thời Ginbuchi còn ở đây.

"Vậy ý cậu là, bảo bọn tôi cứ thế mà đi làm con tin à?"

"Vâng. Người thông minh sẽ đối xử với con tin đàng hoàng."

Thực ra thì không biết được. Nếu người bị đưa sang Eden chỉ có một mình Kido chẳng hạn, thì chắc sẽ không bị giết. Nhưng thực tế là tận bảy người. Nhiều con tin sẽ nảy sinh tư tưởng "giết bớt vài đứa cũng được".

──Dù vậy, Yurii chắc chắn không muốn giết bất cứ ai bên này.

Không phải mong chờ vào lòng tốt, mà là kỳ vọng vào lý trí của hắn. Ginbuchi là một Trinh Sát Viên xuất sắc. Một người có địa vị cao ở PORT, chắc chắn là lá bài tẩy đối với cả Yurii. Vậy thì, giết vài người để bắt những con tin còn lại nghe lời là nước đi tồi. Về ngắn hạn có thể thao túng được Ginbuchi nhưng sẽ chuốc lấy hận thù. Không thể duy trì quan hệ dài hạn. Vì thế Yurii sẽ đối đãi tử tế với các thành viên Kinema.

──Hẳn là, phải như thế. Nhưng mà.

Nếu chuyện này mà khiến ai đó phải chết, thì đó là trách nhiệm của Kaya. Do hình dung của Kaya quá ngây thơ. Đó là nguyên nhân gốc rễ.

──Bởi vậy nên, tớ đâu có muốn làm Lãnh đạo hay gì đâu.

Bị người khác oán hận vì những trách nhiệm thừa thãi, hay tự mình oán hận chính mình, tớ đều ghét cả. Tớ muốn sống kín đáo hơn. Một cuộc đời như ấu trùng ve sầu sống lặng lẽ trong lòng đất thì tốt biết mấy.

Nhưng, nếu không chui lên mặt đất thì sẽ chết, thì đành vậy thôi. Chọn một cách sống không như ý muốn cũng được.

"Vì vậy tất cả mọi người, hãy làm những con tin ngoan ngoãn nhé. Không cần phải bận tâm đến toan tính của Yurii hay Hominini làm gì. Không cần dũng khí hay lòng tự trọng. Cứ cười hề hề và làm theo lời họ bảo là được."

Kido nói.

"Cảm giác hụt hẫng nhỉ. Chúng ta thực sự sẽ rời CLB Kinema sao?"

Kaya lắc đầu.

"Chỉ là nơi sinh sống và nơi trực thuộc hiển thị trên thiết bị thay đổi thôi. Nhưng một đội thì đâu phải như thế. Nếu chúng ta tin tưởng lẫn nhau, thì chỉ riêng điều đó đã là tất cả rồi."

Cậu nhìn bao quát các thành viên Kinema.

Ngạc nhiên thay, cậu lại thích đội này. Yếu ớt, kém hiệu quả, và quá ngây thơ. Một đội chẳng hề hợp với chiến trường mang tên CLB Kinema.

"Với tư cách là Lãnh đạo, chỉ thị của tôi chỉ có một thôi. Bằng mọi giá, tất cả phải sống sót. Chỉ có thế mới là điều kiện chiến thắng của đội Kinema Club."

Thật sự là vậy.

Cậu tin rằng nếu tất cả những người ở đây đều sống sót, thì họ có thể chiến thắng cuộc chiến ở Kamisaki này.