Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 146

Web Novel - Chương 07 - Đơn vị (4)

Ánh mắt hận thù của Johan chẳng kéo dài được bao lâu.

Cái nhìn đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống tôi cũng nhanh chóng biến mất, và cậu ta lại trở về với bộ mặt tươi cười rạng rỡ của ‘Dũng Sĩ’ Johan mà ai cũng quen thuộc.

‘Xem ra vẫn chưa đến mức đó nhỉ.’

Tôi đã nghĩ có lẽ còn quá sớm để sự ám ảnh của cậu ta dành cho Cheon Yeoul bùng phát— nhưng suy nghĩ đó chỉ tồn tại được một thoáng.

Johan bật dậy khỏi chỗ ngồi rồi bắt đầu tiến về phía tôi như thể đã quyết tâm chuyện gì.

Dù khí thế đã dịu bớt, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn dán chặt vào tôi.

Thế nhưng, Cheon Yeoul còn nhanh hơn, cô ấy đứng phắt dậy với vẻ mặt lạnh tanh rồi đặt tay lên vai chặn Johan lại.

Mái tóc ngắn óng ả khẽ lay động, nhưng gương mặt cô ấy lại chẳng hề có lấy một chút dao động.

Cả hai dường như đang giằng co ở cự ly gần.

Vẻ mặt Johan dần cứng lại, trông thấy rõ cả từ đằng xa, còn Cheon Yeoul thì ngày một tỏa ra luồng sát khí đáng sợ.

“Hai người họ đang làm gì thế nhỉ?”

Yoon Sanghyuk đứng cạnh tôi cau mày, khẽ lẩm bẩm.

Có vẻ như ý kiến của cả hai không hợp nhau, Johan liền nắm chặt lấy cánh tay Cheon Yeoul trước.

Ngay lập tức, Cheon Yeoul hất văng tay Johan ra và trong chớp mắt, cô vung tay phải tát thẳng vào má cậu ta.

Uầy, căng đét.

“Uầy... xem ra là thật rồi.”

Yoon Sanghyuk cũng tròn mắt kinh ngạc, thì thầm một câu.

Johan không nói năng gì, cứ đứng yên như trời trồng sau khi ăn một cái tát.

Cheon Yeoul quay lưng bỏ đi, dường như chẳng buồn bận tâm đến Johan nữa.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người họ, nhưng có một điều tôi có thể đoán chắc.

Đó là ánh mắt của Johan, kẻ đang cúi gằm mặt, vẫn đang dán chặt vào tôi.

Tôi có thể cảm nhận được bằng trực giác.

‘Là mình.’

Xem ra mục tiêu lần này của Johan chính là tôi rồi.

***

Trên không trung của khu thực hành lơ lửng một màn hình khổng lồ, hiển thị tiến độ của từng đơn vị để mọi người có thể dễ dàng theo dõi xem ai đã đi tới đâu.

‘Seong Siwoo đâu rồi nhỉ?’

Tôi bắt đầu tò mò không biết nhân vật chính đang ở đâu.

Chắc vì là nhân vật chính nên chỉ số cơ bản cũng không tệ, nếu lập được một đội năm người bình thường thì hẳn sẽ vào đây không muộn.

“Woa... bên kia cũng đang cãi nhau kìa.”

Lee Sangbong và Kim Daehyun chỉ tay về phía màn hình đối diện với chất giọng đầy cảm thán.

Trên màn hình đang chiếu cảnh một cuộc tranh cãi có vẻ không hề tầm thường đang diễn ra.

Cũng phải thôi. Khi việc công phá không suôn sẻ và sự bất mãn với nhau chồng chất, nảy sinh mâu thuẫn là điều đương nhiên.

Đặc biệt là với những đứa vẫn còn là học viên, một khi tinh thần đồng đội lung lay thì rất dễ dẫn đến cãi vã và xung đột.

Tôi cũng dời tầm mắt sang phía màn hình bên đó.

“Hử?”

Hình ảnh trên đó không phải là cảnh chiến đấu với Goblin, mà là cảnh các thành viên trong đội đang túm áo vật lộn với nhau.

Nhưng vấn đề không nằm ở đó.

Hóa ra, nhân vật chính trong màn ẩu đả đó, không ai khác, chính là ngài Seong Siwoo tài ba của chúng ta.

‘Cậu ta lại giở trò gì nữa vậy?’

Seong Siwoo và một nam học viên khác đang túm cổ áo nhau và lời qua tiếng lại.

