Vài ngày nữa đã trôi qua từ khi Đại hội thể thao kết thúc.
“Nè Ryosuke. Sau giờ học cậu có rảnh không? Thật ra, có một nơi mà tớ muốn đến”
“Ryosuke-kun ơi! Tớ vừa mới tìm thấy một tiệm bánh ngon lắm đó! Tớ còn có phiếu giảm giá nữa, nên tớ tự hỏi liệu cậu có muốn đi cùng tớ không…”
“Umm……hai cậu để tớ yên một chút được không?”
Cả Ichinose và Hananoi đều sát lại gần tôi, mỗi người và ôm một cánh tay tôi bằng cả hai tay.
Khi tôi nói thế, họ lại càng siết chặt hơn nữa.
“Tớ đã chuẩn bị một kế hoạch mà Ryosuke sẽ có thể tận hưởng nó thật trọn vẹn. Tất nhiên, là chỉ hai chúng ta mà thôi~”
“Chờ đã, Ichinose-san? Tớ sẽ dành thời gian một mình với Ryosuke-kun sau giờ học mà, cậu biết không?”
“Ha? Tôi chẳng biết gì về nó cả, Bò sữa. Với cương vị là lớp trưởng thì cậu vẫn có công việc của mình, phải không?”
“Tớ chẳng có việc gì để làm sau giờ học cả! Và đừng có gọi tớ là Bò sữa!”
“Rồi rồi, tôi sẽ không nói nữa. Xin lỗi nhé, Bò sữa”
“!!!! Ichinose-san!?”
“Hahahaha…”
Tớ thực sự muốn các cậu dừng lại đó.
Tớ thực sự muốn các cậu dừng cãi nhau hay bám sát tớ không rời nửa bước vào mỗi buổi sáng đó.
“Hey, kia là…”
“Là Kujo”
“Ra lời đồn là như thế…”
“Cậu ta thật sự đã bắt Ichinose và Hananoi phải làm điều đó”
Tôi đã bắt ai làm gì đâu?
Nhưng mà tôi nghĩ chẳng cách nào giảm bớt được sự chú ý mọi người cả. Bởi làm gì có thằng nam sinh bình thường nào lại đến trường trong khi được hai cô gái xinh đẹp ôm ở hai bên như thế.
Trước đây, mọi người chỉ nghĩ tôi là một thằng mờ ám, đáng ngờ và luôn bị tránh xa…
Nhưng kể từ sau Đại hội thể thao, phản ứng của mọi người có chút thay đổi.
“Là cậu ấy phải không? Người đã hạ đo ván tất cả các đối thủ trong cuộc thi chạy tiếp sức đó”
“Chẳng phải cậu ta cũng đánh bại luôn Sudo sao?”
“Nghiêm túc đấy, cậu ấy là ai vậy chứ?”
“Ý tớ là, cậu ta cũng đâu phải hạng xoàng nhỉ, được cả hai mỹ nhân kia thích cơ mà”
“Cậu ấy chỉ hơi đáng sợ…theo kiểu đó đó”
Đúng như tôi nghĩ, màn chạy tiếp sức đó gây phản ứng dữ dội thật.
Nhờ đó, vị trí hiện tại của tôi đã được nâng lên từ ‘một gã mờ ám’ thành ‘một gã mờ ám chẳng hiểu chuyện gì cả’.
Đó có phải là một sự thăng cấp hay không thì cũng không quan trọng.
“Thế nào, sao rồi? Hôm nay cậu tính dành thời gian cho ai sau giờ học vậy?”
“Tớ à, phải không? Tớ chắc chắn sẽ tiếp đãi cậu nhiều hơn đó!!!”
“Xin lỗi nhé, hôm nay tớ có việc phải phụ giúp ở quán rồi”
Về cơ bản thì, tôi phải phụ giúp việc vào các ngày trong tuần.
Gần như chẳng có nhân viên nào cả.
Mà, chỉ riêng việc mẹ tôi không thèm thuê nhân viên cũng đủ rắc rối rồi. *
“Phụ việc ở quán sao?”
“Ah, là quán bar nhỏ của Kozu…của mẹ tớ”
“Quán bar nhỏ sao!? Tớ chưa từng tới đó ấy”
“Nhân tiện, tôi đến đó rồi đó”
Ichinose nói một cách đầy tự hào.
“Eeh!? Thật sao?!”
“Đúng là Ichinose có đi theo về nhà tớ, nhưng cô ấy cũng chưa vô bao giờ”
“Cậu vẫn chưa vào sao!”
Bị Hananoi nói trung tim đen, Ichinose phồng má lên.
“…Ít nhất tôi đã thấy nó từ bên ngoài. Tôi vẫn đi trước cậu một bước”
“T-Thật vậy!”
Hai người họ lại tranh luận cái gì nữa vậy?
Cùng lúc đó, bọn tôi đã đến được lớp học.
“Chào buổi sáng, Hananoi-san~!”
“Chào buổi sáng, mọi người~!”
Hananoi rời khỏi và nhập hội với đám bạn của cổ.
Mặc dù cô từng bị nghi ngờ trong Đại hội thể thao, nhưng chính vì sự thật đã được phơi bày ngay lúc đó, mà giờ đây Hananoi đã không còn bị ảnh hưởng một cách tiêu cực nữa.
