1
Giờ nghỉ giải lao, cậu gục mặt xuống bàn.
Để nguyên thế thì mặt bàn thấp quá, nên cậu lót thêm chiếc cặp sách dưới má làm gối.
Thói quen này đã dính lấy cậu từ hồi cấp hai. Mùa xuân năm ngoái, khi mới lên cấp ba, tiêu chí đầu tiên để cậu chọn mua cặp sách chính là nó phải đủ êm để gối đầu.
Cũng không hẳn là cậu ngủ thật. Dù cơn buồn ngủ có kéo đến, cậu cũng chẳng tài nào chợp mắt nổi khi xung quanh có người lạ. So với việc ngồi trơ trọi một mình, thẳng lưng cứng ngắc suốt giờ nghỉ, thì giả vờ ngủ trông có vẻ tự nhiên hơn. Kaya Ayumu có rất ít bạn. Trong lớp này lại càng là con số không tròn trĩnh.
Đã qua giữa tháng Mười rồi, cậu cũng chẳng còn chút hứng thú nào để đi kết bạn mới vào lúc này nữa.
Gối đầu lên cặp và nhắm mắt lại, những âm thanh xung quanh vọng đến tai cậu rõ mồn một. Trò chơi trên ứng dụng đang thịnh hành, chương trình tạp kỹ tối qua, bản tin sáng nay. Giọng cao, giọng thấp. Giọng ồm ồm, giọng thánh thót.
Vậy mà lạ lùng thay, tất cả nghe cứ na ná như nhau.
Dù là sự kiện trong game hay bê bối của một lão chính trị gia nào đó, trong cái lớp học này, chúng đều được gói ghém hời hợt trong cùng một lớp vỏ bọc.
Lẫn trong mớ tạp âm hỗn độn đó, có một giọng nói mang sắc thái hoàn toàn khác biệt.
── Cậu nghĩ có thật không? Cái CLB Kiến tạo ấy.
Một giọng nói nhỏ, đanh và ram ráp.
Kaya khẽ hé một bên mắt phải.
Ngồi xéo phía trước cậu là một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa. Đứng đối diện là một cô nàng tóc bob màu nâu sẫm, đang chìa màn hình điện thoại về phía cô gái tóc đuôi ngựa. Từ vị trí của Kaya không thể nhìn thấy màn hình, nhưng cậu biết thừa trên đó đang hiển thị cái gì.
CLB Kiến tạo ── tên chính thức là CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới. Nó quả thực tồn tại.
Tuy nhiên, những câu chuyện xoay quanh nó lại nhuốm màu truyền thuyết đô thị. Dù cái tên nghe rất kêu, nhưng thực chất đó chỉ là một tin đồn quy mô nhỏ được rỉ tai nhau trong phạm vi thành phố này.
Vào một ngày nọ, CLB Kiến tạo sẽ đơn phương gửi đến một email.
Tiêu đề luôn cố định là "Thư kêu gọi hợp tác vì hòa bình thế giới", vì thế người ta hay gọi tắt nó là "Thư yêu cầu".
Nói một cách đơn giản, nội dung email là một bản cáo trạng liệt kê những hành vi sai trái của người nhận. Chẳng hạn như bắt nạt ai đó, hay thói quen tống tiền người khác. Mọi hành vi phạm tội nói chung đều nằm trong tầm ngắm. Tóm lại, sau khi liệt kê trần trụi các sự thật, email sẽ kết thúc bằng câu: "Vì nền hòa bình thế giới, chúng tôi khẩn thiết yêu cầu bạn chấm dứt hành vi này".
Nếu không tuân theo email đó ── tức là không chịu hối cải ── thì kẻ đó sẽ gặp bất hạnh. Đó là toàn bộ nội dung của lời đồn.
Điều khiến CLB Kiến tạo khác biệt với những truyền thuyết đô thị thông thường nằm ở tính cụ thể của những tai ương ập đến. Ví dụ, bằng chứng về việc làm xấu xa bị in ra và rải khắp trường, hay bằng cách nào đó giáo viên và phụ huynh biết được tường tận sự việc. Trong quá khứ, đã có trường hợp cảnh sát vào cuộc nhờ sự tố cáo của CLB Kiến tạo. Những trừng phạt mang tính thực tế và xã hội này gieo rắc nỗi sợ hãi gần gũi hơn nhiều so với mấy lời nguyền rủa mơ hồ.
Giữa lớp học ồn ào, Kaya tập trung thính giác để nghe ngóng cuộc trò chuyện giữa cô nàng đuôi ngựa và cô nàng tóc bob. Nhưng hai người họ thì thầm quá nhỏ, cậu chỉ nghe được vài từ đứt quãng.
Dù sao đi nữa, cả hai cô nàng đều đã nhận được email có tiêu đề "Thư kêu gọi hợp tác vì hòa bình thế giới". Khi Kaya lén quan sát bằng một mắt, cậu thấy vẻ mặt của cô gái tóc bob trở nên gay gắt. Còn cô gái tóc đuôi ngựa thì Kaya không nhìn thấy mặt. Hai người họ đang tranh luận điều gì đó với bầu không khí đầy căng thẳng.
Chẳng bao lâu sau, cô gái tóc bob cất tiếng, to hơn lúc nãy một chút và đầy vẻ khó chịu:
"Đồ giả đấy. Mấy thứ này toàn lừa đảo."
── Không đâu. Là hàng thật đấy.
Kaya thầm đáp trả trong lòng rồi lại nhắm mắt.
Thành phố này có rất nhiều thành viên của CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới. Họ đa dạng về độ tuổi và giới tính, và mạng lưới liên lạc của họ có thể coi là chân tướng của CLB. Tuy nhiên, hiện tại, chỉ có hai người quản lý nắm quyền gửi "Thư yêu cầu".
Một trong số đó chính là Kaya.
Tiếng chuông reo lên, cô gái tóc bob quay về chỗ ngồi. Cô nàng đuôi ngựa nắm chặt chiếc điện thoại dưới ngăn bàn. Giáo viên dạy Toán bước vào lớp, lúc này Kaya mới chịu nhấc má khỏi chiếc cặp.
Trong khi giáo viên đang viết bảng, Kaya cẩn thận kiểm tra điện thoại của mình.
CLB Kiến tạo sở hữu một trang web. Đó là một trang web tối giản với biểu tượng trái đất được cách điệu hóa nằm trơ trọi giữa trang chủ trắng trơn. Khi nhấp vào biểu tượng trái đất, màn hình sẽ chuyển sang giao diện nhập liệu. Nếu nhập tên hoặc địa chỉ email của mình vào đó, người ta có thể xác định xem email mình nhận được có thực sự đến từ CLB Kiến tạo hay không.
Có vẻ như cả hai cô gái kia đều đã nhập địa chỉ email để kiểm tra.
Thành phố này không có bắt nạt. Không phải là hoàn toàn không có, nhưng chúng sẽ biến mất ngay khi vừa mới nhen nhóm.
CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới đang hoạt động bình thường.
*
Trên đường về, cậu thường đi cùng Akiho Shiori.
Không phải là có hẹn trước, nhưng người nào ra khỏi trường trước sẽ ghé vào những địa điểm cố định theo lộ trình, và người còn lại sẽ đi theo sau. Nếu không có ở cửa hàng tiện lợi cách trường khoảng 200 mét thì sẽ ở hiệu sách trong khu phố mua sắm, nếu không có ở hiệu sách thì sẽ ở công viên phía sau đó, cứ thế mà tìm.
Hôm nay ── Thứ Tư, ngày 21 tháng 10. Kaya bắt kịp Akiho tại công viên nằm sau khu phố mua sắm. Cô đang ngồi chính giữa băng ghế, vẻ mặt lạnh tanh uống lon Fanta Orange.
Nếu không mặc đồng phục, Akiho trông chẳng giống nữ sinh cấp ba chút nào, cô là một thiếu nữ có vóc dáng thấp bé. Một nửa lý do khiến hai người không hẹn cùng nhau về nhà nằm ở chiều cao của cô. Nửa còn lại là do chiều cao của Kaya. Kaya cũng thuộc dạng nhỏ con so với học sinh cấp ba, nên khi đứng cạnh Akiho trông lại quá xứng đôi. Chẳng những giống học sinh cấp hai, mà trông họ cứ như một cặp đôi tiểu học vậy. Nếu chỉ là nhìn nhầm thì không sao, nhưng việc bị bạn cùng lớp trêu chọc vì chuyện đó rất phiền phức, nên ở trường họ luôn giữ khoảng cách.
Kaya không lên tiếng, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Akiho. Cô cũng chẳng buồn chào hỏi, chỉ khẽ đẩy gọng kính và bắt đầu nói:
"Quả nhiên, tớ vẫn thấy lấn cấn."
