1
Chưa bao giờ CLB Kinema lại có được vị thế ổn định như lúc này.
Lãnh thổ của Kinema nằm kẹp giữa hai thế lực: Đế quốc Mike và Xứ Sở Bình Yên. So với Kinema, cả hai đều là những gã khổng lồ áp đảo, nhưng mối quan hệ giữa họ và Đế quốc Mike đã được xây dựng khá êm đẹp. Trong cuộc chiến ở vòng lặp trước, việc Kido song hành chiến đấu cùng Mèo Đen đã mang lại kết quả tích cực.
Ở bên kia chiến tuyến, thực quyền của Xứ Sở Bình Yên đã nằm gọn trong tay Toma. Hiện tại, cô ta đang dồn toàn lực để củng cố nội bộ. Không thể đọc vị hoàn toàn suy nghĩ của Toma, nhưng dẫu có muốn nuốt trửng Kinema, tôi không nghĩ cô ấy sẽ chọn phương án động binh. Cô ấy sẽ giải quyết vấn đề theo cách ít gây thiệt hại nhất cho cả đôi bên.
Thực tế, những tranh chấp lãnh thổ giữa Kinema và Xứ Sở Bình Yên – cụ thể là việc lãnh thổ Kinema ăn sâu vào Đế quốc Mike như một vùng đất biệt lập trong cuộc chiến trước – cũng đã được giải quyết êm thấm vào cuối vòng lặp vừa rồi. Phần đất mà Kinema cướp được của Xứ Sở Bình Yên đã được hoán đổi với lãnh thổ cũ của Tricolor mà Xứ Sở Bình Yên từng sáp nhập.
Về mặt đại cục, Xứ Sở Bình Yên dưới thời Toma hành xử khá lý trí và hữu hảo. Vì vậy, các thành viên Kinema từng tạm lánh sang Đế quốc Mike đã quay trở lại căn cứ vốn có là rạp chiếu phim.
Ngoại lệ chỉ có hai người: Kaya Ayumu và Akiho Shiori.
Kaya bị Mèo Trắng giữ lại làm con tin để kiềm chế Toma. Cậu sẽ không được thả cho đến khi Mèo Đen sống lại. Bản thân Kaya tương đối hài lòng với vị thế này. Làm con tin cho một mục đích quan trọng đồng nghĩa với việc sự an toàn được đảm bảo ở mức cao. Tuy bất tiện vì không thể tự do đi lại, nhưng nếu chỉ xét trên khía cạnh "được Mèo Trắng bảo vệ ngay trong lòng Đế quốc Mike", thì chẳng khác nào một nàng công chúa sống trong lồng son gác tía.
Trong khi đó, Akiho lại tùy ý đi lại giữa lãnh thổ của Đế quốc Mike và CLB Kinema. Có vẻ cô ấy coi trọng bên Mike hơn với lý do đồ ăn ở đó ngon hơn.
"Hay là cô gia nhập đội của chúng tôi luôn đi?"
Koge lên tiếng.
Cậu ta là một trong ba người nắm quyền lực của Đế quốc Mike – hiện tại vì vắng Mèo Đen nên chỉ còn là một trong hai. Do thủ lĩnh Mèo Trắng không chịu làm việc, nên có vẻ cậu ta phải một tay gánh vác mọi tạp vụ trong đội, nét mệt mỏi hằn rõ trên sắc mặt.
Akiho trả lời nhẹ tênh:
"Đâu cũng được, cậu cứ đi thảo luận với anh Kido ấy."
Dù thuộc về phe nào, cả Mike lẫn Kinema chắc chắn sẽ không tấn công Akiho. Cô ấy về cơ bản là vô hại, và bản chất lại rất dịu dàng. Cô ấy chỉ gây thù chuốc oán bởi những sự ghen tị vụn vặt mà thôi. Kaya biết bản thân mình dù cố gắng thế nào cũng không thể trở thành người như Akiho, nên trong thâm tâm có chút ngưỡng mộ.
Kaya và Akiho đang ghé thăm phòng y tế của trường học. Mèo Trắng nằm dài trên một chiếc giường, ngay bên cạnh là Koge đang đứng. Mèo Trắng đưa tay phải lên ấn trán và nói:
"Ta đã nghe báo cáo rồi."
Giọng điệu chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Mà, cũng phải thôi. Xứ Sở Bình Yên đã không giữ được lời hứa. Từ sau cánh tay trắng muốt, cô ta ném một ánh nhìn về phía này.
"Phiền phức thật đấy. Hay ta gửi vài ngón tay của con tin qua bển làm quà nhé?"
Chắc cô ta không nói thật đâu, nhưng Mèo Trắng quả nhiên vẫn đáng sợ. Cảm giác như cô ta chẳng mấy quan tâm đến việc ai bị thương, dù là bản thân hay người khác.
Kaya vừa run rẩy vừa phớt lờ lời đe dọa đó để tiếp tục câu chuyện. Cậu định nói "Toma", nhưng kịp sửa lại thành cái tên cô ấy đang sử dụng ở Kamisaki.
"Water rất ghét thất hứa, nên chắc chắn cậu ấy đang tìm kiếm năng lực hồi sinh Mèo Đen."
Chà, chỉ là ghét thôi, chứ lúc cần phá vỡ thì vẫn phá như thường. Nhưng cậu cảm giác tên đó cũng khá thích Mèo Trắng, nên lần này có thể tin tưởng được.
Mèo Trắng dường như thực sự xuống tinh thần vì cuộc tái ngộ với Mèo Đen bị hoãn lại. Cô ta ngước đôi mắt chán chường nhìn lên trần phòng y tế.
"Koge. Nếu là ngươi, ngươi có tìm được người sở hữu năng lực cải tử hoàn sinh không?"
Koge nheo mắt lại.
"Tôi không biết."
"Làm cho đến khi biết thì thôi."
"Giá sẽ đắt lắm đấy."
"Giá cả không thành vấn đề. Nếu cần, ta sẽ chuyển cả điểm của ta sang."
"Chỉ điểm thôi thì không đủ đâu. Cần phải có giác ngộ để đối đầu với PORT. Điều đó đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị tinh thần để Đế quốc Mike sụp đổ."
Quả nhiên dưới góc nhìn của Koge, mục tiêu chính sở hữu năng lực hồi sinh người chết cũng là PORT. Và việc Trinh Sát nội tình của đội đó mang lại rủi ro quá cao.
Mèo Trắng thản nhiên hỏi:
"Nếu bên ta và PORT đánh nhau, chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Không nên động vào nơi đó, đặc biệt là nơi đó và Tsukio."
"Mạnh hơn ta sao?"
"Tsukio thì chắc chắn. Còn PORT, vấn đề nằm ở chất lượng khác biệt. Có lẽ họ hiểu biết về thứ gọi là 'Năng Lực' sâu sắc hơn bất kỳ ai khác ở Kamisaki."
"Nghĩa là sao?"
"Nghĩa là đó không phải đối thủ cứ đấm là thắng."
"Vậy à. Thế thì sao?"
"Thế thì sao... là ý gì?"
"Ta có quyền sử dụng cái đội này để khơi mào một trận chiến thua cuộc không?"
Koge bật cười.
"Tất nhiên. Nhưng, vẫn còn quá sớm. Hãy cứ kỳ vọng vào Water thêm một thời gian nữa đi."
Mèo Trắng đã bị Kamisaki nhuộm màu quá đà rồi. Nếu mục đích là tái ngộ với Mèo Đen, thì việc Mèo Trắng sống sót an toàn cũng quan trọng chẳng kém gì việc hồi sinh cô ấy. Cứ hở ra là đòi ném mạng mình đi một cách dễ dãi như thế thì phiền lắm. Nói thẳng ra là tấm khiên của Kaya sẽ biến mất, và xét về mặt tư tưởng thuần túy thì cậu rất ghét điều đó.
Kaya núp sau lưng Akiho và nói vọng ra:
"Đâu cần thiết phải lén lút thăm dò PORT làm gì. Cứ đường hoàng mà hỏi là được."
Nếu chỉ đơn thuần hỏi "Các vị có năng lực hồi sinh người chết không?", thì sẽ không dẫn đến giao tranh. Cố tình biến một vấn đề có thể giải quyết bằng đối thoại thành xung đột là hành động ngu ngốc.
Koge đưa tay lên cằm, hướng mắt về phía này. Tấm lưng của Akiho quá nhỏ bé để che chắn hoàn toàn tầm nhìn của người đàn ông cao lớn đó.
"Hỏi thôi thì miễn phí, nhưng họ sẽ chẳng đời nào tiết lộ năng lực của đội mình một cách vô nghĩa đâu."
"Tôi có thể chuẩn bị cái giá tương xứng."
Không hẳn là cho PORT, mà là cho Yurii. Cái tên của kẻ hợp tác với Hominini mà hắn chưa biết chắc chắn có giá trị. Cộng thêm năng lực của Kaya, cậu có thể thổi giá trị đó lên cao hơn nữa.
"Hãy cho phép tôi đàm phán với Yurii. Gọi điện hay thư tay, cái nào an toàn hơn?"
Mèo Trắng ngồi dậy trên giường. Cô ta dùng đôi mắt ti hí ngái ngủ, nhưng lại sắc lẹm như dao cau liếc nhìn.
"Ngươi đang nhắm đến cái gì?"
Lý do Kaya hợp tác trong việc hồi sinh Mèo Đen ư. Những thứ đó thì có đầy.
Nếu được, cậu muốn đoạt lấy năng lực hồi sinh người chết. Ít nhất cũng muốn biết ai đang sở hữu nó. Muốn bán ơn huệ cho Đế quốc Mike. Muốn xây dựng mối quan hệ hữu hảo với PORT. Muốn thấu hiểu Yurii.
Trong cuộc chiến mà PORT và Xứ Sở Bình Yên bắt tay nhau để săn điểm của Tsukio, cậu muốn lén lút cài cắm quân bài của mình vào dù chỉ một chút. Nhưng tất cả những điều đó, hiện tại không cần thiết phải trả lời. Đằng nào thì Mèo Trắng cũng không thể coi thường cậu được.
Kaya là một trong số ít người có thể đưa ra đề xuất cụ thể cho việc hồi sinh Mèo Đen. Giống như việc cô ta giữ Kaya làm con tin để kiềm chế Toma, từ góc nhìn của Kaya, sự tồn tại của Mèo Đen chính là con tin để kiềm chế Mèo Trắng.
Thế nên, Kaya dù đang run rẩy núp sau lưng Akiho, vẫn lên tiếng đàm phán.
"Cứ giao cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ dàn xếp êm đẹp với PORT mà không tốn một viên đạn."
"Rồi sao nữa?"
"Chỉ vậy thôi. Tôi không cần thù lao. Chỉ là, chi phí cần thiết thì các người phải trả."
"Điểm à?"
"Nói đúng hơn là nhân sự."
"Nghĩa là sao?"
"Đầu tiên, hãy cho phép đã. Sau đó tôi sẽ giải thích chi tiết."
Thực tình mà nói, trong đầu Kaya vẫn chưa hoàn toàn chốt hạ kế hoạch. Cậu không đọc hết được động thái của PORT và Xứ Sở Bình Yên. Nhưng cũng chẳng còn thời gian nữa. Không đọc được thì cũng vẫn phải đi một nước cờ nào đó. Vậy thì cần một nước đi có khả năng ứng biến rộng nhất có thể.
Mèo Trắng nói:
"Ngươi tởm thật đấy."
"Vậy sao?"
"Trả lời thành thật đi. Tại Kamisaki này, ngươi đang nhắm đến cái gì?"
Thứ đó chỉ có một mà thôi.
"Tôi là kẻ nhát gan mà. Thế nên, tôi muốn sự an toàn."
Lòng kiêu hãnh của kẻ hèn nhát là tiếp tục chứng minh giá trị của nỗi sợ hãi. Điều đó đồng nghĩa với giá trị của những ngày tháng bình yên.
