Lần cuối cùng Kaya Ayumu nghe được giọng nói của Toma là vào một ngày tháng Tám năm lớp chín.
Đúng vào thời khắc giao ngày, điện thoại đột ngột reo vang.
Là Toma.
Hẳn cậu ta thừa biết giờ này người nghe máy đang ngái ngủ đến thế nào, nhưng tất nhiên, Toma chẳng thèm bận tâm. Cậu ta hỏi, giọng tỉnh bơ:
"Cậu nghĩ chiếc Wright Flyer cất cánh lần đầu tiên vào tháng mấy?"
Một chủ đề chẳng hề ăn nhập gì với một cuộc gọi lúc nửa đêm.
Kaya cố nén một cái ngáp dài.
"Chịu. Không trả lời có được không?"
"Tùy cậu thôi, nhưng trả lời nhanh thì tớ mới tha cho cậu đi ngủ sớm được."
"Thế thì... tháng Hai."
"Tiếc quá. Là tháng Mười Hai. Nhưng cậu đoán đúng là mùa đông đấy."
"Thế thì tốt."
"Tiện thể hỏi luôn, cậu không nghĩ là mùa hè à?"
"Không. Tại sao?"
"Thì tại... như thế hợp hơn mà. Bầu trời nơi chiếc máy bay đầu tiên cất cánh, lẽ ra nên là bầu trời xanh thẳm, cao vút của ngày giữa hạ."
Thế sao được. Kaya không tài nào hình dung nổi một bầu trời "không phù hợp" với chiếc máy bay đầu tiên của nhân loại.
Mùa nào mà chẳng được. Dù trời xanh hay mây mù, dù trong cơn bão, dưới ánh hoàng hôn, bình minh hay thậm chí là bầu trời đêm, tất cả đều có vẻ ngầu riêng của nó.
Một nhân vật chính thực thụ thì đứng trên phông nền nào cũng sẽ tạo nên một bức tranh hoàn mỹ.
"Tại sao cậu lại nghĩ là tháng Hai?"
Nghe hỏi, Kaya đáp:
"Trực giác thôi. Nhưng tớ nhớ mang máng từng xem một tấm ảnh, anh em nhà Wright có cài khuy áo vest."
Cậu đã hình dung rằng đó không phải là một mùa ấm áp.
"Quả nhiên, tư duy của cậu khá lắm."
"Nhưng rốt cuộc vẫn sai."
"Chưa chắc đâu. Nếu đây là một vấn đề quan trọng hơn, ví dụ như đánh cược bằng tính mạng chẳng hạn, có khi cậu đã trả lời đúng rồi."
"Không đời nào. Vốn dĩ tớ sẽ không trả lời."
Nếu là những vấn đề phải đánh cược bằng tính mạng, chắc chắn cậu sẽ tìm cách lảng tránh rồi bỏ chạy ngay lập tức.
Nghe câu trả lời của Kaya, Toma cười thích thú ở đầu dây bên kia.
"Nếu là Akiho, liệu cậu ấy có trả lời đúng không nhỉ?"
Kaya, Toma và Akiho Shiori. Ba người gặp nhau vào năm lớp hai tiểu học và đã cùng nhau trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng.
Akiho là người có kiến thức phong phú nhất nhóm, nên cũng chẳng lạ nếu cô ấy biết ngày chiếc Wright Flyer cất cánh. Mặt khác, cậu cũng có cảm giác cô ấy sẽ lạnh lùng đáp: "Ai mà biết được mấy chuyện đó".
Kaya đưa ra câu trả lời dễ hình dung nhất.
"Chắc chắn là đúng. Cậu ấy sẽ lôi điện thoại ra tra cứu ngay tại chỗ."
"À. Có thể lắm."
Kaya khá thích cái tính cách khô khan đó của cô ấy. Chắc chắn Toma cũng vậy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia chợt trầm xuống.
"Tóm lại, chiếc Wright Flyer đã bay lên bầu trời vào tháng Mười Hai. Ngày 17 tháng 12 năm 1903."
