Phỏng đoán của phó giáo sư Takatsuki Akira

Truyện tương tự

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

25 286

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

冷冬阳

Một thế giới nơi tồn tại những hiện tượng siêu nhiên và các truyền thuyết kì lạ, một cậu bé tin rằng bản thân đã mất tất cả.Cho đến khi cô ấy xuất hiện, mang phép màu đến với cuộc sống vô vị của cậu d

6 30

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

133 13171

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

20 86

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

(Đang ra)

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

夏乃実

Leon trở thành người hầu cận cho Tam công chúa Tetra. Dù đi theo hộ tống Tetra… (một cô nàng chẳng hề thành thật với lòng mình…) đến học viện, nhưng khi những tiểu thư quý tộc mà Leon từng phục vụ trư

2 7

Vol 1 - Văn Học Dân Gian - Ch.2 Cô gái nôn ra kim nhọn 2

Ch.2 Cô gái nôn ra kim nhọn 2

Bằng cách nào đó họ đã tìm được quán cà phê đủ chỗ ngồi cho cả hội nằm cuối Yanaka Ginza.

Naoya biết cậu phải ở lại với tư cách trợ lý của Takatsuki, nhưng không ngờ Ruiko và Sasakura cũng đi theo. Ruiko có vẻ rất hứng thú với câu chuyện của hai bạn nữ, Sasakura thì đơn giản là rảnh rỗi sinh nông nổi. Phe nữ sinh — trừ Ruiko — cảm thấy do dự khi ngồi chung với Sasakura đáng sợ, nhưng khi thức uống và bánh trái họ order được đưa tới, câu chuyện cũng bắt đầu.

Người bắt chuyện với thầy là cô gái cứng cỏi tên Harasawa Ayane, người trông tưởng thành là Makimura Kotoko. Hai người họ là bạn thân từ cấp hai. Họ đều là sinh viên năm nhất ngành văn học, nhưng vì không chung lớp ngôn ngữ nên Naoya không biết đến họ.

Người gặp vấn đề là Ayane.

“Thầy ơi. Thầy đã bảo sẽ cho điểm cộng nếu viết về trải nghiệm kì lạ của bản thân nộp kèm báo cáo nhỉ? Thầy có nhớ em đã viết gì không ạ?”

Cô ấy đang nói đến bài báo cáo khiến Naoya bị Takatsuki thâu tóm.

Takatsuki nhấp một ngụm trà đá toàn si-rô đường, gật đầu.

“Nhớ chứ. Em còn đính kèm theo một bức ảnh nhỉ. Chuyện bắt đầu thế này.”

Takatsuki nhìn vào không trung.

“’Tuần trước, em cùng bạn đến sảnh âm nhạc của công viên Hibiya để coi concert. Trên đường về em có đi dạo trong công viên Hibiya chút đỉnh. Vì đã khuya và trời cũng tối nên em muốn làm thử thách lòng can đảm.

Và rồi em tìm thấy một hình nhân rơm cắm trên cây trong công viên. hình nhân ấy bị chi chít các mũi kim đâm vào, cảm giác như đang nguyền rủa ai đó, đáng sợ lắm ạ. Em có chụp hình nên thầy xem thử. (Cảm thầy vì điểm cộng ạ!)’”

Ayane và Kotoko hết sức kinh ngạc.

“…Ế, đỉnh quá! Thầy nhớ hết những gì em đã viết trong báo cáo ạ!?”

“Ừm, thầy khá tự tin về trí nhớ của mình. Thầy còn nhớ bức ảnh của em nữa. Có một cây đinh, hai mươi kim cố định, mười kim khâu đâm vào phần đầu và thân của hình nhân. Bản thân hình nhân được làm khá tươm tất. Nhìn không giống thứ một tay mơ làm vì hận thù, chắc họ đã đặt hàng từ trên mạng.”

Ở thời đại mọi thứ có thể mua trên mạng chỉ với một chú nhấp chuột, việc mua vật liệu nguyền rủa cũng dễ dàng chẳng kém. Liệu đó có phải chuyện tốt không?

“Rồi sao nữa? Có vấn đề gì với bản báo cáo đó à?”

“À, chuyện là… Không biết thầy có tin nổi không, nhưng em cũng hết cách rồi ạ… Kể từ khi em thấy hình nhân đó, kim cứ…”

“Kim?”

“Kim cứ rơi suốt ạ…”

Ayane nói.

…Ví dụ như khi ngồi dậy, kim sẽ rơi lách cách ra từ chân váy của cô.

Khi nhìn xuống ghế cô sẽ thấy hàng chục kim may đồ vươn vãi trên đó.

Khi bước đi, cô có cảm giác có gì đó loé lên trước chân mình, một cây kim thêu đã rơi xuống.

Số lượng và loại kim thay đổi tuỳ lúc. Nhưng khi nhận ra vô số kim nhọn đã rơi rớt xung quanh cô.

Chuyện đó đã xảy ra rất nhiều lần.

“Đáng sợ nhỉ. Em có bị thương không?”

“Chưa lần nào ạ. Chúng…chỉ rơi xuống thôi. Nhưng em vẫn sợ lắm ạ. Cứ như em đang bị kim ám vậy.”

Ayane tự ôm lấy bản thân, nói.

Kotoko ngồi cạnh, run rẩy.

“Người bạn Aya-chan nhắc đến là em. Em cũng đã thấy hình nhân đó rồi ạ. Khi Aya-chan đòi chụp ảnh, em đã cản nhưng Aya-chan vẫn một mực nói ‘sẽ viết báo cáo nộp cho thầy Takatsuki,’ không chịu nghe lời em ạ.”

Takatsuki khẽ nhìn xuống, một tay tự vuốt tóc mình. Rồi thầy ngước lên, quan sát Ayane và Kotoko.

“Makimura-san cũng thấy hình nhân rồi nhỉ? Em không bị kim rơi xung quanh à?”

“Em không gặp chuyện gì kì lạ cả.”

Kotoko lắc đầu, phủ nhận.

Takatsuki nghiêng đầu.

“Kì lạ thật đấy. Hai em cùng thấy hình nhân rơm mà Makimaru-san thì vẫn ổn. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai em là… Harasawa-san có chụp hình và viết báo cáo nhỉ?”

“Nguyên nhân nằm ở đó ạ!?”

Ayane nhăn mặt, chực sắp khóc. Hai tay cô chống lên bàn, ôm mặt.

