Quán cà phê hôm nay vẫn đông nghẹt người như mọi khi.
“Khoan đã... nghĩa là người đó vừa thấy cậu, Haein, thì bật cười rồi đột nhiên khóc òa lên á?”
“Ừ.”
Ha Sion khẽ vuốt cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
“Chà… có nhiều khả năng lắm. Nhưng nếu đứng trên lập trường của con gái….”
Đúng rồi, chính là nó. Hỏi ý kiến Ha Sion quả là sáng suốt.
“Chắc là bị điên… à không, có khi chỉ là mệt quá thôi? Nếu là tớ chắc tớ cũng thế.”
“Cậu ta thì có gì mà mệt mỏi chứ.”
Ha Sion tròn mắt trước câu hỏi tỉnh bơ của tôi.
Rồi cô ấy vừa nghịch đồng hồ thông minh, vừa dán mắt vào màn hình nói.
“Cậu không biết à?”
“Chuyện gì?”
Không biết chuyện gì là chuyện gì chứ.
Ting
“Cậu đọc đi.”
Đồng hồ thông minh của tôi rung lên, báo có tin nhắn từ Ha Sion.
Trong tin nhắn có đính kèm một bài báo.
[Người thừa kế Tập đoàn ‘Yeonggwang’ Kang Yuseong, tử vong do bị Ma Nhân tấn công.]
“Hả?”
Mẹ kiếp, chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Kang Yuseong, anh trai của Kang Ahrin.
Anh ta là một nhân vật quan trọng trong nguyên tác. Cơ mà không phải tư cách trợ thủ, mà là phản diện.
Một tên tay sai cấu kết với lũ Ma Nhân.
“Xem ra cậu không biết thật rồi. Người đó cũng vì chuyện này mà không đến dự lễ nhập học được đấy.”
Nghe Ha Sion nói, tôi chớp mắt rồi đọc lại bài báo.
‘Kang Yuseong?’
Đây là nhân vật chết cả trăm lần cũng không sao, à không, phải nói là chết đi thì càng tốt.
Dưới góc độ người chơi, hắn là một yếu tố cực kỳ mệt mỏi và phiền phức.
Nên lúc lên kế hoạch, tôi còn từng nghĩ đến việc có nên tự tay khử hắn trước hay không.
Vấn đề không nằm ở cái chết của Kang Yuseong, mà là thời điểm xảy ra chuyện đó.
Trong nguyên tác, vì vị trí người thừa kế bị lung lay bởi tài năng thiên bẩm của Kang Ahrin, Kang Yuseong đã ra tay hãm hại cô em gái.
Để rồi cuối cùng bị tóm gáy và nhận lấy cái chết dưới tay Seong Siwoo, một vai phản diện chuẩn sách giáo khoa.
- Nguyên nhân tử vong được xác định là do nhiều vết thương ma lực ở vùng bụng và giữa hai lông mày…
- Điện thờ ‘Arcadia’, nơi xác định nguyên nhân tử vong, đã phân tích và cho biết phát hiện nhiều dấu vết ma lực của Ma Nhân.
Arcadia. Điện thờ mà Cheon Yeoul đang trực thuộc.
Đó là nơi chuyên về trị liệu và phân tích y học, thường xuyên tham gia vào việc xác minh thực hư của những vụ việc như thế này.
Thế nên mọi chuyện lại càng vô lý.
Bọn chúng đã khó khăn lắm mới cài được con trai của một tập đoàn lớn vào làm tay sai, giờ lại tự tay loại bỏ hắn sao?
Lũ Ma Nhân đâu có thiểu năng… chuyện đó là không thể nào.
Ha Sion nói tiếp.
“Vậy nên cậu đừng bận tâm đến chuyện của người đó nữa….”
“Ha Sion.”
Bị tôi gọi tên, Ha Sion thoáng sững người rồi mở to mắt.
Hai má cô ấy ửng hồng, đáp lại bằng giọng hơi bối rối.
“Ơ… ừm? Sao thế?”
“Tôi về đây. Hôm nay cảm ơn cậu nhé.”
***
Tôi vừa trở về ký túc xá vừa chìm trong suy tư.
Nếu chỉ coi đây đơn thuần là may mắn thì thật vô lý. Có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Hành động này khó có thể do một cá nhân thực hiện.
Trong đầu tôi lúc này chẳng nghĩ ra được cá nhân nào có khả năng làm chuyện như vậy.
Vậy thì đối tượng khả nghi tự nhiên sẽ hướng về một đội hoặc một guild nào đó.
