Phỏng đoán của phó giáo sư Takatsuki Akira

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

25 286

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

冷冬阳

Một thế giới nơi tồn tại những hiện tượng siêu nhiên và các truyền thuyết kì lạ, một cậu bé tin rằng bản thân đã mất tất cả.Cho đến khi cô ấy xuất hiện, mang phép màu đến với cuộc sống vô vị của cậu d

6 30

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

133 13171

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

20 86

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

(Đang ra)

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

夏乃実

Leon trở thành người hầu cận cho Tam công chúa Tetra. Dù đi theo hộ tống Tetra… (một cô nàng chẳng hề thành thật với lòng mình…) đến học viện, nhưng khi những tiểu thư quý tộc mà Leon từng phục vụ trư

2 6

Vol 1 - Văn Học Dân Gian - Ch.1 Người hàng xóm không tồn tại 3

Ch.1 Người hàng xóm không tồn tại 3

Và rồi, Naoya theo Takatsuki đến gặp người phụ nữ bảo rằng mình sống trong căn hộ ma ám vào cuối tuần.

Người phụ nữ tên Katsuragi Nanako, một nhân viên văn phòng sống ở quận Suginami.

Họ đã hẹn Nanako ở một quán cà phê cách ga Asagaya một phút đi bộ. Naoya nghĩ đến Takatsuki cũng khó mà lạc nổi, nhưng cậu vẫn hẹn thầy ở cổng soát vé cho chắc.

Quyết định ấy quả là đúng đắn.

“…Thầy ơi, lộn hướng rồi.”

“Ể? Ơ, lộn hả?”

Cậu thử cho Takatsuki dẫn đường nhưng nhanh chóng cản thầy lại khi thấy thầy đi ngược hướng. Bước đầu tiên đã đi ngược thì chắc cú sẽ lạc.

“Thầy nè, mấy năm qua thầy sống sót kiểu gì vậy?”

“À, trộm vía xung quanh thầy toàn người tốt.”

Takatsuki cười trước vẻ mệt mỏi của Naoya, nói tiếp.

“Nhưng một khi thầy đã đi qua rồi thì thầy sẽ nhớ mãi đó. Thầy chỉ bị lạc khi lần đầu đến một nơi mới thôi.”

“Lỡ cảnh quang thay đổi sau vài năm thì sao ạ?”

“À, ngạc nhiên thay thầy không bị ảnh hưởng lắm. Giả sử vài toà nhà bị dỡ bỏ hay các cửa tiệm thay đổi thì miễn đường xá không thay đổi nhiều, thầy vẫn tìm được điểm móc nối. Giống việc nhìn ảnh đen trắng thời xưa của một cảnh quang rồi so với ảnh hiện tại, em vẫn sẽ thấy có điểm tương đồng phải không?”

“Vậy ạ… Cho đến khi nhớ đường thì thầy đừng đi trước em. Em dẫn đường cho.”

Dắt theo một Takatsuki luôn miệng xin lỗi phía sau, cậu hướng đến quán cà phê.

Khi Naoya và Takatsuki bước vào quán, một người phụ nữ ngồi giữa quán nhìn về phía họ. Cô ấy nhìn Takatsuki và khẽ cúi đầu. Hình như đây là Katsuragi Nanako. Hẳn cô đã tìm ảnh của Takatsuki trên mạng.

Katsuragi Nanako có mái tóc dài ngang vai, toát lên khí chất phụ nữ nhẹ nhàng, độ cuối hai mươi và đầu ba mươi tuổi.

Hai người ngồi đối diện Nanako, cô lại lần nữa cúi đầu trước Takatsuki.

“Tôi là Katsuragi. Cảm ơn thầy đã cất công đến đây.”

“Tôi là Takatsuki. Đây là Fukamachi-kun, học trò của tôi. Trò ấy sẽ hỗ trợ tôi.”

Nói rồi, thầy chìa danh thiếp của mình ra.

Nhờ gương mặt tuấn tú, khi thầy mỉm cười và nói năng lịch thiệp thì nom rất đáng tin cậy. Thực tế thì đây là người không thể tìm đường đến quán cà phê cách ga tàu một phút đi bộ.

Khi nhân viên phục vụ đến, Naoya gọi cà phê còn Takatsuki gọi cacao. Khi đồ uống của họ được đưa đến bàn, Takatsuki bắt chuyện với Nanako.

“Liệu cô có thể kể tôi nghe thêm về yêu cầu của cô không?”

Nanako khẽ gật đầu, bắt đầu kể bằng giọng thì thầm.

“Căn hộ mà tôi đang sống… Có gì đó lạ lắm…”

Nanako giải thích rằng cô đã dọn vào căn hộ hiện tại khoảng hai tháng trước. Căn hộ nhỏ nằm trên tầng hai của một toà nhà cũ, nhưng bên trong đã được đổi mới gần đây nên căn hộ khá sạch sẽ.

Lần đầu cô nhận ra điều kì lạ là vào ban đêm, một tháng sau khi dọn vào.

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc, cốc cốc. Nhưng không phải từ cửa chính, mà là phía bên kia bức tường. Nghe như tiếng hàng xóm phòng bên đang gõ trên tường vậy.

Mới đầu cô còn ngó lơ. Nhưng chuyện cứ kéo dài vài ngày liên tiếp, đến khi không chịu được nữa, cô quyết định phàn nàn với hàng xóm.

Song, khi cô gõ cửa thì chẳng thấy ai trả lời.

Nói mới nhớ căn phòng bên cạnh chẳng thấy ai ở, bảng tên phía trước cũng để trống. Sáng hôm sau chủ nhà xác nhận với cô căn kế bên vẫn còn trống.

Khi Nanako khẳng định “Không thể nào, chắc chắn có người,” sắc mặt chủ trọ liền biến sắc. Nghi ngờ có người dọn vô sống bất hợp pháp, chủ trọ cùng Nanako đến kiểm tra.

“Nhưng…cửa vẫn khoá, cửa sổ vẫn đóng, bên trong cũng không thấy dấu vết có ai sinh sống.”

Chủ nhà bảo Nanako chỉ đang mệt mỏi vì vừa chuyển nhà rồi bỏ về. Sau khi tự mình kiểm chứng, Nanako cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng tiếng gõ vẫn tiếp tục.

