Sau 99 lần cầu hôn, đến lượt Hoa khôi phải bám riết lấy ta!

Web novel - Chương 6: Cô có thể không chủ động, nhưng khi tôi chủ động, cô đừng bất động

Trans: Đáy xã hội lên ngôi

====================

Vừa nghĩ đến cảnh mình và Giang Mục Dã sẽ tay trong tay bước vào lễ đường trong tương lai không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Nhiên liền ửng hồng.

Thế nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời tiết càng lúc càng lạnh, đám quần chúng hóng chuyện cũng không chịu nổi nữa, lại thấy Giang Mục Dã mãi không xuất hiện, liền thất vọng tột độ.

"Giải tán giải tán, Giang Mục Dã không đến, không còn kịch hay để xem."

"Về chui chăn đây, lạnh chết bố mày rồi, nó không đến cũng không nói trước một tiếng."

"Giang Mục Dã bỏ cuộc thật à, hay là hôm khác mới tỏ tình? Cũng không thông báo trước, làm bọn mình đợi uổng công."

Đám sinh viên vốn đang tụ tập ồn ào, bây giờ đều tản ra, ai về nhà nấy.

Trên sân thể dục, chỉ còn lại mấy người Hạ Tịch Nhiên.

Gió lạnh thổi vù vù.

Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Hạ Tịch Nhiên đã bị gió lớn thổi cho đỏ ửng, chóp mũi cũng đỏ lên, cơ thể lạnh đến mức co rúm lại.

Viên Viên đã lạnh đến run rẩy, cô vô thức nói với Hạ Tịch Nhiên: "Tịch Nhiên, chúng ta về ký túc xá thôi, lạnh quá."

Trong mắt Hạ Tịch Nhiên lập tức có một lớp sương mờ lan ra: "Cậu ấy là có việc nên không đến được, hay là... hay là không thích mình nữa?"

Mấy người bạn nhìn dáng vẻ thất vọng, khổ sở của Hạ Tịch Nhiên, tâm trạng cũng trở nên không tốt.

"Tịch Nhiên, cậu đừng buồn, bọn mình hỏi thử xem, biết đâu có ẩn tình gì thì sao." Cô bạn mặt tròn nói.

Hạ Tịch Nhiên lúc này mới có lại một tia hy vọng.

Viên Viên cầm điện thoại hỏi han một lúc, rất nhanh đã dò ra được tung tích của Giang Mục Dã, liền nói với Hạ Tịch Nhiên: "Tịch Nhiên, cậu ta ở phòng tự học trên lầu ba, chúng ta mau qua đó hỏi xem tình hình thế nào."

"Được!" Bước chân Hạ Tịch Nhiên lập tức tăng tốc.

Cô không thể chờ đợi thêm để được gặp Giang Mục Dã.

Rất nhanh, Hạ Tịch Nhiên và nhóm bạn đã đến cửa phòng tự học.

Cô liếc mắt một cái liền thấy ngay bóng dáng thon dài quen thuộc đang ngồi quay lưng về phía cô.

Tim Hạ Tịch Nhiên đập thình thịch.

Nhưng cô lại có chút e thẹn, không dám tiến lên.

Dù sao hôm qua mình cũng đã từ chối cậu ấy phũ phàng như vậy, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào đây. Có phải là thật sự tức giận rồi không?

"Mau đi đi, cố lên." Viên Viên cổ vũ cho Hạ Tịch Nhiên.

Cô bạn đeo kính nói: "Cậu ta chắc chắn là vì học hành, nên lỡ mất việc cầu hôn cậu, cậu bây giờ mà qua đó, cậu ta nhất định sẽ dỗ dành cậu, nói không chừng còn phải xin lỗi cậu nữa."

Hạ Tịch Nhiên lúc này mới có thêm một chút tự tin.

Đôi mắt trong như nước mùa thu của cô liền long lanh, có chút thẹn thùng nói: "Tớ không cần cậu ấy xin lỗi, chỉ cần cậu ấy chịu ở bên tớ là được rồi."

