Ch.1 Người hàng xóm không tồn tại 4
Sau khi tiễn Nanako, họ đến siêu thị Yamaguchi đã gợi ý. Như hắn nói, đồ ở đây rất thân thiện với ví tiền.
Mua xong bentou, đồ ăn kèm, trà đóng chai, Naoya ngăn cản “Đây không phải trò đùa” khi Takatsuki đương đi mua đồ ăn vặt, họ về với căn hộ của Nanako.
Ăn tối xong, chẳng có gì để làm.
Được bảo em cứ làm gì tuỳ ý đến khi có chuyện xảy ra, Naoya lôi sách ra từ cặp xách, còn Takatsuki thì đặt chiếc laptop lấy từ cặp táp lên mặt phẳng được dùng thay bàn trà của Nanako, gõ phím tạch tạch. Tiệc ngủ qua đêm cho hai đấng nam nhi theo lời của Takatsuki, thật ra im ắng hơn cậu nghĩ.
Khi đã chán nản việc đọc sách, Naoya ngước mặt lên.
Takatsuki vẫn đang nhìn laptop.
“Sao thế? Em chán rồi à?”
Nhận thấy ánh mắt của Naoya, Takatsuki ngưng tay, nhìn về phía cậu.
Naoya đặt sách xuống, ngồi thẳng dậy.
“Dạ, cũng hơi hơi.”
“Những lúc này cũng giống như quan sát động vật hoang dã, chỉ có thể chờ đợi đến khi có gì đó xảy ra. Chẳng biết phải đợi đến bao giờ nên rất cần tính kiên nhẫn.”
Takatsuki khẽ nhún vai.
“À, phải rồi, Fukamachi-kun. Thầy quên hỏi em một chuyện.”
“Chuyện gì vậy thầy?”
“Fukamachi-kun sống một mình à?”
“…Dạ.”
Naoya gật đầu.
Takatsuki thì thầm, “Vậy à, mừng quá.”
“Có gì đáng mừng hả thầy?”
“À, giả sử em còn sống với gia đình, có bữa cơm ngon lành mẹ nấu đang chờ em ở nhà thì thầy thấy có lỗi lắm. Trong trường hợp đó thầy sẽ phải gọi đến nhà Fukamachi-kun chào hỏi, ‘Xin lỗi hai bác, tôi là Takatsuki, tôi đã được con trai hai bác giúp đỡ rất nhiều.’”
“…Thầy không cần chào hỏi đâu.”
“Sao lại không, phải chào hỏi đàng hoàng chứ! Nhà bố mẹ Fukamachi-kun ở đâu?”
Câu hỏi tiếp diễn của Takatsuki khiến Naoya ngập ngừng một chốc.
Những câu hỏi về quê nhà là bình thường. Hẳn Takatsuki cũng chẳng có ngụ ý gì sâu xa.
Không thể cứ giữ im lặng được, Naoya thật lòng trả lời.
“Yokohama…ạ.”
“Yokohama? Ơ, nhưng Fukamachi-kun sống một mình mà nhỉ?”
Takatsuki hỏi tiếp một câu đương nhiên. Trường Seiwa nằm ở Chiyoda, cậu có thể dễ dàng di chuyển từ Yokohama.
“Em muốn rời nhà càng sớm càng tốt. Em muốn…thử sống một mình. Sau khi nói chuyện với bố mẹ, hai người họ đã cho phép.”
“Hừm. Vậy à.”
Takatsuki gật đầu.
Không biết thầy ấy có thấy lạ không? Naoya thầm nghĩ khi quan sát điệu bộ của Takatsuki. Cậu không thích bị nhìn bằng ánh mắt thương xót khi người nghe tự ý kết luận rằng gia đình cậu có chuyện khó nói.
Nhưng Takatsuki mỉm cười dịu dàng, nói.
“Vậy à. Thầy trò mình giống nhau rồi.”
“Ể… Giống nhau là…”
“Thầy cũng dọn ra ở riêng ngay khi vào đại học. Trường với nhà thầy đều ở Tokyo, nhưng thầy cũng muốn nhanh chóng được ở riêng như Fukamachi-kun.”
“Vậy ạ.”
”Ừm.”
Takatsuki không nói gì thêm. Tiếp tục gõ phím như đang chuẩn bị tài liệu cho lớp nên Naoya cũng không hỏi gì thêm.
Nhưng… Cậu cảm thấy có chút bất ngờ.