Giọng của Akiho trái ngược với ngoại hình, trầm thấp và nghe rất người lớn. Vốn dĩ ngoài ngoại hình ra, mọi thứ khác ở Akiho đều già dặn trước tuổi. Từ nét mặt, cử chỉ lơ đễnh, cho đến những bộ quần áo hơi trẻ con cô mặc ngày nghỉ hay mái tóc cắt ngắn kiểu "đầu nấm". Có lẽ cô đã tự nhìn nhận bản thân một cách khách quan để chọn trang phục và kiểu tóc phù hợp nhất. Việc không cố gồng mình tỏ ra trưởng thành, thiển nghĩ, cũng là một trong những phẩm chất của người lớn.
Cô nói tiếp:
"Email lần này, chẳng phải gửi đi hơi sớm sao?"
Akiho Shiori là người duy nhất ở cùng trường mà Kaya có thể gọi là bạn.
Và cũng giống như Kaya, cô đảm nhận vai trò quản lý của CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới.
"Sự phớt lờ là quá đủ cho một vụ bắt nạt ngầm rồi. Hơn nữa nếu các cô ả chịu thay đổi thái độ thì CLB Kiến tạo sẽ không làm gì thêm. Chẳng ai bị thiệt cả."
"Cậu không cần phải nói mấy lời khách sáo với tớ đâu."
"Là lời thật lòng đấy."
Khẳng định xong, Kaya mới bổ sung thêm. Quả thực, có nói dối Akiho cũng chẳng được tích sự gì.
"Nhưng cũng là vì tớ muốn khởi động lại CLB Kiến tạo."
"Ồ. Cậu thuộc kiểu người có quyền lực trong tay là ngứa ngáy không chịu được sao?"
"Nếu không duy trì hoạt động thì tin đồn sẽ biến mất ngay thôi."
Vốn dĩ, CLB Kiến tạo được lập ra để tự vệ. Nó là công cụ để khiến những kẻ gây bất lợi cho nhóm Kaya phải im lặng với rủi ro và chi phí thấp nhất có thể. Hình thức hiện tại, chỉ cần một email là bịt miệng được đối phương, gần như là lý tưởng, nhưng đáng tiếc là khó có thể nói nó tốn ít chi phí vận hành.
Để CLB Kiến tạo hoạt động bình thường, cần có cộng tác viên trên khắp thành phố. Việc giám sát cả những hành vi xấu xa không liên quan đến nhóm Kaya cũng là để thu hút những cộng tác viên này. Đa phần cộng tác viên từng là "nạn nhân" theo một nghĩa nào đó. Nếu CLB Kiến tạo không tiếp tục cứu giúp người khác, sẽ rất khó duy trì chức năng. Cũng có những thành viên tham gia vì tò mò, nhưng ngay cả với họ cũng cần mang lại chút cảm giác thành tựu vừa đủ.
Nhưng Akiho có vẻ không hài lòng.
"Chẳng phải đã ổn định lắm rồi sao? Trong thành phố này làm gì có học sinh cấp hai cấp ba nào không biết đến CLB Kiến tạo. Tớ nghĩ có bỏ mặc hai, ba tháng cũng chẳng vấn đề gì."
"Nếu vậy thì điều tiếp theo cần cảnh giác là sự lộng hành của người nhà. Thực tế là đã bắt đầu xuất hiện những thành viên bịa đặt oan sai rồi đấy."
Đã sử dụng một số lượng lớn người không xác định thì đây là vấn đề đã được dự báo trước. Dù là việc xấu giả mạo nhưng nếu dùng sức mạnh số đông áp đảo thì cũng sẽ trông như sự thật. Chỉ cần là kẻ mình hơi không ưa, nếu cho nhiều người giám sát thì kiểu gì cũng tìm ra một điểm yếu.
"Cậu định làm thế nào?"
"Xử lý triệt để những kẻ không bị oan."
"À. Ra là vậy."
Kẻ gây rối lần này là bạn cùng lớp. Việc xác minh nội dung yêu cầu là sự thật rất đơn giản.
Akiho phát ra tiếng ực trong cổ họng khi uống Fanta Orange, rồi nhíu mày.
"Nhưng thế thì đâu giải quyết được tận gốc rễ?"
"Thế nên tớ mới tạo ra cái gọi là 'cơ chế tự thanh lọc'. Chắc tiêu chuẩn sẽ là chia thành viên thành các nhóm để giám sát lẫn nhau. Nhưng nếu không khéo léo thì sẽ dẫn đến đấu đá nội bộ mất."
"Hừm. Nghe có vẻ vất vả nhỉ."
"Cậu làm đi. Cậu giỏi hơn tớ mà."
"Không làm ngay được đâu. Tớ đang bận 'phá đảo' một con game."
"Cái này cũng giống game thôi mà. Với lại, để thứ chúng ta cùng tạo ra với Toma bị phá hủy, cậu không thấy tiếc sao?"
"Tớ không quan tâm."
"Thế nên tớ mới bảo phe Biscuit chẳng nhờ vả được tích sự gì."
CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới có ba thành viên ban đầu. Kaya, Akiho, và Toma. Người đặt cái tên dài dòng và kém hiệu quả này chính là Toma.
Cả ba đều là fan cuồng của bộ anime "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit", nhưng giữa Kaya và Toma - những kẻ ngưỡng mộ Water, và Akiho - người thuộc phe Biscuit, có sự khác biệt nhất định về tư tưởng. Kaya và Toma thường xuyên ganh đua, cố chấp với nhau dù là chuyện nhỏ nhặt nhất, trong khi Akiho thường đứng ngoài quan sát với vẻ thấu đáo. Tất cả đều là thì quá khứ. Thời gian ba người còn bên nhau là hai năm trước, khi còn là học sinh năm cuối cấp hai.
Có lẽ phản ứng lại cái tên Toma, Akiho lầm bầm như để biện minh "Nhắc mới nhớ", rồi đưa tay vào túi bên hông cặp sách.
"Cái này, tính sao đây?"
Cô lấy ra một phong bì. Mặt trước có in tên người nhận và một biểu tượng hình tròn kỳ lạ. Giống hệt lá thư đã gửi đến chỗ Kaya, đó là thư mời tham gia một "trò chơi" bí ẩn.
── Để vinh danh công lao quy hoạch và điều hành CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới.
Nếu là thư mời với danh nghĩa đó, thì việc cả Kaya và Akiho cùng nhận được là điều dễ hiểu. Nhưng dòng chữ đó khiến người ta lạnh sống lưng. Bởi vì họ đã rất cẩn trọng để không ai biết rằng cả hai là người lên kế hoạch và điều hành.
Akiho lật mặt sau phong bì. Tên người gửi là Ủy ban Điều hành Kamisaki.
"Cái này đọc là Kamisaki nhỉ?"
"Chắc vậy. Nhưng tớ tìm kiếm trên mạng thì không ra kết quả nào."
"Tên giả à?"
"Nếu vậy thì phía bên kia có lý do để che giấu thân phận."
"Chà, chắc là thế rồi. Trò đùa chăng?"
"Có thể những kẻ từng bị CLB Kiến tạo gửi mail đã bắt tay nhau để gài bẫy chúng ta."
"Nếu thế thì cách làm này chẳng phải quá phô trương sao? Bên này chỉ cần lộ danh tính là bị bao vây rồi give up ngay."
"Chính vì phô trương nên mới đáng sợ. Có thể bọn họ không thỏa mãn với việc trả thù đơn thuần. Hơn nữa địa điểm tập trung cũng rất kỳ quặc."
Trong thư mời viết rằng hãy đến chung cư Sky Heights vào Chủ nhật ngày 1 tháng 11. Việc chung cư đó có thực đã được xác nhận trên web. Chỉ trong phong bì của Kaya mới có chìa khóa căn hộ, nhưng không biết đó có phải là chìa khóa thật hay không.
"Bước vào một căn chung cư không rõ nguồn gốc chẳng phải là để mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm sao. Có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Việc bắt chúng ta tự mở khóa cũng rất lạ. Có thể bọn họ định dàn cảnh chúng ta xâm nhập bất hợp pháp rồi tuyên bố là phòng vệ chính đáng."
"Đúng là tớ không muốn vào chung cư của người khác chút nào. Cảm giác cứ bẩn bẩn sao ấy."
"Tuy nhiên cũng không thể lờ đi được. Đối phương biết địa chỉ của chúng ta. Dù thư mời này là giả, nhưng biết đâu họ đang tiến hành kế hoạch thực sự trong lúc thu hút sự chú ý của chúng ta."
"Cậu suy diễn quá đà rồi đấy."
"Ai sẽ chứng minh cho tớ là suy diễn quá đà hay không đây?"
Kaya Ayumu tự nhận mình là một kẻ hèn nhát.
Đừng nói đến chuyện bị người lạ bắt chuyện, chỉ đi lướt qua nhau thôi cậu cũng thấy hơi sợ. Đi dưới biển hiệu quảng cáo cậu cứ thon thót lo nó rơi xuống đầu. Cậu không hiểu tại sao khi sang đường, người ta nhìn phải nhìn trái, rồi nhìn phải lần nữa nhưng lại không nhìn trái thêm lần nữa. Cậu cũng không biết khi nào thì nên dừng lại sự lo lắng đó.
"Tớ ấy mà, từ lúc thành lập CLB Kiến tạo, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ một ngày nào đó sẽ bị trả thù."
