Phỏng đoán của phó giáo sư Takatsuki Akira

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

25 286

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

冷冬阳

Một thế giới nơi tồn tại những hiện tượng siêu nhiên và các truyền thuyết kì lạ, một cậu bé tin rằng bản thân đã mất tất cả.Cho đến khi cô ấy xuất hiện, mang phép màu đến với cuộc sống vô vị của cậu d

6 30

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

133 13171

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

20 86

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

(Đang ra)

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

夏乃実

Leon trở thành người hầu cận cho Tam công chúa Tetra. Dù đi theo hộ tống Tetra… (một cô nàng chẳng hề thành thật với lòng mình…) đến học viện, nhưng khi những tiểu thư quý tộc mà Leon từng phục vụ trư

2 7

Vol 1 - Văn Học Dân Gian - Ch.1 Người hàng xóm không tồn tại 2

Ch.1 Người hàng xóm không tồn tại 2

Takatsuki Akira là một người thú vị.

Hay nói đúng hơn, càng tham gia tiết học, cậu càng nhận ra người nọ là kiểu “điển trai ngớ ngẩn”.

Một ngày nọ, thầy bỗng nhiên đi muộn.

Khoảng mười phút sau giờ vào tiết, Takatsuki lao vào giảng đường, vừa bật mic vừa nói.

“Thầy xin lỗi vì đã đi trễ! Thầy lỡ ỷ y ăn cái sandwich trái cây để ngoài trời nắng, kết quả là bị đau bụng rồi kẹt trong toilet một thời gian! Thầy xin lỗi!”

…Hẳn cả lớp nghĩ thầm trong bụng, không ai đánh thì thầy không cần khai.

Một lần khác trong giờ giảng, thầy vẽ những biến thể xấu ói của Kuchisake Onna. Mới đầu bức tranh chỉ đơn thuần là một người phụ nữ đeo khẩu trang đội nón. Rồi thầy lại thêm thắt áo khoác đỏ quần trắng, vẽ thêm dạng đội mũ đỏ và dạng lái xe thể thao đỏ. Nhìn tổ hợp những bức vẽ, học sinh ngồi sau Naoya thì thầm, “Nhìn cứ như trẻ mẫu giáo vẽ tranh về mẹ mình ấy.” Ừ, giống thật.

Song, bài giảng của thầy dễ hiểu và cuốn hút. Số sinh viên tham gia các môn khác giảm dần, một số môn phải chuyển từ giảng đường xuống phòng học nhỏ hơn, nhưng tiết của Takatsuki vẫn giữ được nhiệt. Dù không đông như tiết đầu, ít nhất tám mươi phần trăm học sinh vẫn tham gia đều đặn mỗi tuần.

Có vài người cúp tiết, nhưng thầy có một đặc điểm khác nữa.

Mọi người đã hoàn thành tiết giới thiệu từ tuần trước và đang sôi nổi thảo luận trong tiết diễn giải. Takatsuki nhìn một vòng giảng đường như thường lệ. Thầy chú ý đến một vài học sinh và bắt chuyện với họ.

“Em và em, và ba em ở đằng kia. Các em vẫn đến đây dù đã bỏ lỡ tiết giới thiệu tuần trước và lớp bổ túc. Các em ổn không? Có cần thầy phát tài liệu tuần trước không?”

Takatsuki không bỏ lỡ bất kể học sinh ngồi dãy đầu hay dãy cuối. Thị lực của thầy rất tốt nhưng trí nhớ của thầy còn siêu hơn. Thầy nhớ rõ từng học sinh tham gia từng tiết học, dù một tiết có ít nhất hai trăm học sinh.

Đến đầu tháng Sáu, Takatsuki đã nhớ cả tên và mặt Naoya.

Khi tiết học kết thúc và mọi người chuẩn bị ra về, Takatsuki bật lại chiếc mic vừa tắt.

“À phải rồi, thầy quên mất. Fukamachi-kun năm nhất ngành văn học, Fukamachi Naoya-kun có ở đây không?”

“D-Dạ... Có! E-Em đây...“

Đột ngột bị chỉ đích danh khiến Naoya muốn nhảy dựng khỏi ghế. Đây là lần đầu tiên Takatsuki gọi thẳng tên ai đó. Naoya giơ một tay lên cho thầy biết là cậu đang có mặt.

Takatsuki nhìn cậu.

“Thầy muốn nói chuyện với em về bản báo cáo em đã nộp hôm trước. Giờ em có rảnh không? Không tiện thì hôm khác đến văn phòng thầy cũng được.“

“D-Dạ... Rảnh ạ.“

Takatsuki nói “Tốt“ rồi gật đầu. Thầy ngoắt Naoya lại. Naoya chống chọi lại dòng lũ học sinh đang đổ xô ra cửa sau, tiến về phía bục giảng. Hôm nay chọn ngồi phía sau đúng là sai lầm.

Ở tiết trước, Takatsuki đã giao bài tập là viết báo cáo.

Đề bài là chọn một trong những chủ đề đã học qua rồi tự mình tóm tắt lại. Nhưng Naoya không hiểu sao cậu lại bị chỉ đích danh, báo cáo của cậu tệ thế ư?

Khi Naoya đến được bục giảng, hầu hết học sinh đã ra khỏi cửa. Takatsuki đứng lau bảng đen giữa phòng học im ắng.

Lo lắng, Naoya nói vọng đến bóng lưng mặc suit Anh sang trọng của thầy.

“Báo cáo của em bị gì hả thầy...?“

“À, xin lỗi em. Đột ngột bị gọi giữa lớp khiến em giật mình nhỉ.“

Takatsuki quay đầu lại, phủi bụi phấn khỏi tay.