Nhìn cách Takatsuki không bao giờ ngưng cười, đối đãi với ai cũng hết mực dịu dàng, cậu nghĩ thầy là người được nuôi lớn trong tình thương, trong ngôi nhà hạnh phúc không tồn tại từ phiền muộn. Cảm xúc muốn nhanh chóng rời nhà không hợp với hình tượng của Takatsuki trong đầu cậu lắm. Cũng có thể thầy chỉ thật sự muốn sống một mình thôi.
Nhưng nếu Takatsuki đã không kể thì cậu không nên hỏi.
Việc nhúng tay vào chuyện của người khác là hành động cấm kị. Nếu cậu dính đến chuyện riêng của đối phương thì đối phương cũng sẽ dính đến chuyện riêng của cậu. Cậu phải bảo vệ lằn ranh ngăn cách mình và người khác.
Phải đổi chủ đề thôi.
“Thầy ơi.”
“Ừm, có chuyện gì thế, Fukamachi-kun?”
“…Thầy có nghĩ vụ việc lần này là do ma quỷ gây ra không ạ?”
“Chà, thầy không biết nữa.”
Tay thầy vẫn gõ phím, câu trả lời cậu nhận được khác so với những gì cậu mong đợi. Trước mặt Yamaguchi thầy đã tỏ ra rất mong muốn ma quỷ thật sự tồn tại.
Những ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím, Takatsuki tiếp lời.
“Fukamachi-kun này. Những câu chuyện kì bí được tạo ra từ ‘hiện tượng’ và ‘diễn giải’ đó.”
“‘Hiện tượng’ và ‘diễn giải’?”
“Đúng vậy. Để xem nào, Fukamachi-kun biết sự thật đằng sau sấm chớp không?”
Câu chuyện đột ngột chệch khỏi quỹ đạo.
“Sự thật đằng sau… Sấm chớp chỉ là sấm chớp thôi. Tiếng kêu xẹt xẹt, vầng sáng đuổi theo sau… Là hiện tượng tự nhiên ạ.”
“Phải. Thật ra con người vẫn đang tìm nguyên nhân vì sao sấm chớp được hình thành, cũng có nhiều giả thuyết. Thứ mà người hiện đại còn chưa hiểu hết, thì đối với người xưa đấy là một hiện tượng đáng sợ không lời giải. Họ không thể hiểu được đấy chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Nên họ đã nghĩ ra thứ gọi là ‘Thần Sấm’. Họ ‘diễn giải’ rằng sống trên trời là một con quỷ mang theo chiếc trống tròn to trên lưng, tiếng trống vang xuống trái đất biến thành ‘hiện tượng’ sấm chớp. Khi sấm đánh vào hoàng cung Tokyo, họ đã nghĩ Sugawara no Michizane — người bị trục xuất — đã biến thành Thần Sấm và trả thù họ. Không vì lời diễn giải đó thì họ chỉ cần xem đây là sấm chớp bình thường chứ không phải thần linh trừng trị gì hết… Tóm lại, trái tim con người là thứ biến dị thường thành dị thường và sản sinh ra quái vật.”
“Nhưng sao họ phải giải thích theo hướng đáng sợ thế ạ? Cứ xem là hiện tượng tự nhiên là được, sao phải lôi thần linh, ma quỷ vào làm gì.”
“Một hiện tượng không có lời giải còn đáng sợ hơn nhiều. Con người sợ thứ họ không thể giải thích.”
Takatsuki nói tiếp.
“Tôn giáo là một ví dụ điển hình. Tại sao chúng ta lại chết. Chết rồi chúng ta sẽ đi đâu. Trước khi được sinh ra chúng ta là gì. Đưa ra diễn giải về những điều chúng ta không hiểu, khiến chúng ta yên tâm là một trong những vai trò của tôn giáo. Những hiện tượng khác cũng vậy. Thay vì nhìn thấy sấm chớp và sợ hãi vì không hiểu, lời giải thích ‘Đấy là do một con quỷ sống trên trời gây ra’ sẽ khiến họ yên lòng hơn. Nếu là việc làm của thần linh ắt sẽ có cách né tránh. Con người không muốn chấp nhận những thứ khiến họ sợ nên họ dệt ra những truyền thuyết. Thông qua việc diễn giải, chúng ta định nghĩa lại thế giới bằng những từ ngữ nằm trong tầm hiểu biết của chúng ta. Dù nghe rất phi lý nhưng vẫn đỡ hơn là không biết gì.”
“Thế ạ? Hay đây là ‘diễn giải’ của thầy Takatsuki?”
“Ừm, cũng có thể coi là vậy. Nhiệm vụ của giáo viên là diễn giải mà.”
Takatsuki cười khúc khích.
“Nhưng việc sợ hãi những thứ không lời giải lại là góc nhìn của nhiều người đó… Fukamachi-kun đã xem ‘Ring’ chưa?”
