Phỏng đoán của phó giáo sư Takatsuki Akira

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

25 286

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

冷冬阳

Một thế giới nơi tồn tại những hiện tượng siêu nhiên và các truyền thuyết kì lạ, một cậu bé tin rằng bản thân đã mất tất cả.Cho đến khi cô ấy xuất hiện, mang phép màu đến với cuộc sống vô vị của cậu d

6 30

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

133 13171

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

20 86

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

(Đang ra)

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

夏乃実

Leon trở thành người hầu cận cho Tam công chúa Tetra. Dù đi theo hộ tống Tetra… (một cô nàng chẳng hề thành thật với lòng mình…) đến học viện, nhưng khi những tiểu thư quý tộc mà Leon từng phục vụ trư

2 6

Vol 1 - Văn Học Dân Gian - Ch.1 Người hàng xóm không tồn tại 1

Ch.1 Người hàng xóm không tồn tại 1

Nếu được hỏi tại sao cậu lại tham dự tiết đầu tiên của môn văn học dân gian II vào hôm ấy thì Fukamachi Naoya sẽ trả lời “Vì có hứng.”

Naoya chính thức thành sinh viên năm nhất ngành văn học của đại học Seiwa — một trường tư nằm trên quận Chiyoda, Tokyo — vào chớm xuân. Trang chủ của trường khẳng tiêu chí giảng dạy dựa trên tinh thần tôn trọng tự do cá tính của học sinh.

Đối với Naoya, trường đại học nào cũng tôn trọng “tự do” và “cá tính” của học sinh, ít nhất là hơn thời trung học.

Nói đâu xa, ngoài những môn bắt buộc, học sinh có quyền tự do chọn những môn đại cương để kiếm thêm điểm. Nhìn vào thời khoá biểu còn trống cùng tờ thông tin đăng ký và giới thiệu sơ qua về các lớp, Naoya đã thấm được sự khác biệt giữa đại học và trung học phổ thông.

Mặt tối của việc được tự do sắp xếp thời khoá biểu là Naoya chỉ có thể trách bản thân khi lỡ đăng ký một môn nằm ngoài giới hạn của mình. Cậu muốn né những bài giảng khô khan hoặc khó nhằn, nhưng để đánh giá dựa trên tờ giới thiệu thì không đủ. Nếu muốn chắc chắn chỉ có nước tham gia tiết đầu của từng môn.

Văn học dân gian II là một trong những môn đại cương của ngành văn học. Naoya không có hứng thú với văn học dân gian, nói đúng hơn là cậu còn không biết học gì trong đấy. Cậu đoán cậu sẽ được nghiên cứu về các lễ hội dân gian hoặc truyện cổ tích.

Nhưng lời giới thiệu về bộ môn khá là bắt mắt:”Chúng ta sẽ tìm hiểu rộng hơn về văn học dân gian, từ truyện ma trong trường đến truyền thuyết đô thị và nhiều hơn nữa.”

“Truyện ma trong trường đến truyền thuyết đô thị” nghe như nội dung một chương trình truyền hình, Naoya tò mò không biết chủ đề này sẽ được chỉ dạy ra sao.

Lớp học bắt đầu vào tiết ba mỗi thứ Tư. Toà nhà I, lớp 201.

Giáo viên là Takatsuki Akira — phó giáo sư lịch sử văn học chuyên ngành văn học dân gian và khảo cổ.

Bước vào giảng đường rộng lớn, Naoya ngạc nhiên khi hầu hết các hàng ghế chia tầng đã được lấp đầy. Cậu tưởng bộ môn tìm hiểu về văn hoá dân gian sẽ không được ưa chuộng chứ.

Lời bàn tán sôi nổi của các học sinh tràn ngập cả giảng đường. Naoya nhăn mặt, cậu vốn không thích những nơi đông người.

Sau vài giây do dự, cậu nghĩ lại đằng nào cũng cất công đến tận đây rồi, quay lưng bỏ đi không nghe giảng thì phí thì giờ lắm. Naoya đeo tai nghe vào, nhấn nút play trên máy mp3, đẩy gọng kính lên. Cậu lấy hết sức bình sinh bước xuống các bậc thang, tiến về hàng ghế vẫn còn trống ở phía trước lớp.

Trên đường đi, cậu chạm mắt với một nam sinh viên tóc nâu.

Cậu quên mất tên người nọ rồi, nhưng cậu đảm bảo hai người có học chung một tiết ngôn ngữ bắt buộc.

Cậu bạn ấy cũng nhận ra Naoya, bảo, “Hế lô” và vẫy tay chào cậu, “Ông cũng lấy tiết này hả?”

“À ừ, định thế.”

Naoya tạm dừng nhạc, gỡ một bên tai nghe để trả lời.

“Chắc tui cũng vậy á. Nghe đồn thầy Takatsuki là người nổi tiếng, cái thằng này không trong ngành còn chịu khó đến đây nghe giảng.”

Tóc Nâu chỉ vào cậu bạn ngồi cạnh.

Học sinh bất kể ngành có thể tự do chọn môn đại cương để lấy điểm. Lý do giảng đường đông thế là do sinh viên từ các ngành khác đổ xô về.

Nhưng người nổi tiếng là sao? Bộ thầy từng xuất hiện trên TV hay gì hả?

“Phải rồi,” Tóc Nâu nói tiếp, trườn người lên phía trước trước khi Naoya kịp hỏi.

“Một vài người trong lớp tiếng Anh định mở tiệc tối nay nè, ông đi không?”