“Mới đầu em dùng tấm ảnh đã chụp làm hình nền điện thoại, nhưng thấy cũng hơi ớn nên em đã xoá đi rồi. Em cũng đã vứt hết những cây kim rơi xung quanh em. Nhưng em nói thật đó! Thầy ơi, thầy sẽ tin em mà nhỉ? Em không biết mình phải làm sao nữa…!”

“…Không sao, thầy tin em.”

Takatsuki nhẹ nhàng nói.

Ayane ngẩng mặt lên. Takatsuki mỉm cười dịu dàng với cô ấy.

“Tất nhiên là thầy tin em rồi. Em nghĩ thầy là ai?”

“Thầy Takatsuki…”

Ayane nhìn Takatsuki, ánh mắt cô tràn ngập sự nhẹ nhõm và tin tưởng. Hàng nước mắt loé sáng.

Đồng thời, Takatsuki cũng nhìn Ayane với ánh mắt lấp lánh…vì lòng tò mò.

Takatsuki chồm lên trên bàn, nói với tông giọng hào hứng.

“Truyện ma hiện đại là lĩnh vực chuyên môn của thầy mà! Chỉ có kim rơi thôi thì hơi nhàm chán, nhưng vẫn là một truyện ma thực thụ!”

Chà, lại có chuyện rồi.

Khi thứ Takatsuki hứng thú xuất hiện trước mắt, thầy sẽ không chần chừ nhảy vào. Ngó lơ cảm xúc của đối phương và thế giới xung quanh, say mê như một đứa trẻ.

Bản thân thầy nghĩ là thầy “thiếu lý trí”, nhưng Naoya nghĩ do những suy nghĩ liên quan đến nghiên cứu của thầy bùng nổ. Nhưng lý do là gì thì việc thầy khiến đối phương sợ hãi và thầy không tự kiểm soát được bản thân rất phiền toái. Cần có người cản thầy vào thời điểm thích hợp.

“Không biết những cây kim đó đến từ đâu ha, em có nhớ cụ thể bao nhiêu cây đã rơi xung quanh em không? Nếu số lượng trùng với hình nhân thì câu chuyện này tuyệt vời biết mấy, nhưng-úi da!”

Takatsuki đột nhiên la lên đau đớn. Chiếc bàn rung lên. Sasakura đã đá vào cẳng chân Takatsuki.

Takatsuki ngấn lệ, lườm Sasakura.

“Đau quá đi, Kenji làm gì vậy!”

“Im mồm. Ông lớn tiếng quá.”

Sasakura trầm giọng.

“Bình tĩnh lại đi. Ông là người duy nhất tỏ ra hào hứng đấy.”

“…A.”

Nhìn lại Ayana, mặt Takatsuki như kiểu thôi chết rồi. Ayane ngồi dính vào lưng ghế như bị năng lượng của Takatsuki chèn ép, biểu cảm hoang mang khó hiểu. Kotoko cũng thế.

“X-Xin lỗi Ken-chan. Tớ lại làm thế rồi.”

“Xin lỗi nhầm người rồi.”

Sasakura hất cằm về phía Ayane.

“À ừm, xin lỗi Harasawa-san! Thầy bị câu chuyện thú vị của em làm cho phấn khích… Phải rồi, đây là vấn đề to lớn với em mà nhỉ, xin lỗi em.”

“À, dạ, không sao đâu ạ… Thầy tin em là em vui rồi.”

Ayane nói khi Takatsuki hối hả xin lỗi. Nét mặt của cô vẫn chưa hết khó xử.

Xem ra Sasakura và Naoya có cùng vai trò làm “lý trí” của Takatsuki. Vì đã quen nhau từ lâu nên cách đối phó của anh ấy có phần không khoan nhượng.

“Ừm… Trước mắt là thầy tin em, Harasawa-san. Thầy rất muốn được làm tỏ bí ẩn này. Nhưng… Có vài điểm kì lạ.”

Takatsuki khẽ ho khan như để bắt đầu lại cuộc đối thoại.

Ayane khẽ nhăn mày, nhìn Takatsuki.

“Điểm kì lạ là gì ạ?”

“Việc Makimura-san không bị làm sao mà chỉ có mình Harasawa-san bị ám cũng rất lạ. Nhưng thứ thầy để tâm nhất là… Tại sao lại là kim?”

“Ể?”

Ayane chớp mắt. Kotoko cũng trưng ra bộ mặt không hiểu câu hỏi có ý gì.

Naoya cũng nhìn Takatsuki, thắc mắc.

Takatsuki nói tiếp.

“Khi thấy hình nhân không chỉ bị đinh đâm mà còn cả kim, thầy đã thấy rất lạ. Theo luật thì chỉ có đinh mới dùng để đâm hình nhân. Thậm chí nếu xem việc của hình nhân và việc Harasawa-san đang trải qua là hai chuyện rời rạc, câu hỏi về kim vẫn còn đó. Ở thời đại này, kim nào phải vật dụng quen thuộc. Ngày xưa mọi người hay khâu vá nên kim và hộp kim chỉ là những vật dụng thân quen, nhưng hiện tại chúng ta chỉ khâu nút áo là cùng. Người bình thường chẳng mấy khi có dịp cầm kim.”

“À… Nhưng chúng em-”

Ayane định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Takatsuki nghiêng đầu như giục cô nói tiếp, Ayane và Kotoko nhìn nhau.

Kotoko là người tiếp lời.

“À… Em và Aya-chan ở câu lạc bộ may vá suốt cấp ba nên đối với chúng em, kim là vật dụng hết sức quen thuộc.”

“Nhưng em không nghĩ mình đã đối xử tệ bạc với những chiếc kim! Em còn tham gia Harikuyou nữa! Nên nguyên nhân duy nhất mà em nghĩ được là…”

Không còn gì ngoài hình nộm rơm bị kim đâm.

“Việc dùng bức ảnh đó làm hình nền là một ý tồi phải không ạ? Cứ như những cây kim trên người hình nhân đó đang quay ngược về em vậy…”

Giọng Ayane run rẩy, ánh mắt bất an đảo ráo riết. Kotoko vuốt lưng cô trấn an.

Ruiko khoanh tay, ngâm tiếng hừmmm.

“Chẳng biết nữa. Có khi chỉ là ai đó muốn quấy rối em thôi, nhưng nếu thế thì… Việc rải kim xung quanh đối tượng có ý nghĩa gì không ta? Lời cảnh cáo hả?”

“…Vẫn lạ. Nếu đối tượng không biết mình bị cảnh báo vì điều gì thì vô nghĩa. Theo những gì nó nói thì nó sợ vì không biết tại sao kim lại rơi mà.”

