Phỏng đoán của phó giáo sư Takatsuki Akira

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

25 286

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

冷冬阳

Một thế giới nơi tồn tại những hiện tượng siêu nhiên và các truyền thuyết kì lạ, một cậu bé tin rằng bản thân đã mất tất cả.Cho đến khi cô ấy xuất hiện, mang phép màu đến với cuộc sống vô vị của cậu d

6 30

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

133 13171

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

20 86

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

(Đang ra)

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

夏乃実

Leon trở thành người hầu cận cho Tam công chúa Tetra. Dù đi theo hộ tống Tetra… (một cô nàng chẳng hề thành thật với lòng mình…) đến học viện, nhưng khi những tiểu thư quý tộc mà Leon từng phục vụ trư

2 7

Vol 1 - Văn Học Dân Gian - Ch.2 Cô gái nôn ra kim nhọn 1

Ch.2 Cô gái nôn ra kim nhọn 1

Kì nghỉ hè của đại học rất dài.

Cụ thể là kéo dài tận hai tháng.

Có những sinh viên dành kì nghỉ hè để làm thêm, du lịch, tập huấn, nhưng đối với những sinh viên rảnh rỗi thì khoảng thời gian đó quá là chán nản.

Ví dụ như Fukumachi Naoya đây.

“Nóng~quá~đi~…”

Naoya khẽ càm ràm khi nằm trên sàn của căn hộ một phòng ở Nishikanda, phẩy phẩy cây quạt cầm hòng tay hạ nhiệt.

Ve sầu mở dàn hợp xướng bên ngoài, kêu to đến mức cậu phải kinh ngạc không ngờ Tokyo có nhiều ve sầu đến vậy. Mặt trời thiêu đốt nhựa đường không chút nương tay, dự báo thời tiết đưa tin về ‘nhiệt độ nóng kỷ lục’ mỗi ngày. Naoya hạn chế mở máy lạnh ở nhà để tiết kiệm tiền điện, thay vào đó cậu chọn tạm trú ở thư viện vào ban ngày, nhưng đến mức này thì bước chân ra đường chính là đẩy bản thân vào chỗ chết. Những lúc thế này khiến cậu nghiêm túc nghĩ về sức nặng của hiện tượng nóng lên toàn cầu.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi kì nghỉ hè bắt đầu, nghĩa là còn một tháng nữa đang chờ đợi cậu. Nếu có tiết học thì cậu còn có động lực bước chân ra đường, nhưng vì quá rảnh rỗi nên cậu cứ nằm bẹp ở nhà.

Chiếc điện thoại cậu để trên sàn nhà rung lên.

Tin nhắn ai đó gửi đến lớp ngôn ngữ trên LINE.

“Hú, có ai muốn đi biển không? Tớ có đứa bạn đang làm thêm ở Enoshima, nó bảo rủ mọi người tới chơi đi nó giảm giá cho nè.”

Ngôn ngữ là tiết duy nhất mà đại học lẫn cấp ba đều giống nhau. Vì là môn bắt buộc nên chẳng mấy ai dám cúp tiết, cách giảng dạy cũng từa tựa học tiếng Anh.

Chắc vì thế nên những người học chung tiết xem nhau là “bạn cùng lớp”, thường xuyên tụm lại với nhau, rủ nhau đi ăn đi chơi, đến mức còn lập hẳn nhóm chat trên LINE.

Đợi một chút, vài tin nhắn hay nhãn dán hiện đã xuất hiện, “Đi chứ”, “Không đi được sodi”, “Tất nhiên là đi rồi”, “Đợi tui giảm hai ký chứ không dám mặc đồ luôn á.”

Naoya cũng thầm lặng gõ hồi âm giữa dòng tin nhắn náo nhiệt.

“Xin lỗi nha, tôi hết tiền rồi. Nhớ gửi ảnh nha, tôi cũng muốn thưởng thức kỷ niệm hè.”

…Cậu phải hết sức thận trọng mỗi khi từ chối lời mời.

Nếu từ chối quá thẳng thừng sẽ khiến người kia khó chịu, dễ tạo hình tượng mình là đứa khó ưa và bị cô lập. Để từ chối thì cần xin lỗi, lý do khiến đối phương cảm thông cho mình, những lời bày tỏ dù rất muốn đi nhưng… Cậu chán ghét bản thân quá toan tính của mình, nhưng đây là phương pháp sinh tồn của cậu.

Nhận được nhãn dán “OK”, Naoya thở phào nhẹ nhõm.

Biển à…

Đã lâu rồi cậu không đi biển. Những người cùng lớp ngôn ngữ với cậu đều rất tốt bụng, hẳn mọi người sẽ chơi rất vui. Chạy chân trần trên nền cát nóng bỏng dọc bờ biển, miệng la oai oải, sau đó chạy xuống biển. Khi đã bơi mệt lả rồi thì lên ăn ramen ở quầy hàng trên biển. Không chừng còn bày trò bổ dưa hấu hay chơi bóng chuyền trên biển nữa.

Vừa nghĩ chắc sẽ vui lắm, Naoya vừa nhắm nghiền mắt. Không được nghĩ “Mình cũng muốn đi.” Những hoạt động đó chỉ có thể diễn ra phía bên kia lằn ranh.

Nói thế chứ, kế hoạch của Naoya là chấm điểm đề cương và luận văn của học sinh tiểu học đến trung học phổ thông. Cậu đã ký hợp đồng làm thêm cho một trường học thêm online với tư cách bên thứ ba, vì có thể tiện lợi làm việc tại nhà hoặc thư viện. Cậu không có kế hoạch đi chơi bời, đi du lịch một mình chúa phiền phức, căn bản là cậu cũng không có nhiều tiền. Cậu cảm thấy chỉ cần đi xem vài bộ phim cậu thấy hứng thú là đủ. Những gì cậu có chính là thời gian rảnh.

