Sayonara no Iikata nante Shiranai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6668

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 01 - Chương 2 Phim ảnh, Cola và Bỏng ngô

1

Chết rồi sao?

Không. Còn lâu mình mới chịu chết.

Thế nhưng, khung cảnh trải ra trước mắt Kaya Ayumu khi cậu choàng tỉnh quả thực gợi lên màu tang tóc.

Một bầu trời đêm lạ lẫm chưa từng thấy. Bầu không khí trong vắt đến độ như thể nhìn thấu được từng tia sáng riêng biệt của muôn ngàn tinh tú. Phải chăng vì mặt đất quá đỗi tối tăm nên bầu trời đêm mới rực rỡ đến nhường này? Vầng trăng rằm trắng toát, to lớn dị thường treo lơ lửng ở vị trí rất thấp sát đường chân trời.

Thứ ánh sáng ma mị ấy đang soi rọi xuống thành phố điêu tàn ngổn ngang gạch vụn.

Cảnh vật dưới ánh trăng trông thật lạnh lẽo, trái ngược hẳn với nhiệt độ oi bức của không khí.

Kaya nhổm người dậy. Mình còn sống, cậu thầm nhủ, cảm nhận nhịp đập trong lồng ngực. Dù vừa trải qua những chuyện phi lý đến điên rồ, dù đang ở một nơi hoang tàn như thế này, cậu vẫn thở và vẫn còn tư duy.

"Akiho."

Cậu gọi tên cô gái ấy.

Kaya đứng dậy, dáo dác nhìn quanh. Cách đó chừng mười mét, cô đang nằm sóng soài trên mặt đất. Cô nằm ngửa, hai tay đặt chồng lên ngực một cách ngay ngắn đến lạ lùng.

Vừa chạy lại gần, cậu vừa gọi thêm lần nữa: "Akiho!"

Cô đáp lại, giọng có vẻ cáu kỉnh:

"Ồn ào quá đấy."

May quá. Có vẻ cô ấy vẫn bình an vô sự. Chưa đợi Kaya đưa tay ra đỡ, Akiho đã tự mình ngồi dậy.

"Có bị thương không?"

"Tớ ổn. Còn cậu?"

"Tớ không thấy đau ở đâu cả."

Nói là kỳ lạ thì đúng là toàn chuyện kỳ lạ, nhưng ngã từ tầng bảy xuống mà chẳng xây xước gì thì quả là chuyện hoang đường. Chiếc cặp đi học vẫn còn mắc nguyên trên vai, ít nhất thì tối nay không cần lo thiếu gối ngủ.

Hai người sóng vai nhau, cùng nhìn về hướng mặt trăng đang lên.

Thứ đập vào mắt quả nhiên vẫn là đống đổ nát. Những ngôi nhà sập xệ, những bức tường vỡ toác. Đằng xa thi thoảng có vài tòa cao ốc vẫn đứng vững. Nhưng vì xung quanh không có vật gì làm mốc so sánh nên rất khó nắm bắt được kích thước thực tế.

Ít nhất thì nơi này không phải là khu chung cư Sky Heights mà họ đã được triệu tập đến. Bởi lẽ con sông vốn dĩ chảy gần đó nay đã biến mất. Cây cầu họ từng đi qua cũng không thấy tăm hơi. Dù các tòa nhà có bị phá hủy thảm khốc đến mức nào, thì việc dấu tích của cả một dòng sông bốc hơi cũng là điều khó mà tưởng tượng nổi.

Ngồi bên cạnh, Akiho buông một câu gọn lỏn:

"Nghe bảo chết là về được đấy?"

Cậu cười khổ trước lời nói của cô.

"Tớ không chết đâu. Chết đáng sợ lắm."

Đau đớn thì đáng sợ, khổ sở cũng đáng sợ. Phản bội người khác hay bị người khác phản bội đều đáng sợ cả. Nếu thế thì việc kết bạn, hay quen biết ai đó thực ra cũng đáng sợ nốt. Nhưng cái chết... cái chết mới là thứ đáng sợ tột cùng.

Kaya cố gắng nói bằng giọng tươi tỉnh:

"Với lại, ở thế giới này có Toma."

Akiho nhướng mày cái phắt.

"Bức ảnh trong mail đó à?"

Hai năm trước, bức ảnh Toma gửi đến có chụp tấm thiệp mời y hệt tấm mà nhóm Kaya đã nhận được.

"Không chỉ vậy đâu. Tên còn bị trùng nữa."

"Tên?"

Kaya lấy từ trong túi ra một thiết bị có hình dáng giống smartphone. Đó là thứ cậu nhận được từ những con rối. Khi ấn nút khởi động bên sườn máy, màn hình sáng lên. Ngoài ngày tháng và giờ giấc, cái tên đã đăng ký ── Kaya Ayumu ── cũng được hiển thị.

"Tớ định đăng ký tên là Water. Nhưng máy báo lỗi là tên đã được sử dụng."

ERROR ── [Water] đã có người chơi khác sử dụng. Vui lòng nhập tên khác.

"Kẻ chọn cái tên đó, chỉ có thể là tớ hoặc cậu ấy mà thôi."

Akiho mở to mắt trong một thoáng rất nhanh, rồi ngay lập tức nheo mắt lại.

"Chắc là trùng hợp thôi."

"Có lẽ vậy."

Nếu chỉ đơn thuần là cái tên "Water" bị trùng, thì đúng như Akiho nói, trùng hợp cũng không có gì lạ. Nhưng nếu xét đến việc chỉ có khoảng 1000 người chơi, cộng với bức ảnh tấm thiệp mời của Toma, thì xác suất lại tăng lên đáng kể. Thay vì tìm kiếm một lý do nào khác, việc nghĩ rằng cậu ấy đang ở đây nghe có vẻ tự nhiên hơn.

Thế nên cậu quyết định nghe theo lời con Ếch. Nếu Water thực sự là Toma, cậu đã đăng ký tên thật để thông điệp truyền đi không bị hiểu lầm.

"Dù sao đi nữa tớ cũng không muốn chết. Cố gắng mà sống thôi."

Akiho thở dài vẻ ngán ngẩm.

Nhưng ngay cả cô ấy cũng đâu có ý định tin sái cổ lời con Ếch mà đi tự sát dễ dàng như vậy. Dù ở bất cứ đâu cũng phải sống sót đến cùng. Đó là tín điều đầu tiên của bất kỳ người hâm mộ bộ anime đó, bất kể là phe Water hay phe Biscuit.

Nhân sinh chưa thấu nghĩa sinh tồn, tuyệt không được chết. Mà một khi đã thấu hiểu lẽ sống, lại càng không thể buông xuôi.

"Vậy trước tiên là chỗ ngủ và đồ ăn nhỉ."

"Ừ. Muốn thế thì phải gặp được người khác đã."

Chỗ ngủ thì chỉ cần tìm những tòa nhà chưa sập hẳn là có thể xoay xở được. Vấn đề là lương thực, nhưng nếu 1000 người chơi đang sinh hoạt trong cái thành phố hoang tàn này, thì chắc chắn phải có đồ ăn ở đâu đó. Hơn nữa, cậu muốn hỏi kỹ hơn về Kamisaki.

Khi cậu quay sang nhìn Akiho, cô đang hí hoáy nghịch thiết bị trên tay. Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt non nớt của cô một cách mờ ảo.

"Là 'Team' nhỉ."

Trên trang chủ của thiết bị có sáu biểu tượng được sắp xếp ngay ngắn: Kỹ năng, Ghi chú, Camera, Thư mục dữ liệu, Hệ thống, và Team (Đội). Dù có chạm vào biểu tượng cũng chỉ hiện lên dòng chữ "Bạn chưa thuộc về đội nào" hay "Bạn có muốn tạo đội mới không?", nhưng ít nhất cũng biết được rằng trong trò chơi ở Kamisaki có khái niệm về đội nhóm.

Dù chỉ có 15 phút trong thời gian hỏi đáp, cậu cũng không thể bỏ qua thông tin về đội. Đội không giới hạn số lượng thành viên, bao nhiêu người đăng ký cũng được. Thêm vào đó, Điểm (Point) có thể được chuyển nhượng tương đối dễ dàng. Dù có thể cướp Điểm bằng cách hạ gục đối phương, nhưng trong trường hợp đó, số Điểm nhận được dường như chỉ còn một nửa so với số Điểm đối phương sở hữu.

Với luật chơi này, nếu muốn kiếm Điểm thì đe dọa để đối phương chuyển nhượng sẽ hiệu quả hơn là giết chết, và trừ khi rơi vào tình huống quá đặc biệt, nhân lực càng đông càng tốt.

Vì thế, chuyện đùng một cái bị giết ngay là rất khó xảy ra. Người mới gặp gỡ các người chơi khác hẳn sẽ ít gặp nguy hiểm.

Akiho nghiêng đầu nhìn cậu.

"Tạm thời cứ xin gia nhập vào đội nào đó nhé?"

"Ừ. Thử đi về phía đằng kia xem."

Kaya chỉ tay về phía bên kia đống đổ nát, thứ có nhan nhản ở quanh đây.

Trong thành phố tối tăm, chút ánh sáng le lói cũng trở nên rất nổi bật. Dù yếu ớt hơn ánh trăng nhiều, nhưng cậu đã nhận ra có nguồn sáng nhân tạo ở dưới mặt đất.

Chọn đội chắc chắn là việc quan trọng, nhưng hiện tại họ có quá ít thông tin. Trong thời gian hỏi đáp, Akiho cũng muốn biết thông tin về các đội, nhưng con Ếch chỉ khăng khăng trả lời một câu: "Vui lòng đạt được Năng Lực Trinh Sát (Search)."

Nếu không biết gì thì tốt nhất nên tìm những người ở gần. Di chuyển xa một cách kỳ quặc sẽ chỉ tổ rước họa vào thân. Ví dụ như, có thể ai đó sẽ nghĩ "Thà bắn hạ còn hơn để nó lọt vào tay đội khác" và tấn công từ sau lưng cũng nên.

"Tớ muốn uống sữa lạnh quá."

Akiho vừa nói vừa cùng cậu bước đi. Ngay lúc đó.

"Đứng lại."

Một giọng nói vang lên từ phía sau. Giọng của một người phụ nữ, đanh thép và sắc lạnh.

—— Bị theo dõi sao?

Nhưng từ nãy đến giờ, cậu không hề cảm nhận được chút khí tức nào. Trong đêm yên tĩnh thế này, liệu có thể tồn tại mà không phát ra một tiếng động nào chăng?

Kaya và Akiho đồng loạt dừng bước.

Có lẽ xác nhận được sự phục tùng đó, giọng nói phía sau trở nên mềm mỏng hơn đôi chút.

"Yên tâm. Tôi không giết ngay đâu."