Rồi từ bao giờ, tiếng gõ đã biến thành tiếng két, két của móng tay cào lên tường.

“Tôi cảm thấy rất sợ hãi… Nhưng chủ nhà thì không chịu nghe tôi nói, cứ đinh ninh rằng không có ai sống ở đó cả.”

Thật lòng cô rất muốn chuyển đi nhưng điều kiện kinh tế không cho phép cô chuyển nhà liên tục như vậy.

Sự việc càng lúc càng trở nên kì quái.

Sau khi trở về từ chỗ làm, Nanako tìm lấy cọng tóc rụng dài rõ ràng không phải của mình.

Một lần khác cô tìm thấy dấu tay bên ngoài cửa kính hướng ra ban công, dù căn hộ của cô nằm ở tầng hai.

“Nên tôi nghĩ rằng có khi nào căn hộ này từng có người chết nên bị ám mất rồi không.”

“Cô nghĩ căn hộ của cô là ‘căn nhà bị ô uế’ sao?”

Nanako gật đầu khốn khổ trước câu hỏi của Takatsuki.

“Còn cách nghĩ nào khác sao. Nếu tôi là người bị nguyền thì những chuyện kì lạ phải xảy ra ở chỗ khác nữa chứ! Nhưng mỗi khi có chuyện là toàn xảy ra bên trong căn hộ thôi.”

“Nhưng những căn nhà bị ô uế được xem là gây ảnh hưởng xấu đến tâm lý, chủ nhà có nghĩa vụ phải thông báo trước khi ký hợp đồng. Phía bất động sản không nói gì với cô à?”

“Không có. Nhưng tôi cứ cảm thấy là lạ… Nên tôi đã đến hỏi phía bất động sản đã giới thiệu căn hộ cho tôi.”

Nam nhân viên nhận hợp đồng của cô vô tình có mặt, nên Nanako đã giải thích những chuyện kì dị bên trong căn hộ và hỏi “Liệu căn hộ này có phải căn nhà bị ô uế không?”

Nam nhân viên nói, “Căn hộ đó không được xem là căn nhà bị ô uế.”

Song, điệu bộ của anh rất kì lạ. Anh thận trọng lựa lời như muốn che giấu điều gì. Ít nhất Nanako nghĩ thế.

Nhìn thấy điệu bộ đó, sự hoài nghi của Nanako càng tăng lên.

Căn hộ của mình hẳn là căn nhà bị ô uế.

Nên mới bị ma quấy quỷ chọc.

Từ trước đến nay Nanako chưa từng nghĩ ma quỷ thật sự tồn tại.

Nhưng cô không thể tìm được lời giải thích chính đáng cho những gì đang xảy ra với mình. Cô còn đến đền thờ xin được thanh tẩy, mua bùa hộ mệnh và bùa chú dán khắp căn hộ, cuối cùng vẫn không có ích gì. Khi cô năn nỉ chủ nhà, cô liền bị mắng rằng “Xin cô đừng nói năng lung tung.” Thậm chí còn bị doạ “Nếu cô đồn thổi bậy bạ, tôi sẽ đuổi cô đi.” Nanako cũng muốn dọn đi lắm chứ. Cô thậm chí còn muốn thuê thầy đồng hay nhà ngoại cảm, nhưng cô sợ rằng tìm đại trên mạng sẽ vớ trúng lừa đảo.

Vào một ngày nọ, Nanako nghe về Takatsuki từ đồng nghiệp. Rằng có một phó giáo sư tại trường đại học Seiwa chuyên thu thập và điều tra những chuyện kì bí.

Giáo viên đại học thì không sợ lừa đảo, hẳn thầy sẽ lý giải được những hiện tượng xảy ra trong căn hộ của Nanako.

Trong lúc túng quẫn, Nanako quyết định liên lạc với Takatsuki.

“Mong thầy giúp tôi với. Tôi sợ mình sẽ phát điên mất…!”

Nanako cúi đầu trước Takatsuki. Giọng nói của cô tuyệt vọng đến mức các khách hàng khác trong quán cũng quay sang nhìn.

Naoya cau mày nhìn Nanako.

Từ nãy đến giờ cô chưa từng nói dối.

Giọng nói của cô có chút run rẩy sợ sệt, nhưng chưa từng bị nhiễu sóng hay bóp méo. Những gì cô nói thật sự đã xảy ra.

Nếu thế… Chẳng lẽ đây là hiện tượng siêu nhiên thật sao?

Ngay lúc đó.

Takatsuki mở lời.

“Mong cô ngẩng đầu lên, Katsuragi-san. Tôi hiểu rồi.”

Nói rồi, Takatsuki đưa tay phải về phía Nanako, như thể muốn bắt tay với cô.

Naânko ngước đầu lên, rụt rè đưa tay ra.

Và rồi, Takatsuki dùng hai tay nắm lấy bàn tay của Nanako.

“Ể, ơ, ớ…?”

Bị bất ngờ, Nanako đương rụt tay lại.

Nhưng Takatsuki phấn khích giữ tay Nanako lại, không chịu buông ra.

“Katsuragi-san. Được gặp cô khiến tôi rất hạnh phúc. Ắt đây là định mệnh.”

“Ể…”

Thầy với người qua phía bên kia bàn, nhìn thẳng vào mặt Nanako, thì thầm như muốn thổ lộ tình cảm của mình.

Gò má Nanako ửng đỏ khi cô nhìn lại Takatsuki, hình như cô chỉ vừa nhận ra gương mặt của Takatsuki ngồi đối diện mình đẹp trai thế nào. Đôi mắt chỉ mới khi nãy vẫn chờ chực khóc, phủ đầy hoảng sợ lo âu, giờ đây đã ướt át theo nghĩa khác.

“Katsuragi-san. Liệu tôi có thể nói cô nghe cảm xúc hiện tại của mình không?”

“Ể, à, t-tôi cần thời gian chuẩn bị… Kh-Không biết có chuyện gì…?”

“Tôi rất ghen tị với cô.”

“…Hả?”

Vẫn nhìn chằm chằm Takatsuki, Nanako nghiêng đầu khó hiểu. Cô nhận ra mình vừa nghe câu gì đó không phù hợp với tình cảnh hiện tại, nhưng trí não cô vẫn chưa bắt kịp.

Takatsuki áp sát cô hơn nữa.

