Web novel - Chương 7: đã thích, thì liền đem cậu ấy bắt về

Trans: Đáy xã hội lên ngôi

====================

Hạ Tịch Nhiên khóc nước mắt như hoa lê dính mưa.

Vào lúc cô đau đến thấu tim gan, mới biết mình đã đánh mất thứ gì.

"Tớ thật sự rất hối hận, nếu tớ sớm chấp nhận thì tốt biết mấy." Hạ Tịch Nhiên cắn đôi môi anh đào, vô cùng hối hận.

"Nhưng bây giờ làm gì có thuốc hối hận, chúng ta nên nghĩ cách bù đắp đi." Viên Viên nhắc nhở Hạ Tịch Nhiên.

Đôi mắt Hạ Tịch Nhiên ngấn lệ, ngây ra một lúc: "Bù đắp?"

"Đúng vậy, đã thích, thì liền đem cậu ta bắt về!" Viên Viên nghiêm túc nói.

"Đúng, tớ phải đem cậu ấy về." Trong mắt Hạ Tịch Nhiên bùng lên ngọn lửa nhỏ.

Kết quả cô bạn đeo kính lại khinh thường nói: "Dựa vào cái gì mà bắt Tịch Nhiên phải theo đuổi ngược Giang Mục Dã? Con trai không hề thích kiểu con gái chủ động như vậy đâu, còn không biết trân trọng, chỉ là tâm lý chơi bời, cậu muốn xem Tịch Nhiên bị bỏ rơi à."

Viên Viên lập tức khó xử: "Vậy làm thế nào, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hoa khôi Lãnh cưa đổ Giang Mục Dã à!"

Một câu nói lập tức khiến Hạ Tịch Nhiên giật nảy mình. Cô suýt chút nữa thì quên mất còn có một Lãnh Nhược Ly.

"Có khi nào là Hoa khôi Lãnh đã nói gì với Giang Mục Dã, nên lần này cậu ta mới không đến cầu hôn không? Chứ bình thường Giang Mục Dã là kiểu trời đánh không đổi, ngày nào cũng cầu hôn mà!"

Hạ Tịch Nhiên cắn môi, cô do dự hồi lâu, đưa ra một quyết định khó khăn.

"Tớ phải tìm cô ta nói chuyện."

Người buộc chuông phải là người cởi chuông.

Cô muốn tìm hiểu xem rốt cuộc hôm đó Lãnh Nhược Ly đã nói gì với Giang Mục Dã, khiến suy nghĩ và quyết định của cậu ta thay đổi.

...

8 giờ 45 phút tối.

Hạ Tịch Nhiên gõ cửa phòng ký túc xá 502 của Lãnh Nhược Ly.

Đợi một lát, cửa mở. Hạ Tịch Nhiên liền nhìn thấy gương mặt đẹp đến mức vô lý kia.

Đôi mắt màu xanh lam của đối phương, lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Có việc gì?"

Hạ Tịch Nhiên hoàn toàn bị khí chất băng giá của đối phương làm cho choáng ngợp.

Lãnh Nhược Ly để mặt mộc, mà vẫn xinh đẹp tinh xảo như một con búp bê.

Mình tự cho rằng mình đã đủ xinh đẹp rồi, nhưng khi đứng trước mặt Lãnh Nhược Ly, lập tức bị dìm hàng. Là con gái, cũng phải cực kỳ thích gương mặt này. Càng đừng nói là con trai.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hạ Tịch Nhiên ánh lên vẻ thất vọng.

Cô chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với người lạ, huống chi đối phương còn có thể là tình địch của mình.

Điều này khiến mặt Hạ Tịch Nhiên ửng hồng, cô ấp úng nói: "Chào cậu, có tiện cho tớ vào nói chuyện riêng với cậu một lát không?"

Lãnh Nhược Ly nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Hạ Tịch Nhiên liền bước vào.