“…Chưa gì đã tiệc tùng rồi á? Có bị sớm không?”

Naoya cười gượng trước lời mời đường đột.

Có lẽ lời đồn về việc sinh viên đại học suốt ngày rượu chè là tin chuẩn. Nhưng đa số sinh viên năm nhất đều vị thành niên mà.

“Làm quen càng sớm càng tốt chứ sao. Ngoài ra còn có thể chia sẻ thông tin về các lớp học lẫn câu lạc bộ cho nhau nữa. Ông đi không? Có các bạn nữ nữa đó.”

“À… Tối nay có hơi…”

Naoya đưa ra một lý do mơ hồ, Tóc Nâu gật đầu thì thầm, “Vậy à.”

“Thế sau này có dịp thì ông tham gia cho vui nhá.”

“Ừ, cảm ơn ông. Gặp ông sau.”

Naoya vẫy tay, tiếp tục hành trình của mình.

Cậu có thể nghe thấy đoạn hội thoại của Tóc Nâu và cậu bạn ngồi cạnh phía sau lưng.

“Thằng đeo kính nhạt nhẽo đó là ai vậy? Bạn mày à?”

“À, học chung tiết ngôn ngữ ấy mà. Mọi người phải giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, nó ngồi gần tao nên tao nhớ. Nhưng tên thì quên mất rồi…”

“Thế thì không tính là nhớ đâu ông giời ạ.”

Hoá ra không ai nhớ tên ai cả.

Nghe đoạn hội thoạn diễn ra phía sau lưng mình, Naoya thầm nghĩ, xin lỗi vì là một “thằng đeo kính nhạt nhẽo” nhé.

Có nhiều trường hợp tút lại ngoại hình ngay khi vừa đậu đại học, nhưng Naoya không muốn tham gia nhóm người đó. Cậu đã dọn ra ở riêng từ đầu xuân nên tình hình kinh tế khá eo hẹp, tái sử dụng những chiếc hoodie và jean đã mặc từ cấp 3 có gì sai đâu chứ.

Ngoài ra, “nhạt nhẽo” là thứ cậu ngầm mong muốn. Càng ít gây chú ý càng tốt.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế trống cách bàn đầu hai dãy.

Vừa ngồi xuống, cậu đã nghe thấy tiếng hai bạn nữ sau lưng trò chuyện. Một người có tông giọng líu lo, một người có tông giọng ngọt ngào.

“Phải rồi, Yuki tính tham gia câu lạc bộ nào thế?”

“Ể? Tớ không biết nữa. Tớ đang suy nghĩ tennis.”

“Hồi cấp 3 Yuki có chơi tennis mà nhỉ. Tớ thì tính tham gia câu lạc bộ phát thanh.”

“Hể, nghe được đó. Kana giỏi ăn nói nên chắc sẽ hợp thôi. À nè, buổi gặp mặt nhóm tớ nói hôm qua-”

“Xin lỗi nha, thứ sáu này tớ có hẹn rồi.”

Giọng nói của cô gái líu lo đột nhiên nhiễu đi.

Như thể có ai đó dùng phần mềm để tuỳ chỉnh tông giọng của cô, thay đổi luân phiên giữa âm trầm và âm cao vút như tiếng kim loại rít, trái ngược với tông giọng ban nãy.

Naoya nhìn ra sau vai, cố gắng phủi bỏ cảm giác rợn sống lưng.

Một người tóc ngắn, một người tóc dài. Hai người tiếp tục đoạn hội thoại như thể không có gì.

“Vậy hả? Bận rồi thì thôi.”

“Ừm, xin lỗi cậu. Để lần tới tớ bù cho hen.”

“Không sao đâu. Để tớ thử rủ người khác, nhưng lần tới cậu phải đi đó nha.”

“OK, tớ nhất định sẽ đi mà.”

Cô gái tóc ngắn liếc về phía Naoya khi giọng nói của cô nhiễu đi. Naoya hốt hoảng quay mặt lên trước.

Cậu gửi tính hiệu từ trong tim mình đến cô gái tóc dài.

Xem ra bạn của cô không thích đi gặp mặt nhóm đâu.

Đột nhiên, từng câu thoại diễn ra trong lớp học đồng loạt tràn vào hai tai Naoya. Hai người nói chuyện với nhau, người nói chuyện điện thoại, tiếng nói chuyện xôn xao khắp giảng đường.

“Thật hả? Tôi cũng ở trong đội bóng rổ suốt cấp 3 nè.”

“Ể? Làm sao tớ biết được thông tin liên lạc của Rikako chứ.”

“Phiền phức, bồ gọi chứ má nào gọi.

“Đùa thôi mà! Đừng để bụng! Cậu mặc bộ này hợp lắm!

Những tiếng nhiễu sóng nhấn chìm giảng đường, tạo thành một hỗn hợp âm thanh chói tai.

Naoya bịt tai lại và gục đầu xuống. Vài tiếng cười nổ ra từ phía sau. Sao các người có thể cười đùa trong tình thế này?

Cô gái tóc dài phía sau lưng lại cất tiếng, giọng cô ken két như tiếng violin hỏng. Ồn ào quá, ồn ào quá. Cậu cảm thấy buồn nôn đến khó thở. Bởi vậy cậu không thích những chỗ đông người, biết thế về quách cho xong.

Không thể chịu đựng nữa, cậu đưa tay về phía chiếc MP3 vẫn đang dừng.

Ngay khoảng khắc đó…

“Chào các em.”

