1
Tiếng chuông báo thức réo rắt ngay bên gối.
5 giờ 30 phút sáng ngày 9 tháng 8. Tsukio vừa tỉnh giấc, khẽ trút một hơi thở dài mảnh dẻ ngay trên giường.
Đã lâu lắm rồi anh mới lại thấy một giấc mơ hoài niệm đến thế. Giấc mơ về những người bạn chẳng còn hiện hữu ở bất cứ đâu, và về người phụ nữ mà anh đã không còn hy vọng tái ngộ.
Tsukio sẽ chẳng bao giờ quên được hình ảnh cô ấy cau mày và mỉm cười.
Nét mặt bối rối đến cùng cực ấy, tựa như khi cô nhận được lời tỏ tình từ con búp bê mà mình vẫn hằng yêu quý.
Dĩ nhiên, Tsukio chưa bao giờ muốn làm cô đau khổ. Nếu có thể, anh chỉ muốn làm cô vui. Nhưng thân phận búp bê thì làm được gì cơ chứ? Ngay cả một bó hoa cũng chẳng mua nổi. Chỉ có thể nằm trong lồng kính, cử động tay chân lạch cạch theo nhịp quay của bánh răng, cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của cô mà thôi.
Đó là một giấc mơ đầy hoài niệm. Giấc mộng của tháng Bảy.
Bầu trời chớm hạ khi ấy thật non nớt, và ánh mặt trời tràn trề hy vọng. Cứ như những đứa trẻ tiểu học chạy nhảy trong công viên vào ngày nghỉ vậy.
Quả nhiên khác hẳn với Kamisaki của tháng Tám này, trong thứ ánh sáng ấy, cô đã cau mày và cười với anh.
*
Sáng ngày 9 tháng 8, cơn mưa u sầu từ hôm trước vẫn rả rích không ngừng.
Vì rời giường trễ ba phút, Tsukio bù lại khoảng thời gian đó bằng cách rút ngắn bữa sáng, rồi ra đứng trước cửa soát vé nhà ga.
Trong lồng ngực vẫn còn vương lại dư âm đau đớn ngọt ngào của giấc mộng. Mình lãi rồi, Tsukio cười thầm. Giấc mơ khiến trái tim đau nhói là một giấc mơ đẹp. Trong chuỗi ngày chẳng có gì thay đổi này, sáng nay đã có một điều tốt lành duy nhất.
Khi anh đang chăm chú nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi, tiếng bước chân vang lên. Số người ghé thăm nhà ga này vốn dĩ rất hạn chế. Nhưng gần đây, việc có khách đến cũng chẳng còn hiếm hoi nữa.
Người đang bước tới một mình là thiếu nữ thuộc phe Xứ Sở Bình Yên.
Water. Một người chơi đầy quyền lực. Chỉ mới đến đây hơn hai năm một chút mà cô đã leo lên vị trí này, hiện đang nắm thực quyền của một nhóm lớn. Tuy nhiên, vùng lãnh thổ của Xứ Sở Bình Yên tiếp giáp với nhà ga này lẽ ra đã bị Đế quốc Mike chiếm đoạt, nên việc cô ấy thản nhiên xuất hiện ở đây quả là một điều kỳ lạ.
Dừng bước lại, cô nói:
"Tôi xin chút thời gian được không?"
"Nếu đứng nói chuyện mà cũng được thì xin mời."
"Hôm qua, tôi đã bàn bạc với mấy người tai to mặt lớn bên PORT về cách đánh bại anh."
"Tôi có biết chuyện đó."
Chuyện Xứ Sở Bình Yên và PORT bắt tay lập kế hoạch chiến đấu với Tsukio, anh cũng đã nghe từ phía PORT. Việc cả hai nhóm đều cất công đến thông báo cho anh biết đúng là một tình huống kỳ lạ. Có lẽ cả hai đều đang muốn đi trước đối phương một bước.
Water nở một nụ cười đầy sức hút, nhưng lại mang nét trẻ con.
"Điểm của anh, tôi muốn. Dĩ nhiên là muốn. Nhưng không phải là tuyệt đối. Nếu đối tác liên minh không phải là một PORT khổng lồ đến thế, thì tôi có phản bội họ cũng chẳng sao."
"Vâng. Chắc là không thể chống lại nơi đó được rồi."
"Vẫn còn hơi sớm. Tôi chưa chuẩn bị xong."
"Vậy thì?"
"Nhưng nếu anh chịu về phe tôi, tôi có cảm giác chúng ta có thể chơi sòng phẳng với PORT đấy."
"Chà, thế nào nhỉ. Tôi nghĩ kìm chân nhau rồi rơi vào bế tắc mới là dự đoán tự nhiên nhất chứ."
"Ngay cả anh, việc tấn công vào PORT cũng đáng sợ sao?"
"Dĩ nhiên."
Chừng nào còn ở trong nhà ga này, Tsukio có lẽ sẽ không thua bất kỳ ai. Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ Tsukio có ý chí chiến đấu hay không mà thôi, nếu thực sự giao tranh với ý định đoạt mạng, anh không thể tưởng tượng ra cảnh mình thất bại. Nhưng nếu phải bước chân vào lãnh thổ của kẻ khác thì lại là chuyện khác. Ai biết được có những cái bẫy nào đang giăng sẵn. Có những cách chiến đấu mà chỉ nhanh và mạnh thôi là chưa đủ để đối phó.
"Kìm chân nhau cũng được. Đó chính là điều tôi đang tìm kiếm. Anh không muốn về đội của tôi sao?"
"Rất tiếc, tôi sẽ không gia nhập bất kỳ nhóm nào cả."
"Tại sao? Nếu anh muốn chờ tàu, cứ việc chờ. Tôi hứa sẽ đảm bảo sự tự do cho anh."
"Có một lý do phiền phức đấy ạ. Đã là nhân viên công ty thì có nhiều thứ phải bảo vệ lắm."
"À. Tôi có nhận được danh thiếp. Công ty Cổ phần Aporia."
"Cô có biết về Aporia không?"
"Cũng kha khá."
Thở hắt ra, Tsukio cười. Anh đã lờ mờ có dự cảm, quả nhiên cô gái này là người của "phía bên kia". Không phải búp bê cơ khí, mà là con người sở hữu một trái tim sinh học.
"Cô đến đây để đưa ra câu trả lời cho mệnh đề của Aporia sao?"
Water lắc đầu, vẻ nhẹ nhàng.
"Không. Tôi không có tinh thần cầu tiến đến thế đâu. Chỉ là có một kẻ mà tôi muốn chơi cùng thôi."
"Là thiếu niên tên Kaya Ayumu đó sao?"
"Phải."
"Cậu ấy có thể trở thành Idola Số 0 đối với cô không?"
"Cũng có thể nói là đã trở thành rồi. Vì tôi đang ở đây mà."
"Ra là vậy. Xin chúc mừng."
"Cảm ơn anh."
Những kẻ điều hành đang nghe cuộc hội thoại này với tâm trạng thế nào nhỉ? Đối với họ, đây liệu có phải cũng chỉ là một phần của cuộc sống thường nhật vô nghĩa? Hay là một trong những thứ chứng minh giá trị của Kamisaki? Giả sử như giá trị của thế giới nhỏ bé này được chứng minh, thì khi đó, số phận của chúng ta sẽ ra sao?
Đôi mắt Tsukio nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ bỏ túi. Kim phút nhích từng chút, thời khắc tàu đến lại ghé thăm. Nhưng không hề nghe thấy tiếng bánh xe.
Yên tĩnh. Rất yên tĩnh. Hoàn toàn không hợp với tháng Tám chút nào.
Sau một khoảng lặng đủ lâu, Tsukio nói:
"Dù sao đi nữa, tôi không thể chấp nhận lời đề nghị liên minh. Vì tổ chức tôi trực thuộc đã được định đoạt rồi."
"Anh cũng trả lời PORT y như vậy sao?"
"Người phụ trách bên đó không biết về Aporia. Nên cách giải thích sẽ vòng vo hơn một chút. Nhưng câu trả lời vẫn thế."
"Đã rõ."
Câu chuyện đến đây chắc là kết thúc rồi.
Tuy nhiên, chợt cảm thấy tò mò, Tsukio bèn hỏi thử:
"Cô định sẽ đoạt lấy thứ gì sau khi chiến thắng trò chơi này?"
Bất cứ thứ gì mình thích. Phần thưởng mà ban điều hành đưa ra, với vị thế của cô ấy, hẳn không mang nhiều ý nghĩa lắm.
Water nghiêng đầu.
"Với một trò chơi vui, phá đảo không phải là mục đích. Bản thân việc chơi mới có giá trị."
"Ra vậy. Thế cô không định phá đảo sao?"
"Không. Nếu không nhắm đến chiến thắng thì chơi cũng chẳng vui vẻ gì."
"Dẫu cho chiến thắng của cô đồng nghĩa với việc Kaya Ayumu sẽ biến mất?"
"Tôi không muốn cậu ấy biến mất. Nhưng sinh vật mà, sớm muộn gì cũng chết."
"Thế còn sự khao khát về cuộc sống vĩnh hằng?"
"Cũng không thể khẳng định là không có. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi thì quả nhiên vẫn tồn tại."
Thiếu nữ tên Water này, dù mang thân xác con người nhưng lại đang yêu một con búp bê sao? Liệu cô có nắm giữ thứ tình yêu giống như giữa con người với con người vun đắp hay không? Hay cô cho rằng chẳng có con búp bê nào cả, và tất cả những kẻ bước lên sân khấu này đều là con người?
Không biết nữa. Nhưng có lẽ thiếu nữ này chính là sự cứu rỗi đối với Tsukio. Nếu như sự cứu rỗi đối với cô ấy, là việc cậu thiếu niên kia mãi mãi vẫn là một thiếu niên.
"Anh Tsukio. Nếu bên tôi và PORT bắt tay, chắc chắn anh sẽ thua."
Bằng giọng điệu không chút cảm xúc, Water nói.
"Tôi không muốn để anh chết. Khi nào thực sự nguy cấp, hãy chạy sang Xứ Sở Bình Yên. Tôi sẽ không lấy mạng anh đâu."
Việc cô ấy sử dụng đại từ "tôi" thay vì cách xưng hô thường ngày, liệu có phải là cố ý?
"Cảm ơn cô. Tôi rất mong chờ xem các vị sẽ dùng phương cách nào để công lược tôi đây."
Tsukio biết rõ bản thân mình không phải là vô địch. Chỉ là mạnh thôi, và sự mạnh mẽ đó không phải là tuyệt đối ở Kamisaki này.
Anh không muốn chết. Nhưng cũng khác với việc muốn tiếp tục sống.
Chỉ là đang đợi chờ. Trong chiếc lồng kính, anh vặn bánh răng và tiếp tục chờ đợi. Cũng có một chút mong đợi le lói, ảm đạm về việc khoảng thời gian bình yên vô nghĩa ấy sẽ đón nhận kết thúc. Con búp bê cơ khí trong chuỗi động tác lặp đi lặp lại, mòn mỏi chờ đợi dây cót đứt tung. Giống như một con người sống đang bị Thần Chết quyến rũ vậy.
Khi ấy, nếu người phụ nữ kia rơi dù chỉ một giọt nước mắt, thì đó là chuyện thật buồn.
Buồn bã, ngọt ngào và nhói đau trong lồng ngực. Đó là một điều tuyệt vời.
2
Có vẻ như Công nghiệp Tumble đã làm việc rất chỉn chu.
Ngày 11 tháng 8, liên lạc mà Kaya Ayumu mong chờ đã đến.
Nhưng liên lạc đó không giống như lý tưởng. Kaya đã kỳ vọng thiết bị của chính mình sẽ reo lên, nhưng phía PORT lại gọi vào máy của Mèo Trắng.
—Biết nhìn bầu không khí chút đi chứ.
Kaya nhăn mặt. Quả thật trong lá thư đó cậu có viết là hãy liên lạc với Đế quốc Mike. Nhưng đó là vì bị Mèo Trắng giám sát nên cực chẳng đã mới phải làm thế, chứ gọi thẳng cho cậu trước cũng được mà. Sao lại ngoan ngoãn nghe lời thế hả. Thế mà cũng mang danh là nhóm mạnh nhất Kamisaki sao.
Tuy nhiên, vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc lá thư bị phớt lờ.
Kaya nhận được tin gọi từ Koge và đi đến phòng y tế. Chắc là chỗ ngủ trưa lý tưởng, nên Mèo Trắng chẳng chịu rời khỏi phòng y tế bao giờ.
Thiết bị của Mèo Trắng bị vứt chỏng chơ trên giường. Từ đó phát ra một giọng nói vui vẻ.
"Rất hân hạnh, Kaya Ayumu-kun. Tôi là Yurii. Lãnh đạo của PORT."