"Chuyện đó có gì đáng để ưỡn ngực tự hào đâu."
"Hèn nhát chính là niềm kiêu hãnh của tớ."
Bởi vì cậu không muốn chết, cũng ghét bị đau. Nếu thế thì cần gì dũng khí.
Akiho uống cạn lon Fanta Orange, ném cái lon rỗng vào thùng rác bên cạnh băng ghế.
"Vậy, lá thư mời đó tính sao?"
"Tham gia. Tất nhiên rồi."
"Tạm thời cho tớ hỏi lý do được không?"
"Bỏ mặc nó còn đáng sợ hơn. Với lại ──"
Cậu nhớ lại hình ảnh đính kèm trong email cuối cùng mà Toma gửi. Trong bức ảnh đó chắc chắn có chụp thứ giống hệt lá thư mời đã gửi đến cho nhóm Kaya. Một phong bì có in biểu tượng hình quả trứng méo mó với vài đường gạch chéo bên trong.
"Với lại?"
Akiho giục cậu nói tiếp.
"Tính tổng thành tích thì tớ vẫn đang thua cậu ta. Cứ thế này thì cay cú lắm."
Mấy chuyện đó, thực ra thế nào cũng được. Toma có thể làm được bất cứ điều gì, nhưng cậu cũng chẳng thấy cay cú vì chuyện đó. Điều khiến cậu bận tâm mãi là nội dung email cuối cùng mà tên đó gửi.
── Cuối cùng tớ cũng sắp tìm thấy ý nghĩa của sự sống.
Cái quái gì vậy chứ. Nếu email đó không phải là nói dối, thì cậu muốn biết phần tiếp theo.
Akiho cười như thể bó tay.
"Vậy thì, chúng ta hãy vừa run rẩy sợ hãi vừa chuẩn bị một cách thái quá nhé?"
"Với sự chuẩn bị của kẻ hèn nhát, không có từ nào gọi là thái quá cả."
Còn khoảng mười ngày nữa mới đến ngày hẹn.
Nếu đã xác định được việc cần làm, nỗi sợ hãi cũng sẽ vơi đi phần nào.
*
Chẳng mấy chốc trời đã ngả chiều, hai người đứng dậy khỏi băng ghế công viên.
Trên đường về, Akiho thường đi trước một bước. Cô bước đi với sống lưng thẳng tắp. Dù là một cô gái nhỏ nhắn, nhưng lại đường hoàng như một con thú mạnh mẽ đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Nhìn vào sau gáy cô ấy, Kaya cảm thấy an tâm hơn một chút. Về lá thư mời rõ ràng là mờ ám kia, và cả những chuyện linh tinh khác nữa, dù không quên hẳn nhưng cũng bớt lo âu.
Vẫn nhìn về phía trước, Akiho nói như thể không có chuyện gì.
"Lá thư mời đó."
"Hửm?"
"Nếu là Toma, chắc cậu ấy sẽ vui sướng nhảy cẫng lên mà tham gia ấy nhỉ."
"Tên đó thích game mà."
Đúng hơn là, có lẽ cậu ta thích một nơi có thể thử nghiệm toàn bộ năng lực của mình. Toma có thể làm được mọi thứ. Bắt đầu cái gì cũng giỏi ngay lập tức. Chắc vì thế mà ngày nào trông cậu ta cũng có vẻ hơi buồn chán.
Akiho không quay mặt lại, cười khẽ.
"Không phải. Tớ đang nói về cậu đấy."
"Tớ á?"
"Nếu Toma còn ở đây, chẳng phải cậu cũng sẽ tận hưởng cái thư mời kỳ quái này sao?"
Sao nhỉ. Không biết nữa.
Từ hồi Toma còn ở đây, Kaya vẫn luôn nhát gan y như bây giờ.
"Cảm giác như tớ sẽ đùn đẩy mấy chuyện phiền phức kiểu này cho cậu ta ngay lập tức."
"Nhưng Toma chắc chắn sẽ lôi cậu vào cuộc. Và cậu chắc chắn cũng sẽ không từ chối."
Kaya không hiểu rõ lắm ý của Akiho. Toma không còn ở đây nữa, nên giả thiết đó có vẻ vô nghĩa.
"Thì sao?" - Kaya hỏi cộc lốc.
"Không có gì." - Akiho cũng trả lời ngắn gọn.
Cứ thế, hai người im lặng bước đi. Nếu là bình thường, cậu chẳng thèm bận tâm đến sự im lặng của cô ấy, nhưng lúc này cậu lại thấy hơi khó chịu. Cảm giác như một đoạn văn bản quên đánh dấu chấm câu, cứ lơ lửng giữa chừng.
Gặp đèn đỏ ở ngã tư tiếp theo, cả hai dừng bước. Akiho đổi chủ đề.
"Hoàng hôn ấy, tớ không thích lắm."
Kaya cũng không muốn cố tiếp tục câu chuyện về Toma. Cậu lơ đãng ngước nhìn bầu trời chiều và đáp:
"Đúng là cái giờ mà mọi vật nhìn không rõ ràng này thật khó chịu."
Vì thế, cậu ghét thời khắc chạng vạng. Cậu còn ghét bóng đêm hơn nữa. Cậu muốn mọi thứ phải được nhìn thấy rõ ràng, sạch sẽ. Dù là gì đi nữa, những thứ không rõ ràng đều đáng sợ.
Akiho nhìn chằm chằm vào đèn đỏ.
"Tớ không nói theo nghĩa đó."
"Vậy nghĩa là sao?"
"Sao nhỉ, việc bảo cái này đẹp, chẳng phải rất kỳ lạ sao."
"Vậy hả? Tớ thì thấy hoàng hôn cũng đẹp mà."
Tuy ghét việc tầm nhìn bị hạn chế, nhưng ví dụ như ảnh chụp bầu trời hoàng hôn chẳng hạn, cậu vẫn thấy đẹp một cách thành thật. Cậu thích màu sắc của nó.
"Nhưng mà, cảm giác buồn buồn sao ấy. Những thứ buồn bã mà lại trông đẹp đẽ, thì thật kinh khủng."
Kaya không đáp lại lời nào đặc biệt.
Thú thật, Kaya không hiểu lắm cái cảm giác nhìn hoàng hôn mà thấy buồn. Màu sắc bầu trời và cảm xúc chẳng liên quan gì đến nhau. Trời xanh vào mùa khí hậu tốt khiến người ta vui vẻ, nhưng không phải do bầu trời thế nào, mà chỉ là vì có thể tưởng tượng ra một ngày dễ chịu thôi.
Akiho quay lại.
Trong ánh sáng nhập nhoạng bóng đổ, cô mỉm cười với vẻ mặt khó hiểu.
"Toma giống như ánh hoàng hôn vậy."
Cô nói.
"Vậy sao."
Kaya trả lời qua loa cho xong chuyện. Với Kaya, Toma giống như bầu trời xanh thẳm giữa ngày hè oi ả. Cậu hình dung ra bầu trời mà chiếc máy bay Flyer của anh em nhà Wright đã bay lượn trong tâm trí tên đó.
Phía sau Akiho, đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh. Kaya bước đi trước, Akiho chậm hơn một bước. Thế là vai hai người lại song song.
Akiho Shiori là một thiếu nữ kỳ lạ.
Nếu không phải ở riêng với Kaya, cô ấy sẽ cư xử vui vẻ hơn nhiều. Cô diễn vai một học sinh ưu tú theo nghĩa thông thường một cách xuất sắc, và có rất nhiều bạn bè. Không, có lẽ đó thậm chí chẳng phải là diễn xuất. Chỉ là con người thật của cô ấy có nhiều khía cạnh mà thôi.
Akiho chắc chắn không có lý do gì để giao du với Kaya. Cả chuyện thư mời, cả chuyện CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới. Đó là những thứ Kaya tạo ra để có thể sống yên ổn nhất có thể, nhưng Akiho hoàn toàn có thể bảo vệ sự bình yên của mình bằng cách khác. Một cách khéo léo, chẳng tốn chút công sức nào.
Vì thế thỉnh thoảng, cậu lại trăn trở liệu mình có đang lôi kéo cô bé này vào những rắc rối không đáng có hay không. Dù không nói ra ── có một lần cậu thử nói và bị mắng té tát nên đành im lặng ── nhưng trong thâm tâm cậu vẫn để ý.
Vừa băng qua vạch kẻ đường, Akiho vừa nói:
"Tớ cũng thấy hoàng hôn đẹp mà."
"Vậy à."
"Vì thế nên tớ mới không thích."
"Chả hiểu gì cả."
"Chắc rồi. Vì rốt cuộc cậu thuộc phe Water mà."
Kaya quay sang để nhìn mặt Akiho, nhưng cô đã rảo bước nhanh hơn và lại vượt lên trước một bước. Vì thế cậu vẫn không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Phe Water hay phe Biscuit. Đây là chủ đề quan trọng đối với Kaya và Akiho, cũng như với Toma. Trước đây, có một lần duy nhất, khi cậu nói về cảm giác tội lỗi của mình với Akiho cũng vậy. Cậu đã hỏi liệu cô có nên hạn chế tham gia tích cực vào CLB Kiến tạo hay không.