“Ôi trời ơi! Tôi ghen tị với cô từ tận đáy lòng! Sao cô được sống ở căn hộ tuyệt vời đến thế, tôi muốn cô đổi chỗ cho tôi ngay và luôn! Căn nhà bị ô uế, hiện tượng ma quái, thật là một căn hộ chọc trúng điểm tò mò trí thức của tôi! Katsuragi-san, mong cô cho phép tôi điều tra hiện tượng siêu nhiên trong căn hộ ấy! Phải rồi, đầu tiên cô cho tôi kiểm tra bên trong căn hộ nhé? Ôi, thật háo hức làm sao, không biết ma có xuất hiện không ha! Đáng mong chờ quá!”

Thầy phấn kích vừa nói vừa nắm tay Nanako kéo lên kéo xuống.

Mới đầu Nanako còn cười có lệ, nhưng vẻ e dè dần xuất hiện trên mặt cô. Toi rồi. Chị ấy đang muốn rút lui. Ánh mắt của các khách hàng khác khiến mình ngại chết được. Nội dung câu chuyện chẳng hay ho gì mà to tiếng quá.

Naoya nhận ra đây là lúc “lý trí” xuất trận, cậu thì thầm vào tai Takatsuki.

“Thầy ơi. Bình tĩnh lại đi ạ. Giọng thầy to quá.”

“Bình tĩnh lại? Em đòi hỏi điều không thể nhỉ, Fukamachi-kun! Em không nghe thấy à? Căn hộ của cô ấy có ma ám đấy! Tuyệt vời nhỉ!”

Bó tay rồi. Cái người ba mươi bốn tuổi này không thèm để mắt đến xung quanh. Hình bóng của chú golden retriever cậu từng nuôi và hình bóng của Takatsuki dần hoà vào nhau. Nhìn thầy cứ như con chó nhìn thấy đồ chơi yêu thích của mình, hai mắt sáng ngời, đuôi vẫy vẫy.

“T-Thầy ơi, nhỏ âm lượng lại. Các khách hàng khác đang nhìn về phía này đó. Còn nữa, mau bỏ tay Katsuragi-san ra. Nào, lẹ lên. Bỏ tay ra.”

“Ơ? Tại sao chứ, Fukamachi-kun! Em đúng là đứa trẻ kì lạ khi muốn thầy buông tay một quý cô xinh đẹp thế này!”

Cậu đã thử nhỏ nhẹ trấn an thầy, nhưng chiếc đuôi vẫy vẫy vẫn chưa chịu dừng. Chẳng khác gì chú chó sủa gấu gấu nhảy vồ lên người qua đường khi đi dạo. Những ánh mắt xung quanh càng lúc càng tập trung về phía này, Naoya không kịp suy nghĩ, hối hả nắm lấy cánh tay Takatsuki.

“…Mệt ghê á, đã bảo là bỏ tay ra! Nhìn một vòng xung quanh coi! Không được lớn tiếng khi trong quán còn khách hàng khác!”

Cậu nhỏ giọng mắng Takatsuki, quên mất đối phương là phó giáo sư của mình.

Đột nhiên Takatsuki lấy lại lý trí.

Thầy nhanh chóng buông tay Nanako ra, ngồi lại xuống ghế, lo lắng nhìn xung quanh quán. Nhận ra ánh mắt của những khách hàng khác, hai vai thầy rũ xuống.

“…X-Xin lỗi Fukamachi-kun, Katsuragi-san…”

Biểu cảm của thầy y như chú chó bị mắng, ủ rũ. Nếu không có “lý trí” đi chung trong tình huống này thì đúng là khó nói rồi đây.

Naoya hoàn thành trách nhiệm “lý trí” của mình, quay sang thuyết giáo cho một Takatsuki buồn bã.

“Thầy nghe cho kĩ. Đối với Katsuragi-san, đây là một vấn đề đem lại nhiều phiền muộn. Em biết thầy muốn điều tra, nhưng thầy không nên nói thầy cảm thấy hào hứng hay thích thú.”

“…Thầy biết rồi, thầy xin lỗi nhiều.”

“Còn nữa, thầy lớn rồi, phải biết không được to tiếng gây phiền hà cho người xung quanh. Không nên nắm tay phái nữ thầy mới gặp lần đầu. Cơ mà sao ông có thể vô tư nắm tay người khác thế, người Mĩ hay gì?”

“Thầy xin lỗi. Nếu được thì thầy còn tính ôm cô ấy cơ.”

“Không được. Văn hoá ôm ấp vẫn còn mới mẻ với Nhật Bản lắm. Thầy sẽ bị xem là biến thái đấy.”

“…Nếu là thầy Takatsuki thì tôi không ngại bị ôm đâu.”

Nanako thì thầm.

“Katsuragi-san! Sao đến chị cũng! Đây không phải lúc nói mấy câu “Miễn đối phương đẹp trai thì không sao” đâu ạ!”

“À, vâng, tôi xin lỗi…”

Bị Naoya nói, hai vai Nanako cũng rũ xuống như Takatsuki.

Tại sao người nhỏ nhất là mình phải dạy đời cho hai người lớn chứ. Naoya ôm đầu trong tim khi nghĩ đến lịch trình của ngày hôm nay, chẳng thấy tí hi vọng nào.

---

Căn hộ của Nanako cách ga tàu mười phút.

Toà nhà nhìn rất bình thường nằm tại khu dân cư yên tĩnh. Trông có phần cũ kĩ nhưng không đến mức để gọi là bị ma ám. Toà nhà hai tầng chứa sáu căn hộ. Theo Nanako nói thì bốn trên sáu căn đã có người thuê.

Căn hộ của Nanako nằm cuối hành lang trên tầng hai, bức tường bên phải là bức tường duy nhất căn hộ của cô chia chung với hàng xóm. Người sống ở căn ngoài cùng là nhân viên văn phòng, anh ấy đi công tác rất nhiều, hiếm khi ở nhà.

Họ quyết định điều đầu tiên nên làm là kiểm tra bên trong căn hộ của Nanako.

“Chà, sạch sẽ nhỉ.”

Nhìn một vòng căn hộ, Takatsuki khen ngợi. Trên đường đến đây, thầy đã phủi xong cú sốc khi bị mắng, giọng quay lại vẻ vui vẻ vốn có.