Ánh mắt Hạ Tịch Nhiên dừng trên người Giang Mục Dã.

Cô hít một hơi nhỏ, lấy hết dũng khí, liền đi về phía Giang Mục Dã.

Giang Mục Dã đang vất vả vật lộn với đống Tiếng Anh, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt bị che khuất, sách vở bị phủ một lớp bóng mờ.

Hử?

Giang Mục Dã đang thắc mắc ai đến, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Hôm nay... sao anh không đến sân thể dục?"

Giang Mục Dã nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt tuyệt đẹp của Hạ Tịch Nhiên. Cô rõ ràng có chút gấp gáp, có chút luống cuống, bắt đầu nắm chặt váy.

Nói là không rung động thì là giả, dù sao đây cũng là người mình thích.

Nhưng Giang Mục Dã bây giờ đã hiểu, thích một người, là phải biết kiềm chế.

Nhất là khi đi thích một người sẽ không có kết quả.

Giang Mục Dã yêu cô, oanh oanh liệt liệt và điên cuồng nhất. Giấc mộng của cậu đã từng bị đập nát tàn nhẫn, không thể quên. Lần này đến lần khác đau đến thấu tâm can, rồi lại lần này đến lần khác tự mình liếm láp vết thương, tự mình gặm nhấm nỗi đau đó.

Giang Mục Dã sẽ không sai lại càng sai nữa.

"Không muốn đi nữa." Giọng Giang Mục Dã trầm xuống, cố tỏ ra bình tĩnh, rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn sách.

Môi Hạ Tịch Nhiên run rẩy.

Cô cứ nghĩ Giang Mục Dã thấy mình đến tìm, sẽ vui mừng như điên.

Thế nhưng, cậu ta lại vô cùng bình tĩnh, không có một chút phản ứng nào.

Giống hệt như mình của trước đây đã lơ cậu ta vậy.

Hạ Tịch Nhiên hoảng sợ. Cô nhận ra sự thay đổi thái độ của Giang Mục Dã, liền trở nên vô cùng căng thẳng. Cô cố nặn ra một nụ cười, hỏi: "Nhẫn kim cương DR của anh đâu rồi?"

"Chi vậy?"

"Anh lấy ra đi, hôm nay là ngày anh cầu hôn tôi lần thứ 100 mà!" Hạ Tịch Nhiên cố cười, bây giờ đã lo lắng đến mức sắp khóc, "Chỉ cần anh cầu hôn tôi, sẽ... cân nhắc đồng ý."

Tim Giang Mục Dã lạnh ngắt.

Cân nhắc?

Chứ không phải là đồng ý luôn?

Nói vậy nghĩa là, cậu cầu hôn lần thứ 100, vẫn có khả năng bị từ chối.

Giang Mục Dã cảm thấy mình thật nực cười.

Cậu lấy chiếc nhẫn kim cương DR kia từ trong túi ra.

Mắt Hạ Tịch Nhiên sáng rực lên.

Rốt cuộc cũng chịu lấy ra rồi.

Cô rục rịch, vô cùng muốn đeo chiếc nhẫn lên.

Mấy cô bạn thân của cô ở phía sau, cũng vui lây.

Giang Mục Dã nghe lời Hạ Tịch Nhiên như vậy, sao có thể không tiếp tục thích cô ấy chứ. Coi như thế giới có hủy diệt, tình yêu của Giang Mục Dã dành cho Hạ Tịch Nhiên cũng sẽ không bao giờ tan vỡ.

"Chiếc nhẫn này, là tôi đi làm thêm trọn một tháng, tiết kiệm ăn tiêu mới mua được. Coi như rất mệt, rất cực, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh cô đeo nhẫn, tôi liền cảm thấy tất cả đều đáng."

"Tôi lúc nào cũng mang theo chiếc nhẫn này, chính là vì phòng khi cô đột nhiên đổi ý, lỡ như đột nhiên muốn đồng ý thì sao."

"Kết quả, tôi đợi đến bây giờ..."