Akiho lúc đó đã ném cho cậu một ánh nhìn cáu kỉnh thẳng thắn hiếm thấy ── nói đúng hơn là ánh nhìn khinh miệt ── và nói:
── Water mà lại đi tâm sự chuyện đó với Biscuit sao?
Không nói. Nhưng cậu cũng không hiểu lý do tại sao lại không.
"Cách nói chuyện của Biscuit, đôi lúc thật sự rất thiếu thân thiện."
Kaya lầm bầm về phía tấm lưng nhỏ nhắn của Akiho.
*
Bộ anime truyền hình "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit" là một tác phẩm đặc biệt.
Có điều, trong mắt đại chúng, cái sự "đặc biệt" ấy chủ yếu mang nghĩa tiêu cực.
Trước hết, chẳng ai hiểu nổi mục đích của nó. Dù được phát sóng vào khung giờ chiều tối để đón đầu đám học sinh tiểu học tan trường, bộ anime này rõ ràng không hề có ý định vẽ nên một câu chuyện khiến lũ trẻ phải háo hức hay rộn ràng.
Thiết lập của phim rất đơn giản. Nhân vật chính Water, một cựu cảnh sát trưởng, cùng với cô bạn đồng hành là thiếu nữ Biscuit, du hành qua một hành tinh sa mạc. Đi đến đâu, cả hai lại bị cuốn vào vô số rắc rối ở đó. Nếu chỉ nghe qua thì nó chẳng khác nào một bộ anime chính đạo dành cho thiếu nhi. Thế nhưng, những gian khổ được khắc họa trong tác phẩm lại quá đỗi hiện thực, tuyệt nhiên không thấy chút ngọt ngào con trẻ nào.
Ở đất nước nọ, những đứa trẻ bị cách ly vì bệnh truyền nhiễm run rẩy trước nỗi cô đơn còn đáng sợ hơn cả cái chết; ở một đất nước khác, bạo loạn nổ ra xoay quanh vấn đề tiếp nhận người tị nạn.
Và Water cùng Biscuit không giải quyết được tất cả các vấn đề. Việc gì làm được thì làm, việc không làm được thì đành buông xuôi. Ví dụ, ngay cả khi đối đầu với những kẻ ác rành rành, không phải lúc nào nhân vật chính cũng chiến thắng. Water là một tay súng cự phách, nhưng một mình anh ta chỉ đối phó được hai, ba tên là cùng; hễ bị số đông bao vây là lại phải vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết. Số tập phim có kết thúc hạnh phúc chỉ nhỉnh hơn một nửa chút đỉnh. Các nhân vật thản nhiên phun ra những lời triết lý cao siêu, và chuyện một tập phim hoàn toàn vắng bóng cảnh hành động cũng chẳng phải là hiếm.
Bởi vậy, lẽ dĩ nhiên là tỷ suất người xem vô cùng thảm hại. Tập đầu tiên đạt đỉnh, rồi từ đó cứ tụt dốc không phanh. Có tin đồn rằng theo chỉ đạo của đài truyền hình, kế hoạch phát sóng ban đầu gồm 26 tập đã bị cắt bớt hai tập. Chính vì thế, mấy tập cuối vốn đã khó hiểu lại càng trở nên rối rắm hơn. Nghe đâu tỷ suất người xem tập cuối đã lập kỷ lục thấp nhất trong lịch sử các anime chiếu cùng khung giờ.
Đó là lý do vì sao "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit" thường bị coi là một tác phẩm thất bại. Xét trên khía cạnh thương mại, đúng là như vậy, tôi không thể phủ nhận và cũng chẳng muốn phủ nhận.
Nhưng mà.
Đối với Kaya Ayumu, tác phẩm này lại đặc biệt theo một ý nghĩa hoàn toàn khác. Cậu tin rằng cái khoảnh khắc cậu ngồi thụp xuống trong tiệm băng đĩa thuê khi được bố mẹ dẫn đi hồi nhỏ, bỏ qua tất cả những bộ anime nổi tiếng để với lấy cuốn băng nằm lăn lóc ở góc trong cùng của kệ dưới cùng ấy, đã định hình nên cách sống của chính mình.
Với một bộ phận người hâm mộ cuồng nhiệt, "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit" là một tuyệt phẩm lay động tâm can không chút nghi ngờ. Đó là câu chuyện khiến khán giả phải rơi lệ giữa những bi kịch, nhưng không phải vì bi thương. Nó không chỉ tàn khốc, mà còn mang một thông điệp thiết tha, dịu dàng và đầy nhiệt huyết.
── Hãy sống.
Water đã lặp đi lặp lại điều đó.
Hãy chiến đấu mà sống. Dù có phải chạy trốn cũng phải sống. Dù thua cuộc thảm hại cũng phải sống. Không phải mọi thứ đều sẽ suôn sẻ. Đến anh hùng cũng chẳng phải vạn năng. Hiện thực vốn khắc nghiệt, phải bò lê lết dưới đất thì thật thảm hại, và đôi khi sống còn đau đớn hơn cả cái chết. Có những lúc tình bạn tan vỡ, tình yêu bất lực, và nỗ lực chưa chắc đã được đền đáp. Dù vậy, hãy sống.
── Để làm gì?
Có ai đó đã hỏi. Một câu hỏi lặp đi lặp lại như một điệp khúc.
Và Water luôn trả lời bằng cùng một câu nói:
── Đừng có chết khi còn chưa hiểu được điều đó.
Trong tác phẩm, không một người chết nào chấp nhận cái chết của mình. Cậu bé định hy sinh mạng sống để trả thù cho mẹ đã chết khi thì thào: "Mình phải sống vì mẹ." Chàng thanh niên sinh ra và lớn lên trong khu ổ chuột, cả đời đánh cược mạng sống để kiếm tiền, đã chết khi gào lên: "Tao còn chưa được ăn một bữa no." Vị cảnh sát trưởng dẫu biết là liều lĩnh vẫn đứng lên chống lại bọn ác ôn, đã chết trong nước mắt: "Ra là thế, lẽ ra mình nên chạy trốn."
Bộ anime này chưa từng một lần miêu tả cái chết đẹp đẽ. Chỉ có những giọt nước mắt của người ở lại là đẹp mà thôi.
Mãi rất lâu sau này, Kaya mới biết rằng đạo diễn kiêm biên kịch của phim đã mất đi đứa con trai đang học cấp hai. Điều đó không làm thay đổi đánh giá của Kaya về tác phẩm. Cậu chỉ lặng lẽ chấp nhận. Bởi lẽ câu thoại "Hãy sống" của Water, thay vì là lời khuyên răn của người lớn nhìn xuống đứa trẻ, lại nghe giống như lời khẩn cầu của một kẻ đang ngước nhìn bầu trời từ dưới đáy hố sâu tăm tối.
Kaya Ayumu vẫn chưa tìm ra lý do vì sao mình không được phép chết.
Chính vì thế, cậu quyết định phải sống sót bằng mọi giá cho đến khi thấu hiểu điều đó.
2
Dù có sục sạo điều tra đến đâu, thông tin về "Ủy ban Điều hành Kamisaki" vẫn bặt vô âm tín.
Kaya đã bịa ra một lý do thích hợp để nhờ cậy cả CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới, nhưng hầu hết đều công cốc. Cậu chỉ nhận lại được câu nói của Akiho: "Nếu có cơ chế tự thanh lọc thì cậu là thứ bị tống khứ đi đầu tiên đấy."
Manh mối duy nhất tìm ra được là chủ sở hữu của căn hộ chung cư được chỉ định. Một người tên là Izunome Souichi, chủ sở hữu từ khoảng sáu năm trước khi chung cư được xây dựng. Chức danh là nhạc sĩ hiện đại. Có vẻ như ông ta sáng tác nhạc cho các tác phẩm video.
CLB Kiến tạo chưa từng gửi mail cho Izunome. Kaya đã lập danh sách đầy đủ nên không thể nhầm được. Họ có thể thay đổi họ tên, nhưng tìm kiếm theo tên thôi cũng không ra kết quả nào. Izunome chưa kết hôn và có vẻ cũng không có người thân thích sống gần đó. Không tìm thấy mối liên hệ cụ thể nào với CLB Kiến tạo. Tuy nhiên, nếu bắt đầu tính đến khả năng là bạn bè hay người yêu thì có mà tìm đến tết.
"Đi gặp Izunome-san thôi." - Kaya Ayumu nói.
Ngày 30 tháng 10, thứ Sáu. Hai ngày trước ngày được chỉ định trong thư mời.
Trên đường đi học về, Akiho đi bên cạnh nghiêng đầu hỏi.
"Khi nào?"
"Ngay bây giờ."
"Về muộn bữa tối là mẹ tớ sẽ khó chịu đấy."
"Thế thì gay go thật. Nếu ra ga ngay bây giờ thì sẽ kịp chuyến tàu khởi hành sau mười lăm phút nữa."