Hít vào, rồi thở ra. Bên cạnh, Akiho lên tiếng:

"Chúng tôi có cần giơ tay lên không?"

"Cứ để nguyên thế là được."

"Vậy, quay lại nhìn được không ạ?"

"Không vấn đề gì."

Kaya và Akiho như hình ảnh phản chiếu trong gương, mỗi người xoay người 180 độ về hai hướng ngược nhau.

Đứng đó là một người phụ nữ cao lớn. Mái tóc dài buông xõa tự nhiên. Cô ta đang chĩa thiết bị về phía này. Tay phải nắm lấy màn hình từ phía trên, điệu bộ giống như đang cầm điều khiển từ xa.

"Mấy người là đám bị cuốn vào vụ nổ hả?"

Người phụ nữ đó hỏi.

2

Cô ta tự xưng là Fujinaga.

Kaya và Akiho cũng lần lượt khai báo tên đăng ký của mình. Kaya giữ nguyên tên thật, còn Akiho đăng ký là "Akki♪". Cô còn bổ sung thêm với vẻ mặt tỉnh bơ: "Cái nốt nhạc này nghĩa là hãy gọi tên tôi bằng giọng vui vẻ và hào hứng nhé."

Được bảo đi theo, Kaya và Akiho nối gót theo sau Fujinaga.

Cô ta đi đôi bốt buộc dây, phát ra những tiếng cộp cộp đanh gọn mỗi khi bước đi trên nền đất cứng. Trang phục là một bộ vest đen đơn giản với phom dáng ôm sát. Một người phụ nữ cao ráo, mảnh khảnh rất hợp với bộ đồ đó. Tuổi chừng đôi mươi.

Điểm đến có vẻ không xa lắm. Có lẽ là con phố cách nơi Kaya và Akiho nằm hai dãy nhà. Giữa đống gạch vụn thì khó mà phân biệt đâu là đường, nhưng sau khi rẽ trái hai lần ở những chỗ trông giống ngã rẽ, họ bước vào một con phố mà các tòa nhà còn đứng vững một cách tương đối tử tế.

Lòng đường chỉ vừa đủ cho một chiếc ô tô con lách vào. Nhìn những tấm biển hiệu bị đổ và những tờ giấy dán tường cố bám víu lấy bức vách, Kaya suy đoán đây có lẽ từng là một con đường nhánh của khu phố mua sắm.

Đa phần các tòa nhà đều bị sập một phần tường, cửa kính vỡ tan, chẳng có dấu hiệu gì của người sinh sống. Nhưng có một căn nhà nằm sâu bên trong đang lọt ra ánh sáng màu cam ấm áp. Trông không giống nhà dân. Lại gần mới thấy, đó có vẻ là một rạp chiếu phim rất cũ.

Lối vào là cửa kính, bên trên có dán poster phim. Lẫn trong số đó là một tờ giấy A4 viết tay rõ mồn một ── "Căn cứ CLB Kinema".

Căn cứ. Một từ ngữ xa lạ với đời sống thường nhật. Nghe sặc mùi game.

"Về rồi đây."

Fujinaga đẩy cửa kính bước vào.

Phía trước là sảnh chờ, có hai người đàn ông ở đó. Họ một tay cầm chai Cola, ngồi trên ghế gỗ, đối diện nhau qua chiếc bàn thấp hình tròn. Trên bàn có một chiếc đèn, chiếu sáng bộ bài Tây và đống bỏng ngô đựng trong cốc giấy.

Hai người đàn ông lần lượt mở miệng.

"Mừng cô đã về."

"Đám đó là người mới à?"

Một người có tạng người đô con, tóc đen cắt ngắn. Có vẻ tầm đầu 20 tuổi. Người kia mảnh khảnh, mái tóc lòa xòa trước mặt được tẩy sang màu be. Cậu ta trông trẻ hơn, có vẻ chỉ chênh lệch với nhóm Kaya hai, ba tuổi.

"Mọi người sống trong rạp chiếu phim sao?"

Người đặt câu hỏi là Akiho. Nhưng Fujinaga lại nói với chàng trai tóc màu be.

"Chúng không biết gì sất. Ryama, dạy cho chúng đi."

Ryama có lẽ là tên đăng ký của chàng trai tóc màu be.

"Con Ếch ghẻ đó, làm ăn bát nháo thật."

Gã đàn ông đó ── Ryama ── bỏ lại câu "Đừng có chạm vào chip đấy" với gã tóc đen rồi rời khỏi ghế. Một tay hắn cầm cốc giấy đựng bỏng ngô, tay kia vẫy nhóm Kaya.

"Đi theo tao."

Kaya liếc nhìn Fujinaga, cô ta ra hiệu bằng mắt giục cậu đi. Chẳng còn cách nào khác, cậu đành chạy bước nhỏ đuổi theo Ryama, kẻ đã bắt đầu rảo bước. Người mới thì nên chạy hơn là đi bộ. Chắc là quy luật nó thế.

Bước lên cầu thang tối om, ánh trăng trắng toát từ cửa sổ chiếu rọi xuống hành lang tầng hai. Không đến nỗi gây bất an khi di chuyển, nhưng cũng chẳng sáng sủa gì.

"Không có điện sao ạ?"

Akiho hỏi.

Vẫn nhìn về phía trước, Ryama trả lời:

"Không, điện vẫn sống. Cái không có là bóng đèn ấy."

Đi dọc hành lang tầng hai, Ryama mở một cánh cửa. Đó là cánh cửa gỗ cũ kỹ, lớp sơn đã bắt đầu bong tróc. Phía sau cánh cửa có vẻ có đèn huỳnh quang, khi cậu ta gạt công tắc trên tường, đèn sáng lên.

Căn phòng chật hẹp. Không, thực ra nó cũng khá rộng, nhưng có lẽ vì nhiều đồ đạc nên trông chật chội. Sát tường có hai ô cửa sổ nằm cạnh nhau, trước mỗi ô cửa đặt một cỗ máy khổng lồ. Chắc là máy chiếu phim. Trông rất cổ kính và nặng nề. Nhìn chúng giống một bộ phận của động cơ hơi nước hơn là thiết bị giải trí.

Ryama đứng trước chiếc laptop đặt trên cái bàn ở một bên. Dây cáp từ laptop đó được nối với một trong hai chiếc máy chiếu.

"Cái này là hàng độ đặc biệt. Ngày xưa, lão già ở đây đã dùng Điểm để ép nó kết nối được HDMI. Tao sẽ giải thích từ đầu. Nhìn vào đi."

Kaya và Akiho ghé mắt nhìn xuống khán phòng từ bên hông máy chiếu. Tiếng gõ phím lách cách vang lên, ánh sáng từ máy chiếu rọi lên màn hình phía sâu bên dưới. Hình ảnh hiện ra là một tấm bản đồ được đơn giản hóa.

"Đây là Kamisaki."

Con trỏ chuột di chuyển trên bản đồ, phóng to một khu vực.

"Còn CLB Kinema ở đây."

Biên giới ── hay đúng hơn là ranh giới giữa các đội ── được vẽ bằng các đường kẻ trên bản đồ. Lãnh thổ của CLB Kinema dường như nằm ở cực Tây của Kamisaki. Ở đó, cùng với tên đội, biểu tượng một chiếc máy chiếu có râu đang đội mũ chóp cao được hiển thị, trông khá hài hước.

Có hai đội tiếp giáp với CLB Kinema. Phía Đông Nam là Đế quốc Mike, phía Bắc là Tam Sắc. Tam Sắc lớn gấp đôi CLB Kinema, còn Đế quốc Mike có hình dạng rất phức tạp nên không rõ lắm, nhưng quy mô thì áp đảo hoàn toàn.

"Bọn tao chia thành nhiều đội và chơi trò cướp đất. Tụi bay nhận được năng lực gì đó từ con Ếch rồi đúng không? Thứ đó chỉ dùng được trong lãnh thổ đội mình và lãnh thổ của đối thủ đang giao chiến. Ví dụ, từ bên này tao có bắn một phát Xạ Kích sang đội bên cạnh, thì nó cũng sẽ tan biến ngay giữa không trung tại ranh giới đội."

Kaya rời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn Ryama.

"Mọi người chiến đấu vì phần thưởng sao?"

Bất cứ thứ gì mình muốn. Một phần thưởng nghe ngu ngốc hết sức.

Ryama cười mũi.

"Mấy đội mạnh thì chắc thế. Còn bọn tao muốn có lãnh thổ."

Cậu ta bỏ bỏng ngô vào miệng, rồi giơ ngón trỏ lên.

"Luật cơ bản nhất. Kamisaki luôn lặp lại 'tháng Tám'."

"Lặp lại?"

"Hết ngày 31 tháng 8, ngày 1 tháng 8 sẽ lại đến. Hôm nay là ngày 30, hết ngày mai là sẽ lặp lại."

"Lặp lại, tức là thời gian sẽ quay ngược trở lại ạ?"

"Đúng thế. Chấp nhận đi, đếch còn cách diễn đạt nào khác đâu."

Vòng lặp tháng Tám.

Ít nhất thì cậu cũng lờ mờ nhận ra "hôm nay" là tháng Tám. So với cuối tháng Mười thì đêm nay hơi quá nóng. Hơn nữa, trên thiết bị cũng hiển thị ngày 30 tháng 8.

Ryama cười khổ như thể ngán ngẩm, rồi tiếp tục.

"Và cái vòng lặp này chính là lý do bọn tao tồn tại được. Ở Kamisaki chẳng có đồ ăn tử tế. Nhưng vẫn còn sót lại một chút. Trong mấy cửa hàng tiện lợi hay siêu thị bỏ hoang ấy. Và khi lặp lại, chỗ lương thực đó cũng sẽ trở về nguyên trạng."

Cạch, Ryama gõ phím. Trên màn hình hiện ra một sơ đồ tóm tắt lời giải thích của cậu ta. Một hình tròn tạo bởi ba mũi tên giống biểu tượng tái chế. Giữa các mũi tên có ghi "Có vật tư", "Tiêu thụ", "Vòng lặp / Ngày 31".

Ra là vậy, đây là một trò chơi. Nếu chiếm được cửa hàng tiện lợi làm lãnh thổ, mỗi tháng một lần sẽ có cơm hộp cửa hàng tiện lợi để ăn. Lãnh thổ càng mở rộng, vật tư của đội càng phong phú. Dễ hiểu, và cũng dễ gây chiến.

Ryama lại bốc bỏng ngô đưa lên miệng. Động tác ấy thành thục y như một công nhân nhà máy lành nghề.