Giọng nói đó…

Không hề bị nhiễu, truyền thẳng vào tai Naoya. Như một tia nắng xuyên thẳng qua bầu không khí bụi bậm.

Naoya vô thức nhìn về phía giọng nói.

Từ lúc nào, một người đàn ông đã đứng trên bục giảng.

Trên tay cầm mic thì đây hẳn là phó giáo viên giảng dạy. Nhưng trông thầy khá trẻ, bộ suit ba mảnh tôn vẻ mảnh khảnh, cao ráo của dáng người.

Thầy thì thầm “Ủa” khi nhìn xuống chiếc mic.

“…Xin lỗi các em, thầy chưa bật mic.”

Giọng nói thầy truyền qua hệ thống phát thanh của giảng đường. Những tiếng ồn trong giảng đường biến thành tiếng cười rộ. Hai cô bạn phía sau Naoya cũng khúc khích cười.

“Trời ơi, dễ thương quá.”

“Đẹp trai nữa! Tớ nhất định sẽ đăng ký tiết này.”

Các nữ sinh trao đổi với nhau về thầy.

Phải công nhận là điển trai thật. Đôi mắt hai mí to tròn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mảnh mai khẽ mỉm cười. Vẻ thanh lịch dịu dàng cùng gương mặt đó rất giống lời tả “dáng vẻ ngọt ngào” hay thấy trong tiểu thuyết. Mái tóc thầy màu nâu nhạt, chẳng biết là do nhuộm hay bẩm sinh.

“Hân hạnh được gặp các em. Thầy là Takatsuki, người sẽ dạy bộ môn văn hoá dân gian II. Thầy xin chúc mừng các em sinh viên năm nhất và gửi lời chào đến các em năm hai, năm ba.”

Dứt câu, Takatsuki gật đầu lia một vòng giảng đường.

Giọng nói của thầy trong trẻo, hơi cao một chút so với giọng đàn ông. Giọng thầy dịu dàng rót vào tai cậu dù đã qua một lớp loa. Từ điển trai không chỉ giới hạn ở gương mặt mà giọng thầy cũng rất đẹp. Có những người được ông trời ưu ái ghê.

Nhưng mà… Tại sao nhỉ?

Tại sao giọng nói này lại khiến cậu dễ thở hơn?

“Tin nổi không, thầy Takatsuki ba mươi bốn tuổi rồi đó!”

“Không thể nào! Nhìn thầy mới độ hai mươi thôi! Còn trẻ vậy mà đã là phó giao sư rồi ư, đẹp trai nữa! Thầy còn độc thân không? Có ai biết không?”

Các bạn nữ phía sau lưng Naoya rục rịch tìm kiếm thông tin về thầy trên điện thoại.

“Nhìn nè. Thầy Takatsuki từng tham một chương trình lý giải hiện tượng siêu nhiên trên TV, khiến cả twitter bùng nổ vì ‘Vị phó giáo sư đẹp trai này là ai vậy?‘”

“Ồ, hình như tớ cũng từng nghe qua.”

Lắng nghe cuộc đối thoại của hai cô bạn sau lưng, Naoya thầm nghĩ, “Ra vậy”. Hoá ra nổi tiếng mà Tóc Nâu nhắc đến là thế.

“Ở đây có ai giải thích cho thầy nghe văn học dân gian là bộ môn thế nào không? À, cái em đang cầm điện thoại. Em có thể tìm định nghĩa ‘văn học dân gian‘ giúp thầy không?”

Takatsuki nói vọng đến hai cô bạn ngồi sau Naoya. Xem ra khung cảnh nghịch điện thoại trong giờ của hai cô đã bị thầy bắt tận tay.

“À, dạ… Ở đây ghi là ‘Một ngành chú trọng học hỏi lịch sử phát triển của đại chúng và văn hoá qua góc nhìn văn học dân gian.’“

Dù hơi hồi hộp vì đột ngột bị chỉ đích danh, cô gái tóc dài vẫn đọc rành rọt kết quả đã tìm thấy trên mạng.

Takatsuki cười.

“Định nghĩa của Daijisen online nhỉ? Cảm ơn em. Nhưng định nghĩa của từ điển khá gò bó phải không? Hẳn sẽ có người không hiểu ’qua góc nhìn văn học dân gian’ là gì. Văn học dân gian ở đây là: phong tục, truyền thuyết, truyện cổ tích, tục ngữ, âm nhạc, điệu múa, vân vân và mây mây đã được lưu truyền nhiều đời. Chẳng hạn phong tục là thứ chúng ta tiếp tục gìn giữ đến giờ, dù nhiều người không hiểu tại sao phải thế, chỉ vì người xưa làm vậy nên mình cũng làm theo. Ví dụ, phong tục thẩy đậu và ăn cả khúc sushi không cắt vào ngày cuối cùng của mùa đông. Những phong tục đã được lưu truyền hàng trăm năm, và những truyền thuyết đời bố mẹ để lại cho con cháu. Các nhà nghiên cứu văn học dân gian như chúng ta nghiên cứu lý do cho sự bắt đầu của những thứ đó và cách chúng biến đổi theo năm tháng. Nguồn gốc sự sản sinh của một câu truyện cổ tích, cách một lễ hội được tổ chức. Và rồi chúng ta sẽ biết được cuộc sống của người dân gần đó, diễn biến tâm lý của họ. Đấy là văn học dân gian. Những nghiên cứu về văn học dân gian của Yanagita Kunio và giả thuyết marebito của Orikuchi Shinobu khá nổi tiếng, thầy nghĩ vài người trong các em đã từng nghe hoặc đọc qua rồi.”