Kaya đứng trước thiết bị và đáp lời.
"Hân hạnh, tôi là Kaya Ayumu của CLB Kinema. Cảm ơn anh đã liên lạc."
"Tôi mới phải cảm ơn vì lá thư. Văn phong còn khiến người ta tò mò muốn đọc tiếp hơn cả mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám nữa."
Trong lá thư gửi cho lãnh đạo PORT, Kaya đã viết tóm tắt về năng lực của mình. Và cả câu hỏi cậu đã mua trong vòng lặp lần này: "Tên của kẻ cộng tác với Hominini mà Yurii không biết, có tổng điểm cao nhất là ai?". Cậu viết thêm rằng giá của nó là 4000P. Nhưng câu trả lời thì không viết.
Trước khi vào đề, cần xác nhận lại.
"Cuộc gọi này có an toàn không?"
"Trong số các cuộc gọi sử dụng năng lực ở Kamisaki, đây là cái an toàn nhất đấy."
"An toàn đến mức nào?"
"Nếu kẻ phản bội mà cậu nói không phải là Trinh Sát Viên mà tôi tin tưởng, thì có thể khẳng định là hầu như không lọt ra ngoài đâu."
"Anh cho tôi biết tên Trinh Sát Viên đó được không?"
"Khó đấy. Có quy định là không được tiết lộ thông tin về các thành viên chủ chốt của nhóm ra ngoài."
"Lãnh đạo của PORT mà cũng phải tuân thủ quy định đó sao?"
"Chính vì là lãnh đạo của PORT nên mới phải tuân thủ đấy."
Chỉ là cuộc hội thoại mang tính hình thức. Cậu xác nhận cho có lệ thôi, chứ thực lòng thì sao cũng được. Nếu cuộc gọi này bị lộ, người gặp rắc rối là Yurii chứ không phải cậu.
Kaya vào đề bằng giọng điệu thoải mái nhất có thể.
"Năng lực của tôi có thể làm được những việc rất độc đáo."
"Có vẻ là vậy."
"Ví dụ như, anh Yurii có biết về Idola Số 0 không?"
"Không. Gì vậy? Cái đó."
"Tôi không biết. Nhưng có lẽ anh Tsukio đang tìm kiếm nó."
Toma đã từng hỏi Tsukio như thế này:
—Idola Số 0, đã tìm thấy chưa?
Kaya bổ sung thêm:
"Nếu là năng lực của tôi, tốn 6900P là có thể hỏi ra từ ban điều hành."
"Ra vậy. Thú vị đấy."
"Nếu anh Tsukio chết đi, chân tướng sự việc có thể sẽ chìm vào bóng tối."
"Nếu không có năng lực của cậu."
"Vâng. Nếu không có năng lực của tôi."
Đây là nói dối. Toma chắc cũng biết về "Idola Số 0". Cả Yurii nữa, có thể hắn biết tỏng rồi nhưng giả vờ ngây ngô. Chuyện đó không quan trọng.
Kaya tiếp tục câu chuyện.
"Kế hoạch bắt tay với Xứ Sở Bình Yên để nhắm vào anh Tsukio vẫn tiến triển thuận lợi chứ?"
"Cái đó, dĩ nhiên cũng là bí mật cơ mật."
"Vốn dĩ tại sao lại nhắm vào anh Tsukio?"
"Hửm?"
"Tôi thấy vẫn còn hơi sớm. Đối thủ của anh là người tên Hominini đúng không?"
Việc PORT chiến đấu với Tsukio có vẻ giống một động thái giả định cho sự kết thúc của Kamisaki. Thế cân bằng của ba thế lực lớn đang ổn định bỗng nhiên bị phá vỡ. Vì vậy, rất kỳ lạ. Nếu Kaya ở địa vị của Yurii, cậu sẽ dọn dẹp Hominini xong rồi mới nhắm đến Tsukio.
Yurii bật cười nhẹ.
"Cũng không hẳn là đối thủ đâu. Hominini là một trong những đồng đội đáng tin cậy đấy."
"Nhưng phía bên đó thì đang nhắm vào ghế lãnh đạo PORT."
"Có vẻ là thế. Có tinh thần cầu tiến là điều tốt mà."
"Còn anh? Anh cố chấp với vị trí lãnh đạo PORT đến mức nào?"
"Sao nhỉ. Không quan trọng bằng một cuộc hẹn ăn tối với người đẹp đâu."
"Mục đích thực sự của cuộc chiến với anh Tsukio, là để loại trừ Hominini phải không?"
Nghĩ theo hướng đó thì thuyết phục hơn. Có lẽ Yurii định lợi dụng cuộc chiến với Tsukio để củng cố vị thế của mình trong nhóm. Giống như cách Toma đã thực sự trở thành kẻ cai trị Xứ Sở Bình Yên sau trận chiến quy mô lớn ở vòng lặp trước.
Nhưng Yurii trả lời bằng giọng điệu nhẹ tênh:
"Tôi không có ý định đó đâu. Tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một lãnh đạo PORT thôi. Cho đến cuộc bầu cử tiếp theo."
Chẳng biết từ lúc nào, Mèo Trắng đã đứng ngay bên cạnh. Vẫn với đôi mắt ngái ngủ, cô nàng nói bằng giọng sắc lẹm:
"Vào đề nhanh đi. Đây là phòng ngủ của tao."
Tôi cũng muốn nói là tôi đâu có muốn nhận cuộc gọi ở cái chỗ này, nhưng tất nhiên là không nói ra.
Chắc là nghe thấy tiếng Mèo Trắng, Yurii cũng hùa theo cô ta.
"Tôi cũng có lịch trình tiếp theo rồi. Chúng ta bắt đầu nói về lá thư thôi nhỉ."
Không, vẫn chưa đủ. Thêm một chút nữa.
Kaya hỏi dồn.
"Trước đó một câu thôi. Khi trở thành người chiến thắng ở Kamisaki, anh Yurii định sẽ nhận lấy thứ gì?"
Bất cứ thứ gì mình muốn. Kaya muốn biết Yurii định trả lời thế nào về phần thưởng mà ban điều hành đưa ra.
"Sao nhỉ. Tôi vẫn chưa quyết định. Vì thiếu thông tin."
"Thông tin, sao."
"Bởi vì tôi tham lam lắm. Tôi muốn biết tất cả rồi mới chọn ước mơ."
Kaya có hứng thú với "ước mơ" mà kẻ đứng đầu PORT kể ra. Hoặc có lẽ, tương lai của Kamisaki sẽ được quyết định bởi điều đó. Tất cả thành viên PORT—không, chỉ cần những kẻ có quyền lực thôi cũng được. Tóm lại nếu đó là một ước mơ khiến người khác đồng cảm và bị thuyết phục, hắn ta có thể cứ thế mà trở thành người chiến thắng của Kamisaki.
"Nào, thực sự không còn thời gian đâu. Vào đề thôi."
Hừm, Kaya rên rỉ trong họng.
Cuộc gọi này giống như "Bonus Time" (thời gian thưởng) vậy, nên cậu muốn kéo dài càng lâu càng tốt, nhưng thôi được rồi. Những câu hỏi cần thiết đã hỏi xong.
"Tôi hiểu rồi. Giao dịch nhé. Tôi sẽ đưa ra thông tin hữu ích cho anh. Đổi lại, anh sử dụng một năng lực giúp tôi được không?"
"Năng lực thế nào?"
"Hồi sinh người chết. Yêu cầu của bên tôi là làm cho người chơi của Đế quốc Mike, Mèo Đen, sống lại."
"Cái giá cũng cao đấy chứ."
Giọng Yurii có vẻ vui. Nhưng Kaya cảm thấy đó chỉ là bề nổi. Hắn ta đã biết trước tình hình bên này, đã chuẩn bị sẵn kịch bản, và đang diễn theo đúng như thế. Vì vậy hắn đang chán ngấy cuộc hội thoại này. Cậu có ấn tượng như vậy.
"Lần lượt nhé. Cậu trả lời tên kẻ cộng tác với Hominini. Tôi sẽ cho cậu biết tên của người có năng lực hồi sinh người chết. Sau đó sẽ là cuộc đàm phán tiếp theo."
Người có năng lực hồi sinh và kẻ cộng tác với Hominini mà Yurii không biết. Hai thông tin đó có ngang giá không?
Nếu phải so sánh, Kaya cảm thấy thứ mình đưa ra có giá trị hơn. Người có năng lực hồi sinh, nếu là một Trinh Sát Viên nhiều điểm—và nếu có gan gây sự với PORT—thì có thể điều tra ra được. Nhưng kẻ cộng tác với Hominini thì ngoài năng lực của Kaya ra, chắc chắn rất khó để chứng minh.
Khi cậu đang phân vân, Mèo Trắng nói:
"Nhận đi. Nói chuyện lằng nhằng phiền phức quá."
Nếu cô ta đã nói vậy thì, thôi được. Quả thực vị thế của Yurii áp đảo hơn Kaya rất nhiều, nên bị ép giá một chút cũng là chuyện không tránh khỏi.
"Tôi hiểu rồi. Bên nào đưa thông tin trước?"
"Pan."
"Hả?"
"Tên thành viên bên tôi sở hữu năng lực làm người chết sống lại, hoặc năng lực tương tự như thế. Pan. Nhớ chưa?"
"À. Vâng."
Vòng lặp trước—khi bị bắt giữ ở Xứ Sở Bình Yên, trong lúc họp bàn chiến thuật với Toma, cậu đã ghi nhớ khá nhiều tên những kẻ có máu mặt ở PORT. Nhưng Pan thì lần đầu mới nghe.
Kaya đưa mắt nhìn Koge. Cậu ta thì thầm: "Chỉ biết tên thôi."
Từ thiết bị vang lên giọng nói mềm mỏng của Yurii.
"Nào, tiếp theo là phía cậu. Hồi hộp thật đấy. Cứ như giới thiệu tập sau của phim truyền hình kịch tính vậy."
Sự điềm tĩnh của hắn là thật đến mức nào?
Nhóm mạnh nhất Kamisaki, kẻ đứng đầu PORT, sẽ phản ứng ra sao trước cái tên của kẻ phản bội này.
Kaya thông báo. Một cái tên mà có lẽ, đối với cả Yurii cũng mang giá trị.
"Taliho."
Thiết bị im bặt.
Nhưng sự im lặng đó ngay lập tức bị phá vỡ. Bởi tiếng cười của chính Yurii.
Ban đầu thì nhỏ, rồi dần dần lớn hơn, hắn đang cười. Nghe thấy cả tiếng vỗ tay.
Lộp bộp, lộp bộp, nghe thật vui vẻ. Vừa cười hắn vừa nói:
"Được đấy. Rất được. Sao mà tuyệt vời đến thế nhỉ. Cái cuộc đời nhàm chán của tôi, xem ra cũng chưa đến nỗi vứt đi."
Taliho. Một trong những nhân vật quyền lực của PORT. Tham mưu xuất sắc của Yurii. Người đã vào hội đồng nhờ sự hỗ trợ của hắn, có thể nói là người đứng đầu phe Yurii.
—Có cái gì mà vui chứ?
Tại sao lại cười? Cười cái gì? Gã đàn ông này thật kinh tởm. Tức giận cũng được. Buồn bã cũng được. Giả vờ bình tĩnh cũng được. Nhưng đâu phải là lúc để cười.
Với Yurii vẫn đang cười không ngớt, Mèo Trắng nói:
"Này. Nói tiếp đi. Dùng năng lực hồi sinh cho Mèo Đen."
"À hiểu rồi. Yêu cầu từ phía tôi là, vào câu hỏi tiếp theo của Kaya-kun, hãy thêm vào điều mà tôi muốn biết."
"Cách thức là—"
"Tôi sẽ tổng hợp rồi liên lạc lại. Tôi không chơi xấu đâu. Tin tôi đi."
Vẫn còn bối rối trước phản ứng của hắn, Kaya chen vào:
"Hỏi theo chỉ định thì không sao. Nhưng tôi không có nhiều điểm đến thế."
"Tôi sẽ đưa đủ điểm. Sẽ thu xếp mọi thứ êm đẹp. Vậy nhé, hẹn gặp lại."
Mèo Trắng hét lên.
"Khoan đã. Nói chuyện cụ thể ngay trước mặt tao đây này. Sao mà phải vội thế?"
"Lý do để tôi vội vàng thì chỉ có một thôi, đúng không? Không hiểu sao?"
Yurii cười cho đến tận phút cuối cùng.
Nghe không còn giống diễn xuất nữa. Đó là giọng nói vui vẻ từ tận đáy lòng.
"Ngay bây giờ, ở ngay bên cạnh tôi đây, là Taliho."
Nói lại câu "sẽ liên lạc sau", cuộc gọi bị ngắt.