Lãnh Nhược Ly ở phòng hai người loại sang trọng nhất, diện tích còn lớn hơn nhiều so với các phòng ký túc xá khác, càng đừng nói đến nội thất bên trong. Cảm giác đây không phải ký túc xá, mà là phòng khách sạn, riêng cái giường công chúa kia nhìn đã thấy đặc biệt thoải mái.

"Nói đi, có chuyện gì." Lãnh Nhược Ly bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, làn da mịn màng như sứ toát ra vẻ lạnh lùng.

Không hổ là đóa hoa trên núi cao trong lòng các nam sinh, là băng sơn mỹ nhân của trường.

Hạ Tịch Nhiên đắn đo hồi lâu, nói: "Gần đây trong trường có tin đồn về cậu, cậu có muốn ra mặt đính chính một chút không?"

"Hử?"

Hạ Tịch Nhiên đỏ mặt, ấp úng: "Chính là... tin đồn nói cậu... thích Giang Mục Dã!"

"Ồ." Lãnh Nhược Ly khẽ đáp một tiếng, ngay sau đó dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, trả lời: "Đúng là cần đính chính một chút."

Mắt Hạ Tịch Nhiên lập tức sáng rỡ lên.

Lãnh Nhược Ly muốn đính chính, vậy chẳng phải là Lãnh Nhược Ly không thích Giang Mục Dã sao.

Phù, may quá, Lãnh Nhược Ly không phải là tình địch của mình. Nếu không cơ hội mình và Giang Mục Dã làm hòa sẽ trở nên vô cùng mong manh.

Ngay lúc Hạ Tịch Nhiên đang mừng thầm, Lãnh Nhược Ly vẻ mặt bình thản nói: "Tôi cần đính chính một chút, việc tôi thích Giang Mục Dã, không phải là tin đồn."

Nụ cười treo trên mặt Hạ Tịch Nhiên, lập tức cứng đờ.

Cô nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm không.

"Cậu thích Giang Mục Dã? Cậu chắc chứ?"

Lãnh Nhược Ly nói dứt khoát: "Phải, tôi chắc chắn và khẳng định."

"Tôi đã từng nghĩ cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy, nên mới kìm nén tình cảm của mình, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra cậu căn bản không xứng đáng với tình yêu của anh ấy!" Lãnh Nhược Ly không thể giữ lý trí được nữa.

Hốc mắt cô đã nhòe đi, nghĩ đến đủ chuyện trước đây, cô đồng cảm thấu hiểu mà khóc nức nở.

"Anh ấy thích cậu như vậy, cậu bị viêm dạ dày không ăn được cơm nhà ăn, anh ấy đã chạy khắp các quán nhỏ bên ngoài trường để mượn bếp, đặc biệt học nấu cháo cho cậu uống. Nhưng cậu thì sao, lại không ăn một miếng nào!"

"Cậu thi không tốt, là anh ấy ngồi ở sân bóng rổ bầu bạn với cậu khi cậu đang khóc, kết quả cậu còn chê anh ấy nhiều chuyện."

"Cậu bị sốt, không ai dám đưa cậu đến phòng khám sốt, nhưng anh ấy đã bất chấp nguy cơ có thể bị cách ly, đưa cậu đến bệnh viện xem bệnh, truyền dịch."

"Một chàng trai tốt với cậu đến như vậy, tại sao cậu lại không biết trân trọng chứ!"

Lãnh Nhược Ly khóc đến mắt sưng húp.

Mỗi lần cô thấy Giang Mục Dã vì Hạ Tịch Nhiên mà trả giá không cần báo đáp, cô liền đau như dao cắt.

Nội tâm Hạ Tịch Nhiên run lên.

Những chi tiết trước đây mình không để ý, nhưng qua lời Lãnh Nhược Ly nói, tất cả đều hiện lên trong đầu cô.

Hóa ra mình đã tàn nhẫn với Giang Mục Dã như vậy.

Mà Giang Mục Dã lại lần này đến lần khác không rời không bỏ.