Ước gì kỷ nghỉ hè kết thúc sớm hơn.

Ngay lúc đó, điện thoại cậu rung lên.

Cậu định mặc kệ nếu chỉ là tin nhắn, nhưng điện thoại cậu cứ rung hoài không thôi, là do có người gọi đến.

Vươn tay lấy điện thoại, cậu thấy cái tên Takatsuki hiện trên màn hình.

Naoya khẽ ngập ngừng nhưng rồi lại bỏ cuộc nhấc máy.

“…Em nghe.”

“A, chào Fukamachi-kun, dạo này nóng nhỉ! Nếu được thì em có muốn đi ngắm ma với thầy không?”

Giọng nói êm tai phát ra từ điện thoại.

Song, mở đầu và đoạn kết của câu thoại vừa rồi chẳng ăn khớp gì nhau.

Lần cuối cậu gặp Takatsuki là vào tiết học cuối cùng trước hè. Trong một tháng vừa qua, Takatsuki chẳng hề thay đổi, theo cả nghĩa tiêu cực lẫn tích cực.

Naoya vắt tay lên trán suy nghĩ, trong đầu Takatsuki thì mọi thứ đều được móc nối với nhau, nhưng với người thường như Naoya thì cậu cần thêm thông tin.

“…Ý thầy là việc làm thêm ạ? Thầy lại nhận được yêu cầu điều tra hiện tượng siêu nhiên ạ?”

“Không liên quan đến việc làm thêm đâu. Thầy chỉ muốn mời em đi ngắm ma thôi. Sẽ rất vui đó?”

Cái người này lớn già đầu rồi nhưng cách rủ rê chẳng khác gì trẻ con.

Nhưng đi ngắm ma nghĩa là sao?

“Ấy, Fukamachi-kun. Chẳng lẽ em đang về nhà bố mẹ? Hay em đang tận hưởng kì nghỉ hè tuyệt đỉnh, ngâm nắng đến đen da bằng cách đi biển, hồ bơi, du lịch với bạn bè hay bạn gái? Nếu vậy cho thầy xin lỗi nha, em không đến được cũng phải.”

“Em không có về nhà bố mẹ, em không có bạn bè hay bạn gái, em cũng không thích hè nên không có ý định tận hưởng mùa hè.”

“…Xin lỗi em, có phải thầy hỏi ngay câu không nên hỏi rồi không?”

Xem chừng thầy vẫn có đủ lý trí để biết mình vừa làm tổn thương người khác.

Naoya khẽ thở dài lần nữa, đổi chỗ nằm từ mặt sàn đã hấp thụ thân nhiệt của cậu sang bên vẫn còn mát mẻ.

“Nhưng mà đi ngắm ma là sao ạ? Đi đến tàn tích bị bỏ hoang hay đợi đến nửa đêm rồi lẻn vào bệnh viện bị bỏ hoang để thử thách lòng can đảm? Nghe có vẻ mát nên ổn đó.”

“À, không phải. Thầy muốn đi vào buổi sáng, nhưng không như những gì em nghĩ đâu. Chúng ta sẽ đi ngắm cuộn tranh ma.”

“Cuộn tranh ma?”

“Ừm. Những bức tranh vẽ ma. Tổ chức giới hạn vào thời điểm này mỗi năm đó!”

Giọng của Takatsuki tràn đầy phấn kích bên kia đầu dây.

Cái người này lúc nào cũng vui vẻ nhỉ, Naoya nghĩ trong lúc nằm bẹp dí trên sàn nhà.

Takatsuki mời cậu đến lẽ hội Yanaka Enchou.

Xuyên suốt tháng tám, đền Zenshouan ở Yanaka sẽ tổ chức buổi triển lãm về những cuộn tranh ma được sưu tầm bởi Sanyuutei Enchou.

Sanyuutei Enchou là một nhà kể rakugo và một tác giả hoạt động từ cuối thời Edo đến thời Meiji, những tác phẩm nổi bậc nhất của ông là “Chuyện về chiếc lồng đèn mẫu đơn” và “Sự thật dưới đáy Kanase”. Cậu đã tìm đọc ở thư viện sau khi nghe về ông từ Takatsuki, và cậu thấy đáng sợ phết. Cậu nghĩ rakugo thường được dùng để kể chuyện cười, nhưng tài năng của Enchou nằm ở những vở về lòng người và truyện ma.

Dù lời mời đi biển không đủ lây động cậu, lời mời của Takatsuki khiến cậu hứng thú. Phần vì cậu muốn xem những bức tranh chỉ mở giới hạn trong thời điểm này, hơn hết là cậu không muốn trở thành một đứa trốn chui trốn lủi trong nhà suốt hè.

---

Vào một ngày cuối tháng tám, Naoya đến ga Nippori.

Đây là lần đầu cậu sử dụng ga Nippori, bên trong ga là các tiệm bán lẻ và dòng người nhộn nhịp. Cậu đã hẹn Takatsuki ở cổng soát vé phía Bắc. Vừa đeo tai nghe nghe nhạc, Naoya vừa lấy thẻ thông hành trong túi, cậu đương quẹt thẻ thì vô thức dừng bước.

Takatsuki đang đứng ở bức tường đối diện cổng.

Dù đang là kì nghỉ hè, thầy vẫn đóng suit như thường lệ. Dáng vẻ đó cộng chiều cao khiến thầy nổi bậc hẳn giữa những người mặc đồ mùa hè lộ nhiều da thịt, nhưng đó không phải lý do Naoya dừng bước.

Kế bên Takatsuki là một người đàn ông khác.

Ấn tượng đầu tiên của cậu là cao khiếp.

Người nọ còn cao hơn cả Takatsuki. Thân hình vạm vỡ có thể trông thấy từ xa, hai cánh tay cơ bắp lộ ra khỏi chiếc áo ngắn tay, tô điểm trên gương mặt là chiếc kính râm. Nói thẳng ra là trông siêu đáng sợ.