Mèo Trắng tặc lưỡi một cái, lầm bầm "Thích làm gì thì làm". Sau đó cô ta chộp lấy thiết bị đang vứt bừa bãi trên giường và nhìn xuống màn hình.
Dạo gần đây, cậu thường xuyên thấy cô ta trong bộ dạng đó. Trên màn hình hiển thị dữ liệu các đội của Đế quốc Mike. Tuy nhiên, Mèo Đen vì đã chết nên bị loại khỏi danh sách thành viên.
Mèo Trắng cứ ngắm nhìn mãi cái danh sách thiếu vắng cái tên Mèo Đen ấy, giống như một hành vi tự hành xác vậy.
*
Trong cái tình huống phiền toái khi phải kiêm nhiệm cả vai trò Người Kể Chuyện lẫn Số 2 của Xứ Sở Bình Yên, một trong số ít lợi ích hiếm hoi là được cấp cho một phòng riêng tại nhà thờ. Căn phòng cũ kỹ ấy lờ mờ tối và nồng mùi nấm mốc khiến người ta dễ nản lòng, nhưng nội thất bên trong lại toàn đồ chất lượng tốt. Hơn nữa, cô có thể gặp Lily bất cứ lúc nào, và đây là nơi tuyệt vời để to nhỏ những chuyện bí mật với bạn bè.
Toma ngồi xuống chiếc ghế sofa chân mèo, chống cằm lên tay vịn. Ngồi đối diện là người phụ nữ tên Murasaki. Có vẻ cô ấy đến Kamisaki năm 24 tuổi, nên nhìn lớn hơn hẳn so với Toma. Nhưng vị trí hiện tại của cô ấy là một thuộc hạ của Toma, còn Toma lại coi cô ấy là bạn. Một người bạn tương đối thân thiết.
Toma nhìn xuống tập tài liệu trên tay, lẩm bẩm như nói một mình:
"Xứ Sở Bình Yên ngạc nhiên là chẳng có nhân tài nào nhỉ."
Vật tư thì có. Lãnh thổ rộng hơn bất cứ đâu. Quân số cũng đông. Nhờ sáp nhập Bulldogs vào cuối vòng lặp trước, số điểm đã mất – phần lớn là do Kourogi, Số 2 cũ của Xứ Sở Bình Yên bị hạ gục mà mất – cũng đã thu hồi lại được kha khá. Nhưng người mạnh thuần túy thì lại ít.
Murasaki, có lẽ tuân theo lập trường là thuộc hạ của Toma, nên dùng kính ngữ dù không cần thiết.
"Nói bên mình thiếu nhân tài thì hơi trèo cao đấy. Ngoài PORT ra thì chúng ta chẳng thua ai đâu."
"Đó là sức mạnh được đắp lên bằng điểm số thôi. Thứ tôi muốn là người có nền tảng mạnh kia."
Ví dụ, nhân vật chính trong các trận chiến ở Kamisaki là Cường Hóa Viên. Cường Hóa giúp gia tăng năng lực vốn có của người sử dụng theo cấp số nhân. Nếu đập nhiều điểm vào thì ai cũng sẽ mạnh lên tương đối, nhưng giá trị gốc càng cao thì hiệu suất càng tốt.
Theo nghĩa đó, Mèo Trắng của Đế quốc Mike là một nhân tài cực tốt. Đập điểm vào bao nhiêu là mạnh lên bấy nhiêu. Ngược lại, nếu cố dùng điểm để cường hóa một người bình thường thì sẽ sinh ra lãng phí. Một kẻ không biết cách đấm mà tung lực quá mạnh sẽ tự làm hỏng nắm đấm của mình, thế nên cần một sự cường tráng vượt qua cả lý thuyết. Nếu không có tư duy chiến đấu, thì phải bù đắp bằng sức mạnh áp đảo hoặc Năng Lực Gốc đắt tiền.
Tuy nhiên, Xứ Sở Bình Yên cho đến nay là một đội không theo đuổi hiệu suất gọi là nhân tài ưu tú. Thay vào đó, điểm số và địa vị được trao dựa trên tiêu chuẩn của sự phục tùng. Có thể nói đó là phương châm bất đắc dĩ để duy trì sự đoàn kết của đội trong khi thu nạp số lượng lớn thành viên nhằm đuổi theo bóng lưng của PORT, nhưng nếu thực sự muốn vai kề vai với PORT thì cần phải cải tổ.
"Trước mắt, đang thiếu một đội trưởng. Phải chọn ra ai đó thôi, nhưng mà..."
Xứ Sở Bình Yên có mười đơn vị trực thuộc bên cạnh đội chính. Đội trưởng của mỗi đơn vị được gọi là Thánh Kỵ Sĩ, nhưng Toma không thích cái tên đó lắm nên không dùng. Tóm lại, ngoài thủ lĩnh chính là Lily, cần có thêm mười "nhân tài tương đối ưu tú" nữa.
Trong trận chiến ở vòng lặp trước, Số 2 Kourogi đã chết, Người Kể Chuyện Simon đã thất thế. Tiện thể cô cũng hạ bệ luôn ba tên đội trưởng thuộc phe Simon cứng đầu. Không phải vì cô bận tâm chuyện phe phái Simon, mà vì dưới con mắt của Toma, họ không phải là nhân tài đủ tầm để giao phó đội. Chắc là ba kẻ leo lên nhờ quan hệ với Simon.
Vậy là tính cả Kourogi, cần bổ sung bốn đội trưởng. Trong bốn người đó, một người cô đã chọn cựu thủ lĩnh của Bulldogs. Hai người nữa thì chọn đại trong nội bộ Xứ Sở Bình Yên trông có vẻ làm được việc. Nhưng vẫn thiếu một người. Cô muốn một người chơi có thể giao phó lượng lớn điểm và sử dụng thành thạo ngay lập tức.
"Nhìn vào dữ liệu thì là Nick đấy, nhưng mà..."
Trên tập tài liệu trong tay Toma là kết quả kiểm tra thể chất được thực hiện bắt buộc với toàn bộ thành viên. Kiểm tra thể chất không dùng năng lực. Thành tích tổng hợp của Nick đứng thứ ba, hai người xếp trên đều đã là đội trưởng. Nick vốn dĩ là một người chơi có số điểm khá cao, và cũng có thành tích lãnh đạo đội Tricolor.
Nhưng Murasaki nhăn mặt.
"Cậu ta tính cách không hợp làm lãnh đạo đâu."
"Thế à? Tôi nghe nói ở Tricolor cậu ta được ngưỡng mộ lắm mà."
"Nó không phải người xấu, nhưng rất hay bị cảm xúc chi phối."
"Tôi thích những người sống cảm xúc mà."
"Dù cô có thích đi nữa. Một kẻ cứ thích bỏ lại đồng đội để xông lên đánh nhau một mình thì không giao phó đội của Xứ Sở Bình Yên được đâu."
"Cũng phải."
Nếu nhìn nhận ở vị trí đội trưởng, đó là khuyết điểm lớn nhất của Nick. Chắc là do quá tốt bụng, nên cậu ta luôn muốn đứng ở tiền tuyến. Thêm vào đó, một khuynh hướng thường thấy ở những kẻ có năng lực ở mức độ nào đó, là không muốn mượn tay người khác mà muốn tự mình giải quyết tất cả. Không hợp làm quản lý.
Cô không muốn đặt một người dễ chết vào một nơi dễ chết. Thế nên nói thật lòng, cô không định để Nick làm đội trưởng.
Toma thản nhiên đi vào vấn đề chính.
"Vậy thì, cô làm đi. Tôi sẽ gán Nick theo cô."
Murasaki là một người chơi thông minh. Là một Cường Hóa Viên thiên hướng phòng thủ, tuy khó thể hiện qua các con số nhưng lại rất đáng tin cậy trên chiến trường. Lãnh đạo là Murasaki, nhưng điểm của cô ấy sẽ bị kìm lại một chút để dồn phần đó cho sát thương chủ lực là Nick. Hai người họ quen biết lâu năm nên phối hợp ăn ý, và nếu có Murasaki ở phía sau, Nick cũng sẽ có ý thức phòng thủ hơn đôi chút. Hiện tại, không thể tưởng tượng ra một đội nào tốt hơn từ những nhân sự còn dư.
Nhưng Murasaki trễ nải khóe miệng đầy bất mãn.
"Tôi cực kỳ không muốn."
"Dù là tôi nhờ vả ư?"
"Nếu là mệnh lệnh thì tôi sẽ tuân theo. Vì lập trường mà."
"Căn bản là tôi ghét mấy thứ như mệnh lệnh."
Dù cần thì vẫn sẽ làm thôi.
Dù sao thì chuyện lập ra một đội lấy Murasaki và Nick làm nòng cốt đã được quyết định trong đầu Toma rồi. Cũng có lý do khiến cô phải hơi vội vã.
Theo lời hứa với PORT, ở vòng lặp tiếp theo, họ dự định sẽ khơi mào chiến tranh với Tsukio. Trong vòng lặp này phải chốt xong tác chiến, thu thập các năng lực cần thiết cho vòng lặp sau, và chuẩn bị trạng thái hoàn hảo nhất để giao tranh. Để hướng tới điều đó, có rất nhiều cuộc họp phiền toái được lên lịch. So với việc bàn bạc với PORT, thì mấy cuộc họp để thông qua ý kiến của Toma trong nội bộ Xứ Sở Bình Yên còn phiền phức hơn.
Kẻ cố chấp với việc đối đầu Tsukio là Simon, nhưng cũng không thể đơn phương hủy bỏ lời hứa giữa các đội mà người tiền nhiệm đã xúc tiến. Nhưng Tsukio quả nhiên rất mạnh. Toma muốn vượt qua trận chiến với Tsukio mà gây ít tổn hại nhất có thể cho Xứ Sở Bình Yên.
Vì thế, cô muốn dùng Murasaki và Nick. Không phải vì sức mạnh. Không phải vì sự thông minh. Mà khi kết hợp hai người này lại, sẽ có một quân bài cực kỳ mạnh mẽ đi kèm như món quà khuyến mãi. Theo những gì Toma biết, đó là một trong số ít những quân bài tại Kamisaki có thể đối kháng với Tsukio.
Tất nhiên chỉ một lá bài đó không thể giúp vượt qua Tsukio, nhưng ở một điểm nào đó thì có thể tranh đấu ngang ngửa với anh ta.
Nói là mệnh lệnh có khi lại khiến Murasaki thấy nhẹ lòng hơn. Nhưng Toma chiều theo sở thích của bản thân, quyết định đưa ra một đề xuất tuyệt vời hơn một chút.
"Nếu cô chịu làm đội trưởng, tôi sẽ chiêu mộ một người chơi ưu tú từ bên ngoài về."
"Sao tôi có dự cảm chẳng lành thế nhỉ."
"Quà biếu cho anh Kido thì nên là cái gì đây ta?"
Thủ lĩnh CLB Kinema, Kido. Người đàn ông từng được gọi là thiên tài.
Tất nhiên anh ta không phải là người chơi ở đẳng cấp có thể đối đầu với Tsukio. Mặt khác, để anh ta ở một đội nhược tiểu thì thật lãng phí. Giá trị gốc của anh ta thuần túy rất cao. Có lẽ còn trên cả Nick, người đứng thứ ba trong đợt kiểm tra thể chất của Xứ Sở Bình Yên. Vốn dĩ, có thể giao cho anh ta vai trò cỡ như Kourogi. Nghĩa là một nhân tài có thể dồn lượng lớn điểm vào và tận dụng như chủ lực của một đội lớn.
Mà, anh ta cũng có điểm yếu.
Điểm yếu là thói muốn chết. Điều đó cũng giống Nick, nhưng Kido còn tệ hơn. Nick chỉ là muốn một mình gánh vác tất cả. Còn Kido, trông như thể đang tìm kiếm một nơi chết yên bình vậy. Thế nên nếu đặt Kido và Kourogi cạnh nhau, nếu là Toma, cô sẽ chọn Kourogi. Dù kém hơn về giác quan chiến đấu, nhưng không chết một cách dễ dàng vẫn tốt hơn.