“Giờ em đến văn phòng thầy được không? Hay em còn tiết nào khác?“

“Em hết tiết rồi ạ. Thứ Tư em chỉ học ba tiết thôi.“

“Mừng quá. Vậy ta đi thôi.“

Takatsuki cầm lấy cặp táp của mình, bắt đầu bước đi.

Cửa ra vào nằm gần bảng đen là lối đi dành riêng cho nhân viên. Takatsuki ung dung tiến bước còn Naoya hối hả chạy theo sau.

Lần đầu cậu được thấy Takatsuki mà không có khoảng cách giữa bục giảng và hàng ghế ngồi trong lớp. Đứng gần thế này, cậu lại càng nhận ra Takatsuki cao thế nào. Naoya cao 172cm còn phải ngước lên nhìn thì thầy phải cao hơn 180cm. Vì chân dài nên từng bước sải của thầy rất rộng, Naoya phải cố gắng mới bắt kịp thầy.

Lối đi của nhân viên dẫn thẳng ra bên ngoài, còn cửa sau Naoya hay dùng dẫn đến tầng hai của toà nhà, nhưng vì giảng đường là loại chia bậc thang nên bục giảng nằm ngay trên mặt đất.

Takatsuki mở lời khi hai người băng qua khoảng sân ngập nắng.

“Không cần căng thẳng thế. Báo cáo của em viết tốt lắm. Em tham dự các tiết giảng đầy đủ, chăm chỉ viết bài. Thầy biết em là một học sinh gương mẫu.“

Mỉm cười, Takatsuki nhìn sang Naoya.

Đôi mắt thầy gặp nắng, trông thoáng chốc chuyển thành màu xanh khiến Naoya kinh ngạc.

Ánh xanh khác với mắt của người phương Tây. Màu mắt thầy đậm hơn, như màu xanh lam của bầu trời đêm.

“Fukamachi-kun? Có chuyện gì hả em?“

Cậu vô thức nhìn chằm chằm vào Takatasuki khiến thầy bối rối.

“À, dạ, không có gì đâu ạ. Thầy ơi...“

“Ơi?“

“Thầy thật sự nhớ mặt từng học sinh tham gia từng tiết ạ?“

“Nhớ chứ. Trí nhớ của thầy vốn tốt hơn người thường một chút.“

Takatsuki vừa cười vừa nói. Naoya nghĩ “một chút” là hơi khiêm tốn.

Sân trong vào khoảng thời gian này tấp nập bóng người. Sau tháng Tư, thời kì chiêu mộ thành viên chấm hết và hoạt động câu lạc bộ bắt đầu lại. Khắp khoảng sân, các hội nhóm học sinh bận rộn sinh hoạt. Nhóm nhảy tập nhảy, nhóm kịch ngồi thành hình tròn tập thanh nhạc, một nhóm lớn đứng nhảy dây, câu lạc bộ biểu diễn đường phố tập tung hứng.

Takatsuki khéo léo luồn lách qua các học sinh, tiến về hướng văn phòng.

“Nếu báo cáo của em không có vấn đề thì thầy gọi em chi ạ?”

“À. Thầy muốn nói về câu chuyện em nộp kèm để lấy điểm cộng.”

Khi Takatsuki giao bài tập, thầy đã nói, “Dù không bắt buộc nhưng nếu có ai nộp cho thầy chuyện kì lạ họ nghe được hoặc trải nghiệm kì lạ họ từng gặp, thầy sẽ cho điểm cộng. Tất nhiên không được nộp chuyện hư cấu hay bịa đặt nhé.”

Naoya đã viết về trải nghiệm cậu gặp hồi nhỏ.

“Để cho chắc ăn thì, câu chuyện đó là trải nghiệm của chính em chứ không phải được kể lại phải không?”

“…Dạ.”

“Ừm. Câu chuyện của em rất thú vị nên thầy muốn hỏi thêm-”

Ngay lúc đó.

Tiếng vỗ cánh đột ngột xuất hiện từ phía sau Takatsuki.

Naoya cũng bị bất ngờ, nhìn về phía âm thanh.

Hai chú bồ câu trắng vỗ cánh bay đi. Một đôi học sinh đội mũ chóp, tay cầm gậy hối hả đuổi theo sau.

“…Câu lạc bộ ảo thuật ạ? Nếu muốn luyện trò bồ câu bay khỏi mũ thì nên tập trong nhà chứ… Thầy ơi?”

Naoya nhận thấy sắc mặt Takatsuki — người đứng cạnh mình trở nên khủng hoảng.

Takatsuki đánh rớt cặp táp, thân thể cao ráo bắt đầu run rẩy, Naoya nhanh chóng đưa tay đỡ lấy thầy nhưng vì không đủ sức nên hai người cùng ngã khuỵ xuống thảm cỏ.

“Thầy Takatsuki? Thầy ổn không ạ!?”

Gương mặt rũ xuống của Takatsuki trở nên trắng bệch. Không lẽ thầy bị thiếu máu? Những học sinh xung quanh nhận ra và nhìn họ hết sức lo lắng.

Takatsuki đưa tay lên trán, mở lời.

“…Thầy xin lỗi, làm em giật mình rồi.”

Giọng nói vẫn còn yếu ớt nhưng đã ổn định hơn phần nào.

“Cứ để một hồi là thầy tự khoẻ thôi. Em đừng lo, thầy không sao.”

“Thầy bị thiếu máu ạ?”

“Ừm… Cũng giống giống vậy, thầy bị sợ chim.”

“Hả? Chim…ấy ạ?”

Nhắc mới nhớ, mới có hai chú chim bay gần Takatsuki.