Người đàn ông đó đang bắt chuyện với Takatsuki. Takatsuki vẫn đang mỉm cười như thường lệ, nhưng nhìn ở góc độ nào cũng thấy thầy đang bị bắt nạt. Làm sao đây, cậu có nên gọi cảnh sát không?

Trong lúc Naoya đang nghĩ ngợi, Takatsuki đã trông thấy cậu. Thầy mỉm cười, vẫy tay kêu cậu lại. Chẳng còn cách nào khác, Naoya tiến về phía hai người.

“Chào Fukamachi-kun! Cảm ơn em đã đến đây, hôm nay nóng nhỉ.”

“…Thầy không thấy nóng ạ? Sao vẫn còn mặc suit với áo khoác.”

“Vì thầy là quý ông! Quý ông thì chỉ mặc suit trước mặt người khác. Với cả bộ này may bằng vải mỏng nên không nóng lắm đâu.”

Takatsuki cười nói. Đúng là thầy không đổ mồ hôi nhiều lắm, chắc thầy là kiểu người chịu nóng tốt.

Người đàn ông đáng sợ đeo kính râm im lặng nhìn Naoya và Takatsuki nói chuyện. Việc anh ta vẫn chưa bỏ đi nghĩa là anh ta đi theo Takatsuki ư? Takatsuki đã nói rằng sẽ mời thêm vài nghiên cứu sinh nữa, nhưng người này trông không giống nghiên cứu sinh.

“À, thầy quên giới thiệu! Fukamachi-kun, đây là Ken-chan!”

Takatsuki nhận ra ánh nhìn của Naoya, cười tươi giới thiệu. Nhưng sao lại giới thiệu là “Ken-chan” chứ, bộ thầy muốn cậu gọi theo hay gì. Đảm bảo không thể.

Nói mới nhớ, cái tên “Ken-chan” nghe quen quen.

Phải rồi, liệu có phải người đã dạy Takatsuki mấy mánh tự vệ không.

Ngay lúc đó, người đàn ông đáng sợ mở lời.

“…Nhóc là học sinh của Akira à.”

Giọng của đối phương trầm thấp hơi husky. Naoya hớt hả trả lời.

“Em là sinh viên năm nhất trường Seiwa, tên Fukamachi ạ.”

“…Sasakura Kenji. Bạn lâu năm của Akira.”

Vừa nói, người đàn ông đáng s-Sasakura vừa tháo kính ra.

Gương mặt anh sắc bén, đôi chân mày ngang, đôi mắt hạnh nhân chếch lên ở phần đuôi mắt. Dù có đeo kính hay không thì ấn tượng vẫn không thay đổi. Gương mặt anh không tệ nhưng vì ánh mắt quá sắc bén nên cậu vẫn thấy sợ.

Takatsuki vừa cười vừa chỉ tay về phía người đàn ông đáng sợ đó, nói.

“Nhà bố mẹ thầy với Ken-chan rất gần nhau nên bọn thầy làm bạn lâu rồi. Trùng hợp hôm nay cậu ấy nghỉ làm nên thầy mời luôn. Thầy xin lỗi vì không kịp báo cho em nhé. Dù mặt mũi đáng sợ thì Ken-chan cũng không phải người xấu đâu, cậu ấy là cảnh sát đấy!”

“…Akira. Đừng bảo mặt tôi đáng sợ.”

“À, xin lỗi cậu. Vậy thì… Sự tồn tại của cậu đáng sợ?”

“Còn tệ hơn.”

Sasakura liếc nhìn Takatsuki, Takatsuki không hề sợ hãi mà còn cười khúc khích. Xem ra thầy đã quen rồi. Nhưng cậu không ngờ anh ấy là cảnh sát, nếu phải nói thì cứ tưởng là người của tổ chức xã hội đen nào cơ. May là cậu chưa báo cảnh sát.

Ngay lúc đó, Takatsuki nhìn ra phía sau Naoya, vẫy tay “Lại đây lại đây.” Một thành viên khác lại đến.

“Em xin lỗi vì đã đến trễ!”

Vừa nói vừa chạy đến là một cô gái mặc đầm xanh nhạt, mái tóc đen mướt của cô đung đưa, một mĩ nhân mảnh khảnh. Hẳn là một trong những nghiên cứu sinh mà Takatsuki nhắc đến.

“Không đâu, do mọi người đến sớm đấy, vừa đúng giờ hẹn thôi. Yui-kun vẫn chưa đến nhỉ, Hirosawa-kun thì nói phải bù ca thay đồng nghiệp nên không đến được.”

“À, Yui cũng nói với em là không đến được! Nhỏ bị chuối phủ chocolate mua ở lễ hội báo hại, bị tiêu chảy rồi.”

“Xui nhỉ. Để tí nữa thầy gửi mail hỏi thăm.”

“Ôi, không được đâu ạ! Nhỏ dặn không được báo lại với thầy Akira! Xấu hổ lắm! Nhưng em lỡ nói mất rồi…”

“Ừm, em nói mất rồi. Vậy thầy sẽ nói đỡ là ‘Thầy nghe em không khoẻ trong người, em ổn chứ?’”

“Dạ! Nhỏ là fan của thầy nên có nói ‘Nếu bị thầy Akira phát hiện là đau bụng tiêu chảy thì chẳng thà rạch bụng chết còn hơn’!”

Cô gái vừa chấp tay như đang cầu nguyện vừa kể lại. Việc bị giáo viên yêu thích của mình phát hiện mình bị đau bụng khá là xấu hổ với phái nữ.

Nói rồi, ánh mắt của cô ấy hướng về phía Naoya.