"Vậy à. Rồi sao?"
"Quãng đường bay là 120 feet, và nó đã lơ lửng trong mười hai giây."
"Cậu gọi điện vào giờ này chỉ để đọc to Wikipedia cho tớ nghe đấy à?"
"Tớ chỉ muốn nói rằng, tớ ngưỡng vọng mười hai giây đó."
Mười hai giây. Kaya lặp lại trong cái đầu vẫn còn mụ mị vì buồn ngủ. Một nửa tâm trí cậu đang nghĩ đến giờ thức dậy sáng mai. Dù đang là nghỉ hè, nhưng cậu vẫn phải đi học thêm để chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba.
Bằng một chất giọng cố tỏ ra thật "ngầu" – nhưng chính vì thế mà lại nghe có vẻ trẻ con – Toma nói:
"Trước khi mười hai giây ấy bắt đầu, máy bay vẫn chỉ là một tồn tại hư cấu. Giống như thứ mà Jules Verne đã viết trong Robur the Conqueror, một thứ có thể tưởng tượng ra nhưng không tồn tại trong hiện thực. Nhưng chính trong mười hai giây ấy, nhân loại đã chạm trán với hư cấu."
Toma là một kẻ như vậy đấy. Bình thường chẳng bao giờ liên lạc, đùng một cái lại gọi tới giữa đêm hôm khuya khoắt, ầm ĩ nói toàn chuyện đâu đâu.
Từng câu thoại cậu ta thốt ra đều sáo rỗng.
Nhưng lạ lùng thay, cậu ta lại là kẻ hợp với những lời sáo rỗng đó nhất.
"Hầu hết mọi sự việc đều bắt đầu từ hư cấu. Tớ khao khát từ tận đáy lòng cái khoảnh khắc mà hiện thực chạm trán với hư cấu đó."
Toma cứ đơn phương tuôn ra một tràng như vậy, rồi cúp máy.
Kaya nằm xuống giường. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu gửi cho Toma một tin nhắn.
— Chẳng hiểu gì cả.
Chỉ võn vẹn một dòng.
Ngày hôm sau, tin nhắn trả lời của Toma gửi đến. Cũng chỉ một dòng.
— Tớ có cảm giác cuối cùng cũng tìm thấy ý nghĩa của sự sống rồi.
Cái gì vậy chứ. Toma lúc nào cũng khó hiểu như thế.
Đính kèm theo tin nhắn đó là một bức ảnh.
Trong ảnh, Toma đang cười rạng rỡ, tay giơ một chiếc phong bì màu trắng ra phía trước như muốn khoe với cậu.
Toma biến mất, bỏ lại Kaya vào khoảng một tuần sau cuộc điện thoại đó.
Dù mẹ của cậu ta có liên lạc hỏi thăm, Kaya cũng không thể nào nuốt trôi được chuyện gì đang xảy ra.
Vào buổi sáng tháng Tám đó, Kaya đi bộ một mình đến công viên gần nhà.
Cậu ngồi xuống băng ghế, ngước mặt lên. Bầu trời quang đãng vô cùng. Một màu xanh thẳm xuyên thấu.
Bầu trời mà Toma đã để cho chiếc Wright Flyer bay lượn trong tâm trí, hẳn cũng giống như thế này.
Cậu ngước nhìn bầu trời ấy rất lâu, lâu hơn nhiều so với mười hai giây ngắn ngủi.
Màu xanh quá đỗi rực rỡ khiến nước mắt ứa ra, làm nhòe đi đường nét của những đám mây.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đến gần rồi dừng lại bên cạnh. Bị âm thanh đó lôi kéo, cậu hạ mắt xuống. Là Akiho.
Họ chẳng hề hẹn trước. Nhưng sự hiện diện của cô ấy ở đây không làm cậu thấy lạ lẫm. Dù sao họ cũng đã ở bên nhau bảy năm rồi.
Điều kỳ lạ duy nhất là sự vắng mặt của Toma.
Akiho ngồi xuống bên cạnh Kaya, đưa chai Sprite trên tay lên miệng.
