Trans: Đáy xã hội lên ngôi
====================
Chỉ là, phong cách tổng thể của cô thiên về lạnh lùng, hàng mày đẹp đẽ ẩn chứa một tia băng giá.
Giang Mục Dã vô cùng kinh ngạc.
Lãnh Nhược Ly, người đứng đầu Tứ đại hoa khôi, bây giờ lại đang che dù cho cậu ư?
Lãnh Nhược Ly là học sinh chuyển trường, trông vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình lại cực kỳ lạnh lùng.
Cô thích yên tĩnh, luôn một mình ngồi ở góc khuất, nhưng ngoại hình rất xinh đẹp và vóc dáng hoàn hảo đã khiến cô trở thành nữ thần trong lòng các nam sinh, cô ở đâu cũng đều thu hút sự chú ý.
Giang Mục Dã trước đây vẫn luôn nghe các nam sinh khác hưng phấn bàn tán, cũng từng thấy qua Lãnh Nhược Ly, nhưng nội tâm không một chút gợn sóng.
Lãnh Nhược Ly rất đẹp, nhưng lúc đó trong lòng cậu chỉ có Hạ Tịch Nhiên.
Tự nhiên cũng không quá chú ý, nhưng bây giờ cô ấy lại đến che dù cho mình?
Đừng nói Giang Mục Dã kinh ngạc, ngay cả Hạ Tịch Nhiên và mấy người bạn cũng bị sốc.
Viên Viên kinh ngạc nói: "Lãnh Nhược Ly sao lại ở đây! Hai người họ quen nhau à? Nam sinh theo đuổi Lãnh Nhược Ly nhiều như lông trâu, nhưng cô ấy chẳng thèm để ý đến bọn họ, càng chưa thấy cô ấy chủ động lại gần ai bao giờ."
Cô ấy còn đưa ra một suy đoán táo bạo:
"Hay là... Lãnh Nhược Ly thích Giang Mục Dã?"
Lời này vừa thốt ra, tim Hạ Tịch Nhiên như bị đánh mạnh một cái.
Cô nhìn đôi nam nữ cách đó không xa, bỗng nhiên thấy hình ảnh đó thật nhức mắt.
Hạ Tịch Nhiên tự cho rằng mình trông cũng xinh đẹp, gia cảnh cũng ổn, nhưng sau khi thấy Lãnh Nhược Ly, cô mới phải thừa nhận, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Lãnh Nhược Ly da trắng hơn cô, vóc dáng đẹp hơn cô, thành tích tốt, lại có eo thon, chân dài, ngực cũng lớn.
Gia thế cũng hơn cô.
Lãnh Nhược Ly là một thiên kim tài phiệt đúng nghĩa, nhà có hơn năm mươi công ty, nghe nói ba của cô ấy đã trực tiếp quyên góp cho trường cả một tòa lầu và các thiết bị thể thao, còn vì muốn Lãnh Nhược Ly ăn ngon, mà mở hẳn một nhà hàng riêng trong trường, chỉ để phục vụ một mình cô ấy.
Nếu Lãnh Nhược Ly mà thích Giang Mục Dã, thì cô còn có cửa để so sánh sao?
Bị Lãnh Nhược Ly đè bẹp hoàn toàn rồi.
Lãnh Nhược Ly quả thực hoàn hảo đến mức vô lý.
Hạ Tịch Nhiên ghen tị nhìn Lãnh Nhược Ly, phát hiện đối phương không còn lạnh lùng như thường ngày, ánh mắt đã dịu dàng đi rõ rệt.
Không biết hai người đang nói gì, nhưng cô thấy rất rõ mặt Lãnh Nhược Ly đang đỏ bừng lên.
Lẽ nào thật sự là thích ư?
Lúc này, Lãnh Nhược Ly nhìn gương mặt tuấn lãng trước mắt, tim đập vô cùng kịch liệt.
Cô rõ ràng có chút căng thẳng, nói với Giang Mục Dã.
"Chúng ta đi thôi, mưa lớn rồi."
"Lãnh Nhược Ly, tại sao lại che dù cho tôi, cô không lẽ..."
Giang Mục Dã liếc nhìn dung mạo xinh đẹp của Lãnh Nhược Ly, rồi vội đổi chủ đề.
"...trước đây chúng ta có quen nhau à?"
Vốn dĩ Giang Mục Dã muốn hỏi thẳng Lãnh Nhược Ly có phải là thích mình hay không.
