Hitomi-san lề mề ngồi dậy.
Rồi lại nằm bịch xuống giường, dụi mắt nhìn tôi.
“Ổn mà, đúng chứ? Ngủ ở đây cũng được mà. Giờ thì nó cứ như là phòng của chị vậy đó~”
“Hitomi-san, phòng chị nằm ở tầng trên mà, đúng chứ?”
“Chị cô đơn quá! Chị muốn được cảm nhận hơi ấm con người~!”
“Nhưng dù chị có nói vậy thì…”
“Quan trọng hơn hết là…”
Hitomi-san kéo lấy cái gối của tôi rồi úp mặt vào nó.
“Suuuu haaa! Dù sao thì, chị cũng nhớ mùi hương của Ryo-chan lắm đó, em biết chứ? Nó giúp chị cảm thấy bình tĩnh trở lại đó”
“Tha em đi mà”
Tuy tôi nói với vẻ mặt cạn lời, thế nhưng tôi cũng biết rằng, cái người này cũng sẽ chẳng chịu nghe gì sất.
Chị ấy là Danjo Hitomi.
Chị ấy hiện đã 26 nồi bánh chưng và đã sống và đang làm việc tại ‘Quán bar nhỏ của Kozue’ kể từ khi tôi gặp chị ấy vào ba năm trước.
Tiện thể, chị Hitomi sống ở tầng ba, ngay phía trên tầng này.
Tuy nhiên, chị ấy lại thường lấy tầng hai của nhà Kujo làm ‘căn cứ’.
Dù sao thì chị ấy cũng thuộc kiểu người phóng khoáng.
“Em đã 17 tuổi rồi chị biết chứ? Em không muốn chị cứ nghĩ em như trẻ con mãi đâu”
“Ah, ra là vậy~. Ryo-chan đã là một ‘người đàn ông trưởng thành’ rồi sao? Fufu em bị kích thích bởi chị sao~?”
“Ý em đâu phải thế”
“Ô kìa~~ Dù sao thì……lại đây nào”
Hitomi-san vòng tay qua cổ tôi rồi kéo tôi xuống giường.
Rồi chị ấy vòng tay ra sau lưng tôi và ôm lấy tôi.
“Hitomi-san!?”
“Em biết đó, tiếp xúc thân mật như này có thể làm tăng mức độ hạnh phúc của em mà, nhỉ?”
“Điều đó cũng không có nghĩa là…”
Nếu chị ăn mặc hở hang như vậy thì em không thể cử động được, lại còn đang ở sát nhau như vậy nữa chứ.
Cái thứ mềm mại đó cứ liên tục chạm vào em đó…
Thêm nữa, lại còn có một mùi hương gợi cảm đặc trưng của một người phụ nữ trưởng thành nữa…
“Aaammm”
“!?!?”
Hitomi-san liên tục ngậm tai tôi.
“Hm-hm-hm”
“Hitomi-san! Em đã bảo chị đừng có ngậm tai em nữa rồi mà?”
“Ryo-chan, tai em nhạy cảm lắm nhỉ? Fufu, em dễ thương lắm đó~ Amuamuu”
Bà chị này đúng là có vấn đề về khoảng cách thân mật.
Hơn nữa, bàn tay sau lưng tôi bắt đầu chuyển động một cách đầy quyến rũ…
“Nè, Ryo-chan? Đến lúc rồi đó……nhỉ?”
“Hitomi-san?”
Khuôn mặt Hitomi-san hiện ra ngay trước mắt tôi.
Gần đến mức mặt tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của chị.
Sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành bao trùm cả cơ thể tôi.
“Đã ba năm trôi qua kể từ lúc chị em mình gặp nhau rồi, phải không? Chị nghĩ đã đến lúc rồi”
“Đến lúc gì ạ?”
“Mouu, em bắt một cô gái phải nói ra điều đó sao? Mà, chị cũng thích cả điểm đó của em nữa đó~”
Hitomi-san mỉm cười diệu dàng.
Rồi chị ấy luồn tay vào trong áo và chạm trực tiếp vào lưng tôi.
Một cảm giác thật mềm mại và ấm áp lan toả.
“Hitomi-san!? Chị đang làm cái gì thế!?”
“Ý em là sao chứ~? Fufu, em đang mong đợi nó mà, phải không? Em cũng đang ở độ tuổi này mà, nhỉ?”
“Em chẳng hiểu chị đang muốn nói gì cả”
“Vậy để chị dạy em nhé? Như một ứng cử viên cho vị trí làm vợ của Ryo-chan, cứ để chị lo nhé…Fufufu♡”
Khuôn mặt Hitomi-san càng lúc càng sát hơn.