Từng chút một, lời thì thầm của học sinh giảm dần.

Chỉ còn giọng nói của Takatsuki vang vọng khắp phòng học im ắng.

“Hẳn vài người các em đã từng nghe đến thầy. ’Ồ tui từng thấy ông này rêu rao về ma quỷ trên TV nè.’ Đúng, thầy đã từng xuất hiện trên truyền hình rồi. Vì đề tài nghiên cứu hiện tại của thầy xoay quanh hiện tượng siêu nhiên: truyện kinh dị, truyện kì bí, linh hồn, ma quỷ. Thầy đặc biệt quan tâm đến truyện ma đương đại và truyền thuyết đô thị. Những thứ như Hanako-san trong toilet, Kuchisake Onna – dù hơi lỗi thời rồi. Thầy nghiên cứu lý do chúng được sinh ra, và những câu chuyện được xem là xuất thân gốc của chúng.”

Thật lòng, Naoya tự hỏi chủ đề này có được tính là môn học không? Ông thầy điển trai này thật sự nghiên cứu những thứ đó ư?

Những học sinh có mặt tại giảng đường đã bắt đầu hứng thú với chủ đề Takatsuki nói đến. Không còn ai nói chuyện riêng hay cắm đầu vào điện thoại nữa

Naoya cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú. Cậu không quan tâm đến truyền thuyết đô thị nhưng câu chữ của Takatsuki thu hút cậu.

Chính Takatsuki là người say mê nhất, đôi mắt thầy lấp lánh như một đứa trẻ.

Trong vài ngày ngắn ngủi, Naoya đã trải nghiệm nhiều tiết học khác nhau. Mỗi thầy lại có một cách dạy riêng. Những giáo viên đọc từ sách giáo khoa chính họ biên tập, cứ thao thao bất duyệt chẳng màng bận tâm đến học sinh. Những phó giáo sư chèn đầy các từ ngữ chuyên ngành mà không hề tìm hiểu trình độ hiểu biết của người nghe. Những giảng viên tiếp tục giảng bài, ngó lơ đám học sinh chơi điện thoại hoặc ngủ gục ngay từ tiết học đầu tiên. So với những ví dụ trên, tiết học của Takatsuki thú vị hơn nhiều.

“Thầy có hai việc muốn nhờ các em. Thứ nhất, thầy mong các em góp sức cho nghiên cứu của thầy.”

Takatsuki quan sát giảng đường một lần nữa.

“Thầy có một trang web tên ’Chuyện Láng Giềng’. Trên trang văn học dân gian của trường có sẵn đường link nên các em lên xem sau cũng được. Trên web có ví dụ của những truyền thuyết đô thị thầy đã từng nghe qua và phân loại của chúng, nhưng thầy cũng thu thập đóng góp từ cộng đồng. Nếu các em có chuyện gì muốn kể hay từng gặp những trải nghiệm kì lạ, bí ẩn trường học, thầy mong các em sẽ gửi thư cho thầy. À, nhưng đừng bịa chuyện nhé. Dù những chuyện được bịa ra cũng thú vị vì chúng là nền móng cho những truyền thuyết đô thị sau này, chúng có thể cản trở việc nghiên cứu và phân tích. Hừm, để thầy ví dụ cho.”

Takatsuki cầm một viên phấn và quay mặt vào bảng đen.

Thầy đưa phấn lên bảng, nhưng không phải để viết chữ. Trông như…một con rắn béo phì? Ừ, chắc là rắn đấy… Thứ trên bảng đen không có chân, có một chiếc đuôi nhỏ, đường zích-zắc thò ra từ miệng hẳn là lưỡi của nó.

“Đây là Tsuchinoko.”

Takatsuki chỉ tay về phía hình vẽ, tuyên bố.

Cả căn phòng bật cười. Xem ra thầy không được ông trời ban cho năng khiếu hội hoạ.

“Chúng ta sẽ quay lại với Tsuchinoko vào một bài giảng ở tương lai, hôm nay không cần chép bài đâu. Chắc nhiều người cũng biết, Tsuchinoko là UMA note85871] rất nổi tiếng ở Nhật Bản vào những năm 1970. Thân dài từ ba mươi đến tám mươi centimet, mập mạp. Chiếc đầu hình tam giác và chiếc đuôi thon. Thật ra Tsuchinoko đã xuất hiện từ rất lâu về trước. Một vị thần của những cánh đồng tên Nozuchi đã được nhắc đến trong những cuốn biên niên sử lâu đời nhất Nhật Bản như: Kojiki và Nihon Shoki. Nozuchi cũng xuất hiện trong Wakan Sansai Zue – cuốn bách khoa toàn thư xuất bản thời Edo, và họ tin rằng vị thần ấy chính là Tsuchinoko. Đã có nhiều nguồn tin thấy Tsuchinoko từ Tohoku dọc xuống phía Bắc Kyushu, với số tiền thưởng lên đến ba trăm triệu yên, nhưng đến hiện tại chúng ta vẫn chưa biết chính xác nó là gì.”

Bên cạnh hình vẽ, Takatsuki viết biên niên sử: Nozuchi (thần của những cánh đồng) và Wakan Sansai Zue: rắn Nozuchi. Trái với hình vẽ, chữ viết tay của thầy rất gọn gàng.

“Nếu có ai đó báo cáo cho thầy rằng họ tìm thấy Tsuchinoko ở Yokohama.”

Takatsuki gõ lên hình vẽ Tsuchinoko.

“Đầu tiên, thầy sẽ rất hạnh phúc.”