"Cậu không đi sao?"
Cô ấy hỏi.
"Đi đâu?"
Thật sự, Kaya không hiểu ý nghĩa câu hỏi của Akiho. Nhưng cô ấy không giải thích gì thêm, chỉ chậm rãi uống nốt chai nước ngọt.
Kaya nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng với Toma. Cậu buột miệng nói ra điều đó như một lẽ tự nhiên.
"Cậu ta nói rằng... cậu ta ngưỡng vọng cái khoảnh khắc chạm trán với hư cấu."
Akiho cười khẽ.
"Gì vậy chứ, chuyện đó."
"Ai biết."
"Giờ mới nói thì cũng muộn quá rồi."
"Ừ."
Kaya và Akiho, cùng với Toma.
Ba người trở nên thân thiết là nhờ một tác phẩm hư cấu. Một bộ anime cũ kỹ có tên "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit".
Nó không phải là một tác phẩm quá nổi tiếng. Nhưng cả ba đều yêu thích bộ anime đó. Chắc hẳn là với những cảm xúc khác nhau.
Kaya nhắm mắt lại. Bầu trời phù hợp với những chiếc máy bay vẫn hiện lên trong tâm trí.
"Vậy mà cậu ta lại cất công gọi điện thoại chỉ để nói với tớ điều đó."
Đó là lần cuối cùng cậu nghe thấy giọng nói của Toma.
Cậu đã nghĩ như vậy.
Việc nhận ra tin nhắn của Toma có thể vẫn còn phần tiếp theo đến với Kaya tận hai năm sau ngày hôm đó.
Mùa thu năm lớp mười một, một lá thư được gửi đến.
Đó là lá thư có in một ký hiệu kỳ lạ trên chiếc phong bì màu trắng. Người gửi là Ủy ban Điều hành Kamisaki.
Lá thư đó, xem chừng là một tấm thiệp mời.
Nội dung như sau:
Kính gửi,
Trong tiết trời thu đẹp đẽ này, kính chúc quý vị ngày càng thịnh vượng và an khang.
Sau quá trình thẩm định nghiêm ngặt, để tán dương những thành tích trong việc quy hoạch và điều hành CLB Kiến tạo Hòa bình Thế giới, chúng tôi đã quyết định mời ngài Kaya Ayumu tham gia vào trò chơi do chúng tôi tổ chức.
Xin chúc mừng.
Tất nhiên, chúng tôi sẽ không thu bất kỳ khoản phí tham gia nào, và người chiến thắng trò chơi sẽ nhận được những phần quà giá trị.
Ngoài ra, ngài không cần phải hồi âm thư này.
Xin vui lòng đến địa điểm vào thời gian ghi bên dưới. Rất mong nhận được sự tham gia của ngài.
Kính thư.
Thông tin chi tiết:
Thời gian: 15:00, Chủ Nhật, ngày 1 tháng 11
Địa điểm: Phòng 701, chung cư Sky Heights, số 12-17, Phố [XX], Thành phố [XX]
Vui lòng sử dụng chìa khóa được gửi kèm để vào phòng và xuất trình thư này cho nhân viên.
Đúng như trong thư viết, có một chiếc chìa khóa được gửi kèm.
Kaya dừng mắt lại ở ký hiệu kỳ lạ được in trên phong bì. Một hình bầu dục trông như quả trứng hơi vặn vẹo, bên trong có vài đường gạch chéo.
Cậu chẳng biết Ủy ban Điều hành Kamisaki là cái gì. Tấm thiệp mời trông đầy khả nghi, chẳng khiến người ta muốn nghiêm túc đếm xỉa đến.
Thế nhưng, cậu lại thấy ký hiệu trên phong bì rất quen mắt.
Hai năm trước, tin nhắn được gửi đến sau cuộc điện thoại cuối cùng có đính kèm một bức ảnh Toma đang cầm chiếc phong bì trắng.
Thứ nằm trên chiếc phong bì đó cũng chính là ký hiệu giống hệt như trên tấm thiệp mời gửi đến cho Kaya.
