Sau 99 lần cầu hôn, đến lượt Hoa khôi phải bám riết lấy ta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web novel - Chương 9: Tôi cầu hôn cô 99 lần, là để không hổ thẹn với tình yêu của mình

Trans: Đáy xã hội lên ngôi

====================

Giang Mục Dã hít sâu một hơi, nói: "Tôi nghĩ rất kỹ rồi, Hạ Tịch Nhiên, chúng ta bỏ lỡ nhau rồi. Cô muốn đi, lúc nào cũng được. Cô muốn về? xin lỗi, không có khả năng đó."

Hạ Tịch Nhiên lòng như dao cắt, nước mắt lấp lánh, nghẹn ngào: "Tôi thật sự rất thích anh mà, Giang Mục Dã, tại sao anh có thể cầu hôn tôi 99 lần, lại không thể cho tôi một cơ hội?"

Giang Mục Dã rũ mắt xuống, quyết tuyệt nói: "Tôi cầu hôn cô 99 lần, là muốn không hổ thẹn đối với tình yêu của mình, còn bây giờ từ chối cô, là tôi muốn đối đãi chân thành với tôn nghiêm của chính mình."

"Cuộc đời không thể tua lại, giống như tình cảm của tôi không thể quay đầu. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, tôi sẽ không hối hận."

Các bạn thân của Hạ Tịch Nhiên nhìn dáng vẻ tuyệt tình của Giang Mục Dã, kinh hãi không thôi.

Các cô không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Giang Mục Dã theo đuổi Hạ Tịch Nhiên.

Một chàng trai thích Hạ Tịch Nhiên đến như vậy, lại dứt khoát nói "không" trước lời tỏ tình của Hạ Tịch Nhiên?

Đây chính là lần đầu tiên Hạ Tịch Nhiên bộc lộ chân tình, lại đau đến khắc cốt ghi tâm.

Nhìn xem, Hạ Tịch Nhiên khóc thương tâm biết bao.

Nước mắt như những hạt trân châu cứ thế rơi xuống từng hạt từng hạt.

Vẻ mặt cô tràn đầy hối hận, nhưng hối hận thì đã muộn rồi.

Giang Mục Dã cố tình lờ đi dáng vẻ khóc lóc của Hạ Tịch Nhiên, cậu tỏ vẻ lạnh lùng bước về phía ký túc xá nam.

Kết quả liền nghe thấy tiếng tỏ tình lớn tiếng của Hạ Tịch Nhiên từ phía sau.

"Giang Mục Dã, tôi thích anh! Tôi muốn theo đuổi ngược lại anh! Quá khứ tôi làm tổn thương anh 99 lần, lần này tôi sẽ theo đuổi anh 100 lần, nhiều hơn anh một lần, tôi cũng không thẹn với tình yêu của mình!"

Sống lưng Giang Mục Dã khẽ run lên.

Cậu quay đầu nhìn Hạ Tịch Nhiên một cái.

Đôi mắt cô đang phát sáng nóng rực, lần đầu tiên trong mắt cô chỉ chứa đầy hình bóng của cậu.

Giống như đang nằm mơ vậy, những hình ảnh ảo tưởng trong quá khứ, bây giờ toàn bộ đều xuất hiện.

Chỉ là lần này, Giang Mục Dã đã tỉnh mộng rồi.

Giang Mục Dã mím môi, lạnh lùng rảo bước nhanh về phía ký túc xá.

Mọi người đã sớm chìm sâu trong tuyên ngôn tỏ tình của Hạ Tịch Nhiên.

Hạ Tịch Nhiên vốn luôn điềm đạm, văn nghệ, bây giờ thế mà lại điên cuồng tuyên bố muốn theo đuổi ngược Giang Mục Dã 100 lần?

Đùa à!

Nói ra ai mà tin!

Nhưng nó thật sự đã xảy ra!

Hạ Tịch Nhiên sinh ra trong gia đình dòng dõi nho giáo, bố mẹ đều là giáo sư đại học, cô vừa xinh đẹp lại hiểu biết, vừa văn nghệ lại thông minh, người theo đuổi cô có thể xếp thành hàng dài.

Chưa từng thấy cô mặt dày mày dạn với ai như thế bao giờ.

Đủ thấy Hạ Tịch Nhiên thích Giang Mục Dã đến nhường nào!

Đám người Tiểu Bạch Cáp lắc đầu, đúng là vạn lần không ngờ tới, vốn tưởng Giang Mục Dã là Liếm Cẩu, không ngờ Hạ Tịch Nhiên cũng là một cô gái si tình.

Giang Mục Dã là trúng xổ số rồi à!

