Trans: Đáy xã hội lên ngôi
====================
"Không từ chối nữa, tôi muốn ở bên cậu ấy."
Hạ Tịch Nhiên đã nhận ra tầm quan trọng của Giang Mục Dã trong lòng mình.
Học hành rất quan trọng, nhưng tình yêu cũng rất quan trọng.
Lần này cô không muốn bỏ lỡ nữa.
Vừa nãy, Giang Mục Dã tự nhiên là có nhìn thấy Hạ Tịch Nhiên.
Nhưng cậu lại nghĩ đến thái độ không thèm đếm xỉa của Hạ Tịch Nhiên, liền lòng nguội ý lạnh.
Cô độc cũng chẳng có gì không tốt, cớ gì phải hết lần này đến lần khác vứt bỏ liêm sỉ của bản thân.
Giang Mục Dã vẫn chưa ngốc đến mức tiếp tục cam chịu hèn mọn, đưa phẩm giá của mình đến trước mặt đối phương, để bị cô ấy chà đạp tàn nhẫn.
Việc chú ý đến Hạ Tịch Nhiên đã trở thành một thói quen, cho nên lần này, việc cậu không để tâm đến cô nữa, đã tiêu tốn gần như toàn bộ dũng khí của Giang Mục Dã.
Nhưng cũng may, cuối cùng cậu cũng đã dũng cảm làm được.
Sau khi đưa Lãnh Nhược Ly đến dưới lầu ký túc xá nữ, Giang Mục Dã nói lời cảm ơn.
"Hôm nay cảm ơn cô."
"Không có gì"
Lãnh Nhược Ly thăm dò hỏi một câu.
"Anh... vẫn ổn chứ?"
Gương mặt cậu trông tiều tụy và mệt mỏi quá.
Lãnh Nhược Ly rất đau lòng.
Cô ước gì người mà cậu ấy thích là mình thì tốt biết bao.
Không cần 99 lần cầu hôn, chỉ cần một lần, cô ấy sẽ liền gả cho cậu.
Giang Mục Dã cố nặn ra một nụ cười.
"Tôi đương nhiên không sao, tôi chính là tiểu cường không thể bị đánh gục mà."
"Tốt"
Lãnh Nhược Ly cố gắng mỉm cười.
"Tôi về trước đây." Giang Mục Dã nhàn nhạt gật đầu, che dù rồi chạy đi trong mưa.
Nhìn bóng dáng thon dài kia dần dần biến mất trước mắt, Lãnh Nhược Ly vừa vui vừa lo.
Vui là vì, Giang Mục Dã cầu hôn không thành công, mình vẫn còn cơ hội.
Lo là vì, cô không muốn nhìn người mình thích tiếp tục bị tổn thương.
Trước đây là Giang Mục Dã bảo vệ cô.
Bây giờ, đến lượt cô bảo vệ Giang Mục Dã.
...
[Cung hỉ Túc chủ, điểm danh thành công một lần tại ký túc xá, nhận được một triệu RMB.]
Thanh âm hệ thống vang lên.
Giang Mục Dã liền thấy bảng cân đối tài khoản của mình được cộng thêm một triệu RMB.
Cái hệ thống này kiếm tiền còn dễ hơn cậu nghĩ.
Quả nhiên là tình trường thất ý, liền có tiểu tiền tiền đến vỗ về con tim bị tổn thương.
Giang Mục Dã cụp dù lại, vắt qua loa nước trên quần áo, vội vã đi vào ký túc xá.
Vừa vào cửa, Giang Mục Dã đã bị xông đến ngộp thở.
"Vãi, hố phân của trường nổ à! Sao thối thế!"
Giang Mục Dã bóp mũi, bắt đầu lùi lại ra cửa.
Cậu phát hiện ba ông bạn cùng phòng đang quây quanh một cái ghế đẩu nhỏ, nấu bún ốc Liễu Châu ăn.
Cái mùi đó, bốc lên nồng nặc. Giang Mục Dã bắt đầu thấy khó thở.
"Thối đâu mà thối, thơm nức mũi, ăn một miếng là sướng như tiên."
Lão Hạ hừ hừ một tiếng.
"Tiếc là mày không ăn quen, mất cả một thú vui."
Trần Ca, đang húp bún sùm sụp, ngước mắt lên nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Giang Mục Dã, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy ra ban công hốt quần áo.
"Mẹ ơi, mưa rồi, cái quần sịp của bố mày còn chưa cất!"
"Cút xéo, Tiểu Bạch Cáp, tao cứ tưởng mày định quan tâm tao, hóa ra mấy cái quần sịp thối của mày quan trọng hơn!" Giang Mục Dã tức giận.