Nhưng chỉ là bồ câu thôi mà?

“Bồ câu không cắn người đâu thầy?”

“Em có nói thế thì thầy vẫn sợ hết các loài chim. Thầy có phobia.”

Takatsuki vừa nói vừa đứng dậy, sắc mặt thầy đã tươi tắn hơn trước nhưng bước đi vẫn chưa vững.

“Phobia? Sao thầy lại sợ chim đến thế ạ?’

“Fukamachi-kun đã xem The Birds của đạo diễn Hitchcock chưa?”

“Em chưa.”

“Vậy em xem thử đi. Đảm bảo em cũng sẽ sợ chim cho coi.”

“Thầy đừng truyền phobia của mình cho người khác.”

“Nỗi sợ của thầy không bắt nguồn từ bộ phim đâu. Chỉ là… Từ xưa thầy đã sợ rồi. Những loài nhỏ như chim sẻ hay vẹt còn đỡ… Nhưng nếu số lượng lớn thì thầy chịu. Tiếng vỗ cánh của chúng làm thầy sợ.”

Takatsuki nhăn mặt. Xem chừng nỗi sợ của thầy là thật. Naoya đã từng nghe đến “chứng sợ nhện” rồi, nhưng liệu phobia có khiến người ta mặt cắt không còn giọt máu rồi ngất xỉu không?

“Thầy không đến phòng y tế ạ?”

“Không sao đâu, thầy sẽ về văn phòng nghỉ ngơi.”

“Vậy để em cầm giúp cho.”

Những gì cậu có thể làm cho thầy là nhặt cặp táp của thầy lên.

Takatsuki chớp mắt liên hồi nhìn Naoya, mỉm cười.

“Cảm ơn em. Nhưng bên trong có tài liệu với laptop nên nặng lắm đấy?”

“Vậy em càng phải cầm.”

Naoya nhấc chiếc cặp lên, đúng như Takatsuki nói, đủ nặng để một người vẫn còn hơi chập chững không nên cầm.

Takatsuki nhìn Naoya — người đang cầm cặp táp của mình, nói.

“Fukamachi-kun tốt bụng thật đấy. Là kiểu người sẽ nhường ghế của mình cho người lớn tuổi.”

“…Bình thường mà thầy.”

“Rất khó để định nghĩa ‘bình thường’. Nhưng nếu em nghĩ việc giúp đỡ người gặp nạn là bình thường thì đó là một phẩm giá thầy đánh giá cao.”

“Thầy nói chuyện giống giáo viên ghê.”

“Thì thầy là thầy giáo mà.”

Nụ cười của thầy còn tươi tắn hơn trước, xem chừng thầy đã đỡ hơn nhiều.

Văn phòng của Takatsuki nằm trên tầng ba của toà hành chính. Toà hành chính là nơi làm việc của giáo viên và nghiên cứu sinh, tân sinh viên chẳng có lý do gì để vào trong. Trước mỗi văn phòng là số phòng cùng bảng tên nhân viên.

Văn phòng của Takatsuki có số 304. Cửa không khoá nên Takatsuki cứ thế đẩy vào.

Naoya đi theo thầy…

Nhưng cậu phanh lại ngay.

Có ai đó đang nằm dài trên sàn.

Một nữ sinh viên tóc dài nằm trên lối đi giữa chiếc bàn đặt ở trung tâm phòng và dãy kệ sách sát tường, trông như cô đang bất tỉnh. Cô mặc chiếc áo thun rộng cùng chiếc quần jean đã cũ mòn. Xung quanh cô là những cuốn sách nằm la liệt, chẳng khác gì hiện trường án mạng. Cô chẳng mảy may cử động dù Takatsuki đã bước vào phòng, ngón tay đặt trên cuốn sách mở sẵn như lời cáo buộc hung thủ trước khi chết.

“Ơ? Ớ!? C-Có nên gọi cứu thương không ạ!?”

“À, không sao đâu. Chuyện thường ngày ấy mà.”

Takatsuki bình tĩnh trả lời một Naoya hốt hoảng.

“Dậyyyyy. Ruiko-kun. Thầy đã bảo em không được ngủ ở đây mà. Dậy đi dậy đi.”

“Ơ…?”

Khi Takatsuki gõ lên vai, cô gái được gọi là Ruiko cũng bắt đầu cựa quậy.

“Ơ… Ủa? Thầy Akira? Ôi, em lỡ ngủ quên à…”

“Thật tình, biết là hạn nộp nghiên cứu sắp đến nhưng em không nên ép buộc bản thân như vậy. Nếu em đang kẹt ở đâu thì gửi thầy xem để thầy trò mình cùng giải quyết. Nhưng em đừng ngủ trên sàn nữa, hằn hết má em kìa.

“Em xin lỗi ạ. Do sàn nhà mát với dễ chịu quá nên…”

Nắm lấy cánh tay của Takatsuki, Ruiko ngồi lên chiếc ghế gấp sắt gần đó. Y như Takatsuki nói, gò má cô in rõ những đường kẻ của sàn nhà. Cô đeo chiếc gọng kính đỏ méo sang một bên, mái tóc dài cột vội rối tung hết cả.

Ruiko quay đôi mắt lờ đờ dưới cặp kính vẫn chưa được chỉnh lại sang Naoya.

“Ủa…? Nhóc dễ thương này là ai vậy ạ? Năm nhất hả? Em tên gì?”

“À, dạ, em là Fukumachi, năm nhất ngành văn học ạ.”

“Ồ, chị cũng năm nhất, năm nhất bằng tiến sĩ. Hân hạnh được gặp em, chị là Ubukata Ruiko.”

