Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 33: Tình cảm của Hitomi-san

*Danjo Hitomi’s POV

Đó là câu chuyện của ba năm trước.

Tôi đã có một cuộc cãi vã kịch liệt với cha mẹ, rồi bỏ trốn khỏi quê nhà mình như một kẻ nổi loạn, sống lang bạt khắp nơi theo cảm tính.

Tôi đã làm nhiều công việc bán thời gian một cách vô vọng và đã tự thuê cho mình một căn hộ nho nhỏ.

Ban đầu mọi thứ đều rất thú vị, nhưng dần dà tôi đã trở nên kiệt quệ trước cả khi tôi nhận ra.

Công việc mà tôi chọn chỉ vì nghĩ bản thân mình phù hợp hoá ra lại vắt kiệt tôi từng ngày, càng lúc tôi càng suy sụp.

Tôi đã luôn cô đơn.

Tôi không có ai để nương tựa, nên tôi chỉ biết kiếm tiền rồi lại về nhà.

Tôi đi ngủ, thức dậy, đi làm, rồi lặp lại.

Đã có lúc tôi tự hỏi mình sống để làm gì, nhưng trước khi kịp nhận ra, tôi đã không còn nghĩ về nó nữa.

Tôi cứ sống như thế và trong thoáng chốc, tôi đã 23 tuổi.

Lòng tôi đau nhói khi nghĩ đến việc những đứa bạn cùng lớp giờ đây chắc hẳn đã tìm được việc làm ổn định và sống một cuộc sống bình thường.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra trái tim mình đã vỡ nát.

Cũng lúc đó tôi nhận ra mình đang ngồi bệt ngay trong một con hẻm nhỏ.

Trời đang mưa, tôi cũng chẳng nghĩ đến việc che ô. Tôi chỉ nói với đồng nghiệp là tôi nghỉ việc rồi rời đi.

Nước mưa ngấm vào khiến cơ thể tôi nặng trĩu.

Tôi không thể di chuyển. Tôi cũng chẳng muốn di chuyển nữa.

“Chị gái, chị đang làm gì ở đây thế?”

“Cô em đáng yêu thật đấy! Lại đây với bọn anh nào!”

Một vài người đàn ông bao vây tôi.

Tôi không còn chút sức lực nào để đẩy ai ra cả.

Một gã túm lấy cánh tay tôi.

Gã ta dùng sức kéo tôi lên – Ngay lúc đó.

Tôi vô thức gạt tay của gã ra.

Đáng lẽ tôi đã không còn một chút sức lực nào chứ.

“Ah? Cái quái gì vậy chứ?”

“Tôi không đi đâu cả…để tôi yên”

“Tch! Thôi nào!!”

Một lần nữa, gã túm lấy cánh tay tôi.

Lúc đó tôi đã sắp bị đưa đi…

“”””!?!?!?!?””””

Chỉ trong chớp mắt, đám người đã ngã xuống.

Tôi nhận ra một cậu nhóc cầm ô đang đứng trước mặt mình.

Cậu nhóc ấy mặc đồng phục học sinh, tóc mái dày đến mức tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Cậu nhóc ấy đưa chiếc ô cho tôi rồi nói.

“Chị sẽ bị cảm đó”

“!!!”

Chỉ một câu thôi.

Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một câu nói thông dụng trong cuộc sống hằng ngày, đã làm tôi xúc động.

Tôi nhận chiếc ô từ cậu nhóc ấy.

Chiếc ô đã che đi những hạt mưa đang trút xuống trên đầu tôi.

…Đã ba năm trôi qua.

Thời gian trôi nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều.

“Ryosuke-kun? Chị ấy là ai thế? Sao chị ấy lại bước ra từ phòng Ryosuke-kun? Nè, chẳng phải quá là lạ sao? Mối quan hệ giữa hai người là gì thế? Nè, nè?”

“Ừm thì, chị ấy là nhân viên của quán…”

“Tại sao là nhân viên nhưng chị ấy lại ở trong nhà của Ryosuke-kun? Chẳng phải quá lạ lùng sao? Thật kỳ quặc. Chỉ có kỳ quặc thôi”

“Dù thế thì…”

“Và chị ấy thật mong manh và……gợi cảm nữa”

“Tớ chưa bao giờ nghĩ lại có người như thế gần gũi với cậu…”

Ryo-chan đang bị một trong hai cô bé tiếp cận.

Hơn nữa, nhìn qua thì có vẻ cả hai cô bé đều đã phải lòng Ryo-chan.

Mà, cũng đúng thôi.

Nếu có một cậu trai hấp dẫn như vậy, thì bảo sao mấy cô bé kia lại không phải lòng cho được.

Trên hết, kể cả tôi cũng…

“Nè, Ryosuke-kun. Không biết cậu có……làm ‘chuyện đó’ với chị ấy không?”