“Ủa? Em là nhóc đến văn phòng hồi bữa phải không? Fukamachi-kun nhỉ, lâu rồi không gặp!”

Bị lời chào năng nổ của cô làm cho nghệch ra. Cậu không nhớ mình từng gặp vị mĩ nhân này ở đâu.

“À, em không nhớ chị hả? Hôm nay chị không đeo kính gọng mà đeo kính áp tròng nên em không nhận ra hả. Chị là Ubukata Ruiko. Nhớ ra chưa?”

Cô ấy-Ruiko chỉ vào mặt mình, nói.

Naoya quay ngược trí nhớ, xém thì lên ồ lên kinh ngạc khi đã nhớ ra.

Ồ, đúng là đã từng gặp rồi. Là học sinh nữ ngủ trên sàn vào lần đầu cậu đến văn phòng của Takatsuki. Cậu chẳng thể nhận ra điểm tương đồng giữa bộ dạng tóc tai bù xù, đeo kính méo, lằn kẻ trên sàn ịn lên gò má và bộ dạng có trang điểm hoàn hảo hiện tại.

“Fukamachi-kun, thầy hiểu cảm xúc của em. Ruiko-kun là một mĩ nhân, nhưng bộ dạng thường ngày của em ấy có hơi…”

“Phụ nữ đúng là đỉnh thật đó ạ…”

Nghe Takatsuki thì thầm, Naoya khẽ gật đầu. Chẳng khác gì lột xác.

“Trí nhớ của chị cũng siêu ghê đó. Khi ấy chị vẫn còn ngái ngủ, cũng không nán lại bao lâu, chúng ta chỉ chạm mặt có vài phút…”

“À, không siêu như thầy Akira nhưng chị giỏi nhớ mặt người khác lắm. Chị làm thêm ở trường gia sư mà, phải nhớ mặt với tên của từng học sinh.”

Ruiko đáp. Chị làm thêm ở trường dạy học sinh trung học cơ sở và phổ thông nên cần phải nhớ mặt học sinh để còn tiện giao tiếp.

Những người tham gia hôm nay đã tụ tập đông đủ, đã đến lúc khởi hành nên mọi người cùng tiến bước.

“Phải rồi thầy ơi. Thầy có nhớ đường không? Có sợ bị lạc không?”

“À, thầy đến Yanaka nhiều lần nên nhớ hết đường xá rồi. Sẵn có dịp, chúng ta cắt ngang nghĩa trang Yanaka nhé.”

Takatsuki phấn chấn đi thẳng lên cầu thang nhỏ ngay cổng phía tây. Hướng này dẫn đến nghĩa trang Yanaka.

Nghĩa trang là nơi chôn cất, tại sao họ phải chủ động đi vào chỗ đó chứ. Thử thách lòng can đảm hay gì?

Ruiko đi bên cạnh, để ý thấy biểu cảm của Naoya, lên tiếng.

“Fukamachi-kun, em không biết gì về nghĩa trang Yanaka phải không? Nơi đây được xem là khu du lịch đấy.”

“Thật ạ? Nhưng toàn mộ mà?”

“Ừm, siêu nổi tiếng với du khách nước ngoài đấy. Vì ở đây có nhiều mộ của người nổi tiếng. Nổi bậc nhất là mộ phần của Tokugawa Yoshinobu, hoạ sĩ Yokoyama Taikan. Người Nhật cũng có xu hướng tham quan các hầm mộ, thăm mộ phần của vua chúa, nhà văn khi đi nước ngoài phải không? Nghĩa trang này cũng tương tự. Đây, chai xịt côn trùng. Nhiều muỗi lắm nên em xịt đi nhé.”

Ruiko lấy ra một chai xịt nhỏ từ túi xách. Chị ấy chuẩn bị rất kĩ.

“Cảm ơn Ubukata-senpai.”

“Ruiko-senpai là được rồi. Ai cũng gọi chị là Ruiko hết.”

Ruiko nói, đưa chai xịt cho Takatsuki và Sasakura sau khi Naoya đã xài xong.

Nhiệt độ bên trong nghĩa trang thấp hơn bên ngoài một chút, chắc là vì bên trong có nhiều cây. Hoặc cảm nghĩ mình đang ở nghĩa trang khiến cậu rợn mình. Dù được bảo là có mộ phần của người nổi tiếng, nhưng theo những gì cậu thấy, ở đây chỉ toàn các mộ phần bình thường.

“Nói thêm là nghĩa trang này được xem là địa điểm ma ám nổi tiếng của Tokyo đấy, cẩn thận nhé.”

Ruiko cười nham hiểm khi sánh bước bên cạnh Naoya giữa các bia đá.

“Nói vậy chứ toàn những chuyện cũ rích không có gì đặc biệt như thấy bóng người mờ ảo hay nghe thấy giọng nói, nên chẳng biết thực hư như nào.”

“Chuyện ma cũ rích là xạo hết ạ?”

“Đa số là vậy. Chuyện kể là những thứ được lan truyền rộng rãi phải không? Có nhiều trường hợp truyện ma sinh ra ở một nơi được đem đến một địa điểm tương tự. ‘Bảy bí ẩn của trường học’ là ví dụ điển hình. Mô hình giải phẫu cử động trong đêm, nàng Mona Lisa đẫm máu, Hanako-san trong toilet, bậc thang thứ mười ba,… Bảy bí ẩn của các trường sẽ có điểm tương đồng, đến mức không biết cả Nhật Bản có bao nhiêu Hanako-san trong toilet rồi nữa. ‘Trường học’ là ví dụ cụ thể của việc câu chuyện được lan truyền đến nơi khác.

Quả là nghiên cứu sinh. Nghe cách chị ấy nói chuyện cứ như được nghe giảng vậy. Giọng nói tươi tắn cùng cách nhấn nhá rõ ràng đem lại cho cậu cảm giác dễ chịu.