Murasaki nói với giọng nhỏ xíu:
"Để tôi suy nghĩ một chút."
"Ừ. Nhưng mà, cũng không còn nhiều thời gian nữa đâu nhỉ?"
Nick và Murasaki rời CLB Kinema tính đến nay là vòng lặp thứ chín. Và cô ấy đã có một lời hứa với Kido. Lời hứa rằng trong vòng mười vòng lặp sẽ thuyết phục Nick và đưa cậu ta trở về.
Vòng lặp sau. Vòng lặp mà Xứ Sở Bình Yên và PORT bắt tay tuyên chiến với Tsukio. Cũng là lúc CLB Kinema đến hạn chót của lời hứa.
Murasaki nhăn mặt.
"Đến nước này rồi thì đừng có nói chuyện đó nữa chứ."
Xin lỗi nhé, Toma thì thầm.
Kẻ đề xuất cô ấy phá vỡ lời hứa với Kido, chính là Toma.
*
Vì bị giam lỏng ở Xứ Sở Bình Yên khoảng một tháng nên Kido cảm giác cơ thể mình có phần ì ạch.
Tất nhiên cơ thể sẽ trở lại như cũ nhờ vòng lặp, nhưng nếu không vận động thì ý thức sẽ không kết nối tốt với các dây thần kinh. Vì thế Kido đang chăm chỉ đấu tập với bóng trong con hẻm nhỏ. Hình dung ra chuyển động của Mèo Đen, người đã cùng chiến đấu ở vòng lặp trước, và phản ứng lại từng động tác một. Cơ thể không sử dụng năng lực chậm chạp một cách khủng khiếp, hoàn toàn không theo kịp cô gái trong tưởng tượng.
Hồi đại học, Kido từng là một tay đấm nghiệp dư có thành tích đáng tự hào. Nên anh đã quen với việc đấu bóng. Hơn nữa, luật ba phút một hiệp đấu rất tương thích với Kamisaki. Vì thời gian duy trì Cường Hóa về cơ bản là ba phút.
Về bản chất, Xạ Kích vượt lên trên sự nhiều ít của điểm số.
Kido tin là vậy. Tia sáng của Xạ Kích thực sự có tốc độ ánh sáng, nên dù là Cường Hóa Viên cấp cao đến đâu cũng không thể nhìn thấy mà né tránh được. Khi nhìn thấy thì đòn tấn công đã tới nơi rồi. Thế mà vẫn trượt là do việc ngắm bắn vào đối thủ di chuyển quá nhanh là rất khó, và Xạ Kích có độ trễ. Ngay sau khi gõ vào thiết bị, Xạ Kích sẽ phát ra ánh sáng đặc trưng, và 0.5 giây sau đòn tấn công mới được phóng đi.
Quan trọng là phải liên tục hình dung ra cái 0.5 giây sau đó.
Nếu làm được điều đó, thì dù là Xạ Kích mới đạt được cũng có thể va chạm với Cường Hóa Viên nhiều điểm. Có thành đòn hữu hiệu hay không còn tùy vào uy lực, nhưng ít nhất là sẽ trúng. Vấn đề không phải là kẻ địch di chuyển thế nào. Mà là ta phải khơi mào ra sao để ép chuyển động của địch vào trong phạm vi dự tính. Ta có thể chuẩn bị bao nhiêu quân bài để tước đi khả năng tư duy của đối phương. Hình bóng Mèo Đen trong tưởng tượng né tránh toàn bộ đòn tấn công của Kido một cách đẹp mắt. Ý tưởng vẫn chưa đủ.
Mà nói đúng hơn, không được đánh nhau với Cường Hóa Viên ở đẳng cấp này mới phải.
Dù Xạ Kích có nhanh đến đâu, thì thực tế vẫn có những đối thủ không thể chiến đấu lại. Tổng điểm của Mèo Đen chắc khoảng hai vạn. Trong khi Kido chưa chạm tới 9000P, đối thủ có điểm số gấp hơn hai lần thì quả nhiên quá sức. Hơn nữa Mèo Đen còn là kẻ cực kỳ khó nhằn trong số những người có hai vạn điểm. Chỉ cần nhìn chuyển động của cô ấy là biết cô ấy vốn đã am hiểu võ thuật.
Bị cô gái trong tưởng tượng giết bảy lần trong ba phút, chiếc đồng hồ báo thức đặt trên mặt đường nhựa kêu bíp bíp bíp. Kido dừng lại, một chiếc khăn trắng bay tới.
Anh đón lấy và mỉm cười "Cảm ơn". Đứng dựa lưng vào tòa nhà ngay bên cạnh – bức tường của rạp chiếu phim mà CLB Kinema chọn làm căn cứ, là Fujinaga.
"Anh nhiệt huyết quá nhỉ."
"Vận động thế này thấy thoải mái hơn. Đêm ngủ ngon hơn."
"Thế thì tốt, nhưng anh cứ tập luyện để chiến đấu ngoài tiền tuyến mãi thì tôi cũng khó xử lắm."
Kido đã mất chân tay trong trận chiến với Tricolor hai vòng lặp trước, và bị bắt trong trận chiến với Xứ Sở Bình Yên ở vòng lặp trước. Thủ lĩnh đội mà cứ thế này thì Fujinaga bất an cũng là điều đương nhiên.
Kido dùng khăn lau mồ hôi trên người.
"Theo lời cậu Kaya thì chúng ta sẽ an toàn một thời gian đấy."
"Cái một thời gian đó kéo dài đến bao giờ mới là vấn đề."
"Cầm cự thêm hai vòng lặp nữa là đạt được mục tiêu tạm thời rồi."
Vòng lặp này, và vòng lặp sau. Nếu vượt qua được hai tháng, thì có thể hoàn thành lời hứa với Murasaki.
Fujinaga nhăn mặt vẻ không vui.
"Murasaki thì khoan bàn, chứ tôi chẳng có căn cứ nào để tin Nick cả."
"Vậy sao."
"Từ góc nhìn của Kido, suy nghĩ của Nick còn dễ đoán hơn. Hồi cậu ta dẫn dắt Tricolor, việc cậu ta chiến đấu với Kinema chắc là để bảo vệ Murasaki. Cần phải tỏ ra là quân cờ hữu dụng cho Xứ Sở Bình Yên dù chỉ một chút. Nhưng Murasaki thì anh không hiểu. Kido đã bị bắt sang Xứ Sở Bình Yên bởi chính tay Murasaki."
Tất nhiên chuyện đó anh chưa giải thích cho Fujinaga.
Chắc là Murasaki cũng có nỗi khổ tâm nào đó.
Đúng, tạm thời cứ chấp nhận là vậy. Nhưng rốt cuộc là nỗi khổ tâm gì?
Fujinaga ngập ngừng nói:
"Nếu hai người họ có thể sống tốt ở Xứ Sở Bình Yên, thì tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ."
"Ừ. Việc cố chấp với Kinema của thời anh Ginbuchi còn ở đây chỉ là sự ích kỷ của tôi thôi."
"Chuyện đó, thì tôi cũng vậy mà..."
Ginbuchi. Thủ lĩnh đời đầu của CLB Kinema, và đối với Kido, người đó như hiện thân của ý nghĩa từ "Gia đình". Kido mãi mãi đuổi theo hình bóng CLB Kinema của thời người đó còn ở đây. Dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ có được nữa.
Fujinaga ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
"Có lẽ chúng ta cũng nên sớm suy nghĩ xem nên theo phe nào đi là vừa."
"Xứ Sở Bình Yên hay là PORT?"
"Vâng. Cảm giác dạo gần đây Kamisaki cứ nháo nhào cả lên."
Chắc hẳn đội nào cũng cảm thấy điều đó. Một trận chiến lớn đã nổ ra ở vòng lặp trước. Cả ba đội được gọi là Tam Đại: PORT, Xứ Sở Bình Yên, Tsukio đều tham chiến. Xứ Sở Bình Yên thì không nói, nhưng việc PORT và Tsukio hành động là một cú sốc. PORT thì tê liệt vì tranh giành quyền lực nội bộ, còn Tsukio thì chỉ đứng nhìn trò chơi này. Đó là nhận thức chung của cả Kamisaki.
"Cậu nghĩ nên theo bên nào?"
"An toàn thì là PORT. Nhưng mà..."
"Bên Xứ Sở Bình Yên có Nick và Murasaki."
"Vâng. Thì là vậy."
Đối với Kido, câu trả lời cho lựa chọn này quá rõ ràng.
Anh không thể đối địch với hai người họ. Hơn nữa anh cũng có tư thù với PORT. Trong quá khứ, Kinema đã từng giao tranh với PORT một lần. Đó là chuyện xảy ra ngay trước khi Nick và Murasaki rời Kinema một chút.
Kido thở hắt ra, chuyển đổi ý thức.
"Mấy chuyện phiền phức để vòng lặp sau rồi tính."
Fujinaga cười khổ.
"Vòng lặp sau thì có gì thay đổi chứ ạ?"
Chuyện đó đã được quyết định rồi.
"Nick và Murasaki sẽ trở về."
"Anh vẫn còn tin sao?"
"Tất nhiên."
Thật lòng thì, nó khác với tin tưởng.
Khi Kido bị bắt sang Xứ Sở Bình Yên bởi chính tay Murasaki, cô ấy đã nghĩ gì? Bây giờ, cô ấy đang hình dung về tương lai nào? Anh không biết, nhưng việc nghi ngờ Murasaki rất đau khổ. Thà tin tưởng đến cùng rồi thất bại, trong lòng còn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nói thế này chắc lại bị cậu Kaya mắng cho xem.
Tại sao nhỉ, anh hay nghĩ về cậu ấy. Về người thiếu niên gom nhặt những sự yếu đuối để tạo thành sức mạnh, một sự tồn tại quá đỗi dị biệt ở Kamisaki. Chắc chắn anh và cậu ấy, về căn bản là không hợp nhau trong cách suy nghĩ. Nhưng anh cũng không hề có ý định phản bác. Giống như một mạch điện mới được lắp vào tim, tư tưởng của cậu ấy lây lan sang anh.
Kido rất ưng ý Kaya Ayumu.
*
Vào giờ ăn trưa, có một vị khách hiếm hoi ghé thăm.
Dù là vị khách thô lỗ không hẹn trước, nhưng Yurii đã bảo Taliho tiếp đãi chu đáo. Thế nên giờ đây, trên bàn bày hai suất ăn. Mì Soba trắng tinh làm từ bột kiều mạch Sarashina và Tempura vừa mới chiên xong.
Ngồi đối diện bên kia bàn là vị khách – Hominini. Hai người nâng ly nước khoáng lên, chạm cốc lấy lệ.
Hominini là một gã đàn ông trông như tảng đá lớn. Cao khoảng mét bảy nhưng da thịt rất dày. Có cả cơ bắp lẫn mỡ thừa. Cơ thể tròn trịa tổng thể của hắn rám nắng sẫm màu. Một gã đàn ông không có nét hoa mỹ, nhưng mặt khác lại rất chú trọng trang phục, hắn đang khoác lên mình bộ vest kẻ sọc sành điệu một cách cẩn thận.
Hắn nở nụ cười nhầy nhụa kỳ lạ.
"Gớm thật. Anh biết cả món ăn ưa thích của đối thủ cơ à."
"Không phải tôi. Là cô thư ký ưu tú đấy."
Khi có khách đến, việc ăn uống về cơ bản anh giao cho Taliho. Nếu là khách thực sự quan trọng thì Yurii sẽ tự chỉ định thực đơn, nhưng anh vẫn nghi ngờ liệu đó có phải là cách hiệu quả hay không. Cảm giác giao những việc kiểu này cho Taliho thì chắc chắn hơn.