Cả căn phòng lại cười ồ lên.

“Tiếp theo, thầy sẽ kiểm định lại bài báo cáo. Thầy sẽ muốn gặp tác giả nếu được và nhờ họ dẫn thầy đến địa điểm họ phát hiện ra Tsuchinoko. Rồi thầy sẽ dành thời gian tìm kiếm tung tích Tsuchinoko.”

Cả phòng cười không ngớt. Tưởng tượng viễn cảnh Takatsuki xắn ống quần tây, cầm vợt bắt côn trùng, hăng hái tiến vào bụi cỏ rậm. Đến Naoya còn muốn bật cười nữa là.

“Ngoài ra, thầy sẽ hỏi người dân sống xung quanh về Tsuchinoko. Suy cho cùng, tung tích của Tsuchinoko tuy được báo cáo ở vùng Kanto, gần sông Tama và Tsuchiura, nhưng thầy chưa nghe ai nhắc đến Yokohama cả. Thầy sẽ rất hăng hái đi tìm Tsuchinoko, để rồi nhận ra báo cáo thầy đọc là tin giả.”

Takatsuki kẻ hai đường gạch chéo lên hình vẽ của mình.

“Thầy sẽ cảm thấy rất thất vọng, uổng công tốn sức tìm Tsuchinoko. Nhưng còn có vấn đề quan trọng hơn cảm xúc của thầy nhiều. Tại thầy mà truyền thuyết sai lệch đã được sinh ra.”

Takatsuki buồn bã nhìn hình vẽ Tsuchinoko trên bảng, hai vai rũ xuống.

“Tại thầy đi hỏi thăm tin tức khắp nơi, khiến người dân tin rằng ‘Chẳng lẽ có Tsuchinoko ở đây thật’ hay ‘Giáo viên đại học đến tận đây thì sai đi đâu được’. Có khả năng ai đó sẽ nhận nhầm sinh vật khác thành Tsuchinoko và lan truyền những gì họ thấy. Nếu điều đó thật sự xảy ra thì sẽ gây ra hoang mang. Vốn dĩ Tsuchinoko không nên tồn tại ở nơi đó, chỉ vì thầy mà một truyền thuyết mới được sinh ra, bỏ qua rào cản địa lý cũng như nền văn hóa phía sau. Nghiên cứu của thầy sẽ gây rắc rối cho những thợ săn và nhà nghiên cứu Tsuchinoko.”

Không thể tranh cãi. Việc tin đồn về Tsuchinoko xuất hiện ở nơi nó không thể tồn tại sẽ gây rắc rối. Việc ’thợ săn Tsuchinoko’ có phải một ngành nghề không thì…

“Tóm lại là, mong các em đừng đăng truyện giả tưởng hay thông tin sai lệch lên Chuyện Láng Giềng. Cũng đừng gửi những thứ các em tìm được trên mạng. Thầy muốn các em chia sẻ câu chuyện do chính các em nghe thấy hoặc đích thân các em trải nghiệm. Đó là yêu cầu đầu tiên của thầy. Cảm ơn các em trước.”

Takatsuki cúi đầu.

Rồi, mặc kệ hình vẽ Tsuchinoko xấu đau xấu đớn, Takatsuki đối mặt với lớp.

“Yêu cầu thứ hai liên quan đến cách thầy giảng dạy. Cơ bản thì các bài giảng sẽ được chia làm hai tiết. Ở tiết giới thiệu, thầy sẽ cho các em xem vài ví dụ liên quan đến chủ đề chúng ta học. Ở tiết thứ hai – tiết diễn giải, thầy sẽ giải thích kĩ hơn về các kết nối, gốc rễ, bối cảnh văn hoá, và nhiều hơn của những ví dụ ở tiết trước. Thầy không nghĩ người bỏ tiết đầu sẽ hiểu những lời thầy nói ở tiết hai. Phải lắng nghe bài giảng dài chín mươi phút về chủ đề các em không hiểu sẽ rất chán phải không? Nên người lỡ tiết giới thiệu không cần dự tiết diễn giải. Không phải thầy đuổi các em, nhưng nói thật là đến cũng vô nghĩa. Nên yêu cầu thứ hai của thầy là ‘Cố gắng tham gia tiết học càng nhiều càng tốt’.”

Lời Takatsuki nói khiến cả giảng đường chao đảo. Đến Naoya cũng cảm thấy thầy nói hơi gắt, nhưng mong học sinh đi đủ từng tiết đã đăng ký là điều hiển nhiên.

Takatsuki cười tươi.

“Nói thì nói, các em đã là sinh viên rồi. Đây hẳn là khoảng thời gian các em muốn chơi bời nhất. Chưa kể việc làm thêm, hoạt động câu lạc bộ, cảm thấy muốn yêu đương cũng bình thường. Thầy hiểu các em rất bận rộn. Tất nhiên phải tính đến việc đổ bệnh hay vắng mặt ngoài ý muốn. Nên thầy sẽ mở lớp bổ túc cho những học sinh bỏ lỡ tiết giới thiệu, lớp này sẽ tổ chức vào tiết năm mỗi thứ sáu, nếu vẫn không tham dự được thì cứ tìm thầy ở văn phòng. Thầy sẽ đưa tài liệu cho các em. Điều này cũng áp dụng cho những ai tham gia tiết giới thiệu nhưng vắng mặt tiết diễn giải.”

Giảng đường vẫn chưa ngớt tiếng. Đa phần đến các từ sinh viên nữ phía sau. “Tụi mình được đến văn phòng của thầy Takatsuki hả?” và “Ui cha, không biết thầy có dạy kèm một-một không ha?”