"Bố tớ cũng tò mò soi mói một cách kỳ lạ. Tớ chẳng có ý định giấu giếm gì, nhưng cứ bị hỏi là lại chẳng muốn trả lời, sao thế nhỉ."
"Chẳng phải là chút tâm lý phản nghịch nhẹ sao? Nhân tiện, nếu kéo dài đến ngày mai thì sẽ là sát ngày hẹn. Thời điểm đó hơi lộ liễu nên cảm giác hơi ghê."
"Tiện thể thì mẹ tớ muốn được gọi là 'Mama', còn bố tớ thì lại ghét bị gọi là 'Papa'. Tớ muốn họ thống nhất cách gọi."
Akiho vẫn lạnh nhạt như mọi khi.
Kaya của hai năm trước thường xuyên tranh cãi những chuyện vặt vãnh với Toma, và những lúc như thế, cả hai nhất định đều muốn kéo Akiho về phe mình. Nhưng vì cô nàng về cơ bản chẳng thiên vị ai, nên cả hai đều phải tìm cách mua chuộc.
Truyền thống đó vẫn tiếp diễn ngay cả khi Toma không còn ở đây.
"Một cái bánh Mont Blanc giới hạn theo mùa của Étranger thì sao?"
"Cho phép tớ gọi theo set nhé?"
"Giá bao nhiêu nhỉ?"
"850 yên."
"Okay."
Thế là chốt.
*
Căn chung cư được chỉ định nằm ở tỉnh bên cạnh.
Ngồi trên tàu điện, Kaya vừa nghe nhạc nền của "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit" trên máy nghe nhạc, vừa ngắm nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ. Giữa đường, tàu chạy dọc bờ biển khoảng mười phút. Trời đã chập choạng tối, trong bầu trời xanh nhạt mờ sương, chỉ có những đám mây nằm dài gần đường chân trời là đang tỏa sáng màu vàng nhạt. Có lẽ vì quá xa nên những đám mây trông như bất động.
Akiho ngồi bên cạnh đọc truyện tranh trên điện thoại một lúc, rồi bắt đầu gật gù ngủ gà ngủ gật. Sự thong dong của cô ấy khiến cậu thấy ghen tị.
Cuối cùng tàu cũng vào đến ga mục tiêu. Kaya lay Akiho dậy rồi xuống sân ga. Nhà ga cũng khá lớn. Có lẽ đang tái quy hoạch mạnh mẽ nên phía trước nhà ga ngổn ngang công trình lớn.
Khi qua cửa soát vé, mặt trời đã xuống khá thấp. Những tòa nhà nhuộm màu tối sẫm trông như một khối bóng đen khổng lồ. Thành phố xa lạ khiến người ta cảm thấy đôi chút rợn ngợp. Bên cạnh, Akiho lầm bầm vẻ chán chường: "Mấy cái khu trước nhà ga kiểu này chẳng có gì mới mẻ cả. Toàn là chuỗi cửa hàng giống hệt nhau."
Hai người vừa đi vừa kiểm tra bản đồ trên smartphone.
Qua cầu, đi dọc theo con đường ven sông là vào đến khu dân cư. Những ngôi nhà dân có thiết kế na ná nhau xếp thành hàng. Đi xa hơn chút nữa, có thể thấy vài tòa chung cư. Một trong số đó là đích đến. Một tòa chung cư bảy tầng, không lớn lắm.
Lối vào ốp gạch khá rộng rãi, tạo ấn tượng sang trọng. Chắc là chung cư gia đình để bán chứ không phải cho thuê. Kaya kiểm tra hòm thư trước. Nơi được chỉ định là một căn phòng ở tầng cao nhất. Phòng 701. Nhưng trên đó không ghi tên chủ hộ.
Hướng mắt về phía cửa tự động, Akiho hỏi ngắn gọn.
"Chìa khóa?"
"Tớ có mang. Nhưng mà, trước tiên phải thử cái này đã."
Kaya đứng trước chuông cửa. Cậu định lấy tay che camera, nhưng với đối phương đã biết cả địa chỉ nhà mình thì chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu nhấn nút, tiếng chuông ngân dài vang lên. Không có phản hồi.
"Vắng nhà à?"
"Có thể."
Kaya tiếp tục bấm chuông thêm hai lần nữa. Nhưng không có vẻ gì là đối phương sẽ trả lời.
"Làm thế nào đây?"
"Lên tận cửa phòng xem sao. Nếu thực sự không có ai thì lục soát sơ qua. Akiho cũng đi cùng lên trên đi. Canh chừng trước thang máy."
"Chẳng lẽ cậu đang sợ đấy à?"
"Tất nhiên."
Kaya tự nhận mình là một kẻ hèn nhát đúng nghĩa.
Nhìn hoàng hôn hay đón bình minh, cậu đều cảm thấy bất an. Nỗi sợ hãi càng lớn thì hành động càng trở nên táo bạo. Cái gọi là "cùng tắc biến", hay chuột cùng sào cắn mèo. So với việc phải đáp lại lời mời mọc đầy ám muội vào ngày kia, thì làm liều ngay bây giờ vẫn còn tốt hơn. Cứ phải tiếp tục sống trong sợ hãi suốt hai ngày tới thì khổ sở lắm, nên cậu muốn có câu trả lời ngay cho xong.
── Việc quan sát bản thân với con mắt lùi lại như thế này, có lẽ cũng là một kiểu chạy trốn của cậu.
Cậu cắm chìa khóa vào ổ khóa bên cạnh chuông cửa.
Cậu cũng đã nghĩ đến khả năng lá thư mời đó toàn là dối trá. Nhưng chìa khóa khớp. Tiếng máy móc vang lên và khóa mở.
"Đi thôi." - Kaya nói.
Tất nhiên là với giọng run rẩy.
Trong lúc chờ thang máy, cậu trao đổi nhanh với Akiho. Kaya sẽ vào phòng, Akiho canh thang máy ở tầng bảy. Nếu thang máy chuyển động, cô sẽ gửi ngay một tin nhắn trống, nếu nó lên cao hơn tầng bốn thì gọi điện thoại, Kaya sẽ trả lời. Nếu thang máy đi qua tầng sáu, Akiho sẽ ngắt cuộc gọi ngay lập tức.
Sơ đồ căn hộ chung cư đã có trong tay từ trước. Tầng bảy chỉ có hai căn, cửa của hai căn nằm ở hai bên trái phải nhìn từ thang máy. Bên trái là phòng 701. Nếu người bước ra từ thang máy đi về hướng đó, Akiho sẽ bắt chuyện để câu giờ, trong lúc đó Kaya sẽ tẩu thoát qua cầu thang thoát hiểm ở ban công.
"Sẽ để lại dấu vết đấy."
Nghe Akiho nói, cậu khẽ gật đầu. Dù có lục soát cẩn thận đến đâu thì cũng không thể khóa lại cửa ban công được.
"Nếu thành ra thế, tớ sẽ ra đầu thú với cảnh sát."
Xâm nhập gia cư bất hợp pháp là tội phạm không thể chối cãi. Nhưng lần này có thư mời kèm chìa khóa. Nếu chỉ vào thôi thì cũng có cách bào chữa. Cả hai đều là vị thành niên, dù không hoàn toàn vô tội nhưng chắc cũng chỉ bị nhắc nhở. Việc lôi cảnh sát vào cuộc, xét về mặt bảo vệ bản thân, sẽ có lợi cho sau này.
Cuối cùng cửa thang máy cũng mở. Hai người cùng bước ra.
"Từ xưa, hễ dính đến Toma là cậu lại làm chuyện liều lĩnh."
"Tình bạn có giá trị mà. Tình bạn với đối thủ thì lại càng giá trị hơn."
"Câu đó, là thoại trong tập mấy ấy nhỉ?"
"Tập chín. Hai vị cảnh sát trưởng."
Cậu ấn nút tầng bảy rồi ấn tiếp nút đóng cửa. Đúng lúc đó, tiếng bước chân ồn ào vang lên.
Ngay trước khi hai cánh cửa khép lại, chúng lại bắt đầu mở ra.
Trước cửa thang máy, một người đàn ông đang đứng đó. Chừng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, để tóc dài.
"Xin lỗi, cho tôi đi ké với. Đang nguy cấp."
Người đàn ông đó nói. Khi thang máy bắt đầu di chuyển, gã mở miệng.
"Ây dà, cứu tôi một bàn thua trông thấy. Buồn tè sắp đến giới hạn rồi. Toilet ở cửa hàng tiện lợi thì đang hỏng chứ. Không mất thời gian ở đó thì chắc tôi cũng thong thả hơn chút rồi."
Không phải chuyện để nói với học sinh cấp ba mới gặp lần đầu. Nhưng hơn cả chuyện đó, có một điều khiến Kaya bận tâm. Gã đàn ông không ấn nút chọn tầng.
── Cư dân tầng bảy. Vậy, gã này là Izunome Souichi?
Giả sử gã là Izunome, thì bên này đã ấn nút tầng bảy rồi, rất khó để lấp liếm. Giả vờ có việc ở phòng bên cạnh? Không, hơi khiên cưỡng. Thà mình chủ động ra đòn trước còn hơn.