May là các thành viên khác đã can ngăn nên chưa đến mức động tay động chân.

‘Xem ra sẽ hơi mệt đây.’

Tính cách của nhân vật chính xem ra không dễ chịu cho lắm.

Nếu là trong game, tính cách có thể thay đổi tùy theo người chơi, nhưng tính cách của nhân vật chính trong thế giới này hẳn là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Cứ nhìn thái độ tự mãn của cậu ta vào ngày đầu tiên thì biết, xem ra mọi chuyện sẽ không dễ dàng.

Không lâu sau khi cảnh Seong Siwoo cãi nhau được chiếu lên màn hình, các đội khác cũng lần lượt tiến vào khu vực an toàn.

Người thì thở hổn hển, kẻ thì đã ngồi bệt xuống đất lau mồ hôi, ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi rã rời.

“Chết mất thôi.”

“Không bao giờ làm lại nữa, huhu….”

Khắp nơi vang lên những tiếng than vãn và thở phào nhẹ nhõm xen lẫn.

Những học viên ban đầu còn xì xào hóng chuyện, giờ đã rôm rả kể cho nhau nghe về quá trình chiến đấu gian nan của mình.

‘Gần như vào hết rồi sao?’

Tôi liếc nhìn lại màn hình một lần nữa.

Trên đó hiện lên hình ảnh đội cuối cùng đang tiến gần đến khu vực an toàn.

Nhóm cuối cùng chỉ có hai người.

Nhưng đúng lúc đó, một trợ giáo cầm tập tài liệu vội vã chạy đến thì thầm điều gì đó vào tai giáo quan.

Ngay khi nghe xong, vị giáo quan vội ngẩng đầu nhìn lên màn hình.

Tôi cũng có linh cảm chẳng lành, liền quay đầu về phía màn hình.

Và ngay sau đó.

BÙM-!

Một trong những chiếc camera đang quay trong khu rừng phát nổ.

BÙM! BÙM!

Rồi những chiếc camera khác quay cùng một tuyến đường cũng lần lượt nổ tung.

Các học viên dường như cũng nhận ra tình hình, ánh mắt dần đổ dồn về phía màn hình.

‘…Lẽ nào.’

Vừa rồi, trong một khoảnh khắc cực ngắn, camera đã bắt được một hình ảnh. Một luồng ma lực màu đen đang phân tán, phá vỡ tất cả Goblin và camera.

Tốc độ phi thường và cách vận dụng ma lực kỳ quái.

Trong số các học viên, chỉ có duy nhất một người có thể tạo ra màn trình diễn cỡ đó.

Ngay khoảnh khắc tất cả camera đều nổ tung và sự im lặng bao trùm khu vực an toàn.

Kétttt-!

Một trong số những lối vào khu vực an toàn đột ngột mở ra.

Cả học viên và giáo quan đều đồng loạt quay đầu lại.

Tại nơi tiếng động vang lên, khói đặc và mảnh vỡ bay tứ tung.

“Xin lỗi vì đã đến muộn~”

Cùng với một giọng nói lạ lẫm, một nữ học viên với mái tóc đen buộc cao thong thả bước ra.

Vầng trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt mang sắc đỏ sẫm. Chiếc áo ba lỗ đen tuyền và khoác ngoài là một chiếc jacket cùng màu.

Dù là một gương mặt xa lạ, nhưng tôi có thể đoán ra ngay danh tính của cô ấy.

Kang Ahrin.

Cô ấy là thủ khoa đầu vào, xếp hạng 1 trong số các tân học viên của Học viện Gaon.

Đồng thời cũng là đối thủ của nhân vật chính và là nữ chính cuối cùng trong game sau Cheon Yeoul và Yu Hana.

Tôi đã tưởng cô ấy không học cùng lớp. Vì ngày đầu tiên tôi chẳng hề thấy bóng dáng của cô ấy đâu cả.

“Em đến muộn à?”

Giáo quan lên tiếng.

Và cô gái đáp lại với giọng nói tươi cười, vô cùng thản nhiên.

“Vâng. Em có chút việc gia đình. Bất đắc dĩ nên hôm nay mới đến được ạ~”

Việc gia đình.

Là con cháu của ‘Yeonggwang’, tập đoàn hàng đầu Hàn Quốc và cả thế giới. Có lẽ cô ấy là một trong số ít những người có thể trì hoãn việc nhập học ở Gaon với cái cớ ‘việc nhà’.