Tiểu Bạch Cáp hùng hồn thu mấy cái quần sịp vào, nói: "Không thu thì tao mặc cái gì, khỏa thân à, với lại có phải mày chưa từng dầm mưa đâu."
"Mày đúng là súc sinh! Nghe xem đây là tiếng người nói à!" Giang Mục Dã xắn tay áo lên định dạy dỗ Tiểu Bạch Cáp một trận.
Trưởng phòng ký túc xá, Khải Tử, vội vàng quăng một cái khăn lông cho Giang Mục Dã, nói: "Mau lau đi, thay bộ đồ khác vào, không là cảm lạnh thật đấy."
"Vẫn là Khải Tử có tình có nghĩa." Giang Mục Dã cười hì hì.
"Tao cũng đối xử với mày không tệ nhé, nhìn đi, biết mày chưa ăn tối, lại không thích ăn bún ốc, tao đặc biệt ra nhà ăn mua cơm cho mày đấy, vẫn còn nóng hổi. Có món thịt kho dưa muối mày thích nhất đấy, đắt vãi, tận sáu tệ một phần đó!"
Tiểu Bạch Cáp la lên.
Giang Mục Dã nhìn lại, trên bàn mình quả thật có một hộp cơm.
Ngay lập tức, cậu thấy có chút cảm động.
Tuy ba ông tướng này tính tình bô bô, có vẻ vô tâm vô phế, nhưng thực ra đều là kiểu khẩu xà tâm phật.
Giang Mục Dã lau khô tóc, thay một bộ quần áo sạch, rồi ném đồ ướt vào giỏ đồ bẩn. Cậu định ngày mai sẽ mang ra phòng giặt ủi.
Lúc này, cậu nghe thấy giọng Lão Hạ vang lên đầy kỳ quái.
"Mục Tử, mày có dù mà, sao vẫn dầm mưa thế?"
Giang Mục Dã thở dài một hơi.
"Nói ra thì dài lắm."
Tiểu Bạch Cáp xen vào.
"Tóm tắt là vầy, lại bị Hoa khôi Hạ từ chối chứ gì, không thì sao lại dầm mưa."
Giang Mục Dã đi tới vỗ mạnh vào lưng Tiểu Bạch Cáp một cái, nghiến răng nói.
"Ăn được thì ngậm mồm lại."
Tiểu Bạch Cáp thiếu chút nữa là nghẹn.
Khải Tử nói giọng thấm thía: "Mục Tử, nghe anh khuyên một câu, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu bỏ cuộc. Em này không được, thì mình đổi em khác, dù sao gái thích mày cũng đầy."
Lão Hạ tiếp lời.
"Phòng mình ai cũng có bạn gái rồi, mỗi mày còn độc thân, kéo thấp tỉ lệ thoát ế của phòng mình xuống!"
Tiểu Bạch Cáp gật đầu: "Nói đúng đấy, người ta bảo nam truy nữ cách tầng núi, của mày chắc là đỉnh Everest rồi! Cầu hôn 99 lần rồi mà còn không lay chuyển. Mày muốn tốt nghiệp rồi mà vẫn làm cẩu độc thân à?"
Giang Mục Dã lại thản nhiên mở hộp cơm ra ăn, nói.
"Làm cẩu độc thân thì có gì không tốt. Trong lòng không nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thành thần."
Trải qua 99 lần cầu hôn đau tim này, Giang Mục Dã đã nghĩ thông suốt rồi.
Trước đây cậu cứ nghĩ người khác đâm đầu vào ngõ cụt thì sẽ quay đầu, còn cậu đâm vào là muốn xô đổ bức tường đó luôn.
Kết quả cậu phát hiện mình nghĩ sai rồi. Muốn đẩy tường, cũng phải xem người ta có cho đẩy không. Rõ ràng Hạ Tịch Nhiên không có ý đó.
Lúc mình dầm mưa, cô ấy thờ ơ. Lúc mình vì cô ấy mà nấu cơm, bị bỏng tay, cô ấy chỉ nhàn nhạt liếc một cái, một câu quan tâm cũng không có.
Cậu cầu hôn 99 lần là vì không muốn sau này có ngày hối hận vì mình chưa cố hết sức, còn bây giờ cậu không định tiếp tục, chẳng qua là không muốn tự rước nhục vào thân.
"Đã uống rượu mạnh nhất, cũng đã yêu người tệ nhất. Trước đây không quay đầu, sau này không muốn tạm bợ."
Ba ông bạn cùng phòng nghe xong, cùng thở dài một hơi.
Nói thật, bọn họ cực kỳ xót cho Giang Mục Dã. Lần này đến lần khác bị Hoa khôi Hạ cự tuyệt, mà vẫn cứ một lòng một dạ.
Cái cô Hoa khôi Hạ này, ngoài mặt đẹp, thành tích tốt, gia cảnh không tệ, thì còn điểm nào xứng với Giang Mục Dã chứ.