Naoya hỏi.

“Ruiko-senpai đang nghiên cứu chủ đề gì thế ạ?”

“Chủ đề nghiên cứu của chị là phân loại các truyền thuyết đô thị hoặc tin đồn. ‘Biến thể của câu chuyện bắt nguồn từ nơi nọ’, ‘câu chuyện được lan truyền từ nơi nọ’, ‘tác phẩm được tạo ra gần đây’, chị phân loại các câu chuyện dựa trên lý do và thời điểm chúng được tạo ra thay vì nội dung của chúng. Nên chị đọc nhiều truyện ma trên mạng lắm, mục ‘tác phẩm được tạo ra gần đây’ là những câu chuyện bắt nguồn từ forum hoặc twitter.”

Ruiko trả lời.

“Tác phẩm là…truyện được bịa ra ạ?”

“Phải. Truyện giả do ai đó viết ra.”

Nghe đến chữ giả khiến Naoya bất giác nhăn mày, cậu nghiêng đầu sang một bên.

“Lời nói dối cũng có thể biến thành chủ đề nghiên cứu ạ?”

“Có chứ, thú vị lắm đó. Em nghĩ xem, bức ảnh ‘Quái vật hồ Loch Ness’ cũng là giả đó thôi.”

“À, là ‘bức ảnh được qua chỉnh sửa’ ạ?”

Quái vật hồ Loch Ness hẳn là UMA nổi tiếng nhất thế giới. Một sinh vật khủng long cổ dài được phát hiện ở hồ Loch Ness tại Anh Quốc. Nhiều người khẳng định đã trông thấy nó, nổi tiếng nhất là bức ảnh được gọi là “bức ảnh đã qua chỉnh sửa” đã được chứng minh là giả. Tin tức ấy hẳn đã khiến cả thế giới thất vọng.

“Dù là giả thì nhờ bức ảnh ấy trở nên nổi tiếng mà mọi người trên thế giới đã tin rằng thực sự có quái vật trong hồ Loch Ness. Một lời nói dối có thể biến thành huyền thoại thì quá là đáng nghiên cứu phải không? Càng không thể phủ nhận huyền thoại nào cũng bắt đầu bằng việc bị xem là giả tạo.”

Ruiko nói tiếp.

“Khi bắt gặp những tác phẩm, những chuyện giả dối, chúng ta phải nghĩ rằng vì sao câu chuyện ấy lại được sinh ra, vì sao chúng lại được lan truyền rộng rãi đến thế. Có thể chúng chỉ đơn giản là một lời nói đùa, ở thời hiện đại là muốn nhận được nhiều ‘like’. Có khi họ chỉ muốn câu chuyện của mình được nhiều người biết đến. Nhưng nếu câu chuyện đó không đáp ứng được điều kiện tiên quyết để trở nên nổi tiếng thì chúng đã không nổi như cồn. Thứ chị nghiên cứu là ‘lý do’ và ‘điều kiện’. Thấy sao, thú vị lắm phải không?”

Một bên khoé môi của Ruiko cười khẩy.

Cách mắt Ruiko lấp lánh, hào hứng nói về chủ đề mình thích trông rất giống Takatsuki. Nhà nghiên cứu nào cũng giống nhau hay sao? Ruiko sẽ tiếp tục hành trình nghiên cứu của mình, dần trở thành một nhà nghiên cứu thực thụ.

“…Nghe thú vị thật đó ạ.”

“Nhỉ. Fukamachi-kun nè, em cũng theo ngành văn học dân gian nhỉ? Có chủ đề nào em muốn nghiên cứu không?”

“Ế, dạ không, em vẫn chưa chọn ngành ạ.”

“Vậy hả? Em dính lấy thầy Akira nên chị cứ tưởng em sẽ làm nghiên cứu sinh của thầy chứ.”

“Em không có dính lấy thầy! Thầy mới là người dính lấy em.”

“…Cách em nói nghe khả nghi thế?”

“Không có mà! Ý chị khả nghi là gì cơ!”

“Ahaha, khả nghi quá trời luôn! Thầy Akira ơi, thực hư thế nào ạ?”

Ruiko cười hớn hở, bắt chuyện với Takatsuki. Takatsuki khó hiểu quay lại nhìn chị ấy, đợi sánh bước cùng chị. Naoya lắng nghe, đoại đối thoại của hai người đã chuyển hướng sang chủ đề nghiên cứu của Ruiko. Thấy vậy cậu nhẹ nhõm, đôi khi cậu không hiểu suy nghĩ của phái nữ lắm.

Cậu đột thấy có người nhìn mình, khi ngước lên cậu trông thấy Sasakura đang nhìn xuống cậu.

Mới nãy anh ấy vẫn còn đi với Takatsuki, nhưng vị trí kế bên thầy đã bị Ruiko chiếm mất nên chỉ còn cách đi cùng với Naoya.

Sasakura mở lời.

“Ê học sinh.”

“…Fukamachi ạ.”

“Fukamachi. Nhóc cũng hứng thú với truyền thuyết đô thị hay hồn ma hay quái vật à?”

Sasakura hỏi.

Hẳn anh ấy chỉ đang muốn bắt chuyện với cậu, nhưng giọng nói quá đỗi đàn áp khiến cậu cảm giác như đang bị tra khảo.

“Em không hứng thú với chúng đến mức ấy. Chỉ là em thấy bài giảng của thầy thú vị thôi ạ.”

Nghe Naoya nói, Sasakura lườm cậu. Sức ép của ánh mắt ấy quá kinh khủng.

“…Nhóc không cần sợ thế. Anh không có lườm nhóc, đây là gương mặt bẩm sinh của anh.”

“Xin chia buồn.”

“Đừng có cảm thông cho anh.”

Anh ấy nổi điên thật rồi.