“Em một mình vượt qua khu rừng à?”

“Em có thấy ai đâu ạ?”

Các học viên xung quanh đều kinh ngạc trước lời nói đó.

Kẻ mạnh nhất.

Và cũng là kẻ tùy hứng nhất.

Cô ấy là một nữ chính mà không ai có thể kiểm soát được cho đến khi nhân vật chính phát triển đến một mức độ nhất định.

Vị giáo quan lật giở tài liệu rồi cất lời.

“Mong em chú ý không phá hoại tài sản.”

Kang Ahrin nhếch một bên mép cười.

“Em sẽ chú ý ạ.”

Dù đứng ở nơi thu hút mọi ánh nhìn như trên sân khấu, Kang Ahrin vẫn giữ được vẻ mặt ung dung.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, giáo quan hắng giọng một tiếng.

“Buổi thực hành hôm nay kết thúc tại đây. Dựa trên kết quả này, chúng ta sẽ tiến hành bốc thăm để chia đội. Mong các em ghi nhớ.”

Ông ta ra hiệu, và cửa ra của khu thực hành mở ra. Đám học viên đồng loạt xôn xao, ùa về phía lối thoát.

Ai nấy đều mang vẻ mặt chán ngấy.

Tôi đứng gần cửa sổ, quan sát đám đông đang dần tan đi.

‘Mình cũng phải đi thôi.’

Buổi học hôm nay chỉ có vậy là hết. Vì đây là môn học quan trọng nhất nên nó chiếm trọn cả một ngày.

Nhưng không phải vì thế mà được chơi. Bắt đầu từ hôm nay, có khá nhiều việc phải làm. Cũng có vài thứ cần chuẩn bị.

Tôi cũng chuẩn bị đi ra ngoài.

Trong lúc các học viên đang hối hả chen chúc ra cửa, tôi thoáng thấy một chiếc áo khoác đen ở cuối hành lang trung tâm.

Nhìn lướt qua thì đó là Kang Ahrin.

Vóc dáng cao và mái tóc đen nổi bật, nhưng cô ấy đang hơi cúi đầu, có vẻ như đang tìm kiếm ai đó.

Vì là một nhân vật khó lường nên tôi định không để tâm và đi qua.

Con gái nhà ‘Yeonggwang’, dù có muốn dính líu cũng chẳng được.

Nhưng mà… những chuyện kỳ quặc xảy ra dạo gần đây bỗng lướt qua đầu tôi.

Như có trực giác mách bảo, tôi bất giác dừng bước và nhìn về phía Kang Ahrin.

Và, cô ấy cũng đang nhìn tôi.

Cùng với tiếng “A…” như một hơi thở nhẹ, đôi mắt cô ấy mở to, khuôn miệng há hốc, và gương mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên.

Niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt, như thể vừa tìm thấy người mà mình đã tìm kiếm bấy lâu.

Nhưng nụ cười tươi tắn rạng rỡ đó không kéo dài quá nửa nhịp.

Nét mặt cô ấy nhanh chóng méo đi và nước mắt bắt đầu lưng tròng.

“Làm sao đây….”

…Thật luôn hả trời?

Bây giờ đến cả chuyện vừa thấy mặt đã khóc cũng xảy ra nữa à.

Tôi hoảng hốt, định bước tới một bước.

Nhưng đã quá muộn.

Cô ấy quay ngoắt đầu lại và chạy như trốn về một lối đi khác.

Bóng lưng trong chiếc áo khoác đen biến mất vào đâu đó, vẫn in đậm trong tâm trí tôi.

Đúng là muốn phát điên mà.

Chẳng có gì đi đúng theo kế hoạch cả, mà tình trạng của mấy cô nàng này cũng có gì đó rất lạ.

Cheon Yeoul hay Yu Hana còn thuộc dạng dễ nói chuyện nên cũng đỡ. Nhưng đây lại là một ca hoàn toàn mới.

‘Phải làm sao với một cô nàng vừa thấy mặt mình đã khóc lóc bỏ chạy bây giờ?’

Những lúc thế này, tôi lại thấy hối hận vì 20 năm trước khi xuyên không đã sống xa cách với phụ nữ. Đây là lúc cần đến sự tư vấn của chuyên gia.

[Ha Sion]

Tôi lấy đồng hồ thông minh ra, bấm vào số liên lạc ở trên cùng.

Thuốc thì hỏi dược sĩ, chuyện con gái thì tìm bạn thuở nhỏ.