Ruiko mỉm cười với gương mặt không chút son phấn. Xem ra chị ấy vẫn còn say ngủ.

Takatsuki nhặt những cuốn sách vương vãi trên sàn, nói.

“Ruiko-kun, Fukamachi-kun là khách nên đừng trêu em ấy nhé. Để thầy pha cà phê cho em tỉnh. Ơ, hôm nay không phải ngày đi dạy thêm của em à?”

Ruiko giật mình.

Chỉnh lại gọng kính méo mó, nhìn đồng hồ đeo tay. Mắt mở to, chiếc ghế phát ra tiếng lạch cạch khi chị nhảy dựng lên.

“Ấy, em quên mất! Giờ về nhà thay đồ trang điểm… Vừa kịp! Vậy em đi trước nha, cảm ơn thầy đã nhớ giúp em!”

Cầm lấy chiếc túi bị đá văng xuống gầm bàn, chị ấy phóng khỏi văn phòng như lốc xoáy.

Naoya vô thức nhìn theo Ruiko, khiến Takatsuki cười gượng.

“Fukamachi-kun. Vừa rồi là ví dụ xấu của một sinh viên tiến sĩ nhé. Không phải học trò nào của thầy cũng thế nhé?”

“Dạ… Học tiến sĩ nhọc nhỉ…”

Nói chung Naoya đã biết Ruiko là một ca ngoại lệ.

“Thật ra em ấy là một học sinh nghiêm túc, năng nổ. Nhưng nghiên cứu sinh nào cũng dành phân nửa thời gian sống trong văn phòng nghiên cứu hoặc thư viện mỗi khi gần đến hạn nộp nghiên cứu mà. Xin lỗi vì đã chào đón em bằng khung cảnh kì lạ nhé, Fukamachi-kun. Em lại kia ngồi đi.”

Takatsuki lấy lại cặp táp từ tay Naoya, để lên bàn, rồi tiến vào sâu bên trong văn phòng.

“Đằng nào em cũng cất công đến đây rồi, để thầy mời em một ly nước. Em muốn uống gì? Thầy có: cacao, cà phê, trà đen, trà xanh. Trà là loại túi, cacao là của hãng Van Houten!”

“À, em xin cà phê.”

“Cacao ngon lắm đó…”

“Em không thích đồ ngọt.”

Làm ơn đừng nhìn em với vẻ mặt thất vọng trong khi cầm hộp Van Houten.

Naoya không biết cậu có nên để người vừa té xỉu pha đồ uống cho mình hay không, nhưng nhìn sắc mặt thì đúng như thầy nói, chỉ cần nghỉ chân chút là thầy sẽ trở lại bình thường.

Naoya ngồi xuống chiếc ghế gấp, quan sát văn phòng.

Văn phòng của Takatsuki khá rộng. Giữa văn phòng dựng một chiếc bàn lớn, hai chiếc bàn nhỏ đặt laptop bên trên trong góc phòng. Bức tường đối diện cửa ra vào có một chiếc cửa sổ to, ba mặt tường còn lại dựng đầy kệ sách, khiến căn phòng có mùi hiệu sách cũ. Trên kệ sách tổ hợp sách chuyên ngành, tuần san siêu nhiên MU, sách về truyền thuyết đô thị của nhiều cộng đồng tiểu văn hoá. Trông rất “Takatsuki”.

Phía trước cửa sổ là chiếc bàn nhỏ với ấm nước và máy pha cà phê. Takatsuki bắt chuyện với Naoya trong lúc lấy ra một ly nước từ chiếc tủ bên cạnh.

“Đây là lần đầu Fukumachi-kun đến toà hành chính à?”

“Dạ… Phải khen mấy bộ drama dựng lại chuẩn đến bầu không khí luôn.”

“Văn phòng thầy thuộc dạng bình thường đó. Thầy Funabashi ngành khảo cổ học còn bày trí tượng đất sét với bình gốm kaendoki nữa. Thầy Tamura ngành lịch sử Trung Cổ phương Tây còn trưng áo giáp với cây giáo cơ. Thầy Mitani dạy lịch sử Nhật Bản có hẳn một kệ búp bê Ichimatsu.”

“…Thầy Mitani đang nghiên cứu búp bê Ichimatsu ạ?”

“Không, hình như là sở thích của thầy Mitani thôi. Thầy ấy có mua một con búp bê bị cháy phân nửa từ chợ trời. Dù thầy Mitani bảo chúng không đột ngột cử động hay gì nhưng các sinh viên sợ đến mức không dám đến gần văn phòng thầy ấy.”

Takatsuki vừa pha đồ uống vừa cười nói.

Giọng nói thầy đúng là dễ chịu ghê.

Tông giọng mềm mại, lúc nào cũng tươi tắn, nhưng quan trọng hơn cả là Takatsuki không nói dối. Dù cậu chỉ được nghe giọng thầy lúc giảng bài và đoạn hội thoại ngắn trên đường đến văn phòng thôi.

Con người là sinh vật nói dối dễ như thở. Chỉ việc phóng đại câu chuyện lên đã là nói dối rồi. Nhưng Takatsuki còn không làm thế. Nên giọng thầy hết sức dễ chịu. Nếu được lắng nghe giọng nói này mãi thì Naoya sẽ nhẹ nhõm biết bao.

Ngay khi cậu có suy nghĩ đó, một giọng nói phát lên từ tận đáy lòng cậu.

…Không có nghĩa là hắn sẽ không bao giờ lừa dối ngươi.

Giọng nói ranh mãnh thì thầm vào con tim hèn nhát, hoảng loạn của Naoya.