“Từ từ…khoan…eh?”
Tôi không muốn đi quá xa, nên tôi cố đẩy chị ấy ra.
Tuy nhiên, Hitomi-san lại khống chế chân tôi, khiến tôi không nhúc nhích được.
Lẽ ra tôi nên ấn tượng về sức mạnh của chị ấy…nhưng đây đâu phải lúc cơ chứ.
“Chị sẽ lấy được nó, ‘lần đầu’ của Ryo-chan đó~♡”
Hitomi-san nói rồi sát lại gần tôi – đúng lúc đó cửa phòng mở toang.
“Nè, cả hai đứa? Phải có biện pháp tránh thai đã chứ~”
““Kozue (Mẹ)!?””
Mẹ nhìn bọn tôi trong khi gãi đầu, vẫn còn ngái ngủ.
Mái tóc vàng dài óng ả dưới ánh nắng của buổi ban trưa.
“Không sao đâu, Kozue-san. Em đã sẵn sàng nhận trách nhiệm nuôi con của Ryo-chan rồi”
“Vậy thì tốt! Đây sẽ là đứa cháu đầu lòng của chị nhỉ?~”
“Mẹ đừng có chấp nhận như thế chứ!?”
Tôi phản bác, mẹ tôi thì cười một cách vui vẻ.
“Ah, chẳng phải đã đến lúc chúng ta nên đi mua sắm rồi sao? Hôm nay Hitomi sẽ đi cùng chúng ta mà nhỉ?”
“Đã lâu đến vậy rồi sao? Mình phải nhanh lên”
“Tch~ thế chị giao cho em nhé?~”
“Đừng giỡn nữa và đi chuẩn bị đi mà”
“Mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn tất!”
“Không đời nào chị lại có thể ăn mặc như thế mà đi ra ngoài đường được cả! Chị phải đổi trang phục đi chứ”
“Hehehe, được rồi~”
Hitomi-san mỉm cười đáp lại với vẻ mặt hớn hở.
~~~
*Sudo Hokuto’s POV
“Vậy ra, đây là nhà hắn à…”
Tôi nhìn nhà hắn từ trong bóng tối.
Một toà nhà nhỏ ở một con hẻm nhỏ ngay trung tâm thành phố.
Tên khốn nạn đó đã đi lên tầng hai của toà nhà.
Tôi không ngờ hắn ta lại sống ở một cái nơi kín đáo, tăm tối như vậy…Tôi càng lúc càng không biết gì về tên khốn đó.
“Kevin, Bloody. Hãy cẩn trọng. Nếu có gì xảy ra, chính hai người sẽ ra tay”
“Tôi hiểu, boss”
“Tất nhiên rồi”
Tôi có hai vệ sĩ theo sau, phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.
Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng thằng khốn đó không chỉ dừng lại ở một tay đấm chuyên nghiệp.
…Chỉ cần đủ khoẻ, tôi có thể hạ gục hắn trong 5 giây. Nhưng dạo gần đây tôi không trong trạng thái tốt cho lắm, bạn biết chứ?
Mà, tôi chắc chắn mình sẽ an toàn nếu đi với hai người này.
Kevin và Bloody là những võ sĩ giỏi bậc nhất, đã gây dựng được danh tiếng trong giới võ thuật.
Không đời nào họ có thể thua một thằng nhóc chỉ biết gặm nhấm.
“Oh, chúng ra rồi kìa, boss”
“Oh”
Cửa nhà hắn mở ra.
Nhưng người bước ra lại là…
“Vãi l*. Không đúng”
Một chàng trai với khuôn mặt điển trai.
Anh ta cao cũng ngang ngửa thằng khốn kia, nhưng khuôn mặt thì không giống vậy.
Ý tôi là anh ta đẹp trai thật đấy…Tất nhiên là không đẹp trai bằng tôi rồi.
Vậy anh ta là ai?
Trông chẳng giống như là anh trai của tên khốn đó một chút nào vậy…, nhỉ? Hahaha
Nghiêm túc đấy, đó là ai vậy?
“Rồi được rồi, dù sao thì cứ để mắt đến anh ta…”
Vừa dứt lời thì còn có một người nữa bước ra.
“Ryoo-chan. Cảm ơn em vì đã đợi chị nhé~”
“Đi nào, Hitomi-san”
“Okay!!”
Cô ấy bước đi, tay trong tay với gã đẹp mã đó.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ ấy và kinh ngạc.
Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Tôi không thể rời mắt khỏi người phụ nữ ấy.
Và càng lúc, bên trong cơ thể tôi càng nóng lên.
“C-Cô ấy dễ thương quá đi mất…!”
Lẽ nào đây là tiếng sét ái tình sao…?!!!