Hominini cầm đũa chéo nhau một cách vụng về và húp mì Soba sùn sụt. Nước dùng bắn tung tóe, để lại vết trên khăn trải bàn trắng. "Vị ngon đấy", hắn tỏ vẻ hài lòng, nhưng trước khi diện vest thì hắn nên trau chuốt lại lời ăn tiếng nói và cử chỉ đã chứ nhỉ.
Yurii nhận định Hominini là kẻ nằm ở cực đối lập hoàn toàn với bản thân.
Ví dụ như trang phục cũng trái ngược. Hôm nay không có kế hoạch gặp ai nên Yurii chỉ mặc áo phông quần jeans thoải mái. Bù lại anh sử dụng đũa rất cẩn thận. Ăn Soba thì phải húp thành tiếng là luật nên anh làm theo, nhưng luôn chú ý để trông không thô tục. Ngay cả tỷ lệ nhúng mì vào nước dùng anh cũng quyết định dựa trên tiêu chuẩn nhìn sao cho đẹp hơn là vị giác.
Hominini ăn con tôm Tempura to tướng đến tận đuôi rồi mở miệng.
"Tao đến để nói chuyện tháng sau."
"Tháng sau, chuyện nào cơ?"
"Làm gì có nhiều sự kiện đến thế chứ."
"Cũng không hẳn. Làm thủ lĩnh của PORT cũng bận rộn lắm đấy."
Ví dụ như tháng sau, có dự định tổ chức sự kiện đón Năm Mới (New Year).
Kamisaki lúc nào cũng là tháng Tám, nhưng hiện thực – cách diễn đạt này có đúng không thì chưa chắc, nhưng tóm lại là thế giới cũ nơi các người chơi từng sống – dường như có sự liên kết về thời gian ở mức độ nào đó. Bên kia tháng sau sẽ đón năm mới.
Lý do sự liên kết đó chỉ ở mức "nào đó" là vì suy nghĩ đơn giản thì tính toán không khớp. Một năm có 365 ngày, năm nhuận là 366. Nhưng Kamisaki lặp lại tháng Tám, 12 vòng lặp sẽ thành 372 ngày. Vốn dĩ mỗi năm sẽ bị lệch khoảng 7 ngày, nhưng nghe ngóng từ người mới đến thì sự lệch lạc đó không xảy ra.
Dù sao thì đối với PORT, sự kiện Năm Mới rất quan trọng. PORT sở hữu nhiều thành viên không tham gia chiến đấu. Những người được gọi là công dân này dùng điểm số như tiền tệ để lưu thông. Đại khái, 1 điểm có giá trị khoảng 1000 yên.
Không thiếu thứ để bán cho họ. Cứ mỗi vòng lặp là hàng hóa lại sinh ra. Mặt khác, vì quy định là mỗi vòng lặp đều phát điểm cho họ, nên nếu họ tích trữ nhiều quá thì chiến lực của đội sẽ giảm. Phải thu hồi một cách khéo léo. Vì thế, lễ Giáng Sinh của vòng lặp này và lễ mừng Năm Mới của vòng lặp sau sẽ được tổ chức hoành tráng. Đã chuẩn bị sẵn chế độ giống như thuế nên dù cứ để mặc thì cũng không đến nỗi tệ, nhưng tạo cơ hội để họ tự nguyện dâng điểm ra thì việc vận hành đội sẽ trơn tru hơn.
Nhưng Hominini có vẻ không mấy quan tâm đến tình hình tài chính của PORT.
"Sự kiện tháng sau thì là chiến với Tsukio và bầu cử chứ gì."
Hắn nói nhẹ tênh trong lúc húp mì. Từ góc nhìn của Yurii, đúng là hai việc đó là sự kiện lớn.
"Cứ tiến hành một cách nghiêm túc thôi. Nếu có đề xuất gì thì cứ đưa ra Hội Bàn Tròn."
"Không thích. Phiền lắm. Họp hành thì càng ít người tham gia càng tốt."
"Kể cũng đúng. Tôi sẽ lắng nghe."
"Đầu tiên, trận chiến với Tsukio. Đội của tao sẽ đi tiên phong. Không vấn đề gì chứ?"
"Chắc chẳng ai phản đối đâu. Cậu làm việc chăm chỉ thật đấy."
"Là do mày lười quá thôi."
Cũng không hẳn. Anh làm việc cũng bất ngờ đấy chứ. Nhưng Yurii không trả lời theo kiểu đó.
"Lãnh đạo của một đội lớn, thì lười biếng cũng là công việc đấy."
"Hả. Tại sao?"
"Cấp trên làm việc thì cấp dưới cũng làm. Cấp dưới sẽ làm gấp đôi cấp trên. Cấp dưới nữa lại gấp đôi tiếp. Một lãnh đạo tràn trề nhiệt huyết chỉ tổ làm đội kiệt sức thôi."
"Có những việc chỉ cần cấp trên là giải quyết xong."
"Tổ chức là thứ sinh ra để hạn chế tối đa những việc như thế. Lãnh đạo giỏi là người chuyển việc xuống dưới. Đổi lại, hắn sẽ đề xuất phương pháp để giải quyết sự việc với số nước đi tối thiểu cho họ."
"Mày lúc nào cũng hiệu quả nhỉ."
"Sao ta. Nhưng tôi muốn được như vậy."
"Tao ghét cái sự hiệu quả đó đấy. Cuộc bầu cử trước, lẽ ra tao thắng rồi."
Ở PORT, cứ 10 vòng lặp sẽ tổ chức bầu cử một lần. Thời gian 10 vòng lặp chẳng có lý do gì đặc biệt. Chỉ là quyết định đại thế, rồi không thay đổi được cái thông lệ đó. Yurii chủ trương nên đổi thành 12 vòng lặp. Ghép vào các sự kiện trong năm thì dễ lên lịch trình hơn, và cũng có lý do để thu điểm từ bình dân. Như lần này, Năm Mới và bầu cử trùng nhau thật kém hiệu quả. Tuy nhiên, lãnh đạo đương nhiệm mà yêu cầu kéo dài nhiệm kỳ thì sẽ vấp phải sự phản đối mạnh mẽ, nên mãi chẳng thuyết phục được nghị viện.
Nắm quyền bỏ phiếu quyết định lãnh đạo cũng là cái nghị viện đó. Hội Bàn Tròn với chín nghị viên lấp đầy ghế.
PORT – tên đội là Philosopher of the Round Table (Hiền Nhân Bàn Tròn), được dịch là Hội Bàn Tròn của các Hiền Triết. Đó là nơi bắt nguồn cho cái tên này.
Lãnh đạo của PORT được bầu chọn từ trong các nghị viên, bởi phiếu bầu của chính các nghị viên. Chín người giữ vai trò nghị viên, nói đơn giản là cổ đông lớn của PORT. Khi thành lập, PORT phát hành cổ phiếu có thể mua bằng điểm cho người tham gia. Vì lời hứa "vận hành đội bởi chín thành viên nắm giữ nhiều cổ phiếu nhất", nên cổ phiếu bán cũng kha khá. Số điểm thu được, một phần trở thành tiền tệ cho công dân, phần lớn còn lại trở thành binh lực.
Chín người bỏ ra nhiều điểm nhất nắm được quyền lực trong PORT. Tất cả đều là nghị viên được phép ngồi vào Bàn Tròn, và sở hữu đơn vị riêng. Hầu hết mọi sự vụ của PORT đều do chín người này quyết định. Nếu xuất hiện cổ đông lớn mới thì nghị viên cũng sẽ thay đổi, nhưng vì việc phát hành thêm cổ phiếu cũng do nghị viện quyết định, nên nếu không có lý do đặc biệt thì thành viên sẽ không biến động. Nói cách khác, nếu có "lý do đặc biệt", thì thành viên sẽ thay đổi.
Hominini thông báo với vẻ thích thú:
"Tao hay là mày. Cuộc bầu cử trước, nơi dồn phiếu cũng chỉ có hai lựa chọn đó."
"Chắc vậy. Dù sao thì tôi cũng đã lấy được năm phiếu."
Cộng thêm một phiếu của chính Yurii là bốn phiếu nữa. Chỉ cần nắm được chừng đó là có được ghế lãnh đạo của PORT.
"Nếu tiến hành bình thường, đó là cuộc bầu cử tao thắng với tỷ lệ sáu - ba."
"Cậu tưởng tượng thôi. Sự thật đã khác."
"Tao đang nói là ngay trước thềm bầu cử, nếu hai người kia không chết thì tao đã thắng rồi."
Lời của Hominini có phần đúng sự thật. Ngay trước cuộc bầu cử lần trước, hai nghị viên thuộc phe Hominini đã qua đời. Thay vào đó, dựa trên tỷ lệ sở hữu cổ phiếu, hai nghị viên mới đã được chọn. Một bên là kẻ lập dị vốn nắm giữ nhiều cổ phiếu nhưng đã rời bỏ đội. Bên kia là kẻ nỗ lực tích cóp từng chút điểm để mua cổ phiếu. Kẻ lập dị tên là Ido. Kẻ nỗ lực tên là Taliho.
"Hai người giảm, hai người tăng. Phiếu của tao giảm hai, phiếu của mày tăng hai. Kết quả là năm đấu bốn. Hiệu quả gớm nhỉ, Yurii."
"Đừng khen thế. Tôi ngại đấy."
"Tao không để mày dùng lại chiêu đó đâu. Tao đã lập danh sách tỷ lệ sở hữu cổ phiếu PORT hiện tại rồi. Nếu lần tới nghị viên có khuyết, tao sẽ yêu cầu chọn nghị viên mới theo danh sách này. Từ giờ trở đi, mọi sự dịch chuyển cổ phiếu cho đến kỳ bầu cử tới đều vô hiệu."
"Cái đó cậu đi mà nói với nghị viện. Tôi không có quyền quyết định."
"Tao sẽ thông qua nghị viện thôi. Vì để bảo vệ mạng sống của bọn họ mà."
Hominini lần trước quá hớ hênh. Đầu tiên việc để Taliho lọt vào nghị viên là sai lầm. Lúc đó hắn nghĩ dù tính cả phiếu của Taliho thì hắn vẫn thắng năm - bốn. Nếu có thêm một người khuyết, nghị viên mới chắc chắn sẽ thuộc phe Hominini, nên hắn sợ đồng minh phản bội. Hắn chỉ chăm chăm lo chuyện đó. Hắn không tính đến phương án lôi kéo cổ đông lớn vốn dĩ – Ido từ bên ngoài về, nên trong mắt Yurii, hắn trông thật buồn cười.
"Mày nghĩ bây giờ phiếu đang chia thế nào?"
Bị hỏi, Yurii nghiêng đầu.
"Ai biết. Việc bỏ phiếu tùy thuộc vào ý chí tự do của mỗi nghị viên."
"Ừ đúng rồi. Nhưng không có luật nào về hoạt động tranh cử cả."
"Ừ. Cứ làm gì cậu thích."
"Tao sẽ đứng ở tiền tuyến trong trận chiến với Tsukio. Đổi lại, cho tao gặp Pan."
Pan. Một trong chín nghị viên – biệt danh: Pan Chưa Xác Nhận. Giống như Ido là kẻ lập dị, Pan cũng là một kẻ lập dị. Cô ấy đã biến mất một thời gian khá dài. Vắng mặt liên tục ở nghị viện. Cách gặp Pan hầu như không ai trong PORT biết. Trừ bản thân cô ấy và Yurii, thì còn ai nhỉ? Nếu Ido có hứng thú thì chắc ông ấy biết, chỉ cỡ đó thôi.
Pan đã bầu cho Yurii trong lần bỏ phiếu trước, nhưng cũng không hẳn là phe Yurii cứng. Nếu Hominini định cướp phiếu của bên này, thì đó là cái tên đầu tiên được nhắc đến.
Yurii nhấp môi vào ly nước khoáng.
"Đừng có nhờ người khác tán tỉnh phụ nữ hộ mình chứ, Hominini."
"Tao đang bảo là lãnh đạo thì ít nhất cũng phải chia sẻ liên lạc của nghị viên đi, Yurii."