Rồi một lúc nào đó hắn cũng sẽ nói dối ngươi, đó là điều hiển nhiên.

Đừng tin tưởng hắn. Trở lại ranh giới của mình đi, không được bước ra.

Bởi vì ngươi…

…Số phận của ngươi là trở nên…

“Fukamachi-kun…?”

Giọng nói của Takatsuki đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh cậu.

Cậu giật mình nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào, Takatsuki đã cầm khay nước đứng cạnh cậu. Gương mặt như tác phẩm điêu khắc nhìn chăm chăm cậu từ khoảng cách gần quá mức cần thiết.

“Sao thế? Sao tự dưng nhìn em sợ hãi vậy?”

“À… Không…” Ngay lúc cậu định nói không có gì, ánh mắt Takatsuki lại toát lên ánh xanh khiến Naoya nghẹt thở.

Lại nữa rồi. Ánh xanh sâu thẳm như bầu trời đêm ở vùng quê.

Bầu trời đêm ở vùng quê cậu thường đến thăm bà cũng mang sắc xanh tương tự. Nếu ngước nhìn quá lâu, e rằng nó sẽ hút cậu vào rồi đẩy cậu đến khoảng không vô tận.

“Thầy có phải con lai hai ba dòng máu gì không ạ?”

Naoya bất giác hỏi, Takatsuki nghiêng đầu, khó hiểu.

“Ể? Thầy không, sao em lại hỏi thế?”

“Do… Đôi khi mắt thầy màu xanh.”

Takatsuki đặt khay nước lên bàn, hơi phiền muộn.

“Thầy hay được bảo thế. Nhưng thầy cũng không biết nữa. Nhưng màu mắt thay đổi tuỳ vào sắc tố melanin mà. Có thể mắt thầy chứa một lượng sắc tố khác với mọi người nên dưới sáng sẽ có màu xanh. Mời em.”

Thầy lấy ly cà phê trong khay đưa cho Naoya. Một hình Phật đầy sắc màu được in trên mặt ly, thiết kế trông rất là…đi trước thời đại.

“Sao lại là Phật?”

“À, một trong các nghiên cứu sinh của thầy mua tặng thầy từ chuyến đi Nara đó. Fukamachi-kun không thích Phật à?”

“Vấn đề không nằm ở thích hay gh… Thầy ơi…”

“Hửm? Có chuyện gì?”

Takatsuki ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Naoya.

Chiếc ly xanh trong tay thầy đổ đầy cacao, những viên marshmallow trôi nổi trên bề mặt. Mùi ngọt gắt khiến đầu Naoya chao đảo.

“…Thầy hảo ngọt nhỉ.”

“Đường là chất dinh dưỡng quan trọng cho trí não. Hấp thu nhiều đường là chuyện tốt.”

Nghĩa là thầy hay uống những thứ ngọt thế này ư? Và không bị tăng cân? Mà… Gương mặt ngọt ngào của thầy rất hợp với những thức uống ngọt ngào không kém.

“Chà, chúng ta quay về chủ đề chính đi nhỉ. Bài báo cáo về trải nghiệm kì lạ của em.”

Uống một ngụm cacao, thầy cười thoả mãn, nói tiếp.

“Vài học sinh khác cũng nộp chuyện kì lạ cho thầy, đa phần là lấy từ trên mạng hoặc sách rồi chỉnh sửa lại chút đỉnh. Nhưng của em thì đem lại cảm giác ‘đây là chuyện đã xảy ra’. Đó là lý do thầy gọi em, hình như câu chuyện của em bắt đầu bằng…”

Nói rồi, Takatsuki nhìn về phía hư vô.

Thầy bắt đầu.

“‘Chuyện xảy ra khi em mới học cấp một.

Vào một lần em về quê ngoại, có một lễ hội được tổ chức vào giữa đêm.

Lễ hội thường được tổ chức hằng năm, vốn em cũng muốn đi nhưng vì bị cảm nên phải ở nhà. Nhưng khi em tỉnh giấc vào giữa đêm, em vẫn nghe được tiếng trống, vì nghĩ lễ hội vẫn còn diễn ra nên em đã trốn khỏi nhà ngoại.

Khi em đến sảnh lễ hội, các gian hàng đều đã đóng cửa, mọi người thì đang nhảy nhót theo điệu trống bên dưới vô số các lồng đèn xanh mà em chưa từng thấy bao giờ.

Điểm kì lạ là không có nhạc lễ hội và mọi người đều đeo mặt nạ.

Đến sáng em kể cho bố mẹ và bà ngoại nghe nhưng mọi người đều nói rằng, ‘Không biết lễ hội đó là gì, không có lễ hội nào như thế.’

Cũng có thể là em mơ ngủ, nhưng đó là trải nghiệm kì lạ của em nên em cứ nộp cho chắc.’”

Takatsuki kể lại câu chuyện như thể từng câu chữ xuất hiện trước mặt thầy.

Naoya ngạc nhiên nhìn Takatsuki.

Naoya còn chẳng nhớ chính xác những gì mình đã viết, nhưng cậu có cảm giác y đúc những gì thầy vừa đọc ra. Không lệch dù chỉ một con chữ.

“Thầy nhớ hết những gì em viết ạ!?”

“Thầy nói rồi, thầy có trí nhớ tốt hơn người thường một chút. Đọc qua một lần là thầy nhớ rồi.”

“Thầy có ‘trí nhớ tức thì’ hay ‘trí nhớ siêu việt’ ạ?”

“Ừm, cứ cho là vậy đi. Ở ngành nghề này thì tiện lợi lắm.”