Hạ Tịch Nhiên vẫn luôn hưởng thụ sự tốt đẹp của cậu, cảm thấy Giang Mục Dã đối tốt với mình là chuyện đương nhiên, dù sao thì cậu ta cũng đang theo đuổi mình.

Người mà mình không thèm để tâm, lại chính là trân bảo trong mắt người khác.

Hạ Tịch Nhiên ánh mắt phức tạp nhìn Lãnh Nhược Ly đang khóc nức nở trước mắt.

Mắt Lãnh Nhược Ly đã đỏ hoe như thỏ, cô cắn môi bướng bỉnh nói: "Tôi phải theo đuổi anh ấy, tôi muốn đem hạnh phúc mà cậu nợ anh ấy, trả lại hết cho anh ấy! Không, là gấp bội, gấp nhiều lần!"

Mặt Hạ Tịch Nhiên xoẹt một cái trở nên trắng bệch.

Cô hoảng loạn vô cùng.

Chuyện mà mình sợ hãi nhất, cuối cùng cũng xảy ra.

"Con gái theo đuổi ngược là rất rẻ mạt, cậu theo đuổi cậu ta, cậu ta nhất định..."

Lời của Hạ Tịch Nhiên lập tức bị Lãnh Nhược Ly ngắt lời, Lãnh Nhược Ly bướng bỉnh đáp: "Tình cảm không có cái gọi là rẻ mạt, trừ phi là không đủ yêu."

Đôi môi đỏ của Lãnh Nhược Ly khẽ mở: "Trước đây tôi không đủ dũng cảm, bây giờ tôi muốn vì tình yêu của mình mà dũng cảm một lần."

Nữ truy nam, có gì mà mất mặt chứ?

Cô do dự, chẳng qua là vì lúc cô xuất hiện, Giang Mục Dã đã yêu Hạ Tịch Nhiên đến mức không thể dứt ra.

Nhưng bây giờ Lãnh Nhược Ly mới phát hiện Hạ Tịch Nhiên sẽ chỉ làm tổn thương Giang Mục Dã.

99 lần Giang Mục Dã cầu hôn Hạ Tịch Nhiên, cô không một lần nào dám đi xem. Nhưng hôm đó là một sự tình cờ, cô đã tận mắt chứng kiến sự tuyệt tình và lạnh lùng của Hạ Tịch Nhiên.

Cũng nhìn thấy dáng vẻ bi thương của Giang Mục Dã trong mưa.

Vậy thì cô không muốn chàng trai mà mình yêu thương, lại bị Hạ Tịch Nhiên làm tổn thương hết lần này đến lần khác.

Nội tâm Hạ Tịch Nhiên hứng chịu một cú đả kích mạnh.

Tình cảm không có cái gọi là rẻ mạt, trừ phi là không đủ yêu...

Không, mình thích Giang Mục Dã.

Vậy tại sao mình không thể theo đuổi Giang Mục Dã?

Là mình không bỏ xuống cái tôi được, hay là vì sĩ diện?

Giang Mục Dã đã theo đuổi mình 99 lần. Cậu ấy đã lần này đến lần khác vứt bỏ sĩ diện, vô cùng dũng cảm theo đuổi mình.

Tại sao mình một lần cũng không muốn làm?

Hạ Tịch Nhiên nhìn Lãnh Nhược Ly ý chí kiên định trước mắt, lập tức cảm nhận được một cảm giác nguy cơ sâu sắc.

Trời ơi, mình rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện sai lầm hoang đường.

Giang Mục Dã yêu mình như vậy, mình sao có thể tàn nhẫn làm tổn thương cậu ấy?

Hô hấp của Hạ Tịch Nhiên trở nên dồn dập.

Tim đau thắt lại.

Cô ý thức được điều gì đó, đột nhiên hoảng loạn mở cửa bỏ đi.

Mình có một việc chính sự quan trọng phải làm!