Đến chủ đề phim ảnh luôn rồi à.
Câu chuyện của Takatsuki cứ hết rẽ hướng này lại chạy sang hướng khác. Các tiết học của thầy cũng thế, vừa kể chuyện về đạo Phật thời Kamakura đã bẻ lái sang những mẩu truyện hài trong tuần san. Có lẽ lượng tri thức khổng lồ trong đầu Takatsuki được đối đãi công bằng, nên thông tin nào đối với thầy cũng liên quan mật thiết với nhau.
“…Ừm, cái phim có Sadako trèo ra khỏi giếng nước nhỉ. Em xem phần một rồi.”
“Phải. Cái đó đã được Hollywood làm lại rồi đấy, em xem chưa?”
“À, em mới xem bản Nhật thôi.”
“Vậy à. Nếu có dịp thì em xem rồi so sánh cả hai đi. Em sẽ thấy sự khác biệt giữa Nhật Bản và Mĩ khi tiếp cận kinh dị. Nhìn dưới góc độ văn hoá thì sự khác biệt giữa hai bên rất thú vị đó… Khi những người đã xem hai bản được hỏi ‘Thấy bản nào đáng sợ hơn?’ phần đông sẽ chọn bản Nhật đấy.”
“Là do kịch bản hay kỹ thuật quay phim ạ?”
“Thầy nghĩ kỹ thuật quay cũng ảnh hưởng phần nào. Ánh sáng và màu sắc của hai bên hoàn toàn khác biệt. Bản Mĩ không có tông màu xanh nhợt nhạt như bản Nhật. Nhưng Hollywood có nhiều kinh phí hơn nên hiệu ứng kỹ xảo trông rất đáng sợ đó… Nhưng bản Nhật của ‘Ring’ vẫn đáng sợ hơn nhiều. Thầy nghĩ lý do nằm ở cốt truyện.”
Tông giọng Takatsuki giống như đang đứng lớp. Khi không hành xử như trẻ lên ba, trông thầy rất “thầy giáo” và “nhà nghiên cứu”.
Đúng là một người kì lạ. Điệu bộ trẻ con thiếu lý trí với điệu bộ thầy giáo bình tĩnh hiện tại, đâu là Takatsuki thật sự?
Giọng nói nhẹ nhàng, đem bình yên đến cho cậu, vẫn luyên thuyên giải thích.
“‘The Ring’ rất chi tiết. Samara — bản Mĩ của Sadako — được xây dựng hẳn một cốt truyện phía sau. Ở mảng đó, thầy nghĩ họ làm rất tốt, họ khiến người xem cảm thông cho Samara. Nhưng ‘Ring’ chỉ tiết lộ chút ít về thân phận của Sadako. Vì không biết nên mới sản sinh ra nỗi sợ… Thầy nghĩ tuỳ người sẽ có ý kiến riêng vì sao ‘The Ring’ không đáng sợ bằng, chẳng hạn như vì cử động của Samara sau khi ra khỏi TV cứ giật bằc bặc.”
Vừa miêu tả, Takatsuki vừa cử động hai tay diễn tả. Naoya vô thức phì cười.
Takatsuki nhìn Naoya, nói.
“Con người sợ hãi những gì họ không biết, nên họ tạo lý do cho chúng, diễn giải chúng… Fukamachi-kun, thứ quan trọng nhất là cách chúng ta diễn giải một hiện tượng. Chúng ta phải hết sức thận trọng khi lý giải hiện tượng. Vì nếu bất cẩn, hiện tượng đó sẽ bị lời giải thích bóp méo.”
“Bóp méo…?”
“Ví dụ như hiện tượng ‘Bắt gặp một người phụ nữ tóc dài, mặc đồ trắng đứng trong bóng tối trên đường về nhà’. Có người sẽ xem đây là ‘ma’ nhưng thực tế đó chỉ là một người còn sống, tóc dài, mặc đồ trắng thôi. Trong tình huống này, vì lời diễn giải mà hiện tượng đã bị bóp méo. Người sống biến thành người chết, thay đổi câu chuyện.”
Người diễn giải không có ý định nói dối. Cho đến khi họ biết người đứng đó là người bình thường, “có bóng ma đứng đó” là sự thật đối với họ.
Nhưng, chỉ vì thế mà hiện thực đã biến thành siêu nhiên.
Lời diễn giải có thể bóp méo hiện thực…sự thật.
“Ngoài ra, còn một điều chúng ta phải lưu ý nữa.”
Tay Takatsuki đóng sầm laptop lại.
Ánh mắt thầy hướng về phía bức tường.