Một tổ chức có thể trừ khử tay sai của Ma Nhân mà chẳng thèm đếm xỉa đến hào quang của tập đoàn Yeonggwang.
Một tổ chức đủ tỉ mỉ để ngụy tạo nguyên nhân cái chết một cách khéo léo và che giấu thân phận mà không bị bại lộ.
Nơi có thể làm được việc như vậy, tiêu biểu chỉ có hai.
Một là… đội tiên phong Glory của guild ‘Maengju’, một guild trực thuộc Yeonggwang.
Cái này thì... vãi chưởng, đương nhiên là vô lý rồi.
Và nơi còn lại là….
Một nơi mà tôi biết rõ. Và cũng là tổ chức thân cận với tôi nhất.
Tôi lôi chiếc đồng hồ thông minh ra, mở danh bạ tìm đến cái tên được lưu ở dưới cùng.
[Park Gwangcheol]
Aizz, có nên gọi không đây.
Nhưng có lẽ vẫn nên gọi thì hơn. Người này có thể sẽ cho mình biết điều mình muốn.
Vì ông anh này ở vị trí có thể làm được việc đó.
Tút….
“Alo?”
Chuông còn chưa reo hết hồi đầu tiên thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
Cái ông này lúc nào cũng ngồi chầu chực bên điện thoại hay gì không biết.
“Cậu út mà cũng gọi điện cơ à, cảm động ghê?”
“Đã bảo không phải cậu út rồi mà.”
Chính vì thế này nên tôi mới ngại gọi điện.
“Kuku, biết rồi. Có chuyện gì thế? Bị đứa nào ở trường bắt nạt à?”
“Không phải chuyện đó, anh. Anh có biết vụ Kang Yuseong của Yeonggwang bị giết không?”
“…Biết chứ. Sao thế, nghe bảo chết dưới tay Ma Nhân nào đó mà.”
“Không phải Ma Nhân, đúng không?”
Trong thoáng chốc, một sự im lặng nặng nề đến kỳ lạ bao trùm.
Hồi lâu sau, anh ta mới lên tiếng.
“Điện thờ bảo là Ma Nhân thì bọn anh biết gì được?”
Có vẻ như anh ta sẽ không dễ dàng trả lời. Tôi cảm nhận được một sự che giấu.
Những lúc thế này không thể hỏi vòng vo được. Cứ đâm thẳng vào trọng tâm thì hơn.
“Là Lão gia sao?”
“Trời ạ….”
Từ bên kia đồng hồ vọng lại một tiếng thở dài thườn thượt.
Park Gwangcheol có vẻ đang suy nghĩ một lúc.
“Không biết chú mày làm sao mà biết, nhưng lần này không phải bên mình.”
“Bọn anh biết Kang Yuseong là người của bên đó, nhưng nghĩ rằng vẫn chưa đến lúc xử lý.”
Không phải.
Lão gia cũng không phải.
Park Gwangcheol tuy thái độ có hơi cà lơ phất phơ nhưng không phải người nhiều chuyện.
Lời anh ta nói có lẽ là sự thật.
“Vậy anh có biết là ai không?”
“…Không. Thật sự không biết.”
Giọng anh ta chợt trầm xuống khi buông ra những lời ngắn gọn.
“A, điên mất. Cậu út, sao chú mày biết được vậy?”
Lần này, giọng điệu của anh ta đã có phần nghiêm túc hơn.
“Chỉ là, thấy không ổn lắm. Trực giác của em tốt mà.”
“À đúng rồi, chú mày là Toàn Nhân nhỉ… Này, dù sao thì anh quý chú lắm mới nói cho biết đấy nhé? Tuyệt đối phải giữ bí mật với Lão gia. Vụ này. Rõ chưa?”
Park Gwangcheol hạ giọng như để nhấn mạnh lời cuối cùng.
“Vâng, em biết mà. Em cũng hơi ngán Lão gia.”
Tôi vừa đáp vừa lơ đãng nhìn vào màn hình đồng hồ thông minh.
“Ok, cúp máy đây.”
Ngay khi Park Gwangcheol định ngắt cuộc gọi, tôi vội vàng nói thêm.
Vẫn còn chuyện cần nói.
“À anh. Khoan đã.”
“Hửm? Sao thế?”
“Tối nay em gọi lại lần nữa được không? Có chút chuyện muốn nhờ.”
Bên kia đồng hồ thông minh là một khoảng lặng ngắn.
