Sau 99 lần cầu hôn, đến lượt Hoa khôi phải bám riết lấy ta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 154

Web novel - Chương 8: Lời tỏ tình đầu tiên của Hạ Tịch Nhiên

Trans: Đáy xã hội lên ngôi

====================

Giang Mục Dã từ phòng tự học trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng nếu không phải đang nhắn tin với bạn gái thì cũng là đang chơi game.

Nhìn thấy Giang Mục Dã trở về, người thì cúp điện thoại, kẻ thì treo máy, tất cả đều xúm lại trước mặt Giang Mục Dã.

Tiểu Bạch Cáp sốt sắng nói: "Giang Mục Dã, mày đi đâu thế? Mạng nội bộ trường bùng nổ rồi kìa, nói là mày không đi cầu hôn!"

Khải Tử gật đầu: "Đúng đấy, nghe nói hôm nay Hoa khôi Hạ đã đến sân thể dục đợi mày từ sớm, bất ngờ chưa, mày có hy vọng rồi!"

Lão Hạ nói: "Hay là mày đi tìm Hoa khôi Hạ xem sao? Nói không chừng cầu hôn thành công đấy!"

Giang Mục Dã lại tỏ vẻ không mấy hứng thú, nói: "Khỏi cần, tao sẽ không cầu hôn cô ấy nữa đâu, nhẫn cũng bị tao ném rồi."

Lời này vừa thốt ra, cả phòng kinh ngạc.

Tiểu Bạch Cáp đặt thẳng tay lên trán Giang Mục Dã, nói: "Mày không bị sốt đấy chứ."

"Cút ra, bố mày khỏe re."

"Vậy sao mày không đi cầu hôn nữa, mày không phải rất thích Hoa khôi Hạ sao? Với lại cái nhẫn là mày đi làm thêm bao lâu mới mua được, sao lại ném đi rồi!"

"Ném nhẫn đi, là tao đang tạm biệt cái bản thân ngốc nghếch trong quá khứ, tao sẽ không tiếp tục thích cô ấy nữa." Giang Mục Dã mặt không đổi sắc nói, "Tao và cô ấy từ nay đường ai nấy đi, sau này không còn dính dáng gì nữa."

Ba người kinh ngạc đến mức miệng nhét vừa cả quả trứng gà.

Tiểu Bạch Cáp ngỡ ngàng vô cùng: "Thật hay đùa đấy? Nếu cô ấy đến theo đuổi mày, mày cũng sẽ không thích cô ấy nữa à!"

Kết quả Lão Hạ liền đảo mắt một cái: "Nghĩ nhiều rồi, Hạ Tịch Nhiên kiêu ngạo bỏ xừ, lại là hoa khôi văn nghệ nổi tiếng của trường, chắc chắn sẽ không đi cưa ngược lại Mục Tử đâu!"

Khải Tử thở dài một hơi thật sâu: "Mày nghĩ kỹ chưa?"

Mà Giang Mục Dã lại kiên định nói: "Rồi, cho dù cô ấy có đến theo đuổi tao, tao cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận cô ấy đâu."

Dứt lời, điện thoại của Khải Tử vang lên.

Khải Tử bắt máy, phát hiện là Tổ trưởng Hội sinh viên Viên Viên gọi tới, cậu ta kỳ quái hỏi: "Alo, sao thế?"

Giọng nói gấp gáp của Viên Viên vang lên: "Giang Mục Dã có ở cạnh cậu không?"

"Có chứ." Khải Tử cảm thấy rất kỳ lạ.

"Tớ không biết số điện thoại của cậu ấy, cậu đưa máy cho cậu ấy đi." Viên Viên hối thúc.

Khải Tử liền đưa điện thoại cho Giang Mục Dã, nói: "Viên Viên, tổ trưởng bọn tao, cũng là bạn thân của Hoa khôi Hạ, không biết tìm mày có việc gì."

Giang Mục Dã cũng cảm thấy lạ.

Cô ấy liên lạc với mình có việc gì chứ?

Cậu cầm lấy điện thoại, liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Viên Viên.

"Alo, Giang Mục Dã phải không, mau đến tòa nhà giảng đường một chuyến đi, xảy ra chuyện rồi!"

Giang Mục Dã giật mình, đôi mắt đen láy lập tức trở nên thâm trầm.

Dưới khu giảng đường tối om như mực, nhưng lại có vài luồng ánh sáng đèn pin chiếu lên bụi cỏ.

Chỉ thấy Hạ Tịch Nhiên đang khom người, một tay vén những lọn tóc dài lòa xòa bên má ra sau tai, tay kia dùng đèn pin soi từng ngóc ngách trong bụi cỏ.

Bầu trời đã bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ rả rích, xem chừng mưa sẽ còn nặng hạt hơn, rất nhanh sẽ khiến người ta ướt như chuột lột.

Nhưng Hạ Tịch Nhiên lại chẳng có ý định rời đi, vẫn đang mải miết tìm kiếm thứ gì đó.

Ngược lại, ba cô bạn đi cùng cô thì đang cuống quýt xoay vòng quanh.

"Tịch Nhiên, cậu đừng tìm nữa, bây giờ muộn quá rồi, lại còn đang mưa nữa! Lát nữa dầm mưa bị cảm thì làm sao!"

"Đúng đấy, cái nhẫn bé tí thế kia, phạm vi rộng thế này, tìm thế nào được chứ. Quanh đây tối om, giờ lại còn mưa, đừng bướng nữa được không?"

Nhưng Hạ Tịch Nhiên lại bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn.

Cô lòng nóng như lửa đốt nói: "Không được, nếu bây giờ tớ không tìm, ngày mai sẽ càng khó tìm hơn. Bằng mọi giá, tớ phải tìm được chiếc nhẫn đó."