“Trên thế giới có người cố tình che dấu hiện tượng hòng dẫn dắt người khác đến diễn giải sai lệch. Chẳng khác nào phạm tội, lời nói dối để lừa gạt ai đó.
Naoya gần nhảy dựng trước chữ nói dối.
Cậu dõi theo ánh nhìn của Takatsuki về phía bức tường để giả đò không hay biết. Bức tường được nói là nghe thấy tiếng gõ giờ lặng thinh như tờ. Không thể cảm nhận được gì.
Song, Takatsuki vẫn giữ khư khư ánh nhìn như thể có thể thấu qua bên kia bức tường.
“Quay lại vụ việc lần này nhé. Những hiện tượng góp mặt hiện tại là:‘Nghe thấy âm thanh từ phòng bên không ai ở vào giữa đêm’, ‘có dấu vân tay xuất hiện trên ban công ở tầng hai’, ‘phát hiện tóc rụng không phải của chủ nhà trong nhà’. Katsuragi-san đã lý giải những điều trên là ‘hiện tượng siêu nhiên’, và thầy công nhận giống thật. Nhưng… Ma quỷ không thể gây ra những hiện tượng vừa rồi.”
Vừa lắng nghe Takatsuki, Naoya vừa nghĩ có lẽ nào.
Có lẽ nào Takatsuki vốn đã biết sự thật từ lâu.
Thầy đã biết sự thật đứng sau những chuyện xảy ra trong căn hộ này.
“Thầy ơi…”
Ngay khi Naoya vừa mở lời.
Đùng, tiếng thứ gì đó đập mạnh vào cửa ban công cắt lời cậu.
Giật mình, cậu quay đầu sang phía ban công. Vì bị rèm che nên cậu không thể nhìn ra ngoài ban công.
Naoya và Takatsuki đồng thời đứng dậy, tiến về phía tấm rèm.
Takatsuki kéo phăng tấm rèm ra.
“…!”
Naoya nghẹt thở.
Có một dấu tay trên cửa kính. Chất lỏng tựa máu đỏ chảy xuống.
Không có bóng người trên ban công. Ban công chẳng thay đổi gì so với ban trưa, vẫn trống trơn.
Nhưng Naoya chẳng đoái hoài đến dấu tay vẫn đang chảy xuống, cậu đẩy lớp cửa kính sang một bên, bước ra ngoài ban công.
Không chút do dự, cậu chạm vào tấm sắt phân chia giữa phòng Nanako và hàng xóm.
Đúng như mình nghĩ. Tấm phân chia lẽ ra phải được cố định kĩ càng, nay lại dễ dàng gỡ ra.
Ngay lúc đó, cậu nhận thấy có người di chuyển ở ban công hàng xóm. Âm thanh tiếng chân hối hả chạy ngược vào phòng, âm thanh đóng cửa kính.
Không có ma quỷ nào ở đây cả.
Đây là do con người gây ra.
“Đợi đó!”
Naoya đột nhập ban công hàng xóm, đuổi theo thủ phạm đang chạy trốn. Phòng bên cạnh không tối om không chút ánh sáng, nhưng cậu vẫn kịp nhìn thấy hung thủ đang cố gắng mở cửa. Không hay rồi. Cứ đà này hắn sẽ kịp trốn thoát.
Mở được cửa, thủ phạm chạy như bay khỏi căn hộ.
Một giọng hét giận dữ phát lên “Tránh ra!”, hẳn là từ thủ phạm.
Naoya giật mình. Chẳng lẽ nào. Chẳng lẽ nào Takatsuki đã nấp ngay trước cửa căn hộ Nanako đợi thủ phạm. Không, chỉ bấy nhiêu đã đủ điên rồ rồi. Không thể có chuyện quý công tử được đùm bọc như thầy có thể bắt giữ ai cả.
Naoya hoảng hốt chạy ra khỏi cửa.
Ầm, âm thanh lớn khiến sàn hành lang rung động.
Quả nhiên là… Naoya muốn ôm đầu, nhìn người đàn ông đo sàn.
Và ngạc nhiên chưa.
Người nằm trên sàn không phải Takatsuki.
Thân hình vững chãi, gương mặt thân thiện.
Là Yamaguchi từ văn phòng bất động sản.
Takatsuki đứng ở phía đối diện, mỉm cười, chỉnh lại cổ áo.
“T-Thầy ơi…? V-Vừa rồi là…?”
“Ý em là đòn ném người qua vai hả?”
“Ném người qua vai…”
“Là một chiêu tự vệ Ken-chan đã dạy cho thầy đó. Trông thế này thôi chứ thầy có võ lắm à!”
Takatsuki ho khan, ưỡn ngực tự hào.