"Ra là vậy."
Mà, cũng chẳng sao. Lần này anh không kỳ vọng vào phiếu của Pan. Quan trọng hơn là không được để mất quân cờ trong trận chiến với Tsukio.
"Nếu cậu sống sót qua trận chiến với Tsukio, tôi sẽ cho cậu số điện thoại."
Nghe câu trả lời, Hominini cười sung sướng.
"Được. Hứa rồi đấy."
Thực tình, Yurii không ghét Hominini. Nụ cười chân thật đến mức ngây thơ, khiến người ta phải xấu hổ. Cái tính tin vào những lời hứa miệng kiểu này cũng thật tuyệt. Yurii vạch rõ ranh giới giữa những lời hứa sẽ giữ và những lời hứa sẽ quên ngay, nhưng tiêu chuẩn đó mãi chẳng ai chịu hiểu cho.
Lời hứa lần này, rõ ràng thuộc về bên sẽ giữ. Yurii đánh giá cao Hominini.
Nhưng đáng tiếc thay, hắn là kẻ nằm ở cực đối lập hoàn toàn với Yurii. Hominini làm việc chăm chỉ, nhiều bạn bè, chí tiến thủ cao. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là Số 2. Ngược lại Yurii chỉ chăm chăm nghĩ cách lười biếng, người có thể gọi là bạn bè cực ít, và chẳng có chút chí tiến thủ nào. Chỉ là ghét thua bọn ngốc thôi. Và khi thành thật nhìn xuống bọn ngốc, thì chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở vị trí số 1.
Hominini. Cậu sai ngay từ căn bản rồi.
Có nên dạy cho hắn biết không nhỉ. Nhưng thấy hắn húp mì ngon lành quá, nên anh chỉ mỉm cười. Hominini sai từ căn bản. Cuộc bầu cử tới chẳng liên quan gì cả. Yurii dự đoán rằng hắn sắp sửa bị loại khỏi cuộc đua quyền lực ở PORT rồi.
2
Ngày 8 tháng 8 ở Kamisaki lúc nào thời tiết cũng xấu.
Từ sáng, mây xám đã lan dần ra, che phủ bầu trời xanh. Trước giờ ngọ, toàn bộ đỉnh đầu đã bị nhốt trong màu xám chì nặng trịch, và đến chiều tối, những hạt mưa lớn như những nhạc cụ gõ tự do nện xuống mặt đất. Mưa chỉ dữ dội trong khoảng hai tiếng đầu, nhưng mãi không tạnh hẳn, và sang ngày hôm sau mưa vẫn còn rơi rớt.
Khách đến Đế quốc Mike là vào ngay trước khi cơn mưa lớn buổi chiều đổ xuống. Một nhóm bốn người mặc đồ bảo hộ lao động. Một người ở ghế lái xe tải nhẹ, một người ghế phụ, hai người còn lại ngồi trên thùng xe.
Nhóm nhược tiểu và dị biệt của Kamisaki, Công nghiệp Tumble.
Cái tên của đội này được biết đến cùng với cụm từ "Liên minh Tumble".
Công nghiệp Tumble chỉ với vỏn vẹn bốn người đi khắp Kamisaki để sửa chữa đồ điện gia dụng. Đội nào cũng hoan nghênh Tumble. Nếu không mượn tay họ, thì phải sống qua tháng Tám ở Kamisaki trong môi trường không điều hòa cũng chẳng tủ lạnh. Tại cái nơi mà dù có sửa bao nhiêu lần thì đồ điện vẫn hỏng sau mỗi vòng lặp như Kamisaki, giá trị của họ không bao giờ mất đi.
Thủ lĩnh của đội đó là người ngồi ở ghế phụ. Tên đăng ký: Oota. Một người phụ nữ khoảng giữa ba mươi tuổi, có cái miệng rộng rất duyên.
Oota nở nụ cười đầy áp lực với Koge, người vừa ra đón Tumble.
"Yêu cầu của bên này là một đêm ba bữa. Đổi lại bọn chị sẽ giúp khôi phục cuộc sống văn minh ở mức độ nào đó. Với cả, có một món hàng gửi đến. Phí vận chuyển đã nhận từ người gửi rồi. Đàm phán thêm thì đợi sau khi bọn chị tắm rửa cái đã nhé."
Kaya Ayumu đang nhìn xuống cảnh tượng nhóm Tumble tiến vào trường học từ cửa sổ tầng hai. Bên cạnh là Akiho cũng đang thò mặt ra cửa sổ. Chắc là nhận ra ánh nhìn từ phía này, Oota dừng bước và vẫy tay. Kaya cuống cuồng thụt đầu vào, còn Akiho thì tươi cười vẫy tay lại.
"Trốn Tumble thì có ích gì đâu chứ."
Akiho thở dài.
"Bị người lạ vẫy tay, không thấy đáng sợ à?"
"Cái đó cảm giác giống mắc bệnh sợ người lạ hơn là nhát gan đấy."
"Cái nào mà chẳng được."
Khi Kaya thò mặt ra cửa sổ lần nữa, nhóm Oota đã khuất bóng. Thay vào đó, vài người của Mike đang dỡ một cái thùng gỗ lớn từ thùng xe tải xuống.
Món đồ Tumble giao đến. Kaya biết bên trong là gì. Đó là Mèo Đen.
Mèo Trắng vì biết chưa thể hồi sinh cô ấy ngay được, nên đã yêu cầu Xứ Sở Bình Yên – Toma giao nộp thi thể của Mèo Đen. Tumble cũng đảm nhận vai trò vận chuyển đồ đạc trong Kamisaki như thế này. Họ vừa vận chuyển, vừa kiếm lời qua việc trao đổi vật phẩm.
Thực ra Kaya cũng định nhờ Tumble gửi một món đồ. Món đồ là một bức thư, nếu đúng theo lịch trình thì ba ngày nữa sẽ được chuyển tới tay Yurii.
Kaya ngước nhìn Akiho.
"Tumble sẽ ngủ ở đâu?"
Đế quốc Mike có một số chủ lực bao gồm Mèo Trắng sống ở trường học, các thành viên còn lại sống ở khu chung cư gần đó.
"Theo thông lệ thì có vẻ là ở đây. Thấy họ khuân thực phẩm vào nhà ăn rồi nên chắc chắn đấy."
"Cậu điều tra kỹ ghê."
"Nói đúng hơn là tớ cũng phụ một tay. Làm thêm trả công bằng một hộp bánh quy."
"Hiệu quả thật đấy."
Công nghiệp Tumble là một đội đáng quan tâm. Cũng giống như Tsukio hay PORT, không thể lơ là được.
*
Phía PORT đề xuất lịch họp vào năm giờ chiều ngày 8 tháng 8. Toma thầm nghĩ thật phiền phức.
Giờ đó trời sẽ mưa như trút nước, dù có che ô thì cũng khó tránh khỏi ướt át ít nhiều. Nếu chỉ đi một mình, Toma có thể đi bộ đến đó trước khi cơn mưa ập tới. Nhưng vì đã lên kế hoạch đi cùng Lily, cậu đành phải bố trí xe.
Nghe nói phía bên kia sẽ có bốn người tham dự. Dù cảm thấy không nhất thiết phải cân bằng quân số, Toma cũng chọn đại thêm hai người nữa đi cùng. Theo lẽ thường, cậu chọn đội trưởng đội 2 và một Trinh Sát Viên có tên Paraponera - người đang sở hữu số điểm khá cao trong Xứ Sở Bình Yên hiện tại.
Hai chiếc xe đã được chuẩn bị. Đây là nguyện vọng của Lily. Cô bé vẫn chưa được phép giao tiếp với bất kỳ ai ngoài Người Kể Chuyện, nên có vẻ sẽ thấy ngột ngạt nếu có các đồng đội khác của Toma ở gần. Vì vậy, cậu chuẩn bị một chiếc xe hạng nhẹ (Kei car) dễ lái và tự mình cầm vô lăng. Kỹ năng lái xe này cậu học lỏm được từ hồi còn dẫn dắt đội cũ, dĩ nhiên là không có bằng lái, nên xét về lý thì chẳng thích hợp chút nào để đưa đón một Thánh nữ.
Nhà thờ - căn cứ địa của Xứ Sở Bình Yên - nằm sâu trong vùng núi phía Bắc Kamisaki, cách ranh giới lãnh thổ với PORT khoảng hơn hai cây số theo đường chim bay. Vì phần lớn lộ trình là đường đèo quanh co nên khoảng cách di chuyển thực tế sẽ dài hơn đôi chút. Lily ngồi ở ghế phụ, ánh mắt lo âu nhìn cần gạt nước đang hối hả gạt phăng những giọt mưa trên kính chắn gió.
"Cái người tên Tsukio đó... chúng ta nhất định phải chiến đấu với anh ta sao?"
Toma vừa cẩn thận rà phanh để xe không lao quá nhanh xuống dốc, vừa trả lời:
"Không có chuyện 'nhất định' phải làm gì cả. Dù là bất cứ lúc nào, hay đối thủ là bất cứ ai."
"Vậy tại sao lại chiến đấu?"
"Chính tôi cũng thấy lạ. Nhưng trong lúc không hay biết, mọi chuyện đã thành ra thế này rồi. Tôi cũng chẳng muốn đánh nhau đâu, chỉ là thấy việc chiến đấu vẫn còn tốt chán so với những lựa chọn khác."
"Tại sao?"
"Vì họ đã xác định sai thời điểm rút lui."
Đáng lẽ phải có một lằn ranh, nơi người ta biết mình buộc phải quay đầu. Nhưng rồi họ lỡ tay kẻ lằn ranh ấy quá hời hợt. Thế nên các ranh giới đôi khi chồng chéo lên nhau, xâm lấn lẫn nhau. Để rồi con người ta chiến đấu và chết đi một cách vô nghĩa. Thật là một câu chuyện buồn.
"Water cũng sẽ phạm sai lầm sao?"
"Tất nhiên. Tôi đã cố gắng cẩn trọng hết mức có thể, nhưng mà..."
"Cả trận chiến với người tên Tsukio này cũng vậy ư?"
"Đây là chuyện do Simon thúc đẩy, nên tôi muốn nói là mình không có trách nhiệm. Nhưng tôi nghĩ nếu khéo léo hơn thì có lẽ đã tránh được."
Không phải là không thể nói với PORT rằng "chúng tôi đổi ý rồi". Nhưng làm vậy cái giá phải trả có vẻ sẽ đắt hơn, nên rốt cuộc cậu quyết định chấp nhận ván cờ với Tsukio.
"Nếu đơn phương phá vỡ lời hứa, rất có thể chúng ta sẽ phải đối đầu với PORT. So với việc đó thì bắt tay nhau cùng xử lý Tsukio vẫn thoải mái hơn."
"Nhưng anh ta mạnh lắm phải không? Tsukio-san ấy."
"Rất mạnh. Thế nên chúng ta mới cần PORT nỗ lực."
"Sẽ không có ai chết chứ?"
"Sẽ có người chết. Chắc chắn."
"Vậy sao..." Lily cụp mắt xuống.
Toma cũng muốn làm vậy, nhưng vì đang lái chiếc xe chưa quen tay nên đành phải kìm lại.
Nếu chiến đấu, sẽ có người phải chết. Nỗ lực duy nhất Toma có thể làm là vắt óc tính toán để nạn nhân đó không phải là đồng đội của mình. Nhưng nếu làm quá tốt thì Tsukio sẽ phải chết, mà Toma - nếu có thể - vẫn muốn anh ta được sống. Cậu muốn phản bội PORT một cách êm thấm mà không chọc giận họ.
Liệu mình có còn dư dả để suy nghĩ những chuyện như thế không nhỉ?
PORT là một đội đáng sợ. Tất nhiên, cả Tsukio cũng vậy. Thường thì những chuyện rắc rối, phức tạp là việc của Kaya, còn Toma vốn dĩ chỉ giỏi chiến thắng theo kiểu đường đường chính chính.