Chiếc nhẫn DR này là tâm huyết của Giang Mục Dã.

Cũng tương đương với hạnh phúc của cô.

Đã là cô tự tay đánh mất hạnh phúc của mình, vậy thì cô nhất định phải tìm nó về.

Cho dù có phải lao vào dầu sôi lửa bỏng, cũng không tiếc.

Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Hạ Tịch Nhiên mang theo vẻ cố chấp, dù cho mắt đã hoa lên cũng chưa tìm thấy nhẫn, hay trời quá tối khiến cô mấy lần bước hụt chân, nhưng cô vẫn kiên trì không bỏ cuộc mà tiếp tục tìm kiếm.

Các cô bạn thân vô cùng xót xa, người thì che dù, chỉ sợ cô bị lạnh rồi cảm mạo.

Khi Giang Mục Dã cùng đám bạn cùng phòng chạy tới nơi, liền nhìn thấy Hạ Tịch Nhiên đã bị mưa xối ướt sũng.

Cô dường như đang mải miết tìm kiếm thứ gì đó, cắn chặt đôi môi anh đào bướng bỉnh, kiên trì ngồi xổm trên mặt đất lục lọi.

Giang Mục Dã sải bước tiến lên, vội vàng nói: "Hạ Tịch Nhiên, mưa rồi, mau về đi."

Hạ Tịch Nhiên đang tìm đồ, kết quả khi nhìn thấy Giang Mục Dã điển trai ngời ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vẻ vui mừng: "Giang Mục Dã, tôi đang tìm nhẫn, anh đợi một chút, tôi sẽ tìm thấy ngay thôi!"

Cô cúi đầu lại tiếp tục mò mẫm trong bụi cỏ.

Giang Mục Dã đã nhìn thấy cổ tay trắng nõn mềm mại của cô bị cành lá cứa rách, máu tươi không ngừng rỉ ra, trên ngón tay càng là chằng chịt những vết xước do bị gai đâm.

Nhưng cô lại dường như không cảm thấy đau, vẫn lao đầu vào không hối tiếc mà tìm kiếm chiếc nhẫn.

Đây là lần đầu tiên Giang Mục Dã nhìn thấy một Hạ Tịch Nhiên cố chấp đến như vậy.

Lại là vì cậu mà cố chấp đến thế.

Ba người bạn cùng phòng của Giang Mục Dã hoàn toàn chết lặng.

Hạ Tịch Nhiên của trước đây đối với Giang Mục Dã đều là không thèm đếm xỉa, bất kể Giang Mục Dã làm cái gì, dường như đều không gợi nổi hứng thú của cô.

Ngay cả khi Giang Mục Dã lấy nhẫn ra cầu hôn, cô cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.

Bây giờ Giang Mục Dã ném một chiếc nhẫn, cô liền hồn bay phách lạc, giống như có liều cái mạng này cũng phải tìm cho ra.

"Muộn lắm rồi, về đi!" Giang Mục Dã vô cùng nghiêm túc nắm lấy cổ tay Hạ Tịch Nhiên, muốn kéo cô đứng dậy.

Hạ Tịch Nhiên lại không chịu buông tha: "Không! Tối nay tôi nhất định phải tìm được!"

Đôi mắt đẫm lệ của cô, khiến người ta thương xót.

Ngay cả giọng nói cũng run rẩy nghẹn ngào.

"Chỉ cần tôi tìm được nhẫn, anh sẽ quay lại với tôi, đúng không?" Trong đôi mắt Hạ Tịch Nhiên ánh lên niềm hy vọng.

Trong lòng Giang Mục Dã ngũ vị tạp trần.

Nếu là trước đây, để cậu nghe được những lời này, cậu chắc sẽ vui sướng muốn chết.

Nhưng Giang Mục Dã của hiện tại, đã học được cách buông bỏ tình cảm với Hạ Tịch Nhiên. Thì cô lại bắt đầu lao vào không hối tiếc để níu kéo cậu.

Tiểu Bạch Cáp và mọi người nhìn Hạ Tịch Nhiên đáng thương như vậy, đều cảm nhận được tư vị đau lòng đó.

Xem ra Hoa khôi Hạ thật sự động lòng rồi.

Bọn họ đều cảm thấy vui thay cho anh em.

Khải Tử nhẹ nhàng chọc vào khuỷu tay Giang Mục Dã, nhắc nhở: "Mục Tử, mày mau nói đúng đi."

Tiểu Bạch Cáp hận không thể thay mặt Giang Mục Dã đồng ý luôn, hối thúc: "Đừng có ngẩn ra đấy, mau trả lời đi."

Lão Hạ ghen tị vô cùng.

Trước đây cậu ta còn cảm thấy Giang Mục Dã cứ cắm đầu cắm cổ cho đi là ngu ngốc, bây giờ mới thấy sự si tình của Giang Mục Dã là đúng đắn, nhìn xem, cây sắt cũng nở hoa rồi đây này.

Ngay lúc mọi người đang mong chờ câu trả lời của Giang Mục Dã, thì cậu lại dùng giọng nói lạnh lùng đáp:

"Không đúng. Cho dù cô có tìm được nhẫn, chúng ta cũng không quay lại được đâu."

Tiểu Bạch Cáp khó tin: "Giang Mục Dã mày đang nói cái quái gì thế? Hạ Tịch Nhiên chính là nữ thần mà mày hằng mơ ước đấy!"

Khải Tử cũng không thể hiểu nổi.

Ban đầu Giang Mục Dã khổ sở theo đuổi Hạ Tịch Nhiên không có kết quả, bây giờ Hạ Tịch Nhiên quay đầu rồi, cậu thế mà lại không chấp nhận?