Cậu muốn hỏi danh tính của Ken-chan nhưng người sống ở tầng dưới đã đi lên dò hỏi tình hình nên cậu đành nuốt vào trong.
Họ nhờ người nọ gọi cảnh sát sau khi đã giải thích sự tình, trong lúc đợi, họ xem xét tình trạng của Yamaguchi. Dù không bất tỉnh nhưng vì tiếp đất bằng lưng nên hắn sẽ bất động một hồi lâu.
“Cớ sao nhân viên bất động sản lại đi doạ người thuê nhà từ công ty của mình ha…”
Naoya nhìn xuống Yamaguchi một cách kinh tởm. Yamaguchi vẫn nhăn mặt vì đau đớn, từ chối nhìn cậu. Thôi thì chi tiết để cảnh sát xử lý vậy.
Cùng nhìn xuống Yamaguchi như Naoya, Takatsuki nói.
“Phần lớn là vì anh ta để ý đến Katsuragi-san phải không?”
“Ể?”
Naoya nhìn Takatsuki đầy nghi vấn. Cậu không hiểu lý do vì sao hắn lại cố tình doạ người mình thích. Không thể so sánh với việc học sinh tiểu học bắt nạt người mình thích được.
“Em nghĩ xem, anh ta sống gần đây. Vào một lần Katsuragi-san bỏ trốn đến cửa hàng tiện lợi, cô đã được Yamaguchi-san cưu mang phải không? Khi ấy thầy đã nghĩ quá đúng lúc để được xem là trùng hợp.”
“À… Vậy từ lúc đó thầy đã biết toàn bộ là do hắn ta gây ra ạ?”
Nhớ đến điệu bộ của Takatsuki sáng nay, cậu nghĩ thầy đã cố tình thổi phồng chuyện ma lên. Thật ra thầy vốn đã làm quá khi dính đến hiện tượng siêu nhiên rồi nên rất khó đánh giá hành động đó là cố tình hay thật lòng. Chung quay lại, hẳn đó là màn trình diễn dành cho Yamaguchi.
“Trước đó rồi cơ. Từ lúc anh ta bị kích động vì thầy chỉ ra trên tường có vết xước.”
Yamaguchi kinh ngạc trước lời nói của Takatsuki.
Takatsuki mỉm cười mỉa mai, nhìn xuống Yamaguchi.
“Anh không có ý định làm trầy tường phải không? Nhân viên bất động sản sao mà nỡ. Nên anh đã rất thận trọng nhỉ… Có lẽ anh đã kê một tờ giấy lên mặt tường và cào lên giấy phải không? Do đó dù tường không bị tổn hại gì nhưng âm thanh Katsuragi-san nghe thấy lại rất to. Nhưng anh dùng lực hơi nhiều khiến tường bị trầy xước. Nghĩ lại thì những người có thể vào phòng gõ lên tường hay cào tường chỉ có chủ nhà và nhân viên bất động sản thôi. Tôi nghi Yamaguchi-san là hung thủ. Vì khi đến văn phòng bất động sản, có một cô gái tóc dài ngồi bên trong. Tôi nghĩ anh đã nhặt tóc rụng của cô gái đó và bỏ vào phòng Katsuragi-san. Yamaguchi-san có chìa khoá phòng Katsuragi-san và có thể đi ra vào ban công mà.”
Nhắc mới nhớ, ban công của Nanako bị cây anh đào bên nhà hàng xóm che khuất. Đến tối, có thể dễ dàng đột nhập mà không sợ bị ai phát hiện.
“Thầy ơi, dấu vân tay đỏ thì sao ạ? Hắn ta in tay lên cửa kính bằng cáhc nào?”
Hai bên lòng bàn tay của Yamaguchi không hề dính sơn. Để ịn một dấu tay đỏ thẫm thế thì phải đổ mực lên tay mới nổi.
“Có lẽ anh ta đã chuẩn bị sẵn một tờ giấy có dấu tay rồi đập mạnh vào cửa kính. Ít nhất thì thầy sẽ làm vậy. Dùng găng tay sẽ tốn thời gian gỡ ra, khi gỡ còn khả năng dây mực ra tay hay quần áo. Nếu chịu khó tìm con đường phía dưới ban công, hẳn sẽ tìm được bằng chứng. Nhưng cũng có khả năng tờ giấy bị gió cuốn đi rồi.”
Yamaguchi lại trốn tránh ánh nhìn của họ, càng lúc càng trông có lỗi hơn. Xem ra giả thuyết của Takatsuki đã trúng tim đen.