"Ở chỗ bọn tao, thứ duy nhất kiếm được một cách tử tế là cái này và Cola. Trong mấy nhà dân quanh đây cũng có chỗ trúng mánh, tìm được mì ly còn sót lại trong bếp. Nhưng cứ đến nửa sau của tháng là toàn phải nhai bỏng ngô. Thỉnh thoảng cũng muốn ăn salad tươi sống. Thế thì chỉ còn cách đi cướp cửa hàng tiện lợi. Vì vậy bọn tao muốn mở rộng lãnh thổ."

Ăn đi, cậu ta chìa cốc bỏng ngô đã vơi đi một nửa về phía này. Kaya và Akiho nói "Mời mọi người" rồi bốc một nắm, cùng đưa vào miệng.

Bằng giọng điệu cộc lốc, Ryama tiếp tục:

"Tụi bay, vào đội bọn tao đi. CLB Kinema tuy yếu nhưng lương thiện. Phải đội khác thì chúng nó đe dọa trước rồi mới giải thích sau."

Lời cậu ta nói chắc là thật. Trong cái luật chơi chỉ được dùng năng lực đơn phương trong lãnh thổ đội mình ở Kamisaki, hành động của Ryama và Fujinaga tạo ấn tượng khá mềm mỏng.

—— Nhưng mà, cái tên CLB Kinema nghe hay đấy chứ.

Căn cứ là rạp chiếu phim cũng hay nốt. Tuy nhiên, cậu chưa muốn trả lời ngay lập tức, nên hỏi trước:

"Làm thế nào để vào đội được ạ?"

"Mở trang 'Team' trên thiết bị của tụi bay ra, rồi chạm vào thiết bị của Leader là xong."

"Leader?"

"Đúng như tên gọi, là đại diện của đội. Khi trở thành Leader, thiết bị sẽ được thêm chức năng. Nhận người mới vào đội là một trong số đó, ngoài ra còn có thể tuyên chiến với đội khác, hoặc nếu đang giao chiến thì có thể tuyên bố bại trận."

"Phải đánh cho đến khi đối phương nhận thua sao?"

"Kết thúc chiến đấu có vài biến thể. Nhưng phổ biến nhất là hạ gục Leader bên kia."

Trừ việc tuyên bố bại trận ra, ý nghĩa của từ "hạ gục" chỉ có thể là một trong hai thứ cậu đang tưởng tượng.

"Phá hỏng thiết bị sao?"

"Không. Không hỏng đâu."

Ryama lấy thiết bị của mình ra, nói:

"Cũng chưa thử bao giờ, nhưng nghe đồn cái của nợ này làm thế nào cũng không hỏng."

Vật thể không thể bị phá hủy cũng là một khối phi logic, nhưng giờ không phải lúc bận tâm chuyện đó. Ý nghĩa của từ "hạ gục" có vẻ là trường hợp còn lại.

"Điều kiện chiến thắng là giết chết Leader địch sao?"

Ryama ném về phía này một ánh nhìn buồn bã.

"Đúng thế. Ngay cả bọn tao, nếu cần thiết cũng sẽ giết. Thế nên, nếu ghét điều đó thì tự chết đi. Nghe nói là sẽ về được thế giới cũ đấy. Nếu không làm được thì làm việc cho bọn tao."

Không khí như loãng đi, lồng ngực đau thắt.

Chắc chắn cái chết ở Kamisaki rất nhẹ nhàng. Luật chơi được thiết lập để như vậy. Lời con Ếch vang vọng trong đầu cậu. "Nếu chết ở Kamisaki, mọi thứ sẽ trở về nguyên trạng". Một câu nói như lời nguyền rủa.

Ai mà chẳng thấy khổ sở khi sống ở cái nơi thiếu thốn thức ăn thế này. Ai cũng muốn quay về cuộc sống thường ngày. Vậy nên, dù không thể tự mình chết đi, rào cản để giết người chắc chắn sẽ hạ thấp xuống. Thậm chí có khi người ta còn có thể buông ra lời bao biện ghê tởm trước kẻ bị tước đoạt mạng sống rằng: "Tao ghen tị với mày đấy".

—— Có giết người cũng phải sống.

Water đã từng nói như vậy, duy nhất một lần. Tập 21, tựa đề "Khung cảnh hoa tử đinh hương dịu dàng". Trong cảnh đó, cậu ấy vừa đau đớn vừa liệt kê tên của tất cả những kẻ thù mình đã giết từ trước đến nay.

Kaya hít một hơi thật sâu.

"Leader của CLB Kinema là người thế nào?"

"Hiện tại là chị Fujinaga."

Đúng lúc đó, cửa phòng chiếu phim mở ra. Là Fujinaga.

"Leader muốn gặp tụi bay. Đi theo tao."

Cô ta ra lệnh.

3

Được Fujinaga dẫn đường, Kaya đi song song với Akiho dọc hành lang. Ánh trăng chiếu lên những tấm poster khổ lớn dán trên tường. Tất cả đều là phim cũ. Khoảng một nửa trong số đó là những tựa phim Kaya từng nghe tên.

Cậu chuyển ánh nhìn sang Fujinaga đang đi phía trước.

"Nghe nói chị là Leader?"

Fujinaga không quay đầu lại, đáp:

"Tôi là đại diện."

"Đại diện?"

"Cho đến hôm kia, bọn tôi đã giao chiến với Tam Sắc."

Tam Sắc. Đội nằm ở phía Bắc của CLB Kinema. Fujinaga tiếp tục:

"Quy tắc là: sau 72 giờ kể từ khi khai chiến, trận đấu sẽ buộc phải xử hòa. Và nếu chiến đấu kết thúc dưới bất kỳ hình thức nào, đội sẽ không bị tuyên chiến trong 24 giờ sau đó."

"Hả. Có cả thời gian nghỉ (interval) cơ à."

So với chiến tranh thực tế thì dịu dàng chán. Quả nhiên vì là trò chơi nên luật lệ được thiết kế gần giống thể thao sao?

"Lần này nhờ quy tắc đó mà thoát nạn, nhưng Leader của bọn tôi đã bị thương. Nên tôi tạm thời tiếp quản."

Rất không tình nguyện, cô ta để lộ sự bất mãn qua giọng điệu y như lời nói.

Kaya tiếp tục hỏi:

"Nhưng nếu đã bị ép sân, thì đáng lẽ sau 24 giờ phải bị tuyên chiến tiếp chứ nhỉ."

"Có thể bọn chúng cũng định thế. Nhưng giờ thì Tam Sắc lại trở thành mục tiêu của một đội khác. Một đội lớn. Chúng không rảnh hơi để ý đến bọn tôi."

Khi Fujinaga nói xong cũng là lúc họ đến trước căn phòng có biển "Phòng Giám đốc". Cô ta gõ cửa ba cái một cách lịch sự.

"Là Fujinaga đây."

Mời vào, giọng nói từ bên trong vọng ra.

Fujinaga mở cửa. Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc giường. Một người đàn ông đang nằm trên đó. Trông anh ta chừng giữa độ tuổi hai mươi. Anh mỉm cười dịu dàng với hai người.

"Chào mừng, các cậu lính mới. Tôi là Kido, cựu Leader."

Nhưng Kaya không thể nghe trọn vẹn giọng nói ấy. Trong năm giác quan, thị giác đã chiếm quyền kiểm soát não bộ, làm tê liệt các giác quan còn lại.

Kido không có tay phải và chân phải. Cánh tay phải bị cắt cụt ở khoảng khuỷu tay, băng gạc quấn kín phần mặt cắt. Phần thân dưới được đắp chăn, nhưng phần chân phải cũng lõm xuống một cách bất thường.

Có lẽ nhận ra ánh nhìn của họ, nụ cười của Kido rạng rỡ hơn một chút, anh nói:

"Xin lỗi vì phải tiếp các cậu trên giường nhé. Tôi lỡ để lại một tay một chân ở ngoài kia rồi."

Cảm thấy sợ hãi trước bộ dạng đó liệu có thất lễ với anh ta không? Nhưng theo cảm xúc bản năng, hình dáng mất đi tứ chi quả thực rất đáng sợ.

Kido cười vẻ bối rối.

"Đừng làm vẻ mặt đó chứ. Hết ngày mai là lại lành lặn thôi."

Cạnh giường có một chiếc bàn tròn, trên bàn đặt chai Coca-Cola, tập quảng cáo phim, và một tờ lịch để bàn trông như đồ thủ công. Trên lịch, các ngày đến ngày 29 đều bị bút dạ gạch chéo.

Ngày mai. Vòng lặp. Vòng lặp hồi phục cả những khiếm khuyết trên cơ thể con người sao?

Fujinaga đứng bên cạnh Kido. Làm vậy trông cô ta hệt như thư ký. Cậu có cảm giác cô ta mặc vest là để phục vụ cho vai trò này.

Kido mỉm cười nhẹ với cô, rồi lại hướng ánh mắt về phía này.

"Sao nào? Các cậu sẽ gia nhập đội chúng tôi chứ?"

Trái ngược với anh, Fujinaga tiếp lời bằng giọng điệu gay gắt:

"Vào đi. Không vào thì giết."

Kaya quan sát luân phiên Fujinaga và Kido, rồi gật đầu. Câu trả lời đã được quyết định từ trước.

"Tôi định làm thế."

Tốt quá, Kido thở phào nhẹ nhõm. Trừ khi diễn xuất quá đỉnh, còn không thì anh ta hẳn là người tốt. Và đây là thế giới mà ngay cả người tốt cũng phải giết người.

Kaya tiếp tục:

"Nhưng trước đó tôi có một yêu cầu. Hãy cho tôi xem năng lực."

Đây là quy trình cần thiết. Nhóm Kaya vẫn chưa xác nhận việc năng lực có thực sự tồn tại hay không. Cũng không thể tự mình dùng thử được. Nghe nói nếu không có lãnh thổ thì không dùng được năng lực, và vốn dĩ năng lực của Kaya cũng không phải loại có thể dùng theo kiểu "thử cho biết" được.

"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Năng lực có giới hạn số lần sử dụng──"

Kido dùng tay trái ngăn Fujinaga đang cau có lại.

"Được thôi."

Fujinaga lườm Kido vẻ không hài lòng.

"Leader."

"Leader hiện tại là cô mà. Nhưng tốn một phát Xạ Kích mà có được hai người mới thì rẻ chán. Với lại cho đến khi hết vòng lặp cũng sẽ không xảy ra chiến đấu. Đạn dược có giảm đi cũng không vấn đề gì."

"Đúng là vậy, nhưng mà──"

Cảm thấy có gì đó sai sai trong cuộc đối thoại của hai người, Kaya nghiêng đầu.

"Tại sao lại không có chiến đấu ạ?"

Người trả lời câu hỏi này đầu tiên cũng là Fujinaga.

"Cậu đã nghe Ryama kể được bao nhiêu về Tuyên chiến và Giao chiến rồi?"