“Eh? chuyện đó?”

“C-Chứ còn chuyện gì nữa!”

“Ryosuke, cậu đang làm ‘chuyện đó’ với bà chị này sao? Nè, nè!!!!”

“Khoan đã! Tớ vẫn chưa hiểu ý mấy cậu là gì…”

“Ryosuke-kun!” “Ryosuke!!!”

…Chẳng còn lựa chọn nào khác nhỉ.

Là một người chị lớn, tôi sẽ giúp đỡ Ryo-chan giải quyết rắc rối.

Tôi xuống cầu thang và đi đến chỗ Ryo-chan.

“Hitomi-san, chị ăn mặc như thế này thì…”

“Fufu, không sao, không sao đâu”

Tôi đứng cạnh Ryo-chan và đối diện với hai cô bé.

Ôi chao, tuyệt quá. Dễ thương quá rồi đó!

Đúng là Ryo-chan của chị.

Tôi bắt đầu cảm thấy vui rồi đây.

Tôi không nên nói thế. Phải nói cho đúng thôi.

“Thế, mấy đứa cho rằng chị và Ryo-chan đã làm ‘chuyện đó’ rồi phải chứ?”

“Đ-Đúng vậy”

“Đúng thế”

“Hiểu rồi…Tóm lại bọn chị không có”

Hai cô bé thở phào nhẹ nhõm khi tôi nói vậy.

Nhưng tôi không dừng lại đâu, tôi ôm Ryo-chan vào lòng rồi nói.

“Chưa thôi, nhé?”

“”!?!?!?!?!?””

Với đôi mắt mở to.

Phản ứng của hai cô bé này thực sự rất là dễ thương. Cứ như búp bê vậy.

“Ryosuke-kun! Chuyển nhà thôi! Qua nhà tớ ở nè!”

“Cậu đang nói cái gì thế, Bò sữa? Đến nhà tớ nhé! Tất nhiên là cậu được vào phòng của tớ rồi!”

“Không được, điều đó không đúng đắn! Vào phòng của Ichinose-san……E-Ecchi!! Cậu là đồ dâm đãng, một đứa hư hỏng!”

“Wha…!!! T-Tôi không như thế! Ý tôi là, cậu mới là đứa biến thái!”

“Cậu đang nói cái gì vậy!? Tớ không có!”

“Cậu đó! Cậu luôn nghĩ về mấy thứ biến thái với Ryosuke!”

“!!! Cậu cũng thế mà, phải không, Ichinose-san!?”

“Hmp Cậu không phủ nhận nó. Vậy đúng là cậu nghĩ vậy thật”

“Haa! K-Không đúng! Thật sự không đúng mà!”

Ryo-chan lại bị hai cô bé kia tranh giành thêm lần nữa.

Tôi lùi ra xa một chút, nhìn về phía Ryo-chan đang mỉm cười một cách gượng gạo.

…Đúng là một con người đáng yêu mà.

Suy cho cùng, tôi cũng chẳng thể rời mắt khỏi Ryo-chan được nữa.

F-Fufufu♡

~~~

*Sudo Hokuto’s POV

Giờ đây tôi chẳng yên ổn được chút nào.

Tôi mất cả Shizuku và Ayaka vào tay của một thằng khốn còn trinh, tôi cũng bị đá bởi một cô gái mà tôi yêu, có làm mọi thứ cũng không thể có được cô gái ấy.

Và còn thêm một gã nào đó rất khó đối phó từ nhà Kujo nữa.

…Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt, CHẾT TIỆT! ! !

“Nè Ryosuke! Thật sự là không chuyện gì xảy ra giữa cậu và bà chị đó hết phải không? Phải không vậy?”

“Chỉ là nhân viên thôi nhỉ? Chỉ là người quen thôi nhỉ?”

“Đúng vậy mà”

“T-Tớ có thể tin cậu không?

“Tớ đã nói rồi mà”

Kujo, Shizuku và Ayaka bước vào lớp trong sự ồn ào náo nhiệt.

Cả hôm nay cũng vậy, bọn chúng cứ tán tỉnh, tán tỉnh, rồi lại tán tỉnh lẫn nhau…Đã từ sáng đến giờ rồi!

Má nó! Tôi không thể kiềm được sự căm phẫn! ! ! ! !

Đáng lẽ đó phải là tao, không phải mày…! ! ! ! !

“Hokuto-kun~! Mới hôm nọ, một cuốn sách mới của tác giả Kanda Hiruma đã ra mắt đó, nó thật sự rất là thú vị luôn đó~…”

“AAH!!?”

Tôi quay lại và đứng hình.

Yayoi đang đứng đó với tay ôm chặt cuốn sách.

Ha!

T-Thôi xong!