Sasakura nói.

Naoya quay sang hỏi Takatsuki.

“Thầy có biết câu chuyện nào giống với trường hợp của Harasawa không ạ? Sau khi nhìn thấy hình nhân rơm liền bị nguyền rủa hay bị kim ám gì đó.”

“Đúng nhỉ. Thầy có biết vài mẩu truyện về kim từ thời Edo, nhưng chúng không khớp với câu chuyện của chúng ta. Còn việc bị nguyền rủa sau khi nhìn thấy hình nhân rơm thì… Cũng không phải trò ấy tận mắt chứng kiến Nghi Lễ Giờ Sửu. Nếu thế thì sẽ nẩy sinh vấn đề còn lớn hơn.”

“Ể?”

“Khi Nghi Lễ Giờ Sửu bị ai đó phát hiện thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Như hiệu quả của lời nguyền sẽ biến mất hay lời nguyền chuyển qua ám bản thân, có nhiều giả thuyết lắm. Trong số đó còn nói rằng để tránh việc bị ám, người thực hiện nghi lễ phải giết người đã nhìn thấy mình.”

Ayane và Kotoko xanh mặt trước lời giải thích của Takatsuki. Hai người nắm tay, nép vào nhau. Dù gương mặt không giống nhau, cả hai vẫn giống chị em sinh đôi, đích thị là bạn thân.

Ruiko mỉm cười với hai cô bạn đang sợ hãi.

“Không sao đâu, thứ hai em thấy nào phải Nghi Lễ Giờ Sửu. Không có nhiều chuyện kể về việc nhìn thấy hình nhân rơm rồi bị ám đâu, bình tĩnh bình tĩnh. Mau ăn bánh thôi! Nhìn đi, siêu ngon luôn.”

Phe nữ sinh — bao gồm Ruiko — đã gọi cả bánh lẫn nước. Ruiko ăn fruit tart, Ayane ăn chocolatecake, Kotoko ăn cheesecake. Vì bản chất của cuộc đối thoại, vẫn chưa có ai động nĩa.

Nghe lời Ruiko, Ayane và Kotoko cầm nĩa. Ruiko cũng bắt đầu ăn.

Takatsuki nói với Naoya.

“Sao Fukamachi-kun không order bánh đi? Thầy khao mà.”

“Đã bảo là em không thích đồ ngọt.”

Naoya vừa trả lời vừa kéo ly cà phê đá về phía mình.

“Thầy thì sao, không phải thầy hảo ngọt à? Sao không order bánh hay parfait gì đấy?”

“Đây đâu phải thời điểm thích hợp đâu.”

“Thầy mà cũng biết lựa thời điểm nữa hả. Không ngờ luôn ạ.”

“…Ken-chan, tớ có cảm giác Fukamachi-kun đang bắt nạt tớ. Tớ có đang nghĩ nhiều không?”

“Ông nghĩ nhiều rồi.”

Bị Naoya và Sasakura đối xử lạnh nhạt, Takatsuki hờn dỗi, cầm ống hút khuấy ly trà đá của mình.

Ngay lúc đó…

“…Oái…!”

Ayane khẽ thốt lên, che miệng.

Kotoko ngạc nhiên, nắm lấy vai Ayane.

“Aya-chan!? Cậu sao vậy!?”

“…Ư.”

Ayane không nói gì, gỡ tay khỏi miệng.

Chất lỏng đỏ chảy xuống khoé miệng cô.

“Này!?”

Sasakura rướn người sang phía đối diện.

Ayane cúi xuống, nhổ thứ trong miệng ra rìa đĩa. Trộn lẫn với nước bọt rướm máu là thứ vừa nãy vẫn còn là chocolatecake. Một sắc bạc loé lên trong màu chocolate.

Takatsuki không chần chừ, lấy tay nhặt thứ đó lên.

“…Là kim.:

Thứ nằm trong tay Takatsuki là một cây kim đã bị gẫy làm đôi.

“Nó nằm trong bánh à!? Mau há miệng ra!”

Sasakura đứng dậy, nắm cằm Ayane, tựa đầu cô về phía sau, nhìn vào miệng cô.

“…Không còn thấy dị vật nào khác. Uống một ngụm nước rồi lại há miệng ra cho anh kiểm tra vết thương.”

Ayane ngoan ngoãn làm như được chỉ, cô lại há miệng cho Sasakura xem.

Kotoko mặt cắt không còn một giọt máu, run lập cập nhìn Ayane.

“Tại sao chứ…? Tại sao chuyện này lại… Tớ chịu hết nổi rồi, tớ sợ lắm…!”

Thấy Kotoko bật khóc, Ruiko đi đến bên cạnh an ủi cô.

Trong khi đó, bên trong cửa hàng đầy lời bàn tán. Nhân viên hớt hả chạy đến bàn của họ xem tình hình.

“Thưa quý khách… Liệu có chuyện gì không ạ…?”

“À, chuyện là-”

Ayane run rẩy nắm lấy cánh tay Sasakura khi anh đương trả lời câu hỏi của nhân viên.

Mặc kệ Sasakura ngạc nhiên nhìn xuống mình, Ayane cúi đầu trước nhân viên.

“Không phải đâu ạ! Cửa hàng không có lỗi gì cả, tất cả là do em! Toàn bộ là lỗi của em…!”

Tông giọng Ayane như đang gào la, khoé miệng vẫn rướm máu.

Naoya nhìn xuống sàn khi nghe thấy tiếng lách cách.

Cậu sững người.

Dưới chân Ayane là vô số những chiếc kim định hình màu đỏ.

Vết thương trong miệng Ayane không có gì to tác nhưng Takatsuki vẫn cùng cô đến bệnh cho chắc ăn.

Theo lời Ayane nói thì cây kim nằm trong bánh và gãy làm đôi, đâm miệng cô khi cô nhai bánh. May là cô nhổ ra kịp, nếu cô nuốt luôn thì chuyện không chỉ dừng lại ở đó.

Nghe thấy có kim trong bánh khiến nhân viên xanh mặt phải gọi chủ tiệm ra, nhưng người bị hại là Ayane đang đinh ninh “Không phải lỗi của cửa hàng.” Vì không muốn làm to chuyện nên cô quyết định không đâm đơn báo cáo.

Sau khi đã gọi một chiếc taxi, Takatsuki để Ayane và Kotoko ngồi ghế sau rồi đóng cửa lại. Trước khi ngồi vào ghế phụ, thầy quay sang Naoya.