Đúng như Takatsuki nói, bên trong căn hộ rất sạch sẽ. So với vẻ cũ kĩ bên ngoài thì bên trong đã được sửa sang lại gần đây. Sàn gỗ và giấy dán tường được dán mới tinh.

“Theo lời chủ nhà thì căn hộ đã được cải tiến. Sàn nhà từng lót tatami, tường cũng xuống cấp cả rồi nên đã làm mới hết… Nghe xong tôi lại nghĩ hà cớ gì phải tháo bỏ thay đổi hết. À, đương nhiên tôi biết làm thế sẽ dễ kiếm người thuê hơn, nhưng lỡ như là để xoá bỏ vết máu hay gì thì sao…”

Nỗi sợ tiếp mồi cho trí tưởng tượng của con người.

“Katsuragi-san. Đây là bức tường mà cô nghe thấy tiếng gõ với tiếng móng nhỉ?”

Takatsuki chỉ tay về phía bức tường có chiếc giường đặt dựa vào.

“Vâng, chính nó. Khi tôi ngồi trên giường mỗi đêm, tôi sẽ nghe thấy tiếng gõ… Gần đây tôi bắt đầu đeo tai nghe nghe nhạc mỗi khi tôi lên giường.”

“Vậy à. Ồ, tường mỏng phết nhỉ.”

Chòm qua chiếc giường, Takatsuki gõ lên bức tường.

Rồi, Takatsuki quay sang chiếc cửa kính dẫn ra ban công nằm cuối phòng.

“Cô tìm thấy dấu tay ở khoảng nào?”

“Ở tầm đây… Nhìn ghê quá nên tôi lau ngay đi rồi. À, dấu tay không dính máu hay gì đâu, chỉ là dấu tay bình thường khi mình ịn tay lên gì đó thôi.”

Vị trí Nanako chỉ tay cao ngang mặt cô. Những gì còn lưu lại chỗ đó là vết nước mưa vài ngày trước.

Takatsuki mở chiếc cửa kính, xỏ chân vào dép đi bên ngoài, bước ra ban công. Naoya ngó ra, xem xét tình hình của ban công. Nhưng chẳng có gì đáng chú ý, ban công trống trơn, chắc chỉ dùng để phơi đồ là cùng. Vách ngăn với phòng bên chỉ là những tấm sắt mỏng.

“Đằng kia là cây anh đào phải không? Thích nhỉ, đến mùa xuân là chỉ việc ngồi trong phòng thưởng hoa!”

Takatsuki nhìn sang cái cây được trồng bên đất nhà hàng xóm, nằm ngay cạnh ban công.

Nanako cười cay đắng trước lời nói của Takatsuki.

“Vâng, tôi có dịp được ngắm hoa nở ngay khi vừa chuyển đến đây. Đúng là đẹp thật nhưng cây hơi to nên hơi cản nắng chiếu vào phòng tôi.”

“À, đúng nhỉ. Bù lại, mùa hè có sẵn bóng râm phải không? Thêm việc các nhánh cây chia đều ở đây, không cần rèm che cũng không sợ bị bên ngoài dòm ngó.”

“Phải nhỉ… Nhưng tôi e rằng mình không sống ở đây đến hè đâu.”

Tông giọng của Nanako trầm lắng.

Takatsuki mỉm cười.

“Không sao đâu. Nếu căn hộ này thật sự bị ma ám thì như tôi nói lúc nãy, tôi sẽ sống ở đây, còn Katsuragi-san cứ dọn đến chỗ tôi ở. Và nếu không có hiện tượng siêu nhiên nhúng tay, tôi sẽ tìm ra nguyên nhân đứng sau và những chuyện kì lạ sẽ dừng lại.”

Tiếp theo, họ quyết định kiểm tra căn hộ bên cạnh.

Chủ nhà sống gần đây nhưng xui xẻo thay hôm nay chủ nhà có việc bận. Nhờ Nanako báo trước tình hình, nên chủ nhà đã gửi chìa khoá tại văn phòng bất động sản.

Văn phòng bất động sản tên “Mitsuhashi Housing”. Cả ba người bước vào văn phòng gần ga tàu. Vừa ngay lúc không có khách hàng nào khác, người đàn ông đứng sau quầy đứng dậy khi trông thấy họ. Người đàng ông tướng tá vững chãi, gương mặt thân thiện, độ ba mươi tuổi.

“Chào cô Katsuragi-san! Tôi đã nghe Hayashida-san kể lại, mời mọi người qua đây.”

Tông giọng anh cao hơn so với thể trạng. Hayashida được nhắc đến hẳn là chủ nhà.

Trước khi Nanako kịp phản ứng, Takatsuki đã tiến đến quầy và ngồi xuống trước mặt anh, khiến anh tròn mắt nhìn Takatsuki.

“Anh là…?”

“Chào anh. Tôi là Takatsuki. Tôi được Katsuragi-san nhờ điều tra những chuyện bất thường xảy ra trong căn hộ của cô.

Nở nụ cười niềm nở, Takatsuki chìa ra danh thiếp của mình.

“G-Giáo viên đại học à, sao lại… À, xin thứ lỗi. Tôi là Yamaguchi. Tôi là người đã giới thiệu căn hộ đó cho Katsuragi-san.

Người đàn ông — Yamaguchi cũng đưa danh thiếp cho Takatsuki.

Takatsuki vừa cười vừa nhận lấy danh thiếp.

“Vậy anh Yamaguchi-san cho phép tôi vào thẳng vấn đề. Can hộ đó hay căn hộ kế bên có ai chết không?”

“T-Thầy Takatsuki!”

Lời nói của Takatsuki thẳng thắn quá độ, Naoya cảm thấy mình nên nhảy vào với tư cách “lý trí”. Lỡ đối phương khó chịu vì bên mình quá thô lỗ thì tính sao đây.

Song, nét mặt của Yamaguchi đột nhiên trở nên bồn chồn, anh nhìn ra phía sau văn phòng.

Ngồi đó là một nhân viên nữ tóc dài, có vẻ là quản lý, cô nhìn về phía này hoài nghi.

Yamaguchi nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy cặp táp của mình.

“Miura-san! Tôi đi đây chút nhé! Nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi!”

Nói rồi, anh nhanh chóng lùa họ khỏi văn phòng.

Vừa đi, Yamaguchi vừa thở dài thật to.