Ruiko và Takatsuki đang cười nói sau lưng Naoya. Từ bên ngoài nhìn vào họ chẳng khác gì cặp trai xinh gái đẹp đang đi hẹn hò, nhưng khi lắng nghe thì nội dung chỉ toàn về truyền thuyết đô thị như “Kunekune” và “Kotoribako”. Thôi thì họ vui là được.

Sasajura đột ngột rẽ phải.

Naoya vừa đuổi theo vừa không biết có chuyện gì thì anh ấy lại rẽ trái. Đường họ đang đi song song với con đường vừa nãy, cách nhau một hàng mộ.

Naoya nhìn sang con đường vừa nãy, tự hỏi có chuyện gì.

Và rồi, cậu nhận ra.

Con đường vừa nãy có một đàn quạ tụ tập, gõ mỏ đen xuống đất tìm đồ ăn.

Anh ấy đổi hướng vì Takatsuki.

Vì thầy mắc chứng sợ chim.

“…Bệnh của thầy có từ nhỏ rồi ạ?”

Naoya hỏi Sasakura.

Sasakura lại nhìn chằm chằm Naoya.

Naoya trả lại ánh nhìn, cố gắng không hoảng sợ khiến Sasakura thở dài.

“…Nhóc biết vụ Akira sợ chim à.”

“Em từng thấy thầy xém ngất xỉu vì bị một con bồ câu bay bên cạnh.”

“…Hồi nhỏ nó không bị thế. Hồi tiểu học nó còn nuôi một con chim sẻ cơ. Sau đó mới thành ra thế này.”

Sasakura giảm âm lượng để hai người phía sau không nghe thấy.

“Có chuyện gì xảy ra ạ?”

“…Sao nhóc lại muốn biết?”

Bị hỏi ngược khiến Naoya cứng họng.

Ánh mắt sắc bén nhìn xuống Naoya.

“Nhóc biết trên đời có những điều được hỏi để thoả mãn sự tò mò, và những điều không nên hỏi phải không? Nhưng mà đừng hỏi, không phải chuyện vui vẻ gì đâu.”

Giọng nói trầm lắng vẽ ra một đường ranh.

Giống với ranh giới của Naoya. Ranh giới cấm người khác bước chân qua. Ranh giới cản cậu không được đụng vào việc riêng của người khác.

Giọng nói của Sasakura tựa lưỡi kiếm gỗ, thẳng thừng và cứng cáp nhưng khẽ khàng, không bén như lưỡi thép. Naoya biết người này rất quan tâm đến Takatsuki. Lưỡi kiếm này được rút ra là để bảo vệ Takatsuki.

Tông giọng ấy đột ngột thay đổi.

“…Nói vậy chứ Akira thích nhóc phết.”

Anh ấy cười gượng, tông giọng mệt mỏi, trông như người anh cả đang quan tâm bảo vệ em trai mình. Dù chắc ảnh bằng tuổi với Takatsuki.

“Hẳn nó sẽ tiếp tục giữ nhóc bên cạnh. Nghĩa là tương lai phía trước sẽ có lúc nó xỉu trước mặt nhóc. Nên nhóc giữ cái này cho chắc.”

Sasakura lấy ra một cái danh thiếp đưa cho Naoya. Bên trên có chữ cảnh sát Tokyo khiến Naoya kinh ngạc. Lại còn là đội cảnh sát điều tra tội phạm một, chỉ có thể thấy trong phim truyền hình.

“Ở phía sau có số điện thoại cá nhân của anh.”

Cậu quay ra mặt sau, có số điện thoại viết tay trên đó.

“Nếu có chuyện gì cứ gọi anh. Không quan trọng giờ giấc.”

“Có chuyện gì là chuyện gì…”

“Giả sử Akira xỉu thì một mình nhóc đâu cõng nổi phải không. Ngoài ra nhóc cũng ở cạnh nó đủ lâu để biết nó hứng thú với những thứ nguy hiểm rồi, cách suy nghĩ cũng kì lạ nữa. Ở tình huống người bình thường rút lui thì có khả năng nó sẽ xông thẳng vào mà không nghĩ ngợi gì.”

Sasakura nói.

“Nếu nhóc cảm thấy không muốn dính líu đến nó thì nhanh chóng cắt đứt liên hệ đi, vì bản thân nhóc nữa. Nếu nhóc vẫn muốn ở cạnh nó thì…có chuyện gì cứ nói anh, hiểu chưa.”

“Vâng… Em hiểu rồi.”

Vừa nhìn số điện thoại được viết tay, Naoya vừa nhớ đến một chuyện.

Takatsuki từng nói “Trộm vía xung quanh thầy toàn người tốt.”

Hẳn một trong số đó chính là Sasakura đây.

Dù mặt mũi đáng sợ thì anh vẫn là người tốt. Không chỉ Takatsuki mà anh còn quan tâm lo lắng đến Naoya nữa.

---

Sau một hồi, họ đã đến được đường lớn.

Nói thế chứ hai bên mép đường vẫn toàn là bia mộ, xem ra nghĩa trang này có quy mô rất lớn. Có một biển báo chỉ điểm đây là nơi chôn cất nhiều người nổi tiếng. Đúng như Ruiko nói, ngoài người bình thường đến thăm mộ thì họ còn gặp du khách nước ngoài trên đường đến đây. Đối với họ nghĩa trang Nhật Bản hẳn là thứ mới lạ. Trên tay họ là cẩm nang du lịch, camera, vừa đi vừa nhìn ngóng khắp hướng. Hội Naoya không khác họ là bao, vốn hội Naoya đâu đến đây để viếng mộ.

Rời khỏi nghĩa trang Yanaka và nhập vào làn đường bình thường, chẳng mất bao lâu họ đã đến Zenshouan. Ngay trước cổng là biển quảng cáo “Triển lãm cuộn tranh ma”.