Tông giọng thầy nhẹ bẫng. Bảo sao thầy có thể nhớ hết mặt học sinh tham gia tiết học. Lý do thầy biết ai đạo văn là vì thầy nhớ hết những gì mình đã đọc trong sách hoặc trên mạng.

“Chuyện của em quan trọng hơn thầy. Cho thầy hỏi em vài câu nhé?”

“Dạ được… Nhưng chuyện cũng lâu rồi nên em không nhớ rõ lắm.”

“Em nhớ gì trả lời nấy. Em bảo chuyện diễn ra khi em mới cấp một, cụ thể là lớp mấy?”

“Lớp bốn ạ.”

“Ra vậy. Nghĩa là khá lớn rồi. Độ tuổi đã có nhận thức và kiến thức. Quê em ở đâu?”

“Nagano ạ. Ở vùng núi cách xa ga tàu. Địa chỉ cụ thể thì em không biết, dù năm nào cũng về chơi nhưng em không để ý lắm.”

“Câu ‘các lồng đèn xanh mà em chưa từng thấy bao giờ’ của em khiến thầy chú ý. Nghĩa là lễ hội bình thường không dùng lồng đen xanh à?”

“Dạ. Thường sẽ là lồng đèn đỏ, ở chính giữa ghi tên gian hàng hay gì đấy. Đó là lần đầu tiên em thấy lồng đen xanh. Đến bây giờ cũng chưa thấy lại lần nào.”

Năm tiếp theo, Naoya đã đến kiểm chứng với các anh họ. Không một chiếc lồng đèn nào trong lễ hội có màu xanh.

Takatsuki gật gù, đăm chiêu. Thầy không màng ghi chép.

“Trong báo cáo của em không nhắc đến em đã làm gì tại lễ hội. Em có tham gia nhảy múa hay ở lại đến tận sáng không?”

“À, dạ không… Em chỉ đứng xem từ bên ngoài. Khi nhận ra thì trời đã sáng và em đã nằm lại trên futon rồi ạ. Nên em nghĩ chắc mình chỉ nằm mơ thôi.”

“Ừm. Đó là motip thường thấy. Nhưng phải có chuyện gì khiến em nghĩ ‘đây là trải nghiệm thực tế chứ không phải mơ’ nhỉ?”

Naoya khựng lại trước câu hỏi của Takatsuki.

Chớp lấy thời cơ, Takatsuki nói tiếp.

“Nếu với em đó chỉ là giấc mơ thì em đã không viết báo cáo rồi. Ắt phải có chuyện khiến em nghĩ đây không phải mơ. Phải có bằng chứng cho thấy em đã tham gia lễ hội tối hôm ấy. Là gì vậy? Điều gì đã khiến em nghĩ trải nghiệm của em là thật?”

Sắc bén thật, đúng là người thông minh.

…Naoya nên kể đến đâu thì vẫn nằm trong vùng an toàn?

Nhấp một ngụm cà phê để câu thêm thời gian suy nghĩ, cậu nhìn xuống hình Phật sắc màu, vị cà phê không quá tệ.

Không ai tin nổi câu chuyện về đêm hôm ấy cả. Ngoài ra cậu sẽ phải giải thích vấn đề với đôi tai mình — một câu chuyện khó tin khác. Vẫn là không nên kể thì hơn.

Đặt ly xuống, Naoya nói.

“Khi em tỉnh dậy, em tìm thấy cỏ trên đồ ngủ. Vì em nằm suốt trong futon từ lúc bị sốt, nên miễn em không bỏ ra ngoài vào giữa đêm thì chẳng lý gì có cỏ dính trên người cả. Nên em đã nghĩ ‘Chà, đây không phải là mơ.’”

Cậu không nói dối, có cỏ trên người cậu thật. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ để Naoya khẳng định cậu không nằm mơ.

“Ra vậy…”

Nghe câu trả lời của Naoya, Takatsuki một tay xoa cằm, đôi mắt cụp xuống suy nghĩ.

Thầy hỏi tiếp.

“Em bảo những người nhảy múa đều đeo mặt nạ. Em thì sao? Em cũng có đeo mặt nạ phải không?”

“Sao thầy biết?”

“Thầy nghĩ vì em có đeo mặt nạ nên em mới tham gia lễ hội đó được.”

Takatsuki trả lời.

“Thầy nghĩ em đã tham gia lễ hội của người chết.”

“Người chết…”

“Điệu nhảy đó vốn là lời cầu nguyện dành cho người chết và linh hồn khi họ về thăm nhân giới vào dịp Obon. Tuỳ vùng miền mà con người sẽ đội mặt nạ hoặc mũ rơm để che mặt lúc nhảy. Giả thuyết nổi tiếng nhất là để người chết có thể tham gia nhảy cùng mà không bị phát hiển. Trong lúc nhảy múa, người chết và người sống được cùng nhau tận hưởng mà không bị ranh giới giữa hai bên cản trở. Còn một giả thuyết nữa là, nếu bị người chết thấy mặt sẽ bị bắt về thế giới bên kia.”

Cảm giác lạnh lẽo chạy ngang con tim cậu khi nghe những lời Takatsuki nói.

Muộn rồi, cháu bị phát hiện rồi.

Giọng nói của ông khi ấy vang vọng bên tai.

Để đánh lạc hướng bản thân, Naoya mở miệng, hỏi Takatsuki.

“Lồng đèn xanh mang ý nghĩa gì vậy thầy?”

“Lồng đèn xanh thì ở đâu cũng có. Nhưng nếu lễ hội bình thường không xài thì phải có ý nghĩa gì nhỉ. Phải rồi, ‘màu xanh’ khiến thầy liên tưởng đến andon dùng trong lễ kể một trăm câu truyện thời Edo.”