“…Bất kể có khách hay không, việc anh nói những lời đó trong văn phòng thật khó xử cho tôi quá. Quản lý của văn phòng chúng tôi mới chuyển công tác đến gần đây. Lỡ gây hiểu lầm sẽ dễ lan tin đồn ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng tôi.”

“Mong anh thứ lỗi cho tôi. Nhưng nhìn cách anh phản ứng, tôi nghĩ anh có biết gì về vụ việc hiện tại phải không?”

Takatsuki nói, trông chẳng có vẻ gì là hối lỗi.

Thái độ Yamaguchi đúng là có khác thường. Không có chuyện anh không biết gì về căn hộ của Nanako được.

Nanako tiếp lời.

“Yamaguchi-san… Hôm trước tôi cũng hỏi anh rồi, quả nhiên anh có biết gì đó phải không? Nếu thật thì tôi xin anh hãy cho tôi biết.”

Yamaguchi nhìn xuống do dự, thở dài lần nữa.

Rồi anh nhỏ giọng nói.

“Xin lỗi mọi người. Ở đây đông người quá, nên… Tôi sẽ nói khi chúng ta đến căn hộ. Tôi có chìa khoá.”

---

Căn hộ được nhắc đến — căn kế bên Nanako, là một căn phòng trống.

Không có dấu vết sinh hoạt, bên trong trống trơn. Xem ra vẫn được chùi dọn thường xuyên nên không bị bẩn. Kiến trúc bên trong được xây giống phòng Nanako, cũng được cải tiến lại gần đây.

“…Lý do tôi không nói gì khi Katsuragi-san ký hợp đồng là vì không có gì xảy ra trong phòng của cô ấy cả.”

Giọng Yamaguchi trầm lắng, nắm chặt chìa khoá của căn hộ trong tay, ánh mắt anh hướng xuống sàn nhà.

Nanako bất an nhìn khắp căn hộ.

“Có nghĩa là, căn hộ này…?”

Yamaguchi khẽ gật đầu.

Nanako hét lên một tiếng sợ hãi, nắm lấy cánh tay Takatsuki đứng cạnh. Naoya cũng dòm một vòng xung quanh căn hộ. Dù biết sẽ không thấy con ma nào nhưng khi được biết đây là căn nhà bị ô uế, cậu không cảm thấy thoải mái khi đứng trong đây.

Vẫn nắm lấy cánh tay của Takatsuki, Nanako hỏi.

“Sao anh không nói tôi biết trước khi ký hợp đồng chứ!? Anh không thấy ác à!”

“Katsuragi-san à, nếu căn hộ kế bên cô có người chết thì anh ấy không có nghĩa vụ phải báo với cô. Căn hộ của cô không phải căn nhà bị ô uế nên Yamaguchi-san không hề nói dối cô.”

Takatsuki bình tĩnh nói.

Để yên cho Nanako giữ tay mình, thầy hỏi Yamaguchi.

“Là tự tử à? Hay bị sát hại?”

“Là…tự tử.

Đột nhiên, giọng nói của Yamaguchi bị nhiễu sóng.

Naoya giật mình nhìn về phía Yamaguchi.

Yamaguchi vẫn giữ ánh mắt trên sàn nhà, tiếp tục thì thầm.

Là một cô gái trẻ. Mái tóc dài… Hình như bị người yêu đá. Nên cô đã móc một cọng dây trên lanh tô cửa và thắt cổ…

Yamaguchi chỉ tay lên lanh tô cửa, nhưng nhìn chẳng thấy vết tích gì cả. Yamaguchi giải thích rằng lanh tô cửa đã được thay mới trong đợt cải tiến gần đây. Nhưng giọng giải thích của anh cũng bị nhiễu sóng.

Nhưng, chuyện đã hơn bốn năm về trước rồi. Trong một thời gian ngắn vẫn có người mướn căn này. Nên văn phòng chúng tôi đã không còn xem căn hộ này là căn nhà bị ô uế nữa.

“Ồ, thông thường những vụ liên quan đến tự sát, nghĩa vụ phải báo cáo kéo dài hai năm. Ngoài ra, người duy nhất cần báo là khách thuê sau vụ án, những khách thuê tiếp theo thì không cần. Nên về mặt đạo đức nghề nghiệp thì anh Yamaguchi-san không sai.”

Yamaguchi trưng dáng vẻ thật lòng hối lỗi, cúi đầu trước Nanako.

Chúng tôi đã tẩy uế cho căn phòng rồi. Nhưng người thuê sau vụ tự sát bảo có chuyện kì lạ xảy ra nên họ đã chuyển đi sau một thời gian ngắn… Ngay sau đó bọn tôi đã thực hiện nghi lễ tẩy uế thêm lần nữa. Công ty chúng tôi cũng chỉ làm được đến thế.

Dùng hai tay bịt tai lại, Naoya nghĩ thế rốt cuộc là sao?

Những lời Yamaguchi nói toàn bộ đều là dối trá. Nghĩa là chẳng có cô gái trẻ tóc dài nào tự sát trong căn hộ này cả.

Nếu căn hộ này không phải căn nhà bị ô uế thì những chuyện kì lạ xảy ra trong căn hộ của Nanako là gì?

Naoya chỉ biết phần nào trong lời đối phương là nói dối. Cậu không biết lý do họ nói dối hay sự thật ẩn dấu sau lời nói dối của họ.

Naoya cảm thấy tức tối, liếc mắt về phía Yamaguchi. Cậu muốn túm cổ áo hắn ta và đề nghị hắn nói thật. Nhưng cậu không thể làm vậy, vì chẳng ai tin cậu khi cậu nói cậu biết ai đang nói dối.

Ngay lúc đó, Naoya cảm nhận được ánh mắt ai đó.

Khi quay đầu lại, cậu trông thấy Takatsuki đang nhìn cậu.

Naoya hỏi có chuyện gì ạ bằng ánh mắt, nhưng Takatsuki chỉ mỉm cười như không có gì.

“Ra vậy, hoá ra có một cô gái chết ở căn phòng này! Suy ra đây là nguyên nhân những chuyện kì lạ xảy ra bên phòng Katsuragi-san!”

Dứt lời, thầy năng nổ tiến sâu vào bên trong căn hộ. Nanako — người vẫn nắm lấy cánh tay Takatsuki — cũng định đi theo, nhưng ý nghĩ phải đến nơi có người tự sát khiến cô chần chừ, cô quyết định buông tay Takatsuki ra.