Quả nhiên việc hắn bị bắt làm con tin là một đòn đau. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, cậu cũng không thể đưa ra quyết định giữ Kaya lại Xứ Sở Bình Yên. Không chỉ vì sợ Mèo Trắng. Những kẻ không hài lòng việc Toma kiêm nhiệm cả vai trò Người Kể Chuyện lẫn vị trí số 2 hoàn toàn có thể nhắm vào cậu ấy.
Hiện tại, Toma đang cảnh giác với việc bị ám sát. Vẫn chưa có động thái nào xảy ra là nhờ vào đức tin mạnh mẽ dành cho Lily. Nhưng đức tin đó có thể đảo chiều bất cứ lúc nào. Tức là, chuyện hoàn toàn có thể biến tướng thành "Toma là con quỷ dữ xúi giục Lily". Cậu đã nhờ vài người bạn là Trinh Sát Viên canh chừng, nhưng họ vừa mới được cấp điểm, chắc vẫn chưa quen với hiệu năng của nó. Rốt cuộc tất cả là lỗi của Simon. Hắn ta vốn là người đứng đầu các Trinh Sát Viên của Xứ Sở Bình Yên, nhưng lại chẳng đoái hoài gì đến việc đào tạo lớp kế cận.
Quả nhiên, mình muốn có 'Mike'. Mèo Trắng rất mạnh, Koge là một Trinh Sát Viên giỏi. Và cả Kinema nữa. Kido-san, Fujinaga-san, và người còn lại tên là gì nhỉ? Trinh Sát Viên ở đó hình như tay nghề cũng không tệ.
Bất cứ thứ gì Kaya có, cậu đều muốn. Akiho cũng vậy, và tất nhiên cả chính Kaya nữa. Cậu muốn viết tên mình lên tất cả bọn họ.
Trong khi cậu đang mơ màng với những suy nghĩ viển vông như thế, Lily thì thầm một câu đầy thực tế:
"Buổi tiệc tối nay, em nên làm gì?"
Cậu không hề do dự khi trả lời.
"Cứ như hiện tại là được. Hãy cúi đầu và tỏ ra buồn bã."
Xứ Sở Bình Yên dù được gọi là một ông lớn nhưng lại là một đội thiếu thốn, và cách điều hành của Simon thì kém hiệu quả vì chỉ chăm chăm lo giữ mình. Nhưng tất nhiên, cũng có những điểm sáng. Việc thiếu nữ tên Lily làm thủ lĩnh đã thu hút sự kính yêu trong đội. Sâu sắc một cách bất ngờ. Giống như một tín ngưỡng thực sự vậy. Trong những cuộc họp bàn chuyện giết người đầy rẫy lý lẽ, sự hiện diện của một thiếu nữ có trái tim nhân hậu là sự cứu rỗi lớn lao đến nhường nào.
Chiếc xe hạng nhẹ thoát khỏi đường núi và tiến vào khu vực thị trấn.
Mưa vẫn xối xả không ngừng. Còn lâu màn đêm mới buông xuống, nhưng dưới bóng của đám mây khổng lồ bao trùm vạn vật, dãy phố Kamisaki tối tăm hiện ra, chỉ có một nhà hàng duy nhất để lọt ánh sáng ra ngoài.
"Em ghét ngày mưa."
Lily nói.
Khi bước vào nhà hàng đã hẹn, các thành viên của PORT đã ngồi sẵn vào chỗ.
Nhìn từ trái sang lần lượt là Yurii, Taliho, Hominini, và một người nữa. Ánh mắt Toma dừng lại ở người ngồi ngoài cùng bên phải, và cậu nín thở.
Ido? Là ông ấy sao?
Chuyện như thế này... có thể xảy ra sao?
Toma từng trò chuyện với Ido qua đường truyền của Trinh Sát Viên. Họ đã nói chuyện khá sâu. Vì có một người bạn chung, cậu cứ ngỡ mình đã nắm khá rõ hoàn cảnh của ông ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy mặt.
Người đàn ông này thực sự là Ido sao? Chắc chắn cậu không nhìn nhầm. Nhưng liệu có khả năng chỉ là người giống người không? Bởi vì, tại sao ông ấy lại ở đây?
Thấy Toma đột ngột sững lại, Lily ngước nhìn đầy lo lắng. Không biết là do tuân theo vai trò Thánh nữ hay chỉ đơn giản là không thốt nên lời, cô bé vẫn giữ im lặng.
Người lên tiếng phá vỡ bầu không khí là Yurii.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Toma cố gắng nuốt trôi sự hỗn loạn. Nhưng nó vẫn vón cục lại ở một nơi sâu hoắm trong lồng ngực.
Tôi là Water.
Cậu không tài nào thốt ra được câu đó. Cảm giác thật xấu hổ. Cầm chiếc mũ cao bồi trên tay, cậu mỉm cười với Ido.
"Hân hạnh được gặp mặt. Được gặp ông là vinh dự của tôi. Tôi là Touma Misaki. Tại Kamisaki, tôi xưng danh là Water."
Vừa dứt lời, những người nín thở không phải là PORT, mà là phía Xứ Sở Bình Yên.
Cậu biết chứ. Việc Toma xưng tên thật là cực kỳ hiếm thấy. Trên cương vị của mình, cậu không nên chào hỏi đối thủ là PORT như thế này.
Nhưng mà, biết làm sao được.
Chỉ lần này thôi. Chỉ lần này thôi, hãy để tôi được nuông chiều sự ích kỷ của mình. Cậu không thể chào hỏi ông ấy một cách qua loa được.
*
Tiếng vòi hoa sen lẫn vào tiếng mưa xối xả khiến mọi âm thanh trở nên nhòe nhoẹt.
Akiho Shiori cất tiếng gọi qua tấm kính mờ.
"Em mang khăn tắm và ô đến rồi đây ạ."
Ở trường học có đủ những đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt, nhưng cũng không thể nói là tiện nghi. Ví dụ như để tắm rửa thì phải dùng phòng tắm cạnh hồ bơi, nhưng từ tòa nhà học chính đi ra đó phải băng qua sân trường. Những ngày mưa thế này thật sự rất phiền phức.
Ota từ trong phòng tắm đáp lại.
"Ừm. Cứu tinh đây rồi."
"Em có thể nói chuyện một chút không?"
"Hả? Gì cơ?"
Có lẽ tiếng mưa và tiếng nước chảy khiến cô ấy không nghe rõ. Akiho hét lớn: "Em sẽ đợi chị tắm xong!", rồi quay lưng lại phía phòng tắm.
Tumble Industries (Công nghiệp Tumble) là cái tên khiến cô bận tâm ngay từ khi biết đến sự tồn tại của nó. Những gì họ đang làm khá gần với tư tưởng của Kaya. Nâng cao giá trị bản thân bằng cách trở nên có ích cho những người xung quanh, giữ khoảng cách với các cuộc chiến và tìm kiếm sự an toàn.
Ý chí muốn hạ thấp giá trị của bạo lực được gọi là văn hóa.
Kaya đã trích dẫn một câu thoại trong "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit" như thế. Nếu theo định nghĩa đó, Tumble Industries có thể được xem là một đội mang tính "văn hóa" hiếm hoi ở Kamisaki.
Akiho đứng trước cửa phòng thay đồ, lắng nghe tiếng mưa ồn ã. Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Ota nói:
"Gì thế?"
Vẫn quay lưng về phía người kia, Akiho hỏi:
"Chị có biết Water không?"
"Nước."
"Là tên người chơi ạ."
"Một trong những đối tác làm ăn thôi."
"Chỉ thế thôi sao?"
Lý do Kaya hứng thú với Tumble không chỉ nằm ở tính đặc thù của đội này.
"Chẳng phải Water có liên quan đến việc thành lập Tumble Industries sao?"
Không có gì là chắc chắn cả. Nhưng chỉ với dữ liệu mà Llama - Trinh Sát Viên của CLB Kinema - nắm giữ, cũng đủ căn cứ để nghi ngờ điều đó. Tumble Industries được khai sinh ngay bên cạnh đội mà Toma từng dẫn dắt trước đây. Thêm vào đó, một trong những thành viên hiện tại của Tumble từng là đồng đội cũ của Toma.
Sự tồn tại của Tumble Industries mang đậm chất Kaya. Hay nói đúng hơn, là mang chất "Toma-đang-bắt-chước-Kaya". Nó thông minh, mang tính kể chuyện và nổi bật hơn nhiều so với việc chính tay Kaya thực hiện.
Ota cất giọng cười cợt:
"Cô là Akiho Shiori hả."
"Tên đăng ký là 'Ackey'. Chính xác thì có thêm nốt nhạc ở phía sau nữa."
"Tôi không giỏi đối phó với mấy đứa tự đặt biệt danh cho mình đâu. Lại còn lấy họ làm biệt danh nữa thì càng tệ."
"Water cũng là tên nhân vật anime mà."
"Đúng là thế thật. Akiho, quay lại đây đi."
Khi quay lại, cô thấy Ota vẫn đang thay đồ dở. Phần trên cô ấy chỉ mặc độc chiếc áo lót thể thao đơn giản, còn bên dưới là chiếc quần ống rộng lửng đến bắp chân. Vừa tròng chiếc áo phông rộng thùng thình qua đầu, cô ấy vừa nói:
"Có lời nhắn từ Water đây. Cho cô và cho Kaya Ayumu. Nhưng tôi chỉ được truyền đạt một trong hai thôi."
"Tại sao?"
"Bên đó bảo thế thì tôi làm thế. Muốn nghe phần của cô? Hay muốn tôi cho cô gặp cái cậu Kaya đó?"
"Cho em cả hai đi."
"Không được. Đây cũng là công việc."
"Thế chị gợi ý cái nào?"
Ota vừa kéo phẳng vạt áo phông vừa cười khẽ.
"Ai biết. Nếu phải chọn thì tôi thấy cái gửi cho cô thú vị hơn đấy."
Toma đã phân chia trường hợp Akiho tiếp xúc với Tumble - hay Ota - và trường hợp Kaya tiếp xúc. Ý đồ là gì đây? Định thay đổi lời nhắn tùy thuộc vào cách đối xử của Đế quốc Mike dành cho Kaya sao? Nhưng nếu đối thủ là Toma, thì có lẽ chẳng có lý do gì đặc biệt đâu. Có khi chỉ là ngẫu hứng cũng không chừng. Ngược lại, cũng có khả năng ẩn chứa những toan tính mà Akiho không thể tưởng tượng nổi, nên nghĩ nhiều cũng vô ích.
"Vậy, chọn cái gửi cho em."
"Được sao?"
"Bởi vì cái đó thú vị hơn mà, đúng không?"
Thú vị vẫn tốt hơn là nhàm chán.
Ota quay người lại. Trên chiếc áo phông của cô ấy in hình một con gấu túi (koala) chân thực đến mức không cần thiết. Ota và con gấu túi cùng nhìn chằm chằm vào Akiho.
"Phản bội Kaya và đi theo tao. Thù lao là bất cứ thứ gì cô thích."
Akiho bất giác bật cười.
"Thú vị ở chỗ nào chứ."
Về phần Ota, cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Akiho.
"Vì hai người thân nhau lắm mà? Cả với cậu Kaya đó, và cả Water nữa."
"Không phải kiểu thân thiết đó đâu ạ."
Nếu cần thiết, cô sẵn sàng phản bội Kaya. Trước đây, khi ba người còn ở bên nhau, đã bao lần Akiho đứng về phía Toma rồi. Chẳng phải chuyện gì đáng để hồi hộp cả.
Tuy nhiên, có một điểm khiến cô để tâm.
"Lời nhắn đó, không sai chút nào chứ ạ?"
"Ừ."
"Từng câu từng chữ."
"Cô nói thế làm tôi thấy bất an đấy."
"Thực sự Water đã xưng là 'tao' (ore) sao?"