“Andon?”

“Phải. Truyện ma trở nên nổi tiếng vượt bậc ở thời Edo, nghi lễ kể một trăm câu chuyện cũng trở nên thịnh hành. Thời ấy họ đã dùng andon bọc giấy xanh. Trong cuốn Otogibouko xuất bản năm 1666, có câu chuyện tên là ‘Nhắc siêu nhiên, siêu nhiên đến,’ đã nhắc đến nghi lễ kể một trăm câu chuyện thời ấy.”

Một lần nữa, thầy lại nhìn về phía hư vô.

“’Nghi lễ kể một trăm câu chuyện như sau. Chuẩn bị andon vào đêm không trăng, dán giấy xanh lên andon, thổi hồn vào một trăm ngọn nến, mỗi một câu chuyện, dập một ngọn nến. Thứ gì đó ghê rợn sẽ ghé thăm khi căn dòng dần chìm vào bóng tối và ánh xanh của lồng đèn chuyển đổi.’” Nghĩa là vào đêm không trăng, đốt một trăm ngọn nến thả vào andon bọc giấy xanh, thổi tắt một ngọn nến mỗi khi kể xong một câu chuyện. Căn phòng dần chìm vào bóng tối là hiệu ứng kể chuyện. Thầy cảm thấy việc chọn màu xanh rất là thú vị. Có lẽ người thời xưa xem màu xanh là màu của dị giới chăng.”

“Dị giới…”

“Thế giới bên kia. Nói cách khác là thế giới đối lập, nơi những thứ không phải con người sinh sống. Thầy chắc chắn lễ hội mà Fukamachi-kun tham gia là lễ hội dành cho người chết. Thầy không biết người tham gia toàn bộ là người chết, hay họ đeo mặt nạ để không thể phân biệt ai sống ai chết. Nhưng thầy rất muốn đến tận nơi để thu thập thêm thông tin.”

Ánh mắt thầy háo hức như một đứa trẻ, thầy nhấp thêm ngụm cacao.

Rồi, như nhớ ra điều gì, thầy bỏ ly nước xuống, nhìn Naoya.

“Phải rồi, thầy có câu hỏi cuối cùng cho em. Ở lễ hội đó… Em có ăn gì không?”

Bờ vai cậu xém run lên vì bất ngờ, bằng cách nào đó đã kiềm chế được.

Nhìn về phía Takatsuki thông qua cặp kính, Naoya hỏi ngược.

“Sao…thầy lại hỏi thế?”

“Nếu em đến một cộng đồng bất kì ăn uống thì em sẽ biến thành người của cộng đồng đó. Cụm từ ‘Yomotsuhegui’ được nhắc đến trong Kojiki có nghĩa tương tự. Izanami ăn đồ của vương quốc người chết và trở thành cư dân của vương quốc người chết. Nếu ai đó ở lễ hội người chết bảo em ăn gì đó và em thật sự…”

“E-Em… Không có ăn! Em không ăn gì hết!”

Cắt ngang lời Takatsuki, Naoya vội vã nói.

Trong vòm miệng cậu có vị ngọt gắt. Naoya vội vã cầm ly lên, nhờ mùi hương và vị đắng của cà phê rửa sạch vị ngọt trong ký ức.

Takatsuki nhìn Naoya đầy nghi vấn.

“Vậy hả. Vậy thì tốt.”

“…À, phải rồi, thầy ơi.”

“Ơi? Sao em?”

“Sao thầy lại có hứng thú với những chuyện kì bí vậy ạ?”

Đến phiên Naoya hỏi Takatsuki, cậu muốn đổi chủ đề.

“Em đã xem trang ‘Chuyện Láng Giềng’ của thầy rồi. Em thấy thầy sưu tầm chuyện kể về ma, bakemono, youkai*, truyền thuyết đô thị. Thầy tin những chuyện đó ạ?”

“…Tất nhiên thầy không tin hết rồi.”

Takatsuki dùng hai tay ôm lấy ly cacao.

“Trong lớp thầy có nói qua rồi, hầu hết câu chuyện đều có nguyên nhân đứng sau. Khi thì để răn đe hay giảng đạo lý, khi thì để lý giải những hiện tượng không lời giải. Tóm lại toàn chuyện được tạo dựng ra thôi. Nhưng mà nhé, lỡ đâu, giữa đó có pha lẫn sự thật thì sao.”

“…Sự thật…”

“Trải nghiệm hoặc chuyện kể từ những người đã gặp quái vật thật. Thầy muốn biết liệu quái vật có tồn tại trên đời này không. Nếu chúng có thật thì thầy muốn được biết, được gặp chúng, được thấy chúng.”

“Gu thầy độc lạ ghê.”

“Ai cũng nói vậy hết.”

Takatsuki cười haha. Gương mặt lúc cười của thầy y hệt đứa trẻ con. Nếu một đứa trẻ lớn lên trong ngây ngô, không bị vấy bẩn thì đứa trẻ ấy sẽ là người như Takatsuki.

“À, nhưng nhờ trang chủ đó thầy đã nhận được rất nhiều bài đóng góp cộng đồng. Có vài người còn tìm đến thầy xin lời khuyên nữa đó.”

“Xin lời khuyên?”

“Có những người muốn nhờ thầy lý giải hiện tượng kì quái họ gặp. Đây là một yêu cầu vừa được gửi gần đây.”

Takatsuki với tay lấy cặp táp trên bàn, lấy ra chiếc laptop, gõ phím lạch cạch rồi quay màn hình sang phía Naoya.