*
Kết thúc cuộc gọi, Yurii hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn buồn cười vẫn đang trào lên. Một cuộc gọi cực kỳ thú vị.
Đây là một căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn City Hotel nằm trong lãnh thổ PORT. Yurii thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái, chống cằm lên tay vịn và ngước nhìn Taliho đang đứng bên cạnh.
"Em, định phản bội tôi sao?"
Taliho trả lời mà không hề thay đổi sắc mặt.
"Ngài tin lời thiếu niên đó à?"
"Không. Em là một trong số ít những đồng minh của tôi mà."
Chính vì thế mới thú vị. Nếu như tay chân của Hominini đã vươn tới tận Taliho, thì thật quá tuyệt vời. Hồi hộp làm sao.
"Ido."
Yurii gọi tên người Trinh Sát Viên mà hắn tin tưởng.
Người đã kết nối cuộc gọi với Mèo Trắng là ông ấy, nhưng ông ấy không ở gần đây. Với một Trinh Sát Viên xuất sắc, khoảng cách không có ý nghĩa. Phạm vi hiệu quả của năng lực—chỉ cần ở trong lãnh thổ PORT thì ở đâu cũng như nhau.
Lập tức có tiếng trả lời từ thiết bị.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Tôi muốn nói chuyện. Ông có thời gian không?"
"Lúc nào cũng được. Tôi sẽ đến ngay."
"Không. Gặp ở chỗ ông đi."
Câu trả lời của Kaya Ayumu thật kỳ lạ.
—Trong số những kẻ cộng tác với Hominini mà tôi không biết, kẻ có tổng điểm cao nhất.
Việc đó là Taliho thì thật vô lý. Tuy nhiên không phải là hoàn toàn không thể xảy ra. Có thể đưa ra vài suy đoán.
Taliho đứng bên cạnh khẽ buông tiếng thở dài đầy quyến rũ.
Yurii thích khuôn mặt bối rối đó của cô. Nhưng cô rất ít khi bối rối—cố tình đưa ra chỉ thị khiến cô bối rối thì không được quý ông cho lắm—nên về điểm này, lời của Kaya Ayumu rất có ý nghĩa.
"Thực sự, Ngài chẳng tin ai cả."
"Nhầm rồi. Kẻ tôi không tin, chỉ có mình tôi thôi."
"Hai điều đó có gì khác nhau không?"
"Dĩ nhiên. Tôi có thể yêu các em mà."
Yurii đứng dậy. Vừa vuốt thẳng nếp nhăn trên bộ vest, hắn vừa thông báo.
"Tôi ra ngoài một chút. Chắc khoảng một tiếng. Sau đó, tôi muốn uống hồng trà."
Tôi sẽ chuẩn bị, Taliho đáp.
*
Cùng ngày hôm đó—11 tháng 8.
Thiết bị của Kido, lãnh đạo CLB Kinema, phát ra tiếng kêu. Là cuộc gọi từ Xứ Sở Bình Yên.
Khi ấy Kido đang chơi Poker cùng vài đồng đội. Chơi Poker cược bằng số lương thực đang dần cạn kiệt, nên mọi người cũng khá nghiêm túc. Kido vừa mới được chia những quân bài có thể giúp lấy lại chút ít số chip đã bị lột sạch, nên anh thở dài thườn thượt rồi bắt máy.
Giọng nói vang lên là của thiếu nữ tự xưng là Water.
"Xin chào, anh Kido. Bây giờ anh có rảnh không?"
"Dĩ nhiên."
Nếu được thì muốn để sau, nhưng cũng không thể nói không. Xứ Sở Bình Yên là nhóm lớn, còn Kinema là nhóm yếu nhược.
Water nói:
"Thông qua đàm phán với PORT, Xứ Sở Bình Yên đã có được quyền tấn công CLB Kinema."
Mới vào đầu đã là chủ đề nặng đô rồi.
"Tức là, sắp tới sẽ có tuyên chiến sao?"
Lại chạy sang Đế quốc Mike nữa à? Liệu Mèo Trắng có cho phép không đây. Tuy định giữ quan hệ tốt, nhưng người đó làm việc theo cảm tính nên chẳng biết thế nào.
Water đáp lại bằng giọng như đang cười.
"Hiện tại thì tôi không có ý định chiến đấu. Thứ tôi muốn là nhân lực, nên dù có đánh bại anh Kido để lấy chút điểm ít ỏi tôi cũng chẳng vui vẻ gì."
"Thế thì tốt quá. Cố gắng dĩ hòa vi quý nhé."
"Vâng. Cho nên, anh Kido này. Anh có muốn được bên tôi thuê không?"
"Ý cô là sao?"
"Đúng như lời tôi nói thôi. Nếu anh Kido chịu chiến đấu cho bên tôi, thì để xem nào. Khoảng 10 vòng lặp tới, Xứ Sở Bình Yên sẽ bảo vệ Kinema. Cũng sẽ trả thù lao bằng điểm. Kèo không tệ chứ?"
Cũng chẳng tốt lành gì. Kido đâu có muốn chiến đấu. Ra chiến trường thì có thể sẽ chết, và nếu Kido chết thì CLB Kinema cũng tan rã.
"Nếu từ chối, thì quả nhiên vẫn sẽ giao tranh nhỉ?"
"Có lẽ vậy. Nhưng kiểu đàm phán đó không phải gu của tôi."
"Nghĩa là sao?"
"Tôi muốn anh gia nhập vào đơn vị do Murasaki làm đội trưởng. Nick cũng sẽ tham gia vào đó. Anh có hứng thú không?"
Kido im lặng.
Thay vào đó, người hét lên là Fujinaga.
"So với nhóm thì cô thích bắt con người làm con tin hơn hả?"
Water đáp lại, không hề có vẻ coi thường.
"Cách nói đó, không thấy sai sai sao? Con tin thì dĩ nhiên phải là con người rồi."
"Cái chuyện đó—"
"Sao cũng được. Tôi cũng chẳng định bắt ai làm con tin cả. Tôi dự định sẽ sắp xếp để anh Kido, cả Murasaki và Nick đều không phải chết. Đơn thuần là vì tôi muốn anh Kido giúp sức, nên tôi muốn thực hiện một cuộc đàm phán mà cả tôi và các anh đều có lợi."
Chiến trường không chết chóc, làm gì có thứ đó. Dù đối thủ có yếu đến đâu, lơ đễnh là chết như chơi. Hết thời gian Cường Hóa thì ai cũng chỉ là người thường. Một viên đạn lạc cũng thành chí mạng.
Lấy tay ngăn Fujinaga đang định hét lên thêm gì đó, Kido hỏi:
"Dự định chiến đấu với ai?"
"Tsukio."
Thật vô lý. Đứng trước hắn ta thì binh lính, dù có bao nhiêu điểm, cũng đều là tốt thí như nhau cả thôi.
Fujinaga bực bội ném mấy quân bài xuống. Bài của cô ấy tung tóe ra là bộ Sám Cô, may mà ván đấu bị hoãn lại. Bài của Kido chỉ là Thú.
Nội tâm của Kido—chính anh cũng thấy bất ngờ—lại không hề xúc động mấy. Giận dữ hay sợ hãi đều chưa trào lên. Chỉ thấy lạ lùng thôi.
"Tức là đối thủ là kẻ mạnh nhất Kamisaki nhỉ."
"Vâng. Nếu xét về năng lực chiến đấu thuần túy."
"Đối đầu với hắn, có cách nào để bọn tôi chiến đấu mà không chết không?"
Suy nghĩ theo lẽ thường thì không thể nào. Chắc chắn là vai trò cầm chắc cái chết nên mới muốn đẩy cho nhóm khác làm, hiểu theo cách đó là hợp lý nhất. Nhưng đối phương là Water đó. Chưa từng nghe chuyện cô ấy thất bại trên chiến trường bao giờ. Một huyền thoại quá sớm để gọi là huyền thoại, kẻ đã leo lên đỉnh Kamisaki trong chớp mắt ngay bên cạnh việc nhóm Kido chỉ đang cố gắng sống lất lất qua ngày.
Cô ấy nói không chút e ngại:
"Tôi sẽ chuẩn bị một người chơi vượt trội hơn Tsukio."
Thứ đó có tồn tại sao. Một nhân vật mạnh hơn cả hắn, kẻ sở hữu hơn 70 vạn điểm chỉ với một mình.
"Nếu vậy thì tôi nghĩ cũng chẳng cần tôi hợp tác làm gì."
"Dĩ nhiên không phải vượt trội về mọi mặt. Chỉ cần hơn ở một điểm duy nhất là được."
"Đó là ai?"
"Bí mật."
Kusuri, Water cười với giọng điệu của một thiếu nữ bí ẩn.
"Xin lỗi nhé. Tôi không thể nói nhiều hơn được. Nhưng hãy yên tâm. Tôi thực lòng muốn bảo vệ anh, và dĩ nhiên cả Murasaki và Nick nữa."
"Tại sao không thể nói?"
"Vì đằng ấy không thích. Đối với tôi, đó là một người rất quan trọng. Không thể thất lễ được."
Fujinaga nói:
"Nói thế mà nghe được à."
Nhưng suy nghĩ của Kido thì khác. Nghe được hay không cũng chẳng quan trọng. Anh hỏi vào vấn đề cốt lõi nhất.
"Murasaki và Nick, họ có chấp nhận chiến đấu với Tsukio không?"
"Nhóm tôi cũng có kỷ luật đàng hoàng mà. Không ai làm trái mệnh lệnh đâu."
"Mệnh lệnh do cô đưa ra?"
"Phải."
"Vậy thì được. Hợp đồng thành lập."
Những chuyện khác không thể làm căn cứ để phán đoán. Trước mặt Tsukio đó, Murasaki và Nick sắp sửa đứng ra. Kido đã có được quyền đứng cạnh họ. Vậy thì, cứ làm thôi. Nếu bảo vệ được thì bảo vệ, còn nếu phải chết, anh sẽ chết trước hai người đó.
Fujinaga thì thầm "Anh Kido" rồi ôm trán.
Giọng của Water vang lên, nghe giống lời nguyền hơn là lời tiên tri.
"Cảm ơn. Sẽ không ai phải chết đâu, những người liên quan đến Kinema ấy."
Sau lời đó, cuộc gọi của Water chấm dứt.
*
Vấn đề là, có thể giao cho Kido bao nhiêu điểm.
Nếu có thể thì muốn chuẩn bị 10 vạn. Dù vậy cũng chẳng biết có theo kịp chuyển động của Tsukio hay không. Nhưng thực tế thì, dù có xoay xở thế nào cũng chỉ tầm 5 vạn là cùng. Dồn hết đống đó vào Cường Hóa, Kido có thể đối ứng với Tsukio đến đâu? Nghĩ theo lẽ thường thì chẳng làm được gì cả. Chắc chắn sẽ chết mà còn chưa kịp nhận thức được cái chết. Tsukio đáng sợ đến thế đấy.
Khi Toma đang suy nghĩ một mình, Nick lên tiếng:
"Cô nghiêm túc đấy à?"
Cậu ta và cả Murasaki nữa. Cô đã để hai người họ cùng dự thính cuộc gọi với Kido. Vì nghĩ rằng để họ đàm phán sẽ hiệu quả hơn, nhưng chưa cần làm thế đã nhận được sự đồng ý của Kido. Anh ta định giá mạng sống của mình quá rẻ mạt.
Toma nghiêng đầu hỏi:
"Chuyện gì?"
"Dĩ nhiên là chuyện bọn tôi chiến đấu với Tsukio."
"Không thích à?"
"Tôi không muốn chết đâu."
"Như tôi đã nói với anh Kido đấy. Các cậu sẽ không chết."
Có lẽ, chắc là vậy. Việc không thể khẳng định chắc nịch khiến cô bực mình, nhưng chắc chắn sẽ ổn thôi. Không còn cách nào chiến đấu với Tsukio mà tiết kiệm chi phí cho Xứ Sở Bình Yên hơn cách này nữa.
Nhưng Nick đang lườm cô đầy bực bội. Lúc nãy tâm trạng cậu ta còn khá tốt cơ mà. Lý do thì rõ ràng rồi. Biết Murasaki trở thành đội trưởng, cậu ta đã hy vọng sự an toàn của cô ấy được đảm bảo phần nào. Giờ biết cái đơn vị đó bị sử dụng như những con tốt thí, dĩ nhiên là thấy khó chịu rồi.
Toma nói những lời đã chuẩn bị sẵn.
"Đột ngột đưa Murasaki lên làm đội trưởng sẽ gây phản đối mạnh trong nội bộ Xứ Sở Bình Yên. Nhưng nếu là đơn vị chuyên dùng để đấu với Tsukio thì không sao. Mọi người sẽ chấp nhận."