Nhưng lại cảm thấy như vậy quá đột ngột.
Lỡ như người ta nói không có, vậy chẳng phải cậu quá tự luyến rồi sao?
Huống hồ Lãnh Nhược Ly nổi tiếng như vậy, có vô số người theo đuổi, còn cậu với cô ấy thì chẳng có chút liên hệ nào.
Cô ấy không thể nào thầm mến mình đấy chứ!
"Tôi..."
Đôi mắt to của Lãnh Nhược Ly chớp liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa căng thẳng vừa e thẹn, cô liếc nhìn bờ vai của Giang Mục Dã.
Một lớp áo sơ mi mỏng, vì bị nước mưa làm ướt, đã lờ mờ để lộ ra một vết sẹo dữ tợn đáng sợ bên dưới.
Lãnh Nhược Ly lập tức cảm thấy vô cùng áy náy.
Lâu như vậy rồi, vết sẹo của anh ấy vẫn còn.
Lần này, món nợ cô thiếu anh, nhất định phải trả.
Ngay sau đó, Lãnh Nhược Ly từng bước tiến lại gần, ngẩng mặt lên, nói với Giang Mục Dã một cách vô cùng nghiêm túc.
"Tôi đến để trả dù."
"Trả dù?"
"Đúng, trả dù! Cuối tuần trước, tôi không mang dù, sau đó anh... anh đã chạy xuống đưa dù cho tôi."
Lãnh Nhược Ly ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người cậu, hai má ửng hồng lên.
"Cảm ơn anh."
Giang Mục Dã lúc này mới vỡ lẽ: "Hóa ra là cô!"
Cuối tuần trước, lúc cậu xuống lầu thì thấy một cô gái đang dầm mưa. Vừa hay cậu có mang dư một cây dù, nên đã đưa cho đối phương.
Lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều, cho dù là con trai, cậu cũng sẽ không chút do dự mà cho mượn dù, không thể để người ta ướt như chuột lột được.
Nhưng cậu không hề biết cô gái này chính là Lãnh Nhược Ly.
Dù sao thì lúc đó đối phương đeo khẩu trang y tế, lại còn đội mũ nồi màu đen, không nhìn rõ mặt.
"Xin lỗi, tôi đến hơi vội, bây giờ chỉ mang theo một cây dù, tôi đưa anh về dưới lầu ký túc xá nam trước nhé."
Lãnh Nhược Ly chân thành nhìn Giang Mục Dã.
Cô rất thấp thỏm.
Chỉ sợ Giang Mục Dã từ chối.
Giang Mục Dã nhìn mưa càng lúc càng lớn, tóc của Lãnh Nhược Ly cũng có vài hạt mưa thấm vào rồi, liền không làm bộ làm tịch nữa: "Đi!"
Cây dù rất nhỏ, không đủ che hai người.
Vì vậy, Giang Mục Dã nghiêng phần lớn cây dù về phía Lãnh Nhược Ly, tránh cho đối phương bị ướt.
Khi Giang Mục Dã định bước đi, vạt áo sơ mi bị khẽ nắm lấy.
Lãnh Nhược Ly ngước đôi mắt ngấn nước lên, nhẹ nhàng nói: "Anh có thể đi sát vào một chút, không sao đâu."
Cô chủ động nắm lấy tay cầm dù của cậu.
Tim Giang Mục Dã đập nhanh muốn nổ tung.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé của con gái.
Vừa mịn màng vừa trắng nõn.
Sự tiếp xúc bất ngờ khiến lòng Giang Mục Dã như bốc hỏa.
Giang Mục Dã tự nhiên là không quen.
Cậu bối rối dời tay ra, chỉ sợ có tiếp xúc quá nhiều với Lãnh Nhược Ly, e rằng cô gái sẽ bị thiệt thòi.
"Được, nghe cô."
Lãnh Nhược Ly nhìn chàng trai ngay trước mắt, hai má đỏ bừng.
Ánh mắt của cô ấy mang theo sự si mê sâu sắc.
Bị Hạ Tịch Nhiên nhìn thấy rõ mồn một.
Hốc mắt của Hạ Tịch Nhiên đương nhiên là đỏ lên.
Mới vừa nãy Giang Mục Dã còn cầu hôn mình, vậy mà bây giờ Lãnh Nhược Ly lại dám chủ động che dù cho Giang Mục Dã.
Hai người họ đứng cạnh nhau, lại trông hài hòa đẹp đẽ đến lạ.