"Hầu như chưa có gì cả. Chỉ được xem bản đồ Kamisaki, với nghe giải thích về đội và vòng lặp thôi."

"Vậy thì nhớ cho kỹ đây."

Như một giảng viên luyện thi ưu tú, Fujinaga giải thích trôi chảy. Nội dung đại loại như sau:

Mỗi đội có thể thực hiện Tuyên chiến với đội khác. Cũng có thể Tuyên chiến với nhiều đội cùng một lúc.

Đội bị Tuyên chiến không thể từ chối. Nhưng sẽ có 2 giờ ân hạn trước khi bắt đầu chiến đấu. Trong vòng 2 giờ đó, trước khi chuyển sang trạng thái giao chiến, họ vẫn có thể Tuyên chiến với đội khác. Đội bị Tuyên chiến có thể lôi kéo đội khác vào, hoặc đội khác cũng có thể tự ý nhảy vào cuộc chiến đó. Những trận chiến tay ba, tay tư không phải là hiếm. Nói một cách cực đoan, tất cả các đội ở Kamisaki tham gia vào cùng một trận chiến cũng được. Nhưng dù có thêm đội tham gia sau đó, thời gian ân hạn cho đến khi bắt đầu giao chiến cũng sẽ không kéo dài thêm. Do đó, cú Tuyên chiến đầu tiên được mô tả là "đồng hồ đếm ngược bắt đầu chạy".

Trong lúc nghe giải thích luật, Kaya tập trung suy nghĩ. Thay vào đó, Akiho hỏi:

"Ví dụ đội A tuyên chiến với đội B, đội C tuyên chiến với đội D. Trường hợp này sẽ được tính là hai trận chiến 1 đấu 1 riêng biệt phải không ạ?"

Fujinaga gật đầu.

"Phải. Đồng hồ đếm ngược đến lúc giao chiến cũng được tính riêng."

"Vậy nếu trước khi đồng hồ quay hết, đội A lại tuyên chiến thêm với đội C thì sao? Hoặc đội E tuyên chiến đồng thời với cả A và C?"

"Các trận chiến lẽ ra bắt đầu riêng lẻ sẽ được gộp thành một. Đồng hồ đếm ngược cũng sẽ tính theo bên có thời gian còn lại ngắn hơn."

OK ạ, Akiho gật đầu, rồi Fujinaga tiếp tục giải thích.

Khi đồng hồ về 0, tất cả các đội tham gia cùng một trận chiến sẽ tự động chuyển sang trạng thái giao chiến. Ở trạng thái giao chiến, năng lực có thể được sử dụng trên tất cả lãnh thổ của các đội tham gia. Và một khi đội đã vào trạng thái giao chiến thì không thể tuyên chiến hay nhận tuyên chiến được nữa.

Fujinaga nói bằng giọng mạnh mẽ:

"Việc tuyên chiến qua lại chỉ có thể thực hiện lại sau khi chiến đấu kết thúc 24 giờ. Tuy nhiên, hai đội tiếp giáp với chúng ta hiện tại đều đang giao chiến với các đội khác."

Kaya nhớ lại tấm bản đồ Ryama cho xem. CLB Kinema nằm ở cực Tây của Kamisaki, tiếp giáp với hai đội. Phía Bắc là Tam Sắc, phía Nam và Đông là Đế quốc Mike.

Kido bổ sung:

"Cái đội có cái tên dễ thương là Đế quốc Mike ấy, đang giao chiến với đội Bulldogs bên cạnh suốt. Cứ đan xen thời gian nghỉ mà kéo dài chừng ba vòng lặp rồi. Còn Tam Sắc thì bị Xứ Sở Bình Yên, cái đội to nhất về diện tích để mắt tới, nên đêm qua đã xảy ra chiến đấu với Đội 8 của bên đó."

Tên đội nào cũng phèn. Mà Đế quốc Mike với Bulldogs là cái gì, cảm giác như kình địch định mệnh ấy. Khéo lại thân nhau cũng nên.

Trong lúc cậu đang nghĩ vẩn vơ, Akiho hỏi:

"Đội 8 nghĩa là sao ạ?"

Nếu đã nghe giải thích luật thì sẽ hiểu ý nghĩa. Akiho chắc cũng hiểu rồi. Đây là xác nhận lại hơn là câu hỏi, nhưng Fujinaga vẫn trả lời một cách nghiêm túc.

"Chiến thuật cơ bản của các đội lớn là chia nhỏ ra. Dù có thua trận với đội khác thì lãnh thổ bị mất cũng ít, và khi nguy cấp có thể đảm bảo nơi để tháo chạy. Thêm vào đó, dễ dàng né tránh các cuộc chiến không cần thiết. Nếu giữ trạng thái 'Giao chiến' với đội đồng minh, sẽ không phải nhận Tuyên chiến từ đội khác."

Đúng là cái luật lệ tởm lợm, Kaya nghĩ.

Kẻ tạo ra luật này dường như chỉ muốn người ta giết nhau bằng được. Nếu chỉ trao năng lực cho người tham gia, không biết liệu các cuộc chiến có nổ ra hay không. Rất có thể mọi người sẽ cảnh giác lẫn nhau và cứ thế quan sát tình hình mãi. Vì vậy, luật được thiết lập để việc Tuyên chiến trở nên dễ dàng.

Như Fujinaga nói, việc chia nhỏ đội và duy trì trạng thái giao chiến giữa các đồng minh có vẻ là một phương pháp phòng thủ ưu việt. Nhưng người tạo ra luật cũng đã đối phó với điều đó. Lúc nghe nói sau 72 giờ sẽ cưỡng chế hòa, cậu thấy ấn tượng khá nhân từ, nhưng nếu nó còn mang ý nghĩa giải trừ trạng thái "đang giao chiến" chỉ mang tính hình thức kia thì hoàn toàn hợp lý.

Akiho đang trầm ngâm bên cạnh bỗng lên tiếng:

"Chẳng lẽ các đội nằm ở rìa ngoài của Kamisaki là vô địch sao?"

Hửm? Fujinaga nghiêng đầu. Hướng về phía cô ta, Akiho tiếp tục:

"Bởi vì năng lực chỉ dùng được trong lãnh thổ của mình hoặc của đối thủ đang giao chiến đúng không ạ. Nhưng bên ngoài Kamisaki thì đâu phải lãnh thổ của ai. Nếu chạy trốn ra đó thì năng lực chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Trở thành trò đuổi bắt bằng xương bằng thịt."

Đó cũng là điều Kaya đang nghĩ. Hay đúng hơn, cậu nghĩ chắc chắn những khu vực kiểu "vùng an toàn" như thế sẽ bị chặn lại bởi một quy tắc nào đó.

Fujinaga lắc đầu.

"Chúng ta không thể ra khỏi Kamisaki."

"Tại sao ạ?"

"Nếu đi ra khỏi phạm vi, nghe nói sẽ bị dịch chuyển về gần trung tâm Kamisaki. Đa phần trường hợp là bị ném vào đất địch. Tuy nhiên tôi chưa thử bao giờ."

Đó quả thực không phải điều có thể dễ dàng thử nghiệm. Đi ra ngoài phạm vi, trừ phi có kế hoạch cực kỳ kỹ lưỡng, nếu không chắc chẳng ai chọn cách đó.

Có lẽ muốn làm dịu bầu không khí, Kido cất giọng thoải mái:

"Dù sao thì, coi như đã chắc chắn là đội ta sẽ trốn thoát an toàn cho đến vòng lặp sau. Qua lời giải thích vừa rồi, cậu có hiểu lý do không?"

Akiho gật đầu.

"Tất nhiên là──"

Cắt ngang lời cô ấy, Kaya nói:

"Tôi không hiểu."

Cả ba người đồng loạt nhìn Kaya. Biểu cảm mỗi người một khác. Akiho cười khổ, Kido ngạc nhiên, còn Fujinaga thì lộ vẻ bực bội. Khuôn mặt bực bội đó mở miệng:

"Độngonão chút đi. Hôm nay là ngày 30, đã qua 8 giờ tối rồi. Chỉ còn 28 tiếng nữa là lặp lại. Dù trận chiến của Tam Sắc hay Đế quốc Mike có kết thúc ngay bây giờ thì cũng không thể động thủ trong 24 giờ. Khoảng 4 tiếng đồng hồ thì xoay xở kiểu gì chẳng được."

"Theo cách nghĩ đó, thì thời gian cần phải xoay xở là 2 tiếng chứ?"

Bởi vì từ lúc Tuyên chiến đến lúc bắt đầu giao chiến cũng mất 2 tiếng.

Chỉ là xác nhận lại luật thôi, nhưng Fujinaga lườm Kaya với ánh mắt gay gắt.

"Cậu hiểu rõ đấy chứ. Chính xác là 2 tiếng. Nếu sợ 2 tiếng đó, thì trước khi thời gian nghỉ của bọn chúng kết thúc, cứ tuyên chiến đại với một đội ở xa nào đó là xong."

Đó có lẽ cũng là một chiến thuật phòng thủ cơ bản. Nếu ở giữa có đội khác, sẽ phải tiến quân trong tình trạng không dùng được năng lực. Trừ khi có biến cố lớn, giao tranh sẽ không xảy ra, và ta sẽ chỉ nhận được hiệu quả là "không nhận tuyên chiến trong lúc đang giao chiến".

—— Nhưng hiện tại, CLB Kinema không an toàn.

Lẽ ra là vậy, nhưng cậu không nói ra. Chuyện gì cũng có thứ tự của nó.

"Ra là vậy. Tôi hiểu rồi."

Cậu mỉm cười. Không biết cười có tự nhiên không, nhưng cứ coi như là vậy đi.

Bên cạnh Fujinaga vẫn còn đang khó chịu, Kido cười hiền hòa.

"Nào, đã hứa là cho xem năng lực nhỉ."

"Vâng. Làm phiền anh."

Kido ra hiệu bằng mắt với Fujinaga. Fujinaga lẳng lặng mở cửa sổ bên cạnh giường. Kido nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt lại.

"Main của tôi là Xạ Kích (Shoot). Cũng có chút Cường Hóa (Boost), nhưng cái đó cũng chỉ để bắn Xạ Kích cho chuẩn thôi."

Kido thao tác trên thiết bị đặt trên bàn, rồi cầm nó bằng tay trái. Cầm theo kiểu áp lòng bàn tay vào phần dưới màn hình. Anh hướng bàn tay đó ra ngoài cửa sổ. Một vòng sáng như vành đai thiên thể nổi lên quanh tay trái anh.

"Đi đây."

Như thao tác điều khiển từ xa, ngón trỏ của Kido gõ vào màn hình thiết bị.