"Vì thấy rõ là sẽ chết mà."
"Thế nên, phải sống sót qua chuyện đó. Chỉ cần đứng ở tiền tuyến trong trận chiến với Tsukio lần này thôi đã là chiến quả to lớn rồi. Ai cũng sẽ buộc phải đánh giá cao thôi. Sẽ là căn cứ đầy đủ để ưu đãi đơn vị của Murasaki sau này."
Đây là lời bao biện, nhưng cũng là thật lòng. Để cải tổ Xứ Sở Bình Yên sau khi Simon thất thế thành một nhóm theo ý thích của Toma, cần phải có lý do cho từng việc một.
Bên cạnh Nick đang có vẻ chưa phục, Murasaki lộ vẻ mặt khó xử.
"Lời hứa, cậu sẽ giữ chứ?"
"Tất nhiên. Tớ chưa từng thất hứa với bạn bè bao giờ."
Vốn dĩ Toma ghét việc thất hứa. Với những kẻ không quan trọng, nếu có lý do thì cô sẽ phá vỡ, nhưng với bạn bè thì cô quyết tâm tuyệt đối giữ lời. Ngoại lệ chỉ có Kaya Ayumu thôi. Tên đó là bạn thân nên cô đối xử thô bạo hơn chút cũng được.
Với Murasaki, cô đã trao một lời hứa đơn giản. Và cô ấy là một người bạn quan trọng, nhưng không phải bạn thân. Nên cô sẽ giữ lời.
Những người liên quan đến CLB Kinema, sẽ không để ai phải chết.
*
Vừa ra khỏi phòng của Water, Nick nhìn chằm chằm vào Murasaki.
"Mày, biết trước rồi hả?"
Chuyện Murasaki và Nick, nhận được sự hỗ trợ của Kido để chiến đấu với Tsukio. Cái chuyện như thế, chẳng khác nào tự sát.
Murasaki vuốt tóc bằng tay trái, chạm vào tai mình và đáp:
"Cũng đại khái. Tao không hào hứng lắm đâu."
"Thế thì từ chối đi chứ. Chết đấy."
"Không từ chối được. Quyết định của nhóm mà."
"Xứ Sở Bình Yên có cái ơn huệ gì chứ?"
"Mỗi ngày, đều cho tụi mình ăn cơm."
"Ba cái thứ đó—"
Là sao chứ. Cũng không phải là không quan trọng. Nhưng đâu phải lý do để đem mạng ra chiến đấu, ba cái thứ đó.
Không thể sắp xếp từ ngữ trôi chảy, Nick thở hắt ra.
"Mày chạm vào tai là khi có chuyện gì đó không phục."
Cậu thử chỉ ra một điều nhàm chán như thế.
Nick và Murasaki quen biết đã lâu. Từ việc đến Xứ Sở Bình Yên, việc lập ra Tricolore, hay hồi còn ở CLB Kinema cũng đều ở bên nhau. Kể cả trước khi đến Kamisaki—dù cấp 3 và đại học khác trường, nhưng cấp 2, tiểu học, thậm chí mẫu giáo cũng học cùng một chỗ. Cha mẹ hai bên thân thiết, nhà lại gần nhau, nên từ khi bắt đầu có nhận thức thì Murasaki đã ở bên cạnh rồi.
Cô ấy nhìn cậu với vẻ không vui.
"Tức là, thứ bảo đảm cuộc sống của chúng ta, là cái nhóm này đấy. Mày hiểu mà? Hiện giờ, chúng ta không ở vị thế có thể chống lại quyết định của Water."
Nick cũng phát cáu, giọng hơi lớn lên.
"Cái nhóm đó đang bảo mày đi chết đấy. Chạy trốn là được chứ gì."
"Đi đâu?"
"Thì là..."
Rõ ràng rồi còn gì. Về Kinema. Về chỗ của Kido. Nhóm đó tuy yếu nhược, nhưng so với việc đứng trước mặt Tsukio thì cái gì cũng tốt hơn gấp vạn lần.
Phù, Murasaki dịu nét mặt lại.
"Cậu, cũng sẽ về sao? Về CLB Kinema ấy."
Đến nước này mà còn về được sao, cậu muốn nói thật lòng như vậy.
Trước kia, khi Nick dẫn dắt nhóm Tricolore, Tricolore đã chiến đấu với CLB Kinema. Trong trận chiến đó, Kinema đã có hai người chết. Momo và Dafuro. Dĩ nhiên Nick biết hai người đó. Hồi còn ở Kinema, họ đã sống cùng nhau.
Người trực tiếp ra tay không phải là Nick. Nhưng đó là trận chiến do Nick chỉ huy. Việc cho rằng Nick đã giết hai người họ là điều đương nhiên. Dẫu vậy, Kinema chắc chắn vẫn sẽ chấp nhận Murasaki, và cả Nick nữa. Một nhóm ngây thơ. Quá ngây thơ để sống sót ở Kamisaki.
Cậu cố gắng trả lời:
"Nếu Water không đổi ý, thì về Kinema cũng được."
Cúi đầu trước Kido, bị Fujinaga chửi bới vài câu. Chuyện đó chẳng sao cả. Cứ cười hề hề cho qua chuyện là xong. Dù có thất vọng về bản thân đến đâu, thì cũng tốt hơn nhiều so với việc Murasaki phải chết.
Cậu cứ nghĩ đó cũng là điều Murasaki mong muốn. Vốn dĩ cô ấy đâu có định rời Kinema, chỉ đi theo để kéo Nick quay về thôi mà.
Vậy mà cô ấy lắc đầu.
"Tao, không có ý định quay về Kinema."
Tại sao. Không hiểu nổi.
Nếu là chuyện của Murasaki, cậu biết gần hết. Sinh nhật, nhóm máu, món thích, món ghét, khuôn mặt lúc khóc, khuôn mặt lúc cười. Xem một bộ phim là biết Murasaki sẽ thích nó đến mức nào. Trong cuộc hội thoại vu vơ, khi cô ấy bỗng nhiên im lặng, cậu đoán ra lý do ngay. Vậy mà.
—Mình chưa từng hiểu chính xác về Murasaki lấy một lần.
Chắc là, như vậy rồi.
Murasaki trong ký ức là một cô gái bình thường, có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Không nói nhiều lắm, nhưng bản tính thì bướng bỉnh. Khá có tinh thần chính nghĩa, dễ mủi lòng, đặc biệt thích những bộ phim cảm động liên quan đến trẻ con hoặc động vật. Và dĩ nhiên, hình ảnh đấm đá trên chiến trường chẳng hợp chút nào.
Lẽ ra phải là thế. Nhưng Murasaki ở Kamisaki lại là một Cường Hóa Viên khá có năng lực. Đến mức Nick có thể yên tâm giao phó sau lưng mình.
Cô ấy nói:
"Đặt cược vào Water là cửa có tỷ lệ thắng cao nhất đấy. Cho nên tao, dù có một mình cũng sẽ làm thế."
Nick tặc lưỡi một cái rõ kêu.
—Tao đâu có mong chờ những lời như thế.
Nhưng mà, vậy thì mình mong chờ lời gì? Rằng "hãy bảo vệ chị đi", muốn cô ấy bám lấy mình và nói thế sao. Một Murasaki như thế, còn khó tưởng tượng hơn cả cô ấy khi đứng trên chiến trường.
Từ rất lâu rồi, Nick đã biết Murasaki. Và từ rất lâu rồi, dĩ nhiên bây giờ cũng thế, Murasaki hơn Nick một tuổi. Hồi nhỏ, Nick đã ngưỡng mộ Murasaki như chị ruột. Nếu tuổi tác ngược lại, liệu có thể xây dựng một mối quan hệ khác đi không? Liệu có thể nói thẳng thắn hơn rằng "tao muốn bảo vệ mày" không?
Có lẽ, không phải là chuyện như thế, cậu cảm thấy vậy. Nhưng mà, thế rốt cuộc là chuyện quái gì.
"Mạng người đấy! Đừng có mở mồm ra là nói chuyện cá cược dễ dàng như thế!"
Nhăn mặt vì nỗi bực dọc không rõ nguyên cớ, Nick cố gắng thốt ra lời đó.
*
Ido rất kén chọn ghế ngồi. Một phần lý do là bởi chứng đau lưng mãn tính, nhưng đó không phải là tất cả.
Công việc Trinh Sát đòi hỏi sự tập trung cao độ trong thời gian dài, nên ông muốn giảm thiểu tối đa gánh nặng lên cơ thể. Trước đây ông đã từng thử ngồi ghế văn phòng, nhưng vì bản thân không cần thiết phải làm việc trên bàn giấy, ông đi đến kết luận rằng một chiếc ghế sofa đơn mới là lựa chọn tối ưu.
Sofa là loại nội thất mà giá cả quyết định tất cả. Nhưng đắt tiền chưa chắc đã tốt. Nó giống như một người tình lý tưởng vậy. Dịu dàng một chút thì hơn. Bao dung một chút thì tốt. Cảm nhận được trí tuệ là điều tuyệt vời. Có thêm khí chất lại càng hoàn hảo. Một chút hài hước sẽ làm cuộc sống thêm phong phú. Lưng ghế cao một chút sẽ hợp gu ông hơn. Quá cứng thì không cần bàn tới, nhưng quá mềm cũng là điều đáng cân nhắc. Phần lõi có độ nảy một chút sẽ tốt hơn.
Thế nhưng, điều thực sự mang ý nghĩa không nằm ở những gạch đầu dòng về điều kiện. Sự hòa hợp mới là quan trọng nhất. Để có thể trải qua quãng thời gian dài bên nhau một cách tự nhiên nhất.
Trong số những chiếc ghế hiện hữu tại lãnh thổ PORT, chiếc sofa khiến Ido ưng ý nhất nằm trong một căn phòng thuộc khu chung cư cho thuê. Đó là một tòa nhà sành điệu, thuộc loại được gọi là chung cư thiết kế riêng. Nhưng nó cũng không mang lại cảm giác của một chung cư cao cấp. Đó là một căn hộ 1LDK, gợi lên hình ảnh nơi sinh sống của một người trẻ độc thân có thu nhập khá ổn định.
Chủ nhân ban đầu của căn phòng này dường như là một người yêu nhạc.
Chiếc sofa mà Ido yêu quý được đặt ngay chính giữa căn phòng kiểu Âu rộng chừng sáu chiếu, với bốn chiếc loa lớn rũ đầu xuống từ bốn phía. Một mặt tường là kệ thép, nơi lưu trữ vô số đĩa than được sắp xếp gọn gàng. Có vẻ chủ nhân không kén chọn thể loại. Nhạc cổ điển, Jazz, Rock hay nhạc dân tộc đều được xếp cạnh nhau với cùng một "nhiệt độ".
Đó hẳn là một bộ sưu tập tuyệt vời, nhưng Ido chẳng bao giờ bật nhạc. Không phải ông ghét bỏ gì, mà là mọi thông tin đều sẽ gây nhiễu cho Trinh Sát. Ông đặt chân đến căn phòng này chỉ vì chiếc sofa mà thôi.
Chiếc sofa mục tiêu được bọc vải fabric màu xám hiện đại. Thoạt nhìn thì mặt ghế có vẻ quá thấp, nhưng khi hạ người xuống, phần tựa lưng sẽ bao bọc lấy cơ thể và nâng đỡ chắc chắn vùng cổ. Những chiếc sofa dạng hộp thường có vị trí đặt tay quá xa, không hợp ý ông lắm, nhưng chiếc ghế này lại chẳng hề mang lại cảm giác khó chịu đó. Nó nhẹ nhàng đỡ lấy khuỷu tay ông như một nhân viên điều dưỡng dày dặn kinh nghiệm.
Bên cạnh chiếc sofa yêu thích là một chiếc bàn phụ, trông không có vẻ gì đắt tiền nhưng đơn giản và không vướng víu. Hiện tại, trên đó đang bày một thiết bị đầu cuối, một chiếc gạt tàn, và ly rượu whisky ủ mười hai năm.
Ido ngả toàn thân vào sofa và nhắm mắt lại. Ông cảm nhận được một người đàn ông đang tiến lại gần căn phòng này. Một gã đàn ông sở hữu những thông tin tuyệt đẹp.
Sải chân gần như đều tăm tắp, cơ bắp không căng cứng nhưng cũng không quá buông lỏng. Dù bước đi hay đứng lại, sự cân bằng của cơ thể hầu như không hề bị phá vỡ, cả biểu cảm lẫn nhịp thở đều nhất quán. Yurii. Khi nhìn qua lăng kính của thế giới thông tin, hắn ta chẳng hề có nhân tính.