"Chẳng lẽ, anh là người ở phòng 701?" - Kaya mở lời.
Gã đàn ông gật đầu cái rụp.
"Ừ. Lần đầu gặp mặt nhỉ?"
Vừa gật đầu, Kaya vừa lấy thư mời từ trong túi ra.
"Anh có biết về cái này không?"
"À à. Của Kamisaki. Vậy các em là khách mời tiếp theo à?"
"Vâng. Đã được mời nên bọn em đến, nhưng bọn em chẳng hiểu mô tê gì cả. Thế nên là cứ đến thử xem sao."
"Hình như tôi mời vào ngày kia cơ mà."
Thang máy lên đến tầng bảy. Gã đàn ông ấn nút "Mở" và nói tiếp.
"Mà, thôi cũng được. Vào phòng rồi tôi giải thích luật chơi cho."
Nói chuyện nhanh gọn ghê. Gã đàn ông dường như chẳng cảm thấy chút tội lỗi nào. Lá thư mời đó là thật sao? Chỉ cần chơi game và chiến thắng là sẽ nhận được "phần quà giá trị"? Không thể chấp nhận được. Cái "Ủy ban Điều hành Kamisaki" tìm trên mạng chẳng ra kết quả nào, tại sao lại tổ chức một giải đấu game có thưởng chứ.
Gã đàn ông vừa giữ nút vừa cười.
"Nào, ra nhanh đi. Xin lỗi nhé, nhưng tôi muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh."
Chỉ trong nháy mắt, Kaya ra hiệu bằng mắt với Akiho rồi bước ra khỏi thang máy. Akiho và gã đàn ông đi theo sau.
"Làm sao anh biết tên và địa chỉ của bọn em?"
"Được người ta cho biết."
"Ai?"
"Ủy ban Điều hành Kamisaki, chứ ai. Mà tôi cũng là một thành viên đấy nhé."
Trong lúc Kaya bắt chuyện, Akiho di chuyển ra sau lưng gã đàn ông bằng những động tác tự nhiên. Cô sửa lại chút ít nội dung tin nhắn mẫu đã soạn sẵn để gửi tín hiệu cầu cứu SOS. Tin nhắn đó được cài đặt gửi theo giờ. Nếu không hủy trong vòng một tiếng, bố mẹ hai bên sẽ biết chuyện hai người đến căn hộ này.
Đứng trước cửa phòng 701, gã đàn ông mở khóa.
"Mời vào."
"Còn anh?"
"Tôi sẽ thong thả theo sau."
"Thế còn vụ toilet?"
"Tự nhiên nó tụt vào trong rồi. Buồn tè cũng có lúc lên lúc xuống nhỉ. Chẳng hiểu cơ chế kiểu gì."
Kaya suy đoán. Có thể gã đàn ông này vốn dĩ đã ở trong phòng. Và có lẽ gã nhận ra Kaya và Akiho đến qua chuông cửa màn hình chẳng hạn. Thế là gã dùng cầu thang thoát hiểm, vòng ra ngoài để dụ Kaya và Akiho đến tận đây. Nếu vậy thì việc mọi chuyện diễn ra đúng ý đồ của đối phương khiến cậu khó chịu.
Có nên cưỡng ép quay về không? Trong lúc cậu đang phân vân, Akiho bên cạnh đã bước vào huyền quan.
"Giải quyết cho nhanh gọn đi. Biết đâu lại nghe được tin tức về Toma."
Quả thật, quay về lúc này thì hơi sớm. Tình hình là bên mình đang mù tịt thông tin so với đối phương. Nếu bỏ chạy ở đây, cậu sẽ phải chiến đấu với nỗi sợ hãi mơ hồ trong một khoảng thời gian rất dài.
Kaya cũng bước vào huyền quan.
Ngay lập tức, tầm nhìn chao đảo. Kaya chống tay vào tường. Bị dùng thuốc mê ư?
Cậu nghi ngờ điều đó, nhưng sự biến đổi của cơ thể chỉ diễn ra trong tích tắc. Tầm nhìn trở lại bình thường. Hành lang chạy thẳng tắp vào sâu bên trong.
Một giọng nói vang lên.
"Chào mừng quý khách."
Không phải giọng của gã đàn ông kia. Có vẻ là một người đàn ông trẻ hơn. Nhưng giọng nói ấy có sự điềm tĩnh không tương xứng với độ tuổi.
"Cứ mang cả giày vào cũng không sao. Mời đi lối này."
Giọng nói đó phát ra từ sau cánh cửa nằm sâu trong hành lang. Đã có ai đó ở trong phòng rồi.
Quay đầu lại, cánh cửa ra vào sau lưng đã đóng chặt từ lúc nào.
"Đi thôi. Không bị giết đâu mà lo." - Akiho nói.
Kaya nuốt nước bọt. Sợ quá. Đối phương lộng hành quá mức.
Đáng sợ đến mức này thì cũng chẳng còn ý chí đâu mà chống cự nữa.
Theo lời chỉ dẫn, cậu đi cả giày bước lên hành lang. Tiếng bước chân vang lên cộp cộp cứng nhắc trên sàn. Hành lang cảm giác dài hun hút. Mở cánh cửa ở cuối hành lang, bên trong là một căn phòng rộng rãi như phòng họp.
Trước mắt là hai chiếc ghế gấp đang quay lưng về phía này. Phía đối diện đặt một chiếc bàn dài giống như khi phỏng vấn. Nhìn thứ ở phía sau chiếc bàn dài, cậu ngẩn người kinh ngạc.
Ba con rối dây (marionette).
Chúng xếp thành một hàng ngang, khoảng cách đều nhau. Từ phải sang trái lần lượt là Mèo, Ếch, Cú. Từ cơ thể mỗi con rối có hàng tá sợi dây mảnh nối thẳng lên trần nhà.
Con Ếch ở giữa cử động. Cánh tay màu xanh lục bóng loáng được sức mạnh của những sợi dây kéo lên một cách dứt khoát. Kaya lại nhìn lên trần nhà. Nhưng không hề thấy cái lỗ nào để luồn dây qua cả. Mà ngay từ đầu cậu cũng không hiểu tại sao lại phải dùng rối dây. Nếu không muốn lộ mặt thì cứ đặt cái loa ở đó là được mà.
Con Ếch chỉ vào chiếc ghế gấp bằng động tác góc cạnh, nhanh nhẹn một cách kỳ quặc đặc trưng của rối dây.
"Mời hai vị an tọa."
Biểu cảm của nó vẫn giữ nguyên nụ cười lộ cả yết hầu, không chút lay chuyển.
3
Cái quái gì thế này. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Hoàn toàn không hiểu gì cả.
Không hiểu nên mới thấy sợ. Cậu muốn mọi thứ phải được giải thích bằng logic.
Liếc nhìn Akiho, đúng lúc cô cũng đang nhìn về phía này. Cô thở hắt ra một hơi, rồi ngồi xuống ghế gấp. Chẳng còn cách nào khác, Kaya cũng làm theo cô.
Vừa đặt cặp xuống chân, con Ếch cất tiếng.
"Chúng tôi dự định gặp hai vị vào ngày kia, nhưng mà──"
Akiho phản ứng ngay lập tức.
"Nếu thấy phiền thì chúng tôi về ngay đây. Nhưng mà, các người đơn phương gửi thư mời đến. Chúng tôi đòi hỏi giải thích một chút thì cũng là đương nhiên chứ nhỉ."
Con Ếch gật đầu tỉnh bơ. Mà rối dây thì chắc cũng chẳng biết bối rối là gì.
"Tất nhiên, không có gì phiền hà cả. Cảm ơn hai vị đã cất công đến đây ngày hôm nay. Sau quá trình thẩm định nghiêm ngặt, hai vị đã giành được quyền trở thành cư dân của Kamisaki."
Xin chúc mừng, con Ếch nói.
Akiho có vẻ quyết định sẽ vặn vẹo đến cùng.
"Vốn dĩ tôi chẳng nhớ là mình có tham gia cuộc thẩm định nào."
"Vâng. Chúng tôi đã tự đánh giá dựa trên những thành tích trong quá khứ."
"Kamisaki là cái gì? Cư dân nghĩa là──"
Con Ếch giơ lòng bàn tay lên, ngắt lời Akiho.
"Tôi sẽ giải thích theo trình tự. Đầu tiên là."
Theo lời nói đó, con Mèo bên phải nhảy xuống khỏi ghế. Nó quay lưng đi về phía sâu trong căn phòng, nhảy lên dây kéo của chiếc rèm sáo che cửa sổ lớn.
Cùng với âm thanh rèm cửa mở ra, con Ếch tuyên bố.
"Vừa nãy thôi, thế giới đã bị diệt vong."
Ánh hoàng hôn cam rực chiếu vào từ cửa sổ làm mắt cậu đau nhói.
Nhưng Kaya không thể nhắm mắt lại. Cậu mở trừng mắt.