“Phòng của Katsuragi-san nằm bên kia bức tường nhỉ. Giường cô nằm ở khoảng này. Cô nói rằng nghe thấy tiếng gõ… Âm thanh có giống thế này không?”

Takatsuki gõ cốc cốc lên tường.

Nanako đứng cách xa Takatsuki, gật đầu.

“Vâng. Âm thanh đó cứ kéo dài không thôi.”

“Ra vậy. Còn lại là âm thanh cào móng kêu két két nhỉ.”

Nói rồi, Takatsuki đương cào tay lên tường như con mèo.

Yamaguchi nhanh chóng cản thầy lại.

“Khoan đã, đừng làm vậy! Nếu làm trầy tường thì anh phải đền bù thiệt hại đấy.”

“À, xin lỗi anh. Tôi không định cào thật đâu.”

Takatsuki nói lại. Xem ra thầy vẫn có chút lý trí.

Nhưng những lời tiếp theo của Takatsuki khiến mọi người kinh ngạc.

“Nhưng bức tường này…vốn đã trầy sẵn rồi mà?”

“Ể?”

Yamaguchi há miệng bất ngờ.

Takatsuki vẫy tay gọi mọi người tiến đến gần.

“Ở đây này. Mọi người xem đi.”

Yamaguchi tiến đến gần. Naoya cũng đi theo sau. Không muốn bị bỏ lại một mình, Nanako cũng chậm rãi nối đuôi Naoya.

Nhìn sơ qua, bức tưởng mà Takatsuki chỉ tay chẳng có vẻ gì là bị trầy xước.

“Nào, mọi người nhìn cho kĩ nhé. À, có khi đổi góc nhìn sẽ dễ nhìn hơn đấy. Ở đây này, ở đây.”

Nghe theo lời Takatsuki, mọi người nghiêng đầu.

Nanako thốt lên một tiếng “A!”

Đúng như thầy nói, có vài vết xước trên tường. Ba đường nằm song song với nhau, giống bị lún hơn là vết xước. Những vệt dài kéo dọc trên giấy dán tường.

“S-Sao lại…”

Yamaguchi gằn giọng. Nanako hoảng sợ, nắm lấy cánh tay Yamaguchi đứng cạnh.

Naoya nghờ vực nhìn những vết trầy trên tường. Việc có người tự sát trong căn phòng này là lời nói dối của Yamaguchi. Vậy thì ai là người gây những vết xước này?

Nanako run rẩy nói.

“N-Nhưng có gì đó lạ lắm! Âm thanh tôi nghe được rất to, không thể nào chỉ để lại những vết nông như vậy được… Chẳng lẽ thật sự do ma quỷ làm ra nên âm thanh mới to thế ư?”

“Chà, biết sao được? Chí ít Katsuragi-san có thể chắc chắn âm thanh móng cào lên tường cô nghe thấy không phải tưởng tượng rồi nhé. Chuyện càng lúc càng thú vị!”

Takatsuki vừa nói vừa trưng ra nụ cười tươi tắn không hợp với tình cảnh hiện tại.

Người duy nhất thấy thú vị chỉ có ông thôi, trừ Takatsuki ra, những người còn lại hẳn có cùng suy nghĩ, nhưng chẳng ai nói thành tiếng.

---

Việc tiếp theo Takatsuki làm là đi thu thập thông tin xung quanh. Thầy muốn tìm những ai biết về vụ “cô gái trẻ tóc dài tự sát” mà Yamaguchi đã nhắc đến.

Yamaguchi bảo hắn phải về văn phòng nên ba người Takatsuki, Naoya, Nanaki đã đi dò hỏi những người sống xung quanh.

Nanako bảo ngoài chủ nhà Hayashida, cô không biết ai sống ở cùng khu vực cả, mọi người chỉ chào hỏi nhau khi vô tình đụng mặt trên đường thôi. Nên cô hơi ái ngại khi phải đi hỏi những người xung quanh, tuy nhiên Takatsuki thì không mảy may bận tâm.

“Xin chào! Không biết tôi có thể hỏi mọi người một chút không?”

Thầy tiếp cận những người đi ngang bằng nụ cười, tự nhiên bắt chuyện với họ.

Kì lạ thay, rất hiếm người ngó lơ thầy. Gương mặt điển trai cùng vẻ lịch lãm đã được thầy tận dụng tối đa. Đặc biệt là các bà nội trợ, chỉ cần bắt chuyện với một người, hai ba người khác sẽ tự tìm đến.

“Ể? Căn hộ đằng kia có người chết á? Ôi… Tôi chỉ mới chuyển đến gần đây thôi. Không rõ thực hư chuyện bốn năm trước đâu.”

“Tôi cũng thế.”

“Những người sống trong chung cư đó toàn người độc thân đi làm cả ngày phải không? Nên họ ít khi giao lưu với bọn tôi lắm.”

Những căn nhà xung quanh căn hộ vừa mới được xây dựng, hoá ra đây là khu dân cư vừa được thành lập ba năm trước.

Naoya tranh thủ thời cơ, hỏi.

“Ngoài người dân chung cư, mọi người có thấy ai lạ đi ra đi vô chung cư không ạ?”

Nhưng cậu không nhận được câu trả lời mình muốn.

“Chà… Tôi không biết hết mặt mũi những người sống bên trong, chưa tính người giao hàng hay nhân viên quảng cáo nữa.”

Đây là mặt tối của việc sống trong khu dân cư đông đúc. Nói chứ, Naoya cũng chẳng mấy khi bắt chuyện với những người sống cùng chung cư, đến mặt mũi còn chẳng nhớ rõ. Lỡ có chuyện gì xảy ra và cảnh sát đến hỏi cung, Naoya không nghĩ cậu có thể cho họ lời khai chính xác.

Nanako không nói dối. Nghĩa là tiếng gõ và cào móng cô nghe được là chuyện đã thật sự xảy ra. Dấu vết trầy xước ở phòng bên cạnh càng củng cố lời nói của cô.

Vậy thì vấn đề nằm ở việc ai là kẻ đã gây ra vết cào đó. Căn hộ đó thường bị khoá, không phải ai cũng có thể tự do ra vào.

Vì Yamaguchi đã tạo dựng việc có người tự sát, thủ phạm phải là người sống. Nghĩ đến đó, Naoya nhận ra còn một khả năng khác.