Trong khoảnh khắc, từ đầu ngón tay anh ── chính xác hơn là từ thiết bị, một tia sáng được phóng ra. Gần như cùng lúc, một âm thanh trầm đục bùm vang lên.

Nhìn sang phía đối diện cửa sổ, trên bức tường bê tông của tòa nhà cách đó chừng 20 mét đã thủng một lỗ. Một cái lỗ như bị búa tạ giáng mạnh vào.

Kaya và Akiho đồng thanh ồ lên. Ghê thật. Bắn ra tia năng lượng thật kìa. Nghĩ kỹ thì trong những chuyện xảy ra hôm nay, hiện tượng này có vẻ khả thi nhất về mặt khoa học hiện đại, nhưng đúng là lãng mạn thật.

Tuy nhiên, vẻ mặt Kido không được vui.

"Quả nhiên tay trái không ổn rồi. Tôi nhắm vào con khỉ kia cơ."

Trên bức tường bê tông bị bắn thủng, ngay phía trên có một tấm biển hiệu. Biển hiệu của cửa hàng thuốc Toji Drug, có hình minh họa một con khỉ đang tắm suối nước nóng. Con khỉ chẳng bận tâm đến tiếng đạn nổ, vẫn đội khăn lên đầu và mỉm cười.

Akiho hỏi vẻ đầy hứng thú:

"Cơ chế hoạt động thế nào vậy ạ?"

"Cái đó tôi chịu. Tôi chỉ mở màn hình khởi động năng lực lên, rồi chạm vào nút thôi. Chuyện quái gì đang xảy ra nhỉ."

Nói theo kiểu súng đạn thì là không biết thuốc súng hay vai trò của búa đập, chỉ hiểu mỗi việc mở khóa an toàn và bóp cò là bắn được thôi sao. Lo lắng chồng chất, nhưng có hỏi con Ếch kia chắc cũng chẳng nhận được câu trả lời tử tế nào.

Kido nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt buồn bã. Việc bắn trượt con khỉ có vẻ là cú sốc khá lớn. Dù mất tay phải và đang ngồi trên giường, có vẻ anh vẫn tự tin mình bắn trúng mục tiêu.

Kaya cố tình cất giọng vui vẻ:

"Cảm ơn anh. Như đã hứa, xin hãy cho chúng tôi vào đội."

Hừm, Fujinaga lầm bầm, rồi thao tác trên thiết bị của mình.

"Mấy người cũng mở màn hình Team ra. Chạm vào thiết bị của tôi thì sẽ có tin nhắn hiện lên."

Akiho chuẩn bị xong trước. Cô vừa nói "Yeah" vừa chạm thiết bị vào theo kiểu cụng ly. Với người không thân thiết lắm, Akiho thường chọn cách cư xử ngây thơ vô số tội. Lần này Kaya cũng bắt chước theo, vừa nói "Yeah" vừa chạm thiết bị vào.

Thiết bị phát ra tiếng píp. Trên màn hình hiện ra một cửa sổ thông báo.

—— Bạn sẽ gia nhập đội [CLB Kinema]. OK?

Kaya chạm vào nút YES. Cửa sổ biến mất. Màn hình Team đã thay đổi. Dưới dòng chữ "Đội trực thuộc / CLB Kinema", các mục như "Thành viên" và "Lãnh thổ" được liệt kê.

Cậu thử chạm vào "Thành viên". Fujinaga, Kido, Ryama, Kakogawa ── tính cả Kaya và Akiho, đội này có vẻ gồm chín người. Chắc là một đội nhỏ.

Cậu đang nghịch thiết bị thêm chút nữa thì Fujinaga nói với vẻ ngán ngẩm:

"Cả hai đều là 'Năng Lực Gốc' (Original) à? Xấc xược thật. Năng lực gì đấy?"

, Kaya lẩm bẩm.

Năng Lực Gốc có tính bảo mật cao, điều này cậu đã đoán được. Vì lúc nhận năng lực, trong Năng Lực Trinh Sát có mục phân tích Năng Lực Gốc. Nhưng việc giấu được chi tiết ngay cả với đồng đội, hơn nữa là với Leader, là một tính toán sai lầm đáng mừng.

Biến niềm vui thành nụ cười chân thật, Kaya trả lời:

"Bí mật ạ."

"Tại sao lại giấu?"

"Cái đó cũng bí mật nốt."

Fujinaga gắt lên:

"Đừng có đùa. Thế mà gọi là đồng đội à."

Cậu hiểu cảm giác đó. Nếu Kaya ở vào vị trí của cô ta, cậu cũng sẽ nói y như vậy. Tuy nhiên, đây là quân bài quý giá. Cậu không muốn tung ra lãng phí.

Tự biết mình đang ép buộc, Kaya chuyển chủ đề:

"Đổi lại, tôi sẽ cống hiến bằng việc khác."

"Tôi không cần thứ đó. Mau khai năng lực ra──"

Bên cạnh Fujinaga đang tỏ rõ sự bực bội bằng cả cơ thể, Kido cười khổ.

"Ví dụ như, cậu sẽ cống hiến thế nào?"

"Trước khi vòng lặp diễn ra, CLB Kinema sẽ bị tuyên chiến. Hãy chuẩn bị ngay đi."

Không chắc chắn lắm, nhưng cậu cứ khẳng định đại.

Với tốc độ gần như phản xạ có điều kiện, Fujinaga nói:

"Không nghe thủng chuyện lúc nãy à? Cả Tam Sắc lẫn Đế quốc Mike đều không thể tuyên chiến với chúng ta trước khi lặp lại."

"Không. Có lẽ──"

Cậu định nói CLB Kinema sẽ chiến đấu, nhưng lại đổi chủ ngữ.

"Chúng ta sẽ chiến đấu với Xứ Sở Bình Yên."

Thế này chẳng khác nào đặt cược bằng mấy cái chip nhặt được.

Nói được là lãi. Có đoán sai thì cũng chỉ bị nói "tốt quá rồi còn gì", một vụ cá cược không mất vốn. Ngược lại nếu may mắn đoán trúng, cậu sẽ dễ dàng đòi hỏi hơn. Canh bạc thực sự nằm ở phía sau cơ.

Kaya ghét từ "đánh cược tính mạng". Cực kỳ ghét. Nhưng từ giờ trở đi, có lẽ cậu cần cả cái giác ngộ dám đặt mạng sống lên bàn cân.

Water cũng đã nói rồi. Chỉ riêng việc sống sót là được phép đặt cược cả tính mạng mà thôi.

Akiho Shiori nhận ra nắm tay đang siết chặt của Kaya Ayumu đang run lên bần bật.

Chà, cũng phải thôi.

Akiho thầm thở dài. Đây quả thực là tình huống dành riêng cho Kaya. Một hoàn cảnh mà cậu ta ghét cay ghét đắng, nhưng trớ trêu thay, lại là sở trường tuyệt đối của cậu.

Thiên tài. Akiho chẳng rõ từ này thực chất ám chỉ điều gì. Đó chỉ là một danh xưng sáo rỗng, cứ tùy tiện gán ghép sao cho hợp với hoàn cảnh là được.

Akiho nghĩ rằng Kaya, cô, và cả Toma, ba người bọn họ sở hữu những tài năng nằm ở các hệ quy chiếu hoàn toàn khác biệt.

Akiho Shiori tự nhận mình là kẻ được việc trong các tác vụ hành chính. Nói ngắn gọn là giỏi chuyện học hành. Cô có khả năng ghi nhớ tốt, và đối với những bài toán ở mức độ trường lớp – nơi chỉ cần vận dụng kiến thức đã học để tìm ra một đáp án duy nhất – cô tự tin mình sẽ chẳng bao giờ sai. Cô xử lý nhanh hơn và ít mắc lỗi hơn hai người kia. Nhưng cô lại không giỏi tư duy về những vấn đề không có đáp án, và cũng chẳng thể tự mình kiến tạo nên thứ gì từ hư vô. "Mình giỏi việc được người khác sử dụng" – đó là cách Akiho tự định vị bản thân.

Ngược lại, Toma là một kẻ cai trị. Ngay từ ngoại hình của cậu ta đã toát lên sự "ăn gian" rồi. Không chỉ đơn thuần là khuôn mặt đẹp. Mỗi biểu cảm, mỗi sắc thái giọng nói của cậu ta đều mang sức thuyết phục lạ kỳ.

Bằng chất giọng trầm ổn, biểu cảm hùng hồn và phong thái tinh tế, những lời Toma thốt ra luôn mang sức nặng vượt xa nội dung thực tế của chúng. Nếu Akiho tranh luận với Toma qua tin nhắn văn bản, tỉ lệ thắng có lẽ là năm mươi năm mươi. Tất nhiên mỗi người có lĩnh vực sở trường riêng, nhưng tính trung bình thì xem như ngang ngửa. Thế nhưng, nếu tranh luận trực tiếp mặt đối mặt, cô không có cửa thắng. Toma chỉ cần hành xử theo ý mình muốn là đã đủ để lôi kéo mọi người xung quanh về phe cậu ta.

Tuy nhiên, nếu buộc phải định nghĩa từ "thiên tài" một cách khiên cưỡng. Người gần với hình dung đó nhất, Akiho nghĩ, chính là Kaya Ayumu.

Cậu ta là kẻ yếu. Dáng người thấp bé, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt non choẹt. Giọng nói thì cao và trẻ con, chẳng toát lên chút uy lực nào. Về mặt tinh thần lại càng không thể gọi là mạnh mẽ.

Cậu ta là một kẻ cực kỳ nhát gan, đến cái cầu thăng bằng cũng không dám đi qua. Cậu ta run rẩy vì những chuyện cỏn con, và bộ dạng rơm rớm nước mắt của cậu ta là thứ Akiho đã nhìn đến phát ngán.

Dẫu vậy, trong những tình huống nằm ngoài dự tính, ý kiến của cậu ta luôn là phương án được chọn. Vấn đề càng lớn, tình thế càng nan giải, lời nói của cậu ta lại càng trở nên thuyết phục.

Kaya Ayumu sở hữu năng lực hoàn thành mục tiêu vượt trội. Đặc biệt trong những tình thế bất lợi, cậu ta rất giỏi tìm ra những lối đi tắt lắt léo.

Kaya không có thường thức. Đó là đánh giá của Akiho. Nghĩa là, cậu ta không bị những định kiến thông thường làm thu hẹp phương pháp giải quyết vấn đề. Cậu ta nhìn mọi thứ bằng con mắt phẳng lặng và tìm ra nước đi tối ưu nhất.

Và, cậu ta phát huy năng lực mạnh mẽ nhất là khi tâm can đang bị nỗi sợ hãi làm cho rung chuyển dữ dội. Một kẻ lúc nào cũng nơm nớp lo âu như cậu ta, khi bị đặt vào một môi trường cho phép bản thân được đường hoàng sợ hãi, trông lại có vẻ an tâm hơn hẳn. Vì thế, những thứ như cuộc chiến sinh tử này chắc chắn là sân khấu độc diễn của cậu ta.