“Xin lỗi Fukamachi-kun nhé. Thầy chỉ muốn mời em đi chơi mà chẳng ngờ chuyện lại ra nông nỗi này. Chắc vì hằng ngày thầy mong ước dữ quá, dần dà thầy có khả năng thu hút hiện tượng siêu nhiên luôn rồi.”

“…Em không bận tâm đâu ạ. Nếu thầy có khả năng đó thật thì là chuyện đáng mừng mà?”

“Cá nhân thầy cảm thấy rất vui, nhưng thầy không muốn thấy học trò bị thương. Nhưng Fukamachi-kun này…”

Takatsuki tiến một bước về phía Naoya, nhỏ giọng thì thầm.

“…Theo mắt quan sát của em thì họ có nói dối không?”

“Em nghĩ là…họ nói thật ạ.”

“Câu trả lời không rõ ràng tí nào. Em không chắc à?”

“Không ạ… Chí ít thì những lời họ nói không chứa sự giả dối ạ.”

Đó là điều chắc chắn. Cả giọng nói của Ayane lẫn Kotoko đều chưa từng nhiễu sóng.

Nghe thấy câu trả lời, Takasuki khẽ “Hừm” một tiếng, nhìn về phía hai người đang ngồi trong xe.

Ayane chực chờ sắp khóc, dựa vào vai Kotoko. Kotoko lại bật khóc, ôm lấy Ayane.

“Vậy à… Nếu vậy thì hai trò ấy thật sự bị kim ám rồi. Rắc rối đây.”

Nhìn lấy hai bạn nữ sợ hãi, ánh mắt Takatsuki lại nhuốm màu xanh.

Tối hôm đó, cậu nhận được cuộc gọi từ Takatsuki.

“…Fukamachi-kun. Thầy có việc muốn giao cho em, được không?”

“Có chuyện gì ạ?”

“Ừm, liên quan đến chuyện sáng nay.”

Theo lời Takatsuki, vết thương trong miệng Ayane không có gì nghiêm trọng, nhưng Ayane và Kotoko đều trải qua cú sốc lớn nên sau khi khám xong, cả hai người đã bắt taxi về thẳng nhà.

“Thầy muốn tìm con hình nhân rơm ạ?”

“À, chuyện đó để thầy với Ruiko-kun giải quyết. Những việc này nằm trong lĩnh vực nghiên cứu của trò ấy. Thầy muốn nhờ Fukamachi-kun chuyện khác.”

“Chuyện gì ạ?”

“Thầy muốn em đi điều tra.”

“Điều tra…ạ?”

“Thầy muốn biết thêm về đời sống của hai em ấy. Trong trường hay ngoài trường đều được.”

Takatsuki nói thêm.

“Thầy nghĩ mình đã từng thấy hai trò ấy ở khuôn viên trường rồi, nên thầy đã đào lại ký ức. Và rồi thầy nhớ ra mình đã thấy hai trò ấy từ xa rất nhiều lần. Trong ký ức của thầy, hai trò ấy lúc nào cũng đi chung với nhau, rất thân thiết. Dù đi cùng với các bạn nữ khác thì hai người vẫn dính lấy nhau như muốn nắm tay vậy.”

Những thứ đã lọt vào tầm mắt Takatsuki sẽ được lưu lại đến từng chi tiết nhỏ. Cả khung cảnh nhộn nhịp của sân trường cũng được thầy nhớ rõ như in. Và rồi những ký ức được trữ trong đầu Takatsuki tựa trở thành cuốn album, sau này có thể lật ra xem lại.

“Nhưng gần đây, có một nam sinh viên đi cùng hai người như hàng đính kèm. Thầy chưa đứng lớp trò ấy bao giờ nên thầy không biết ai. Trò ấy có cầm cuốn sách với tiêu đề ‘Giới thiệu về kinh tế’ nên chắc là học ngành kinh tế. Thầy nhớ đã thấy mặt trò ấy từ năm ngoái nên có lẽ là sinh viên năm hai. Thầy muốn biết em ấy là ai. Fukamachi-kun học cùng năm với hai người nên em có thể hỏi han bạn bè của em không?”

“Em chịu. Em không có bạn.”

“Ể?”

Naoya có thể cảm nhận Takatsuki đang nghiêng đầu trước lời từ chối thẳng thừng của mình.

Cảm thấy kiểu người như Takatsuki không thể hiểu được điều đó, Naoya nói tiếp.

“À, ít nhiều thì em vẫn có người quen để nói chuyện cùng khi có dịp. Nhưng không đến mức gọi là bạn. Hè này em cũng đâu có kế hoạch đi chơi với ai đâu.”

“…”

Takatsuki ở đầu dây bên kia đột nhiên giữ im lặng.

Đang nói chuyện điện thoại nên việc đối phương đột nhiên câm nín khiến cậu khó xử. Vì không thể nhìn mặt nên cậu không biết thầy đang tức giận, giật mình hay đang đồng cảm.

“…Thầy ơi?”

Không thể chịu nổi sự im lặng, Naoya lo lắng cất lời.

“…Ra vậy. Thầy hiểu rồi.”

Cuối cùng Takatsuki cũng chịu lên tiếng. Thầy còn bảo thầy hiểu rồi nữa.

Naoya nhẹ nhõm. Thế này là cậu đã né được công việc đi điều tra. Dù không được nhận lương thì con người ai cũng có việc họ làm được và việc họ không làm được.

Cậu quá ngây thơ.

“Fukamachi-kun. Nếu vậy thì chúng ta mở tiệc BBQ đi!”

“…Dạ?”

Quả nhiên người thường như Naoya vĩnh viễn không bao giờ hiểu được lối suy nghĩ của người như Takatsuki.

---

Chưa đầy hai tuần, khâu chuẩn bị cho bữa tiệc BBQ của Takatsuki đã hoàn tất.

Theo Takatsuki, nếu Naoya gặp khó khăn trong việc điều tra thì thầy chỉ cần tạo một môi trường khiến cậu dễ thở hơn. Bữa tiệc BBQ sẽ nguỵ trang thành buổi giao lưu cho học sinh của môn văn học dân gian II để Naoya thoải mái điều tra.

Đa số học sinh của môn văn học dân gian II là sinh viên năm nhất ngành văn học. Phải có người làm bạn với Ayane và Kotoko, Naoya có thể sẽ nghe ngóng được chút thông tin từ họ.