Chứ không phải là 'tôi' (watashi). Không phải với tư cách Winter Misaki, mà hoàn toàn với tư cách là Water.
"Đúng thế. Thì sao?"
"Không có gì ạ."
Vậy thì câu trả lời gần như đã được quyết định.
"Em có thể gửi lại một lời nhắn không?"
"Phí thì sao?"
"Bao nhiêu cũng được, cứ tính theo hình thức người nhận trả tiền giúp em."
"Ok. Nhưng nếu bên kia từ chối thì tôi không chuyển lời đâu đấy."
Không sao cả. Sao cũng được.
"Mấy lời mời mọc kiểu 'muốn gì cũng được' nghe quê mùa quá, em chẳng có hứng thú đâu. Em thuộc phái thích được người khác chọn quà cho hơn."
Thứ mà bản thân đã biết mình muốn thì cứ tự tay đoạt lấy là xong. Phải đưa ra được thứ mà chính Akiho còn chưa nhận ra là mình thực sự khao khát, thì mới cân xứng với cái giá của việc phản bội Kaya chứ.
"Rõ rồi. Gặp Water tôi sẽ nhắn lại."
Ota cầm lấy chiếc ô đang dựa vào tủ đồ. Đó là một chiếc ô đen lớn dành cho nam giới.
"Chờ chút đã."
"Hửm?"
"Câu chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Mối quan hệ giữa Tumble Industries và Water là gì?"
Ota không dừng bước, chỉ buông một câu khi đi lướt qua:
"Là bạn bè. Thế thôi."
Toma kết bạn nhanh thật đấy.
Rốt cuộc ở cái Kamisaki này, cậu ấy có bao nhiêu người bạn vậy? Tự nhiên Akiho cảm thấy có khi đi theo Toma lại an toàn hơn là theo Kaya, cô đứng một mình cười khổ.
*
"Vậy là cuộc trò chuyện của hai người đó kết thúc tại đây."
Koge nói.
Đây là phòng chuẩn bị thí nghiệm mà cậu ta sử dụng làm phòng riêng. Cậu ta bảo rộng quá thì không thoải mái, nên sau khi tìm kiếm một căn phòng có kích thước vừa phải, cậu ta đã chọn nơi này. Với Koge, người lúc nào cũng khoác chiếc áo blouse trắng nhàu nhĩ, phòng chuẩn bị thí nghiệm trông thật hợp.
Kaya hỏi ngắn gọn:
"Kết quả Trinh Sát thế nào?"
Năng lực có thể được sử dụng tự do bất cứ lúc nào trong phạm vi đội của mình. Và Trinh Sát Viên, về mặt lý thuyết - nếu có đủ điểm và trình độ - có thể biết mọi thứ trong phạm vi hiệu quả của năng lực. Mọi thứ, miễn là ban điều hành không cố tình che giấu.
Tuy nhiên trên thực tế, tất nhiên có những giới hạn cho những gì có thể làm. Ngay cả một Trinh Sát Viên sở hữu nhiều điểm như Koge cũng không thể tước đoạt hàng loạt ký ức của người khác được. Nó chỉ có chức năng như một phiên bản mở rộng của máy phát hiện nói dối, đọc giải một cách mơ hồ những điều đối phương đang ý thức mạnh mẽ. Hơn nữa, Akiho đã chỉ thị hạn chế thu thập thông tin thị giác - vì lý do cực kỳ chính đáng là đối phương là nữ và địa điểm là phòng thay đồ.
Tuy nhiên, trong vụ việc lần này, những gì nhìn thấy bằng mắt cũng chẳng có mấy giá trị.
Điều Kaya muốn biết, tất nhiên là mối quan hệ giữa Toma và Tumble Industries.
Tên gọi của họ cũng làm mình để ý.
Lần đầu tiên Kaya nghe thấy từ "Tumble" là trong "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit". Bộ anime với bối cảnh một cựu cảnh sát trưởng và cô bé cộng sự du hành trên hành tinh sa mạc này mang đậm hình ảnh của phim cao bồi miền Tây. Phim miền Tây có vài biểu tượng đặc trưng. Cánh cửa xoay ở lối vào quán rượu, huy hiệu hình ngôi sao gọi là Sheriff Star, súng lục ổ xoay, bốt, mũ cao bồi, và cả những bụi cỏ khô màu úa lăn lóc. Tên của loài cỏ đó là Tumbleweed (Cỏ lăn).
Đó là một cái tên phù hợp với Tumble Industries, những kẻ di chuyển khắp Kamisaki như đang lăn đi. Nhưng việc cố tình chọn từ đó cho thấy thấp thoáng gu thẩm mỹ của Toma.
Koge ngồi xuống chiếc ghế tròn có bánh xe, khoanh tay lại:
"Không moi được thông tin cụ thể nào. Trinh Sát cô Ota đó bất ngờ là khó nhằn đấy."
"Hiện tại cô ta chỉ là người bình thường thôi mà?"
Tumble tất nhiên không thể sử dụng năng lực trong lãnh thổ của đội khác. Việc sửa chữa đồ điện gia dụng được thực hiện bằng kiến thức, trí tuệ và công cụ. Lẽ ra không có cách nào cản trở việc Trinh Sát của Koge.
"Đơn thuần là có những người dễ Trinh Sát và những người khó thôi. Cậu thuộc loại khá khó đấy."
"Tại sao?"
"Vì cậu suy nghĩ quá nhiều thứ này nọ. Giống như một kiểu gây nhiễu tự nhiên vậy."
Kaya tò mò không biết Koge đã soi mói bao nhiêu phần trong đầu mình, nhưng cậu không hỏi. Nếu tin vào lời nói của cậu ta, thì ít nhất cậu ta đã từng dùng Trinh Sát lên Kaya một lần. Rốt cuộc đã bị lộ đến đâu rồi? Không biết. Nếu không biết, cần phải tính đến khả năng những chỗ quan trọng nhất đã bị lộ.
Cậu vừa suy nghĩ vừa hỏi:
"Tức là cô Ota đó cũng thuộc kiểu suy nghĩ nhiều thứ sao?"
"Không. Trường hợp cô ấy thì ngược lại."
"Ngược lại?"
"Với những câu hỏi của Akiho-san, ý thức của cô ấy không dao động nhiều lắm. Việc Trinh Sát những gì cô ấy không suy nghĩ mới là vất vả."
"Có người được hỏi mà lại không suy nghĩ về chuyện đó sao?"
Chẳng phải phản ứng tự nhiên là lục tìm ký ức, cân nhắc xem nên trả lời cái gì, nên giấu cái gì sao?
"Tất nhiên không phải là hoàn toàn không nghĩ gì. Nhưng mà, xem nào, cô ấy ý thức về Water còn không bằng thực đơn bữa tối nay nữa."
"Nếu tên đó nghe được chắc sẽ buồn lắm đấy."
"Chuyện là bạn bè có vẻ không phải là nói dối. Ota-san tin tưởng Water. Nhưng tôi chỉ biết được đến mức đó thôi."
Mọi chuyện chẳng mấy khi suôn sẻ.
Vốn dĩ, đối với Kaya, ngay cả Koge cũng không phải là đối tượng có thể tin tưởng. Cậu dựa vào hắn với thái độ vừa ngờ vực vừa lợi dụng. Thật là một tình huống mệt mỏi.
Koge buông tay đang khoanh trước ngực ra, thay vào đó bắt chéo chân. Cậu ta ngả người ra lưng ghế tròn như muốn ưỡn ra sau.
"Rất tiếc vì không đáp ứng được kỳ vọng, nhưng phía tôi đã hoàn thành lời hứa. Xin nhờ cậu thực hiện phần của mình."
Tất nhiên Koge không giúp Kaya mà không có lý do. Cậu đã hứa trả một cái giá tương xứng.
Kaya khẽ lắc đầu.
"Không. Còn một việc nữa."
Cậu vẫn còn một việc muốn nhờ Koge.
Tôi muốn xác nhận thi thể của Mèo Đen.
Đó là lời thỉnh cầu.
Koge thở dài thườn thượt.
"Gặp Mèo Đen-san thì được tích sự gì chứ? Đã chết rồi đấy? Hiện tại là thế."
"Tôi có việc muốn thử."
"Chà, tôi không cản đâu. Nhưng hãy cho tôi nghe chuyện của cậu trước đã."
Đành vậy thôi. Kaya gật đầu.
"Vậy tôi sẽ công khai số điểm đã dùng cho các câu hỏi của tôi từ trước đến nay."
Koge đang muốn biết sự thật về Kamisaki.
*
Toma thầm thừa nhận trong lòng.
Cuộc họp với PORT thật vui.
Có một sự căng thẳng vừa đủ. Việc nghĩ ra năng lực để chọc thủng sơ hở của kẻ thù mạnh nhất trong các cuộc ẩu đả tay đôi là Tsukio giống như đang giải một câu đố đầy thách thức. Hơn nữa lần này, chỉ tạo ra năng lực hiệu quả với Tsukio thôi là chưa đủ. Nó phải phù hợp với tiền đề là hai đội Xứ Sở Bình Yên và PORT cùng bỏ điểm ra để mua năng lực.
Tất nhiên rốt cuộc thì đây vẫn là một cuộc họp để giết người. Hễ ý thức được điều đó, lòng cậu lại chợt trĩu nặng. Nhưng những người ngồi đối diện bên kia bàn khá ưu tú nên cậu không thấy chán.
Trong cuộc họp này, người phát biểu nhiều nhất là gã đàn ông tên Hominini.
"— Rồi, xoẹt một cái. Thế là xong đời hắn."
Hắn vừa khua tay múa chân vừa kể về một tác chiến hoàn toàn lỏng lẻo ở khâu kết liễu. Không phải là ngốc. Không, có lẽ là ngốc thật, nhưng nói đúng hơn là hào sảng. Tác chiến của hắn như một lời tuyên chiến. Không phải với Tsukio, cũng không phải với Xứ Sở Bình Yên, mà là với thủ lĩnh của chính họ - Yurii.
Hắn không có ý định giấu giếm dã tâm của mình.
Vậy mà vẫn ngồi ở vị trí số 2 của PORT. Quả là một gã thú vị.
Toma hướng nụ cười về phía Yurii, chỉ dùng ánh mắt để hỏi: "Anh thấy sao?"
Phía bên kia cũng cười đáp lại:
"Cũng được đấy chứ? Nếu Xứ Sở Bình Yên không có dị nghị gì thì chốt thế nhé."
Có thể thản nhiên nói những lời như vậy, Yurii cũng thú vị nốt. PORT là một đội không tệ.
Toma hỏi Lily:
"Em thấy sao?"
Lily nhăn mặt có vẻ khó xử. Nhưng cô bé không trả lời gì đặc biệt. Nhớ ra mình đang giữ chức danh Người Kể Chuyện, Toma lên tiếng. Người Kể Chuyện, tóm lại là vai trò bóp méo biểu cảm của Lily để diễn giải câu chuyện theo ý mình thích.
"Về đại thể, bên này cũng không có dị nghị gì. Có hai điểm thắc mắc. Điểm thứ nhất là tính toán số điểm cần thiết để đoạt lấy năng lực."
Xứ Sở Bình Yên và PORT đã cam kết mỗi bên bỏ ra 600.000 điểm, tổng cộng 1.200.000 điểm chiến lực. Một nửa là quân lực thuần túy, nửa còn lại - mỗi đội 300.000 điểm, tổng cộng 600.000 điểm để mua "Năng lực đối phó Tsukio". Tuy nhiên, không phải dồn điểm về một bên, mà dự định là mỗi đội sẽ lấy những năng lực cần thiết. Theo kiểu mỗi bên mang linh kiện đến để lắp ráp thành một năng lực lớn.
Không biết liệu những năng lực được đưa ra trong cuộc họp này có thể lấy được với mức "mỗi bên 300.000 điểm" hay không. Số điểm cần thiết cho Năng Lực Gốc (Original) sẽ được quyết định qua cuộc thảo luận của các nhà điều hành. Nhưng phía PORT dường như nắm giữ công thức tính toán khá tự tin.