Nhìn kìa, ngay cả lúc này đây.

Kaya Ayumu đang nở một nụ cười gớm ghiếc trên khuôn mặt sợ hãi tột độ.

Tiếng hét của Fujinaga đâm toạc vào màng nhĩ.

"Tại sao một đội không hề tiếp giáp lãnh thổ lại tấn công chúng ta chứ?"

Kaya lắc đầu.

Cậu không nắm rõ sự thật. Nhưng nếu nhìn vào bản đồ thế lực dưới góc độ của một kẻ hèn nhát, thì Xứ Sở Bình Yên coi như đã nằm ngay sát vách CLB Kinema rồi.

"E là sắp tới, Tam Sắc sẽ bị Xứ Sở Bình Yên thôn tính. Một khi chuyện đó xảy ra, các đơn vị khác của Xứ Sở Bình Yên dù không tiếp giáp trên bản đồ cũng có thể tiến quân đến chỗ chúng ta."

Việc chia tách đội hình, ngoài những gì Fujinaga đã giải thích, chắc chắn còn một lợi ích nữa. Đó là việc đội đồng minh có thể tuyên chiến với đội khác mà không cần quan tâm đến thời gian nghỉ hai mươi tư tiếng sau giao tranh – thậm chí là ngay cả khi đang giao tranh.

Đầu tiên, Tam Sắc bị Đội 8 của Xứ Sở Bình Yên thôn tính. Khi đó, phía Bắc của CLB Kinema sẽ tiếp giáp với Đội 8. Đội 8 không thể hành động ngay do quy tắc "không thể tuyên chiến trong vòng hai mươi tư giờ sau khi kết thúc chiến đấu".

Nhưng các đội khác – ví dụ như Đội 7 hay Đội 9 – có thể đi qua lãnh thổ của Đội 8 để tiến quân an toàn đến CLB Kinema.

"Không thể nào."

Fujinaga thốt lên.

"Về mặt lý thuyết thì có thể."

Kido nói. Bị Fujinaga lườm, Kido chỉ mỉm cười.

"Nhưng mà, Tam Sắc vẫn chưa thua. Các Trinh Sát Viên của chúng ta đang theo dõi chiến lực của cả hai đội. Đó không phải là trận chiến có thể giải quyết dễ dàng như vậy đâu."

Kaya bỏ ngoài tai lời của Kido. Không phải cậu cố ý làm vậy. Chỉ là cậu quá căng thẳng khi phải nói ra ý kiến của mình nên không thể đối thoại trôi chảy. Cậu chỉ đơn phương đưa ra nhận định.

"Có quá nhiều điều kỳ lạ. Thứ nhất, thời điểm Tam Sắc tuyên chiến với chúng ta rất lạ. Thứ hai, việc Xứ Sở Bình Yên chỉ dùng mỗi Đội 8 để khiêu chiến cũng lạ. Và tất nhiên, việc Tam Sắc vẫn chưa đầu hàng cũng là điều bất thường."

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

Kaya cảm giác như nghe thấy tiếng của Fujinaga. Cậu tiếp tục nói như thể đang độc thoại.

"Tam Sắc lẽ ra không thể tuyên chiến với CLB Kinema được. Lùi một trăm bước thì nếu là ngày 28 còn có thể hiểu được. Nhưng việc họ chiến đấu từ ngày 25, rồi cầm hòa vào hôm kia là chuyện không thể nào. Nỗi sợ hãi không phát huy tác dụng."

Akiho thở dài thườn thượt. Chỉ riêng âm thanh đó là lọt vào tai cậu rõ mồn một, sắc nét đến kỳ lạ.

"Ý của Kaya là thế này."

Cô giải thích dông dài bằng giọng điệu lạnh lùng hơn hẳn ngày thường. Có lẽ là để giúp Kaya bình tĩnh lại.

"Sẽ rất kỳ lạ nếu Tam Sắc không luôn hành động trong tâm thế dè chừng đội quân khổng lồ ngay bên cạnh là Xứ Sở Bình Yên. Việc gây chiến với chúng ta, để rồi dù thắng hay thua cũng sẽ bị Xứ Sở Bình Yên tuyên chiến trong tình trạng kiệt quệ là kịch bản tồi tệ nhất. Nếu họ thực sự muốn động thủ, thì thời điểm hợp lý phải là lúc họ có thể trốn ngay vào Vòng lặp sau khi kết thúc chiến đấu với chúng ta. Kéo dài chiến đấu tối đa ba ngày, sau đó nghỉ một ngày. Nếu là sau ngày 28 thì còn hiểu được, chứ việc tuyên chiến với chúng ta vào ngày 25 là bất tự nhiên."

Người nói là Akiho, nhưng Fujinaga lại lườm Kaya.

"Nhưng thực tế là chúng đã tấn công. Sự thật là sự thật."

Lần này thì cậu nghe rõ. Chắc là nhờ ơn Akiho. Cậu nhìn thẳng vào Fujinaga và đáp.

"Vâng. Vì vậy, Tam Sắc chắc chắn đã có lý do để không cần phải sợ Xứ Sở Bình Yên."

"Hiệp ước bất khả xâm phạm sao?"

Bên cạnh một Fujinaga đang nhăn nhó, Kido đưa tay lên xoa cằm.

"Nhưng trong lúc chúng ta và Tam Sắc đánh nhau, Xứ Sở Bình Yên hoàn toàn im hơi lặng tiếng mà."

Lời hứa không chiến đấu sẽ không được thành lập nếu cả hai bên không có "lý do để không muốn chiến đấu". Trong tình huống không có kẻ thù nào khác, cũng chẳng có vấn đề nội bộ, việc ký hiệp định đình chiến chẳng mang lại lợi ích gì. Nếu Tam Sắc và Xứ Sở Bình Yên đã hứa không xâm phạm lẫn nhau, thì lẽ tự nhiên là Xứ Sở Bình Yên cũng phải có động thái gì đó trong thời gian ấy.

Hơn nữa, thực tế là Tam Sắc đã bị Xứ Sở Bình Yên tuyên chiến ngay sau khi kết thúc giao tranh với CLB Kinema. Vậy nên, thứ mà hai đội đó đã ký kết không phải là hiệp ước bất khả xâm phạm.

"Tôi nghĩ rằng, Tam Sắc thực chất đã thuộc về Xứ Sở Bình Yên rồi."

Suy nghĩ theo hướng này là hợp lý nhất. Nó giải thích được lý do tại sao Tam Sắc có thể tuyên chiến với CLB Kinema.

"Trước ngày 25, việc Tam Sắc bị sáp nhập vào Xứ Sở Bình Yên đã được định đoạt. Nhưng để cải thiện đãi ngộ cho bản thân sau này dù chỉ một chút, các thành viên của Tam Sắc đã cố gắng chiếm lấy lãnh thổ của CLB Kinema."

Tất nhiên với tư cách là thủ lĩnh của Tam Sắc, họ muốn bán mình với giá cao nhất có thể. Không biết Xứ Sở Bình Yên định giá CLB Kinema bao nhiêu, nhưng gộp cả hai đội lại chắc chắn sẽ có giá hơn là chỉ riêng Tam Sắc.

"Việc Xứ Sở Bình Yên gặp khó khăn khi đối đầu với Tam Sắc là rất vô lý. Nếu chỉ dùng Đội 8 mà đánh ngang ngửa, thì họ nên tung thêm các đội khác vào tham chiến. Có thể áp đảo bằng số lượng mà lại không làm thế thì thật nực cười. Tự nhiên hơn thì nên nghĩ là họ cố tình dàn xếp chiến lực cho cân bằng. Vậy có nghĩa là hai đội hiện đang thảo luận."

Tức là, một cuộc họp cuối cùng đang diễn ra để quyết định xem Tam Sắc sẽ được sáp nhập vào Xứ Sở Bình Yên dưới hình thức nào.

Kido lẩm bẩm.

"Quả thật, việc dàn xếp chiến lực để duy trì trạng thái giao tranh là nước đi cơ bản trong đàm phán."

Nghĩ là hiểu ngay. Ở Kamisaki, nơi năng lực chỉ có thể sử dụng trong vùng giao tranh, cách để tạo ra một không gian đàm phán công bằng giữa hai đội là rất hạn chế. Một trong số đó là cân bằng chiến lực để tạo ra trạng thái giao tranh dằng dai.

Được nỗi sợ hãi thúc đẩy sau lưng, Kaya lên tiếng.

"Nếu trước khi Vòng lặp diễn ra, chúng ta bị Xứ Sở Bình Yên tuyên chiến, xin hãy giao quyền chỉ huy cho tôi."

Nếu chuyện đó xảy ra, đây sẽ là một canh bạc thực sự. Một canh bạc gánh lấy rủi ro, tùy tình huống có thể phải đặt cược cả mạng sống, để đổi lấy sự an toàn. Kaya nở một nụ cười gượng gạo trên đôi má đang cứng đờ vì căng thẳng.

"Tôi sẽ tổng hợp phương án tác chiến ngay trong đêm nay. Tôi sẽ chứng minh mình có ích cho đội."

Đường còn dài. Nhưng đây là canh bạc mà nếu thắng, phần thưởng sẽ rất lớn.

Khi rời khỏi phòng giám đốc, Kido nói "Chúc ngủ ngon". Vì vậy nhóm Kaya cũng đáp lại "Chúc ngủ ngon" rồi cúi đầu chào.

Sau đó, họ gặp lại Ryama – Trinh Sát Viên của CLB Kinema. Thông tin vẫn còn quá thiếu thốn. Chi tiết về luật lệ của Kamisaki, đặc điểm của Xứ Sở Bình Yên và Tam Sắc, năng lực của các thành viên thuộc phe đó. Có vô số điều cần phải tìm hiểu.

Vì đã có sự cho phép của Kido nên Ryama rất hợp tác. Kết cục, Kaya đã giữ chân cậu ta khoảng bốn tiếng đồng hồ, cho đến khi bước sang ngày mới. Sau đó, cậu cùng Akiho ra sảnh, uống trà Ô Long được ướp lạnh. Cầm trên tay thứ như trà Ô Long đóng chai thủy tinh là trải nghiệm lần đầu tiên đối với cả hai.

"Cậu ổn chứ? Mắt ầng ậng nước suốt từ nãy đến giờ."

Nghe Akiho nói vậy, Kaya gật đầu.

"Đương nhiên rồi."