Yurii mở cửa chính mà chẳng hề bấm chuông. Tuy nhiên, hắn dừng lại trước căn phòng nơi Ido đang ngồi và gõ cửa. Khi Ido đáp "Mời vào", hắn mới kéo cửa bước vào.
"Đang làm việc à?"
"Vì Trinh Sát là công việc không có hồi kết mà. Nhưng nó cũng chẳng quan trọng bằng cuộc trò chuyện với cậu đâu."
Ido chống tay lên thành ghế, định nhổm người dậy. Yurii ngay lập tức lên tiếng.
"Cứ tự nhiên. Dáng vẻ ông khi ngồi trông hợp lắm."
"Cảm ơn cậu. Nhưng tôi phải chuẩn bị chút đồ uống gì đó chứ."
"Được rồi, được rồi. Sau đây tôi có lịch uống hồng trà do Taliho pha rồi."
"Thật đáng ghen tị."
"Quả nhiên là tôi nên mời ông đến chỗ tôi thì hơn nhỉ?"
"Nhưng cũng có những chuyện không thể nói trước mặt cô ấy mà."
"Bị nghe thấy cái gì thì tôi cũng chẳng phiền đâu. Nhưng lễ nghi là thứ cần thiết."
"Lễ nghi?"
"Tôi gọi những bí mật không mang ác ý bằng cái tên đó."
Vừa nói, Yurii vừa đưa mắt nhìn quanh phòng, rồi dừng lại ở chiếc gạt tàn trên bàn phụ.
"Ông có hút thuốc không nhỉ?"
"Tôi đã bỏ từ rất lâu rồi. Nó vốn nằm sẵn ở đây rồi."
Dù có dọn dẹp thì sau mỗi lần lặp lại nó cũng sẽ quay về chỗ cũ, nên giờ ông cứ để nguyên như vậy.
"Ra vậy."
Yurii băng qua căn phòng với nhịp bước đều đặn. Hắn đứng trước kệ thép, ngó nghiêng những chiếc đĩa than được xếp hàng dài.
"Có gợi ý nào không?"
"Chà. Tiếc là tôi không am hiểu về âm nhạc cho lắm."
"Hể. Bất ngờ thật đấy."
"Nếu buộc phải nói thì tôi thích bài nhạc chủ đề của Water & Biscuit."
"Chưa nghe bao giờ. Rock à?"
"Không."
Đó là ca khúc mở đầu của một bộ anime. Nhưng Ido đã dùng phép ẩn dụ để nói về một phần mang tính bản chất hơn.
"Khúc nhạc đó không có tiếng nhạc cụ trình diễn."
"Giống như 4 phút 33 giây của John Cage sao?"
"Bản nhạc ghi chú thế này: Nhịp đầu tiên là sự ra đời, phần còn lại là cuộc sống."
"Có vẻ là một khúc nhạc khá dài nhỉ."
"Càng dài thì lại càng là một khúc nhạc hay."
Yurii có vẻ đã từ bỏ ý định bật nhạc trong căn phòng này. Hắn quay lại đối diện với Ido, người đang vươn tay lấy ly whisky, và nói.
"Ông đã nghe cuộc điện thoại đó rồi nhỉ?"
"Tất nhiên. Đó cũng là công việc mà."
"Một câu chuyện kỳ lạ hết sức. Với điều kiện đó, mà cái tên Taliho lại xuất hiện."
Đó chắc chắn là năng lực mang tên "Q&A" của Kaya Ayumu. Một trong những ngoại lệ của trò chơi này, cho phép cưỡng chế thu thập những thông tin mà lẽ ra người chơi ở Kamisaki không thể nào biết được.
Nghe nói cậu ta đã hỏi Ban Điều Hành thế này.
— Trong số những kẻ hợp tác với Hominini mà Yurii không biết, ai là kẻ sở hữu tổng số điểm cao nhất?
Câu trả lời là Taliho. Cánh tay phải của Yurii, người mà ai trong PORT cũng biết.
"Tầm mắt của ông cũng vươn tới cô ấy chứ?"
"Tất nhiên. Cả mắt lẫn tai."
"Vậy thì, chuyện này là sao đây? Tôi không nghĩ cô ấy có thể qua mặt được Trinh Sát của ông."
"Hoàn toàn đúng là như vậy."
Yurii có lẽ tin tưởng Taliho. Nhưng hắn lại không tin vào sự tin tưởng của chính bản thân mình. Vì vậy, không có ngoại lệ, hắn đã chỉ thị cho Ido đưa cả cô ấy vào đối tượng của Trinh Sát.
Yurii nói với đôi mắt tò mò giống hệt một thiếu niên.
"Kỳ lạ thật nhỉ. Nếu Taliho là kẻ phản bội, thì tức là ông cũng đang phản bội tôi. Và, ông có số điểm cao hơn Taliho."
"Về mặt hình thức, thì bên đó cao hơn."
"Dữ liệu mà ngay cả tôi cũng biết, thì không lý nào Ban Điều Hành lại không nắm được, phải không?"
Ido là một người chơi có tổng điểm khoảng mười ngàn. Đó là nói dối. Sự thật là ông được trao cho khoảng một trăm ngàn điểm. Nhưng chín phần mười trong số đó là "tài sản ngầm" của Yurii và không thể nhìn thấy từ bên ngoài. Một Trinh Sát Viên bình thường sẽ bị lừa. Chính Ido đã sửa đổi dữ liệu theo cách đó.
"Tại sao Ban Điều Hành lại trả lời là Taliho nhỉ? Chứ không phải tên của ông."
Ido nhấp một ngụm whisky. Cảm giác kích thích chậm rãi mà đầu lưỡi đã quen thuộc thật dễ chịu. Sau khi tận hưởng hương thơm của thùng gỗ sồi lan tỏa nhẹ nhàng, ông mới trả lời.
"Có lẽ Kaya Ayumu đang nói dối. Hoặc là, tôi tuy phản bội cậu, nhưng lại không theo phe Hominini."
Dù là trường hợp nào thì cũng hợp lý. Câu mà Kaya Ayumu hỏi chỉ là kẻ hợp tác với Hominini, chứ không phải kẻ phản bội Yurii.
"Đúng thế. Vậy cái nào là đáp án chính xác?"
"Vẫn còn một khả năng nữa."
"Hể. Tôi muốn nghe đấy."
"Trường hợp tôi đang che giấu thông tin của Taliho, nhưng đó không phải là sự phản bội đối với cậu."
"Chuyện đó... có thể xảy ra sao?"
"Không thể khẳng định là không có. Dù sao đi nữa—"
Ido đặt ly whisky trở lại bàn phụ, rồi ngả người một cách thô bạo vào lưng ghế sofa. Chiếc sofa tốt nhất đón lấy hành động đó mà hầu như không phát ra tiếng động nào.
"Nếu tôi phản bội cậu, thì đó là khi cậu phản bội tôi."
Ido và Yurii đã giao kết một Bản Hợp Đồng. Hợp đồng liên quan đến đội mang tên CLB Kinema.
Với giọng điệu thoải mái, hắn đáp.
"Tôi tin tưởng vào trí tuệ của ông. Và trí tuệ là thứ soi sáng hòa bình hơn là tranh đấu."
Yurii tự nhận thức được sức mạnh của bản thân. Hắn tin chắc rằng chỉ có kẻ ngu ngốc mới chống lại hắn. Và, đáng sợ thay, sự hiểu biết của hắn hầu như không có sai sót.
Kẻ mạnh nhất ở Kamisaki dưới con mắt của Ido, cho đến thời điểm hiện tại, chính là Yurii.
3
Không có cuộc giao tranh lớn nào nảy sinh tại Kamisaki trước thềm trận chiến với Tsukio ở vòng lặp tiếp theo.
Chỉ có vài cuộc đụng độ nhỏ lẻ giữa các nhóm yếu thế, còn những phe lớn và tầm trung đều án binh bất động.
Điều đó có vẻ là lẽ tự nhiên. Tuy nhiên, dưới góc nhìn của Kaya Ayumu, Tsukio vẫn toát lên vẻ đáng sợ. Dù cá nhân anh ta là kẻ mạnh nhất Kamisaki, nhưng việc bị cả PORT và Xứ Sở Bình Yên nhắm đến mà vẫn không mảy may lay chuyển thì quả là bất thường.
— Dù sao thì, không có chiến tranh là chuyện tốt.
Phía Kaya cũng có thể tiến hành chuẩn bị.
Ngày 29 tháng 8, hai ngày trước khi vòng lặp diễn ra, đã có một cuộc giao dịch giữa Đế quốc Mike và PORT. Thi thể của Mèo Đen được chuyển giao cho PORT, đổi lại phía bên kia gửi cho Kaya một lá thư và mười ngàn Điểm. Nội dung lá thư là câu hỏi mà Kaya sẽ dùng năng lực để hỏi. Số Điểm đó là chi phí. Cậu được bảo là có thể tùy ý sử dụng tiền thừa.
Để đổi lấy việc Kaya không giấu giếm kết quả năng lực và truyền đạt lại cho Yurii, phía Yurii sẽ hồi sinh Mèo Đen.
Ngay sau cuộc giao dịch với PORT, có liên lạc từ Toma. Khi đó Kaya đang ở trong góc phòng học, tổng hợp suy nghĩ trước cuốn sổ tay. Bên cạnh cậu, Akiho đang đọc sách.
Thiết bị đầu cuối reo lên, Kaya bắt máy mà không buông cây bút trên tay.
Toma nói với giọng vui vẻ.
"Giờ cậu rảnh không?"
"Không rảnh. Nhưng tôi cần thông tin."
"Tán gẫu chút đi."
"Trinh Sát Viên là ai thế?"
Ý cậu là Trinh Sát Viên đang kết nối cuộc gọi này.
"Yaho, Kaya-kun. Là tôi đây."
Giọng nói vang lên từ thiết bị là của một thiếu nữ tên Mono. Kaya thực ra không thực sự muốn biết tên của Trinh Sát Viên.
— Cuộc gọi này, có bị người thừa thãi nào nghe thấy không?
Đó là hàm ý của câu hỏi. Tất nhiên, Toma tiếp nhận nó một cách chính xác.
"Đây là cuộc trò chuyện riêng tư của tớ. Chỉ là giết thời gian thôi."
Nếu Toma dùng ngôi "tớ", thì có thể yên tâm phần nào. Kaya lật cuốn sổ, lướt bút chì kim trên trang giấy trắng. Vừa tóm tắt những việc cần nói với Toma hiện tại, cậu vừa mở lời.
"Chuyện làm Mèo Đen sống lại, đã truyền đạt đến đâu rồi?"
"Nghe đại khái rồi. Cậu đang xúc tiến việc đó đúng không?"
"Tớ không biết liệu PORT có giữ lời hứa hay không. Cậu kiểm tra giúp tớ chỗ đó được không?"
"Tất nhiên. Nhưng sẽ mất chút thời gian đấy."
"Sẽ hành động chính thức vào lúc chiến đấu với Tsukio-san sao?"
"Ừ. Dự định là thế."
Nếu Xứ Sở Bình Yên và PORT bắt tay nhau chiến đấu, thì hai đội đó cũng sẽ rơi vào trạng thái giao chiến theo luật định trong suốt trận chiến với Tsukio. Khi đã giao chiến, có thể sử dụng Trinh Sát lên cả lãnh thổ của PORT.
Nói chính xác thì Trinh Sát có thể vươn tới cả bên ngoài phạm vi hiệu quả của năng lực — cuộc gọi này cũng đang kết nối vượt qua lãnh thổ — nhưng nghe nói trong trường hợp đó chức năng sẽ bị hạn chế rất nhiều. Để Trinh Sát sâu hơn và chính xác hơn, quả nhiên cần phải ở trong trạng thái giao chiến.
"Không sợ bị PORT mắng à?"
"Không sao đâu. Trong hợp đồng không có điều khoản cấm dò xét đối phương. Nhưng nếu bên tớ thực sự phải đối đầu với PORT, tớ sẽ liên lạc với Ayumu."
"Giúp được nhiều lắm. Nhân tiện, chủ nhân của năng lực tái sinh có tên là Pan."
"Pan?"
"Biết không?"
"Ừ. Ra là vậy, thì ra là thế sao."
"Thế là sao?"
"Chuyện bên này thôi."
Nếu không định nói thì đừng có nói mấy lời thừa thãi. Làm người ta tò mò không chịu được. Dù sao thì về vụ của Mèo Đen, người chịu trách nhiệm chính là Toma. Giao phó việc về sau cho cô ấy sẽ an toàn hơn. Kaya đổi chủ đề.
"Cậu sẽ chiến đấu với Tsukio-san như thế nào?"
"Dự đoán của Ayumu là gì?"
"Có vài cái. Không thể thu hẹp lại thành một được."
"Muốn biết đáp án không?"
"Rất muốn."