“Hẳn anh ta đã muốn trốn trong phòng sau khi để lại dấu tay. Nhưng vì Fukamachi-kun không chút sợ hãi, chạy thẳng sang ban công hàng xóm, khiến anh ta hoảng hốt bỏ chạy. Fukamachi-kun nè… Sao em có thể khẳng định đây không phải do ma gây ra?”
“Do…linh tính mách bảo.”
“Linh tính mách bảo? Nhưng ngay từ đầu em đã nghi ngờ Yamaguchi-san rồi mà?”
Đến phiên Naoya ngạc nhiên nhìn Takatsuki.
Takatsuki cúi xuống để áp sát mặt Naoya hơn, nói tiếp.
“Tầm khoảng Yamaguchi-san cho chúng ta vào phòng kế bên nhỉ. Ánh mắt Fukamachi-kun dành cho Yamaguchi-san rất lạ. Đôi khi em còn liếc xéo anh ta nữa. Nè, em dựa vào đâu mà khẳng định người này là kẻ khả nghi vậy?”
Gần quá. Không gian cá nhân của thầy thật khác thường.
Chẳng hiểu sao, cậu không thể rời mắt khỏi Takatsuki.
Ánh mắt thầy lại nhuốm màu xanh thẫm. Cậu nhìn thấy bầu trời đêm muốn hút cậu đi sâu bên trong con ngươi của Takatsuki. Một màu xanh sâu đậm.
Cậu không thể rời mắt khỏi chúng.
“Fukamachi-kun nè. Em trả lời thầy đi?”
“Thì do… Khi ấy người này đã nói dối.”
Khi nhận ra, những lời thật tâm đã rời khỏi đầu lưỡi cậu.
Takatsuki chớp mắt. Bầu trời cũng biến mất khỏi mắt Takatsuki, Naoya lấy lại bình tĩnh.
Cậu có cảm giác mình đã lỡ nói điều không nên nói.
“À, em có sở thích quan sát người khác! Em có thể đánh giá một người thông qua điệu bộ và cách hành xử của họ. Không biết phải giải thích sao nữa, những đa số em có thể biết được ‘Ồ, người này đang nói dối.’”
Trước khi bị dò hỏi thêm, Naoya đưa ra những lời biện minh để bảo vệ bản thân.
Thật ra, cậu nghĩ thầy không phải kiểu người dễ bị đánh lừa. Vốn dĩ Takatsuki cũng là một người hay quan sát người khác. Cậu không nghĩ thầy sẽ quan sát điệu bộ của cậu cả sáng nay.
“Ồ, quan sát người khác à. Thầy thấy em có mắt quan sát rất nhạy bén. Việc em có thể phân biệt khi có người nói dối rất là cừ.”
Nói rồi, Takatsuki lùi ra khỏi mặt Naoya.
“Thật may là Fukamachi-kun đã hỗ trợ thầy! Em có lý trí, biết đọc bản đồ, có mắt quan sát tuyệt vời, lại còn dũng cảm. Nhờ em không chần chừ đuổi theo sau, thầy mới bắt được Yamaguchi-san cố gắng bỏ chạy ra hành lang đó. Fukamachi-kun khá lắm.”
Ngay lúc đó, họ có thể nghe thấy tiếng xe cảnh sát từ phía xa. Người sống bên dưới lầu đã gọi cảnh sát.
Nghe thấy âm thanh đó, Yamaguchi nãy giờ nằm yên dưới sàn cố gắng đứng dậy.
Nhưng Takatsuki đã nhanh nhẹn dùng đôi chân dài đạp vai hắn xuống.
“…Yamaguchi-san. Mong anh nằm yên đến khi cảnh sát đến. Không ngồi dậy, không bỏ chạy, không gây rối. Hiểu chưa?”
“V-Vâng…”
Yamaguchi nằm xuống khi thấy gương mặt cười dịu dàng và tông giọng lạnh lẽo của thầy.
Quan sát Takatsuki, Naoya nghĩ đúng là một người kì lạ. Không biết thầy là đứa con nít ngây ngô hay là người lớn điềm tĩnh nữa.
---
Vài ngày trôi qua, Naoya một lần nữa bị gọi đến văn phòng của Takatsuki.
Do mánh làm thêm vài ngày trước, cậu đã cho Takatsuki số điện thoại của mình, giờ cậu hối hận rồi. Thầy vô tư gọi cậu bảo, “Em đến văn phòng của thầy sau giờ học nhé.”
Khi đến văn phòng, cậu đã được kể thêm chi tiết về vụ việc liên quan đến căn hộ của Nanako.
Sau khi bị cảnh sát giải đi, Yamaguchi đã ngoan ngoãn nhận tội.