Hominini cười tự mãn:
"Khắp cái Kamisaki này, nơi nghiên cứu năng lực một cách tử tế chỉ có bên tao thôi. Nếu bên tao mà tính sai thì chẳng chỗ nào tính đúng được đâu."
Dừng một nhịp, Yurii bổ sung:
"Năng lực phía Xứ Sở Bình Yên cần lấy, 300.000 là đủ rồi. Giá bị đội lên là ở phía tôi cơ, nhưng mà, chà, nếu có thiếu chút đỉnh tôi sẽ xoay xở được."
Đúng là người giàu có khác. Cứ ngoan ngoãn dựa dẫm thôi.
"Vậy thì, một điểm nữa."
Ngay cả khi mua được năng lực suôn sẻ, tác chiến mà Hominini chủ trì vẫn có hai khuyết điểm lớn. Nhưng Yurii có vẻ đã chấp nhận một trong số đó nên cũng chẳng sao. Chắc hẳn anh ta sẽ làm gì đó.
Vấn đề nằm ở điểm còn lại.
"Với năng lực này, cần phải đánh trúng Tsukio một đòn. Điều này cực kỳ khó khăn."
Người phụ nữ tóc đen dài, mặc bộ vest quần trông bắt mắt như ma-nơ-canh trong cửa tiệm - Taliho - mở lời:
"Bên tôi có giác ngộ để đối đầu với Tsukio. Ý cậu là bên cậu không có sao?"
Toma chậm rãi lắc đầu. Mục tiêu hàng đầu trong trận chiến với Tsukio là giảm thiểu tối đa tiêu hao cho phía Xứ Sở Bình Yên, nhưng tham lam một chút cũng chẳng sao.
"Trong trận chiến này, chiến quả lớn nhất sẽ là đòn đánh đó. Vì vậy tôi muốn phản ánh điều đó vào hợp đồng."
Lời hứa giữa Xứ Sở Bình Yên và PORT dự định sẽ được ràng buộc bằng một "Bản Hợp Đồng" đặc biệt sử dụng năng lực. Chi tiết hợp đồng hầu như đã được quyết định, nhưng cậu muốn sửa đổi câu chữ một chút.
"Hiện tại, số điểm có được khi đánh bại Tsukio dự kiến sẽ chia đều 5-5. Nhưng nếu đội nào tung ra đòn đầu tiên trúng đích sẽ nhận 6 phần, đội còn lại 4 phần thì sao?"
Có chút tiền thưởng như thế thì chiến đấu mới thú vị.
"Được đấy chứ, nghe là muốn làm ngay rồi."
Hominini cười lớn. Hắn quay sang Yurii nói tiếp:
"Này. Tao sẽ là người đánh trúng đòn đó. Một phần dôi ra đó phải đưa hết cho tao đấy nhé."
Yurii chống cằm lên bàn, mỉm cười đáp lại Hominini:
"Hết sạch thì chắc hội đồng không phê duyệt đâu. Nhưng tôi sẽ ưu tiên hết mức có thể."
Cứ như thế này thì hai người họ trông như những đồng đội thân thiết vậy. Chẳng giống mối quan hệ đang kề dao vào cổ nhau trong bóng tối - hay đúng hơn là gần như công khai ngoài ánh sáng - chút nào.
Câu chuyện đang dần đi đến hồi kết.
Toma hướng mắt về phía người ngồi ngoài cùng bên phải - Ido.
Suốt cuộc họp, ông ấy chỉ chuyên tâm vào việc hỗ trợ với tư cách Trinh Sát Viên. Ông ấy chỉ điềm nhiên trả lời số điểm dự kiến cần thiết cho các phương án năng lực được đưa ra, chứ không tự mình đưa ra ý kiến.
Nhưng mà, một trong những nhân vật chính của trận chiến chống Tsukio là ông ấy.
Trinh Sát Viên mà Yurii tin tưởng, có lẽ là người giỏi nhất Kamisaki. Đó là điểm duy nhất có thể vượt qua con quái vật Tsukio về mặt chỉ số. Toma đang tiến hành chuẩn bị để lôi ông ấy ra chiến trường.
*
Đối với Yurii, mục đích của cuộc họp hôm nay có hai điều.
Thứ nhất là đánh giá về Water - thiếu nữ nắm thực quyền tại Xứ Sở Bình Yên sau khi Simon thất thế. Nhưng chuyện này vẫn chưa rõ ràng. Có vẻ cô ấy không hăng hái lắm, nên chưa đủ để nhìn thấu năng lực. Ít nhất, trong cuộc họp bắt tay với PORT để đánh bại Tsukio này, thái độ không quá mặn mà của cô ấy đã khơi dậy sự hứng thú trong anh. Cảm giác có chút gì đó giống với bản thân Yurii, nếu đúng là vậy thì đó là kiểu người anh cực ghét, nhưng bù lại trí tò mò lại bị kích thích.
Mục đích còn lại là điều tra thế lực của Hominini.
Phần này thì thu hoạch lớn. Trong trận chiến với Tsukio, tác chiến hắn đề xuất táo bạo hơn Yurii dự đoán. Có vẻ hắn khá tự tin.
Định phân thắng bại trước thềm bầu cử sao?
Nếu vậy thì hiệu quả đấy. Yurii đang tìm kiếm một chiếc đồng hồ chạy nhanh hơn.
Cuộc họp đã kết thúc phần về trận chiến Tsukio và chuyển sang chủ đề tiếp theo. Về vấn đề liên minh giữa PORT và Xứ Sở Bình Yên. Hiện tại, hai bên cam kết rằng nếu một bên tham chiến thì bên kia sẽ không tham gia. Nhưng nếu chỉ có vậy thì đơn thuần là ai nhanh tay người nấy được, ví dụ như có thể xảy ra tình huống PORT tuyên chiến với tất cả các đội trừ Xứ Sở Bình Yên. Vì vậy phía Xứ Sở Bình Yên đề xuất muốn sắp xếp tình hình kỹ hơn một chút. Cụ thể là quyết định trước các đội sẽ thâu tóm.
Câu chuyện là sẽ phân chia tất cả các đội ở Kamisaki - ngoại trừ ba đội lớn và Tumble Industries - thành mục tiêu của PORT và mục tiêu của Xứ Sở Bình Yên.
Luật chơi rất đơn giản. Hai bên lần lượt chỉ định đội theo nguyện vọng ưu tiên từ một xuống, nếu trùng nhau thì bốc thăm. Bên thua bốc thăm sẽ đôn nguyện vọng thấp hơn lên để lấy. Đội mà bên này đã lấy thì bên kia không được động vào.
Theo lẽ thường, thứ họ muốn là các đội tầm trung. Trước đây có năm đội, nhưng Bulldogs đã sáp nhập vào Xứ Sở Bình Yên nên hiện giờ còn bốn. Đứng đầu chắc chắn là Đế quốc Mike. Tiếp theo là Mary Celeste cai quản vùng biển hẹp của Kamisaki, Robinson chuyên về phòng thủ, và Eden đang có quan hệ đồng minh với PORT.
Nhìn từ phía Xứ Sở Bình Yên, lấy Eden là một nước đi rủi ro. Vì sẽ phải ôm những kẻ hợp tác với PORT vào trong đội. Cũng có thể có suy nghĩ kiếm điểm từ Mary Celeste hay Robinson, nhưng mục tiêu chính chắc là Đế quốc Mike. Trong trận chiến ở vòng lặp trước, Takarogi - một đội trưởng của Xứ Sở Bình Yên đã bị Mèo Trắng hạ gục, và lãnh thổ của Mike đang ăn sâu vào Xứ Sở Bình Yên. Cảm thấy khó chịu vì điều đó mới là phán đoán bình thường.
Các đội muốn lấy sẽ được viết vào giấy và trao đổi cho nhau. Yurii viết tên một đội đã quyết định từ trước, rồi đưa cho Taliho. Phía bên kia Lily cầm bút, nhưng Water đang ghé mắt nhìn vào từ bên cạnh. Tất nhiên, quyền quyết định nằm ở phía Water. Người chuyển tờ giấy đó là Trinh Sát Viên của bên họ.
Taliho và Trinh Sát Viên của Xứ Sở Bình Yên đi vòng quanh bàn, nguyện vọng của đối phương được chuyển đến tay mỗi người. Mở tờ giấy gấp đôi ra, Yurii bất giác bật cười.
CLB Kinema.
Trên đó được viết bằng những nét chữ đáng yêu. Yurii nhìn chằm chằm vào Water.
"Về việc bốc thăm khi trùng lặp, chúng ta có quy ước cụ thể nào chưa nhỉ?"
Phía Water cũng nở một nụ cười khổ.
"Chưa, chưa có gì đặc biệt cả."
Không ngờ lại trùng nhau ở đây. Cái tên phía PORT viết đầu tiên cũng là CLB Kinema. Một đội chẳng có gì đáng kể, đặc điểm duy nhất là sở hữu một rạp chiếu phim cũ kỹ.
Water lấy từ trong túi ra một đồng xu.
"Dùng cái này được không?"
"Ừ. Không sao."
Cô dùng ngón cái búng đồng xu lên. Bắt lấy nó bằng tay phải, rồi úp xuống bàn. Yurii hỏi:
"Mặt ngửa là mặt nào ấy nhỉ?"
"Là mặt không có số."
"Ra thế. Chà, phân vân ghê."
Yurii hướng ánh mắt sang Ido.
"Anh nghĩ sao?"
Trinh Sát Viên có thể truy cập vào mọi thông tin. Tất nhiên là cả vào trong lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ và đồng xu bị kẹp giữa mặt bàn. Tuy nhiên, Trinh Sát cũng chịu ảnh hưởng của phạm vi hiệu quả năng lực - thường là lãnh thổ của bản thân hoặc lãnh thổ của đội đang giao chiến. Và nhà hàng này có đường biên giới đội được kẻ ngay chính giữa bàn. Tay phải của Water đang nằm trong lãnh thổ Xứ Sở Bình Yên.
Yurii tò mò muốn biết Ido sẽ đặt cược vào xác suất một phần hai, hay sẽ dùng năng lực Trinh Sát tuyệt vời của mình để giành lấy kết quả mong muốn.
Ông ấy lặng lẽ lắc đầu và trả lời:
"Là 'Gian Lận' (Ikasama)."
Water cười.
"Bằng chứng đâu?"
"Đầu tiên, hãy buông thiết bị ra."
"Được thôi."
Cô đưa tay trái vốn đang giấu dưới gầm bàn lên ngang mặt.
Ido tiếp tục:
"Và ở cổ tay phải, có một đồng xu khác..."
"Vậy chúng ta cược vào cái đó nhé. Xem tôi có giấu đồng xu hay là không."
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Ido thở dài một hơi.
"Thất lễ. Có vẻ là tôi nhầm lẫn."
Ông quay mặt về phía này, nói bằng giọng thì thầm: "Việc đặt cược vào đâu, xin giao lại cho ngài."
Gật đầu, Yurii trả lời:
"Vậy, tôi chọn mặt ngửa."
Water mở tay ra. Với nụ cười đầy tự tin và thách thức.
Khoảnh khắc đó, Yurii tin chắc. Cô gái này có thể trở thành Vương giả.
Bởi vì ai nấy đều bị hút mắt vào vẻ mặt của thiếu nữ ấy hơn là kết quả của đồng xu.
Vương giả là kẻ đứng ở trung tâm câu chuyện.
Không có vị Vua nào không làm vai chính. Tất nhiên vai chính hay Vua không phải lúc nào cũng là người chiến thắng. Nhưng khi thất bại, họ sẽ thất bại một cách đầy kịch tính.
"Tôi thắng."
Water nói. Đồng xu trên bàn đang quay cái lưng kiêu hãnh của nó về phía Yurii. Cảm giác như vừa xem xong một màn kịch, Yurii vỗ tay tán thưởng.