“…Chuyện vừa rồi dừng ở đây thôi. Chú mày còn nhỏ, nói hết mấy chuyện này cho chú thì cũng hơi….”
“À không phải chuyện đó đâu. Chuyện khác cơ.”
Anh ta có vẻ đã yên tâm và bật cười khẽ.
“Miễn không phải chuyện đó thì cái gì mà chẳng được. Lạ nhỉ? Thằng nhóc bình thường có bao giờ gọi điện đâu.”
“Cảm ơn anh.”
Giọng điệu bông đùa của anh ta khiến tôi bất giác mỉm cười.
“Ừ, cúp đây.”
“Vâng.”
Cuộc gọi trên đồng hồ kết thúc.
Tôi thở dài một hơi rồi cất đồng hồ đi.
Tóm lại, cả hai nơi đều không phải.
Thế nên đầu lại càng thêm đau.
‘À nhưng mà, chết tiệt.’
Hay là cứ nghĩ đến kết quả thôi nhỉ?
Xét về mặt kết quả, một tên gián điệp cắm sâu trong phe anh hùng, kẻ mà sau này chắc chắn sẽ trở nên phiền phức, đã chết.
Hơn nữa, đây cũng không phải do Lão gia làm nên cũng không có chuyện bị tóm gáy.
Và dù sao thì cái việc mà sau này kiểu gì tôi hoặc Seong Siwoo cũng phải làm đã được giải quyết hộ rồi.
Nếu suy nghĩ tích cực thì còn gì tốt hơn thế này nữa?
“Quá là may mắn còn gì….”
Tôi lẩm bẩm như vậy rồi đi về phía ký túc xá.
***
Trời đã tối lúc nào không hay, đã 9 giờ.
Tôi muốn kết thúc mọi việc thật nhanh gọn.
Hỏi tôi đã làm gì từ lúc về đến nhà cho đến giờ ư?
‘Siwoo à, vì chú mà anh mày phải làm đến mức này đây.’
Tôi đang tìm một bộ kiếm pháp cho Seong Siwoo, cái tên đã cứng đầu chọn kiếm trong phần lựa chọn vũ khí.
Sau khi lật tung đống cẩm nang thiết lập, chỉ còn lại hai ứng cử viên sáng giá.
Thứ nhất là ‘Thiên Ma Kiếm Pháp’.
‘Sao tên võ công lại là Thiên Ma Kiếm Pháp chứ….’
Nghe tên thì có vẻ buồn cười thật đấy, nhưng uy lực và độ nguy hiểm của nó thì không đùa được đâu.
Nếu chỉ xét về sức công phá và độ hiếm, nó được xếp vào hàng top trong tất cả các loại võ công.
Chỉ có điều, vấn đề là ở đây.
[Chỉ những người có tài năng vượt trội mới có thể sử dụng! Không có tài năng mà dùng là tẩu hỏa nhập ma chết toi.]
Đó là ghi chú tôi để lại khi viết cẩm nang thiết lập 10 năm trước.
Đúng như những gì đã viết. Bộ kiếm pháp này cực kỳ kén người dùng. Còn chưa biết rõ tài năng của Seong Siwoo ra sao, phải tránh trường hợp xui xẻo là cậu ta tẩu hỏa nhập ma lăn ra chết trước cả khi kịp dùng kiếm pháp chứ?
Vì thế nên mới có ứng cử viên thứ hai.
‘Thái Thanh Kiếm Pháp’.
Hoàn toàn không yêu cầu tài năng, nhưng bất cứ ai luyện tập đều được đảm bảo sẽ đạt được thành tựu nhất định.
Có thể xem đây là bộ kiếm pháp vừa an toàn nhất lại vừa mạnh mẽ.
Đương nhiên là cũng có nhược điểm.
Đó là nó có giới hạn sức mạnh tối đa, khiến cho việc phát triển bị hạn chế.
Nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn là chết. Hơn nữa võ công cũng không phải là tất cả.
Nếu được chọn theo ý mình thì tôi muốn cậu ta học ‘Thiên Ma Kiếm Pháp’.
Vì vậy, tôi dự định sẽ tìm hiểu.
Xem cậu ta có tài năng hay không.
Hệ thống của Học viện Gaon rất tốt.
Học viên có thể tự do xem lại các video bài giảng đã được ghi hình trên trang chủ để tự đánh giá lại bản thân.
Quả là một hệ thống tối tân đúng nghĩa.
‘Seong Siwoo… Seong Siwoo….’
Tôi tìm tên cậu ta rồi tải xuống video buổi thực hành đơn vị hôm nay.