Họ đã đăng thư mời lên mạng xã hội của trường. Trường Seiwa hay dùng mạng xã hội để đăng thông tin về các môn học như một cách tiện lợi để tiếp cận nhiều sinh viên cùng lúc.

Song, đang là kì nghỉ hè, nhiều sinh viên bận đi du lịch hoặc về thăm nhà. Cũng may vẫn có hơn ba mươi người cảm thấy hứng thú trước thư mời đột xuất. Hẳn vì Takatsuki rất được lòng học sinh.

“Bữa tiệc BBQ vui vẻ” của Takatsuki diễn ra vào đầu tháng Chín, tại một địa điểm cho thuê để tổ chức tiệc BBQ ở công viên Shinkiba. Hoá ra các điểm cho thuê có những gói BBQ đã bao gồm nguyên liệu và dụng cụ để mọi người có thể đến tay không mà vẫn tham gia được, cực tiện lợi.

“Thầy thật sự mở tiệc chỉ để thu thập thông tin ạ…?”

“Ể, phải biết tận hưởng khi có thể chứ. Hè mà thiếu BBQ còn gì là hè nữa?”

Takatsuki cười khi nhìn các học trò đang chuẩn bị. Dù là tiệc BBQ thì Takatsuki vẫn mặc suit, tí nữa ám mùi khói thì tính sao đây.

“May là nhiều người tham gia hơn thầy dự kiến. Fukamachi-kun cũng tranh thủ tạo dựng thêm mối quan hệ đi. Kỷ niệm hè năm nhất rất quan trọng đấy.”

“…Em không hứng thú với những thứ đó.”

Thành thật mà nói cậu chỉ muốn tránh xa những nơi đông đúc.

Nhưng cậu vẫn tham gia vì hai điều: được ăn thịt thoải mái mà không tốn tiền vì Takatsuki gánh hết, và bản thân cậu cũng tò mò về Ayane và Kotoko. Khó mà kiềm lòng nổi khi thấy ai đó nhổ ra kim nhọn trước mắt mình.

Trong những học sinh đang chuẩn bị tiệc tùng, cậu tìm thấy bóng dáng của Ayane và Kotoko. Trông họ không hào hứng lắm.

“Hai người họ cũng tham gia nhỉ.”

Nghe Naoya nói, Takatsuki nhìn hai người, gật đầu.

“Ừm. Y như thầy dự đoán.”

“Ể?”

Naoya nghiêng đầu trước lời nói của Takatsuki.

Nhưng Takatsuki không nói gì thêm, thầy nhìn xuống và cười với Naoya.

“Đến lúc rồi. Chúng ta tự nhiên đi hỏi han mọi người thôi!”

“Ể… Thầy nói thật ạ?”

“Tất nhiên, đó là lý do chúng ta tổ chức tiệc BBQ mà! Thầy sẽ hỏi thăm xung quanh đây nên Fukamachi-kun đi hỏi những người khác nhé. Nhớ phải tỏ ra thật tự nhiên, đừng để Harasawa-san hay Makimura-san phát hiện. Nà~y, các em cho thầy tham gia với được không~?”

“Ể, khoan đã, thầy ơi…”

Không cho Naoya kịp cản trở, Takatsuki nở nụ cười như cú golden retriever rồi vô tư chạy đi tham gia một bàn.

“Áaa, thầy Takatsuki! Mời thầy mời thầy!”

“Thầy muốn uống gì ạ? Để em lấy cho!”

“Thầy muốn ăn gì ạ? Để em ưu tiên nướng trước cho thầy!”

Bàn tiệc Takatsuki tham gia trở nên náo nhiệt. Thầy đã cố tình chọn một bàn đa số là sinh viên nữ.

Chẳng còn cách nào khác, cậu đi xung quanh tìm bàn nào còn trống, vô tình chạm mắt một người có mái tóc nâu quen thuộc. Người học cùng lớp ngôn ngữ với cậu — Nanba Youichi. Là người đã bắt chuyện với cậu ở tiết đầu của Takatsuki.

“Ồ. Fukamachi. Mau lại đây, vẫn còn ghế trống nè~”

Naoya thân thiện ngoắt cậu lại. Bàn này toàn những người cùng lớp ngôn ngữ với cậu.

“Yo, lâu rồi không gặp~ Lúc nghỉ hè Fukamachi có làm gì không?”

“Nóng quá nên tôi không có làm gì mấy… Mọi người mới đi biển nhỉ? Có gì vui không?”

“À. Biển nhiều sứa lắm. Còn ramen thì là tay mơ làm nên sợi mì cứ bở bở. Nhưng ăn trên biển thành ra lại thấy ngon.”

Nanba mỉm cười, gương mặt cậu rám nắng thấy rõ so với trước hè.

Nanba là người cậu có thể nói chuyện cùng mỗi khi chạm mặt, hai người đôi khi còn ăn trưa ở canteen với nhau. Cậu ấy là một người thật thà, thân thiện, chẳng mấy khi nói dối nên rất dễ chơi cùng.

Không phải học sinh nào trong lớp cũng đi biển, có nhiều người lâu lắm rồi mới gặp lại nhau nên mọi người rất hào hứng.

“Nhưng mà sao lớp mình lại được tổ chức tiệc nhỉ, có phải sinh viên hội thảo hay gì đâu.”

“Ể, nhưng tớ vui lắm~ Được đích thân thầy Takatsuki mời!”

“Đã tổ chức rồi thì ước gì thầy tổ chức vào trưa chiều! Nếu vậy thì chúng ta có thể nhậu tới bến~ Fukamachi nghĩ sao?”

“…Thầy không đồng ý vì đa phần tân sinh viên là vị thành niên đấy.”

Sự kiện này được dựng lên để hai người có thể đi điều tra, nhưng các học sinh vẫn đang rất tận hưởng. Mọi người vui vẻ trò chuyện reo hò, chưa có giọng nói nào nhiễu sóng nên Naoya nhẹ nhõm, cùng tham gia trò chuyện.

Từng bàn một bắt đầu nướng thịt, mùi thịt thơm phức bay bổng. Những cuộc tranh tài nổ ra khắp khuôn viên giữa các thí sinh tay cầm dĩa và đũa dùng một lần. Vài giọng nói mắng mỏ “Mau ăn rau đê” khi có người chỉ ăn toàn thịt.

“Tao đang trong gia đoạn ăn mau chóng lớn! Mau gắp thịt cho tao!”

“Mày cao thêm để làm gì! Tao thấp hơn nên nhường thịt cho tao nè!”

“Mấy tên nam sinh này, ăn cả rau coi! Loại ngu si đần độn nên ăn nhiều hành vào!”

