Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 32: Đừng bao giờ bén mảng đến!!

*Sudo Hokuto’s POV

Bố nhìn tôi với một vẻ nghiêm nghị, khuỷu tay chống lên bàn.

“Hokuto mà trực tiếp đến văn phòng thì có hơi lạ đó. Chuyện gì thế? Con cần tiền hay gì à?”

“Không, không phải! Con không cần tiền!”

“Vậy là một người phụ nữ? Thật sao,…con rất giống ta, mặt mũi cũng rất điển trai, nên có thể toàn quyền tự do lựa chọn mà, phải không? Bộ con đang làm trò gì đó hay ho à?”

“V-Vâng”

“Mà, được biết thế cũng tốt, bởi vì, con biết đấy, con cũng nên giới thiệu với ta đi chứ”

“Là sao ạ?”

Tôi hỏi Bố, Bố cũng mỉm cười với tôi.

“Tất nhiên - Là bạn cùng lớp của con rồi”

“!!!”

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

…Đó là Bố tôi.

Ông là kiểu người có tất cả mọi thứ mà mình muốn!

“Ta đã nói với con từ trước rồi mà? Ngôi trường đó có đến bốn đứa con gái xinh đẹp tuyệt trần. Đó là lí do tại sao ta rất là mong chờ đó…Dù gì thì tiền bạc cũng đâu thể mua lại được tuổi trẻ nhỉ haha”

“Điều đó…Ừm thì, đúng vậy ạ”

Tôi không có thời gian để bàn về chuyện này!

“Ý con là, Bố! Con rất cần Bố giúp một chuyện!”

“Hmm? Chuyện gì?”

“Có một thằng khốn nạn ở trường…….nó cực kỳ phiền phức luôn. Nó cứ tìm cách để gây hấn với con mãi không thôi”

“Ta cũng tò mò không biết thằng đó có thể cả gan đến mức nào đấy. Nó dám chống lại cả con cơ mà”

“Đúng vậy, thưa Bố! Đó là lí do con rất muốn…nghiền nát thằng cặn bã đó ra. Con muốn hắn phải hối hận suốt đời vì dám chống lại con cho đến khi hắn hoàn toàn gục ngã!”

“Đúng là con trai cả của nhà Sudo. Thế con tính làm gì nào?”

Rốt cuộc tôi đã chẳng thể tìm ra bất kỳ điểm yếu nào của Kujo cả.

Mà thật ra, tôi nên điều tra kỹ hơn nữa, thế nhưng…tôi không thể kiềm chế bản thân vào lúc này.

Vì tôi đang chịu quá nhiều sự sỉ nhục mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây…!

Tôi muốn nhìn thấy gương mặt đau khổ của hắn ngay bây giờ!

Tôi muốn cướp hết mọi thứ của hắn!

Nếu không, cơn giận dữ trong lòng sẽ không nguôi ngoai.

Tầng trệt nhà hắn có một quán bar nhỏ tên ‘Snack Kozue’.

Còn có thêm một gã nào đó cùng với người phụ nữ xinh đẹp kia trong nhà tên khốn nạn đó nữa.

Với không khí xung quanh, chắc hẳn là tất cả đang làm việc tại cái quán bar nhỏ đó!

Nghĩa là gia đình Kujo đang điều hành cái quán đó.

…Nói cách khác.

Chỉ có duy nhất một cách để nghiền nát tên khốn dám chống lại tôi ngay lập tức.

“Con sẽ phá tan cái quán bar nhỏ do gia đình hắn điều hành đó”

Khoé miệng Bố nhếch lên khi tôi nói thế.

“Hay đấy”

Dù gì tôi cũng là con trai của ông.

Ông ấy đã đào tạo, huấn luyện tôi thành một thiên tài, và tôi đã trở thành một thiên tài như vậy đấy.

Tôi nóng lòng muốn được thấy khuôn mặt đau buồn của hắn ta.

Tôi nóng lòng muốn nghiền nát kẻ đã sỉ nhục tôi.

Và tôi muốn có được người phụ nữ xinh đẹp ấy.

Tôi chắc chắn sẽ làm tất cả những gì mà tôi muốn.

Tôi chắc chắn sẽ có được tất cả những thứ mà tôi muốn.

Đây chính là châm ngôn sống của nhà Sudo.

Cũng là cách sống của tôi.

“Ta sẽ lo liệu mọi thứ. Cứ để đó cho ta haha”

“Bố là nhất haha!”

Kukuku…!

Tôi đang mong chờ đến cái ngày mình làm được tất cả những điều đó…!

“Nhân tiện thì, tên của cái quán đó là gì thế?”

“Ah, để con nhớ xem…là ‘Snack Kozue’. Một cái tên dễ nhớ mà, chẳng có gì khó hiểu cả haha”

“Y-Ý con là sao?”

Sắc mặt của Bố lập tức thay đổi hẳn.

Ngay khi tên quán được nói ra, ông nhăn mặt và bắt đầu run rẩy.

“Không, chắc ta nghe nhầm,…chắc chắn là vậy. Hokuto nói lại xem, tên của cái quán đó…”

“Là Snack Kozue!”

“! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

RẦM! Bố tôi đập mạnh xuống bàn.

Trán Bố tôi lấm tấm mồ hôi, rõ ràng không bình thường một chút nào.

“NÀY HOKUTO!! Tao sẽ cảnh báo mày - ĐỪNG BAO GIỜ đến gần cái quán bar đó”

“Ha? Nhưng tại sao?! Con muốn phá huỷ hoàn toàn nơi đó mà!”