"Vậy thì giúp tớ đi. Tớ cũng đã rủ cả Kido-san rồi."
Chuyện đó cậu đã nghe từ Akiho. Nghe nói Toma đã chuẩn bị một chiến thuật để dù chiến đấu với Tsukio, Kido cũng sẽ không chết. Nhưng Kaya thì chẳng nghĩ ra nổi phương pháp nào như thế cả.
— Đây là khoảng cách giữa mình và Toma hiện tại.
Kaya đã bị Toma bỏ lại khá xa. Đuổi theo thôi cũng đã vất vả rồi.
"Còn tùy vào cách giúp đỡ nữa. Tớ không muốn làm chuyện nguy hiểm đâu."
"Biết rồi. Tớ không đòi hỏi quá đáng đâu. Tớ muốn cậu kiểm tra kế hoạch của tớ. Vì có thể có sai sót."
"Hiểu rồi. Nói cho tớ kế hoạch đó đi."
"Cái đó thì không được. Vì cậu đáng sợ lắm."
"Đùa đấy à?"
"Không hề. Nếu nói chiến thuật trước khi lặp lại thì sẽ bị cậu phá đảo mất. Vì có lẽ cậu không muốn giết Tsukio-san."
"Còn Toma?"
"Tớ cũng thế. Nhưng nếu phải chọn thì lời hứa với PORT quan trọng hơn. Thế nên sau khi trận chiến chính thức bắt đầu, cậu cứ tự tiện kiểm tra đi nhé."
Kaya nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Vẫn như mọi khi, Toma quá sức ích kỷ.
"Tóm lại là cậu sẽ thắng Tsukio-san. Nhưng trong mức độ không để anh ấy chết, tớ sẽ bảo vệ người đó."
"Đúng. Làm được không?"
"Không được. Không hình dung ra được."
"Tạm thời tớ sẽ giữ kết nối cuộc gọi với tớ. Cái ốp lưng điện thoại kia đâu rồi?"
Ốp lưng điện thoại là thứ mà trước đây Kaya được Mono tặng. Nó có gắn kèm chức năng của thiết bị liên lạc, cậu đã từng dùng nó để nói chuyện với Toma.
"Đang ở đâu đó bên Mike ấy. Tớ sẽ thu hồi."
"Ừ. Có chuyện gì thì liên lạc nhé."
"Nếu nội dung có lợi cho tớ thì được."
"Đối với cậu, Tsukio-san quan trọng đến mức nào?"
"Bí mật."
Về cơ bản, Kaya ghét việc người khác chết. Nếu đó là người quen thì lại càng ghét hơn. Nếu bản thân Kaya không bị đặt vào nguy hiểm, cậu muốn bảo vệ họ trong khả năng có thể.
Nhưng hơn thế nữa, Tsukio có giá trị rất cao. Là một mảnh ghép khó tìm được vật thay thế để thực hiện mục đích của Kaya.
"Chủ nghĩa bí mật nhỉ."
"Chỉ là cậu đáng sợ thôi."
"Vậy à. Thế thì, cho tớ gửi lời hỏi thăm Mèo Trắng-san nhé."
Nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng xong, cô ấy ngắt máy.
*
Kết thúc cuộc gọi, Toma đưa mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh — Mono.
"Nào. Chuyện làm Mèo Đen-san sống lại, cô thấy thế nào?"
Mono cười khổ.
"Cảm giác là, ra là vậy nhỉ. Để tôi đi xem tình hình bên kia chút nhé."
"Cô đã biết trước rồi phải không?"
"Chà. Mà, cũng là chuyện không quan trọng lắm."
Ngay cả dưới con mắt của Toma, cô cũng không hiểu rõ về Mono.
— Cảm giác cũng không phải là bị ghét đâu nhỉ.
Cô nàng quá tùy hứng, nên cô hơi ngại một chút. Không phải ngại vì sự tùy hứng đó. Mà ngược lại, cô còn thích sự tùy hứng đó nữa là.
Thiếu nữ này chắc hẳn giống với Touma Misaki ngày xưa, nên cô mới thấy ngại.
*
Mặt khác, Kaya sau khi kết thúc cuộc gọi vẫn tiếp tục lướt bút chì kim và cất tiếng gọi Akiho bên cạnh.
"Cậu, đang có bao nhiêu Điểm?"
Cô ấy nói mà không rời mắt khỏi cuốn sách trên tay.
"Chỗ có thể dùng tự do thì khoảng chừng 2000P đấy."
"Tớ sẽ chuyển cả Điểm của tớ sang. Tớ muốn nhờ cậu đoạt lấy năng lực."
"Gấp không?"
"Ừ. Có thể sẽ dùng trong vòng lặp tới."
Vốn dĩ đó là năng lực mà cậu định lúc nào đó sẽ nhờ Akiho lấy. Vì có khả năng cần năng lực khác cho trận chiến với Tsukio nên cậu mãi không quyết đoán được, nhưng vì dù thế nào cũng không thể đọc hết được chiến thuật của Xứ Sở Bình Yên và PORT nên cậu đã đổi ý. Từ bỏ việc đoạt lấy năng lực có hiệu quả cục bộ, cậu sẽ đi lấy năng lực có thể sử dụng rộng rãi hơn.
"Tớ sẽ nghĩ phần mô tả hiệu quả năng lực, cậu sửa giúp tớ nhé."
"Là năng lực thế nào?"
"Có hai cái. Đầu tiên cái tớ muốn là áo chống đạn, và cái nữa là—"
Mãi không tìm được từ ngữ nào diễn đạt đơn giản, Kaya ngậm miệng lại.
"Cái nữa là?"
Akiho ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách.
Kaya bỏ cuộc, thở hắt ra.
"Không nghĩ ra cái tên nào hay cả. Có ý tưởng gì không?"
Akiho ghé mắt nhìn vào cuốn sổ của Kaya. Ở đó có gạch đầu dòng những yêu cầu về năng lực cần thiết. Tuy là những ghi chép lộn xộn có cả gạch xóa và sửa chữa, nhưng Akiho dường như đã hiểu ngay năng lực mà Kaya đang có ý định tạo ra chỉ trong một cái liếc mắt.
"Trang Bị Truyền Thuyết."
Cô nói.
4
Pan. Pan chưa được xác nhận.
Thân thế không rõ. Mục đích cũng không rõ. Dù là một trong chín nghị viên nòng cốt của PORT nhưng cô hiếm khi ngồi vào bàn tròn, một người phụ nữ giữ thái độ bàng quan với đại đa số các đề tài thảo luận.
Yurii biết Pan là phụ nữ vì trong quá khứ đã từng gặp mặt ba lần. Lần gặp cuối cùng là trong cuộc bỏ phiếu quyết định lãnh đạo lần trước. Yurii đã nắm được một phiếu của Pan. Đó là điều mang tính quyết định.
Đối với Yurii, người đã chuẩn bị đầy đủ quà ra mắt để lôi kéo Pan, điều kiện mà cô đưa ra chỉ có một.
— Đừng cố tìm hiểu về tôi.
Một lời nói thật mơ hồ. Yurii gật đầu không chút do dự, và về cơ bản đã giữ lời hứa đó. Nhưng không hoàn toàn.
Cuộc gặp gỡ thứ tư với Pan đến một cách bất ngờ. Đó là khi Yurii đang trên đường về sau khi đi ngắm nghía các cửa hàng một mình, và đang ăn kem tươi trên ghế đá công viên. Cô bước đi nhẹ nhàng đến đứng cạnh Yurii và nói.
"Anh, thất hứa rồi nhỉ?"
Pan là một phụ nữ trông như sinh viên đại học, khoảng chừng 20 tuổi. Mái tóc mái quá dài tạo ấn tượng hơi u ám. Nhưng cũng không thể nói là nó gây tác dụng tiêu cực. Kết hợp với đường nét khuôn mặt thanh tú và giọng điệu không chút ngữ điệu, trông cô rất hợp với cụm từ "chưa được xác nhận" được nhắc đến cùng tên cô.
Yurii dừng lại một nhịp — đúng lúc vừa cắn vào chóp kem tươi — rồi nghiêng đầu.
"Thất hứa?"
"Anh đã điều tra năng lực của tôi đúng không."
"Tình cờ thôi. Tôi từng lập danh sách năng lực trong PORT vì công việc và—"
"Anh cũng có thể gạt tôi ra mà. Chắc chắn năng lực của anh cũng đâu có trong đó đúng không?"
"Tôi quên chỉ đạo việc đó."
"Lơ đễnh? Hay cố tình?"
"Là cái nào ấy nhỉ."
"Mà, cái nào cũng được."
Pan ngồi xuống bên cạnh. Cô chạm vào chiếc máy nghe nhạc đơn thuần với động tác tay như đang thao tác thiết bị đầu cuối. Cả hai tai cô đều bị bịt kín bởi chiếc tai nghe lớn.
"Dù sao đi nữa, anh đã thất hứa. Lần tới, tôi sẽ không bỏ phiếu cho anh."
"Hominini nghe thấy sẽ vui lắm đấy."
"Hả? Anh nói gì?"
Cô nhấc một bên tai nghe lên.
"Tôi nói là trong đa số trường hợp, không nên cao giọng hơn tiếng nhạc."
"Vậy à. Rồi sao?"
Từ dưới mái tóc mái dài, cô ngước đôi mắt tròn xoe trông ngây thơ đến bất ngờ lên nhìn hắn.
"Anh có chuyện muốn nói với tôi phải không?"
"À. Tôi sẽ chuyển Điểm. Cô có thể mở rộng năng lực của mình không?"
"Để làm gì?"
"Để tôi giữ lời hứa."
"Dù đã thất hứa với tôi sao?"
"Tôi không có ác ý đâu. Nhưng mà, xin lỗi nhé."
"Lời hứa với Kaya Ayumu-kun?"
"Cô biết rõ nhỉ."
So với con đường nắm bắt thông tin, việc Pan có hứng thú với sự tình của Yurii mới là điều bất ngờ. Cô hạ tầm mắt xuống màn hình máy nghe nhạc.
"Làm không công thì tôi không thích đâu."
"Cô muốn cái gì?"
"Cái đó."
Pan chỉ tay vào cây kem tươi trong tay Yurii.
"Hiểu rồi. Vừa hay tôi có phiếu đổi."
Ở PORT, Điểm được lưu thông như tiền tệ. 1P tương đương khoảng 1000 yên. Vì vậy, những món đồ rẻ tiền sẽ được bán theo lô. Trong trường hợp cây kem tươi này, 1P có thể mua được tập phiếu đổi ba cái.
Yurii lấy phiếu đổi từ trong túi ra và đưa cho Pan.
"Rồi sao nữa?"
"Chỉ vậy thôi."
"Thật sao?"
Hắn cứ tưởng cuộc đàm phán sẽ bắt đầu từ đây chứ. Vì quá bất ngờ nên hắn nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm. Nhưng dù có chăm chú nhìn thế nào đi nữa, khóe miệng Pan vẫn đang mỉm cười.
"Tôi là fan của Kaya-kun đấy."
Cầm lấy phiếu đổi kem tươi, Pan đứng dậy khỏi ghế đá.
"Hãy giữ lời hứa với cậu ấy nhé."
Nói rồi cô bước đi.
Yurii liếm quanh bề mặt cây kem để nó không bị chảy xuống.
*
Ngày 30 tháng 8. Một ngày trước khi đón vòng lặp tiếp theo, một người đàn ông xuất hiện trước mặt Hominini.
Là một gã đàn ông béo tốt. Gã nở một nụ cười thảm hại. Kiểu như bị dồn vào đường cùng, chẳng biết làm thế nào nữa, chỉ còn biết cười hề hề cho qua chuyện. Giống với nụ cười tự vệ của một thanh niên yếu đuối khi bị đám côn đồ gây sự.
"Tôi, thất bại mất rồi. Không thể ở lại đội cũ được nữa. Có thể cho tôi gia nhập đội của Hominini-san được không?"
Tên đăng ký, Cocchi. Có vẻ như gã đã chuyển từ Bulldogs sang Đế quốc Mike. Nhưng rồi cũng rời khỏi Đế quốc Mike vài ngày trước. Số Điểm sở hữu là 500. Chắc là bị thu hồi gần hết khi rời đội.
Chuyện thường thấy thôi.
Việc những kẻ bị đội đuổi đi chạy sang tị nạn ở PORT không phải là hiếm. Trong số đó, chẳng hiểu sao đám có vấn đề lại cứ thích vào đội của Hominini. Hominini cho rằng điều đó bắt nguồn từ tính cách hào sảng của mình, nhưng nói cách khác, cũng có thể diễn tả là cách quản lý đội qua loa đại khái.
Một lúc lâu — chừng năm giây, Hominini ngắm nghía Cocchi. Trông không giống người xấu. Chỉ là một gã béo bình thường, có vẻ hơi yếu đuối.