Mọi người khoẻ khoắn quá nhỉ. Naoya gắp thịt và rau ra dĩa. Sau khi thua thảm hại ở trò oẳn tù xì, cậu đã được giao trọng trách nướng thịt.

Nhưng cậu thấy vui hơn cậu tưởng.

Những thành viên cùng bàn vây quanh vỉ nướng, nuốt nước bọt, nhìn miếng thịt phát ra âm thanh xèo xèo, đợi nguyên liệu vừa đổi màu, Naoya lật chúng lại theo trình tự từ đầu vỉ xuống. Những học sinh khác vẫn im lặng theo dõi.

Ngay lúc thịt vừa chín đến, những chiếc đũa phóng đến nhanh như lưỡi của con tắc kè hoa bắt mồi. Những người không kịp gắp thịt ăn rau trong ngậm ngùi. Cà rốt và ớt chuông ế hàng, còn bắp thì bán chạy hơn.

Khi đã ngắm được tình hình, Naoya cố tình đổi vị trí nướng thịt và rau cho những bạn không gắp kịp một cơ hội. Cậu cẩn thận canh thời gian để không bị thiếu hụt nguyên liệu trên vỉ. Chức vụ này còn được gọi là Thần Nướng, nhưng cảm xúc của cậu chẳng khác gì chim mẹ mớm mồi cho chim con.

“Ê, Nanba. Miếng đó chưa chín. Bỏ xuống.”

“Ể, tui thích ăn vầy cơ!”

“Không được. Ông bị phạt vì gắp sớm hơn mọi người, ăn ớt chuông đi.”

“Fukamachi khó tính quá hà…”

Naoya ngước lên, Ayane và Kotoko ở bàn đối diện lọt vào tầm mắt cậu.

Chết dở. Cậu mải mê nướng đồ đến mất quên luôn mục đích chính.

Ngay lúc một bạn nữ khác đề nghị được đổi ca với cậu, cậu cảm ơn bạn ấy rồi hớt hải nhìn những sinh viên khác cùng bàn.

“Ph-Phải rồi… Ở đây có ai quen biết Harasawa hay Mikamura không ấy nhỉ?”

“Ể~? Sao tự dưng ông lại hỏi thế?”

Nghe Naoya hỏi, Nanba nghiêng đầu khó hiểu.

“Chuyện là tôi vô tình bắt gặp hai bạn ấy khóc trên đường, nên tôi tò mò không biết có chuyện gì.”

Cậu không thể nói “Tôi thấy Ayane nhổ ra kim” nên đành cẩn thận che giấu thông tin đó.

Cổ Nanba lại càng nghiêng thêm.

“Fukamachi là bạn của hai người đó hả?”

“C-Cũng không hẳn… Nhưng nếu có cơ hội thì vẫn bắt chuyện với nhau.”

“Nếu cậu hỏi về Harasawa Ayane và Makimura Kotoko thì họ chung câu lạc bộ với tớ nè?”

Người nói câu đó là bạn nữ đã đổi ca với Naoya — Aoki.

“Câu lạc bộ gì vậy? May vá hả?”

“Không phải, câu lạc bộ tiếng Anh. Hai người họ lành tính lắm, không hề cúp hoạt động câu lạc bộ.”

Aoki vừa khéo léo gắp thịt lên vỉ, vừa nói.

“Cậu nhắc mới nhớ, hai người họ từng ở câu lạc bộ may vá suốt cấp ba nhỉ. Fukamachi-kun biết nhiều quá ta.”

“À, ừm… Tôi nghe bảo sở thích của họ là may vá.”

“Hình như họ vẫn đem theo hộp kim chỉ đấy? Tớ nghe thấy tiếng kim cố định rơi lách cách khi Ayane đứng dậy. Khi tớ hỏi thì bạn ấy nói chân váy bị sờn nên đã dùng kim cố định lại rồi quên béng đi. Tớ thấy lạ lắm, cựu thành viên câu lạc bộ may vá mà không sửa ngay được sao?”

“Vậy…hả.”

Cậu đã vô tình nghe được lời nhân chứng về việc Ayane bị ám bởi kim nhọn. Lời biện minh dùng kim để cố định chân váy không giúp cô thoát hỏi sự hoài nghi của người xung quanh.

“Aoki này, cậu có biết ai là bạn thân của hai người họ không?”

“Hừm… Tớ nghĩ mọi người trong câu lạc bộ khá là thân với nhau. Nhưng hai bạn ấy lúc nào cũng dính với nhau nên không ai chen giữa được. Chắc chỉ có Tasuku-senpai — sinh viên năm hai — thôi. Nhưng trường hợp của anh ấy thì lại khác nữa.”

“Khác là sao?”

“Tasuku-senpai là đàn anh của câu lạc bộ chúng tớ. Anh ấy bắt đầu hẹn hò với Ayane vào khoảng tháng Năm. Tasuku-senpai hiền lắm, luôn nghĩ đến tình bạn giữa Ayane và Kotoko, đến mức còn rủ Kotoko đi theo khi hai người đi hẹn hò cơ.”

“À… Ra vậy. Nghĩa là Makimura không có bồ à?”

“Kotoko? Ừm, chắc là không. Bạn ấy còn chững chạc hơn Ayane nữa.”

“Ra vậy…”

Để chắc cú, cậu còn hỏi ngành học của Tasuku-senpai nữa. Cậu muốn hỏi cả thông tin liên lạc của anh ấy nhưng moi móc đến mức đó cũng kì.

Đột nhiên có ai húc vào hông Naoya.

“N-Nanba làm gì đấy!?”

“…Cuối cùng thanh xuân cũng tìm đến Fukamachi rồi ư?”

“Hả?”

Chỉnh lại gọng kính bị méo của mình, Naoya nhìn Nanba.

Nanba nở nụ cười không mấy thiện lành, nắm lấy vai Naoya.

“Khai ra mau, ông đang nhắm nhỏ nào? Harasawa? Không được, nhỏ đó là hoa có chủ rồi. Vậy thì Makimura?”

“…Nanba. Bình tĩnh nghe tôi nói, mọi chuyện không như ông nghĩ.”

Gỡ tay Nanba khỏi vai mình, Naoya giải thích.

Song, Nanba không chùn bước, lại tiếp tục nắm lấy vai Naoya.

“Tại chẳng mấy khi thấy Fukamachi hỏi han về người khác! Nhìn ông không giống kiểu người sẽ tò mò về người khác.”