Trong lúc Hạ Tịch Nhiên quyến luyến không rời nhìn theo bóng lưng rời đi của Giang Mục Dã, các bạn thân của cô vẫn còn chút khó tin: "Cậu thật sự muốn theo đuổi ngược Giang Mục Dã à?"

"Đúng, cậu ấy có thể cầu hôn tớ 99 lần, vậy tớ theo đuổi cậu ấy 100 lần thì có vấn đề gì. Cậu ấy làm được, tớ nhất định cũng có thể làm được." Hạ Tịch Nhiên tràn đầy tự tin.

"Cậu ấy trước đây có thể thích tớ như vậy, sau này cũng sẽ càng thích tớ hơn."

Hạ Tịch Nhiên không tin cậu sẽ dễ dàng chết tâm với cô như vậy, không còn vương vấn chút cảm giác nào.

Đến Lãnh Nhược Ly còn có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu, vậy tại sao cô phải do dự.

...

Giang Mục Dã trở về phòng ngủ, hệ thống bắt đầu thông báo.

[Cung hỉ Túc chủ, từ chối lời cầu ái của Hoa khôi Hạ, nhận được một căn biệt thự cảnh biển phục thức tại Giang Lăng Uyển.]

Điều này khiến tâm hồn bị tổn thương của Giang Mục Dã được an ủi phần nào.

Giang Lăng Uyển? Đó chẳng phải là khu đất vàng sang trọng nhất trung tâm thành phố sao! Nhà ở đó đều là giá trên trời.

Kết quả mình lại nhận được một căn biệt thự cảnh biển thông tầng?

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Giang Mục Dã.

Lúc này ba người bạn cùng phòng cũng đã trở về.

Nhìn thấy Giang Mục Dã đang nằm trên giường, bọn họ lắc đầu.

"Mục Tử, đó chính là nữ thần Hạ mà mày tâm tâm niệm niệm đấy, bây giờ bắt đầu quay sang theo đuổi mày rồi, mày là thật sự không thích nữa hay là đang dỗi thế?" Tiểu Bạch Cáp hỏi.

Ánh mắt Giang Mục Dã phức tạp: "Có những vết thương, dù qua bao lâu, đụng vào vẫn sẽ đau,có những người, dù qua bao lâu, cứ nhớ đến là nhức nhối. Có những người không phải là không yêu nữa, chỉ là yêu rồi thì sẽ đau."

Nội tâm Giang Mục Dã đã ngàn vết thương trăm lỗ thủng rồi.

Cậu muốn yêu.

Nhưng đã không còn dũng khí để yêu người đó nữa.

"Có những người không thích hợp để yêu nhau vào thời điểm sai lầm, ví dụ như tao và cô ấy."

Giang Mục Dã đã phai nhạt nhiệt huyết yêu cô rồi, ngay lúc cậu chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới, cô lại quay đầu tìm cậu.

Cậu là cái gì chứ?

Là món đồ chơi cô muốn gọi là đến, đuổi là đi sao?

Nếu cô không yêu cậu nữa, có phải lại muốn vứt bỏ cậu lần nữa không.

Giang Mục Dã nhắm chặt mắt, không nói gì.

Các bạn cùng phòng cũng nhận ra tâm trạng của Giang Mục Dã trở nên trầm mặc u ám hơn nhiều, nên không tiếp tục chủ đề này nữa.

"Thực ra Hoa khôi Hạ cũng đâu có tốt đến thế, bên cạnh Mục Tử đâu có thiếu gái!" Khải Tử nói, "Lần trước Mục Tử đau dạ dày, còn có người lén bỏ thuốc dạ dày vào ngăn kéo, nó nấu cơm cho Hoa khôi Hạ bị bỏng, kết quả có người gọi ship thuốc trị bỏng cho nó, đi muộn còn có người lén điểm danh hộ nữa."

Lời của Khải Tử lập tức khiến Tiểu Bạch Cáp tỉnh cả người.

"Đúng ha, tao quên béng mất vụ này, Giang Mục Dã, mày biết em gái đó là ai không? Luôn quan tâm mày, hỏi han ân cần, em gái đó chắc chắn không tệ đâu."

Giang Mục Dã lắc đầu, nói: "Không biết."

Nữ sinh theo đuổi cậu, đại đa số đều rất nhiệt tình táo bạo.

Dù có thẹn thùng đến đâu cũng sẽ đưa thư tình cho cậu.

Nhưng chưa từng có một ai âm thầm quan tâm cậu, thỉnh thoảng chuẩn bị những thứ cậu cần, mà lại không để lại tên tuổi.