"Thích làm gì thì làm."
Hominini chìa thiết bị đầu cuối của mình ra.
Cocchi cũng vừa cụng thiết bị của mình vào đó vừa nói.
"Anh không hỏi sự tình sao?"
"Sao cũng được mà."
Chẳng sao cả. Dù ở đội cũ có gây ra vấn đề gì đi nữa. Bố đếch quan tâm. Chẳng liên quan gì đến gã của sau này. Mà đúng hơn là bố không có hứng nghe mấy cái sự tình tự khai. Thái độ mà bố nhìn thấy tận mắt mới là tất cả.
"Cảm ơn anh. Tôi, sẽ cố gắng."
Cocchi nở nụ cười hạ mình. Thấy vậy, Hominini cũng cười nhăn nhở.
— Thằng cha này, có gì đó mờ ám.
Một kẻ tiểu nhân, nhưng đang toan tính gì đó. Ngu thì có ngu, nhưng không phải kiểu ngu đơn thuần.
Nhưng dù nhìn thế nào cũng vẫn là một gã tiểu nhân và ngu ngốc. Nên Hominini quên ngay mối nghi ngờ vừa thoáng qua trong lòng.
5
Trong suốt một tháng, các đội đều nín thở.
Vừa thu thập thông tin nhiều nhất có thể bằng tai mắt của chính mình. PORT, vốn dĩ đang chững lại vì tranh đấu quyền lực nội bộ, chắc chắn sẽ hành động mạnh mẽ nhân cơ hội trận chiến với Tsukio.
Dự cảm đó là nỗi kinh hoàng đối với bất kỳ ai.
Nên theo phe PORT, hay Xứ Sở Bình Yên sẽ đuổi kịp, hay một đội hoàn toàn khác sẽ trỗi dậy. Liệu Tsukio kia cuối cùng có biến mất khỏi Kamisaki không, hay dù PORT và Xứ Sở Bình Yên bắt tay nhau vẫn không thể đánh bại anh ta. Có nên chấp nhận điều kiện bất lợi để được các phe lớn sáp nhập ngay bây giờ, hay quyết định vội vàng sẽ là đòn chí mạng.
Rất nhiều đội không thể đưa ra phán đoán.
Kamisaki đón vòng lặp trong sự hỗn loạn bao trùm.
*
Trong vòng lặp đó, Taliho đã đoạt lấy năng lực "Cánh Tay Dài" được phân loại vào "Năng Lực Gốc/Hỗ Trợ".
[Tên năng lực: Cánh Tay Dài | 500P | Số lần sử dụng: 1] Sử dụng bằng cách chạm vào người chơi sở hữu năng lực thuộc thể loại Xạ Kích, hoặc Đạo Cụ Item.
Trong ba phút, tăng thêm ba mét tầm bắn cho năng lực của đối tượng.
Năng lực này có thể mở rộng như sau:
Thêm số lần sử dụng (một lần): 300P
Kéo dài thời gian hiệu quả (một phút): 20P
Kéo dài tầm bắn (một mét): 30P
Taliho cùng với việc đoạt lấy năng lực đã chi trả 211.700P để mua thêm bốn lần sử dụng, thời gian hiệu quả 3000 phút, và mở rộng tầm bắn thêm 5000 mét.
*
Yurii đã đoạt lấy năng lực "Drone" được phân loại vào "Năng Lực Gốc/ Đạo Cụ Item".
[Tên năng lực: Drone | 900P] Đạo Cụ Item hình đĩa bay có thời gian bay 10 phút, độ cao tối đa 3 mét, vận tốc 10km/h, tải trọng 5kg.
Năng lực này có thể chất lên "bất cứ một vật gì" miễn là dưới mức tải trọng. Ngoài ra, có thể tự do điều khiển bằng bộ điều khiển đi kèm.
Năng lực này có thể mở rộng như sau:
Kéo dài thời gian bay (một phút): 20P
Tăng độ cao tối đa (một mét): 20P
Cường hóa tốc độ (1km/h): 200P
Cường hóa tải trọng (1kg): 200P
※Tuy nhiên tốc độ chỉ có thể mở rộng đến 100km/h, tải trọng đến 100kg.
Yurii cùng với việc đoạt lấy năng lực đã chi trả 197.900P, mua mở rộng thời gian bay lên 3000 phút, độ cao tối đa 5000 mét, tốc độ và tải trọng đều đạt mức tối đa.
*
Toma đã mua năng lực "Mưa và Lực Hấp Dẫn" được phân loại vào "Năng Lực Gốc/ Đạo Cụ Item".
[Tên năng lực: Mưa và Lực Hấp Dẫn | 15.200P] Năng lực này được cấu thành bởi hai Đạo Cụ Item sau đây.
・Mưa
Súng có tổng trọng lượng 10kg, chiều dài 1 mét, tầm bắn 10 mét, số lần sử dụng 1. Khẩu súng này sẽ kích hoạt ngay lập tức khi "Lực Hấp Dẫn" bắn trúng bất kỳ người chơi nào. Sau khi kích hoạt, nó sẽ tự động nhắm vào người chơi bị trúng "Lực Hấp Dẫn" và lặp lại việc bắn với tần suất 5 phút một lần.
Đòn tấn công của Mưa không phụ thuộc vào tình trạng của người sử dụng năng lực này. Nó sẽ tiếp tục cho đến khi năng lực bị giải trừ hoặc dùng hết số lần sử dụng. Thêm vào đó, đòn tấn công bắn ra từ Mưa sẽ xuyên qua các vật thể không phải người chơi.
Đòn tấn công của Mưa thuộc thể loại "Xạ Kích", các chức năng không được ghi chú đặc biệt sẽ tuân theo chỉ số khởi điểm của Xạ Kích.
Mưa có thể mở rộng như sau:
Cường hóa uy lực (1): 3P
Thêm số lần sử dụng (một lần): 400P
Kéo dài tầm bắn (một mét): 30P
・Lực Hấp Dẫn
Súng có tổng trọng lượng 500g, chiều dài 20cm, tầm bắn 20 mét, số lần sử dụng 1. Thực hiện đòn tấn công có uy lực bằng 0 thuộc thể loại "Xạ Kích".
Đòn tấn công của Lực Hấp Dẫn có hiệu ứng riêng biệt. Các chức năng khác tuân theo chỉ số khởi điểm của Xạ Kích.
Lực Hấp Dẫn có thể mở rộng như sau:
Thêm số lần sử dụng (một lần): 700P
Kéo dài tầm bắn (một mét): 30P
Thêm số lượng: 3000P
※Tuy nhiên số lần sử dụng chỉ có thể mở rộng đến 6 lần, số lượng đến 2 cái.
Toma cùng với việc đoạt lấy năng lực đã chi trả 252.300P, mở rộng số lần sử dụng của "Mưa" lên 500 lần, uy lực thêm 600P, tầm bắn của "Lực Hấp Dẫn" lên 1000 mét, số lần sử dụng và số lượng đều đến mức tối đa.
*
Lily đã mua năng lực "Bản Hợp Đồng" được phân loại vào "Năng Lực Gốc/ Đạo Cụ Item".
[Tên năng lực: Bản Hợp Đồng | 3000P] Bản hợp đồng giấy trắng khổ A4.
Trong trường hợp phát sinh sự di chuyển Điểm phù hợp với điều kiện đã ghi trong hợp đồng, Điểm sẽ tự động được phân chia đúng theo văn bản đó. Khi đó, số Điểm thập phân sẽ bị cắt bỏ. Bản Hợp Đồng chỉ có hiệu lực đối với thành viên của đội mà người lãnh đạo đã ký tên vào hợp đồng.
Sau khi ghi nội dung hợp đồng, hợp đồng sẽ được thành lập và phát huy hiệu lực khi lãnh đạo của tất cả các đội liên quan ký tên. Những từ ngữ được viết thêm sau khi bất kỳ lãnh đạo nào đã ký tên, cũng như những từ ngữ được viết bằng mực không phải màu đen hoặc xanh đen sẽ bị vô hiệu.
Thời gian hiệu lực là từ ngay sau khi tất cả lãnh đạo các đội tương ứng ký tên cho đến khi vòng lặp tiếp theo phát sinh, trong thời gian đó nội dung hợp đồng không được thay đổi. Hợp đồng vẫn tiếp tục hiệu lực ngay cả khi bản hợp đồng bị rách sau khi đã thành lập.
Sau mỗi vòng lặp, bản hợp đồng sẽ trở về tờ giấy trắng và có thể tái sử dụng.
Tuy nhiên, trong các trường hợp sau, bản hợp đồng sẽ không phát huy hiệu lực:
・Trường hợp bản hợp đồng bị hư hại nặng trước khi hợp đồng thành lập.
・Trường hợp nội dung hợp đồng làm tăng tổng số Điểm so với số Điểm vốn dĩ di chuyển khi phân chia.
・Trường hợp việc phân chia Điểm theo văn bản hợp đồng trở nên bất khả thi do đội nằm trong hợp đồng bị tiêu diệt, v.v...
・Trường hợp rơi vào "điều kiện mất hiệu lực" có trong văn bản hợp đồng.
Lily đã trả 3000P để đoạt lấy năng lực này.
*
Akiho Shiori đã đoạt lấy năng lực "Cường Hóa Độ Bền" và "Trang Bị Truyền Thuyết", cả hai đều được phân loại vào "Đạo Cụ Item/Gia Công". "Cường Hóa Độ Bền" là năng lực tiêu chuẩn, còn "Trang Bị Truyền Thuyết" là Năng Lực Gốc.
[Tên năng lực: Cường Hóa Độ Bền | 300P | Số lần sử dụng: 1] Có thể sử dụng lên một vật chất nặng 1000g, kích thước nằm trong 1 mét khối. Vật chất trở thành đối tượng của năng lực này sẽ trở nên khó bị phá hủy tùy theo cấp độ cường hóa cho đến khi vòng lặp tiếp theo phát sinh.
Cường Hóa Độ Bền có thể mở rộng như sau:
Thêm số lần sử dụng (một lần): 300P
Tăng cấp độ cường hóa (một cấp): 200P
※Tuy nhiên cấp độ cường hóa chỉ có thể mở rộng đến 10.
[Tên năng lực: Trang Bị Truyền Thuyết | 4200P | Số lần sử dụng: 1] Sử dụng bằng cách chạm vào Đạo Cụ Item đã được đoạt lấy hoặc gia công bởi năng lực. Gán thuộc tính "Trang Bị Truyền Thuyết" cho Đạo Cụ Item đối tượng.
Đạo Cụ Item được gán thuộc tính Trang Bị Truyền Thuyết sẽ nhận được các hiệu quả sau:
・ Đạo Cụ Item đối tượng sẽ ngay lập tức có Điểm cần thiết trở về 0, đồng thời người sở hữu sẽ mất đi số Điểm và số lần sử dụng mà Ban Điều Hành phán đoán là tương đương với chi phí để có được Đạo Cụ Item đó. Tuy nhiên, năng lực sẽ không bị đóng băng do sự biến mất Điểm này, và Điểm cần thiết sẽ được điều chỉnh.
・ Đạo Cụ Item đối tượng sẽ không mất đi chức năng vì bất cứ lý do nào ngoài sự phá hủy vật lý.
・ Đạo Cụ Item đối tượng sẽ không bị thay đổi chức năng ngay cả khi nội dung của năng lực gốc bị thay đổi.
・ Đạo Cụ Item đối tượng từ đó về sau sẽ không trở thành đối tượng của các năng lực được phân loại vào "Đạo Cụ Item/Gia Công".
・Các hiệu quả này sẽ tiếp tục tồn tại qua các vòng lặp.
Năng lực này có thể mở rộng như sau:
Thêm số lần sử dụng (một lần): 3500P
Akiho đã trả 4700P để đoạt lấy hai năng lực này và nâng cấp một cấp độ cho "Cường Hóa Độ Bền".
*
Và Kaya Ayumu đang ngồi trên chiếc ghế gấp trước ba con rối (marionette).
Sử dụng năng lực "Q&A". Năm câu hỏi đã được ghi chép xong. Năm tấm thẻ hiển thị những câu hỏi đó được xếp trên bàn dài, và con Ếch đang chống cằm.
Con Ếch hiếm hoi lắm mới mở lời tán gẫu về năng lực.
"Cậu đã bắt Akiho-san lấy một năng lực phiền phức thật đấy."
Dù nghĩ rằng đếch cần ông quan tâm, nhưng Kaya vẫn đáp lời.
"Chỉ là nếu biến thành luật thì trông nó rắc rối thôi."
Năng lực mà Akiho đặt tên là Trang Bị Truyền Thuyết. Bản chất của nó rất đơn giản.