Trải ra bên ngoài cửa sổ là khung cảnh y hệt như lời con Ếch vừa nói ngắn gọn.
Thế giới đang bị diệt vong. Kaya không biết đó là tình trạng như thế nào. Nhưng khung cảnh hiện ra ở đó đúng như những gì cậu hình dung khi nghe thấy từ ấy. Khoảng một nửa số ngôi nhà đã biến thành đống gạch vụn, không còn giữ được hình dáng ban đầu. Những ngôi nhà còn đứng vững thì mái, tường cũng sụp đổ, trơ ra những khung sắt thép đây đó.
Dãy phố ấy trông như một cái xác chết khổng lồ dưới ánh hoàng hôn, như một bức tranh cắt bóng. Nó như đang chảy máu, thịt da bong tróc, trơ cả xương trắng.
Không thể mở miệng. Chỉ một khung cảnh thôi cũng khiến cậu không thể cử động.
Trong sự im lặng như có tiếng ù tai, con Ếch thản nhiên thông báo.
"Chuyện đó, là nói dối đấy."
Từ miệng Kaya và Akiho đồng thời thốt lên tiếng "Hả".
Con Ếch tiếp tục.
"Thế giới của các bạn hiện vẫn hòa bình. Thế giới bên này trông như thế nhưng là một thứ khác biệt với thế giới mà các bạn đang sống. Đúng vậy, thật bất ngờ, hai bạn đã đến một thế giới khác (Isekai)."
Như cố đẩy hơi thở ra, Akiho lầm bầm.
"Thế giới khác."
Con Ếch gật đầu đáp lại.
"Vâng, thế giới khác. Nhưng đâu dễ tin ngay được đúng không? Vì thế, tôi đã thử hạ thấp rào cản của hiện thực phi lý bằng một lời nói dối gây sốc hơn. Xin lỗi nhé."
Con Ếch này đang nói cái quái gì vậy.
Nếu mục đích là làm bọn cậu rối trí thì thủ đoạn này cao tay thật. Không thể suy nghĩ bình thường được.
Nhận ra thì Kaya đang rung đùi bần bật. Nắm đấm đặt trên đầu gối cũng run rẩy. Cổ họng khô khốc. Cho dù tất cả là lời nói dối của con Ếch, cho dù cảnh vật ngoài cửa sổ là đồ họa máy tính (CG) tinh xảo hay gì đi nữa, thì việc chuẩn bị ngần ấy thứ bao gồm cả chung cư và những con rối biết nói này thật đáng sợ.
Vốn dĩ đôi mắt vô cảm của con Ếch đã đáng sợ rồi. Giọng nói đều đều không cảm xúc ấy cũng đáng sợ. Con Mèo thản nhiên quay về chỗ ngồi khi câu chuyện còn dang dở cũng đáng sợ. Con Cú không nói không rằng cũng đáng sợ. Nỗi sợ hãi như đại dương giữa đêm khuya không thấy đâu là bến bờ.
Cơ mặt cậu co giật. Thôi đủ rồi, cậu nghĩ. Giới hạn rồi.
Suy nghĩ nghiêm túc gì đó, thôi dẹp đi. Chỉ càng thêm sợ mà thôi.
Kaya không bận tâm giọng mình đang lạc đi, cậu hỏi.
"Tóm lại, đây là 'Kamisaki' sao?"
Con Ếch gật đầu.
"Kamisaki là tên của một thành phố. Nhưng ở thế giới này, ngoài Kamisaki ra không tồn tại thành phố nào khác, nên gọi tất cả là Kamisaki cũng không vấn đề gì."
"Thế giới chỉ có duy nhất một thành phố, và thành phố đó đã bị hủy diệt?"
"Vâng. Đúng là như thế."
Không thể nào.
"Vậy trước khi bị hủy diệt thì sao? Thế giới được hình thành chỉ với một thành phố duy nhất ư?"
"Một câu hỏi tuyệt vời. Nhưng mà, Kamisaki trước khi bị hủy diệt thế nào, bây giờ không quan trọng."
Con Ếch dùng tay chỉ ra khung cảnh hoang tàn sau cửa sổ.
"Kamisaki hiện tại không còn cư dân bản địa. Bây giờ chỉ có khoảng 1000 người từ hiện thực đến sinh sống giống như các bạn. Họ chia thành các đội, và tiến hành cuộc chiến tranh giành lãnh thổ."
"Đó là trò chơi được nhắc đến trong thư mời sao?"
"Đúng vậy. Điều kiện chiến thắng là thống trị toàn bộ lãnh thổ Kamisaki. Trong cuộc chiến tranh giành lãnh thổ, các bạn sẽ sử dụng các năng lực được người điều hành──tức là chúng tôi──ban cho."
"Năng lực?"
"Chúng tôi cũng sẽ trao cho hai bạn."
Cùng với lời nói của con Ếch, lần này con Cú bị dây kéo bay lên không trung. Chân con Cú đang quắp một vật gì đó. Nó thả từng cái một xuống đùi của Kaya và Akiho, lượn một vòng trên đầu rồi quay trở lại vị trí cũ.
Vật mà con Cú thả xuống trông giống như điện thoại thông minh.
Con Ếch nói.
"Thiết bị đó dùng để hỗ trợ cuộc sống tại Kamisaki. Trước tiên hãy đăng ký tên."
Khi chạm vào màn hình, một bàn phím nhập ký tự hiện ra. Đúng như vẻ bề ngoài, thao tác không khác gì smartphone thông thường. Có vẻ có thể nhập ký tự bằng cách gõ lướt (flick).
"Tên──"
"Không cần là tên thật cũng được."
Kaya thử nhập một cái tên nảy ra trong đầu. Khi nhấn nút xác nhận, màn hình hiển thị "ERROR".
── Người chơi khác đã sử dụng. Vui lòng nhập tên khác.
Nhìn chằm chằm vào màn hình đó, cậu quyết định.
Bây giờ cứ trôi theo dòng đã. Đừng chống lại câu chuyện mà con Ếch đang đơn phương dẫn dắt. Rơi xuống sông thì phải bơi. Nhưng nếu đó là dòng nước xiết, thì không được chống cự. Chỉ cần thở thôi. Tìm kiếm lần lấy hơi tiếp theo. Người anh hùng anime đó cũng đã nói những điều như vậy.
Con Ếch tiếp tục.
"Nhập tên xong sẽ chuyển đến trang nhận năng lực."
Akiho ghé mắt nhìn vào tay cậu.
"Chuyển trang chưa?"
"Chưa. Đang nhập tên."
Dù vậy, tên thì đã quyết định rồi. Chỉ là cần chút giác ngộ thôi.
Kaya nhập tên thật đầy đủ của mình. Sau thông báo đã đăng ký, trang màn hình thay đổi. Đúng lúc đó con Ếch giải thích.
"Tên năng lực và số điểm cần thiết để nhận nó được ghi bên cạnh."
Cường Hóa (Boost) 700P
Xạ Kích (Shoot) 700P
Trinh Sát (Search) 500P
Hỗ Trợ (Support) 300P~
Vật Phẩm (Item) 300P~
Năng Lực Gốc (Original) ?P
Trên đầu trang có ghi "Số P đang có: 1000".
Có vẻ như phải tiêu tốn số điểm này để nhận năng lực mình thích.
Cậu chạm thử vào "Xạ Kích". Lập tức phần giải thích hiện ra.
── Bắn ra tia sáng có tầm bắn 20m. Số lần sử dụng: 30. Có thể dùng [Mở Rộng] để tăng uy lực, tầm bắn, số lần sử dụng và nhận đạn đặc biệt.
Dưới phần giải thích có một nút ghi [Mở Rộng]. Chạm vào đó, trang tiếp theo hiện ra. Có vẻ là danh sách liên quan đến cường hóa năng lực xạ kích. Ví dụ "Tăng uy lực" bắt đầu từ 1P, có thể chọn chỉ số tùy thích. Tăng số lần sử dụng thêm một lần tốn 20P. Tăng tầm bắn thêm một mét tốn 30P. Ngoài ra còn mục "Đạn đặc biệt" để nhận các loại đạn có hiệu ứng đặc biệt.
"Hãy chọn năng lực nào dễ chiến đấu nhé."
Nghe lời con Ếch, Akiho cau mày. Hiếm khi thấy cô bộc lộ cảm xúc thật.
"Tại sao lại phải chiến đấu?"
"Đó là hiểu lầm. Chúng tôi không ép buộc người chơi làm gì cả. Tuy nhiên──"
Con Ếch dựng ngón trỏ lên vẻ đắc ý, nói.
"Như trong thư mời đã nói, người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng vô cùng hấp dẫn. Bất cứ thứ gì mình muốn, một thứ duy nhất."
Akiho lặp lại.
"Bất cứ thứ gì?"
"Bất cứ thứ gì."
"Một đất nước cũng được? Cả Trái Đất cũng được?"
"Ý cô là khiến mọi người trên thế giới thừa nhận cô là chủ sở hữu của Trái Đất sao? Tất nhiên, có thể."
Có thể cái quái gì chứ.