“Rồi, chúng ta đã xong phần giới thiệu về bộ môn cũng như những gì cần lưu ý. Thời gian còn lại thầy sẽ dạy học như thường. Hôm nay là ngày đầu tiên nên thầy đã chọn chủ đề quen thuộc – chiếc taxi ma ám. Chắc các em cũng quen quá rồi, câu chuyện về chỗ ngồi trên taxi ướt sũng khi hành khách biến mất. Hôm nay là tiết giới thiệu, tuần tới chúng ta sẽ lý giải sau. Ai cảm thấy không đủ hứng thú với chủ đề này cứ việc bỏ tiết sau. Thầy bắt đầu phát tài liệu, các em truyền cho người ngồi sau nhé.”

Nói rồi, Takatsuki đưa xấp tài liệu cho người ngồi bàn đầu.

Không có ai ngồi trước Naoya nên Takatsuki tiến lên một bậc thang, đích thân đưa tài liệu cho cậu.

Trong tài liệu bao gồm nhiều mẩu tin tức, từ những bài được đăng trong các trang báo về siêu nhiên, tuần báo, đến cả báo thể thao. Tên địa điểm, thời gian,…được gạch dưới cẩn thận.

Khi Naoya đưa tài liệu cho hai cô bạn sau lưng, cậu thấy họ nhìn vào tờ tài liệu rồi quay sang nhìn lẫn nhau, vẻ mặt như sắp bật cười thành tiếng. Nửa nghi ngờ “Đây cũng tính là học tập ư?” nửa háo hức “Nghe vui ghê đó”. Hẳn Naoya cũng đang có biểu cảm tương tự.

Lần đầu tiên cậu thấy đại học thật thú vị.

Hơn tất cả, cậu cảm thấy con người tên Takatsuki Akira thật thú vị.

Ngay khi bài giảng của Takatsuki vừa kết thúc, Naoya rời khỏi toà nhà, một nhóm học sinh đang tuyển người vào câu lạc bộ bao vây cậu.

“Em là năm nhất hả? Em có hứng thú với nhạc kịch tiếng Anh không? Các anh chị sắp sửa diễn một phân khúc của vở Amadeus ở khu vực câu lạc bộ 2A, em qua xem thử đi!”

“‘STEP’ là tên của câu lạc bộ tennis! Hãy cùng đổ mồ hôi và tận hưởng thanh xuân nào! Bọn anh còn mở tiệc gặp mặt với các trường khác! Đặc biệt có mối quan hệ tốt với trường cho tiểu thơ con gái rượu đó!”

“Câu lạc bộ điện ảnh! Anh chị hay xem phim vào thứ sáu hàng tuần! Nếu em thích phim tự quay thì tham gia nhé!”

“Tham gia rakugo đi! Sân khấu của nhóm mở mỗi ngày trong tuần này sau năm giờ chiều!”

Chỉ trong vài giây, tay Naoya chứa đầy giấy mời, xém bị ai đó kéo đi vài lần. Hoảng sợ, cậu trốn vào một hẻm nhỏ gần đó và nhét giấy mời vào cặp. Không hiểu khoá trên dùng cách gì để nhận ra ai là sinh viên năm nhất. Không như trung học phổ thông, học sinh đâu cần đeo huy hiệu hay mang giày khác màu đâu.

Tháng tư là thời khắc quan trọng cho câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới. Sáng còn đỡ, chiều đến như ong vỡ tổ. Đặc biệt trên con đường chính của trường, các câu lạc bộ đã dựng sẵn quầy, anh chị khoá trên chờ đợi tân sinh viên bước qua.

Naoya thở dài sau khi chỉnh lại bộ dạng xộch xệch. Đi qua đám đông đó như đang xông vào trường học của cá răng đao. Chỉ còn cách lẻn ra sau lưng trường.

Ngay khi cậu đặt một bước về hướng đó, một giọng nói cản cậu lại.

“Em là năm nhất à?”

Naoya cau có nhìn về phía cặp nam nữ ăn mặt chỉnh tề.

Người bắt chuyện với cậu là sinh viên nữ. Mái tóc đen dài được cột thành đuôi ngựa.

“Em không có ý định tham gia câu lạc bộ.”

Tông giọng Naoya như thể đang từ chối những lời mời bán lẻ. Cô gái cười gượng gạo.

“À, ý chị không phải thế. Bọn chị không phải câu lạc bộ. Nói sao nhỉ? Giống những buổi giao lưu khi mọi người đến vào lúc rảnh, cùng nói những gì mình thích hơn.”

“Đúng vậy. Đôi khi mọi người sẽ đề ra một chủ đề và cùng tranh luận, à không, thảo luận.”

Nam sinh viên gật đầu lia lịa, trả lời. Naoya không thể tin tưởng nụ cười xởi lởi của cả hai.

“…Nếu chỉ nói chuyện thôi thì việc gì phải chiêu mộ thành viên mới?”

Lần này nam sinh viên lại lắc đầu ngoay ngoảy.

“Em nói sai rồi! Dù là trao đổi bình thường, chúng ta vẫn cần những ý kiến mới. Ví dụ em nghĩ ’đời người’ là gì? Chúng ta được sinh ra, đi học, vào đại học, đi làm, kết hôn, trải nghiệm nhiều thứ để cuối cùng vẫn chết đi. Vậy chúng ta được sinh ra để làm gì?”