Đúng như Takatsuki nói, Nanako đến văn phòng bất động sản tìm thuê nhà đã lọt vào mắt xanh của Yamaguchi, hắn cố tình giới thiệu cho Nanako một căn hộ có phòng trống kế bên, đợi Nanako dọn vào liền giả làm ma ở phòng bên cạnh. Hắn nghĩ nếu khiến cô sợ hãi và nhảy vào làm người hùng cứu mĩ nhân thì hắn sẽ có cơ hội với cô.
“…Không thể hiểu nổi sao hắn lại nghĩ mình có thể cua gái bằng cách đó…”
Naoya bực dọc thì thầm, Takatsuki cười ahaha.
“Biết đâu lại có tác dụng không ngờ đó? Sau khi được Yamaguchi-san giúp đỡ khi phải qua đêm ở cửa hàng hiện lợi, Katsuragi-san đã có thiện cảm với anh ta. Ở bước đường cùng, con người sẽ rất yếu lòng trước cánh tay chìa về phía họ.”
“Đúng là một tên tệ hại.”
“Thầy đồng tình với em. Hành động của anh ta không lịch thiệp tí nào, đáng khinh thường.”
Nếu Nanako không tìm đến Takatsuki thì liệu cô có hẹn hò với Yamaguchi mà không hề biết những gì hắn ta đã làm không? Thật là một cái kết bất hạnh.
Takatsuki vừa nói vừa cầm ly cacao đầy marshmallow trôi nổi trong một tay.
“Katsuragi-san đã quyết định sẽ rời khỏi căn hộ đó. Cô đã tìm được một người bạn sẵn sàng ở trọ chung, khi họ tìm được chỗ ở mới họ sẽ chuyển đi ngay.”
“Thế thì tốt.”
Cầm lấy chiếc cốc in hình Phật, Naoya gật đầu.
Cuối cùng dù không có ma thì cô lại nhận được một tên bám đuôi khiêm nhân viên bất động sản. Cho đến khi bình tĩnh lại, cô không nên sống một mình thì hơn.
“Nhưng mà thất vọng ghê đó! Kết quả vẫn không có ma thật. Tiếc thật đấy, thầy đã đinh ninh lần này sẽ là thật mà…”
Hẳn cậu nên chỉ cho Takatsuki biết việc thầy thật lòng thất vọng như vậy là bất lịch sự.
Nhưng Takatsuki đã không còn thuê cậu với tư cách “lý trí” nữa rồi.
Lý do cậu được gọi đến hôm nay là để kể cho cậu về vụ án thôi phải không. Thầy là kiểu người thích làm đến cùng mà.
Khi uống hết ly cà phê, cậu sẽ đứng dậy, rời khỏi văn phòng. Và mối quan hệ của Takatsuki và Naoya sẽ quay về quỹ đạo cũ. Người đứng trên bục giảng dạy, người ngồi trên ghế nghe giảng. Khoảng cách giữa cậu và người này thế là vừa đủ. Sẽ không còn những khoảng khắc Takatsuki áp sát mặt cậu, mời cậu uống nước nữa, cũng đến lúc tạm biệt ly in hình Phật này rồi.
…Đó là những gì cậu nghĩ.
“À phải rồi, Fukamachi-kun. Thầy vừa nhận được một yêu cầu mới.”
Nói rồi, Takatsuki kéo laptop lại.
Takatsuki quay màn hình về phía một Naoya xém tí thì sặc cà phê.
“Thầy muốn đi càng sớm càng tốt, nhưng khi nào thì tiện cho Fukamachi-kun hơn?”
“Sao… Sao thầy lại hỏi lịch trình của em?”
“Không phải Fukamachi-kun hứa sẽ làm thêm cho thầy hả?”
“Không phải em đã làm rồi à. Chẳng phải đó là việc làm một lần à!”
“Thầy không nhớ thầy có bảo là chỉ làm một lần?”
Takatsuki bối rối.
Naoya choáng váng. Nhắc mới nhớ, Takatsuki chưa từng bảo đây là việc làm một lần. Người này định thuê cậu đến khi nào?
“Em chỉ định làm một lần thôi. Nếu muốn làm thêm em sẽ tìm những công việc bình thường hơn. Thầy nhờ học sinh khác đi ạ. Uống xong cái này là em về liền.”
“Ể, ứ chịu. So với những trò khác thì thầy chọn Fukamachi-kun cơ!”
“…Ông là con nít chắc! Chẳng phải còn cách nói khác sao, ông là phó giáo sư đấy! Sao không thử nói theo cách có ăn có học hơn coi!”
“Ể, nói theo cách đàng hoàng hơn hả… Để xem, ‘Sau khi xem xét lại những kỹ năng cần thiết cho chức vụ trợ lý nghiên cứu, tôi cảm thấy không có ai phù hợp hơn Fukamachi-kun’?”