Nhờ thế, cô ấy vẫn được mọi người tin tưởng và yêu mến như trước giờ vẫn vậy.
“Nhắc mới nhớ, họ vẫn không đến lớp”
Ichinose nhìn về phía 3 vị trí trống.
“Tớ có nghe từ giáo viên chủ nhiệm thì họ đã bị đình chỉ rồi”
“Bị đình chỉ sao? Bọn họ đã thoát tội sau những gì đã xảy ra sao?”
“Tớ nghe nói Brando-senpai có nói rằng anh không để tâm đến chuyện này. May mắn thay, vết thương của anh đã phục hồi nhanh chóng”
“Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt bụng quá nhỉ. Nếu là tớ thì tớ đã nghiền nát bọn họ rồi”
“Haha…”
Tôi thực sự không muốn Ichinose là kẻ thù của mình đâu.
Nhân tiện thì, Chiba bị đình chỉ một tháng.
Có vẻ như Sato và Hashimoto cũng bị đình chỉ trong hai tuần.
Tuy nhiên, vụ việc khi trước được cả trường biết đến còn nhiều hơn là vụ đình chỉ, sự bình yên của Chiba và hai người kia có lẽ sẽ không bao giờ đến, kể cả khi việc đình chỉ đã hết hiệu lực.
Trên thực tế, sau Đại hội vài ngày và kể cả bây giờ, chúng tôi vẫn có thể nghe được những lời nói không hay hướng về nhóm Chiba.
Có thể nói tiếng tăm của Chiba và bạn bè cô ta đã chạm đáy hoàn toàn.
Nhưng tất cả là bởi bọn họ đã làm chuyện đó.
Bởi vì những điều này đã có thể xảy ra với một Hananoi vô tội.
Vì thế tôi chẳng cảm thấy thương hại hay nghĩ rằng mọi người đang đi quá xa.
Tóm lại, tự làm tự chịu.
Sau khi chia tay Ichinose, chúng tôi ai lại về vị trí nấy.
Sau đó có tiếng ồn ào ở cửa lớp học.
“Ah, Sudo-kun!”
“Chào buổi sáng!”
“Hôm nay cậu trông vẫn thật ngầu đấy!”
Các thành viên trong lớp tụ tập lại thành một đám đông.
Ở giữa đám đông đó, Sudo vẫn nở một nụ cười tươi tắn như mọi khi.
“Haha, buổi sáng tốt lành. Mọi người!”
Sudo đã thua tôi trong cuộc thi chạy tiếp sức. Nhưng chỉ riêng điều đó cũng không khiến cho vị trí của Sudo bị lung lay.
Có vẻ những gì mà cậu ta tích luỹ được thật quá khác biệt.
Và cũng chẳng có gì cho thấy cái bộ mặt thật kia sẽ lộ ra.
Mặc dù cậu ta đã rất điên cuồng…tôi đoán nó cũng dễ hiểu thôi.
“Chào buổi sáng nha, Shizuku”
“……”
Cậu ta chào Ichinose, nhưng cô ấy chỉ đơn giản lờ đi cậu ta.
Dù vậy, Sudo dường như chẳng quan tâm đến nó và bước về chỗ của mình.
Trên quãng đường đó, cậu ta đi ngang qua chỗ tôi.
“Buổi sáng tốt lành, Kujo. Hôm nay thật đẹp trời nhỉ”
Cậu ta thản nhiên nói rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Ngay sau đó, các học sinh cũng đã tập trung lại.
…Sudo vẫn đáng sợ lắm.
Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm.
~~~
*Sudo Hokuto’s POV
Giờ đầu tiên đã kết thúc.
“Xin lỗi nhé Miyako, Yayoi. Tớ phải đi vệ sinh một chút”
“Okay”
“Gặp lại sau~”
Hai người họ tiễn tôi và tôi tiếp tục hướng về nhà vệ sinh, nơi nằm khá xa lớp học.
Tôi bước vào một mình và đóng sầm cửa lại.
“……phew”
CHẾT TIỆT! ! ! ! ! ! ! !
Đ** m* mày, m* mày, M* MÀY! ! ! ! ! ! ! !
Thằng Kujo đó, ngày hôm nay gã ta vẫn tiếp tục làm cho Shizuku và Hananoi để ý đến gã…!
F*ck! F*ck, f*ck, F*CK! ! ! !
“Không thể ngừng được…!”
Tôi không thể ngừng căm phẫn.
Tôi không thể tha thứ cho kẻ dám khiến tôi phải chịu sự sỉ nhục này!
Hắn đã lấy đi của tôi quá nhiều thứ…!
“Tao sẽ nghiền nát mày,…Tao sẽ nghiền nát mày,…TAO SẼ NGHIỀN NÁT MÀYYY…! ! ! !”
Kujo Ryosuke…Tao thề với mày, tao sẽ khiến mày phải hối hận!
Đ** M* MÀYY! ! ! ! ! ! ! ! !
~~~
“…Kujo, Ryosuke”
“Hm? Chuyện gì vậy?”
“Nah. Không có gì đâu~”