Nhưng tình yêu đâu phải là thứ mà người ngoài không coi trọng thì nó sẽ tàn lụi.
Bọn họ trong lòng chỉ có thể cầu nguyện Hoa khôi Hạ ngày mai, trong lần cầu hôn thứ 100 của Giang Mục Dã, có thể bớt làm cậu ta đau lòng đi một chút.
Bị gái làm tổn thương, thì phận làm anh em, mấy thằng này tự nhiên phải bù đắp gấp đôi (cả phần của cô gái kia) mà đối tốt với Giang Mục Dã.
Lão Hạ lấy ra cái đùi gà ăn liền mà mình không nỡ ăn, đặt lên bàn Giang Mục Dã, nói.
"Mục Tử, cầm lấy, tối nay tao no rồi, cho mày."
Tiểu Bạch Cáp nói.
"Lần này xin lỗi mày, bún ốc trót cho măng cay rồi, lần sau nhất định không cho nữa!"
Khải Tử nói.
"Đây, pha cho mày gói Cảm cúm 999 này, đừng để bị cảm thật đấy, lúc đó cả phòng này lây theo thì toi!"
Giang Mục Dã nhìn bộ dạng quan tâm của ba thằng bạn, phì cười.
"bọn mày làm gì có lỗi với tao à?"
Tiểu Bạch Cáp phỉ.
"có cứt ấy, chỉ là dùng acc LOL của mày thua liên tiếp mười trận thôi!"
Giang Mục Dã bùng nổ.
"Tiểu Bạch Cáp, mày ngứa đòn à!"
"Đùa thôi, xem mày cuống kìa, bố mày tốn hết thời gian nấu bún ốc rồi, lấy đâu ra thời gian đăng nhập acc mày!"
Giang Mục Dã cười mắng.
"Được rồi, mấy ông mau ăn hết bún ốc đi, mở cửa sổ thông gió, cái mùi này làm bố mày buồn nôn quá! Cứ như đang ăn cơm hộp vị bún ốc vậy!"
Tiểu Bạch Cáp cà khịa đưa tới một đũa.
"Nào nào, húp một miếng, mỹ vị nhân gian!"
"Đệt, bố mày đạp mày giờ, cút cút cút!"
"làm gì căng, tao còn không đủ ăn, lại còn cho mày!"
Tiểu Bạch Cáp lại sung sướng húp bún sùm sụp.
Giang Mục Dã dở khóc dở cười ăn cơm.
Vốn dĩ nỗi buồn bị từ chối trong lòng, qua màn cà khịa đùa giỡn của anh em, dần dần tan biến.
Lúc này, bảng thông báo của hệ thống vẫn tiếp tục.
[Cung hỉ túc chủ điểm danh tại ký túc xá thành công, nhận được năm mươi vạn RMB.]
[Cung hỉ túc chủ điểm danh tại ký túc xá đạt năm phút, nhận được mười vạn RMB.]
[Cung hỉ túc chủ điểm danh tại ký túc xá đạt mười phút, nhận được hai mươi vạn RMB, đồng thời tặng một lần cơ hội rút thưởng.]
Rút thưởng! Giang Mục Dã lập tức có hứng thú. Mình có thể rút được gì đây?
RMB là mã viết tắt quốc tế của Renminbi (Nhân Dân Tệ). Nói chung là cái bún ốc này cực kỳ HÔI Tên của nhân vật là Trần Ca (陈歌 - Chén Gē). Từ "chim bồ câu" trong tiếng Trung là Gēzi (鸽子). Như vậy, chữ "Ca" (Gē) trong tên cậu ta đồng âm hoàn toàn với chữ "Bồ câu" (Gē). Thêm vào đó, cậu ta "da lại trắng" (chữ Hán là Bạch - 白). Ghép tất cả lại: Tiểu (nhỏ) + Bạch (trắng) + Cáp (Gē - Bồ câu). Biệt danh "Tiểu Bạch Cáp" (Bồ câu trắng nhỏ) ra đời từ đó. Tên nhân vật chính là Giang Mục Dã (江牧野). chữ "Mục" (牧) trong tên.thêm hậu tố "Tử" (子) vào sau. "Tử" (phát âm là "zi") là một hậu tố rất phổ biến trong tiếng Hán, dùng để thêm vào tên, tạo cảm giác thân mật, gần gũi Ý nói, việc con trai chinh phục được con gái là vô cùng khó khăn, gian khổ, tốn nhiều công sức, giống như phải trèo qua một ngọn núi vậy. :v 999 Là một trong những thương hiệu dược phẩm lớn và nổi tiếng nhất tại Trung Quốc (giống như Panadol ở Việt Nam vậy) LOL = league of legends :v