“Ờ…”

Lời nói của Nanba đánh trúng tim đen khiến Naoya câm nín.

“C-Cũng đâu đến mức đó.”

“Thấy Fukamachi biết quan tâm đến người xung quanh tui cũng nhẹ lòng lắm. Tui không ngờ ông sẽ đến buổi tiệc hôm nay luôn đó. Ông ráng đi nhậu với tụi tui coi. Biết là ông gặp khó khăn tài chính, nhưng tui tìm được quán này rẻ lắm nè~”

“À… Ừm. X-Xin lỗi ông…”

Một mẻ thịt nướng khác đã ra lò trong khi hai người trò chuyện.

Ánh mắt của Nanba đột nhiên thay đổi, cậu cầm lấy đôi đũa của mình nhanh như chớp. Nhưng những học sinh khác cũng chẳng thua, đã trải qua bao trận phân thắng thua, họ đã học được tính cách và cử động của nhau. Sau một trận chiến bốc lửa trên vỉ nướng, một miếng thịt bị văng khỏi đầu đũa ai đó, bay lên trời. Mọi người hét lên, Naoya cũng vô thức cất giọng, cùng mọi người dí theo miếng thịt đang lơ lửng giữa không trung.

Takatsuki đã bảo cậu nên “Tranh thủ tạo dựng thêm mối quan hệ,” và Naoya đã đáp rằng “Không hứng thú.” Kỷ niệm hè và bạn bè là những thứ không cần thiết.

Nhưng… Cậu không thể phủ nhận những giây phút này không quá tệ.

---

Khi buổi tiệc BBQ đi đến hồi kết, Takatsuki và Naoya hẹn gặp trước cửa toilet, cùng trao đổi thông tin về buổi điều tra.

“Thầy nói trước nhé.”

Takatsuki khẽ giơ tay lên.

“Có vài học sinh nói đã thấy hình nền của Harasawa-san khi em ấy còn dùng ảnh chụp hình nhân rơm làm hình nền. Bị người xung quanh càm ràm là ‘Nhìn rợn sống lưng’ nên em ấy đã lưỡng lự gỡ ảnh xuống. Harasawa-san là kiểu người sẽ nổi hứng làm những trò kì lạ, còn Makimura-san sẽ đứng kế khuyên nhủ và dõi theo Harasawa-san. Hai người họ tốt nghiệp từ một trường nữ sinh tư thục phổ thông, Makimaru-san vốn muốn vào thẳng trường đại học nữ, nhưng vì Harasawa-san muốn vào trường Seiwa nên trò ấy đã đổi nguyện vọng. Em ấy hay bảo ‘Không có Aya-chan là tớ chẳng ra thể thống gì,’ nhưng những người xung quanh hay trêu là “Thiếu Kotoko là Ayane cũng không sống nổi đâu.’”

Đúng là người có tiếng với nữ sinh, quá trình thu thập thông tin của thầy diễn ra rất suôn sẻ. Thầy đã moi được một lượng lớn thông tin.

“Hai người rất thân thiết, ở cùng câu lạc bộ, làm gì cũng có nhau. Những học sinh khác nói rằng ‘Họ vẫn giữ tác phong từ trường nữ sinh.’ Nhưng văn hoá của trường nữ sinh có thế thật không? Ngoài ra, lý do hai em ấy đăng ký tiết của thầy không phải vì hứng thú với văn học dân gian, mà là vì gương mặt của thầy.”

Thầy còn hóng được mẩu thông tin vô dụng. Cậu nghĩ phần lớn sinh viên nữ trong lớp Takatsuki cũng đăng ký vì lý do tương tự.

“Nhưng phía bên thầy không ai có thông tin về nam sinh viên đã xen vào cặp bạn bè thân thiết hết. Chỉ có vài người nói ‘À~ Em có biết, em từng thấy cậu ấy rồi’ thôi. Mọi người không có hứng thú với chuyện tình cảm của bạn bè sao?”

“À, em biết ạ. Anh ấy là bạn trai của Harasawa. Sinh viên năm hai ở cùng câu lạc bộ, tên là Tasuku.”

Lần này đến phiên Naoya giơ tay lên, cậu bổ sung những thông tin Takatsuki còn thiếu.

“À, bên em có người biết à. Vậy trò ấy là bạn trai của Harasawa-san nhỉ?

“Dạ. Nhưng mà anh ấy rất lo nghĩ cho tình bạn của hai người, mỗi khi đi hẹn hò vẫn rủ Makimaru đi cùng.”

“Liệu cách khách sáo đó có phải lựa chọn đúng đắn không… Rồi sao nữa, em còn nghe ngóng được gì không?”

“Một bạn nữ ở cùng câu lạc bộ với hai người đã nói rằng từng thấy kim cố định rơi ra từ chân váy Harasawa. Harasawa đã nói rằng ‘Dùng kim để cố định phần bị sờn.’”

“Lý do khó tin nhỉ. Nhưng… Nếu đúng như Fukamachi-kun nói là hai trò ấy không nói dối thì Harasawa-san thật sự bị kim nhọn ám rồi.”

Takatsuki nói.

Naoya hỏi.

“Vậy là lời nguyền của hình nhân rơm ạ?”

“Chắc vậy… Theo một nghĩa nào đó thì nói vậy cũng đúng.”

Takatsuki trả lời mơ hồ. Hẳn Takatsuki đã biết chuyện gì đang diễn ra.

“Thầy định làm gì tiếp ạ? Chẳng lẽ phải đi trừ tà?”

“Để xem, chuyện đã đến giai đoạn không thể tiếp tục tiếp diễn rồi. Phải mau chóng làm gì đó-”

Một giọng nói như hét lên cắt ngang lời Takatsuki.

Nhìn về phía khuôn viên tổ chức tiệc BBQ, cậu nhìn thấy một bạn nữ đang ngồi khuỵ xuống, ôm lấy cánh tay mình. Những học sinh khác bao vây cô một cách lo lắng.

Takatsuki thì thầm.

“Kia là… Makimura-san.”

“Ể, Makimura!?”

Takatsuki nhanh chóng chạy đến phía cô ấy, Naoya cũng đuổi theo.

Người ngồi khuỵ bên cạnh bàn BBQ là Kotoko thật. Tay áo trái của cô được kéo lên đến tận vai, nhìn sơ qua là đã thấy được điểm bất thường. Cơ nhị cánh tay cô bị sưng đỏ tấy.

“Sao thế, em bị bỏng à?”

Takatsuki hỏi, người trả lời là Ayane — người đứng cạnh Kotoko, mặt tái mét.