“Hết cứu, đổi cách nói thì nội dung vẫn không thay đổi! Nói lại cho thầy biết ngoài kia tồn tại rất nhiều học sinh có lý trí và biết đọc định vị đó!?”
“Nhưng những học sinh đó đâu thể làm như Fukamachi-kun? Thứ thầy muốn là khả năng nhìn thấu lời nói dối của em.”
Naoya cạn lời. Đáng lý cậu không nên nói những lời thừa thãi.
Nhìn vào bên trong ly nước, vẫn còn một phần ba. Cậu nghĩ mình nên uống hết một hơi rồi đứng dậy bỏ về. Nhưng cậu có linh cảm nếu Takatsuki lại nói gì đó kì lạ thì lần này cậu sẽ thật sự sặc nước.
Takatsuki bảo muốn có khả năng nhìn thấu lời nói dối của Naoya.
Hà cớ gì người này có thể điềm tĩnh nói được câu đó.
“…Thầy không thấy kinh tởm em ạ?”
Câu hỏi chạy khỏi bờ môi Naoya.
“Ể? Ý em là sao?”
Takatsuki nghiêng đầu. Cứ như bức tranh về chú chó Nipper vậy.
“Tại bình thường… Mỗi khi em nói mình có thể nhìn thấu lời nối dối, mọi người sẽ bảo em làm họ phát tởm. Nhất là họ còn không tin em kìa.”
“Bỏ qua chuyện tin hay không thì thầy đã được chứng kiến khả năng của em rồi mà. Thầy thấy mắt nhìn người của em rất nhạy bén.”
Takatsuki nói với nụ cười trên môi.
Kỹ năng quan sát của Takatsuki vượt trội hơn cậu nhiều. Vụ căn hộ của Nanako kìa, Takatsuki đã nhìn thấu mọi chuyện giữa chừng.
Nhưng giọng nói của Takatsuki chưa hề nhiễu sóng, đây là những lời thật tâm của thầy.
Người này thật sự muốn giữ Naoya cạnh bên.
“Thầy không muốn buông em ra. Thầy muốn em tiếp tục hỗ trợ thầy.”
Giọng nói thành thật, dịu dàng rót mật vào tai.
Nụ cười tươi rói như bầu trời xanh trong vắt, không một gợn mây.
…Vậy mà sau đôi mắt lại che giấu bầu trời đêm.
Đột nhiên, suy nghĩ muốn thổ lộ hết những điều cậu đã luôn chôn giấu tận đáy lòng với Takatsuki dấy lên trong đầu.
Chuyện về lễ hội tổ chức giữa đêm, chuyện về đôi tai này. Khi đã nghe cậu kể hết, không biết Takatsuki sẽ có vẻ mặt gì.
Liệu thầy sẽ nói “Câu chuyện thú vị quá ha” với đôi mắt lấp lánh.
Liệu thầy sẽ an ủi cậu rằng “Em đã cố hết sức rồi.”
Liệu thầy sẽ… Làm sáng tỏ bí ẩn như vụ việc của Nanako chăng.
…Thật ngốc nghếch làm sao, mau dừng lại đi. Naoya tự phủi bỏ suy nghĩ của mình, thở dài.
Cậu không được nói, cậu không nên nói.
Vì cậu sẽ phải bước qua ranh giới.
Ranh giới giữa Takatsuki và bản thân cậu. Ranh giới không ai được bước qua.
Nhưng nếu Takatsuki vẫn cố tình áp sát ranh giới, chìa tay về phía này… Miễn cậu vẫn ở bên trong ranh giới, Naoya không màng việc phải sánh bước với thầy.
Takatsuki thú vị đến mức cậu sẵn sàng đánh cược.
“…Em hiểu rồi, em sẽ làm thêm cho thầy.”
“Thật không!?”
Ánh mắt Takatsuki toả sáng. Nhìn thấy điệu bộ của thầy, Naoya chỉ đành bó tay.
Nhìn thầy chẳng khác gì chú golden retriever nhà cậu từng nuôi. Tên của nó là Leo. Gương mặt của Takatsuki y hệt Leo khi được bảo ‘đến giờ đi dạo rồi đây’. Và hiển nhiên Naoya bị yếu lòng trước gương mặt ấy.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
Một nhà giáo, chính trị gia, nhà thơ của Nhật, sau cái chết của ông, dịch bệnh và lũ lụt tung hoành. Hoàng cung Tokyo thì liên tục bị sấm chớp đánh vào, cả thành phố hứng nhiều trận mưa bão.