Zenshouan được xây dựng vào thời Meiji bởi Yamaoka Tesshuu để tưởng nhớ những người đã tử trận trong cuộc cách mạng Meiji. Nhưng vì được xây dựng lại gần đây nên toà nhà trông mới tươm.

Cởi giày, họ bước lên thềm gỗ mát lạnh của khu vực triển lãm, những cuộn tranh ma được treo sát nhau. Tsukioka Yoshitoshi, Maruyama Oukyo, Kawanabe Kyousai, có nhiều bức tranh của những hoạ sĩ nổi tiếng đến Naoya cũng từng nghe qua tên họ. Vì buổi triển lãm chỉ mở vào một thời điểm nhất định nên người tham gia khá đông.

Dù được gộp hết là “cuộn tranh ma” thì tuỳ vào ngòi bút của tác giả mà không ai giống ai. Có những bức đáng sợ, có những bức chỉ vẽ người phụ nữ mặc kimono trắng. Còn có bức tranh đánh lừa thị giác, nhìn sơ qua chỉ có mặt trăng, mây, cây liễu, nhưng nhìn từ xa thì các yếu tố đó tạo thành gương mặt của một con ma.

“…Tranh vẽ ma cũng có nhiều thể loại quá thầy.”

Naoya thì thầm, Takatsuki đứng cạnh gật đầu.

“Sanyuutei Enchou — người sưu tầm những cuộn tranh này — đã dành cả đời mình thực hiện nghi lễ kể truyện ma tại Yanagibashi. Nghe bảo song song với việc kể một trăm câu chuyện, ông còn thu thập một trăm cuộn tranh ma. Nói là thế, sau khi tìm hiểu, có những bức bản thân Encho không thể nào sở hữu cũng bị lẫn vào bộ sưu tập.”

“Mọi người thích truyện ma và ma quỷ nhỉ… Nhất là mùa hè còn hay có chương trình truyền hình về siêu nhiên.”

“Khi hoà bình kéo dài và văn hoá phát triển, truyện ma sẽ dậy sóng. Thời Edo cũng thế và hiện tại cũng chẳng khác. Chúng ta kể truyện ma để giải chí chứ không để răn đe hay truyền đạo.”

“Khi hoà bình thì truyện ma sẽ dậy sóng ạ?”

“Kì lạ nhỉ. Có lẽ là vì vào thời chiến như thời Sengoku, nơi nơi ngập tràn xác chết, cái chết không còn là giả tưởng.”

“Giả tưởng?”

“Em nghĩ xem, những người đã vẽ những cuộn tranh này chưa từng thấy ma. Đây là những con ma trong tưởng tượng, được họ tạo ra.”

Nghe thầy nói, cậu mới thấy đúng. Phải chăng có tranh được vẽ bởi hoạ sĩ từng thấy ma trộn lẫn trong đây, nhưng đa số được vẽ theo trí tưởng tượng của hoạ sĩ. Không thể là thật được.

“Dù vậy, lý do mọi người vẫn nhìn những bức tranh không vẽ ma thật và nghĩ ‘Đây là tranh vẽ ma’ là vì chúng ta cùng chia sẻ một nhận thức chung về ma quỷ. Tuy phần lớn người chưa từng thấy ma, họ vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh ma quỷ. Bằng cách đó, những vị hoạ sĩ này đã vẽ ra những cuộn tranh dựa theo trí tưởng tượng của họ.”

Nhìn lên những cuộn trang được treo dọc theo các bức tường trong phòng triển lãm.

Trong các bóng ma, có người thì hận thù, có người thì cười khẽ, có người trông vô cảm, chúng ám khoảng trống trong từng bức tranh.

Toàn bộ là tác phẩm sinh ra từ trí tưởng tượng của những hoạ sĩ đã sống từ rất lâu về trước.

Thế nhưng người sống ở thời hiện đại vẫn biết chúng là bóng ma, là siêu nhiên. Dù chưa từng thấy ma, mọi người vẫn biết “Bóng ma trông như thế này”.

“Thầy rất thích bức tranh này. Người trong tranh rất đẹp, có phần gợi cảm, nhưng vẻ cô đơn lại rất ma mị. Nếu một lúc nào đó thầy được gặp ma, mong chúng sẽ giống thế này.”

Takatsuki chỉ tay về bức “Bóng ma đứng trước mùng đuổi muỗi” của Hirezaki Eihou.

Bức tranh vẽ một người phụ nữ mặc kimono trắng đứng trước chiếc mùng được thắp sáng bởi chiếc andon. Mái tóc búi lên hơi nới lỏng, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt rũ xuống, đôi mắt nhìn xuống như đang hướng về phía người xem. Bức tranh chẳng đáng sợ tí nào, nếu không được bảo đây là tranh vẽ ma thì Naoya cũng không suy luận ra được. Như Takatsuki nói, nó đem lại sự cô đơn.

“Bóng ma có biết buồn không ạ?”

“Làm ma ở nhân giới thì phải buồn thôi. Vì chúng đã trở thành thứ khác với người sống mà.”

Takatsuki tiếp lời.

“Người chết và người sống là hai thực thể khác biệt. Không thể cùng tồn tại. Giả sử em trở thành thực thể khác với người em thích… Thì chẳng phải rất đáng buồn, rất cô đơn ư.”

Gương mặt Takatsuki khi nhìn bức tranh đượm buồn như bóng ma trong tranh.

Chứng sợ chim, trí nhớ siêu việt… Lý do thầy muốn dọn khỏi nhà.

Đến Takatsuki cũng có những gánh nặng khó kể.

Song, nếu Takatsuki không tự nói thì Naoya không việc gì phải nhúng tay vào.

Không đợi Sasakura phải nhắc. Naoya không có hứng bước khỏi ranh giới của bản thân.

“Tiếp theo chúng ta ngắm những bức tranh bên kia đi. Chúng cũng thú vị lắm đấy.”