Cậu nghĩ xem trong mấy tiếng đồng hồ qua đã có bao nhiêu chuyện xảy ra chứ. Gặp gỡ những con rối tại chung cư, đột nhiên bị bảo là thế giới đã diệt vong, nhưng hóa ra đó là lời nói dối và họ dường như đã đến một thế giới khác, nơi người ta dùng năng lực để chiến tranh giành giật từng cái cửa hàng tiện lợi.

Muốn trở về thì phải chết. Và ở thế giới này, có thể có Toma.

Sợ hãi, run rẩy, hỗn loạn, tuyệt vọng là chuyện đương nhiên. Cậu còn muốn được khen ngợi vì vẫn giữ được tỉnh táo đến giờ này ấy chứ. Thực tâm, cậu chỉ muốn bảo với Akiho là "Phần còn lại nhờ cậu nhé", rồi trùm chăn bó gối cho xong.

"Chuyện Xứ Sở Bình Yên tuyên chiến với nơi này, là thật sao?"

"Không biết. Có khả năng thôi. Nhưng không có căn cứ vững chắc."

Vì biết không đủ sức thuyết phục nên cậu đã không giải thích phần đó cho nhóm Kido. Điểm lấn cấn vẫn là thời điểm Tam Sắc tuyên chiến với CLB Kinema.

Dù cho việc bị Xứ Sở Bình Yên thôn tính đã được định đoạt thì nó vẫn rất nửa vời. Lý do họ để chừa lại vài ngày dư dả sau khi cầm hòa trận chiến – chẳng phải là để tấn công một đội nào đó vào thời điểm dễ chiến đấu nhất trước khi Vòng lặp xảy ra hay sao.

Nhưng đối thủ chưa chắc đã là CLB Kinema. Dù sao thì đây cũng là đội chẳng có gì ngoài bắp rang bơ và Coca-Cola.

Tuy nhiên.

"Dựa vào tài liệu anh Ryama cho xem lúc nãy, xác suất đã tăng lên một chút rồi."

"Water."

"Ừ."

Trong danh sách những nhân vật có máu mặt của Xứ Sở Bình Yên, có cái tên Water. Nếu Water là Toma, thì việc cậu ta muốn chiếm lấy nơi này vì một lý do hoàn toàn khác là điều không có gì lạ.

"Mà, đoán sai cũng chẳng sao. Tam Sắc bị Xứ Sở Bình Yên thôn tính, sau đó Xứ Sở Bình Yên tuyên chiến với ai đó. Chỉ cần trúng đến đoạn này thôi, không cần được 100 điểm đâu."

Còn tùy vào Kido và Fujinaga, nhưng hai người đó chắc cũng sẽ cảm thấy nguy cơ. Có thể họ sẽ nghĩ cậu là kẻ hữu dụng được đôi chút.

"Nếu được 100 điểm thì sao?"

"Thì canh bạc tiếp theo sẽ bắt đầu. Tớ sẽ đặt cược chính bản thân mình."

"Cậu định làm anh hùng à?"

Akiho nói bằng giọng chán nản.

"Không. Tớ muốn làm công chúa."

Ngay từ lúc nhìn thấy danh sách năng lực, cậu đã biết trò chơi này thiên về chiến đấu. Nhưng nếu Kaya xông ra tiền tuyến, cậu chắc chắn sẽ chết ngay lập tức. Vì vậy, cậu quyết định nhắm đến vai trò "được bảo vệ ở phía sau khi nổ ra chiến tranh". Lý tưởng nhất là làm công chúa.

"Nhưng dẫu tớ có tô son điểm phấn, ăn mặc lộng lẫy, thì chắc cũng chỉ có mỗi cậu là đứng ra bảo vệ tớ thôi."

"Thế thì tớ cũng mặc kệ cậu, tởm chết đi được."

"Thế nên tớ mới đánh cược vào việc khiến họ nghĩ tớ là kẻ có giá trị lợi dụng. Ở Kamisaki này, tớ chỉ liều mạng vào ngày mai thôi. Thắng cược rồi thì tớ không chiến đấu nữa."

Sống ở hậu phương và được ai đó bảo vệ.

"Nếu thua thì sao?"

"Ai biết. Chắc tớ sẽ phấn đấu làm đầu bếp."

Vị trí mà Kaya đang nhắm tới ở CLB Kinema, nói nôm na là quân sư. Tương lai thì cậu muốn làm thần quan hay thầy cúng gì đó, nhưng giờ đi theo hướng đó thì còn hơi sớm. CLB Kinema là một đội nhược tiểu. Họ chắc chắn không dư dả đến mức bảo vệ một kẻ không có giá trị chiến đấu.

Thở hắt ra, Kaya lẩm bẩm.

"Được một đội nhỏ nhặt về thật là tốt."

Dễ trở thành nhân vật quan trọng. Nếu nơi nhặt cậu về là "Xứ Sở Bình Yên", thì tùy trường hợp, có khi cậu đã bị giết rồi cũng nên. Kaya đã chọn những năng lực như thế.

Akiho nở một nụ cười ngây thơ.

"Đến trước hai ngày, thật may quá nhỉ."

"Quá chuẩn."

Cậu không biết thời gian ở thực tại và ở đây có trôi giống nhau không, nhưng ít nhất ngày tháng thì trùng khớp. Nếu đến đây muộn hai ngày, CLB Kinema có thể đã không còn tồn tại. Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự tính, nhưng dù sao thì việc đến căn chung cư đó sớm hai ngày so với ngày giờ ghi trên thiệp mời cũng là điều may mắn.

Như thế này thì mình có thể xoay xở chiến đấu được. Không phải là cuộc chém giết bằng năng lực. Mà là cuộc chiến để sinh tồn trong môi trường Kamisaki đặc thù này.

Kaya áp chai trà Ô Long lên trán. Cảm giác mát lạnh thật dễ chịu. Cậu hướng mắt nhìn Akiho đang ngồi đối diện.

"Ấn tượng về Kamisaki thế nào?"

Akiho đang nghịch thiết bị trên tay. Cô trả lời mà không rời mắt khỏi màn hình.

"Tệ hại. Luật lệ cái nào cái nấy đều đầy ác ý."

Đúng thật, Kaya nghĩ. Cậu liên tưởng đến thế tiến thoái lưỡng nan của người tù.

"Đặc biệt là về chia đội."

"Phải. Về đội."

Hình như không có bất kỳ giới hạn nào về số lượng thành viên trong đội. Vậy thì giải pháp tối ưu là "đội một người".

Ví dụ, CLB Kinema có chín thành viên. Tốt nhất là chia lãnh thổ cho chín người này và lập ra chín đội. Trên luật lệ, chín người sẽ là chín thủ lĩnh riêng biệt, nhưng thực tế vẫn là một đội. Quy mô đội càng nhỏ thì thiệt hại khi thua trận càng ít, và cũng linh hoạt hơn về nhiều mặt khác.

Thế nhưng người ta không làm vậy là do xiềng xích trong tâm trí.

Những đồng đội được quản lý bằng luật lệ đáng tin cậy hơn là những đồng đội chỉ hứa hẹn bằng miệng. Khi thực hiện mô hình đội một người, nếu bị đội khác tuyên chiến, chưa chắc đồng đội đã đến cứu. Có thể sẽ bị bỏ mặc. Cũng không có gì đảm bảo người đồng đội phụ trách vùng lãnh thổ có vật tư như cửa hàng tiện lợi sẽ phân chia công bằng. Họ có thể đem lãnh thổ giá trị đó làm quà ra mắt để đầu quân cho một đội lớn hơn. Mỗi lần muốn đi gặp đồng đội lại phải bước chân vào vùng đất không thể sử dụng năng lực. Bị đánh úp lúc nào không hay.

Vì vậy, nếu không phải là một đội lớn như Xứ Sở Bình Yên – tức là một đội có khả năng dùng vũ lực trừng phạt kẻ phản bội – thì sẽ không chọn phương án chia tách.

Một luật lệ như thể để thử thách lòng tin của những người tham gia. Ban điều hành trò chơi này, đúng như Akiho nói, thật đầy ác ý.

Kaya đặt chai trà Ô Long xuống bàn và hỏi.

"Đằng ấy thế nào? Có suôn sẻ không?"

Akiho chăm chú nhìn vào màn hình thiết bị. Là để kiểm tra năng lực của bản thân. Cô gật đầu với đôi mắt ngái ngủ.

"Trước bình minh chắc là xong thôi."

Lời của Akiho rất đáng tin. Những gì cô nói làm được, chắc chắn sẽ làm được. Cô bồi thêm với vẻ oán trách.

"Nhưng sau đó tôi sẽ nghỉ ngơi thoải mái đấy nhé. Vì làn da của hai mươi năm sau, tôi muốn ngủ đủ tám tiếng."

Kaya khẽ gật đầu đáp.

"Không vấn đề gì. Theo tính toán của tớ, công việc tiếp theo của cậu là sau khi trận chiến thứ nhất kết thúc."

Hơn nữa, nếu thua cược thì cũng chẳng còn vòng lặp nào nữa đâu. Cứ ngủ thoải mái đi.

"Tớ đi đây."

Kaya đứng dậy khỏi ghế sảnh chờ. Cậu cầm lấy tấm bản đồ khu vực này đang để trên bàn. Là tấm bản đồ nhận được từ Ryama.

"Cậu đi đâu thế?"

"Đi đâu nhỉ. Tớ có vài thứ cần tìm."

"Tìm gì?"

"Một cái cửa sổ có tầm nhìn thoáng. Một vật gì đó như hung khí cùn. Và nếu được thì, một cái loa vẫn còn dùng được."

Dù rằng tùy vào động thái của Xứ Sở Bình Yên, tất cả có thể trở thành công cốc. Kích thước giữa các đội quá chênh lệch. Nếu họ dốc toàn lực để nghiền nát thì không có cửa thắng. Nói cách khác, mọi chuyện phụ thuộc vào việc bên kia "coi thường bên này đến mức nào".

Quả là một canh bạc bất lợi.

"Gặp sau nhé", nói rồi Kaya đẩy cửa rạp chiếu phim bước ra.

Trăng đã lên gần đến đỉnh đầu.

4

Này, cô cảm giác như có ai đó đang gọi mình.

Khi Akiho Shiori mở mắt, cô nhìn thấy trần nhà cũ kỹ. Vài chiếc đèn thả trần đang treo lơ lửng, nhưng không có bóng đèn bên trong. Tuy nhiên, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ và cửa kính khiến không gian không hề tối tăm.

Phải mất một lúc cô mới nhớ ra đây là sảnh của rạp chiếu phim nhỏ. Cô hoàn thành "việc nhờ vả" của Kaya vào khoảng hơn bốn giờ sáng. Có vẻ cô đã ngủ quên ngay trên ghế sofa.