“KHÔNG ĐƯỢC! CÁI QUÁN BAR ĐÓ THÌ HOÀN TOÀN KHÔNG ĐƯỢC! ! !”

“Thế tại sao lại không được chứ?!!”

Tôi không ngờ Bố tôi lại như thế này.

Tôi luôn luôn làm tất cả những gì tôi muốn làm. Với Bố tôi, không gì là không thể.

“Ngay tại Snack Kozue, toàn bộ các VIP của thế giới ngầm đều quy tụ ngay đó. Đến cả bố mày cũng không phải là đối thủ…!!!”

“Toàn bộ VIP của thế giới ngầm?!”

Không đời nào.

Làm thế nào mà gia đình hắn lại điều hành một nơi như thế?

…Nhưng khi điều tra về hắn, thông tin gia cảnh lại không thấy đâu.

Cả cái sức mạnh thể chất lẫn độ linh hoạt kinh khủng đó nữa.

…Không đời nào, hắn ta quá đỉnh cao!? Không thể tin được!

“Dù sao thì, hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra. VÀ MÀY NỮA! TRÁNH XA SNACK KOZUE RA! ! !”

“Nhưng mà…!”

“MÀY HIỂU CHƯA! ! ! ! !”

“…được rồi, đã hiểu”

Tôi chỉ có thể gật đầu khi Bố tôi nói vậy.

Nhưng điều đó nghĩa là gì chứ?

Có thể khiến cho người cha đó hoảng loạn đến vậy…

Kujo Ryosuke.

Hắn ta là cái quái gì vậy chứ…?

~~~

-Chun-chun-chun.

Tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót.

“…Fuuhaaa”

Tôi ngáp dài, rồi duỗi người, tự đánh thức mình dậy.

Có vẻ như tôi đã dậy trước cả khi chuông báo thức reo lên.

Nhưng tôi lại không thấy buồn ngủ nữa, vì thế tôi dậy sớm để chuẩn bị…vẫn còn kha khá thời gian đó chứ.

“Nnn……ryou-chann……uhehe”

Trong thoáng chốc tôi không thể tin vào mắt mình.

Bởi Hitomi-san đang ngủ ngay bên cạnh tôi, vẫn ăn mặc hở hang như mọi khi.

…Thật luôn, cái con người này

“Hitomi-san, dậy đi nào chị”

“Không đâu……chị vẫn đang ngủ mà”

“Nếu muốn ngủ thì ngủ trên giường của chị đi chứ”

“Ryoo-chan”

“Em đã bảo rồi mà”

“Ryoo-chann~”

“Gì vậy ạ?”

“Ehe, mình cưới nhau đi”

Hitomi-san nói với giọng điệu ngái ngủ, má chị ấy dãn ra.

“Chả biết nói gì nữa luôn”

Khi tôi nhẹ nhàng hạ người chị ấy xuống, Hitomi-san cười mỉm, rồi lại thở đều chìm vào giấc ngủ.

“Em đi đây”

Tôi rời khỏi nhà đúng giờ như mọi khi.

Những con hẻm sau nhà vẫn còn vương vấn lại không khí sôi động của đêm qua, một buổi sáng đặc trưng.

Tôi cũng không ghét bầu không khí này.

“Ah, là Ryosuke-kun kìa!”

“Chào buổi sáng, Ryosuke”

“Chào buổi sáng, cả hai cậu”

Họ chạy đến chỗ tôi.

Và họ ôm chặt lấy cánh tay tôi như thể tôi thuộc về họ vậy.

“Ý tớ là, việc phục kích tớ vào mỗi buối sáng nó đã thành chuyện bình thường rồi hử?”

“K-Không phải phục kích mà!”

“Là hẹn hò thôi, được chứ? Cậu đừng có hiểu lầm nhé?”

Tôi có hứa mình sẽ đi học cùng họ lúc nào nhỉ?

Mà nghĩ lại thì, họ đã luôn đợi tại nhà tôi từ bao giờ thế?

…Thôi, đừng nghĩ về nó nữa.

Tôi cảm thấy mình không nên nghĩ nhiều về nó.

“Vậy thì, đi thôi nào”

“Ừm!”

“Được thôi”

Cả ba chúng tôi bắt đầu đi.

Thì cửa nhà tôi mở toang ra, rồi Hitomi-san bước từ trong ra, trông cực kỳ hở hang.

Ichinose và Hananoi quay lại nhìn Hitomi với tốc độ chóng mặt.

…Ôi trời

“Ryo-chan? Em quên hộp cơm trưa nè”

-Piki (âm thanh xẹt ngang)

…Cái gì thế?

Tôi nghĩ hình như mình vừa nghe thấy một âm thanh rất tệ.

“Ryosuke-kun?”

“Ryosuke? Chuyện này là sao chứ?”

Không khí xung quanh thay đổi cái một.

Một luồng aura nguy hiểm, gần giống như sát khí vậy.

Và nó đang được toả ra rất dữ dội từ hai người đang đứng trước mặt tôi.

“Ummm…”

Tôi nhìn Hitomi-san như thể đang cầu cứu.

Hitomi-san mỉm cười trong khi nhìn tôi đang bị hai người kia tiếp cận.

“Ryo-chan, em thật là đào hoa đó nhen~”

C-Chị ấy không biết đọc bầu không khí sao…

~~~

*Danjo Hitomi’s POV

Ryo-chan, em đã đủ lớn để được hai cô bé dễ thương như này tiếp cận rồi sao.

Thật lòng mà nói, tôi rất hạnh phúc.

Tôi chợt nhớ về cái ngày đầu tiên tôi gặp Ryo-chan.

Khoảnh khắc mà cuộc đời tôi đã rẽ sang một trang mới…