Giang Mục Dã từng nghĩ, nếu đối phương có ý đồ muốn ở bên mình, tại sao không hiện thân chứ.

Cậu từng cùng mấy đứa bạn cùng phòng canh me mấy lần, nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Không hề phát hiện ra thân phận của đối phương, một chút thông tin cũng không có.

Thêm vào đó lúc ấy cả thể xác và tinh thần của Giang Mục Dã đều đặt hết lên người Hạ Tịch Nhiên, nên chuyện này cũng để đó không giải quyết.

Ba người bạn cùng phòng tiếc nuối vô cùng: "Haizz, mày bỏ lỡ một cơ hội thoát ế rồi."

"Bây giờ tao không muốn yêu đương, thật ra làm cẩu độc thân cũng chẳng có gì không tốt." Giang Mục Dã nói, "'thà thiếu chứ không chọn bừa, không tạm bợ, không chắp vá, chỉ đợi người hữu duyên."

Thái độ của Giang Mục Dã nhận lại cái lắc đầu của mấy đứa bạn.

Trong mắt bọn họ, Giang Mục Dã chắc chắn là không quên được Hoa khôi Hạ.

Hoa khôi Hạ xinh đẹp như vậy, lại có tài hoa, đã từng thích Hoa khôi Hạ thì sao có thể dễ dàng đi thích người khác được chứ.

Có điều bọn họ cũng thấy may mắn một điểm, ít nhất Giang Mục Dã không còn treo cổ trên một cái cây nữa, đây cũng coi như là một bước tiến bộ.

...

Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng.

Giang Mục Dã bị đói làm cho tỉnh giấc.

Nhìn giờ trên điện thoại, đã tám giờ sáng rồi.

Cậu nghe thấy Khải Tử ở giường bên cạnh đang trùm chăn gọi điện thoại cho bạn gái Tiểu Nguyệt.

"Bảo bối à, anh cũng nhớ em lắm, đói rồi hả? Không sao, lát nữa anh đi mua bữa sáng cho em, đưa đến dưới lầu ký túc xá cho em nhé."

Mới sáng sớm đã là một màn cẩu lương ngập mồm.

Giang Mục Dã bị nhồi cho no luôn.

Giang Mục Dã vừa từ giường trên leo xuống, Tiểu Bạch Cáp ở giường dưới đã ngái ngủ nói: "Mục Tử, dậy rồi à, mua giúp tao phần bữa sáng với, cháo trắng quẩy thêm hai cái bánh bao thịt!"

Lão Hạ cũng thò đầu ra khỏi chăn, giọng ngái ngủ la lên: "Tao nữa! Mua cho tao cái cơm nắm, bên trong thêm xúc xích nướng, bảo dì căn tin cho tao nhiều cải chua, vụn quẩy giòn vào!"

Khải Tử càng là bẽn lẽn nói: "Mày tiện đường đi nhà ăn, hay là mua giúp tao một phần đi? Bảo bối nhà tao đói rồi, nói muốn ăn tào phớ và xíu mại, mày mua giúp tao thêm năm cái bánh bao thịt và sữa đậu nành nhé. Trong chăn ấm quá, tao không dậy nổi, chợp mắt thêm tí được không."

Giang Mục Dã nhìn cái đám mặt dày này, buồn bực: "Được rồi, mua cho các bố là được chứ gì!"

Vừa hay hệ thống ban bố nhiệm vụ điểm danh tại nhà ăn.

Giang Mục Dã nghĩ vừa có thể lấp đầy bụng, lại còn có thể kiếm chút tiền.

Ba người bạn cùng phòng xua xua tay, hối thúc.

"Hahaha, đi nhanh về nhanh nhé!"

"Đợi mày đấy! Cảm ơn nha, anh em!"

"Vậy tao tiếp tục gọi điện với bảo bối nhà tao đây~"

Giang Mục Dã cười mắng: "đã mua cho mà còn hối thúc à."

Cậu cầm lấy thẻ cơm, khoác một chiếc áo bông màu đen rồi đi ra ngoài.

Gần đây nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, trước đó còn có thể mặc áo ngắn tay, bây giờ không khí lạnh ập đến rất nhanh, lạnh đến mức người ta phải run rẩy.

Giang Mục Dã đi trong khuôn viên trường, trên lầu cũng chẳng có mấy người.

Nhưng khi Giang Mục Dã đến nhà ăn, liền cảm nhận được một luồng hơi ấm ập vào mặt.

Có máy sưởi thật thoải mái.

Người trong nhà ăn không nhiều, dù sao thì rất nhiều người sáng nay không có tiết, ai mà dậy sớm chứ.

Lúc này bảng thông báo hệ thống hiện tin nhắn...