Prologue
Vào một đêm hè năm mình mười tuổi.
Khi mình về thăm quê ngoại ở Nagano.
Nhà ngoại nằm trong một xóm làng ở vùng đồi núi cách xa ga tàu. Những người họ hàng khác cũng sẽ về thăm cùng thời điểm đó, việc được nô đùa cùng các anh họ hiếm khi có dịp gặp gỡ khiến mình rất vui.
Nhưng hè năm đó mình bị cảm nặng.
Việc quyết định ra kênh chơi cùng các anh để người ướt nhẹp dù đã cảm thấy hơi mệt từ trước, dẫn đến mình bị sốt liệt giường suốt mấy ngày trời.
Đến ngày lễ hội thường được tổ chức ở ngôi đền gần đó diễn ra mình vẫn chưa khỏi bệnh.
Ngôi đền nằm trên đỉnh đồi, phải leo lên theo các bậc thang dài đằng đẵng mới đến được. Lễ hội được tổ chức ngay dưới chân đồi. Mọi người sẽ nhảy múa xung quanh khán đài gỗ, dưới ánh đèn đỏ sáng ngời của vô số đèn lồng đỏ treo trên các gian hàng. Lễ hội ấy là thứ mình đã trông ngóng suốt mùa hè, thậm chí đã tích cóp tiền tiêu vặt từ trước đó.
Mình vòi vĩnh, “Không chịu đâu, con cũng muốn đi,” nhưng không ai cho phép. Cảm thấy buồn tủi, mình nằm khóc trong futon, đến khi một người trong các anh họ trở về tặng mình chiếc mặt nạ siêu nhân, bảo, “Quà cho em nè, bán ở mấy gian hàng đó,” khiến mình khóc thêm lần nữa. Và mình cứ thế khóc thiếp đi.
Tiếng trống lễ hội đánh thức mình.
Mình hối hả tỉnh dậy, cơ thể lẽ ra phải thấy choáng váng vì cảm sốt, nay lại khoẻ khoắn lạ thường. Nếu đã khoẻ đến mức này rồi thì mình sẽ được phép đi lễ hội nhỉ?
Nhưng có gì đó sai sai.
Cả căn nhà chìm trong bóng tối, mọi người đang say giấc.
Mình nhìn lên đồng hồ, đã quá nửa đêm. Lẽ ra lễ hội phải kết thúc rồi.
Nhưng tiếng trống lễ hội vẫn âm ỉ bên tai.
Tùng tùng cắc tùng. Không lẫn đi đâu được. Là tiếng trống nằm trên khán đài gỗ. Lễ hội vẫn đang diễn ra. Nhận ra điều đó, mình không thể không đi.
Mặc nguyên bộ đồ ngủ, mình lặng lẽ trốn khỏi nhà ngoại.
Sự ngây ngô của tuổi trẻ khiến mình nghĩ rằng mặt nạ siêu nhân sẽ đủ làm tấm khiên che giấu thân phận mình. Nếu bị phát hiện hẳn mình sẽ bị mắng cho đã đời.
Mình chạy nhanh hết mức có thể, men theo con đường dẫn đến tiếng trống.
Khi đến nơi tổ chức lễ hội, mình thấy vẫn còn bóng người tham gia.
Người lớn, trẻ con, người mặc yukata hè, người mặc kimono cổ kín, người mặc âu phục. Đám đông nhảy điệu bon* bao vây hai ba vòng xung quanh khán đài. Hoá ra lễ hội vẫn chưa kết thúc.
Dù hơi thất vọng vì các gian hàng đã đóng cửa, nhưng chí ít mình vẫn có thể tham gia nhảy múa. Chỉnh lại chiếc mặt nạ trên đầu, mình tiến vào đám đông.
Nhưng cảm giác kì lạ vẫn chưa buông xuôi.
Những chiếc lồng đèn treo khắp lễ hội… Chúng có màu xanh.
Lồng đèn lễ hội mang màu đỏ là điều hiển nhiên, nhưng hiện tại chúng giống như những ngọn lửa ma trơi bay lơ lửng. Đây là lần đầu tiên mình trông thấy thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt, lạnh lẽo thế.
Và âm thanh duy nhất mình nghe thấy là tiếng trống tùng tùng.
Thông thường, nhạc lễ hội sẽ được phát ra từ các chiếc loa được bố trí khắp khuôn viên lễ hội. Nhưng đêm hôm ấy lặng thinh như tờ. Chỉ có âm thanh tùng tùng cắc tùngtừ những người đánh trống.
Vẫn chưa hết.
Giữa đám đông nhộn nhịp…
…Chẳng có lấy một người mở lời.
Khi nhìn kỹ lại, mình trông thấy bất kể người lớn hay con nít, ai ai cũng đeo mặt nạ. Mặt nạ đàn ông thổi lửa, mặt nạ phụ nữ bụ bẫm, mặt nạ cáo, mặt nạ ông già. Mọi người đung đưa nhảy múa theo tiếng trống trong im lặng. Tùng tùng cắc tùng. Ở phía trên khán đài, những người đánh trống cũng đeo mặt nạ. Tiếng trống vào đêm không gió, vang vọng đến tận dạ dày.