Mắt thấy Giang Mục Dã đã đang đi về phía mình.
Sự tự tin của Hạ Tịch Nhiên lại bùng cháy.
Giang Mục Dã có thể cầu hôn mình 99 lần, vậy thì chứng tỏ cậu ta chỉ thích mình mà thôi.
Coi như Lãnh Nhược Ly có thích Giang Mục Dã đi nữa, thì đã sao nào.
Hạ Tịch Nhiên kiêu ngạo ngẩng mặt lên, cô đang chờ Giang Mục Dã nhìn thấy mình, sau đó sẽ cuống quýt chạy tới giải thích rằng cậu ta và Lãnh Nhược Ly không có quan hệ gì. Rồi lại bày tỏ rằng, trong lòng cậu ta chỉ có mình cô mà thôi.
Cậu ta đã càng lúc càng đi tới gần. Ánh mắt còn chạm phải mắt cô.
Chắc chắn là đến để giải thích đây mà!
Đôi mắt Hạ Tịch Nhiên sáng rực lên.
Thế nhưng, Hạ Tịch Nhiên đã đoán sai.
Cậu ta lạnh lùng thu lại ánh mắt, dẫn theo Lãnh Nhược Ly lướt qua cô, rồi đi thẳng về hướng ngược lại.
Nội tâm Hạ Tịch Nhiên chịu một đả kích nặng nề.
Ánh mắt cô trở nên ngây dại, môi đỏ mấp máy: "Sao... sao cậu ta lại đi?"
Các cô bạn thân cũng nhìn ra trạng thái của Hạ Tịch Nhiên không ổn, vội vàng an ủi.
"Tịch Nhiên, cậu đừng nghĩ nhiều, chắc cậu ta không nhìn thấy cậu thôi, nếu không đã chẳng bỏ đi như vậy."
"Đúng đó, mưa lớn quá, cậu ta vội đi trú mưa thôi."
Viên Viên lại bất thình lình xen vào một câu.
"Nhưng mà cậu ta cầu hôn 99 lần, Tịch Nhiên đều không đồng ý, chắc cậu ta buồn lắm. Bây giờ Hoa khôi Lãnh tới tỏ ý tốt, nói không chừng là thừa cơ xông vào đấy."
Mặt Hạ Tịch Nhiên trở nên tái nhợt, dần bị nỗi lo lắng nhấn chìm.
Không thể nào. Cậu ta thích mình như vậy cơ mà.
Có thể kiên trì không bỏ cuộc mà chờ đợi mình lâu như thế. Sao có thể dễ dàng đi thích người khác được.
Nhận ra điểm này, Hạ Tịch Nhiên bướng bỉnh đáp lại.
"Không thể nào, giờ này ngày mai, cậu ta nhất định sẽ lại đến cầu hôn lần thứ 100."
Cô bạn đeo kính hỏi :"Nếu cậu ta đến cầu hôn lần thứ 100, cậu còn từ chối nữa không?"
Chào các độc giả, mình là người dịch. Có thể các bạn sẽ thấy hơi rối khi cách xưng hô của các nhân vật thay đổi liên tục, ví dụ như Giang Mục Dã lúc được gọi là "cậu", lúc lại tự xưng "anh" hoặc "tôi". Mình xin giải thích ngắn gọn thế này nhé. Khi người kể chuyện đang tường thuật ở ngôi thứ ba, mình sẽ dùng "cậu" cho nam chính và "cô" cho nữ chính để giữ không khí trẻ trung của bối cảnh đại học. Tuy nhiên, khi nhân vật bước vào đối thoại, họ sẽ xưng hô tùy theo mối quan hệ. Ví dụ, Giang Mục Dã gọi Hạ Tịch Nhiên là "anh - em" vì đang cầu hôn, nhưng lại gọi Lãnh Nhược Ly là "tôi - cô" vì giữ khoảng cách lịch sự. Đặc biệt, khi nhân vật đang độc thoại nội tâm, mình sẽ chuyển sang dùng "mình" hoặc "ta", ví dụ như Hạ Tịch Nhiên nghĩ "Sao cậu ta dám lơ mình?". Đây là chủ ý của tác giả gốc để chúng ta "nhảy" thẳng vào đầu nhân vật và cảm nhận rõ cảm xúc của họ. Vì vậy, việc xưng hô thay đổi là chủ đích dịch thuật để truyền tải đúng tâm lý và mối quan hệ, chứ không phải bị loạn đâu ạ.