Ngay khoảnh khắc Hạ Tịch Nhiên ngỡ là chiếc nhẫn đã sắp thuộc về mình, kết quả Giang Mục Dã quay đầu một cái, cầm chiếc nhẫn ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

Chiếc nhẫn vẽ một đường vòng cung bay ra ngoài, rồi từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Hạ Tịch Nhiên.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Không phải là nên cầu hôn sao, sao Giang Mục Dã còn vứt nhẫn đi!!!

Hạ Tịch Nhiên kinh hãi chạy tới bên cửa sổ.

Kết quả là không còn thấy chiếc nhẫn DR kia đâu nữa.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về bóng dáng đang đứng kiêu ngạo ở đó.

Góc hàm hoàn hảo của cậu, phản chiếu một đường cong lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thật chặt.

Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Nhiên trở nên trắng bệch, cô cảm thấy tim thắt lại, bắt đầu chất vấn Giang Mục Dã: "Tại sao lại ném nhẫn đi?! Đó không phải là của tôi sao!"

"Thế cô đã đeo nó chưa?" Giang Mục Dã vặn lại một câu, lập tức hỏi khiến Hạ Tịch Nhiên sững sờ.

Phải ha, cô chưa từng đeo nó.

Vậy thì chiếc nhẫn này, không thật sự thuộc về cô.

Ngay cả khi cô từ đầu đã mặc định chiếc nhẫn là của mình, cũng không được tính.

Giang Mục Dã cố nén sự không nỡ trong lòng, nói: "Không phải ai cũng có thể tùy tiện trút giận lên tôi. Cô nên làm rõ mối quan hệ giữa cô và tôi trước đã, cô là cái gì của tôi?"

"Tôi đã chuẩn bị để sống với cô cả đời, còn cô thì lại chuẩn bị để rời đi bất cứ lúc nào, vậy thì tôi chỉ có thể nói tạm biệt."

Giang Mục Dã dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bá đạo tuyên bố: "Hạ Tịch Nhiên, hôm nay, tôi chính thức giải trừ hôn ước với cô."

Hạ Tịch Nhiên cảm thấy cơ thể tê dại, tầm nhìn mơ hồ.

Cậu ta nói gì?

Muốn giải trừ hôn ước với cô sao!

Giang Mục Dã cầm lấy sách trên bàn, trực tiếp bước nhanh ra ngoài.

Cô bạn đeo kính níu lấy cổ tay Giang Mục Dã, tức giận hỏi: "Giang Mục Dã, cậu đùa đúng không, Tịch Nhiên khó khăn lắm mới hạ mình xuống tìm cậu, kết quả cậu lại tàn nhẫn như vậy!"

"Người tàn nhẫn là cô ấy, chứ tôi đây chẳng lẽ không phải đã hạ mình xuống tìm cô ấy sao!" Giang Mục Dã hất tay cô bạn đeo kính ra.

Hạ Tịch Nhiên là con người, còn cậu thì không phải à?

Cậu cũng biết đau, cũng biết khóc.

Trước đây cậu đã ngu ngốc rồi, bây giờ cậu muốn đường đường chính chính làm một con người.

Giang Mục Dã nói xong liền rời đi.

Toàn thân Hạ Tịch Nhiên run lên đau đớn, vô lực ôm lấy ngực.

Tim đau quá.

Mấy cô bạn thân vội vàng chạy lên, an ủi Hạ Tịch Nhiên: "Tịch Nhiên cậu không sao chứ?"

"Cậu ta nói lúc giận thôi, cậu đừng để ý."

"Cậu ta chỉ giả vờ thôi, sao có thể không thích cậu được!"

Hạ Tịch Nhiên lập tức òa khóc, cô lắc đầu, nức nở: "Tớ thật sự rất thích rất thích cậu ấy!"

"Tớ biết mà." Viên Viên gật đầu.

"Cậu ấy mới từ chối mình có một lần, mình đã đau khổ thế này, nhưng mình đã từ chối cậu ấy 99 lần!" Hạ Tịch Nhiên siết chặt lồng ngực, trái tim như muốn xé ra, "Cậu ấy... chắc đã phải đau đến mức nào chứ."