Biến Đạo Cụ Item được đoạt lấy hay gia công bằng năng lực thành "thứ không phải năng lực" mà vẫn giữ nguyên chức năng.
Ví dụ, giả sử đoạt được năng lực có thể gia công một con dao bình thường thành "con dao cực kỳ sắc bén". Điểm cần thiết để đoạt lấy là 600P, số lần sử dụng là 3 lần, thời gian hiệu quả đến vòng lặp tiếp theo.
Akiho biến một trong những con dao đã được gia công bởi năng lực này thành "Trang Bị Truyền Thuyết". Người có năng lực gia công dao sẽ mất 200P và một lần sử dụng năng lực. Chính xác thì con số này do Ban Điều Hành quyết định, nhưng nếu đưa ra con số công bằng thì sẽ là như vậy. Đổi lại, con dao đã trở thành Trang Bị Truyền Thuyết sẽ sắc bén mãi mãi. Tức là tại Kamisaki, một "con dao cực kỳ sắc bén" sẽ ra đời như một vật chất đơn thuần không liên quan đến năng lực.
Con Ếch cầm lấy một trong những tấm thẻ xếp trên bàn và nói.
"Cậu cứ hở ra là muốn làm loạn Kamisaki."
"Tôi không có ý định đó. Chỉ là năng lực tôi muốn không có trong danh mục tiêu chuẩn thôi."
Việc để Akiho lấy "Trang Bị Truyền Thuyết" trong vòng lặp này là một lựa chọn hơi mạo hiểm. Ngay trước trận chiến với Tsukio là không tốt.
Ví dụ, giả sử PORT hay Xứ Sở Bình Yên đoạt được "vũ khí cực kỳ hiệu quả chỉ dùng cho Tsukio". Thông thường, vũ khí đó sẽ bị vứt bỏ sau khi đánh bại Tsukio xong. Nếu chuyển số Điểm cần thiết để đoạt lấy nó cho đồng đội khác, năng lực sẽ bị đóng băng và vũ khí dùng để đối phó Tsukio sẽ biến mất, đổi lại sẽ thu hồi được chi phí. Hoặc có lẽ cũng có những năng lực kiểu như vứt bỏ năng lực để hoàn lại Điểm.
Nhưng "Trang Bị Truyền Thuyết" sẽ xóa bỏ những phương pháp lựa chọn đó. Khi vũ khí đối phó Tsukio trở thành Trang Bị Truyền Thuyết, người sở hữu nó sẽ mất ngay số Điểm cần thiết để đoạt lấy, và tại Kamisaki không còn Tsukio, một thứ "không có tác dụng gì" như "vũ khí cực kỳ hiệu quả chỉ dùng cho Tsukio" sẽ tiếp tục tồn tại.
Kaya không hề mong chờ diễn biến đó. Nhưng nếu muốn làm thì có thể làm được, và vì thế cũng không lạ nếu Akiho trở thành mục tiêu bị nhắm đến bởi PORT hay Xứ Sở Bình Yên.
— Mình đã nhờ cô ấy lấy với số lần sử dụng là 1, nên chắc sẽ không đến nỗi tệ hại lắm.
Nếu nhanh chóng sử dụng năng lực đó đi, thì cho đến khi số lần sử dụng được hồi phục ở vòng lặp sau, nó sẽ vô hại. Đến vòng lặp sau, PORT và Xứ Sở Bình Yên cũng sẽ thanh toán xong các năng lực dùng để đối phó Tsukio. Tuy nhiên, tại Kamisaki cũng có thể có những năng lực kiểu như "hồi phục số lần sử dụng của năng lực khác". Dù chưa đến mức dẫm phải đuôi hổ, nhưng đó là một năng lực đi rất gần cái đuôi ấy.
Con Ếch thông báo với vẻ đâu đó vui thích.
"Tôi đã nghĩ phải một thời gian nữa cậu mới đoạt lấy những năng lực kiểu đó cơ."
Chắc không có sự dối trá trong lời nói đó. Con Ếch có lẽ hiểu chính xác Kaya muốn "Trang Bị Truyền Thuyết" để làm gì. Dù vậy hắn vẫn để mặc cậu hành động.
Con Ếch gom năm tấm thẻ lại, đưa cho con Mèo. Con Mèo nhận lấy, gật đầu rồi chuyển cho con Cú. Con Cú bay lên, mang những tấm thẻ đến tận tay Kaya.
Khi nhận lấy những tấm thẻ, con Cú nói bằng giọng phụ nữ.
"Việc để Akiho Shiori đoạt lấy hai năng lực đó, có phải là để bảo vệ Tsukio không?"
Đó là một câu hỏi bất ngờ. Con Ếch thì không nói, nhưng Mèo và Cú vốn không có vẻ gì là hứng thú với toan tính của Kaya.
Kaya nghiêng đầu.
"Sao nhỉ. Còn tùy thuộc vào việc PORT và Xứ Sở Bình Yên đang nhắm đến cái gì."
Năng lực mà Akiho đoạt lấy vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch của Kaya. Nhưng việc nhờ cô ấy lấy hai cái đó trong vòng lặp lần này, quả thực có liên quan đến Tsukio.
Con Cú lượn vòng chậm rãi trên đầu.
"Không rõ ràng nhỉ."
"Đâu có luật nào bắt tôi phải trả lời câu hỏi đâu."
"Thôi, hãy cố gắng hết sức nhé."
Con Cú quay trở lại phía bên kia bàn dài, Kaya trải những tấm thẻ trên tay ra.
・Tất cả những lời nói dối mà Yurii đã nói với tôi - 1000P
・Trong số những thứ có ở Candle, loài hoa mà Taliho thích nhất là? - 200P
・Thứ mà Tsukio đang chờ đợi là người ngoài hành tinh YES/NO - 10.000P
・Thứ mà Tsukio đang chờ đợi là nhân vật liên quan đến điều hành Kamisaki YES/NO - 20.000P
・Idola Số 0 là gì? - 6900P
Kaya lướt mắt qua một lượt rồi cười nhếch mép.
— Lấy được rồi.
Những thông tin cậu muốn, đã có đủ.
"Nào, xin hãy chọn câu hỏi."
Con Ếch nói.
Số Điểm Kaya đang có vừa tròn một vạn. Vốn dĩ cậu có 2750P nhưng đã chuyển cho Akiho. Đổi lại, cậu được giao cho 10.000P từ Yurii như là tiền thanh toán cho câu hỏi mà hắn mong muốn. Cậu được phép dùng tiền thừa tùy ý.
"Có ba câu. Câu đầu tiên, tất cả những lời nói dối mà Yurii đã nói với tôi."
Cậu cảm thấy việc mua được cái này với giá 1000P là một món hời lớn. Thật may là đã chuẩn bị trước. Cậu đã thêm một nội dung y hệt vào câu hỏi lần trước. Và tại thời điểm đó, Kaya vẫn chưa trực tiếp nói chuyện với Yurii. Vì vậy Ban Điều Hành chắc hẳn đã thiết lập Điểm dựa trên căn cứ mơ hồ.
Sau đó Kaya đã nói chuyện với Yurii và hỏi vài câu quan trọng. Nhưng năng lực của Kaya có giới hạn đối với Ban Điều Hành. Đó là giới hạn "không được tăng số Điểm đã tuyên bố một lần cho cùng một câu hỏi". Vì vậy, dù Yurii có nói dối những điều quan trọng đến đâu, Kaya vẫn có thể vạch trần nó chỉ với 1000P.
Con Ếch trả lời.
"Chỉ có một thôi. Câu trả lời cho câu hỏi liệu mục đích của trận chiến với Tsukio có phải là loại bỏ Hominini hay không. — Không có chuyện đó đâu."
Tức là Yurii định lợi dụng trận chiến với Tsukio để loại bỏ Hominini. Đây cũng là thông tin quan trọng. Nó sẽ trở thành kim chỉ nam khi phán đoán ý đồ trong từng hành động của hắn. Nhưng có một việc quan trọng hơn, nằm ở chỗ khác.
"Vậy là, không còn lời nói dối nào khác nhỉ."
"Theo phán đoán của chúng tôi."
"Tôi đã hỏi Yurii về món quà hắn mong muốn khi trở thành người chiến thắng ở Kamisaki. Hắn trả lời là vẫn chưa quyết định."
"Vâng."
"Câu trả lời đó, cũng không phải là nói dối. Thậm chí không phải là không tồn tại, mà là chưa quyết định."
"Đúng là như vậy."
Ở cái vị trí lãnh đạo PORT mà lại có thể bảo lưu phán đoán ở chỗ đó sao. Cấu trúc tư duy của hắn khác hẳn Kaya. Kaya tính ngược quá trình từ mục đích. Nhưng Yurii thì ngay cả mục đích cũng chưa định hình, ý là như vậy sao? Thật đáng sợ.
Đang mải suy nghĩ thì con Ếch giục tiếp tục.
"Câu hỏi thứ hai là?"
Hai câu còn lại là việc vặt mà Yurii nhờ.
"Trong số những thứ có ở Candle, loài hoa mà Taliho thích nhất là?"
Kaya không biết ý nghĩa của câu hỏi này. Cậu cũng không biết từ Candle nghĩa là gì. Con Ếch trả lời ngắn gọn.
"Hoa Nhung Tuyết (Edelweiss)."
Là một loại ám hiệu nào đó chăng? Taliho chắc hẳn đã phản bội Yurii và theo phe Hominini. Đây có phải là câu hỏi có giá trị để loại bỏ cô ta không?
— Có nghĩ cũng chẳng để làm gì.
Vậy thì, chỉ cần nhớ là được.
Kaya nói ra câu hỏi cuối cùng.
"Idola Số 0, là gì?"
Việc Yurii muốn đoạt lấy câu hỏi này chính là một trong những giá trị mà năng lực của Kaya mang lại. Vừa chú ý không kích động quá mức, vừa đưa ra những câu hỏi thu hút sự quan tâm của những kẻ có thế lực. Làm như vậy, Kaya không cần tự mình kiếm Điểm mà vẫn có được thông tin bằng Điểm của kẻ khác.
Con Ếch trả lời.
"Đó là, Idola của sự sống."
Vẫn là giọng điệu đều đều như mọi khi. Nhưng cậu cảm giác như nhiệt độ ẩn trong đó hơi khác so với bình thường. Không phải nóng. Mà ngược lại là lạnh. Sắc bén, đầy tính công kích, và có chút gì đó tha thiết.
"Không chỉ con người. Bất cứ ai, bất cứ ai. Chúng tôi gọi định kiến đứng trước tất cả những sinh vật đang sống là Idola Số 0."
Kaya đặt tay lên đầu gối, nắm chặt năm tấm thẻ đã xếp lại. Những tấm thẻ đang úp xuống. Trên đó vẽ biểu tượng giống hệt biểu tượng trên phong bì đã dẫn cậu đến Kamisaki. Một hình bầu dục hơi vặn vẹo giống quả trứng, bên trong có vài đường gạch chéo. Trông nó cũng giống sự kết hợp giữa số 0 và hình xoắn ốc biểu thị DNA.
Kaya nói ra câu hỏi mà cậu có thể tưởng tượng rõ ràng câu trả lời.
"Tóm lại, nó, là cái gì?"
Con Ếch vẫn cười. Bằng khuôn mặt của con rối. Khuôn mặt của vật vô tri.
"Idola Số 0, tóm lại là, ý chí tìm thấy giá trị trong việc sống."
A. Chắc là vậy rồi.
"Thứ đó. Cái thứ như thế—"
Gương mặt cậu méo xệch vì bực bội.
Cái quái gì vậy. Kamisaki, rốt cuộc là. Thật kinh tởm làm sao.
"Các người gọi thứ như thế là định kiến sao?"
Con Ếch không trả lời câu hỏi đó.
Tuy nhiên hắn cũng không im lặng. Dù người ngoài nhìn vào không hiểu được, nhưng có lẽ đó cũng là câu hỏi khiến hắn không thể giữ thái độ vô cảm. Hắn nói những điều nằm ngoài phạm vi câu hỏi của năng lực.
"Vào một thời điểm nào đó, Aporia đã sinh ra, và ném một nghi vấn vào sự sống. Vì vậy bản thân việc sống đã trở thành Idola."
Aporia. Về từ ngữ đó, cậu đã tra cứu rồi.
— Công ty Cổ phần Aporia.
Bởi vì nó được ghi trên danh thiếp của Tsukio. Aporia là từ ngữ mang ý nghĩa nan đề và sự bối rối. Nguồn gốc tiếng Hy Lạp của nó là ngõ cụt không lối thoát.
"Cậu, có thể tiến bước về phía bên kia của Aporia không?"
Để lại câu hỏi của con Ếch, thế giới tối sầm lại, và vòng lặp tiếp theo bắt đầu.