Dù chuyện một người phụ nữ trẻ tự sát là nói dối, không đồng nghĩa với việc không có ai chết. Nghĩa là khả năng căn hộ đó thật sự bị ma ám không phải là không tồn tại.

Suy cho cùng, Naoya là người biết rõ không thể khẳng định không có linh hồn tồn tại trên cõi đời này.

“Có ai chết trong căn hộ đó không hả? Tất nhiên là có rồi.”

Người duy nhất khẳng định có người chết trong căn hộ là một lão bà khòm lưng.

Bà lão sống trong một căn nhà cũ cách toà chung cư không xa. Bà khẳng định dù lưng bà gù nhưng đầu óc bà vẫn minh mẫn.

Takatsuki quỳ xuống để có cùng tầm mắt với bà, lịch sự hỏi.

“Vậy bà có biết người đã mất là ai không ạ?”

“Không hẳn.”

Bà lão thở phì.

“Nhưng căn chung cư đó đã tồn tại được hai mươi năm rồi. Dù được cải tiến nhiều lần, cũng không phải đập ra xây lại. Chắc chắn phải có người chết trong toà nhà tồn tại lâu thế rồi.”

“Nghĩa là sao ạ?”

“Ở đâu mà chẳng có người chết.”

Nghe Takatsuki, bà thở phì lần nữa.

Dùng cây gậy của mình, bà chỉ về căn nhà phía trước.

“Bà lão sống trong căn nhà phía trước đã chết mười năm trước. Bị đau tim. Ở căn nhà phía bên kia đường, cô vợ chết được mười hai năm rồi. Bị té lầu. Ở cuối đường, một đứa trẻ bị xe tông chết vào tám năm trước. Hiểu chưa, mọi người hay làm quá lên về căn nhà bị ô uế hay gì đó, nhưng theo ta thì trên đời này chẳng có mảnh đất nào không có người chết cả. Từ thời xưa con người đã chết vì chiến tranh, người đột ngột chết trên đường, đến người tiền sử cũng bị động vật giết chết phải không. Ai ai cũng sống ở nơi có người chết. Không riêng gì con người, nếu tính cả động vật thì ở đâu mà chẳng có xác chết.”

---

Kết cục, chỉ có bà lão là nhắc đến những cái chết xung quanh toà chung cư.

Song, đối với Nanako — người tin vào câu chuyện của Yamaguchi thì cô chẳng cần hỏi người sống xung quanh làm gì. Cô đã lún sâu vào suy nghĩ phòng cạnh mình có người tự tử, chẳng hiểu sao căn hộ của mình lại bị nguyền.

Takatsuki đưa ra một lời đề nghị với Nanako đang hoảng sợ.

“Hay là thế này đi, Katsuragi-san. Đêm nay cho tôi ở lại căn hộ cô đi.”

“Ể…?”

“Đêm nay tôi sẽ ở lại căn phòng đó. Nếu có chuyện siêu nhiên xảy ra, tôi sẽ làm chứng. Hiển nhiên tôi không thể ở chung nhà với một cô gái trẻ rồi, không biết Katsuragi-san có thể ở đâu khác không? Cô bảo bố mẹ cô ở xa nhỉ. Nhà bạn bè thì sao? Bất quá thì khách sạn cũng được.”

“À, để tôi hỏi bạn mình.”

Nanako lấy điện thoại ra, gọi bạn bè.

Trong lúc đó, Takatsuki quay sang Naoya.

“Hôm nay Fukamachi-kun cũng về đi. Thầy nhớ hết đường xá xung quanh rồi, thầy không lạc nữa đâu, cũng không cần ‘lý trí’ khi đối đầu với ma quỷ mà.”

“…Không, đã đến mức này rồi thì em sẽ ở với thầy đến sáng.”

Nghe thấy câu trả lời của Naoya, Takatsuki tròn mắt.

“Ể? Thật hả? Em chắc chưa?”

“Dạ, ngày mai em không bận gì. Trái lại…thầy mà đuổi em về ngay lúc này thì em sẽ tò mò chịu không nổi đó.”

Naoya cũng muốn biết cho rõ. Nguyên nhân đứng sau những chuyện kì bí diễn ra trong phòng Nanako là gì.

Ngoài ra, nếu lời nói dối của Yamaguchi có liên quan đến vụ việc lần này… Bỏ Takatsuki một mình có khi lại nguy hiểm. Hai mạng vẫn đỡ hơn một mạng.

Takatsuki hạnh phúc, nở một nụ cười như một chú chó thân thiện.

“Fukamachi-kun tốt bụng thật đấy. Em chịu khó đi theo thầy, còn ở qua đêm với thầy nữa.”

“Em đã bảo em không có tốt bụng gì hết. Chỉ là em lỡ lên thuyền rồi.”

“Không đâu. Dù có cơ hội em vẫn không chọn xuống thuyền nên Fukamachi-kun là một người tốt bụng. Thế tí nữa chúng ta đi mua bữa tối và đồ ăn cho tiệc ngủ qua đêm này nhé! Thầy sẽ trả tiền nên Fukamachi-kun cứ việc mua những món em thích nhé!”

“Không phải tiệc ngủ đêm đâu nhé!? Còn mua đồ ăn vặt…ông tận hưởng vụ này đến mức nào thế!”

“Ể, tìm niềm vui trong những gì chúng ta làm là điều quan trọng đó!?”

Takatsuki trả lời với gương mặt của chú chó vẫy vẫy đuôi. Nói mới nhớ, quý ngài phó giáo sư đã bị cậu gọi là “ông” không biết bao lần, nhưng đối phương có vẻ không để tâm lắm nên kệ vậy.

Nanako đã xin ở nhờ nhà bạn, sau khi cô quay về căn hộ chuẩn bị đồ đạc đơn giản, Takatsuki và Naoya tiễn cô ra ga tàu.

Mặt trời sắp xuống núi, người tan tầm, người đi mua sắm về dần đổ xô ra phía con đường trước ga. Ai cũng có nhà để về. Chẳng ai muốn ngôi nhà đó bị ma quỷ hay thứ gì đó khác đe doạ cả.

Bất kể chuyện đang xảy ra trong căn hộ của Nanako là gì, nếu đêm nay Takatsuki và Naoya có thể thành công giải quyết được thì tốt. Nhưng liệu có suôn sẻ thế không? Có khả năng những chuyện kì bí chỉ xảy ra khi có mặt Nanako.