“Không ạ. Đột nhiên Kotoko ôm lấy cánh tay mình một cách đau đớn… Khi em kéo tay áo lên kiểm tra thì đã bị sưng đỏ rồi ạ…!”

“Mau đưa thầy xem.”

Takatsuki quỳ xuống, giữ lấy cánh tay Kotoko, thầy đưa mặt lại gần, cẩn thận kiểm tra phần bị sưng… Rồi thầy cau mày.

“C-Có chuyện gì hả thầy?”

Ayane ngồi cạnh, run rẩy hỏi.

Takatsuki ngước nhìn Ayane, cười.

“…Hình như Makimura-san bị ong chích rồi.”

Giọng nói của Takatsuki bị nhiễu sóng, Naoya vô thức bịt tai lại.

Takatsuki vừa nói dối.

Kotoko không phải bị ong chích, ít nhất Takatsuki không nghĩ vậy.

Nhưng khi nhìn gương mặt của những học sinh đứng bao quanh dần trở nên nhẹ nhõm, Naoya nhớ đến câu ‘Con người sợ thứ họ không thể giải thích’ của Takatsuki. Một vết thương sưng tấy không rõ nguyên nhân khiến họ sợ, nhưng khi được bảo là vết ong chích thì mọi người lại nói ‘Ôi dào, chỉ là con ong thôi mà.’”

Takatsuki đứng dậy, nói với những sinh viên đứng xung quanh.

“Phòng quản lý đằng kia hẳn sẽ có hộp sơ cứu nên thầy sẽ dẫn Makimaru-san đến đó. Các em còn lại bắt đầu dọn dẹp đi nhé.”

Nghe thấy lời của Takatsuki, vài người nói “Èo, thật à!” và “Ở đây cũng có ong nữa hả?” và quay trở lại bàn.

Takatsuki đỡ hai vai Kotoko giúp cô đứng dậy, rồi quay sang nói với Ayane.

“Harasawa-san có đem theo hộp kim chỉ không?”

“Ể? D-Dạ có…”

“Em có nhíp không?”

“Hơi nhỏ nhưng có ạ.”

“Vậy à. Vậy em cầm đi theo thầy nhé. Fukamachi-kun nữa.”

Takatsuki cứ thế nâng đỡ Kotoko và bước đi, Ayane và Naoya bước theo sau.

Khi tìm thấy một hàng ghế khuất góc nơi tổ chức tiệc, thầy cho Kotoko ngồi xuống.

“Ơ, không phải thầy muốn đến phòng quản lý ạ!?”

“Ừm, đi chứ. Chúng ta phải sát trùng vết thương. Nhưng trước đó thầy muốn làm một thứ. Harasawa-san, cho thầy mượn cây nhíp.”

Takatsuki giữ lấy cánh tay Kotoko lần nữa, thầy lấy ngón tay ấn vào phần da bị sưng.

Kotoko nhăn mặt, vật thể nhỏ gì đó nhú ra từ vết thương.

Takatsuki dùng nhíp, thận trọng gắp vật thể đó ra.

Là một cây kim.

Ngay giây phút Kotoko nhìn thấy thứ đó, cô phát lên một tiếng “A.” Gương mặt trắng bệch nhăn lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Ayane đứng cạnh Naoya ngã khuỵ xuống đất, dùng đôi tay run rẩy che miệng, thất thanh.

“Tại sao…? Tại sao cả Kotoko cũng…!”

Kotoko ngồi yên trên ghế, nhìn Ayane.

“Aya-chan…”

Kotoko mếu máo như một đứa trẻ con, vươn tay về phía Ayane.

Một chấm máu tròn ứa ra từ nơi Takatsuki rút cây kim. Chẳng bao lâu sau, chấm máu ấy lăn dài xuống cánh tay trắng của cô, chạy dọc đến tận đầu ngón tay đang đưa ra cho Ayane.

“Aya-chan ơi, tớ phải làm sao đây…?”

Ayane run rẩy nhìn những ngón tay túa máu của bạn mình, như bừng tỉnh, cô nắm lấy tay Kotoko.

“Kotoko! Kotoko à, không sao, không sao đâu… Nhất định không sao…!”

Ayane đứng dậy với đôi chân run rẩy, ngồi xuống cạnh Kotoko, cô ôm chầm lấy Kotoko và khóc nức nở.

Naoya nhìn hai người trong sự bàng hoàng.

Lời nguyền đang lây lan. Không những lây lan mà còn trở nặng.

Mới đầu chỉ có hiện tượng là kim nhọn rơi vãi xung quanh, nay đã có người bị thương vì chúng.

Takatsuki nghĩ gì về chuyện này? Thầy sẽ diễn giải hiện tượng này thế nào?

Naoya nhìn sang Takatsuki.

Takatsuki vẫn đang chăm chí nhìn cây kim mình vừa rút ra đầy hứng thú. Biểu cảm tựa một nhà côn trùng học vừa tìm được mẫu vật quý giá.

Gương mặt như đang cười của thầy khiến Naoya rùng mình.

“Thầy… Thầy ơi?”

Cậu bất giác lên tiếng.

Dứt lời, Takatsuki nhìn Naoya.

Lần này thầy đang thật sự mỉm cười.

“Fukamachi-kun nè. Thầy có biết một câu chuyện giống thế này.”

“Ể…?”

Naoya tròn mắt trước lời nói ấy.

Takatsuki cẩn thận gói cây kim vào khăn tay của mình rồi nhét vào túi. Thầy quỳ xuống trước Ayane và Kotoko, xăm soi biểu cảm của hai người.

“Harasawa-san, Makimura-san. Xem ra tình hình đã chuyển xấu rồi. Không thể để yên được, chúng ta phải… Trừ tà thôi.”

Thầy nhẹ nhàng nói với họ.

“T-Trừ tà…?”

“Thầy là người trừ tà cho bọn em ạ…?”

Ayane và Kotoko chớp mắt kinh ngạc, nhìn Takatsuki.

Takatsuki cười, gật đầu.

“Ngày mai hai em hãy đến văn phòng của thầy. Fukumachi-kun nữa, nhé?”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

針供養 - Lễ đưa tiễn những chiếc kim may vá đã gãy trong năm qua. Tổ chức mỗi năm ở vùng Kantou. Ushi no koku mairi 丑の刻参り - Một nghi lễ thực hiện vào 1-3 sáng, khi một người đến đền thờ, đóng đinh lên hình nhân rơm hòng nguyền rủa ai đó.