Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 28: Rác rưởi chống trả và mỹ nhân không phòng bị

Tiếng chuông reo lên báo hiệu ngày học đã kết thúc.

“Bye bye, Hananoi-san!”

“Gặp cậu sau~!”

“Gặp cậu sau nhé~!”

Các bạn cùng lớp chào Hananoi khi cô rời khỏi lớp.

“Bye bye~!!!”

Hananoi vẫy tay đáp lại với một nụ cười rạng rỡ, rồi cô đeo cặp lên vai và bước đến chỗ tôi.

“Giờ thì, Ryosuke-kun. Chúng ta về cùng nhau chứ?”

“Ừm”

Tôi cũng đeo cặp lên vai và đứng dậy.

“Kể cả thế, thì nó có ổn không? Dạo gần đây cậu cứ đi về chung với tớ ấy”

“Eh? Nhưng tại sao?”

“Thì bởi cậu thường về với Sena và Hazuki trước kia cơ mà, đúng chứ?”

“Ah…! Đúng rồi đó! Cơ mà tớ cũng đã nói với bọn họ rồi!”

“Nói với bọn họ? Cậu đã nói cái gì vậy?”

Tôi hỏi một câu hỏi chân thành.

Mặt Hananoi tự dưng đỏ bừng lên và rồi cô ấy bắt đầu hoảng loạn.

“Đ-Đó là bí mật. Không thể nói được!!!!”

“Thật vậy sao?”

“Đúng đó! Đây là một bí mật mà một thiếu nữ như tớ không thể nói được!”

“T-Tớ hiểu rồi”

Nếu cậu đã nói thế, tớ cũng chẳng thể hỏi gì thêm.

Và tất nhiên là có một đến hai điều mà bạn không bao giờ cho người khác biết về nó.

“Thế chuyện đó sao rồi?”

Sau khi nhìn quanh và chắc chắn mọi thứ đều ổn thoả. Tôi nói, ghé mặt sát tai Hananoi.

“Hyah!? Ryosu…Ryosuke-kun!?”

“Cậu đã nói chuyện đó với Sena và Hazuki chưa?”

“!!...Tớ có nói rồi, nhưng họ không thật sự tin tớ”

“Tớ biết ngay mà”

Kể cả khi cô ấy nói ra thì không đời nào họ tin được rằng Sudo, người nổi tiếng nhất trường, lại che dấu một bộ mặt thật nguy hiểm đến vậy.

Đặc biệt là khi cả hai đang có tình cảm với Sudo.

Ngay cả khi họ nghe được từ chính miệng Hananoi đi nữa.

Thì cũng phải trải qua nhiều gia đoạn họ mới tin được.

Nhưng ở giai đoạn này thì…

“Trước mắt thì cậu cứ quan sát họ thật kỹ nhé. Tất nhiên tớ cũng sẽ làm vậy nữa”

“Vâng! Đã rõ!!”

Khi tôi đang thì thầm vào tai cô ấy, tôi đột nhiên cảm thấy một luồng aura mạnh mẽ toả ra từ sau lưng mình.

Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn.

“Cả hai người? Không phải hơi gần quá sao?”

“I-Ichinose…”

Khi tôi quay lại, Ichinose đã đứng ngay đó và lườm tôi.

“Ryosuke? Đừng có nói chuyện xa cách như thế. Và cũng đừng nói chuyện với ai khác mà không có tớ…được chứ? Cậu hiểu chưa?”

“Umm…”

“Cậu hiểu chưa?”

“…vâng”

Tôi phải làm gì trong trường hợp này?

Tôi có biết đâu.

“Nào được rồi, chúng ta đi thôi. Chúng ta vẫn còn việc phải làm mà, đúng không?”

“Ừm. Chúng ta cùng về nhé?”

“Được rồi!”