[Jung Haein]: Seong Siwoo.MP4
[Jung Haein]: Anh hỏi Lão gia xem cậu nhóc này thế nào giúp em được không?
Tôi đã định gọi điện, nhưng nghĩ lại thì lần này nhắn tin sẽ tốt hơn.
Lão gia sở hữu tài năng phân tích tài năng của người khác.
Nghe thì hơi buồn cười thật, nhưng nói tóm lại là ông ấy có thể phân tích tiềm năng của người khác. Đội mà ông ấy tạo ra mạnh mẽ cũng là vì lý do đó.
[Park Gwangcheol]: Ủa? Vụ này chú mày gửi thẳng Lão gia cũng làm cho mà?
[Jung Haein]: Tuyệt đối không có chuyện đó đâu.
Tuyệt đối không.
Lão gia sợ tôi so sánh mình với bạn bè đồng trang lứa rồi sinh tự mãn, nên lúc nào cũng chỉ toàn khen.
Đúng là ông già cổ hủ.
[Park Gwangcheol]: À kaka, chắc cũng thế thật. Chỉ cần cho xem cái này rồi hỏi là được chứ gì?
[Jung Haein]: Vâng, nhờ anh cả. Việc này cần thiết lắm.
[Park Gwangcheol]: Được rồi được rồi, vì là cậu út của bọn anh mà.
Đã bảo không phải cậu út rồi mà.
Nhưng vì thấy biết ơn nên tôi cũng không buồn cãi lại.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Tin nhắn trả lời từ Park Gwangcheol đã đến.
[Park Gwangcheol]: Ghi âm.mp3
File ghi âm?
Mở file ra, có vẻ như anh ta đã ghi âm lại cuộc trò chuyện với Lão gia.
- Lão gia, con hình như vừa phát hiện ra một đứa cực đỉnh lúc lục lọi cơ sở dữ liệu của Gaon đấy? Người xem giúp con được không?
Là giọng của Park Gwangcheol.
Cái concept giả làm tuyển trạch viên này. Cũng không tệ.
- … Đồng lứa thì đã có Haein rồi còn gì.
Ồ hô, cái này thì hơi cảm động đấy.
- À con biết, biết mà, nhưng người cứ xem thử một lần đi. Con mở nhé?
Tiếng binh khí va vào nhau loảng xoảng và giọng nói của các học viên vang lên.
Có vẻ Park Gwangcheol đã bật video.
Khoảng 5 phút trôi qua.
Âm thanh dừng lại. Hình như video đã kết thúc.
Nhưng dù video đã hết, sự im lặng vẫn kéo dài thêm 10 giây.
Cuối cùng, Lão gia cũng lên tiếng.
- … Park Gwangcheol, mắt mày bị mù à?
Gì cơ?
Cái quái gì thế này.
- … Vâng, chắc là vậy rồi. Chắc con nhìn nhầm.
- Lần sau đừng bao giờ dí mấy thằng như thế này vào mặt ta nữa. Thực lực thì không có mà cái tôi thì lại thừa mứa. Ngay từ thói quen đã sai bét, là một thằng bỏ đi rồi. Đem cái thứ không có chút căn cơ nào như thế này đến làm gì….
Đoạn ghi âm kết thúc ở đó.
Một tin nhắn khác từ Park Gwangcheol gửi tới.
[Park Gwangcheol]: Haein à, chú mày nghiêm túc đấy à?
[Park Gwangcheol]: Không phải thằng nhóc đó cũng thuộc dạng có cơ bản sao? Anh tin chú mày nên mới mở video, cuối cùng đột nhiên bị chửi là mắt mù đây này. Chú phải thấy ánh mắt của Lão gia lúc đó mới được.
Tôi không tài nào trả lời nổi.
Cũng chẳng còn tâm trí đâu mà trả lời.
Cộp.
Tôi gập cuốn cẩm nang thiết lập đang mở và thở dài.
“Haiz….”
Đã có rất nhiều khả năng xảy ra.
Cậu ta có thể chọn kiếm. Tính cách có thể như cục cứt.
Tuy nhiên, tài năng của nhân vật chính trong game, thứ đảm bảo mức tối thiểu trong bất kỳ trường hợp nào.
Tôi đã chỉ tin vào duy nhất điều đó.
Thế nhưng, giờ đây ngay cả niềm tin đó cũng đã sụp đổ.
Nếu Lão gia đã nói là không có, thì tức là thật sự không có.
“Toang rồi.”
Nhân vật chính không có tài năng.