Đột nhiên Takatsuki vẫy tay, lớn giọng.

“A, Yamaguchi-san! Anh vừa tan làm à?”

Nhìn lên, giữa dòng người, cậu trông thấy gương mặt của Yamaguchi. Tìm thấy Yamaguchi giữa dòng người như vậy cũng là kĩ năng đáng gờm. Yamaguchi ngạc nhiên, đi về phía họ.

“Xin lỗi mọi người vì ban nãy… Sau khi tôi về, mọi người có tìm được thêm gì không?”

“Phải rồi, tôi biết được rằng các bà nội trợ trong khu vực rất thân thiện.”

“Hả?”

Nghe thấy lời Takatsuki nói, Yamaguchi nghiêng đầu.

Hắn nhìn sang phía Nanako đang ôm một túi đồ to tướng.

“Katsuragi-san đi đâu thế?”

“À… Đêm nay tôi sẽ ngủ nhờ nhà bạn. Để thầy ở lại phòng tôi.”

“Ể? Thầy Takatsuki sẽ ở lại căn hộ đó ư?”

Yamaguchi hỏi với mắt chữ a miệng chữ o.

Takatsuki mỉm cười, gật đầu.

“Ừm, Fukamachi-kun cũng ở lại nữa! Bọn tôi đang chuẩn bị tiệc ngủ qua đêm dành cho hai đấng nam nhi!”

“Thầy hiểu lầm rồi, không có tiệc ngủ qua đêm gì hết! Bọn em chỉ đang kiểm chứng xem liệu có chuyện gì xảy ra khi người ngoài Katsuragi-san ở lại không thôi.”

Nghe Naoya giải thích, Yamaguchi gật gù.

“Cực ghê nhỉ, mấy thứ như căn nhà bị ô uế hay hồn ma cũng là một phần của nghiên cứu đại học à?”

Ánh mắt Yamaguchi dành cho Takatsuki càng lúc càng giống nhìn kẻ điên. Hẳn mọi người nghĩ giáo viên đại học sẽ có những đề tài nghiên cứu nghiêm túc hơn. Naoya ôm mộng tưởng đó cho đến khi cậu gặp Takatsuki.

Takatsuki chẳng màng để tâm, vẫn mỉm cười gật đầu.

“Tất nhiên đây cũng là một phần của nghiên cứu rồi. Nhân tiện thì Yamaguchi-san sống gần đây à?”

“Ể? À, vâng… Sao anh biết?”

“Vì anh đi ngược hướng với ga tàu. May quá, anh có gợi ý siêu thị nào gần đây không? Tôi đang muốn đi mua đồ ăn cho tối nay.”

“À, nếu vậy thì có một siêu thị bán đồ ăn vừa ngon vừa rẻ nằm trên con đường này.”

“Vậy à, cảm ơn anh nhiều.”

Giữ khư khư nụ cười trên môi, Takatsuki nói cảm ơn Yamaguchi.

Nanako chỉnh lại tay cầm túi, cất tiếng.

“Phải rồi, lúc trước tôi từng được Yamaguchi-san giúp đỡ.”

“Giúp đỡ? Cô gặp chuyện gì à?”

Nanako ngại ngùng trước câu hỏi của Takatsuki.

“Khi không thể chịu nổi tiếng cào buổi đêm nữa, tôi đành bỏ chạy ra ngoài. Vì không dám quay về nên tôi định ở lại cửa hàng tiện lợi đến sáng. Tình cờ ngay lúc Yamaguchi-san bước vào… Hơi có lỗi chút nhưng anh ấy đã cho tôi ở nhờ.”

“Tôi thấy hơi áy náy khi mời một cô gái trẻ về căn nhà bừa bộn của một gã đàn ông sống một mình. Nhưng tôi càng không thể để cô ấy ở cả đêm trong cửa hàng tiện lợi. Nếu chỉ mấy chuyện cỏn con thế thì cô đừng ngại mà cứ dựa dẫm vào tôi. Thật lòng… Tôi cảm thấy rất có lỗi khi giới thiệu căn hộ đó cho Katsuragi-san.”

Biểu cảm của Yamaguchi ăn năn nhưng giọng nói thì nhiễu sóng.

Naoya nhăn mặt.

Nghĩa là Yamaguchi không thề thấy có lỗi. Có khi hắn biết thừa căn hộ đó có điểm kì lạ nên mới giới thiệu cho Nanako.

Ngay lúc đó, Yamaguchi nhìn về phía Naoya, mỉm cười cảm thông.

“Em cũng cực nhọc nhỉ, phải phụ giúp thầy. Em không sợ ma à?”

“…Không hẳn. Tôi nghĩ đêm nay sẽ không có gì xảy ra đâu. Nhưng biết đâu lại có gợi ý về nguyên nhân đứng sau thì sao.”

Yamaguchi tròn mắt trước câu trả lời của Naoya.

“Thế…à? Sao em lại nghĩ thế?”

“…Chà, linh tính mách bảo thôi…ạ.”

Không trả lời thêm, Yamaguchi nhìn cậu với biểu cảm khó tả.

Takatsuki đặt một tay lên vai Naoya từ phía sau.

“Fukamachi-kun nghĩ đêm nay sẽ không có gì xảy ra à? Em đừng nói gở, thầy đang rất mong sẽ có điều đáng sợ xảy ra trong căn hộ đó mà! Thầy chưa được trải nghiệm hiện tượng siêu nhiên thật bao giờ nên thầy rất háo hức về tối nay đó, đến mức nếu thật sự có hiện tượng siêu nhiên xảy ra, thầy muốn viết một bài luận và xuất bản nữa cơ!”

“Ôi… Không hổ danh giáo viên đại học nhỉ… Đỉnh ghê đó.”

Ánh mắt Yamaguchi dành cho Takatsuki thật sự là ánh mắt nhìn kẻ điên. Hắn không hề nể phục Takatsuki, nhưng đến Naoya cũng không thể phủ nhận cảm nghĩ ấy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Jikobukken 事故物件 - những căn hộ bị cho là xui xẻo vì có người chết bên trong. Thông thường Naoya sẽ gọi thầy là "sensei" nhưng khi nổi cáu sẽ đổi sang gọi "anta" nên mình dịch thành ông.