“Xin lỗi, em không quan tâm đến triết lý lắm…”

“Không không. Anh chỉ hỏi chơi thôi.”

“Ừ, hỏi chơi thôi mà. Em nghĩ đi, nếu em không tham gia câu lạc bộ ở đại học thì sẽ lẻ loi lắm. Nhóm anh chị có phòng trống để chúng ta cùng hội tụ. Khi nào em thích đến thì đến, tám chuyện với mọi người. Chỉ thế thôi.”

Hai người rút khoảng cách với Naoya trong lúc luyên thuyên về “tán gẫu thông thường“.

Gì vậy trời?

“Này là hội thánh đức chúa trời hả?”

Bị hỏi thẳng ngay mặt, gò má nam sinh viên giựt nhẹ.

Nữ sinh viên vẫn giữ nguyên nụ cười

“Trời, sao em lại nghĩ vậy. Anh chị không có truyền đạo cho ai hết.

Đến gần cuối câu trả lời, giọng nói của cô trở nên lùng bùng như thể cô đang nói dưới nước.

Naoya thở dài.

Lấy tai nghe ra khỏi cặp, cậu nói:

“…Em từng đọc một bài viết nói khi con người nói dối, mặt họ sẽ nhăn lại nhưng điều đó là sai sự thật.”

Nữ sinh viên nhìn Naoya khó hiểu.

Cậu đeo tai nghe vào.

“Em không phản đối tín ngưỡng. Có người sống theo đạo, có người nhờ đạo mà được cứu rỗi. Nhưng em vô thần, em không cô đơn, em ổn. Em xin lỗi.”

Khẽ gật đầu, Naoya quay lưng bước đi. Cậu nghe thấy tiếng họ gọi sau lưng nhưng cậu mặc kệ và nhấn nút play trên máy MP3. Bài nhạc chủ đề cho bộ phim nổi tiếng cách đây không lâu chạy dọc lên tai nghe, ngăn chặn giọng nói của bộ đôi.

Trong tài liệu định hướng của trường có cảnh báo về những nhóm truyền đạo khả nghi, chuyên tuyển thành viên mới dưới vỏ bọc câu lạc bộ.

Naoya không chắc hai người đó thuộc tín ngưỡng nào, cũng không có hứng đi theo để kiểm chứng, nhưng người nói dối là người có tội.

Mặt con người sẽ nhăn lại khi nói dối là sai sự thật.

Thứ bị bóp méo chính là giọng nói.

Nhưng chỉ có mình Naoya biết sự thật ấy.

Từ thời điểm đó, Naoya đã nhận được năng lực nghe thấy lời nói dối của người khác thành tiếng nhiễu sóng.

Lần đầu cậu nghe thấy tiếng nhiễu, cậu đã rất bất ngờ và không biết lý do tại sao. Khi kể lại với bố mẹ, họ đã nghĩ cậu bị lãng tai. Nhưng dù đã dắt cậu đi từ bệnh viện này đến bệnh viện khác, kiểm tra cả tai lẫn não vẫn không tìm được điểm dị thường.

Và Naoya tự mình phát hiện ra.

Thứ duy nhất bị nhiễu chính là giọng nói của con người.

Và lần duy nhất giọng họ nhiễu là khi họ nói dối.

Nghe tiếng nhiễu lâu dài khiến cậu phát ốm. Nhưng thứ khiến cậu chán ghét nhất là khả năng biết được khi có người đang nói dối.

Con người là sinh vật dối trá. Vì bản thân, vì danh dự, họ sẵn sàng nói dối không chớp mắt. Người mà mình nghĩ là thân thiết vẫn có thể nói dối với bộ mặt dửng dưng. Đấy là sự thật mà cậu không muốn biết. Rằng thế giới này toàn kẻ xảo trá và những giọng nói bị nhiễu sóng.

Vô số lần cậu muốn đâm thủng màng nhĩ mình. Nếu cậu đâm thân bút hay cây nhang vào lỗ tai, cậu sẽ không phải nghe thấy gì nữa đúng không? Nhưng khi cậu thử, cậu bị nỗi sợ thuần phục và phải bỏ cuộc.

Lối nghĩ tích cực – sức mạnh này đột nhiên mình có, ắt cũng sẽ đột nhiên biến mất – cũng phai dần theo năm tháng.

Nhưng ít nhất, cậu cũng đã tìm được cách sống chung với lũ.

Nếu không muốn nghe thứ gì khó chịu, chỉ cần tự tạo âm thanh trong tai là được. Người sáng chế ra máy nghe nhạc cầm tay và tai nghe là thiên tài đích thực trong lòng cậu. Âm nhạc tràn ra từ tai nghe có thể xua đuổi hầu hết các tạp âm khác.

Và nếu cậu không muốn bị tổn thương khi ai đó nói dối.

Cậu chỉ cần kẻ một lằn ranh.

Giữa cậu và những người xung quanh. Vô hình nhưng chắc chắn.

Chỉ cần cậu không bước qua phía còn lại.

Thành thật mà nói, tự cô lập bản thân cũng dẫn đến nhiều phiền toái, nên Naoya vẫn xởi lởi trò chuyện khi cần, mỉm cười, giữ họ ở một khoảng cách an toàn.

Nhưng cậu không được kết thân với người khác.

Không được bước qua ranh giới, không được kết bạn.

Vì sao ư? Nếu người đó nói dối Naoya, chắc chắn cậu sẽ nhận ra.