Khi ngồi dậy, cô thấy tàn tích của sự vất vả đêm qua nằm rải rác trên bàn. Chai Coca còn lại khoảng một phần ba. Bắp rang bơ ăn dở. Móc khóa bị tháo rời từng bộ phận là thứ cô lấy từ quầy bán hàng của rạp phim. Con ma được vẽ cách điệu hài hước đang nháy mắt với cô. Akiho không biết tên bộ phim đó.

Ngồi đối diện bên kia bàn là Fujinaga, cô ấy đang chống cằm với vẻ không vui.

"Chào buổi sáng."

Cô ta nói.

Akiho cũng vừa ngáp vừa đáp lại: "Chào buổi sáng."

Cô ta đã thay bộ vest đen tối qua bằng áo khoác và quần dài màu xanh đen. Còn Akiho vẫn mặc nguyên bộ đồ từ hôm qua, cũng chưa tắm rửa. Rạp chiếu phim này vốn dĩ kiêm luôn nhà ở, nên cô đã hỏi chỗ phòng tắm rồi, nhưng mà...

"Cô thức khuya gớm nhỉ."

Fujinaga hạ tầm mắt xuống mặt bàn.

"Cô đã làm gì vậy?"

"Chuẩn bị cho hôm nay thôi ạ. Vì Kaya có tính hay lo."

Akiho xem giờ trên thiết bị. Ngày 31 tháng 8, 7 giờ 48 phút sáng. Kaya đã bảo cô cứ ngủ tám tiếng. Cô đã không định dậy trước 12 giờ trưa.

"Nếu chị có câu hỏi gì, xin hãy hỏi Kaya."

"Nó đâu? Đang ngủ à?"

"Không đời nào. Chắc cậu ta đang run rẩy ở đâu đó thôi."

Sáng sớm, ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nhớ là cậu ta đã quay lại. Về lý thuyết thì nên ngủ để giữ sức khỏe, nhưng trong tình huống này, cô không nghĩ cậu ta có thể ngủ nghê đàng hoàng được. Chắc chắn cậu ta đang bó gối ở đâu đó và nghe nhạc nền của "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit".

Khóe miệng Fujinaga nhếch lên. Đó chắc chắn là một nụ cười khổ, nhưng dường như có pha chút thiện cảm như một loại gia vị ẩn.

"Thằng đó rốt cuộc là nhát gan hay to gan, tôi cũng chẳng biết nữa."

"Chính vì nhát gan nên mới to gan đấy ạ."

Akiho vươn vai rồi với tay lấy chai Coca trên bàn. Coca đã bay hết ga. Chẳng ngon lành gì.

"Theo lời tự nhận của cậu ta thì chỉ cần sống thôi cũng đã là trạng thái 'chuột cùng đường cắn mèo' rồi."

"Thế thì có ổn không vậy."

"Ai biết. Chắc là không ổn đâu. Cậu ta ít bạn mà."

Nền tảng tư duy của Kaya bị lệch lạc. Một con người yếu đuối và nhát gan muốn tìm kiếm đồng minh là lẽ tự nhiên. Động vật yếu đuối thì phải sống theo bầy. Những lúc như thế, bình thường người ta sẽ nghĩ đến việc nương tựa vào kẻ mạnh, hoặc gia tăng số lượng bạn bè cùng đẳng cấp.

Nhưng Kaya lại thành lập CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới. Cậu ta định dùng hệ thống để quản lý những mối quan hệ giữa người với người vừa loãng vừa khổng lồ. Căn bản là một kẻ không thích nghi được với xã hội, nhưng lại có khả năng biến những hình dung trong đầu thành hiện thực.

Cười khẽ, Akiho bổ sung.

"Nhưng hiện tại thì ổn đấy ạ. Cậu ta là kẻ càng sợ hãi, càng hỗn loạn, càng tuyệt vọng thì lại càng hữu dụng."

Fujinaga nhíu mày vẻ khó hiểu.

"Mấy người rốt cuộc là quan hệ gì?"

"Nghiệt duyên đấy ạ. Quen nhau từ hồi tiểu học lớp hai, vì cùng là fan của một bộ anime nên thành bạn."

"Không phải người yêu sao?"

"Không đời nào. Thực ra có phải bạn bè hay không cũng chưa chắc."

Nếu vẽ sơ đồ tương quan, mũi tên từ Kaya hướng đến Akiho sẽ là gì nhỉ? Cô nghĩ không phải là tình bạn. Tình yêu thì không thể nào. Tốt nhất thì gọi là sự tin tưởng. Ít nhất nó hoàn toàn khác loại với mũi tên từ Akiho hướng đến Kaya.

"Tôi ấy mà, tôi thích quan sát cậu ta. Giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên tìm thấy con bọ cánh cứng vậy. À thì ra nó hút nhựa cây thế này, hay là, hóa ra nó cũng bay được đấy chứ. Nhìn mãi không chán."

"Chẳng hiểu nổi."

Akiho cười.

Kaya Ayumu không phải là người có thể hiểu được trong ngày một ngày hai. Đến Akiho cũng phải mất bảy năm mới dám nói là "đã hiểu" cậu ta.

"So với chuyện đó, tôi tò mò về mối quan hệ giữa chị Fujinaga và anh Kido hơn. Không phải cảm giác rất tình tứ sao?"

"Trông thế à?"

"Nếu nhìn theo hướng đó."

Mà quan hệ nam nữ thì nhìn kiểu gì chẳng ra thế này thế nọ.

"Chúng tôi như gia đình vậy. Đã ở cùng nhau ba mươi Vòng lặp rồi."

Ba mươi Vòng lặp. Hai năm sáu tháng.

Liệu khoảng thời gian đó có dài không? Có những người học cùng trường ba năm mà vẫn như người dưng nước lã. Nhưng nếu là mối quan hệ kiểu "cùng nhiệt huyết phấn đấu trong một câu lạc bộ", thì tình bạn và lòng tin sẽ nảy sinh.

Ở Kamisaki, độ đậm đặc của các mối quan hệ tính theo thời gian chắc chắn cao hơn nhiều. Dẫu sao cũng là đánh cược mạng sống mà chiến đấu. Sống chung ở chiến trường hai năm sáu tháng, quả thật có thể nảy sinh tình cảm như gia đình.

"Đây là đội của anh Kido. Chỉ cần có anh ấy, hầu hết các trận chiến đều có thể vượt qua. Mọi người đều nghĩ vậy. Thế nên bằng mọi giá chúng tôi muốn sống sót đến khi Vòng lặp diễn ra."

Fujinaga nói với nụ cười dịu dàng. Quả thực biểu cảm đó giống như đang kể về gia đình hơn là nói về người yêu.

Akiho nhớ đến Toma. Email cuối cùng đó gửi đến đã là chuyện của hai năm trước. Rốt cuộc Toma đang xây dựng những mối quan hệ thế nào ở nơi này? Một Toma thiên tài trong việc kết bạn ấy.

Chị Fujinaga có biết Water không?

Ngay khi cô định hỏi câu đó.

Tiếng bước chân ầm ầm chạy từ tầng hai xuống.

"Chị Fujinaga!"

Mái tóc màu be để dài chấm gáy bết bát mồ hôi dính vào mặt. Là Ryama.

"Có báo cáo. Trận chiến giữa Tam Sắc và Xứ Sở Bình Yên đã kết thúc. Tam Sắc đã bị xóa sổ."

Ryama đang ôm một chiếc laptop trên tay. Máy tính được kết nối với thiết bị di động. Cậu ta đưa màn hình cho Fujinaga xem.

Trên màn hình tinh thể lỏng hiển thị bản đồ Kamisaki mà tối qua cô đã thấy. Nhưng cái tên Tam Sắc đã biến mất khỏi bản đồ, và thế vào vị trí đó là Đội 8 của Xứ Sở Bình Yên đang lấn tới.

"Cả hai đội đều không có tử vong. Tam Sắc đã bị Xứ Sở Bình Yên nuốt trọn nguyên vẹn."

Nghe Ryama bổ sung, Fujinaga vẫn im lặng, trừng mắt nhìn vào màn hình đó. Nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ cô ấy sẽ giữ nguyên tư thế đó hàng giờ liền.

Nhưng "chuyện" đã ập đến ngay sau đó.

Parararan, một âm thanh điện tử có phần ngớ ngẩn vang lên. Từ túi áo của Fujinaga.

Cô ấy lấy thiết bị của mình ra. Nhìn xuống màn hình, rồi ném nó lên bàn. Nhờ thế, Akiho cũng nhìn thấy màn hình.

── Nhận tuyên chiến từ 【Xứ Sở Bình Yên - Đội 7】.

Bên dưới có dòng chữ "Cho đến khi chuyển sang trạng thái giao tranh──", và đồng hồ đếm ngược đang chạy.

Còn 1 giờ 59 phút 31 giây.

Có thể nói là đúng y như lời tiên tri của Kaya. Akiho không ngạc nhiên lắm. Cảm giác chỉ giống như dự báo thời tiết báo trúng trời mưa vậy.

"Gọi Kaya, tới đây."

Fujinaga nói một cách khó nhọc, như thể đang cố di chuyển một tảng đá đè nặng trong lòng.

Gần như cùng lúc, cánh cửa lớn bọc da dẫn vào phòng chiếu phim mở ra. Akiho nén cơn ngáp và lẩm bẩm: "Có vẻ đến rồi đấy ạ."

Kaya bước ra từ sau cánh cửa, run rẩy đến mức nực cười. Chân, vai, và cả đầu ngón tay cậu ta, tất cả dường như đều muốn bỏ chạy ngay lập tức. Trên mặt cậu ta là một nụ cười méo xệch. Đôi mắt mở to hết cỡ, đồng tử có vẻ giãn rộng hơn bình thường.

Dáng vẻ đó toát lên một áp lực kỳ quái. Một con chuột cùng đường ngay trước khi lao vào cắn cổ mèo, có lẽ đúng là trông như thế này thật.

Kaya đang ôm vài cuốn vở trên tay. Là loại vở dùng trong giờ học ở trường. Cậu ta siết chặt những cuốn vở đến mức nhăn nhúm, rồi nói.

"Thấy chưa, trúng phóc rồi nhé?"

Giọng nói quả nhiên cũng run rẩy một cách thái quá.

"Cho tôi quyền tự quyết đi. Tôi sẽ chứng minh mình có ích cho đội."

Fujinaga lườm Kaya. Như thể chính cậu là kẻ đã phát động lời tuyên chiến này.

"Tao không tin tưởng mày."

Kaya không đổi sắc mặt. Mà sợ đến mức đó rồi thì có muốn đổi cũng chẳng được.

"Chắc chắn rồi. Vậy thì?"

"Nhưng thủ lĩnh của bọn tao là anh Kido. Anh Kido kỳ vọng vào mày."

Thích làm gì thì làm đi, Fujinaga nói.