Cả ba chúng tôi cùng rời khỏi lớp học.

~~~

*Sudo Hokuto’s POV

“Ehehe~! Ryosuke-kun!”

“Sao vậy, Hananoi?”

“Fufu, tớ chỉ thích gọi cậu vậy thôi đó!~”

“Nè, Ryosuke. Đừng có nhìn con Bò sữa đó, nhìn tớ nè. Thấy chưa?”

“Đừng, Ryosuke-kun! Nhìn tớ đi! Nè!”

“Umm……”

Ồn quá. Đ** m* ồn vãi l**.

Và họ đang bám dính lấy hắn ta, bám dính lấy……sh*t! ! ! !

Tao đang muốn nhảy ra và đạp mày một phát ngay bây giờ!

Nhưng tôi, Sudo Hokuto, kìm nén sự thôi thúc đó và theo dõi chúng từ trong bóng tối.

Tôi là anh hùng của cái thế giới này.

Hiện tại, tôi đang đi theo hắn nhằm đập chết thằng khốn nạn đó.

Tất nhiên, tôi đã cải trang rất hoàn hảo.

Một bộ tóc giả được đặt may riêng, cùng với chiếc kính và cái khẩu trang.

Đừng nói đến những học sinh khác, đến cả bọn họ cũng chẳng thể nhận ra tôi.

Ý tôi là, ngay từ từ ban đầu, hắn ta hám gái đến mức còn chẳng nhận ra bản thân đang bị theo dõi nữa mà haha

Ha! Hắn ta có mùi như một tên trai tân vậy, thằng khốn đó haha

Dù sao thì, tôi cũng phải tìm cho ra điểm yếu của hắn.

Hoặc tôi hi vọng có thể tìm ra được manh mối nào đó nhằm nghiền nát hắn hoàn toàn…

“Chỉ được nhìn một mình tớ thôi nhé, được chứ? Nếu không thì…Fufu ♡ tớ sẽ nguyền rủa cậu đó~”

“Ryosuke-kun? Chỉ cần nhìn tớ thôi. Nè, được chứ? Fufu được không nè~? ♡ ♡”

THẰNG KHỐN NẠN ĐÓ…! ! ! ! ! ! !

Hắn ta đang bám dính lấy Ayaka và Shizuku! ! ! ! ! !

Tao đang thực sự điên tiết lên đấy! Vị trí đó vốn hoàn toàn thuộc về TAO!

Và mày cướp luôn nó khỏi tao…CON M* MÀY! ! ! ! ! ! ! !

…Phew, bình tĩnh nào tôi ơi.

Không sao cả. Sớm muộn gì tôi cũng trả lại hắn gấp đôi vì sự sỉ nhục này.

Và tôi sẽ giành lại Shizuku và Ayaka.

Quyết định rồi.

Giờ thì cứ để thằng khốn còn trinh đó tận hưởng giấc mơ hão huyền của mình đi đã…

AAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHH! ! ! ! ! ! ! ! !

Bực mình quá, dù chỉ một chút thôi!

Bực quá đi mất, ughh! ! ! ! !

Thật luôn, thằng này bị cái đ*o gì thế? ! ! ! ! ! !

Tôi chắc chắn sẽ nghiền nó ra bã…!

…kể cả thế.

Shizuku và Ayaka, họ có cái kiểu ánh mắt như thế sao?

Đâu phải hai người mình biết nữa…

C-Chà, chà, chà

Tôi sẽ giành lại họ sớm thôi.

Đợi anh nhé…Gufufufu.

~~~

Ichinose và Hananoi thực sự đi cùng tôi về tận nhà.

Thay vì tầng một là khu vực cửa hàng, thì tôi lên tầng hai và mở cửa.

“Con về rồi đây”

Tôi lên nhà và kiểm tra phòng mẹ tôi – Kozue – như thường lệ.

“Uhehehe…tua vít có mùi vị như sắt vậy nhỉ…uhe”

Mẹ tôi ngày hôm nay vẫn làm việc như thường.

Hôm qua bà ấy cũng làm việc ở cửa hàng đến tận sáng, nên giờ tôi để bà ấy ngủ thêm một chút nữa.

Hôm nay tôi có rất nhiều thứ cần phải mua, phải chuẩn bị thật sớm nào.

Rầm một cái, tôi mở cửa phòng tôi ra.

Rồi hiện ra trong tầm mắt tôi, có một thứ gì đó như bị bọc trong tấm chăn, đang chuyển động trên giường tôi.

“Nun…”

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở êm êm của nó khi nó đang ngủ.

“…lại nữa hả trời?”

Với một tiếng thở dài, tôi tiếp cận chiếc giường.

Rồi tôi kéo phăng tấm chăn ra.

“Chào buổi sáng”

Khi tôi gọi, mắt cô ấy dần mở ra.

Mái tóc của cô ấy dài chỉ ngang ngửa kiểu tóc Bob, làn da trắng nõn và đầy đặn.

Cô ấy mặc quần short rất ngắn và áo ba lỗ rộng, thoáng thấy đồ lót bên trong.

Cô ấy trông mong manh đến mức không thể để ai khác nhìn thấy được.

Như mọi khi, cô ấy ngáp dài một cách uể oải và nhìn tôi với ánh mắt chỉ hé một nửa.

“Ah, là Ryo-chan. Chào buổi sáng”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng khi nói vậy.

“Thôi nào, Hitomi-san, chị hãy ngủ ở phòng của mình đi chứ”