Akiho có vẻ cũng không thể chịu đựng nổi nữa, giọng cô trở nên gay gắt hơn.
"Tôi chẳng cần gì cả, trả tôi về chỗ cũ."
"Việc đó thì chúng tôi cũng không làm được. Nhưng cách rời khỏi đây đơn giản lắm. Vừa đúng lúc tôi định giải thích tiếp đây."
Con Ếch nhìn chằm chằm vào hai người bằng đôi mắt giả tạo, nói.
"Nếu chết ở Kamisaki, mọi thứ sẽ trở lại nguyên trạng."
Đùa nhau chắc. À thế à vậy thì tôi chết đây, làm sao mà thành như thế được.
Sau một hồi im lặng dài, Kaya chuyển ánh nhìn từ thiết bị sang con Ếch, rồi giơ tay lên.
"Câu hỏi."
Akiho nhìn cậu. Vẫn giữ ánh mắt bất mãn, cô thở dài ngán ngẩm. Miệng cô mấp máy. Tuy không nghe thấy tiếng, nhưng cậu hiểu cô muốn nói gì.
── Ngoan ngoãn hùa theo câu chuyện này, đúng là đồ ngốc.
Hành động bình thường nhất trong tình huống này là lẳng lặng đứng dậy và rời khỏi căn hộ. Tin rằng khung cảnh nhìn thấy ngoài cửa sổ là đồ giả. Cậu biết thừa điều đó. Nhưng Kaya đã quyết định hùa theo câu chuyện ngớ ngẩn này.
Mời, con Ếch giục, cậu liền hỏi.
"Năng lực 'Năng Lực Gốc' là gì?"
"Là năng lực có thể thiết lập tự do bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, cậu không thể nhận những năng lực giống hệt hoặc chúng tôi cho là tương tự đáng kể với năng lực mà người chơi khác đã sở hữu."
"Số điểm cần thiết đang để dấu hỏi chấm."
"Dựa trên nội dung năng lực, chúng tôi sẽ thảo luận và thiết lập số điểm. Tuy nhiên sẽ đắt hơn so với các năng lực tiêu chuẩn đấy."
"Đắt hơn khoảng bao nhiêu?"
"Ví dụ, nếu nhận cùng một hiệu quả như năng lực tiêu chuẩn bằng 'Năng Lực Gốc', thì sẽ đắt hơn khoảng ba mươi phần trăm."
"Ủa? Năng lực tiêu chuẩn cũng có thể lấy bằng 'Năng Lực Gốc' sao?"
"Nếu chưa có người chơi nào khác nhận nó dưới dạng 'Năng Lực Gốc'."
"Thế chỉ tổ đắt hơn một cách vô nghĩa thôi à?"
"Không vô nghĩa đâu."
"Vậy, lợi ích của việc cố tình nhận năng lực tiêu chuẩn bằng 'Năng Lực Gốc' là gì?"
"Nếu cậu đọc phần giải thích của Trinh Sát (Search) thì sẽ hiểu."
Con Ếch dù là rối dây nhưng lại làm động tác thở dài rất điệu nghệ. Nó chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường, nói.
"Cuộc nói chuyện với cậu có vẻ sẽ dài đấy. Theo quy định, tôi sẽ đặt ra giới hạn thời gian. Bắt đầu từ bây giờ, mười lăm phút."
"Gian lận. Ai quy định cái đó chứ."
"Chúng tôi. Được chưa? Cậu lãng phí bảy giây rồi đấy."
Quả thật cần có giới hạn thời gian. Với cách nhận năng lực kiểu này, thông tin thu được là quá nhiều. Nếu theo đuổi sự tối ưu, sẽ phải hỏi liên tục trong nhiều giờ.
Kaya đặt tay lên cằm.
"Vậy, trước tiên là──"
*
Kaya tiếp tục đặt câu hỏi trong khi để mắt đến sự di chuyển của kim đồng hồ.
Dùng hết sạch thời gian giới hạn, cuối cùng cậu cũng quyết định năng lực. Khung cảnh nhìn từ cửa sổ đã chuyển từ màu cam sang xanh thẫm.
Con Cú lầm bầm vẻ ngán ngẩm.
"Có hối hận thì tôi cũng không biết đâu đấy."
Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng con Cú. Giọng của một người phụ nữ trưởng thành.
Con Ếch xác nhận lại.
"Thực sự chốt năng lực này nhé?"
Kaya gật đầu. Con Ếch cũng gật đầu và kết thúc.
"Vậy thì, phần giải thích đến đây là hết. Chúc các bạn tận hưởng cuộc sống ở Kamisaki."
Khoan, bảo kết thúc là xong thì gay go lắm.
"Tôi hầu như mới chỉ được giải thích về năng lực thôi. Chỗ ngủ và đồ ăn thì sao?"
Trẻ con thời nay làm sao sống nổi ở thế giới đã diệt vong chứ.
Nhưng con Ếch thản nhiên nói.
"Bao gồm cả những chuyện đó, đây là một trò chơi. Mời rời khỏi đây."
Thở dài, Akiho đứng dậy. Có vẻ cô đã chán ngấy cuộc trò chuyện trong căn phòng này rồi. Cực chẳng đã Kaya cũng đứng lên, khoác chiếc cặp đặt dưới chân lên vai.
Quay lại, và cậu nhận ra.
Akiho lầm bầm đúng như những gì nhìn thấy.
"Cửa, không còn nữa."
Cánh cửa mà họ đã đi vào, giờ biến mất không dấu vết.
Từ phía sau, con Ếch nói giọng chán chường.
"À. Nói là cửa, chứ vốn dĩ tòa nhà này thật ra đâu còn tồn tại nữa."
Ngay lập tức, dưới chân chao đảo. Chưa kịp hoảng hốt thì sàn nhà rơi xuống. Tường rơi xuống. Trần nhà rơi xuống. Cả ghế lẫn bàn dài đều rơi xuống.
Thứ mà cho đến vừa rồi vẫn là một căn phòng chung cư, trong chớp mắt, vỡ vụn thành gạch ngói dễ dàng như bẻ một chiếc bánh quy.
Toàn bộ xung quanh trải rộng bầu trời vừa chớm đêm, và trong đó gạch vụn, Kaya cùng Akiho đang rơi tự do.
Kaya đang ngửa mặt lên trời.
Nên cậu nhìn thấy.
Chẳng biết từ đâu ra, chỉ có ba con rối dây bị treo trên những sợi dây là vẫn giữ nguyên độ cao như ban nãy, nhìn xuống bọn cậu.
── A.
Đến tận lúc này, Kaya mới thực sự cảm nhận được.
── Đây thực sự không phải là thế giới mà mình biết.
Tiếng hét tự nhiên bật ra khỏi cổ họng.
Kaya vặn mình, cố tìm cách sống sót qua cú rơi này.
4
Lũ rối dây đã mất đi khán giả, chẳng cần phải diễn trò nữa, buông thõng cơ thể phó mặc cho những sợi dây từ trên trời. Cổ con Ếch lắc lư trong gió, ánh nhìn cũng dao động không định hình.
Dù vậy nó vẫn giữ nguyên nụ cười và nói.
"Hai đứa lần này đặc biệt đấy. Có khi chúng ta vừa rút phải lá Joker cũng nên."
Con Mèo đáp lại.
"Là vì năng lực đó sao?"
Cổ của nó cũng không vững, đang quay về hướng chẳng liên quan gì đến con Ếch.
"Trước đây, chưa từng có ai chọn năng lực đó cả."
"Vốn dĩ tôi còn nghi ngờ liệu có thể gọi cái đó là năng lực được hay không."
"Ừ. Chính vì thế nên mới đặc biệt. Cậu ta không chọn năng lực trong khuôn khổ quy tắc. Cậu ta đã đưa mục đích của mình vào trong quy tắc. So với bản thân năng lực, thì cái tư duy chọn lấy nó mới là đặc biệt."
"Tôi không hiểu lắm."
"Bình thường, người mới sẽ bị Kamisaki quay như chong chóng. Vì giống như lạc vào ma giới mà. Nhưng, thi thoảng lại có trường hợp ngược lại. Xuất hiện con quái vật ăn mòn cả Kamisaki."
"Trông cậu ta đâu có vẻ như thế."
"Mạnh đơn thuần thì có thể thắng bằng số lượng. Đáng sợ đơn thuần thì có thể thắng bằng lý trí. Quái vật thực sự luôn nằm trong tư duy ấy. Cậu ta sở hữu nó. Cứ nhìn mà xem──"
Một cơn gió mạnh thổi qua, lũ rối dây đung đưa. Những cánh tay buông thõng va vào cơ thể, phát ra những tiếng lạch cạch khô khốc. Trong âm thanh đó, con Ếch nói.
"Kamisaki, có lẽ sẽ bị phá vỡ đấy."
Đó là lời cuối cùng, rồi lũ rối dây im bặt.
Chẳng bao lâu sau những sợi dây nâng đỡ cơ thể chúng đứt lìa, nhưng trước khi rơi xuống thành phố hoang tàn, chúng đã tan biến không một tiếng động.