Lồng đèn lửa ma trơi, đám đông đeo mặt nạ nhảy múa.
Cảm giác dị biệt… Như thể không thuộc về thế giới này.
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Khi mình đang đứng mơ tưởng, có ai đó tóm lấy vai mình.
Bị giật mình, mình quay lại và trông thấy một người đang ông đang đeo mặt nạ thổi lửa
“…Con đang làm gì ở đây?”
Giọng nói khàn đặc cất lên khiến mình hoang mang.
Một giọng nói thân quen, là giọng nói của ông ngoại.
Nhưng tại sao ông lại ở đây?
“Sao con lại ở đây? Con không nên ở đây… Đừng, tuyệt đối không được gỡ mặt nạ ra.”
Khi mình đương gỡ mặt nạ ra để nhìn cho rõ thì ông đã ngăn mình lại.
Ông quỳ xuống, nhìn mình từ hai chiếc lỗ đục trên mặt nạ.
“Mau quay về. Trước khi có người nhận ra-“
Ông đột nhiên quay lại, nhìn ra sau lưng.
Vài bóng người trong đám đông đang nhảy múa, nhìn thẳng về phía này.
Mặt nạ phụ nữ bụ bẫm, mặt nạ bà già, mặt nạ mèo, tay chân không ngừng uyển chuyển cử động theo tiếng trống, ngoái cổ theo một góc độ kì dị nhìn về phía ông cháu mình.
“Muộn rồi, cháu bị phát hiện rồi,” ông nói.
Muộn rồi là sao? Những người đang nhảy múa kia là gì?
Mình có vô vàn thứ muốn hỏi nhưng nỗi sợ khiến mình không thốt nên lời.
“..Cháu phải trả giá. Đi theo ông.”
Ông nắm chặt cánh tay mình, kéo mình ra một góc ngoài sân lễ hội.
Mình ngỡ ông sẽ thả cho mình chạy nhưng hoá ra không phải vậy.
Nơi ông dẫn mình đến là một gian hàng, dù các gian khác trong lễ hội đã đóng cửa thì chỉ có gian hàng này còn hoạt động. Bên trong gian hàng đứng một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen, khoác áo Happi lễ hội, giữ im lặng.
Phía sau gian hàng là ngọn đồi ngự ngôi đền thiêng đứng sừng sững. Bóng của ngọn đồi đổ xuống từ trời đêm như thể đang nhìn chăm chăm vào mình. Ngước lên, mình thấy các đốm xanh lập loè bao phủ ngọn đồi, lồng đèn xanh được treo dọc theo những bậc than dẫn đến đền thờ. Tựa một con đường được mở ra để chào mừng những thứ không phải người.
Ông thì thầm vào tai mình.
“Chọn một cái đi, không cần trả tiền.”
Phía trên gian hàng là các loại kẹo thường bày bán trong lễ hội: kẹo táo, kẹo mơ, kẹo đường. Mỗi loại chỉ có một cây.
Ngón tay ông chỉ vào kẹo táo.
“Nếu chọn cái đó, con sẽ không thể đi nữa.”
Khi ông dứt lời, cây kẹo táo đỏ thẫm trước mắt bỗng trông như kẹo táo ngâm độc.
Ngón tay ông chỉ vào kẹo mơ.
“Nếu chọn cái đó, con sẽ đánh mất ngôn từ.”
Nghĩa là sao? Cổ họng mình sẽ bị đốt cháy hay mình sẽ bị mất lưỡi? Cái nào cũng đáng sợ hết.
Cuối cùng, ông chỉ về phía kẹo đường.
“Nếu chọn cái đó, con sẽ-“
Sẽ làm sao cơ? Điều tồi tệ gì sẽ xảy đến với mình?
Ông thủ thỉ vào tai mình — người vẫn đang đứng như trời trồng.
“Con sẽ trở nên-“
Khi nghe thấy câu trả lời, mình đã nghĩ, “Ôi trời, vẫn đỡ hơn hai cái kia.”
Mình của khi ấy vẫn chưa hiểu được trọn vẹn ý nghĩa của những lời ông nói. Những từ vựng đó đã từng xuất hiện trong các cuốn sách mình đọc, nhưng mình vẫn chưa nắm được ý nghĩa thật sự của chúng.
Nên mình không ngần ngại lấy cây kẹo đường.
Mình ngoan ngoãn ăn kẹo khi được bảo phải ăn tại chỗ.
Mình vẫn chưa thể quên đi vị ngọt bọc lấy đầu lưỡi.
…Nếu như,
Mình được sống lại đêm hôm ấy.
Và bị đẩy vào tình huống tương tự, liệu mình sẽ chọn gì đây?
Đến giờ mình vẫn chưa có câu trả lời.
Nhưng mình cảm giác đêm hôm ấy mình đã đưa ra một lựa chọn sai lầm.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