Nên Naoya không có ý định tham gia câu lạc bộ hay “các buổi tán gẫu”. Tệ nhất cậu chỉ tham gia các buổi tiệc của bạn cùng lớp là đủ. Không sao hết. Bảo vệ bản thân bằng đôi tai nghe và cặp mắt kính, giữ cả thế giới bên kia đường kẻ. Chỉ có thế cậu mới có thể nghĩ rằng việc người nọ nói dối người kia không liên quan đến mình.

Nữ sinh ban nãy đã nói rằng cậu sẽ cô đơn lẻ bóng.

Naoya không cô đơn.

Thế giới bên trong ranh giới của cậu luôn luôn yên bình.

Cũng không phải cậu không có nơi để đi bên trong khuôn viên đại học. Đại học có một nơi dành cho những người thích ở một mình.

Chính là thư viện.

Thư viện của đại học Seiwa cao mười một tầng lầu – tám dưới đất và ba ở trên. Bên trong chứa tài liệu, tạp chí và nhiều video các loại, có cả wifi nữa. Hàng ghế trong khu đọc sách ở tầng một, nơi ánh nắng rọi vào từ những khung cửa sổ to thường đông đúc. Nhưng vào ngày thứ ba ghé thăm thư viện, cậu nhận thấy đi xuống càng sâu càng vắng người. Ngoài cảm giác ngột ngạt vì trần nhà thấp, ít điều hoà cộng không khí loãng, hay đơn thuần là sách dưới đây bày trí không nịnh mắt lắm.

Kéo một chiếc ghế được xếp dọc theo tường ở tầng hầm thứ hai, Naoya lấy điện thoại ra.

Cậu thử tìm trang Chuyện Láng Giềng mà Takatsuki đã nhắc đến.

Trang web được sắp xếp gọn gàng. Vô số truyền thuyết đô thị được phân loại và ví dụ kèm theo, được phân chia rõ ràng cùng những bài đăng từ cộng đồng vẫn chưa được sắp xếp.

Một dòng chữ nằm trên đầu trang, nói:

Hãy kể tôi nghe về câu chuyện bí ẩn xảy ra xung quanh bạn.

Hoài nghi, Naoya nhấn vào mục đóng chung.

Cậu đọc bài đăng mới nhất.

Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, nhưng tôi thấy thú vị nên muốn cùng chia sẻ. Tôi nghe được từ người phụ nữ ngồi kế mình trong tiệm làm đẹp, khi cô ấy kể lại với nhân viên tạo mẫu.

Chuyện xảy ra khi cô ấy vẫn còn nhỏ.

Khoảng thời gian đó, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ bó màu đen thường xuyên xuất hiện trong nhà cô ấy.

Ông ta không làm gì cả, chỉ đơn giản là chạy long nhong trong nhà. Không ai trong gia đình cô nói gì nên cô cũng mặc định hiện tượng này là bình thường.

Một ngày nọ, cô từ trường tiểu học trở về, trông thấy người đang ông đang treo lủng lẳng trên xào phơi đồ, như thể hai tay bị móc lên.

Cô thầm nghĩ “Ôi mẹ giặt ông ta rồi.”

“Giặt rồi phơi,” cô nói lại.

Từ đó trở đi, cô không thấy người đàn ông xuất hiện nữa.

Trong suy nghĩ non nớt, cô đã nghĩ “Ông ta bỏ đi vì bị mẹ giặt.”

Liệu người đàn ông đó có phải ông tiên thời hiện đại không?

Đọc xong, Naoya nghiêng đầu sang một bên, không biết diễn tả thế nào.

Bài đăng không có giải quyết, cũng phải vì đây là chuyện người đăng vô tình nghe kể. Và cậu không biết nên nghĩ gì về câu chuyện này.

Một gã đàn ông trung niên trong bộ đồ bó đen nghe như mấy trò chơi khăm hơn là ma quỷ, nhưng nếu ông ta là người mà không phải tiên hay quỷ thì chẳng phải chỉ là biến thái sao? Nghe cũng sợ đấy. Nhưng việc gia đình cô bé không đoái hoài gì đến sự hiện diện của ông ta mở ra khả năng đây là hiện tượng siêu nhiên. Nhưng chẳng lý gì ông ta lại biến mất sau khi bị giặt cả.

Naoya tò mò không biết Takatsuki sẽ phân loại và giảng dạy câu chuyện này thế nào.

Thứ cậu rút ra được sau tiết học đầu tiên của môn văn học dân gian II là ở đại học, bất cứ thứ gì cũng có thể biến thành đề tài nghiêng cứu miễn là có người quan tâm đến nó.

Naoya lấy thời khoá biểu còn dang dở của mình từ cặp.

Cậu điền “văn học dân gian II” vào ô trống của tiết ba, thứ Tư.

Xong xuôi, cậu đứng dậy và tìm máy vi tính trống trong thư viện để tìm tài liệu.

Naoya nghĩ thư viện trường sẽ giữ bản copy của hai trong các biên niên sử đầu tiên của Nhật Bản và cuốn bách khoa toàn thư thời Edo Takatsuki đã nhắc đến trong buổi học. Cậu muốn tận mắt kiểm chứng xem chúng có miêu tả Tsuchinoko thật không.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Tên của một cuốn từ điển tiếng Nhật, xuất bản bởi Shougakugan. Viết tắt của "Unidentified Mysterious Animal". Từ để gọi "những vị khách đến từ thế giới bên kia". Chắc là đang nói đến Kayanohime (カヤノヒメ), bà là thần bảo hộ của cây cỏ và các cánh đồng. Lời nói dối Naoya nghe thấy sẽ được in hoa + viết nghiêng.