Màn hình email, gửi từ form email trên trang “Chuyện Láng Giềng”. Người gửi là nữ giới, cô nghi ngờ rằng căn hộ mình đang sống bị ma ám nên muốn nhờ thầy xem thử.

“Căn hộ ma ám…”

“Không có ghi chi tiết nhưng thầy tò mò không biết có gì xuất hiện không!”

Ánh mắt Takatsuki lấp lánh.

“Vậy thầy tính sao?”

“Hừm, thầy định đi hỏi thêm rồi kiểm tra thử.”

“Thầy có năng lực siêu nhiên hay gì ạ?”

“Đáng tiếc là không. Nhưng dù không có năng lực thì thầy vẫn tìm hiểu được.”

Những lời vừa rồi là thật. Thầy từng tuyên bố sẽ đi tìm Tsuchinoko nếu có ai nộp báo cáo về Tsuchinoko mà. Có lẽ suy nghĩ của nhà giáo không giống người bình thường.

Xem chừng buổi tra khảo về báo cáo của cậu đã xong, được thả về rồi. Chủ đề họ vừa nói không liên quan đến Naoya.

Naoya uống hết cà phê, đứng dậy cầm cặp xách của mình.

“Vậy em xin phép…”

Ngay lúc đó.

“Khoan đã, Fukamachi-kun! Thầy có ý này hay lắm!”

Takatsuki đột nhiên lớn giọng, nắm lấy tay Naoya.

Thầy giữ chặt tay Naoya — người nhìn thầy kinh ngạc — đến phiên thầy ngồi dậy. Chẳng mấy chốc, phe ngước nhìn và phe bị nhìn từ trên xuống đã đảo ngược. Naoya nhìn lên Takatsuki với vẻ mặt có chuyện gì? Còn Takatsuki nhìn xuống Naoya với ánh mắt lấp lánh.

“Fukamachi-kun nè. Em làm thêm không?”

“L-Làm thêm?”

“Ừm. Cụ thể hơn là trợ lý của thầy. Thầy muốn em cùng thầy đi gặp khách hàng.”

Vẫn giữ tay Naoya, thầy cười nói. Cái ông thầy này nói nhăng nói cuội gì vậy nè.

“S-Sao lại là em… Em có biết làm trợ lý đâu!? Em nghĩ thầy nhờ nghiên cứu sinh của thầy sẽ có ích hơn, như cái chị khi nãy.”

“Hừm, mọi người bận hết rồi. Thầy không cần em có kiến thức đặc thù, mảng đó thầy lo. Phải rồi, thứ thầy cần là lý trí.”

“…Dạ?”

“Thầy ấy mà, đôi khi thầy bị thiếu lý trí của người bình thường.”

Ước gì thầy đừng nói những lời mát mát với biểu cảm đầy phiền muộn như vậy. Nhắc mới nhớ, mau bỏ tay em ra.

“Còn một vấn đề khác là, thầy hay bị lạc mỗi khi đến một địa điểm mới.”

“Sao thầy không xem định vị?”

“Thầy thử rồi bộ! Nhưng định vị ít thông tin quá đi. Đúng là có ghi tên đường hay các toà nhà xung quanh, nhưng khi đến nơi thì còn nhiều chi tiết khác nữa mà. Như máy bán hàng tự động, xe đạp đậu ở bãi gửi xe, bảng hiệu cửa hàng, vật phẩm xếp ngoài cửa hàng, người đi bộ và chó của họ. Khi tiếp nhận những chi tiết đó, não thầy bị quá tải và không thể so sánh với định vị được.”

Takatsuki gõ ngón tay lên thái dương của mình.

Đây là điểm trừ của việc sở hữu trí nhớ siêu việt.

Đối với người bình thường, khi nhìn qua một cảnh vật, họ chỉ chú tâm đến những thứ quan trọng hoặc thứ thu hút ánh mắt họ. Sau đó não bộ sẽ xử lý thông tin, lược bỏ những được xem là không cần thiết và gợi lại những gì cần thiết. Song, não của Takatsuki sẽ lưu trữ những gì lọt vào tầm mắt thầy một cách nhanh chóng và rõ nét. Lượng thông tin khổng lồ khiến thầy khó đối chiếu được với sự tối giản của bản đồ trên định vị.

“Nên những kỹ năng thầy cần từ trợ lý là lý trí và khả năng không bị lạc. Fukamachi-kun thấy sao? Em có phải người lý trí và biết đọc định vị không?”

“…À, thì có.”

“Quyết định rồi nhé! Thầy sẽ sắp xếp theo lịch trình của em, khi nào em rảnh?”

Vẫn chưa chịu buông, Takatsuki bắt tay Naoya một cách kịch liệt, cười toả nắng. Bằng chứng cho việc thầy thiếu lý trí của người bình thường nằm ở cách thầy tự ý đẩy câu chuyện theo hướng thầy muốn.

Tiếp theo, thầy đề nghị một mức lương không thể hấp dẫn hơn. Nhìn lại tình hình kinh tế của mình, Naoya chấp nhận đề nghị của Takatsuki.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Một loại lồng đèn của Nhật. 火焰型土器 - một loại bình gốm có miệng như lửa. 黄泉戸喫 - ăn đồ ăn của thế giới bên kia. Thần thoại đính kèm: Izanami và Izanagi là vợ chồng, là người sinh ra các quần đảo của Nhật Bản và 8 triệu thần linh, người con út của họ là Kagutsuchi. Kagutsuchi là hoả thần nên Izanami đã bị thiêu chết. Izanagi không quên được vợ đã quyết tâm dẫn vợ về từ thế giới bên kia, nhưng Izanami từ chối, "Thiếp đã ăn đồ của vương quốc người chết nên không thể quay lại với chàng."