Nói rồi Takatsuki nhìn cậu, đôi mắt thầy nhuốm màu bầu trời đêm. Không hỏi là điều đúng đắn.

---

Sau khi ngắm tranh xong, họ quyết định đến Yanaka Ginza uống trà.

Đây là lần đầu Naoya đến Yanaka Ginza. Cậu nghĩ mình đã từng thấy “Bậc thang hoàn hôn” trên TV. Phố mua sắm có bầu không khí xưa cũ, đập vào mắt cậu là một nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ được treo đèn đủ màu nằm gần cổng ra vào. Khu phố này thường mang hình ảnh mèo nên có kha khá cửa hàng bán đồ đạc liên quan đến mèo, vài cửa hàng còn để tượng mèo trên mái nhà.

Họ mua bánh donut chiên được tạo hình thành đuôi mèo, vừa ăn vừa đi dạo.

“…Ối, thầy Takatsuki!”

Ai đó gọi với từ phía sau.

Khi quay lại, ở phía sau có hai cô gái đang đứng. Một người cao ráo, gương mặt cứng rắn, mái tóc đen dài cột kiểu đuôi ngựa. Người còn lại nhỏ nhắn, hơi mũm mĩm, mái tóc nâu bob, trông chững trạc.

“À, các em có đăng ký môn ‘Văn học dân gian II’ nhỉ!”

Không hổ danh là người nhớ hết mặt học trò đăng ký tiết mình, Takatsuki vẫy tay với hai người.

Hai người họ hạnh phúc, chạy về phía này.

“Trời ơi, em không ngờ mình có thể gặp thầy ở đây, cứ như mơ ấy!”

“Tụi em vừa đi triển lãm tranh ma ở Zenshouan đó ạ!”

Họ nói.

Takatsuki mỉm cười, gật đầu.

“Bọn thầy cũng vừa đi xong. Các em có thấy thú vị không?”

“Có ạ! Vì có những bức tranh đáng sợ nên cảm giác như vừa đi nhà ma xong vậy ạ!”

“‘Bóng ma của Chibusa Enoki’ do Itou Seiu vẽ đáng sợ đến mức em nghĩ em sẽ mơ thấy mất…”

Hai người thay phiên nói. Takatsuki cực kì có tiếng với phái nữ. Họ thật sự rất vui khi được tình cờ chạm mặt Takatsuki.

Cô gái có vẻ mặt cứng rắn đột trở nên nghiêm nghị, nói.

“Thầy ơi. Em nghĩ chúng ta gặp ở đây hẳn phải có duyên số, thật ra… Em có chuyện muốn xin lời khuyên của thầy.”

“Hửm? Có chuyện gì?”

Takatsuki dịu dàng gật đầu.

“Có phải thầy nhận điều tra những chuyện kì bí không ạ? Em từng thấy câu đó ghi trên trang của thầy…”

“Ấy, Aya-chan! Thầy đang đi chơi với bạn thầy mà, đừng làm phiền thầy chứ?”

Cô gái chững trạc nhìn về phía Sasakura và Ruiko. Xem ra bạn ấy không thèm để mắt đến Naoya. Có phải cậu nhạt nhẽo đến mức hoà mình vào cảnh quang xung quanh rồi không.

Cô gái được gọi là “Aya-chan” lắc đầu, đầy quyết tâm.

“Kotoko đừng nói vậy. Cậu đâu biết lần tới được gặp thầy Takatsuki là khi nào đâu? Nếu chuyện cứ tiếp tục diễn ra cho đến khi hết hè thì tớ phát điên mất!”

Lý do cô ấy muốn xin lời khuyên sau khi xem trang của thầy nghĩa là vấn đề của cô ấy có liên quan đến hiện tượng siêu nhiên. Tông giọng cấp bách của cô ấy rất giống Nanako.

Việc tóm lấy một người đang tận hưởng thời gian riêng tư của mình và xin lời khuyên khá bất lịch sự. Hẳn chuyện phải đáng sợ lắm mới khiến cô ấy hành xử thế.

Cô gái tên Kotoko nhìn về phía Takatsuki, khó xử.

“N-Nhưng… Hôm nay chúng ta lấy hẹn rồi ngày khác nói cũng được mà…? Tớ không muốn làm phiền mọi người…”

Cô ấy bẽn lẽn nói.

Takatsuki nhìn hai người, gật đầu thấu hiểu, nói.

“Các em đang gặp vấn đề phiền thoái lắm à? Nếu vậy thì mau kể thầy nghe.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Tên gốc: Kaidanbotandourou 怪談牡丹燈籠 Chuyện kể về mối tình lén lút giữa một chàng trai và một cô gái. Hai người thường xuyên gặp nhau trong đêm với chiếc đèn lồng mẫu đơn. Khi chàng trai phát hiện cô gái thật chất là một hồn ma, chàng đã phong ấn cô lại, khiến cô sinh hận mà giết chàng. Tên gốc: Shinkeikasanebufuchi 真景累ヶ淵 Tên gốc: Kachou no mae no yuurei 蚊帳の前の幽霊 Đây là bức tranh có thật, mọi người có thể google xem thử. Tên gốc: Kaidan Chibusa Enoki 怪談乳房榎 Đây là bức tranh có thật, mọi người có thể google xem thử. Yuuyakedandan 夕やけだんだん - Bậc thang dẫn xuống phố mua sắm, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, cả cầu thang sẽ chìm trong ánh nắng cam rất đẹp. Chuyện kể về mối tình lén lút giữa một chàng trai và một cô gái. Hai người thường xuyên gặp nhau trong đêm với chiếc đèn lồng mẫu đơn. Khi chàng trai phát hiện cô gái thật chất là một hồn ma, chàng đã phong ấn cô lại, khiến cô sinh hận mà giết chàng.